Wednesday, July 23, 2014

Sài Gòn: Bất ngờ biểu tình đòi quyền sống tại phố Tây


Sài Gòn: Bất ngờ biểu tình đòi quyền sống tại phố Tây


"Hát Cho Biển Đông và Quyền Con Người"


Khu phố Tây, Bùi Viện Q.1 tối 22.7


Facebook Cô Gái Đồ Long - Xuất phát từ chủ trương của UBND P.Phạm Ngũ Lão, Q.1 Sài Gòn về việc lập lại trật tự lòng lề đường khu phố Tây từ ngày 15.3.2014, thời gian gần đây lượng khách đến phố Tây giảm hơn 30% so với trước.

Luật là vậy, nhưng khu vực đặc biệt của Sài Gòn về đêm này, nhậu ngồi trong nhà sao... zui được. Không ngồi yên như mọi khi bị hốt, lần này các hộ kinh doanh tràn xuống đường, giơ cao các biểu ngữ viết vội: "Chúng tôi muốn sống!", "Hãy cho tôi sự sống!", "We want life"...

Có mấy chị em nằm lăn ra trước mũi xe của đội TTĐT. Có các anh Tây uống xin xỉn cũng nhào ra biểu tình ké. Rồi lực lượng CSCĐ được điều tới...

Náo loạn!

Biểu tình ở đường Bùi Viện đêm 21/7 lúc 8h30












Đền bù dưới chế độ cộng sản


Kính gửiông Trương Tấn Sang, Chủ tịch nước CHXHCN Việt nam.

Tên tôi làNguyễn Tiến Dân.

Địa chỉ: 208 Định Công Thượng – quận Hoàng mai – Hà nội.

Điện thoại0168-50-56-430.

1- Trong cuộc sống, nhiều khi, dù không cố tình, ta cũng làm phiền đến người khác. Có thể, ta làm họ bị tổn thương, về mặt tinh thần. Có thể, ta làm họ bị tổn thương, về mặt vật chất. Có khi cả hai.

Người tử tế, họ chân thành xin lỗi đối phương và bồi thường thiệt hại, mà mình đã chót gây ra. Người không tử tế, họ luôn làm điều ngược lại – luôn trốn tránh, trách nhiệm của chính mình.

+ Là người Việt, ông lạ gì tích: “Thúy Kiều bị Sở Khanh bỏ lại dọc đường”. Thương Thúy Kiều, trong trắng – ngây thơ mà bị hại. Nên Sở Khanh, bị người đời căm ghét. Đến mức, “Sở Khanh” đã trở thành danh từ chung, để chỉ những loại vô giáo dục, lừa đảo và khốn nạn. Ông có yêu quí Sở Khanh không? Có thấy, mình cùng 1 duộc với Sở Khanh không?

+ Bọn khủng bố, sau mỗi khi sát hại dân lành, chúng thường nhanh nhảu, đứng ra nhận “Trách nhiệm chính trị”. Dĩ nhiên, chúng không bao giờ, nghĩ đến chuyện bồi thường thiệt hại về mặt vật chất và tinh thần, cho các nạn nhân. Bởi, đối với chúng, làm gì có chuyện “Chúng ra quyết định sai”.

+ Ông Scolari, huấn luyện viên trưởng đội tuyển Brasil. Tại trận chung kết và bán kết của World Cup 2014, ông dẫn dắt đội tuyển Brasil, thi đấu 2 trận. Cả 2 trận, đều thua hết sức đáng xấu hổ. Ông đã làm tan nát trái tim, của rất nhiều người hâm mộ.

Nếu là người tử tế, chắc chắn, ông sẽ xin lỗi họ và xin từ chức.

+ Khi mua tivi, nhiều người tiêu dùng, họ chọn thương hiệu Sony. Bởi, nó tốt và bền. Không những thế, trong quá trình sử dụng, nếu có hỏng hóc do lỗi của nhà sản xuất. Bất biết mua ở cửa hàng nào, họ đều được hãng Sony nhanh chóng đổi cho sản phảm mới. Hoặc sửa chữa miễn phí, nếu đang trong thời gian bảo hành. Họ không cần đợi, “Biên bản làm việc giữa khách hàng và đại lí bán sản phẩm”.

Chẳng riêng Sony, chính sách hậu mãi này, được tất cả những hãng sản xuất hàng tiêu dùng có uy tín áp dụng.

Họ thà mất tiền, chứ quyết không để mất uy tín. Chính vì vậy, họ chiếm trọn được lòng tin của khách hàng. Tương lai của họ, vì thế, luôn tươi sáng.

Loại chụp giật, chúng không thực thi cách thức này. Chính vì thể, chúng đều nhanh chóng bị phá sản.

+ Một thanh niên da đen người Mĩ, tên là Rodney King, đã có tiền án cướp và đang được tạm tha. Ngày 3-3-1991. King bị cảnh sát đuổi, về tội chạy quá tốc độ.

Do đang trong thời gian thử thách và cũng say rượu, King bỏ chạy. Cảnh sát rượt theo và bắt được King. Tiếp đó, Kinh bị cảnh sát, dùng súng điện, dí thẳng vào người. Anh nhận thêm, hơn 50 lần, những cú đập bằng gậy.

King kiện thành phố. King thắng cuộc và được Chính quyền bồi thường 3.8 triệu USD.

+ Cũng tại nước Mĩ. Do bị nghi buôn ma túy, chàng trai Daniel Chong, bị cảnh sát ở San Diego (California) bắt hồi tháng 4-2012.

Bốn cảnh sát cho Chong vào phòng giam. Họ khóa cửa và bỏ đi. Trong khi, Chong vẫn bị còng tay ra sau lưng. Bị giam lâu ngày, đói khát, Chong hò hét khản cả cổ. Nhưng, không có ai đoái hoài.

Đói khát, lại không tụt được quần, Chong ỉa đái ra người và lênh láng cả ra sàn. Anh phải uống, nước tiểu của chính mình. Cứ thế đến ngày thứ tư, ban quản lý trại mới biết. Lúc đó, Daniel đã gần kiệt sức.

Ngửi thấy mùi tiền, luật sư giúp Chong kiện chính phủ. Chong thắng cuộc. Chính phủ, nhận mình làm sai. Và anh được đền bù có mỗi 4,1 triệu USD cho 4 ngày ở tù.

Chính quyền Hoa kì, họ thật tử tế. Những viên cảnh sát trên, là nhân viên công vụ của Nhà nước. Họ làm sai, Chính quyền phải chịu trách nhiệm. Họ không đổ lỗi loanh quanh. Chính quyền, mất đi ít tiền. Bù lại, họ giữ trọn được niềm tin của người dân Mĩ. Họ đứng đắn. Nên, họ nói gì, người dân Mĩ cũng nghe theo.

+ Tổng Công ty Hàng không Việt Nam (Vietnam Airlines - VNA) sang Italia làm ăn. Do sẵn thói quen vô trách nhiệm, họ đã phải trả giá đắt: Tòa phúc thẩm Paris (Pháp), trong phán quyết cuối cùng, tuyên y án sơ thẩm. Buộc VNA phải trả 5,2 triệu euro (tương đương 150 tỷ đồng Việt nam - theo thời giá hiện tại) cho nguyên đơn Maurizio Liberati, người Ý.

Trong trường hợp này, Chính quyền Việt nam, họ thật tử tế. Thua cuộc, họ không bắt những kẻ làm sai, phải trả tiền. Họ lấy tiền, từ ngân sách Nhà nước ra để đền. Về nhà, tính sau. Họ thà mất tiền, chứ quyết không để uy tín của nhà nước Việt nam, bị hoen ố trước cộng đồng quốc tế.

+ Giàn khoan Hải dương 981 của Trung quốc, đứng chân ở Biển Đông của Việt nam. Nhân dân Việt nam bất bình. Biểu tình, bạo động nổ ra khắp nơi. Nhiều Công ty có vốn đầu tư nước ngoài, bị đập phá. Nhiều người mước ngoài, chết và bị thương. Những kẻ gây ra thảm cảnh này, là những phần tử bất hảo. Tuyệt nhiên, không phải do Nhà nước Việt nam tiến hành.

Chính quyền Việt nam, một lần nữa, họ lại tỏ ra tử tế, đến mức không ngờ. Vụ việc, xảy ra trên đất Việt nam. Vì vậy, chính quyền CS, phải đứng ra chịu trách nhiệm. Ngay lập tức, họ xin lỗi và bồi thường thỏa đáng cho các nhà đầu tư. Trong khi, chưa có bất cứ văn bản quy phạm nào của nhà nước, về việc này. Bởi, chưa hề có tiền lệ.

Họ hiểu: “Con dại – Cái mang”. Họ thà mất tiền, để giữ môi trường đầu tư ở Việt nam được trong sạch. Trước con mắt, của các nhà đầu tư nước ngoài.

2- Viết đến đây, không khỏi bùi ngùi, nhớ câu châm ngôn: “Bên l… (ngoại) thì chắc – Bên c… (nội) thì lép”. Bởi, chính quyền các ông, chỉ lo giữ uy tín với người ngoài. Các ông, đâu có thèm giữ uy tín, với thần dân của mình. Các ông, thật xứng đáng, được dán lên trán của mình, dòng chữ “Khôn nhà – Dại chợ”.

3- Các ông, luôn kêu gào và dùng vũ lực, để đòi quyền lãnh đạo “Toàn diện và Tuyệt đối” xã hội Việt nam. Thật tử tế, khi thấy các ông, tự tay ghi vào trong bản Hiến pháp của mình: “Đảng CS Việt Nam… chịu trách nhiệm trước Nhân dân về những quyết định của mình”. Các ông, đã chịu trách nhiệm và dĩ nhiên, kèm theo tương ứng, là phải đền bù thiệt hại, cho những viêc làm sai trái của mình, như thế nào?

+ Ông Chủ tịch, có nhớ vụ trung tá công an Nguyễn Văn Ninh. Ông ta bắt công dân Trịnh Xuân Tùng , vì những lỗi hết sức vớ vẩn. Tại đồn Công an, ông ta đánh đập và không cho đưa đi cấp cứu, dẫn đến cái chết của ông Trịnh Xuân Tùng. Điều đáng nói, xung quanh, còn vô số những đồng nghiệp của ông Ninh. Ít nhất, là họ chỉ khoanh tay, đứng nhìn. Không ai can ngăn. Thật ghê rợn. Không biết, họ có còn nhân tính nữa hay không?

Xin hỏi ông, trong vụ này, chỉ nói riêng về bồi thường thiệt hại. Gia đình nạn nhân, đã nhận được tổng cộng bao nhiêu tiền? Nguồn tiền bồi thường này, đến từ đâu? Từ gia đình trung tá Nguyễn Văn Ninh, hay từ ngân sách Nhà nước?

+ Ông Chủ tịch, có nhớ vụ ông Nguyễn Thanh Chấn. Ông ta bị bắt, với cáo buộc giết người. Ông ta, đã được cơ quan điều tra giỏi nhất thế giới thẩm tra. Cuối cùng, nhờ có Kết luận vô cùng công minh và sáng suốt của cái gọi là cơ quan điều tra đó, ông Chấn bị kết án tử hình. May mà chưa thi hành án. Chỉ đến khi hung thủ ra đầu thú, trắng đen mới rõ ràng. Ông Chấn được minh oan – được thả, sau hơn chục năm trời, nếm mùi lao tù CS.

Ông ơi, trong vụ này: Các ông, đã đền cho oan khiên và tủi nhục của ông Nguyễn Thanh Chấn, được bao nhiêu tiền rồi?

Đối chiếu với vụ đánh, mà chưa dẫn đến chết người hoặc bắt giam vô cớ, đày đọa người ta chỉ có 4 ngày của cảnh sát Hoa kì (mà tôi vừa dẫn chứng ở trên). Xin ông Chủ tịch, trả lời thật thẳng thắn, giữa ta và họ:

- Ai hành xử đứng đắn và có trách nhiệm hơn?

- Chế độ nào, “vạn lần dân chủ” hơn, so với chế độ kia?

- Và, nếu được tự do lựa chọn, ông hoặc người dân sẽ chọn, chế độ “vạn lần dân chủ” hơn, hay ngược lại?

+ Vinashin, gây thất thoát rất lớn cho đất nước Việt Nam. Nó nổi tiếng, với khoản nợ trên 4 tỷ đô la Mĩ. Ấy thế mà, có thời, nó đã từng là biểu tượng của chính sách “Tập đoàn kinh tế”. Cán bộ ở đó, họ được bổ nhiệm “Theo đúng qui trình” của đảng CS. Kinh doanh ở đó, cũng được điều hành “Theo đúng qui trình” của đảng CS. Mọi thứ đều đúng. Trừ sự thua lỗ. (Chắc là, cái “qui trình” nhăng cuội của các ông, nó chẳng ra gì, phải không?)

Ông ơi, đảng CS, chắc đã âm thầm thu đảng phí của đảng viên, để đền bù cho những thiệt hại ở đó rồi, phải không? Ông Nguyễn Sinh Hùng phát biểu: “Bộ Chính trị quyết định, không xử phạt 1 ai”. Chắc là, ông ta nói đùa cho vui. phải không? Bởi, 4 tỉ USD đó, nó là của Nhân dân Việt nam, chứ đâu phải là tài sản của đảng CS.

+ Ông đã nhiều lần gặp gỡ và động viên ngư dân bám biển. Ông muốn họ, trước hết là đánh cá. Sau là góp phần khẳng định chủ quyền biển đảo. Ông nói với họ, còn “chắc hơn cua gạch” rằng : Sau lưng họ, có Hải quân – Kiểm ngư – Cảnh sát biển sẵn sàng bảo vệ.

Thực tế, trong tất cả các trường hợp, các ngư dân bị Tàu cộng bắt và đánh đập: Không hề, thấy bóng của các lực lượng, như hải quân và cảnh sát biển. Qua đó, có thể nói rằng: Ngư dân ra biển và họ không được yểm trợ, từ Nhà nước. Ngay cả khi, bị Tàu cộng bắt và chúng đòi tiền chuộc. Người dân cũng phải tự xoay xở, để trả tiền cho lũ kẻ cướp. Trong phim “Hoàng Sa – nỗi đau mất mát”, có đoạn, đạo diễn còn cho thấy, hoá đơn trả tiền cho Tàu cộng, được gửi qua ngân hàng VietinBank. Sự kiện ấy, nếu có thật, chỉ có thể được giải thích: Các ông với lũ cướp biển ấy, cùng hội – cùng thuyền. Hèn chi, “Hoàng Sa – nỗi đau mất mát”, chẳng bị cấm chiếu. Đâu phải do “Không có tính đảng”, như nhiều người đã ngộ nhận.

Mới đây nhất, 6 ngư dân Quảng Ngãi, bị TQ bắt giữ. Cộng thêm 7 ngư dân Quảng Bình, bị bắt trước đó (đã bị ém nhẹm). Không hiểu, ông đã dùng phương kế gì, để giao du với lũ cướp biển. Khiến các ngư dân này, họ phải tự lần mò trên biển, để trở về nhà, trên 1 con tàu rỗng. Thậm chí, la bàn, cũng bị lột mất. Còn con tàu thứ 2 kia, cùng với tài sản của cả 2 con tàu, chắc chắn, vĩnh viễn nằm lại nơi đất khách quê người.

Thương thay cho những ngư dân kia. Thân phận của họ, xét cho cùng, còn tồi tệ hơn cả nàng Kiều. Bởi, nếu có mất, Kiều chỉ mất đi phẩm giá của mình. Còn những ngư dân kia, nếu có mất, họ có thể mất đi cả mạng sống lẫn cơ nghiệp của mình. Và, kéo theo, sẽ là cái chết của biết bao người thân của họ.

Sở Khanh, nếu có lừa, nó chỉ lừa được có mỗi 1 nàng Kiều. Còn các ông?

4- Hiện tại, ở Việt nam mình, thiếu gì chuyện đền bù cuội và xù trách nhiệm của chính quyền CS. Dân oan, đầy ra đó. Nhưng thôi, xin không nói thêm nữa. Để, khỏi phải tốn thì giờ quí báu của ông.

5- Làm sai thì phải xin lỗi. Làm hỏng thì phải bồi thường thiệt hại 1 cách thỏa đáng cho đối tác. Đó là chân lí. Chân lí này, được tất cả mọi người có Văn hóa, hiểu và thực hiện.

Những người CS các ông, “Nói gì sai đấy – Làm đâu hỏng đó”. (Khỏi cần dẫn chứng, phải không ông). Biết thế, dù không bị ai ép, sao các ông vẫn dại dột, mà viết vào trong bản Hiến pháp của mình, dòng chữ: “Đảng CS Việt Nam… chịu trách nhiệm trước Nhân dân về những quyết định của mình”.

Nếu là người tử tế và đứng dắn. Nói đi đôi với làm. Các ông chỉ nên giữ lại để làm, những gì mình có thế mạnh. (Để khỏi phải … chịu trách nhiệm trước Nhân dân về những quyết định sai của mình) Những mặt này, các ông có nhiều lắm. Tỉ như, về mặt Xây dựng đảng CS. Các ông giỏi đến mức kinh người. Này nhé:

a- Về mặt lí thuyết:

- Những người CS kêu gọi đấu tranh giai cấp. Đánh đổ giai cấp bóc lột. Xóa bỏ chế độ, người bóc lột người. Và “Cướp của người giàu, để chia cho người nghèo”.

Nay các ông, cho phép đảng viên của mình, được phép mở xưởng, được phép mở trang trại, được phép thuê nhân công. Nghĩa là, đảng viên cũng tham gia bóc lột nốt. Các ông giải thích như thế nào, về sự trái khoáy này?

Xưa (đấy là xưa), các ông Cải cách ruộng đất. Ít nhất, các ông đã lấy ruộng đất của địa chủ, mà chia cho dân cày. Cải tạo Tư bản, các ông thu của cải của chúng, về cho Nhà nước.

Nay, các ông cựu TBT Nông Đức Mạnh, cựu Tổng Thanh tra Trần Văn Truyền và rất nhiều cán bộ của đảng CS nữa, các ông ấy, có những khối tài sản, hết sức khổng lồ. Mà nguồn gốc của chúng, nói thẳng ra, không thể giải thích minh bạch được. Sao không lấy bớt đi, để đem chia cho dân nghèo.

Hay đảng CS, chỉ quen lấy của người khác, chứ quyết không chịu lấy của bản thân mình? Các ông tắc tị. Không giải thích được, có phải không?

Các ông, rước bọn Tư bản nước ngoài vào, để chúng, “bóc lột giá trị thặng dư” của công nhân mình, của đất nước mình. Còn các ông, chúng cho “đứng giữa làm cai đầu dài”.

Xưa, kêu gọi toàn dân, đánh đổ “cai đầu dài” xấu xa Nguyễn Văn Thiệu. Để bây giờ, mình thế chân vào chỗ đó. Không biết, ông Chủ tịch có ngượng không?

- Các ông, muốn xây dựng “Chủ nghĩa Xã hội”. Trong khi, không minh định được, khái niệm “Chủ nghĩa Xã hội”, nó là cái gì.

Như thế, các ông bị khủng hoảng về lí tưởng.

b- Còn thực tế:

CNXH đã sụp đổ từng mảng. Thậm chí, ngay tại nơi sản sinh ra nó. Còn tại 1 nước CS cộm cán như Cu Ba : “Mô hình CNXH, chẳng còn phù hợp với Cu Ba nữa” (Lời ông Fidel Castro ). Cu Ba còn như thế, các nước khác, nói đến làm chi.

c- Bầy ra ngay trước mắt: “Lí tưởng – khủng hoảng. Thực tế – không thích hợp”. Đã thế, Đảng báo đi – mới được đi. Đảng bảo họ – là phải dừng. Đảng chỉ con gà, bảo nó là con chó – Cũng phải đồng thanh, ê a theo: “Là con chó”. (Đấy là tôi diễn giải câu; “Nói và làm, theo nghị quyết” của đảng các ông. Tôi dốt, nên không biết, diễn giải như thế, có gì sai không, thưa ông Chủ tịch?)

Vô lí đến mức cùng cực như thế. Vậy, các ông, làm cách nào, mà vẫn có đến, ít nhất là 3 triệu tín đồ, tự nguyện lẽo đẽo đi theo?

Nói thật lòng, riêng về khoản này, các ông còn giỏi hơn cả siêu nhân. Bởi thế, về Xây dưng đảng, các ông nên giữ chặt lấy mà làm. Không ai giỏi hơn, để có thể, tranh giành được của các ông đâu.

+ Còn những mặt, các ông không mạnh. Nên phân công cho người khác. Để họ làm. Và, để cho họ tự chịu trách nhiệm. Tội gì, “ôm rơm cho rặm bụng”. Vả lại, ông bà ta cũng đã dậy: “Ăn một mình, đau tức – Làm một mình, cực thân”. Tôi ví dụ:

- Các ông, không chống được tham nhũng. Điều đó, rõ rồi. Hãy mời những người, như cụ bà Lê Hiền Đức đến. Giao cho cụ, đứng đầu cơ quan Thanh tra Nhà nước. Tham nhũng, làm gì còn đất để sống.

- Đường sắt Việt nam, sở hữu khối tài sản lớn. Kể cả nhân lực lẫn vật lực. Nhưng vẫn ì ạch, thua lỗ triền miên. Hãy mời những người có tâm huyết, như TS Trần Đình Bá đến. Giao cho TS, đứng đầu ngành Đường sắt. Ông sẽ làm cho ngành Đường sắt, thay da đổi thịt. Tất nhiên, với những chi phí thấp nhất. Cộng với hiệu quả cao nhất.

- Con em chúng ta, học ngày học đêm. Những tưởng, chúng phải là những đứa trẻ, giỏi nhất hành tinh. Nhưng thực tế, bằng cấp Việt nam, chẳng được nước nào công nhận. Học xong ra trường, chúng chẳng biết cách làm việc.

Phong trào “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”, được quán triệt ở mọi nơi, mọi lúc, mọi cấp học. Những tưởng, con em chúng ta, nhân ái và đạo đức phải ngời ngời. Nhưng thực tế, Cướp – Giết – Hiếp, là chuyện chẳng hiếm trong xã hội của chúng ta. Không tin, ông mở báo hàng ngày, của chính các ông ra mà coi.

Ông Chủ tịch. Đã có cán bộ giúp việc nào, đưa cho ông xem, những bức ảnh, chụp những cảnh báo : Về ăn cắp vặt, viết bằng tiếng Việt, ở các siêu thị nước ngoài. Về giới hạn miếng ăn – miếng uống, viết bằng tiếng Việt, ở các bàn ăn tự chọn, ở các khách sạn nước ngoài? Xem xong rồi, ông có thấy nhục nhã và xấu hổ cho dân tộc chúng ta không?

Ông Chủ tịch có thấy, trong xã hội chúng ta hiện nay: Đạo đức xuống cấp trầm trọng. Sự giả dối lên ngôi. Đồng tiền ngự trị. Cả xã hội. tràn lan sự thờ ơ và vô cảm.

Ông ạ, những mất mát về mặt đạo đức này, suy cho cùng, nó còn lớn hơn rất nhiều, so với những mất mát về mặt kinh tế.

Bởi, mất tiền thì sẽ có cách kiếm được tiền. Nhưng một Dân tộc, đã bị băng hoại về Văn hóa: Dân tộc ấy, nếu còn sống, nó chỉ còn sống thực vật mà thôi.

Bây giờ, xin ông hãy thẳng thắn, trả lời cho những người dân chúng tôi:

- Ai và Nền giáo dục nào, đã đào tạo nên những “Con người mới XHCN” đó?

- Đảng CS, hay ai phải chịu trách nhiệm, trước Nhân dân, trước Lịch sử về những vấn nạn này?

- Các ông, liệu có cách gì, bù đắp lại được những mất mát này, cho Dân tộc Việt nam không?

Ông ơi, hãy cho ông bộ trưởng CS, về “Vui thú điền viên” đi. Thi tuyển nhân tài. Giao cho họ làm việc. Trẻ con của chúng ta, chúng sẽ không bị đánh mất tuổi thơ. Nhưng học xong, ra trường, chúng vẫn là những người hữu ích cho xã hội. Và, chúng sẽ làm rạng danh, Tổ quốc của chúng ta.

- Có thể xếp thêm vào đây, những ngành như: Giao thông, Y tế, Nông nghiệp, Xây dựng, Ngân hàng, Tài chính, Công thương, Xăng dầu, Điện, Cấp – Thoát nước…

Nếu các ông, với đội ngũ cán bộ, mà “trình độ và năng lực thì hạn chế”, nhưng vẫn muốn lãnh đạo “Toàn diện và Tuyệt đối” xã hội Việt nam. Ông nên sửa đổi Hiến pháp 1 lần nữa. Và bỏ đi dòng chữ “Đảng CS Việt Nam… chịu trách nhiệm trước Nhân dân về những quyết định của mình”. Bởi, cứ giữ nguyên nó, đảng viên các ông, không biết phải làm đến đời nào – kiếp nào, mới có thể trả hết nợ, cho những sai lầm, chỉ riêng về mặt kinh tế mà thôi.

+ Hoặc, nên viết lại là: “Đảng CS, chỉ chịu trách nhiệm về mặt chính trị, chứ quyết không chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại, về mặt kinh tế, cho Nhân dân Việt nam. Về những quyết định của mình”.

Nhưng nghĩ lại, có lẽ, viết thế cũng không ổn. Bởi, ngộ nhỡ bọn Trung cộng, nó gây hấn và chiếm được nước ta thì sao? Chẳng nhẽ, cũng bắt đảng CS, phải chịu trách nhiệm về mặt chính trị trước Nhân dân và trước Lịch sử à?

Không được. Bỏ dòng chữ đó đi, là tiện nhất. Ông ạ.

6- Bây giờ, xin nói chuyện của tôi,

+ Nghe theo lời xui dại của chính quyền CS, tôi góp số tiền mặt, tương đương hàng trăm cây vàng. Cùng với nhà nước, xây dựng công trình quốc kế – dân sinh. Làm xong, thì bị chính quyền CS lật mặt. Đất và đập không giao. Tiền không chịu trả. Hơn chục năm trời, kêu gào khắp nơi. Đủ mặt, cả 4 cấp chính quyền. Gọi không nói – Hỏi không thưa. Thể hiện, sự khinh dân vô cùng tận.

+ Chỉ cho đến khi, xuất hiện 2 bài trên báo mạng. Các ông mới giật mình, để vào cuộc. Các ông, thật tử tế, không những không bắt tôi, như nhiều người quí mến tôi đã lo lắng. Ngược lại, thiếu tướng Nguyễn Đức Chung, giám đốc sở Công an Hà nội, còn cử đại tá Trần Văn Tỉnh, trưởng Công an quận Hoàng mai, xuống tận nhà tôi nắm bắt tình hình và thu thập tài liệu.

+ Rất cám ơn chính quyền CS của các ông, về nghĩa cử này. Xét ra, tôi thấy mình, may mắn hơn rất nhiều, so với bao bà con dân oan, đã và đang vạ vật ở các trụ sở tiếp dân của nhà nước. Bởi, ý kiến của tôi, đã được chính quyền lắng nghe. Và bước đầu, đã được xem xét giải quyết.

+ Bên Công an đã xác định, việc tôi đóng tiền mặt cho chính quyền và có phiếu thu tiền, là chuyện có thật. Nhiệm vụ của họ, chắc chắn chỉ dừng ở đó. Việc đền bù, hiển nhiên là việc của chính quyền.

+ Chính quyền Hà nội, đã cử UBND xã Phú mãn, mời tôi lên làm việc. Tại cuộc họp đó, phía tổ chức Đảng, đổ lỗi cho bên chính quyền. Chính quyền khóa sau, đổ lỗi cho chính quyền khóa trước. Sau cùng, họ trắng trợn thông báo cho tôi: “Toàn bộ hồ sơ gốc, vụ việc của tôi, chính quyền xã Phú mãn đã để thất lạc”. Nói thẳng ra, họ đã cho vào sọt rác từ lâu.

Và, chúng ta cũng chẳng lạ gì chuyện, UBND 1 xã, lấy đâu ra số tiền hàng chục tỉ VND, để trả lại cho tôi.

Thưa ông Chủ tịch, tôi đi đòi tiền, chứ không có đi xin tiền. Tôi có khóc, các ông mới cho bú. Tiếc thay, thay vì ấn bầu sữa vào miệng tôi, để câu giờ, các ông lại nhét cho tôi, 1cái “ti” giả. Đỡ đói thế nào được.

+ Qua tướng Chung, tôi đã đề xuất với chính quyền thành phố Hà nội:

- Trước mắt, xin các ông tạm ứng cho chúng tôi, số tiền gốc, mà chúng tôi đã chót nộp cho chính quyền. Để, chúng tôi sống cho qua ngày, đoạn tháng. Sau khi chốt xong số tiền, mà chính quyền sẽ phải trả lại cho tôi. Chúng ta, sẽ trừ đi khoản tạm ứng trên.

- Trường hợp, các ông muốn trả luôn 1 lần, cả gốc lẫn lãi. Mong các ông, phát hành công văn cho chủ nợ. Để, bảo lãnh nợ cho chúng tôi.

Nếu cả 2 cách trên, các ông đều gạt phắt. Chứng tỏ, Chính quyền CS các ông, tuyệt đối không muốn trả lại tiền cho chúng tôi. Hiển nhiên, tôi lại phải đi đòi. Tôi lại phải khóc, để mẹ cho bú thật. Lần này, quyết không ngậm “ti” giả nữa.

Và chính quyền Hà nội, đã lờ đi. Không trả lời cho tôi. Ý nghĩa của nó là gì, không cần nói, chắc ông cũng hiểu.

7- Thưa ông Chủ tịch.

+ Quê tôi ở huyện Bình lục – tỉnh Hà nam. Ngày bé, tôi đi sơ tán. Tôi sống và học tập ở nông thôn, gần chục năm trời. Tôi hiểu cuộc sống và con người ở nông thôn Việt nam.

+ Ở nông thôn, tối lửa – tắt đèn có nhau. Trong cuộc sống, nhiều khi cơ nhỡ, khiến người ta phải vay mượn của nhau. Chuyện đó, hết sức bình thường. Đến hẹn, người ta mang trả lại cho nhau. Kèm thêm tí quà. Các ông, các bà luôn dạy chúng tôi:

Vay chín (9), thì phải trả làm mười (10),

Phòng khi cơ nhỡ, còn có người cho vay.

+ Đến hẹn, không trả, cũng không có ý kiến gì. Trước hết, sang nhắc nhau nhẹ nhàng. Chưa có tiền – của để trả, thì cũng phải có 1 câu khất nợ.

+ Loại mặt dày, chúng chây ỳ. Có, chúng cũng không chịu trả. Các bà sang tận cổng nhà, sắn váy quai cồng …Chửi như hát hay. Bao nhiêu lỗi lầm, từ 5 đời – 10 đời của nhà người ta, đều được mang ra réo. Cho bàn dân thiên hạ nghe. Đủ các thứ của ngon – vật lạ, các bà dọn ra cho chén.

Lạ ở chỗ: Kể cả khi, nhà ấy là đầu gấu. Nhưng, cấm có ai dám đụng đến các bà. Im thin thít, cúi gầm mặt xuống, mà nghe chửi.

Có lẽ, họ còn biết ngượng.

+ Có 1 lần, tôi hỏi bà: “Bà chửi người ta như thế, sau này định không nhìn mặt nhau ư?”. Bà tôi cười: “Không chửi, người ta không trả đâu. Trả xong rồi, chẳng ai rỗi hơi, nhớ lại chuyện cũ. Cái lệ làng ta, nó là như thế”.

Lệ làng ông (lệ CS), có giống thế không ?

8- Sau bao năm xa quê, cuối cùng, đi đòi nợ Chính quyền. Ai ngờ, lại phải học sách của mấy bà già nông dân quê mùa. Cất lên tiếng hát, nói thật với ông : Ngượng vô cùng.

Ông Chủ tịch có cách nào hay hơn, xin ông bày cho tôi với.

Lần sau, hẹn hát cho ông nghe bài “Nhân quyền dưới chế độ cộng sản”. Ông có muốn nghe không?

Chào ông.



Thư cho con: Thái thú cưỡi Lừa


Ngày 20 tháng 7 năm 2014
H,

Kỳ này Thư Cho Con xin được viết lại từ phần phát biểu trong buổi hội luận về “Hiểm Họa Mất Nước Trước Sự Xâm Chiếm Của Trung Cộng Với Sự Đồng Lõa Bán Nước Của Cộng Sản Việt Nam” do Thanh niên Sinh viên Cờ Vàng tổ chức Tại San Jose, Ngày 20-7-2014 [ngày CS Bắc Việt ký Hiệp định Genève năm 1954, tưởng niệm 60 năm chia đôi đất nước ngang vĩ tuyến 17]

Trưa ngày 17.7.2014 phóng viên Đông Hà của Báo Tuổi trẻ từ Hoàng Sa đã có bài viết “Giàn khoan 981 ngừng di chuyển” cho biết:

Sau một ngày theo dõi việc di chuyển của giàn khoan Hải Dương 981, từ 22g tối 16-7 đến 10g30 sáng 17-7, kiểm ngư VN đã nhận thấy giàn khoan Hải Dương 981 không còn di chuyển nữa. Vị trí giàn khoan Hải Dương 981 từ 22g tối 16-7 định vị cho đến thời điểm này tại 15 độ 47 phút vĩ Bắc; 111 độ 00 phút 42 giây kinh độ Đông. Như vậy, trong 25 giờ di chuyển, giàn khoan Hải Dương 981 chỉ chạy “loanh quanh”, rời vị trí ban đầu 35 hải lý về hướng tây tây bắc. Đặc biệt vị trí mới của giàn khoan chỉ cách đảo Lý Sơn 112 hải lý, gần hơn khoảng 30 hải lý so với vị trí trước khi di chuyển.” [xem phóng ảnh đính kèm, người trích ghi đậm và gạch dưới].

Tuy nhiên bài báo trên đây của Đông Hà chỉ được đưa lên trên trang TTO vài giờ là bị rút xuống để phi tang.

Điều đáng lưu ý là trước đó, vào tối hôm 15/7, Tân Hoa Xã của Trung Quốc đã thông báo cho biết họ đã rút giàn khoan Hải Dương 981 về vị trí gần đảo Hải Nam vì lý do ‘mùa mưa bão đã đến’… Nhưng, thực tế, đây là nơi “từ năm 1995, Crestone đã được quyền khai thác dầu khí, nhưng không tìm thấy gì…

Điều rất nực cười là bất kể sự thật đã được đăng trên báo Tuổi Trẻ, dù bị mau chóng rút xuống, trong phiên họp của chính phủ ngày 16/7, một bản tin được phổ biến rộng rãi nói rằng: 

Sau khi đã nhận tin mới nhất về giàn khoan, Thủ tướng Việt Nam nói Việt Nam ‘luôn kiên quyết đấu tranh bảo vệ chủ quyền... Ông Nguyễn Tấn Dũng ‘yêu cầu Trung Quốc không tái diễn hành vi hạ đặt trái phép giàn khoan cũng như các hành vi vi phạm chủ quyền, quyền chủ quyền, quyền tài phán trên vùng biển của Việt Nam… Việt Nam luôn đặc biệt coi trọng quan hệ hữu nghị và hợp tác tốt đẹp với Trung Quốc trên cơ sở bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau, cùng có lợi và cùng phát triển… Việt Nam ‘sẵn sàng cùng Trung Quốc và các bên liên quan đàm phán hòa bình, giải quyết các tranh chấp trên Biển Đông theo luật pháp quốc tế’…” [người trích ghi đậm và gạch dưới]

Do tin mới nhất Nguyễn Tấn Dũng nhận được là tin của Trung Quốc [nó cho thấy sự lệ thuộc Trung Quốc của Nguyễn Tấn Dũng] chớ không phải là tin được ghi nhận từ thực tế được phóng viên Đông Hà của Báo Tuổi trẻ từ Hoàng Sa quan sát tại chỗ, tận mắt thấy, rồi viết bài đăng trên báo Tuổi Trẻ. Vì vậy bản tin viết đúng sự thật của Đông Hà phải bị mau lẹ rút xuống, để đừng ai có thể thấy và biết được sự thật.

Đúng vậy, bản tin bị mau lẹ rút xuống vì nó thêm một lần nữa làm lộ rõ bộ mặt lừa đảo dư luận của Nguyễn Tấn Dũng, một trò lừa mới, Giáo Già gọi Dũng là “Thái thú cỡi Lừa”, khiến dư luận không rõ sự thật đã vội tin, và bọn bồi bút gia nô có cớ ca tụng, như chúng đã từng không tiếc lời ca tụng nhiều lần trong quá khứ; coi như chuyện Trung Quốc rút giàn khoan là… thành công… vì Trung Quốc sợ Nguyễn Tấn Dũng… “kiện”; tuy Trung Quốc biết rõ hơn ai hết là Nguyễn Tấn Dũng chẳng bao giờ dám “kiện”, vì hơn 2 tháng rưỡi trôi qua rồi có ai thấy Nguyễn Tấn Dũng cho tiến hành vụ kiện đâu. Phần khác Trung Quốc cũng biết rõ hơn hai hết là“chuyện đặt giàn khoan hay rút giàn khoan là chuyện chúng muốn làm sao cũng được… chúng coi lãnh hải Việt Nam là lãnh hải của chúng…” Chúng chẳng coi Đảng và nhà Cầm quyền CSVN chảng ra gì, bằng cớ là theo báo chí thế giới tường thuật thì ít nhứt Tổng bí thư CSVN Nguyễn Phú Trọng đã xin sang Trung Quốc để nói chuyện với Tập Cận Bình hai lần nhưng cả hai lần đều bị từ chối. [Xin xem phần Phụ đính nói về TUYÊN CÁO của Uỷ Ban Bảo Vệ Sự Vẹn Toàn Lãnh Thổ ngày 22 tháng 6 năm 2014 về Âm Mưu của Trung Cộng Xác Nhận Chủ Quyền trên toàn Biển Đông qua giàn khoan HD 981]… vì HD 981 chỉ là một giai đoạn cần thiết trong tiến trình hành sử chủ quyền của TC xuống Trường Sa để tiến chiếm toàn vùng trước khi bắt đầu nới rộng Hoa Lục thành Đại Trung Hoa, gồm tất cả Á Châu ngoại trừ Nhật Bản. Nghĩa là Đại Trung Hoa như bản đồ mà TC phổ biến cách đây 2 năm gồm: Đông Á (trừ Nhật), Đông Nam Á, Nam Á, Pakistan, Afghanistan và 5 các quốc gia cựu Sô Viết.

Những tuyên bố của Nguyễn Tấn Dũng nếu có đánh lừa được dư luận thì nó chỉ là chuyện nhứt thời, vì sự hiện diện của giàn khoan HD 981 chỉ chứng tỏ thêm sự tráo trở của Trung cộng và sự ngờ nghệch của đám lãnh đạo hàng đầu CSVN, chớ nó đâu có làm mất tính thái thú của chúng, khi thực tế vẫn sờ sờ cho thấy sự thực phũ phàng như bức biếm họa của Babui được đăng trên Diễn đàn Đàn Chim Việt đính kèm. Cái nhục mất nước VN là như vậy đó. Mất nước từ lâu lắm rồi. Xin kể lại một số vụ việc điển hình như:

- Giao Hoàng Sa, Trường Sa cho TC;

- Giao Cao Nguyên Trung Phần cho TC;

Cắt thêm đất biên giới cho TC;

Nhường thêm biển vùng vịnh Bắc Việt cho TC;

Cho dân TC ra vào biên giới không cần giấy tờ nhập cảnh;

Luật lệ VN không dám đụng đến dân TC đang sống ở VN;

Cấm dân chúng không được tưởng niệm các tử sĩ đã hy sinh trong cuộc chiến 1979 với TC;

In sách giáo khoa cấp tiểu học với đường lưỡi bò và hình cờ TC thay vì cờ VN;

Truyền hình nhà nước CSVN từng có lúc dùng cờ TC có thêm 1 ngôi sao nhỏ (tượng trưng cho xứ tự trị mới là VN)....;

Mới đây Trong công văn số 1406022/CV-FHS gởi Phó Thủ tướng Chính phủ Hoàng Trung Hải, Công ty TNHH Gang thép Hưng Nghiệp Formosa Hà Tĩnh (Formosa Hà Tĩnh) vừa có những yêu cầu vượt quá khuôn khổ luật pháp và chính sách ưu đãi hiện hành của Việt Nam là xin thiết lập đặc khu kinh tế nhằm phục vụ cho quá trình xây dựng cảng nước sâu Sơn Dương và đầu tư các ngành công nghiệp liên quan như gang thép, điện... để được Chính phủ ưu đãi cân đối ngoại tệ trong phạm vi hạng mục kinh doanh, được vay vốn từ các tổ chức tài chính nước ngoài, được miễn thu thuế khấu trừ tại nguồn..., miễn thuế nhập khẩu máy móc, thiết bị và nguyên vật liệu..., được xây ký túc xá hộ gia đình để cho thuê, bán lại cho nhân viên… Thậm chí, mô hình khép kín có thể được hình thành với bệnh viện, trường học, nhà trẻ, lớp học song ngữ hoặc trường song ngữ… Cũng cần biết thêm là trong vụ biểu tình chống Trung Quốc ở Hà Tỉnh người ta đã thấy thấp thoáng bóng dáng của Trung Quốc. Sau đó, vì sợ kinh nghiệm của bài học Shuharto ở Indonesia tái diễn [xem Thư Cho Con trong phần phụ đính 3] chúng cho chở mau về Trung Quốc một số người, nhưng vẫn để lại trên 10,000 người (tin BBC) để xin lập KHU TỰ TRỊ với số công nhân võ trang trên một diện tích 228km2, có bức tường dài 20km trên quốc lộ 1, nơi quân đội và công an CSVN không được vào…; tất cả cho thấy đây là KHU TỰ TRỊ đầu tiên của Trung Quốc nằm trên lãnh thổ VN… Nó vừa được Phó Thủ Tướng CSVN Hoàng Trung Hải ký giấy phép ngày 10/7/2014.

- Lộ liễu hơn nữa là trong một email [LEVANVU@aol.com Date: 30 juin 2014 09:20:34 UTC+2] Giáo Già nhận được có nguyên văn; “Chúng tôi vừa nhận được, từ ba bạn đọc ở Hà Nội và Sài Gòn, bản chụp công văn số 1832/BNG-ĐBA đề ngày 03 tháng 6 năm 2014 của Bộ ngoại giao, do Thứ trưởng Hồ Xuân Sơn ký tên, đóng dấu, liên quan đến "danh mục các công việc cần làm sau chuyến thăm Việt Nam của Bí thư tỉnh Quảng Đông Hồ Xuân Hoa"[xin xem phụ đính 2]. Nó cho thấy một bí thư của một tỉnh của Trung Quốc (tỉnh Quảng Động) đã công khai coi Bộ Ngoại giao của CSVN chỉ như một Sở Nội vụ của Trung Quốc để ra lịnh cho CSVN ít nhứt cũng có 2 việc phải làm là:

“1. Thúc đẩy Ủy viên Bộ chính trị, Bí thư Thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị và Ủy viên Bộ chính trị, Bí thư Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh Lê Thanh Hải thăm Quảng Đông.

"2. Trong khuôn khổ bồi dưỡng đào tạo cán bộ giữa hai Đảng Trung Việt, triển khai công tác đào tạo cho cán bộ Đảng Cộng sản Việt Nam. Kế hoạch trong 05 năm đào tạo 300 cán bộ Đảng Cộng sản Việt Nam; trong đó Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh mỗi địa phương 100 cán bộ, 100 cán bộ của các tỉnh thành có quan hệ hợp tác với Quảng Đông nhiều như TP. Hải Phòng, Đà Nẵng, tỉnh Quảng Ninh, Quảng Nam".

- Ngoài ra, trong lãnh vực đối ngoại CSVN cũng từng khẳng định:

+ không cho nước ngoài lập căn cứ quân sự; 

+ không thành lập liên minh quân sự; 

+ không cùng với một nước chống lại nước thứ ba…

- Mặt khác, để đánh lừa dư luận quốc tế, đặc biệt là những “con ếch Việt kiều” ở hải ngoại, chúng đã đồng loạt cho tổ chức những cuộc biểu tình chống Trung Quốc với cờ đỏ sao vàng, cung cấp áo có cờ đỏ cho người đi dự mặc…, vừa để điểm danh thành phần trung thành với chế độ, vừa ngầm ý đánh lạc hướng các cuộc biểu tình chống Trung Quốc, chống CSVN độc đảng độc tài, lên án CNVN vi phạm nhân quyền, đòi CSVN phải trả tự do cho những người tù lương tâm… Không kể các nơi xa, chỉ nói tới địa phương San Francisco, nơi có tòa Tổng Lãnh sự Trung cộng và Việt cộng, hồi giữa tháng 5/2014, CSVN dự trù theo lịnh của Bộ Ngoại giao sẽ cho tổ chức đồng loạt các cuộc biểu tình cờ đỏ ở các nơi vào ngày Chúa Nhựt 18/5/2014, nhưng vì các cộng đồng người Việt Quốc gia hải ngoại thông báo sẽ biểu tình ngày đó nên chúng đã vội vã cho tổ chức trước 1 ngày, tức Thứ Bảy 17/5/2014.

Chỉ bao nhiêu đó cũng đủ cho thấy thực tế Trung cộng đã đô hộ VN như thế nào; và các cấp lãnh đạo hàng đầu CSVN 9 đã là đám thái thú cỡi lừa hèn hạ lệ thuộc Tàu cộng như thế nào; và VN mất nước đã là đại họa như thế nào!

Hôm nay, trong khuôn khổ buổi Hội Luận về “Hiểm Họa Mất Nước Trước Sự Xâm Chiếm Của Trung Cộng Với Sự Đồng Lõa Bán Nước Của Cộng Sản Việt Nam” chúng tôi xin thưa “Hiểm Họa Mất Nước” đã được chúng tôi nói tới liên tiếp trong các lá Thư Cho Con do Giáo Già đều đặn viết trong mấy năm qua; và trong các tác phẩm Thư Cho Con do Giáo Già xuất bản chung với Tiến sĩ Mai Thanh Truyết, với chủ đề là “CHỐNG TÀU DIỆT VIỆT CỘNG” mà cuốn thứ 23 vừa ấn hành vào đầu tháng 7 năm 2014 nầy. Hiểm họa mất nước này cũng được Đại gia đình Nguyễn Ngọc Huy thực hiện thành cuốn phim Đại Họa Mất Nước, phát hành vào năm 2010, đã được tổ chức ra mắt ở nhiểu nơi, đã được đưa lên các diển đàn, tính đến ngày 17-7-2014 vừa qua đã có 1 triệu 679 ngàn 600 lượt người vào xem [chúng tôi vừa cho in thêm một số DVD để kính biếu quý vị, để ở bàn tiếp tân, xin quý vị tiếp tay cho in thêm để biếu những người thân quen…].

Trước Đại họa mất nước chúng ta phải làm gì? Xin thưa có rất nhiều việc chúng ta cần làm; làm từ 39 năm qua, không ngừng nghỉ, theo đúng 3 nghiệm số trong một phương trình từng được cố Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy lưu ý các đồng chí của ông lúc sinh tiền; đó là:

1. Cuộc đấu tranh trực diện với CSVN ở quốc nội;

2. Nỗ lực đấu tranh của người Quốc gia VN ở hải ngoại;

3. Vận động quốc tế yểm trợ VN tự do.

1 - Cho tới nay, đồng bào quốc nội đã mau lẹ “hết sợ những gì cộng sản làm” để “làm những gì cộng sản sợ”. Số người phản tỉnh ngày càng đông hơn, để trở thành cuộc “đại phản tỉnh” như cố Giáo sư Nguyễn Đình Huy của Phong trào Thống nhất Dân tộc và Xây dựng Dân chủ từng tiên đoán lúc sanh tièn. Đặc biệt, lớp người trẻ trưởng thành trong “môi trường Xã hội Chủ nghĩa” đã có những đóng góp vô cùng quan trọng, như các nhóm Blogger VN, hội Phụ nữ Nhân quyền VN, hội Cựu tù nhân Lương tâm, khối 8406,… mà hoạt động và những thành tựu của họ rất ngoạn mục, khiến CSVN lo sợ từng ngày. Cho tới nay nỗi lo sợ đã khiến vô số “đại gia đỏ” cùng gia đình, con cháu, du sinh… tháo chạy;

2 - Nỗ lực đấu tranh của người Quốc gia VN hải ngoại cũng gặt hái những thành tựu ngoạn mục. Họ đã cõng trên lưng cuộc chiến Quốc-Cộng ra hải ngoại, đã làm sống lại lá cờ Quốc gia VN nền vàng ba sọc đỏ tưởng như đã chết theo trận chiến khốc liệt ngày 30-4-1975, đã hùng hồn đồng hát bài Quốc ca VN mỗi khi họp mặt, đã xây dựng thành những khu Little Saigon ngay trên những vùng đất họ tái dịnh cư, đã tạo được những vùng cấm cán bộ CSVN lai vãng, đã cho dư luận thấy rõ mặt thật của cuộc chiến do cộng sản tiến hành tàn hại dân Việt không phải là cuộc chiến “chống Mỹ cứu nước” như chúng tuyên truyền mà thực chất là “cuộc chiến xâm lăng Miền Nam VN của CS Bắc Việt”, đã khiến CSVN phải lật lưỡi gọi những người từng bị chúng gọi là ma cô, đĩ điếm, lười biếng XHCN, phản động… trở thành những “Việt kiều yêu nước”, thành phần bị gọi là “cặn bã xã hội” trở thành “khúc ruột xa ngàn dặm”, “kẻ thù của chế độ” trở thành “ân nhân cứu nguy chế độ” với nhiều tỷ đô la làm giàu bọn “quý tộc đỏ”, làm giàu ngân sách dùng đàn áp dân oan, đàn áp những cuộc biểu tình chống Trung Quốc, đòi hỏi nhân quyền, bắt giam những người tù lương tâm…

3 - Vận động Quốc tế Yểm trợ VN tự do cũng đạt được những thành quả vô cùng khích lệ với những chánh khách của những quốc gia tự do liên tục áp lực CSVN, lên án CSVN độc đảng dộc tài, tạo những diễn đàn cho người Quốc gia VN hải ngoài lên án CSVN, xây dựng một Quốc gia VN đa nguyên dân chủ pháp trị, đòi hỏi CSVN phải tôn trọng nhân quyền, trả tự do cho những người tù lương tâm, điển hình mới nhứt là người tù lương tâm Đỗ Thị Minh Hạnh vừa hiên ngang rời khỏi nhà tù cuối tháng 6 năm 2014 vừa qua… để tiếp tục đấu tranh…

Xin có một chút nói về thời sự thể thao. Theo dõi World Cup 2014 ở Bresil vừa qua, các nhà bình luận thể thao có thể có những nhận định khác nhau, nhưng hầu như không ai không thấy yếu tố quyết định thành công ngoạn mục của đội tuyển Đức là: 

- Tuổi trẻ và sự mau lẹ của các cầu thủ; điển hình như tiền vệ trẻ Mario Goetze đã mau lẹ nhận banh bằng ngực, để banh rớt xuống vừa tầm chân, trong chóp mắt sút banh xẹt chéo góc trái, khi thủ môn Argentina khóa kín góc phải, ghi bàn thắng vinh quang cho đội Đức;

- Sự dai sức của các cầu thủ không chỉ cho 90 phút của trận đấu bình thường mà còn phải đủ sức đứng vững suốt 120 phút, và nếu cần cũng phải đủ sức và đủ bình tỉnh đá penalty để kết thúc trận đấu;

- Sự đồng bộ của các cầu thủ lúc lên công cũng như lúc về thủ;

- Biết tận dụng phương châm “phòng thủ hữu hiệu là tấn công”…

Do vậy, vấn đề của chúng ta hôm nay, ở đây, các em Thanh niên Sinh viên Cờ vàng, các bạn trẻ nhìn thấy tầm quan trọng của tuổi trẻ như các em đã nêu rõ qua khẫu hiệu đang treo trên tường của hội trường là “Ba thế hệ một tấm lòng bảo vệ tổ quốc”; đề nghị các em bàn định để sao cho mỗi em bảo trợ một tù nhơn lương tâm hay một thương phế binh VNCH nơi quê nhà; mỗi em chỉ cần mỗi tháng nhịn ăn một tô phở để đủ mỗi năm có khoảng $100 đô la bảo trợ cho một người, đó là chưa kể sự bảo trợ có thể thực hiện trên các lãnh vực khác… Đặc biệt, trong cuộc chiến “CHỐNG TÀU DIỆT VIỆT CỘNG”, chúng tôi tin rằng cuộc hội luận “TÂM TÌNH TUỔI TRẺ VỀ TƯƠNG LAI VIỆT NAM” hôm nay sẽ tìm ra phương cách hữu hiệu và sẽ có được một TUYÊN CÁO làm kim chỉ nam cho thời gian sắp tới để con đường 39 năm đất nước trầm luân trong đại nạn cộng sản không kéo dài lâu hơn nữa. Chúng tôi tin rằng con đường 39 năm dài quá chớ không phải là không có nơi đến. Chúng tôi không tin “Quá khứ đã chết rồi, Hiện tại đang hấp hối, và Tương lai thì mù mịt” như một số người quan niệm, mà “Hãy vui với quá khứ, Bằng lòng với hiện tại và Hy vọng ở tương lai”; hơn nữa còn phải thấy “Quá khứ đang mồi lửa đấu tranh cho hiện tại, Hiện tại đang cháy sáng lửa đấu tranh, và Tương lai sẽ rạng rỡ như bình minh của mùa Xuân Dân tộc nơi quê nhà”. Chúng tôi xin đặt hết niềm tin vào buổi hội luận hôm nay sẽ khiến tuổi trẻ hải ngại nhận lửa đấu tranh; đồng thời chung tay tưới thêm những giọt nước hy vọng, những giọt nước tin yêu… làm rạng rỡ bình minh của mùa Xuân Dân tộc mãi mãi sinh tồn.

Hẹn con thư sau,

Giáo Già - (Đại Gia đình Nguyễn Ngọc Huy)
danlambaovn.blogspot.com


Thoát… Nhân Dân

Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Sau ngày anh Hai vào tận ao nhà để “dạy cho một bài học” Giàn Khoan HD981, tức thì nổi lên phong trào đòi “Thoát”. Nào là thoát Trung, thoát Cộng, thoát Ngu, thoát Lú, thoát đủ thứ. Nhưng lưới đảng còn lồng lộng hơn lưới trời, thoát đàng nào; đâu vẫn còn đó, nằm yên trong rọ. Trong khi đó, không cần hô hoán, đảng “ta” nhanh hơn chạch, đã thoát được... Nhân Dân.

Như mọi người đều biết, nước ta dưới chế độ ưu việt thời đại Hồ Chí Minh (mới đây còn có tên là Hồ Tập Chương hay Hồ Quang điệp viên, nhưng Hồ gì cũng là Hồ cả, và gọi một cách thân mật bình dân: thời đại Bác Cáo), tên gọi của tổ chức gì cũng đều phải gắn liền với hai chữ Nhân Dân, ngoại trừ Kho bạc Nhà Nước.

Hai tổ chức có lực lượng vũ trang mạnh nhất là Quân Đội Nhân Dân (QĐND) và Công An Nhân Dân (CAND). Quân Đội thì “vì Nhân Dân mà chiến đấu, hy sinh”; Công An thì “vì Nhân Dân mà lo bảo vệ an ninh an toàn trật tự”.

Nhưng đó là chuyện “xưa rồi, bỏ qua đi Tám”. Ngày nay, tuy vẫn mang tên CAND, nhưng Công An “chỉ biết còn đảng, còn mình”. Khẩu hiệu “CAND chỉ biết còn đảng, còn mình” không chỉ phổ biến trong nội bộ CA, nhưng công khai cho Nhân Dân biết mặt, bằng những tấm bảng hoành tráng “chạy đầy đường” như “TV ngoài ấy”:


Còn về Bộ độ Cụ Hồ ngày nào, vẫn là QĐND, nhưng nay hết “trung với nước hiếu với dân”, để quay sang “trung với đảng” ( ghi trong HP 2013).

Thế là qua những khẩu hiệu, lời ghi trong Hiến Pháp, đã rõ như cái mã Giàn khoan HD981 của Anh Hai cắm lù lù trong ao nhà VN, ai cũng chứng kiến QĐND, CAND đã “thoát” Nhân Dân một cái ngon ơ.

“Thóat” cái đám Nhân Dân ngày xưa được mệnh danh là Mẹ. Ai bảo Mẹ cứ mắng, “Chúng mày bây giờ chỉ biết hèn với giặc, ác với dân




/div>
/ div>

__._,_.___

Posted by: hung vu 

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Lisa Pham Vấn Đáp official19/4/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link