Friday, December 4, 2015

Một vở kịch thiểu năng

 

http://goodmenproject.com/wp-content/uploads/2012/06/Oppression1.jpg

Một vở kịch thiểu năng

Viết Từ Saigon
2015-12-04
Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
000_Hkg8933723
Từ cửa sổ một nhà tù ở huyện Chí Linh, tỉnh Hải Dương hôm 30/8/20123, ảnh minh họa.
AFP photo

Kẻ tham nhũng tự nguyện nộp từ 75% tiền tham nhũng trở lên sẽ được miễn án tử hình và cậu bé Nguyễn Mai Trung Tuấn phải chịu bốn năm rưỡi tù vì đã bức xúc, đã đấu tranh vì quyền lợi gia đình. Hai câu chuyện này nghe có vẻ không có điểm liên quan nào. Nhưng trên thực tế, nói gần thì nó cho thấy một điểm chung là pháp luật Việt Nam không những lỏng lẻo mà còn là trò hề, nói sâu xa một chút, khi mà huy hiệu đảng Cộng sản còn treo trên tòa án thay thế cho vị trí của nữ thần tự do hay cán cân công lý, mọi phiên tòa ở Việt Nam chỉ mang tính chất là một sân khấu kịch của chế độ mà ở đó mọi thể loại kịch đều có thể được trình diễn.
Vì sao nói vấn đề khai nộp 75% tiền tham nhũng và bốn năm rưỡi tù của cậu bé 15 tuổi có liên quan với nhau? Và vì sao nói rằng tòa án ở Việt Nam là một loại sân khấu kịch của chế độ? Và cả hai câu hỏi này cho ra đáp án gì?
Ở vấn đề thứ nhất, nộp 75% tiền tham nhũng trở lên sẽ được miễn án tử hình. Vấn đề này lại phát sinh hai vấn đề mới, đó là khả năng thật thà của kẻ tham nhũng và sự vẽ đường cho hươu chạy, mối nguy tham nhũng tràn lan. Hay nói cách khác là sự thiếu thông minh của lập pháp Việt Nam xã hội chủ nghĩa sẽ dẫn đến những hệ lụy khó lường sau này.
Bởi lẽ, một khi kẻ tham nhũng còn một chút thật thà, họ đã không tham nhũng, nếu có đủ lương tri và lòng tự trọng, chắc chắn người ta đã không tham nhũng. Và nói sâu xa hơn, nếu hệ thống cầm quyền Việt Nam còn một chút lương tri cũng như lòng tự trọng thì người ta đã không tự biến mình thành một tập thể sâu mọt và đất nước này cũng không đến nỗi bị đục khoét, hỏng hóc như hiện tại.
Chính vì không có lương tri, không được đào tạo trở thành một con người trước khi trở thành một quan chức nên người ta không cần bận tâm gì đến đồng loại hay xã hội. Người ta đã bất chấp trên mọi thứ, miễn sao là đạt được mục tiêu vinh thân phì gia. Và hầu hết giới quan chức Việt Nam đã đạt được mục tiêu vinh thân phì gia một cách mỹ mãn. Để trả giá cho mục tiêu này của họ, người dân càng này càng trở nên khốn đốn bởi giá điện, giá nước, giá xăng tăng một cách khủng khiếp, mọi thứ vật giá cũng leo thang, đồng tiền Việt Nam trở nên nhỏ nhoi, mất giá trị trong khi người lao động kiếm ra nó một cách vất vả.
Và khi phải đối diện với tòa án, đứng trước vành móng ngựa, liệu kẻ tham nhũng có đủ thật thà để khai ra số tiền mà y đã tham nhũng? Bởi những con số tham nhũng bao giờ cũng lớn hơn rất nhiều so với con số mà cơ quan chức năng nắm bắt. Vì qui trình điều tra của cơ quan an ninh kinh tế Việt Nam căn cứ vào các mối quan hệ kinh tế cũng như các văn bản liên quan đến đối tượng điều tra để làm bằng chứng. Trong khi đó, tiền tham nhũng là một loại tiền khắc tinh của văn bản và bằng chứng. Chính vì điều này mà nạn tham nhũng tràn lan nhưng những con sâu tham nhũng chỉ bị bắt khi mà sự việc đã xì ra cho cả thiên hạ nhìn thấy. Và kẻ tham nhũng bị bắt ở Việt Nam chỉ đóng vai trò là con dê tế thần để chịu trận thay cho rất nhiều tội lỗi giấu mặt phía sau nó.
Với kiểu quản lý cà rịch cà tàng và với đà tham nhũng tàn bạo như đang thấy, chắc chắn kẻ tham nhũng nếu có chịu nộp 100% tiền tham nhũng thì y vẫn dư được một khoản rất lớn nằm ở các ngân hàng nước ngoài, các tài khoản đứng tên ảo mà y chỉ cần nắm mật mã. Và đương nhiên y phải bằng mọi giá giữ mạng sống để còn cơ hội dùng đến những mật mã tài khoản khi có đủ điều kiện.
Theo hướng này, việc mở ra cơ hội sống nếu chịu nộp 75% tiền tham nhũng là một biểu hiện cho thấy khả năng quản lý kinh tế quá kém của nhà nước và sự bất lực của ngành an ninh kinh tế. Kẻ tham nhũng đã đạt được thế thượng phong mặc dù sắp đối mặt với cái chết. Bởi nếu y chết, số tiền tham nhũng của y sẽ không còn ở Việt Nam. Trong khi đó, nếu để cho y sống, cơ hội vớt vát những đồng tiền tham nhũng đã nằm rải rác ở khắp các ngân hàng thế giới sẽ giúp cho ngân sách nhà nước bớt trống rỗng.
Và điều này cũng cho thấy sự thất bại của chế độ Cộng sản xã hội chủ nghĩa. Một chế độ tồn tại và hoạt động được nhờ vào vay nợ, bán tài nguyên rẻ mạt, bán sức lao động rẻ mạt và thu thuế trên bất cứ thứ gì thông qua thuế giá trị gia tăng. Mọi hoạt động này lại được duy trì và phát huy trên nền cảm hứng tham nhũng của giới quan chức. Và mục tiêu cuối cùng của đồng tiền vay nợ, bán sức lao động, thậm chí bán lương tri để vay nợ lại là tài khoản ở ngân hàng các nước tư bản. Nếu bắn bỏ kẻ tham nhũng, một lượng lớn tư bản sẽ nằm lại vĩnh viễn trong tài khoản của các nước tư bản.
Và phiên tòa xét xử kẻ tham nhũng, đến đây, nó giống như một sân khấu hề để trình diễn vở kịch mà đảng Cộng sản đã dàn dựng nhằm che đậy sự hỏng hóc nội bộ, che đậy cái xấu của hệ thống cũng như trút tội vào một con dê tế thần đang đứng trước vành móng ngựa nhằm xoa dịu dư luận. Một vở kịch không hơn không kém, nó cho thấy hệ thống pháp luật Việt Nam là những khung kịch bản của chế độ, mỗi luật sư, công tố viên, cơ quan điều tra, chánh án, bồi thẩm đoàn, thẩm phán… Đều là những con rối trong vở kịch của đảng Cộng sản.
Cũng chính vì nguyên nhân, lý do này mà mặc dù Việt Nam là nước phê chuẩn sớm nhất trong công ước về quyền trẻ em nhưng là là quốc gia vi phạm quyền trẻ em nặng nề nhất. Sự bất công đối với trẻ em diễn ra khắp mọi nơi, từ công viên đến quán nhậu, đường phố, nhà trường, bệnh viện… Nơi nào cũng có thể bắt gặp những trẻ em lang thang cơ nhỡ, trẻ em bán sức lao động, làm việc cật lực để kiếm cái ăn, bị giới chủ hất hủi, trù dập, đánh đập, bị đối xử bất công… Và nặng nề nhất là trẻ em dân oan.
Từ những em bé dân oan chưa đầy mười tuổi phải theo cha mẹ ăn nắng ngủ sương ở công viên Lý Tự Trọng, vườn hoa Mai Xuân Thưởng và khắp các vỉa hè Hà Nội, phải đi lượm ve chai kiếm sống và không được đến trường cho đến em Nguyễn Mai Trung Tuấn, cậu bé 15 tuổi vừa bị tòa án kết tội bốn năm rưỡi tù trong tuần này tại Việt Nam. Trong khi độ tuổi của Nguyễn Mai Trung Tuấn, xét theo Công ước về quyền trẻ em mà Việt Nam đã tham gia ký kết thì đây là độ tuổi vị thành niên, không có bất kỳ tòa án nào được kết án em. Phải đợi đến khi em đủ tuổi thành niên thì phiên tòa xét xử em mới hợp pháp.
Nhưng ở đây, vì đảng Cộng sản sợ hãi, họ thật sự sợ hãi khi mà sự phản đối, phản kháng từ nhân dân càng lúc càng tăng cao. Phải nói rằng mức độ phản kháng trong nhân dân tăng cao tỉ lệ với sự phình ra của túi tiền tham nhũng trong giới quan chức. Chính vì sợ hãi, họ buộc phải diễn một phiên tòa nhằm đánh vỗ mặt, nhằm chặn đứng sự phản kháng của giới trẻ và trẻ em nói riêng và nhân dân nói chung.
Rất tiếc là phiên tòa đánh vỗ mặt này không những không làm cho giới trẻ và trẻ em dân oan sợ hãi mà còn làm lộ bản chất láo khoét của chế độ. Với trẻ em, không có gì đáng khinh bằng sự không thành thật. Một khi Nguyễn Mai Trung Tuấn bị nhốt tù, bị kết án, thì có bằng bất cứ thủ pháp gì để mị dân vẫn không thể qua mặt được giới trẻ và trẻ em. Bởi với giới trẻ và trẻ em, chỉ có sự thật và lòng cao thượng mới thuyết phục được họ. Đảng Cộng sản Việt nam đã sai lầm khi chọn đấu pháp đánh vỗ mặt bằng một vở kịch tồi mà nội dung của nó là bản án bốn năm rưỡi tù giam đối với một em bé chưa đầy mười lăm tuổi.
Điều này vô tình làm lộ ra một gương mặt thật của đảng Cộng sản trong mắt giới trẻ và trẻ em, đó là hệ thống pháp luật Việt Nam chỉ là những đạo cụ trong vở diễn của đảng nắm quyền và càng ngày, đảng nắm quyền càng diễn những vở kịch tồi, để lộ bản chất thiểu năng trí tuệ cũng như tính phi nhân của họ.
Và 75% tiền tham nhũng nộp để giữ mạng sống hay bốn năm rưỡi tù giam của một em bé vị thành niên sẽ không còn là chuyện ngạc nhiên đối với người Việt Nam nói riêng và cộng đồng quốc tế nói chung khi mà tất cả đã nhận rõ bản chất láo xược, phi nhân tính của hệ thống cầm quyền. Tất cả như một vở kịch tồi trước lúc hạ màn vĩnh viễn. Bởi không ai muốn xem hoài kịch thiểu năng.
Ngay cả những kẻ diễn kịch, họ cũng sẽ thấy chán và xấu hổ khi phải thủ mãi vai tồi trong một vở kịch tồi hết lần này lại sang lần khác. Cái giá phải trả của diễn kịch tồi sẽ là đạo diễn tự loại mình ra khỏi sân khấu bởi diễn viên thì chán bỏ công việc mà khán giả ngày càng bụm mũi, quay mặt. Lấy gì để sống khi mà diễn viên bỏ việc, khán giả không màng xem kịch, thưa các đạo diễn Cộng sản đáng kính?!
*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA.


__._,_.___

Posted by: Dien bien hoa binh 

Lời trần tình của Gái điếm

 
        Hân hạnh Fw ACE baì thơ hay naõ lòng, Trời sinh ra em sao còn sinh chaú con thăǹg Hồ bán nước haị dân. Phú Vân

----- Forwarded Message -----
From: Minh Pham
To:
Sent: Thursday, December 3, 2015 2:19 PM
Subject: Lời trần tình của Gái điếm



Lời trần tình của Gái điếm 


 Em lấy Tầu sao các anh lại tức!
 Đô la nhiều em mặc sức mà tiêu
 Lấy việt cộng tiền Hồ đáng bao nhiêu
 Làm sao đủ để cho em mua sắm?

 Thằng Tầu già nó thương em nhiều lắm!
 Chẳng làm gì chỉ nằm ngửa mà thôi
 Số em hên nên sung sướng một thời
 Hơn Thúy Kiều trong Đoạn Trường thuở trước!

 Đừng chửi em vì em không bán nước
 Bán nước là bọn Trọng, Dũng, Hùng, Sang

 Thân phận em chỉ làm Gái đi hoang
 Chỉ bán trôn để lấy tiền nuôi miệng !
 
 Nước Việt ta giặc Hồ đem cống hiến
 Cho giặc Tầu kiếm tỉ tỉ đô la

 Em có gì chỉ có mỗi lá đa
 Để làm vốn sống qua đời dương thế
 
 Hồ cáo già hắn ngồi trông bệ vệ
 Ngay trong chùa nó ngang Phật Thích Ca
 Cộng bắt dân vái lạy giống quỷ ma
 Sao không chửi... cứ nhè em la mắng!


Vì cộng nô cuộc đời em cay đắng
 Kể từ ngày chúng "giải phóng" miền Nam

 Em đói khổ chẳng có việc chi làm
 Nên làm đĩ đi giúp vui thiên hạ !

 Còn quê hương lũ giặc Hồ tàn phá
 Rừng đầu nguồn cũng đem cúng giặc Mao
 Tầu cướp đảo... toàn dân chống xôn xao
 Chúng tỉnh bơ vẫn ăn chơi lễ hội

 Em làm đĩ xét ra không đáng tội
 Để mọi người phải nguyền rủa ngày đêm
 Lũ giặc cộng bán nước rõ từng tên
 Sao không chửi, chửi chi em tốn sức!


Baky Hà Nội
ATT00003ATT00002ATT00001
​ ​


Huỳnh Quốc Bình – Vài Cảm Nghĩ Về Những Vụ Giết Người Hàng Loạt



        

MOT Y CHI CHONG CONG
               MOT LOI THE GIANH LAI QUE HUONG


Huỳnh Quốc Bình – Vài Cảm Nghĩ Về Những Vụ Giết Người Hàng Loạt

Posted on 04/12/2015 by minhhieu90
Theo tin tức cho biết hôm Thứ Tư, ngày 2 tháng 12 năm 2015 vừa qua, có hai kẻ sát nhân đã xả súng giết 14 người và làm cho 17 người bị thương tại San Bernardino, California Hoa Kỳ. Trong sống 14 người thiệt mạng có một người Việt Nam, đó là cô Nguyễn Thị Thanh Tín 31 tuổi, sinh tại Việt Nam, làm thanh tra y tế, và chuẩn bị lập gia đình vào năm 2017. Nơi bị thảm sát là trung tâm dịch vụ xã hội, Inland Regional Center, chuyên trợ giúp người khuyết tật trong một thành phố chỉ có khoảng 215 ngàn cư dân.

Kết quả hai kẻ sát nhân có vũ khí và chất nổ là đôi vợ chồng đã bị cảnh sát bắn chết vài giờ sau đó. Người vợ được xác định danh tính là Tashfeen Malik 27 tuổi từng tuyên thệ trung thành với ISIS, còn người chồng tên Syed Rizwan Farook 28 tuổi chưa từng bị tiền án, có quốc tịch Mỹ, theo đạo Hồi Giáo và rất sùng đạo, đương sự đang làm việc cho văn phòng quận San Bernadino khoảng 5 năm qua.


 photo San_Bernardino_Shooters_zpskszcxey3.jpg
Hình: Hai kẻ sát nhân đã bị cảnh sát bắn hạ trên chiếc xe SUV màu đen khi chúng tìm cách chạy trốn


Sau khi hai kẻ sát nhân bị bắn hạ, cảnh sát đã tìm thấy khoảng 1.600 viên đạn trong chiếc xe mà chúng sử dụng để đến địa điểm giết người rồi tẩu thoát. Ngoài ra chúng còn có 12 kíp chất nổ và 4.000 viên đạn trong tư gia của chúng.


Nhìn lại kể từ đầu năm 2015 đến nay ngoài vụ San Bernardino, California báo chí ghi nhận có tất cả tám vụ giết người bằng vũ khí đã được tóm tắt như sau:


Ngày 26 tháng 2: Một tay súng bắn chết 7 người ở nhiều nơi khác nhau trong thị trấn Tirrone, Missouri. Nghi can Joseph Jesse Aldridge, 36 tuổi được tìm thấy chết vì một phát dạn ngày hôm sau, có lẽ là tự sát.


Ngày 17 tháng 5: Hai băng đi xe mô tô nổ súng bắn nhau vì hiềm khích, bên ngoài Twin Peaks Restaurant ở Waco, Texas. Hậu quả 9 chết 18 bị thương.


Ngày 17 tháng 6: Thảm sát tại nhà thờ Emanuel African Methodist Episcopal Church của dân da đen ở trung tâm thành phố Charleston, South Carolina. 9 người chết gồm cả vị mục sư trong giờ làm lễ. Nghi can Dylann Roof, 21 tuổi.


Ngày 16 tháng 7: Muhammad Youssef Abdulazeez nổ súng vào hai cơ sở quân sự ở Chattanooga, Tennessee. 4 thủy quân lục chiến chết. Ba người khác, trong có một cảnh sát bị thương, một chết hai ngày sau đó. Hung thủ bị cảnh sát bắn hạ sau cuộc chạm súng.


Ngày 23 tháng 7: Nổ súng trong rạp chiếu bóng “Grand 16 movie theater” ở Lafayette, Louisiana. Hung thủ John Russell Houser, 59 tuổi, bắn chết hai người trước khi tự sát.


Ngày 8 tháng 8: David Ray Conley, 48 tuổi, đột nhập căn nhà cũ của mình ở phía Bắc Harris County gần Houston, Texas, bắt giữ làm con tin hai người lớn và 6 trẻ nhỏ. Chín giờ sau tất cả các nạn nhân trong gia đình này bị bắn chết. Hung thủ chạm súng với cảnh sát và đầu hàng.


Ngày 1 tháng 10: Hung thủ Chris Harper Mercer bắn chết ít nhất 10 người tại Umpqua Community College, miền Nam Oregon. Hung thủ chết trong cuộc đấu súng với cảnh sát sau đó.


Ngày 27 tháng 10: Tại Colorado Springs, CO., hai người và một cảnh sát chết, 9 người khác bị thương khi Robert L. Dear Jr, 57 tuổi, bắn vào bệnh viện phá thai Planned Parenthood clinic, bằng một vũ khí tác chiến. Năm giờ sau, Dear đầu hàng cảnh sát.


Qua các cuộc giết người bằng vũ khí tại Hoa Kỳ thì người ta thấy dường như Tổng Thống đương nhiệm Obama đều đề cập đến vấn đề “Gun control”. Đây là khẩu hiệu mà TT Obama hay đảng Dân Chủ kêu gọi các nhà lập pháp hãy thông qua luật lệ kiểm soát súng gắt gao hơn, tức là giới hạn hay cấm đoán cá nhân sử dụng súng để tự vệ mà phe chủ trương hay ủng hộ “Gun control” cho rằng để “giảm thiểu các vụ xả súng giết người”. Ông Obama đã đổ tội cho việc người dân Mỹ sử dụng súng tự do nên mới ra cớ sự thay vì chính phủ do ông lãnh đạo có biện pháp hay kế hoạch gì bảo vệ người dân.


Theo người viết, Tổng Thống Obama đã thừa nước đục thả câu khi lần này trong vụ San Bernadino ông lớn tiếng cho rằng những vụ xả súng giết người hàng loạt như thế chỉ có tại Hoa Kỳ chứ không xảy ra ở nước nào trên thế giới cả. (I mean, I say this every time we go one of these mass shootings, this just doesn’t happen in other countries)


 photo Obama_Mass_Shooting_zpsrlkqjm7z.jpg
Hình: Tổng Thống Obama lên tiếng về vụ thảm sát tại San Bernardino, California


Người viết có trao đổi với vài người bạn làm truyền thông thì tất cả điều có cùng một nhận xét rằng, sau vụ 911 bọn khủng bố quốc tế đã lái máy bay phá sập tòa Tháp Đôi tại New York, tấn công Ngũ Giác Đài và vụ thảm sát tại Paris “Thứ Sáu 13” vừa qua đang làm cho cả thế giới bàng hoàng về khủng bố. Do đó biến cố San Bernardino tại Cali Hoa Kỳ vừa qua không sao tránh khỏi làm cho người dân Hoa Kỳ liên tưởng đến một “tín hiệu” khủng bố đang ló dạng tại Hoa Kỳ. Nhất là người ta càng tìm ra nhiều dấu hiệu cuộc thảm sát tại San Bernadino là một cuộc thảm sát “có tổ chức”: Bom đã được gài trong hội trường, nghi phạm võ trang súng dài và mặc y trang đồ trận, đặc biệt là nghi phạm có dụng cụ điều khiển kích hoạt từ xa.


Nhà báo Lê Hồng Long, tức ký giả Hồng Phúc, chủ nhiệm, kiêm chủ bút tạp chí Thế Giới Ngày nay đã bày tỏ qua một email mà ông gửi cho người viết. Ông viết: “Cá nhân tôi, không đồng ý hoàn toàn với lời phát biểu của TT Obama liên quan đến vụ nổ súng tại San Bernardino, California, khi ông đặt trọng tâm vào việc kiểm soát vũ khí tại Hoa Kỳ. Việc đặt ra vấn đề kiểm soát vũ khí (bán súng) trong vụ thảm sát này chỉ là chuyện “mượn gió bẻ măng”, một hành động chính trị không đúng lúc, hay đúng ra là TT Obama đã tìm cách lẩn tránh trước vấn đề mà chính ông cũng đang bối rối là an ninh quốc gia! Vấn đề cần đặt ra lúc này là “an ninh quốc gia”, bảo vệ “đời sống an bình” cho người dân (Hoa Kỳ), nhất là Lễ Giáng Sinh và Tết dương lịch đang gần kề. Làm thế nào cho người dân Hoa Kỳ cảm thấy yên lòng sinh hoạt trong mùa lễ hội Giáng Sinh và Tết dương lịch này? Đó là điều người dân mong đợi những lời cam kết sắt đá ở nơi vị Tổng Thống Hiệp Chúng Quốc, chứ không phải vấn đề mang súng, bán súng đem ra bàn vào lúc này. Và trên tất cả, người ta chờ đợi kết quả điều tra của cơ quan hữu trách, sớm tìm ra thủ phạm và nguyên nhân vụ thảm sát này, mà Tổng Thống Obama là người có trách nhiệm hơn ai cả…”


Trước chủ trương của Tống Thống Obama về vấn đề “Gun control” thì ông Đoàn Trọng Hiếu, một cựu Sĩ Quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, hiện là cộng tác viên của Đài Phát Thanh Việt Nam Oklahoma có hệ thống phát thanh trên khoảng 7 thành phố tại Hoa Kỳ đã cho rằng: “Kẻ gian sử dụng vũ khí đâu cần xin giấy phép. Chúng có thể lén lút mang súng vào bất cứ nơi nào chúng muốn để giết người. Trong khi người lương thiện hay tử tế muốn có súng để tự vệ thì bị cấm đoán là sao? Vả lại nếu TT Obama muốn vấn đề “gun control” được thành công thì ông nên có biện pháp “control” bọn xấu chứ tại sao “control” người tử tế?..”


 photo Obama_Gun_Control_02_zpspez7z1bs.jpg
Theo thiển ý của người viết, căn cứ vào những gì đã xảy ra liên quan đến các vụ giết người bằng vũ khí và lời kêu gọi hay chủ trương của TT Hoa Kỳ chỉ là vấn đề chính trị của ông hay đảng Dân Chủ chứ đó không thật sự là câu trả lời chính đáng cho nguyên nhân vụ thảm sát này. Người viết có thể chứng minh: Ở Pháp vấn đề sử dụng súng đâu có được tự do như Hoa Kỳ thế mà người dân vô tội cũng bị giết chết thê thảm như lần vừa qua. Tại Hoa Kỳ, việc mang hay sử dụng súng một cách tự do là vấn đề có từ thời lập quốc của Hoa Kỳ chứ chẳng phải chuyện mới xảy ra. Người lãnh đạo một cường quốc mà không nghĩ ra biện pháp bảo vệ người dân mà chỉ chờ có người bị thảm sát rồi mới lớn tiếng cổ vỏ cho vụ “Gun control” chỉ là hành động của những con kên kên bám vào các thây ma mà thôi.


Ở Việt Nam hay các nước độc tài cộng sản, chỉ có giới cầm quyền mới có quyền sử dụng vũ khí để giết dân hay để đàn áp dân. Người dân tại Hoa Kỳ hay người Việt Nam đang tỵ nạn tại Hoa Kỳ có muốn cuộc sống giống như Việt Nam hay các nước cộng sản khác hay không? Nếu ai muốn tỏ ra thiêng liêng đạo đức hay muốn chứng tỏ mình hài hòa nhân đạo thì về Việt Nam mà ở thì khỏi cần phải bận tâm đến vấn đề “Gun control”, bởi chỉ có đảng cướp VC mới có súng để tha hồ đè đầu cởi cổ người dân.


Huỳnh Quốc Bình
(503) 949-8752
Email: 

                                                                                                                                                                      
__._,_.___

Posted by: Hieu Doan 

Mối Đe Doạ Lớn Nhất của Nhân Loại là Khủng Bố ISIS


        

MOT Y CHI CHONG CONG
               MOT LOI THE GIANH LAI QUE HUONG


TGCD – Phỏng vấn ông Đỗ Văn Phúc về khủng bố ISIS


Đoàn Trọng Hiếu phỏng vấn ông Đỗ Văn Phúc về khủng bố Islam, do Đài Phát Thanh Việt Nam phát đi lúc 4 giờ chiều thứ Năm 3 tháng 12, 2015

Mối Đe Doạ Lớn Nhất của Nhân Loại là Khủng Bố ISIS

Ông Hiếu: Khi trả lời một Điều Hợp Viên trong cuộc tranh luận của các ứng cử viên đảng Dân Chủ về đám Hồi Giáo Cực Đoan (Radical Islamic), bà Hillary Clinton đã sử dụng chữ Muslim để cho rằng Hoa Kỳ không có chiến tranh với Muslims. Thưa ông Phúc, có sự khác biệt gì giữa Muslim và Islam?
Ông Phúc:
Islam là một tôn giáo mà chúng ta thường gọi là Hồi Giáo. Đạo Islam dựa trên những lời dạy của tiên tri Muhammad được viết trong cuốn kinh Qur’an. Muslim là những người theo Hồi Giáo. Vì vậy Muslim và Islam cũng như là một mà thôi.
Đạo Islam xuất phát từ bán đảo Ả Rập, là một trong ba tôn giáo đơn thần lớn nhất thế giới. Hiện có khoảng 1 phần tư dân số thế giới, tức hơn một tỷ tín đồ trên khắp các đại lục. Đa số tập trung ở vùng Trung Á, Nam Á và Bắc Phi. Tại Đông Nam Á Châu có hai nước Hồi giáo là Indonesia  và Malaysia.
Đạo Islam phát triển rất nhanh. Số tín đồ tăng gấp 8 lần trong hơn 1 thế kỷ, trong khi tín đồ Thiên Chúa Giáo thì có dấu hiệu giảm sút.  Từ 1900, số tín đồ Islam trên thế giới là 200 triệu, đến 1970 tăng lên 551 triệu và hiện nay là 1.57 tỷ. Trong số đó có từ 75% đến 90% thuộc phái Sunni, và từ 10 đến 20% thuộc phái Shia.  Có từ khoảng 3 đến 7 triệu người Islams tại Hoa Kỳ.map_IslamNations
Hồi Giáo cũng tin vào Cựu Ước như Thiên Chúa Giáo và Do Thái Giáo, họ gọi Thương Đế là Allah, cũng tin vào đời sau và sự cứu chuộc. Điều khác biệt là họ không tin có 3 ngôi Chúa Trời. Theo truyền thuyết, từ thế kỷ thứ 7, ông Muhammad được thiên sứ Gabriel truyền cho những thông điệp của Thượng Đế để ông trở thành môt nhà tiên tri như các tiên tri đã có trước như Moses và Jesus. Đạo Islam thừa nhận các tiên tri Moses và Jesus, nhưng coi Muhammad là nhà tiên tri cuối cùng.  Năm 630, Muhammad rời thành phố Medina, nơi ông ta lẫn trốn sự ngược đãi, để đem một đạo quân mạnh chiếm Mecca làm thủ phủ của Hồi Giáo. Từ đó là cả một quảng đời chinh chiến đẫm máu để phát triển đạo Islam.
Ông Hiếu: Bà Clinton cũng nói rằng Muslim là ôn hoà và độ lượng, điều này theo ông đúng hay sai?
Ông Phúc:
Bà Hillary Clinton có ít nhất hai lần tuyên bố rằng “Chúng ta cần biết rõ rằng Đạo Islam không phải là đối thủ của chúng ta. Người Muslim hiếu hoà và độ lượng và trong bất cứ hoàn cảnh nào, không dính dấp gì đến khủng bố” (Let’s be clear, though. Islam is not our adversary. Muslims are peaceful and tolerant people and have nothing whatsoever to do with terrorism). Một lần tại Hội Đồng Bang Giao Đối Ngoại, lần khác tại cuộc tranh luận thứ 2 giữa các ứng cử viên Dân Chủ, bà ta đã lập lại câu trên để né tránh câu hỏi của một điều hợp viên tại sao bà không dùng chữ Radical Islamic. Cái khôn vặt của bà ta là không lập lại chữ Islamic, mà nói trại ra chữ Muslim để dễ được chấp nhận. Không ai nói tất cả người Muslim là hung ác, là kẻ thù của Tây Phương. Và khi dùng chữ Radical Islamic, là đã có sự phân biệt giữa cực đoan với ôn hoà (Moderate Islamic), chứ có đánh đồng họ với toàn thể Muslim đâu.
Thật ra, người Ả Rập ngày xưa là một sắc dân du mục hiền hoà, hiếu khách.  Từ thế kỷ thứ 5 trước Tây lịch, nhiều bộ lạc định cư ở Mecca, gần bờ biển Tây Saudi Arabia. Họ theo đa thần giáo cho đến khi có Do Thái Giáo và Thiên Chúa Giáo, rồi đến đạo Islam.
Theo nhiều chương trong kinh Qur’an, Islam không chủ trương cưỡng ép tôn giáo, tuy nhiên họ coi chỉ có tôn giáo của mình là đúng thôi. Họ gọi những người ngoại giáo là “kafir” (cũng như Thiên Chúa giáo gọi người Hồi là Infidel Saracens). Ngay cả trong cùng đạo Islam, giáo phái này gọi giáo phái khác là infidel. (ví dụ phái đa số Sunni coi giáo phái khác như Shia là infidels); và trong cùng một giáo phái lại chia nhiều nhánh và coi nhau là infidels! Nhiều nhà nghiên cứu cho rằng Hồi Giáo chủ trương sống tách biệt, không chung đụng với người ngoại đạo. Vì vậy, khi đọc trong truyện Ngàn Lẻ Một Đêm, chúng ta thấy việc người Hồi Giáo từng sống hoà hoãn với dân Thiên Chúa Giáo, Do Thái Giáo, nhưng tránh việc va chạm vào những người này vì họ coi là ô uế.  Allah cho phép họ chỉ đánh đuổi hay giết bọn ngoại giáo khi bị tấn công, Muhmmad không cho giết trẻ em, không cho băm chặt người đã chết và không lạm dụng chiến lợi phẩm. [Quran 2:191]
Nhưng cuối cùng, cũng tìm ra nhiều kinh sách Islam chủ trương giết người ngoại đạo. Sách Sahih Muslim, đoạn 19:4294 có nêu ra cách cư xử với kẻ ngoại đạo, đa thần như sau: “Hãy cho họ chọn một trong ba điều, và hãy chấp nhận sự lựa chọn đó mà không làm hại cho họ. (1) Mời họ theo đạo Islam, và mời họ di dân vào vùng Muslim, cho họ mọi ưu quyền và nghĩa vụ của các di dân Muslim (Muhairs) (2) Nếu họ theo đạo mà không di dân, hãy cho họ quyền lợi của người Muslim du mục (Bedouin Muslim). Họ phải đặt dưới quyền điều động của Allah, nhưng không được chia phần chiến lợi phẩm trừ phi họ thực sự chiến đấu chống bọn ngoại đạo. (3) Nếu họ không chịu cải đạo, bắt họ phải đóng thuế và đừng đụng chạm đến họ. Nhưng nếu họ từ chối, thì hãy thỉnh ý kiến Allah và đánh chết hay bắt làm nô lệ”.  (For renegades, Islamic law prescribes death, with the opportunity first of obeying the demand to return to Islam. The other group, the so-called kafirun asliyun, or unbelievers proper, have only to expect death or slavery.)
Ông Hiếu: Các nước Hồi Giáo muốn áp dụng luật Hồi Giáo trong đời sống hàng ngày. Ông có thể cho biết những luật lệ này khắt khe đến mức nào?
Ông Phúc:
Hiện nay, có cả tá quốc gia Hồi Giáo sử dụng luật Sharia trong khi vài nước Hồi Giáo khác thì dùng luật thế tục và chỉ áp dụng luật Sharia hạn chế trong các vụ dân sự như ly dị, thừa kế… Các cộng đồng Muslim sống trong các nước Tây Phương cũng dùng luật Sharia trong phạm vi kín đáo của họ. Tại Anh Quốc, người Muslim dùng Luật Gia Đình của Sharia Law để dàn xếp với nhau mà không thông qua Dân Luật của Anh.
Hiện nay, nhiều lãnh tụ Hồi Giáo đang muốn vãn hồi lại chế độ thần quyền Hồi Giáo (Caliphate) bằng phương tiện ôn hoà hay bạo động. Họ còn muốn đem luật Sharia vào cả các nước Tây Phương hay xa hơn, còn muốn đưa cả thế giới thành một Caliphate mà trong đó, vị Caliph vừa là thủ lĩnh chính trị, vừa là giáo chủ Islam.
Luật Shria dựa vào các điều trong kinh Qur’an và sách Hadith, là các tuyển tập ghi lại giáo huấn của Muhammad. Các giáo phái Sunni, Shia, Ibadi, Admadiyya có cách giải thích và thi hành khác nhau vì dựa trên các phiên bản khác nhau của Hadith.
Luật Sharia được coi là luật của Thượng Đế (Allah), nó liên quan đến các lãnh vực đời sống như chính trị, pháp luật, kinh tế cũng như các lãnh vực đời sống cá nhân như vệ sinh, giao hợp, ăn chay, kiêng khem, cầu nguyện…
Toàn bộ hay đa phần luật Sharia được áp dụng tại các nước Saudi Arabia, Sudan, Iran, Iraq, Afghanistan, Pakistan, Brunei, United Arab Emirates, Qatar, Yemen và Mauritania. Chúng ta từng nghe đến các hình phạt chặt đầu, đánh bằng roi, hay ném đá đến chết ở các nước này. ISIS thành lập đội Cảnh Sát Tôn Giáo (al-Hisba) nhằm: “Đề cao đạo lý, phẩm cách, triệt hạ tội lỗi, ngăn chặn sự bất phục tòng và thúc đẩy người Hồi Giáo trở thành con người tốt.”
Các khái niệm về tội phạm, tố tụng, hình phạt của luật Sharia rất khắt khe, khác xa với các luật lệ thế tục. Lại càng trái ngược nhau về cơ cấu chính phủ, về nhân quyền, Quyền tự do ngôn luận, quyền phụ nữ…
Xin đơn cử vài thí dụ:
  • Trong khi các nước văn minh tiến dần đến xóa bỏ án tử hình, hay áp dụng hình phạt nào cho tử tội khỏi đau đớn, thì các nước Hồi dùng cực hình như chém đầu, ném đá, hay đánh bằng roi giữa nơi công cộng.
  • Trong khi các nước dân chủ coi trong quyền bình đẳng của phụ nữ, thì người Islam coi phụ nữ là vật sở hữu của nam giới. Ra đường phải trùm kín mặt mày và thân thể, không được làm việc, lái xe, có nơi không cho đi học.
  • Luật Sharia coi việc uống bia rượu, hút thuốc lá, trang điểm, khiêu vũ, xem phim ảnh hay ăn mặc kiểu Tây Phương là tội phạm. Tuy tội nhẹ, nhưng nếu tái phạm có thể bị tử hình. Tội trộm cắp bị chặt tay, đàn bà ngoại tình bị ném đá đến chết nơi công cộng. Chú ý, mức đánh giá và ấn định hình phạt tùy theo quốc gia, tùy các giải thích luật của nhà cầm quyền sở tại.
  • Điều đáng nói là luật Sharia rất khắt khe với các tội về đạo đức như trộm cắp, lăng nhăng tình ái.
  • Luật pháp Tây phương theo diễn trình công bằng cho bị can, trong khi luật Sharia xử nhanh, gọn và bị can không có quyền bào chữa.
  • Tháng 10, 2014, ISIS ấn hành tài liệu cho phép lạm dụng phụ nữ ngoại đạo, nhất là phụ nữ bị quân Hồi bắt khi chiếm đóng, coi họ là nô lệ và kẻ chiến thắng có toàn quyền hành lạc, đem bán cho người khác. Kinh Qur’an chấp thuận cho người Muslim có quyền hành lạc với các phụ nữ bị bắt hoặc nô lệ mà không bị coi là ô uế. “Successful are the believers who guard their chastity, except from their wives or the captives and slaves that their right hands possess, for then they are free from blame” (Qur’an 23:5-6)
Ông Hiếu: Ai cũng biết rằng cuộc tranh chấp giữa Hồi Giáo và các nước Tây Phương không phải mới mẻ gì. Ông có thể cho thính giả biết sơ qua về lịch sử cuộc tranh chấp này không?
Ông Phúc:
Thời trung cổ xa xưa ấy, ngay cả Giáo Hội Thiên Chúa Giáo La Mã cũng độc tài và hiếu chiến. Thời đó, các Giáo Hoàng thường nắm cả giáo quyền lẫn thế quyền, có uy quyền trên các vua chúa ở Âu Châu. Năm 1095, khi Hoàng Đế Alexios của Byzantine bị nước Turkey Hồi Giáo đe doạ, Giáo Hoàng Urban Đệ Nhị đã huy động quân đội từ các nước Thiên Chúa Giáo Âu Châu khởi phát cuộc Thập tự chinh lần thứ nhất dưới danh nghĩa bảo vệ cho người Công Giáo hành hương về miền đất thánh Jerusalem. Jerusalem là đất thánh, nơi khai sinh ra cả ba tôn giáo lớn: Do Thái, Thiên Chúa và Islam, vì thế, đạo nào cũng muốn chiếm cứ làm riêng cho mình. Thế là bắt đầu cuộc chiến kéo dài hàng trăm năm với những trận đánh ác liệt mà bên thắng thường là tiêu diệt hết quân lính và thường dân của đối phương. Quân đội Thâp Tự không những giết người Hồi Giáo mà còn cả người Do Thái Giáo. Có từ 1 đến 3 triệu người chết trong các cuộc Thập Tự Chinh. Các vua chúa Âu Châu đã không giữ lời hứa trao trả đất cho Byzantine, mà chiếm cứ làm lãnh địa của họ. Do đó, càng gây thêm chia rẽ, oán thù, nhất là sau khi Đế Quốc Byzantine bị Đế Quốc Ottoman của vua Hồi Suleiman chiếm đoạt. Ottoman là đế quốc trường tồn lâu nhất trong lịch sử nhân loại. Nó kéo dài từ năm 1299 đến 1922 (sau Thế Chiến thứ Nhất)
Qua đến thế kỷ 14, 15, vẫn còn những cuộc Thập Tự Chinh chống lại Đế Quốc Ottoman.
Một chuyện đáng kể. Trận đánh cuối cùng của cuộc cuộc Thập Tự Chinh lần thứ Hai năm 1122 -1124 là trận Hattin. Đại quân Hồi Giáo của Hoàng đế Saladin vây khổn liên quân Âu Châu tại thành Hattin. Ngay từ lúc đầu, Saladin đã muốn tránh đổ máu, nên cho nhiều điều kiện rộng lượng để quân Thập Tự rời thành, trở về cố quốc. Nhưng quân thủ thành không chịu, và đòi tàn sát hết 5000 người Muslims, cũng như hủy hoại các Đền Thánh của Hồi Giáo trong thành. Saladin đã chấp thuận cho phép Thập Tự Quân và gia đình một hạn kỳ 40 ngày để đóng tiền chuộc mạng. Sau khi chiếm thành, Saladin đã tha tiền chuộc cho những gia đình không có khả năng tài chánh.  Saladin cũng cho phép những người Do Thái tiếp tục ở lại. Có lẽ đó là sự độ lượng hiếm hoi của các Hoàng Đế Hồi, so với những lần tàn sát hết tất cả sinh linh trong thành khi họ chiếm được. Ngày nay, chúng ta cũng nghe đến các cuộc tàn sát dã man hàng loạt dân vô tội ở Serbia, Iraq, Syria gây nên bởi các lực lượng Hồi Giáo.
Cuộc chiến giữa giáo phái Sunni, Shia và Thiên Chúa Giáo tại Lebanon từ 1975 đến 1990 làm chết hơn 250 ngàn người. Kế đó là tại Sudan, giữa Hồi Giáo và Thiên Chúa Giáo năm 1983 đến 2005 làm chết hai triệu người. Hiện nay, tại nhiều nước Phi Châu (Nigeria, Kenya, Tunisia, Somalia…) cũng có chiến tranh giữa Hồi và Thiên Chúa Giáo với các vụ tấn công, bắt cóc, bom tự sát, bom xe…
Người Islam cũng như người Cộng Sản, coi những ai khác lý tưởng là kẻ thù, là ô uế, là phản động phải bị tiêu diệt. Cũng như Cộng Sản chủ trương thế giới đại đồng, người Islam chủ trương thiết lập một trật tự mới là Caliphate trên toàn cầu, xoá bỏ văn minh Thiên Chúa Giáo và Tây Phương mà họ coi là vô đạo đức, trái ngược những giáo huấn trong kinh Qur’an. Vì thế, cả Cộng Sản lẫn Islam đều rất hung bạo và khát máu. Chúng giết người tàn nhẫn, không chừa phụ nữ và trẻ sơ sinh.
Trong cuốn truyện Chiếc Cầu Trên Dòng Sông Drina, tác giả Ivo Andric đã có nhiều đoạn miêu tả cảnh quân Hồi giết người Thiên Chúa dã man như đóng cọc dài từ hậu môn xuyên qua ruột, lên tới miệng rồi dựng đứng cọc để cho nạn nhân phải chịu một cái chết từ từ trong đau đớn cùng cực. Ngày nay, chúng ta cũng nghe nhiều đến các vụ quân ISIS thảm sát hàng trăm tù binh, dân thường khác đạo. Chúng cắt cổ, đóng đinh trên thập giá, hiếp các thiếu nữ xong thì mổ bụng, cắt đầu hay đóng cọc vào miệng. Khi bắt được phi công Jordan, chúng nhốt vào cũi sắt và đốt sống anh ta. Chúng tung các đoạn video lên Youtube để gây kinh hoàng cho mọi người.
Ông Hiếu: Thật ra thì trong các nhóm khủng bố ISIS, al Qaeda, Taliban… cũng phức tạp lắm phải không, thưa ông?
Ông Phúc:ISIS_map_economist
Muốn hiểu thấu đáo tình hình phức tạp giữa các nước Hồi Giáo, và giữa các phe phái trong đạo Islam, quý vị phải có một bản đồ lớn của vùng Trung Đông, dùng bút màu để nối kết những mối tương quan và dữ kiện, theo trình tự thời gian như thứ bản đồ trong các phòng hành quân. Nếu không có bản đồ mà chỉ nghe nói thì rối rắm vô cùng.
Trước hết là xung đột giữa các môn phái và tranh dành ảnh hưởng giữa các nước Ả Rập.
Khi Muhammad chết, những môn đồ xung đột nhau chia làm 2 phái vì sự lựa chọn người kế vị (gọi là Kalifa, Caliph) để làm Giáo Chủ Islam. Phái Sunni cho rằng Allah không chỉ định ai thay thế, mà họ bầu chọn từ những môn đồ công chính. Trong khi đó, giáo phái Shia tin rằng Muhammad đã chọn con rể Ali ibn Abi Talib làm Imam đầu tiên, và chỉ có con cháu của Ali mới được nối nghiệp ông ta. Từ đó, nẩy sinh ra hai giáo phái chính đối nghịch nhau, và sau đó, lại chia nhánh và thêm nhiều phái nhỏ khác mà tín đồ không đáng kể. Người Islam hai phái này đánh giết nhau tàn bạo không kém so với khi họ đối xử với người ngoại đạo.
Hai nước Saudi Arabia và Iran là hai cường quốc, giàu có về dầu mỏ. Nước nào cũng muốn nắm vai trò lãnh đạo khối Hồi Giáo. Cả hai đều có đại đa số dân Hồi thuộc phái Shia nên bị ISIS (Sunni) coi là kẻ thù. Trong khi Saudi thì đồng minh với Mỹ, còn Iran thì thù địch với Mỹ kể từ khi Ruhollah Khomeni đảo chánh vua Pahlavi để lập nên nước Cộng Hoà Islam Iran năm 1979. Với quốc hiệu này, Iran đã tự xác định là một nhà nước Islam với Ali Khamenei hiện nay là giáo chủ tối cao vừa là lãnh tụ tối cao.
Trong khi đó thì có 93% dân Islam ở Jordan là Sunni, 74% ở Syria cũng là Sunni. Nhưng Jordan lại tham chiến trong Liên Minh với Hoa Kỳ để đánh ISIS, và đã tỏ ra rất tích cực, trong khi Syria thì vừa bị tấn công bởi  các phe kháng chiến (cũng Sunni) sau Cách Mạng Mùa Xuân Ả Rập 2011, và khủng bố ISIS (cũng Sunni).  Mỹ thì chủ trương triệt hạ Tổng Thống Syria là Bashar al-Assad vì ông này dùng vũ khí hoá học để giết dân lành Syria, vi phạm các công ước Quốc Tế. Kể từ khi Tổng Thống Obama rút hết quân đội ra khỏi Iraq, quân ISIS đánh như chẻ tre, quân Iraq chạy tháo thân, bỏ lại toàn bộ vũ khí tối tân do Mỹ trang bị. Lợi dụng tình thế, Iran đưa quân giúp đánh ISIS, kéo cả Nga nhảy vào ăn có ở Syria mà mục đích là yểm trợ cho Tổng Thống Assad.  Turkey, tuy là thành viên khối NATO, là một nước Hồi Giáo không Ả Rập, sát cạnh nước Syria, thì tuy ngoài mặt chống ISIS, nhưng không chịu làm gì khi quân ISIS tấn công sát biên giới Syria-Turkey.  Nga tuy đưa quân đội và lập các căn cứ Không Quân ở Syria, nói là giúp đánh ISIS, nhưng trong giai đoạn đầu đã nhắm vào kháng chiến quân do Hoa Kỳ yểm trợ thay vì đánh ISIS. Chỉ sau khi bọn khủng bố gài bom làm rơi phi cơ chở khách của Nga tại bán đảo Sinai, Nga mới lồng lộn lên và dội bom các cơ sở ISIS.
Ai Cập (90% là Sunni) và Libya (đa số là Sunni) thì sau khi Mubarak và Qaddafi bị lât đổ, để lại khoảng trống chính trị, các nhóm Hồi Giáo cực đoan cũng nổi lên. Các nhóm khủng bố ở Libya quy thuận ISIS và chiếm cứ một vùng ở Derna và Sirte. Khi loạn quân Houthi thuộc phái Shia được Iran hỗ trợ, đánh chiếm thủ đô Sana của Yemen (65% Sunni, 35% Shia),  Ai Cập và các nước Hồi Giáo khác như  United Arab Emirate, Kuwait, Qatar, Bahrain, Jordan, Morocco, Sudan và Pakistan cùng liên minh với Saudi Arabia để đánh loạn quân Houthi.
Sunni, Shia… đánh nhau loạn xạ.Vì là cuộc chiến giữa các phe phái, các nước Turkey, Saudi Arabia cũng tài trợ cho các nhóm khủng bố của phe mình. Quý vị đọc đến đây đã thấy nhức đầu chưa?
Ông Hiếu: Xin ông nói sơ qua về các nhóm Hồi Giáo khủng bố cực đoan và sự hình thành của ISIS.
Ông Phúc:
Hoa Kỳ từng giúp phiến quân Hồi Giáo của Afghanistan để đánh quân chiếm đóng Liên Sô
1.- Tháng 4, 1978 Đảng Dân Chủ Nhân Dân Afghanistan (Cộng Sản) cướp chính quyền. Nhóm chống Cộng Mujahideen nổi lên với sự giúp đỡ của Pakistan. Nội bộ đảng DCND cũng chia phe phái. Nội chiến bùng nổ. Liên Sô đem quân vào giúp Afghanistan.  Hoa Kỳ và Saudi Arabia cũng gửi vũ khí giúp Mujahideen và nhóm chiến binh Afghan Arab. Năm 1989, Liên Sô rút quân. Najibulla từ bỏ chủ nghĩa Cộng Sản và tuyên bố thành lập Islamic State of Afghanistan.  Chiến tranh giữa các phe phái lại tiếp diễn. Năm 1994, tổ chức cực đoan Taliban ra đời chiếm đóng phần phía Nam của Afghanistan.  Từ 1996 Osama Bin Laden lập Al Qaeda chủ mưu trong biến cố 9 tháng 11, 2001 tại World Trade Center, New York. Quân đội Mỹ mở chiến dịch Enduring Freedom lật đổ bọn Taliban và truy nã Bin Laden. Tháng 5, 2011, Bin Laden bị toán Biệt Hải Seal Team 6 giết tại Pakistan.
2.- Tháng 8, 1990, Iraq xâm lăng Kuwait và sáp nhận nước này vào Iraq. Hoa Kỳ can thiệp. Chiến tranh vùng Vịnh lần thứ nhất. Tháng 3, 2003, Hoa Kỳ đại tấn công Iraq, lật đổ Saddam Hussein, giải thể đảng Baath và quân đội Iraq gồm người đạo Hồi Sunni.  Chính phủ mới do đa số người giáo phái Shia đã không có những nỗ lực đoàn kết, đưa đẩy những người lính và cảnh sát Sunni thành lập nhóm Jihadist. Năm 2004, Abu Musab al-Zarqawi lập ra nhóm al Qaeda nhắm khủng bố dân Shia bằng bom tự sát, xe bom…  Trong năm 2004, có 26496 vụ tấn công khủng bố. Năm 2005, quân Mỹ bắt được một thành viên al-Qaeda là Abu Bakl Baghadi giam giữ tại trại tù Bucca. Trại tù lớn này luôn có khoảng 25 ngàn tù đủ loại từ hình sự cho đến thành viên các tổ chức khủng bố, trong đó có 9 thành viên cao cấp al-Qaeda. Người ta coi nhà tù Bucca như là nơi lý tưởng để tuyển mộ, huấn luyện cho khủng bố. Uy tín của Baghadi lớn dần trong trại tù. Qua năm 2010, Iraq thả Baghadi, tên này trở thành thủ lãnh của al-Qaeda ở Iraq và cầm đầu Islamic State of Iraq (ISI) khi Abu Ayyub al-Marsi bị liên quân Mỹ-Iraq giết chết vào ngày 18-4-2010.
Cấp trên của Baghadi là của al-Zawahiri (al-Qaeda, kế nghiệp Bin Laden). Năm 2011, Hoa Kỳ rút quân giao trọng trách chiến đấu cho quân đội Iraq. 3.- Tháng 2, 2011, Cách Mạng Mùa Xuân bùng nổ tại Tunisia, Egypt, Libya, nhưng bị chặn đứng tại Syria, do Tổng Thống Assad áp dụng nhiều biện pháp thô bạo, trong đó có việc dùng vũ khí hoá học. Có nhiều nhóm kháng chiến Syria trong đó có nhóm được Hoa Kỳ hỗ trợ, các nhóm khác theo al-Qaeda.
4.- Vào tháng 4, 2013, al-Baghadi tuyên bố thành lập Islamic State of Iraq ang Levant (ISIL hayISIS). Al-Baghdadi tuyên bố rằng các nhóm Jihadists ở Syria cũng thuộc vào ISIL, nhưng thủ lãnh nhóm al-Nusra là Abu Mohammad al-Julani không đồng ý, và khiếu nại lên Ayman al-Zawahiri. Al-Zawahiri muốn ISIS giải tán, và Baghadi chỉ nên hoạt động trong lãnh thổ Iraq thôi. Baghadi bất tuân lệnh, và thu nạp đến 80% thành viên của nhóm Nusra vào ISIL. Sau đó, đã đánh bật nhóm Nusra khỏi thành phố Ar-Raqqah của Syria. Từ đó, hai nhóm Nusra và ISIS trở thành đối địch. Qua tháng 2, 2014, al-Qaeda cũng chấm dứt hợp tác với ISIS.
5.- Qua năm 2014, các nhóm khủng bố khác ở Iraq cũng gia nhập vào ISIL. Từ đó, những vụ diệt chủng làm chết hàng vạn người, xô đẩy hàng trăm ngàn người khác phải bỏ nhà cửa lánh nạn. Bọn Boko Haram ở Nigeria cũng gia nhập ISIS.
6.- Ngoài ISIS đang bành trướng, nhóm al-Qaeda cũng chưa chịu lép vế. Sau vụ tấn công tờ báo trào phúng Charlie Abdo ở Paris, mới đây, bọn khủng bố al-Qaeda lại tấn công vào một khách sạn sang trọng ở thủ đô nước Mali, giết 22 du khách Tây Phương. Al-Qaeda có ảnh hưởng ở vùng Trung Á, Iraq, Pakistan, Syria, Somalia, Yemen và có khoảng 10 tổ chức khủng bố là đồng minh.
Chữ Levant hay Syria trong tên ISIL hay ISIS là lãnh thổ kéo dài từ Turkey qua Syria cho đến Egypt. Nó bao trùm luôn cả lãnh thổ Palestin, Jordan và Lebanon.  Từ đó, chúng ta thấy tham vọng của bọn ISIS là muốn hình thành một nhà nước Islam theo chế độ Caliphate trên một vùng rộng lnớ bao trùm nhiều quốc gia Hồi Giáo hiện nay.

Ông Hiếu: Chúng tôi có nghe Bộ Trưởng Kerry nói rằng sở dĩ có loạn quân khủng bố Hồi là do sự nghèo khó, thất học và thất nghiệp. Nên ông ta chủ trương tạo mọi cơ hội để giải quyết các tình trạng trên tại các nước Ả Rập để chống lại khủng bố. Ông nhận xét thế nào?
Ông Phúc:Muslim-Terror-Tot-620x351
John Kerry đã tuyên bố vào tháng giêng 2014, và còn lập lại lần nữa tại Diễn Đàn Phát Triển Toàn Cầu (Global Development Forum) vào tháng 9 cùng năm: “’Nguyên nhân của khủng bố là do sự nghèo khó. Để cho giới trẻ không theo ISIS, chúng ta cần giúp đỡ cho họ các cơ hội kinh tế”. “Jihadists không có kế hoạch tạo công ăn việc làm hay tạo các cơ hội … mà người ta muốn có…Nhưng chúng nhắm vào những người bị dằn vặt tự cho mình bị bỏ rơi.
Thực tế: Thủ lĩnh của al-Qaeda là Osama Bin Laden từng là tỷ phú ở Saudi. Có rất nhiều tài năng từ giai cấp trung lưu (đa số gốc Arab, Islam) từ các quốc gia Tây Phương đã từ bỏ cuộc sống sung túc để theo ISIS. Ví dụ: Ahmad Abousamra, dân Mỹ gốc Syria, gia đình giàu có cư ngụ trong khu vực trưởng giả ở Stoughton, Massachussetts. Là con một Bác Sĩ, học giỏi được nhiều khen thuởng, y có thừa cơ hội thăng tiến trong xã hội Mỹ.  Ahmad đã rời Mỹ để đến Syria gia nhập khnủg bố năm 2006, y cùng Tarek Mhanna, một dược sĩ ở Boston, phụ trách truyền thông cho al Qaeda.  Samir Khan, công dân Mỹ gốc Pakistan ở Charlotte, North Carolina, một trí thức trung lưu trẻ, đã theo al Qaeda năm 2009 và đảm nhiệm vai trò chủ biên tạp chí Inspire của bọn khủng bố…
Binh thư Tôn Tử có câu: Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu không nhận rõ kẻ thù là ai, nền tảng của họ là gì? Họ suy nghĩ và hành động ra sao… thì có đánh cả chục năm cũng không thắng được.
Trong chiến dịch tranh cử năm 2012, ngay sau khi ISIS chiếm được thành phố Falluja của Iraq, Obama khi trả lời một phóng viên về bọn khủng bố  đã tuyên bố ví bọn ISIS như là một đội banh hạng nhì mà dù có trang bị tối tân, cũng không làm cho chúng trở mạnh hơn. (Yes, but, David, I think the analogy we use around here sometimes, and I think is accurate, is if a JV team puts on Lakers uniforms, that doesn’t make them Kobe Bryant. )killed
Từ những năm nay, bọn ISIS từ con số không đã trở nên một thế lực khủng khiếp với vài chục ngàn chiến binh trong đó có nhiều người từ các nước Tây Phương tham gia. Chúng đánh chiếm hết nhiều thành phố của Iraq và Syria, bao trùm cả một vùng rộng lớn gần bằng một nửa lãnh thổ Iraq với khoảng 10 triệu dân, có hoạt động quân sự bao trùm trên nhiều nước Trung Đông và Phi Châu cũng như khủng bố trên toàn cầu. Thế mà Tổng Thống Obama vẫn cứ tuyên bố rằng ISIS đã bị ngăn chặn (contained) và coi nhẹ so với nạn “hâm nóng Địa Cầu” (Global Warming). Ông ta không hề có một chiến lược quân sự để đối đầu, mà chỉ chắp vá bằng những biện pháp cấp thời và chẳng đi đến đâu. Và sau cùng, để cho Nga và Iran nắm lấy vai trò chủ chốt trong cuộc chiến chống ISIS. Các nước NATO đã từ lâu bất mãn và mất lòng tin vào Hoa Kỳ. Ngay sau khi khủng bố tấn công vào toà soạn báo Charlie Hebdo ở Paris giết hết 20 người, rúng động thế giới, các nguyên thủ các nước đều đến Paris để tham dự tuần hành, chia sẻ nỗi đau của dân Pháp, thì trong đoàn lãnh tụ đó, thiếu vắng khuôn mặt của Obama. Đến gần đây, cuộc tấn công vào rạp hát và vài nơi khác ở Paris, gây tử vong cho 130 nạn nhân, Tổng Thống Hollande của Pháp bay đến Mỹ để cầu cứu, Obama chỉ có những lời tuyên bố suông mà không thấy đưa ra biện pháp cụ thể nào.
Mới đây, ứng cử viên Dân Chủ là Bernie Sander cho rằng mối nguy hiểm nhất mà nước Mỹ đang đối phó là nạn Global Warming (địa cầu đang nóng dần). Điều này cũng trùng hợp với luận cứ của cựu phó Tổng Thống Al Gore và TT Obama hiện nay. Như thế, theo họ, giải quyết nạn địa cầu bị nóng lên, thì sẽ giải quyết được khủng bố Islam?
Cũng vì sự thiếu kiên quyết, đánh giá sai về khủng bố của Tổng Thống Obama, đã có 3 vị Bộ trưởng Quốc Phòng (Robert Gates, Leon Panetta, Chuck Hagel) và nhiều vị Tướng ở Tham Mưu Liên Quân từ chức vì thấy Obama bướng bỉnh, không nghe theo các cố vấn.
Ông Hiếu: Vậy theo ông, ISIS là mối nguy số một, còn những người Islam khác thì sao?
Ông Phúc:
Khủng bố Islam (ba tổ chức lớn nhất ISIS, al-Qaeda, Taliban…) không chỉ nguy hiểm và đáng sợ vì những hành vi dã man ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Chúng phát triển là nhờ một ý thức hệ, niềm tin mù quáng về một tôn giáo mang đầy tính bạo động. Bọn thủ lĩnh luôn cấy lòng căm thù đối với ngoại đạo mà chúng cho rằng đang muốn hủy diệt Islam. Những tên jihadists mơ ước được tử vì đạo và sẵn sàng mang bom vào người để chết. Chúng huấn luyện và sử dụng cả bọn trẻ em nhiều khi mới 4, 5 tuổi để trở thành những con thú hung hãn, gan dạ, và liều lĩnh. Về điểm này Islam nguy hiểm hơn Cộng Sản vì Cộng Sản không mang tính cách tôn giáo nên mức ócuồng tín của người theo CS cũng còn giới hạn. Ngày nay, bọn khủng bố có những chuyên viên đến từ các nước Tây Phương, sử dụng tất cả những phương tiện tân tiến nhất để tuyên truyền và tuyển mộ cũng như qua mặt các nước trong việc xâm nhập người và vũ khí. Mối nguy nằm ngay cả trong lòng xã hội Âu Mỹ với số lượng người Islam di dân ngày càng tăng, và bọn Imams luôn khích động trong các nhà thờ Hồi Giáo.12241469_458664030983729_4747479427877416578_n
Nói theo cách nói của người Mỹ, ISIS và các nhóm khủng bố Islam là mối nguy rõ ràng trong hiện tại, Clear and Present Danger. Nhưng qua các phần phân tích về lịch sử tranh chấp văn hoá Hồi và văn minh Tây Phương, cũng như tranh chấp ảnh hưởng của các cường quốc và ngay trong lòng các quốc gia Hồi Giáo, chúng ta thấy mối nguy này còn lâu dài vì người Islam hôm nay tuy đứng về phe chống ISIS như Iran, vẫn coi Hoa Kỳ và Tây Phương là thù; người Islam ngày nay  là ôn hoà, ngày mai có thể trở thành cực đoan vì ngay trong nội bộ của họ, phe Sunni vẫn là đa số, và luật Sharia, kinh Qur’an vẫn là kim chỉ nam. Họ không hiếu hoà và độ lượng như bà Clinton đánh giá đâu. Khi vượt biển Địa Trung Hải để tị nạn ở Italia, bọn Ả Rập Hồi đã giết chết những người Ả Rập Thiên Chúa Giáo quăng xuống biển. Ở Đức, khi các nhóm Hồi tị nạn đánh nhau tranh giành đồ cứu trợ, những nhân viên Đức đã phải thốt lên: “Đến bọn người cùng giống mà cũng không hoà hợp được với nhau, thì làm sao họ hoà hợp được với dân Đức mà nền văn hoá khác biệt rất xa?”
Do đó, Tây Phương phải vừa có chính sách khôn khéo để giữ cân bằng quyền lực trong đối ngoại, vừa phải có biện pháp trong đối nội để ngăn ngừa sự phát triển khủng bố ngay trong lòng đất nước mình.  Tôi xin hẹn kỳ sau sẽ nói về vấn đề Khủng Bố Trong Nước (Domestic Terrorism vs. Home Grown Terrorism).
                                                                                                                                                                      
__._,_.___

Posted by: Hieu Doan 

Thursday, December 3, 2015

Đối diện con quái vật

 

http://www.elle.vn/wp-content/uploads/2014/04/04/truyen-co-tich-5.jpg

Đối diện con quái vật

Nhạc sĩ Tuấn Khanh, viết từ Sài Gòn
2015-12-02
Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
Thái độ công dân đối với quốc gia mình, phản ánh rất nhiều điều để nghĩ. Nó có thể người tay hân hoan vỗ tay cười, và có thể khiến từng cá nhân gục mặt khóc âm thầm.

Tháng 11/2015, sau khi nước Pháp bị tấn công bởi quân IS, số lượng thanh niên xin tòng quân để bảo vệ tổ quốc và đáp trả lại những kẻ đã giết hại đồng bào mình tăng gấp bốn lần. Các cơ sở tuyển quân của Pháp cho biết họ bất ngờ trước các lời xin nhập ngũ và các thư thắc mắc về tiêu chuẩn nhập ngũ lên đến 1500 hồ sơ, mỗi tuần. Theo ước tính, từ đây đến năm sau, Pháp sẽ nhận thêm 25.000 tân binh nữa. Hầu hết các lý do trong đơn xin nhập ngũ, được ghi rõ rằng họ muốn bảo vệ tổ quốc mình.

Tổ quốc là cái gì đó rất mơ hồ, không cụ thể. Nhưng đứng trước những hình ảnh nơi sinh sống của mình đang lâm nguy, những người chung tiếng nói, quốc tịch của mình bị giết, bị đe doạ, ý thức về tổ quốc bừng dậy như một bản năng cao quý.

Nước Pháp không phải là ngoại lệ. Vụ khủng bố ngày 9/11/2001 ở Mỹ cũng đã khiến tinh thần ái quốc của người Mỹ đa chủng tộc lên cao bất ngờ. Các thống kê cho thấy chỉ một tháng sau vụ đánh vào toà tháp đôi, trang mlive.com cho biết hàng chục ngàn thanh niên đã xin đăng lính vào nhiều binh chủng, đặc biệt ghi rõ là họ sẳn lòng đi đến bất cứ nơi đâu để tiêu diệt kẻ tấn công vào đất nước mình, người dân của mình. Năm 2002, nước Mỹ đón nhận thêm 80.000 tân binh. Tình trạng bùng nổ bất ngờ này làm gợi nhớ số lượt đăng lính tăng vọt sau vụ người Nhật tấn công Trân Châu Cảng (Pearl Harbor) vào năm 1941.

Đọc những tin tức này, những ai yêu lẽ phải và mang trong mình lòng tự hào dân tộc đều có thể ứa nước mắt vì xúc động. Dâng hiến cuộc sống cho tổ quốc mình và giờ phút nguy nan, là niềm hãnh diện và cao quý mà không phải nền giáo dục nào, văn hoá nào cũng có thể may mắn có được.
Đã từ nhiều năm nay, các bản tin về tàu Trung Quốc tấn công ngư dân Việt mỗi lúc càng nhiều, càng hung hãn. Tàu "bạn hữu nghị" từ phương Bắc tràn xuống, cướp, giết, bắt cóc... kể cả bao vây đường biển của Việt Nam - nói chính xác là một cuộc xâm lăng trong thời đại mới. Thanh niên Việt trong đời sống xã họi chủ nghĩa đã làm gì?

Thật kinh ngạc, tăng dần theo thời gian là số lượng cha mẹ đưa con cái đi du học, đi xa đất nước như một cuộc đào thoát lớn lao và kiên nhẫn, bao gồm trong đó là các bậc phụ huynh có chức vụ, miệng luôn hô hào xây dựng đất nước và tồn tại hoà bình, 16 chữ vàng với Bắc Kinh.

Bối cảnh Việt Nam luôn thấp thỏm trước các lời đe doạ sẽ bị tiến và chiếm trong 24 giờ của báo chí chính thống Trung Quốc, thì thống kê cho thấy nạn trốn nghĩa vụ quân sự cũng tăng cao bất ngờ. Thậm chí. Trên các trang mạng xã hội, giới thanh niên nồng nhiệt bàn với nhau cách trốn nghĩa vụ quân sự. Thậm chí cẩm nang có 17 cách thoát chuyện đi lính được chia sẻ khắp nơi. Mệt mỏi đối phó với tình trạng này, năm 2013, Trung tướng Trần Đình Nhã, Phó Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng – An ninh của Quốc hội cũng đã từng đề nghị cho phép hợp pháp việc không phải đi lính, bằng việc đóng tiền thế thân.

Quả là một nghịch cảnh mà lịch sử Việt Nam từ thời sơ khai đến giờ mới có. Một dân tộc từng đánh bại mọi quân đội ngoại bang, ngay cả lúc túng cùng nhất, lại rơi vào thảm cảnh như vậy. Lẽ nào dân tộc Việt Nam hôm nay không còn yêu nước, hay không còn tin vào những món hàng vũ trang quân sự "khủng" hàng đầu thế giới vẫn được thông tin là đã về đến, đã trang bị cho cho quân đội nước mình?

Đây là một vấn đề thật đáng suy nghiệm lâu dài, nhưng để trả lời nhanh, rõ ràng con người đang mất niềm tin. Trong mọi sự hy sinh cho tổ quốc mình, chắc chắc nhân dân không ngại, nhưng họ muốn sự dâng hiến của mình phải có ý nghĩa. Và thật là ngu ngốc, nếu chết không cho ai, để làm gì, và chết thay một cách ngu ngốc.

Ngày 29/11/2015, thêm một ngư dân Việt bị bắn chết thảm thương trên biển ở Trường Sa, Quảng Ngãi. Ông bị bắn không có thông báo, không có lời cảnh cáo, bị bắn đến 2 phát đạn vào một cơ thể chỉ biết quăng lưới và thả câu.

Người ngư dân này bị bắn chết trên biển, bởi niềm tin được thúc giục từ các nhà lãnh đạo trên bờ vẫn thúc giục rằng hãy cứ ra khơi và cứ đánh bắt như một cách "thực thi chủ quyền của tổ quốc". Những người còn sống hãi hùng đã đưa thi thể của người ngư dân này về đất mẹ, thật cô đơn, vì bởi hàng trăm hải lý đầy kẻ thù đó, cũng có những tàu cảnh sát biển đi tuần tra "khống", báo cáo láo để ăn tiền dầu, tiền hoạt động, để vui vẻ an sinh trên bờ.

Người ngư dân bị bắn chết ngày 26/11, đến ngày 30 thì thi thể mới giao được cho gia đình. Thế nhưng trong những ngày di chuyển về nhà, chiếc tàu này thật cô đơn vì chỉ có một mình, dù đã báo với bộ đội biên phòng chuyện mình bị tấn công và có người tử nạn. Không có tàu kiểm ngư nào ra đón, không có ai đi cùng nỗi kinh hoàng của họ trong chuyến quay về. Mọi trang thiết bị hiện đại trên biển luôn được tuyên truyền, như chỉ nặng phần trình diễn cùng sự thờ ơ của chính quyền.

Dân tộc Việt Nam hôm nay mới đáng thương làm sao, đi biển mà yếu ớt như trẻ nhỏ. Ai cũng có thể bắt nạt. Ai cũng có thể cướp và giết. Láng giềng thì mặt cười thân thiện, quay lưng thì tay súng, tay dao. Nhưng đáng thương hơn bao giờ hết là chuyện ngư dân chết trên biển đã ngày càng nhiều và thường hơn, còn những người trên bờ nghe chuyện tang thương ngoài khơi, giờ chỉ mệt mỏi, nhíu mày thương hại mà cũng không thấy cần phải làm gì.

Người Việt Nam như đang được các chính sách đối ngoại của chế độ tập quen dần thói quen ích kỷ, sợ mình bị mất mát, nhưng lại im lặng và chọn lựa thay thế bằng mất mát của những ngư dân nghèo khó. Nó giống như những câu chuyện cổ tích về các ngôi làng xưa phải hiến tế ai đó cho con quái vật để được yên. Vẫn có những người tin rằng việc hiến tế không bao giờ đến lượt mình, và mỗi ngày vẫn ăn ngon ngủ yên với những con cá đẫm máu đồng loại. Họ không muốn một cuộc chiến đối diện thẳng với con quái vật vì chỉ sợ mất mát cho riêng họ.

Cũng như những ngôi làng khiếp nhược và u mê ấy, có bao giờ chúng ta tự hỏi rằng chúng ta sẽ mất - mất rất nhiều - thậm chí mất tất cả, mà các loại quái vật không cần mất sức cho bất kỳ một cuộc chiến tranh nào. Và những người lãnh đạo ngôi làng, nếu không có dũng khí để đối diện với cái ác để bảo vệ mọi người, thì họ tồn tại để làm gì?

*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA.



__._,_.___

Posted by: Dien bien hoa binh 

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-16/12/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link