From: NgườiViệtYêuNgườiViệt <
Date: 2013/12/25
Subject: [BTGVQHVN-2
Date: 2013/12/25
Subject: [BTGVQHVN-2
23/12/13
| Tác giả: Bùi Tín
Họ sợ những gì?
Nhóm
lãnh đạo cộng sản hiện nay sợ những gì?
Chúng ta cần trao đổi làm cho rõ, để
hướng đấu tranh được chính xác, có hiệu quả, khi nỗi sợ chuyển dần từ phía ta
sang phía người ta.
Thật là lý thú khi ta thấy nỗi sợ gần đây đã “đổi ngôi”. Trước kia có thể nói người công dân nào cũng sợ cường quyền. Thời phong kiến, thời thuộc Pháp, thời đảng CS cai trị, người dân ai cũng sợ nền cai trị của họ, với phu lít, cảnh sát, quân đội, tòa án, nhà tù…hạch sách, áp bức, đầy ải dân lành không sao kể xiết.
Ngày nay tình hình đã đổi khác. Thời thế đã đổi khác. So sánh lực lượng đang đổi khác. Dân trí thời mở cửa và hội nhập đã cao hơn hẳn trước. Thông tin hiện đại nhanh hơn chớp, rút ngắn thời gian, không gian, làm cho mọi người có thể nắm bắt sự thật tức thời, kẻ cai trị khó long tùy tiện xuyên tạc bóp méo.
Nhân dân ta từng bị 3 hệ thống cai trị phi nhân bản, ngồi trên đầu trên cổ nhân dân, của vua quan phong kiến, của quan chức thực dân rồi của quan liêu cộng sản, nay dân ta đang bàn giao dần nỗi sợ cho cả hệ thống cầm quyền .
Nhân dân ta càng
bớt sợ họ bao nhiêu thì nỗi sợ của họ bị mất quyền, bị hỏi tội và rồi có ngày
có thể phải đền tội, càng lớn dần lên. Một sự “bàn giao“ tự nhiên, không có văn
bản, nhưng rõ ràng, nhãn tiền, diễn ra thường xuyên, liên tục cho đến khi nền
dân chủ chân chính lên ngôi.
Mà họ sợ là phải. Họ giật mình khi bức tường Berlin đổ sập trong một đêm, rồi khi các đảng CS Đông Âu tan biến, một loạt các nước đồng chí xã hội chủ nghĩa vào nằm trong nghĩa địa lịch sử.
Họ càng sợ khi đảng CS Liên Xô bậc thầy của họ tan
nát, Liên bang Xô viết “vĩ đại” tan hoang. Họ thêm sợ khi các nhà độc tài từ Iraq
đến Tunisia, Ai Cập rồi Libya lăn kềnh khi quần chúng xuống đường nổi dậy hỏi
tội độc đoán và tham nhũng.
Thấy người lại nghĩ đến ta. Bao nhiêu tấm gương tày liếp sờ sờ ra đó. Họ không thể ăn ngon, ngủ yên được.
Họ sợ trí thức thừa kế túi khôn đặc sắc của dân tộc, họ sợ công nhân đòi công bằng xã hội, họ sợ dân oan bị cướp ruộng đất là nguồn sống duy nhất ở nông thôn, họ sợ người theo các tôn giáo đòi tự do tín ngưỡng, họ sợ cả bốn lớp người này cùng phối hợp thành cuộc xuống đường chung như nước lũ. Cơ đồ riêng chung của họ có nguy cơ bị bão lũ quần chúng cuốn băng trong chốc lát.
Nhưng họ sợ gì hơn cả? Thật khó trả lời. Vì càng ngày họ càng sợ nhiều thứ, kể ra không sao hết. Họ sợ quần chúng đông đảo xuống đường đòi tự do, ruộng đất, nhân phẩm. Họ sợ sự thật. Nhà toán học Hoàng Xuân Phú, hiện là Chủ tịch hội Toán học Việt Nam, chỉ ra hai tử huyệt của họ hiện nay là “Điều 4” trong Hiến pháp về độc quyền lãnh đạo của đảng CS và “chế độ sở hữu toàn dân về đất đai”, một thủ đoạn xảo quyệt để cướp đất của nông dân. Họ rất sợ ý kiến người dân nhằm vào “hai gót chân Asin” này của họ.
Họ rất sợ sự thật. Vì họ sống nhờ bộ máy tuyên truyền chuyên nghề dối trá, đổi trắng thay đen, che dấu sự thật. Do đó họ sợ nền thông tin trung thực, thâm thù báo chí, mạng lưới thông tin, các blogger tự do lề trái, bỏ tù các nhà báo tự do toàn là những “sứ giả của sự thật”, bỏ tù các nhà luật học, luật sư bênh vực luật pháp và sự thật, bênh vực dân oan.
Trong vô vàn sự thật họ đặc biệt sợ tệ nạn sùng bái ông Hồ Chí Minh ngày càng bị lật tẩy, vì đây là nơi trú ẩn cuối cùng của họ về mặt chính trị và tình cảm để mê hoặc nhân dân. Họ không còn dám khoe rằng ông Hồ từng được UNESCO của LHQ suy tôn là Danh nhân Chính trị và Văn hóa của Thế giới, vì sự thật được chứng minh là không có chuyện ấy. Họ sợ vì nhiều nhà nghiên cứu cũng chứng minh rằng trong cuộc cách mạng dân tộc – dân chủ, ông Hồ đã nặng về vế cách mạng dân tộc – chống đế quốc mà hoàn toàn coi nhẹ vế cách mạng dân chủ – xây dựng xã hội dân sự, tôn trọng quyền tự do của người công dân dưới một chế độ dân chủ pháp trị đúng nghĩa.
Trong 24 năm là chủ tịch nước, ông đã kiên trì đóng chặt cửa trường Luật,
coi đảng của ông là pháp luật; ông dửng dưng trước số phận hơn 27 ngàn địa chủ
phần lớn là trung nông yêu nước , có văn hóa, giỏi nghề nông bị bắn và chôn sống;
ông cũng quay mặt đi khi các ông Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Hữu Đang, Trần Đức
Thảo, Vũ Đình Huỳnh… lâm nạn. Vô cảm, bất nhân như thế thì sao có thể là gương
sáng đạo đức cho đảng, cho dân?
Cho nên việc giải ảo tiếp có lý lẽ, có sức thuyết
phục cao về thần tượng Hồ Chí Minh là việc rất cần làm tuy không vui vẻ gì
nhưng có lợi cho đất nước, dân tộc. Việc giải ảo này đã đi được chừng một phần
ba chặng đường đánh giá trung thực về ông Hồ. Cần đi tiếp.
Hiện nay có một việc làm rất cần thiết nhưng anh chị em dấn thân cho tự do dân chủ làm chưa tốt, một việc nhóm lãnh đạo đảng CS rất sợ, đó là thành lập một hay vài cơ quan thăm dò dư luận tự do, đáng tin cậy, như ở một số nước dân chủ phát triển.
Đây là một công cụ xây dựng dân chủ rất lợi hại, sắc bén.
Hiện nay ở Viện Xã hội học thuộc Viện Hàn lâm khoa học xã hội Việt Nam có “Trung tâm điều tra dư luận xã hội” ra đời được 30 năm, chưa có một tiếng vang nào về hoạt động của trung tâm đó, tuy chức năng và nhiệm vụ được xác định rõ ràng là: nắm bắt, phân tích, tổng hợp dư luận xã hội về những vấn đề, sự kiện quan trọng.
Lẽ ra đây phải là cơ quan “mở”, “rất mở”, được xã hội biết đến, nhưng nó nằm im, bất động ăn tiền mấy chục năm ròng. Vì xã hội đảo điên, niềm tin ở đảng CS lung lay, lãnh đạo bị xã hội khinh ghét, dân hết tin, điều tra dư luận một cách công khai chỉ tăng nguy cơ cho đảng nên đảng buộc nó nằm im như không hề tồn tại.
Chính vì lẽ ấy nên blogger Trương Duy Nhất bị truy tố và bị giam. Anh đã viết gần một nghìn bài báo nói lên sự thật. Rồi anh tự làm những cuộc thăm dò dư luận, qua đó đo mức tín nhiệm của từng người lãnh đạo ở chóp bu, kể cả tứ trụ triều đình CS, không một ai vượt quá 50 %.
Kết quả này được anh công bố ngay trước
cuộc bỏ phiếu trong Quốc hội đang họp. Họ bị chạm nọc. Anh bị bắt khẩn cấp. Họ
sợ và bịt mồm anh. Blog “Một góc nhìn khác” của anh phù hợp với quyền của công
dân có cách nhìn riêng độc lập theo Tuyên ngôn Nhân quyền Quốc tế.
Anh Trương Duy Nhất sắp ra tòa. Để xem anh sẽ bị kết tội những gì và ra sao. Chỉ biết chắc chắn là họ rất sợ thước đo của dư luận. Họ căm và lo khi anh tự làm việc điều tra dư luận và tự công bố kết quả. Họ quá sợ dư luận xã hội nên vẫn một mực trì hoãn việc bàn về Luật trưng cầu dân ý được ghi trong hiến pháp.
Cho nên một việc rất nên làm lúc này là xây dựng một hay vài cơ quan điều tra dư luận tự do của xã hội dân sự với phương pháp khoa học và tinh thần trách nhiệm cao, coi như điền thế cho cái Trung tâm điều tra dư luận xã hội “tồn tại mà coi như không tồn tại “, “có cũng như không”, một đặc sản của Việt Nam thời độc đảng.
Mạng lưới Blogger Việt Nam thừa sức đảm nhận công việc này. Một nhóm bạn trẻ hiểu biết về tâm lý xã hội, về quan hệ công chúng, về thống kê có thể dựng lên một trung tâm như thế.
Computer, điện thoại cầm tay khắp nơi, chỉ cần chọn một trăm
hay khi cần năm trăm địa chỉ phân bố theo địa lý, nghề nghiệp, độ tuổi của công
dân, rồi lựa chọn chủ đề theo từng thời gian, công bố công khai kết quả.
Có rất
nhiều chủ đề người công dân trong xã hội ta cần biết, đồng bào ta đang nghĩ gì,
đa số muốn điều gì, không muốn điều gì.
Lúc ấy lãnh đạo đảng không thể tùy tiện và trơ tráo nói thay cho dân. Bao nhiêu đảng viên muốn từ bỏ cái tên “đảng Cộng sản” đã ô nhiễm để thay bằng một tên khác trong sạch?
Bao nhiêu công dân muốn thay cái danh hiệu “xã hội chủ nghĩa”
viển vông gán cho nước ta? Bao nhiêu công dân muốn từ bỏ nền “sở hữu toàn dân”
về đất đai kỳ quái với những việc thu hồi, đền bù, cưỡng chế tàn bạo, để trở về
với chế độ đa sở hữu vốn có từ xa xưa ?
Đó là những “hàn thử biểu xã hội” bén
nhậy chính xác rất cần cho xã hội văn minh.
Ở Hoa Kỳ có Viện Gallup thành lập từ năm 1935, có 40 văn phòng rải khắp các lục địa với 2 ngàn nhân viên chính thức, mỗi ngày trung bình làm 1.000 cuộc phỏng vấn để từ đó tổng hợp đưa ra kết quả.
Ở Pháp nổi tiếng nhất là Viện IFOP (Institut
Francais d’ Opinion Publique – Viện điều tra dư luận Pháp), thành lập năm 1938,
có 4 trung tâm ở Paris, Toronto (Canada), Buenos Aires (Argentina), và Thượng
Hải (Trung Quốc).
Tất cả những tổ chức này đều là công ty tư nhân, không chịu
áp lực nào của chính quyền hay các đảng phái, không chỉ điều tra dư luận về chính
trị, còn về kinh doanh, dịch vụ, thị trường mua bán, y tế, thể thao, nghệ thuật.
Họ sợ sự thật, sợ sự minh bạch, sợ thức tỉnh của nhân dân, sợ dư luận, vậy thì Trung tâm dân sự điều tra dư luận có thể sẽ là một vũ khí hòa bình, phi bạo lực rất sắc bén, có hiệu quả cao vậy.
Blog Bùi Tín (VOA)
From: Norris Lee <>
Date: 2013/12/23
Subject:[NLG73) :Dân Hà Nội đốt nhà máy
Subject:[NLG73) :Dân Hà Nội đốt nhà máy
Đảng cô hồn CSVN
Khi người dân phẫn uất
Bị “ đảng “ cướp nhà, đất
Rủ nhau cùng xuống đường
Bị “ đảng “ cướp nhà, đất
Rủ nhau cùng xuống đường
Quyết một còn, một mất
Đảng ăn hại đái nát
Đồ phản quốc, hại dân
Đồ phản quốc, hại dân
Lũ cô hồn các đảng
Đúng là quân cộng sản !
[ NLG73-Lê Phú Nhuận ]
Nguồn :
Bị cướp đất, hàng ngàn dân đốt nhà máy Vinaxuki ( Mê Linh – Hà Nội )
http://www.danchimviet.info/archives/82405/hang-nghin-nguoi-dap-pha-cong-ty-vinaxuki-phan-doi-thu-hoi-dat/2013/12
Mời
đọc để tùy nghi đóng góp :
Tuyên bố ngày 23 Dec 2013 về hoạt động của Diễn Đàn Xã hội Dân sự VN :
- Mục tiêu :
“Thực thi Dân Quyền;
Nâng cao Dân Trí;
Chấn hưng Dân Khí;
Cải thiện Dân Sinh”
http://www.boxitvn.net/bai/22128Tuyên bố ngày 23 Dec 2013 về hoạt động của Diễn Đàn Xã hội Dân sự VN :
- Mục tiêu :
“Thực thi Dân Quyền;
Nâng cao Dân Trí;
Chấn hưng Dân Khí;
Cải thiện Dân Sinh”
From: Norris Lee <norriscanhthin@gmail.com>
Date: 2013/12/24
Subject: (NLG73) Nhà Nước Khủng Bố
Subject: (NLG73) Nhà Nước Khủng Bố
Việt Nam bây giờ
có rất nhiều cái sợ
Sợ côn đồ, sợ khủng bố , côn an
Đó chính là đại khối Dân Oan
Bị cướp bóc, sống làm than cơ cực
Cũng do bởi bọn cường hào áp bức
Liên kết nhau nạo, đục khoét sơn hà
Muốn Tự Do, phải tìm được lối ra
Phải tìm cách diệt ác ma cộng sản !
( NLG73 Lê Phú Nhuận )
Đây tình hình trong nước : Trích một đoạn ngắn :
“Từ sợ hãi đến hành động :
“ Tóm lại ở xã hội Việt Nam hiện nay có 3 loại sợ khác nhau:
1. Nỗi sợ của những
kẻ đáng khinh. Họ chỉ lo mất ghế cai
trị và khả năng tiếp tục nạo khoét đất nước. Nhưng càng sợ họ càng ác, và càng sẵn sàng bán luôn đất nước,
nghĩa là càng thu ngắn tuổi thọ của chế độ.
2. Nỗi sợ của những
người đáng thương. Đây chính là đại khối đồng bào của tôi, những người
đã phải sống cả đời trong đói khổ và bị bao trùm bởi trấn áp, đe dọa liên tục.
Nhưng trong tay họ là sức mạnh toàn năng của dân tộc và là chìa khóa tương lai
của đất nước.
3. Nỗi sợ của những vị
đáng kính. Họ là những người không sợ gì cho chính mình nhưng lo nhiều
cho các thế hệ tương lai và sinh mạng của đất nước. Lo đến nỗi họ sẵn sàng gạt
sang một bên mọi thủ đoạn sách nhiễu, đe dọa, và trả thù hạ cấp của chế độ để
bước ra tranh đấu công khai.
Xin cho tôi cùng với đại khối đồng bào tiến bước
theo những ngọn đuốc lương tâm, những nhà trí thức đang chấp nhận đi đầu trên
con đường gian nan để xóa sạch mọi nỗi sợ trên đất nước chúng ta.” ( Nguyễn
trung Tôn )
http://danlambaovn.blogspot.com/2013/12/tu-so-hai-toi-hanh-ong.html#more
From: NgườiViệtYêuNgườiViệt <d.nguoivietyeunguoiviet@gmail.com>
Date:
2013/12/25
Subject: [BTGVQHVN-2]
Subject: [BTGVQHVN-2]
23/12/13
| Tác giả: Tưởng Năng Tiến
Bỏ đảng chạy lấy người
ĐCSVN
đã tàn phá nặng nề khả năng phản biện, đầu độc tư tưởng các thế hệ thanh niên
Việt Nam trong tổ chức này ngay từ khi tâm hồn họ còn rất trong sáng, động lực
đầy nhiệt huyết.
Nguyễn Chí Đức
Sau khi lòng vòng qua nhiều tiểu bang, cuối cùng, tôi dừng chân ở California. Vùng đất này không nóng như Texas và không lạnh như Kansas, hay Arkansas – nơi tôi đã trải qua một mùa đông mà cả đất lẫn trời đều trắng xoá như bông.
Bên cạnh cái ưu điểm nổi bật là khí hậu ôn hoà, quanh năm nắng ấm, sống ở California cũng có đôi điều bất tiện: động đất hoài hoài và khách khứa đều đều – dù bạn không mời, kể cả mời lơi. Khách đến chơi tuy không gây thiệt hại về nhân mạng, và tài sản như thiên tai nhưng cũng dễ để lại những đổ vỡ (tình cảm) còn phiền phức hơn động đất.
Không trước thì sau, người Việt tị nạn cộng sản khắp nơi trên thế giới (thế nào) cũng có hôm bước chân đến Mỹ. Xong, chắc chắn sẽ phải phải ghé qua California – ít nhất cũng đôi ngày. Bởi vậy, thỉnh thoảng, tôi vẫn nhận được những cú điện thoại từ xa (nghe) hết sức … bùi ngùi – đại khái như “văn kỳ thanh nhưng bất kiến kỳ hình nên muốn có dịp gặp gỡ để hàn huyên tâm sự,” hay (nghiêm trọng hơn) “để bàn chuyện quốc sự!”
Ý Trời, nói gì nghe thấy ghê dữ vậy?
Đã có không biết bao nhiêu độc giả (nhất định) phải vượt hàng vạn dặm đến California để gặp tôi – một anh già mặt mũi dị hợm, sặc sụa hơi men, quần áo tả tơi, người ngợm hôi hám, ăn nói quàng xiên – cùng với một tiếng thở dài, khó nén!
Những vụ “diện kiến” bẽ bàng như thế là cơ hội rất tốt để thiên hạ ôn lại (và nhớ mãi) lời dậy của cổ nhân: người trông xa ma trông gần! Mà kinh nghiệm đắng cay này không chỉ đúng với con người mà còn đúng luôn cho những đảng phái tổ chức nữa (trông càng xa càng tốt) nhất là với Đảng CSVN.
Chính xác là bao xa, cho biết liền đi, sao nẫy giờ (chưa say) mà cứ lòng vòng hoài vậy – cha nội?
Theo tôi phải xa tuốt luốt tận Châu Âu, Châu Mỹ – hoặc Châu Phi càng tốt – còn nếu tại Châu Á thì tối thiểu cũng phải (xa) cỡ từ Nhật Bản:
Đỗ Diệu Hương, hiện đang học thạc sĩ ngành quản trị kinh doanh tại ĐH châu Á – Thái Bình Dương, tỉnh Oita, được kết nạp Đảng ở tuổi 20...
Diệu Hương nhận xét: “Ở VN, các chi bộ Đảng có thể họp mặt thường xuyên để quản lý và củng cố tư cách người đảng viên tốt hơn. Còn ở nước ngoài không có điều kiện như vậy nên việc rèn luyện bản thân là quan trọng nhất”.
Sống xa Tổ quốc, ngoài việc học tập, lao động và kỷ luật tốt cần phải tích cực tham gia giao lưu với cộng đồng quốc tế. Diệu Hương luôn ý thức được mình chính là tấm gương phản ánh thế hệ trẻ VN với bạn bè thế giới, vì vậy cần phải sống trách nhiệm và gương mẫu.
Nguyễn Chí Đức
Sau khi lòng vòng qua nhiều tiểu bang, cuối cùng, tôi dừng chân ở California. Vùng đất này không nóng như Texas và không lạnh như Kansas, hay Arkansas – nơi tôi đã trải qua một mùa đông mà cả đất lẫn trời đều trắng xoá như bông.
Bên cạnh cái ưu điểm nổi bật là khí hậu ôn hoà, quanh năm nắng ấm, sống ở California cũng có đôi điều bất tiện: động đất hoài hoài và khách khứa đều đều – dù bạn không mời, kể cả mời lơi. Khách đến chơi tuy không gây thiệt hại về nhân mạng, và tài sản như thiên tai nhưng cũng dễ để lại những đổ vỡ (tình cảm) còn phiền phức hơn động đất.
Không trước thì sau, người Việt tị nạn cộng sản khắp nơi trên thế giới (thế nào) cũng có hôm bước chân đến Mỹ. Xong, chắc chắn sẽ phải phải ghé qua California – ít nhất cũng đôi ngày. Bởi vậy, thỉnh thoảng, tôi vẫn nhận được những cú điện thoại từ xa (nghe) hết sức … bùi ngùi – đại khái như “văn kỳ thanh nhưng bất kiến kỳ hình nên muốn có dịp gặp gỡ để hàn huyên tâm sự,” hay (nghiêm trọng hơn) “để bàn chuyện quốc sự!”
Ý Trời, nói gì nghe thấy ghê dữ vậy?
Đã có không biết bao nhiêu độc giả (nhất định) phải vượt hàng vạn dặm đến California để gặp tôi – một anh già mặt mũi dị hợm, sặc sụa hơi men, quần áo tả tơi, người ngợm hôi hám, ăn nói quàng xiên – cùng với một tiếng thở dài, khó nén!
Những vụ “diện kiến” bẽ bàng như thế là cơ hội rất tốt để thiên hạ ôn lại (và nhớ mãi) lời dậy của cổ nhân: người trông xa ma trông gần! Mà kinh nghiệm đắng cay này không chỉ đúng với con người mà còn đúng luôn cho những đảng phái tổ chức nữa (trông càng xa càng tốt) nhất là với Đảng CSVN.
Chính xác là bao xa, cho biết liền đi, sao nẫy giờ (chưa say) mà cứ lòng vòng hoài vậy – cha nội?
Theo tôi phải xa tuốt luốt tận Châu Âu, Châu Mỹ – hoặc Châu Phi càng tốt – còn nếu tại Châu Á thì tối thiểu cũng phải (xa) cỡ từ Nhật Bản:
Đỗ Diệu Hương, hiện đang học thạc sĩ ngành quản trị kinh doanh tại ĐH châu Á – Thái Bình Dương, tỉnh Oita, được kết nạp Đảng ở tuổi 20...
Diệu Hương nhận xét: “Ở VN, các chi bộ Đảng có thể họp mặt thường xuyên để quản lý và củng cố tư cách người đảng viên tốt hơn. Còn ở nước ngoài không có điều kiện như vậy nên việc rèn luyện bản thân là quan trọng nhất”.
Sống xa Tổ quốc, ngoài việc học tập, lao động và kỷ luật tốt cần phải tích cực tham gia giao lưu với cộng đồng quốc tế. Diệu Hương luôn ý thức được mình chính là tấm gương phản ánh thế hệ trẻ VN với bạn bè thế giới, vì vậy cần phải sống trách nhiệm và gương mẫu.
Các
bạn trẻ là lưu học sinh VN ở nhiều nơi trên nước Nhật về dự một lớp cảm tình
Đảng
ở vùng Kyushu – Okinawa. Nguồn ảnh: Tuổi Trẻ Online.
ở vùng Kyushu – Okinawa. Nguồn ảnh: Tuổi Trẻ Online.
Nữ
đảng viên Đỗ Diệu Hương, có lẽ, nên ở luôn bên Nhật để “rèn luyện
bản thân” (cho nó chắn ăn) chớ sinh hoạt chi bộ đảng ở nước ta –
xem ra – có vẻ linh tinh lắm. Khi blogger Đinh Vũ Hoàng Nguyên còn tại thế, tôi đã nghe ông kể
vài “chuyện ngắn” sau:
Mình có quen một cậu là đảng viên, nhà ở một huyện ngoại thành Hà Nội. Có lần mình vô tình nghe nó với thằng bạn là lái xe đường dài nói chuyện, thằng bạn hỏi:
- Thế ông đợt này ở nhà làm gì?
- Thì vẫn công tác đảng thôi.
- Phải kiếm việc gì mà làm, chứ vô công rồi nghề thế thì chết!
- Mình đi ăn thịt chó ở Vĩnh Phúc. Trong mâm có Phó Chủ tịch UBND xã, tuổi khoảng ngoài bốn mươi. Rượu ngon, thịt chó ngon. Nhân câu chuyện về tình hình an ninh – trật tự ở địa phương, Phó Chủ tịch xã nói:
- Báo cáo các bác! Số nghiện hút phát hiện được ở địa phương bọn em là 31 đồng chí. Còn Đảng viên Chi bộ bọn em có… 16 thằng!
Chuyện thật 100%. Thằng Nguyên mà nói điêu thì làm con chó!
Tôi không dám nói là bác Nguyên “nói điêu” nhưng chuyện ông kể có vẻ hơi khó tin, ít nhất thì cũng không dễ tin bằng câu chuyện (tiếp theo) của bác Phạm Đình Trọng:
Sáng chủ nhật, tôi vừa mở máy vi tính mới viết được mấy dòng thì có chuông gọi cửa làm đứt mạch suy nghĩ. Xuống cầu thang ra mở cửa, thấy ông hàng xóm là đảng viên cùng sinh hoạt tổ đảng với tôi mà ít ngày trước tôi đã phải mất một buổi tối họp kiểm điểm ông về cái tật lãng nhách, rất không đáng có ở một đảng viên của đảng cách mạng, đảng chính trị là tật tối ngày nhậu nhẹt bét nhè, bê tha, đã kéo dài suốt nhiều năm của ông. Nay một người như thế đến bảo tôi nộp cho ông bản thu hoạch học tập đạo đức Hồ Chí Minh!
Kinh nghiệm của ông nhà văn tuy có hơi cay đắng nhưng (nói nào ngay) vẫn cũng chưa đến nỗi phũ phàng như trường hợp của ông Vi Đức Hồi, Giám Đốc Trường Đảng huyện Hữu Lũng – Lạng Sơn:
Bác trưởng khu đề nghị:
-Bây giờ đến mục các đại biểu phát biểu ý kiến!
Chưa rứt lời, một cựu chiến binh có tên Miến, đeo trên ngực một huy hiệu gì tôi cũng không để ý, ông ta hung hăng xông lên bục vừa nói, vừa khua chân, múa tay vào mặt tôi. Ông ta nói tràng giang đại hải, kể về thành tích của mình tham gia kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Người chủ trì phải nhắc ông ta đi vào trọng tâm, lúc này hình như ông ta mới sực nhớ ra những nội dung cần nói mà đã được chuẩn bị kỹ. Ông ta bắt đầu sỉ vả, xông đến trước mặt tôi chỉ tay vào mặt tôi định gây gổ, hành hung…
-Mày là thằng ngu! mày ngu lắm Hồi ạ!không biết mày học hành thế nào!tao thấy mày ngu lắm!
Mấy người bên dưới nhắc nhở ông ta bình tĩnh, ông ta quay lại bục rồi yêu cầu:
-Tôi đề nghị phải bắt nó lên đây đứng trước mọi người, không thể để nó ngồi như thế được. Thu toàn bộ đồng hồ, điện thoại và các tư trang của nó. Biết đâu bây giờ nó đang truyền thông trực tiếp ra nước ngoài thì chết chúng ta!
Phía dưới hội trường bắt đầu có người phản đối.
-Nói thế mà cũng nói được! nói thế hoá ra là mình làm sai!càng nói càng ngu. Mình làm đúng, nó đưa lên đến đâu cũng chẳng sợ, phải không?
-Thiếu gì người mà đi bồi dưỡng cho ông này lên phát biểu, dạy đời. Bản thân ông thì có tốt đẹp gì mà đi dạy người khác…
-Người ta phải dùng những người không bình thường như thế mới đạt được mục đích chứ!
Những người không bình thường như thế, trong Đảng, chắc hơi nhiều. Và đây có lẽ là một trong những lý do khiến ông Phạm Đình Trọng, và Vi Đức Hồi đành bỏ Đảng. Hai ông, tất nhiên, không phải là những người đâu tiên (hay cuối cùng) đã bỏ Đảng chạy lấy người.
Chỉ trong tuần lễ đầu tiên của tháng 12 năm 2013, lại có thêm thêm ba nhân vật nữa (luật sư Lê Hiếu Đằng, tiến sĩ Phạm Chí Dũng và bác sĩ Nguyễn Đắc Diên) đã nộp đơn công khai xin ra khỏi Đảng. Nói một cách văn chương, và nói theo kiểu của nhà văn Trần Mạnh Hảo, là họ xin được … ly thân.
Với thời gian, chuyện ly thân với người hôn phối, cũng như với Đảng – xem chừng – mỗi lúc một thêm đông và thêm phức tạp.
Trước kia không mấy khi nghe ai nói tới chuyện ly thân, ly hôn, hay li dị. Nếp sống, cũng như ngôn ngữ (hồi trước) ngó bộ đỡ phức tạp hơn. Thỉnh thoảng, mới có người nhỏ giọng:
- Cô A và cậu B thôi không đi lại với nhau nữa.
Hoặc, trầm trọng hơn chút xíu:
- Ông C với bà Đ đã thôi ăn ở với nhau rồi.
Thôi là xong. Là hết chuyện. Là đường ai nấy đi. Là nhà ai nấy ở. Mạnh ai nấy sống. Đời ai nấy lo. Tiền ai nấy sài. Hồn ai nấy giữ!
Biệt ly, nếu không bịn rịn, không êm đềm, “không nhớ nhung từ đây” thì cũng (thường) êm thắm. Sóng gió, nếu có, ráng dấu trong lòng. Chớ đâu có cái vụ mang nhau ra toà, hay mang đơn xin ra khỏi Đảng phát tán (tùm lum) trên … mạng – như mấy bữa rầy.
Thời thế, xem chừng, đã đổi. Gió, ngó bộ, cũng muốn chuyển rồi – theo như nhận định của blogger Nguyễn Lân Thắng (nghe được) qua BBC vào hôm 6 tháng 12 vừa qua:
“Tôi nghĩ Đảng chưa bao giờ ở tình thế hiểm nghèo như thế này bởi những người trí thức tương đối có tiếng tăm, tương đối có uy tín ở trong xã hội, mà bây giờ họ tuyên bố ly khai khỏi Đảng, một cách chính thức.
“Đây là một tổn thất vô cùng lớn về mặt tính chính danh của Đảng, lúc này uy tín của Đảng không còn gì nữa, thực sự không còn gì nữa...“
“Hành động của ông Lê Hiếu Đằng và ông Phạm Chí Dũng có thể cũng dẫn đến một phong trào ly khai khỏi Đảng một cách ồ ạt, diễn ra với một số lượng lớn, và lúc đó sự cầm quyền của Đảng sẽ bị lung lay một cách rất dữ dội.”
‘Chưa ai biết điều gì xảy ra ở phía trước với bối cảnh của Việt Nam như hiện nay, tình hình sẽ còn thay đổi rất mạnh và rất nhiều. Và mọi việc sẽ không chỉ dừng lại ở đây.“
Cùng lúc, trên diễn đàn RFA, blogger Nguyễn Ngọc Già cũng đã có nhận định tương tự: “… anh Đằng, anh Dũng, anh Diên bỏ đảng vừa rồi gây ra một làn sóng …lớn.”
Chuyện “tình hình” hay “sóng gió” lớn/nhỏ ở Việt Nam ra sao – trong những ngày sắp tới – cái thứ người cả đời núp kỹ ở nước ngoài, và luôn luôn trốn biệt trong chai như tôi (e) không đủ tư cách để lạm bàn. Nhân dịp này, tôi chỉ xin nâng ly chúc mừng ba ông Lê Hiếu Đằng, Phạm Chí Dũng và Nguyễn Đắc Diên – những người ngay – vừa thoát nạn. Kiếp nạn trao duyên lầm tướng cướp!
© Tưởng Năng Tiến
© Đàn Chim Việt
Mình có quen một cậu là đảng viên, nhà ở một huyện ngoại thành Hà Nội. Có lần mình vô tình nghe nó với thằng bạn là lái xe đường dài nói chuyện, thằng bạn hỏi:
- Thế ông đợt này ở nhà làm gì?
- Thì vẫn công tác đảng thôi.
- Phải kiếm việc gì mà làm, chứ vô công rồi nghề thế thì chết!
- Mình đi ăn thịt chó ở Vĩnh Phúc. Trong mâm có Phó Chủ tịch UBND xã, tuổi khoảng ngoài bốn mươi. Rượu ngon, thịt chó ngon. Nhân câu chuyện về tình hình an ninh – trật tự ở địa phương, Phó Chủ tịch xã nói:
- Báo cáo các bác! Số nghiện hút phát hiện được ở địa phương bọn em là 31 đồng chí. Còn Đảng viên Chi bộ bọn em có… 16 thằng!
Chuyện thật 100%. Thằng Nguyên mà nói điêu thì làm con chó!
Tôi không dám nói là bác Nguyên “nói điêu” nhưng chuyện ông kể có vẻ hơi khó tin, ít nhất thì cũng không dễ tin bằng câu chuyện (tiếp theo) của bác Phạm Đình Trọng:
Sáng chủ nhật, tôi vừa mở máy vi tính mới viết được mấy dòng thì có chuông gọi cửa làm đứt mạch suy nghĩ. Xuống cầu thang ra mở cửa, thấy ông hàng xóm là đảng viên cùng sinh hoạt tổ đảng với tôi mà ít ngày trước tôi đã phải mất một buổi tối họp kiểm điểm ông về cái tật lãng nhách, rất không đáng có ở một đảng viên của đảng cách mạng, đảng chính trị là tật tối ngày nhậu nhẹt bét nhè, bê tha, đã kéo dài suốt nhiều năm của ông. Nay một người như thế đến bảo tôi nộp cho ông bản thu hoạch học tập đạo đức Hồ Chí Minh!
Kinh nghiệm của ông nhà văn tuy có hơi cay đắng nhưng (nói nào ngay) vẫn cũng chưa đến nỗi phũ phàng như trường hợp của ông Vi Đức Hồi, Giám Đốc Trường Đảng huyện Hữu Lũng – Lạng Sơn:
Bác trưởng khu đề nghị:
-Bây giờ đến mục các đại biểu phát biểu ý kiến!
Chưa rứt lời, một cựu chiến binh có tên Miến, đeo trên ngực một huy hiệu gì tôi cũng không để ý, ông ta hung hăng xông lên bục vừa nói, vừa khua chân, múa tay vào mặt tôi. Ông ta nói tràng giang đại hải, kể về thành tích của mình tham gia kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Người chủ trì phải nhắc ông ta đi vào trọng tâm, lúc này hình như ông ta mới sực nhớ ra những nội dung cần nói mà đã được chuẩn bị kỹ. Ông ta bắt đầu sỉ vả, xông đến trước mặt tôi chỉ tay vào mặt tôi định gây gổ, hành hung…
-Mày là thằng ngu! mày ngu lắm Hồi ạ!không biết mày học hành thế nào!tao thấy mày ngu lắm!
Mấy người bên dưới nhắc nhở ông ta bình tĩnh, ông ta quay lại bục rồi yêu cầu:
-Tôi đề nghị phải bắt nó lên đây đứng trước mọi người, không thể để nó ngồi như thế được. Thu toàn bộ đồng hồ, điện thoại và các tư trang của nó. Biết đâu bây giờ nó đang truyền thông trực tiếp ra nước ngoài thì chết chúng ta!
Phía dưới hội trường bắt đầu có người phản đối.
-Nói thế mà cũng nói được! nói thế hoá ra là mình làm sai!càng nói càng ngu. Mình làm đúng, nó đưa lên đến đâu cũng chẳng sợ, phải không?
-Thiếu gì người mà đi bồi dưỡng cho ông này lên phát biểu, dạy đời. Bản thân ông thì có tốt đẹp gì mà đi dạy người khác…
-Người ta phải dùng những người không bình thường như thế mới đạt được mục đích chứ!
Những người không bình thường như thế, trong Đảng, chắc hơi nhiều. Và đây có lẽ là một trong những lý do khiến ông Phạm Đình Trọng, và Vi Đức Hồi đành bỏ Đảng. Hai ông, tất nhiên, không phải là những người đâu tiên (hay cuối cùng) đã bỏ Đảng chạy lấy người.
Chỉ trong tuần lễ đầu tiên của tháng 12 năm 2013, lại có thêm thêm ba nhân vật nữa (luật sư Lê Hiếu Đằng, tiến sĩ Phạm Chí Dũng và bác sĩ Nguyễn Đắc Diên) đã nộp đơn công khai xin ra khỏi Đảng. Nói một cách văn chương, và nói theo kiểu của nhà văn Trần Mạnh Hảo, là họ xin được … ly thân.
Với thời gian, chuyện ly thân với người hôn phối, cũng như với Đảng – xem chừng – mỗi lúc một thêm đông và thêm phức tạp.
Trước kia không mấy khi nghe ai nói tới chuyện ly thân, ly hôn, hay li dị. Nếp sống, cũng như ngôn ngữ (hồi trước) ngó bộ đỡ phức tạp hơn. Thỉnh thoảng, mới có người nhỏ giọng:
- Cô A và cậu B thôi không đi lại với nhau nữa.
Hoặc, trầm trọng hơn chút xíu:
- Ông C với bà Đ đã thôi ăn ở với nhau rồi.
Thôi là xong. Là hết chuyện. Là đường ai nấy đi. Là nhà ai nấy ở. Mạnh ai nấy sống. Đời ai nấy lo. Tiền ai nấy sài. Hồn ai nấy giữ!
Biệt ly, nếu không bịn rịn, không êm đềm, “không nhớ nhung từ đây” thì cũng (thường) êm thắm. Sóng gió, nếu có, ráng dấu trong lòng. Chớ đâu có cái vụ mang nhau ra toà, hay mang đơn xin ra khỏi Đảng phát tán (tùm lum) trên … mạng – như mấy bữa rầy.
Thời thế, xem chừng, đã đổi. Gió, ngó bộ, cũng muốn chuyển rồi – theo như nhận định của blogger Nguyễn Lân Thắng (nghe được) qua BBC vào hôm 6 tháng 12 vừa qua:
“Tôi nghĩ Đảng chưa bao giờ ở tình thế hiểm nghèo như thế này bởi những người trí thức tương đối có tiếng tăm, tương đối có uy tín ở trong xã hội, mà bây giờ họ tuyên bố ly khai khỏi Đảng, một cách chính thức.
“Đây là một tổn thất vô cùng lớn về mặt tính chính danh của Đảng, lúc này uy tín của Đảng không còn gì nữa, thực sự không còn gì nữa...“
“Hành động của ông Lê Hiếu Đằng và ông Phạm Chí Dũng có thể cũng dẫn đến một phong trào ly khai khỏi Đảng một cách ồ ạt, diễn ra với một số lượng lớn, và lúc đó sự cầm quyền của Đảng sẽ bị lung lay một cách rất dữ dội.”
‘Chưa ai biết điều gì xảy ra ở phía trước với bối cảnh của Việt Nam như hiện nay, tình hình sẽ còn thay đổi rất mạnh và rất nhiều. Và mọi việc sẽ không chỉ dừng lại ở đây.“
Cùng lúc, trên diễn đàn RFA, blogger Nguyễn Ngọc Già cũng đã có nhận định tương tự: “… anh Đằng, anh Dũng, anh Diên bỏ đảng vừa rồi gây ra một làn sóng …lớn.”
Chuyện “tình hình” hay “sóng gió” lớn/nhỏ ở Việt Nam ra sao – trong những ngày sắp tới – cái thứ người cả đời núp kỹ ở nước ngoài, và luôn luôn trốn biệt trong chai như tôi (e) không đủ tư cách để lạm bàn. Nhân dịp này, tôi chỉ xin nâng ly chúc mừng ba ông Lê Hiếu Đằng, Phạm Chí Dũng và Nguyễn Đắc Diên – những người ngay – vừa thoát nạn. Kiếp nạn trao duyên lầm tướng cướp!
© Tưởng Năng Tiến
© Đàn Chim Việt
From: hung vu <vhungvu07@yahoo.com.au>
Date:
2013/12/24
Subject: [BTGVQHVN-2] Tù nhân lương tâm Tạ Phong Tần bị quản giáo ức hiếp
Subject: [BTGVQHVN-2] Tù nhân lương tâm Tạ Phong Tần bị quản giáo ức hiếp
VRNs (23.12.2013) – Thanh Hóa – Cô Tạ Minh Tú cho VRNs biết: “Tôi gởi đồ vào cho chị
Tần, cán bộ không cho nhận”. Đó là những quyển sách tự điển và Kinh Thánh, cô
Tú vừa mang đến trại số 5, Yên Định, Thanh Hóa theo yêu cầu của cô Tạ Phong
Tần, là chị hai của cô Tú.
Cố Tú
còn cho biết, lần trước khi cô gởi quần thun thể thao dài và áo dài tay vào,
nhưng cán bộ quản giáo lại tráo đồ và chỉ đưa cho cô Tạ Phong Tần chiếc quần
thun ngắn và mỏng như quần đùi của nam giới. Còn chiếu tre, nhằm cách mặt đất
gởi vào, cô Tần cũng không được nhận.
Theo cô
Tú, cô Tạ Phong Tần cho biết tại trại giam số 5 này, các nữ tù nhân bị nhốt
chung rất đông trong một phòng. Khi đi tắm, phải tắm lộ thiên, không nhà tắm
giữa mùa Đông lạnh rét của Miền Bắc. Do đó, tình trạng viêm họng và ho của cô
Tần càng ngày càng trầm trọng.
Theo định
của pháp luật hiện hành, một tù nhân chỉ bị hạn chế một số quyền chứ không bị
tước đoạt toàn bộ quyền. Thông thường, người tù không được tự do thăm gặp, đi lại,
không được ứng cử hay bầu cử, nhưng chắc chắn được học hỏi và được theo dõi tin
tức xã hội. Tuy nhiên, hiện nay các nhà tù Việt Nam đã bị công an lạm quyền,
xâm phạm hết mọi quyền của người đang bị nhốt tù.
Cô Tạ Phong Tần chụp hình trong Khóa huấn
luyện kỹ năng truyền thông Công giáo do VRNs tổ chức, tháng 08.2010
THÔNG ĐIỆP YÊU THƯƠNG HÒA GIẢI HƯỚNG TỚI TƯƠNG
LAI :
NOEL LÀ NGÀY LỄ NÂNG CAO GÍA TRỊ CON NGƯỜI :
Bs LÊ THỊ LỄ GÓP Ý VỀ LÝ DO KIỆN TỘI ÁC CỦA CSVN:
Bs LÊ
Thị Lễ : "NHỮNG NGƯỜI KHÔNG DÁM KIỆN TỘI ÁC CỦA CSVN VÌ SỢ THUA, NHƯNG NẾU KHÔNG KIỆN THÌ BIẾT THẮNG HAY THUA? NẾU TOÀN DÂN VỆTNAM CÙNG THAM GIA KHIẾU KIỆN TỘI ÁC TẦY TRỜI CỦA CSVN THÌ CHẮC CHẮN CHÚNG TA SẼ THẮNG CSVN. CHỈ CÓ LUẬT PHÁP QUỐC TẾ MỚI ĐÈ BẸP ĐƯỢC LUẬT RỪNG CSVN".
Trân trọng kính chuyển để QUÝ VỊ, ĐỒNG BÀO trong lẫn ngoài nước tham khảo, phổ biến rộng rãi và đặc biệt năm 2014 đồng thanh, cùng nhau đoàn kết, tập trung mọi tài, trí, lực, khiếu kiện tội ác của các Thũ Lãnh và đảng csvn về:
1.- tội ác Chiến tranh, Chống nhân loại trong đó có tội Diệt chủng và vi phạm trầm trọng nhân quyền trong suốt 70 năm qua.
1.- tội ác Chiến tranh, Chống nhân loại trong đó có tội Diệt chủng và vi phạm trầm trọng nhân quyền trong suốt 70 năm qua.
2.- mặc dầu bị Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, Nghị Viện Châu Âu, Lập Pháp, Hành Pháp các Chính phủ tự do, dân chủ, các Trí Thức, Nhân Sĩ, các Cơ Quan bảo vệ Nhân Quyền, Tự Do Tôn giáo can thiệp, đồng thanh lên án nhà cầm quyền csvn vi phạm trầm trọng nhân quyền, tự do ngôn luận, tự do báo chí và đòi trả tự do ngay lập tức vô điều kiện và bồi thường thiệt hại xứng đáng cho các tù nhân tôn giáo,
chính trị, dân oan, nhưng rất tiếc vì tư lợi và vì bị quan thầy của họ là tàu cộng điếu khiển, ép buộc nên họ ngoan cố không thực thi sự can thiệp và đòi hỏi chính đáng của cộng đồng quốc tế và tòan dân Việt Nam.
Chúng tôi
xin phép góp ý rằng : "NHỮNG NGƯỜI KHÔNG DÁM KIỆN TỘI ÁC CỦA CSVN VÌ SỢ THUA, NHƯNG NẾU KHÔNG KIỆN THÌ BIẾT THẮNG HAY THUA? NẾU TOÀN DÂN VIỆT NAM CÙNG THAM GIA KHIẾU KIỆN TỘI ÁC TẦY TRỜI CỦA CSVN THÌ CHẮC CHẮN CHÚNG TA SẼ THẮNG CSVN. CHỈ CÓ LUẬT PHÁP QUỐC TẾ MỚI ĐÈ BẸP ĐƯỢC LUẬT RỪNG CSVN".
Muốn khuất phục được nhà cầm quyền csvn chỉ có 2 phương cách khả thi nhất là :
- Tòan quân và tòan dân nhất trí dũng cãm vùng lên giải thể nhà cầm quytền csvn,
- Tự làm đơn kiện tội ác nhà cầm quyền csvn hay tham gia ủng hộ CPQGVNLT, Nhóm Sinh Viên Dân Chủ, Nhóm Đảng Phái & Hội Đòan tị nạn csvn tại Paris, UBTTTAĐCSVN hiện đang tiến hành thủ tục kiện tội ác các thủ lãnh và đảng csvn ra trước Tòa Án Hình Sự Quốc Tế và các Quốc gia, Liên Hiệp Quốc, Nghị Viện Châu Âu để trừng trị.
Kính mến,
Bs LÊ Thị Lễ
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment