Saturday, April 19, 2014

30-4: Ai đã thắng trong cuộc chiến Việt Nam?


30-4: Ai đã thắng trong cuộc chiến Việt Nam?

Lời người dịch - Bạn có biết: Việt Nam đã từng trả nợ chiến tranh cho Mỹ? Việt Nam đã trả các khoản vay của chính quyền Sài Gòn thời chiến tranh, để đổi lấy các khoản vay mới của Mỹ và phương Tây và đó cũng là điều kiện để Mỹ gỡ bỏ lệnh cấm vận và bình thường hóa quan hệ ngoại giao với VN.

Đó là cái giá mà chính phủ CSVN, hay nói đúng hơn là người dân VN đã phải trả, do chính phủ CSVN không chịu bình thường hóa quan hệ với Mỹ ngay sau khi chiến tranh kết thúc, cứ khăng khăng đòi bồi thường chiến phí 3,25 tỉ Mỹ kim. Tiền bồi thường của Mỹ ở đâu không thấy, chỉ thấy sau đó phía VN phải bỏ tiền ra bồi thường chiến phí.

Thắng trong chiến tranh, nhưng chỉ 20 năm sau chính phủ CSVN đã phải đầu hàng Mỹ về kinh tế.

Đây là bài viết của GS Michel Chossudovsky về những thỏa thuận bí mật giữa chính phủ CSVN với các tổ chức tài chính quốc tế trước năm 1995.

Ai đã thắng trong cuộc chiến Việt Nam?

Người dịch: Ngọc Thu (Tin Không Lề)

Ngày 30 tháng 4 năm 1975, chiến tranh Việt Nam đã kết thúc bằng lực lượng Cộng sản chiếm giữ Sài Gòn và sự đầu hàng của tướng Dương Văn Minh và nội các của ông ấy trong Dinh Tổng thống. Khi đội quân của Quân đội Nhân dân Việt Nam tiến vào Sài Gòn, các nhân viên Hoa Kỳ và lính thủy quân lục chiến Mỹ cuối cùng đã vội vã sơ tán từ nóc tòa nhà Đại Sứ quán Mỹ. Hai mươi năm sau, một câu hỏi cơ bản vẫn chưa có lời giải đáp: Ai đã thắng trong cuộc chiến tranh Việt Nam?

Việt Nam chưa bao giờ nhận được khoản tiền bồi thường nào cho chiến tranh từ Mỹ về các tổn thất nhân mạng rất lớn và sự tàn phá [của chiến tranh], nhưng một thỏa thuận đã đạt được ở Paris vào năm 1993, yêu cầu Hà Nội nhận các khoản nợ của chính quyền Sài Gòn, một chính quyền không còn tồn tại nữa của Tướng Thiệu. Bản thoả thuận này có nhiều chỗ tương đương với việc bắt buộc Việt Nam bồi thường cho Washington các phí tổn chiến tranh.

Ngoài ra, việc áp dụng sâu rộng cải cách kinh tế vĩ mô dưới sự giám sát của các định chế Bretton Woods cũng là một điều kiện cho việc dỡ bỏ lệnh cấm vận của Mỹ. Những cải cách thị trường tự do này hiện đã định đoạt học thuyết chính thức của Đảng Cộng sản. Qua việc bình thường hóa quan hệ ngoại giao với Washington vào năm 1994, việt nhắc đến vai trò tàn bạo của Mỹ trong chiến tranh đang ngày càng được xem như không đúng lúc và không thích hợp. Không ngạc nhiên, Hà Nội đã quyết định dịu giọng trong lễ kỷ niệm Sài Gòn đầu hàng để không phải xúc phạm đến kẻ thù trong chiến tranh trước đây của họ. Lãnh đạo Đảng Cộng sản gần đây đã nhấn mạnh "vai trò lịch sử" của Hoa Kỳ trong việc "giải phóng" Việt Nam từ chế độ Vichy (Pháp) và sự chiếm đóng của Nhật Bản suốt Đệ Nhị Thế chiến.

Vào ngày 2 tháng 9 năm 1945, trong bản Tuyên ngôn Độc lập tại Quảng trường Ba Đình, Hà Nội tuyên bố thành lập nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, các đặc vụ Mỹ của Cục Tình báo Chiến lược (OSS: tiền thân của CIA ngày nay) đã có mặt bên cạnh Hồ Chí Minh. Trong khi Washington đã cung cấp vũ khí và hỗ trợ tài chính cho phong trào kháng chiến Việt Minh, chiến lược này phần lớn được thiết kế để làm suy yếu Nhật Bản trong giai đoạn cuối của Đệ Nhị Thế chiến, mà không có cam kết gửi lực lượng bộ binh Mỹ tới với số lượng lớn.

Ngược lại với bầu không khí dịu giọng và hạn chế trong kỷ niệm đánh dấu chiến tranh Việt Nam kết thúc, lễ kỷ niệm 50 năm ngày độc lập được cử hành long trọng, với một loạt các nghi lễ và các hoạt động chính thức bắt đầu từ tháng 9 và kéo dài đến Tết âm lịch.

Việt Nam bồi thường chiến tranh

Trước khi "bình thường hóa" quan hệ với Washington, Hà Nội đã bị buộc phải trả các khoản nợ xấu phát sinh của chế độ Sài Gòn do Mỹ hậu thuẫn. Tại hội nghị các nhà tài trợ tổ chức ở Paris hồi tháng 11 năm 1993, các khoản vay và số tiền viện trợ tổng cộng gần 2 tỷ Mỹ kim đã được cam kết để hỗ trợ cho cải cách thị trường tự do ở Việt Nam.

Tuy nhiên, ngay sau khi hội nghị, một cuộc họp bí mật đã được tổ chức dưới sự bảo trợ của Câu lạc bộ Paris (Paris Club). Tại cuộc họp này, có sự góp mặt của đại diện các chính phủ phương Tây. Về phía Việt Nam, TS Nguyễn Xuân Oánh, cố vấn kinh tế cho Thủ tướng, đã đóng vai trò quan trọng trong các cuộc đàm phán. Tiến sĩ Oánh, một cựu quan chức của Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF), đã giữ chức Bộ trưởng Bộ Tài chính và sau đó là Quyền Thủ tướng trong chính quyền quân sự của Tướng Dương Văn Minh, mà Mỹ đưa vào hồi năm 1963 sau vụ ám sát Tổng Thống Ngô Đình Diệm và em trai. Tiến sĩ Oánh, trong khi giữ vai trò trung gian, chính thức thay mặt chính quyền cộng sản, dù sao cũng đã đáp ứng được nhu cầu của các chủ nợ phương Tây.

Các thỏa thuận đã được ký kết với IMF (đã được công bố) phần lớn chỉ là tượng trưng. Số lượng không đáng kể: Hà Nội buộc phải trả cho IMF 140 triệu đô (thuộc sở hữu của chính quyền Sài Gòn) như một điều kiện để nối lại các khoản vay mới. Nhật Bản và Pháp, những chủ nhân thuộc địa cũ của Việt Nam giai đoạn Vichy, hình thành cái gọi là "Những người bạn của Việt Nam" để cho Hà Nội vay số tiền cần thiết để hoàn trả cho IMF.

Tuy nhiên, sự sắp xếp gia hạn các khoản nợ song phương (của chế độ Sài Gòn) không bao giờ được tiết lộ. Nhưng cuối cùng thì thỏa thuận bí mật này (đạt được dưới sự bảo trợ của Câu lạc bộ Paris) là công cụ quyết định để Washington dỡ bỏ lệnh cấm vận và bình thường hóa các quan hệ ngoại giao. Việc sắp xếp này cũng là yếu tố quyết định trong việc tháo khoán các khoản vay đã được cam kết tại hội nghị các nhà tài trợ năm 1993, do đó Việt Nam bị đặt dưới sự ủy thác của các chủ nợ Nhật Bản và phương Tây. Như vậy, chỉ 20 năm sau chiến tranh, Việt Nam đã đầu hàng về mặt kinh tế.

Bằng cách công nhận hoàn toàn tính hợp pháp của các khoản nợ, Hà Nội đã đồng ý hoàn trả các khoản vay đã hỗ trợ nỗ lực chiến tranh của Mỹ. Hơn nữa, chính phủ của ông Võ Văn Kiệt cũng đã chấp nhận thực hiện đầy đủ các điều kiện thông thường (giảm giá, tự do hóa thương mại, tư nhân hóa, v.v…) của một chương trình điều chỉnh cơ cấu do IMF tài trợ. 

Những cải cách kinh tế này ra mắt vào giữa thập niên 1980 với các định chế Bretton Woods, trong hậu quả chiến tranh tàn khốc, đã khởi đầu một giai đoạn mới về sự tàn phá kinh tế và xã hội: lạm phát đã dẫn đến phá giá liên tục, bắt đầu từ năm 1973 dưới chế độ Sài Gòn, năm theo sau sự rút lui của quân đội Hoa Kỳ. Ngày nay, một lần nữa Việt Nam tràn ngập các ghi chú bằng đô la Mỹ, đã thay thế phần lớn tiền đồng Việt Nam. Với giá cả tăng cao, thu nhập thực tế đã giảm xuống tới mức thấp nhất.

Lần lượt những cải cách đã ồ ạt giảm năng lực sản xuất. Hơn 5.000 trong số 12.300 doanh nghiệp nhà nước đã bị đóng cửa hoặc được chỉ đạo phá sản. Các hợp tác xã tín dụng đã bị loại bỏ, tất cả các khoản tín dụng dài hạn và trung hạn cho ngành công nghiệp và nông nghiệp đã bị đóng băng. Chỉ tín dụng ngắn hạn là có sẵn, với lãi suất 35%/ năm (năm 1994). Ngoài ra, thỏa thuận IMF đã cấm nhà nước cung cấp hỗ trợ ngân sách, hoặc cho nền kinh tế nhà nước hoặc cho một khu vực tư nhân mới chớm nở.

Chương trình nghị sự về những cải cách đã bị che giấu này bao gồm nền tảng công nghiệp mất ổn định ở Việt Nam. Các ngành sản xuất công nghiệp nặng, dầu khí, tài nguyên thiên nhiên và khai thác khoáng sản, xi măng, sắt thép sẽ được tổ chức lại và được thực hiện dựa trên số vốn nước ngoài. Tài sản nhà nước có giá trị nhất sẽ được chuyển giao để củng cố và duy trì cơ sở công nghiệp, hoặc để phát triển một nền kinh tế tư bản chủ nghĩa thuộc sở hữu và kiểm soát bởi dân chúng.

Trong quá trình tái cơ cấu kinh tế, hơn một triệu công nhân và hơn 20.000 công nhân viên chức (trong đó đa số là nhân viên y tế và giáo viên) đã bị sa thải. Lần lượt, nạn đói địa phương đã nổ ra, ảnh hưởng đến ít nhất một phần tư dân số cả nước. Những sự đói khát này không giới hạn ở các khu vực thiếu lương thực. Ở Đồng bằng Sông Cửu Long, vựa lúa của Việt Nam, 25% số dân trưởng thành tiêu thụ chưa tới 1.800 calories mỗi ngày. Ở các thành phố, sự mất giá của tiền đồng cùng với việc loại bỏ trợ cấp và kiểm soát giá cả đã dẫn đến giá gạo và các nhu yếu phẩm khác tăng vọt.

Những cải cách này đã dẫn đến việc cắt giảm mạnh mẽ các chương trình xã hội. Với việc áp dụng học phí, ba phần tư trong số một triệu trẻ em bỏ học khỏi hệ thống trường công trong vài năm (từ 1987-1990). Các trạm y tế và bệnh viện sụp đổ, sự hồi sinh của một số bệnh truyền nhiễm như sốt rét, lao phổi và tiêu chảy được Bộ Y tế và các nhà tài trợ nhận ra. Một nghiên cứu của Tổ chức Y tế Thế giới xác nhận rằng, số người tử vong do bệnh sốt rét tăng gấp ba lần trong bốn năm đầu của thời kỳ cải cách, cùng với sự suy sụp của việc chăm sóc sức khỏe và giá cả các loại thuốc chống sốt rét tăng vọt. Chính phủ (dưới sự hướng dẫn của các nhà tài trợ quốc tế) cũng đã ngưng hỗ trợ ngân sách để cung cấp các thiết bị y tế và bảo trì dẫn đến tình trạng tê liệt toàn bộ hệ thống y tế công cộng. Tiền lương thật sự của nhân viên y tế và điều kiện làm việc đã giảm đáng kể: tiền lương hàng tháng của các bác sĩ y tế tại một bệnh viện huyện thấp tới mức $15 một tháng.

Mặc dù Mỹ đã bị đánh bại trên chiến trường, nhưng hai thập niên sau đó Việt Nam dường như đã đầu hàng kẻ thù chiến tranh trước đây của mình về mặt kinh tế.

Không có những quả bom viên bằng thép hay màu cam, không có bom napalm, không có hóa chất độc hại: một giai đoạn mới của sự hủy diệt kinh tế và xã hội đã diễn ra. Những thành tựu của cuộc đấu tranh trong quá khứ và nguyện vọng của một quốc gia toàn vẹn chưa hoàn thành và đã bị xóa gần như với một nét bút (chữ ký).

Điều kiện nợ và điều chỉnh cơ cấu dưới sự ủy thác của các chủ nợ quốc tế tạo ra do hậu quả của chiến tranh Việt Nam, một công cụ thuộc địa bất bạo động chính thức và hiệu quả như nhau và sự bần cùng hóa ảnh hưởng đến sinh kế của hàng triệu người.

* Tác giả: Michel Chossudovsky là giáo sư kinh tế tại Đại học Ottawa và là Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Toàn cầu hóa.

Bài viết trên đã được viết năm 1995, đầu tiên được đăng tải vào ngày 30 tháng 4 năm 1995, trong bối cảnh kỷ niệm 20 năm “Giải phóng Sài Gòn”.

Một bài phân tích sâu hơn dựa trên những nghiên cứu thực tế được tiến hành ở Việt Nam, tập trung vào những cải cách tân tự do của Hà Nội, sau đó đã được đăng trong cuốn sách của Michel Chossudovsky, The Globalization of Poverty, ấn bản đầu tiên năm 1997, ấn bản thứ hai vào năm 2003.

Nguồn: Global Research
Người dịch: Ngọc Thu 


Thấy gì trong sợi xích chó trói Bầu Kiên


Thấy là: - Một tội phạm manh động, có nguy cơ bỏ chạy cao, cần xích lại.

Hay: - Một hành vi làm nhục bầu Kiên dằn mặt những người khác.

Quan trường VN những năm qua thật là hổ lốn, và nơi tưởng chừng uy nghiêm là pháp đình cũng tạp nham không kém.

- Từ cái vụ xử án oan ông Chấn 10 năm.

- Từ cái vụ tòa công khai mà ngăn cản người tham dự.

- Từ cái vụ các phóng viên không được trực tiếp dự phiên tòa mà phải tác nghiệp từ phòng bên qua cái ti vi.

- Đến sợi dây xích chó hôm nay trên tay Bầu Kiên.

Nó thể hiện một sự tùy tiện nơi chốn pháp đình, như muốn nói Luật là tao, tao là Luật

Nhưng sợi xích chó xích bầu Kiên không chỉ mang ý nghĩa đó mà còn chứa những thông điệp ngầm khác.

Không thể nói một ông già đầu bạc có nguy cơ bỏ chay cao nên phải xích lại, vì như thế nghiệp vụ phải làm là còng tay chung với một cán bộ dẫn giải. Xích một dây xích như vậy là phản nghiệp vụ, vì nếu đã hung hăng ông ta có thể dùng dây xích đó để tấn công cán bộ dẫn giải, hoặc tự sát.

Chỉ có thể sợi dây xích chó này là muốn làm nhục bầu Kiên, muốn đe dọa những người liên quan tới ông. Chẳng biết điều này có thành hay không, nhưng sợi dây xích chó này sẽ đi vào lịch sử, đánh dấu một sự thối nát vô cùng tận của nền tư pháp nước nhà.



Việt Nam Quê Tôi: Âm Mưu Diệt Chủng Của CSVN Qua Chính Sách Đất Đai

Việt Nam Quê Tôi: Âm Mưu Diệt Chủng Của CSVN Qua Chính Sách Đất Đai

Nhật Báo Việt Báo (07/09/2013) (Xem: 316)

Tác giả : Chu Tất Tiến 

 

BS . NGUYEN DAN QUE https://www.youtube.com/watch?v=fZ9BHOjfv14

Trong lịch sử thế giới cận đại, từ đầu thế kỷ 20 đến nay, chỉ có hai chế độ đã đặt mục tiêu chính thức là củng cố quyền lực bằng mọi giá, kể cả việc áp dụng chính sách “diệt chủng” trên chính nhân dân của mình, đó là chế độ Đức Quốc Xã và chế độ Cộng Sản.

Có một sự khác nhau giữa việc diệt chủng của chế độ Đức Quốc Xã và chế độ Cộng Sản. Đức Quốc Xã thì sử dụng bạo lực trực tiếp trên dân chúng qua sự bắn giết, tiêu diệt dân chúng bằng súng đạn và võ lực. Cộng Sản thì áp dụng hai phương pháp: vừa tiêu diệt bằng võ lực vừa tiêu diệt ngấm ngầm qua các chính sách riêng biệt như chính sách về đất đai, văn hóa, thực phẩm, và chính sách về quyền lực vô biên để tạo ra tham nhũng. Cuộc cách mạng vô sản năm 1905-1907, nước Nga đã dẫn đầu thế giới Cộng sản làm những cuộc tàn sát long trời lở đất với kết quả là hơn 10 triệu dân bị giết tàn bạo, hoặc bị bắn hàng loạt, hoặc bị thủ tiêu, hoặc chết trong các trại tập trung cải tạo. Sau đó, Cộng Sản Trung Hoa cũng vung tay tiêu diệt sinh mạng nhân dân Trung Hoa không thương tiếc qua các biến cố Cách Mạng Văn Hóa 1 và 2, Hồng Vệ Binh do Giang Thanh chủ xướng, rồi hàng loạt các cuộc thay đổi khác, khiến cho khoảng 30 triệu dân biến mất trên mặt đất. Máu chẩy đỏ sông, xương vãi khắp chốn.

Với Việt Nam, điển hình sớm nhất là đợt Cải Cách Ruộng Đất để tịch thu đất đai, tài sản của nhân dân vào tay Đảng, với kết quả là khoảng nửa triệu người bị giết. Sau khi cuộc tấn công miền Nam Tự Do kết thúc với hơn 2 triệu sinh mạng hy sinh, Cộng Sản Việt Nam đã áp dụng ngay những chính sách có tính cách “diệt chủng”, mà trong đó, nổi bật nhất, là chính sách Hợp Tác Xã và chính sách Đất Đai. Khi chính sách hợp tác xã đem lại kết quả tệ hại, khiến cho toàn quốc gần suy sụp, thì Đảng vội sửa sai để cứu nguy chế độ. Rồi dần dần, Đảng chuyển qua một chính sách khác, chính sách đất đai với nhiều quy định thay đổi liên tiếp từ gần hai thập niên. Đến nay, chính sách này được chính thức hóa trong các văn bản là “các biện pháp cưỡng chế hành chính trong lĩnh vực đất đai”. Gần đây, Thông Tư số 16/2010 ban hành ngày 28 tháng 8 năm 2010 của Bộ Tài Nguyên Môi Trường khẳng định: “Đối tượng bị cưỡng chế hành chính trong lĩnh vực đất đai bao gồm: cá nhân trong nước, cá nhân nước ngoài, người Việt Nam định cư ở nước ngoài; cơ quan, tổ chức trong nước, tổ chức nước ngoài; hộ gia đình; cơ sở tôn giáo bị xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực đất đai (sau đây gọi chung là đối tượng bị xử phạt) đã quá thời hạn tự nguyện chấp hành hoặc quá thời hạn hoãn chấp hành các quyết định mà không tự nguyện chấp hành; cơ quan, tổ chức, cá nhân khác có liên quan đến việc cưỡng chế hành chính trong lĩnh vực đất đai.” Tóm lại, sau nhiều năm cưỡng chế liên tục, thì Đảng Cộng Sản đã chính thức hóa việc “cưỡng chế đất đai” này trên phương diện quốc gia. Để che dấu âm mưu “bần cùng hóa” người dân qua việc ăn cướp đất đai này, Đảng cũng đặt ra những thủ tục bề ngoài để cho dân được khiếu kiện:

1. Đơn đủ điều kiện xử lý là đơn đáp ứng các yêu cầu sau đây:- Đơn có chữ viết là tiếng Việt và được người khiếu nại, người tố cáo, người phản ánh, kiến nghị ký tên trực tiếp; - Đơn khiếu nại phải ghi rõ ngày, tháng, năm khiếu nại; họ, tên, địa chỉ của người khiếu nại; tên, địa chỉ của cơ quan, tổ chức, cá nhân bị khiếu nại; nội dung, lý do khiếu nại và yêu cầu của người khiếu nại. Đơn tố cáo phải ghi rõ họ, tên, địa chỉ người tố cáo; nội dung tố cáo; cơ quan, tổ chức, cá nhân bị tố cáo. - Đơn phản ánh, kiến nghị liên quan đến khiếu nại, tố cáo phải ghi rõ họ, tên, địa chỉ của người phản ánh, kiến nghị; nội dung phản ánh, kiến nghị. - Đơn chưa được cơ quan tiếp nhận đơn xử lý theo quy định của pháp luật hoặc đã được xử lý theo quy định của pháp luật nhưng người khiếu nại, người tố cáo người phản ánh, kiến nghị cung cấp được tài liệu, chứng cứ mới.

Thực tế, tất cả các đơn khiếu nại sẽ đều bị bác vì một câu đơn giản như sau:

2. Đơn không đủ điều kiện xử lý: Đơn không đủ điều kiện xử lý là đơn không đáp ứng các yêu cầu nêu trên; đơn được gửi cho nhiều cơ quan, nhiều người, trong đó đã gửi đến đúng cơ quan hoặc người có thẩm quyền giải quyết.

Có nghĩa là nếu người đứng đơn mà gửi cho nhiều cơ quan, nhiều người thì sẽ bị bác! Thực tế, vì người bị ăn cướp chẳng biêt gửi đơn đến đâu để xin giải quyết, thí dụ như bị huyện ăn cướp, mà gửi lên huyện thì cũng bằng thừa! Nếu gửi trực tiếp đến Tỉnh, thì Tỉnh lại chỉ đạo xuống huyện! Nếu gửi đơn đến Trung Ương, thì lập tức bị liệt vào loại thư “gửi cho nhiều nơi, nhiều người” và dĩ nhiên bị bác!

Chỉ với một câu ngắn như thế là đủ rõ dã tâm của Đảng là muốn ăn cướp một cách công khai, minh bạch dựa trên bộ luật đã được soạn thảo một cách tinh vi nhằm bảo vệ cho việc cướp đất của dân.

Nhưng, nếu chỉ cướp đất của dân, sao lại liên quan đến việc “diệt chủng”? Theo lời nông dân Đàm Văn Đồng, qua đài RFI, thì với miếng ruộng của gia đình ông đang có, mỗi năm lợi tức thu về được trên 316 triệu (US $15,800.00), đủ cho gia đình ông sống thoải mái. Nhưng khi Nhà Nước cưỡng chế, thì ông được trả lại có 75,000 đồng (US$3.75) một mét vuông! Rồi đuổi gia đình ông đến môt nơi mà không một người nào trong gia đình ông có khả năng sống sót. Vì suốt bao đời sống bên ruộng, nên cả nhà ông không có khả năng thích hợp với các việc làm mang tính kỹ thuật hoặc thương mại. Nên không ai có thể kiếm được việc làm, nhất là trong tình hình tại thành phố, các sinh viên, học sinh tốt nghiệp muốn có việc làm, phải hối lộ tối thiểu 40 triệu (US$ 2,000.00) cho một việc làm Y Tá… Bác Sĩ tốt nghiệp muốn có việc làm phải nộp tối thiểu từ 80 đến 100 triệu (US$ 4,000.00 – 5,000.00)! Rồi còn tiền đâu để mua một ngôi nhà mới với những tiện nghi tối thiểu cho một gia đình, khi nhà hạng thường ở đô thị cũng là 100,000 đô la Nông dân Đồng còn cho biết, nếu nhận nhà mới để có “sổ đỏ” thì lập tức trở thành người mang nợ mấy trăm triệu đồng! Ông ngơ ngác: “Tự dưng, mình đang là chủ nhà, lại biến thành con nợ! Tiền đâu ra mà trả?”! Như thế, sau khi được bồi thường để di chuyển, một hộ gia đình dân quê sẽ biến thành “vô gia cư”, con trai thì phải đi ăn cướp, ăn trộm, con gái phải đi làm đĩ, bố mẹ, những người chủ ruộng biến thành ăn mày “lạy ông đi qua, lạy bà đi lại”…Bệnh tật mà kéo đến thì chỉ có chết rũ xương.

Mới đây, Youtube có chiếu cảnh một người đàn bà có thai bị bỏ rơi trong bệnh viện Việt-Tiệp, vì không ai chăm sóc, không có tiền trả viện phí, đã hoại lở hết cả mông, giòi bọ bò ra lúc nhúc, mà cả bệnh viện lờ đi, không ai thèm ngó, khiến cho một số những người bán rong động lòng phải quyên góp đóng tiền cho bệnh viện mới được thuốc men! Chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa lúc này hiện nguyên hình: Mạnh ai nấy sống! Sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi!

Khi nghe nói đến việc cưỡng chế đất đai, thế giới thường nhìn vào vấn đề “Nhà Nước và Đảng Cộng Sản dùng vũ lực cướp đất nông dân”, chỉ nhìn thấy vấn đề “Cướp và Bóc”, nhưng chưa mấy ai nhìn sâu vào chính sách “diệt chủng” nằm trong thực tế bị bỏ quên. Khắp nước, từ miền cực Bắc đến tận cực Nam, đâu đâu cũng áp dụng luật cưỡng chế đất đai, khiến cho hàng triệu người lâm vào đường cùng, rồi chết dần mòn trên khắp nẻo đường quê hương. 

Từ 15 tỉnh đầu nguồn và khu vực Thác Bản Giốc hiến dâng cho Trung Cộng, trong đó có hàng trăm ngàn người dân Việt bị cưỡng bức rời quê, nhường lại cho bọn Trung Cộng, đến Tây Nguyên nơi dân Việt phải lủ khủ khăn gói quả mướp ra đi, rồi đến Đông Đô Đại Phố ở Bình Dương, nơi Tầu Khựa xây dựng hẳn một làng Tầu, cấm dân Việt héo lánh, và bao nhiêu địa điểm ăn chơi bến cảng, bãi biển nhượng địa của Tầu….Và còn Cồn Dầu, Văn Giang, Tiên Lãng, Hưng Yên, Hải Phòng, Từ Liêm, Phủ Thượng.. nhiều không kể xiết, chưa kể những nơi như Thái Bình nơi mà Đảng cho côn đồ hành hung, giết người bằng xe ủi đất, và bao nơi khác, khi nông dân bỗng chốc bị gọi lên đồn công an, chỉ một ngày sau đã chết với lý do “tự tử bằng dây cột giầy”!

Những người dân Việt đáng thương, lỡ sinh ra trên mảnh đất bị cưỡng chế, là những kẻ vô tội mà vô phúc vì tên họ bị nằm ngay điểm nhắm của Đảng. Dưới “chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa Ưu Việt”, nơi mà Đảng đặt tên là “Lương Tri của Nhân Loại”, “Cái Nôi của Văn Minh Nhân Loại”, con người chỉ là con vật để cho Đảng tùy nghi xử trí. Đảng không cần biết đến nỗi đau của những con người bị bật rễ ra khỏi nơi chôn rau cắt rốn. Đảng không để ý đến tương lai của những gia đình bị cướp ngày làm loạn. Đảng chẳng quan tâm đến Văn Hóa của Dân Tộc, đến tình cảm của trai gái nông thôn bị Đảng chia lìa, cắt đứt tàn bạo, đến sự va chạm của Văn  hóa một khi đến một nơi ở mới. 

Đảng cũng không thèm lo đến việc học, việc làm của những thế hệ kế tiếp một khi lìa xa tổ ấm của mình, từ bao đời cha ông gầy dựng! Đảng còn tàn nhẫn hơn nữa, vô lương hơn nữa, khi đánh đập dã man những ai không chịu rời xa quê mẹ, còn bỏ tù, tống giam họ với tội danh “chống lại Nhà nước, chống lại người thi hành công vụ”! 


Đảng chỉ cần biết môt điều quan trọng là chiếm được mảnh đất này rồi, ta sẽ biến thành khách sạn vài sao, biến thành sân gôn, biến thành siêu thị… nơi ta thu hồ thu liễm, sống một đời sang trọng như Vua chúa thực dân, đế quốc! Đảng đã lờ đi hoàn toàn những bánh vẽ mà ngày xưa, thời 1930, kêu gọi Công-Nông đoàn kết, đánh đổ phú, hào, tiến lên Xã Hội Chủ Nghĩa! Nhãn hiệu cái búa, cái liềm giờ đã biến mất, chỉ còn có ngôi sao, ngôi sao Trung Cộng rực rỡ trên lá cờ nhuộm đỏ máu dân Việt Nam oan khuất.

Trong cuốn phim “Chuyện Tử Tế” của Trần Văn Thủy, ngay đoạn mở đầu đã dẫn chứng lời của Các Mác: “Chỉ có những con vật mới không nhìn thấy nỗi đau của đồng loại mà quay lưng, liếm láp bộ lông của mình”. Thế kỷ hiện tại, cho thấy các Đảng Viên Cộng Sản Việt Nam còn tệ hơn con vật vì con vật chỉ lo liếm  láp bộ lông của mình, còn Đảng thì ngoài việc liếm láp, còn thực hiện chính sách “diệt chủng” một cách âm thầm để cho bộ lông của mình càng ngày càng rực rỡ.

Chu Tất Tiến.

(Xin mời coi hai Youtube dưới đây):

http://www.youtube.com/watch?v=G3s9eNt6Es0&feature=em-uploademail

http://www.youtube.com/watch?v=U1lZNyfu1a0&feature=related

 

 

 

 

Kính chuyển tiếp đơn xin ân xá của HCM 

Lê Ðắc

 

 


alt
alt

  Kính Lạy Oan Hồn Của 7.000 đồng bào vô tội ở Huế bị thãm sát trong biến cố Tết Mậu Thân 1968! Kính Lạy Oan Hồn Của 10.000 Đồng bào Quảng Trị bị ĐẠI PHÁO CỦA BỘ ĐỘI GIẢI PHÓNG CHÚNG CON nghiền nát trên Đại Lộ Kinh Hoàng vào Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972! Kính Lạy Oan Hồn Của 2.000.000 Đồng Bào đã chết oan trên biển cả trên đường đi tìm tự do sau năm 1975! Kính Lạy Các Chư Vị Sỹ Quan và Binh Sỹ QLVNCH đã vị quốc vong thân! Kính lạy hương linh của hàng triệu đồng bào Việt Nam đã bị những người cộng sản chúng con tàn sát ! Con là Hồ Chí Minh, một đại tội đồ của dân tộc và tổ quốc Việt Nam: Nay con đã thấy ra được tội ác tày trời của con đối với tổ quốc, với dân tộc rồi, con xin ăn năn tội lỗi cùng chư vị và toàn thể đồng bào Việt Nam, Xin đồng bào và chư vị hãy tha thứ tội lổi trời không dung đất không tha đó của con, Con xin thành kính cảm ơn chư vị! " 
Con Cháu Của Chư Vị 

     Hồ Chí Minh

Tội lỗi con làm thật dã man,
Mậu Thân sát hại vạn dân oan.
Năm Tư đấu tố đầu rơi chặt !
Bảy mấy xua quân bắn thả dàn. (1972)
Karl Marx, Lenin hèn ra lệnh,
Con nay hối hận kính xin van.
Hồ con cáo lỗi xin ân hụê,
Mong được khoan hồng khỏi bị giam. 


Hồ Chí Minh (ký tên)

 

Biến lòng thối, bã phân heo thành... thuốc chữa bệnh sinh lý

http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=_4hvNrq_FbU 

Phế phẩm lòng thối, thậm chí cả bã phân heo đều được “phù phép” thành một loại cao để... chữa bệnh. Sự thật lạ đời này được nhóm PV phát hiện sau một tháng thâm nhập tìm hiểu.
Nơi sản xuất loại cao chữa bệnh từ bã phân heo, lòng heo thối thuộc Công ty TNHH Minh Oanh và chi nhánh Doanh nghiệp tư nhân SX-TM Hà Tiết. Hai cơ sở này nằm biệt lập giữa khu rừng tràm tại ấp 7, xã Lê Minh Xuân, huyện Bình Chánh, TP.HCM, cách tỉnh lộ 10 khoảng 2km.
“Công nghệ” tẩm hóa chất
Theo tìm hiểu của chúng tôi, để biến lòng thối, bã phân heo thành... thuốc chữa bệnh, hai cơ sở này đều sử dụng “công nghệ” sản xuất gồm một hệ thống nồi inox đặt cố định, giữa nồi là một trục quay gắn lưỡi dao có chức năng đánh tơi, làm nhuyễn lòng thối. Bộ phận tiếp nước là các ống dẫn bằng nhựa nối trực tiếp từ bể xuống nồi inox.
Công nhân tại Công ty TNHH Minh Oanh thực hiện quá trình trộn hóa chất, phẩm màu với nguyên liệu là lòng heo thối, bã phân heo rồi đem nấu cô đặc lại thành cao .
Công nhân tại Công ty TNHH Minh Oanh thực hiện quá trình trộn hóa chất, phẩm màu với nguyên liệu là lòng heo thối, bã phân heo rồi đem nấu cô đặc lại thành cao.
Lòng heo thối, phế phẩm ruột heo (bã phân)... sau khi thu gom về đều được đổ thẳng vào các nồi inox trộn đều với các loại hóa chất, phẩm màu... nấu nhiều giờ bằng lò than, qua quá trình ngâm ủ để cho ra một sản phẩm cao hoàn chỉnh.
Khoảng 9h ngày 20/3, ông Dũng (quê Bến Tre) chở hai bao tải đựng 500kg lòng heo thối về Doanh nghiệp tư nhân SX-TM Hà Tiết (gọi tắt là Doanh nghiệp Hà Tiết). Bao tải đựng ruột heo vừa được tháo ra, một số công nhân thoái lui, đưa tay bịt mũi.
Lô hàng chủ yếu là ruột non đã biến sắc, hôi thối này ngay sau đó được ông Sáng (công nhân của cơ sở) cùng ông Dũng ì ạch bê đổ thẳng vào hai nồi inox cao 1,5m, đường kính 2m. Sau đó, ông Sáng đi lại góc chứa hóa chất rạch bao tải đong chất bột màu trắng mà theo ông này là xút (NaOH) đổ vào nồi. 

Video

Biến lòng thối thành thuốc chữa bệnh

Phế phẩm lòng thối, thậm chí cả bã phân heo, đều được “phù phép” thành một loại cao để… chữa bệnh.
Ông này tiếp tục xách nửa ca nhựa chất bột màu vàng (ông Sáng gọi là bột đinh hương) đổ vào nồi khởi động trục quay đánh đều. Theo ông Sáng, xút có tính chất tẩy cực mạnh nên sẽ làm cho lòng heo mềm nhũn ra, còn đinh hương là chất để át mùi thối, tanh của lòng và có tác dụng tạo kết tủa nhanh.
“Dùng xút để ngâm lòng nhằm tẩy mùi hôi. Công dụng của xút mạnh đến nỗi nếu bay vào chân thì lông chân cũng phải rụng”, ông Dũng nói.
alt
Quá trình vận hành hệ thống máy đánh lòng, ông Sáng liên tục dùng gậy khuấy đều và điều chỉnh lửa trong lò để không bị vón cục, cháy... Một giờ sau, khi toàn bộ số lòng heo, bã phân cơ bản được đánh nhuyễn thành dung dịch màu nâu, ông Sáng tiếp tục chuyển dung dịch này qua hai nồi khác để nguội.
Sau đó ông vận hành trục quay đánh tiếp một lần nữa để cho ra một loại dung dịch màu nâu đen sánh mịn. Khâu tiếp theo, ông Sáng lọc lấy các hạt nhỏ li ti dưới đáy nồi, còn phần nước thải hôi thối được xả thẳng xuống cống chảy ra hồ chứa phía sau cơ sở.
Công đoạn cuối cùng, ông Sáng dùng 20 lít cồn 90 độ trộn với một loại hóa chất để ngâm các hạt li ti. Các hạt này ngâm với cồn trong vòng nửa tháng, sau đó vớt ra, sấy khô rồi đóng thành từng gói.
Sáng 19/3, tại khuôn viên rộng khoảng 60m2 của Công ty TNHH Minh Oanh (gọi tắt là Công ty Minh Oanh), hàng loạt thùng phuy đựng lòng thối đang trong giai đoạn ngâm cồn nằm chất đống.
Tại một góc trong cơ sở, hàng chục bao tải đựng phẩm màu, xô đựng hóa chất... xếp ngổn ngang phục vụ việc chế biến lòng thối. So với cơ sở sản xuất của Doanh nghiệp Hà Tiết, cơ sở của Công ty Minh Oanh nhỏ hơn về quy mô hoạt động.
Khoảng 14h cùng ngày, một đầu mối chở hai thùng nhựa chứa lòng heo đã chuyển màu sẫm, bốc mùi hôi thối tới giao cho cơ sở. Hai thợ nấu cao gồm ông Tín (32 tuổi, quê Trà Vinh) và ông Mười (50 tuổi, quê Cần Thơ) hì hục đổ số lòng ra hai chậu ngồi lọc mỡ giữa nền nhà nhoe nhoét nước.
Lọc mỡ xong, hai ông này khệ nệ khiêng đổ toàn bộ vào nồi để trộn với các loại hóa chất, phẩm màu tương tự Doanh nghiệp Hà Tiết. Theo ông Tín, các nguyên liệu như muối, bột đinh hương... được chuyển từ Trung Quốc qua. Riêng xút mua ở các chợ hóa chất tại TP.HCM.
alt
Trong lúc vận hành máy đánh lòng thối, ông Tín đi vào phía trong cơ sở xách một thùng đựng dung dịch màu đen chứa các hạt thuốc được nấu cô đặc từ lòng thối, bã phân hôm trước đổ qua tấm lưới để lọc, nói: “Loại này tiếp tục ngâm với cồn 90 độ trong vòng 15 ngày, sau đó vớt ra sấy khô. Các hạt thuốc sau khi sấy khô có màu trắng kết với nhau thành từng mảng, chỉ việc cắt miếng nhỏ gói lại là mang đi bán được”.
Bị xử lý vẫn hoạt động
Theo tìm hiểu của chúng tôi, cả hai cơ sở trên hoạt động từ đầu năm 2010 và được cấp phép hoạt động kinh doanh ở lĩnh vực “sản xuất thức ăn gia súc, gia cầm và thủy sản” vào đầu năm 2011. Ngày 6/1/2012, hai cơ sở này bị Cục Cảnh sát phòng chống tội phạm về môi trường (C49, Bộ Công an) bắt quả tang khi đang tàng trữ hàng loạt thùng phuy ngâm phế phẩm lòng thối.
Đồng thời phát hiện hai cơ sở này kinh doanh ngành nghề không đúng theo đăng ký. Thời điểm này, bà Nguyễn Thị Mỹ Chi (vợ của ông Cao Guang Minh, quốc tịch Trung Quốc), người đứng tên giám đốc Công ty Minh Oanh thừa nhận lòng heo thối, bã phân do ông Minh yêu cầu các công nhân thực hiện qua nhiều công đoạn mới thành cao để mang ra nước ngoài bán chữa bệnh.
Trên danh nghĩa, bà Nguyễn Thị Mỹ Chi đứng tên làm giám đốc nhưng thực chất mọi hoạt động kinh doanh của công ty đều do ông Cao Guang Minh điều hành. Tại cơ sở của mình, ông Minh thuê hai thợ chính là ông Tín và ông Mười thực hiện các công đoạn nặng nhọc như tách mỡ, vận hành máy nấu...
alt
Còn chủ xưởng sản xuất cao bằng lòng thối của Doanh nghiệp Hà Tiết là ông Tài. Lúc đầu, ông Tài đơn thuần chỉ là đầu mối cung cấp lòng thối. Tuy nhiên về sau được ông Minh truyền lại “công nghệ” sản xuất cao, ông Tài mới bắt tay vào sản xuất. Mỗi ngày cơ sở của ông Tài nhập khoảng 1 tấn lòng thối, bã phân để sản xuất cao thành phẩm.
Theo các công nhân làm việc tại cơ sở này, loại cao thành phẩm sản xuất từ lòng thối, bã phân được ông Minh bỏ vào két sắt để tích trữ. Khoảng một tháng sau, ông Minh đóng gói cho vào vali mang ra Hà Nội.
Sau đó, đi xe đò lên biên giới qua Trung Quốc xử lý thêm một vài công đoạn như ướp hương vị, đóng gói... rồi bán. Theo ông Tín và ông Mười, ông Cao Guang Minh quảng cáo loại cao này là một loại “thuốc tiên” trị nhiều loại bệnh như yếu sinh lý, hiếm muộn, làm trắng da...
Không thể tưởng tượng được 
TS.BS Hoàng Thị Diễm Tuyết, phó giám đốc Bệnh viện Từ Dũ (TP.HCM) cho biết, chưa nghe bao giờ và cũng không thể tưởng tượng được những loại “thuốc” chữa vô sinh, hiếm muộn chế biến từ lòng heo chứa cả phân, trộn hóa chất.
“Phải khẳng định các loại “thuốc” gồm những thành phần này chưa được khoa học chứng minh có tác dụng chữa các bệnh trên. Hơn nữa, việc chế biến cái gọi là “thuốc” chữa bệnh từ lòng heo còn chứa phân, hóa chất trôi nổi trên thị trường chứa nhiều yếu tố nguy hại cho người dùng.
Ai cũng thấy rõ lòng heo chứa phân mà dùng để uống rất mất vệ sinh, nguy hiểm hơn có thể gây nhiễm trùng, nhiễm độc. Hơn nữa, các loại hóa chất chưa được kiểm chứng về thành phần, có độc hại hay không được pha chế trong “thuốc” cũng chứa nhiều nguy cơ gây hại cho cơ thể”, TS.BS Diễm Tuyết nói.

Theo Tuổi Trẻ



Đỉnh cao trí tuệ của cộng sản!
Cộng đồng mạng truyền tay nhau tấm hình bác sĩ CS sử dụng ống nghe để khám bệnh nhưng không đeo vào tai! Quá hay!



Đi tìm lời giải cho một câu hỏi khó!: "Tại sao chỉ có cộng sản mới thắng được cộng sản?"


Đi tìm lời giải cho một câu hỏi khó!: "Tại sao chỉ có cộng sản mới thắng được cộng sản?"


Chim báo bão (Danlambao) - "Chỉ có người cộng sản mới thắng được người cộng sản mà thôi". Đây là câu nói nổi tiếng của ông Borits Yetlsin. Cựu thủ tướng thời Nga xô viết và cựu tổng thống đầu tiên của nước Nga sau này. Mọi người rất tâm đắc với câu nói này bởi nó đúng với những gì đã và đang diễn ra trên thực tế của lịch sử lẫn hiện tại. Rằng rất khó có thế lực nào ngoài CS đánh bại được họ ngoài chính họ. Cho dù thế lực dân chủ, cấp tiến thế giới đang lấn át thế lực CS. Họ không những không thoi thóp như nhiều dự đoán, mà vẫn bình chân như vại. Nhưng để đi tìm cho câu hỏi khó: Nguyên nhân nào chỉ có CS mới thắng được CS! Thì có lẽ chưa một ai đi sâu vào tìm hiểu mổ xẻ vấn đề này một cách nghiêm túc. Vì vậy qua bài viết này, tôi xin viện dẫn lời ông Yetlsin, để liên hệ tới đảng CSVN hiện nay, nhằm đi sâu vào tìm hiểu và làm rõ những nguyên nhân nào, làm họ trở lên bất khả chiến bại như vậy.

Trước khi đi sâu vào tìm hiểu tôi xin lấy một ví dụ hình tượng để mọi người dễ hình dung. Chúng ta hãy hình dung tổ chức CS như một cỗ máy hoàn chỉnh, được cấu tạo bởi các chi tiết liên quan mật thiết với nhau như các tế bào hợp thành, khó lòng tách rời các bộ phận từ trong ruột cho tới vỏ ngoài bền vững của nó. Do được thiết kế hợp lý, nên khi vận hành, cỗ máy này làm việc rất hiệu quả. Loại trừ việc dùng vũ lực mạnh để phá tan cỗ máy thì dường như không có bất kỳ lực tác động nào làm hư hỏng được cỗ máy đó. Chỉ có duy nhất cỗ máy đó bị hỏng, do một chi tiết đặc biệt quan trọng là nhóm người điều khiển, hay trung tâm đầu não của nó gây lên. Ngoài ra, nếu bộ phận nào hỏng họ sẽ thay thế, chứ không phải như nhận định có tính khái quát của ông Yetlsin.

Sau đây là ý kiến của tôi nêu lên mấy vấn đề nhằm làm sáng tỏ nguyên nhân trên:

1. Hệ thống tổ chức đảng được kế thừa từ thời Stalin của nước Nga Xô viết, có cơ cấu và sắp xếp theo mô hình tháp nhọn (sau này được cơ cấu lại không có đỉnh hoặc chóp bằng). Từ thượng tầng kiến trúc cho đến hạ tầng cơ sở có đầy đủ các ban bệ với các nhiệm vụ và chức năng khác nhau như chính trị, tư tưởng, kiểm tra, tổ chức, nội chính, an ninh, quốc phòng, đối nội, đối ngoại, cho tới các ban bệ tưởng chừng như vô hại, vô nghĩa như ban tôn giáo, ban dân tộc miền núi v.v... hay mặt trận tổ quốc đều là những mắt xích quan trọng, không thể tách rời trong guồng máy tổ chức đảng trong quá trình hoạt động. Hệ thống tổ chức này còn có nhiệm vụ bảo vệ và giữ gìn đảng qua nhiều vòng, nhiều lớp từ TW đến địa phương. 

Với một bộ máy được tổ chức có hệ thống một cách tinh vi, phức tạp, có qui mô cả về chất lượng lẫn số lượng thành viên đồ sộ đến mức độ khủng khiếp (khoảng 6-7 triệu đảng viên) như vậy, thì không có một tổ chức chính trị nào có thể địch nổi họ, nếu không có sự chuẩn bị bài bản và kế hoạch lâu dài.

2. Chính sách cai trị cực kỳ tinh vi và hà khắc, được áp dụng bởi chính sách sổ hộ khẩu là để quản lý sự đi lại, cư trú của mọi công dân, nhằm phân tán chia nhỏ, cách ly người dân, không cho họ có cơ hội hoặc không gian đi lại để tụ tập hội họp. Kết hợp với việc quản lý dân bằng biện pháp hành chính, họ còn đưa ra những bộ luật hình sự hóa chính trị, nhằm thắt chặt và trừng trị những ai có tư tưởng chống đối. Cấm mọi hoạt động có tổ chức là điều họ kiêng kỵ và đưa lên hàng đầu trong việc soạn thảo hình luật. Chứng kiến chính sách cai trị kiểu mẫu này của CS, người ta liên tưởng tới chính sách cai trị của Thương Ưởng thời nhà Chu, hay thời Võ Tắc Thiên thời nhà Đường bên Tàu, đều có những nét tương đồng na ná như nhau.

Khủng bố trắng hay còn gọi là khủng bố tư tưởng, cũng là một cách cai trị tàn bạo. Thanh trừng đối tượng bằng khủng bố tinh thần, bằng cách cầm tù, giam lỏng, quản lý hành chính v.v... làm cho đối tượng tê liệt ý chí, tinh thần bất an chết một cách từ từ, hoặc không chết cũng sống trong sự hoảng loạn khiếp sợ, cầu an vô cảm. Đối với người dân thì tạo sự nghi kỵ lẫn nhau. Cha mẹ, vợ chồng, con cái trong nhà cũng không dám bàn với nhau việc chính trị. Ra đường mọi người lấm lét, nghi ngờ nhìn nhau, cho dù hiện nay người dân có được cởi mở hơn, nhưng chỉ dám dừng lại ở mức than thở, oán trách, chửi rủa chế độ, chứ không ai dám bàn việc đại sự, nhằm chống đối lại chính quyền.

3. Ngoài việc có hệ thống tổ chức chính trị chặt chẽ, tinh vi, họ còn huy động được nguồn tài chính vô tận và dồi dào để hoạt động và tồn tại là tiền thuế của dân. Ở bất cứ thời điểm khó khăn nào về kinh tế, thì người gánh chịu là dân, chứ họ không hề giảm bớt bộ máy tổ chức và quyền lợi của đảng. Với họ thì việc an nguy của dân tộc không quan trọng bằng sự sinh tồn của đảng.

Ba nguyên nhân cơ bản trên là yếu tố quan trọng giúp cho các đảng CS tồn tại, đó cũng chính là các trở ngại quan trọng cho việc lập lên những tổ chức đối lập, có đủ các điều kiện lật đổ họ.





Hòa hợp-Hòa giải Dân tộc đi về đâu?


David Thiên Ngọc (Danlambao) Bản chất của con người CS ở đây ta không cần phải nói nữa. Để chứng minh cho điều đó từ những phát biểu của các lãnh tụ CS trên thế giới và các nguyên thủ các quốc gia như: Mikhai Gorbachev TBT đảng CSLX, Milovan Djilas bí thư đảng CS Nam Tư, Boris Yeltsin, V.Putin tổng thống Nga, Thủ Tướng Đức Angela Merkel đến Đức Dalai Lama nhà lãnh đạo tinh thần của Phật Giáo Tây Tạng cũng đều đã khẳng định sự thật và bản chất của con người và chế độ CS như thế nào rồi và hầu như ai cũng đã biết. Nơi đây tôi không phải trích dẫn ra.

Tôi chỉ xin nhắc lại một điều mà trên một bài viết trước kia tôi đã nêu bật tính chất của 3 quốc gia: Hoa Kỳ, Trung cộng và CSVN như sau:

Hoa Kỳ: Nói trước làm sau. Như trước khi đưa quân sang Irac với chiến dịch “bão táp sa mạc” thời TT Bush cha rồi năm 2003 thời TT Bush con đều có tên chiến dịch và báo trước ít nhất một tuần rồi sau đó mới thực hiện kế hoạch (quân tử dùng minh thương chớ xử dụng ám tiêu). Đối với Afghanistan cùng nhiều nơi trên thế giới và mọi việc khác về XH, KT cũng thế chỉ ngoại trừ vấn đề an ninh quốc gia mà thôi.

Trung cộng: Làm trước nói sau. Mọi hành động chủ trương cho dù là việc XH bình thường cũng đều hoàn toàn bí mật. Sau khi sự đã rồi, ai đó phát hiện hay phanh phui thì sẽ có biện pháp đối phó ứng xử sau tùy theo cụ thể, đặc thù của tình thế và tính chất của sự việc (xử dụng ám tiêu) ví như cướp, giựt… cứ cướp giựt. Nếu không ai tri hô, tố giác thì thôi xem như êm xuôi và thuyền chìm tại bến. Còn ngược lại thì trả cho khổ chủ một phần hay cả vú lấp miệng em, rồi xù là tùy theo chưa biết trước.

Riêng đối với CSVN thì chỉ một câu gọn nhẹ: Nói một đường, làm một nẻo. Thật quả không sai.
Thời gian gần đây rộ lên từ hải ngoại đến quốc nội cụm từ “Hòa giải-Hòa hợp Dân Tộc”. Tôi nghe câu này mà ngẫm nghĩ lại trong thời gian dài gần thế kỷ qua nơi vũ đài chính trị VN mà chẳng biết nói sao đành mượn lời của cụ Nguyễn Tiên Điền “Những điều trông thấy mà đau đớn lòng”. Không đau lòng sao được? Khi nhân dân VN như một cô “Gái quê” chân ướt chân ráo lạc bước lên chốn thị thành đô hội dưới ánh sáng muôn màu và bầy chồn cáo, cuối cùng “em đã bị dụ”. Với bản chất hiền hòa và chơn chất làm sao mà có sự đề phòng, chuẩn bị để đối phó với kẻ lưu manh, điếm ngôn xảo ngữ nói một đàng rồi làm một nẻo? để chứng minh cho điều đó tôi xin sơ lược qua từng bước.

Kể từ những năm 40s của thế kỷ trước. Hồ tập Chương đã dụ các thân hào chí sĩ, các tên tuổi lớn yêu nước VN cùng nhau đứng chung dưới mái nhà “Chính phủ liên hiệp” để chung tay chống đế quốc Pháp cứu sơn hà, thử hỏi ai mà không ủng hộ?. Nhưng thật ra đây chỉ là một ngôi nhà ma của loài qủy dữ ngụy tạo để điểm mặt từng người và dễ dàng tiêu diệt, hầu loại trừ đối thủ sau này có thể cản trở con đường "cách cái mạng" của nhân dân mà bán nước. Tất nhiên xong việc, ngôi nhà ma đó sẽ trở thành nghĩa trang mai táng các nhà chí sĩ chân chất yêu nước VN.

Sau khi Hồ tập Chương và đồng đảng đã đứng lên “cướp” chính quyền từ tay nhân dân do học giả, Thủ Tướng Trần trọng Kim đứng đầu. Từ đó xây dựng lên một nhà tù lớn trên toàn cõi Miền Bắc VN mà ngụy danh là nước VNDCCH và ra tay tàn sát nông dân (CCRĐ) kể cả những người yêu nước và từng cưu mang cả bộ sậu chóp bu đảng cướp CSVN. Tàn sát giam cầm, khổ sai văn nghệ sĩ (NV-GP) vì bản chất CS rất sợ trí thức với lý do gì ai cũng hiểu mà tôi không phải phân tích, dẫn chứng ra nhiều.

Cũng trong những năm 40s khi thế chiến thứ 2 kết thúc thì phong trào độc lập của các nước thuộc địa trên toàn thế giới nở rộ như nấm mọc sau mưa. Hầu hết từ Phi sang Á không một nước nào phải bỏ ra một giọt máu để giành độc lập, tự do. Thế mà tập đoàn Hồ tập Chương và bè lũ đã ngu muội nghe theo lời xúi dục của CS Nga-Tàu đem máu xương nhân dân chôn vùi nơi thung lũng Điện Biên và ngửa mặt xưng là chiến thắng “kinh thiên động địa-rúng động năm châu” với tâm thức thằng Bờm ngửa mặt nhận nắm xôi từ tay phú ông Mao-stalin.

Tiếp diễn bản chất của một kẻ dối lừa. Hiệp định Genève được ký kết để chấm dứt sự hiện diện của quân đội Pháp ở Đông Dương. Qua hiệp định này Lập trường của nước VNDCCH ông Phạm Văn Đồng đã nêu lên và đưa vào nội dung hiệp định 8 điểm trong đó điểm thứ 3 như sau:"Tổ chức tổng tuyển cử tự do trong 3 nước nhằm thành lập chính phủ duy nhất cho mỗi nước".

Thế nhưng sau khi hiệp định được ký kết đúng ra toàn bộ lực lượng CS phải rút hoàn toàn về Bắc bên kia vỹ tuyến 17 để chuẩn bị tổng tuyển cử. Vậy mà CSVN chỉ rút một phần trên hình thức để che mắt Quốc Tế. Bộ phận nòng cốt được bí mật cài ở lại Miền Nam VN để làm cơ sở, hậu thuẩn cho cuộc chiến sau này cưỡng chiếm MNVN như đã định sẵn. Rõ ràng hiệp định ký một nơi mà thi hành một nẻo. Lừa đảo nhân dân Miền Nam lúc đó rằng cán bộ chỉ đi tập kết ra Bắc thời gian 3 năm để chờ tổng tuyển cử. Thế rồi chồng vợ, cha con, người thân tan đàn xẻ nghé đằng đẵng 21 năm trời mà vết thương đó đến mãi hôm nay vết sẹo vẫn chưa mờ.

Đốt dãy Trường Sơn. Làm tay sai cho Nga-Tàu đẩy gần 5 triệu quân dân nướng vào chảo lửa Trường Sơn để mang chủ nghĩa điên cuồng nhuộm đỏ ĐNÁ. Nếu không phản bội hiệp định Genève, cài đảng viên CS ở lại Miền Nam chuẩn bị mưu đồ và thực hiện tổng tuyển cử thì làm gì có cuộc chiến tranh tương tàn nồi da xáo thịt, để sau ngày 30/4/1975 huênh hoang rằng đảng đem lại hòa bình, thống nhất cho dân tộc???

Dựng ngọn cờ đánh Mỹ ư? Đuổi Mỹ ư? Vậy tại sao sau khi hiệp định Paris ký kết vẫn tiếp tục bắn giết anh em? Đốt phá làng mạc gọi là khúc ruột Miền Nam khi không còn một người Mỹ nào trên đất nước Miền Nam Việt Nam? rồi cũng xảo trá cam kết thực hiện hòa hợp, hòa giải dân tộc như trong hiệp định Paris điều 11 khoản IV:

Ngay sau lệnh ngừng bắn, hai phía miền Nam Việt Nam:

- Thực hiện hòa giải, hòa hợp dân tộc, xóa bỏ hận thù, nghiêm cấm mọi hành động thù địch, kỳ thị nhằm vào các cá nhân hay tổ chức đã từng cộng tác với bên này hoặc bên kia.

- Bảo đảm tự do dân chủ cho nhân dân: tự do cá nhân, tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do hội họp, tự do lập hội, tự do hoạt động chính trị, tự do tín ngưỡng, tự do đi lại, tự do di trú, tự do làm việc, quyền tư hữu, quyền tự do kinh doanh.

Hòa giải, hòa hợp dân tộc xóa bỏ hận thù ư? Gần triệu người dân quân cán chính VNCH xương bỏ núi đồi, máu rơi rừng sâu sông suối… xương cốt đa phần đến ngày nay vợ con cũng chưa được thấy tìm… cả triệu người dân MNVN đàn bà, trẻ nít phải bỏ nước ra đi một số lớn đã chìm thây trong lòng biển làm mồi cho cá, phụ nữ là nạn nhân cho hải tặc làm nhục trước mặt chồng con rồi xác thân cũng trôi theo dòng nước. Ai mà không có một quê hương, một nơi chôn nhau cắt rốn? Ai mà không có một cõi đi về, nơi đó là Quê Hương mà “Quê hương là chùm khế ngọt… quê hương là cầu tre nhỏ… là đêm trăn tỏ... Quê hương nếu ai không nhớ! Sẽ không lớn nổi thành người…” (Đỗ trung Quân). Như vậy mỗi người VN phải đứt ruột đành bỏ Tổ Quốc để chịu kiếp “ly hương” thì cái động lực và nguồn cơn không hề nhỏ, với trang viết này không đủ để tỏ bày.

Cũng trong điều 11 khoản IV HĐ Paris những cái tự do mà nhân dân MNVN phải có cũng đều bị CSVN tước đoạt. Các tù nhân lương tâm VN đang đứng sau hàng song sắt của nhà tù CS là gì? Có phải những người có dũng khí, can đảm đứng lên đòi lại những quyền tự do mà trong điều 11 khoản IV HĐ Paris đã ghi rõ?

Như vậy hầu hết người dân VN bỏ nước ra đi sau ngày Quốc hận 30/4/1975 dứt khoát đều mang trong lòng một nỗi hận, nỗi đau không dứt… Thế thì tôi xin hỏi ông Trương tấn Sang ngày 25/7/2013 trong buổi diện kiến Tổng Thống Mỹ B.Obama ai đã cho phép ông thay mặt người VN ở Mỹ- Những thuyền nhân- để nói lời “Cảm ơn nước Mỹ đã tạo điều kiện cho người Mỹ gốc Việt được thành công trên cả hai lĩnh vực kinh tế và chính trị.”??? Lúc này nhìn qua lớp kính màn hình ai cũng thấy bản mặt của T.T.Sang dày như một lớp vữa của một bức tường ô nhục, rêu phong mục nát sắp đổ nhào.

Trở về với vấn đề hòa giải- hòa hợp dân tộc. Suốt từ đầu bài viết cho đến đây tôi đã tạm nêu ra một số ít trường hợp có liên quan và những điểm trong chính sách mà CSVN có đề cập đến trong lĩnh vực hòa hợp-hòa giải dân tộc. Ở điểm này tôi xét thấy vấn đề hòa hợp-hòa giải dân tộc nó có hai tình huống. Thứ nhất là về mặt địa chính trị nếu CSVN ở thế cân bằng hay thượng phong thì chiêu bài hòa hợp-hòa giải dân tộc chỉ là các điều khoản trên bàn hội nghị, bàn giấy mà thôi. Nghĩa là cứ hứa suông, ký suông để đạt được mục đích, tham vọng và sau cùng thì cái hòa hợp- hòa giải đó sẽ đi vào quên lãng… và nước cờ sắp sẵn cứ tiến lên từng bước như sau hai hiệp định Genève và Paris mà ta đã rõ.

Với sự gian xảo cộng thêm lỳ lợm và vô sỉ thì CSVN không ngại một điều gì miễn sao đạt được ý đồ cho dù là sự nghiệp đó được xây dựng trên nền tảng vô đạo.

Thứ 2 nếu CSVN ở trong thế hạ phong và bị bao vây, cô lập. Thì chiêu bài hòa hợp- hòa giải dân tộc là kế hoãn binh, sống chung, hòa mình để tìm kẽ hở, điểm yếu của đối phương và chờ ngày phục hận và tiêu diệt như chúng đã làm với chiêu bài chính phủ liên hiệp năm 1946.

Ngọn Đông Phong cùng với lửa lòng dân tộc- Dòng thác cách mạng thứ 4- đã thổi lên và ngùn ngụt cháy khắp mọi miền đất nước. Bắt đầu những đóm lửa hồng là những năm đầu của TK 21. Thế là năm 2004 nghị quyết 36 của bộ chính trị T.Ư đảng CSVN đã bày ra với khúc ruột ngàn năm.

Trong những năm cuối của TK trước và xa hơn nữa CSVN cũng đã bí mật lập ra những chi bộ đảng hoạt động lén lút ở hải ngoại từ Mỹ-Canada-Úc và Châu Âu. Với mạng lưới này chúng len lỏi xâm nhập vào cộng đồng người Việt hải ngoại và các tổ chức chính trị đối kháng lại với chế độ độc tài CSVN. Chưa thấy đủ, CSVN cũng trong NQ36 đó đã đưa tên Nguyễn thanh Sơn thứ trưởng bộ Ngoại Giao CSVN làm chủ nhiệm UB về người VN ở nước ngoài với nhiệm vụ “kiều vận”. Đến những năm gần đây nền KTVN bắt đầu thoi thóp chết lâm sàng với gần 400 ngàn/700 ngàn doanh nghiệp đã phá sản và khai tử, còn lại cũng đang lao dốc và gần chạm đáy. Những cú đấm thép của 3 Ếch Mit tơ Bin đã gãy càng sứt gọng. Lớp thì chìm vào đáy biển như Vinashin, Vinalines, Vinaconex… lớp thì chờ ngày hạ huyệt như Than khoáng sản, Tổng Cty Sông Đà… số còn lại thì giở trò bịp bợm tăng giá sản phẩm từng ngày móc túi nhân dân để bù vào khoảng bỏ túi riêng như EVN, VNPetro… hòng kéo dài sự sống. Thế thì con số mỗi năm trên mười mấy tỉ USD kiều hối đổ về là cả “một chùm khế ngọt” nếu CSVN quên đi thì hơn 3,5 triệu đảng viên “sẽ không lớn nổi thành người…”.

Nhưng sự đời thật trớ trêu. Tạo hóa đã sinh ra loài Công, loài Phụng với bộ lông muôn ngàn màu sắc, lại múa giỏi hát hay. Ngược lại loài kênh kênh đã xấu xí hằng ngày chỉ biết bu vào xác thối mà rút tỉa, giựt giành! CS là loài “Bất tri lý” như trong bài viết trước đây tôi đã nói. Đã bất tri lý thì không phân biệt được phải trái đúng sai, đen trắng… là loại đần độn. Tên Nguyễn thanh Sơn mà người Việt hải ngoại còn gọi là “Sơn heo” nhìn bản mặt là biết xuất xứ. Trong lúc nhiệm vụ mà đảng của hắn ta giao cho hắn là kiều vận. Thế mà vào những ngày cuối của tháng 7/2013 khi ông Trương tấn Sang qua chầu Nhà Trắng. Để phản đối tập đoàn CSVN bán nước, một số đông người Việt hải ngoại đã biểu tình khi Trương tấn Sang diện kiến TT Obama. Trước sự kiện trên tên Nguyễn thanh Sơn nói với phố Bolsa TV rằng: “có những người chỉ vì đồng tiền, có những người chỉ vì nhu cầu cuộc sống, có những người chỉ vì có một chút thu nhập thêm mà tham gia những hoạt động" và còn nhiều phát biểu khác gây phẩn nộ trong cộng đồng người Việt hải ngoại.

Như vậy công tác “kiều vận” của tên Sơn mà đảng cướp của ông ta giao cho ông đã không làm nên chuyện mà còn gây phản tác dụng nữa. Đáng lẽ ra thì cái đảng thổ tả này phải lôi đầu hắn về nước mà trị cái tội “Ngu mà láo”. Nhưng chúng ta cũng nên nghĩ lại. Hãy nghe tên Nguyễn sinh Hùng chủ tịt cuốc hội, một trong tứ trụ trào đờm phát biểu vào ngày 12/6/2010 trước phiên chất vấn của cuốc hội rằng “Hôm nay thấy sai một chút chỗ này, xử lý cách chức đi, kỷ luật đi. Ngày mai thấy sai chỗ kia cách chức đi, kỷ luật đi. Lấy ai làm việc nữa các đồng chí?” các bạn nghĩ sao? Hết biết. Cái đất nước này là của riêng của đảng CSVN.

Vậy để đem lại độc lập tự do, dân chủ và nhân quyền cho đất nước, dân tộc VN bằng con đường hòa hợp-hòa giải có khả thi? Biết rõ điều này nên trên lộ trình tìm kiếm con đường hòa giải-hòa hợp để kéo dài sự tồn tại của chế độ. Nguyễn thanh Sơn luôn né tránh phạm trù “hòa giải” mà chỉ đề cập đến “hòa hợp” mà thôi.

Lược qua từ trên ta đã thấy rõ giữa hai con người Quốc-Cộng có hòa giải được những món nợ trong quá khứ? Mà nhất là những món nợ đó nó kết dính ăn sâu như tế bào ung thư đã di căn vào lục phủ ngũ tạng. Những vết thương đó nó không phai mờ mà nó thẩm thấu qua các thế hệ sau đời F2, F3… Ta hãy nhìn cảnh cháu nội của người tù xuyên thế kỷ Nguyễn hữu Cầu trên những bước đường xuôi ngược, nước mắt trải suốt quãng đường đi đến trại giam để thăm nuôi và giờ là nuôi bệnh cho ông trong những ngày trên dương thế, không biết ngắn dài, do hậu quả của tù đày tra khảo. Làm sao trong những giấc ngủ của vợ và 3 người con gái của nhà giáo yêu nước Đinh đăng Định được bình yên? Làm sao trong những bữa ăn của những người vợ trẻ, con thơ của anh Ngô thanh Kiều Phú Yên, Nguyễn công Nhựt Bến Cát-Bình Dương cùng nhiều, nhiều nạn nhân khác không chan bằng nước mắt? Làm sao trong những cơn mưa dầm hay dông bão, gió mùa đông bắc lùa qua, hàng vạn dân oan đầu bờ cuối bãi với cảnh màn trời, mà không tê buốt cõi lòng? Cách đây 75 năm (1939) cố nhạc sĩ Nguyễn văn Thương cũng đã chia sẻ trong cảnh gió lạnh đêm đông chỉ với tâm trạng của người lữ khách qua đường “…có ai thấu tình cô lữ đêm đông không nhà…???”. Trong những đêm đông không nhà có cụ già dân oan đã chết giữa công viên không một chiếc chiếu che mình.

Thế thì làm sao mà “Giải”? không giải được thì lẽ nào mà “hợp”??? Ví như trong một gia đình anh em bằng mặt chứ không bằng lòng, liệu cuộc sống có được bình yên và lâu dài? Nếu có bị gò ép trong tư thế chẳng đặng đừng thì cũng chỉ tính bằng ngày một với ngày hai.

Nếu để đi đến con đường dân chủ qua cửa ngõ “hòa hợp-hòa giải” thì ít ra thành phần đôi bên phải có chút thành tâm. Đàng này hòa hợp-hòa giải mà một bên chỉ là kế hoãn binh để tìm phép màu hóa giải mà trong lòng luôn chất chứa súng đạn, bom mìn và một rừng âm mưu sâu độc thì đó là miệng lưỡi của những tên chính trị salon với lời hoa mỹ giáo điều “niềm tin chiến lược”và “thành tâm chính trị” của những tên bồi bút lấp ló sau lưng mách nước như cảnh “nhắc tuồng” trên những sân khấu rẻ tiền.

Con đường ngắn nhất để đi đến tự do, dân chủ, nhân quyền cho VN mà không đổ nhiều máu xương là đảng CSVN tự biết sức mình, nhận biết được sứ mạng lịch sử không còn nữa và mau trao trả lại quyền lực cho nhân dân.

Ngày 17/4/2014


Subject: trung úy công an tên Nguyễn Hoàng Minh




From: quocviet171
Date: Thu, 17 Apr 2014 16:00:14 -0700
Subject:  trung úy công an tên Nguyễn Hoàng Minh

 


Than huu
SAIGON2016comeback
Kinh chuyen tiep
Vào ngày 15:46 Thứ Năm, 17 tháng 4 2014, VAN QUA tran <hong_quan_> đã viết:
On Thursday, 17 April 2014 1:18 PM,

 Gia'ng Tien <tienzan> wrote:
Tường trình sự việc cảnh sát an ninh chặn xe đánh đập dã man nhà vận động UPR - Bùi Tuấn Lâm

Ảnh: Bùi Tuấn Lâm 

Kính gửi: các Cơ quan, Tổ chức nhân quyền quốc tế;

Chính phủ các nước dân chủ, tự do khắp thế giới;

Toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước.

 

Tôi tên: Nguyễn Đức Quốc

 

Hiện ở tại 284 Lạc Long Quân, thị trấn Lăng Cô, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên Huế.

 

Xin tường trình và tố cáo trước Công luận thế giới, Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước việc cảnh sát an ninh, công an cộng sản Việt Nam tại thành phố Tam Kỳ tỉnh Quảng Nam, đã chặn xe đánh đập dã man nhà hoạt động tham gia vận động tại kỳ “Kiểm Điểm Định Kỳ Phổ Quát (UPR)” về nhân quyền, anh Bùi Tuấn Lâm (Peter Lam Bui).

 

Vào lúc 8h50 phút ngày 16/4/2014, sau khi tôi và anh Bùi Tuấn Lâm đến thăm một cựu tù nhân lương tâm, nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn tại thành phố Tam Kỳ ra về nhân chuyến làm thiện nguyện tại Quảng Nam.

 

Khi chúng tôi đi từ nhà của nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn, để đến trạm xe buýt từ Tam Kỳ đi Đà Nẵng thì có bốn người đàn ông mặc áo sơ mi và quần của ngành cảnh sát an ninh, công an cộng sản Việt Nam. Họ đi trên hai xe gắn máy bám theo xe chúng tôi, sau đó bọn chúng gọi thêm hai xe bốn người nữa tất cả là bốn xe tám người bám theo chúng tôi trên đường đi, ngoài tôi và Bùi Tuấn Lâm còn có hai người cháu của nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn một người tên Ngọc chở Bùi Tuấn Lâm và một người tên Thảo do tôi chở, chúng tôi đi trên hai xe gắn máy từ nhà chú Huỳnh Ngọc Tuấn đến cầu Kỳ Trung chúng tôi bị tám tên an ninh này chặn lại, khi đó xe tôi đi trước vì đoạn đường này đang sửa chữa nên chúng tôi chạy xe rất chậm, một tên trong bọn chúng đưa tay giựt áo tôi nhưng có một chiếc xe gắn máy khác đi cùng chiều vượt lên xe tôi nên tôi đã tránh được, tôi vừa qua khỏi thì bọn chúng quay đầu xe của chúng chắn ngang đường không cho xe do cô Ngọc chở Bùi Tuấn Lâm đi qua và bọn chúng gọi: Ê, Lâm xuống xe, khi đó tôi cũng dừng xe (xe tôi đi trước xe cô Ngọc đang chở Lâm 10 mét). Khi đó Thảo và Ngọc rất hốt hoảng vì lo sợ cho tôi và Lâm bị đánh.

 

Một tên trong bọn họ mặc áo sơ mi có kẻ sọc hỏi Bùi Tuấn Lâm, anh tên gì? khi đó Lâm trả lời với họ tôi tên Lâm mà tại sao các anh lại chặn xe không cho chúng tôi đi, trong khi chúng tôi không vi phạm gì cả khi đó tôi nói với tám người này, các anh là ai? lúc đó tên mặc áo sơ mi có kẻ sọc nói: mời các anh vào đây làm việc (chúng chỉ vào dưới gầm cầu), Khi đó Bùi Tuấn Lâm nói: chúng tôi đi giữa đường đâu vi phạm hay chọc ghẹo gì mà các anh mời chúng tôi xuống gầm cầu làm việc, tôi nói với tên này, trong một xã hội trật tự các anh là cảnh sát an ninh các anh cần phải tôn trọng pháp luật chứ, tên này đốp ngay: muốn làm việc pháp luật thì về xã làm việc, khi đó Lâm nói với tôi anh chạy qua bên kia trước để thông tin cho mọi người biết kẻo chúng nó đánh mình chết không ai biết.

 

Tôi đề máy xe và chạy xe qua bên kia cầu chừng 30 mét để gọi điện thoại báo với linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi, chưa kịp gọi thì tôi nhìn thấy tám tên này vây và đùng nón bảo hiểm đánh đập Bùi Tuấn Lâm rất dã man, chúng đạp anh Lâm té vào thành cầu sém rớt xuống cầu, rồi bọn chúng tiếp tục đánh đập Lâm làm cho anh Lâm bị chúi đầu vào thành cầu một tên trong bọn họ đạp anh Lâm đập đầu vào thành cầu làm bể nón bảo hiểm anh Lâm đang đội, khi đó tôi la lên: bà con ơi ăn cướp, an ninh, công an chặn xe đánh người ăn cướp, cứu chúng tôi với bà con ơi.

 

Khi đó có nhiều người chạy ra nên bọn chúng mới thôi đánh anh Lâm, và nhiều người chỉ mặt mấy tên này nói: các anh là công an, an ninh của thành phố Tam Kỳ và tỉnh Quảng Nam ngày bữa gì, mà sao công an lại đi đánh người dân đi đường vô cớ khi họ không vi phạm gì cả. Nghe thế bọn chúng lên xe chạy đi, sau đó gọi mấy tên khác đến đứng chờ chúng tôi, nhiều người ở đây nói với chúng tôi, trong tám tên đó có một thằng tên Châu, Nguyễn Xuân Châu hay sao đó là an ninh thành phố Tam Kỳ, rồi họ nói với chúng tôi các anh từ từ rồi đi không thì bọn chúng lại đánh các anh đấy.

 

Nghe lời người dân ở đây chúng tôi đứng lại với họ, sau đó 30 phút chúng tôi lại tiếp tục đi đến trạm xe buýt để về Đà Nẵng, khi chúng tôi trên đường đến trạm xe buýt bọn an ninh vẫn tiếp tục chạy theo, khi đó tôi thấy nguy hiểm nên muốn lánh vào một nhà thờ gần đó, Lâm thì lại can không cho vào vì sợ vào nhà thờ thì bọn an ninh lại làm khó cho cha sở ở đó, chúng tôi lại tiếp tục chạy đến trạm xe buýt và lên xe.

 

Khi tôi và Bùi Tuấn Lâm lên xe buýt thì bọn chúng vẫn bám theo xe buýt chúng tôi đang đi, đến trạm dừng kế tiếp thì 2 trong tám tên chặn đánh chúng tôi cũng lên xe buýt, khi đó chúng tôi nhìn thấy hai xe Mô-tô CSTT chạy kèm theo xe buýt chúng tôi đang đi, đến một trạm xe buýt tiếp theo khi xe mở cửa để đón khách thì có hai thanh niên xăm trổ đầy mình gọi, tôi nghĩ họ là dân giang hồ, họ nói: Ê, hai thằng bây xuống đây, thấy tôi và Lâm vẫn ngồi yên, hai thanh niên này nhảy lên xe buýt đứng đối diện chỗ chúng tôi đang ngồi, khi đó Lâm nói: Các anh từ từ nghe chúng tôi nói chuyện để các anh biết, tôi biết các anh bị bọn an ninh sai khiến lên đây đánh chúng tôi, nhưng tôi và các anh không hiềm thù hay ân oán gì nhau, các anh cũng là nạn nhân của bọn an ninh này và chúng ta là con người với nhau nên các anh đừng vì sự sai khiến của bọn an ninh đó mà đánh chúng tôi vô cớ, khi đó tôi cũng nói với hai thanh niên này: các em biết đó, bọn an ninh đó tất cả tám người vừa chặn đánh anh và bạn anh đây tại cầu Kỳ Trung, Tam Kỳ trong khi tụi anh đi làm thiện nguyện về và ghé thăm một người quen đang bệnh do bọn an ninh công an đánh đập.

 

Nghe chúng tôi nói vậy một trong hai thanh niên liền nói với chúng tôi, hai anh chịu khó cho tôi giả bộ đánh quẹt quẹt vài cái rồi các anh la lên để chúng tôi nhảy xuống xe, kẻo mấy an ninh đang ở dưới theo dõi, nhưng hai thanh niên này lại không biết phía trước chúng tôi cũng có 2 tên an ninh đang ngồi và đã lên xe trước họ.

 

Tôi và Lâm gật đầu đồng ý, thì hai thanh niên xông vào lên gối xuống chõ đánh đập chúng tôi bằng động tác giả, tôi và Lâm la lên thì hai thanh niên này lại nhảy xuống xe.

 

Khi qua khỏi địa phận thành phố Tam Kỳ thì những tên an ninh ngồi trên xe buýt cũng xuống xe.

 

Trên đây là toàn bộ sự việc, việc an ninh công an cộng sản Việt Nam tại thành phố Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam đã chặn xe chúng tôi và đánh đập dã man anh Bùi Tuấn Lâm là một nhà hoạt động tham gia vận động tại kỳ: “Kiểm Điểm Định Kỳ Phổ Quát (UPR)” về nhân quyền. Từ khi anh về nước hơn một tháng nay.

 

Tôi viết tường trình này để gửi cho Công luận thế giới cũng như Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước biết về hành vi chặn xe, đánh đập người vô cớ của cảnh sát an ninh công an cộng sản Việt Nam tại thành phố Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam.

 

Tôi cực lực lên án hành vi lộng hành, lạm quyền của lực lượng Cảnh sát an ninh, Công an cộng sản Việt Nam tại thành phố Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam. Đã đánh đập dã man một nhà hoạt động tham gia vận động tại kỳ: “Kiểm Điểm Định Kỳ Phổ Quát (UPR)” về nhân quyền anh Bùi Tuấn Lâm, khi anh và tôi đi làm thiện nguyện tại Quảng Nam và ghé thăm nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn ra về.

 

 

Lăng Cô ngày 16/4/2014

 

 

Người tường trình

 

Nguyễn Đức Quốc

 

danlambaovn.blogspot.com

Featured Post

Bản Tin buổi sáng 12/3/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link