Saturday, July 6, 2013

TC Đã Thuần Hóa VC Rồi


 

TC Đã Thuần Hóa VC Rồi

(07/03/2013)

Tác giả : Vi Anh

Diễn đàn khu vực ASEAN ( ARF) năm nay sắp diễn ra tại Brunei vào ngày 02/07/2013. Nhiều dấu chỉ cho thấy vấn đề Biển Đông sẽ là vấn đề chánh. Đa số các nước của tổ chức ASEAN – trừ VNCS -- đang tỏ vẻ quyết tâm hơn, nỗ lực hơn thúc giục Trung Quốc đàm phán về một bộ quy tắc ứng xử trên Biển Đông. Ngoại trưởng Indonesia thấy ASEAN có vẻ đoàn kết nhất trí trong cuộc thúc giục Trung Quốc cấp tốc đàm phán về một bộ quy tắc ứng xử trên Biển Đông nhằm làm giảm căng thẳng trong vùng. Tuy lập trường Mỹ vẫn là không đứng bên nào trong các cuộc tranh chấp biển đảo của các nước trong vùng, nhưng Ngoại trưởng Mỹ John Kerry dự trù sẽ nêu vấn đề Biển Đông tại cuộc họp này ở Brunei.

Duy chỉ có VN Cộng sản, chế độ mất đất mất biển nhiều nhứt vào tay TC, có nhiều hành động và lời lẽ theo đuôi TC. Chủ Tịch Nước Trương tấn Sang đi sang Tàu triều cống,diện kiến Tập cận Bình như thần tử diện kiến long nhan, tái xác nhận thái độ thần phục Thiên Triều. Ông tuyên bố nhất trí, đồng tình, hồ hởi, phấn khởi, giải quyết vấn đề Biển Đông trên nguyên tác song phương do TC đề ra, tuyệt đối không cho nước thứ ba nào bên ngoài can dụ vào.

Giải quyết những tranh chấp tay đôi giữa con sói và con trừu, thi Biển Đông và đảo của VN coi như từ chết tới bị thương, bị kẻ mạnh nuốt hết.

Chưa đủ, Bộ Trưởng Ngoại Giao và Bộ Trưởng Quốc Phòng của Đảng Nhà nước VNCS còn cúc cung tận tuỵ thi hành lịnh của Thiên Triều qua những tuyên bố ghi nhận được như sau. Tin BBC, ngày 27-6-2013 Bộ Trưởng Ngoại Giao của VNCS là Phạm Bình Minh lập lại lời cam kết của Chủ Tịch Nước Trương tấn Sang với Tập cận Bình, rằng Đảng Nhà Nước sẽ “kiên trì thông qua đàm phán hữu nghị, tìm kiếm giải pháp cơ bản và lâu dài mà hai bên đều có thể chấp nhận được”. Cam kết đàm phán tay đôi giữa hai Đảng Nhà Nước CS Trung Quốc và Việt Nam, tức là không cho một nước nào xen vào, không đưa ra một diễn đàn quốc tế hay khu vực.

Còn nữa Bộ Trưởng Quốc Phong của VNCS Phùng Quang Thanh còn bồi thêm một cú nữa. Chiều 26-6, Ông nói với cử tri ở huyện Phủ Cừ ,tỉnh Hưng Yên, rằng VN sẽ không dùng vũ lực mà hy vọng đàm phán để tìm “giải pháp thỏa đáng” cho các tranh chấp ở Biển Đông.

Thêm vào đó, sau chuyến đi của Chủ Tịch Sang sang triều kiến Thiên Triều, Bộ Trưởng Thương Nghiệp của VNCS đang tìm cách bỏ giò lái, hoãn binh không tham dự tổ chức TPP. TPP là là tổ chưc thương mại xuyên Thái Bình Dương có cả mười mấy nước của hai bò đông và tây Thái Binh Dương tham dự, VNCS là nước duy nhứt CS được mời tham gia. TC bi loại ra ngoài.

Thế là VNCS chưa đánh mà đã đầu hàng TC, cắt đất dâng biển cho TC, để được làm thái thú cho TC và tự thực dân (auto- colonialst) với đồng bào. Vậy là lần dầu tiên trong lịch sư VN, quân Tàu thôn tính VN mà nhà cầm quyên như nhược, thông dồng vói quân Tàu, không rút một cây gương, nổ một tiếng súng để bảo vệ bờ cõi.

Không phải CSVN mới lần đầu cắt đất dâng biển cho Tàu Cộng và chạy theo đuôi TC.

TC đã lấy Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc. TC đã chiếm hai đảo Hoàng sa và Trường sa của VN lập thành huyện Tam sa. TC đã chiếm 80% Biển Đông của VN.TC đã vào VN chiếm không biết bao nhiêu công trường, mướn không biết bao nhiêu đất của các tỉnh giáp giới của VN. TC tuồn 80% hàng phế phẩm, độc, giả qua VN. TC đưa ngưòi – chỉ đàn ông, con trai qua VN không cần chiếu khán. Không bao lâu con cái của người này lấy vợ VN, thành công dân VN ảnh hưởng không nhỏ đến chanh trị, văn hoá VN.

TC đã cấy sinh tử phù vào một số cán bộ đảng viên cho chức có quyền, đã nên hình nên dạng. Phe Bảo Thủ, phe CS Bắc Việt và hậu duệ thân TC. Phe cấp tiến, phe CS Nam bộ, đổi mói kinh tế thân Mỹ.

Cuộc đấu đá của Nguyễn Phú Trọng và Trương tấn Sang thân Tàu chống Thủ Tướng Dũng có bàn tay lông lá của CS Bắc Kinh.

TC đã đầu tư bằng gái đẹp, tiên tài và chức tước để thuần hoá một số cán bộ đảng viên có chức có quyền như Pavlov tạo phản xạ có điều kiện nơi con chó thí nghiệm. Đưa miếng thịt bò ra cho nó thấy và đánh một tiếng chuông, thì acid trong bao tử chó tiết ra. Vài lần quen chỉ đánh chuông, mà không đưa miếng thịt bò, acid bao tử vẫn tiết ra.

Thỉnh thoảng trước phẩn uất của người dân VN, TC thả lỏng cho vài ủy viên Bộ Chánh trị ọ ẹ vài lời cứng rắn cho đỡ mất mặt với dân VN. Nhưng hành động thì TC sai khiến họ như khiễn đồng, bắt hành động thực chất theo cầu thần chú của CS Bắc Kinh 16 chữ “láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” và tinh thần 4 tốt “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt”.

Thí dụ như Nguyễn Phú Trọng Tổng Bí Thư Trung Ương Đảng kiêm Chủ Tịch Quân uỷ Trung ương, người có quyển cao chức trọng nhứt nước vẫn tận tuỵ với 16 chữ vàng và 4 tốt của câu thần chú của TC.

Thí dụ Đảng Nhà Nước nghiêm túc thi hành chiếu chỉ “định hướng dư luận” của Bắc Kinh, biến chế độ CSVN là chế độ trấn áp dân bày tỏ lòng yêu nước.

TC không chế đảng Nhà Nước CSVN bằng kinh tế chánh trị. Kinh tế chánh trị là môi với răng trong guồng máy công quyền và xã hội. TC đã nắm trong tay rồi cả hai rồi. Thời gian có lợi cho TC. Càng lâu thì TC gẫm nhấm càng nhiều, nắm càng chặt. TC sắp hoàn thánh một hình thức thực dân mới. VN trỏ thành một thuộc địa kiểu mới do CS Hà nội đóng vai trò “tự thực dân” thay cho thái thú thời Bắc Thuộc.

Quá đau thương cho quốc gia dân tộc VN. Trong đầu thế kỷ 21 và thiên niên kỷ thứ ba rồi, giữa lúc dân chúng các nước Bắc Phi và Trung Đông đứng lên làm cách mạng lật đổ độc tài, giành lại quyền tư do, dân chủ, thì người dân VN đang bị hai tầng áp bức của Trung Cộng và Việt Cộng siết mạnh thêm./.(Vi Anh)

 


 

 

 

 

 
 dangnguoivietyeunguoiviet.org

Hồng Kông : Lo lắng đột ngột xuất hiện sau Thiên An Môn


 

Thứ bảy 06 Tháng Bẩy 2013

Hồng Kông : Lo lắng đột ngột xuất hiện sau Thiên An Môn


Lính Trung Quốc diễu binh ngày 30/06/2013, nhân kỷ niệm 16 năm ngày Hồng Kông được trao trả lại cho Hoa lục.

Lính Trung Quốc diễu binh ngày 30/06/2013, nhân kỷ niệm 16 năm ngày Hồng Kông được trao trả lại cho Hoa lục.

Reuters

Thu Hằng


Đó là nhận định của Thierry Sanjuan, nhà địa lý học và nghiên cứu về Trung Quốc, vừa xuất bản cuốn Bản đồ Trung Quốc (Atlas de la Chine ). 16 năm sau khi Hồng Kông được trao trả lại cho Trung Quốc, ông phân tích mối quan hệ mà hòn đảo đang duy trì với Đại Lục trong cuộc phỏng vấn với phóng viên báo Libération.

Chuyên gia này cho biết, ngay từ những năm 1980, Hồng Kông là cánh cửa kinh tế cho Trung Quốc. Việc hòn đảo được trao trả lại cho Trung Quốc đại lục không thay đổi tiến trình phát triển tại đây. Hồng Kông luôn chiếm vị trí tài chính, dịch vụ và cảng biển lớn nhất. Ngày có ý nghĩa quan trọng nhất với hòn đảo là vụ thảm sát Thiên An Môn diễn ra ngày 04/06/1989. Sự kiện này khiến người Hồng Kông lo lắng. Vì họ quá quen với phong cách kiểu Anh và không hiểu được nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Từ đó tới nay, một phần nền dân chủ được thiết lập từ thời Anh quốc tiếp tục được duy trì. Nhưng Bắc Kinh vẫn can thiệp vào cơ quan lập pháp tại đây, mặc dù Hồng Kông không chịu sự quản lý như các vùng tại lục địa. Các nhà trí thức Hồng Kông giám sát để báo chí tại đây không bị kiểm duyệt theo chế độ trung ương. Họ tiếp tục lên tiếng tố cáo việc những người bất đồng chính kiến bị chết một cách đáng ngờ.

Về bản sắc của người Hồng Kông, tác giả cuốn Bản đồ Trung Quốc cho biết, người Hồng Kông, đặc biệt là giới trẻ, luôn thể hiện khác với người Trung Quốc lục địa. Họ có trình độ học vấn cao, du lịch nhiều và được các nước như Mỹ, Đài Loan và Nhật Bản nhìn một cách thiện cảm. Đồng thời, họ vẫn giữ được các giá trị truyền thống như gia đình hay tôn giáo… Nền giáo dục tư thục và tôn giáo chiếm vai trò chủ đạo. Chính vì thế, việc trung ương muốn áp đặt giáo trình do lục địa biên soạn vào các trường học ở Hồng Kông đã gây căng thẳng giữa Bắc Kinh và Hồng Kông.

Trước khi được trao trả cho Trung Quốc, Hồng Kông đã lập được mối quan hệ với đại lục. Hòn đảo phân bổ các hoạt động cần không gian lớn trong vùng châu thổ Châu Giang. Đặc khu kinh tế Thẩm Quyến, nằm bên cạnh Hồng Kông, cũng được thiết lập. Người Hồng Kông có thể thoải mái sống hay mua sắm tại thành phố này. Trái lại, với người Trung Quốc lục địa, rất khó để vào được lãnh thổ Hồng Kông.

Nhà nghiên cứu Trung Quốc kết luận, sự thống nhất Trung Hoa được thể hiện rõ trên các bất đồng lãnh thổ với Nhật Bản. Về vấn đề này, dân Hồng Kông, Bắc Kinh hay Đài Loan, đều có tinh thần dân tộc chủ nghĩa.

Fukushima : sự cố gia tăng

Quay lại các tai nạn liên tiếp xảy ra tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima như rò rỉ nước nhiễm chất phóng xạ hay hỏa hoạn, báo Le Monde nhận định hai năm sau thảm họa, công ty Tepco vẫn chưa tìm ra được giải pháp.

Đặc phái viên của báo tại Tokyo cho biết, ngày 05/07, Giám đốc Công ty Điện lực Tokyo (Tepco) đã tới miền bắc để trấn an người dân tại đây sau khi công bố khả năng tái hoạt động của hai lò phản ứng tại nhà máy điện hạt nhân Kashiwaza-ki-Kariwa (tại Niigata).

Hơn một nửa dân tại Niigata phản đối quyết định này. Tỉnh trưởng Niigata đánh giá : « Cố để cho hai lò phản ứng hoạt động trở lại cho thấy rằng họ chẳng học được gì từ Fukushima ». Phản đối của người dân tại đây cũng phản ánh sự mất lòng tin của người Nhật đối với công ty điện lực Tepco, sau hàng loạt sự cố xảy ra thời gian gần đây tại Fukushima, như rò rỉ nước nhiễm phóng xạ ra biển, hay tình trạng càng ngày càng xuống cấp một cách đáng lo ngại của các lò phản ứng bị hỏng.

Gián điệp : Châu Âu nhượng bộ Nhà Trắng

Le Figaro tiếp tục thông tin về căng thẳng giữa châu Âu và Hoa Kỳ sau vụ phát giác khoảng 40 sứ quán châu Âu bị nghe lén, trong đó có sứ quán Pháp tại Washington và tại trụ sở của Liên hiệp quốc. Tờ báo nhận định « Bị chia rẽ, các nước thành viên đã từ bỏ việc đưa ra một yêu cầu chung đòi đối tác Mỹ giải trình ».

Đích thân chủ tịch của Ủy ban châu Âu, José Manuel Barroso, công bố tin này. Ông cho biết thêm : « Vấn đề thông tin thuộc vào thẩm quyền của các quốc gia thành viên, chứ không phải của Liên hiệp châu Âu ». Các chuyên gia thông tin sẽ tới Washington dưới màu cờ của từng nước thành viên, trái với thỏa hiệp mà tổng thống Pháp François Hollande và thủ tướng Đức Angela Merkel đưa ra trước đó.

Thứ hai tới, Liên hiệp châu Âu và Mỹ sẽ tiếp tục đàm phán thỏa hiệp tự do trao đổi mậu dịch, song sẽ không đề cập tới vấn đề này. Như vậy, Mỹ có thể đẩy nhanh tiến trình đàm phán về mậu dịch, vấn đề quan trọng với Washington và rất nhiều nước châu Âu, mà không bị khó xử vì vụ scandal này.

Ai Cập : Xung đột leo thang

Căng thẳng leo thang giữa phe chống đối và phe ủng hộ cựu tổng thống Ai Cập Mohameh Morsi tiếp tục được các báo ra ngày hôm nay đề cập tới. Thứ sáu vừa qua, phe ủng hộ cựu tổng thống Mohamed Morsi tiếp tục xuống đường để phản đối vụ « đảo chính ». Báo Le Monde đăng tin « Huynh đệ Hồi giáo, giữa giận dữ và mệt mỏi » với hình ảnh một thanh niên ủng hộ Phe Hồi giáo ngủ vật trên đường với bức ảnh của cựu tổng thống Morsi trên người. Phóng viên tờ báo cho biết các cơ quan an ninh Ai Cập đã bắt phần lớn các nhà lãnh đạo của đảng này dưới nhiều lý do khác nhau.

Đặc phái viên nhật báo Le Figaro thông tin từ thủ đô Cairo : « Ai Cập : đụng độ đẫm máu tại quảng trưởng Tahrir ». Liên hiệp quốc lo lắng về « việc truy đuổi Huynh đệ Hồi giáo ». Vì các nhà lãnh đạo chính của đảng đều bị tạm giam, nhiều người ủng hộ cựu tổng thống Morsi thì bị cảnh sát mặc thường phục tấn công trước cổng Đại học Cairo.

Phóng viên cũng cho biết thêm cuộc họp kín bàn về việc thành lập chính phủ lâm thời. Sáu thành viên tham gia, gồm bộ tham mưu quân đội, đại diện của hai tôn giáo lớn và các thành viên của phe chống cựu tổng thống Morsi, sẽ chỉ định các bộ trưởng, đồng thời giám sát việc tôn trọng những yêu cầu của dân. Đảng « Huynh đệ Hồi giáo» được mời tham giam đàm phán, nhưng họ đã từ chối.

Báo Libération trích đăng lời một người ủng hộ cựu tổng thống Morsi : « Nếu Morsi không trở lại, mọi chuyện đều có thể xảy ra », để bắt đầu bài phóng sự của mình. Bất chấp sự đàn áp của quân đội và cảnh sát, nhà lãnh đạo tối cao của Huynh đệ Hồi giáo, Mohamed Badie, hứa điều động hàng triệu người ủng hộ Morsi : « Bắt bớ, nhà tù, treo cổ, không gì có thể can ngăn được chúng ta ».

Tuần báo Aujourd’hui en France đăng ảnh quân đội Ai Cập dựng hàng rào kẽm gai để ngăn phe ủng hộ cựu tổng thống Morsi tiến vào quảng trường Tahrir. Tuy nhiên, các cuộc đụng độ đẫm máu không phải là vấn đề được toàn bộ dân chúng Ai Cập quan tâm. Tại các khu bình dân, người dân bận tâm tới giá cả cuộc sống ngày càng đắt đỏ. Họ chán các cảnh thay đổi chế độ, mà chỉ cần sự ổn định.

Những kiểu nghỉ hè mới của người Pháp

Học sinh Pháp bắt đầu được nghỉ hè từ đầu tháng 7 tới hết tháng 8. Đây là dịp để tờ Aujourd’hui en France bàn về các thói quen du lịch của người Pháp. Tờ báo cho biết, điểm đến ưu thích nhất của người Pháp vẫn là những nơi tràn nắng. Khủng hoảng khiến người Pháp phải thay đổi thói quen của mình. Họ chọn đi gần hơn, rẻ hơn và ít ngày hơn.

Năm nay, chỉ khoảng 48% dân Pháp (khoảng 30 triệu người) sẽ đi nghỉ hè với ngân sách khá eo hẹp. Dự tính mỗi gia đình sẽ chi khoảng 1 340 euros (khoảng 32 euros mỗi người mỗi ngày), chưa tính tiền đi lại. Tuy nhiên, 70% khách chọn du lịch trong nước, như khu vực biển Địa Trung Hải. Để chi tiêu ít hơn, thay vì thuê phòng khách sạn, họ chọn phương án thuê căn hộ đầy đủ tiện nghi và các làng nghỉ hè, vừa có nhiều thời gian với gia đình, vừa có thể nấu ăn. Khoảng một phần ba người Pháp đi nghỉ hè sẽ ở nhờ nhà họ hàng, gia đình hay bạn bè để không phải trả tiền thuê nhà.

Khủng hoảng chính trị tại các nước Bắc Phi cũng khiến người Pháp thay đổi thói quen du lịch. Lượng khách du lịch Pháp tới Tunisia giảm 39%, tới Ai Cập giảm 39,8% hay Thổ Nhĩ Kỳ giảm 17%.

Khủng hoảng kinh tế và thời tiết ảm đạm của mùa hè năm nay cũng khiến người Pháp do dự. Chính vì thế, các tours du lịch phút chót lại thu hút được nhiều khách, vì người kinh doanh loại hình dịch vụ này sẵn sàng giảm 20-30% thay vì phải để phòng trống.

Nelson Mandela đã mất ?

Nhật báo Libération đăng những tin không chính thức rằng Nelson Mandela đã mất. Một hướng dẫn viên tại Bảo tàng Apartheid cho biết : « Mandela đã chết. Tranh cãi trong nội bộ gia đình ông về thừa kế, các cuộc thăm viếng từ trẻ con tới người già trong làng, như người ta vẫn làm ở đây khi một gia đình có người chết : Tất cả chuyện này cho thấy ông đã chết ! Nếu không ai dám nói ra, đó là vì Đảng Đại hội dân tộc Phi cầm quyền không muốn mất thần tượng của mình ».

Một phụ nữ bán hàng cho biết : « Mandela sẽ chết cuối tuần này. Chí ít là về mặt chính thức ». Một người thân của cựu tổng thống cho biết : « Tin ông đã chết sẽ được công bố sau ngày 18/07, ngày sinh nhật của ông, các nghi lễ đã được chuẩn bị ».

Trong khi đó, gia đình Nelson Mandela bị chia rẽ, người thân của ông đang tranh giành của cải và uy tín. Một số thành viên trong gia đình đã tung ra một nhãn rượu vang và một mác áo phông. Trong khi đó, hai cô cháu của ông trở thành sao của show truyền hình thực tế « Being Mandela ».

Tờ Libération trích lại phân tích của tạp chí People tại Nam Phi, theo đó, sự chia rẽ trong gia đình là hậu quả việc người cha vắng bóng dài ngày do tù đày và tham gia đấu tranh. Nelson Mandela có ba vợ và sáu người con với hai người vợ đầu và « Con của bà này ghét con của bà kia ».


Những Người Mỹ Bị Bỏ Quên


From: NgườiViệtYêuNgườiViệt <Sent: Saturday, July 6, 2013 5:05 PM
Subject: [ChinhNghiaViet] Những Người Mỹ Bị Bỏ Quên

 

 

Những Người Mỹ Bị Bỏ Quên

(07/04/2013)

Tác giả : Vi Anh

Ngày lễ Độc lập của Mỹ, mồng 4 tháng 7, hay July 4 là ngày nghỉ lễ được hưởng lương. Đây là ngày nghì thường rớt vào một cuối tuần dài. Và người Mỹ có dịp đốt pháo bông, đi chơi ngoài trời, bãi biển, mua hàng giá giảm. Nhưng cũng là cơ hội để người Mỹ suy ngẫm về ý nghĩa lịch sử của ngày 4 tháng 7. Đối với Người Mỹ gốc Việt, July 4, năm 2013 này là July 4 thứ 38 với một dân số khoảng 1 triệu 400 ngàn người công dân Hoa kỳ trong xã hội Mỹ. Trên một phương diện chánh trị, ngoại giao nào đó của chánh quyền Mỹ, có hàng triệu người Mỹ bị bỏ quên. Những người Mỹ bị bỏ quên đó không ai xa lạ. Đó là chúng ta, những ngưòi Mỹ gốc Việt.
 
Những người Mỹ gốc Việt đến Mỹ trong cuộc di tản trước và sau khi Saigon bị cưỡng chiếm ngày 30 tháng 4 năm 1975. Đến trong phong trào di tản do Mỹ rước, tiếp theo là phong trào Thuyền Nhân dùng thuyền nan vượt đại dương đánh động lương tâm người Mỹ và cả Nhân Loại nữa. Và tiếp theo là các chương trình Nhân đạo sau đó như HO, ODP. Hầu như những người Việt tỵ nạn CS này, tất cả đã vào quốc tịch Mỹ và trở thành công dân Mỹ được Hiến Pháp, luật pháp Mỹ bảo vệ như bất cứ công dân Mỹ nào của đệ nhứt siêu cường Mỹ này.

Đó cũng là con cháu của chúng ta những công dân Mỹ sanh trên đất Mỹ, được giáo dục từ khi chào đời bằng văn hoá, lối sống Mỹ, trên phương diện pháp lý được quyền ứng cử tổng thống Mỹ như Ô. Bush, và Obama nếu muốn. Người bỏ quên người Mỹ gốc Việt cũng không ai xa lạ. Đó là những người trong chánh quyền nhứt là ngành ngoại giao Mỹ; đó chánh yếu là Tổng Thống Bill Clinton. Ông là người đã chủ trương ký kết Hiệp ước bình thường hoá bang giao với Cộng sản Hà nội. Ông Clinton cũng là vị Tổng Thống Mỹ đầu tiên trở lại Việt Nam, sau Chiến tranh VN, đến Hà nội kêu gọi để quá khứ phiá sau, hướng về tương lai phía trước, và vô Saigon ăn phở với vợ con. Và sau đó phát triễn giao thương với Thương Ước cứu nguy sự sụp đổ của CS Hà nội sau khi CS Hà nội mất trọn gói viện trợ hào phóng của CS Liên xô do Liên xô đột quị. Hành động quay 180 độ của chánh quyền Clinton Mỹ về bang giao cũng như về giao thương với cựu thù, được các nhà tài phiệt và chánh trị chuyên nghiệp, cực kỳ thực dụng Mỹ sơn lên một lớp sơn để ít xốn con mắt. Mỹ được trao trả hài cốt tử sĩ, được tìm kiếm quân nhân mất tích. CS Hà nội “chuyển hệ tư duy”, “đổi mới” kinh tế “theo định hướng xã hội chủ nghĩa” để họ có lý do nói dùng kinh tế chuyển đổi cấu trúc, cơ cấu chánh trị của CS Hà nội.

Nhưng thử thách hơn thập niên cho thấy, lý luận của khuynh hướng hoà giải hoà hợp với CS Hà nội là không tưởng. CS Hà nội cần tiền Mỹ, khen thích xài đồ Mỹ tốt, cán bộ đảng viên trở thành lãnh chuá, tư bản đỏ ở thành thị, cường hào ác bá đỏ ở nông thôn. Còn nhân dân VN vẫn còn là lớp người nghèo khổ, đất nước VN trở thành một trong mười ba nước nghèo nhứt thế giới và tham nhũng nhứt Á Châu. Giai cấp trung lưu là lớp người Mỹ tin có thể làm thay đổi chế độ độc tài đảng trị CS, phát triễn ở đâu không thấy.
 
Mà chỉ thấy nhóm quyền lợi đặc biệt đại gia ăn theo CS giàu lên. Còn các tôn giáo, trí thức, đồng bào thường bị đàn áp nghiệt ngã hơn vì CS Hà nội sợ việc mở cửa “diễn biến hoà bình”. Tự do tôn giáo, tự do dân chủ, nhân quyền đâu không thấy, mà chỉ thấy bắt bớ, tù đày, đàn áp đến đồi sau cùng, TT Bush phải đặt chế độ CS Hà nội vào sổ bìa đen, là một trong 8 nước quan ngại đặc biệt vì vi phạm tự do tôn giáo (CPC) trên thế giới.

Và người Mỹ gốc Việt bị rơi vào một tình thế bất đắc dĩ, một cổ đôi tròng. Dù rất mực kính mến một vị tổng thống vi tiện xuất thân và thành đạt như TT Clinton, người Mỹ gốc Việt cũng không thể không qui trách TT Clinton đã vô tình hay cố ý xô người Mỹ gốc Việt vào thế kẹt lớn khi có chuyện trở về VN. Ông bỏ quên người Mỹ gốc Việt sanh ngoài nước lẫn trong nước bằng cách không hành động. Trong Hiệp ước bình thường hoá bang giao giữa Washington và Hà nội do thời Ô. Clinton làm Tổng thống Mỹ, Ông đã hoàn toàn không đề cập đến quyền lãnh sự là quyền mà chánh quyền Mỹ đòi hỏi nhà cầm quyền có hiệp uớc bang giao với Mỹ phải thông báo cho đại diện ngoại giao Mỹ trong thời hạn trễ nhứt là 72 tiếng đồng hồ khi bắt một công dân Mỹ. Quyền này xuất phát từ nhiệm vụ căn cơ nhứt của chánh quyền Mỹ -- vì dân, do dân, của dân -- từ đó có nhiệm vụ quan trọng, là phải bảo vệ công dân mình ở nội địa cũng như ở ngoại quốc.

Nhưng TT Bill Clinton chính là vị Tổng Thống Mỹ tỏ ra bất động, im lặng một cách khó hiểu và đáng sợ. Khi bất động như vậy, TT Clinton đã mặc thị tước đoạt quyền công dân Mỹ của người Mỹ gốc Việt chúng ta và con cháu chúng ta. Ông và những nhà ngoại giao thay mặt cho Ông không đề cập, không đặt vấn đề, không đặt điều kiện việc bảo vệ công dân Mỹ đối với CS Hà nội tại VN khi chủ trương, thương thảo, ngoại giao ký kết và thực hiện Hiệp ước tái lập bang giao với CS Hà nội.

Cho rằng tỷ lệ sắc tộc Việt trong dân số hiệp chủng Mỹ không đến 2%, một vị tổng thống Mỹ cũng không thể hy sinh quyền lợi thiểu số ấy được. Tinh lý của dân chủ là đa số nắm quyền nhưng không hy sinh thiểu số.

Trái lại CS Hà nội thì khác. Họ triệt để giữ khư khư, không nhượng bộ một ly nào về quyền hạn đối với người Việt trong cũng như ngoài nước. Bộ luật quốc tịch VN Cộng sản vẫn khăng khăng qui định, người Việt nào chưa được giấy phép của Chủ tịch Nước từ bỏ quốc tịch VN, vẫn là công dân VN, dù đã vào quốc tịch bất cứ nước nào. Hà nội không chấp nhận song tịch, mà xác quyết người Việt có quốc tịch nước ngoài vẫn là người còn quốc tịch VN, do luật quốc tịch của Hà nội chi phối. Họ còn triệt để hơn nữa khi áp dụng luật này cho những người con trai, con gái sanh tại ngoại quốc, vẫn thuộc phạm vi chi phối của Bộ Luật Quốc tịch CS Hà nội. Tức là, những người trẻ sanh tại Mỹ, con cái của cha mẹ có quốc tịch Mỹ, Pháp, v.v... vẫn là “con dân” của CS Hà nội.

Phải chăng TT Bill Clinton vì muốn đi vào lịch sử, trở thành vị Tổng Thống Mỹ đầu tiên trở lại VN, khép lại trang sử Chiến tranh VN, nên đã không hành động – hành vi bất động -- mặc thị tước đoạt quyền được luật pháp Mỹ bảo vệ ở ngoại quốc.Trong nhiều trường hợp tội không hành động vẫn bị trừng trị bởi lương tâm, đạo đức, luật pháp như tội hành động.

Thế cho nên, hậu quả điển hình, khi người hùng Lý Tống dùng máy bay rải truyền đơn chống CS ở Saigon, ra toà, luật sư Mỹ, tham vụ ngoại giao Mỹ xin dự sự, Tòa CS không cho, viện thẩm quyền đối nhân dù, Lý Tống lúc bấy giờ là công dân Mỹ, đã tốt nghiệp đại học Mỹ, nhập tịch Mỹ, đã được cấp thông hành màu xanh, con ó trắng, cấp thẻ an sinh xã hội con ó xoè cánh.

Hành vi bất hành động bảo vệ công dân Mỹ gốc Việt của TT Bill Clinton đưa đến nhiều hậu quả tai hại cho nhân thân, tài sản, quyền tự do căn bản ghi trong Tu Chánh Án số 1 của Mỹ, khi có chuyện phải về VN. Toà Đại sứ Mỹ không thể bảo vệ người Mỹ gốc Việt ở VN như ở Pháp, Trung Cộng, hay Á căn đình. Vì Hiệp ước bình thưòng hoá bang giao với CS Hà nội không có đề cập đến quyền lãnh sự của Mỹ -- đòi hỏi CS Hà nội thông báo cho Mỹ khi bắt người Mỹ gốc Việt ở VN, đòi hỏi CS Hà nội phải thông tri hồ sơ khi hỏi cung, chấp nhận luật sư Mỹ có mặt khi bị hỏi cung ngưòi Mỹ gốc Việt, như đối với hiệp ước bang giao Mỹ với các nước khác. Nói khác, ngưòi Mỹ gốc Việt vẩn còn là “con dân” của CS Hà nội, do luật pháp xã hội chủ nghĩa của CS Hà nội chi phối và Toà án Nhân dân của Đảng, Nhà nước CS Hà nội xử đoán. Tưởng khi về VN có quốc tịch Mỹ, có thông hành Mỹ khi bị CS bắt, Mỹ sẽ can thiệp được là, một sai lầm ./.(Vi Anh) ./.

 

 

 

 

 

 
 dangnguoivietyeunguoiviet.org

TẠI SAO MOHAMED MORSI BỊ HẠ BỆ


From: Thach Nguyen <
Sent: Friday, July 5, 2013 2:26 PM
Subject: Tại sao Morsi bị hạ bệ

 

                             TẠI SAO MOHAMED MORSI BỊ HẠ BỆ

 

                                                                                        Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

 

     Ông Mohamed Morsi là một Tổng Thống dân cử của Ai Cập sau khi TT Hosni Mubarak bị lật đổ. TT Morsi tuyên thệ nhậm chức ngày 30 - 6 - 2012. Một năm sau, ngày 3 - 7 - 2013 ông lại bị lật đổ do những cuộc xuống đường của dân chúng và áp lực của quân đội Ai Cập. Câu hỏi đặt ra là nguyên nhân nào đã khiến một ông Tổng Thống được chọn qua một cuộc đầu phiếu phổ thông và dân chủ bị lật đổ hấp tấp đến thế trong khi ông mới chỉ cầm quyền được có 1 năm 3 ngày? Hẳn phải là chuyện đại sự lắm?

 

     Xét về thân thế và sự nghiệp chính trị của TT Morsi, chuyện này xem ra thật khó hiểu. Morsi một trí thức có bằng PhD Mỹ, là nhân vật lãnh đạo nòng cốt của tổ chức Huynh Đệ Hồi Giáo (Muslim Brotherhood,) chủ tịch đảng Tự Do và Công Lý FJP (Freedom an d Justice Party.) FJP là đảng chính trị phổ thông nhất tại Ai Cập hiện nay, và Huynh Đệ Hồi Giáo là tổ chức mạnh nhất trong khối Hồi Giáo nói chung và tại Ai Cập nói riêng. Nó có chân rết cũng đáng nể tại Hoa Kỳ và rất thân cận với TT Obama. Như thế thì làm sao ông Morsi bị lật đổ?

 

     Đối với khối Hồi Giáo, để mua lòng tất cả, ông đã tỏ ra thân hiện không kể trước kia họ là bạn hay là thù. Để giữ được vị thế trong khối Hồi Giáo, và để chứng tỏ mình là người lãnh đạo có tinh thần xét đoán công minh, ông nêu ra nghi vấn trong vụ đánh bom bằng máy bay làm sập hai tòa cao ốc World Trade Center tại Nữu Ước, người ta không xác minh được lý lịch những nghi can là quân khủng bố Al-Qaeda để buộc tội họ. Điều này chắc hẳn làm vừa lòng tất cả mọi khuynh hướng Hồi Giáo, nhất là phe Al-Qaeda. Trong bài diễn văn trước những người ủng hộ ông tại công trường Tahrir ở Cairo ngày 30 - 6 - 2012, ông Morsi còn nhấn mạnh rằng ông đang hoạt động để Omar Addel-Rahman, nghi can trong vụ đánh bom, được phóng thích. Nhưng để làm yên lòng Hoa Kỳ, ông Morsi lại đứng hẳn về phía quân nổi dậy trong vấn đề tranh chấp tại Syria hiện nay. Ông đe dọa trục xuất đại sứ Syria và đóng cửa tòa đại sứ Syria tại Cairo. Đó phải chăng là tài ngoại giao khéo léo của TT Mohamed Morsi?

 

     Về vấn đề đối nội, ông củng cố quyền hành bằng cách cho về hưu tướng Sami Hafez Anan, tham mưu trưởng quân đội, sa thải hai tướng lãnh khác là giám đống ngành tình báo và chỉ huy trưởng đoàn vệ binh phủ Tổng Thống. Ông hủy bỏ bản tu chính Hiến Pháp giới hạn quyền hành của Tổng Thống. Nhưng đổi lại, ông chủ trương thiết lập một Hiến Pháp mới bảo đảm các quyền công dân, đồng thời bảo vệ được luật lệ Hồi Giáo. Đầu tháng 7 - 2013, ông cho phục hồi Quốc Hội đa số Hồi Giáo đã bị tòa án tối cao theo Hiến Pháp Ai Cập giải tán. Những việc làm này được nhóm Huynh Đệ Hồi Giáo ủng hộ, nhưng lại bị thành phần phóng túng (liberal) và các nhóm thế tục (secular) chống đối vì cho rằng nó áp đặt việc thực hành đạo Hồi một cách khắt khe hơn. Nước đi của ông Morsi bị chỉ trích, phe chống ông cho là ông là kẻ tiếm quyền và tự đặt mình là Tân Pharaoh của Ai Cập.

 

     Nhìn vào chính sách đối ngoại nói chung, đứng trên quan điểm của Hoa Kỳ và Israel thì TT Mohamed Morsi xem ra đã có chiều hướng làm mất lòng tin của các người bạn này.

 

     Đối với Trung cộng và Nga, TT Mohamed Morsi đã có những bước xích lại gần hơn đối với người tiền nhiệm bị truất phế là ông Mubarak, nghĩa là ông có vẻ thân những kẻ thù của Mỹ hơn là thân Mỹ. Trái hẳn với Mubarak. Morsi đã ký nhiều thoả hiệp hợp tác về đầu tư và du lịch với cả Nga lẫn Trung cộng. Đặc biệt với Nga, trong một lần thăm viếng Nga hồi tháng 4 - 2013, Morsi ca ngợi sự liên kết giữa Ai Cập và Liên Sô trước kia. Ông muốn thắt chặt sự gắn bó giữa hai quốc gia cả về kinh tế lẫn chính trị. Ông mong muốn Nga sẽ trợ giúp Ai Cập phát triển lãnh vực năng lượng, và còn hy vọng Nga sẽ giúp thiết lập các nhà máy chạy bằng năng lượng nguyên tử cho Ai Cập.

 

     Tháng 10 – 2012, Morsi viết cho thủ tưởng Do Thái Simon Peres một bức thư tỏ thái độ thân thiện. Ông gọi Peres là một người bạn tốt, vĩ đại, đồng thời kêu gọi duy trì và phát huy những liên lạc đầm ấm và hạnh phúc hiện có giữa hai quốc gia. Morsi kết thúc lá thư  bằng những chữ rất trịnh trọng “highest esteem and consideration” (với lòng quí mến và quan tâm sâu xa nhất.)

 

     Thế nhưng ngày 19 - 10 - 2013, TT Morsi đến đền thờ Hồi Giáo el-Tenaim để đọc bài diễn văn Đoàn Kết Quốc Gia (Egyptian Unity.) Trước khi đọc diễn văn, ông dự lễ cầu nguyện chung và đọc lên lớn tiếng chữ AMEN. Nguyên nghĩa chữ Amen là MEMRI được dịch là “tiêu diệt bọn Do Thái và những kẻ ủng hộ chúng” (destroy the Jews and their supporters.)

 

    Tháng giêng 2013, Morsi phát biểu rằng người Do Thái không có quyền hành gì trên lãnh thổ Palestine. Không có chỗ cho họ trên đất của người Palestine. Tất cả những gì họ lấy được trước năm 1947- 48 đều là cướp đoạt, và những gì họ đang làm bây giờ cũng là cướp đoạt. “Chúng tôi không thừa nhận lằn ranh xanh ( Green Line) dưới bất kỳ hình thức nào. Đất của người Palestine thưộc về người Palestine, không phải của người Do Thái.” Hồi tháng 9 - 2010, Morsi còn gọi người Do Thái là những tên ma cà rồng (blood suckers), bọn hiếu chiến, và là con cháu của loài khỉ đột (apes) và loài heo. Nhưng về sau ông lại đổi giọng, cho rằng người ta đã tường thuật không đúng với ngữ cảnh.

 

     Ông Morsi bị tố cáo là độc tài. Cho dù thế đi chăng nữa, nhưng đường lối độc tài của ông mới nhen nhúm được có mấy tháng trời thì đâu đã đến mức nghẹt thở để hàng triệu người dân Ai Cập phải xuống đường để lật đổ ông. Muslim Brotherhood ở đâu? Họ sẽ để yên sao? Có thể nói được chăng, độc tài chỉ là DIỆN của biến cố chính trị này tại Ai Cập. Chuyện Làm mất lòng Israel và làm cho nước láng giềng này lo ngại mới là ĐIỂM của vấn đề. Mubarak trước kia ít ra đã tránh nói đến vấn đề đất đai Palestine, đã không miệt thị người Do Thái là ma cà rồng, là bọn hiếu chiến, là hậu duệ của loài khỉ đột và heo. Và ít ra Mubarak cũng đã ký kết với Israel một Hiệp Ước hòa bình và vẫn tuân thủ Hiệp Ước đã ký. Mohamed Morsi đã làm những điều này. Như vậy bảo sao Israel vui cho được? Hơn thế nữa nếu Morsi được Nga giúp thiết lập nhà máy nguyên tử và Ai Cập có được vài trái bom nguyên tử thì chắc chắn Israel sẽ lâm vào tình trạng mệt cầm canh. Một nước Israel nhỏ bé mà hai bên nách hai ông Iran và Ai Cập đều có bom nguyên tử cả thì làm sao mà sống nổi.

 

     Để tránh chuyện “đêm dài lắm mộng” cho cả Israel lẫn Mỹ thì Mohamed Morsi phải ra đi là điều có thể hiểu được. Iarael khó làm được chuyện lật đổ Morsi, nhưng Obama thì có lẽ không khó lắm. Obama làm chuyện này cho thấy đường lối ngoại giao của nước Mỹ tại các nước Hồi Giáo đã thất bại. Nói chung thì việc bọn tài phiệt Mỹ gốc Do Thái nặn ra một ông Tổng Thống gốc Muslim, lấy tí mực tầu sơn phết lên rồi bảo “chúng tôi bây giờ đã nghĩ khác và làm khác” là có thể dẹp yên được Hồi Giáo. Không dễ đâu. Morsi chính là cây thước đo lòng trung thành của Obama với bọn kingmakers. Để hiểu rõ hơn vấn đề, kính mời quí vị đọc thêm bài viết dưới đây của chúng tôi. Xin thành thật cám ơn.

______________________________________________________________________________

 

 

YẾU TỐ MUSLIM BROTHERHOOD

TRONG CUỘC CÁCH MẠNG NHÂN QUYỀN HỒI GIÁO

 

                                

                                                                             Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

 

     Barack Obama đắc cử Tổng Thống Mỹ. Cả thế giới ngưỡng mộ và thán phục, nhất là nhân dân các nước còn đang sống dưới chế độ độc tài. Nền dân chủ Hoa Kỳ đạt được một điểm son sáng chói.

 

     Tuy nhiên, họ là những người chỉ nghe mà chưa thấy nước Mỹ. Phần đông người Mỹ và những người rành về nước Mỹ thì không hẳn thế. Họ tỏ ra ngạc nhiên và dè dặt. Bởi vì nước Mỹ (dân số khoảng 312 triệu với 2/3 là da trắng Âu Châu, không kể gốc Spanish) đầu óc bảo thủ và kỳ thị, mặc dầu Hiến Pháp Mỹ cấm kỳ thị. Hàng trăm năm sau chưa chắc họ đã dễ dàng chọn lựa một ông da mầu làm tổng thống. Và, 80% người Mỹ theo Thiên Chúa Giáo đủ mọi chi nhánh, càng khó cho họ chấp nhận một người lãnh đạo có gốc gác Islam. Thế nhưng Barack Obama, một người muslim da đen, chưa từng có kinh nghiệm chính trường, lại thênh thang bước vô tòa Nhà Trắng một cách chẳng khó khăn gì. Tại sao?

 

     Điều này chẳng có gì khó hiểu. Mọi người đã nhìn thấy tận mắt. Obama được phe tả phóng túng (leftish liberal) tuyệt đối hỗ trợ, và báo chí dòng chính (mainstream media) ủng hộ vô điều kiện. Sự kiện rõ rệt để chứng minh là trong cuộc tranh cử tổng thống, quĩ vận động của Obama do các thành phần này đổ vào đạt kỷ lục từ trước đến nay là một tỷ dollars có lẻ, gấp đôi đối thủ là John Mccain. Chưa hết, điều đáng ngạc nhiên nữa là cả hai thành phần phóng túng và báo chí dòng chính phần nhiều lại là dân thiểu số gốc Do Thái tỷ phú. Người xưa nói rất đúng: có tiền mua tiên cũng được. Kể gì đến chiếc ghế tại phòng bầu dục tòa Bạch Ốc. Khó lòng tưởng tượng ra được, vì lý do gì người Do Thái lại là Lã Bất Vi (American kingmaker) ủng hộ một người gốc Phi Châu Hồi Giáo lên làm Tổng Thống Hoa Kỳ? Hai năm trước chưa rõ, nhưng bây giờ thì, qua các diễn biến đang xẩy ra tại Bắc Phi, người ta có thể tìm ra được câu trả lời rồi. Mời nghe khúc dạo đầu (prelude) của tân Tổng Thống Obama.

 

     Chỉ năm tháng sau khi tuyên thệ nhậm chức và sắp xếp chính phủ xong, TT Obama liền bắt tay ngay vào việc thực hiện đường lối đối ngoại mà ông đã được những người đưa ông lên trao phó cho. Bước đầu tiên là tháng 6-2009, Obama bay sang Cairo. Ở đấy ông tuyên bố: Tôi đến đây để tìm một sự khởi đầu mới cho nước Mỹ và người Hồi Giáo trên thế giới (I have come here to seek a new beginning between United States and Muslim around the world). Người ta lúc đó chưa hiểu rành mạch sự khởi đầu mới là gì, và có phần chắc tổng thống Ai Cập Hosni Mubarak cũng không hiểu. Nếu hiểu được thì ông phải coi đây là cái quyết định sa thải ông, nói cách khác là chấm dứt chế độ của ông, và đã chuẩn bị phương cách đối phó chứ đâu có chịu để nước đến chân nhẩy không kịp. Tuy nhiên hãy còn phúc đức cho ông Mubarak nhiều lắm. Bởi vì bây giờ người Mỹ thay ngựa bằng cách thả trở lại thảo nguyên để nó tự sinh tự diệt, thay vì đem vào lò mổ biến nó thành thực phẩm nuôi chó mèo.

 

     Sau khúc dạo đầu “sự khởi đầu mới”, TT Obama kết thúc bài diễn văn đọc tại trường Đại Học Cairo bằng nhiều lời xin lỗi: vì người Mỹ đã sai lầm, vì người Mỹ đã bỏ đi nhiều cơ hội, vì người Mỹ đã đưa ra những lời kêu gọi hòa bình không tưởng tại Trung Đông, nay ông nhất quyết ủng hộ một thế giới đa dạng về tôn giáo. Đến Ả Rập Saudi, ông Obama còn cúi gập người xuống chào nhà vua Abdul-Aziz để tỏ ra mình là một tín đồ muslim ngoan đạo. Qua chuyến đi của TT Obama đến Ai Cập, người ta đã có thể đoán chừng được nước Mỹ muốn gì.

 

     Theo tường thuật của báo chí thì TT Obama đến Ai Cập với mục đích là nói cho thế gíới Hồi Giáo biết rằng nước Mỹ có ý định thay đổi cách nhìn và đường lối của mình đối với họ. Tổng Thống Mỹ chọn Ai Cập để làm việc này vì hai lý do. Thứ nhất, Mubarak nói riêng và Ai Cập nói chung là những người bạn thân cận nhất của Mỹ trong thế giới Hồi Giáo. Thứ hai, Ai Cập là cái nôi của tổ chức Muslim Brotherhood (Tình Huynh Đệ Hồi). Đây là điều quan trọng. Kế hoạch bắt tay với tổ chức Tình Huynh Đệ Hồi và biến tổ chức này thành đối thủ của tổ chức khủng bố al-Qaeda mới thực sự là vấn đề mà cả Mỹ lẫn Do Thái muốn thực hiện. Vậy tổ chức Muslim Brotherhood là gì và tại sao nó được Mỹ và Do Thái coi trọng như thế?

 

     Muslim Brotherhood (xin viết tắt là MB cho tiện) là một tổ chức lớn nhất và kỳ cựu nhất của người Hồi Giáo, do Hasan ai-Banna thành lập tại Ai Cập năm 1928. Tổ chức này được coi là có ảnh hướng lớn nhất trong thế giới Hồi Giáo với nhiều chi nhánh phụ. Có thể nói, MB là mẹ đẻ của mọi phong trào Hồi Giáo. Nhóm này nổi lên như một phong trào đối lập lớn nhất ở Ai Cập. MB Ai Cập hiện nay có khoảng ba trăm ngàn đoàn viên tích cực nắm giữ nhiều học viện, quĩ từ thiện (foundation), nhà thương, trường học, ngân hàng, hiệu buôn, nhà trẻ, câu lạc bộ, và dịch vụ cho người tàn tật. Theo phân tích của nhiều chuyên gia, với các cuộc xuống đường hồi tháng qua tại Ai Cập, MB sẽ giữ một vai trò lớn trong tưong lai của nước này sau khi TT Hosni Mubarak bị hạ bệ. Ed Husain, thành viên niên trưởng của Hội Đồng Liên Hệ Ngoại Giao CFR (Council on Foreign Relations) khẳng định: Không có MB, không thể có tính chính thống trong bất cứ việc gì xẩy ra tại Ai Cập (Without the Muslim Brotherhood, there’s no legitimacy in whatever happens in Egypt anymore.)

 

     Hồi Giáo Islam là một tôn giáo chính trị. Thần quyền ở trên chính quyền. Tôn chỉ của Islam là hồi giáo hóa xã hội. Để hiểu Hồi Giáo một cách chính xác, người ta phải hiểu cách mà người Hồi hiểu về mình. Islam tự cho chỉ có mình mới là tôn giáo đích thực. Do đó mục tiêu của nó là thống trị thế giới. Mục tiêu này, theo nghĩa đen là nhổ tận rễ các cách thờ kính coi là giả trá và không đúng chỗ của các tôn giáo khác. Mục tiêu này phải được thực hiện cho đến khi mọi người trên trái đất nói rằng: không có bất cứ kẻ nào có quyền được tôn thờ ngoài Allah. Ngày 17-9-2005, tổng thống Iran vừa đắc cử Mahmoud Ahmadinejad đọc diễn văn trước Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc tại Nữu Ước. Trong phần kết thúc, ông đã công khai cầu nguyên Allah để xin Ngài sớm cho xuất hiện đấng tiên tri (Mahdi) Islamic. Đại diện các quốc gia và báo chí có mặt hiểu Ahmadinejad muốn nói gì. 

 

     Sứ mệnh nguyên thủy của MB là hồi giáo hóa xã hội qua việc truyền bá luật pháp, các giá trị, và luân lý của đạo Hồi. Thực chất, nó là một phong trào pha trộn các hoạt động vừa tôn giáo, vừa chính trị, và xã hội. Chủ trương của MB nêu rõ trong khẩu hiệu chiến lược là: Hồi Giáo là giải pháp, và thánh chiến là đường lối (Islam is the resolution and jihad is our way). Thánh chiến không nên hiểu đóng khung trong đường lối dùng sức mạnh để cải đạo những tôn giáo khác niềm tin. Hình thức thánh chiến thứ năm của đạo Hồi là đấu tranh chống nhũng người đồng đạo đồi bại (corrupt muslims). Đối với niềm tin tôn giáo cũng như trong lãnh vực chính trị, sự đồi bại hay tha hóa là một ý niệm hoàn toàn chủ quan và độc đoán. Chẳng hạn tại Liên Sô trước đây, chỉ cần dán lên người hai chữ “xét lại” thì đã đủ để người CS thanh toán đồng chí của mình rồi.

 

     Do tính chất bạo động của MB nên nó đã bị cấm hoạt động ngay từ thời đế quốc Anh cai trị Ai Cập cho đến thời Mubarak. Nhưng nay thì vì MB phân ra nhiều chi nhánh nên đường lối mặc nhiên không thống nhất. Một khuynh hướng MB ôn hòa hơn trong đường lối hành động, nhưng al-Qaeda vẫn chủ trương bạo động và khủng bố. Khuynh hướng MB được coi là ôn hòa ngấm ngầm hợp tác với chính quyền Obama.  Khuynh hướng này được Ed Husain (thành viên CFR đã nói trên) xác nhận dứt khoát: Dĩ nhiên, MB không phải là al-Qaeda (of course, the Muslim Brotherhood is not al-Qaeda). Và ông còn bênh vực MB: Thật là sai lầm về việc đổ trách nhiệm cho các hoạt động của tất cả các đứa con tinh thần của MB (it is wrong to make the Muslim Brotherhood responsible for the actions of all of its intellectual offsprings).

 

     Chả nói thì ai cũng biết rằng đường lối của chính quyền Hoa Kỳ là do Council on Foreign Relations (CFR) vạch ra. Ed Husain là thành viên niên trưởng của tổ chức đầy quyền lực này nổi lên trong các biến cố tại Bắc Phi là một chỉ dấu cho thấy đường lối của Hoa Kỳ tại đây như thế nào. Obama là người thừa hành đường lối đó. Anh chàng Lã Bất Vi Hoa Kỳ (American kingmaker) xem ra hợp lý khi chọn Obama để thi hành vì có cái gốc gác bảo đảm. Việc chính quyền Obama liên hệ với MB và can thiệp vào tình hình Ai Cập là chuyện không còn cần phải che đậy.

 

     Ngay sau khi ông Obama thắng cử, trưởng cố vấn chính trị của tổ chức Hamas (chi nhánh của MB) ở Gaza lên tiếng ca tụng sự kiện này là một “thắng lợi lịch sử” cho thế giới, và tuyên bố rằng ông ta sẽ gởi thơ chúc mừng đến tân tổng thống vừa đắc cử. Lý do gì một lãnh tụ Hồi Giáo chống Mỹ lại cho đây là một “thắng lợi lịch sử” cho cả thế giới. Theo ký giả Aaron Klein của trang web WorldNetDaily thì TT Obama và các viên chức hàng đầu trong chính quyền của ông đã có được sự tiếp xúc lịch sử với đại diện của tổ chức đối lập chính của phong trào nổi dậy tại Ai Cập, cũng như đã âm thầm xe thắt sợi giây liên kết với MB và các đồng minh của tổ chức này trên khắp thế giới.

 

     Tờ nhật báo Almasry Alyoum tại Ai Cập tường thuật, trong năm 2009, TT Obama đã gặp gỡ đại diện của MB Ai Cập có cơ sở tại Mỹ và Âu Châu. các thành viên của MB đã bầy tỏ với TT Obama rằng họ hỗ trợ cho đường lối dân chủ và cuộc chiến chống khủng bố. Cũng theo bài tường thuật, MB đã thông báo với TT Obama rằng họ sẵn sàng duy trì tất cả các cam kết của Ai Cập với các chính phủ ngoại quốc. Điều này ngụ ý, nếu MB nắm chính quyền, họ sẽ tiếp tục duy trì thỏa ước hòa bình với Do Thái. Khaled Hama, chủ bút của trang web của MB còn xác nhận rằng mười thành viên của tổ chức này đã nhận được lời mời chính thức tham dự buổi nói chuyện lịch sử của TT Obama tại Cairo năm 2009.

 

     Ngoài việc tiếp xúc với MB, báo chí còn tiết lộ thêm chính quyền của TT Obama cũng có liên hệ với tổ chức Hamas, một chi nhánh (offshoot) thân cận nhất của MB. Tân lãnh tụ của MB tại Gaza, ông Muhammad Badi, đồng thời là người hướng dẫn tinh thần của Hamas gởi thơ cho TT Obama nhờ NS John Kerry chuyển đạt khi ông này viếng thăm Gaza tháng 2-2009.

 

     Ngay tại Hoa Kỳ, chính quyền của TT Obama cũng có liên hệ thường xuyên với tổ chức Hồi Giáo Bắc Mỹ ISNA (Islamic Society of North America). Liên hệ này được thiết lập chỉ một tuần trước ngày lễ nhậm chức của TT Obama. Chủ tịch ISNA Ingrid Mattson hiện diện trong ngày này và đề nghị được cầu nguyện trong biến cố để quay phim chụp ảnh. Mattson cũng đại diện ISNA trong những bữa cơn chay hàng năm của TT Obama. Trong dịp này năm ngoái, TT Obama đã loan báo hỗ trợ quyền của người Hồi Giáo được xây một trung tâm văn hóa Hồi và một đền thờ Hồi Giáo cách Ground Zero hai blocks.

Một tổ chức Hồi Giáo khác nữa tại Hoa Kỳ mà chính quyền Obama có liên hệ gắn bó là Hội Đồng Liên Lạc Mỹ Hồi CAIR (Council on American-Islamic Relations) có trụ sở tại đồi Capitol Hill, Waghington DC.

 

     Các cuộc xuống đường chống độc tài và đòi dân chủ tại nhiều nước Hồi Giáo trong mấy tháng qua là một phong trào cách mạng dân tộc. Nhưng tại Ai Cập người ta đã phát giác có bóng dáng người Mỹ trong đó. Chỉ một tuần lễ sau cuộc xuống đường đầu tiên, một nhà ngoại giao Ai Cập đã nói với WND (WorldNetDaily) rằng chính phủ Ai Cập nghi ngờ những thành phần nổi loạn được sự hỗ trợ của Hoa Kỳ. Nhà ngoại giao này đặt ra vấn đề trở về nước của nguyên trưởng cơ quan nguyên tử quốc tế, ông Elbaradei, một lãnh tụ đối lập, đồng minh của MB, và việc Tòa Đại Sứ HK tại Cairo năm 2008 giúp một người trẻ bất đồng chính kiến sang Nữu Ước tham dự Hội Nghị Thượng Đỉnh các nhà hoạt động được Mỹ bảo trợ. Tên người này không được Mỹ tiết lộ cho cảnh sát Ai Cập. Ngoài ra, những tết lộ của Wikileaks cho thấy nhà chức trách Hoa Kỳ đã ép buộc chính phủ Ai Cập phải phóng thích những nhà bất đồng bị cảnh sát bắt giữ.

 

     Có phải chính quyền Obama muốn chơi con bài MB Ai Cập như một đồng minh, hay một công cụ để chống khủng bố al-Qaeda? Thật ra bây giờ còn quá sớm để xác định được tổ chức MB đóng vai trò gì trong biến cố Bắc Phi, và Hoa Kỳ đã thành công tới mức nào trong mưu tính của mình. Điều hiển nhiên là khát vọng dân chủ và nhân quyền của người dân hồi giáo đã vượt lên trên tất cả, kể cả những ràng buộc tôn giáo. Vì thế ngọn lửa cách mạng mới lan mau như vậy: khắp Phi Châu và Trung Đông bùng lên như một đám cháy rừng và còn có thể tràn qua Á Châu và Nam Mỹ không có đạo Hồi nữa.

 

      Như trên chúng tôi đã trình bầy, một khía cạnh quan trọng của vấn đề là sự tôn trọng thần quyền trong các quốc gia theo đạo Hồi. Giáo sĩ Hồi Giáo có khi có quyết định tối hậu trong các vấn đề của quốc gia. Vì thế, cuộc cách mạng nhân quyền tại các quốc gia Hồi Giáo khó lòng được sự ủng hộ của giới giáo sĩ. Thực vậy, người ta đã nghe thấy tiếng chống đối của Giáo chủ Ayatollah Ahmad Khatami của Iran. Ông kết án cuộc cách mạng, cho rằng số phận của những kẻ dám thách đố tôn giáo sẽ bị tiêu diệt. Và ông còn thêm: Báo chí và các nhà lãnh đạo chính quyền muốn nhấn mạnh đến các vấn đề công ăn việc làm, quyền tự do, và dân chủ, nhưng vấn đề quan trọng trước hết là yếu tố tôn giáo trong các cuộc phản đối đã bị chối bỏ.

 

     Mặc dầu MB là một tổ chức có tinh thần thực dụng (pragmatic), nhưng tinh thần Islam đối với họ vẫn trên hết. Cứ nhìn vào sự phát triển của đạo Hồi tại nước Mỹ và các nước Âu Châu thì biết. Vậy liệu khi nắm quyền, MB có vượt lên trên được quyền hành của các giáo sĩ không. Lại nữa, liệu liên minh vì quyền lợi chính trị với Hoa Kỳ có giá trị hơn tình anh em đồng đạo trong Hồi Giáo không. Từ ngữ “Muslim Brotherhood” tự nó nói lên một ý nghĩa nào đó rồi. NS Santorum, nhân vật có hy vọng đại diện cho đảng Cộng Hòa tranh cử tổng thống năm 2012 có lẽ hiểu được vấn đề này, ông đưa ra nhận định: tổ chức MB muốn áp đạt luật Sharia Law trên toàn vùng Trung Đông. Và ông phân tích thêm: Sự khác biệt duy nhất giữa MB và al-Qaeda là al-Qaeda sử dụng bạo động hơn để hoàn thành mục đích, trong khi MB là một tổ chức rất nguy hiểm, chúng ta không thể thương lượng được với bất kỳ ai trong họ được.

 

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
/>

Xem cho biết...sợ, rồi chạy cho xa!


Date: 2013/7/4
Subject: Fw: MUSLIM Ceremony in Vienna - Terrible
To: 


Xem cho biết...sợ, rồi chạy cho xa!

 


   

 

   NgocDoa

Cảnh sát Ý bủa lưới, phát hiện hàng trăm ngàn món "hàng lạ" từ Trung Quốc


From: Truc Cao <
Date: 2013/7/6
Subject: "hàng lạ" từ Trung Quốc
To:


 

Cảnh sát Ý bủa lưới, phát hiện hàng trăm ngàn món "hàng lạ" từ Trung Quốc


Cảnh sát Ý tung chiến dịch chống hàng giả (Reuters)

Trọng Nghĩa

Hàng trăm người bán hàng rong bị kiểm tra, hàng chục người bị câu lưu, 350 cảnh sát và hiến binh được huy động, đây là những số liệu về chiến dịch chống hàng giả vừa được chính quyền Ý tung ra tại Roma ngày 05/07/2013. Đối tượng bố ráp chính là giới bán hàng rong, đặc biệt là ở trung tâm lịch sử của thủ đô Ý, chuyên bán các mặt hàng giả mạo các thương hiệu sang trọng.

Trong một thông cáo, bộ phận cảnh sát tài chánh Ý xác nhận đã kiểm tra được hàng trăm đối tượng, câu lưu được hàng chục người, đặc biệt là ở khu vực lân cận Tòa thánh Vatican, giữa Lâu đài Sant'Angelo và phố Via della Conciliazione, từ sông Tiber đến quảng trường Thánh Phêrô. Cảnh sát Ý cũng tiến hành kiểm tra trên các bãi biển chính của tỉnh Roma : Ostia, Nettuno, Pomezia, Fiumicino, Civitavecchia và Ladispoli.

Theo cảnh sát Ý, mục đích của chiến dịch là « bảo vệ người bán hàng có giấy phép chống hiện tượng cạnh tranh bất hợp pháp từ giới bán hàng rong chuyến kinh doanh các sản phẩm giả mạo và không an toàn ». Ngoài ra, chiến dịch cũng cho phép « lần ra manh mối của các dây chuyền sản xuất và phân phối hàng giả ».

Chính nhờ các chiến dịch loại này mà mới đây cảnh sát đã tịch thu được hai container hàng giả và hàng dỏm đến từ Trung Quốc tại cảng Livorno, miền trung nước Ý.

Kiện hàng đầu tiên được phát hiện trong một kho chứa hàng công nghiệp, bao gồm 100.000 sản phẩm giả mạo các thương hiệu như Armani, Chanel, Gucci và Louis Vuitton. Theo cảnh sát, « các chi tiết sản phẩm được tái tạo một cách tinh xảo, chính xác đến mức lừa được cả những chuyên gia chống đồ giả lão luyện nhất ».

Các tài liệu liên quan đến container đó đã cho phép tịch thu một container khác, lần này gồm 15 tấn thực phẩm có khả năng gây nguy hiểm cho sức khỏe, và 85.000 món thuốc tây có nguồn gốc không rõ ràng.

Cảnh sát tài chính của Rôma gần đây cũng hợp tác với các đồng nghiệp tại Milano để tịch thu ba triệu mặt hàng giả (như đồng hồ sang trọng mang nhãn hiệu Rolex, Panerai hay Philippe Patek) với giá trị 15 triệu euro trong một xưởng chế tạo chui tại khu vực Milano.

 

Thế Lực Thù Địch – bsngoc


From: muoisau <
To:
Sent: Saturday, July 6, 2013 4:54 AM
Subject: [VN-Post] Thế Lực Thù Địch – bsngoc

 



Bài đọc suy gẫm: Thế Lực Thù Địch hay “Hội Chứng Hoang Tưởng”. Bài viết sâu sắc, quan trọng, lột trần bản chất chế độ và con người cộng sản cuả tác giả bsngoc.  Hình ảnh chỉ có tính minh họa.

Hội chứng hoang tưởng (paranoid personality disorder, sẽ viết tắt là PPD) là một rối loạn tâm thần với đặc điểm là người mắc bệnh hay nghi kỵ người khác. Người mặc bệnh PPD không có khả năng tin tưởng vào người khác, nhìn người khác như là những người thù địch. Có thể nói rằng bệnh nhân PPD rất giống với người cộng sản.


“Thế lực thù địch” là cụm từ mới xuất hiện gần đây, nhưng đã trở thành khá phổ biến. Chỉ cần gõ “thế lực thù địch” trong hộp tìm kiếm của Google tôi được kết quả hơn 2 triệu kết quả trong vòng 0,26 giây. Báo chí, đài phát thanh, đài truyền hình không ngớt lớn tiếng cảnh báo người dân rằng thế lực thù địch đang len lỏi vào guồng máy của Nhà nước, đang gây tác hại nghiêm trọng cho Việt Nam. Có khi họ cảnh báo rằng thế lực thù địch đe doạ đến sự sống còn của đảng, của Nhà nước và sự an sinh của người dân. Có thể nói rằng những người làm truyền thông cho đảng đã dùng thế lực thù địch như một con ngáo ộp, kích động người dân, làm cho người dân cảm thấy bất an.

Chỉ một thời gian ngắn tiến hoá “thế lực thù địch” đã trở thành một câu thần chú của người cộng sản. Trong bài diễn văn dài bế mạc Hội nghị 6 gì đó của ngài tổng bí thư NPT có đoạn: “Ban Chấp hành Trung ương đã thảo luận rất kỹ, cân nhắc toàn diện các mặt ở thời điểm hiện nay và đi đến quyết định không thi hành kỷ luật đối với tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị; và yêu cầu Bộ Chính trị có biện pháp tích cực khắc phục, sửa chữa khuyết điểm; không để các thế lực thù địch xuyên tạc, chống phá”. Trong những năm qua, dường như trong đầu óc của những người cộng sản họ chỉ nghĩ đến những thế lực thù địch. Ngay cả khi đất nước ở trong tình trạng thù trong giặc ngoài như thế mà họ chỉ nghĩ đến thế lực thù địch! “Thế lực thù địch” gần như là một câu kinh của những người cộng sản Việt Nam trong thế kỷ 21.

Nhưng ai là thế lực thù địch thì chẳng ai biết nhưng có thể đoán được. Dù họ không nói thẳng ra ai là thế lực thù địch, nhưng ai cũng hiểu rằng bất cứ người nào phê bình chính sách của đảng đều được xếp trong danh sách thù địch. Mỹ và các nước phương Tây được Trung cộng xem là thế lực thù địch. Người cộng sản Việt Nam cũng xem Mỹ và các nước phương Tây là thế lực thù địch dù họ rất thích gửi con cháu sang đó du học. Người dân đi biểu tình chống Trung cộng xâm lăng cũng bị xem là thế lực thù địch, là phản động. Một điểm đáng nói ở đây là bất cứ ai mà Trung cộng xem là thế lực thù địch thì người cộng sản VN cũng xem là thế lực thù địch.

Vì không biết cụ thể thế lực thù địch là ai, nên chúng ta có thể tạm cho đó là một thế lực ma. Ma là một khái niệm trừu tượng, thường đề cập đến người đã chết, nhưng vì còn ân oán với người cõi trần nên hay hiện về để nhát. Ma không hiện hình mà chỉ xuất hiện trong tâm tưởng của con người. Người sợ ma là người thiếu tự tin. Thiếu tự tin nên họ tin vào thần thánh, bùa ngải. Thiếu tự tin là một thể hiện của người bất an và thiếu học vấn. Nếu là người có tự tin và học vấn thì không ai tin vào ma quỷ, chẳng ai khấn nguyện nhờ đến thần thánh để che chở. Chỉ có người vì biết mình bất tài, biết mình thất học, biết mình làm chuyện ác ôn, nên mới cảm thấy bất an và hô toáng lên là có ma. Do đó, có thể nói rằng người cộng sản đang hô toáng thế lực thù địch cũng có nghĩa họ đang bất an.

Nhưng tại sao người cộng sản lại đa nghi, không tin người dân? Nghĩ một chút tôi thấy những gì người cộng sản suy nghĩ, nói và làm rất phù hợp với những đặc điểm của hội chứng hoang tưởng PPD hoặc hội chứng phản xã hội. Tôi sẽ bàn về hội chứng PPD trước.

Hội chứng hoang tưởng  

Triệu chứng nổi bật của người mắc chứng PPD là không tin tưởng vào người khác, lúc nào cũng nghi ngờ người khác, nghi ngờ cả người thân và đồng nghiệp. Người mắc bệnh PPD có những đặc tính nổi bật như thiếu tin tưởng vào người khác, lúc nào cũng nghi kị người khác. Trong đầu của bệnh nhân PPD là người khác lúc nào cũng tìm cách ám hại mình, bất cứ hành động mang tính tích cực nào của người khác cũng được hiểu là có ý đồ xấu xa. Điều này rất đúng với người cộng sản vì họ không tin ai cả. Trong xã hội do người cộng sản điều hành và cấu tạo nên, ai cũng nghi kỵ lẫn nhau. Ngay cả trong gia đình cũng nghi kỵ lẫn nhau. Trong xã hội VN hiện nay mọi thành viên đều là những người tù dự khuyết. Bầu Kiên có thể là anh hùng hôm qua nhưng đùng một cái là tù nhân. Một ông cựu bộ trưởng đáng kính vẫn có thể đi tù dễ dàng. Người cộng sản không tin ai cả vì chính họ cũng không tin họ nói thật. Ngoài triệu chứng chính vừa đề cập người mắc chứng PPD còn có một số biểu hiện như sau:

Một là nghi ngờ người khác một cách vô căn cớ 

Nghĩ rằng người khác đang lợi dụng mình, hãm hại mình, hay lường gạt mình. Người cộng sản lúc nào cũng nghi ngờ người ngoài đảng. Họ xem người ngoài đảng như tín đồ Hồi giáo xem người không theo đạo Hồi là những kẻ ngoại đạo, đáng nghi ngờ. Chính vì suy nghĩ này mà người cộng sản chỉ chia chác quyền lực và đặc lợi cho người trong đảng. Nói ra thì có vẻ quá đáng như đảng Mafia cũng làm như thế. Vì nghi ngờ nên người cộng sản xem bất cứ việc làm gì của các tổ chức phi chính phủ (NGO) là những thế lực đáng ngại, cần phải theo dõi. Chính vì thói nghi ngờ và thiếu tự tin nên họ không tin vào Việt kiều. Bao nhiêu trí thức Việt kiều muốn góp một tay cho chế độ mà có được đâu. Ngay cả những người trí thức trong nước góp ý chân tình cho họ mà vẫn bị theo dõi, thậm chí bắt bớ giam cầm.

Hai là bị ám ảnh bởi những nghi ngờ về sự trung thành và tin cậy của bạn bè, đồng nghiệp

Khi người khác giúp họ thật tình, họ cũng nghi ngờ sự giúp đỡ đó. Mỹ muốn giúp đào tạo chuyên gia cho VN, nhưng người cộng sản nhìn đó như là một thế lực đe doạ, và xem Mỹ như kẻ thù. Ngay cả trong nội bộ đảng họ cũng có cơ chế kiểm tra hành động của đảng viên. Đi xa hơn kiểm tra hành động là kiểm soát tư tưởng của đảng viên. Do đó, toàn bộ đảng viên trở thành những con cừu, chỉ biết suy nghĩ và nói theo một định hướng. Những ai có suy nghĩ khác thì sống bằng cuộc sống 2 mặt. Bên Tàu có một cuốn tiểu thuyết mô tả một nhân vật sống 2 mặt rất sống động. Sáng sớm anh ra vườn sau chửi bới đảng cộng sản, chửi xong, anh thay đồ đi làm và lên lớp ca ngợi công ơn trời biển của đảng!

Ba là không muốn chia sẻ thông tin với người khác vì họ sợ thông tin sẽ được sử dụng để chống lại hay ám hại mình. 

Người cộng sản xem thông tin là vũ khí. Mà vũ khí thì có thể dùng để gây tác hại. Do đó, người cộng sản kiểm soát toàn bộ thông tin. Từ báo chí, đài phát thanh, đến đài truyền hình và mạng, họ kiểm soát tất cả. Thật ra, đây là một hành động suy bụng ta ra bụng người, bởi trong quá khứ họ từng lũng đoạn thông tin và lợi dụng tự do thông tin để gây tác hại đến đối phương.

Bốn là lúc nào cũng diễn dịch ý nghĩa tiềm ẩn đằng sau mỗi thông tin và sự kiện 

vì họ nghi ngờ rằng thông tin được trình bày chỉ là bề mặt, còn đằng sau là hàm ý ám hại họ. Người cộng sản rất thích nói về “bản chất và hiện tượng”. Những gì xảy ra họ xem là hiện tượng, họ không quan tâm mấy, nhưng họ rất quan tâm đến bản chất. Khi công an “làm việc” với ai họ nghi là “phản động” (nghi ngờ là bản chất của họ) thì câu hỏi xoay quanh ai đứng đằng sau việc làm của người đó. Đây cũng là một bản chất mang tính suy bụng ta ra bụng người, bởi trong quá khứ họ đứng đằng sau xúi dục trí thức miền Nam xuống đường chống lại chế độ Mỹ-Thiệu. Tương tự, khi người dân xuống đường đòi đất, họ không quan tâm giải quyết vấn đề mà chỉ truy tìm mầm mống mà họ gọi là “phản động”.

 Ông tây Hồ Cương Quyết này ăn phải bã cộng sản, giờ bẽ mặt khi xuống đường biểu tình chống tàu bị côn an khó dễ. Dưới: Một số hình ảnh mới nhất về dân oan từ Đà Nẵng ra Hà Nội khiếu kiện, bị côn an bắc loa kêu gọi những câu nghe mãi vẫn chửa chán! đại loại như: “…không nên nghe lời kẻ xấu xúi dục…”. tin mới nhất được biết tất cả bà con đã bị hốt lên xe và chở sang Lộc Hà,  link Face Book Dân Oan Việt Nam

Năm là lúc nào cũng tỏ thái độ đố kỵ, thù hận. 

Người mắc bệnh PPD không có khả năng tha thứ, họ luôn tìm cách dìm người khác, nói xấu người khác và khi cần ám hại họ. Tha thứ không có trong từ điển ngữ vựng của người cộng sản. Họ đày đoạ quân lính, sĩ quan, viên chức của chế độ cũ ra sao thì chúng ta đều biết. Có thể nói đó là một chương sử đen tối nhất của người cộng sản.

Một đặc điểm khác là người mắc chứng PPD rất huênh hoang. Họ tự xem mình là tài giỏi nhất thế giớilà trường tồn. Đặc điểm này cũng giống với người cộng sản. Họ tự xem mình là “quang vinh”, là tài ba nhất thiên hạ, là “đỉnh cao trí tuệ”, là bách chiến bách thắng. Họ không ngần ngại tuyên bố đảng của họ là “muôn năm” dù trong lịch sử nhân loại không có chế độ nào hay đảng phái nào tồn tại muôn năm.

Tất cả những đặc điểm của chứng bệnh hoang tưởng vừa mô tả trên đều rất phù hợp với người cộng sản. Theo y văn thì hội chứng PPD khá phổ biến trong dân số. Trên thế giới, thống kê cho biết có khoảng 0,5 đến 3% người mắc chứng hoang tưởng. Nam giới có khuynh hướng dễ mắc PPD hơn nữ giới. Phần lớn những người mắc chứng PPD ở độ tuổi 40-50. Hiện nay có khoảng 3 triệu đảng viên đảng CSVN, chiếm 3% dân số. Con số này cũng phù hợp vối y văn thế giới. Số nam đảng viên cao hơn nữ đảng viên. Do đó, số người mắc chứng hoang tưởng nhiều hơn trong nam giới, cũng phù hợp với y văn thế giới.

Hội chứng phản xã hội

Một hội chứng có liên quan đến PPD là hội chứng phản xã hội (antisocial personality disorder, viết tắt APD). Đặc điểm chính của APD là khuynh hướng không quan tâm đến quyền lợi của người khác, hay xâm phạm quyền lợi người khác. Hội chứng này cũng rất phù hợp với người cộng sản vốn rất vô cảm và có khi tàn ác. Người mắc chứng APD có những triệu chứng như sau:

Một là không sống theo chuẩn mực xã hội. 

Họ không tôn trọng luật pháp, họ sống theo luật của chính họ đặt ra. Người cộng sản một mặt nói đến luật pháp như là một khuôn mẫu về trật tự xã hội, nhưng khi hành động thì hoàn toàn trái với pháp luật. Họ bắt người một cách tuỳ tiện. Muốn bắt thì bắt, không cần đến luật pháp, toà án. Họ thậm chí còn tuyên bố “luật là ta, ta là luật”. Mà đúng như thế. Họ ngồi xổm trên luật pháp. Chúng ta thấy một mặt họ kêu gọi thắt lưng buộc bụng, nhưng mặt khác họ sống như những bậc đế vương thời phong kiến mà họ từng nguyền rũa. Trong khi người dân chen chút nhau trong bệnh viện, họ có bệnh viện riêng, bác sĩ riêng, thậm chí còn có cả vườn rau riêng, đàn bò sữa riêng. Họ ra điều luật cho cán bộ cao cấp không được kết hôn với những ai có gốc gác “nguỵ”, nhưng con gái thủ tướng thì được lấy con trai của cựu thứ trưởng “nguỵ”. Con gái tổng bí thư Lê Duẩn cũng được kết hôn với người Nga, trái 180 độ với qui định do chính ông đề ra! Người cộng sản nói một đằng làm một nẻo.

Hai là lường gạt, giả dối. 

Thứ trưởng Y-tế việt cộng chức thiệt mà bằng giả,  Blog Khai Trí đòi hỏi giùm cho hơn 80 triệu dân, vì sức khỏe và sinh mệnh của họ có thể bị ảnh hưởng bởi chất lượng “tri thức” của ngài, rất cần ông trả lời trên báo chí. Riêng Web Hà Tĩnh Mình Thương còn đưa ra danh sách các quan đỏ nào đang xài bằng gỉả.  Ôi nhân tài như lá mùa thu ở nước ta!  Mùa “Thương Khó” của các đại gia…  Link Blog Mười Sáu

Người mắc chứng ADP rất hay nói dối, dùng tên giả để nói xấu người khác. Nói dối, với người cộng sản, là một quán tính. Họ có thể biến trắng thành đen, nói đen là trắng. Điển hình như vụ việc ở Văn Giang, Tiên Lãng. Họ cho công an đánh dân, nhưng đài báo thì nói là “xã hội đen”. Ai cũng biết lãnh đạo cộng sản hay dùng tên giả. Có người dùng đến cả trăm tên giả! Thời chiến thì có thể hiểu được, nhưng thời bình họ cũng dùng tên giả. Mỗi khi muốn nói xấu ai họ cho phóng viên ký tên giả để tha hồ viết. Ai cũng biết đó là một thái độ tiểu nhân, nhưng họ làm gì có quân tử tính mà chúng ta phải ngạc nhiên. Còn tính giả dối của người cộng sản thì gần như là một đặc tính tiêu biểu. Giả dối về lịch sử như vụ Lê Văn Tám. Giả dối trong khoa học. Giả dối trong giáo dục. Giả dối bằng cấp. Lĩnh vực nào cũng giả dối. Nói chung sau 37 năm thống trị, người cộng sản đã biến một xã hội lành mạnh trở thành một xã hội giả dối.

Giáo sư Phan Huy Lê, người lật mặt nạ huyền thoại Lê Văn Tám chỉ là bịp bợm dù hiện nay công viên, trường học  “Lê Văn Tém” được xây khắp nơi.Link Blog Mười Sáu

Ba là hung hãn, hay đánh người.

Người cộng sản xem công an không phải là lực lượng bảo vệ an ninh cho dân mà là một thanh kiếm của đảng. Kiếm thì chỉ dùng cho chuyện đâm chém, giết người, răn đe. Nên chúng ta không ngạc nhiên khi thấy công an là một kiêu binh thời nay. Công an bắt người vô cớ, đánh người, giết người thoải mái. Giết người trong đồn. Giết người trên đường lộ. Dàn cảnh gây tai nạn. Tất cả những hành động này cho thấy công an là những người mắc bệnh phản xã hội.

Bốn là làm việc tuỳ tiện.  

Sự tuỳ tiện của người cộng sản có thể nói là ghê gớm. Qua bên Hàn Quốc thấy người ta có những tập đoàn lớn, về nhà cũng bắt chước làm theo mà không có chiến lược gì cả. Dự án đường sắt cao tốc giá trị mấy chục tỷ đôla chỉ có vài chục trang giấy. Hậu quả là Vinashin, Vinalines gây tổn hại ngân sách quốc gia hàng trăm ngàn tỷ đồng. Họ quen làm việc như thời chiến, nên không có quốc sách lâu dài nào cả.

Năm là tỏ ra vô trách nhiệm.

Ông Nguyễn Cao Kỳ lúc còn sinh tiền có lần nhận xét rằng trong hệ thống chính quyền VN không ai chịu trách nhiệm cả. Điều này đúng vì đảng là người đứng đằng sau chính phủ, nhưng đảng không chịu trách nhiệm. Người cộng sản gây ra nhiều thảm hoạ chính trị và kinh tế cho đất nước. Cải cách ruộng đất. Nhân văn giai phẩm. Trại “học tập cải tạo”. Vinashin. Vinalines. Mất Hoàng Sa vào tay kẻ thù. Nhượng một phần thác Bản Giốc cho kẻ thù. Chúng ta nghĩ rằng người cộng sản sẽ chịu trách nhiệm trước toàn dân, nhưng không. Họ không nhận lỗi. Họ rất vô trách nhiệm.

Sáu là không có cảm giác ăn năn hối lỗi và vô cảm.

Vô cảm là một đặc điểm rất nổi bậc của bệnh nhân ADP. Bệnh nhân ADP rất bàng quang trước những gì xảy ra trước mắt họ. Thấy người ta bị nạn, họ chỉ đứng nhìn mà không có một hành động giúp đỡ hay một lời phân ưu. Người cộng sản cũng thế. Những cái chết trong đồn công an trong thời gian gần đây là một minh chứng hùng hồn. Chúng ta còn nhớ ông Trịnh Xuân Tùng trong khi bị đánh gần chết chỉ muốn uống nước mà họ cũng không cho. Bà Liêng ở Bạc Liêu tự thiêu chẳng làm cho 700 tờ báo động lòng. Trong khi đó Hoà thượng Thích Quảng Đức tự thiêu gây ra một làn sóng câm phẫn trong dư luận báo chí thời trước 1975. Người cộng sản không ăn năn xám hối trước những cái chết như thế. Họ cũng chẳng bao giờ xin lỗi những vong hồn trong vụ Mậu Thân ở Huế hay vụ Cải cách ruộng đất. Có thể nói rằng người cộng sản rất vô cảm. Và khi họ cai trị đất nước sau 37 năm thì cả nước cũng trở nên vô cảm.

Tóm lại, những người cộng sản có lẽ đã và đang mắc chứng hoang tưởng PPD và phản xã hội APD. Nhận ra bệnh để mà chạy chữa. Nhưng cái khó là cả hai bệnh này đều là bệnh tâm thần, hay cũng có thể nói là bệnh liên quan đến thần kinh, nên rất khó chữa trị.

Để tìm phương án chữa trị, cần phải biết nguyên nhân gây bệnh. Các chuyên gia tâm thần cho rằng bệnh có nhiều nguyên nhân, trong đó có cả nguyên nhân tương tác xã hội. Khi người ta trưởng thành một môi trường đảng, qua tương tác, bị tiêm nhiễm những giáo điều, thói quen và suy nghĩ của đảng, và dẫn đến bệnh.

Nếu chẩn đoán trên là đúng và nếu nguyên nhân xã hội là đúng thì có lẽ biện pháp điều trị bệnh này là hoàn toàn có thể. Nga và các nước Đông Âu đã điều trị bệnh này. Họ cũng đã thành công. Nếu vì sức khoẻ của đất nước, những người cộng sản Việt Nam nên xem trường hợp Nga và Đông Âu như là những kinh nghiệm chữa trị bệnh hoang tưởng và phản xã hội./.

Nhóm phóng viên Paltalk tổng hợp từ Nam California, Hoa Kỳ.



Links:

 

Blog Mười Sáu


















Featured Post

Bản Tin cuối ngày-16/12/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link