Monday, February 6, 2017

Dạo quanh FB trong mấy ngày Tết


Dạo quanh FB trong mấy ngày Tết

Sau 10 ngày nghỉ thường niên vào dịp Tết mỗi năm, phóng viên BVN trở lại công việc thường nhật bằng việc đầu tiên là dạo một vòng trên các cửa hàng Facebook để tìm kiếm, lượm lặt những sản phẩm đặc sắc trưng bày đó đây. Điều đập ngay vào mắt là những món hàng Tết không hiếm nhưng hàng mới và lạ không có nhiều. Phần lớn vẫn là các loại đào, quất, cúc, mai cổ truyền, vừa mua về bày trong các tư gia, hoặc mới được bửng đến trồng tại các công viên, danh thắng, kèm theo bao nhiêu khuôn mặt nam thanh nữ tú, với những xiêm y rực rỡ sắc màu, năm nào hình như cũng chừng ấy thứ, nhà nào nhà ấy đều trương ra làm biểu tượng XUÂN. Bởi thế, anh chị em phóng viên nhìn ngắm không ai là không thấy đẹp, ngắm nhìn không chán mắt, nhưng tôn trọng sự riêng tư trong phong tục và thẩm mỹ nên không dám tự tiện mang về.

Quanh đi quẩn lại, món hàng hấp dẫn nhất, cuốn hút đông đảo khách du xuân like hoặc chia sẻ nhất, vẫn là những tin tức và bình luận thời sự nóng hổi, bám sát các sự kiện xảy ra trong những ngày trước Tết cũng như những ngày đầu năm mới. Và về phương diện này thì thật là đủ chủng loại. Nào chuyện trong nước, nào chuyện nước ngoài, chuyện nào hầu như cũng được bàn luận thấu đáo, say sưa. Trong nước thì đúng là thượng vàng hạ cám, từ chuyện quốc gia đại sự, chuyện phát ngôn, thăm viếng, “trình diễn”, của tứ trụ, của quan nọ quan kia…, đến những chuyện tận vùng sâu vùng xa, chuyện trên đường, trên phố, trên xe bus, cho đến cả chuyện “gặp gỡ cuối năm” trên màn hình trong đêm giao thừa… 

Lời bàn phần lớn đều bộc lộ một phong cách bộc trực, một cách nói thẳng băng, từ trong lòng buột ra, với nhiều cảm xúc, nhiều khi ngôn từ còn nguyên thô mộc, chẳng cần chải chuốt cho kín kẽ, cũng chẳng ngại đấy là đang nói đến cá nhân vị đứng đầu đất nước hay một người vô danh nào. Ngoài nước thì chủ yếu là tập trung nói về những hành vi, cử chỉ, hoặc Twitter động trời trong mấy ngày qua của ngài Tân Tổng thống Hoa Kỳ. Ở khu vực này cũng có rất nhiều luận bàn rôm rả. Và hình như cũng vì không sợ ông Tổng thống oai quyền xứ Cờ Hoa đọc được tiếng Việt để đáp trả như thói quen không kìm nén của ông ấy nên lời lẽ trao đổi về ông ta còn có vẻ bốp chát hơn.

Quá vui thích, anh chị em biên tập đều cố nhặt lấy mang về mỗi người một mớ, đủ mọi chủ đề và ngắn dài khác nhau, tất nhiên có thể còn nhiều, rất nhiều bông hoa đẹp vô tình bị bỏ sót. Và khi gộp lại theo trình tự từng ngày thì bỗng nhiên trở thành cả một rừng hoa đầu năm muôn ngàn hương sắc, đem treo lên giữa ngôi nhà nhỏ bé của mình càng thấy nhà trở nên chật chội; cũng giống như những cành đào to khủng trên núi mà dân xứ ta chưa có thói quen tôn trọng môi trường – và hình như nhà nước chúng ta cũng không lo môi trường bị hủy hoại vì thú chơi ngông của dân giàu có, hoặc coi đấy là việc nhỏ so với những việc tày trời còn không lo xuể đành cứ bỏ lơ như thảm họa Formosa – nên ai nấy có xe, có tiền cứ tha hồ lên núi đốn hạ mang về bày giữa biệt thự thành một vườn cây cổ thụ, cứ thế mà chơi.

Xin giới thiệu với bạn đọc yêu quý những gì lượm lặt được dưới đây sau một ngày ròng rã đuổi theo thời gian của suốt 10 ngày. Cũng xin bạn đọc khi đọc vào nội dung từng bài không quá câu nệ câu văn còn có chỗ chưa hay, nhất là lượng thứ cho những lời nói thẳng – thẳng đến mức sỗ sàng – mà người viết, trong niềm vui ngày Tết muốn bộc bạch hết lòng mình, không ngại người khác phật ý. Ban biên tập có một lời chung xin phép các tác giả có bài được lựa chọn đăng lại dưới đây với từng xuất xứ cụ thể, trong đó, nhiều bài do không có tên, chúng tôi cố gắng tìm một câu ưng ý trong bài để đặt tên cho chúng.

Lời cuối cùng: Xin kính chúc quý BẠN ĐỌC BẠN VIẾT một năm mới vững chí trên con đường kiếm tìm tự do, dân chủkiên quyết thoát Trung cho Dân Tộc, cho Rừng Biển, Sông Ngòi, Đồng Ruộng của chúng ta.
Bauxite Việt Nam

27 tháng Chạp

1. Giờ mới thấy khôn quá hoá dại (Nhân đọc Chính quyền Trump thề ngăn Trung Quốc chiếm các đảo ở biển Đông)

Đỗ Minh Tuấn
Vậy mà chưa chi VN đã chạy sang TQ làm Thành Đô 2. Thoạt nghĩ tưởng ta khôn ngoan đi tắt đón đầu, giờ mới thấy khôn quá hoá dại, nhảy vào bảo kê hiện trường của tội phạm quốc tế, trở thành đồng phạm trong chính nhà mình, chui vào tầm ngắm của sen đầm quốc tế Mỹ thời Trump. Hoan hô Tổng thống Trump! Nếu không làm hiệp sỹ, làm sen đầm quốc tế thì giàu đến mấy Hoa Kỳ cũng vẫn bị khinh vì tham vàng bỏ ngãi.
28 tháng Chạp

2. Bước thụt lùi ghê gớm về văn hoá, về nhân cách chính trị, về trách nhiệm pháp lý toàn cầu

Đỗ Minh Tuấn
Đừng có vu cho Trump ngăn Trung Quốc ở Biển Đông là vì Việt Nam! Lạy nó như lạy Trung Quốc chưa chắc nó đã giúp, chứ đã đi mát-xa Trung Quốc ra vẻ thuỷ chung, sẵn sàng hiến dâng biển đảo, giờ lại ngồi đấy mà mơ Mỹ sẽ giúp Việt Nam, để rồi tự đặt ra những câu hỏi ngờ vực: “Mỹ tuyên bố thế, liệu có giúp Việt Nam thực không, hay chỉ nói suông?”. Thối! Trump hơi đâu đòi lại cho Việt Nam khi Việt Nam có ý biếu không biển đảo, để con cháu đòi thì đòi không đòi thì thôi. Trump không đi hầu những nước hèn đớn, vô trách nhiệm với giống nòi. Trump chỉ không cho bọn Trung Quốc chiếm đảo để làm căn cứ quân sự, khống chế vùng biển quốc tế, ảnh hưởng đến quyền lợi và quyền uy nước Mỹ. Trump hành động vì nước Mỹ.

Giữa các nước lớn ta không cần chọn anh nào cả. Cứ anh nào đúng luật pháp quốc tế thì ủng hộ. Anh nào sai thì lên án, kiện ra toà quốc tế, thậm chí xâm lược mình thì đánh đuổi nó đi như cha ông ngàn đời vẫn thế. Bây giờ, ngoài thói ngậm miệng ăn tiền ăn ghế, còn có lối nói “nước lớn” chung chung, trừu tượng để lẩn tránh việc tỏ thái độ đúng đắn, đúng mực, đúng người đúng việc. Không căn cứ vào chuẩn luật pháp quốc tế để phân biệt đúng sai, mà lại cứ hay vơ đũa cả nắm, rồi à uôm rằng “Các nước lớn tranh giành nhau vị thế, quyền uy, các nước nhỏ phải thận trọng, không theo anh nào cả”. 

Thật ảo tưởng! Có theo chắc gì nó đã cho theo. Nhưng với Tàu cộng, càng theo nó, nó càng có cơ hội nuốt chửng. Thế mới biết những thế hệ lãnh đạo Việt Nam thập kỷ 70 về trước có văn hoá phân biệt bạn thù và trách nhiệm nhân loại cao cả hơn nhiều. Họ có phương châm: “Chân lý là cụ thể, cách mạng là sáng tạo”. Họ lên án chủ nghĩa nhân đạo trừu tượng, và phân biệt nước lớn cụ thể này với nước lớn cụ thể khác bằng chuẩn mực bạn thù rõ rệt. Đám bây giờ thì rơi vào triết lý ứng xử như nhau với nước lớn trừu tượng, toàn quy về khối lượng chung chung vô hướng, rồi chơi với thằng đểu cũng như chơi với kẻ bình thường. Đó là bước thụt lùi ghê gớm về văn hoá, về nhân cách chính trị, về trách nhiệm pháp lý toàn cầu.

29 tháng Chạp

3. Thật là hèn hạ và mù quáng chưa từng thấy! (Nhân đọc Trung Quốc muốn làm hòa với Mỹ)

Đỗ Minh Tuấn
Bọn Tàu luôn có tư duy nhóm lợi ích, không bao giờ tư duy trên lẽ phải, đạo lý và pháp lý. Mỹ đâu có giận dỗi gì với tụi cướp Tàu mà chúng đặt vấn đề theo lối làm hoà, để mong từ đó bàn mưu ăn chia thế giới. Mỹ thời Trump đang muốn hành xử theo luật pháp quốc tế với tư thế cao bồi miền Tây, sen đầm quốc tế-cái tư thế đã bị hai thằng Nich-xơn và Kit-sing-giơ đem biếu không cho Trung Quốc. Với động cơ hèn hạ trả thù Việt Nam bằng tiểu khí hai thằng khốn nạn này đã nuôi lớn hổ dữ Tàu, đem việc làm của nhân dân Mỹ sang cống nạp cho Mao, Tập. Bây giờ là lúc Trump rút hết việc làm của Mỹ về nước và ra tay thực thi luật pháp trên Biển Đông. Đây là ý chí của Vua thế giới, Tàu cộng là cái gì mà dám bàn chuyện làm hoà rồi âm mưu bàn chia lại thế giới với Trump? Biết lũ chó ấy đê tiện rồi mà không tranh thủ lúc Trump lập lại trật tự thế giới để thoát khỏi háng nó, lại còn rúc sâu thêm! Thật là hèn hạ và mù quáng chưa từng thấy!

4. Bác Tổng đã bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một

Đỗ Minh Tuấn
Mình nghĩ mãi không hiểu sao bác Tổng nhà ta lại làm to vụ Vũ Huy Hoàng như vậy? Trong khi có nhiều con sâu to hơn, được cho là tham nhũng và vi phạm quy trình cỡ khủng thì lại không bị sờ gáy! Nghĩ mãi cuối cùng mình phát hiện ra Vũ Huy Hoàng chỉ là CÁI BỈM CỦA NGƯỜI GIÀ để xả ra những bức xúc một cách an toàn, kín đáo, không toé toè loe ra mà thôi! Người già cần có bỉm, dùng xong bỉm rồi thì ném đi, không sao! Chỉ đáng trách một điều là các bác ấy lại tuyên bố phê phán Vũ Huy Hoàng trước toàn dân, mà không phê phán ông này trước toàn đảng. Thế có nghĩa là xả bức xúc ra bỉm rồi lại ném bỉm xuống đầu dân! Giá mà hôm thăm Trung Quốc, bác Tổng tuyên bố phê phán Vũ Huy Hoàng trước toàn Đảng CSTQ, thì dân ta sướng phải biết vì thấy bác ấy yêu nước đến mức ném cả cái bỉm Vũ Huy Hoàng vào mặt bọn giặc Tàu xâm lược. Nhưng bác ấy đã bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một. Tiếc thay! Tiếc lắm thay!

5. Đừng có bắt nhân dân điên lên (Nhân đọc Bộ Tài nguyên và Môi trường khẳng định “10 năm không tham nhũng”)

Đỗ Minh Tuấn
Thật là một trò hề trơ trẽn, vô liêm sỷ. Tự nhiên không ai thuê mà biếu không Formosa quyền giám sát đúng quy định và quy chuẩn của Bộ TNMT để giết biển cả, hại đồng bào như vậy ư? Đó chính là tham nhũng quyền lực, tham nhũng quyền sống quyền hành nghề của nhân dân đấy! Thà im mồm đi, như các cụ nói “Ngậm niệng ăn tiền” xã hội còn đỡ bị khủng bố bởi mùi nồng nặc của văn hoá quan chức thời thị trường có định hướng ở ta. Cái thể chế kinh tế trộm cắp tham nhũng bán lẻ đất nước trắng trợn, đến nỗi Đảng phải đang loay hoay bàn nhau làm cái lồng kiểm soát quyền lực này [vì] ở đâu cũng có tham nhũng, quan chức nào cũng có cơ hội tham nhũng, kẻ chống tham nhũng cũng có động cơ đố kỵ về tham nhũng hay bị gài bẫy cho bộc lộ cái dạ dày thối thèm tiền thèm vàng vẫn che đậy sau những khẩu hiệu trong sạch nọ kia. Câm mồm đi cho thiên hạ nhờ! Đừng có cởi truồng nhân cách ra tắm tất niên giữa xã hội để khoe thơm khoe sạch lố bịch trơ trẽn như vậy nữa! Để cho nhân dân ăn Tết được ngon, đừng có bắt nhân dân điên lên vì năm mới lại phải nhớ đến bọn cướp ngày với lũ đồng chí, đồng bọn, đồng hao của chúng nữa!

6. “Năm qua thắng lợi vẻ vang…”

Phạm Đoan Trang
Trong năm 2016, lực lượng an ninh Việt Nam đã đạt nhiều thành tựu xuất sắc trong công tác bảo vệ chế độ, tiêu biểu là:
1. Bảo vệ thành công Formosa, đặc biệt giúp tập đoàn này tin rằng họ đang có chính nghĩa, rằng Đảng và Nhà nước Việt Nam đang đứng về phía họ, rằng họ đang là nạn nhân của người dân Việt Nam, của thói tham lam, tham vọng đòi “phát triển bền vững”, trong khi chính quyền đang cần thúc đẩy đầu tư nước ngoài, tăng cường thu hút ngoại tệ.
2. Triển khai được rất nhiều dự án chống phản động, giành được các nguồn kinh phí hỗ trợ dồi dào, tiếp tục cải thiện đáng kể đời sống anh em an ninh, giúp anh em yên tâm công tác. Đảm bảo “toàn dụng lao động”: Trong lực lượng an ninh, không đồng chí nào phải thất nghiệp, khó khăn.
Do thành tích phá hoại tốt, nhiều đồng chí an ninh có cơ hội được khen thưởng, thăng tiến, nên càng phấn khởi và tích cực, tăng cường phá hoại hơn, với các hoạt động như: đẩy mạnh theo dõi, gây rối, liên tục gây tâm lý hoang mang cho “bọn phản động”; cô lập, cách ly “phản động” khỏi cộng đồng…
Trong những ngày giáp Tết Đinh Dậu 2017, lực lượng an ninh lại tiếp tục lập thành tích xuất sắc: bắt sống đối tượng Trần Thị Nga – một phụ nữ đơn thân, đang nuôi hai con nhỏ ở Hà Nam – tại nhà riêng của Nga, sau khi có sự phối hợp tác chiến rất hoàn hảo với các chiến sĩ cảnh sát cơ động, dân phòng, v.v.
30 tháng Chạp

7. Dù không thích ngôn tình, bạn vẫn cần phản đối lệnh cấm này

Nguyễn Anh Tuấn
Nhiều bạn tỏ vẻ đồng tình với lệnh cấm với cùng những lý do đưa ra bởi Cục Xuất bản như ‘ngôn tình thật vô bổ, xàm xí, ngược với thuần phong mỹ tục'; nhưng ở chiều ngược lại, mình thử đưa ra vài lý do vì sao các bạn cần phản đối lệnh cấm này nhé:
1, Vì ai cũng muốn sự khác biệt của mình được người khác tôn trọng.

Xã hội văn minh đòi hỏi chúng ta chung sống với nhiều thứ mà chúng ta không thích, thậm chí rất ghét; để đổi lại, những điều khác biệt mà ai trong chúng ta đều có ít nhiều sẽ nhận được sự tôn trọng từ người khác, ngay cả khi có thể họ cũng không ưa chúng đi chăng nữa. Bạn có thể thấy ngôn tình vô bổ, xàm xí nhưng có người lại thấy nó hữu ích và tìm ra ý nghĩa hay ho nào đó cho đời họ; hà cớ gì lại ủng hộ việc cấm đoán nó, trong khi có một lựa chọn đơn giản hơn rất nhiều là không thích thì không mua và để mặc người khác quyền được đọc những gì mà họ muốn. Thử hình dung, nếu bạn ghét ngôn tình nhưng lại rất yêu thơ, và nay vì một lý do nào đó Chính phủ ra một lệnh cấm xuất bản thơ, nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt từ các fan ngôn tình, cũng lấy lý do ‘thơ thật quá vô bổ’? Chúng ta sẽ chẳng còn gì để đọc nếu mọi thứ diễn ra theo chiều hướng như thế.

Đó là chưa nói đến việc ngay cả khi ngôn tình có thực sự vô bổ, xàm xí đi chăng nữa thì vì thời gian của mỗi người là tài sản riêng của người đó, họ phải có toàn quyền sử dụng nó, ngay cả khi cho những việc vô bổ, xàm xí, miễn là chẳng làm hại ai, giống như chính bạn trong đời cũng từng mất thời gian lúc này lúc khác cho những việc vô bổ, xàm xí vậy. Quyền được làm điều vô bổ không hề kém địa vị so với quyền làm điều hữu ích vì nó thuộc về tự do cá nhân; cũng vậy, chúng ta đều không muốn bị chất vấn về cách sử dụng thời gian của bản thân, vậy cũng nên ngừng chất vấn người khác về cách họ dùng thời gian như thế nào, trừ khi nó gây hại cho một ai đó một cách rõ ràng.

2, Vì không ai được quyền đứng cao hơn bạn để quyết định bạn được đọc gì và không được đọc gì.

Bản chất của lệnh cấm này là một nhóm nhỏ trong Cục Xuất bản nghĩ rằng họ có quyền quyết định thay cho hàng chục triệu người khác, trong đó có bạn, về việc được phép đọc gì và không đọc gì. Chẳng khác nào họ coi bạn là trẻ con nên bị buộc phải tránh xa những quyển sách mà họ tin là không tốt cho nhận thức của bạn. Điều này thật kỳ quặc vì bạn và họ đều trên 18 tuổi, trước pháp luật đều bình đẳng như nhau và đều được coi là trưởng thành ít nhất trên phương diện pháp lý, sao họ lại nghĩ rằng nhận thức của bạn sẽ bị lung lạc bởi một quyển sách, trong khi họ lại không sao khi đọc chính quyển sách ấy trong quá trình thẩm định. Có một hàm ý kiêu ngạo sâu xa trong lối nghĩ này, khi họ tin rằng họ sáng suốt, chín chắn, vững vàng hơn bạn nên vẫn có thể đọc những quyển sách ấy, còn bạn chỉ là thứ trẻ con cần được dẫn dắt, dù rằng năng lực pháp lý của cả hai là như nhau.

3, Vì bạn không muốn tạo cơ hội cho tham nhũng.

Dễ nhận ra lệnh cấm này rất mơ hồ. Thế nào là truyện ngôn tình? Tiêu chí nào để xác định một tiểu thuyết là ngôn tình? Trong quản lý nhà nước, có một hiện tượng có thể bạn nên lưu ý là: tầm gửi vào một quy định mơ hồ luôn là một dây tham nhũng. Thị trường giấy phép xuất bản sau lệnh cấm này sẽ sôi động hơn trước rất nhiều và chi phí lót tay cho một giấy phép sẽ tăng lên, đặc biệt là đối với sách ngôn tình – nay sẽ được giới thiệu dưới tên một thể loại khác, tiểu thuyết tâm lý học trò chẳng hạn. Do đó, lệnh cấm này chỉ là một biểu hiện nữa của sự cộng sinh giữa chế độ kiểm duyệt và đầu óc làm tiền của cán bộ kiểm duyệt. Nó cũng cho thấy Cục Xuất bản nắm bắt thị trường rất tốt khi nhắm trúng ngay con mồi để ra tay là các công ty sách chuyên mảng ngôn tình vốn đang ăn nên làm ra nhất trong ngành xuất bản hiện nay. Bởi vậy, ủng hộ lệnh cấm này là gián tiếp đứng về phía cán bộ kiểm duyệt thu lợi bất chính, thông qua vỏ bọc là màn lên gân về vấn đề tư tưởng

Vài điều từ một người cũng không thích ngôn tình nhưng yêu quyền tự do biểu đạt hơn. Hi vọng góp một góc nhìn để các bạn cân nhắc thêm.

PS: Có bạn sẽ băn khoăn là thực sự có những sách mô tả chuyện bạo lực hay tình dục không phù hợp với trẻ em, có thể gây hại cho chúng. Băn khoăn ấy đúng vì trẻ em được coi là vị thành niên và cần bị hạn chế tiếp cận một số văn hoá phẩm bạo lực hoặc tình dục. Song vẫn có lý do gì để cấm việc xuất bản trong khi hoàn toàn có thể làm như các nước là dán nhãn độ tuổi – điều cũng mới được áp dụng trong việc phát hành phim ở Việt Nam.

Đêm 30 tháng Chạp

8. Táo nát

LS Lê Văn Luân
clip_image001
Táo quân, vẫn chỉ là cái triều đình đầy thối nát và dùng những lời giáo huấn sáo rỗng mang tính độc quyền để giải quyết các vấn đề của quyền lực và luật pháp.
Triều đình, ngồi chễm chệ trên ngai vàng là một ông Ngọc hoàng với quyền lực vô song, quyết định mọi vấn đề của triều chính, dùng đức trị mà không dùng pháp trị, tự mình đứng trên luật pháp để phán xét và phân xử những quần thần khác.
Táo quân, vẫn được người dân hưởng ứng có nghĩa trong tâm thức của họ nhà nước dưới hình thức vương triều vẫn là thứ được dung dưỡng và chấp nhận. Thông qua lời giáo huấn của ông Ngọc hoàng quyền lực cao nhất đó mà không ai kiểm soát ông này. Triều đình vẫn nằm trọn trong tay duy nhất vị vua vô song ấy để giải quyết các vấn nạn quốc gia. Rồi đâu lại vào đấy. Mà không hề có bất kỳ giải pháp nào đưa ra để giúp cho cái triều đình đó có thể tốt hơn vào năm sau mà rồi năm nào cũng chỉ tụ họp nhau để nghe vài lời sàm tấu với những tệ nạn ngày càng trầm trọng hơn.
Vẫn vua quan ngồi bàn bạc và tâu bẩm với nhau. Vẫn những thảm trạng của quốc gia mà không có phương cách giải quyết. Vẫn chỉ là sự qua quýt trong những lời chỉnh đốn giáo điều suông sáo rỗng đầy đạo đức mị dân.

Thật bất hạnh cho dân tộc mà họ có thể vui vẻ với chuyện triều chính mà vua quan mặc sức tâu bẩm và phán xét một cách vô lối.
Họ giáo dục và giải quyết gì ở cái tiểu phẩm Táo quân này? Họ vẫn định khung cho dân chúng hào hứng xem rằng việc nhà nước đang diễn ra chẳng khác gì chuyện triều chính thời phong kiến với một vị vua trị vì đất nước cả.
Họ diễn kịch, vui vẻ hối lộ cho nhau trước mặt người xem. Họ móc ngoéo với nhau, họ cùng nhau dối trá và làm trò trước mặt mọi người. Họ coi thường tất thảy. Họ cho người dân xem những cái xấu xa một cách công khai và làm trò cười khoái trá để coi nó là thứ không cần họ bàn đến trong cuộc sống nữa.

Táo quân, nên xoá bỏ khỏi đời sống văn hoá, nghệ thuật thì tốt hơn. Để người dân và xã hội không bị ru ngủ bởi những màn kịch năm nào cũng giống nhau và mang nặng tính tuyên truyền chính trị, dùng đạo đức và giáo điều để mị dân.
Dân bao giờ thôi xem quốc gia như là một sân chầu của một triều đình với các lời sàm tấu lặp đi lặp lại năm này qua năm khác mà với những thảm trạng ấy, họ chẳng hề hấn gì mà rồi cứ qua quýt với nhau để tiếp tục chuyện điều hành quốc gia mà hậu quả chỉ có nhân dân lãnh đủ?

9. Phế Hoàng

Nguyễn Anh Tuấn
clip_image002
Nghệ sĩ Quốc Khánh vai Ngọc Hoàng. Ảnh: VTC
Chương trình “Gặp nhau cuối năm” có vẻ càng lúc càng đi xuống, hoặc ít nhất là sự đón nhận của khán giả đang ngày một ít nồng nhiệt hơn. Vì sao vậy? Có lẽ vì giờ đây người dân không còn tin hoặc dễ dàng chấp nhận các vấn nạn xã hội liên quan tới đời sống thiết thân của họ, từ ô nhiễm môi trường tới thực phẩm bẩn, từ thất nghiệp với tắc đường, từ tham nhũng lãng phí đến con ông cháu cha được xí xoá bởi cái cười tất niên giản đơn như vậy nữa. Nhất là khi các vấn nạn đó qua từng năm có vẻ đang ngày càng trầm trọng hơn.
Bên cạnh đó, nếu các vấn nạn xã hội được Táo báo cáo lên Ngọc Hoàng cứ mãi không có chuyển biến, năm này qua tháng nọ vẫn thế thì có thể đã đến lúc phải nghĩ vấn đề nằm ở chính… Ngọc Hoàng.

Không phải chỉ là phê phán, doạ cách chức Táo này Táo nọ, hoặc như năm nay là vờ cách chức Nam Tào Bắc Đẩu để dọa các Táo nữa mà đã đến lúc tính đến giải pháp đưa ra một cơ chế bầu chọn chính… Ngọc Hoàng.
Phế luôn Ngọc Hoàng tự phong này, Dân giành lại cho mình quyền bầu chọn ra ngọc hoàng của mình từ nhiều ứng viên cạnh tranh với nhau, tình hình sẽ chuyển biến ngay.
Mồng một Tết

10. Bủa

Nguyễn Anh Tuấn (*)
clip_image003
“Mùng một xuất hành đầu năm” – Ảnh: Thiều Quang Thắng
(*) Nguyễn Anh Tuấn này khác với Nguyễn Anh Tuấn (ở trên và ở dưới) có nick name Nguyen Anh Tuan

11. Bao giờ…

Nguyễn Lân Thắng
clip_image005
Bao giờ dân thôi không háo hức xem Táo, thôi hóng chờ một thằng Ngọc hoàng hết năm này đến năm khác ngồi ề à phán này phán nọ trên đầu chúng sinh… mà họ tự xắn tay cùng nhau lao vào giải quyết từng vấn đề ngay xung quanh họ, thì cộng sản hết đất sống… Năm mới năm me chỉ mong chừng đó vậy thôi… Kính chúc bà con gần xa mạnh khoẻ, tỉnh táo, không để cộng sản nó dắt mũi tiếp… clip_image006clip_image006[1]
Mồng hai Tết

12. Ông Trọng phải thế nào mới được như thế chứ

Phạm Đoan Trang
Ở những nước có chế độ dân chủ đa đảng, các chính trị gia thuộc các đảng phái khác nhau cạnh tranh với nhau bằng các chính sách công – cũng giống như việc đưa ra giải pháp, sản phẩm cho “thị trường chính trị”. Chính sách đó thể hiện thông qua đường lối, cương lĩnh, chương trình hành động… của đảng. Ví như đảng theo chủ nghĩa tự do nhấn mạnh các khái niệm “phồn vinh, thịnh vượng chung”, “chính quyền hiệu quả”; đảng theo khuynh hướng bảo thủ thì đề cao “quốc phòng mạnh”, “thị trường tự do, cắt giảm thuế”, “chính quyền nhỏ gọn”, “các giá trị gia đình là cốt lõi”…

Ở Việt Nam từ trước đến nay, chỉ có duy nhất Đảng Cộng sản nắm quyền lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện, kiên định với đường lối XHCN Mác-Lê. Đâm ra về căn bản, thị trường chính trị không có sự cạnh tranh về sản phẩm chính sách công, 100% người tiêu dùng bị cưỡng bức sử dụng một loại sản phẩm duy nhất là chủ nghĩa Mác-Lênin vô địch.
Không có giải pháp nào cho thị trường, các “chính trị gia” xã nghĩa quay ra cạnh tranh với nhau bằng những “đường lối” kiểu như phe này thì có vẻ thân Mỹ và chịu cải cách, nhưng tham nhũng, phe kia bảo thủ, thân Tàu, nhưng được cái trong sạch. Vâng, như thế gọi là “đường lối” đấy ạ. Trong khi không tham nhũng, chống tham nhũng, hay nói cách khác là liêm chính, vốn chỉ là đạo đức căn bản của một người bình thường. Nó không thể là phẩm chất, là đường lối của một chính khách; trong một nền chính trị dân chủ, không chính trị gia nào đi cạnh tranh với nhau bằng việc ông/bà ta không tham nhũng và sẽ chống tham nhũng cả (Đó là chưa nói đến chuyện chống tham nhũng ở một chế độ như thế là bất khả thi).
Còn chuyện “thân Mỹ”, “thân Tàu”, hay như ngày trước là “thân Liên Xô”, đều chỉ thể hiện não trạng vong thân và tư duy nô lệ, thứ không thể có trong chính sách đối ngoại của một nhà nước bình thường.
Nhìn cuộc tranh giành quyền lực giữa các “chính trị gia” xã nghĩa mà chỉ rùng mình nhận thấy họ không cạnh tranh với nhau bằng chính sách, đường lối quản trị đất nước, mà họ chỉ đang thi thố xem ai đểu giả hơn, lưu manh hơn, tàn bạo hơn và khốn nạn hơn…
Nói cách khác, tất cả những chính khách cạnh tranh lẫn nhau trong cùng một Đảng Cộng sản này, dưới cái mũ chung là “đường lối XHCN” này, đều chỉ đang theo đuổi tà trị chứ chưa bao giờ làm chính trị.
* * *
Cá nhân tôi nể (tuy không kính) ông Nguyễn Phú Trọng. Câu nói nổi tiếng của ông, “mình phải thế nào người ta mới thế chứ”, nghe tuy ngớ ngẩn nhưng về bản chất, nó đúng. Ông phải thế nào thì mới chiến thắng tất cả và tiếp tục là người cầm đầu một đội ngũ chính trị gia xã nghĩa đểu giả, lưu manh như thế chứ.
Tôi nể ông còn vì: Một trong NHIỀU phẩm chất của người làm chính trị là chữ NHẪN. Dù thế nào, ông Trọng cũng là người thể hiện được chữ Nhẫn ấy, ngay cả trong những thời kỳ tưởng như là sóng gió nhất của ông, khi vây cánh bị triệt hạ và đồng chí X. đắc thắng làm khuynh đảo cả chính trường Việt Nam.
Nói riêng về chữ Nhẫn này: Nếu coi đó là một trong những phẩm chất của người làm chính trị, thì chỉ tính riêng về khía cạnh đó, ông Nguyễn Phú Trọng đã chiến thắng rất nhiều nhà hoạt động nhân quyền hiện nay ở Việt Nam – những người mà cái tôi quá lớn luôn khiến họ sẵn sàng chiến đấu với nhau… trên mạng và ăn thua đủ với độc giả trên từng comment. Tất nhiên, việc đó không có gì sai, bởi vì họ là các nhà hoạt động nhân quyền chứ đâu phải chính khách; chỉ có điều nếu vậy thì họ sẽ rất khó để trở thành đối thủ của ông Trọng và đảng của ông.

13. Tư duy tồi tệ

LS Lê Văn Luân
clip_image008
Có nhiều người hiện nay vẫn còn nghĩ cái thành phố Hà Nội be bét này hoặc một vài thành thị khác có nhà chung cư cao tầng để ở đại loại do V.Vincom hay Q.FLC hoặc một vài ông lớn bất động sản khác tạo dựng nên thì phải cảm ơn họ.
Đây là một trong những loại tư duy tồi tệ nhất, vì cả cái đất nước này nếu có một nền kinh tế tự do đúng nghĩa thì chắc chắn cả quốc gia này sẽ có những thành phố mọc lên san sát như Hồng Kông, Nhật Bản hay Singapore và cơ hội để làm việc đó là dành cho tất cả mọi người dân đều có thể thực hiện những dự án như thế trên đất nước mình. Chứ làm gì phải cảm ơn một vài cá nhân mà chủ yếu là thâu tóm bằng chính sách để mà tạo nên những toà nhà theo ý thích của [họ] và làm giàu cho chính họ, và cho cả những kẻ tham nhũng?

Họ đã sống trong trạng thái mang ơn một vài người, một vài nhóm người trong suốt mấy chục năm nên thành ra nhận thức của họ cũng đã lệch lạc và trở nên ngu đần đi khi không nhận ra đâu là quyền của mình, đâu là nguyên nhân gốc rễ và đâu là cơ hội của họ. Họ sống nhờ vào sự ban ơn và ban phát đặc ân, đặc huệ. Nên thành ra cả cái thành phố hay những đô thị khác có vài toà nhà cao tầng mọc lên bởi một nhóm tư bản đỏ thâu tóm thì cho rằng phải cảm ơn những con người đó.
Tồi tệ. Quá tồi tệ. Và những tư duy kiểu như thế sẽ kìm hãm và phá nát sự phát triển, sự vận hành khoa học và chuẩn mực của thị trường cũng như xã hội tự do kinh khủng hơn bất cứ thứ gì khác.
Thật cám cảnh hết chỗ nói.

14. Bàn tay đen (Nhân đọc Ông Trịnh Văn Quyết: “Sống chậm để cảm nhận cuộc sống và quan tâm hơn đến những người xung quanh”)

LS Lê Văn Luân
Tôi chưa thấy ai giàu nhanh bằng việc “thu hồi đất” giá rẻ, thổi giá lên trời và trở thành tỷ phú trên sàn nhanh như ở xứ ta.
Quan tâm đến những người xung quanh là đúng rồi. Quan tâm đến những món lợi và mối quan hệ tạo ra lợi ích. Còn phần còn lại như dân Thanh Hoá từng phải biểu tình cách đây gần hai năm và chỉ khi có cả tiếng súng nổ thì mới tạm dừng lại việc “thu hồi dải bờ biển” của ngư dân.
Chưa từng thấy ở đâu mà việc thu hồi đất giá rẻ rồi biến thành đất ở, dự án, đất sản xuất kinh doanh dễ dàng và giá lại ngất ngưởng dễ như thị trường ở xứ này. Bởi nó là thị trường có bàn tay của quyền lực chính trị nên thành ra nó là cơ hội màu mỡ cho đám tham lam và bất chấp để làm giàu.
Tết rồi, chẳng muốn nặng lời với ai đầu năm. Nhưng khi nào thì chúng ta có doanh nhân thực sự là doanh nhân và kinh doanh bằng tài năng cũng như bàn tay sạch thực sự?
Và đừng gọi việc bám vào quan hệ, quan quyền để làm giàu thì gọi là tài năng nhé. Đó là nỗi sỉ nhục của những người làm ăn chân chính và bằng trí tuệ của mình làm ra sản phẩm cho xã hội. Chứ không phải bằng bàn tay và quan hệ đen đem lại.
Mồng ba Tết

15. Giữa thủ đô còn bị hốt nữa là trên biển cả (Nhân đọc Tàu thuyền xuất bến với băng rôn Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam)

clip_image009
Bạn Trung Trần lo ngại đúng. Giời ạ, ngay ở giữa thủ đô, cầm cái biểu ngữ này mà còn bị hốt lên xe buýt, chở về đồn công an, bị phạt hành chính, thì gặp bọn TQ ở giữa biển, số phận của những ngư dân này sẽ ra sao?

16. Ra ngõ gặp ai? (Nhân đọc 3 ngày tết có 2.200 người đánh nhau khiến 14 người chết)

Nguyễn Quang Lập
Số đánh nhau không nhập viện có lẽ đông gấp ba số đánh nhau nhập viện. Xưa ra ngõ gặp anh hùng, giờ ra ngõ gặp du côn.

17. Sai từ gốc rễ

LS Lê Văn Luân
clip_image011
Một loạt doanh nhân kiểu Masan, Tân Hiệp Phát, một loạt ngân hàng, công ty tài chính lũng đoạn thị trường, gian lận và chiếm đoạt hàng trăm ngàn tỷ bị bắt, một loạt doanh nghiệp bất động sản gây ra cảnh màn trời chiếu đất và những bất công ngút trời cho dân,… không may bị lôi ra ánh sáng thì chúng ta mới biết được cách làm ăn gian dối và trắng trợn, bẩn thỉu để làm giàu của họ. Thế mà có nhiều người vẫn còn coi là những người làm ăn ở xã hội này thực sự tài năng và chân chính. Nếu không khui ra thì họ vẫn còn tài năng và giỏi giang lắm, vẫn được ngợi ca và tung hô, vẫn được ủng hộ và coi là tốt đẹp. Vẫn là những doanh nhân thành đạt và mẫu mực.
Nếu tốt đẹp và vài người giàu lên thì làm sao cái đất nước này ngày lại càng nghèo nàn đi, con người ngày càng tha hoá và tồi tệ hơn, một số ít giàu có mà sao đất nước ngày càng cạn kiệt tài nguyên, người nghèo ngày càng nghèo và rất nhiều thảm trạng hiển hiện trong xã hội mà người ta gọi là thối nát. Vậy cái giàu có đó giúp gì cho quốc gia? Giàu có trên sự cạn kiệt cơ hội và tài nguyên của đất nước, tận diệt nguồn sống và làm kinh tế lụn bại, thụt lùi. Vậy có gì để tự hào và ca ngợi.
Mọi thứ đã sai từ gốc rễ, bất ổn từ Hiến pháp, nên mọi thứ vận hành lệch lạc và méo mó. Thế mà người ta vẫn ủng hộ những kiểu làm ăn dựa vào cái sai gốc rễ này mà làm giàu cho bản thân hoặc nhóm lợi ích thân hữu cho được. Mất hết tự trọng, liêm sỷ và cái căn bản trong làm ăn là tài năng và thị trường minh bạch độc lập thông qua luật pháp văn minh mà vẫn được khen ngợi, thậm chí khích lệ thì quả là đáng buồn cho dân tộc.
Hỏi cớ sao đất nước này không thể thay đổi mà tốt lên cho nổi là vậy.

18. Đôi lời trần tình đầu năm về chuyện “chửi công an”

Phạm Đoan Trang
Một vài người quen, bạn bè của tôi có thắc mắc “sao Trang ‘chửi công an’ ghê thế”. Có một chị đồng nghiệp, sau khi chia sẻ với tôi nhiều điều, mới hạ giọng: “Hỏi thật, hai chân thế nào rồi, đau lắm phải không? Vì tôi thấy mỗi lần cô viết về công an, tôi thấy giọng cô khác, nặng nề quá, không phải là cô nữa. Những lúc đó, tôi nghĩ chắc cô đang đau lắm”.
Tôi chỉ cười cười, không biết nói sao. Không phải vì sợ hay có điều gì phải giấu giếm, mà chỉ đơn giản vì tôi mắc một thứ “bệnh nghề nghiệp” của nhiều nhà báo, đó là luôn cảm thấy khó khăn khi nói về bản thân.
Tuy nhiên, về chuyện “chửi công an” trong năm vừa qua, thì có thể làm rõ một vài vấn đề như sau:
Thứ nhất, nó không liên quan đến chấn thương của tôi. Nói cách khác, không phải vì bị công an đánh què chân mà tôi đâm ra thích chỉ trích họ.
Thứ hai, nếu xem kỹ, bạn đọc có thể thấy tôi không “chửi”, mà là vạch mặt và lên án họ.
Thứ ba, đối tượng của sự lên án không phải là toàn ngành công an nói chung, mà định danh chính xác là “lực lượng an ninh bảo vệ chế độ”, tức là những kẻ mà lợi ích đang gắn chặt với chế độ độc tài và vì thế, ra sức bảo vệ nó.
Chẳng người bình thường, có suy nghĩ nào lại không hiểu công an là một nghề trong xã hội, nên nó phải được hưởng sự tôn trọng bình đẳng với mọi nghề khác. Hơn thế nữa, do sứ mệnh của nó là bảo vệ quyền và quyền tự do của người dân, vì lợi ích cộng đồng, cho nên đúng ra nó còn là một nghề cao quý, như những nghề phục vụ cộng đồng khác.
Tiếc rằng ở xứ độc tài cộng sản, nghề công an đã bị bóp méo đến biến dạng. Nó đã hư hỏng ngay từ đầu (năm 1945), khi dung nạp nhan nhản những thành phần thất học, bất lương, thậm chí lưu manh, vào trong lực lượng. Chiến tranh càng là cơ hội cho nó hỏng thêm, bởi lẽ trong chiến tranh, vì mục đích “chiến thắng”, người ta có thể làm tất cả, đương nhiên kể cả chà đạp lên pháp luật và nhân quyền: Thời chiến, công an có thể mặc nhiên ám sát bất kỳ ai bị nghi là “Việt gian”, “phản bội cách mạng”, mà không cần một quá trình điều tra, xét xử nào. Ví dụ như chiến sĩ công an nhân dân Võ Thị Sáu đã vài lần dùng lựu đạn giết và làm bị thương hàng chục người, trong đó chỉ có một sĩ quan Pháp, còn lại đều là người Việt. Chẳng ai biết họ phạm tội gì mà bị chị Sáu “thay mặt cách mạng” trừng trị như vậy.
Dù sao cũng phải nói rằng, chiến tranh là khi cuộc sống đảo lộn và xã hội đã biến dạng; không thể thực hành dân chủ, nhà nước pháp quyền hay thực thi nhân quyền trong thời chiến được. Vì thế, khó có thể dùng nhãn quan của người trong thời bình để phán xét các hành động xảy ra trong chiến tranh, và cũng vì thế, chiến tranh là đáng ghê tởm.
Tuy nhiên, sau chiến tranh, nghề công an ở Việt Nam tiếp tục hư hỏng khi trở thành công cụ trong tay đảng độc tài, trong đó, đội ngũ an ninh bảo vệ chế độ trở thành lực lượng phản động nhất, vì chúng tiếp tay cho đảng đắc lực nhất. Dần dần, chính chúng cũng sử dụng đảng và “lý tưởng” của đảng làm công cụ, chiêu bài để kiếm chác.

Cụ thể hơn, đội ngũ ấy là cái hang ổ có những tên gọi như: “Tổng cục An ninh”, “Cơ quan An ninh Điều tra Bộ Công an”… Không một hoạt động nào của hang ổ này được công khai, kể cả địa chỉ chính xác của nó. Ngân sách dành cho nó đương nhiên là bí mật nhà nước; công việc, nhiệm vụ của nó, danh tính của nhân viên cũng được giữ kín. Nói chung, tính bí mật, mưu mô, thủ đoạn là đặc thù và cũng là sức mạnh của nó, cứ phải công khai minh bạch cái gì là nó chết.
Cho nên nó càng không thể công khai sự bất lực và đê hèn của nó: Không chống nổi tình báo Trung Quốc, không bảo vệ được an ninh quốc gia, chủ quyền quốc gia, thì đè mấy thằng dân đen ra mà chống, rồi dán cho dân cái nhãn “khủng bố”, “xâm hại an ninh quốc gia”. Không có phản động thì vẽ ra phản động, vẽ ra thế lực thù địch, chống phá. Luôn luôn, an ninh Việt Nam phải tạo ra kẻ thù, phải có kẻ thù, vì thực sự chúng sống nhờ kẻ thù. Không có “bọn dân chủ”, an ninh cạp đất mà ăn.
Đã thành lệ, cứ sau mỗi vụ bắt bớ, đàn áp, lại có an ninh lên lương, lên chức. Ít người biết rằng vụ bắt Thúy Nga sẽ giúp một đồng chí thượng tá kịp được thăng lên đại tá trước khi nghỉ hưu, để khi “về vườn” sẽ được hưởng lương cao hơn. Cũng ít người biết rằng, mỗi vụ phá một hoạt động nào đó của “bọn dân chủ”, như hội thảo, lớp học, biểu tình… đều ghi điểm cho ít nhất một đồng chí an ninh, để khi xét thi đua sẽ được hưởng thêm nhiều lợi tức.
Chúng gọi những người hoạt động xã hội là “bọn dân chủ”, “bọn lợi dụng chiêu bài nhân quyền để gây rối và chống phá nhà nước”. Nhưng thực chất, chính chúng mới là những kẻ lợi dụng chiêu bài “bảo vệ chế độ” để vẽ dự án, xin kinh phí, xin hỗ trợ, nhằm đàn áp dân chủ và phá hoại sự phát triển bình thường của xã hội, và CHỈ ĐỂ ĐỚP.
Những kẻ kiếm ăn và làm giàu nhờ tự do của người khác như thế, bạn nghĩ chúng có đáng bị “chửi” không? Có lẽ chúng đáng bị một điều gì hơn vậy nữa kia.
* * *
Dẫu sao, trong năm 2017, ngoài những bài tấn công vào lực lượng “còn đảng còn mình”, tôi sẽ cố gắng viết về một vài lĩnh vực khác mà tôi rất quan tâm, và có lẽ đó cũng là những lĩnh vực mà nhiều người dân Việt Nam như tôi cần phải biết: chính trị và chính sách công.

Đảng Cộng sản đã và đang ăn tàn phá hại đất nước này. Tham nhũng, bóp nghẹt doanh nghiệp tư nhân, kìm hãm tầng lớp trung lưu, cấu kết với tư bản đỏ tàn phá môi trường và tài nguyên, tiêu diệt xã hội dân sự, nhồi sọ và tẩy não thanh niên… Như Lech Walesa (nhà hoạt động công đoàn, Tổng thống Ba Lan sau cải cách) đã nói: “Người cộng sản là những tổ sư về phá hoại. Họ có thể biến cái hồ cá thành tô súp cá dễ như chơi. Cái mà chúng tôi phải đối đầu hôm nay là biến tô súp cá đó thành cái hồ cá lại”. Điều ông nói đã thành hiện thực ở Việt Nam những năm tháng mạt sản.
Dẹp Đảng Cộng sản đi rất khó, dọn cái đống rác khổng lồ mà đảng để lại cũng sẽ cực nhọc không kém (tuy lúc đó không còn nguy hiểm nữa). Chúng ta sẽ phải bắt tay vào việc đưa tô súp thành hồ cá trở lại kể từ bây giờ.
Mồng bốn Tết

19. Chỉ mỗi việc là “con quan lớn” là đủ chễm chệ trên ghế cao (Nhân đọc Chính khách Trần tuấn Anh)

Congtrung Nguyen
Chỉ cần một bài học nhãn tiền của Trịnh Xuân Thanh thôi cũng bộc lộ sự thối nát trên con đường quan lộ con ông cháu cha hơn thời phong kiến. Xưa kia chỉ có vua mới được đặc ân đó còn các quan đều phải ăn học, thi cử cật lực. May là bị lộ nên con đường đến với chức Thứ trưởng của Trịnh Xuân Thanh bị chấm dứt dù đã được quy hoạch chứ không thì sau một chuyến qua Trung Quốc đào tạo cán bộ cao cấp chúng sẽ cõng thêm nhiều boxit Tây Nguyên, Formosa, thép Cà Ná.. thì dân tộc Việt chỉ diệt vong.

Bình đẳng, công bằng, dân chủ, văn minh kiểu gì mà chỉ mỗi việc là “con quan lớn”, chỉ chừng ba mươi tuổi, chẳng một chút cống hiến mà được ngồi chễm chệ trên ghế cán bộ cấp cao… so với nhiều cựu chiến binh mất mát thân thể bảo vệ Tổ quốc, còn phải lê lết đói nghèo, biết bao hài cốt liệt sĩ hơn 30 năm mà gia quyến ước nguyện được đưa về quê nhà hương khói không sao thực hiện được, cả trăm ngàn sinh viên tốt nghiệp đại học, cao đẳng tốn biết bao tiền của, nợ nần để rồi thất nghiệp (nói thẳng ra là xí nghiệp, công ty không chịu nhận khi trong lý lịch khai trình độ đại học) muốn có việc làm thì bắt buộc phải quay lại học trung cấp.
Minh chứng xã hội đang quay lại thời phong kiến thối nát là từ lỗ hổng rành rành của “đảng cử dân bầu”, là do cứ hô hào đổi mới nhưng vẫn bám víu cách làm cũ nhất là đổi mới chính trị bởi số quá đông xôi thịt 30 % ăn trên ngồi trốc, sáng xách ô đi chiều xách về trong 11 triệu người ăn lương nhà nước bám víu, cản phá thậm chí câu kết tiêu diệt hết nhân tài – Nguyên khí quốc gia. Phải có “mắt xanh lòng thành”, biết lắng nghe những “trung ngôn nghịch nhĩ ” thì may ra mới phát hiện, sử dụng được người hiền tài nếu không thì chỉ trải thảm đón lũ cơ hội mà thôi, chúng đạo đức giả, chuyên cướp công và tàn ác với nhân dân bất chấp là ai, cống hiến ra sao, vong ơn bội nghĩa. Nếu có tam quyền phân lập thì kẻ dốt nát có cho quyền lực cũng không dám nhận chứ đừng nói chi là nghiện.

Nghiện là bởi vì kẻ thích tham nhũng tin chắc rằng sẽ quá thoải mái như “mỡ treo miệng mèo” mà lại an toàn và nếu có gì thì chúng cũng tin rằng sẽ “chạy” được. Ai, vì cái gì mà dung dưỡng tạo ra môi trường tăm tối, khép kín cho những “con chuột” dơ bẩn ẩn náu, luồn lách, tồn tại và thăng tiến ngông nghênh giữa chốn quan trường dưới cái mác là cha truyền con nối, truyền thống cách mạng giả dối bằng cách kinh doanh lòng trung thành và buôn bán lập trường (?). Đạo đức cách mạng không phải từ trên trời rơi xuống mà cũng không phải là độc quyền của con ông cháu cha chuyên bòn rút dĩ vãng, ăn mày quá khứ của ai ai chứ không phải của mình.
Chọn cán bộ phải theo phương châm “quý hồ tinh bất quý hồ đa”, phải buộc tất cả họ phải có chương trình hành động chứ không phải chỉ là con vẹt, câm nín, không có bất cứ một chính kiến rạch ròi nào về các vấn đề xã hội, cứ trung ngu hoặc gió chiều nào theo chiều đó.

Đổi mới phải là đổi mới tư duy, nhận thức thì mới có đổi mới hành động. Mỗi người cán bộ phải là cả một quá trình tự trau dồi nhận thức, tư tưởng, quan điểm phù hợp với tình hình đổi mới, phải có ý thức cao, phải biết tự chiến thắng bản thân mình với hàng đêm trằn trọc, trăn trở, bức xúc vì dân vì nước để vượt lên những mưu cầu ích kỷ thấp hèn mà không sợ hãi đám đông để dấn thân lãnh đạo chống lại cái xấu, cái ác để hấp dẫn được dân, để khôi phục được lòng tin nhân dân, dám chỉ mặt, vạch tên và loại trừ tất cả những thuộc cấp cơ hội, biến chất, tham nhũng dù là con ai, cháu ai cũng mặc, quân pháp bất vị thân, dám lắng nghe, biết ơn những ý kiến phản biện tâm huyết bởi họ không có mưu cầu lợi ích riêng tư ngoài bổn phận cống hiến xã hội, cuối cùng là biết đặt lợi ích Tổ quốc và dân tộc lên trên tất cả.

Phải chăng như nhiều cha chú lão thành, trí thức đã huỵch toẹt chính chuyên chính vô sản, đấu tranh giai cấp là nọc độc khi biến thành vũ khí cho nhiều kẻ cơ hội, bất tài, tham lam lợi dụng cho mục đích thăng tiến của mình với quá nhiều những thói xấu kèn cựa, tị hiềm, hơn thua bằng mọi giá, tồn dư của một thời phong kiến mà do không được giáo dục nên nhân cách ngày càng thối nát khi kéo bè kéo cánh tranh giành quyền lực, bổng lộc, đánh hội đồng những người trung trực cô thế, không quen với thủ đoạn, họ đã tồn tại và hạ cánh an toàn hết lớp này đến lớp khác mà còn được tưởng thưởng huân huy chương bằng những tờ khai, xác nhận dối gian đã làm ảnh hưởng và biến dạng đến nhân cách giới trẻ, xã hội, dân tộc.

Khi có quyền lực, chính chúng là những kẻ xem ai kêu dạ, bảo vâng bất chấp đúng sai thì đánh giá tốt, sử dụng, đãi ngộ thậm chí cho hưởng thụ. Kéo dài như vậy đã tạo nên bất công, tạo nên một lớp người a dua, giả dối, phỉnh nịnh rồi thủ đoạn, tráo trở, hèn ác, tham lam nhưng lại được khoác mẫu mực của thứ đạo đức giả sẵn sàng chửi bới, trù dập người ngay thẳng, trung trực bất kể là lão thành cách mạng, bậc hiền tài hay trí thức, kể cả tiểu nhân với cả một người phụ nữ hàng xóm là giáo viên hiền lành như vụ ông Chủ tịch An giang vừa rồi, hay khai man, thao túng, lộng hành ngay với các anh em cựu chiến binh trung trực như Hồ Xuân Mãn cựu bí thư tỉnh Thừa Thiên-Huế, buông thả lối sống suy đồi mua dâm học sinh như cựu chủ tịch tỉnh Hà giang…

Chỉ là bị thần kinh hay khốn nạn lắm mới lạc quan không đau đáu thậm chí quặn thắt từng khúc ruột. Không khóc sao được khi đất nước bị bao vây bởi đủ loại “xiềng xích” của các nhóm lợi ích lớn, nhỏ dưới đủ thứ mỹ từ sáo rỗng, trá hình, bởi sự làm ăn chụp giựt, bết bát từ trung ương đến địa phương, bởi sự băng hoại đạo lý, văn hoá sống của xã hội ở mọi lĩnh vực Tệ hơn là bị bao vây bởi tư duy xơ cứng, giáo điều, trì trệ, ích kỷ… giam hãm nước Việt, thậm chí sẵn sàng bán nước rồi vong thân hưởng thụ.

20. Nhắc lại chuyện đảng và bác có nuôi dân không mà ơn?

Đặng Bích Phượng
1/ Hồi bác Vũ Thư Hiên bị bắt, công an cũng bảo bác ấy là được Đảng và bác, nhà nước nuôi ăn học mà lại chống lại (là vô ơn). Bác ấy cãi: bố mẹ tôi nuôi tôi chứ đảng bác nào nuôi?…
2/ Hồi nhà em đi làm, thấy lương phát muộn thì thắc mắc. Một cô bảo: P. mà cũng cần lương à? Không cần lương thì tao vật vã đến cơ quan mỗi ngày 8 tiếng, mỗi tháng 26 ngày làm gì?
3/ Hồi bác Đỗ Xuân Thọ mất, nhà em đến nhà thăm viếng. Bà chị vợ bác Thọ bảo: không có đảng với bác có được ngày hôm nay không, có được lương hưu không mà giờ lại nói xấu đảng và bác? Nhà em bảo bác ấy không vất vả đi làm cả đời, thì đảng và bác nào cho bác ấy lương hưu ạ?
Rất nhiều người vẫn hy sinh quên mình, khi nghĩ mình chả đóng góp gì cho đất nước, mà tất cả những gì có được là do đảng và bác đem lại. Tỉnh lại đi các bác. Các bác cứ thử ngồi không một ngày, một tuần, một tháng, một năm xem thì biết ngay đảng và bác có cho gì không? Lúc đói rã họng mới biết ai nuôi mình nhá.

21. Nhân nghe bản nhạc Gặp lại anh người lính chiến trường

Congtrung Nguyen
Thời thanh niên của những người lính đẹp lắm, rực rỡ lắm, sống có lý tưởng và dám chết cũng vì lý tưởng. Chúng ta chắc chẳng ai muốn làm nó xấu đi, nhưng hôm nay nhìn lại, Congtrung Nguyen thấy nó khác, nó cay đắng nhiều lắm, trăn trở lắm. Ngực đầy huân chương, những người cựu chiến binh nhớ về quá khứ – Một thời oanh liệt cùng đồng đội băng rừng lội suối, ăn cơm vắt, măng rừng, uống nước trâu đầm, nhớ mưa rừng rét run, mắt mờ vì đói, nhớ những cơn sốt rét tím ngắt môi khô… Cuộc đời người lính chỉ đơn giản một điều là hướng nòng súng về quân thù quên cả mạng sống nhỏ nhoi. Hết chiến tranh về đời thường, chả thèm nghĩ đến công lao mà lầm lũi mưu sinh cũng gần hết cuộc đời. Đơn giản chỉ mong sao nhân dân yên lành, tự do, hạnh phúc.

Nhưng, nhiều kẻ chưa biết mùi thuốc súng, ăn mày được cái dĩ vãng nào đó nhảy xổm lên làm quan mà không biết nóng mặt khi ngoại bang nhục mạ đất nước, quên đi lịch sử tổ tiên, cha ông không từng nại lý do “Địch mạnh ta yếu” mà bạc nhược để ngoại bang lộng hành ngang ngược bao giờ, quên đi truyền thống đã từng chiến thắng tất cả các triều đại lừng lẫy bậc nhất của Trung Hoa, quên đi ngọn lửa sùng sục trong tim của ông cha đã xem việc bảo vệ Tổ quốc là danh dự, phẩm giá làm người, mà khư khư ôm chặt lấy vũ khí chuyên chính vô sản để bảo vệ lợi ích cá nhân và quyền bính với tiền, tình, tham vọng, dục vọng, mưu mô, tị hiềm, quyền lực và bạo lực, sự ngông cuồng của bản năng, sự hiếu thắng, ngạo mạn với nhân dân cần lao.

Thiết nghĩ, tình yêu chân chính đối với Tổ quốc là sự hiến dâng, không được phép mưu cầu đáp trả, là ý chí và cách ứng xử trước kẻ thù xâm lược, biết đặt Tổ quốc lên trên hết và trước tiên. Người chính nghĩa hay kẻ gian tà, người trung kiên hay tên phản bội đều phải lấy từ đó mà soi xét. Ông cha ta chưa bao giờ nại lý do “giặc mạnh, ta yếu” mà buông bỏ chủ quyền bao giờ mà còn “Sát Thát” đánh cho nó biết Nước Nam anh hùng có chủ. Nhớ rằng đất nước Nga vĩ đại là vậy mà còn phải khòm lưng làm nô lệ dưới móng sắt quân Mông mất hai thế kỷ, nhưng cũng những vó ngựa sắt đó đã bị ông cha ta đánh tan tác không chỉ một lần mà đến ba lần buộc phải tâm phục khẩu phục. Tại sao chỉ vài triệu người Israel xa xứ khắp nơi trên thế giới với ý chí dân tộc mãnh liệt đã quần tụ lại, tự lập thân, lập nghiệp, lập quốc dám kiên cường chống chọi trong vòng vây bủa khốc liệt và dám đánh, dám thắng “con hổ dữ” Arab. 

Đừng lấy cái gọi là “lời nguyền địa lý” nằm sát bên cạnh một cường quốc khổng lồ, tham lam là Trung Quốc để mà cúc cung lệ thuộc. Tại sao không tư duy ngược lại là cả thế giới nằm mơ cũng không có vị trí đắc địa đó. Một căn nhà mặt tiền giữa ngã ba, ngã tư của cha ông để lại thì ta chỉ cần biết hợp tác với người tử tế là đủ giàu có, chưa kể nhân dân ta nổi tiếng cần cù, chịu cực, chịu khó. đã nói dân chủ là để cho dân được mở miệng chứ không phải anh dùng quyền lực để người ta không dám mở miệng, cái đáng sợ nhất là người dân không thiết mở miệng. Có ai muốn cả đời quần quật, có thể bị kỷ luật, mất bổng lộc, cơ hội làm ăn riêng cuối đời và gia thế bị ảnh hưởng, xáo trộn bởi những tiếng nói trung trực, hiểu biết khi nghỉ hưu không còn cái vòng kim cô tổ chức trên đầu? Muốn đổi mới phải biết lắng nghe những tiếng nói trung trực của những lão thành cách mạng, bất đồng chính kiến để tìm gặp chân lý bởi khi gần đất xa trời, không mưu cầu động cơ vật chất cho mình và con cháu mình thì tiếng nói của họ đáng tin nhất, chứ đừng giống như cách đối xử với cụ Tướng Trần Độ, Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh…

Sự suy thoái đến mức công nhiên giẫm đạp dư luận, luân thường đạo lý như đồi bại đến mức cố sát chém chết 4 người nhưng được “khoan hồng” chỉ bị xử tù 3 năm vì có thời gian công tác trong ngành công an (?). Từ lâu đã có phong trào sắp đến tuổi nghỉ hưu thì người cán bộ thi nhau ăn cắp giờ công để đi học đại học để đạt chuẩn nâng cấp, để mưu cầu kiếm chác đồng lương hưu cao hơn thực tế, bất chánh, bất hợp pháp nhưng “đúng quy trình”. Tại sao tuổi trẻ không học để có kiến thức công tác tốt mà im lặng ngu trung để cuối đời học với động cơ gì? Trong tất cả các mối quan hệ xã hội, quan hệ nhân sinh thì một chuẩn mực để chế ngự lòng tham như không nhận hối lộ, không tham nhũng chỉ có thể được giữ gìn khi đi kèm theo nó là những biện pháp thúc ước hữu hiệu. Chỉ có luật pháp mới có được điều kiện tích cực đó còn đạo đức bằng cam kết sẽ ít có hiệu quả thậm chí không thể có hiệu quả gì, chỉ hình thức tốn kém nặng hình thức, nhiều giả dối. Không ai tự lấy đá ghè chân mình nên theo Congtrung Nguyen chỉ có tam quyền phân lập, tự do báo chí… nhằm tăng cường giám sát, kiểm tra một cách thiết thực, hiệu quả thì dù muốn tham cũng không được, lỡ tham cũng không “hạ cánh an toàn”, vì thế lòng “tham sân si” cũng được chế ngự, hạn chế…

Ai cũng muốn tận tâm, tận hiến vì xã hội, cho Tổ quốc, vì tương lai sự nghiệp của mình và của con cháu cũng như của dân tộc Việt Nam mình. Nhưng để có thái độ sống và làm việc đó cho tất cả mọi người từ nhân dân đến chính quyền, từ người nông dân chân lấm tay bùn đến doanh nhân “chân giày mắt kính” ai ai cũng hữu ích đóng góp cao nhất có thể ở vị trí của mình thì phải có một thể chế chính trị tự do dân chủ và tiến bộ để họ biết họ thật sự là chủ nhân của đất nước này chứ không phải sống tạm ở nhờ hay thậm chí chỉ là “o sin”…, họ có quyền bầu chọn đảng cầm quyền, bầu chọn chính phủ và cũng có quyền phê phán thậm chí đuổi cổ thông qua lá phiếu hay trưng cầu dân ý. Và họ cũng được biết chắc chắn rằng mồ hôi nước mắt, sức lực, trí tuệ cống hiến của họ sẽ được nhà nước chăm sóc lại khi họ cần, con cháu họ cần như giáo dục có miễn phí không? chất lượng ra làm sao? Lúc bệnh tật, tai nạn, hưu trí nhà nước đối đãi thế nào? Họ đóng thuế thì phải biết rõ đồng thuế đó sử dụng việc gì, chính đáng không? Có được phép sử dụng xây dựng tượng đài, lễ hội tràn lan không? Nếu có bất công áp bức thì pháp luật bảo vệ đến đâu? Được như vậy thì ai ai cũng an tâm làm việc và thỏa lòng phụng sự cống hiến hết mình theo khả năng và bản năng con người có được qua giáo dục, rèn luyện…

Chúng ta cần đòi hỏi bổn phận,nghĩa vụ của người có trách nhiệm, cần sự oi bức trước cơn giông của trọng trách gánh vác bổn phận với giang sơn, chứ không phải nơi để “cưỡi ngựa xem hoa” ngắm cảnh, ăn trên ngồi trốc… Sự oi bức ấy làm cho việc thực hiện quyền lực công cộng không còn an nhàn với những phát biểu chung chung có như không hoặc quanh co, lòng vòng mà cần hối thúc giải trình trách nhiệm của tổ chức do cá nhân đứng đầu đã nhận được sự uỷ nhiệm từ nhân dân mà thực thi bổn phận trọng trách khi nắm quyền lực. Mọi lựa chọn chính sách phải được giải thích rõ ràng vì sao, vì ai và sẽ thực thi bởi ai, địa chỉ trách nhiệm, chi phí và tổn thất thế nào khi chọn cái này không lựa cái kia?



22. Nhân đọc Tổng bí thư đi xe buýt, bách bộ chúc Tết người dân

Nguyễn Quang Lập
clip_image012
TBT của chúng ta rất khiêm tốn, bình dị Mặc dù đứng trong xe bus không ai thấy để vẫy chào đồng chí nhưng đồng chí vẫn hồ hởi phấn khởi vẫy chào người dân.
Lại Nguyên Ân: Địa chỉ đáng chào nhất chỉ là cái ống camera của cameraman, Thế thôi. Học tập và làm theo HCM đấy.
Phạm Bảo Khánh: Đôi lúc
Đồng chí ngồ ngộ làm sao ấy
Cũng tựa khoe mình có áo the
Có quần vải lĩnh vừa may mới
Mặc vào dạo phố đón xuân
Khoe……………….!

23. Lưu ý văn hóa xe bus

Nguyễn Tường Thụy
Đi xe bus cần biết:
- Ra bến xe bus (đi bộ ra, hoặc ai chở đến đều được);
– Đợi;
– Xe dừng thì lên xe bằng cửa trước;
– Chấp hành qui định của nhà xe;
– Mua vé trả tiền. Không bỏ ra 7 k mua vé bị đuổi xuống;
– Có thể được nhường ghế nếu trên 60 tuổi hoặc đang mang thai;
– Không vẫy tay khi không có ai chào hoặc đưa tiễn để đảm bảo trật tự và chứng tỏ mình không tâm thần;
– Không đứng khi còn ghế ngồi để đảm bảo an toàn;
Nếu không thì không gọi là đi xe bus.

24. Bất kỳ ai, lúc nào, nói ra sự thật, lên án cái ác, cái xấu


cũng đáng trân trọng



Mạc Văn Trang
clip_image013
Hôm qua tôi có đưa tin trên FB: Đại tá CA Nguyễn Đăng Quang từ ngày nghỉ hưu, viết nhiều bài phản biện xã hội, nhất là nói về các vụ án oan, được dư luận quan tâm, liền có bạn bình luận: lúc đương chức hèn không nói, về hưu mới lên tiếng, không phục! Không riêng Đại tá Quang, nhiều quan chức trước khi nghỉ hay đã nghỉ hưu, thậm chí lúc hấp hối mới nói ra sự thật sai trái về những điều tuyên truyền dối trá xưa nay… đều bị chê bai lúc đương chức hèn không dám nói! Tôi nghĩ thái độ phê phán như vậy là rất không nên. Chúng ta cần hiểu khi một người ở trong guồng máy tổ chức của thể chế này, anh có thể có ý kiến khác, nhưng chỉ được nói trong nội bộ, còn khi công khai ra, lập tức bị loại khỏi guồng máy và bị khống chế để anh không thể làm được gì. Xem trường hợp ông Trần Xuân Bách, ông Trần Độ … thì rõ. Ngay các bức thư góp ý với Đảng của ông Võ Nguyên Giáp, Võ Văn Kiệt… các ông cũng không dám lộ ra ngoài. Mới đây nhất, ta thấy đại tá CA Nguyễn Như Phong – người nổi tiếng trung thành “còn Đảng còn mình”, mà chỉ công khai đăng bài Phỏng vấn Trịnh Xuân Thanh đang trốn ở nước ngoài, trái ý Đảng, liền bị thu hồi thẻ nhà báo, cách chức TBT ngay lập tức! Qua đó hiểu rằng trong hệ thống tổ chức, có nhiều “đảng viên nhưng mà tốt” không dám lên tiếng…
Ngay cả những người về hưu rồi, khi nói ra những sự thật, góp ý, phản biện phê phán cái sai, cái xấu của chế độ, cũng đâu có đơn giản. Họ phải chịu nhiều sức ép từ các tổ chức của toàn hệ thống chính trị thăm nom, góp ý, phê bình; bị an ninh đe dọa, ngăn trở, quấy phá; đặc biệt bị người thân khuyên can, do sức ép từ an ninh. Có nhiều người anh em, con cháu đang làm ăn, học hành liền gặp khó khăn do … liên quan (?).
Vì vậy tôi nghĩ rằng, bất cứ AI, LÚC NÀO, NÓI RA SỰ THẬT, LÊN ÁN CÁI ÁC, CÁI XẤU CŨNG ĐÁNG TRÂN TRỌNG. Tại sao lại cần thiết như vậy?
Cuộc sống bao giờ cũng có mặt tốt, mặt xấu, có người tốt, người xấu. Trong xã hội ta đang sống, toàn hệ thống chính trị và hơn 500 tờ báo, đài phát thanh, đài truyền hình trung ương và 63 đài phát thanh, truyền hình tỉnh thành, hơn 600 đài phát thanh quận/ huyện, hơn 11 ngàn phường/xã với hệ thống loa truyền thanh đến từng xóm/phố, ngày nào cũng ra rả tuyên truyền theo chỉ đạo “cái tốt khoe ra, xấu xa đậy lại”. Chẳng hạn bao nhiêu vụ cưỡng chế đất đai bị người dân chống đối; bao nhiêu dân oan cả nước kéo về Hà Nội, Sài Gòn biểu tình; bao nhiêu vụ người dân xuống đường phản đối Trung Cộng xâm lăng biển đảo, cướp bóc ngư dân; bao nhiêu vụ người dân biểu tình bảo vệ cây xanh, đòi “biển sạch, chính quyền minh bạch”, đòi Formosa cút khỏi Việt Nam… toàn bộ hệ thống các phương tiện truyền thông nêu trên đều không hề đưa tin khách quan, trung thực cho người dân biết. Nhiều sự kiện được đưa tin bóp méo, sai lệch, chẳng hạn: Ngôi nhà xây kiên cố của anh Đoàn Văn Vươn bị CA đập phá, thì gọi là dẹp “cái chòi canh cá”; dân biểu tình trật tự, ôn hòa thì bảo “gây rối, mất trật tự”; thảm họa môi trưởng biển do Formosa gây ra, thì bảo “sự cố môi trường”; chụp hình cán bộ xuống tắm, ăn cá biển để tuyên truyền biển sạch, dụ dân vào chỗ chết; CA đấm đá nhà báo hộc máu mồm, thì bảo là “gạt tay trúng má”; bắt dân vào đồn CA rồi chết bất thường, thì bảo do “té ngã”, “tự đập đầu vào tường”, “do rửa bát không sạch, bạn tù đập chết”; mấy luật sư xuống xã giúp thân chủ, bị côn đồ chặn đường đánh tơi tả thì bảo do “người dân thấy xe chạy gây ra bụi, bực thì đánh”… Từ những việc “nhỏ” như vậy đến những việc tầy đình như đường lối, chủ trương đối nội, đối ngoại cũng cứ u u minh minh, dân không biết đâu mà lần!
Trước thực trạng đó, nhu cầu tìm hiểu những thông tin trung thực, thấy rõ mặt thật của xã hội, của chính quyền trở nên cấp thiết. Người ta chỉ có thể nhìn nhận, suy nghĩ, ra quyết định đúng đắn khi dám “NHÌN THẲNG VÀO SỰ THẬT, NÓI RÕ SỰ THẬT” (NQ ĐH VI ĐCSVN, 1986). Vì thế bất cứ AI, LÚC NÀO, NÓI RA SỰ THẬT, LÊN ÁN CÁI ÁC, CÁI XẤU CŨNG ĐÁNG TRÂN TRỌNG, giúp cho mọi người nhìn nhận, suy nghĩ về thực trạng xã hội một cách chân thực, khách quan, thấy rõ cả mặt tốt lẫn mặt xấu để có suy nghĩ, đánh giá đúng và có hành động phù hợp.

25. Năm Gà, xin hãy cất cao tiếng gáy!

Phạm Đoan Trang
Không tính các quan chức cộng sản (tức những người có chức có quyền) và các doanh nhân XHCN mới giàu (những người mạnh vì gạo, bạo vì tiền), xã hội Việt Nam nói chung vẫn dành một sự vị nể nhất định cho trí thức, xem họ là giới tinh hoa.
Và tất nhiên, cả phong trào dân chủ cũng vậy. Đa số những người hoạt động dân chủ-nhân quyền ở Việt Nam đều có sự trọng thị đối với nhân sĩ trí thức. Cuộc tuần hành, biểu tình nào có mặt trí thức thì dường như sang trọng, có tính chính danh hẳn lên, và nhất định là hình ảnh của trí thức đó sẽ được đăng tải, chia sẻ rộn ràng trên mạng xã hội. Cuộc phỏng vấn nào của truyền thông quốc doanh với trí thức cũng được chú ý ít nhiều; lời nào của họ mang tính phản biện mạnh mẽ một chút (mà vẫn được báo chí duyệt đăng) đều sẽ được chia sẻ, trích dẫn nhiều nơi trên facebook.
Thái độ vị nể trí thức đó là một điều tốt. Một xã hội trọng thị trí thức cũng là xã hội tốt, vì nó cho thấy người ta tôn trọng tri thức cũng như ngưỡng mộ những người đã đầu tư cuộc đời vào việc theo đuổi và phát triển tri thức.
Tuy nhiên, có một sự thật không phải ai cũng thấy, đó là: Trong xã hội hiện đại, “biển học vô bờ”, tri thức đã mở rộng và chuyên biệt hóa thành vô số ngành chuyên sâu, mà trong đó, hoạt động chính trị cũng là một lĩnh vực cực kỳ rộng lớn (bản thân nó cũng chia thành nhiều nhánh nữa). Và một thạc sĩ, tiến sĩ, thậm chí viện sĩ trong một ngành khoa học nào đó, không nhất thiết là người biết đấu tranh chính trị, không nhất thiết là chuyên gia trong hoạt động dân chủ-nhân quyền.
Khuyên và tư vấn
Đôi khi ta có thể nghe thấy những lời khuyên như thế này từ những người đi trước, trong đó có cả trí thức:
- “Làm gì thì làm, phải biết lúc tiến lúc lùi. Thời điểm này cộng sản còn mạnh lắm, chưa thể có đối lập, mà nếu có thì cũng không làm gì nổi cộng sản đâu”.
- “Không ai chống cộng sản giỏi hơn chính người cộng sản. Cứ để nó tự chết, không cần làm gì cả”.
- “Viết thì gì viết, phải tỉnh, phải khéo, làm sao để “nó” không làm gì được mình mà dân vẫn hiểu được ý mình muốn nói”.
- “Không phải cứ xuống đường biểu tình là hay đâu. Cực đoan quá, dân người ta sợ, mà cuối cùng cũng có thay đổi được gì đâu. Cần những cách làm khôn khéo hơn”.
Hãy cứ tin những lời khuyên đó xuất phát hoàn toàn từ thành ý và thiện chí đối với phong trào dân chủ. Nhưng ta cũng nên nhớ thêm rằng một chuyên gia hàng đầu trong một ngành khoa học nào đó không nhất thiết là người biết đấu tranh chính trị.
Chống độc tài, trong đó có đấu tranh phi bạo lực, thật sự là một lĩnh vực rất mới ở Việt Nam và ít ai có thể nói hay được về nó, cho dù người ấy có là bậc đại trí thức đi chăng nữa.
“Chờ khi có lợi”
Ở ta thường có câu: “Cái này đưa ra vào thời điểm này chưa có lợi”. Ví dụ đạo diễn Đặng Nhật Minh khi trình kịch bản phim Mùa Ổi lên Hội đồng duyệt, được trả lời: “Trong giai đoạn này, dựng phim chưa có lợi”. Về sau ông Minh trả lời phỏng vấn báo An ninh Thế giới, có kể: “Tôi chờ hai năm, làm sao biết lúc nào có lợi, tôi sốt ruột quá vì không thể chờ sang năm thứ ba”.
Đó. Đúng là ai cũng có thể dễ dàng khuyên người khác “chờ thời điểm có lợi” rồi mới làm cái gì đó. Vấn đề là làm sao biết lúc nào có lợi?
Người viết bài này, với tư cách một nhà báo, có quan điểm sau:
Trong kinh doanh, thời điểm tốt để khởi nghiệp là khi thị trường đã có nhu cầu mà chưa ai đưa ra được giải pháp, và thành công là khi bạn làm việc gì mà chưa ai làm, chứ không phải là khi mọi người đã làm rồi và bạn “hòa vào dòng chảy”. Cơ hội của bạn chỉ là cơ hội khi chưa ai phát hiện ra nó, còn khi nhiều người đã nhìn thấy nó, thậm chí thực thi nó rồi, thì nó không còn là cơ hội nữa.
Trong nghề viết cũng vậy. Bạn phải là người viết thay cho mọi người, viết lên điều mà nhiều người muốn nói mà không nói được, chứ không phải ngồi chờ tới lúc ai cũng nói rồi, viết rồi và bạn lên tiếng để “hòa vào dòng chảy”.
Muốn nắm được cơ hội, bạn phải hiểu thị trường, hay rộng ra là hiểu xã hội. Chẳng hạn, đến thời điểm này, nếu là người viết, chúng ta phải ý thức được rằng cái thời của sự bóng gió đã qua rồi. Độc giả nhìn chung không còn ưa thích, không còn cần đến những truyện ngụ ngôn, những ám chỉ, phiếm chỉ, nói bóng nói gió để trình bày một vấn đề chính trị nào đó nữa.
Còn người dân Việt Nam nói chung thì cần những giải pháp, được trình bày một cách rõ ràng, thuyết phục và hấp dẫn, chứ không cần những lời ca thán, và đặc biệt chán ghét sự dài dòng, lằng nhằng, bóng gió.
Trên tất cả, họ cần trí thức lên tiếng, đưa ra giải pháp và cùng họ thực hiện. Tất cả đều phải được nêu lên rõ ràng, thuyết phục, hấp dẫn và tất nhiên, mạnh mẽ. Họ không cần những lời khuyên “phải tỉnh, phải khéo” nữa.
Nếu cần bóng gió thì xin được viết rằng: Năm nay là năm con gà trống (rooster), nên rất mong giới tinh hoa sẽ hùng dũng ngẩng cao đầu, đập cánh và gáy vang…

26. Hai góc nhìn luật pháp

LS Lê Văn Luân
clip_image015
Trong một đất nước thượng tôn luật pháp thì chỉ có pháp luật được viện dẫn và hướng đến để hành xử với nhau mà không có chỗ cho đạo đức hay những thứ lệ tục xen vào phá hỏng trật tự của nó.
Pháp luật là phát minh quan trọng bậc nhất của xã hội có ý thức đối với nhân loại. Nên tất cả các thứ quy định không phải luật pháp mà định cố tình thay thế luật pháp mà làm căn cứ để điều chỉnh quốc gia thì đều trở nên thất bại và làm xã hội loạn lạc.
Ở Mỹ, Liên đoàn Luật sư có thể sẵn sàng cho một vụ kiện đối với Tổng thống trước Toà án bảo hiến để cáo buộc hành vi lạm quyền hoặc ban ra các đạo luật, sắc lệnh vi hiến mà không cần e ngại sẽ bị sức ép quyền lực hay đảng phái chính trị nào đè lên họ. Toà án độc lập với đảng phái và mặc dù được bổ nhiệm bởi Tổng thống, nhưng Tối cao pháp viện Hoa Kỳ lại không chịu sự chi phối của thiết chế quyền lực nào khác nếu họ, những thẩm phán, không chết hoặc bị luận tội hay chính họ từ nhiệm chức vị.
Và cũng bởi một đất nước chỉ có pháp luật được thượng tôn và viện dẫn mà con người ta, kể cả từ công dân đến chính quyền, đều cũng chỉ có một mục tiêu và cơ sở để mà làm việc, hành xử với nhau, đó là dùng luật pháp và việc kiện ra toà án mà phân xử.
Vì vậy, Hiến pháp của nước Mỹ mới có giá trị đến như vậy đối với toàn dân chúng Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ. Chỉ có Hiến pháp Mỹ là tối cao và được bảo vệ nghiêm ngặt, Tổng thống hay các đạo luật của Quốc hội (nghị viện) cũng có thể bị xét xử khi nó có dấu hiệu xâm phạm vào văn bản có giá trị cao nhất này.
Và cũng vì thế mà dân Mỹ không sợ Chính phủ, nhân viên dưới quyền không sợ cấp trên của mình, không sợ bị trù dập, chèn ép hay bị đối xử bất công mà không được phép phản kháng.
Trump ban hành ra các sắc lệnh khi mới nhậm chức được 10 ngày, và ông ấy phải đối mặt với những sức ép vô cùng lớn từ những công dân trong lòng nước Mỹ. Đó là việc sẵn sàng phải đối mặt với những vụ kiện liên tiếp từ Bang Boston, từ Liên đoàn luật sư Hoa Kỳ, từ bất kỳ công dân nào khi bị cho là phân biệt đối xử vì vấn đề tôn giáo và quốc tịch (các nước bị cấm nhập cư), từ sự bác bỏ từ phía toà án đối với các sắc lệnh được ban hành ra.
Đất nước Mỹ vĩ đại vì bản Hiến pháp trao toàn quyền tự quyết cho người dân Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ, và vì thế nó phải được bảo vệ bởi một nền tư pháp độc lập. Họ thiết kế nên một mô hình tổ chức quyền lực đa đảng phái để cho người dân có toàn quyền thực hiện quyền chính trị và làm chủ quốc gia và nhà nước của mình. Họ ngăn không cho bất cứ nhánh quyền lực nào có thể tha hoá hay lạm quyền. Họ không cho đảng phái nào là một thiết chế quyền lực trong bộ máy nhà nước. Họ khiến cho dân chúng có toàn quyền phản kháng trước chính quyền và có thể kiện bất cứ ai nếu nó xâm hại tới Hiến pháp – văn bản tối cao và cũng là giá trị phổ quát nhất dành cho nhân dân một nước.
Còn chúng ta?
Đảng Cộng sản là tổ chức duy nhất lãnh đạo nhà nước và xã hội. Nhưng trớ trêu thay, mô hình tổ chức quyền lực nhà nước thì Toà án (nơi có chức năng bảo vệ Hiến pháp) thì lại là nhánh quyền lực thấp nhất (đứng thứ ba) sau hành pháp và Quốc hội. Thế thì ai sẽ canh giữ Hiến pháp và ai sẽ có khả năng xét xử những tổ chức, cá nhân vi phạm Hiến pháp? Trong khi Đảng Cộng sản chỉ là nhóm người và không phải là một chủ thể đảm đương việc bảo vệ pháp luật theo như chức trách của Toà án? Và đảng cũng lại không có luật về tổ chức, hoạt động của chính mình, nhưng lại lãnh đạo toàn diện nhà nước. Vậy điều gì sẽ xảy ra khi tình trạng đó hiển hiện và tiếp diễn?
Chúng ta có nhìn thấy vấn đề gốc rễ của quốc gia chúng ta không? Nếu đất nước không có luật pháp, hoặc có pháp luật mà không ai bảo vệ luật pháp thì nó sẽ hỗn loạn và dễ dàng trở nên vô pháp như thế nào?
Và một quốc gia, nếu không có luật pháp và không thực thi nghiêm minh trong thực tế thì đất nước ấy sẽ sớm suy vong và loạn lạc.

27. Việt Nam nhất thế giới!

Ngô Minh Khôi
Sáng nay, mùng 4 Tết, VTV1 nói ra rả việc VN được truyền thông thế giới bình chọn là điểm đáng đến nhất. Có một thứ “Việt Nam nhất thế giới” thì không nghe nói bao giờ! Trộm trên FB mấy cái “VN nhất” để bà con vừa vui rượu Tết vừa ngẫm!
clip_image017
clip_image019
Mồng năm Tết

28. Bệnh nặng lắm rồi

Hoàng Dzũng
clip_image020
Trong khi chờ khám bệnh, đọc bài báo trên Người đô thị số xuân, bắt gặp số liệu sau đây:
“Kết quả khảo sát của VCCI và Bộ Tư pháp phối hợp thực hiện cung cấp những con số thống kê dễ làm thui chột niềm tin vào công lý. Nếu giải quyết tranh chấp tại tòa Việt Nam thành công khoảng 60% thì phương án thuê xã hội đen có xác suất thành công lên đến 80%! Thời gian qua tòa tốn hai năm, còn xã hội đen chỉ cần ba tháng. Thành công qua tòa ước tính đạt 50% vì bị tẩu tán tài sản, trong khi thuê xã hội đen lên đến 90%.” (Tr. 11)
Xã hội như thế là bệnh nặng lắm rồi!!!
Khac Hoa La: Đảng lãnh đạo toàn diện đấy chứ!
Vu Ngoc Tien: E rằng kết quả khảo sát vẫn còn xa với sự thật. Một XH vô chính phủ, phi luật pháp chỉ có ở THỜI LOẠN!…
Trần Đình Sử: Pháp luật diễn ấy mà!

29. Những đồng tiền bán mạng sống đồng bào được múa may trong các báo cáo (Nhân đọc Mỗi ngày Việt Nam chi hơn 112 tỷ đồng nhập hoá chất từ Trung Quốc)

Đỗ Minh Tuấn
clip_image021
Sao không nhập từ các nước có luật pháp nghiêm minh hơn và có thái độ trọng con người hơn mà cứ theo nhau rúc đầu vào cái ổ điếm kinh tế, điếm chính trị của thằng Tàu thế? Có phải vì các nước khác họ không lại quả nhiều như TQ? Đám quan tham nào vì tiền lại quả mà rước hoá chất TQ vào nhân danh làm việc nọ việc kia trong cái gọi là kế hoạch, quy hoạch ma quỷ chúng áp lên dân tộc, có biết rằng cái độc của thực phẩm là hoá chất phi pháp của Tàu bơm vào nhằm hủy diệt giống nòi, thì cái độc của hoá chất hợp pháp còn khó lường hơn, khó chống đỡ hơn. Nếu bọn Tàu dùng mưu ma chước quỷ và tiền hối lộ bọn quan tham thiển cận & thất đức để rước về chất độc liên hoàn kiểu bom bi trong các lô hàng chúng mua về vì động cơ phết phẩy ấy để giết hại giống nòi, thì những lãi suất do giá rẻ, những đồng tiền đút túi cá nhân từ phết phẩy, chính là những đồng tiền bán mạng sống đồng bào được múa may trong các báo cáo của đảng và CP về cái gọi là phát triển, là tăng trưởng hay không?

30. Nhân xem Tuổi trẻ cười

Võ Văn Tạo
clip_image023
clip_image025
Khá khen chú “Tuổi trẻ cười”
Nhân dịp năm mới chẳng lười tư duy

31. Bằng tư tưởng của Lenin, Trump sẽ làm cho “America great again” (Nhân đọc Leninist Foreign Policy Comes to Washington)

Huy Đức
Cố vấn chiến lược của Trump – người có mặt trong các cuộc họp của Hội đồng An ninh Quốc gia (NSC) trong khi Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng và Giám đốc cơ quan Tình báo quốc gia (DNI) bị loại – Steve Bannon, theo bài báo này, tự hào nhận mình là một “Leninist”, cha đẻ của nên “dân chủ tập trung”.
Bannon nói rằng, ông ta thích ý tưởng “thủ tiêu nhà nước” của Lenin; muốn nghiền nát tất cả, phá hủy tất cả những nền tảng, thiết chế (nhà nước) hiện có
Các thiết chế quyền lực của Mỹ (không chỉ tư pháp, lập pháp mà cả xã hội dân sự…) đã bị dựng dậy trong mấy ngày qua trước thách thức của Trump và Bannon (người được nói là tác giả của sắc lệnh gây tranh cãi nhất). Đây không phải là một cuộc chiến đơn thuần về quyền lực, đây là cuộc chiến để người Mỹ bảo vệ các giá trị mà họ xây đắp suốt hơn 240 năm qua.
Như Đức Giáo hoàng nói, “Hitler không cướp chính quyền, ông ta đuợc công dân bầu và ông ta phá hoại dân tộc của mình”. Trump cũng được bầu lên, vấn đề là người Mỹ có để cho lịch sử lặp lại, người Mỹ có để Trump đủ sức “phá hoại nền dân chủ” của mình không.
Tôi rất thích nhận định của nhà báo Nguyen Qui Duc, có thể Trump chính là người sẽ giúp nước Mỹ vỹ đại trở lại, không phải bằng cách thực hiện những gì mà Trump đã hứa mà bằng sự đe dọa của chính ông ấy. Nước Mỹ sẽ không bị ru ngủ trong các giá trị tưởng như bất khả xâm phạm nữa, người Mỹ đã đứng dậy, các thiết chế của nền dân chủ Mỹ đã được báo động, đang vận hành để ngăn chặn sự lũng đoạn của Trump.
clip_image026

32. Không khéo Cộng sản phải học Trump (Nhân đọc Leninist Foreign Policy Comes to Washington)

Nguyễn Quang Lập
Hi hi Việt Nam xây dựng cnxh 100 năm nữa không chắc đã xong, biết đâu đồng chí Trump làm phát nước Mỹ lên cnxh liền à. Có khi phải treo khẩu hiệu: Chủ nghĩa Mác Lê Trump vô địch muôn năm!

33. Không ở đâu bao dung như Việt Nam (Nhân đọc Doanh nghiệp Việt sẽ ghi dấu ấn trong nền kinh tế bao dung)

Khanh Nguyen
Đầu năm, đọc về phát kiến “nền kinh tế bao dung”, mới nhớ: Quả là không ở đâu như Việt Nam, hàng hóa độc hại của Trung Quốc luôn luôn được nhà nước Việt Nam bao dung. Kể cả nhập hàng nông sản 0đ thuế nhập khẩu, bắt nông dân Việt phải bao dung luôn.

34. Thân phụ anh Trần Huỳnh Duy Thức chúc Xuân Đinh Dậu

Võ Văn Tạo
“Thân chúc Anh Tạo luôn nhiều sức khỏe và mạnh mẽ trên con đường đấu tranh dân chủ cho đất nước để góp phần xây dựng Việt Nam ngày càng văn minh và thịnh vượng.
Những rung lắc, chấn động xảy ra sắp tới sẽ tạo động lực cho sự thay đổi. Dòng chảy Thời đại đang cuộn trào trong mọi người dân. Sự nhận thức quyền con người đã và đang chiếm lĩnh vai trò quan trọng trong sự phát triển dù nhiều khó khăn. Đó là dấu hiệu cho sự CHUYỂN MÌNH VĨ ĐẠI của đất nước.
Trong không khí hân hoan chào đón năm mới chúng ta cùng nhau thắp lên niềm tin vào sự tốt đẹp này cho đất nước và gia đình.
Thân mến,
Trần Văn Huỳnh.

35. Việt Nam sẽ đứng đầu thế giới về… số lượng người dùng rượu bia (Nhân đọc Việt Nam sẽ sản xuất 4 tỷ lít bia trong năm 2017)

Nguyễn Hồng Kiên
clip_image027
Thứ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thanh Long từng cảnh báo: ”Dù nước ta mọi mặt kinh tế, xã hội đều có sự phát triển, nhưng tỉ lệ dùng rượu bia đang tăng quá nhanh so với các chỉ số khác. Nếu không có biện pháp mạnh tay để hạn chế, Việt Nam sẽ là quốc gia đứng đầu thế giới về sử dụng rượu bia”.

36. Việt Nam sẽ có cơ hội nếu chuyện “trời sợ” này xảy ra (Nhân đọc Cố vấn thân cận nhất của Trump: Mỹ – Trung sẽ có chiến tranh trên biển Đông)

Nguyễn Quang Lập
clip_image029
Tối nay ngồi nhà Nguyễn Nhật Ánh không ai bàn chuyện nhập cư, chỉ bàn mãi chuyện này Về tới nhà đã thấy tin này rồi. Ai chứ cố vấn Steve Bannon nói thì cần cực kì chú ý. Vốn là kẻ lạc quan (hơi têu tếu), tui thấy Việt Nam sẽ có cơ hội nếu chuyện trời sợ này xảy ra…. Cơ hội như răng thì chưa dám nói, hi hi.
P/S: Hầu hết các biến cố lịch sử lớn nhất trên thế giới đều xảy ra ngoài tư duy logic của con người, đó là trời định. Bàn cãi chi cho lắm. Hãy chờ xem.
Nguyễn Đắc Diên: Chiến tranh là điều tối kị. Tuy nhiên tối kị còn thua tối cần thiết. Năm 1950, Trung Mĩ uýnh nhau ba năm ở bán đảo Triều Tiên. Thế nên năm 201x, Trung Mĩ có uýnh nhau ở Biển Đông cũng có thể xảy ra. Nếu năm 1972, Mĩ ok Trung Hoa Đại Lục để bước đầu cancel Liên Xô, thì 2017 chẳng có gì ngạc nhiên khi Mĩ ok Nga (hậu duệ Liên Xô) để bước đầu cancel Trung Hoa Đại Lục. Có thể lắm chứ.
Nhân Tuấn Trương: theo tôi biết thì ông Banon này ảnh hưởng mạnh thuyết “dân tộc chủ nghĩa” của bà Marine Le Pen bên Pháp. Ông ta rất “kỳ thị” dân theo Hồi giáo. Mặt khác, ông này cũng bị thuyết “đụng độ giữa các nền văn minh” của Huntington thuyết phục. vì vậy khả năng phát động “chiến tranh” dưới thời Trump là rất lớn. Nhưng đối với VN, lợi hại cần phải “tính toán”.
Vu Ngoc Tien: Nếu có chỉ là đụng độ nhỏ để nắn gân nhau rồi họ sẽ ngồi lại mặc cả với nhau trên lưng Người Việt & Người Phi thôi Lập à…
Nguyễn Quang Lập: ko đâu bác.
Vũ Đức Vũ: Nếu như theo đúng lịch sử của các cuộc chiến tranh và tình hình thế giới hiện tại thì chiến tranh hoàn toàn có thể xảy ra ở mức độ nào đó. VN hiện tại cũng KHÔNG CÒN GÌ ĐỂ MẤT, nếu chiến tranh thực sự xảy ra Tàu chưa có cơ chiến thắng, nên nếu chiến tranh chúng ta khôn ngoan sẽ có cơ hội lớn hơn hiện tại.
Thạch Quỳ: Lịch sử thật là bi hài! Đố các cụ biết, nếu chuyện đó xẩy ra, bị lôi kéo vào, VN sẽ chĩa súng về hướng Đông hay hướng Tây?
Tran Chan Uy: Lúc ấy Việt Nam sẽ chĩa súng lên trời, chắc chắn thế bác Thạch Quỳ nha. Hu hu.
Nguyễn Tiến Thành: Chả có đâu. Dợm dứ nhau tí. Sau bắt tay nhau kiểu ngoại giao bóng bàn, phân chia lợi ích. Thằng ở giữa là bị bán đứng, chết như Từ Hải.
Trump là dân kinh doanh, chỉ cần đưa 1 vài thông tin là giá trị index của thế giới chao đảo. Và giá trị lòng tin của các nước bé cũng đảo điên theo. Đừng mơ.
Nguyễn Quang Lập: Tui vẫn mơ, hi hi.
Tran Chan Uy: Trump dám đánh Trung Quốc là tui theo Trump liền
Congtrung Nguyen: Cơ hội ngàn năm có một để lấy lại Hoàng sa
Quy Vu: Biển là cái cớ để chủ thuyết tự do nhân tính Mỹ diệt chủ nghĩa tập quyền độc tài chỉ huy (dân Hoa và dân Việt sẽ đứng lên) biển đảo sẽ được giải quyết tử tế.
Adam Victoria: Trâu bò oánh nhau, ruồi muỗi sứt đầu mẻ trán là đương nhiên. Cơ mà, nhân tiện chúng oánh nhau, ta tiện tay bỏ luôn con đường của 2 bác rậm dâu, và cắt luôn cái đuôi đi. Còn tàu Việt Nam phi nhanh như tên lửa:)))
Hữu Phương: Nếu những nhận định này xảy ra, tức có chiến tranh Mỹ – Trung xảy ra, thì đó không phải là cuộc chiến tranh như miền Nam nước Việt xưa, mà là những mưa của tên lửa, trong đó có tên lửa hạt nhân. Khi đó, VN chuẩn bị tinh thần ra lấy Hoàng Sa và Trường Sa của mình về. He he he….
Mồng sáu Tết

37. Dân tộc trên hết

Trần Đình Sử
Ngày Xuân nghĩ lan man. Xu hướng dân tộc trên hết đang lan tràn trên thế giới. Sau khi hệ thống xã hội chủ nghĩa thế giới sụp đổ, các nước xã hội chủ nghĩa cũ, mà trước hết là Nga ra sức khôi phục địa vị siêu cường của dân tộc mình, một mình chống lại sự bao vây của Mĩ và Nato. Chủ nghĩa dân tộc của Triều Tiên rất rõ. Các nước khác thì tìm chỗ nấp an toàn trong khối nọ khối kia, chẳng hạn EU. Nhưng khi nước Anh ra khỏi EU một cách kiên quyết, không lưu luyến, rồi nước Mĩ với Tổng thống D. Trump tuyên bố Nước Mĩ trên hết thì khuynh hướng dân tộc chủ nghĩa thắng thế. Tuy đóng vai cộng sản, nhưng ở Trung Quốc từ Mao đến Đặng Tiểu Bình và nay là Tập với “Giấc mộng Trung Hoa”, giấc mộng siêu cường trỗi dậy mãnh mẽ, liều lĩnh, tham vọng muốn chia lại thế giới, rõ ràng từ lâu chủ nghĩa dân tộc đã lên ngôi. Họ chẳng có chút mác xít nào. Ta thường nói ta với Tàu Cộng chung nhau chủ nghĩa Mác-Lênin, nhưng có lẽ nhầm. Họ đã bỏ chủ nghĩa Lênin ngay từ năm 1980. Trên thế giới chỉ mình ta theo Lênin, Trung Quốc chỉ theo Mác (giả vờ).
Nhật Bản đã thay đổi chính sách quốc phòng, Hàn Quốc, sẽ không thể dựa không vào Mĩ nữa. Đức chắc sẽ vươn lên cường quốc. Sự chuyển động của xu hướng dân tộc sẽ khiến chúng ta thay đổi. Khẩu hiệu chủ nghĩa xã hội sẽ lạc lỏng, tự làm mình cô lập.
Cả thế giới đang và sẽ thay đổi Quan hệ xin cho sẽ hết thời. Việt Nam phải tự thay đổi, cũng phải Tổ quốc trên hết, để cho dân tộc 90 triệu dân có chỗ đứng đàng hoàng, không làm chư hầu ai. Ta đã có khẩu hiệu làm bạn với tất cả các nước, với các cường quốc. Đây là lúc phải nghĩ đến thực thi điều đó.

38. Ông Trọng đã nhầm lối

Nguyễn Hồng Kiên
clip_image030
Vâng, dân mạng phát hiện ông Trọng đã nhầm lối, khi lên xe bus bằng lối xuống.
Ngay chỗ ông Hải bám tay có ký hiệu xuống khá to, màu xanh.
Các tham miu của ông Trọng nên tiếp thu và góp ý để lần sau các ông ấy lên/xuống xe bus cho đúng quy định!
Ít nhất, từ 03 năm trước, Hà Nội, thực hiện “năm trật tự văn minh đô thị – 2014” (http://www.kinhtedothi.vn/ha-noi-ra-quan-thu-c-hie-n-nam-tr…) rồi cơ mà ?
BONUS: “Nội quy đi xe bus:
>> Mua vé và giữ vé để kiểm tra.
>> Xuất trình vé tháng để kiểm tra.
>> Lên xuống xe đúng các điểm dừng, đỗ.
>> LÊN XE CỬA TRƯỚC, XUỐNG CỬA SAU.
>> Giữ gìn trật tự, vệ sinh chung, không vứt rác ra xe.
>> Nhường ghế cho người tàn tật, người già, phụ nữ có thai và trẻ em.
>> Giữ gìn tài sản, thiết bị trên xe.
>> Không mang hàng hóa, hành lý cồng kềnh lên xe.
>> Không hút thuốc trên xe.
>> Chấp hành sự sắp xếp và điều hành của nhân viên phục vụ trên xe.”http://www.transerco.vn/Default.aspx?pageid=339

39. Nhân đọc Ông Trump dập bụp máy khi điện đàm gay gắt với Thủ tướng Australia

Nguyễn Hồng Kiên
Thần đồng Trần Đăng Khoa TIÊN TRI TỪ NĂM CUỐI CÙNG CỦA THẬP KỶ 60 THẾ KỶ TRƯỚC: “Ngu xuẩn nhất nhì, Là tổng thống Mỹ”.
clip_image031

40. Có ngôi chùa cổ nào được iu ái dư này không? (Nhân đọc Hàng vạn người dự Lễ khai hội tại ngôi chùa lớn nhất Đông Nam Á)

Nguyễn Hồng Kiên
clip_image033
Đáng nói: Lễ khai hội chùa Bái Đính đâu phải là 1 hoạt động của nhà nước, ai phân công ông Trương Hòa Bình, các lãnh đạo ban ngành trung ương và địa phương đến hội này?
Họ có đã vi phạm Chỉ thị số 26/CT-TTg của Thủ tướng Chính phủ: “… Tuyệt đối không đi lễ hội trong giờ hành chính, không sử dụng xe công đi lễ hội trừ trường hợp thực thi nhiệm vụ, không tổ chức liên hoan ảnh hưởng đến thời gian và hiệu quả làm việc. Lãnh đạo các bộ, cơ quan, địa phương không tham dự lễ hội nếu không được cấp có thẩm quyền phân công”.

41. Xin hỏi Thủ tướng (Nhân đọc Thủ tướng cấm công chức đi lễ hội trong giờ hành chính)

Nguyễn Quang Lập
clip_image035
Rứa các đồng chí họ Trần đi xin ấn dởm nhà Trần để về tiếp tục lãnh đạo thật quốc gia thì phải đi vào giờ mô TT ơi!
__._,_.___

Posted by: Dien bien hoa binh 

Featured Post

Bản Tin buổi sáng 12/3/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link