KHONG VE VIET NAM NEU
CON VIET CONG
MUON CHONG TRUNG CONG PHAI DIET VIET CONG
MUON DIET VIET CONG
PHAI DIET VIET GIAN
On Thursday, April 28, 2016 10:38 AM, Nam Nguyen <> wrote:
Mời
quí vị tham tường những tiết mục dưới đây.Chúc quí vi và gia đình an vui hạnh
phúc. Chúng tôi cám ơn quí thân hữu đã chia sẻ một trong những tiết mục trân
quí này với bạn bè.
NTN
DẬY MÀ ĐI - FREEDOM FOR VIETNAM
Xx
Cậu bé đòi tiêu diệt đảng cộng sản Việt Nam
TỰ DO "CON CẸC" !
CÔ GIÁO TRẦN THỊ LAM
(HÀ TĨNH) BỊ CÔNG AN BẮT, CÓ THỂ BỊ KỶ LUẬT ĐUỔI DẠY.
Thông tin mới nhất cho biết Cô Giáo dạy Văn trường THPT Chuyên ở Hà Tĩnh, tác
giả bài thơ "ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH" đã bị Công An mời
lên trụ sở sách nhiễu, đe dọa đồng thời đóng cửa Facebook (https://www.facebook.com/an.nhu.775)...và
ngày mai chắc chắn cô giáo sẽ bị kỷ luật hoặc bị khởi tố về hình sự.
Các bạn học trường THPT Chuyên Hà Tĩnh hoặc quen biết với cô giáo Lam, xin xác
minh cho biết tình hình, cập nhật.
Bài thơ được đăng lên FB vào 20h ngày 25.4.2016. Tới 23h ngày 26.4.2016 đã có
hơn 2000 lượt chia sẻ. Bây giờ thì FB của cô ấy đã bị khóa lại.
ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không
chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không
biết kêu đòi…
Đất nước mình lạ quá phải
không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng
kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn
tỉ
Sinh mạng con người chỉ như
cái móng tay…
Đất nước mình buồn quá phải
không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng
lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang
chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng
khơi xa…
Đất nước mình thương quá phải
không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ
nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để
cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không
phải cúi đầu…
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết
được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi
người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về
đâu…
TRẦN THI LAM
(Hà
Tĩnh)
Tôi
yêu đất nước tôi có 4 ngàn năm lịch sử oai hùng mà tôi bị công an xã nghiã Việt
bắt bỏ tù thì người bắt tôi là ai? hãy trả lời đi...đồng bào ta ơi.
NTN
NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM 29 THÁNG TƯ NĂM 1975
Tôi, ngày xưa vẫn không bao giờ tin vào tôn giáo, Phật hay Chúa.
Nhưng rồi có một chuyện xảy ra trong đời làm thay đổi cả ý đó. Chuyện xảy ra
vào đêm 29 tháng Tư năm 1975 và sau đó năm nào đến những ngày tháng Tư, tôi và
Minh Hà vẫn nhắc lại cho nhạu.
Năm 1974, ra trường Y Khoa Sài Gòn và khóa 21 Quân Y Hiện Dịch,
sau khi học khóa huấn luyện sau cùng ở Tổng Y Viện Cộng Hòa, đến lúc chọn đơn
vị. Tháng Ba năm 1975, tôi ra miền Trung làm y sĩ cho Sư Đoàn 3 Bộ Binh, đơn vị
đầu tiên và cũng là cuối cùng trong đời quân đội. Chỉ khoảng hai tuần sau, ngày
29 tháng 3, 1975 Đà Nẵng mất và may mắn tôi thoát được bằng đường biển.
Về đến Sài Gòn, tình hình căng thẳng, thành phố rối loạn, dân
chúng tìm đường đi. Tôi bàn với Minh Hà và xin phép bố mẹ hai bên làm một đám cưới,
để khi cần, có thể cùng chạy với nhau.
Sau đám cưới, thật nhỏ và thật đơn giản, tôi trở ra Bà Rịa để theo
lệnh "tái phối trí" Sư Đoàn 3 Bộ Binh, nhưng không gặp một quân y
dược hay nha sĩ nào trong Tiểu Đoàn Quân Y. Đành quay về lại Sài Gòn và trên đường
về, tôi gặp một số quân lính của Sư Đoàn 18, từ Xuân Lộc cũng đang thoái lưu về
hướng Sài Gòn. Niềm hy vọng cuối cùng coi như sắp chấm dứt.
Chiều ngày 29 tháng Tư năm 1975, không có phương tiện và cũng
chẳng có quen ai, tôi dẫn Minh Hà ra bến sông Bạch Đằng ở Sài Gòn. Không ai
trong gia đình hai bên có can đảm đi theo. Căn cứ Hải Quân đóng kín bằng hàng
rào kẽm gai. Chẳng mấy chốc đêm tối đổ xuống, vài tiếng súng nổ đâu đó và dân
chúng hỗn loạn, không có đường thoát.
Trong đêm lúc tôi và Minh Hà vẫn đi loay hoay quanh bến tàu, có
một người đàn bà không hiểu ở đâu ra, gọi với tôi cho biết cổng vào của Hải
Quân đã mở. Cả ba chúng tôi cố đi thật nhanh như chạy và len thoát qua được cổng,
vào trong căn cứ Hải Quân.
Tàu đầu tiên gặp là HQ-1 nhưng hàng ngàn người đã đứng xếp hàng
đợi lên tàu ở chỗ thang lên tàu và chúng tôi những người ở hàng cuối cùng, đứng
đợi không có hy vọng đến lượt. Tự nhiên người đàn bà đã dẫn dắt chúng tôi nói
với Minh Hà, cho biết đằng sau tàu có người đang leo dây lên tàu.
Thế là cả ba người đi ra phía sau của tàu. Nhưng khi đến chỗ có
người leo dây lên tàu thì tôi và Minh Hà không còn thấy người đàn bà đó nữa.
Tôi nắm dây, từ dưới đẩy Minh Hà, nhờ người ở trên kéo lên trước
và chính mình leo dây theo sau. Lên được tàu thì chỉ độ hai phút đồng hồ sau
lính Hải Quân chặt dây ở thang lên tàu để tàu ra khơi.
Ngày 30 tháng Tư năm 1975, lênh đênh trên biển chúng tôi được tin
Sài Gòn đã mất.
Đến bây giờ tôi vẫn không biết người đàn bà dẫn dắt chúng tôi là
ai. Minh Hà tin và tôi đồng ý, chắc chắn là Phật Bà Quan Âm hay Đức Mẹ, đã đến với
chúng tôi trong lúc tuyệt vong.
Phạm Anh Dũng
(tháng
Tư 2013)
NGÀY NẦY, NĂM 1975.
Tiểu Tử
Năm nay tôi 85 tuổi. Vợ
tôi thường nói với mấy con: ” Ông bà mình nói người già hay sanh tật, đúng quá
! Bây coi: ba bây bây giờ sáng nào uống cà phê xong cũng lại đứng trước tấm
lịch tháng treo ở phòng khách, nhìn trầm ngâm một chút rồi lấy bút gạch tréo ô
vuông đề ngày hôm qua ! Chi vậy hổng biết ? Hỏi ổng thì ổng
nói gạch để nhớ rằng đến ngày nầy tháng nầy mình vẫn còn trôi sông lạc chợ !
Trời đất ! Định cư ở Pháp từ hơn ba mươi năm chớ phải mới đây đâu mà đi gạch
lịch từng ngày ! Ổng còn nói gạch để coi chừng nào mình mới thôi gạch để về lại
Việt Nam … “
Câu nói của tôi là sự
thật nhưng vì vợ tôi không hiểu nên cho là tôi già sanh tật ! Làm sao giải
thích được mỗi lần tôi gạch tréo một ngày như vậy tôi có cảm tưởng như là tôi
vừa nhích lại gần quê hương một chút – một chút thôi – đủ để nuôi hy vọng thấy
một ngày nào đó mình vẫn còn sống mà trở về…
Sáng nay, cũng giống
như mọi ngày, tôi cầm bút gạch tréo ô vuông ngày hôm qua. Ô vuông ngày hôm nay
đập vào mắt tôi làm tôi giật mình: ngày nầy, năm 1975 ! Tôi bỗng nhớ ra, nhớ
rõ, những gì đã xảy ra ngày đó, nhớ như in. Rồi sợ “cái ngày đó” nó vuột khỏi
ký ức vốn đã quá hao mòn của tuổi già, tôi vội vã lấy giấy bút ghi lại…
* * *
…Hồi thời trước 75, tôi
làm việc cho một hãng dầu ở Việt Nam, phụ trách nhập cảng xăng dầu từ Singapore
vào kho dầu Nhà Bè để cung ứng cho thị trường dân sự và quân sự miền nam Việt
Nam. Vì trong xứ có giặc nên thị trường quân sự chiếm 60%, trong đó xăng máy
bay dẫn đầu. Các bạn tôi trong quân đội giải thích cho tôi biết rằng ở chiến
trường miền nam sự yểm trợ của không lực là quan trọng nhứt. Do đó, tôi luôn
luôn theo dõi sát tình hình dự trữ xăng máy bay ở các kho dầu miền nam, từ kho
Nại Hiên Đà Nẵng dẫn xuống kho Cần Thơ thông qua kho lớn ở Nhà Bè…
Vào cuối tháng 3 năm
1975, sau lịnh triệt thoái cao nguyên, tình hình quân sự trở nên ồ ạt. Sợ trở
tay không kịp, tôi còm-măng Singapore một tàu xăng máy bay. Hay tin nầy, hãng
bảo hiểm có hợp đồng với hãng dầu tôi làm việc đánh điện phản đối, không cho
tàu dầu qua Việt Nam viện cớ tình hình bất ổn. Đánh điện qua, đánh điện lại, cù
cưa cả tuần họ mới bằng lòng cho tàu dầu qua, với điều kiện phải có hộ tống của
Navy Mỹ họ mới cho tàu vào sông Sàigòn để cập kho Nhà Bè !
Tôi báo cáo với ban
giám đốc vì lúc đó ở kho lớn Nhà Bè trữ lượng xăng máy bay chỉ còn đủ có bày
ngày tác chiến của không quân. Ban giám đốc chấp thuận điều kiện của hãng bảo
hiểm. Tôi vội vã gọi điện thoại lại cơ quan yểm trợ Mỹ để xin họp khẩn. Ông
trưởng sở trả lời: ” Tôi sẽ đến ngay văn phòng ông. Cho tôi mười phút ! “. Tôi
quen ông nầy – tên W, thường được gọi là ” Xếp ” – nhờ hay đi họp chung. Ông ta
dễ thương nhã nhặn, biết chút đỉnh tiếng Pháp nên lần nào gặp tôi cũng nói :” Bonjour
! çà va ?” ( Chào ông ! Mạnh hả ?)
Xếp W đến văn phòng tôi
với hai người phụ tá. Tôi đã làm sẵn hồ sơ nên sau khi mời ngồi, tôi trao ngay
cho họ để họ dễ theo dõi những gì tôi sẽ trình bày. Mười phút sau, tôi kết luận
xin can thiệp gấp để tàu dầu xăng máy bay của hãng tôi được hộ tống, không quên
nhắc lại điểm chánh yếu là trữ lượng xăng máy bay chỉ còn đủ để chiến đấu trong
vòng có bảy bữa !
Nghe xong, Xếp W xin
phép bước ra ngoài gọi radio về trung ương. Một lúc sau, ông trở vào, nét mặt
và giọng nói vẫn tự nhiên như chẳng có gì quan trọng hết: “Rất tiếc ! Chúng tôi
không giúp được ! Thôi ! Chúng tôi về ! “. Tôi đang nghe nghẹn ngang ở cổ thì
ông W vỗ vai tôi nói nhỏ bằng tiếng Pháp: “Allez vous en ! ” ( Ông hãy đi, đi !
) Ra đến cửa phòng, ổng ngừng lại nhìn tôi, gật nhẹ đầu một cái như để chào
nhưng tôi nghĩ là ổng muốn nhắc lại câu nói cuối cùng ” Allez vous en ! ” (Ông
hãy đi, đi ! ) …
Tôi ngồi bất động, nghe
tức tràn lên cổ vì thấy mình bất lực quá và cũng nghe thương vô cùng cái quê
hương nhỏ bé của mình, nhược tiểu đến mức độ mà khi cần nắm tay để kéo đi theo
thì ” họ ” dán… đầy đường cái nhãn ” hai bàn tay nắm lấy nhau” để chứng tỏ sự
thật tình ” khắn khít “, rồi khi không còn cần nữa thì cứ tự nhiên buông bỏ
không ngượng tay giấu mặt, vì biết mười mươi rằng ” thằng nhược tiểu đó không
làm gì được mình ” !
Tôi ráng kềm xúc động,
bước qua phòng họp của ban giám đốc, chỉ nói được có mấy tiếng: ” Chánh quyền
Mỹ từ chối ! “. Sau đó, tôi đánh điện qua Singapore , cũng chỉ bằng một câu: ”
Không có hộ tống “. Họ trả lời ngay: ” OK ! Good Luck ! ” ( Nhận được ! Chúc
may mắn ! ) Hai chữ cuối cùng, trong hoàn cảnh nầy và vào thời điểm nầy, nghe
sao thật đầy chua xót !
Thấy mới có ba giờ
chiều, nhưng không còn lòng dạ đâu để ngồi lại làm việc nên tôi lái xe về nhà.
Tôi lái như cái máy, cứ theo lộ trình quen thuộc mà đi. Về đến trước nhà, tôi
bỏ xe ngoài ngỏ, đi bộ vô. Vợ tôi chạy ra, ngạc nhiên: ” Sao về vậy anh ? “.
Tôi không nói được gì hết, chỉ gục đầu vào vai vợ tôi rồi bật khóc . Vợ tôi chưa
biết những gì đã xãy ra nhưng chắc nàng đoán được rằng tôi phải đau khổ lắm mới
phát khóc như vậy. Cho nên nàng vừa đưa tay vuốt vuốt lưng tôi vừa nói, giọng
đầy cảm xúc: “Ờ…Khóc đi anh ! Khóc đi ! “
Ngày đó, tháng tư năm
1975…Đúng là ngày nầy !
Một
người phụ nữ đáng thương trong xứ sở đạo Hồi
Chỉ vì màu đỏ của
chiếc áo ấm khoác ngoài, người phụ nữ đáng thương này bị bắt buộc phải qùy
xuống ven đường, nghe một bài giảng của một người có lẽ là giáo sĩ Hồi
Giáo rồi đón nhận viên đạn bay thẳng vào đầu.
Đảng Cộng Sản Việt Nam còn tàn bạo gấp trăm gấp nghìn lần vị giáo
sĩ Hồi Giáo này!!! Dân oan đã phải la lên " ĐẢNG CỘNG SẢN HÃY CHẾT ĐI..." Mong lắm thay.
NTN
Bọt không cần vớt!
ý nga
Quán phở sáng thứ bảy đông nghẹt
khách xếp hàng ngoài cửa. Mới có 11 giờ 30 mà cô hầu bàn đã chạy mỏi cả chân.
Bực mình nhất là khi
đến bàn số 13, chỉ có hai người đàn bà thôi nhưng cô lại phải trả lời đến mấy
chục câu hỏi. lần trở lại thứ tư, đứng chờ lâu quá mà vẫn chưa thấy họ chọn
xong món gì, cô bèn đề nghị:
- hai bác từ từ chọn
nghe, chút nữa cháu quay lại.
- không quay “nại”,
quay đi gì cả! gớm! chờ gì mà “nâu nà nâu”! mang ngay cho bọn “lày” hai tô đặc
biệt, “nớn” nhất và ngon nhất của nhà các cô đi “lào”! nhiều thịt, nhiều
“lước”, không “nấy” giá nhưng bù cho ba đĩa “giau” thơm!
- dạ, bù ba dĩa… dâu
thơm gì? bác muốn món tráng miệng thì chỉ có chè ba màu thôi
- không ba, bốn màu gì
tất! “giau” thơm để ăn phở mà cô không biết à? giá tanh “nắm”, bọn tôi chỉ
thích “giau” quế và ngò gai thôi! ba đĩa mới đủ! mang “lước” béo, hành “chần”
ngắn ngắn, ớt hiểm thái mỏng đủ cả vào cho bọn tôi!
- a! cháu… hiểu rồi!
cô hầu bàn mừng rỡ
quay ngay sang bàn khác nhưng bị gọi giật ngược lại:
- “lày”! thêm hai cốc
cà phê sữa đá thật đậm “lửa” đấy!
- dạ!
miệng dạ, tay ghi ghi,
chép chép. không biết cô chưa rành tiếng việt hay tại cái màn “bù dâu thơm” rể
thối không có trong mã số quen thuộc của nhà hàng nên cô nguệch ngoạc hơi lâu.
thế mà vừa dợm chân chạy là cô đã bị mụ ú hét vang:
- “lày”! thêm một cà
phê sữa đá “lửa” cho thằng con “giai” nhà tôi. nhớ cho nhiều sữa vào, không thì
“ló” “nại” chê đấy.
- dạ!
cô gái lúc này có vẻ
hơi quạu với thái độ xấc xược của người đàn bà diêm dúa đeo vàng chói cả mắt
kia rồi, nhưng cô thấy có mấy cái bàn khách vừa dùng xong, đang cần vệ sinh gấp
để rước khách mới vào nên cô chỉ kịp ghim tờ giấy cho đầu bếp và nói vọng vào:
- số 13: hành trần cắt
ngắn, ớt xắt lát.
trong khi lau bàn của
khách cũ, dọn dẹp sạch để tiếp khách mới, cô nghe mụ ú, áo đỏ choét đang thao
thao kể với mụ có cặp lông mày dữ tợn ngồi cùng:
- thằng con tôi du
học, tôi chuyển cho đám sinh viên hà lội vay “lặng nãi” mấy trăm nghìn đô nhưng
chúng không trả đúng hạn kỳ nên tôi phải đích thân sang canada đòi và cho đám
“đầu gấu" đến hỏi tội bọn chúng, nhân tiện đi chơi một chuyến “nuôn” và
mua sắm ít thứ hàng hiệu đem về bán “nại” cho mấy bà bên ngành công an thành
phố.
bà mắt xếch cũng bàn
thêm kinh nghiệm cách nào để qua mặt sự khám xét ở phi trường canada về những
món mà đám cán bộ cao cấp ở hà nội đang thèm:
- chứ còn về tới phi
trường việt nam thì đã có “công an” em út lo cả “giồi”!
thế là lắm thứ “lậu”,
lắm tên… “công” rất… “an” toàn được hai bà oang oang mồm liệt kê ra…
bên cạnh, thực khách
ngồi ở dãy bàn dài: 11, 12 và 14 ghép lại thì toàn là những người lính vnch bị
vc bỏ tù hơn 15 năm, được người bạn đồng đội chủ quán đãi bữa trưa, đang bàn
tán những kế hoạch cho phiên họp chiều nay, nhằm chống lại kế hoạch “văn hóa
vận” và nhuộm đỏ cộng đồng của việt cộng như: đưa văn công của chúng sang trình
diễn và đem gia đình, con cháu của chúng ồ ạt xuất ngoại sang canada để rửa
tiền và tẩu tán tài sản. thấy cháu gái sinh viên, con người bạn cùng khóa, tình
nguyện ra chạy bàn cuối tuần, để lấy tiền gây quỹ, giúp cho một tổ chức hậu
duệ, đã bị hai mụ kiêu căng kia bắt nạt từ nãy giờ là họ đã gai mắt, chướng tai
lắm với sự trịch thượng ấy từ đầu nên càng chăm chú lắng nghe hai mụ “tự khoe
lý lịch” bằng những ánh mắt bực bội. trừ một người mặc áo trắng ngồi ở đầu bàn
cứ bận rộn, lăng xăng rời chỗ ngồi mấy lần ra, tất cả còn lại, chưa thấy ai
phản ứng gì cả.
♦
rồi cũng đến lúc phở,
hành, “giau”, ớt, cà phê được cô gái lúc nãy đem đến. hai tô phở vừa đặt xuống
bàn bên cạnh hai chén nước béo là có chuyện ngay:
- “lày”! sao “nại”
thái hành “gia” “lát” bấy thế “lày”? thịt gì mà cứ đỏ tươi trông kinh quá! cô
mang vào xối thêm nhiều nhiều “lước” dùng “nên” cho chín thịt!
- dạ phở đặc biệt thì
lúc nào cũng có thịt tái chung nữa, còn hành trần bà dặn xắt ngắn ngắn hồi nãy
mà.
- ơ hay nhà cô “lày”,
tôi bảo thế bao giờ? mang vào! đổi cái khác cho tôi!
- dạ đổi cái gì?
- tôi không muốn hành
thái văm “gia” cả thế “lày”!
- dạ chứ bà muốn hành
làm sao?
- thì hành “chần” bình
thường vẫn thái như thế… “lày… lày”.
bà ủn ỉn đưa ngón tay
út ra dí dí vào mặt cô gái, thấy điều như muốn đâm thủng mắt cô.
cô né thụt lùi một
bước, nhưng vẫn lễ phép hỏi:
- dạ sao bà biểu ngắn
ngắn?
- thì tôi nói cho cô
hiểu “nà” hành “chần” thêm vào trong cái chén “lước” béo chứ không phải trong
tô phở
- dạ! thôi để cháu đổi
hai chén hành trần bình thường và làm chín thịt tái cho bà
nói xong cô lấy lại
hai tô phở và hai chén nước béo, rồi đặt ba dĩa rau xuống bàn và định quay vô
bếp, nhưng bà chằng lửa đã chì chiết:
- khiếp! bưng “giau”
mà để cả hai bàn tay vào trong ấy thì ai mà ăn?
cô nghe câu móc méo
phi lý nhưng không trả lời chi cả, nếu cô để cả 2 bàn tay vào đó thì lấy cái gì
bưng dĩa rau hầu bàn được?
bà còn quay qua dạy bà
ú ù:
- đám con nhà chúng
tôi “ló” bảo bên canada “lày” mà thế “nà” họ chê mất vệ sinh, họ chả đụng đến
đâu bà ạ!
rồi bà hét vào mặt cô
gái:
- cô đổi “nuôn” mấy
đĩa “giau” thơm khác. mà “nấy” đĩa “lào” nhiều nhiều tí! gớm! vài cọng “noe”
ngoe thế ăn chã bỏ.
- dạ 3 dĩa rau cho hai
tô phở thôi mà.
- gớm! ba mà cứ như
một thế kia thì “nàm” sao đủ?
cô gái tức anh ách, ăn
phở chứ bơi trong phở hay ăn bánh tráng cuốn sao mà đòi nhiều rau, lắm nước
vậy? cô yên lặng quay đi. vào bếp, cô yêu cầu y như ý hai khách muốn, nhưng nhớ
lại những lời đối thoại lúc nãy cô càng tức hơn, thì ra bọn cán bộ việt cộng ra
đây rửa tiền mà các chú, bác hay nói chuyện với ông nội và ba mình đây. tức
mình, cô lượm lại hết mấy chục nhánh ngò gai, rau quế của thực khách ăn thừa,
chưa bỏ vào thùng rác, hãy còn nằm trong mấy cái dĩa ngổn ngang chờ rửa, ném
chúng lên trên ba cái dĩa “giau mất vệ sinh” cô vừa bị mắng lúc nãy. khi hai tô
phở thêm nước dùng vừa được đầu bếp chuyền qua tay, nhớ lại những chữ “gớm’ kéo
dài của mụ phì lũ , cô liền… “gớm” vào mỗi tô vài ngụm nước miếng cho bỏ ghét
rồi mới bưng ra.
♦
hai mụ khó tính cầm
đũa vọc tưng bừng mấy lát thịt rồi cười hí hửng:
-“giau” nhiều vậy thì
mới đủ chứ! nhớ thêm cái túi đựng cốc cà phê cho thằng con giai và bỏ nhiều
giấy vào cho “ló” “nau mồm”. mà cà phê có đúng như tôi dặn không đấy?
- dạ đúng!
cô lại lễ phép trả lời
ngay, dù rằng cô chẳng dặn dò thêm sữa hay thêm cà phê chi cả. bà mắt xếch lúc
này mới lôi trong cái túi nylon ra hai ổ bánh mì to, xé một miếng “vĩ đại”,
nhúng vào tô phở xe lửa rồi hích bà xe… tăng:
- gớm! có vờ thế thì
bát phở của tôi mới được nhiều “lước”. bà thử xem, chúng “ló” về “lói” đúng
thật bà nhỉ. “lước” phở ngoài “lày” họ nấu ngọt ơi “nà” ngọt! chỉ mỗi tội, hình
như họ vớt bọt không khéo như ô-sin nhà mình “lên” “lước” dùng không trong.
cô gái nán lại, nhìn
cho được cảnh hai bà chấm bánh mì vào “nước bọt”, lặt “giau thừa” bỏ vào tô và
múc nước… miếng của cô húp sùm sụp rồi mới quay đi. nhìn thật là… mãn nhãn!
lòng cô vui phơi phới!
vui!
hai bà cũng đang toe
toét, nhồm nhoàm bên hai tô nước… bọt.
thằng con ông cháu cha
nào đó rồi cũng sẽ vui với ly cà phê “nhiều” sữa của cô.
♦
độ chừng gần 2 tiếng
sau, cô gái lễ phép đến bên bàn số 12, đưa miếng giấy và nói thì thầm vào tai
vị ngồi đầu bàn mặc áo trắng có vẻ bận rộn suốt buổi kia. ông nghe xong thì
cười cười, đứng dậy, và với giọng nói của một vị sĩ quan ngoài chiến trường năm
nào, ông chỉ tay về hướng hai mụ “đẫy đà nợ máu nhân dân”, rồi nói sang sảng
cùng mọi người trong quán mà không cần bất cứ một thứ khuếch đại âm thanh nào
cả:
- chúng tôi xin phép thưa
cùng tất cả quý vị: để giúp cảnh sát kiểm soát tình hình an ninh chung của
thành phố với bọn côn đồ, chúng tôi có đặt hệ thống quay phim khắp cả quán. hai
bà ngồi ở bàn này vừa tự khoe là gia đình cán bộ cộng sản vn, luồn tiền chúng
ăn cướp của đồng bào trong nước qua đây cho sinh viên việt bên canada vay nặng
lãi. họ còn khoe là có liên hệ với bọn du đảng ở địa phương này và là dân
chuyên buôn hàng lậu, từ hà nội qua.
cô cháu nội của tôi
cho biết bọn cho vay cắt cổ này đã gọi: 4 tô phở đặc biệt, 3 ly cà phê sữa đặc
biệt, 4 chén hành trần đặc biệt, 3 dĩa rau đặc biệt nhưng không chịu trả tiền
đúng như thế. chúng tôi có các nhân chứng ngồi ở bàn này chứng kiến mọi chuyện,
vậy xin báo cùng mọi người: chúng tôi sẽ nộp cuộn phim quay hôm nay cho chính
quyền địa phương cùng với lời “tự khai” và tự… khoe của những thành phần bất
hảo đó. nếu hai tên việt cộng này không trả đủ số tiền trong hóa đơn hôm nay
thì quý vị giúp chúng tôi bằng cách: đừng cho chúng rời khỏi quán vì chúng tôi
sẽ đóng cửa hôm nay để cùng bà con tỵ nạn ở thành phố chúng ta đưa bọn buôn lậu
này tới sở cảnh sát.
khách đông đang xếp
hàng chờ được vô ngồi mà tự nhiên nghe “đóng cửa”, rồi thực khánh đang ăn ngon
lành mà nghe có việt cộng nên mọi ánh mắt cùng đổ về một hướng. yên lặng vài
giây, rồi chợt tiếng vỗ tay vang lên rào rào nghe thật đã tai cô sinh viên. bây
giờ cô mới hiểu trước đây ông nội cô nói gì:
- không phải lúc nào
cũng “dĩ hòa vi quý” cả đâu nhé con! ta lùi thì địch tiến, ta phải tiến mới dẹp
được giặc!
cô mỉm cười với ý
nghĩ: bọt nào cũng là bọt, bọt bèo mà!
rau đã nhiều và chắc
chắn… thơm!
chỉ có hai mụ việt
cộng này là… thối quá!
♦
và từ đó cái quán phở
ấy ngày càng đông người quốc gia xếp hàng, nhờ công quảng cáo của hai mụ vi xi
chấm bánh mì với nước bọt.
bọt này không cần vớt
vẫn… trong veo!
ý nga
To
Apr 20 at 11:13 PM
....- không phải lúc
nào cũng “dĩ hòa vi quý” cả đâu nhé con! ta lùi thì địch tiến, ta phải tiến mới
dẹp được giặc!
Bọt không cần vớt!
ý nga
Quán phở sáng thứ bảy đông nghẹt
khách xếp hàng ngoài cửa. Mới có 11 giờ 30 mà cô hầu bàn đã chạy mỏi cả chân.
Bực mình nhất là khi
đến bàn số 13, chỉ có hai người đàn bà thôi nhưng cô lại phải trả lời đến mấy
chục câu hỏi. lần trở lại thứ tư, đứng chờ lâu quá mà vẫn chưa thấy họ chọn
xong món gì, cô bèn đề nghị:
- hai bác từ từ chọn
nghe, chút nữa cháu quay lại.
- không quay “nại”,
quay đi gì cả! gớm! chờ gì mà “nâu nà nâu”! mang ngay cho bọn “lày” hai tô đặc
biệt, “nớn” nhất và ngon nhất của nhà các cô đi “lào”! nhiều thịt, nhiều
“lước”, không “nấy” giá nhưng bù cho ba đĩa “giau” thơm!
- dạ, bù ba dĩa… dâu
thơm gì? bác muốn món tráng miệng thì chỉ có chè ba màu thôi
- không ba, bốn màu gì
tất! “giau” thơm để ăn phở mà cô không biết à? giá tanh “nắm”, bọn tôi chỉ
thích “giau” quế và ngò gai thôi! ba đĩa mới đủ! mang “lước” béo, hành “chần”
ngắn ngắn, ớt hiểm thái mỏng đủ cả vào cho bọn tôi!
- a! cháu… hiểu rồi!
cô hầu bàn mừng rỡ
quay ngay sang bàn khác nhưng bị gọi giật ngược lại:
- “lày”! thêm hai cốc
cà phê sữa đá thật đậm “lửa” đấy!
- dạ!
miệng dạ, tay ghi ghi,
chép chép. không biết cô chưa rành tiếng việt hay tại cái màn “bù dâu thơm” rể
thối không có trong mã số quen thuộc của nhà hàng nên cô nguệch ngoạc hơi lâu.
thế mà vừa dợm chân chạy là cô đã bị mụ ú hét vang:
- “lày”! thêm một cà
phê sữa đá “lửa” cho thằng con “giai” nhà tôi. nhớ cho nhiều sữa vào, không thì
“ló” “nại” chê đấy.
- dạ!
cô gái lúc này có vẻ
hơi quạu với thái độ xấc xược của người đàn bà diêm dúa đeo vàng chói cả mắt
kia rồi, nhưng cô thấy có mấy cái bàn khách vừa dùng xong, đang cần vệ sinh gấp
để rước khách mới vào nên cô chỉ kịp ghim tờ giấy cho đầu bếp và nói vọng vào:
- số 13: hành trần cắt
ngắn, ớt xắt lát.
trong khi lau bàn của
khách cũ, dọn dẹp sạch để tiếp khách mới, cô nghe mụ ú, áo đỏ choét đang thao
thao kể với mụ có cặp lông mày dữ tợn ngồi cùng:
- thằng con tôi du
học, tôi chuyển cho đám sinh viên hà lội vay “lặng nãi” mấy trăm nghìn đô nhưng
chúng không trả đúng hạn kỳ nên tôi phải đích thân sang canada đòi và cho đám
“đầu gấu" đến hỏi tội bọn chúng, nhân tiện đi chơi một chuyến “nuôn” và
mua sắm ít thứ hàng hiệu đem về bán “nại” cho mấy bà bên ngành công an thành
phố.
bà mắt xếch cũng bàn
thêm kinh nghiệm cách nào để qua mặt sự khám xét ở phi trường canada về những
món mà đám cán bộ cao cấp ở hà nội đang thèm:
- chứ còn về tới phi
trường việt nam thì đã có “công an” em út lo cả “giồi”!
thế là lắm thứ “lậu”,
lắm tên… “công” rất… “an” toàn được hai bà oang oang mồm liệt kê ra…
bên cạnh, thực khách
ngồi ở dãy bàn dài: 11, 12 và 14 ghép lại thì toàn là những người lính vnch bị
vc bỏ tù hơn 15 năm, được người bạn đồng đội chủ quán đãi bữa trưa, đang bàn
tán những kế hoạch cho phiên họp chiều nay, nhằm chống lại kế hoạch “văn hóa
vận” và nhuộm đỏ cộng đồng của việt cộng như: đưa văn công của chúng sang trình
diễn và đem gia đình, con cháu của chúng ồ ạt xuất ngoại sang canada để rửa
tiền và tẩu tán tài sản. thấy cháu gái sinh viên, con người bạn cùng khóa, tình
nguyện ra chạy bàn cuối tuần, để lấy tiền gây quỹ, giúp cho một tổ chức hậu
duệ, đã bị hai mụ kiêu căng kia bắt nạt từ nãy giờ là họ đã gai mắt, chướng tai
lắm với sự trịch thượng ấy từ đầu nên càng chăm chú lắng nghe hai mụ “tự khoe
lý lịch” bằng những ánh mắt bực bội. trừ một người mặc áo trắng ngồi ở đầu bàn
cứ bận rộn, lăng xăng rời chỗ ngồi mấy lần ra, tất cả còn lại, chưa thấy ai
phản ứng gì cả.
♦
rồi cũng đến lúc phở,
hành, “giau”, ớt, cà phê được cô gái lúc nãy đem đến. hai tô phở vừa đặt xuống
bàn bên cạnh hai chén nước béo là có chuyện ngay:
- “lày”! sao “nại”
thái hành “gia” “lát” bấy thế “lày”? thịt gì mà cứ đỏ tươi trông kinh quá! cô
mang vào xối thêm nhiều nhiều “lước” dùng “nên” cho chín thịt!
- dạ phở đặc biệt thì
lúc nào cũng có thịt tái chung nữa, còn hành trần bà dặn xắt ngắn ngắn hồi nãy
mà.
- ơ hay nhà cô “lày”,
tôi bảo thế bao giờ? mang vào! đổi cái khác cho tôi!
- dạ đổi cái gì?
- tôi không muốn hành
thái văm “gia” cả thế “lày”!
- dạ chứ bà muốn hành
làm sao?
- thì hành “chần” bình
thường vẫn thái như thế… “lày… lày”.
bà ủn ỉn đưa ngón tay
út ra dí dí vào mặt cô gái, thấy điều như muốn đâm thủng mắt cô.
cô né thụt lùi một
bước, nhưng vẫn lễ phép hỏi:
- dạ sao bà biểu ngắn
ngắn?
- thì tôi nói cho cô
hiểu “nà” hành “chần” thêm vào trong cái chén “lước” béo chứ không phải trong
tô phở
- dạ! thôi để cháu đổi
hai chén hành trần bình thường và làm chín thịt tái cho bà
nói xong cô lấy lại
hai tô phở và hai chén nước béo, rồi đặt ba dĩa rau xuống bàn và định quay vô
bếp, nhưng bà chằng lửa đã chì chiết:
- khiếp! bưng “giau”
mà để cả hai bàn tay vào trong ấy thì ai mà ăn?
cô nghe câu móc méo
phi lý nhưng không trả lời chi cả, nếu cô để cả 2 bàn tay vào đó thì lấy cái gì
bưng dĩa rau hầu bàn được?
bà còn quay qua dạy bà
ú ù:
- đám con nhà chúng
tôi “ló” bảo bên canada “lày” mà thế “nà” họ chê mất vệ sinh, họ chả đụng đến
đâu bà ạ!
rồi bà hét vào mặt cô
gái:
- cô đổi “nuôn” mấy
đĩa “giau” thơm khác. mà “nấy” đĩa “lào” nhiều nhiều tí! gớm! vài cọng “noe”
ngoe thế ăn chã bỏ.
- dạ 3 dĩa rau cho hai
tô phở thôi mà.
- gớm! ba mà cứ như
một thế kia thì “nàm” sao đủ?
cô gái tức anh ách, ăn
phở chứ bơi trong phở hay ăn bánh tráng cuốn sao mà đòi nhiều rau, lắm nước
vậy? cô yên lặng quay đi. vào bếp, cô yêu cầu y như ý hai khách muốn, nhưng nhớ
lại những lời đối thoại lúc nãy cô càng tức hơn, thì ra bọn cán bộ việt cộng ra
đây rửa tiền mà các chú, bác hay nói chuyện với ông nội và ba mình đây. tức
mình, cô lượm lại hết mấy chục nhánh ngò gai, rau quế của thực khách ăn thừa,
chưa bỏ vào thùng rác, hãy còn nằm trong mấy cái dĩa ngổn ngang chờ rửa, ném
chúng lên trên ba cái dĩa “giau mất vệ sinh” cô vừa bị mắng lúc nãy. khi hai tô
phở thêm nước dùng vừa được đầu bếp chuyền qua tay, nhớ lại những chữ “gớm’ kéo
dài của mụ phì lũ , cô liền… “gớm” vào mỗi tô vài ngụm nước miếng cho bỏ ghét
rồi mới bưng ra.
♦
hai mụ khó tính cầm
đũa vọc tưng bừng mấy lát thịt rồi cười hí hửng:
-“giau” nhiều vậy thì
mới đủ chứ! nhớ thêm cái túi đựng cốc cà phê cho thằng con giai và bỏ nhiều
giấy vào cho “ló” “nau mồm”. mà cà phê có đúng như tôi dặn không đấy?
- dạ đúng!
cô lại lễ phép trả lời
ngay, dù rằng cô chẳng dặn dò thêm sữa hay thêm cà phê chi cả. bà mắt xếch lúc
này mới lôi trong cái túi nylon ra hai ổ bánh mì to, xé một miếng “vĩ đại”,
nhúng vào tô phở xe lửa rồi hích bà xe… tăng:
- gớm! có vờ thế thì
bát phở của tôi mới được nhiều “lước”. bà thử xem, chúng “ló” về “lói” đúng
thật bà nhỉ. “lước” phở ngoài “lày” họ nấu ngọt ơi “nà” ngọt! chỉ mỗi tội, hình
như họ vớt bọt không khéo như ô-sin nhà mình “lên” “lước” dùng không trong.
cô gái nán lại, nhìn
cho được cảnh hai bà chấm bánh mì vào “nước bọt”, lặt “giau thừa” bỏ vào tô và
múc nước… miếng của cô húp sùm sụp rồi mới quay đi. nhìn thật là… mãn nhãn!
lòng cô vui phơi phới!
vui!
hai bà cũng đang toe
toét, nhồm nhoàm bên hai tô nước… bọt.
thằng con ông cháu cha
nào đó rồi cũng sẽ vui với ly cà phê “nhiều” sữa của cô.
♦
độ chừng gần 2 tiếng
sau, cô gái lễ phép đến bên bàn số 12, đưa miếng giấy và nói thì thầm vào tai
vị ngồi đầu bàn mặc áo trắng có vẻ bận rộn suốt buổi kia. ông nghe xong thì
cười cười, đứng dậy, và với giọng nói của một vị sĩ quan ngoài chiến trường năm
nào, ông chỉ tay về hướng hai mụ “đẫy đà nợ máu nhân dân”, rồi nói sang sảng
cùng mọi người trong quán mà không cần bất cứ một thứ khuếch đại âm thanh nào
cả:
- chúng tôi xin phép
thưa cùng tất cả quý vị: để giúp cảnh sát kiểm soát tình hình an ninh chung của
thành phố với bọn côn đồ, chúng tôi có đặt hệ thống quay phim khắp cả quán. hai
bà ngồi ở bàn này vừa tự khoe là gia đình cán bộ cộng sản vn, luồn tiền chúng
ăn cướp của đồng bào trong nước qua đây cho sinh viên việt bên canada vay nặng
lãi. họ còn khoe là có liên hệ với bọn du đảng ở địa phương này và là dân
chuyên buôn hàng lậu, từ hà nội qua.
cô cháu nội của tôi
cho biết bọn cho vay cắt cổ này đã gọi: 4 tô phở đặc biệt, 3 ly cà phê sữa đặc
biệt, 4 chén hành trần đặc biệt, 3 dĩa rau đặc biệt nhưng không chịu trả tiền
đúng như thế. chúng tôi có các nhân chứng ngồi ở bàn này chứng kiến mọi chuyện,
vậy xin báo cùng mọi người: chúng tôi sẽ nộp cuộn phim quay hôm nay cho chính
quyền địa phương cùng với lời “tự khai” và tự… khoe của những thành phần bất
hảo đó. nếu hai tên việt cộng này không trả đủ số tiền trong hóa đơn hôm nay
thì quý vị giúp chúng tôi bằng cách: đừng cho chúng rời khỏi quán vì chúng tôi
sẽ đóng cửa hôm nay để cùng bà con tỵ nạn ở thành phố chúng ta đưa bọn buôn lậu
này tới sở cảnh sát.
khách đông đang xếp
hàng chờ được vô ngồi mà tự nhiên nghe “đóng cửa”, rồi thực khánh đang ăn ngon
lành mà nghe có việt cộng nên mọi ánh mắt cùng đổ về một hướng. yên lặng vài
giây, rồi chợt tiếng vỗ tay vang lên rào rào nghe thật đã tai cô sinh viên. bây
giờ cô mới hiểu trước đây ông nội cô nói gì:
- không phải lúc nào
cũng “dĩ hòa vi quý” cả đâu nhé con! ta lùi thì địch tiến, ta phải tiến mới dẹp
được giặc!
cô mỉm cười với ý
nghĩ: bọt nào cũng là bọt, bọt bèo mà!
rau đã nhiều và chắc
chắn… thơm!
chỉ có hai mụ việt
cộng này là… thối quá!
♦
và từ đó cái quán phở
ấy ngày càng đông người quốc gia xếp hàng, nhờ công quảng cáo của hai mụ vi xi
chấm bánh mì với nước bọt.
bọt này không cần vớt
vẫn… trong veo!
ý nga
França
La France dans un
fauteuil
The Beaches Of Southern France ...😱😇
As I was saying.,,
About the beaches of Southern France through the
ages…
What were you expecting?.....you filthy Infidel!!!
May the fleas of 1,000 camels infest you!
Thèm
Tiểu Tử
Tụi bây biết không ? Bây giờ tao đi làm bằng xe
đạp. Tụi bây đừng cười. Tao không giỡn đâu. Hồi xưa, trong bọn mấy đứa tụi
mình, tao là thằng tếu nhứt. Tao hay kể chuyện tiếu lâm, hay bịa chuyện này
chuyện nọ để chọc cười, để phá phách cho vui với nhau. Nên tụi bây thường nói:
“Coi chừng ! Nó nói cái gì mình phải xin keo coi có đúng không, rồi hãy tin”.
Hồi đó, khác. Bây giờ, khác. Tụi bây đi hết rồi, chỉ còn mình tao kẹt lại. Nói
thiệt hay nói dóc đều không còn ý nghĩa gì nữa, cũng không còn giá trị gì nữa
đối với tao. Bởi vì không còn ai để giỡn, không còn lòng dạ đâu để giỡn, và cái
cười của tao đã vượt biên đâu mất từ lâu...
Điều ngộ nghĩnh là, bây giờ, bất cứ chuyện gì tao kể ra chắc chắn tụi bây đều
không tin ráo ! Bởi vì tụi bây đã di tản trước ngày 30 tháng tư 1975, không
thấy không biết những gì đã xảy ra ở trong nước, làm sao mà tin ? Vả lại “những
gì đã xảy ra” đã không xảy ra theo quy luật thông thường. Tất cả đều bị xáo
trộn, đảo lộn một cách nghịch lý đến nỗi tao là người sống trong đó mà lắm khi
tao phải tự hỏi: “Làm sao có thể như vậy được ?”. Vậy mà nó đã “như vậy được”
tụi bây à ! Khó tin nhưng có thật ! Cho nên, những gì tao viết ở đây cho tụi
bây hoàn toàn là những chuyện có thật mà... khó tin đó.
Ngoài ra, trong cuộc sống hằng ngày, tao cứ phải nghe ra rả nói láo nói dóc, cứ
phải luôn luôn nói láo nói dóc... Nào là “Đã vượt chỉ tiêu 150%” (Chỉ tiêu là
con số đã được ấn định trước cho mức sản xuất, không biết là bao nhiêu, nhưng
thấy tháng nào cũng vượt, năm nào cũng vượt, nghành nào cũng vượt – tao phải...
dịch những chữ mới rõ ràng ra như vậy cho tụi bây hiểu, bởi vì bây giờ mình
không còn nói giống như hồi trước nữa). Nào là “Đã hồ hởi phấn khởi đi làm
nghĩa vụ” nghĩa là đi làm cái nghĩa vụ gì đó một cách... khoái trá sôi động bởi
vì biết chắc rằng không đi cũng không được. Nào là “Hoàn toàn nhất trí” ( Bây
giờ không nói ề nhứt Ừ nữa, mà nói ề nhất Ừ. Nghe... cách mạng hơn ),
nghĩa là “đồng ý hoàn toàn”, cho nó rồi, kẻo không thì... kẹt lắm. Mọi người đều
“nhất trí” hết mà mình không “nhất trí” thì nó... lòi ra coi không giống ai.
Thành ra “nhất trí” cũng có nghĩa là “phải làm như mọi người”. Tụi bây hiểu
chưa ? Nào là “Làm việc rất là năng nổ”. Tao nghĩ chắc khỏi cần dịch. Tụi bây
cứ nghe “nó... lốp bốp” là đoán ra cái nghĩa của nó rồi. Đại khái là làm việc
giống như có cờ phất trống khua, có loa trên loa dưới ồn ào, còn lè phè suốt
buổi hút thuốc uống trà là chuyện khác... vân vân và vân vân... Kể không hết !
Sau bao năm dài sống trong môi trường như kể trên, “cái thèm” rất lớn của tao
là được sống thật, nói thật. Cho nên, viết cho tụi bây giống như tao được...
giải phóng. Vậy những gì tao kể ra đây, tụi bây khỏi phải xin keo !
Bây giờ, tao đi làm bằng xe đạp. Vẫn làm ở sở cũ. (Còn được làm việc ở sở cũ là
may đó nghen. Nhiều người bị đổi đi nơi khác xa hơn và thường thì ở một nghành
nghề không dính dấp gì với phần chuyên môn của mình hết. Cách mạng mà !). Cái
xe hơi con cóc , tao đã cho nó lên nằm trên bốn gộc cây để bán lần bán hồi bốn
bánh xe, cái bình điện, cái đề-ma-rơ... Hầu như tháng nào tao cũng phải bán một
món gì trong nhà, bởi vì lương của tao cộng với những gì vợ tao và hai con gái
lớn kiếm được hằng tháng... không đủ sống. Tình trạng đó bắt đầu từ sau hai
“trận” Nhà Nước đổi tiền.
Đạp xe riết rồi cũng quen. Khoảng cách trên mười cây số từ nhà đến sở, tao coi
như “pha”. Chỉ bực mình là xe đạp của tao hay sút sên khi nó “nhảy” ổ gà. Mà
đường sá bây giờ, ổ gà ở đâu nó... lòi ra nhiều quá. (Người ta nói Mỹ rút đi,
để lại toàn là đồ giả không – tao nghe sao chép vậy !). Cho nên, ở nhiều đoạn
đường, tao lái xe tránh ổ gà giống như người say rượu ! Vậy mà có hôm vẫn
“nhảy” ổ gà cho nên hai tay tao thường lấm lem dầu, đất, mà quần áo thì ướt đẵm
mồ hôi.
Bây giờ, tao làm việc “thông tầm”, nghĩa là làm suốt tới chiều rồi về sớm không
có về nhà ăn cơm nghỉ trưa như hồi trước. Vì vậy, mỗi sáng tao mang theo một
lon ghi-gô cơm với vài miếng cá mặn để ăn tại bàn viết buổi trưa. Chiều về sớm,
tao có bổn phận nấu cơm làm đồ ăn, bởi vì giờ đó vợ con tao còn làm việc ở tổ
may thêu cách nhà cũng khá xa.
Mỗi sáng đi làm, lúc nào tao cũng đem theo cái giỏ đi chợ treo tòn ten ở
ghi-đong, giống như đi chợ chớ không giống đi làm ! Bởi vì trong sở thường
hay... bất thần bán cho nhân viên (gọi là “phân phối” chớ không gọi là “bán”,
nghe có vẻ... chia xẻ hơn là trao đổi) cá, rau cải... vv. Tuy không nhiều và
không được lựa chọn vì phải... bắt thăm trúng lô nào lấy lô đó, nhưng rẻ hơn
ngoài chợ thành ra cũng đỡ. Cho nên, đi làm việc mà ngày nào cũng nhóng nhóng
hỏi thăm “coi bữa nay có phân phối gì không ?” và chiều về đến nhà, thằng con
tao – thằng út đó, tụi bây nhớ không ? bây giờ nó lớn đại rồi – chạy ra mở cổng
lúc nào cũng hỏi: “Bữa nay có mua được gì không ba ?”. Và hôm nào thấy trong
giỏ có đồ gì để ăn là mắt nó sáng rỡ. Tội nghiệp, sống trong sự thiếu thốn
triền miên, có đứa nhỏ nào, có người lớn nào mà không nghĩ đến miếng ăn ?
Bây giờ, tao hút thuốc lá vấn tay. Tao tự vấn lấy. Không phải tao muốn lập dị
mà vì tao không đủ sức mua loại thuốc điếu kỹ nghệ thông thường. Mới đầu, tao
vấn thuốc rê Gò Vấp. Nó nặng muốn... tét phổi ! Về sau, tao bắt chước thiên hạ
mua thuốc lá Lạng Sơn đã xắt sẵn - nghe nói là giống thuốc Virginia, mấy ông ngoài
Bắc bảo thế ! - đem trộn với thuốc Gò Vấp, hút thấy được. Vậy là mỗi khi muốn hút,
tao cứ tà tà xé một miếng giấy quyến, tà tà rứt một miếng thuốc kéo cho dài dài
ra khi để lên lòng giấy, rồi đặt hết tâm tư vào mấy ngón tay (của cả hai bàn tay
đang chụm đầu lại nâng nhẹ giấy và thuốc !) để ém, lận, cuốn, xe... cho điếu thuốc
được tròn đều trước khi đưa lên lưỡi liếm. Xem thật “ung dung nhàn hạ”. Giống
như một nghi thức. Và tao có quyền tà tà vấn thuốc như vậy bất cứ ở đâu, bất cứ
lúc nào: trong khi làm việc, trong các buổi hội họp học tập, và cả ngay trước
mặt ông xếp của tao nữa (Bây giờ gọi là “thủ trưởng”, nôm na là “cái đầu đứng
đầu”. Còn cái đầu có cái óc hay không lại là chuyện khác). Cho nên, hút thuốc
vấn – đối với tao – giống như là một cách thoát tục, cái “tục” quá... tục mà
tao đang sống bây giờ. Tuy nhiên, sao tao vẫn nghe thèm điếu thuốc ba số năm là
loại thuốc mà mấy chục năm tao đã hút ! Làm như mùi vị của nó còn nằm ở đâu trong
máu trong xương. Nhiều đêm trở giấc, tao nghe thèm ray rứt, thèm chảy nước mắt !
Chiều hôm qua, trên đường về nhà, đạp xe tới chợ Tân Định thì trời bỗng đổ mưa.
Tao tấp vô đụt mưa dưới mái hiên tiệm nước nằm ở góc đường dọc hông chợ (tao
quên tên) và đường Hai Bà Trưng. Lúc đó, cỡ gần năm giờ (đồng hồ tay, tao đã
bán từ lâu, nên từ lâu, tao chỉ... đoán giờ thôi !). Trong tiệm thấy lai rai có
người ăn uống.
Tao đã đứng sát vào vách vậy mà gió cũng tạt mưa vào ướt hết phía dưới chân.
Một lát, tao nghe lạnh chân. Rồi tao nghe đói. Cái đói đến một cách đột ngột,
giống như nó chui từ dưới chân chui lên. Hồi nãy đạp xe trên đường, tao có thấy
đói đâu, mạêc dù buổi trưa tao chỉ ăn có một lon ghi-gô cơm với ít mắm
ruốc – dĩ nhiên là tao có uống thật nhiều trà, thứ này, loại thường thôi, trong
sở ( Bây giờ gọi là “cơ quan”) có chị nhân viên tối ngày cứ châm đầy bình cho
mình uống “líp” – Vậy mà bây giờ tao lại thấy đói. Có lẽ tại vì lỗ mũi tao nghe
mùi hủ tiếu, mùi mì. Ờ... tụi bây không biết chớ từ lâu rồi – tao không nhớ là
bao nhiêu lâu, nhưng chắc là lâu lắm – tao chưa được ăn mì. Bây giờ đứng đây
phía đường hông chợ Tân Định, phía trên gió, vậy mà vẫn “đánh hơi” rõ mồn một
mùi nước lèo của xe mì nằm bên đường Hai Bà Trưng, phía dưới gió, rõ như hơi
của nước lèo đang bốc lên ngay trước mũi ! Tao nuốt nước miếng.
Thèm quá ! Tao thèm ăn ngay một tô mì ! Thọc tay vào túi quần, tao đụng hai tờ
giấy bạc. Móc ra xem thì ra là hai đồng. Tao chỉ có ngần đó thôi ! Nhưng hai
đồng, đủ để ăn một tô mì rồi ! Thì ăn... đại một tô cho nó đã ! Tao dợm bước
vào tiệm nước bỗng nhớ lại vợ tao hồi sáng khi trao cho tao hai đồng đó, có
dặn: “Chiều, anh ghé chợ Cây Quéo mua 6 cái hột vịt và nửa giỏ rau. Về, anh bắc
nồi cơm bỏ vô luộc trước. Chừng mẹ con em về, em làm nước mắm rồi dầm cho nhà
ăn.” Hình ảnh cả nhà tao 7 đứa quây quần bên “nửa giỏ rau và 6 cái hột vịt” và
hình ảnh tao một mình ngồi ăn tô mì... làm tao khựng lại. Tô mì mà tao muốn ăn,
thèm ăn, là cả một bữa ăn của gia đình ! Tao không thể đổi được. Thà là tao
nhịn thèm. Thà là tao chịu đói để về ăn chung với vợ con. Ăn thứ gì cũng được,
ít nhiều gì cũng được, dở ngon gì cũng được. Miễn là ăn chung với tụi nó. Để
thấy rằng cuộc đời tao bây giờ chỉ còn lại có tụi nó là quí thôi ! Tao nghe
thương vợ thương con vô cùng. Và tao cũng nghe thương thân tao vô cùng...
Tao đứng yên nhìn ra mưa bỗng nghe hai má của mình ướt lạnh. Đưa tay lên vuốt
mặt mà nghĩ rằng mình vuốt nước mưa trên má...
(Trên đây là lá thơ
viết lỡ dở, của ai viết cho ai, tôi không biết. Thơ viết trên giấy tập học trò,
Chữ nhỏ li-ti, nhưng đẹp và rõ nét. Tình cờ, tôi nhìn thấy “nó” trong xấp giấy
gói hàng cùa bà bán xôi đầu ngõ nên tôi xin...)
Tiểu Tử
Khối 8406 NSW,
Australia
Điểm Tin Thứ Năm 28.04.2016
Nếu qúy vị muốn tiếp
chuyển điện thư này tời bất kỳ một hay nhiều thân hữu khác, xin làm ơn xoá tất
cả điện thư điạ chỉ từ khung "To" và "CC để tránh mọi
người phải nhận thêm "junkmail" Đa tạ...
__._,_.___
Posted by: "San Le D."