Saturday, December 28, 2013

Giải Phóng nghĩa là gì? Là phỏng dái chớ gì!



From: michaeltran_1tran
Date: Fri, 27 Dec 2013 15:19:21 -0800
Subject: Giải Phóng nghĩa là gì? Là phỏng dái chớ gì!

 


Gii phóng? Dân min Nam cò bay thng cánh ăn no cho nên ham vui hay nói lái gii phóng là "phng dái" m nó ri!
Hãy nhìn con cái cán b
gc mà xem con ca bác sĩ co gió vc Nguyn tn Dũng! Nó đi đi đi dép râu vì được phng dái, cho nên nhy tng ra bóc lt dân lành! Cho nên con cái cán b gc ngi xe hơi nhà lu!

Sau khi ph
ng dái mn nó ri! Thì tr con thì gy còm đi moi rác kiếm ăn! Còn tr con my bé gái tui t 5 đến 10 tui thì b bán đi làm nô l tình dc khp thế gii!
Đàn bà làm gái kh
p năm châu bng lòng chp nhn đi ly my thng cùi hi đ nuôi gia đình! Thanh niên đi lao đng khp thế gii!

Nh
ư vy "Ai gii phóng ai"? Cà tem, đám cán b cng sn ch nghĩa chó ngáp nó phng dái ch gii phóng ai?

Michael Tr
n
12/27/13

From: hung vu <>
Date: 2013/12/27
Subject: [VN-TD] Giải Phóng nghĩa là gì?
To: VN-

 

Giải Phóng nghĩa là gì?


Dân Đà Nẵng (Danlambao) - Hồi 1975 đang tung tăng đi học, biết chi mô. Đùng một cái “giải phóng”. Đời sống bỗng dưng ngột ngạt. Nhiều lúc có cảm tưởng như là mình đang sống trong một cái lồng bao quanh bởi những thanh sắt lúc nào cũng đỏ rực, chỉ cần một thoáng bất cẩn cũng sém thịt tuột da. Nói tới đây tôi lại muốn nêu một câu hỏi với những ai đã từng và chưa chịu đoạn tuyệt với câu nói “giải phóng miền Nam” hoặc là “giải phóng dân tộc”, rằng “Giải Phóng nghĩa là gì?”


Ở đâu xa thì tôi không biết chứ vùng tôi ở thì giống như trời đang sáng bỗng tối sầm, sắp sập. Nhà nào nhà nấy như đang có đám ma. Ngoài đường thì thỉnh thoảng thấy một tốp nón cối, có khi thì một vái cái, đội nghiêng nghiêng lệch lệch vừa đi vừa nhìn qua nhìn lại bằng những cặp mắt gần như muốn nuốt sống ăn tươi, chằm chằm vào những nhà dân ở hai bên đường.

Xóm tôi thì dường như có đủ thành phần “ngụy”: Bộ Binh, Hải Quân, Không Quân, Thủy Quân Lục Chiến, Nhảy Dù, Biệt Kích, Biệt Kích Nhái, Quân Cảnh, Cảnh Sát, Cảnh Sát Dã Chiến..., nhà nào cũng có, gần như không thiếu binh chủng nào. Vì thế cho nên... cảnh quen mắt nhất với tôi là những người vợ “lính ngụy” lén lén lút lút ngồi lại với nhau để chuyền cho nhau những tin tức về chồng, cha, anh, em, con cháu v.v... họ đang ở đâu, đã chuyển đến trại nào, tình nào, vùng nào... từ nhiều cách và nhiều nguồn khác nhau mà họ có thể tìm hỏi và dò la được.

Cảnh sống xóm tôi một thời là thế, chẳng ai nói với ai, chẳng ai viết thành văn, và chắc cũng chẳng ai nghĩ đến mà ghi vào sử sách cho hậu thế biết “Nhà nhà lo thăm nuôi. Ngày ngày chạy thăm nuôi. Người người đi thăm nuôi”. Có một số người chỉ vài ngày sau cái ngày gọi là “giải phóng” đã bị mấy ông Việt Cộng bắt đem trói vào cột bắn. Tôi không nói đến chuyện nhầm hoặc oan ở đây vì lúc đó Việt Cộng muốn giết bao nhiêu người cũng được chứ chẳng có bị can hệ gì cả.

Đã thế vẫn chưa đủ. Bên cạnh cảnh sống bình thường lâu nay đã bị đảo ngược, trở nên hoang tàn tang tóc là cảnh mà những đám người được gọi là “cách mạng mùa” hoặc “cách mạng 30” hăng hái lập công, có khi thì ăn theo với “cán bộ”, đi đến từng nhà bắt phải cho con em, nhất là ở tuổi thiếu niên, cầm cờ kéo nhau đi quanh làng “biểu tình”, hô khẩu hiệu, hát những bài ca ngợi “bác Hồ”, “đả đảo đế quốc Mỹ” v.v... rối bà nhằng! Nhiều khi hình dung giống như những đám ruồi nhặng đột ngột vỡ tung ra từ một đám rác dơ bẩn nào đó khi bất thình lình bị động đến vậy.

Thành thật mà nói, dù là thời đó còn con nít nhưng thấy những cảnh tượng đó rất là xa lạ và quái dị. Mỗi lần nhìn thấy nó thì trong người hiện lên cái cảm nghĩ có gì đó rất là lạc hậu và man rợ chứ không thể tin và khó chấp nhận được là nó có thể hiện diện ở thời đại bấy giờ ngay tại miền Nam Việt Nam.

Rồi cũng tìm được một cách lý giải để mà có thể chấp nhận đặng thích nghi với cái lề thói đó, vì vô phương tránh khỏi rồi, là cái ý nghĩ thôi thì cũng chẳng trách cứ gì sau bao nhiêu năm ở trong rừng chui ra...

Và rồi thời gian qua đi và nó cũng qua đi.

Thời gian qua đi, nó qua đi, nhưng có cái đi mà cũng có cái vẫn ở lại một cách rất là lì lợm và hợm hĩnh.

Đó là “giải phóng” và “giải phóng dân tộc”. Hoặc là “giải phóng miền Nam”.

Đáng ra, những người mà miền Nam thời đó gọi là “Cộng Sản Bắc Việt” đã phải biết xấu hổ khi chứng kiến cảnh sống của người dân miền Nam sau bao nhiêu năm bị “kềm kẹp” ngay sau cái thời khắc mà họ cho là “giải phóng” đó! Những kẻ thuộc hàng lãnh đạo của đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN) đã xác định “ta đánh là đánh cho Nga, cho Tàu” không nói làm gì, còn những kẻ dưới trướng không biết ý đồ đó thì khi chứng kiến cảnh sống của miền Nam như vậy, và họ lại xuất xứ từ miền Bắc Tem Phiếu và Đấu Tố, sao họ vẫn không bừng tĩnh ra?

Và đến nay, đã 38 năm rồi - 38 năm khác với 38 ngày chứ nhỉ! - cụm từ “giải phóng miền Nam”, “giải phóng dân tộc” vẫn được sử dụng một cách lì lợm và trơ trẻn bới gần như đủ mọi thành phần, từ “cán bộ to xách xách đỏ, cán bộ nhỏ xách xách đen” cho đến “cán bộ lèn quèn xách bao cát” vẫn cứ gọi là “giải phóng miền Nam” hoặc “giải phóng dân tộc”.

Ba mươi năm ở trong rừng, ba mươi năm “làm theo lời Bác” nên không biết gì ngoài “Bác và Đảng” đã đành, nay đã thêm 38 năm được miền Nam “giải phóng” cho rồi mà chẳng lẽ những ai đó vẫn chưa học hoặc tự tìm hiểu để học cái nghĩa thật sự của từ “Giải Phóng” là gì hay sao?

Tôi có nghe nói đảng CSVN đã có chủ trương ra đường là gặp Tiến sĩ - có nghĩa rằng cái đảng CSVN nay đã có học rồi, văn minh lắm rồi chứ không còn như những năm tháng ở trong rừng “làm theo lời Bác” nữa, hễ khi nào có dịp và gặp những đảng viên đảng CSVN thì bà con ta thử hỏi xem để giúp cho nhau biết: Giải Phóng nghĩa là gì?




Đồng chí X phê bình đại sứ




VRNs (21.12.2013) - Virginia, USA – Trong khi  Lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam cố gượng cười ăn mừng tòan thắng thông qua Hiến pháp mới ngày 28/11/2013 thì họ cũng run sợ trước trận cuồng phong  bão kép “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” đang âm thầm phá đảng không còn manh giáp bất kỳ lúc nào.
Biến chuyển này đến vào cuối năm 2013, giữa nhiệm kỳ đảng Khóa XI, không còn là chuyện hão huyền hay ảo tưởng trong tàn cuộc rượu của những “thế lực thù địch” hay “những phần tử bất mãn” mà  do chính đảng viên gây ra.

Vì vậy từ sau Hội nghị Trung ương 8/XI từ 30/9 đến ngày 9/10/2013, đảng đã dồn  mọi nỗ lực và tiền bạc vào công tác học tập Nghị quyết về Chiến lược bảo vệ Tổ quốc trong tình hình mới. Tất cả Lực lượng võ trang bao gồm Quân Đội, Lực lượng trừ bị dân sự và lực lượng Công An cho đến các cấp đảng và đơn vị hành chính đều được cảnh giác “Trong bất kỳ tình huống nào, toàn Đảng, toàn dân, toàn quân ta đều quyết tâm bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc; bảo vệ Đảng, Nhà nước, nhân dân và chế độ; bảo vệ lợi ích quốc gia, dân tộc; bảo vệ an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội và nền văn hóa Việt Nam tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc; giữ vững ổn định chính trị-xã hội, môi trường hòa bình để phát triển đất nước theo mục tiêu “dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh.” (Nghị quyết Trung ương 8/XI).

Nhưng lực lượng của kẻ thù nào đã hay đang đe dọa sự “toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc”  ?  Mọi người Việt Nam dù ở trong nước hay ngòai nước, cũng đều biết  chỉ có  kẻ thù duy nhất có khả năng “ăn tươi nuốt sống Việt Nam”  bây giờ là Trung Cộng, nước láng giềng phương Bắc mà  Lãnh đạo hai nước vẫn thường  “đồng  ca”  bài 16 chữ vàng “láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” và  tình thần 4 tốt “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt.”

Nhưng tại sao chưa bao giờ  có Lãnh đạo nào của Việt Nam, từ thời Tổng Bí thư đảng Nguyễn Văn Linh (1986) cho đến Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng (từ 2011) dám “động đến lỗ chân lông” của Trung Cộng dù đã  bị áp chế công khai trong tranh chấp chủ quyền trên Biển Đông ?

Vì vậy mệnh lệnh thi hành “Chiến lược bảo vệ Tổ quốc trong tình hình mới “ theo tinh thần Nghị quyết 8 Khoá đảng IX (năm 2003) được lập lại hồi tháng 10/2013 chỉ là “cái mã bề ngoài”  nhằm che giấu  chủ trương triệt để ngăn chận bằng mọi giá những cuộc nổi loạn từ trong nội bộ đảng và trong nhân dân  đang âm thầm bung ra chống đảng.

NHỮNG KẺ NỘI THÙ
Vì vậy những kẻ  đang đe dọa sự sống còn của đảng và  tồn vong của chế độ không xuất thân từ “các thế lực  thù địch”  hay “diễn biến hòa bình” của phương Tây, chủ yếu là Mỹ như đảng vẫn hô hóan. 

Ngay cả đe dọa xâm lăng Việt Nam bằng quân sự của Trung Cộng cũng không cần thiết vào lúc  này vì Bắc Kinh đã thành công “bao vây và khống chế Việt Nam” bằng kinh tế và chính trị từ nhiều năm qua.

Kẻ thù đích thực của đảng CSVN đang dấy lên từ trong lòng chế độ bởi các “nhóm lợi ích” quyết bảo vệ quyền hành và bổng lộc bằng mọi giá; bởi  đội ngũ cán bộ đảng viên tham nhũng; bởi những kế họach, dự án kinh tế đẻ ra lãng phí; bởi thành phần bất mãn trong đảng vì bị mất quyền lợi, bị ăn hớt tay trên bởi các cấp trên có chức, có quyền.

Chúng cũng đến từ  những bấn loạn trong hệ thống cai trị của “một bộ phận không nhỏ”cán bộ, đảng viên suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống”. Và sau cùng là sự  không còn tin vào đường lối lãnh đạo của đảng vì đảng viên nào cũng thấy rõ quyết định duy trì quyền lãnh đạo độc tôn của đảng dựa trên Chủ nghĩa phá sản Cộng sản  không làm cho“dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh”  mà chỉ làm cho dân tộc lầm than và lạc hậu hơn, ngay cả đối với người dân Cao Miên và Lào.

Chuyện này không mới vì ngay trong Đại hội Đảng lần thứ XI (Tháng 1/2011), Đảng đã thừa nhận: “Tình trạng suy thoái về chính trị, tư tưởng, đạo đức, lối sống của một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên gắn với tệ quan liêu, tham nhũng, lãng phí là nghiêm trọng.”

Ban Chấp hành Trung ương còn xác nhận : “Trong nội bộ những biểu hiện xa rời mục tiêu của chủ nghĩa xã hội, “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” có những diễn biến phức tạp…”

Cuộc sống của những cán bộ, đảng viên có chức có quyền và những Lãnh đạo vẫn thường rao giảng “học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”  đã sống và hành động ngược với lời nói.  Nhiều cán bộ, đảng viên đã bị nhân dân ta thán với Tổng Bí thư  Nguyễn Phú Trọng và Chủ tịch Nước Trương Tấn Sang rằng những người này, nếu không tham nhũng thì lấy tiền đâu tậu nhà, mua xe hơi đắt tiền và sống rất sa hoa, trụy lạc, mất phẩm chất và còn có tiền gửi con ra theo học ở các nước Tư bản ?

Vì vậy ở Việt Nam đến cuối năm 2013, vào giữa nhiệm kỳ Đảng Khoá XI, không còn ai tin vào lời Đảng nói rằng: “ Mặt trái của kinh tế thị trường và hội nhập quốc tế tiếp tục tác động tiêu cực đến đời sống xã hội.”

Hay  hù họa vô căn cứ : “ Các thế lực thù địch tăng cường chống phá sự nghiệp đổi mới của đất nước với những âm mưu, thủ đoạn ngày càng tinh vi, thâm độc hơn…”  (Nghị quyết Trung ương 8/XI)

Nhưng những lời báo động này không mới vì chúng đã được Lãnh đạo đảng nói đi nói lại từ Khoá đảng IX dưới thời Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh. Chỉ khác ở tính thời gian nên khi được lập lại sau 13 năm đã chứng minh đảng không tìm được lý do nào mới hơn để trốn tránh thất bại cho việc “tự phê bình và phê bình” trong nội bộ đảng.

Điều này cũng có nghĩa chủ nghĩa cá nhân và chứng bệnh di căn“tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong đội ngũ cán bộ, đảng viên đã nghiêm trọng hơn các năm trước.

Vì vậy, trên Tạp chí Tuyên Giáo ngày 27/11/2013 (Ban Tuyên giáo Trung Ương), Phó Giáo sư, Tiến sĩ Nguyễn Xuân Tú đã kêu gọi đảng viên phải : “Phối hợp và phát huy vai trò của các tổ chức, các lực lượng chủ động đấu tranh phòng chống “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong cán bộ, đảng viên.”

Ông viết : “ Các cấp ủy Đảng, phải nhận thức đúng, đánh giá cho được sự thoái hoá về tư tưởng, chính trị, mức độ và tính chất“tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” của cán bộ, đảng viên, kịp thời có chủ trương, biện pháp lãnh đạo cụ thể, quán triệt và tập trung làm tốt công tác xây dựng Đảng, trong đó đặc biệt chú trọng khâu giáo dục, quản lý đội ngũ cán bộ, đảng viên. Nâng cao hiệu quả công tác tổ chức và chất lượng sinh hoạt Đảng. Phát huy dân chủ, tăng cường kiểm tra giám sát, đổi mới công tác bố trí, sử dụng cán bộ; bổ sung, đổi mới, hoàn thiện cơ chế chính sách về cán bộ….nhận thức cho đúng tính chất phức tạp, nguy hại và nhận diện cho rõ những biểu hiện cụ thể, mức độ của “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong nội bộ Đảng, để một mặt tiến hành thường xuyên, kiên quyết, kiên trì và đi liền với chủ động chống lại thủ đoạn thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” của các thế lực thù địch.”

Những “bầy mưu, vẽ kế” của Giáo sư Nguyễn Xuân Tú cũng chỉ có giá trị trên lý thuyết vì thực tế đảng đã làm những việc này rồi mà có thay đổi được gì đâu.

CÔNG AN PHẢI BÀO VỆ ĐẢNG
Bằng chứng đã được Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và cấp lãnh đạo Bộ Công an lập lại  tại Hội nghị Công an toàn quốc lần thứ 69 tổ chức tại Hà Nội ngày 18/12/2013.

Ông Nguyễn Phú Trọng bảo  lực lượng Công an phải : “Chủ động nắm chắc, phân tích, dự báo sát đúng tình hình để tham mưu với Đảng, Nhà nước có chủ trương, quyết sách đúng đắn. Tham mưu với cấp ủy, chính quyền các cấp làm tốt công tác bảo vệ an ninh chính trị nội bộ, an ninh văn hóa, tư tưởng, an ninh thông tin, an ninh kinh tế, tài chính, phòng, chống “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”, bảo vệ Đảng, bảo vệ quá trình triển khai thi hành Hiến pháp vừa được Quốc hội thông qua… Kịp thời phát hiện, ngăn chặn và làm thất bại mọi âm mưu, hoạt động chống phá của các thế lực thù địch, phản động, không để bị động, bất ngờ; giải quyết kịp thời, có hiệu quả những vấn đề phức tạp nảy sinh; bảo vệ tuyệt đối an toàn các mục tiêu trọng yếu và các sự kiện quan trọng của đất nước, tạo môi trường hòa bình để xây dựng và phát triển đất nước.”

Tổng Bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng không hề nói gì đến nhiệm vụ của Công an chống lại đe dọa chiếm biển đảo Việt Nam của Trung Cộng là nhiệm vụ “bảo vệ Tổ quốc trong tình hình mới”, nhưng ông lại  tập trung vào tình hình nội bộ khi nói rằng : “Lực lượng Công an nhân dân và báo chí Công an nhân dân cần tích cực tham gia và thể hiện vai trò đi đầu trong cuộc đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” trên lĩnh vực tư tưởng, góp phần giữ vững trận địa tư tưởng của Đảng, củng cố lòng tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân đối với sự nghiệp cách mạng; tham gia tích cực cuộc đấu tranh phòng, chống tham nhũng, lãng phí, quan liêu, phản bác nhanh, nhạy, kịp thời các quan điểm sai trái, thù địch, góp phần thực hiện thắng lợi cuộc đấu tranh phòng, chống “diễn biến hòa bình”, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”.

Từ lâu, đảng đã công khai nói Quân đội và Công an là hai lực lượng rường cột bảo vệ đảng nên không ngạc nhiên khi thấy ông Trọng nói thêm lần nữa rằng : “Lực lượng Công an là một công cụ chuyên chính, sắc bén của Đảng, chiến đấu trực diện hằng ngày, hằng giờ với kẻ thù rất gian ác và xảo quyệt. Thực tế khách quan đó đòi hỏi các tổ chức Đảng trong Công an nhân dân phải trong sạch, vững mạnh. Vì vậy, lực lượng Công an nhân dân cần tăng cường công tác xây dựng Đảng, nâng cao năng lực lãnh đạo và sức chiến đấu của các tổ chức Đảng, bảo đảm sự lãnh đạo tuyệt đối, trực tiếp về mọi mặt của Đảng đối với lực lượng Công an.”

Ông còn nói thêm:”Toàn bộ hoạt động của lực lượng Công an nhân dân phải tập trung thực hiện nhiệm vụ trung tâm là giữ vững an ninh quốc gia, trật tự, an toàn xã hội trong mọi tình huống. 

Đó là mục tiêu, nhiệm vụ chung, chúng ta phải kiên quyết thực hiện cho bằng được, khó khăn phức tạp thế nào cũng phải kiên quyết làm, nếu không sẽ đe dọa tới sự tồn vong của chế độ, tới vai trò lãnh đạo của Đảng.”

Lệnh và đe dọa của ông Nguyễn Phú Trọng về sự tồn vong của chế độ và vai trò lãnh đạo của đảng CSVN cho thấy tình hình “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong cán bộ đảng viên là biến cố rất quan trọng đảng phải đối phó vào giai đọan Ban Chấp hành Trung ương Khoá XI đang chuẩn bị nhân sự cho Khoá đáng XII năm 2016.

Nhưng liệu tình trạng “xáo trộn” nội bộ này có tích lũy thành một lực cản khiến đảng khó vượt qua để tồn tại hay “tự diễn biến” và “tự chuyển hoá” của đảng viên sẽ hòa chung vào tiến trình dân đang mỗi ngày một xa đảng để đảng  tự  vỡ cho tan không còn manh giáp che thân ?
Phạm Trần
(12/013)



DANH SÁCH - NHỮNG CÁI CHẾT TRONG ĐỒN CÔNG AN - BỊ CÔNG AN ĐÁNH CHẾT -

Kính thưa các bạn, trong những năm gần đây, những cái chết OAN ỨC trong ĐỒN CÔNG AN - BỊ CÔNG AN ĐÁNH CHẾT ngày mỗi nhiều hơn.

Nhà SẢN đã ký tên vào hiệp ước CHỐNG TRA TẤN của Liên Hiệp Quốc nhưng những sự kiện "TRA TẤN ĐẾN CHẾT" vẫn không giảm mà lại càng tăng hơn.

Trước những sự kiện nầy, Thùy Trang mong các bạn, những người quan tâm cùng hợp tác với Thùy Trang lập ra một trang trên FB "NHỮNG NGƯỜI BỊ CÔNG AN CSVN TRA TẤN CHẾT TRONG ĐỒN CÔNG AN" Trang mạng nầy sẽ dịch những câu chuyện, bản tin về những cái chết oan ức nầy cho thế giới biết đến.

Mong các bạn giúp mỗi người một tay, vận động chiến dịch CHỐNG TRA TẤN TRONG ĐỒN CÔNG AN.

Dưới đây chỉ là một số ít tin tức mà Thùy Trang thu nhặt được, XIN CÁC bạn bổ túc để chúng ta lập lại từng HỒ SƠ MỘT.

(*) (*) (*)

- 23/3/2007, Trịnh Trường Dũng, học sinh lớp 12A4 Trường THPT huyện Vĩnh Lộc "đã nhảy xuống giếng khơi ngay trong trụ sở công an huyện" Vĩnh Lộc (Thanh Hoá).

- Ngày 14.7.2009, thanh niên trẻ khỏe Trần Minh Sỹ, 23 tuổi, chết âm thầm trong nhà giam công an Gia Lai! Trần Minh Sỹ là một trong hơn 75 người bị bắt vào ngày hôm trước, khi hàng ngàn người tụ tập biểu tình phản đối trước cái chết của Phạm Ngọc Đến, 29 tuổi, tử vong vào ngày 14 tháng Chín trong khi bị cảnh sát giao thông Gia Lai truy đuổi vì không đội mũ bảo hiểm. Theo Tuổi Trẻ, công an tuyên bố Trần Minh Sỹ chết vì bệnh tim phổi. Tám cán bộ công an bị kỷ luật hoặc khiển trách do hành vi của họ trong cuộc biểu tình ở Gia Lai, nhưng không có ai trong lực lượng công an bị trừng phạt vì cái chết của Trần Minh Sỹ trong khi tạm giam hoặc cái chết của Phạm Ngọc Đến trước đó, vốn là nguyên nhân gây ra biểu tình. Ngược lại, 15 người tham gia biểu tình đã bị kết án tù vào tháng Năm năm 2010.

- Ngày 21.11.2009, anh Nguyễn Mạnh Hùng, 33 tuổi, chết trong trại tạm giam công an quận Hà Đông, Hà Nội! Kể từ khi bị tạm giam vào ngày 10 tháng Mười Một, Hùng không được liên lạc với gia đình trong suốt 11 ngày. Theo VnEpress, công an cho biết vào ngày tử vong, Hùng có biểu hiện tức ngực và khó thở nên họ đưa Hùng vào viện. Công an tuyên bố Hùng chết tại bệnh viện, còn giám đốc bệnh viện lại nói rằng khi đến bệnh viện Hùng đã chết. Người cha của Hùng cho VnExpress biết thân thể con trai ông "khô đét lại, mười đầu ngón tay chân bầm tím... Từ 1/3 đùi trở xuống đến bàn chân phù nề và thâm tím." Cơ quan cảnh sát điều tra của công an Hà Nội bác bỏ đơn khiếu nại của cha của Hùng, với căn cứ công an bắt giữ Hùng trái luật, không báo cho gia đình về việc tạm giam và dùng nhục hình dẫn đến cái chết của Hùng. Viện dẫn kết quả giám định pháp y và lời khai của các phạm nhân giam chung với Hùng cho biết không có dấu hiệu Hùng bị nhục hình, cơ quan cảnh sát điều tra kết luận Hùng chết do thiếu máu cơ tim cấp.

- Ngày 28.11.2009, anh Đặng Trung Trịnh, 32 tuổi, chết ở trụ sở công an xã Tiên Động, huyện Tứ Kì, Hải Dương! Công an tuyên bố anh Trịnh chết do sơ gan, nhưng theo Dân Trí, kết quả giám định pháp y huyện trước sự chứng kiến của công an huyện và người nhà nạn nhân cho thấy anh bị gãy rạn xương sườn và có nhiều vết thâm tím khắp người. Vào ngày 22 tháng Một năm 2010, công an huyện ra quyết định không khởi tố vụ án. Tuy nhiên, sau loạt bài trên báo Gia Đình và Xã Hội, Viện Kiểm sát Nhân dân huyện Tứ Kỳ hủy quyết định không khởi tố. Vào ngày 30 tháng Sáu, văn phòng điều tra công an huyện ra quyết định 27/QĐ khởi tố vụ án với tội danh "bắt giữ người trái pháp luật," chứ không phải tội gây chết người, mặc dù tin tức trên báo chí nhà nước không cho biết ai là người bị khởi tố.

- Ngày 22.12.2009, ông Nguyễn Văn Long, 41 tuổi, chiều bị công an xã Bom Bo, huyện Bù Đăng, Bình Phước bắt. Tối vợ đến thăm thấy ông Long sưng u, bầm dập khắp người và nghe ông Long rên rỉ: Bị đánh dữ! Đau lắm! Chắc không sống nổi! Quả nhiên, sáng hôm sau công an đến báo cho vợ ông Long biết: Ông Long đã chết!

- Ngày 21.1.2010, anh Nguyễn Quốc Bảo, 33 tuổi, chết tại trại tạm giam của công an quận Hai Bà Trưng, Hà Nội! Viện Pháp y Quân đội đã giám định và kết luận Nguyễn Quốc Bảo bị thương nặng ở đầu, bị nhiều vết thương ở cổ tay và mắt cá tại thời điểm tử vong.

- Ngày 24.4.2010, anh Huỳnh Tấn Nam, 21 tuổi, đi xe máy không đội mũ bảo hiểm bị một cảnh sát giao thông và một công an xã Diên Phú, huyện Diên Khánh, Khánh Hòa đánh chấn thương nặng đốt sống cổ, lún xương thái dương phải, vỡ xương bướm và xương cung gò má phải, dập tủy, đứt dây chằng dọc trước, gãy bốn răng, tính mạng nguy kịch! Sau đó đã chết khi được thân nhân đưa về nhà.

- Ngày 25.5.2010: Một cán bộ công an nổ súng bắn chết Lê Xuân Dũng, 12 tuổi, bắn bị thương Lê Hữu Nam, 43 tuổi, dẫn đến cái chết của nạn nhân 5 ngày sau đó, và Lê Thị Thanh, 37 tuổi, trong một cuộc biểu tình đòi đất ở Nhà máy Lọc hóa dầu Nghi Sơn, tỉnh Thanh Hóa.

- Ngày 7.5.2010, anh Võ Văn Khánh, 29 tuổi, chết khi bị giam ở công an Điện Bàn, Quảng Nam! "tự thắt cổ bằng một sợi dây giày. Lúc đó anh mới 29 tuổi."

Ngày 7.6.2010 Nguyễn Phú Trung, 41 tuổi, ở làng Thủy Xuân Tiên, huyện Chương Mỹ, Hà Nội bị 2 công an đánh chết.

- Ngày 30.6.2010, ông Vũ Văn Hiền, 40 tuổi, chết khi bị tạm giam ở công an Đại Từ, Thái Nguyên! ông bị bắt vì xô xát với mẹ mình. Kết quả pháp y cho thấy nạn nhân tử vong vì xuất huyết não, đa chấn thương, vỡ xương hàm và gãy xương sườn.

- Ngày 2.7/2010, Nguyễn Thành Năm ở Giáo xứ Cồn Dầu, thành phố Đà Nẵng, trong khi bị dân phòng tạm giữ, ông Năm bị đánh trầm trọng và bị trói ngoài ruộng. Ông chết tại nhà vì chấn thương vào ngay ngày hôm sau, mồng 3 tháng Bảy.

- Ngày 23.7.2010, anh Nguyễn Văn Khương, 21 tuổi, đi xe máy không đội mũ bảo hiểm, bị bắt vào công an huyện Tân Yên, Bắc Giang, chỉ mấy giờ sau, chết gục trong nhà công an!

- Ngày 8.8.2010, anh Trần Duy Hải, 32 tuổi, chết khi bị giam ở công an Hậu Giang! Hải chết vì treo cổ tự tử. Chỉ vài tiếng đồng hồ sau khi chết, thi thể nạn nhân được hỏa táng, khiến không thể điều tra gì thêm nữa.

- Ngày 9.9.2010, ông Trần Ngọc Đường, 52 tuổi, chết khi bị công an tạm giữ tại trụ sở Ủy ban Nhân dân xã Thanh Bình, Trảng Bom, Đồng Nai!

- Ngày 28.2.2011, ông Trịnh Xuân Tùng đi xe máy không đội mũ bảo hiểm đến ga Giáp Bát, Hà Nội, bị công an bắt dẫn về trụ sở công an phường Thịnh Liệt, quận Hoàng Mai. Đến tối ông Tùng bị bầm dập khắp người, tê liệt toàn thân. Bệnh viện Việt Đức phải mổ cấp cứu xác định ông Tùng bị giập hai đốt sống cổ và chấn thương khắp người! Tám ngày sau ông Tùng chết!”

- Ngày 25.4.2011, anh Nguyễn Công Nhựt được phát hiện chết trong tư thế treo cổ ở trụ sở CA huyện Bến Cát và có để lại lá thư tuyệt mệnh. Anh Nhựt là thủ kho của Cty lốp xe Kumho đóng tại KCN Mỹ Phước 3. Anh bị mời về trụ sở CA huyện Bến Cát để làm sáng tỏ vụ mất trộm hàng ngàn lốp xe ôtô xảy ra tại Cty này.

- Ngày 19.3.2012, anh Lê Quang Trọng (SN 1987, trú tại xóm Hồng Tân, xã Thiên Lộc, huyện Can Lộc) được cho là đã treo cổ tự tử trong phòng tạm giữ Công an huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh. Khi người thân của Trọng nhận được tin báo từ cơ quan công an, thì thi thể nạn nhân đã được đưa vào nhà xác Bệnh viện Đa khoa Can Lộc.

- 31/08/2012, Sau hơn 3 giờ có mặt tại trụ sở công an xã Kim Nỗ, huyện Đông Anh - Hà Nội, Nguyễn Mậu Thuận, một người dân ở Hà Nội đã tử vong với rất nhiều vết bầm tím trên cơ thể, "chết ở tư thế treo cổ"

- 16/09/2012, Hồ Long Giang (27 tuổi, ngụ P. Xuân An, TX.Long Khánh-Đồng Nai) chết trong tư thế treo cổ bằng một chiếc áo ngay tại phòng tạm giữ của công an thị xã.

- 01/01/2013 Trần Văn Tân, 53 tuổi, tử vong tại đồn công an xã Kim Xuyên, huyện Kim Thành, tỉnh Hải Dương. Công an cho là “tự tử’ trong đồn chỉ vì công ty xi-măng Thành Công mất trộm một tấm tôn.

- 22/3/2013, Hoàng Văn Ngài (người đang khỏe mạnh) bị chết tại trụ sở Công an thị xã Gia Nghĩa, tỉnh Dak Nong .

- Ngày 22/12/2013, Đinh Ngọc H. (36 tuổi, ngụ TX Dĩ An) dùng dây thắt lưng (dây nịt) treo cổ chết ngay trong phòng tạm giữ tại Công an phường Tân Đông Hiệp.

- Chiều 25/12, ông Nguyễn Văn Giáp, Trưởng Công an huyện Thường Xuân (Thanh Hóa) xác nhận, vừa xảy ra một trường hợp tử vong bất thường trong nhà tạm giữ công an huyện. Ngày 19/12, anh Đỗ Duy Việt (47 tuổi, ở xã Luận Thành, huyện Thường Xuân, Thanh Hóa) sang nhà anh Lương Văn Lại để nhậu. Trên đường về, phát hiện để quên đồ ở nơi nhậu, Việt quay lại tình cờ bắt gặp Lại đang quan hệ tình dục với Lương Thị Phong (13 tuổi, con riêng của vợ Lại). Việt đã kể lại sự việc trên cho mẹ cháu bé. Bị bại lộ, Lại cầm hung khí đến nhà hành hung anh Việt và tiếp tục làm đơn tố cáo Việt đã từng quan hệ với cháu Phong. Ngày 22/12, Việt bị công an huyện Thường Xuân triệu tập để lấy lời khai. Tuy nhiên, trong quá trình tạm giữ để xét hỏi, người đàn ông này đã chết. "Hồ sơ vụ án có liên quan đến việc anh Việt đột tử bất thường tại nhà tạm giữ đã được chuyển lên công an tỉnh Thanh Hóa", ông Giáp nói. (Duy Cảnh ; Zingvn)


Nguyễn Thùy Trang

Hồi đầu thị ngạn




From: LocNguyen61
Date: Wed, 25 Dec 2013 08:07:21 -0800
Subject: Hồi đầu thị ngạn

 


On Wednesday, December 25, 2013 9:44 AM, SUTTON VO <> wrote:

Thân chuyển đến quý bạn một bài viết của con cháu chúng ta (?) ở trong nước để biết thêm về việc Hồi đầu thị ngạn "bỏ đảng, trả thẻ đảng" của đám cướp CSVN.
Tôi mạn phép tô màu đỏ một câu tôi ưng ý ở đoạn gần cuối bài viết.
Thân chúc quý bạn một Giáng Sinh An Bình và một Năm Mới thịnh vượng.
Võ Văn Sĩ  

On Wednesday, December 25, 2013 1:19 AM, Giai Huynh <> wrote:
 

Hồi đầu thị ngạn

Dân Đà Nẵng (Danlambao) - Thời gian vừa qua có nghe một cuộc trả lời phỏng vấn của một người vừa tuyên bố từ bỏ đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN), trong đó anh ta có nói rằng có nhiều người cũng muốn từ bỏ “Đảng” nhưng cảm thấy rất khó, bởi vì có người thì vì sợ ảnh hưởng đến công ăn việc làm, đời sống của gia đình, người thân v.v..., có người thì cảm thấy khó, thậm chí rất khó, vì họ phải từ bỏ một cái gì đó mà họ đã theo đuổi, dấn thân và phục vụ cả đời họ - đại ý là như vậy. Và anh ta kêu gọi mong mọi người thông cảm.

Tôi thấy chẳng có gì để mà thông cảm hay không thông cảm cả.


Có một lần, cách đây đã hơn mười năm, tôi đến thăm một người thân đang ở tạm tại nhà cũng của một người bà con khá gần, mà người đó lại là công an thuộc loại có chức có quyền. Trong một lúc nói chuyện tôi có kể cho bà ta (công an) nghe một chuyện mà tôi bị làm khó dễ và phải hối lộ khi đi ký giấy tờ. Bà ta thản nhiên đáp “Cái đó đã là thông lệ và bình thường rồi cháu ơi!” - Tôi ngọng, không còn biết phải nói gì thêm. Tuy là bà con nhưng họ là công an, còn tôi là con nhà “lính ngụy”. Thật tình là cực chẳng đã tôi mới đến đó, còn người ta thì cũng cực chẳng đã mới để mình vào nhà chứ họ không muốn gần gũi hay dính líu gì đến những thành phần con cái gia đình “ngụy quân ngụy quyền” như tôi. Tuy nhiên, cũng trong số những người bà con của gia đình tôi đi tập kết về có người tuy cũng có chức có quyền nhưng chỉ vài năm sau đã từ bỏ tất cả, kể cả đảng viên Cộng Sản, và người này lại rất thương và gần gũi với đám con cháu “ngụy quân ngụy quyền”.

Trước 1975 tuy còn là con nít, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe những người lớn đến nhà chơi mỗi khi họ đề cập đến Cộng Sản là họ nói đến Tam Vô - Cộng Sản là một chủ nghĩa Tam Vô. Nghe thì nghe, hiểu thì chẳng hiểu được gì, nhưng nó vẫn lẩn quẩn trong đầu. Đến khi thực sự sống với Cộng Sản rồi thì ngay từ những ngày đầu tiên những uẩn khúc đó đã tự nhiên sáng tỏ trong trí tôi.

Lúc đảng CSVN chiếm trọn được miền Nam là lúc tôi chỉ mới 12 tuổi, nhưng tôi cảm thấy là tôi có thể bị những người “cách mạng” bắt bất cứ lúc nào họ muốn chỉ vì tôi thuộc thành phần gia đình “ngụy quân ngụy quyền”. Nguy hiểm và khó sống hơn nữa là những thành phần được bà con gọi là “cách mạng 30” cứ luôn rập rập rình rình như những con chó săn núp trong bụi - chỉ cần vài ba người ngồi lại với nhau nói chuyện cho vui là cũng bị họ đi báo cáo với công an rồi.

Cha tôi là “lính ngụy” nên phải vào “trại cải tạo”, mặc dù chỉ là một người lính bình thường, chẳng có gì để gọi là “nợ máu” hay “ác ôn” cả. Ở nhà thì lại có một người bà con xa, đi tập kết ngoài Bắc về, thỉnh thoảng đến nhà bắt tôi ngồi nghe ông ta thuyết về những anh hùng nào là Lê văn Tám, nào là Lý Tự Trọng, nào là Kim Đồng v.v... rồi ông ta lúc thì thủ thỉ, lúc thì nói ngọt, lúc thì ra vẻ nghiêm nghị bảo tôi nếu biết cha tôi đã từng có “nợ máu” hoặc đã làm những gì “ác ôn” thì cho ông ta biết... Mỗi lần như vậy tôi chỉ biết lặng thinh mà nghe cái cảm giác da gà da cóc đang nổi lên khắp người mình.

Năm 16 tuổi là năm tôi bắt đầu ở tù Cộng Sản. Tôi nói “bắt đầu” là vì tôi vào ra rất nhiều lần, dĩ nhiên không phải là đi tù vì những tội phạm hình sự. Ngay cả những người thân cũng không ai dám đến gần hoặc tiếp xúc với gia đình tôi ở thời gian đó.

Miền Nam lúc đó, trừ những gia đình nằm vùng trước đó và những gia đình có người đi tập kết ngoài Bắc hoặc hoạt động ở trên rừng về, người dân miền Nam, nhất là những gia đình “ngụy quân ngụy quyền” như tôi, bỗng dưng trở thành như những con vật nuôi trong chuồng của những người Cộng Sản. Họ có thể bắt đem cắt tiết lúc nào họ muốn.

Đến nay, cho dù đã gần 40 năm rồi, thời đại này không còn như thời 1975 nữa, nhưng dĩ nhiên là những thành phần con cái gia đình “ngụy quân ngụy quyền” như tôi vẫn chỉ là hạng thứ dân so với những thành phần “có công với cách mạng”. Còn thành phần đảng viên CSVN, trên nữa là những kẻ có chức có quyền thì dĩ nhiên lại là những giai tầng khác ở “cao” hơn đâu đó tận trên trời xanh trong xã hội Việt Nam hiện nay.

Nếu ai đó bảo rằng muốn bỏ đảng nhưng không bỏ được vì sợ nó sẽ gây ảnh hưởng đến đời sống, công ăn việc làm của gia đình, người thân, con cháu họ thì tôi nghĩ rằng cái ích kỷ đã trở thành bản chất nên lý trí chẳng còn chỗ để dung thân trong những con người như thế. Những người nào đã là đảng viên mà nay cho dù có bỏ đảng thì đời sống, điều kiện sinh nhai của họ vẫn còn có nhiều ưu tiên và “cao” hơn đời sống của những người thuộc thành phần “ngụy quân ngụy quyền” như chúng tôi nhiều lắm. Một người nếu đã thật sự nhận thức được những tai hại cho dân cho nước từ sự cai trị độc tài, tàn bạo và ngu dốt của cái đảng CSVN nhưng vẫn muốn bám vào đó để tiếp tục làm một trong vài ba triệu đảng viên sống trên sự khổ đau của phần còn lại của toàn dân tộc thì... kết luận này tôi xin để cho mọi người tự nghĩ lấy.

Còn đối với những ai đó vì cái quá khứ, vì đã suốt đời, dấn thân, phục vụ cho cái đảng đó nên khi bỏ đi thì phải đấu tranh tư tưởng này nọ thì tôi muốn được hỏi quý vị đã dấn thân để làm cái gì? Cho ai hay vì ai?

Nếu quý vị cho rằng quý vị đã dấn thân cho sự nghiệp giải phóng dân tộc gì đó theo như cái đảng của quý vị vẫn cứ ra rả tuyên truyền thì tôi hỏi quý vị sự thật là có đúng như vậy không? Nếu câu trả lời là không thì chứng tỏ quý vị cũng biết chính quý vị đã bị lừa. Còn nếu cho là đúng thì qua những gì tôi được biết và trải nghiệm thực tế thì tôi xin hỏi quý vị giải phóng dân tộc là dân tộc nào? Tôi cũng được biết là một trong những Tổng bí thư của quý vị đã nói “Ta đánh là đánh cho Nga, cho Tàu”. Vậy thì quý vị giải phóng dân tộc là dân tộc nào và giải phóng cái gì? Giả sử rằng trong thâm tâm của quý vị có thực sự là đã cảm thấy hài lòng, hãnh diện, tự hào, hoặc gì gì đó vì mình đã góp phần vào công cuộc đấu tranh “giải phóng” dân tộc thì với thực trạng của đất nước Việt Nam ngay từ 1975 cho đến cả hiện trạng ngày nay quý vị có thể cho biết Giải Phóng nghĩa là gì được không?

Còn quý vị nào đó đã lấy làm mãn nguyện, hãnh diện hay tự hào gì đó vì đã “chiến đấu vì lý tưởng của bác Hồ vĩ đại”, “vì Chủ Nghĩa Xã Hội” v.v... thì tôi thành thật xin phép miễn bàn.

Không cần phải đề cập đến những nước đã đập đổ những hình tượng thuộc về Cộng Sản đã một thời người dân của họ đã bị buộc phải tôn thờ trên đất nước họ; không cần phải nêu lên những vấn đề thế giới lên án Cộng Sản là một chủ nghĩa tàn bạo phi nhân, hoặc ông Hồ Chí Minh cũng là một trong những kẻ diệt chủng của lịch sử nhân loại cận đại - đó là những “luận điệu tuyên truyền xuyên tạc” của “các thế lực thù địch” phương tây, của “bọn tư bản giãy chết”, chỉ cần nhìn vào thực trạng của Việt Nam và cái đảng mà quý vị đã một đời phục vụ, tôn thờ, bất chấp cả luân thường đạo lý, bất chấp truyền thống dân tộc, chà đạp cả những giá trị của gia đình và thân thuộc chỉ để phấn đấu vì cái “Đảng” của quý vị để thử đánh già mình là những con người như thế nào?

"Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng Cộng Sản. 
Ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng: Đảng Cộng Sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá."

Tôi không thể tin và cũng chưa từng thấy một đảng viên CSVN nào có một khả năng nào đó để mà có thế so sánh với một ông Tổng bí thư của đảng Cộng Sản Liên xô là Gorbachev được, cho nên tôi không thể tin là quý vị có đủ trình độ để bác bỏ câu nói đó của ông ta. Có chăng thì cái ý nghĩ hoặc hành động đó cũng chỉ xuất phát từ cái bộ óc cuồng tín và nô lệ mà ra!

Cầm cái thẻ đảng viên CSVN trong tay, ôm cái sổ hưu của đảng CSVN cấp mà nhìn những người gọi là “dân oan” bị cướp nhà cướp đất nằm vất vưởng ở khắp nơi trên đất nước mà không một chút chạnh lòng thì đó chính là một con người Cộng Sản đúng nghĩa. Còn nếu cảm thấy có chút gì đó xót thương thì chứng tỏ lương tâm vẫn còn nhưng lý trí đã bị đui què.

Cầm cái thẻ đảng trên tay mà nói vì dân vì nước là một thứ đạo đức giả.

Cầm cái thẻ đảng trên tay mà nói chống giặc Tàu xâm lược là chẳng gì khác hơn Phản Quốc, Mị Dân!

Là một đảng viên Cộng Sản không thể không phục tùng, đồng ý, nhất trí, giơ tay, tán thành v.v... những Nghị Quyết, Cương Lĩnh của đảng Cộng Sản.

Hơn hai trăm ngàn đồng bào miền Bắc thời Cải cách ruộng đất bị ai giết ngoài cái đảng CSVN?

Cả miền Nam Việt Nam phải vào những trại “cải tạo” nơi rừng sâu núi thẳm sau 1975 là do ai khác ngoài cái đảng CSVN?

Cướp nhà, cướp đất của nông dân, giết người Việt Nam trong những đồn công an hiện nay không phải là đảng CSVN thì là ai?

Đất nước ngày càng lún sâu vào họa diệt vong và nô lệ cho bọn giặc Truyền Kiếp Phương Bắc không phải do đảng CSVN rước vào thì là ai?

Và... cầm cái thẻ đảng viên đảng CSVN trong tay mà cái đảng CSVN không phải là của các người thì nó là của ai?

Là đảng viên CSVN thì tội ác đảng CSVN gây ra với dân tộc Việt không phải do quý vị thì do ai?

“Hồi đầu thị ngạn”.





Featured Post

Bản Tin buổi sáng 12/3/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link