Saturday, September 5, 2015

Bài học đầu tiên đã dạy các em không trung thực



Bài học đầu tiên đã dạy các em không trung thực

PHAN TUYẾT
19/08/15 07:07
(GDVN) - Thầy cô trả lời sao khi có học sinh hỏi: Ngày khai giảng là gì? Đó là ngày đầu tiên của năm học mới, hay ngày toàn dân đưa trẻ đến trường, liệu có còn hợp lý?
LTS: Kể từ khi đổi mới chương trình giáo dục phổ thông, học sinh phải đến trường học trước khi khai giảng 2-3 tuần. Chính vì lẽ đó mà ngày khai giảng không còn được chờ đợi và háo hức như trước. 

Cô giáo Phan Tuyết băn khoăn tự hỏi, ngày khai giảng là ngày đầu tiên của năm học mới hay ngày toàn dân đưa trẻ tới trường như sách giáo khoa đã giải thích có còn hợp lý?

Tòa soạn trân trọng gửi tới độc giả bài viết. 


Vào ngày khai giảng hàng năm, sau những nghi lễ cần thiết của buổi lễ, thầy cô giáo và học sinh toàn trường háo hức chờ đợi giây phút được xem là ấn tượng và xúc động nhất, đó là màn chào đón học sinh đầu cấp đầy xúc động và đong đầy những cảm xúc. 

Khi tiếng nhạc bài hát “Ngày đầu tiên đi học” vang lên, từ ban giám hiệu, thầy cô giáo đều ra cổng dắt tay học sinh lớp 1 vào sân trường trong tiếng hát, tiếng vỗ tay, cờ và hoa của học sinh các khối thi nhau vẫy chào. 

Ngày khai giảng, học sinh mệt mỏi (Ảnh minh họa của Xuân Trung)
Những cô cậu bé được mẹ dắt tới trường, bẽn lẽn, rụt rè như những chú chim non còn e ấp, nép sát bên người thân không muốn rời, có em mắt còn ậc nước. 

Những bàn chân bé nhỏ líu ríu đi sau cô giáo, bỗng bàng hoàng trước một khung cảnh đầy ấn tượng, tràn ngập yêu thương như thế. Có lẽ đây sẽ là kỉ niệm đẹp và đậm sâu trong trí nhớ của các em. 

Với học sinh lớp 6 và lớp 10, được đến một môi trường học tập lớn hơn, cảm giác run sợ, rụt rè đầy bỡ ngỡ nhanh chóng qua đi khi niềm vui vỡ òa bởi một khung cảnh nhộn nhịp cờ hoa, sự chào đón đầy ân tình của thầy cô giáo và các anh chị lớp trên. 

Vài năm trở lại đây, học sinh mới và cũ đến trường học bình thường sau khoảng 2 tuần xong mới vào lễ khai giảng. Trước buổi lễ, ngày nào các em cũng được tập đi tập lại cách vỗ tay, đi đứng, từng lời nói, lời chúc…

Mặc cho cách tổ chức buổi lễ cũng không kém phần trang trọng, mặc cho lời bài hát vang lên thật da diết, ngọt ngào “Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay đến trường/ Em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương/ Ngày đầu tiên đi học, em mắt ướt nhạt nhòa/ Cô vỗ về an ủi, chao ôi…sao thiết tha”. 

Học sinh cũng thấy dửng dưng vì mình đã quá quen với cảnh ấy rồi làm gì còn “mắt ướt nhạt nhòa” để  “cô vỗ về an ủi”. Thầy cô giáo cũng dửng dưng vì thấy mình đang diễn lại một vở kịch đã được tập nhiều lần. 

Học sinh lớp 6, lớp 10 cũng được nhà trường tổ chức chào đón theo cảnh học sinh đầu cấp như ở tiểu học chỉ khác không có lời bài hát “Ngày đầu tiên đi học vang lên”. 

Sau màn giới thiệu thật long trọng, thầy cô giáo cũng đón các em từ đầu cổng, cử đại diện khối lớp 9 và 12 lên tặng hoa, gửi gắm lời chúc, lời dặn dò.
(GDVN) - Để lễ khai giảng thật sự là ngày hội của các em thì phần lễ chỉ nên rút gọn trong vòng vài phút.
Học sinh đón nhận trong sự hửng hờ vì các em đã học trước 2 tuần và ngày nào cũng ra sân tập dợt.
Nhiều em thắc mắc: “Tụi con vào học cả nửa tháng rồi mà hôm nay lại được ra cổng đón vào cũng thấy kì kì thế nào”. Có em nói thẳng: “Con thấy cũng không thật, tại sao cứ phải làm thế”…

Có thầy cô áy náy, băn khoăn và day dứt khi mình luôn dạy các em tính trung thực nhưng bài học đầu tiên các em được học tại ngôi trường mới lại là lòng không trung thực như thế. 

Thầy cô sẽ trả lời ra sao khi có học sinh hỏi: Ngày khai giảng là gì? Liệu thầy cô giải thích: Đó là ngày đầu tiên của năm học mới, hay ngày toàn dân đưa trẻ đến trường mà sách giáo khoa đã chú thích, liệu có còn hợp lý?
Phan Tuyết

__._,_.___

Posted by: Dien bien hoa binh 


Cách Mạng/CSVN

bao nhiêu phần trăm sự thật?





















“Quốc Khánh 2015” - Như là một khẩu hiệu, đảng CSVN tung hô với toàn dân là: "Cách mạng tháng Tám, quốc khánh 2/9 biểu tượng tuyệt vời của sức mạnh Việt Nam. Ngày nay vị thế Việt Nam trên trường quốc tế không ngừng được nâng cao. Sức mạnh tổng hợp của quốc gia đã tăng lên rất nhiều, tạo ra thế mới và lực mới” (thông tấn xã/vn)… Trong tiếng tung hô điên loạn ấy chúng ta đối chiếu xem khẩu hiệu này chính xác được bao nhiêu% so với thực tế!?.

Những lời nói thật không thể chối bỏ:

Từ trái qua: Tướng Trần Độ, ông Nguyễn Minh Cần, ông Bùi Tín
1) Tướng Trần Độ - Nguyên PCT/QH & PCT/HĐBT đảng CSVN: “Hệ thống tuyên truyền của đảng CSVN là những cái lưỡi gỗ chuyên nói láo, nói lấy được cho sướng cái mồm, nói láo như phường vô học..."- (Nhật ký Rồng Rắn).
2) Ông Nguyễn Minh Cần - Nguyên Thường vụ Thành ủy- phó chủ tịch TP/Hà Nội (1962): “Thực tế cũng đã chứng minh rất rõ rệt những ông Mác, Lê Nin, Mao Trạch Đông, Kim Nhật Thành, Hồ Chí Minh, Fidel Castro… Chúng ta thấy các ông ấy chỉ làm hao tốn xương máu nhân loại, đau khổ cho người dân mà thôi”- cách mạng đâu phải là như thế?.
3) Ông Bùi Tín – Nguyên Thượng tá Quân đội-Phó TBT/báo Nhân dân/ đảng CS/Việt Nam. "Trong các văn kiện chính trị của đảng CSVN từ trước đến nay còn lưu giữ, chữ “cướp chính quyền” được hãnh diện lặp đi lặp lại rất nhiều lần, trong sách vở, báo chí và qua lời Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp v.v... mà chữ "cướp" thì ai cũng biết có hàm ý rất xấu xa. Cướp là cướp bóc, tước đoạt của cải của người khác, không phải của mình. Người ta thường gọi "kẻ cướp", "bọn cướp”, "lũ cướp”, "đồ ăn cướp". Vậy thì lānh đạo CSVN đâu phải là làm cách mạng mà họ tự khẳng định, hiện nguyên hình là một lũ cướp ngày, một băng đảng Mafia “đỏ” bất lương vô đạo giữa thế giới văn minh."(voa 27.08.2015)
Từ trái quá: Russia President Vladimir Putin, Russia President Boris Yeltsin, Soviet Secretary General Mikhail Gorbachev
- Russia President Vladimir Putin (Tổng Thống Nga đương nhiệm) :
Ai tin cộng sản, là không có cái đầu. Ai làm theo lời của cộng sản, là không có trái tim.
- Russia President Boris Yeltsin (Cựu Tổng Thống Nga) :
Cộng sản không thể nào sửa chữa, mà cần phải đào thải chúng nó.
- Soviet Secretary General Mikhail Gorbachev (Tổng Bí Thư CS/Xô Viết)
Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng cộng sản. Hôm nay tôi đau buồn mà thú nhận rằng: cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá.
Trên cơ sở từ các nhận xét của những người cộng sản “có số má” trong và ngoài nước nói trên, đồng thời chế độ độc tài CSVN chỉ còn là một trong 5 nước XHCN/CS còn sót lại trong 197 quốc gia đa nguyên dân chủ (không Cộng Sản) trên toàn thế giới thì chỉ có loại người vô học, một nhà nước “bịp bợm” không còn liêm sỉ và lòng tự trọng mới trơ tráo nói rằng: "Ngày nay vị thế Việt Nam trên trường quốc tế không ngừng được nâng cao, tạo ra thế mới và lực mới" (thông tấn xã/vn)!? – Thế và lực nào? ở một nhà nước cuồng tín với chủ nghĩa CS độc tài mà tuyệt đối đa phần nhân loại văn minh đang kinh tởm, nguyền rủa chôn lấp nó? Ngay cả với những yếu nhân “VIP” cộng sản của chính nó? Thế và lực mới nào tạo ra từ một loại người và nhà nước đần độn đang cúc cung cuối đầu thờ tự một thứ rác rưởi mà thiên hạ thế giới đua nhau đập nát mang ra bãi phế thải….?
Đây! Cái “thế đứng và lực cuối đầu” của một đảng CS tâm thần thế kỷ.

70 năm - Hồ Chí Minh và đảng CSVN đã cướp đoạt biến 2 chế độ:

1) 1945 - Quân Chủ Lập Hiến vua Bảo Đại +CP/Trần Trọng Kim.
2) 1975 - Đa nguyên dân chủ Việt Nam Cộng Hòa.
Thành một quốc gia lạc hậu thiểu số của nhân loại có chế độ CS/XHCN ảo vọng nhưng khát máu với hàng trăm triệu nạn nhân khắp thế giới (hàng triệu người Việt Nam) – 70 năm, đảng CSVN tạo ra một cuộc “cách mạng” khiến cho quốc gia Việt Nam (nhân dân còn rất nghèo) nhưng phải nuôi một lúc 2 nhà nước song hành : 1) nhà nước dân sự - 2) Nhà nước nước “đảng” mà trên thế giới dù giàu có văn minh nhất cũng không có quốc gia nào gánh vác nỗi!? –
Tổng kết lại, toàn bộ diễn tiến “cách mạng” do đảng CSVN chủ trương bằng bạo lực và máu xương nó đã đi ngược với tiến hóa của nhân loại khiến…
Từ con người - CSVN tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc thành vượn-khỉ
Năm 1960, trong số 10 quốc gia Á châu, GDP của Miền Nam/Việt Nam là 223$, cao hơn GDP Hàn Quốc (155$), hơn gấp đôi Thailand (101$), gấp 2,4 lần Tàu cộng (92$), gấp 2,7 lần Ấn độ (84$), và gấp 3 lần Bắc Việt (73$).
Năm 2015 – “nhờ cách mạng” mà XHCN/CSVN thua rất xa các quốc gia này.!?…
Bạn gái trẻ, đồng bào của tôi ơi! Sao không giương cao cờ búa liềm, ngẩng đầu lên với: "…Ngày nay vị thế Việt Nam trên trường quốc tế không ngừng được nâng cao. Sức mạnh tổng hợp của quốc gia đã tăng lên rất nhiều, tạo ra thế mới và lực mới”(thông tấn xã/vn).
2/9/2015


__._,_.___

Posted by: <vneagle_1

Wednesday, September 2, 2015

“Đại hội XII : Phải chăng ngựa theo đường cũ?!” (phần1) (phần 2)


“Đại hội XII : Phải chăng ngựa theo đường cũ?!” (phần1)

31/08/2015
0
RadioCTM - Trần Quang Thành
“Đại hội XII : Phải chăng ngựa theo đường cũ?!” (phần1) [ 14:41 ] Hide Player | Play in Popup | Download
nguaquenduongcu 400x300
Ngựa quen đường củ
Nếu không có gì thay đổi vào giờ chót, thì Đại hội XII Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ khai diễn vào đầu năm 2016.
Từ tháng 9/2015, đại hội đảng bộ các tỉnh, thành phố và cấp tương đương trực  thuộc trung ương sẽ bắt đầu đại hội để thảo luận , góp ý các văn kiện của đại hội, cử đoàn đại biểu đi dự Đại hội…

Dư luận có nhiều cách nhận định khác nhau về Đại Hội 12, vì sự tranh dành ảnh hưởng của phe nhóm trong đảng.
Có nguồn dư luận cho rằng đấy là đấu trường so gang giữa phe bảo thủ cầm đầu là Nguyễn Phú Trọng và phe cấp tiến cầm đầu là Nguyễn Tấn Dũng. 

Nhưng cũng có nguồn dư luận phân tích chẳng có phe nhóm bảo thủ hay cấp tiến. Nó chỉ là cuộc tranh dành quyền lực và quyền lợi của các nhóm trong đảng thủ phạm là những người siêu quyền lực trọng Bộ Chính trị.

Lạm bàn về Đại hội XII, nhà nghiên cứu Nguyễn Khắc Mai trong cuộc trò  chuyện với nhà báoTrần Quang Thành đã đặt câu hỏi  “Đại hội XII : Phải chăng ngựa theo đường cũ?!”
Mời quí vị cùng  nghe:
***
TQT : Chỉ còn vài tháng nữa Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ tiến hành Đại hội lần thứ XII. Theo nhà nghiên cứu Nguuyễn  Khắc Mai, dư luân đang quan tâm nhất những vấn đề gì của Đại hội.?
NKM : Hiện nay dư luận xã hội đang hết sức quan tâm đến 2 điều :
  • Thứ nhất là nội dung của đại hội có đáp ứng được tình hình mới của dân tộc hay không hay là “ngựa vẫn theo đường cũ””?
Người ta mong đợi một sự đổi mới ở vòng 2 tốt hơn, tử tế hơn và nói như Nguyễn Phú Trọng “trí tuệ và khí phách hơn”. Tất nhiên phải nói đến cái chân trí tuệ, cái thật khí phách ; chứ không phải cái ngụy trí tuệ,của Tàu hay là cái giả vờ khí phách, nhưng thực chất là đớn hèn. 

Hiện nay người ta đang mong ước một đại hội thật sự có trí tuệ, có khí phách để dám nhìn thẳng vào sự thật tình hình đất nước hiện nay đang đứng trước nhiều vấn đề lớn nan giải.

Ngay cái chuyện cụ thể trước mất đây kinh tế Tàu sụp đổ, chứng khoán Tàu sụp đổ, đồng tiền Tàu sup đổ chúng ta sẽ chuẩn bị như thế nào? Đây là một vấn đề rất lớn nó liên quan đến tiến trình chuẩn bị Đại hội XII hiện nay mà nhân dân chờ đợi nó thật tri tuệ, nó thật khí phách.
Đấy là vấn đề số 1. Nhiều ý kiến bàn về vấn đề này lắm.
  • Vấn đề thứ hai mà người ta chờ đợi đó là có được những con người tử tế, những con người đàng hoàng, những con người không hư hỏng, không cũ kỹ, những con người đổi mới vòng 2 có chí, có tâm, có khí phách, có chiến lược. Đặc biệt là những con người thật sự yêu nước dám vượt qua mọi hư hỏng, cũ kỹ của Đẩng, của Nhà nước, của xã hội để lãnh đạo một tiến trình mới của dân tộc. Người ta đang chờ đợi những con người như thế..
Đó là sự mong ước, chờ đợi của dân tộc Việt Nam có những con người mới xuất hiện. Và thời thế đang tạo ra anh hùng. Và người ta cũng hy vọng có anh hùng để thúc đẩy thời thế phát triển

TQT : Ông vừa nói tới nội dung Đại hội là trí tuệ. Đại hội nào cũng nói trí tuệ cả. Nhưng mà sau mỗi đại hội người dân hình như lại thấy thất vọng. Tại vì những điều người ta nói tại đại hội rất là lớn lao, rất là hay, rất là hấp dẫn. Nhưng mà khi thực thi vào cuộc sống thì hầu như các vấn đề nó ngược lại. Ông có nghĩ rằng đại hội sắp tới đây các vấn đề đưa ra sẽ rất hay, rất mới, nhưng cuối cùng nó lại đi theo con đường cũ không ạ?

NKM : Phải nói thẳng như thế này, 11 Đại hội vừa qua  là sự sao chép, học mót hệ thức xô viết, chế độ xã hội chủ nghĩa kiểu xô viết, thuộc Mác – Lê nhưng không có Mác chỉ có Lê thôi. Cho nên 11 cái đại hội vừa qua trí tuệ rất thấp, rất lùn. Nó không đáp ứng được yêu cầu của sự phát triển, sự thăng hoa, sự phục hung của dân tộc trong thời kỳ hiện đại.

Tại sao các nước xung quanh họ phục hưng được? 

Họ cũng bị nô lệ. Họ cũng là những nước bị thực dân xâm chiếm, mất độc lập. Rồi sau họ giành được độc lập bằng cách của họ. Trong thời gian 3, 4 mươi năm họ phục hung dân tộc của họ hết sức ngoạn mục. Hàn Quốc, Singapore, 

Indonesia,Malaysia, Philippine, Thái Lan khi còn nô lê như nhau chúng ta còn khá hơn họ. Bắt đầu giành được độc lập chúng ta cũng khá hơn họ. Nhưng bây giờ dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng Việt Nam quang vinh, tài tình nhất thế giới, đỉnh cao muôn trượng thì số phận Việt Nam ở cái tình trạng thu nhập trung bình thấp, năng xuất lao động thua hết tất cả. Thua cả Thái Lan, thua cả Malaysia. 

Cho nên trí tuệ mà anh nói chúng tôi cho 11 đại hội vừa qua là trí tuệ giả, trí tuệ như giả kim đó. Nó có vẻ lấp lánh nhưng không phải là vàng. Không phải vài cái lấp lánh đều là vàng. Nó không phải là pha lê mà nó chỉ là một loại thủy tinh chất lượng thấp. Đấy là nói về cái gọi là trí tuệ của 11 cái đại hội vừa qua.

Lấy thực tế làm thước đo. Chưa bao giờ dân trí, nhân cách, văn hóa Việt suy đồi như hiện nay. Hôm nay chúng tôi vừa nhận được tin lại có những cuộc sát hại, giết người nhiều ở trên Tây Nguyên. Đây là một vấn đề đáng báo động. 

Tại sao ở Tây Nguyên lại có những cuộc giết người rất man rợ? Chúng tôi tin rằng phẩm chất của người Tây Nguyên không có như vậy. Ở đây một bàn tay lông lá ở bên ngoài đang thò vào. Ở đây muốn nói tới vấn đề trí tuệ hay không trí tuệ và có khí phách hay không có khí phách.

Nói về khí phách, đại hội tới có dám thuyết phục lẫn nhau từ bỏ cái gọi là chủ nghĩa Mác – Lê. Về mặt lô-gích, về mặt lý luận nó rất lạc hậu, nó đầy mâu thuẫn. Về mặt thực tế nó không đóng góp gì được cho sư phát triển và nó là nhân tố của sự trì trệ, sự lạc hậu, của hư hỏng, cũ kỹ. Chính Hồ Chí Minh trước khi chết trong Di chúc để lại cũng đã nói phải có ouộc chiến tranh chống hư hỏng, cũ kỹ. Đấy cũng là một tiên đoán. Bây giờ thì  nó quá rõ rồi. Càng ngày rõ ràng chúng ta càng thụt lùi. 

Chưa bao giờ chúng ta chiu đựng một chính quyền hành dân, coi dân như cỏ rác như hiện nay. Chưa bao giờ chúng ta đứng trước một tình hình kẻ sĩ mất nhân cách như hiện nay. Chưa bao giờ chúng ta đứng trước tình hình nền kinh tế đầu tư rất ớn, vay nợ rất nhiều. ODA người ta đưa vào, FDI người ta rót vào rất lớn, rất nhiều.

 Nhiều hơn hẳn so với các nước xung quanh. Thế nhưng mà kết quả của chúng ta hệ thống giao thông tậm tịt. Một cái hạ tầng cơ sở của nền kinh tế, ngành mũi nhọn để làm đầu tầu phát triển kinh tế không có. Một nền kinh tế gia công và lệ thuộc. Thậm chí người ta đưa nhà máy SamSung vào, người ta yêu cầu nội địa sản xuất ôc thôi để bán cho người ta mà cũng không làm nổi con ốc. Đấy là vấn đề về kinh tế. Còn về giáo dục chúng ta đang đứng trước một cuộc khủng hoảng toàn diện không thể nhắm mắt, đưa chân che đậy sự thật cay đắng ấy. 

TrưongTấn Sang  từng nói sẵn sàng nghe lời nói cay đắng của dân. Thế nhưng mà Đại hội Đảng có dám đưa vấn đề xuống để dân thảo luận đâu. Không dám. Vì sao? 

Họ tiếp tục bưng bít sự thật và đang muốn giữ lại một nhóm người mà dư luận xã hội khẳng định họ là những người có tội, chứ không hề có công, về  sự lệ thuộc, về sự điều hành, về nhân cách, về tham nhũng, về đường lối vv và vv… Nhóm bảo thủ ấy đang cố tìm cách làm sao bám trụ. 

Đây là một vấn đề rất lớn của dân, của nước. Chúng ta đang đứng trước vấn đề liệu Đảng có thông minh, sang suốt loại cái bọn cơ hội ấy, cái bọn hủ lậu ấy, cái bọn hư hỏng, cũ kỹ ấy không? Và tìm một con người mới có trí tuệ, có bản lĩnh để mà vươn lên.

Hiện nay có những khuôn mặt lúc đầu có vẻ sáng loáng, có giá lắm vì anh ta có đến 3 cái bằng đại học thứ thiệt, những xuất hiện một hồi thấy nhân cách của anh ta rất lùn, rất thấp không xứng đáng là một chính khách để lãnh đạo quốc dân trong một thời kỳ mới.

Cho nên vấn đề nhân sự của Đại hội đang tiến hành theo một kịch bản hết sức cũ và nhóm bảo thủ chuẩn bị làm sao để giữ cái ghế bảo thủ,lạc hậu, quyền uy , quyền lực . Đã đến lúc ông Vũ Ngọc Hoàng, ông Trương Tấn Sang la làng lên làm sao để kiểm soát được quyền lực. Thế cho nên muốn làm được , giữ được quyền lực phải có những con người lãnh đạo tử tế, có đủ trí tuệ, dựa vào nhân dân, dựa vào luật pháp đẻ quản trị quốc gia.

Hiện nay họ không đi tìm trí tuệ mới, nhưng đang củng cố những lực lượng bạo lực để giữ lấy quyền. Vẫn theo cái tư tưởng hết sức phản động của Mao Trạch Đông là chính quyền trên đầu ngọn súng.

Đấy là vấn đề quốc dân đang trăn trở, đang suy nghĩ. Nhưng vấn đề là liệu nhân dân và xã hội có thể tham gia được bao nhiêu trong tiến trình đại hội hay họ bưng bít  và cuối cùng họ ấp đặt cho nhân dân trong thời kỳ mới một đường lối lạc hậu  đã bế tắc, , đã thất bại và tiếp tục bám giữ quyền lực.
Một vài điều anh Trọng mới tuyên bố gần đây với báo chí, với ngành công an khiến chúng tôi phải hoài nghi trí tuệ của anh ấy. Khi sang Mỹ, anh ấy nói được những cái điều nhân dân hài long, có hy vọng. Nhưng mà khi trở về anh ấy xuất hiện nguyên như là con người cũ kỹ của anh ấy. Đấy là vấn đề đáng lo cho đất nước và xã hội.

“Đại hội XII : Phải chăng ngựa theo đường cũ?!” (phần 2)

01/09/2015
0
RadioCTM - Trần Quang Thành@S:
“Đại hội XII : Phải chăng ngựa theo đường cũ?!” (phần 2) [ 14:45 ] Hide Player | Play in Popup | Download
daihoi12
Trong chương trình hôm qua quý vị đã được nghe phân tích của nhà nghiên cứu Nguyễn Khắc Mai về sự tranh dành ảnh hưởng của phe nhóm trong đảng CSVN nhân Đại Hội 12 sẽ diễn ra vào đầu năm 2016.
Xin mời quý vị nghe tiếp phần hai những trăn trở của ông Nguyễn Khắc Mai về hiện tình đất nước dưới sự cai trị của đảng CSVN kể từ ngày gọi là cuộc Cách Mạng tháng 8.



__._,_.___

Posted by: Dien bien hoa binh 

Tuesday, September 1, 2015

Hãy chôn "chiếc bẫy" xuống địa ngục


Kỷ niệm Cách mạng tháng 8 và 2/9 :

Hãy chôn "chiếc bẫy" xuống địa ngục

(Võ Thị Hảo)

nhưng nỗi oan và món nợ mà xã hội nợ họ thì tồn tại mãi mãi trong người sống. Nỗi oan đó chỉ lắng dịu đi khi xã hội giải oan cho họ bằng hành động, chứ không chỉ bằng lời nói.





"Du kích mấy người bèn đặt bà ta nằm trên miệng cỗ áo rồi nhảy lên vừa giẫm vừa hô : "Chết còn ngoan cố này, ngoan cố nổi với các ông nông dân không này ?..."


(Theo hồi ký "Đèn cù" của Trần Đĩnh)


Những oan hồn tạo ra từ 70 năm nay trên con đường cách mạng ấy đã và đang rộn ràng hòa vào những đôi mắt sống của người dân. Những mắt ấy mở chong đêm ngày theo dõi và tính sổ những cuộc bội phản nhân dân, đợi ngày kết thúc cái chính thể phi tự nhiên ấy , tới một cuộc Đại Giải Oan cho nước Việt.


Giết và giẫm đạp cả thi thể "Mẹ nuôi cách mạng"


Những chứng nhân của thời Cải cách ruộng đất hoặc những người đã đọc, đã nghe kể qua câu chuyện này thì không thể không bị ám ảnh về số phận đau thương của bà và hàng triệu người Việt Nam khác bởi chính sự phản trắc, sự tàn ác của chính những người đứng đầu đất nước và cán bộ đội cải cách thời đó. Không một lý do nào có thể biện minh cho những tội ác ấy.


Người ta vẫn phải nhắc đến người đàn bà ấy, gần 70 năm nay, từ ngày bà bị chính quyền cách mạng xử tử . Không năm nào không nhắc, nhất là mỗi khi đến dịp rầm rộ kỷ niệm cách mạng tháng 8 và quốc khánh 2/9. Chuyện không thể cũ đi, vì nỗi oan chưa được giải và nguyên nhân của những cuộc oan mới ngày càng chồng chất trên đầu nhân dân Việt Nam.


Oan hồn của người đàn bà ấy, và hàng triệu người Việt Nam khác đương nhiên không thể không bay lượn trên bầu trời Ba Đình, chong triệu đôi mắt đợi ngày kết thúc của cái thể chế phản trắc ấy, bởi cái gì dối trá và đi ngược lại quyền lợi đất nước thì sẽ đến ngày tự hoại.


"Khi du kích đến đưa bà ta đi, bà ta đã cảm thấy có gì nên cứ lạy van "các anh làm gì thì bảo em trước để em còn tụng kinh." Du kích quát : "đưa đi chỗ giam khác thôi, im !". Bà ta vừa quay người thì mấy loạt tiểu liên nổ ngay sát lưng… Mua áo quan được thì không cho bà ta vào lọt. Du kích mấy người bèn đặt bà ta nằm trên miệng cỗ áo rồi nhảy lên vừa giẫm vừa hô : "Chết còn ngoan cố này, ngoan cố nổi với các ông nông dân không này ?". Nghe xương kêu răng rắc mà tớ không dám chạy, sợ bị quy là thương địa chủ. Cuối cùng bà ta cũng vào lọt, nằm vẹo vọ như con rối gẫy vậy..." (Qua lời kể của Tiêu Lang, phóng viên báo Cứu quốc trong đội cải cách ruộng đất- Trần Đĩnh ghi).


Ngày ấy Việt Minh cướp chính quyền thành công và có ngày Cách mạng tháng Tám 1945.


Bà Nguyễn Thị Năm, chủ hiệu buôn Cát Hanh Long ngây ngất hạnh phúc vào ngày ấy. Lý tưởng giải phóng nô lệ, tự do dân chủ bình đẳng bác ái mà bà theo đuổi nay đã được Việt Minh hứa thực thi trên đất nước của bà.


Người đàn bà ấy đã "phóng xe nhà có cắm cờ đỏ sao vàng, từ Hải Phòng lên Thái Nguyên nơi quân Nhật còn chiếm đóng, đến tận Đình Cả Võ Nhai để báo tin cho con trai và đồng chí của mình tin Hà Nội đã giành được chính quyền".


Tư liệu cho biết, bà được người Việt Minh tôn xưng là "Mẹ nuôi của cách mạng", mẹ nuôi của Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ và Trường Chinh. Cái người đàn bà ngây thơ một lòng tin yêu cách mạng ấy đã cứu giúp rất nhiều đầu lĩnh cao cấp nhất của Việt Minh như : Hoàng Quốc Việt, Hoàng Hữu Nhân, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh, Hoàng Tùng, Vũ quốc Uy, Hoàng Thế Thiện, Lê Thanh Nghị…


Bà không biết rằng chính bà và nói đúng hơn là hầu hết dân Việt Nam, đã sập một cái bẫy lớn nhất, tàn bạo nhất, chỉ do đã quá ngây thơ tin vào những lừa mỵ. Bà đã đặt quá nhiều ảo tưởng vào một miếng mồi đặt sẵn trong bẫy.


Đó là miếng mồi được phun thứ nước hoa gây áo giác về lý tưởng giải phóng dân tộc và xóa áp bức, nô lệ.


Dù bà có công lớn với Việt Minh bao nhiêu đi nữa, dù bà có là mẹ nuôi cách mạng, thì cửa bẫy cũng đã sập xuống. Thân xác bà không lâu sau sẽ tan nát bởi các con nuôi của chính bà - những người đã qua thời hàn vi, nay chững chạc đứng trong hàng nguyên thủ quốc gia hãm hại. 


Bà Năm vốn là một người lam lũ làm lụng mà có tài kinh doanh. Bắt đầu từ buôn sắt vụn, bà dần tậu ruộng vườn, đồn điền và hiệu buôn.


Theo nhiều tư liệu để lại thì bà Năm đã làm theo lời ngon ngọt của Tổng Thư ký Hội nhà văn Việt Nam Nguyễn Đình Thi. Ông Thi cũng có được đức lớn như nhiều người cầm bút Việt Nam khác, là thành danh và lập nghiệp, vinh thân phì gia suốt đời bởi tài năng dẫn dụ kẻ khác bỏ tiền của ra và chết bỏ xác cho cách mạng, còn số phận của những người đã nghe theo ông thì ông phủi tay.


Bà Năm đã bỏ phần lớn tài sản ra để giúp đỡ nuôi nấng nhiều đoàn quân và và nhiều đầu lĩnh quyền lực nhất của Việt Minh trong đó có Hồ Chí Minh…


Đó là thời Việt Minh còn hàn vi trứng nước, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đói hoặc bị bắt giam bởi quân chính phủ Pháp nên họ cần bà và những nhà địa chủ, tư sản, những trí thức nổi tiếng và họ cần xương máu của dân để lập nên ngai vàng cho họ. Thuở ấy, ngay cả việc mua vài khẩu súng thì Việt Minh cũng phải trông vào tài ăn nói để khuyến dụ dân bỏ vàng ra cho họ thông qua "Tuần lễ vàng"…


Bà Năm là một trong những người đóng góp công của lớn nhất cho Cách mạng Tháng tám. Ngoài nhà cửa, lương thực vải vóc thóc gạo thuốc men vô kể, bà đã đóng góp tương đương 700 lạng vàng. Sau cách mạng 1945, bà cũng theo cách mạng tản cư lên Thái Nguyên, mua lại đồn điền của một ông Tây và tiếp tục dùng đồn điền, tiền bạc hỗ trợ kháng chiến. Nhiều cán bộ cách mạng, nhiều đơn vị bộ đội đã được che chở và nuôi nấng trong đồn điền của bà.


Khi chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tổ chức Tuần lễ vàng, bà lại đóng góp hơn 100 lạng vàng. Khi thực hiện lệnh "tiêu thổ kháng chiến", bà tự tay san bằng khu biệt thự Đồng Bẩm tại Thái Nguyên để hưởng ứng.


Người Việt Nam không lạ gì điển tích bát cơm Xiếu mẫu ngày xưa, Hàn Tín thuở hàn vi đói khát, gặp được bà Xiếu mẫu giặt sợi bên sông mang cho bát cơm ăn. Sau này hiển đạt, ông đã mời bà Xiếu mẫu đến để bái tạ, trả ơn cả ngàn lạng vàng.


Các cán bộ Việt Minh và cách mạng tháng 8 cùng quan chức Việt Nam sau này thì luôn làm ngược lại ông Hàn Tín và đức cư xử của người Việt. Họ ăn vô số bát cơm của bà Năm, mặc quần áo bà, ở nhà bà. Bà nuôi quân, bà cho tiền mua súng, nhưng họ trả ơn bằng cách chà đạp và giết bà cũng như giết nhiều ân nhân khác của cách mạng.


Vì bà chỉ có công, không có tội nên để giết bà, các con nuôi, bây giờ đã là chủ tich, phó chủ tịch nước và toàn những chức danh thuộc hàng đứng đầu nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã gán cho Mẹ nuôi tội "giả dối nhằm chui sâu leo cao vào hàng ngũ cách mạng để phá hoại" và tội "tư sản địa chủ cường hào gian ác".
Nhiều người đưa ra chứng cứ khẳng định rằng Hồ Chí Minh đã viết bài "Địa chủ ác ghê" ký bút danh là C.B (của Bác) đăng trên báo Nhân dân ngày 21/7/1953. Chính bài báo này là đòn sấm sét, đổ cho bà tội "làm chết 23 gia đình gồm có 200 người… Giết chết 14 nông dân, tra tấn đánh đập hàng chục nông dân…, đã thông đồng với Pháp và Nhật để bắt bớ cán bộ. Sau Cách mạng tháng Tám chúng đã thông đồng với giặc Pháp và Việt gian bù nhìn để phá hoại kháng chiến…".


Thuở các vị này còn phải sống nhờ vào "bát cơm Siếu mẫu" của bà, họ âu yếm gọi bà là Mẹ Nuôi. Khi cách mạng thành công, vài năm sau, chính quyền đã đủ lông đủ cánh, có Trung Quốc tư vấn dạy dỗ và nuôi nấng, lại có cả mấy chục triệu dân đóng sưu thuế cung phụng, thì chính những đầu lĩnh đó đã ký lệnh đem bà ra đấu tố, lăng mạ bà. Bà bị họ phát động cho cả ngàn người đổ tội và chửi rủa, tịch thu hết tài sản.


Rồi bà bị bắn bằng một loạt đạn hèn hạ từ sau lưng.


Nhớ công ơn nuôi nấng của bà, các con nuôi ưu tiên cho Mẹ cho bà được xử chết đầu tiên để làm điểm tựa phát động "cuộc cách mạng long trời lở đất".


Chưa đủ, họ còn cho đội cải cách ruộng đất nhảy lên giẫm đạp xác bà cho gẫy nát để lọt vào cỗ áo quan rẻ mạt. Hai con trai của bà, dù cũng đã tham gia cách mạng lập công lớn nhưng cũng bị đấu tố, dù còn sống sót nhưng cả đời cũng bị trù dập và suốt đời sống trong địa ngục vì nỗi oan khuất trút lên đầu cả dòng họ.


"Người bịt râu"


Con bà Năm đội đơn gần 70 năm đi đòi công lý cho bà và gia đình nhưng tận đến bây giờ, dù đảng và nhà nước Việt Nam biết rõ, những tác giả gây ra tội ác ất chết từ lâu nhưng nhà cầm quyền hiện tại cũng không chịu trả lại công bằng cho gia đinh bà.


Để làm được cách mạng tháng 8 và xây dựng được thể chế cộng sản và vận hành nó, người ta phải có gan đem Mẹ nuôi cách mạng ra hành hạ, giết chết rồi giẫm đạp lên xác. Cũng phải có gan tráo trở đổ tội và giết hại bao đồng chí mình - những đồng chí đã vì lý tưởng mà đem của nhà, đem tri thức ra để xây dựng những chi bộ đầu tiên cho cách mạng, làm cái nôi nuôi nấng đưa Việt Minh, đưa kháng chiến đến thắng lợi ?!


Để làm được cuộc cách mạng và thể chế cộng sản, họ cũng phải có gan đổ tội cho người vô tội, dám chửi bới nhục mạ cha mẹ theo số đông để sống sót hoặc để tiến thân. Họ phải đủ gan để "thà giết nhầm mười người còn hơn bỏ sót một địch" và đào tận gốc trốc tận rễ trí thức cùng những người tài giởi giàu có !


Theo hồi ký "Đèn cù " của Trần Đĩnh thì lúc đó ông là phóng viên báo Nhân dân được Trường Chinh cử viết bài tường thuật về vụ đấu tố. Hồ Chí Minh đã ngụy trang bằng cách bịt râu, Trường Chinh thì đeo kính râm bí mật tới dự vụ đấu tố.


Đến khi sửa sai cải cách ruộng đất, oan án của bà Năm, dù những người có quyền lực nhất đều biết nhưng cũng không chịu làm chỉ vì họ không thể thừa nhận cái sai và tội ác của chính họ trực tiếp gây ra và tiếp tục che giấu.


Cải cách Ruộng đất đi kèm Chỉnh đốn Đảng là quà tặng mang tính "bom nguyên tử", "bom chất độc" đầu tiên mà cách mạng đã giáng cho những ân nhân của họ và người dân Việt Nam. Bằng việc vu oan, cướp, tra khảo và giết, họ đã đem ruộng đất cướp được chia cho bần cố nông nhưng để cướp đoạt lại vĩnh viễn vào 3 năm sau đó - 1959 cho đến tận bây giờ dưới mỹ từ "sở hữu toàn dân".


Từ 1959 đến nay, rồi qua và Hiến pháp 1980, Luật Hợp tác xã 1990, người Việt Nam bị tước đoạt quyền sở hữu ruộng đất, sống vật vờ hồn xác trên mảnh đất mình đổ mồ hôi xương máu. Riêng nông dân cũng phải gánh hơn một ngàn loại và lệ phí ngoài sưu cao thuế nặng để nuôi bộ máy tham nhũng một cổ ba tròng. Chưa đủ, họ hoàn toàn có thể bị chính quyền kết hợp với một lực lượng bạo quyền nào đó cướp đi bất cứ lúc nào và khi họ có phản ứng kêu oan thì sẽ bị đàn áp, bắt giam thậm chí đánh chết trong đồn công an và con cháu, anh em gia đình cũng bị trả thù thành không chốn nương thân.


Hãy chôn chiếc bẫy xuống địa ngục vì đây là thế giới Người


Đó là thành quả Cách mạng Tháng Tám. Thành quả của một chính thể độc tài cộng sản. Đó chính là chiếc bẫy khổng lồ với bộ răng sắc nhọn trường tồn đã 70 năm trên đầu dân Việt Nam. Chiếc bẫy đó đã quy định đường ray vận hành cho nó : bất cứ ai lên cầm quyền cũng phải quay ra phản bội quyền lội nhân dân, đất nước và dân tộc để giữ ghế và quyền lợi riêng cùng phe nhóm.


Lẽ ra người Việt Nam đã có thể an lòng lắng dịu với những số phận đau thương do những chính sách và hành vi sai lầm của chính quyền cách mạng gây nên, nếu như những nhà cầm quyền thế hệ ấy và thế hệ sau biết cư xử công bằng, minh oan, đền bù cho họ và vận hành bộ máy cầm quyền theo đúng những điều họ đã hứa ban đầu khi hô hào dân nổi dậy giúp họ giành chính quyền.


 Nhưng không, ngay cả thế hệ sau này không liên quan gì đến tội ác thời các thế hệ tiền bối đã làm nhưng họ cũng không sửa sai, lại tiếp tục lừa mỵ và phản trắc người dân


Người oan đã chết, thân xác họ đã tan hòa vào đất, nhưng nỗi oan và món nợ mà xã hội nợ họ thì tồn tại mãi mãi trong người sống. Nỗi oan đó chỉ lắng dịu đi khi xã hội giải oan cho họ bằng hành động, chứ không chỉ bằng lời nói.


Hãy chôn chiếc bẫy xuống địa ngục, vì đây là thế giới Người.


Và không chỉ dân đâu, chính những người có quyền lực đang hành ác hiện nay cũng cần thoát khỏi chiếc bẫy đó, vì chẳng quyền lực, địa vị, tiền bạc nào tồn tại được mãi mãi. Họ và con cháu họ cũng cần được trở lại làm người, sống trong tự trọng và bình an.


Võ Thị Hảo
Theo RFA, 24/08/2015 (autum's blog)
__._,_.___

Posted by: PT 

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-16/12/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link