Saturday, April 19, 2014

Đi tìm lời giải cho một câu hỏi khó!: "Tại sao chỉ có cộng sản mới thắng được cộng sản?"


Đi tìm lời giải cho một câu hỏi khó!: "Tại sao chỉ có cộng sản mới thắng được cộng sản?"


Chim báo bão (Danlambao) - "Chỉ có người cộng sản mới thắng được người cộng sản mà thôi". Đây là câu nói nổi tiếng của ông Borits Yetlsin. Cựu thủ tướng thời Nga xô viết và cựu tổng thống đầu tiên của nước Nga sau này. Mọi người rất tâm đắc với câu nói này bởi nó đúng với những gì đã và đang diễn ra trên thực tế của lịch sử lẫn hiện tại. Rằng rất khó có thế lực nào ngoài CS đánh bại được họ ngoài chính họ. Cho dù thế lực dân chủ, cấp tiến thế giới đang lấn át thế lực CS. Họ không những không thoi thóp như nhiều dự đoán, mà vẫn bình chân như vại. Nhưng để đi tìm cho câu hỏi khó: Nguyên nhân nào chỉ có CS mới thắng được CS! Thì có lẽ chưa một ai đi sâu vào tìm hiểu mổ xẻ vấn đề này một cách nghiêm túc. Vì vậy qua bài viết này, tôi xin viện dẫn lời ông Yetlsin, để liên hệ tới đảng CSVN hiện nay, nhằm đi sâu vào tìm hiểu và làm rõ những nguyên nhân nào, làm họ trở lên bất khả chiến bại như vậy.

Trước khi đi sâu vào tìm hiểu tôi xin lấy một ví dụ hình tượng để mọi người dễ hình dung. Chúng ta hãy hình dung tổ chức CS như một cỗ máy hoàn chỉnh, được cấu tạo bởi các chi tiết liên quan mật thiết với nhau như các tế bào hợp thành, khó lòng tách rời các bộ phận từ trong ruột cho tới vỏ ngoài bền vững của nó. Do được thiết kế hợp lý, nên khi vận hành, cỗ máy này làm việc rất hiệu quả. Loại trừ việc dùng vũ lực mạnh để phá tan cỗ máy thì dường như không có bất kỳ lực tác động nào làm hư hỏng được cỗ máy đó. Chỉ có duy nhất cỗ máy đó bị hỏng, do một chi tiết đặc biệt quan trọng là nhóm người điều khiển, hay trung tâm đầu não của nó gây lên. Ngoài ra, nếu bộ phận nào hỏng họ sẽ thay thế, chứ không phải như nhận định có tính khái quát của ông Yetlsin.

Sau đây là ý kiến của tôi nêu lên mấy vấn đề nhằm làm sáng tỏ nguyên nhân trên:

1. Hệ thống tổ chức đảng được kế thừa từ thời Stalin của nước Nga Xô viết, có cơ cấu và sắp xếp theo mô hình tháp nhọn (sau này được cơ cấu lại không có đỉnh hoặc chóp bằng). Từ thượng tầng kiến trúc cho đến hạ tầng cơ sở có đầy đủ các ban bệ với các nhiệm vụ và chức năng khác nhau như chính trị, tư tưởng, kiểm tra, tổ chức, nội chính, an ninh, quốc phòng, đối nội, đối ngoại, cho tới các ban bệ tưởng chừng như vô hại, vô nghĩa như ban tôn giáo, ban dân tộc miền núi v.v... hay mặt trận tổ quốc đều là những mắt xích quan trọng, không thể tách rời trong guồng máy tổ chức đảng trong quá trình hoạt động. Hệ thống tổ chức này còn có nhiệm vụ bảo vệ và giữ gìn đảng qua nhiều vòng, nhiều lớp từ TW đến địa phương. 

Với một bộ máy được tổ chức có hệ thống một cách tinh vi, phức tạp, có qui mô cả về chất lượng lẫn số lượng thành viên đồ sộ đến mức độ khủng khiếp (khoảng 6-7 triệu đảng viên) như vậy, thì không có một tổ chức chính trị nào có thể địch nổi họ, nếu không có sự chuẩn bị bài bản và kế hoạch lâu dài.

2. Chính sách cai trị cực kỳ tinh vi và hà khắc, được áp dụng bởi chính sách sổ hộ khẩu là để quản lý sự đi lại, cư trú của mọi công dân, nhằm phân tán chia nhỏ, cách ly người dân, không cho họ có cơ hội hoặc không gian đi lại để tụ tập hội họp. Kết hợp với việc quản lý dân bằng biện pháp hành chính, họ còn đưa ra những bộ luật hình sự hóa chính trị, nhằm thắt chặt và trừng trị những ai có tư tưởng chống đối. Cấm mọi hoạt động có tổ chức là điều họ kiêng kỵ và đưa lên hàng đầu trong việc soạn thảo hình luật. Chứng kiến chính sách cai trị kiểu mẫu này của CS, người ta liên tưởng tới chính sách cai trị của Thương Ưởng thời nhà Chu, hay thời Võ Tắc Thiên thời nhà Đường bên Tàu, đều có những nét tương đồng na ná như nhau.

Khủng bố trắng hay còn gọi là khủng bố tư tưởng, cũng là một cách cai trị tàn bạo. Thanh trừng đối tượng bằng khủng bố tinh thần, bằng cách cầm tù, giam lỏng, quản lý hành chính v.v... làm cho đối tượng tê liệt ý chí, tinh thần bất an chết một cách từ từ, hoặc không chết cũng sống trong sự hoảng loạn khiếp sợ, cầu an vô cảm. Đối với người dân thì tạo sự nghi kỵ lẫn nhau. Cha mẹ, vợ chồng, con cái trong nhà cũng không dám bàn với nhau việc chính trị. Ra đường mọi người lấm lét, nghi ngờ nhìn nhau, cho dù hiện nay người dân có được cởi mở hơn, nhưng chỉ dám dừng lại ở mức than thở, oán trách, chửi rủa chế độ, chứ không ai dám bàn việc đại sự, nhằm chống đối lại chính quyền.

3. Ngoài việc có hệ thống tổ chức chính trị chặt chẽ, tinh vi, họ còn huy động được nguồn tài chính vô tận và dồi dào để hoạt động và tồn tại là tiền thuế của dân. Ở bất cứ thời điểm khó khăn nào về kinh tế, thì người gánh chịu là dân, chứ họ không hề giảm bớt bộ máy tổ chức và quyền lợi của đảng. Với họ thì việc an nguy của dân tộc không quan trọng bằng sự sinh tồn của đảng.

Ba nguyên nhân cơ bản trên là yếu tố quan trọng giúp cho các đảng CS tồn tại, đó cũng chính là các trở ngại quan trọng cho việc lập lên những tổ chức đối lập, có đủ các điều kiện lật đổ họ.





Hòa hợp-Hòa giải Dân tộc đi về đâu?


David Thiên Ngọc (Danlambao) Bản chất của con người CS ở đây ta không cần phải nói nữa. Để chứng minh cho điều đó từ những phát biểu của các lãnh tụ CS trên thế giới và các nguyên thủ các quốc gia như: Mikhai Gorbachev TBT đảng CSLX, Milovan Djilas bí thư đảng CS Nam Tư, Boris Yeltsin, V.Putin tổng thống Nga, Thủ Tướng Đức Angela Merkel đến Đức Dalai Lama nhà lãnh đạo tinh thần của Phật Giáo Tây Tạng cũng đều đã khẳng định sự thật và bản chất của con người và chế độ CS như thế nào rồi và hầu như ai cũng đã biết. Nơi đây tôi không phải trích dẫn ra.

Tôi chỉ xin nhắc lại một điều mà trên một bài viết trước kia tôi đã nêu bật tính chất của 3 quốc gia: Hoa Kỳ, Trung cộng và CSVN như sau:

Hoa Kỳ: Nói trước làm sau. Như trước khi đưa quân sang Irac với chiến dịch “bão táp sa mạc” thời TT Bush cha rồi năm 2003 thời TT Bush con đều có tên chiến dịch và báo trước ít nhất một tuần rồi sau đó mới thực hiện kế hoạch (quân tử dùng minh thương chớ xử dụng ám tiêu). Đối với Afghanistan cùng nhiều nơi trên thế giới và mọi việc khác về XH, KT cũng thế chỉ ngoại trừ vấn đề an ninh quốc gia mà thôi.

Trung cộng: Làm trước nói sau. Mọi hành động chủ trương cho dù là việc XH bình thường cũng đều hoàn toàn bí mật. Sau khi sự đã rồi, ai đó phát hiện hay phanh phui thì sẽ có biện pháp đối phó ứng xử sau tùy theo cụ thể, đặc thù của tình thế và tính chất của sự việc (xử dụng ám tiêu) ví như cướp, giựt… cứ cướp giựt. Nếu không ai tri hô, tố giác thì thôi xem như êm xuôi và thuyền chìm tại bến. Còn ngược lại thì trả cho khổ chủ một phần hay cả vú lấp miệng em, rồi xù là tùy theo chưa biết trước.

Riêng đối với CSVN thì chỉ một câu gọn nhẹ: Nói một đường, làm một nẻo. Thật quả không sai.
Thời gian gần đây rộ lên từ hải ngoại đến quốc nội cụm từ “Hòa giải-Hòa hợp Dân Tộc”. Tôi nghe câu này mà ngẫm nghĩ lại trong thời gian dài gần thế kỷ qua nơi vũ đài chính trị VN mà chẳng biết nói sao đành mượn lời của cụ Nguyễn Tiên Điền “Những điều trông thấy mà đau đớn lòng”. Không đau lòng sao được? Khi nhân dân VN như một cô “Gái quê” chân ướt chân ráo lạc bước lên chốn thị thành đô hội dưới ánh sáng muôn màu và bầy chồn cáo, cuối cùng “em đã bị dụ”. Với bản chất hiền hòa và chơn chất làm sao mà có sự đề phòng, chuẩn bị để đối phó với kẻ lưu manh, điếm ngôn xảo ngữ nói một đàng rồi làm một nẻo? để chứng minh cho điều đó tôi xin sơ lược qua từng bước.

Kể từ những năm 40s của thế kỷ trước. Hồ tập Chương đã dụ các thân hào chí sĩ, các tên tuổi lớn yêu nước VN cùng nhau đứng chung dưới mái nhà “Chính phủ liên hiệp” để chung tay chống đế quốc Pháp cứu sơn hà, thử hỏi ai mà không ủng hộ?. Nhưng thật ra đây chỉ là một ngôi nhà ma của loài qủy dữ ngụy tạo để điểm mặt từng người và dễ dàng tiêu diệt, hầu loại trừ đối thủ sau này có thể cản trở con đường "cách cái mạng" của nhân dân mà bán nước. Tất nhiên xong việc, ngôi nhà ma đó sẽ trở thành nghĩa trang mai táng các nhà chí sĩ chân chất yêu nước VN.

Sau khi Hồ tập Chương và đồng đảng đã đứng lên “cướp” chính quyền từ tay nhân dân do học giả, Thủ Tướng Trần trọng Kim đứng đầu. Từ đó xây dựng lên một nhà tù lớn trên toàn cõi Miền Bắc VN mà ngụy danh là nước VNDCCH và ra tay tàn sát nông dân (CCRĐ) kể cả những người yêu nước và từng cưu mang cả bộ sậu chóp bu đảng cướp CSVN. Tàn sát giam cầm, khổ sai văn nghệ sĩ (NV-GP) vì bản chất CS rất sợ trí thức với lý do gì ai cũng hiểu mà tôi không phải phân tích, dẫn chứng ra nhiều.

Cũng trong những năm 40s khi thế chiến thứ 2 kết thúc thì phong trào độc lập của các nước thuộc địa trên toàn thế giới nở rộ như nấm mọc sau mưa. Hầu hết từ Phi sang Á không một nước nào phải bỏ ra một giọt máu để giành độc lập, tự do. Thế mà tập đoàn Hồ tập Chương và bè lũ đã ngu muội nghe theo lời xúi dục của CS Nga-Tàu đem máu xương nhân dân chôn vùi nơi thung lũng Điện Biên và ngửa mặt xưng là chiến thắng “kinh thiên động địa-rúng động năm châu” với tâm thức thằng Bờm ngửa mặt nhận nắm xôi từ tay phú ông Mao-stalin.

Tiếp diễn bản chất của một kẻ dối lừa. Hiệp định Genève được ký kết để chấm dứt sự hiện diện của quân đội Pháp ở Đông Dương. Qua hiệp định này Lập trường của nước VNDCCH ông Phạm Văn Đồng đã nêu lên và đưa vào nội dung hiệp định 8 điểm trong đó điểm thứ 3 như sau:"Tổ chức tổng tuyển cử tự do trong 3 nước nhằm thành lập chính phủ duy nhất cho mỗi nước".

Thế nhưng sau khi hiệp định được ký kết đúng ra toàn bộ lực lượng CS phải rút hoàn toàn về Bắc bên kia vỹ tuyến 17 để chuẩn bị tổng tuyển cử. Vậy mà CSVN chỉ rút một phần trên hình thức để che mắt Quốc Tế. Bộ phận nòng cốt được bí mật cài ở lại Miền Nam VN để làm cơ sở, hậu thuẩn cho cuộc chiến sau này cưỡng chiếm MNVN như đã định sẵn. Rõ ràng hiệp định ký một nơi mà thi hành một nẻo. Lừa đảo nhân dân Miền Nam lúc đó rằng cán bộ chỉ đi tập kết ra Bắc thời gian 3 năm để chờ tổng tuyển cử. Thế rồi chồng vợ, cha con, người thân tan đàn xẻ nghé đằng đẵng 21 năm trời mà vết thương đó đến mãi hôm nay vết sẹo vẫn chưa mờ.

Đốt dãy Trường Sơn. Làm tay sai cho Nga-Tàu đẩy gần 5 triệu quân dân nướng vào chảo lửa Trường Sơn để mang chủ nghĩa điên cuồng nhuộm đỏ ĐNÁ. Nếu không phản bội hiệp định Genève, cài đảng viên CS ở lại Miền Nam chuẩn bị mưu đồ và thực hiện tổng tuyển cử thì làm gì có cuộc chiến tranh tương tàn nồi da xáo thịt, để sau ngày 30/4/1975 huênh hoang rằng đảng đem lại hòa bình, thống nhất cho dân tộc???

Dựng ngọn cờ đánh Mỹ ư? Đuổi Mỹ ư? Vậy tại sao sau khi hiệp định Paris ký kết vẫn tiếp tục bắn giết anh em? Đốt phá làng mạc gọi là khúc ruột Miền Nam khi không còn một người Mỹ nào trên đất nước Miền Nam Việt Nam? rồi cũng xảo trá cam kết thực hiện hòa hợp, hòa giải dân tộc như trong hiệp định Paris điều 11 khoản IV:

Ngay sau lệnh ngừng bắn, hai phía miền Nam Việt Nam:

- Thực hiện hòa giải, hòa hợp dân tộc, xóa bỏ hận thù, nghiêm cấm mọi hành động thù địch, kỳ thị nhằm vào các cá nhân hay tổ chức đã từng cộng tác với bên này hoặc bên kia.

- Bảo đảm tự do dân chủ cho nhân dân: tự do cá nhân, tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do hội họp, tự do lập hội, tự do hoạt động chính trị, tự do tín ngưỡng, tự do đi lại, tự do di trú, tự do làm việc, quyền tư hữu, quyền tự do kinh doanh.

Hòa giải, hòa hợp dân tộc xóa bỏ hận thù ư? Gần triệu người dân quân cán chính VNCH xương bỏ núi đồi, máu rơi rừng sâu sông suối… xương cốt đa phần đến ngày nay vợ con cũng chưa được thấy tìm… cả triệu người dân MNVN đàn bà, trẻ nít phải bỏ nước ra đi một số lớn đã chìm thây trong lòng biển làm mồi cho cá, phụ nữ là nạn nhân cho hải tặc làm nhục trước mặt chồng con rồi xác thân cũng trôi theo dòng nước. Ai mà không có một quê hương, một nơi chôn nhau cắt rốn? Ai mà không có một cõi đi về, nơi đó là Quê Hương mà “Quê hương là chùm khế ngọt… quê hương là cầu tre nhỏ… là đêm trăn tỏ... Quê hương nếu ai không nhớ! Sẽ không lớn nổi thành người…” (Đỗ trung Quân). Như vậy mỗi người VN phải đứt ruột đành bỏ Tổ Quốc để chịu kiếp “ly hương” thì cái động lực và nguồn cơn không hề nhỏ, với trang viết này không đủ để tỏ bày.

Cũng trong điều 11 khoản IV HĐ Paris những cái tự do mà nhân dân MNVN phải có cũng đều bị CSVN tước đoạt. Các tù nhân lương tâm VN đang đứng sau hàng song sắt của nhà tù CS là gì? Có phải những người có dũng khí, can đảm đứng lên đòi lại những quyền tự do mà trong điều 11 khoản IV HĐ Paris đã ghi rõ?

Như vậy hầu hết người dân VN bỏ nước ra đi sau ngày Quốc hận 30/4/1975 dứt khoát đều mang trong lòng một nỗi hận, nỗi đau không dứt… Thế thì tôi xin hỏi ông Trương tấn Sang ngày 25/7/2013 trong buổi diện kiến Tổng Thống Mỹ B.Obama ai đã cho phép ông thay mặt người VN ở Mỹ- Những thuyền nhân- để nói lời “Cảm ơn nước Mỹ đã tạo điều kiện cho người Mỹ gốc Việt được thành công trên cả hai lĩnh vực kinh tế và chính trị.”??? Lúc này nhìn qua lớp kính màn hình ai cũng thấy bản mặt của T.T.Sang dày như một lớp vữa của một bức tường ô nhục, rêu phong mục nát sắp đổ nhào.

Trở về với vấn đề hòa giải- hòa hợp dân tộc. Suốt từ đầu bài viết cho đến đây tôi đã tạm nêu ra một số ít trường hợp có liên quan và những điểm trong chính sách mà CSVN có đề cập đến trong lĩnh vực hòa hợp-hòa giải dân tộc. Ở điểm này tôi xét thấy vấn đề hòa hợp-hòa giải dân tộc nó có hai tình huống. Thứ nhất là về mặt địa chính trị nếu CSVN ở thế cân bằng hay thượng phong thì chiêu bài hòa hợp-hòa giải dân tộc chỉ là các điều khoản trên bàn hội nghị, bàn giấy mà thôi. Nghĩa là cứ hứa suông, ký suông để đạt được mục đích, tham vọng và sau cùng thì cái hòa hợp- hòa giải đó sẽ đi vào quên lãng… và nước cờ sắp sẵn cứ tiến lên từng bước như sau hai hiệp định Genève và Paris mà ta đã rõ.

Với sự gian xảo cộng thêm lỳ lợm và vô sỉ thì CSVN không ngại một điều gì miễn sao đạt được ý đồ cho dù là sự nghiệp đó được xây dựng trên nền tảng vô đạo.

Thứ 2 nếu CSVN ở trong thế hạ phong và bị bao vây, cô lập. Thì chiêu bài hòa hợp- hòa giải dân tộc là kế hoãn binh, sống chung, hòa mình để tìm kẽ hở, điểm yếu của đối phương và chờ ngày phục hận và tiêu diệt như chúng đã làm với chiêu bài chính phủ liên hiệp năm 1946.

Ngọn Đông Phong cùng với lửa lòng dân tộc- Dòng thác cách mạng thứ 4- đã thổi lên và ngùn ngụt cháy khắp mọi miền đất nước. Bắt đầu những đóm lửa hồng là những năm đầu của TK 21. Thế là năm 2004 nghị quyết 36 của bộ chính trị T.Ư đảng CSVN đã bày ra với khúc ruột ngàn năm.

Trong những năm cuối của TK trước và xa hơn nữa CSVN cũng đã bí mật lập ra những chi bộ đảng hoạt động lén lút ở hải ngoại từ Mỹ-Canada-Úc và Châu Âu. Với mạng lưới này chúng len lỏi xâm nhập vào cộng đồng người Việt hải ngoại và các tổ chức chính trị đối kháng lại với chế độ độc tài CSVN. Chưa thấy đủ, CSVN cũng trong NQ36 đó đã đưa tên Nguyễn thanh Sơn thứ trưởng bộ Ngoại Giao CSVN làm chủ nhiệm UB về người VN ở nước ngoài với nhiệm vụ “kiều vận”. Đến những năm gần đây nền KTVN bắt đầu thoi thóp chết lâm sàng với gần 400 ngàn/700 ngàn doanh nghiệp đã phá sản và khai tử, còn lại cũng đang lao dốc và gần chạm đáy. Những cú đấm thép của 3 Ếch Mit tơ Bin đã gãy càng sứt gọng. Lớp thì chìm vào đáy biển như Vinashin, Vinalines, Vinaconex… lớp thì chờ ngày hạ huyệt như Than khoáng sản, Tổng Cty Sông Đà… số còn lại thì giở trò bịp bợm tăng giá sản phẩm từng ngày móc túi nhân dân để bù vào khoảng bỏ túi riêng như EVN, VNPetro… hòng kéo dài sự sống. Thế thì con số mỗi năm trên mười mấy tỉ USD kiều hối đổ về là cả “một chùm khế ngọt” nếu CSVN quên đi thì hơn 3,5 triệu đảng viên “sẽ không lớn nổi thành người…”.

Nhưng sự đời thật trớ trêu. Tạo hóa đã sinh ra loài Công, loài Phụng với bộ lông muôn ngàn màu sắc, lại múa giỏi hát hay. Ngược lại loài kênh kênh đã xấu xí hằng ngày chỉ biết bu vào xác thối mà rút tỉa, giựt giành! CS là loài “Bất tri lý” như trong bài viết trước đây tôi đã nói. Đã bất tri lý thì không phân biệt được phải trái đúng sai, đen trắng… là loại đần độn. Tên Nguyễn thanh Sơn mà người Việt hải ngoại còn gọi là “Sơn heo” nhìn bản mặt là biết xuất xứ. Trong lúc nhiệm vụ mà đảng của hắn ta giao cho hắn là kiều vận. Thế mà vào những ngày cuối của tháng 7/2013 khi ông Trương tấn Sang qua chầu Nhà Trắng. Để phản đối tập đoàn CSVN bán nước, một số đông người Việt hải ngoại đã biểu tình khi Trương tấn Sang diện kiến TT Obama. Trước sự kiện trên tên Nguyễn thanh Sơn nói với phố Bolsa TV rằng: “có những người chỉ vì đồng tiền, có những người chỉ vì nhu cầu cuộc sống, có những người chỉ vì có một chút thu nhập thêm mà tham gia những hoạt động" và còn nhiều phát biểu khác gây phẩn nộ trong cộng đồng người Việt hải ngoại.

Như vậy công tác “kiều vận” của tên Sơn mà đảng cướp của ông ta giao cho ông đã không làm nên chuyện mà còn gây phản tác dụng nữa. Đáng lẽ ra thì cái đảng thổ tả này phải lôi đầu hắn về nước mà trị cái tội “Ngu mà láo”. Nhưng chúng ta cũng nên nghĩ lại. Hãy nghe tên Nguyễn sinh Hùng chủ tịt cuốc hội, một trong tứ trụ trào đờm phát biểu vào ngày 12/6/2010 trước phiên chất vấn của cuốc hội rằng “Hôm nay thấy sai một chút chỗ này, xử lý cách chức đi, kỷ luật đi. Ngày mai thấy sai chỗ kia cách chức đi, kỷ luật đi. Lấy ai làm việc nữa các đồng chí?” các bạn nghĩ sao? Hết biết. Cái đất nước này là của riêng của đảng CSVN.

Vậy để đem lại độc lập tự do, dân chủ và nhân quyền cho đất nước, dân tộc VN bằng con đường hòa hợp-hòa giải có khả thi? Biết rõ điều này nên trên lộ trình tìm kiếm con đường hòa giải-hòa hợp để kéo dài sự tồn tại của chế độ. Nguyễn thanh Sơn luôn né tránh phạm trù “hòa giải” mà chỉ đề cập đến “hòa hợp” mà thôi.

Lược qua từ trên ta đã thấy rõ giữa hai con người Quốc-Cộng có hòa giải được những món nợ trong quá khứ? Mà nhất là những món nợ đó nó kết dính ăn sâu như tế bào ung thư đã di căn vào lục phủ ngũ tạng. Những vết thương đó nó không phai mờ mà nó thẩm thấu qua các thế hệ sau đời F2, F3… Ta hãy nhìn cảnh cháu nội của người tù xuyên thế kỷ Nguyễn hữu Cầu trên những bước đường xuôi ngược, nước mắt trải suốt quãng đường đi đến trại giam để thăm nuôi và giờ là nuôi bệnh cho ông trong những ngày trên dương thế, không biết ngắn dài, do hậu quả của tù đày tra khảo. Làm sao trong những giấc ngủ của vợ và 3 người con gái của nhà giáo yêu nước Đinh đăng Định được bình yên? Làm sao trong những bữa ăn của những người vợ trẻ, con thơ của anh Ngô thanh Kiều Phú Yên, Nguyễn công Nhựt Bến Cát-Bình Dương cùng nhiều, nhiều nạn nhân khác không chan bằng nước mắt? Làm sao trong những cơn mưa dầm hay dông bão, gió mùa đông bắc lùa qua, hàng vạn dân oan đầu bờ cuối bãi với cảnh màn trời, mà không tê buốt cõi lòng? Cách đây 75 năm (1939) cố nhạc sĩ Nguyễn văn Thương cũng đã chia sẻ trong cảnh gió lạnh đêm đông chỉ với tâm trạng của người lữ khách qua đường “…có ai thấu tình cô lữ đêm đông không nhà…???”. Trong những đêm đông không nhà có cụ già dân oan đã chết giữa công viên không một chiếc chiếu che mình.

Thế thì làm sao mà “Giải”? không giải được thì lẽ nào mà “hợp”??? Ví như trong một gia đình anh em bằng mặt chứ không bằng lòng, liệu cuộc sống có được bình yên và lâu dài? Nếu có bị gò ép trong tư thế chẳng đặng đừng thì cũng chỉ tính bằng ngày một với ngày hai.

Nếu để đi đến con đường dân chủ qua cửa ngõ “hòa hợp-hòa giải” thì ít ra thành phần đôi bên phải có chút thành tâm. Đàng này hòa hợp-hòa giải mà một bên chỉ là kế hoãn binh để tìm phép màu hóa giải mà trong lòng luôn chất chứa súng đạn, bom mìn và một rừng âm mưu sâu độc thì đó là miệng lưỡi của những tên chính trị salon với lời hoa mỹ giáo điều “niềm tin chiến lược”và “thành tâm chính trị” của những tên bồi bút lấp ló sau lưng mách nước như cảnh “nhắc tuồng” trên những sân khấu rẻ tiền.

Con đường ngắn nhất để đi đến tự do, dân chủ, nhân quyền cho VN mà không đổ nhiều máu xương là đảng CSVN tự biết sức mình, nhận biết được sứ mạng lịch sử không còn nữa và mau trao trả lại quyền lực cho nhân dân.

Ngày 17/4/2014


No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-10/11/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link