Saturday, January 4, 2014

Việt Nam hãy chọn hoa xấu hổ là quốc hoa!



http://www.youtube.com/watch?v=OiuEh3h6JSw

Saigon Broadcasting Television Network (SBTN)
Trở lại với một bài báo trên tờ Đất Việt đã lâu có đăng một bài viết với nhan đề "Việt Nam hãy chọn hoa xấu hổ là quốc hoa" trong khi Việt Nam đang sôi nổi về vấn đề chọn quốc hoa. 

Tác giả chia sẻ rằng: "Cuộc sống hiện đại khiến nhiều người đánh mất sự biết xấu hổ, cho nên, khi nhìn thấy quốc hoa là loài hoa này, họ sẽ giật mình nhận ra điều mà họ đang thiếu." Quý vị có đồng ý với hoa xấu hổ là quốc hoa của Việt Nam không khi cả dân tộc đang bước theo những người lãnh đạo vô cảm với vận mệnh dân tộc, nhưng không hề có một chút xấu hổ trước người dân?





** PHÓNG SỰ ĐẶC BIỆT TỪ VIỆT NAM ***

NGUYỄN TẤN DŨNG BẤT NGỜ TUYÊN BỐ CHUẨN BỊ KỶ NIỆM HẢI CHIẾN HOÀNG SA 1974 của VNCH VÀ CUỘC CHIẾN TRANH CHỐNG TRUNG CỘNG 1979

SBTN- Điều hết sức bất ngờ cuối năm, là thủ tướng CSVN Nguyễn Tấn Dũng ra tuyên bố chuẩn bị kỷ niệm cuộc hải chiến Hoàng Sa kiêu hùng của quân đội VNCH năm 1974, cũng như thực hiện lễ kỷ niệm cuộc chiến chống Trung Cộng xâm lược Việt Nam năm 1979. Tuy nhiên, ngay sau phát biểu này được đưa lên các báo điện tử, thì chỉ mấy giờ đồng hồ sau, các bản tin này lần lượt bị tháo gỡ xuống một cách khó hiểu.

Hình ảnh bản tin mà quý vị đang nhìn thấy, là một trong những số hình ảnh của các thông tín viên SBTN chụp lại để làm bằng chứng, trước khi bản tin bị xóa đi. Theo nhận định của nhiều người, hành động này có lẽ cũng chỉ nhằm tránh gây cho Trung Cộng sự khó chịu. Theo tin tức cho biết, Thủ tướng CSVN Nguyễn Tấn Dũng tiết lộ rằng hiện Bộ Ngoại giao CSVN đang lên kế hoạch kỷ niệm 40 năm sự kiện (1974) Trung Quốc đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam và 35 năm sự kiện tháng 2 năm 1979 - chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc.

Việc nhìn nhận sự chiến đấu bảo vệ đất nước của quân đội VNCH đã được Nguyễn Tấn Dũng chính thức công nhận trước Quội hội vào năm 2012, được truyền hình trực tiếp. Mới đây, Đài truyền hình Đồng Nai cũng bất ngờ phát bộ phim kỷ niệm trận hải chiến Hoàng Sa của quân đội VNCH thực hiện và sử dụng lời lẽ hết sức trân trọng với những người lính đã hy sinh chứ không còn sử dụng các ngôn ngữ như “Mỹ ngụy”, “tay sai”… Bên cạnh đó, nhiều bản tin của báo chí trong nước đã gọi tên rất trọng thị chế độ VNCH, cho thấy một tín hiệu đổi thay âm thầm của nhà nước CSVN.

Được biết tuyên bố của ông Dũng diện ra trong cuộc gặp mặt giữa Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và Hội Khoa học Lịch sử chiều 30.12, ông Dương Trung Quốc, Tổng thư ký Hội Khoa học Lịch sử đã nhắc ông Dũng điều cần phải nhớ trong năm 2014 là các sự kiện 35 năm sự kiện tháng 2 năm 1979 - chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc, 40 năm sự kiện (1974) Trung Quốc đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam.

Trả lời trực tiếp tại Hội Khoa học Lịch sử, ông Dũng tiết lộ rằng Bộ Ngoại giao CSVN hiện đang soạn thảo đề án kỷ niệm 2 sự kiện này: Đó là biên giới phía Bắc, Hoàng Sa. “Kỷ niệm thế nào cho vừa đạt yêu cầu đối nội, vừa đạt yêu cầu đối ngoại. Đó cũng là lợi ích của nhân dân. Bộ Chính trị rất quan tâm đến việc kỷ niệm này”. Ông Dũng nói vậy. Tuy nhiên, dù rất thận trọng trong phát ngôn, các bản tin loan đi sự kiện này, sau đó 2 giờ đồng hồ cũng đã bị gỡ xuống.

Photo: *** PHÓNG SỰ ĐẶC BIỆT TỪ VIỆT NAM ***   NGUYỄN TẤN DŨNG BẤT NGỜ TUYÊN BỐ CHUẨN BỊ KỶ NIỆM HẢI CHIẾN HOÀNG SA 1974 của VNCH VÀ CUỘC CHIẾN TRANH CHỐNG TRUNG CỘNG 1979  Điều hết sức bất ngờ cuối năm, là thủ tướng CSVN Nguyễn Tấn Dũng ra tuyên bố chuẩn bị kỷ niệm cuộc hải chiến Hoàng Sa kiêu hùng của quân đội VNCH năm 1974, cũng như thực hiện lễ kỷ niệm cuộc chiến chống Trung Cộng xâm lược Việt Nam năm 1979. Tuy nhiên, ngay sau phát biểu này được đưa lên các báo điện tử, thì chỉ mấy giờ đồng hồ sau, các bản tin này lần lượt bị tháo gỡ xuống một cách khó hiểu.  Hình ảnh bản tin mà quý vị đang nhìn thấy, là một trong những số hình ảnh
 của các thông tín viên SBTN chụp lại để làm bằng chứng, trước khi bản tin bị xóa đi. Theo nhận định của nhiều người, hành động này có lẽ cũng chỉ nhằm tránh gây cho Trung Cộng sự khó chịu. Theo tin tức cho biết, Thủ tướng CSVN Nguyễn Tấn Dũng tiết lộ rằng hiện Bộ Ngoại giao CSVN đang lên kế hoạch kỷ niệm 40 năm sự kiện (1974) Trung Quốc đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam và 35 năm sự kiện tháng 2 năm 1979 - chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc.  Việc nhìn nhận sự chiến đấu bảo vệ đất nước của quân đội VNCH đã được Nguyễn Tấn Dũng chính thức công nhận trước Quội hội vào năm 2012, được truyền hình trực tiếp. Mới đây, Đài truyền hình Đồng Nai cũng bất ngờ phát bộ phim kỷ niệm trận hải chiến Hoàng Sa của quân đội
 VNCH thực hiện và sử dụng lời lẽ hết sức trân trọng với những người lính đã hy sinh chứ không còn sử dụng các ngôn ngữ như “Mỹ ngụy”, “tay sai”… Bên cạnh đó, nhiều bản tin của báo chí trong nước đã gọi tên rất trọng thị chế độ VNCH, cho thấy một tín hiệu đổi thay âm thầm của nhà nước CSVN.  Được biết tuyên bố của ông Dũng diện ra trong cuộc gặp mặt giữa Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và Hội Khoa học Lịch sử chiều 30.12, ông Dương Trung Quốc, Tổng thư ký Hội Khoa học Lịch sử đã nhắc ông Dũng điều cần phải nhớ trong năm 2014 là các sự kiện 35 năm sự kiện tháng 2 năm 1979 - chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc, 40 năm sự kiện (1974) Trung Quốc đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam.  Trả lời trực tiếp tại Hội Khoa
 học Lịch sử, ông Dũng tiết lộ rằng Bộ Ngoại giao CSVN hiện đang soạn thảo đề án kỷ niệm 2 sự kiện này: Đó là biên giới phía Bắc, Hoàng Sa. “Kỷ niệm thế nào cho vừa đạt yêu cầu đối nội, vừa đạt yêu cầu đối ngoại. Đó cũng là lợi ích của nhân dân. Bộ Chính trị rất quan tâm đến việc kỷ niệm này”. Ông Dũng nói vậy. Tuy nhiên, dù rất thận trọng trong phát ngôn, các bản tin loan đi sự kiện này, sau đó 2 giờ đồng hồ cũng đã bị gỡ xuống.

TRÍ THỨC LÃNH ĐẠO DÂN SỰ HAY TÔN GIÁO ĐỪNG CẢN MŨI KỲ ĐÀ QUẦN CHÚNG NỔI DẬY


 

TRÍ THỨC THỎ ĐẾ ĐỨNG KỲ ĐÀ CẢN MŨI DÂN OAN NỔI DẬY
=======================

TRÍ THỨC
LÃNH ĐẠO DÂN SỰ HAY TÔN GIÁO
ĐỨNG CẢN MŨI KỲ ĐÀ
QUẦN CHÚNG NỔI DẬY

Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
Geneva, 01.01.2014

GM.HỢP VẪN MƠ MỘNG ĐỐI THOẠI VỚI CSVN ?,
KHI QUỐC HỘI GẬT 99.6% KHINH BỈ DÂN & TRÍ THỨC
Báo La Croix
Nguyễn Văn Nội chuyển dịch sang tiếng Việt

ĐGM Nguyễn Thái Hợp: “Việc tạo nên một bầu khí thuận lợi cho việc hòa giải là trách nhiệm của chúng tôi.”
Báo La Croix ngày 18.11.2913 phỏng vấn Đức Giám Mục Nguyễn Thái Hợp, Chủ Tịch Úy Ban Công Lý và Hòa Bình
Nguyễn Văn Nội chuyển dịch sang tiếng Việt
Đối với Giám Mục Giáo Phận Vinh thì “việc tạo nên một bầu khí thuận lợi cho việc hòa giải là trách nhiệm của chúng tôi.”
Vị Chủ Tịch Ủy Ban Công Lý và Hòa Bình trực thuộc Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, Đức Cha Nguyễn Thái Hợp, Giám Mục Giáo Phận Vinh (Việt Nam) đã nói về tình hình tế nhị của người Công giáo trong đất nước của ngài.
Báo La Croix (Thập giá)
Ngài kiên trì theo đuổi một cuộc đối thoại để đạt tới một sự hòa giải dân tộc (?!!!) và ngài bênh vực cho việc Giáo Hội dấn thân vào cuộc tranh luận về Hiến Pháp mới mà Quốc Hội Việt Nam đang xem xét cho đến cuối tháng này.

Hỏi: Tình hình người Công giáo trong đất nước ngài hiện nay như thế nào?
Giám Mục Nguyễn Thái Hợp: Người công giáo là thành phàn thiểu số ở Việt Nam, chiếm khoảng 7,5% dân số 90 triệu người, tức khoảng 7 triệu người. Con số này rất khiêm tốn, nhưng đó là một cộng đồng được huấn luyện và được tổ chức tốt và rất đoàn kết. Có những người Công giáo bị bỏ tù và chúng tôi là đối tượng của những cuộc đàn áp liên tục, như tại Mỹ Yên, đầu tháng 9 vừa qua. Đả xẩy ra một cuộc đụng độ khốc liệt và có 30 người Công giáo đã bị thương nặng. Ngoài ra có 2 người bị bắt và bị kết án từ 6 đến 9 tháng tù. Chúng tôi không biết chính xác ai đứng đằng sau sự cố này, nhưng chúng tôi tiếp tục phản đối những bản án bất công này. Tất cả có khoảg 20 người Công giáo đang bị giam tù vì nguyên nhân đức tin hoặc vì họ đấu tranh chính trị một cách hòa bình. Dù vậy, chúng tôi phải cố gắng sống hòa bình và thực hiện sự tha thứ.
Hỏi: Ngài là Chủ tịch Ủy Ban Công Lý và Hòa Bình của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam. Ngài hoạt động như thế nào trong một hoàn cãnh khó khăn như vậy?
Giám Mục Nguyễn Thái Hợp: Không phải lúc vào cũng dễ dàng. Đôi khi chúng tôi  như đi trên một sợi dây căng trên mặt đất. Phải giữ thăng bằng, như Thánh Tô-ma nói với chúng ta là “phải giữ sự trung dung”. Chúng tôi đã được xác định là một thiểu số có chân lý, công bằng, quyền con người, tình yêu và nhân vị. Vì thế không bao giờ có thể hy sinh việc đối thoại. Tuy nhiên, Ủy ban của chúng tôi, mới chỉ có mặt từ 3 năm nay thôi, gặp nhiều khó khăn để hoạt động. Với mỗi một cuộc hội họp, chúng tôi có nhiều khó khăn với chính quyền, cũng như khi chúng tôi muốn mời những người ngoài đến tham dự. Áp lực là rất nặng.
Hỏi: Giáo Hội tham gia vào dự án sửa đổi Hiến Pháp của đất nước đang được Quốc Hội xem xét như thế nào?
Giám Mục Nguyễn Thái Hợp: Đây là điểm rất quan trọng. Đường hướng của quốc gia trong những năm tới đây tùy thuộc rất nhiều vào Hiến Pháp mới. Lần đầu tiên trong lịch sử, Hội Đồng Giám Mục Việt Nam đã gửi cho Chính Quyền một tài liệu để nói lên quan điểm của mình. Vì là các Giám Mục, chúng tôi phài thể hiện tình liên đới của chúng tôi với dân tộc và đầt nước, trong nỗi khổ cũng như trong niềm vui.  Tôi đã khuyến khích các linh mục trong giáo phận của tôi hãy làm như thế. Tôi cũng là người đã ký một lời kêu gọi được 72 nhà trí thức thuộc mọi xu hướng cùng ký tên.Trong những điều cần sửa đổi mà chúng tôi yêu cầu, một trong những điều đó có liên quan cách đặc biệt tới điều 4, chủ trương lầy chủ nghĩa Mác-xít/Lê-nin-nít và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nguyên lý phát triển đất nước. Điều này không thể cùng đi (tức không phù hợp) với tự do tôn giáo, quyền con người và tính dân chủ. Tương lai của quốc gia không thề được xác định bởi nguyên lý ý thức hệ ấy. Cộng sản hay không, có niềm tin hay không, chúng tôi phải được bình đẳng nếu chúng tôi muốn tiển tới hòa bình, dân chủ và tiến bộ. Vì thế cho nên, chúng tôi đã yêu cầu hãy trở lại với những nền tảng là di sản của nển văn hóa truyền thồng của Việt Nam, không bị ràng buộc vào bất cứ ý thức hệ nào.
Hỏi: Các ngài có cảm tưởng là (tiếng nói của mình) được lắng nghe không?
Giám Mục Nguyễn Thái Hợp: Chúng tôi chưa nhận được hồi đáp. Và tôi không quá ngây thơ mà chờ đợi một sự đồng ý ngay lập tức. Nhưng cuộc chiến là một hành trình dài lâu. Trong lịch sử không bao giờ chúng tôi có được chiến thắng mà không phải chiến đấu và hy sinh. Nhưng chúng tôi không được im lặng vì chúng tôi có trách nhiệm và vai trò về sự sống còn của đất nước.
Hỏi: Tại sao (ngài) nhấn mạnh đến đối thoại nhiều như thế, trong khi những người khác lại dự báo việc sử dụng một phương pháp trực diện hơn?
Giám Mục Nguyễn Thái Hợp: Đối thoại là ưu tiên trên mọi ưu tiên. Là Ki-tô hữu, chúng tôi không được sử dụng bạo lực. Chúng tôi không được phản bội bài giảng trên núi của Chúa Giê-su. Cho dù tình trạng đất nước hiện nay có ra sao, tôi vẫn xác tín rằng đất nước sẽ tìm ra được một lối thoát tích cực. Thiên Chúa sẽ giúp đỡ chúng tôi trong việc đó. Niềm hy vọng là điều cuối cùng mà người ta không được để mất như một phương châm của Mỹ-la-tinh đã nói. Tôi có thể hiểu phản ứng của một số tín hữu khi họ bị thử thách khốc liệt, nhưng mục đích của chúng tôi luôn phải là đối thoại, hòa bình, bác ái và thứ tha…
Hỏi: Ngày nay đất nước ngài có sằn sàng cho sự tha thứ ấy không?
Giám Mục Nguyễn Thái Hợp: Trách nhiệm của chúng tôi là tạo nên một bầu khí thuận lợi cho sự hòa giải giữa mọi người, người Ki-tô hữu và người không Ki-tô hữu, người  vô thần và người có tín ngưỡng, ngưởi cộng sản và những người khác. Chúng tôi có trách nhiệm phải là tác nhân của tình thương, bác ái và tình liên đới. Đề thực hiện những điều ấy, chúng tôi không được lấy ác báo ác, lấy bạo lực chống lại bạo lực. Chỉ có ơn sủng của Thiên Chúa mới cho chúng tôi sức mạnh để yêu thương và chấp nhận thứ tha, loại bỏ mọi hận thù. Đề làm được những điều ấy cần phải chấp nhận những giới hạn của mình, như Thánh Phao-lô đã nói, chính trong sự yếu đuối mà chúng ta tỉm thấy sức mạnh của Thiên Chúa, để thoát ra khỏi cái vòng lẩn quẩn của hận thù và bạo lực.
Ghi chép của LOUP BESMOND DE SENNEVILLE

NỔI DẬY DÙ VỚI BẠO ĐỘNG:
NHỮNG TUYÊN BỐ «KỲ ĐÀ CẢN MŨI»
Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
Geneva, 30.10.2013

Thứ  Năm tuần trước 24.10.2013, chúng tôi viết bài QUAN ĐIỂM thứ nhất với đầu đề GÓP Ý VỀ BẠO ĐỘNG VỚI GM.HỢP VÀ TS.A trong khuôn khổ Chủ đề PHÁT HIỆN VÀ VIỄN TƯỢNG BẠO ĐỘNG CỦA QUẦN CHÚNG NỔI DẬY. Bài này được viết trong mối quan tâm chính yếu của chúng tôi là BẢO VỆ sự tiến triển của những Phong trào quần chúng đang NỔI DẬY.
CSVN luôn luôn tìm cách bôi nhọ, làm lạc hướng hay tung hỏa mù hòng pha loãng ra ý chí kiên cường đấu tranh của quần chúng. Chính vì vậy việc BẢO VỆ những Phong trào đang nổi dậy lúc này là phải cảnh cáo những lời tuyên bố khả dĩ làm phương hại đến ý chí đấu tranh của quần chúng.
Giám mục NGUYỄN THÁI HỢP là một trong những Vị Lãnh đạo Xã Hội Tôn Giáo và Tiến sĩ NGUYỄN QUANG A là một trong những Trí thức Lãnh đạo Phong trào Xã Hội Dân Sự. Chúng tôi luôn luôn cổ võ việc đứng lên đấu tranh của hai Vị Lãnh đạo ấy, nhưng khi đọc một số lời tuyên bố của hai Vị  thì chúng tôi lo ngại những lời ấy có thể trở thành «Kỳ đà cản mũi«  cho những Phong trào quần chúng đang NỔI DẬY lúc này. Viết bài GÓP Ý VỀ BẠO ĐỘNG VỚI GM.HỢP VÀ TS.A là có ý bảo vệ ý chí của những Phong trào NỔI DẬY chứ khgông phải là công kích hai Vị Lãnh đạo.
Khi bài viết được phổ biến trên các Diễn Đàn, chúng tôi nhận được những góp ý của hai Độc giả sau đây :

a.         Bác sĩ NGUYỄN TIẾN CẢNH, Chủ tịch Hội Công Giáo VN vùng Đông-Nam Hoa kỳ, viết :
« Hoan hô ý kiến của Ts Nguyễn Phúc Liên.
Nếu không làm gì hơn được thì nên yên lặng (như đã từng yên lặng trước những bất công xã hội cần phải lên tiếng...) và đừng tỏ ý "kỳ đà cản mũi".  Nước đang chảy xuôi dòng, đừng be bờ cản sóng. Đừng lấy danh "nhân đức" che dấu tội ác. Nguy hiểm và còn tội hơn cả tội nữa. » (NTC)

b.         Bà UYÊN VŨ viết :
«Ông Gs Ts Nguyễn Phúc Liên kinh tế phê phán "dạy dỗ" và chê bai cách đối phó với Việt cộng của GM Nguyễn Thái Hợp rất hay, rất chính xác trong hiện tình tại quê nhà.
Còn Ngài GM Nguyễn Thái Hợp là một nhà tu thì chỉ biết vâng lời dậy của Thầy Chí Thánh đã dạy bảo, nào là: "Ai tát má này thì đưa má bên kia cho nó tát tiếp, phải yêu thương kẻ thù, lại còn phải cầu nguyện cho kẻ thù v.v.." Vì Ngài muốn trở thành một người con biết vâng lời nên Ngài không thể làm khác. Ngài chỉ có thể cầu nguyện liên lỉ và vâng theo Thánh Ý của Cha Ngài.
Vậy mong ông Gs Ts Nguyễn Phúc Liên kinh tế hãy thông cảm cho các ngài đã lỡ khoác trên mình chiếc áo tu không thể làm như những người trần thế. Nhưng tôi tin chắc chắn một điều nếu đến khi các ngài bị lôi ra pháp trường để làm chứng Đức Tin thì các Ngài sẽ sẵn sàng chịu đổ máu.» (Uyên Vũ)

Bác sĩ NGUYỄN TIẾN CẢNH biết rất nhiều về những Vị Lãnh đạo của Xã Hội Tôn giáo Công giáo Việt Nam và lo lắng cho những lời tuyên bố của Chủ chăn có thể trở thành «Kỳ đà cản mũi«  khi tâm hồn của một số Giáo dân còn ở trong tình trạng vâng theo «tối mặt«  các đấng các bậc trong Giáo Hội.
Bà UYÊN VŨ thì cắt nghĩa những lời tuyên bố của Gm.NGUYỄN THÁI HỢP tại Paris như lời của một Vị tu trì muốn cá nhân mình nên thánh bằng « …vâng theo Thánh Ý của Cha Ngài : Ai tát má này thì đưa má bên kia cho nó tát tiếp, phải yêu thương kẻ thù, lại còn phải cầu nguyên cho kẻ thù v.v. ». Có thể nói những ý kiến của Bà UYÊN VŨ có tính cách biện minh cho những lời tuyên bố của Gm.NGUYỄN THÁI HỢP tại Paris.
Chúng tôi xin khai triển những ý kiến đóng góp của hai Độc giả trên đây để quần chúng, nhất là những Tín hữu Công giáo, rộng đường phán đoán. Tất cả những khai triển cũng nằm trong những mục đích : (i) BẢO VỆ đường tiến NỔI DẬY, dù với BẠO ĐỘNG, của quần chúng Quốc nội ; (ii) Tránh những tác dụng mang ảnh hưởng «Kỳ đà cản mũi«  cho những Phong trào đấu tranh hiện nay.

Khai triển những ý kiến đóng góp
của Bác sĩ NGUYỄN TIẾN CẢNH

Bác sĩ NGUYỄN TIẾN CẢNH viết ngắn, nhưng vì chúng tôi đã từng chung với Bác sĩ trên con đường đấu tranh lâu ngày, nhất là trong phạm vi Công giáo, nên chúng tôi hiểu những hàm ngụ phong phú qua những dòng viết ngắn ấy gồm những điểm sau đây :
=>       Không làm thì hãy yên lặng để Giáo dân làm
=>       Đừng be bờ ngăn dòng nước cản mũi kỳ đà
=>       Lấy nhân đức của mình ra để chê bai người khác
=>       Bọc tội ác trong vỏ nhân đức là hai lần phạm tội và nguy hiểm
Chúng tôi xin khai triển 4 điểm trên đây.

Không làm thì hãy yên lặng để Giáo dân làm
            Phải thành thực nhận định rằng, trong nhiều những năm trường sau 1975, hàng Giám mục lãnh đạo Giáo Hội Công Giáo Việt Nam như trùm chăn bất động giữa những tha hóa xã hội do CSVN gây ra. Việc yên lặng trùm chăn này có thể cắt nghĩa bằng những lý do sau đây :
*          CSVN tìm đủ mọi cách gài những thành phần Lãnh đạo quốc doanh vào Giáo Hội để gây chia rẽ đến chỗ hàng Lãnh đạo không thể lấy được những quyết định chung
*          Những thành phần quốc doanh này còn là những nội gián chỉ điểm làm một số Lãnh đạo chân chính phải sợ sệt.
*          CSVN can thiệp vào nội bộ Giáo Hội mà trọng yếu là lựa chọn ngay việc Phong chức Linh mục, nhất là lựa chọn những Giám mục «thuận«  với đường lối của CSVN.
*          CSVN sử dụng những Linh mục quốc doanh «hạng nặng«  như Lm.Phan Khắc Từ, Lm.Nguyễn Tấn Khóa… để lập những Phong trào Giáo dân «quốc doanh«  gây áp lực lên hàng Giám mục Lãnh đạo chân chính.
            Ngày nay, tình trạng yên lặng trước đây đã được cởi mở. Việc Hội Đồng Giám Mục VN đã thẳng thắn lên tiếng Góp Ý sửa đổi Hiến Pháp là một bằng chứng Hàng Giám mục không yên lặng nữa. Tuy nhiên ý tưởng của Bác sĩ NGUYỄN TIẾN CẢNH muốn nói rằng nếu còn sót lại một số Lãnh đạo Tôn giáo còn mang mùi «quốc doanh«, thì xin hãy yên lặng để Giáo dân NỔI DẬY đòi CÔNG LÝ và đóng góp với cuộc đấu tranh của cả Dân Tộc trong lúc này.

Đừng be bờ ngăn dòng nước cản mũi kỳ đà
Bác sĩ NGUYỄN TIẾN CẢNH và chúng tôi đã phải đau lòng trong vụ việc cản ngăn Đức TGM NGÔ QUANG KIỆT và Phong trào Giáo dân Miền Bắc NỔI DẬY đấu tranh, trong vụ việc Tòa Khâm sứ, Thái Hà, Đồng Chiêm…, đòi CÔNG LÝ và SỰ THẬT để có Hòa Bình. Dòng nước đấu tranh của Giáo dân dâng lên và chảy mạnh, nhưng rồi một lực lượng «Kỳ đà cản mũi«  ngăn dòng nước đấu tranh để kết quả là Đức TGM NGÔ QUANG KIỆT phải ra đi và Phong trào Giáo dân Miền Bắc đấu tranh dần dần xẹp xuống.
Kinh nghiệm ấy đòi buộc chúng ta phải lên tiếng cảnh cáo ngày nay rằng Phong trào đấu tranh Giáo dân 500'000 Cao Đình Thuyên của Giáo phân Vinh đang dâng lên, xin đừng ai làm «Kỳ đà cản mũi«  Phong trào ấy.

Lấy nhân đức của mình ra để chê bai người khác           
Tiến sĩ LÊ ĐÌNH THÔNG không thể không đắn đo lời nói trong Bản Tin về những tuyên bố của Gm.NGUYỄN THÁI HỢP tại Paris. Tiến sĩ viết :
“Trong phần trao đổi, Đức Giám mục giáo phận Vinh cho biết sau thời gian biến động, đây là thời điểm để tái lập thế quân bình. Các môn đệ của Chúa Giêsu làm chứng cho sứ điệp tình yêu : Ngài hy sinh bản thân để cứu độ nhân loại.
Nhắc lại những ngày biến động vừa qua ở Mỹ Yên, ngài khuyên nhủ hãy lấy ân báo oán, thay cho lề thói của thế nhân : lấy oán báo oán.”
            Qua những lời tường thuật này của Tiến sĩ LÊ ĐÌNH THÔNG, chúng ta thấy :
*          Một mặt, Gm.HỢP tự khen mình là người lấy tình yêu thương kẻ thù ra để theo Chúa Giêsu «hy sinh bản thân để cứu độ nhân loại». Tiến sĩ THÔNG còn nhấn mạnh sự thánh thiện của Gm.HỢP : «ngài khuyên nhủ hãy lấy ân báo oán « . Về điểm này, không phải chỉ nguyên Ts.Lê Đình Thông tường thuật, mà chính Bà UYÊN VŨ cũng khẳng định về thái độ của Gm.HỢP :
«Còn Ngài GM Nguyễn Thái Hợp là một nhà tu thì chỉ biết vâng lời dậy của Thầy Chí Thánh đã dạy bảo, nào là: "Ai tát má này thì đưa má bên kia cho nó tát tiếp, phải yêu thương kẻ thù, lại còn phải cầu nguyện cho kẻ thù v.v.." Vì Ngài muốn trở thành một người con biết vâng lời nên Ngài không thể làm khác. Ngài chỉ có thể cầu nguyện liên lỉ và vâng theo Thánh Ý của Cha Ngài. »
*          Mặt khác, theo tường thuật của Tiến sĩ THÔNG, Gm.HỢP còn đặt sự đối chọi với ý khinh khi những ai mà Ngài nói là theo lề thói của thế nhân : «lấy oán báo oán.». Thực ra «Oán báo oán«  hay «Răng thay răng«  là sự đòi hỏi phải có CÔNG LÝ trong cuộc đời này, thì giữa người với người trong xã hội mới giảm đi những lợi dụng Yêu thương, Nhân ái mà làm những bất công, tàn ác. Nếu hai chữ «thế nhân«  đây ám chỉ 500,000 Giáo dân Vinh đang đòi CÔNG LÝ, thì Gm.HỢP như có ý khiển trách Giáo dân và bắt họ phải theo sự «thánh thiện«  của Ngài là «lấy ân báo oán« .
            Đọc những lời có ý so sánh Gm.HỢP và Giáo dân Vinh, chúng tôi nhớ đến ngụ ngôn của Chúa Giêsu về hai người cùng vào Đền Thờ cầu nguyện. Một người tiến thẳng lên gần bàn thờ, ngẩng mặt lên vỗ ngực kiêu ngạo tự xưng mình là người nhân đức, thánh thiện, bỏ của cải ra để bố thí. Một người khác chỉ đứng ở cuối Đền Thờ, cúi mình khiêm nhường xưng mình là kẻ tội lỗi không xứng đáng và cầu nguyện. Chúa Giêsu đã kết luận rằng chính kẻ khiêm nhường đứng cuối Đền Thờ kia được Chúa nhậm lời.
            Thánh sử Luca, Đoạn 18, từ câu 9 đến câu 14, viết :       
«Đức Giêsu kể ngụ ngôn sau đây cho một số người tự hào cho mình là công chính mà khinh chê người khác. Có hai người lên đền thờ cầu nguyện. Một người thuộc nhóm Pharisiêu, còn người kia làm nghề thu thuế. Người Pharisiêu đứng riêng một mình cầu nguyên rằng : «Lậy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa vì con không như bao kẻ khác : tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia. Con ăn chay mỗi tuần hai lần, con dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con. Còn người thu thuế đứng đàng xa, thậm chí chẳng dám ngước mặt lên trời, nhưng vừa đấm ngực vừa thưa rằng : »Lậy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi«. Ta nói cho các ông biết, người này khi về nhà thì đã được nên công chính rồi ; còn người kia thì không : Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống ; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.» (Lc.18, 9-14)

Bọc tội ác trong vỏ nhân đức là hai lần phạm tội và nguy hiểm
            Oû phần trên, chúng tôi muốn đưa ra việc những người ca tụng nhân đức của mình, đồng thời để đánh bóng thêm nhân đức của mình, lại đem người khác ra chê bai, dìm kể khác xuống để mình được cao thêm nữa. Dù là mình có nhân đức thực sự, mà đưa người khác ra để chê bai, hạ bệ để làm tăng nhân đức của mình cao hơn lên, đó là điều đáng chê trách.
            Trong phần này, chúng tôi muốn khai triển ý tưởng của Bác sĩ NGUYỄN TIẾN CẢNH về loại người bọc tội ác của mình trong vỏ nhân đức. Đó là phạm tội hai lần và nguy hiểm.
            Chúng tôi muốn nhắc ra đây loại người mà quần chúng Á Đông nói đến qua những câu : «Khẩu Phật, Tâm Xà«  hay «Miệng thì lẩm bẩm Nam Mô, trong thì chứa một bồ dao găm«. Đây là loại người phạm tội hai lần : tội hại người khác thực sự trong lòng và tội sử dụng những mỹ từ nhân đức bề ngoài để bọc những gian xảo ác hiểm hại người chứa chất trong lòng.
            Loại người này mà quần chúng Á Đông nói tới giống hệt như loại người Pharisiêu mà Chúa Giêsu gặp đâu  mắng đó cách đây hơn hai ngàn năm. Chúa Giêsu truyền giảng về lòng yêu thương tha thứ, nhưng không bao giờ Chúa tha thứ cho đám Pharisiêu và gặp đâu là mắng chúng :
« Khốn cho các ngươi, hỡi các kinh sư và người Pharisiêu giả hình ! Các người nuốt hết tài sản của các bà góa, lại còn làm bộ đọc kinh cầu nguyên lâu giờ, cho nên các người sẽ bị kết án nghiêm khắc hơn !» (Mt 23, 14)
Chúa Giêsu kết án chứ không tha thứ, chứ không «lấy ân báo oán«, mà Chúa còn kết án hai lần nghiêm khắc về tội «nuốt hết tài sản của các bà góa«  và về tội lấy nhân đức cầu nguyện lâu giờ để bọc cái tội «nuốt tài sản của các bà góa.»
CSVN đúng là đám Pharisiêu giả hình phạm tội hai lần : vừa ăn cướp của cải của dân, vừa rêu rao là mình phục vụ dân. Chúa Giêsu không những không tha thứ cho đám Pharisiêu mà còn gặp đâu mắng đó. Thử hỏi Giám mục NGUYỄN THÁI HỢP vâng lời Cha Chí Thánh ở chỗ nào khi còn xin ĐỐI THOẠI với Pharisiêu CSVN và «lấy ân báo oán«  cho đám giả hình Pharisiêu CSVN này.

Khai triển những ý kiến biện minh
cho Gm.HỢP của Bà UYÊN VŨ

Chúng tôi có cảm tưởng rằng những lời Bà UYÊN VŨ viết về Gm.HỢP là những ca tụng riêng của Bà được đẩy đến tối đa, chứ chưa hẳn đây là những lời mà chính Gm.HỢP muốn nói về sự thánh thiện của Ngài cao đến như vậy. Chắc chắn Ngài không thể không thuộc lòng lời Chúa nói vắn gọn : «Phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống ; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.»
Cũng nên chú thích một số điểm sau đây :
*          Sự CÔNG BẰNG là nền tảng của lòng BÁC ÁI. Khi xây dựng vững chắc nền tảng CÔNG BẰNG, thì không có gì phải ngại sợ cho lòng BÁC ÁI bị lợi dụng. Nhưng nếu chỉ nghĩ đến lòng BÁC ÁI mà quên nền tảng CÔNG BẰNG, thì có thể có những người lạm dụng BÁC ÁI bề ngoài để làm những điều BẤT CÔNG.
*          Câu nói «Ai tát má bên này, thì đưa má bên kia cho kẻ đó tát thêm nữa«  phải hiểu theo nghĩa bóng về lòng tha thứ, chứ không thể hiểu theo nghĩa đen. Chẳng lẽ CSVN phá một Thánh đường, lại đưa thêm Thánh đường nữa cho chúng phá. Chẳng lẽ chúng ăn cướp nhà đất của Dân Oan, thì Dân Oan lại đưa dâng nhà đất nữa cho chúng cướp lấy. Chẳng lẽ tụi cướp đến nhà cướp hết tiền bạc, chủ nhà lại mở thêm tủ cất vàng cho chúng cướp vàng nữa hay sao.
Trong những lời phẩm bình, Bà UYÊN VŨ viết để bênh vực cho Gm.Nguyễn Thái Hợp như sau :
«Còn Ngài GM Nguyễn Thái Hợp là một nhà tu thì chỉ biết vâng lời dậy của Thầy Chí Thánh đã dạy bảo, nào là: "Ai tát má này thì đưa má bên kia cho nó tát tiếp, phải yêu thương kẻ thù, lại còn phải cầu nguyện cho kẻ thù v.v.." Vì Ngài muốn trở thành một người con biết vâng lời nên Ngài không thể làm khác. Ngài chỉ có thể cầu nguyện liên lỉ và vâng theo Thánh Ý của Cha Ngài. »
Khi Bà viết những điểm trên đây, tôi có cảm tưởng như Bà viết về Đức Cha HỢP như một người tu hành trong một dòng tu chiêm niệm để lên Thánh không phải chỉ ở đời sau mà còn là «Thánh sống«  ngay cả ở đời này. Nếu Đức Cha HỢP vẫn là một tu sĩ dòng Đa Minh, sống xa với trần thế, chỉ chăm lo lên Thánh cho cá nhân tu sĩ, thì tôi không góp ý về những lời Ngài tuyên bố tại Paris mới đây làm gì.
Nhưng Ngài là một Giám mục, nhận trách nhiệm Lãnh đạo Giáo phân Vinh, một Xã Hội Tôn Giáo gồm 500,000 Giáo dân phải sống giữa quyền lực CSVN vô thần về mặt tinh thần, sống giữa CSVN tham lam cướp bóc về mặt vật chất.
Giáo dân Vinh trải qua những cuộc đánh đập đàn áp như những vụ Cồn Dầu, Mỹ Yên chẳng hạn. Giáo dân các Hạt kéo về hiệp thông với Mỹ Yên để cho CSVN thấy rằng họ có một Lực lượng khả dĩ TỰ VỆ và nếu CSVN đè nén quá mức thì Lực lượng Tự Vệ cũng có khả năng TẤN CÔNG. Tấn công cũng là một phương cách tự vệ. «Si vis pacem, bellum preparatur« (Muốn hòa bình, hãy sửa soạn chiến tranh). Khi nhìn những CÁN CỜ, CÁN BIỂU NGỮ rắn chắc của những đoàn Giáo dân kéo về Mỹ Yên, thì chúng ta hiểu rằng người Giáo dân đã sửa soạn TỰ VỆ hoặc tấn công khi bị côn đồ xã hội đen được thuê xông vào đánh đập mình! Dùng những CÁN CỜ, CÁN BIỂU NGỮ rắn chắc này để đập bể đầu đán côn đồ xã hội đen để TỰ VỆ mình! Điều đó có nghĩa là người Giáo dân không muốn khi đám côn đồ xã hội đen tắt rạch đẫm máu má bên này, họ lại đưa má bên kia cho đám côn đồi tát rạch đẫm máu nữa !
Gm.NGUYỄN THÁI HỢP là một Lãnh đạo của Xã Hội Tôn giáo Vinh gồm 500'000 như trên, không thể trốn chạy vào ẩn ở tu viện để trở thành «Thánh sống«  một mình Ngài. Điều mà chúng tôi góp ý với Gm.NGUYỄN THÁI HỢP về những lời tuyên bố mới đây tại Paris là về phương diện Giám mục Lãnh đạo một Xã Hội Tôn giáo, chứ không phải về phương diện một tu sĩ chiêm niệm sống riêng lẻ muốn làm «Thánh sống« .
Bà UYÊN VU viết : « (Gm.HỢP)…vâng theo Thánh Ý của Cha Ngài. »
Về phương diện này, chúng ta cũng nên nhìn lại những Tỉ dụ trong Tân ước hoặc gương những Vị Thánh đã đi trước :
*          Khi Chúa Giêsu bị quỷ Satan cám dỗ trên sa mạc, Ngài hòa nhã đối đáp 2 lần : (i) Lần thứ nhất về đồ ăn ; (ii) Lần thứ hai về quyền phép. Nhưng đến lần thứ 3 quỷ Satan yêu cầu Ngài sấp mình bái lậy nó, thì Chúa Giêsu NỔI XÙNG thực sự : « Satan kia, xéo đi ! « (Mt.4, 1-11). Việc sấp mình bái lậy Satan là phạm đến Thiên Chúa Cha, điều mà Chúa Giêsu không thể tha thứ được nữa.
Tại Mỹ Yên, tụi côn đồ đã vào nhà Giáo dân đập phá ảnh tượng, biểu tượng cho Đức Tin vào Thiên Chúa. Không thể tha thứ ở điểm này được.
*          Khi Chúa Giêsu vào Đền Thờ Giêrusalem, thấy những con buôn biến Đền Thờ thành nơi gian lận buôn bán trộm cắp, Ngài không thể tha thứ được nữa và đã BẠO ĐỘNG xô đổ bàn ghế của những kẻ trộm cướp gian lận này. Nếu tát má của chính Ngài, Ngài có thể tha thứ, nhưng không tôn trọng Thiên Chúa Cha nơi Đền Thờ, thì Chúa Giêsu không thể tha thứ và trở thành bạo động để bênh vực Thiên Chúa Cha. (Mc.11, 15-17)
*          Trong Tân Ước, Chúa Giêsu đi khắp nơi rao giảng tình yêu thương, tha thứ, nhưng chỉ có một lớp người mà Chúa Giêsu gặp họ là mắng chửi, đó là đám người Pharisiêu giả hình, lấy những mỹ từ đạo đức ra để che đậy bên trong những tội lỗi hiểm độc. Ở bất cứ đâu, gặp những người Pharisiêu giả hình, Chúa Giêsu đều mắng những câu tương tự như:
«Khốn cho các ngươi, hỡi các kinh sư và người Pharisiêu giả hình ! Các người giống như mồ mả tôi vôi, bên ngoài có vẻ đẹp, nhưng bên trong thì đầy xương người chết và đủ mọi thứ ô uế. «  (Mt.23, 27)
CSVN toàn là ăn gian nói dối. Chúng sử dụng những mỹ từ «Đoàn Kết Dân Tộc«, «Khúc ruột ngàn dậm«  … để dụ dỗ người khác vào sự cùm kẹp độc tài của chúng. Đảng CSVN gồm toàn đám Pharisiêu !
*          Trên Thập Tự Giá, Chúa Giêsu tha thứ cho một người ăn trộm cùng bị đóng đinh, nhưng người đó biết chân nhận lỗi của mình và biết hối cải. Chúa Giêsu tha thứ cho những người thiện tâm, nghĩa là mang Lương tâm thành thực với chính mình. (Lc.23, 39-43). Chúa Giêsu nói tội phạm đến Thánh Linh là tội không thể tha thứ. Thánh Linh là Lương Tâm mỗi người. Khi không thành thực với Lương tâm mình, thì không ai có thể tha thứ.
Thử hỏi CSVN xem họ có thành thực với lương tâm của bản thân họ không, hay chỉ hành sử theo «lương tâm«  được thay thế bởi Mác-Lê độc địa mà họ thấy trái với lòng của chính họ nghĩ.
Không giống như Gm.NGUYỄN THÁI HỢP lãnh đạo một Xã Hội Tôn Giáo nhỏ của Giáo phận Vinh, muốn «lấy ân báo óan… » đối với tội ác CSVN trong vụ Mỹ Yên để được lên «Thánh sống«, Đức Giáo Hoàng Gioan-Phaolô II lãnh đạo cả một Xã Hội Tôn Giáo Thế giới, đã tuyên bố : «Nếu Cộng sản Nga đem xe tăng tái xâm chiếm Ba Lan, thì Ngài cởi áo Giáo Hoàng để về Ba Lan chiến đấu cho nước của Ngài«. Chính Đức Giáo Hoàng Gioan-Phaolô II là Thánh và sẽ được phong Hiển Thánh vào tháng 4 năm tới 2014. Những tội ác của Cộng sản đã ở cái mức phải đạp đổ như Chúa Giêsu đã đạp những bàn ghế của đám gian xảo trộm cướp ở Đền Thờ Giêsrusalem vậy.

Đôi lời Kết Luận

            Phong trào NỔI DẬY BẠO ĐỘNG mỗi ngày mỗi đi tới mạnh hơn không phải chỉ ở Việt Nam mà còn ở Trung quốc nữa. Vụ việc một chiếc xe cảm tử nổ cháy  tại Khoảng trường Thiên An Môn mới xẩy ra là việc NỔI DẬY BẠO ĐỘNG. Có lẽ rồi đây, quần chúng bất bạo động của Tây Tạng sẽ không còn Tự Thiêu nữa, mà trước khi chết họ sẽ BẠO ĐỘNG tấn công CSTQ chiếm nước họ. Thay vì Tự thiêu chết một mình mà không lay chuyển được CSTQ, thì thà BẠO ĐỘNG giết được một tên CSTQ còn hữu ích hơn cho cái chết.
            Giữa lúc cao trào NỔI DẬY tiến đến BẠO ĐỘNG như vậy, thì Tiến sĩ NGUYỄN QUANG A lại hô hào «đừng khích động BẠO LỰC«  và Giàm mục NGUYỄN THÁI HỢP lại tuyên bố thiết lập ĐỐI THOẠI với CSVN và «lấy ân báo oán« , «CSVN tát má này, thì hãy đưa má kia cho chúng tát nữa« . Điều chúng tôi ngạc nhiên là tại sao hai Vị Lãnh đạo Xã Hội Dân Sự và Lãnh đạo Xã Hội Tôn Giáo lại tuyên bố chủ trương đi ngược lại cao trào quần chúng đang tiến đến NỔI DẬY BẠO ĐỘNG. Chúng tôi đặt ra những câu hỏi sau đây để quý Đọc giả suy nghĩ tìm câu trả lời :
*       Có phải hai Vị quá sợ hãi CSVN nên tự động tuyên bố như THANH MINH THANH NGA trước để van lậy CSVN tha cho mình khi Phong trào quần chúng NỘI DẬY BẠO ĐỘNG ?
*       Có phải CSVN nhìn thấy Viễn tượng NỔI DẬY BẠO ĐỘNG của quần chúng và sợ hãi Viễn tượng ấy, nên CSVN sử dụng vị thế Lãnh đạo của hai Vị để công khai tuyên bố «PHẢN CHIẾN«  làm «Kỳ đà cản mũi«  đối với dòng nước NỔI DẬY của quần chúng đang dâng trào lên ?

Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
Geneva, 01.01.2014



Ngày đầu năm 2014 Tin Tong Hop


Chương trình phát thanh ngày 2/01/2014

Hãy Vượt Qua Sự Sợ Hãi của Mỗi Chúng Ta

Tài nguyên cạn kiệt, nhưng khai thác lậu vẫn tiếp tục gia tăng

[RadioCTM] - Tài nguyên cạn kiệt, nhưng khai thác lậu vẫn tiếp tục gia tăng  Tin từ cảnh sát biển Vùng 2 của Việt Nam thì một con tàu mang tên Thành Công 18, của Công ty Dịch vụ vận tải biển Chung Nghĩa, có trụ sở ở  huyện Hải Hậu, tỉnh Nam Định, đã bị kiểm tra sau khi rời cảng Kỳ... (02/01/2014)

Ngày đầu năm 2014, dân oan tố cáo “Đảng quyền tham nhũng, hại nước hại dân”

[Trần Quang Thành thực hiện] - Sáng hôm nay 1/1, ngày khởi đầu năm mới 2014, tại Sài Gòn, bà con dân oan nhiều tỉnh phía Nam như Tiền Giang, Long An, Bến Tre, Bình Dương, Đồng Nai, Bà Rịa – Vũng Tàu lại tập trung biểu tình trước quảng trường nhà thờ Đức Bà đòi công lý. Bà con đã giương cao và hô vang... (01/01/2014)

Ts Lê Đăng Doanh nhận định về kinh tế Việt Nam

Tiếng Nói Đa Nguyên
02/01/2014
0
Trần Quang Thành thực hiện

Ts Lê Đăng Doanh nhận định về kinh tế Việt Nam [ 12:38 ] Hide Player | Play in Popup | Download
LDD2Nhân loại đã giã từ năm 2013 với nhiều biến động về kinh tế, chính trị, xã hội, thiên tai… Đây lúc các chuyên gia, lãnh đạo quốc gia đúc kết, rút tỉa kinh nghiệm và đề ra những dự án cho tương lai.
Riêng nền kinh tế Việt Nam năm 2013 thì nợ xấu tăng mạnh và hàng chục ngàn doanh nghiệp phá sản, kinh tế Việt Nam đang rơi vào giai đoạn thực sự khó khăn… Bước vào năm 2014 kinh tế Việt Nam sẽ ra sao, nhà cầm quyền Việt Nam nên có những biện pháp nào, mời quý thính giả theo dõi phần nhận định của Ts Lê Đăng Doanh với phóng viên Trần Quang Thành.
http://radiochantroimoi.com/tieng-noi-da-nguyen/ts-le-dang-doanh-nhan-dinh-ve-kinh-te-viet-nam.html

Bốn mươi năm – Hoàng Sa, nhớ và nghĩ - chuyện của một hạm phó


Đỗ Xuân Tê

Chẳng phải bây giờ mà từ 1974 tôi đã đựơc nghe chuyện Biển Đông một thời sủi bọt  khi bạn tôi, Hạm phó của một tàu Hải quân VNCH, thuật lại trận tử chiến Hoàng Sa khi anh trở về từ vùng biển chết.

Ấy vậy mà đã bốn thập niên tính đến 19-1 năm nay. Bạn tôi hiện đang sống ở Úc, người hạm trưởng của anh đang ở San Jose (Mỹ). Cả hai vẫn kín tiếng, chưa một lần phát biểu hay tham gia bất cứ cuộc hội thảo nào liên quan đến trận đánh.

Không phải các anh bàng quan với thời cuộc, cũng chẳng phải  thiếu lòng tự hào khi tham dự một trận đánh để đời đã đi vào quân sử, mà hình như hai người đầu đàn của một khu trục hạm năm xưa vẫn mang niềm u uẩn của những con sói biển khi cảm thấy uất ức vì để mất Hoàng Sa cho bá quyền Trung quốc và cảm thương sâu sắc cho người đồng đội, Hạm trưởng Ngụy văn Thà (hộ tống hạm Nhật Tảo HQ10) cùng 123 thủy thủ của lực lượng hải chiến VNCH đã ở lại với biển.
Cách đây mấy năm, anh có sang Mỹ chơi, trùng hợp với những ngày có hiện tượng ‘lưỡi bò’, trong tình bạn bè vừa là người ưa viết lách, tôi có gợi ý anh cho tôi một số chi tiết hoặc cảm nghĩ về cái ngày tháng giêng 19 khi bốn con tầu của Hải quân Việt nam rẽ sóng ra khơi từ bờ biển Đà nẵng theo lệnh của Tư lệnh tối cao Nguyễn văn Thiệu bằng mọi giá tiến chiếm lại Hoàng Sa, khi bản thân anh vẫn còn là nhân chứng sống của một thiên bi hùng sử mà một thời ngưòi ta chưa đánh giá đúng mức hay lường trước được hậu quả chiến lược về chủ quyền biển đảo di hại đến nhiều thế hệ con cháu sau này.

Như biết được suy nghĩ của tôi, anh vẫn  khiêm tốn góp ý là những gì về Hoàng Sa ngày ấy thì sách, báo, chứng cứ lịch sử, cá nhân, tập thể cả trong lẫn ngoài nước đã nói nhiều, nói chung đều trung thực và khả tín. Rồi như sợ tôi mất lòng, anh từ chối khéo khi lấy một tập quán chỉ huy dù không thành văn của hải quân là khi hạm trưởng còn sống mà chưa ‘lên tiếng’ sẽ là một sự bất kính khi hạm phó hoặc những người theo tầu được phép phát ngôn. 

Anh nghiêm túc thổ lộ điều anh trăn trở là cần làm nổi bật cho các thế hệ sau tinh thần bất khuất của Ngụy văn Thà và những người con yêu của biển đã hi sinh trong trận hải chiến tuy thiếu cân bằng về tương quan lực lượng nhưng không hề khiếp nhược về mặt quyết chiến quyết tử khi đối mặt với kẻ thù cướp đảo mà âm mưu xâm lược và ý đồ thôn tính đã có một lịch sử lâu đời từ thuở Bạch Đằng giang.

Thật sự ngôn từ của anh vốn bộc trực như tính cách của người lính, không hẳn bóng bảy như  tôi viết lại, nhưng trong câu chuyện trao đổi anh vẫn tỏ ý buồn là cái chết của những người đồng đội của anh chưa được đánh giá và tri ân đúng mức. Tất nhiên huy chương nào cũng có mặt trái, chiến công nào đôi khi cũng có sự thổi phồng, nhưng một trận đánh nếu không thắng thì tất yếu nó vẫn bị đánh giá thấp và những tác nhân  xoay quanh cuộc chiến rất dễ bị lãng quên, nếu không muốn nói đôi khi còn bị  phẩm bình soi mói. 

Cứ theo ý của anh, thì sự kiện Hoàng Sa năm 1974 không thể hiểu như vậy và cũng không thể xếp vào trường hợp này, mà ta phải kể đến bối cảnh của miền Nam thời ấy, một thời điểm cuộc chiến sắp tàn, một hiệp định đình chiến bó tay khi phải đối phó với người anh em nội thù miền bắc, lại hết thời hậu thuẫn của nguời bạn đồng minh bên kia đại dương,  lực bất tòng tâm vẫn phải đơn phương chống chỏi với kẻ thù xâm lược khi mà người trong nhà gà cùng một mẹ không đồng tình chia sẻ, trong cách hiểu nào đó lại án binh bất động tỏ tình quốc tế vô sản với người ‘vừa là đồng chí vừa là anh em’.

Qua câu chuyện tôi cũng thấy anh phàn nàn khi cỗ máy tuyên truyền, cùng những người lãnh đạo của chúng tôi, ngày ấy đã không mở một chiến dịch quảng bá sâu rộng ý nghĩa cuộc chiến tranh cướp đảo và ý đồ của bọn Trung quốc, và sự hy sinh cao cả, kiên cường  của những người lính biển, mà phần nào đặt nặng những chiến công trên rừng trên đất, mải lo cho chiến dịch lấn đất dành dân sau hiệp định Paris, nên thiếu ngợi ca những người con yêu đã ở lại với biển, ghi công chiếu lệ với những người sống sót trở về  mà nay nhìn lại, dù một chế độ đã bị bức tử thì sự hy sinh của họ vẫn là ‘những người yêu nước, chết vì nước’ không thể nào là ‘ngụy’ như lời ngợi ca của nhà thơ Trần Mạnh Hảo, một người lính bên kia chiến tuyến đã công bằng đánh giá. Bài thơ mang tên, ‘Người anh hùng họ Ngụy’ (lần đầu tôi được đọc trên QC) về sau được phổ biến khá rộng rãi trên báo in, báo mạng khi sự kiện Biển Đông tháng giêng năm đó không còn là chuyện của một thời đất nước phân đôi.

Ngẫm lại, cái gì cũng có luật bù trừ, thời gian sẽ là nhân chứng đứng về phía chính nghĩa. Giờ đây từ bắc chí nam, từ trong nước ra hải ngoại, đều biết đến tên tuổi Ngụy Văn Thà, người anh hùng đã phát lệnh xung kích, bắn phát hỏa đạn đầu tiên, sau lần cảnh cáo tàu địch không chịu rút khỏi lãnh hải chủ nhà; hết đạn, bị thương nặng, không chịu tải thương, ở lại tàu cùng chết với đồng đội, chết theo tàu khi trúng hỏa tiễn của địch, vĩnh viễn ở lại với biển.
Nay nhìn lại Hoàng Sa từ một thời điểm 40 năm sau phát súng lệnh đầu tiên của con tàu Nhật Tảo, tác giả có ít dòng hoài niệm vinh danh những anh hùng của trận đánh Hoàng Sa, và tin rằng lịch sử sẽ đánh giá công bằng về họ như những người con yêu đã ‘ngã xuống vì Hoàng Sa thiêng liêng’ (cụm từ nhà báo Huy Đức đã dùng trên facebook khi kêu gọi tiếp tay hoàn chỉnh danh sách 74 tử sĩ mà cơ bản ông mới sưu tra được). 

Nhân đây cũng có lời trân trọng việc làm khách quan mang tính nghiệp vụ cao khi được xem một tư liệu về cuộc hải chiến Hoàng Sa do Đài truyền hình tỉnh Đồng Nai công chiếu nhân dịp 39 năm sự kiện Hoàng Sa. Tư liệu này thực hiện bởi phía VNCH như một ‘nhân chứng vật thể’ mà trớ trêu thay giờ này người viết mới có dịp được xem và lượng giá.

http://bolapquechoa.blogspot.de/2013/12/bon-muoi-nam-hoang-sa-nho-va-nghi.html#more


 

Ca sĩ Hà Thanh 'Hoạ mi xứ Huế' đã vĩnh viễn ra đi

Thông Tin Đức Quốc - 3.01.2014

TTĐQ tổng hợp
Ca sĩ Hà Thanh, một trong những tiếng hát được yêu mến và có ảnh hưởng nhất trong âm nhạc Việt Nam đã từ trần lúc 4 giờ 27 phút ngày 1 tháng 1, 2014 tại Boston. Danh ca Hà Thanh tên thật Trần Thị Lục Hà, Pháp Danh Tâm Từ, sanh Ngày 25/7/1937. Mất ngày 1/1/2014. Thọ 78 tuổi.
 
Ca sĩ Hà Thanh ở Washington, D.C., năm 1996. (Hình: Huy Phương/Người Việt)
Năm 1970, Hà Thanh kết hôn với Trung tá Bùi Thế Dung của Binh chủng Thiết Giáp. Năm 1972, hai người có một con gái là Kim Huyền.
    Sau năm 1975, TT Bùi Thế Dung phải đi cải tạo. Năm 1984 Hà Thanh cùng con gái được gia đình bảo lãnh sang định cư tại miền Đông Hoa Kỳ. Năm 1990 vợ chồng Hà Thanh sum họp nhưng tan vỡ hai năm sau đó
   ( bài viết của Trần Quốc Bảo)

Hà Thanh, là một trong mười ca sĩ có sức ảnh hưởng nhất Việt Nam
Có một loài chim khi cất tiếng hót thánh thót vang vọng giữa trời mây sông nước, không gian như lắng đọng để hoà nhập trong âm điệu du dương: hoàng oanh. Mang âm hưởng đó, có tiếng ca ngọt ngào, truyền cảm như làn gió nhẹ, như tiếng reo của thuỳ dương, như tơ vương giăng mắc, như sương khói lững lờ, như lời tình tự giữa trăng thanh, như ru ta vào cõi mộng mơ, dìu ta lạc bước vào đất thần kinh với hoàng thành cung điện, với đền đài lăng tẩm, với sông nước hữu tình, với nhạc điệu trầm bỗng, thướt tha: Hà Thanh.

Sinh trưởng ở Liễu Cốc Hạ, Hương Trà, lớn lên bên dòng Bến Ngự đường Huyền Trân Công Chúa, Trần Thị Lục Hà sinh ra trong gia đình gia giáo có mười anh chị em, theo học Trường Nữ Trung học Đồng Khánh. Là một Phật tử thuần thành, thuở nhỏ đã được quy y với Đức Tăng thống Thích Tịnh Khiết.
Lục Hà thích hát từ thuở mới cắp sách đến trường, dần dà năng khiếu về ca hát được thể hiện qua chương trình “Tiếng Nói Học Sinh Quốc Học – Đồng Khánh” trên Đài phát thanh Huế.
Ảnh trên là ca sĩ Hà Thanh. Ảnh dưới, từ trái sang phải là các ca sĩ Anh Ngọc, Mai Hương, Kim Tước, Quỳnh Giao và Hà Thanh chụp năm 1992
Năm 1955, trong cuộc tuyển lựa ca sĩ do Đài phát thanh Huế tổ chức, cô nữ sinh Lục Hà của Trường Đồng Khánh mới 16 tuổi tham dự với danh xưng Hà Thanh. Qua 6 nhạc phẩm rất khó hát được Hà Thanh trình diễn như Dòng Sông Xanh (Le Beau Danube Bleu) của J.Strauss, lời Việt của Phạm Duy, Nhạc Buồn (Tristesse) của Chopin, lời Việt của Anh Ngọc, Đêm Tàn Bến Ngự & Áng Mây Chiều của Dương Thiệu Tước, Được Mùa của Phạm Đình Chương, Gởi Gió Cho Mây Ngàn Bay của Đoàn Chuẩn – Từ Linh. Hà Thanh được Ban Giám Khảo chấm giải nhất với số điểm 19/20.
Tên tuổi Hà Thanh đã được giới yêu thích âm nhạc ái mộ với làn hơi trong sáng, êm ái, ngọt ngào, cao sang, mượt mà, bóng bẩy, tình tự quê hương, có nét độc đáo trong âm điệu đất thần kinh. Tuy yêu nghề nhưng chưa dấn thân vào nghiệp, Hà Thanh vẫn tiếp tục con đường học vấn, chỉ hát ở Huế nhưng những ca khúc được trình bày đã vang xa khắp bốn phương trời qua lán sóng phát thanh của Đài phát thanh Huế, đánh dấu sự chờ đợi, hẹn hò của các trung tâm phát hành đĩa nhạc ở Sài Gòn.
Năm 1963, trong chuyến vào thăm Sài Gòn, Hà Thanh đã được các trung tâm đĩa nhạc Continental, Tân Thanh, Sóng Nhạc, Asia, Việt Nam mời thu thanh nhiều nhạc phẩm chọn lọc.
Năm 1965, Hà Thanh chính thức gia nhập trong môi sinh hoạt ca nhạc ở Sài Gòn. Từ đó, góp mặt với những tiếng hát hàng đầu như Thái Thanh, Mộc Lan, Kim Tước, Mai Hương, Lệ Thu, Minh Hiếu, Thanh Thuý… Vào giữa thập niên 60, tiếng hát Hà Thanh thường xuyên hiện diện trên các Đài phát thanh Sài Gòn, Quân Đội, Tự Do, trong các chương trình Đại nhạc hội… Thời gian kế tiếp, xuất hiện trên Đài Truyền hình, một giọng ca rất Huế, một hình ảnh rất thân quen đã tạo dựng cho tên tuổi Hà Thanh với sắc thái đặc biệt gắn liền với nhiều bản tình ca in sâu vào tâm tư tình cảm tha nhân.

Vào cuối thập niên 50, Nguyễn Văn Đông cho ra mắt vài nhạc phẩm đầu tay như Chiều Mưa Biên Giới, Sắc Hoa Mầu Nhớ… Quái kiệt Trần Văn Trạch đã đưa ca khúc Chiều Mưa Biên Giới lên đỉnh trăng sao trong khung trời ca nhạc. Thập niên 1960, Nguyễn Văn Đông làm Giám đốc nghệ thuật trung tâm đĩa nhạc Continental, ca khúc Chiều Mưa Biên Giới qua tiếng hát Hà Thanh đã đưa người nghe lâng lâng tâm hồn, bay bỗng “theo áng mây trôi chiều hoang, bầu trời xanh xanh, vầng trăng, cờ về chiều tung bay phất phới…”. Và, hình ảnh biên giới với người đi khu chiến được khơi dậy trong lòng mọi người.
Từ đó, nhiều ca khúc của Nguyễn Văn Đông được Hà Thanh trình bày, qua gần 4 thập niên, vẫn là tiếng hoàng oanh ngân vang đầu núi. Khúc Tình Ca Hàng Hàng Lớp Lớp, Hải Ngoại Thương Ca, Nhớ Một Chiều Xuân… của Nguyễn Văn Đông, qua tiếng hát, vô hình chung trở nên bản quyền của Hà Thanh. Ở đó, có khi như định mệnh, thời gian ở hải ngoại, Hà Thanh gắn liền với Hải Ngoại Thương Ca. Với ca khúc Tiếng Xưa, Đêm Tàn Bến Ngự của Dương Thiệu Tước, với Tà Áo Tím, Thuở Ấy Yêu Em, Anh Đi Về Đâu của Hoàng Nguyên, với Chùa Hương của Hoàng Quý, Dứt Đường Tơ của Văn Thuỷ và Dzoãn Mẫn với Mối Tình Trương Chi của Phạm Duy, và nhất là Hẹn Một Ngày Về của Lê Hữu Mục… được Hà Thanh trình bày, qua bao thập niên, vẫn là giọt sương long lanh, tiếng hót của loài chim quý trênđỉnh núi, lời tình tự ngát hương.
Tuy là ca sĩ chuyên nghiệp nhưng hoàn cảnh đời sống hải ngoại đưa đẫy công việc không liên quan đến nghề nghiệp trong sinh hoạt văn nghệ. Nói như thi hào Nguyễn Du “Đã mang lấy nghiệp vào thân”, làm sao rời bỏ tiếng ca, giọng hát khi lòng còn tha thiết, vẫn còn trong sáng, ngọt ngào, nét độc đáo trong tiếng hát. Trong suốt thời gian vợ chồng xa cách, Hà Thanh rất ít xuất hiện trên sân khấu, con chim hoàng oanh ngậm ngùi im tiếng. Đã một thời nơi đất thần kinh, Hà Thanh được mệnh danh con chim hoạ mi trong vòm trời ca nhạc.
Bước vào thập niên 90, thỉnh thoảng về thăm Little Saigon, Hà Thanh xuất hiện, trình làng tiếng ca trong vài cuốn CD. Ngoài những ca khúc được hát chung với vài ca sĩ thành danh, tiếng hát Hà Thanh với CD khởi đầu Hải Ngoại Thương Ca, và CD kế tiếp Chiều Mưa Biên Giới, gồm hai mươi ca khúc quen thuộc, vang danh. Những ca khúc nầy đã một thời tạo dựng tên tuổi Hà Thanh nổi tiếng trong kiếp cầm ca. Và, ngược lại, đôi khi còn là của riêng bởi giọng ca đặc biệt ngọt ngào, thướt tha, mềm mại như lụa đào, như dáng liễu nhẹ nhàng tung bay trong làn gió nhẹ.
Ở đây, gặp lại những tình khúc một thời luyến nhớ từ Chiều Mưa Biên Giới. Mấy Dặm Sơn Khê, Nhớ Một Chiều Xuân, Hải Ngoại Thương Ca, Khúc Tình Ca hàng hàng Lớp Lớp của Nguyễn Văn Đông đến Thiên Thai của Văn Cao, Chiều Vàng của Nguyễn Văn Khánh, Nỗi Niềm của Tuấn Khanh, Tiếng Xưa của Dương Thiệu Tước, Tôi Đi Giữa Hoàng Hôn của Văn Phụng.
Hà Thanh được hầu hết mọi người ái mộ từ nhân cách của người ca sĩ đến giọng ca được trải dài trong gần nửa thế kỷ. Bước vào thiên niên kỷ mới, Hà Thanh bước sang tuổi lục tuần. Hà Thanh còn giữ được giọng ca truyền cảm, điêu luyện để đóng góp vào dòng sinh hoạt ca nhạc hải ngoại, Hà Thanh thực hiện tiếng ca của con chim hoàng oanh để được lưu truyền, nếu không, phôi phai theo thời gian, mỗi chuổi giây đưa ta về miền cát bụi… rồi một ngày nào đó, không còn tác phẩm cho đời, ngậm ngùi tiếc nuối. Trước kia, Hà Thanh không xuất hiện ở vũ trường, vào đầu thập niên 70 Hà Thanh xuất hiện với lý do đặc biệt vì không nhận thù lao.

Hà Thanh, một giọng ca bay bỗng, lẫy lừng, tiếng hát đã chinh phục hàng triệu trái tim trên làn sóng điện, và, một cuộc sống trầm lặng. mộ đạo, hiếu thảo bên thân mẫu vào tuổi cửu tuần. Tiếng hát Hà Thanh cao vút, luyến láy rất nhuần nhuyễn khơi dậy nhựng mạch nguồn của nhớ nhung, của một thời yêu thương với khung trời vấn vương bao kỹ niệm, của hương xưa, của thuở chiến chinh, của trời mây non nước… tất cả mang theo hình ảnh thân thương của bóng dáng quê hương. Tiếng hát Hà Thanh như cuốn hút người nghe thả hồn về quá khứ, thả mình trong tĩnh lặng, trong nỗi xa xăm bị đánh mất, mịt mù thức mây… được vỡ về, bầy tỏ, an ủi cho nhau bởi âm điệu ngọt ngào du dương.
****
HÀ THANH ( 1937 - 2014)
Tiếng Hát Mượt Mà
http://www.art2all.net/nhac/hathanh/hathanh.html
Trang Nhà Ca Sĩ Hà Thanh
TUYỂN TẬP CA KHÚC  CA SĨ HÀ THANH
http://www.youtube.com/watch?v=veTbzs49F78&list=PLC08C31BF824CE21D
Ai lên xứ hoa đào
Ai về sông Tương
Bài thơ Paris
Bến cũ trường xưa
Bến giang đầu
....
Nguồn: TrangNhàCaSĩHàThanh,nguoi-viet.com, NguoiVietBoston
http://www.ttdq.de/node/1066


Thông báo số 03 của Ban vận động thành lập 
Hiệp hội Dân oan Việt Nam

Việt Nam, ngày 02 tháng 01 năm 2014

1. Chúng tôi, những thành viên Ban vận động thành lập Hiệp hội Dân oan Việt Nam, rất hoan nghênh nội dung sau trong Thông điệp đầu năm 2014 của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng: “Nhà nước pháp quyền phải thượng tôn pháp luật. Pháp luật phải bảo đảm được công lý và lẽ phải. Mọi hạn chế quyền tự do của công dân phải được xem xét cẩn trọng và chủ yếu nhằm bảo vệ Tổ quốc, bảo đảm an ninh quốc gia, trật tự an toàn xã hội và những giá trị văn hóa, lịch sử, đạo đức tốt đẹp của dân tộc. Người dân có quyền làm tất cả những gì pháp luật không cấm và sử dụng pháp luật để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mình. Cơ quan nhà nước và cán bộ, công chức chỉ được làm những gì mà pháp luật cho phép. Mọi quyết định quản lý của Nhà nước đều phải minh bạch.”

2. Chúng tôi trân trọng đề nghị ông Thủ tướng Chính phủ chỉ đạo Bộ Nội vụ hướng dẫn để chúng tôi thành lập Hiệp hội Dân oan Việt Nam theo đúng Hiến pháp và pháp luật Việt Nam, nhằm Dân oan Việt Nam có quyền làm tất cả những gì pháp luật không cấm và sử dụng pháp luật để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mình.

3. Theo dự kiến vào khoảng trung tuần tháng 01, Ban vận động thành lập Hiệp hội Dân oan Việt Nam, sẽ ra mắt tại Hà Nội.

4. Nhân dịp ra mắt tại Hà Nội, các thành viên Ban vận động do bà Lê Hiền Đức làm trưởng đoàn mong muốn gặp các nhà lãnh đạo Việt Nam: Tổng bí thư Đảng Cộng sản Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng. Ngoài ra chúng tôi dự kiến gặp các vị: Bộ trưởng Bộ Công an Trần Đại Quang, Trưởng Ban Nội chính Trung Ương Nguyễn Bá Thanh, Bộ trưởng Bộ Nội vụ Nguyễn Thái Bình, Tổng thanh tra Chính phủ Huỳnh Phong Tranh.

5. Chúng tôi tin rằng, các nhà lãnh đạo Việt Nam sẽ sắp xếp thời gian để tiếp chúng tôi, những đại diện Dân oan Việt Nam, như đã từng tiếp đại diện các doanh nghiệp, các hiệp hội, các nhà đầu tư trong và ngoài nước khác, để thể hiện rằng những Dân oan cũng được bình đẳng như những người khác trong việc đón tiếp từ các vị lãnh đạo việt Nam.

6. Chúng tôi công bố số điện thoại của một số vị trong Ban vận động để dân oan và các cá nhân quan tâm khác liên lạc với Ban vận động:
Ông Đàm Văn Đồng (Hưng Yên): 0165.5210.006
Bà Nguyễn Thị Kim Phượng (Tp.Hồ Chí Minh): 0932.732.840
Ông Lê Văn Lung (Tp.Hồ Chí Minh): 0909.514.345
Ông Nguyễn Xuân Ngữ (Tp.Hồ Chí Minh): 0966.701.379
Thanh Ca : 01203410063

Trân trọng,
Thay mặt Ban vận động thành lập Hiệp hội Dân oan Việt Nam 
Nguyễn Xuân Ngữ



Hãy Vượt Qua Sự Sợ Hãi của Mỗi Chúng Ta

Mai Anh
(Kỷ niệm 65 năm ngày Nhân Quyền Quốc Tế)

Kể từ khi xã hội nguyên thủy của loài người hình thành nên sự phân chia giai cấp, giai cấp thống trị đã dùng mọi thủ đoạn để tạo ra sự sợ hãi, lệ thuộc của giai cấp bị trị, tước đoạt đi đa số các quyền cơ bản của họ và diệt trừ thẳng tay những mầm mống về khát vọng tự do và bình đẳng trong mỗi con người.

Những tư tưởng về thần quyền, về đấng tối cao ban cho một số người có quyền cai trị những người khác, về thuyết vua tôi “quân xử thần tử, thần bất tử bất trung” hay những chủ nghĩa độc tài, độc đoán đã đè nặng lên tâm trí con người, khiến họ dù chiếm số đông nhưng luôn sống trong sợ hãi, phải hài lòng với những quyền nhỏ nhoi được những kẻ cai trị ban phát cho mình. 

Nhưng dù trải qua hàng ngàn năm, những mầm tư tưởng về bình đẳng, về tự do, về các quyền tự nhiên mà tạo hóa ban cho con người vẫn không hề bị hủy diệt mà càng bị đàn áp, nó càng trỗi dậy mạnh mẽ. Khi có những con người dũng cảm chiến thắng sự sợ hãi, họ sẽ cất lên những tiếng nói của sự thật, của chân lý và trở thành những ngọn cờ cách mạng để tập hợp mọi người cùng nắm tay nhau vượt qua sự sợ hãi làm nên những điều kỳ diệu giải phóng con
người.

Có những câu chuyện trong lịch sự cận đại đã thể hiện hành trình vượt qua sự sợ hãi của con người như vậy. Năm 1915, khi  Mahatma Gandhi từ Nam Phi trở về Ấn Độ, ông đã nhận ra rằng, bản thân Ấn Độ đang tự chấp nhận sự đô hộ của thực dân Anh. Muốn giành độc lập, chính người Ấn Độ phải vượt qua, chiến thắng tâm lý bị trị của mình trước. Ông đã tạo ra hành trình lấy muối kỳ diệu, thực ra là hành trình chiến thắng sự sợ hãi của người dân. Bằng một hành động phản kháng rất cụ thể, dễ hiểu và dễ thực hiện với mọi người là đi ra bờ biển bốc một nắm muối để phản đối chính sách độc quyền sản xuất muối của thực dân Anh, ông đã lôi kéo được hàng chục ngàn người tham gia. Và cứ như vậy với tinh thần bất bạo động nhưng phản kháng rất kiên quyết, ông đã cùng những người dân Ấn độ giành lại độc lập cho đất nước của mình. 

Một người cũng rất nổi tiếng khác trong lịch sử đấu tranh cho quyền con người là Martin Luther King. Khi những người da đen tại Mỹ bị phân biệt đối xử, Martin Luther King đã dẫn đầu cuộc đấu tranh đòi quyền của họ bằng những biện pháp bất bạo động nhưng tập hợp được sức mạnh của số đông. Điển hình là phong trào tẩy chay xe buýt, một hành động phản kháng lại luật bất bình đẳng là người da đen phải nhường ghế cho người da trắng. Khi một người phụ nữ da đen dũng cảm thẳng thắn từ chối tuân thủ luật này, Luther King đã phát động phong trào tẩy chay xe buýt trong 385 ngày cho đến khi chính quyền chấp nhận bãi bỏ đạo luật vô lý đó.

Sự sợ hãi là biểu hiện của con người thiếu tự do, thiếu độc lập tự chủ. Vì quyền lực không nằm trong tay họ nên họ khiếp sợ trước sự trừng phạt, đàn áp của những kẻ nắm quyền. Nhưng sự sợ hãi sẽ làm cạn kiệt những động lực tích cực của con người như sự sáng tạo, cống hiến và niềm tin để đóng góp xây dựng một xã hội tốt đẹp và thịnh vượng. Như Fukuzawa Yukichi đã nói : “Độc lập dân tộc nhờ độc lập cá nhân”. Một đất nước có độc lập, tự do khi mỗi người dân của nước đó có được độc lập tự do. Mỗi cá nhân chỉ có được độc lập, tự do khi các quyền con người của anh ta được tôn trọng và  bảo vệ đầy đủ bằng pháp luật mà không có một thế lực nào có thể tước đoạt được. Đó còn là quy luật khách quan của sự phát triển thịnh vượng, văn minh của các quốc gia đã được minh chứng trong thực tế. Ở những nước nào người dân được đảm bảo đầy đủ các quyền con người để người dân có thể tự tin phát huy hết tiềm năng của mình, ở nước đó có dân chủ, công bằng, thịnh vượng, văn minh. Ngược lại, ở nước nào người dân bị tước đoạt các quyền con người, phải sống trong sợ hãi lệ thuộc, ở nước đó có cường quyền, tham nhũng, nghèo nàn, lạc hậu. Thật là sai trái khi nhiều người cho rằng phải phát triển kinh tế để người dân giàu có trước rồi mới nghĩ tới nhân quyền. Đó là sự phát triển trái quy luật chỉ dẫn đến một xã hội bất ổn và bạo loạn.

65 năm đã qua kể từ khi Liên Hiệp Quốc chính thức thông qua bản Tuyên Ngôn Quốc Tế về Nhân Quyền. Hành trình đấu tranh cho nhân quyền của nhân loại đã tiến những bước dài nhờ sự đóng góp đấu tranh không ngừng nghỉ của biết bao con người. Dù đã trở thành những giá trị phổ quát cho mọi người trên toàn thế giới nhưng vẫn có rất nhiều nơi trên thế giới những kẻ thống trị vẫn trì hoãn và ngụy biện không chịu công nhận những quyền con người nhằm kéo dài sự thống trị của mình. Và vì thế ở những nơi đó, chỉ có một con đường duy nhất cho người dân để giành lại quyền con người của mình là phải đứng dậy vượt qua sự sợ hãi của chính mình. 

Từ những hành động phản kháng nhỏ nhưng biết đoàn kết với nhau để tạo ra sức mạnh tập thể, bóng tối của sự sợ hãi sẽ bị xóa tan và bình minh của tương lai tươi sáng sẽ đến. Hãy cùng nắm tay nhau để cùng vượt qua sự sợ hãi của mỗi chúng ta!

Mai Anh
Phong trào Con Đường Việt Nam
DienDanCTM



38 người Việt được đưa khỏi Tacloban bởi 1 người… không tổ quốc

Sổ tay phóng viên
Ngọc Lan/Người Việt
2.01.2014 MANILA, Philippines (NV) - Tôi gọi anh là “người không tổ quốc”, vì dù đã 13 năm anh sống nhờ ở đậu trên đất Phi, nhưng không được công nhận quốc tịch Phi, không được làm công dân Phi, và đau đớn hơn, anh cũng không còn một quê hương chôn nhau cắt rốn để quay về.
Hoàng Văn đang trao quà cứu trợ cho người dân Philippines. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Bởi lẽ...

Anh là người tị nạn chính trị... một cách bất đắc dĩ.

Thế nhưng, người đàn ông tưởng chừng nhỏ thó đó lại chính là người đã không quản công trong suốt một tuần rong ruổi ở vùng tâm bão Tacloban, Philippines để tìm kiếm và đưa 38 người Việt Nam ra khỏi nơi nguy hiểm này, sau khi cung cấp cho họ tiền bạc đủ làm hành trang tìm cái ăn và phương tiện di chuyển trong một thời gian ngắn.

Anh tên là Hoàng Văn, một trong những thiện nguyện viên của tổ chức VOICE, nơi đảm nhận trách nhiệm chuyển tiền cứu trợ của đồng bào hải ngoại đến tận tay những người cần giúp đỡ trong cơn nguy khó bị gây ra bởi cơn bão lịch sử Haiyan.
“Người ta cần thì mình đi thôi”
Có làm người đặt chân đến mảnh đất bị tàn phá bởi cơn thịnh nộ của thiên nhiên mới hiểu hết được những gian truân, khó khăn của những người phải có mặt tại vùng đất này, dù với bất cứ lý do gì, nhất là trong những ngày đầu trận bão mới đến.
Hoàng Văn, từ thành phố Manila - nơi bão Haiyan chỉ được biết qua tin truyền hình - là một trong những người có mặt dọc ngang khắp vùng Tacloban chỉ sau 3 ngày trận bão đánh tan thành phố này.

Ðể làm gì? - Tìm những người Việt Nam bị kẹt lại tại tâm bão để đưa họ đến nơi an toàn.

Những người đó có quen biết gì với anh không? - Không, tôi không quen biết ai hết trong số họ.

Anh Hoàng kể, “Khi bão Haiyan xảy ra, tôi không hề nghĩ đến chuyện mình đi đến Tacloban. Tuy nhiên, có một người ở vùng bị bão đã gọi điện thoại cho người thân của họ ở Mỹ cầu cứu. Người này gọi cho Trịnh Hội vì biết Trịnh Hội có văn phòng ở Manila. Trịnh Hội gọi cho tôi. Thế là tôi khăn gói lên đường và đi theo số điện thoại họ đưa.”

Khởi đầu là như vậy.

Rất may mắn, người đàn ông đầu tiên từ vùng bão gọi ra là một người mua bán các thiết bị điện thoại nên ông có được một số pin “xơ-cua”, nhờ đó mà Hoàng Văn cứ gọi để liên lạc, xác định vị trí.

Từ người đàn ông này, lại chỉ ra tiếp những người Việt khác. Hoàng liên lạc, yêu cầu họ tìm đường tập trung về một điểm nào đó. Hoàng tìm xe tới, cho mỗi người 10,000 peso (tương đương $250, tiền cứu trợ của đồng bào hải ngoại gửi đến), đưa họ đi tìm chỗ ăn uống, cho họ tiền trả tiền xe cộ, tàu xe để đi về Cebu, tá túc ở nhờ nhà của một đồng hương gốc Việt khác, trước khi tiếp tục tìm phương kế mưu sinh.

Một tuần lễ liền, cứ mỗi sáng từ khách sạn ở Cebu, anh Hoàng lại đón tàu, xe đi về hướng Tacloban để tìm người Việt, cho đến khuya lại mới trở về Cebu. “Hầu như buổi trưa tôi không ăn gì hết, vì có gì đâu mà ăn. Chỉ có đi và nhìn thấy những hình ảnh mà chưa bao giờ mình tưởng tượng ra. Trong vòng một tuần, tôi sụt 4 ký lô.” Anh nhớ lại.

Không chỉ chứng kiến những ngọn dừa bị chặt ngọn, những ngôi nhà đổ nát hoàn toàn, Hoàng còn nhìn thấy những nghĩa trang mà xác người chết vừa mới chôn đã bị quật lên, phơi mình trên mặt đất, phải bước qua những con đường ngập ngụa xác người, xác súc vật, hòa cùng rác rưởi và mùi tử khí vương đầy trong hơi thở.

Và Hoàng bật khóc, trước những cảnh tượng đó, nhất là khi tìm được nhóm 7 người Việt sau cùng, nhìn họ ngấu nghiến ăn bữa cơm đầu tiên với thịt gà, sau suốt nhiều ngày đói khát, cầm cự sự sống bằng cách ăn dừa hay bất cứ thứ gì có thể cho vào miệng, nuốt xuống bao tử.

“Họ có biết anh là ai không?” - “Không.” Tôi hỏi và Hoàng cười trả lời.

“Lúc đầu, họ không hề nghĩ là có người Việt nào lại đi tìm họ. Họ cũng chẳng biết VOICE là ai, vì những người này chỉ đơn thuần đến Phi để mua bán làm ăn, họ không phải di dân. Nhưng khi nghe có người đi tìm thì họ mừng, gặp mình họ cũng ôm lấy mình mà khóc. Tôi thì mừng khi thấy tất cả đều còn sống, dù tài sản mất hết, sổ nợ mất hết.” Anh kể.

Hơn một tháng rưỡi trôi qua, sau thời điểm kinh hoàng đó, duy chỉ có gia đình anh Phước Nguyễn còn trụ lại ở Tacloban (vì vợ anh người Phi, các con anh sanh ra ở Phi), những người Việt khác đều đã ra khỏi vùng đất đau thương này.

“Có ai gọi điện thoại lại báo cho anh biết họ đã đi đâu và như thế nào không?” - “Không có ai hết.” Hoàng Văn cười giòn tan, dù mắt buồn đau đáu.
“Chiến sĩ bất đắc dĩ”
Như đã nói ở trên, người đi tìm 38 người Việt Nam kẹt trong vùng bão và cung cấp tiền bạc, phương tiện để họ đi đến nơi an toàn là “một người không tổ quốc”.
Hoàng Văn (đứng, thứ ba từ trái sang) trong chuyến đi cứu trợ ở Tacloban. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)

Ðến Philippines và ở lại nơi này trong suốt 13 năm qua - trong khắc khoải, tuyệt vọng - chưa bao giờ là kế hoạch được định sẵn trong hành trang tương lai của Hoàng Văn.

“Ba vợ tôi làm việc cho Mỹ, nhưng làm gì thì chỉ có chính phủ Mỹ mới biết. Chỉ biết là ba má vợ tôi được tin phải rời khỏi Việt Nam liền. Vợ tôi cũng phải đi để tránh sự bắt bớ của chính quyền, thì tôi cũng phải đi theo thôi, không còn lựa chọn nào khác, không có dự trù gì trước.” Hoàng nhớ lại.

Tuy nhiên, trong khi ba má vợ Hoàng có visa bay thẳng sang Mỹ, thì Hoàng cùng vợ phải đi bằng con đường du lịch đến Philippines, chờ làm thủ tục tị nạn chính trị. Khi đó là Tháng Chín, năm 2000.

Lý do để Hoàng Văn chọn Phi làm nơi tá túc bước đầu là vì “Phi là quốc gia nói tiếng Anh, không thân cộng sản và có một người Phi ở đây quen với bên vợ ở Mỹ, ông ta nói nên qua Phi sống có gì ông ta giúp đỡ. Chính vì vậy mà chúng tôi chọn Philippines.”

Ngày Noel 2013, bên hiên ngôi nhà mà VOICE chọn làm văn phòng ở Manila, cũng là nơi sinh sống hiện tại của vợ chồng Hoàng Văn cùng đứa con gái 11 tuổi, người đàn ông có nụ cười thật hiền nhưng ánh mắt thật buồn nhớ lại những cột mốc đặc biệt đã trôi qua cuộc đời gia đình anh trong 13 năm qua.

“Suốt ba năm đầu sang đây, chúng tôi hoàn toàn sống bằng tiền mang theo, và một phần được sự giúp đỡ từ ba má vợ ở Mỹ, bởi vì không biết làm sao để tìm phương cách sinh nhai. Thời gian đó, đầu óc cả hai vợ chồng rất là khủng hoảng, tinh thần suy sụp, nhưng không hề nghĩ đến chuyện quay về Việt Nam, vì biết chắc chắn về sẽ bị bắt.”

Dẫu vậy, thời gian đó, người Việt tị nạn tại Philippines hãy còn rất đông, ra vào trông thấy người Việt, nghe có tiếng Việt, nhìn thấy đồng hương nên vợ chồng Hoàng vẫn còn an ủi phần nào.

Anh tiếp tục, “Nhưng đến năm 2005, khi người Việt được đi định cư ở Mỹ hết, còn lại chơ vơ có mình, thì lúc đó rất là khủng hoảng. Phía Mỹ lại từ chối hồ sơ của tôi vì chương trình đó chỉ dành cho người Việt đi vượt biên từ năm 1996. Khủng hoảng kinh khủng.”

Chưa hết, thời gian vừa mới nguôi ngoai thì đến năm 2007, lại thêm một đợt cuối cùng, 300 gia đình còn sót lại ở Phi được đi định cư tại Canada. “Họ đi sạch, nhìn quanh thấy trống lỗng. Lại thêm một lần suy sụp.”

Anh vừa nói vừa có cười nhẹ để che đi nỗi xúc động cố gắng kìm giữ, “Một tương lai vô vọng. Không biết khóc như thế nào. Sống cũng không biết sống như thế nào. Chỉ biết nói chung một cảm giác là khủng hoảng nặng nề.”

Ðến thời điểm này, nhận ra con đường được định cư của mình tại một quốc gia thứ 3 hãy còn rất lâu, không phải là chuyện một sớm một chiều, hai vợ chồng Hoàng tìm cách mua bán, sau chuyển qua làm việc online, để mưu sinh.

Ðến năm 2008, Hoàng mới chính thức trở thành thành viên của VOICE, dù đã biết đến Trịnh Hội và tổ chức này 6 tháng sau khi đến Manila.

“Hiện tại, ở Philippines, người ta nhìn anh trong tư cách gì?” Tôi dè dặt hỏi.

“Tị nạn chính trị.” Anh đáp.

“Mình là người tị nạn chứ không phải là người Phi nên mình không có quyền lợi như người bản xứ. Mình không được mua đất, không được mở cửa hàng kinh doanh, không được mua 'franchise,' không được đi bầu. Họ nói mình có quyền đi học, đi làm. Nhưng khi đi xin việc không ai cho hết, kể cả tư nhân lẫn nhà nước, vì họ nói rằng người dân Phi còn không đủ việc làm thì làm gì đến mình.” Hoàng giải thích thêm.

Anh nói, “Phi là nơi cho mình dung thân một cách yên bình nhưng nó không phải là quê hương của mình. Thế nên, tôi vẫn đau đáu một nỗi buồn là càng nghĩ tới tương lai thì càng không biết mình đi về đâu.”

Mang nặng tâm trạng đó nên không thể diễn tả được Hoàng đã bật khóc như thế nào khi vào Tháng Ba vừa qua, nghe Luật Sư Trịnh Hội từ Úc gọi điện thoại báo tin “hồ sơ của ông đã được chính phủ Canada chấp thuận”.

“Tôi khóc như trẻ con, vì những gì mình chờ đợi từ 12 năm nay sắp thành hiện thực,” anh nói.

Nhưng...

Lại thêm một chữ “nhưng” tàn nhẫn.

Hai tháng sau đó, cơ quan di trú Canada có thư chính thức gửi Hoàng Văn cho biết hồ sơ của gia đình anh đã bị bác vì không đủ điều kiện tị nạn chính trị.

Anh cười buồn, “Họ bảo tị nạn chính trị tức là đi tìm tự do. Giờ mình đã ở Phi, tức một quốc gia tự do rồi thì không còn đi đâu nữa. Tôi điếng người, chết một lần nữa, chết lần thứ 3.”

Như một câu hỏi kinh điển, bởi lẽ, tôi không biết phải nói thêm lời gì trong hoàn cảnh này, trước khi rời Manila trở lại Mỹ, “Vậy mục đích sống hiện giờ của anh là gì?”

“Thì chỉ là sống thôi. Sống chờ ngày Trịnh Hội mát tay thì giúp mình đi sớm, có tương lai cho con gái. Còn hiện tại thì tôi bằng lòng với những gì mình có, giúp cho VOICE, người ta cho mình cơm ăn áo mặc, nhà ở miễn phí, khỏi lo nghĩ về vấn đề sinh nhai. Ðối với tôi thì không còn tính gì nữa. Ði đâu cũng làm việc thôi, nhưng thật sự mà nói cứ tiếp tục làm cho VOICE thì con tôi không có tương lai. Một mai VOICE dời qua một quốc gia khác, như Việt Nam chẳng hạn thì tôi làm gì? Tôi chỉ mong được định cư càng sớm càng tốt để cho con gái tôi còn có cơ hội, có tương lai, có quê hương.” Anh nói một hơi dài. Rồi im lặng.

Có những mảnh đời, bươn bả vì người. Còn số phận mình... không tổ quốc.

Khoảng lặng đó theo tôi đến hôm nay...

–-
Liên lạc tác giả:
Ngoclan@nguoi-viet.com



Ðức Giáo Hoàng kêu gọi bao dung, đoàn kết trong Thánh lễ đầu năm

Đức Giáo hoàng Phanxicô cử hành thánh lễ tại Quảng trường Thánh Phêrô ở Vatican, 1/1/2014
Đức Giáo hoàng Phanxicô cử hành thánh lễ tại Quảng trường Thánh Phêrô ở Vatican, 1/1/2014

VOA - 01.01.2014
Ðức Giáo hoàng Phanxicô kêu gọi bao dung và đoàn kết nhiều hơn giữa nhân loại trong thánh lễ Năm Mới đầu tiên của ngài với vai trò giáo hoàng.

Đức Giáo hoàng 77 tuổi, người Argentina, đã nói với hằng chục ngàn người tại Quảng trường Thánh Phêrô hôm thứ Tư. Ngài kêu gọi mọi người trở thành một “cộng đồng anh em” và chấp nhận lẫn nhau trong sự khác biệt của mỗi người.

Đức Giáo hoàng Phanxicô kêu gọi chấm dứt bạo động và bày tỏ hy vọng rằng “phúc âm tình anh em” sẽ phá vỡ những bức tường ngăn chặn kẻ thù không nhận ra được họ là anh em.

Ngài nói bằng tiếng Ý:

"Đã tới lúc ngưng lại! Chính tôi cũng nghĩ rằng ngưng lại trên con đường của bạo động này và tìm kiếm hòa bình sẽ tốt cho chúng ta. Hỡi anh chị em, tôi sẽ nói lời nói của người này như của chính tôi; "Điều gì trên thế giới đang xảy ra trong những trái tim của con người? Điều gì trên thế giới đang xảy ra trong tim của nhân loại, đã tới lúc phải ngưng lại.'"

Giáo hội Thiên Chúa Giáo đã dành ngày mùng Một tháng Giêng để quảng bá hòa bình.


Tổng thống Miến Điện ủng hộ sửa đổi Hiến pháp

Thanh Phương
Tổng thống Miến Điện Thein Sein

Hôm nay, 02/01/2014, Tổng thống Miến Điện Thein Sein tuyên bố ủng hộ việc sửa đổi Hiến pháp, đặc biệt là sửa đổi điều khoản cản trở nhà đối lập Aung San Suu Kyi trở thành Tổng thống. Trong một bài diễn văn được đăng trên tờ nhật báo chính thức New Light of Myanmar, ông Thein Sein tuyên bố : « Tôi nghĩ rằng một Hiến pháp lành mạnh thỉnh thoảng cần phải được sửa đổi để đáp ứng những nhu cầu của đất nước».

Hiến pháp Miến Điện năm 2008, do chính quyền quân sự cũ soạn thảo, đã được thông qua trong một cuộc trưng cầu dân ý đúng một tuần sau cơn bão Nargis ( khiến 138 ngàn người chết và mất tích ). Hiến pháp này trao rất nhiều quyền cho phe quân đội, đặc biệt là cho họ nắm 25% số ghế của Quốc hội không cần qua bầu cử. 

Đặc biệt, Hiến pháp hiện hành cấm một công dân Miến Điện có chồng hoặc con mang quốc
tịch nước ngoài trở thành Tổng thống. Điều khoản này như vậy cản trở nhà đối lập Aung San Suu Kyi, lấy chồng (nay đã chết) và có con mang quốc tịch Anh, lên làm nguyên thủ quốc gia Miến Điện. 

Bà Aung San Suu Kyi đã cho biết sẽ ra tranh chức Tổng thống Miến Điện. Chức vụ này sẽ được chọn bởi các dân biểu Quốc hội được bầu lên trong cuộc bầu cử năm 2015. Đảng đối lập Liên đoàn quốc gia vì dân chủ được dự báo là sẽ giành thắng lợi trong cuộc bầu cử này. 

Từ cách đây vài tháng, một Ủy ban Quốc hội, gồm đại diện của các chính đảng và của quân đội, đã bắt đầu họp bàn về cải tổ Hiến pháp Miến Điện. Ủy ban này sẽ trao báo cáo kết luận từ đây cho đến cuối tháng Giêng. Theo quy định hiện hành, mọi sửa đổi Hiến pháp cần phải được thông qua với hơn 75% số phiếu ở Quốc hội.

http://www.viet.rfi.fr/chau-a/20140102-tong-thong-mien-dien-ung-ho-sua-doi-hien-phap



Việt Nam đi tìm lối thoát nhân quyền

Phạm Chí Dũng
Thứ năm, 2 tháng 1, 2014

Bảy năm sau khi trở thành thành viên thứ 150 của Tổ chức Thương mại thế giới (WTO), lãnh đạo Việt Nam một lần nữa lục lại hồ sơ thành lập cơ quan nhân quyền quốc gia.
Việc này xảy ra vào thời điểm Việt Nam chuẩn bị lọt chân qua khe cửa hẹp của Hiệp định đối tác kinh tế xuyên Thái Bình Dương (TPP).
Bất chấp các tuyên bố “Việt Nam luôn bảo đảm quyền con người”, bộ hồ sơ ố vàng vẫn cho thấy nhà nước này chưa thành lập cơ quan nhân quyền quốc gia theo khuyến nghị của Nguyên tắc Paris vào tháng 10/1991.
Theo nguyên tắc này, Liên hiệp quốc khuyến khích các nước thành viên xây dựng cơ quan nhân quyền quốc gia nhằm bảo vệ và thúc đẩy các quyền cơ bản của con người.
Mặc dù chỉ mang tính khuyến nghị, nguyên tắc này đã được nhiều quốc gia vận dụng để xây dựng cơ quan nhân quyền quốc gia.
Tuy nhiên, bối cảnh và tương quan thế lực hiện thời để “xét lại” hồ sơ cơ quan nhân quyền quốc gia so với trước đây đã khác nhiều, thậm chí rất nhiều.
Bảy năm trước và vào lúc nền kinh tế bản địa chưa dợm chân vào hố sâu suy thoái, ngay cả cuộc gặp George Bush - Nguyễn Minh Triết ở Nhà Trắng và những hứa hẹn đầy ưu ái cho cơ chế WTO cũng chỉ vừa đủ để khích lệ hình ảnh một ban chỉ đạo nhân quyền trực thuộc Chính phủ, chứ hoàn toàn không phải là mô hình Hội đồng nhân quyền quốc gia theo khuyến nghị của Nguyên tắc Paris.
Nhưng giá trị mà Lênin coi là “thói kiêu ngạo cộng sản” lại không phải là một phạm trù mang tính vĩnh viễn.
Vào lúc này, điều có vẻ cần ngạc nhiên là trong nội tình Nhà nước Việt Nam đang có dấu hiệu vội vã xúc tiến thành lập cơ quan nhân quyền quốc gia theo một trong hai hình thức: hoặc Hội đồng nhân quyền quốc gia, hoặc Ủy ban nhân quyền quốc gia.
Thậm chí, những ngày cuối năm 2013 còn hé lộ thông tin từ không gian u tịch nơi nghị trường và chính phủ về khả năng “sắp tới” sẽ ban bố các luật lập hội, luật biểu tình và luật tiếp cận thông tin.
Lãnh đạo Việt Nam luôn nhấn mạnh đến các cam kết quốc tế khi công du nước ngoài
Đối chiếu với lịch sử thì ít nhất hai ý tưởng về luật biểu tình và lập lập hội đều đã có độ trễ đến gần một phần tư thế kỷ, kể từ thời điểm được trở thành một nội dung của Hiến pháp năm 1992.

'An ninh nhân quyền'

Trong khi đó, nhiệm vụ “bảo vệ an ninh nhân quyền” rõ ràng là sớm sủa hơn nhiều.
Chẳng cần đến lời nhắc nhở nào từ Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc, trong vài chục năm qua và đặc biệt kể từ khi hai nhà nước Việt - Mỹ chính thức ký kết hiệp định song phương về thương mại năm 2001, các báo cáo đặc biệt về nhân quyền vẫn đều đặn được Ban chỉ đạo nhân quyền quốc gia - một cơ quan trực thuộc Chính phủ - ban hành một cách mẫn cán cùng thiên hướng thành tích kìm giữ.
Chỉ có điều, thay vì đề cập một cách đầy đủ đến các quyền con người của công dân như những nội dung trong Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị mà Việt Nam đã ký vào năm 1982, hệ thống báo cáo này chỉ tập trung vào chủ đề an ninh quốc gia một cách đầy chuyên chính và một chiều.
Minh chứng rõ rệt là Ban chỉ đạo nhân quyền đã thừa nhận trong nhiều năm qua “chủ yếu thực hiện nhiệm vụ chống lại các thế lực phản động lợi dụng nhân quyền nhằm chống phá Việt Nam”.
Bộ phận thường trực của cơ quan này là Bộ Công an, và tất nhiên rất nhiều chức trách trong đó được chiếu hậu qua lăng kính của những người mặc sắc phục chứ không phải được tái thẩm bởi nghị quyết về dân chủ cơ sở.
Một minh chứng nổi trội khác là tuy có nhiều cơ quan nhà nước cùng tham gia vào ban chỉ đạo nhân quyền quốc gia, nhưng như một thừa nhận trong các kỳ tổng kết hàng năm của cơ quan này, vẫn thiếu một cơ quan chịu trách nhiệm chính.
Hoặc nếu chọn cách nói tránh vòng vo thì Ban chỉ đạo nhân quyền quốc gia đã rất thường không quan tâm đến thực hiện nghĩa vụ về điều ước quốc tế về quyền con người.
Cùng lúc, một dẫn cứ theo cách thuyết minh vòng vo trong nội bộ là “trình độ, nhận thức của nhiều công chức còn hạn chế về quyền công dân, quyền con người; không nắm được các trách nhiệm và nghĩa vụ của Việt Nam về luật pháp quốc tế và điều ước quốc tế”.
"Trình độ, nhận thức của nhiều công chức còn hạn chế về quyền công dân, quyền con người..."
Có lẽ cũng bởi sự hạn chế quá ấn tượng về trình độ và nhận thức như thế mà đã dẫn đến chuyện đúng ngày quốc tế nhân quyền 10/12/2013 và sau khi Nhà nước Việt Nam chính thức tham gia vào Công ước chống tra tấn quốc tế cùng Hội đồng nhân quyền LHQ, hoạt động phân phát Tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền của một số nhóm dân sự ở nơi công cộng đã bị coi là “hành vi tán phát tài liệu phản động” và bị công an cùng dân phòng ngăn chặn khá quyết liệt.
Thậm chí ở thành phố lớn thứ hai quốc gia là Sài Gòn, những người hoạt động xã hội còn phải hứng chịu một trận mưa mắm tôm cùng cái gọi là “nền văn hóa đấm đá nhân quyền”.

Tín hiệu mới?

Vì những nguyên do mà có lẽ chỉ có Bộ Chính trị đảng mới rõ, chỉ đến gần đây báo cáo của các cơ quan chức năng về nhân quyền mới đả động đến hiện trạng “thiếu luật biểu tình, luật lập hội, luật trưng cầu dân ý, luật tiếp cận thông tin, luật bảo vệ dữ liệu cá nhân”.
Một tín hiệu mới chăng? Hay đoạn trường ngoại giao cùng những dấu hiệu cho hình ảnh “Việt Nam muốn làm bạn với tất cả các nước”?
Từ việc tham gia Công ước chống tra tấn, Hội đồng nhân quyền Liên hiệp quốc cho đến những động thái mới đây về một số bộ luật và cơ quan nhân quyền quốc gia…, hiện tượng đó phải chăng đang thể hiện điều được xem là “lòng thành chính trị” của Nhà nước Việt Nam?
Hoặc giả bất chợt phát lộ đôi chút thành tâm chính trị nào đó, làm sao có thể lý giải nguồn cơn sâu xa của nó?
Khác hẳn với bối cảnh trước năm 2010, tình cảnh hiện thời đang trở nên quá khó cho nền kinh tế Việt Nam và các tập đoàn kinh doanh độc quyền và nợ như chúa Chổm của Chính phủ.
Chuỗi ngày lạnh giá cuối năm 2013 lại chứng kiến hơi thở tê buốt của nạn suy thoái, cơn sốt thiếu tiền mặt cùng thảm họa thất nghiệp.
Lần đầu tiên giới chuyên gia quốc doanh và ngay cả các ngân hàng thương mại cổ phần không còn quá kiêng cữ từ ngữ “đổ vỡ” cho tương lai không quá xa của hệ thống tín dụng.
Đầu tư nước ngoài và kiều hối được xem là hai cần câu thơm mồi nhất có thể vực dậy nền kinh tế đắng nghẹn.
Con số đầy khích lệ được công bố bởi Bộ Kế hoạch và Đầu tư cho thấy năm 2013 có khả năng thu hút đến 25 tỷ USD đầu tư tư bản, kiều hối và cả nguồn vốn ODA thường bị sử dụng không mấy minh bạch.
Thế nhưng vẫn chưa thấy xuất hiện một con số rõ ràng và đủ thuyết phục nào về tỷ lệ giải ngân cụ thể đối với ba nguồn tài chính vừa trực tiếp vừa gián tiếp này. Mà như thế, mọi việc vẫn còn ở thì tương lai chứ không hẳn là trạng thái “ăn sẵn”.
"Một tín hiệu mới chăng? Hay đoạn trường ngoại giao cùng những dấu hiệu cho hình ảnh “Việt Nam muốn làm bạn với tất cả các nước”?"
Cần câu cũng vì thế vẫn có thể trở thành một thứ mồi tượng trưng và không thiếu ảo ảnh đối với chính nó.
Bởi hy vọng lớn hơn được dành cho TPP, song vào lần này khối quốc gia thương mại quốc tế đã như rút được bài học đắt giá dành cho cho những đối tác thiếu tôn trọng quy luật cơ bản kinh tế gắn bó với chính trị.
Ngay cả chuyến thăm Việt Nam của ngoài trưởng Hoa Kỳ John Kerry vào tháng 12/2013 cũng chưa thể hâm nóng lại bầu nhiệt huyết song phương Việt - Mỹ trước đó đúng một con giáp và khiến hiện ra tức thời tấm visa nhập cảnh vào TPP.
Không hoặc ít cải thiện về nhân quyền, theo cách nhìn của người Mỹ, là chưa thể hoặc còn lâu mới có thể thỏa thuận theo đề nghị “được linh hoạt’ hoặc “được đặc cách” từ phía Nhà nước Việt Nam.

Chỉ nhận không cho?

“Nền kinh tế Việt Nam đang đứng trước ngã ba đường” - một chuyên gia của Chương trình Fulbright Việt Nam tỏ ra đặc biệt âu lo. Nếu xem kinh tế gắn bó mật thiết với chính trị như một quy luật khó chuyển dời, hẳn mối e sợ của giới chính khách Việt vẫn còn nguyên thế tiến thoái đều bế tắc. Đáng lo lắng hơn, trạng thái này sẽ tăng tốc theo thời gian.
HR 1897 - đạo luật nhân quyền Việt Nam vẫn còn nguyên vẹn tính hữu dụng và vẫn treo trên khung cửa Thượng nghị viện Mỹ, sau khi đã được thông qua tại Hạ nghị viện quốc gia này với số phiếu thuận cao không kém tỷ lệ 98% đại biểu quốc hội Việt Nam đồng thuận với hiến pháp năm 2013 - một văn bản tối cao bị coi là “thụt lùi chưa từng thấy”.
Và cho dù không phủ nhận về tâm thế xoay trục sang châu Á - Thái Bình Dương, người Mỹ sẽ rất khó để phải trả thêm một cái giá quá cao nếu đối tác của họ chỉ muốn nhận không muốn cho.
Bởi tất cả những căn nguyên sâu lắng và đáng tự ti hơn tự tôn như thế, có lẽ sẽ không quá ngạc nhiên nếu trong thời gian tới, một cơ quan nhân quyền quốc gia được chính thức thiết lập ở Việt Nam, với bộ phận thường trực an ninh được thay thế bởi giới lễ tân ngoại giao mang nụ cười thường trú.
Có quá nhiều chuyện để cơ quan nhân quyền quốc gia bày tỏ một chút lòng thành với người dân, liên quan đến đất đai, môi trường, án oan sai, nạn cường hào ở các địa phương…, chưa kể đến chủ đề tự do báo chí, tự do biểu đạt và tự do tôn giáo vẫn đang bị đưa ra đánh đố như một loại “tài nguyên nhân quyền”.
Ẩn số còn lại sẽ là cơ quan nhân quyền quốc gia đó có thực tâm dành dụm thời gian dư thừa cho một xã hội công dân đang nheo nhóc quyền con người, hay vẫn sẽ ngày đêm săn đuổi “các lực lượng thù địch”?
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/2014/01/140102_vn_human_rights.shtml


Thái Lan đi tìm nền dân chủ cho riêng mình

Đối lập biểu tình trước tư dinh Thủ tướng Thái Lan Yingluck Shinawatra, Bangkok, 26/12/2013
Đối lập biểu tình trước tư dinh Thủ tướng Thái Lan Yingluck Shinawatra, Bangkok, 26/12/2013
REUTERS

Tú Anh RFI

Nhật báo L’Humanité ra hôm nay cố gắng giải mã khủng hoảng chính trị liên miên tại Thái Lan qua bài « Một nền dân chủ đang lần mò từ nhiều thập kỷ ». Bài báo tập hợp những phân tích của nhà nghiên cứu dân tộc học Bernard Formose, người đã có 30 năm nghiên cứu về các vùng nông thôn ở đông bắc Thái Lan thuộc Viện nghiên cứu Đông Nam Á đương đại của Pháp.

Câu hỏi chủ yếu L’humanité đặt ra cho chuyên gia Bernard Formose là giải thích thế nào việc nền quân chủ lập hiến Thái Lan từ bao nhiêu năm nay cứ rơi vào hết cuộc khủng hoảng này đến khủng hoảng khác ? Chuyên gia Bernard Formose tập trung sự chú ý vào thể chế quân chủ lập hiến mà tâm điểm là Nhà Vua.
Trái với nhận định của nhiều người vẫn cho rằng Hoàng gia Thái Lan đứng ngoài vòng chính trị của đất nước, chuyên gia này cho rằng Vua Thái hiện nay, đăng quang năm 1950, đã biết thâu tóm tiềm lực kinh tế của đất nước dưới sự che trở của quân đội để phục vụ mục đích chính trị của Hoàng gia. Nhiều thập kỷ qua, Hoàng gia và mạng lưới của mình đã dùng tiền bạc độc quyền dành cho phát triển vùng nông thôn miền bắc, lấy lòng dân chúng. Dù không bao giờ được khẳng định, nhưng thực tế nhà Thái vẫn kín đáo đứng sau điều khiển chính trường nước này.
Nền chính trị Thái Lan trở nên biến động mạnh hơn kể từ khi xuất hiện những nhà tư bản giàu có ở quy mô quốc tế mà đại diện là Thaksin Shinawatra, người biết tung tiền ra để tìm kiếm sự ảnh hưởng đối với dân nông thôn vùng miền bắc Thái Lan. Từ đó dẫn đến sự xung đột quyền lợi ảnh hưởng giữa những người được cho là bảo hoàng Áo Vàng và phe được cho là cấp tiến được những người Áo Đỏ ủng hộ.
Theo chuyên gia Formose thì Thái Lan đang đứng giữa hai sự lựa chọn, giữa nền dân chủ dưới sự bảo trợ của hội đồng nhà Vua và một nền dân chủ dựa trên chế độ nghị viện. Thái Lan vẫn đang lần mò đi tìm một nền dân chủ riêng cho mình trong suốt hàng thập kỷ qua, bởi vì không vượt qua được sự lựa chọn này.
Miến Điện đã thực sự hết tù chính trị ?
Vẫn liên quan đến Châu Á, báo L’Humanité tỏ thái độ khá bi quan trước sự kiện Miến Điện hôm qua trả tự do cho những tù nhân chính trị cuối cùng qua bài viết ngắn « Bề ngoài đánh lừa của lệnh ân xá của Miến Điện ».
Tác giả bài viết nhận thấy, mặc dù chính quyền thông báo đã thả hết tù chính trị, nhưng vẫn còn những câu hỏi đặt ra xung quanh lệnh ân xá này. Dường như trong số 48 tù chính trị vừa được trả tự do đợt cuối hôm qua, không có những người bị bắt giam liên quan đến tín ngưỡng. Trong khi đó, theo tác giả, sau các vụ bạo lực hồi 2012 có rất nhiều người Hồi giáo ở vùng tây bắc Miến Điện bị bắt.
Vẫn theo L’Humanité thì khuôn khổ trấn áp vẫn không thay đổi. Hiệp hội Thông tin Miến Điện (Info Birmanie) lo ngại : « Số lượng đáng báo động các vụ bắt giữ mới đối với nông dân, người bảo vệ nhân quyền và người dân tộc thiểu số. Chính phủ Miến Điện tiếp tục kết tội những người thực thi quyền tự do ngôn luận, tự do lập hội và hội họp của họ ». Theo hiệp hội này, thậm chí có một số nhà đấu tranh đã phải trở lại nhà tù chỉ ít giờ sau khi được trả tự do.
Hiệp hội này cũng ghi nhận một thực tế khác trong năm qua, đó là chính phủ tập trung đặc biệt trấn áp thô bạo những vụ việc nảy sinh từ các dự án công nghiệp đang được tiến hành với sự trợ giúp của nước ngoài. Tác giả đặt câu hỏi : Phải chăng sức nặng của nền dân chủ không bằng những bản hợp đồng báo bở với nước ngoài ?
Nhà nghèo Hy Lạp lên lãnh đạo Châu Âu
Liên quan đến thời sự Châu Âu, các báo Pháp hôm nay đặc biệt chú đến sự kiện, bắt đầu từ hôm qua (1/1/2014), Hy Lạp được trao quyền Chủ tịch luân phiên (6 tháng) của Liên Hiệp Châu Âu trong khi đất nước này vẫn còn chưa thoát khỏi cơn khốn đốn của cuộc khủng hoảng nợ công kéo dài 4 năm qua.
Tựa lớn trang nhất báo Libération : « Châu Âu : Chủ tịch Hy Lạp trong cơn khủng hoảng ». Tuy nhiên, Libération có vẻ khả quan với nhận định : « Sau bốn năm chữa trị khủng hoảng nợ công bằng chính sách thắt lưng buộc bụng vấp phải sự phản ứng kịch liệt của dân chúng, Hy lạp đã thu được kết quả ban đầu và Athens dự tính nhân có hội làm Chủ tịch Liên Hiệp Châu Âu để thuyết phục các đối tác rằng đất nước Hy Lạp đã thay đổi. Hàng tỷ euros đổ vào Hy lạp không phải là vô ích và đất nước này đang gượng dậy, sự phục hồi kinh tế cũng đang dần định hình ».
Đó là mặt tích cực cần phải ghi nhận, tuy nhiên, trong một bài viết khác mang tựa đề : « Những khốn khó đang gặm nhấm Hy Lạp », Libération vẫn chỉ ra thực tế quản lý không hiệu quả và bất bình đẳng trong chính sách thuế tồn tại dai dẳng vẫn cản trở đất nước này thoát khỏi khủng hoảng. Theo Libération, nếu như các công chức, người về hưu phải chấp nhận cắt giảm 30% thu nhập đồng thời với việc tăng thuế thì giới nhà giàu và đặc biệt là Giáo hội Chính thống giáo ở Hy Lạp vẫn là những đối tượng được hưởng nhiều đặc lợi về thuế khóa. Gần 1/3 dân số lao động của đất nước 27 triệu dân này vẫn không tìm được việc làm.
Bốn năm liên tục phải thực thi chính sách kinh tế khắc khổ, người dân Hy Lạp dường như khó có thể chịu thêm sự áp đặt kỷ luật kinh tế của các đối tác quốc tế hỗ trợ tài chính. Đây là một bài toán thực sự khó cho chính phủ Hy Lạp trong thời gian tới. Cũng trên chủ đề này, Le Figaro có bài phóng sự mang tiêu đề : « Học trò kém Hy Lạp lãnh đạo Châu Âu ». Bài báo cho thấy, Hy Lạp lên làm Chủ tịch Châu Âu trong khi mà tâm lý chống Châu Âu ở nước này đang cực kỳ gay gắt vì người dân vẫn cảm thấy chính Bruxelles là thủ phạm khiến họ phải sống dở chết dở trong chính sách khắc khổ, thắt lưng buộc bụng.
Bê bối tham nhũng : Thủ tướng Thổ Nhĩ Kỳ đổ vấy cho Hoa Kỳ
Những bê bối tham nhũng với quy mô lớn chưa từng có từ khi Thủ tướng Erdogan lên nắm quyền năm 2002 đang làm lung lay chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ trong những ngày qua. Nhưng có điều đáng chú ý là, sau ít ngày chống chọi ở trong nước, phải cải tổ nội các sau khi ba Bộ trưởng phải ra đi vì các cáo giác tham nhũng, Thủ tướng « Erdogan cuối cùng quay sang đổ vấy cho Washington », tựa của Le Figaro.
Thủ tướng Hồi giáo của Thổ Nhĩ Kỳ hôm qua đã lên tiếng tố cáo Mỹ đứng đằng sau giật dây làm bùng lên các vụ bê bối tham nhũng khiến cả chính phủ của ông chao đảo.
Ông Erdogan tố cáo các thế lực thù định nước ngoài đứng đầu là Hoa Kỳ thông đồng với nhau giật dây điều mà ông gọi là « chiến dịch bẩn thỉu » nhằm vào người thân cận trong chính quyền của ông để phá hoại. Thủ tướng Thổ Nhĩ Kỳ, thậm chí còn xa xôi đe dọa trục xuất đại sứ Mỹ tại Ankara về nước vì dính líu vào « những hành động khiêu khích ».
Le Figaro cũng ghi nhận là quan hệ giữa Ankara và Washington vốn đã lạnh nhạt nay lại bùng lên mối nghị kỵ dè chừng lẫn nhau. Theo Le Figaro, chính quyền của ông Erdogan chống Mỹ một cách có hệ thống để phục vụ mục đích bầu cử, ủng hộ Huynh Đệ Hồi Giáo ở Trung Đông, sinh sự với Israel, ngỏ ý định mua vũ khí của của Trung Quốc trong khi đang là thành viên của NATO...Đó là những lý do khiến Nhà Trắng đang ngày càng xa rời đồng minh Thổ Nhĩ Kỳ, giờ được đánh giá là ít tin cậy nhất. Nhiều chuyên gia nhận định khó có khả năng ông Barack Obama và ông Tayyip Erdogan nối lại đối thoại.
Apple cũng bị nghi ngờ hợp tác với an ninh Mỹ theo dõi thông tin
Hãng Apple với sản phẩm nổi tiếng iPhone cũng bị kéo vào vòng xoáy của những phát giác liên quan đến chương trình gián điệp thông tin của Cơ quan An ninh quốc gia Mỹ NSA.
Theo nhật báo kinh tế Les Echos, cũng như các tên tuổi lớn trong làng công nghệ thông tin cao cấp của Hoa Kỳ như Microsoft và Google, hôm qua (1/1/2014) Apple đã phải nhanh chóng ra thông cáo báo chí khẳng định hãng không hề cộng tác với Cơ quan An ninh Mỹ.
Phản ứng trên của Apple để đáp lại thông tin vừa được tạp chí của Đức Der Spigel công bố, theo đó, hãng đã cho cài đặt vào các loại điện thoại iPhone những phần mềm bí mật giúp cho cơ quan tình báo thu thập dữ liệu, đánh cắp tin nhắn, định vị hoặc ghi lại các cuộc đàm thoại của người sử dụng máy.
Chưa biết hệ lụy ra sao với sản phẩm của Apple, nhưng phát giác mới này cho thấy quy mô và cách thức theo dõi thông tin điện tử ngày nay của NSA rất rộng rãi. Vẫn theo Les Echos, đầu tuần này có thông tin cho rằng, đường cáp viễn thông dưới biển, cửa ra từ thành phố Marseille của Pháp để truyền dữ liệu từ Châu Âu qua Bắc Phi và Trung Đông đến Đông Nam Á cũng là mục tiêu đánh cắp thông tin của NSA.
Hôm qua NSA đã phản ứng một cách chung chung rằng : « NSA quan tâm đến tất cả các công nghệ có thể được các cơ quan tình báo nước ngoài sử dụng. Hoa Kỳ tiếp tục nhiệm vụ giám sát một cách thận trọng không làm ảnh hưởng đến người sử dụng một các công nghệ đó ».
Mỹ : Các rạp phim cạnh tranh trong thời đại công nghệ cao
Trên nhật báo kinh tế Les Echos có bài viết : « Các rạp chiếu bóng ở New York làm thế nào để cạnh tranh với truyền hình và Net ». Trong thời đại công nghệ ngày nay, không hiếm người tự hỏi : Tại sao lại cứ phải đến rạp chiếu bóng, trong khi mà ta có thể xem được phim một cách thoải mái hơn ngay tại nhà mình ?
Câu hỏi này càng được nhiều người đặt ra khi mà giờ đây màn hình ngày càng lớn, nhiều phim có thể tải về qua internet ngay vài tuần sau công chiếu. Tiến bộ công nghệ ngày nay đang đẩy các rạp vào một cuộc cạnh tranh bằng cách cải tiến tiện nghi dịch vụ cho khách hàng.
Les Echos cho hay, tại New York, công ty chiếu bóng AMC thí điểm một số ghế VIP trong rạp với ghế ngồi rộng rãi, có thể ngả ra nằm xem phim. Một số rạp của AMC còn đưa vào phục vụ ăn uống ngay trong lúc xem phim. Tất nhiên số ghế bố trí trong rạp sẽ giảm đi nhưng bù lại là giá vé và thu nhập tăng lên.
Đó mới chỉ là bước thử nghiệm của hệ thống rạp chiếu bóng AMC tại New York và mô hình kinh doanh này hứa hẹn có thể được nhân rộng hơn.






http://www.viet.rfi.fr/chau-a/20140102-thai-lan-di-tim-nen-dan-chu-cho-rieng-minh

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-16/12/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link