TÔ HẢI VIẾT VỀ 12 NGÀY ĐÊM B52 OANH TẠC
Tớ-
khán giả của 12 ngày đêm đánh nhau với B52- xin có ý kiến
Mấy
hôm nay, các phương tiện truyền thông lề đảng liên tục đăng bài, đưa hình ảnh,
tổ chức cho các nhân chứng lịch sử phát biểu về cái «chiến dịch Điện Biên Phủ
Trên Không» cách đây 40 năm!
Thôi
thì đủ thứ tài tình của Đảng ta về chiến lược, chiến thuật, nào là về nghệ
thuật quân sự, nào là 4 mũi giáp công để đánh thắng trận Điện Biên Phủ Trên
không, nào là buộc Đế Quốc Mỹ và tay sai phải ngồi vào bàn hội nghị ký kết
«Hiệp định Lập Laị Hòa Bình và Chấm dứt chiến Tranh ở Việt Nam», buộc quân Mỹ
phải «rút lui nhục nhã», tạo điều kiện cho cuộc chiến tranh giải phóng miền Nam
đi đến thắng lợi hoàn toàn…
Chao
ôi! Toàn những lời lẽ đã được viết trên sách vở báo chí của họ cả 40 năm qua!
Một chứ mười thằng Mỹ mà gặp phải cái sự tài tình vô biên của «Bộ Chính Trị
Đảng ta» thì cũng đi tiêu luôn!
Cho
nên, hôm nay Đảng được quyền làm vua, muốn gì được nấy,bất khả xâm phạm là cái
lẽ thường tình! Thằng nào phủ nhận cứ là chộp đi tù hết!
NHƯNG
KHÔNG! Không phải như thế!
Tớ,
nhân danh một người có cái đầu biết nghĩ, có cái tim biết rung động, và có cái
«gan» dám nói ra những điều mà khối người nghĩ như tớ mà chẳng dám hé môi, xin
tuyên bố:
Theo
tớ:
CHIẾN
DỊCH 12 NGÀY B52 DỘI BOM MIỀN BẮC VIỆT NAM KHÔNG HỀ CÓ MỘT MỤC ĐÍCH QUÂN SỰ NÀO!
Mỹ
cũng chẳng muốn tiếp tục tham chiến, mà ta cũng chẳng mong tiêu hao bớt không
lực Hoa Kỳ để đọ tài nghệ thuật quân sự làm gì!
Tất
cả chỉ nhằm mục đích là kéo phái đoàn Lê Đức Thọ trở lại Paris để ký kết cho
xong cái Hiệp Nghị đã hoàn chỉnh và ký tắt, trừ một điều khoản chưa thống nhất
mà quan trọng bậc nhất là «phía Mỹ phải bồi thường chiến tranh với số tiền
là…tỷ ??? đô-la….».
Chính
cái sự bế tắc tạm thời này mà hai bên đều tạm nghỉ, để chuẩn bị một «ván cờ
chính trị bằng …bom đạn» cuối cùng, mà nguời Mỹ đang nóng lòng chấm dứt ngay
cái cuộc dính líu “tốn kém tiền bạc và mạng người nhất trong lịch sử của nước
Mỹ”
Trong
cái tháng 12/1972 đó, chẳng phải chỉ có những cán bộ tuyên huấn như tớ, không
ai là cán bộ nhà nước ở miền Bắc mà không phải học qua chiến lược, chiến thuật
«Bốn mũi giáp công» của Đảng ta!
Nghĩa
là: Trên chiến trường càng đánh mạnh thì trên bàn hội nghị càng dễ cho “ta”…
mặc cả. Cú 4 mũi giáp công lần này không ngờ lại được chính người Mỹ mang áp
dụng ngay vào những ngày cuối tháng 12 năm 1972!
Chiến
trường miền Nam chưa dọa được nổi ai thì ở miền Bắc, Nixon đã ký lệnh tiến hành
ngay chiến dịch “Linebacker 2″ đe dọa “đưa miền Bắc VN trở lại thời kỳ đồ đá”
như H. Kissinger đã công khai báo trước!(«push the Viet Nam to the Stone age»)!
bằng cuộc tấn công từ trên trời suốt 12 ngày đêm bằng đủ loại máy bay gồm cả
B52 rải thảm ở trên 140 địa điểm của 5 thành phố! Chỉ riêng Hà Nội, 67 xã ngoại
thành (nặng nhất là Yên Viên),19 trận địa tên lửa, 14 trận địa phòng không, 8
sân bay đã bị dội 36.000 tấn bom.
Làm chết (theo “ta”) là 4025 người và (theo Mỹ) là 2200 trên 5 tỉnh bị bom B52, mà chỉ riêng Hà Nọi là…1.318 người!
Làm chết (theo “ta”) là 4025 người và (theo Mỹ) là 2200 trên 5 tỉnh bị bom B52, mà chỉ riêng Hà Nọi là…1.318 người!
Thiệt
thòi về vật chất, cầu đường, kho tàng quả là to lớn nhưng so với khối lượng hơn
36.000 ngàn tấn bom đổ xuống (bằng tất cả số bom Mỹ đã đổ xuống hai miền VN từ
1961 đến 72) thì sao cái số người chết lại quá ít thế nhảy? “Thằng Mỹ có mắt
như mù”, “B 52 là bê quăng sai” (*) thật sao? Trường quân sự Mỹ đào tạo ra toàn
thứ vô tích sự thua cả một anh nông dân chính cống Thái Bình lái máy bay sao?
“Hiện
đại thế này mà chỉ rải thảm ở…ngoại thành bởi vì…Sợ dân nội thành quá hay sao?
Là
người chứng kiến từ đầu đến cuối không sót một trận nào trên một sân thượng
đường Quan Thánh của nhà đạo diễn điện ảnh Đỗ Ngọc: tớ xin nói thẳng một điều
mà người ta sợ chạm đến nhất, ĐÓ LÀ:
TRƯỚC
SAU NHƯ MỘT KHÔNG QUÂN MỸ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP ĐÁNH VÀO KHU DÂN SỰ!
Điều
này giải thích tại sao dân Hà Nội trong đó có tớ thì.., «dù ai đi đâu thì đi,
Quyết tâm ở lại một ly không rời!».
Trong
những ngày mà người ta hô hoán lên, tưởng như Hà Nội sắp bị san thành bình địa
ấy, tớ và bạn bè, đặc biệt những anh em trong dàn nhạc của xưởng phim truyện
(ngày ấy còn trẻ hơn tớ nhiều nên nay chắc khối người còn sống) chắc không thể
nào quên!
Tất
cả chúng ta đều ra ngồi ngắm cái «trò chơi nắn gân chết người» bên bờ hồ Tây
ngay cạnh studio của xưởng, đúng vào những ngày thu thanh âm nhạc cho phim “Bài
ca ra trận” của tớ (Đạo diễn Trần Đắc)
Chẳng
anh nào có lấy một cái hầm cá nhân! Anh nào cũng yên chí «Mỹ nó đánh có mục
tiêu cả đấy!» hoặc “Nếu bị tên bay đạn lạc thì có đi sơ tán hay xuống hầm cũng
chết vì…có số cả thôi”!
Như
ông Đại sứ Santini và cô nhân tình nào đó đã bị Thần chết điểm danh nên mắc
phải «tên bay đạn lạc»! Chứ Sức mấy mà Mỹ nó dám làm cỏ cả gần trăm cái sứ
quán! Có mà chính trị…Rồ!
Cho
nên: Cách tránh máy bay Mỹ tốt nhất chính là…ở lại Hà Nội! Thậm chí có nhiều gia
đình cơm nắm, muối vừng lên cạnh hai sứ quán Liên Xô và Trung Quốc trải chiếu
nằm la liệt suốt đêm ngày!
Nói
trắng ra rằng, Không lực Mỹ đã có lệnh nên cố tránh hết sức các mục tiêu phi
quân sự.
Một
vài nơi như mặt sau phố Khâm Thiên, bệnh viện Bạch Mai đều do cảnh tên bay, đạn
lạc, né tránh tên lửa, pháo cao xạ mà xảy ra. Chưa kể có đêm, khán giả đã chứng
kiến cảnh lạnh người tên lửa ta vừa phóng lên bỗng vì sao chẳng biết không bay
lên tới đích mà lại bay vòng cầu, rớt trúng một khu dân cư nào đó ở ngoại
thành! Trừ bọn tớ, ai nghe nổ đùng trên đầu chẳng cho là… bom địch!
Còn
chuyện sơ tán ư? Có những bài phơi-ơ-tông viết cứ như thật của mấy anh ký giả
«nghe kể lại rồi tán láo»…thì…đúng là không mấy ai biết được rằng:
a-/Hà
Nội đã bắt buộc phải đi sơ tán từ lâu! Ngay gia đình tớ cũng có 3 nơi sơ tán vì
3 con phải đi theo 3 trường!
Dân
số Hà Nội lúc ấy chẳng còn được nửa triệu người. Đặc biệt qua bao năm sống dưới
chế độ bao cấp sau “cải tạo XHCN”, mất tất tần tật rồi, có ai còn gì đâu để mà
thương tiếc! Có cái xe đạp là quý nhất với một cuốn sổ gạo và một nắm tem dầu,
mỡ, đậu phụ, là…hấp lên đường!
Chính
cái không khí «hòa bình đến nơi rồi» đã làm nhiều người «hồi cư» sớm tí chút
nên mới có chuyện một đêm 18/12/1971 di tản được 50 vạn người! Nhưng Trở lại
nơi sơ tán mới đúng là tính chất của cái đêm đáng nhớ ấy!
Chẳng
cần lệnh liếc, chẳng cần phải tổ chức đội đoàn…, chẳng cần ai “lãnh đạo”, mạnh
ai thì cứ «vô tư» trở về nơi sơ tán! Ai có xe dùng xe! Ai chạy bộ thì chạy bộ!…
Cho
nên, các con đường dẫn ra khỏi thủ đô, tối hôm đó đều…«vui như trẩy hội»!
Con
nít vừa đi vừa chạy trên đường sáng trăng, đuổi nhau la hét om sòm. Tớ cũng cảm
thấy rất vui khi trực tiếp chứng kiến cái cảnh này do cũng phải đưa đứa con út
về nơi sơ tán vì nó cũng như nhiều học sinh khác cứ tưởng hòa bình đến nơi, nên
nhân ngày nghỉ lễ, mò về Hà Nội thăm nhà! Nào ngờ! Nói phỉ phui, nếu Đế Quốc Mỹ
chủ trương giết người thì chỉ đêm đầu tiên, nó có thể tiêu diệt cả ngàn người
trên những con đường dẫn ra khỏi Hà Nội như chơi!
Nhưng
may thay, cho đến gần sáng, khi xuất hiện những chiếc ô-tô đủ loại đuổi theo
đoàn người đi sơ tán tự động, mới các cháu “ưu tiên lên xe”, tất cả không hề
xảy ra một chuyện đáng tiếc nào!
Vậy
mà người ta cứ nói «phóng» lên sự thần kỳ của cuộc di tản trong một đêm của
nhân dân Hà Nội dưới dự lãnh đạo và tổ chức tài tình cuả Đảng đã đập tan âm mưu
của «Đế Quốc Mỹ»! Ôi! tuyên truyền nhồi sọ láo toét cho ba cái anh nông dân
i-tờ-rít cách đây 40 năm nay mang ra diễn lại với dân Việt thời @ này! Đúng là
họ …liều thật !
Tóm
lại VỤ 12 NGÀY ĐÊM, chính phía Mỹ đã dùng chiến thuật ĐÁNH ĐỂ ĐÀM của Việt Cộng
một cách hiệu quả hơn «ta» chứ chẳng nhằm mục đích quân sự nào cụ thể! Và họ đã
ép «ta» phải trở lại Hội Nghị Paris bằng cái giá tiền, của, và sinh mạng của cả
2 bên không rẻ chút nào!
Bản
hiệp ước Paris vẫn được ký mà vẫn không có được sự đòi hỏi của phía Việt Nam là
Bồi Thường Chiến Tranh! Chẳng thêm cũng như bớt được điều gì so với bản ký tắt
do ông Sáu Thọ mang từ Paris về mà bọn mình đã phải học để mà…”quán triệt” để
mà viết baì ca ngợi sự tài tình của Đảng-Bác (dù bác đã chết cả 3 năm rồi)!
Không
những thế, nó đã đánh dấu một thời kỳ lịch sử đau thương mới của dân tộc Việt:
Đó là sự rút lui khỏi một cuộc chiến bị khoác cho là «xâm lược» của người Mỹ,
để lại cho mảnh đất hình chứ S một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn thêm hơn
ba năm nữa mang tên «Chiến tranh giải phóng» nhưng thực chất là cuộc chiến để
cộng sản hóa khắp vùng Đông Nam Á này!!!
Chính
cái thắng lợi 1975 của những người cộng sản miền Bắc đã đưa cả dân tộc Việt này
vào chỗ «không thể hòa hợp» cho đến hôm nay và…cho đến…«bao giờ…cho đến bao
giờ!» bắt đầu từ cuộc «nắn gân nhau» bằng xương máu của hàng vạn con người…là
như vậy đấy!
Là
nhân chứng lịch sử còn sót lại («eyes and ears witness»), mình càng thấy «đau»
hơn khi người ta đã liều lĩnh bóp méo sự thật, để lừa gạt những thế hệ hôm nay
và mai sau!
Và mình quyết phải nói lên, dù mới chỉ nói ra được mới có 1/10 sự thật!
Ai còn sống sót đến ngày hôm nay hãy bổ xung cho lớp trẻ hôm nay được rõ thêm kẻo cứ phải nghe mấy ông già, dù ít tuổi hơn mình, nhưng hầu hết đã lẩm cẩm hết hơi, đang lên Tivi nói ra những điều mà tớ bỗng dưng thấy cần phải viết ngay entry này.
Và mình quyết phải nói lên, dù mới chỉ nói ra được mới có 1/10 sự thật!
Ai còn sống sót đến ngày hôm nay hãy bổ xung cho lớp trẻ hôm nay được rõ thêm kẻo cứ phải nghe mấy ông già, dù ít tuổi hơn mình, nhưng hầu hết đã lẩm cẩm hết hơi, đang lên Tivi nói ra những điều mà tớ bỗng dưng thấy cần phải viết ngay entry này.
Theo
Blog Tô Hải
————————————-
————————————-
(*)
Tất cả những con số tớ đều tra cứu nghiêm túc từ Google (cả ta lẫn Mỹ)! Sức mấy
mà tớ nhớ được! Tuy nhiên không tin thì các bạn cứ tra cứu mà xem. Còn nhiều
chuyện hay vô cùng!
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment