UKRAINA -
Bài
đăng : Thứ sáu 27 Tháng Mười Hai 2013 - Sửa đổi lần cuối Thứ sáu 27 Tháng Mười
Hai 2013
Ukraina
: Ai đã chặt đầu tượng
Lênin ?
Người
biểu tình Ukraina thân Châu Âu lật nhào tượng Lênin, tại Kiev, 08/12/2013
REUTERS/Gleb
Garanich
Trọng Thành
Về những
diễn biến căng thẳng
tại Ukraina, nước cộng
hòa thuộc Liên Xô cũ, đang
giằng xé giữa Nga và Châu Âu, báo Le Monde có một phóng sự
đáng chú ý : « Ukraina
: Ai đã chặt
đầu tượng Lênin ? ». Cuộc điều
tra của Le Monde rút cục không cho phép xác định được
bất cứ dấu
vết nào của thủ
phạm vụ cắt
đầu bức tượng.
Nhưng qua những gặp
gỡ với các lãnh đạo
chính trị và dân chúng địa phương,
phóng sự đã cho thấy một
thái độ thờ ơ
phổ biến đối
với Lênin - nhân vật một
thời rất được
sùng bái. Biến cố diễn
ra hết sức lặng lẽ
tại Kotovsk, một thành phố
nhỏ thuộc khu vực
nói tiếng Nga của Ukraina, tưởng
như không có gì đặc sắc
đã được Le Monde khai thác để đưa
độc giả trực
diện với những
mâu thuẫn xã hội sâu sắc
tại một khu vực
tưởng như hoàn toàn nằm
trong quỹ đạo của nước Nga.
Một
buổi sáng đầu tháng 12, tin về
bức tượng Lênin, nằm
tại công viên « Công nhân viên
ngành đường sắt »
ở Kotovsk, bị cắt đôi
được thông báo. Ngày
hôm trước, một bức
tượng Lênin tương tự
tại Kiev cũng chịu cùng số
phận. Nếu như
đảng Svopoda – một đảng
dân tộc chủ nghĩa triệt
để - đứng ra nhận
tránh nhiệm trong vụ cắt
tượng Lênin tại thủ
đô Kiev, thì không khí im lặng
bao trùm lên vụ
cắt tượng thứ
hai tại thành phố nhỏ
vẫn được coi là trung thành với nước
Nga.
Kể
từ sau vụ bức
tượng Lênin đầu tiên bị lật
nhào vào năm 1989, hai năm trước
khi Liên Xô tan rã và Ukraina tuyên bố
độc lập, gần
như tất cả
tượng Lênin tại miền
tây Ukraina đã bị
xóa sổ. Nhưng tại
miền nam Ukraina nói
tiếng Nga, còn rất nhiều
tượng của lãnh tụ
cộng sản này. Riêng tại
Kotovsk, có đến
ba bức tượng, hoặc
nói chính xác « hai bức
tượng rưỡi », sau khi bức tượng
kể trên bị cắt
làm đôi, theo nhận
xét của Le Monde.
Phần
trên của bức tượng
bị cắt được
tìm thấy không xa nơi đặt
tượng. Các mẩu sắt
lòi ra khỏi đầu bức
tượng, do rơi từ
trên
cao xuống, « cánh tay phải
của lãnh tụ trước đây chỉ về hướng tương lai sáng lạn, thì nay chỉ về phía một nhà kho đường sắt chìm trong sương mù, cách đấy khoảng chừng trăm mét ».
Phần còn lại của
bức tượng « của
nhà cách mạng
cộng sản » có lẽ đã có thể
trở thành một « tác phẩm
nghệ thuật mang tính cách mạng », như nhận
xét của đặc phái viên Le Monde. Khi được hỏi
về sự kiện
tượng Lênin bị cắt
đôi, thị trưởng thành phố
Kotovsk – nguyên là một
đảng viên cộng sản
và hiện là thành
viên đảng cầm quyền
« Các vùng »
thân Nga – bình luận
: « Quý vị
hãy nói ít về
Lênin thôi ! Hãy nhấn
mạnh rằng thành phố của chúng tôi đang mở rộng cửa cho các đầu tư nước ngoài ! ».
Kotovsk cách Kiev khoảng 400 km, nhưng
cuộc hành trình tới thủ
đô của những người
thuộc phe đối lập ở Kostovsk là hết
sức gian truân. Cách
nay 2 tuần, một nhóm khoảng
30 người của đảng
đối lập Batkivchtchina (đảng « Tổ
quốc »
của cựu Thủ
tướng Timochenko) định khởi
hành đi Kiev để
tham gia vào cuộc
biểu tình chống chính phủ,
nhưng rút cục đoàn không lên đường được
vì bị ngăn cản. Lãnh đạo
địa phương của
đảng đối lập
Batkivchtchina tỏ
ý hài lòng về vụ tấn
công nhắm vào bức tượng
Lênin. Hơn
nữa ông còn muốn hạ
bệ cả các pho tượng
Kotovsk, tức Grigori Kotovsk
- một tư lệnh
Hồng quân thời nội
chiến Nga đầu những năm 1920, mà hiện nay thành phố
này mang tên (Grigori Kotovsk được
biết đến như
một người có quá khứ
tội phạm tại
Moldavia).
Cuộc
truy tìm dấu vết thủ
phạm cắt đôi bức
tượng Lênin đưa phóng viên Le Monde tới gặp
những con người, có những
thái độ hết sức
khác biệt về lịch
sử Ukraina và xã hội Ukraina hiện
tại. Một đảng
viên cộng sản kỳ cựu,
một cụ bà 87 tuổi,
với những năm tháng hạnh
phúc thời xô viết, chỉ
duy nhất cảm thấy
bất hạnh khi bị
những người dân tộc
chủ nghĩa miền Tây mắng
chửi là « kẻ
chiếm đóng »
và cho rằng thủ phạm
cắt tượng Lênin là đảng
dân tộc chủ nghĩa Svoboda… Tuy nhiên,
rất khó tìm được những
người thuộc đảng
Svoboda ở Kotovsk có một thái độ
rõ ràng về chuyện này, ngoại
trừ một nhà văn ở
độ tuổi tứ
tuần. Le Monde tìm gặp được
nhà văn nói trên gần
một bức tượng
đài nhỏ bé và nằm xa trung tâm, được
dựng lên cách đây
khoảng 2, 3 năm để tưởng
niệm các nạn nhân của
nạn đói lớn do chính quyền
Liên Xô gây ra trong những
năm 1930, bức tượng đài mà thị
trưởng thành phố không hề
muốn đóng góp dù
chỉ một xu nhỏ…
Trong khi đó, nhiều
thanh niên thành phố
Kotovsk thì không hề
muốn nói đến chính trị,
và an phận với cuộc
sống nhỏ bé hiện
tại…
Tranh luận về công và tội của Mao Trạch Đông căng thẳng chưa từng có
Cũng về
một lãnh tụ cộng
sản khác, Mao Trạch Đông của
đất nước Trung Hoa, Le Monde có bài « Tránh sùng
bái, Bắc Kinh thận trọng với di sản chính trị của Mao ».
Năm nay là dịp
kỷ niệm 120 năm ngày sinh Mao Trạch Đông. Người
được coi là là thủ phạm
gây ra cuộc Cách mạng Văn hóa hết sức
đẫm máu, khiến hàng triệu
người thiệt mạng,
qua đời năm 1976, cho đến nay vẫn
chưa bao giờ bị
hạ bệ tại
Trung Quốc.
Tại
Trung Quốc, có thể thấy
những thái độ hết
sức tương phản
về Mao. Một bên là những
người bảo vệ
hình tượng Mao Trạch Đông nhân danh chủ nghĩa yêu nước,
và bên kia khẳng định ông ta là gốc
rễ của hết
thảy những gì tồi
tệ trong xã hội Trung Quốc
đương đại. Sau khi lên cầm
quyền, ban lãnh đạo Tập
Cận Bình dường như
đang cố
gắng duy trì một đường
lối cân bằng hai thái cực.
Tuy nhiên, theo nhà sử
học Chương Lập
Phàm (Zhang Lifan), « những tranh luận về công và tội của Mao Trạch Đông hiện nay đang quyết liệt chưa từng có ».
Kể
từ khi Bạc Hy Lai bị
hạ bệ, phe Mao mới
cảm thấy bị
gạt ra bên lề. Nhật
báo Global Times - gần
gũi với phe dân tộc chủ
nghĩa và chủ trương bảo
vệ các di sản của
Mao - đưa ra những số
liệu cho thấy 80% người
trả lời thăm dò dư
luận cho rằng Mao có công nhiều hơn
có tội. Trong khi đó,
những người lên án Mao đưa
ra con số từ 30 đến
45 triệu người Trung Quốc
chết do nạn đói, sau khi Mao tiến hành chiến
dịch Đại nhảy
vọt.
Ông Bào Đồng,
nguyên cánh tay phải
của cựu lãnh đạo
theo phái cải cách Tổng bí thư Triệu Tử
Dương, nhận định
việc đảng Cộng
sản tiếp tục
tưởng niệm Mao Trạch
Đông chính là một
cách để bảo vệ
chế độ độc
đảng tại Trung Quốc.
Chủ tịch Trung Quốc
Tập Cận Bình có thái độ
nước đôi đối với
di sản Mao. Một mặt,
ông tái sử dụng quan điểm
« đường lối quần
chúng » do Mao lập
ra, cũng như cho thực hiện
trở lại các buổi
« tự
phê bình tập
thể » trong sinh
hoạt của giới
cán
bộ, như dấu
hiệu hòa dịu với
phe Mao-ít. Mặt khác, lãnh đạo Trung Quốc
chủ trương phục
hồi các truyền thống
chính trị khác, như tổ
chức kỷ niệm
100 năm ngày sinh của
cha mình, ông Tập
Trọng Huân/Xi
Zhongxun (Phó chủ
tịch Trung Quốc, trước
khi bị Mao cách
chức năm 1962). Một tiểu
sử về Trần
Độc Tú (Chen Duxin),
một lãnh đạo cộng sản
có quan điểm xung khắc với
Mao cũng vừa được xuất
bản…
Thủ tướng Nhật Shinzo Abe lại khiến Bắc Kinh và Seoul tức giận
Về
thời sự Châu Á, Le Figaro chú ý đến căng thẳng
mới đây
do chính phủ Nhật Bản
gây ra đối với Mỹ,
Trung Quốc và Hàn Quốc, liên quan đến
việc Thủ tướng
Abe viếng thăm ngôi đền Yasukuni. Đúng một năm sau khi cầm
quyền, và lần đầu
tiên kể từ năm 2006, ông Shinzo Abe viếng thăm ngôi đền
Yasukuni, nơi có thờ linh vị
14 tướng lĩnh Nhật bị
kết án tội phạm
chiến tranh.
Theo Le Figaro, mức
độ băng giá trong
quan hệ giữa Tokyo với
Bắc Kinh và Seoul đã
tăng thêm mấy độ sau sự
kiện này. Hoa Kỳ ra
thông điệp cảnh báo Nhật
Bản gây căng thẳng trong quan hệ
với các nước láng giếng, đặc
biệt với Hàn Quốc,
một đồng minh quan trọng
khác của Mỹ tại
khu vực. Một số
điều tra dư luận
cho thấy dân chúng của ba quốc
gia Đông Á chưa bao giờ ngờ
vực nhau như hiện
nay, và những người trả
lời thăm dò càng trẻ tuổi
hơn, thì mức độ
nghi ngờ lại càng nặng
nề hơn.
Khủng hoảng Thổ Nhĩ Kỳ : Sự kiệt sức của « một mô hình mẫu mực »
Về
thời sự quốc
tế, khủng hoảng
tại Thổ Nhĩ Kỳ, tại
vùng biên giới phía đông của Liên Hiệp
Châu Âu cũng là chủ
đề được báo Pháp quan tâm. Khủng hoảng
chính trị tại Thổ
Nhĩ Kỳ nổ
ra ít tháng trước
cuộc bầu cử
địa phương và bầu
cử Tổng thống.
Le Figaro có bài viết « Chính quyền
Thổ Nhĩ Kỳ sẵn sàng
làm tất
cả để bóp nghẹt vụ bê bối ». Thủ tướng
Thổ Erdogan vừa buộc
phải thay thế 10 thành viên trong chính phủ sau các cáo buộc
tham
nhũng, dưới áp lực của
dân chúng đòi ông phải
từ chức. Le Figaro nhận
định người đứng
đầu chính phủ Thổ
Nhĩ Kỳ một lần nữa
bị lên án đã bóp nghẹt ngành tư
pháp nước này, sau khi ông
Erdogan cách chức
gần 400 nhân viên cảnh sát, những
người tham gia điều tra về
các vụ tham nhũng trong
chính quyền.
Về
tình hình chính trị
Thổ Nhĩ Kỳ, Le Monde
có bài « Mô hình Thổ
Nhĩ Kỳ đang kiệt
sức »
đưa ra các lý giải về
những nguyên nhân sâu
xa của cuộc khủng
hoảng chính trị hiện
nay tại nước này. « Mô hình Thổ
Nhĩ Kỳ », quốc
gia thân cận với Hoa Kỳ, đã từng
là một
mẫu mực của
mối quan hệ giữa
nền dân chủ và kinh tế
tư bản tại
một quốc gia Hồi
giáo. Thổ Nhĩ Kỳ, đối cực
với Iran và Ả Rập
Xê Út, là một ví dụ xuất
sắc về những
thành công của nỗ lực
hiện đại hóa trong thế
giới Ả
Rập-Hồi giáo.
Le Monde nhắc
lại rằng quan hệ
giữa Thổ Nhĩ Kỳ và Hoa Kỳ, một trong các trụ
cột của sự
phối hợp thành công giữa
nền dân chủ và kinh tế
tư bản, mới
đây trở nên xấu đi, đặc
biệt liên quan đến thái độ
của Thổ Nhĩ Kỳ trong các cuộc khủng
hoảng Syria và Ai Cập.
Thủ tướng Thổ
Nhĩ Kỳ đương nhiệm ủng
hộ các lực lượng
Hồi giáo cực đoan, như
phe Huynh đề Hồi giáo tại
Ai Cập hay các nhóm Hồi giáo vũ trang cực
đoan nhất trong lực lượng
nổi dậy Syria.
Đảo ngược thất nghiệp cuối năm 2013 : Vụ đánh cược mạo hiểm của Tổng thống Pháp
Thời
sự trong nước với
vấn đề việc
làm-thất nghiệp là chủ
đề chính trên trang
nhất của các báo Pháp hôm nay. Tổng thống
Pháp cam kết đồ thị
thất nghiệp sẽ
đảo ngược vào trước
cuối năm nay 2013.
Tuy nhiên, sau khi số
người tìm
việc làm được ghi nhận
là có giảm nhẹ vào tháng 10, con số thất
nghiệp vào tháng 11 lại tăng lên. Tờ
báo kinh tế Les Echos có bài
trên trang nhất « Lời
hứa của Tổng thống Hollande tiêu tan ».
Tuy nhiên, Les Echos cũng nhân nhượng
với nhận định,
trên thực tế, những
người ủng hộ
Tổng thống Pháp có lý khi nhìn thấy mức
tăng thất nghiệp có giảm
dần trong các quý gần đây. Chỉ
trích Tổng thống Pháp trong vấn đề
việc làm là quan điểm của
Le Figaro, với hàng tựa trên trang nhất
: « Thất nghiệp : Hollande hoàn toàn
tự phủ nhận mình »,
với nhận định
rằng lời bảo
đảm việc làm trở
lại ngày hôm qua của Tổng
thống Pháp là hoàn
toàn ngược lại với
thực tế. Đây cũng là nhận
định của La Croix trên trang nhất với
hàng tít : « Thất nghiệp không lùi bước ».
Còn Libération thì cho rằng năm 2013 chưa
kết thúc : « Phải
đợi đến 27/01/2014 tới, sau khi có con số chính thức về tình trạng thất nghiệp của tháng 12, thì chúng ta mới có thể kết luận chính phủ có đảo ngược được xu thế thất nghiệp trong năm 2013 hay không ».
Cũng liên quan đến
việc làm-lương bổng,
tờ l’Humanité nhấn mạnh
đến thực tế
giới chủ của
các tập đoàn kinh tế lớn
được trả lương
cao khi về hưu với
hồ sơ trên trang nhất
mang tựa đề «Những khoản về hưu bằng vàng của nhóm CAC 40 ».
Tờ báo nhấn mạnh,
bất chấp khủng
hoảng,
thu nhập của các lãnh đạo
CAC 40 tiếp tục tăng lên.
Vì
sao đoán trật?
Nguyễn-Xuân Nghĩa
& Vũ Hoàng, RFA
2013-12-25
DDKT12252013.mp3
Nhân
viên một ngân hàng tỉnh Tứ Xuyên - Trung Quốc đang xếp đôla Mỹ bên cạnh đồng
nhân dân tệ
AFP PHOTO
Trong
năm năm qua, kể từ vụ khủng hoảng tài chính Hoa Kỳ, giới nghiên cứu kinh tế đưa
ra nhiều dự đoán, nổi bật nhất là sự suy sụp của nước Mỹ, bên cạnh là sự lớn
mạnh của các nền kinh tế đang lên, đứng đầu là Trung Quốc. Cuối cùng thì các dự
báo đó đều sai. Tuần qua, kinh tế Mỹ có dấu hiệu tăng vọt trong khi các nền kinh
tế đang lên, từ Trung Quốc đến Liên bang Nga hay Brazil, Ấn Độ đều gặp nhiều
khó khăn. Trong loạt bài tổng kết cuối năm với chuyên gia kinh tế Nguyễn-Xuân
Nghĩa, Diễn đàn Kinh tế sẽ tìm hiểu vì sao mà nhiều người lại đoán trật....
Kinh tế Mỹ phục hồi
Vũ Hoàng: Thưa ông Nghĩa,
đến tuần qua thì người ta có dấu hiệu là kinh tế Hoa Kỳ đã thật sự phục hồi với
đà tăng trưởng của Quý Ba quy ra toàn năm đã vượt 4% và Ngân hàng Trung ương
khởi sự tiết giảm biện pháp kích thích làm thị trường cổ phiếu tăng vọt lên
đỉnh mới. Trong khi đó, nhiều nền kinh tế thuộc loại đang phát triển lại chìm
sâu trong khó khăn. Khi Hoa Kỳ bị khủng hoảng tài chính năm năm trước đây,
người ta dự đoán Mỹ trôi vào chu kỳ suy thoái và bị kinh tế Trung Quốc qua mặt
trong vài năm tới. Bây giờ thì sự thể lại đảo lộn cho nên trong loạt tổng kết
cuối năm, xin nêu câu hỏi là vì sao mà người ta lại có những dự báo sai lầm như
vậy?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Trước hết về Hoa Kỳ thì đây
là nơi xuất phát nhiều công trình chửi Mỹ nhất, mà không chỉ từ vụ khủng hoảng
tài chính rồi nạn suy trầm kinh tế vào năm 2008-2009, tiếp theo là sự hỗn loạn
trên chính trường về chi thu ngân sách. Nếu bên ngoài nhìn sự thể phiến diện
thì cho là Hoa Kỳ hết thời và sẽ bị thiên hạ qua mặt, chứ thật ra, xã hội Mỹ có
đặc tính biến báo hơn hẳn các nền kinh tế lớn khác. Tôi xin đơn cử vài ví dụ dễ
so sánh như sau.
Biện pháp bơm tiền để kích thích kinh tế làm sụt giá đô la
khiến thế giới coi thường đồng bạc xanh nên chẳng thấy là nhờ đó doanh nghiệp
Mỹ có sức cạnh tranh cao hơn.
-Ô. Nguyễn-Xuân Nghĩa
Bị
khủng hoảng vì mắc nợ quá cao, dân Mỹ trả nợ nhanh và nhiều hơn khối công
nghiệp kia, là Âu Châu và Nhật Bản. Biện pháp bơm tiền để kích thích kinh tế
làm sụt giá đô la khiến thế giới coi thường đồng bạc xanh nên chẳng thấy là nhờ
đó doanh nghiệp Mỹ có sức cạnh tranh cao hơn. Mà các doanh nghiệp đều phải sáng
tạo để cải tiến năng suất bằng kỹ thuật mới và quả nhiên là thành công khi
người ta còn than vãn về nạn thất nghiệp. Chuyện thứ tư là cách mạng dầu khí
với hai loại công nghệ gạn cát và đào ngang đã nâng sản lượng và giảm chi phí
về xăng dầu. Nhờ đó, khu vực chế biến Mỹ chiếm ưu thế mới, trái với lý luận
tiêu cực về nạn đầu tư ra ngoài để có nhân công rẻ. Hoa Kỳ là nơi sẽ thu hút
đầu tư vì có doanh lợi cao hơn nhiều trị trường khác.
Tuy
nhiên, tôi vẫn nghĩ là ta nên thận trọng với hai nhược điểm liên hệ đến chính
trị. Thứ nhất là trong sự xoay chuyển quá nhanh như vậy, doanh lợi cao của giới
đầu tư so với đa số có thể gây vấn đề về công bằng xã hội và dẫn tới lý luận
đấu tranh giai cấp rất dễ bị khai thác. Thứ hai là Hoa Kỳ chưa hết bài toán bội
chi và nhà nước đi vay. Nhờ kinh tế hồi phục, các chính khách mị dân có thể lại
đòi tăng chi và đi vay nữa. Đó là về sự mạnh yếu của Hoa Kỳ.
Vũ Hoàng: Thưa ông, về các nền kinh
tế khác thì sao? Lý do nào khiến người ta đã dự đoán sai?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Mình có thể lần lượt
nhắc lại chuyện cũ để thấy việc đoán sai như vậy là quy luật phổ biến làm nhiều
người hiểu sai từ cả nửa thế kỷ chứ không phải là bây giờ.
Bên
ngoài tòa nhà Quốc Hội Mỹ chỉ vài giờ trước khi Tổng thống Mỹ Barack Obama sẽ
tuyên thệ nhậm chức, ngày 21 tháng 1 năm 2013 tại Washington, DC. AFP PHOTO /
Stan HONDA.
Trước
hết, là thời Chiến tranh lạnh, không thiếu gì kẻ tuyên truyền thiên tả và học
giả uyên bác của Mỹ đã báo trước Liên Xô sẽ bắt kịp và vượt Hoa Kỳ. Họ dựa trên
đà tăng trưởng rất cao của thập niên 60 rồi phóng vào tương lai theo đường
thẳng mà không thấy kinh tế Xô viết có vấn đề từ những năm 70. Và hai chục năm
sau là tự sụp đổ lên chính nó. Đến năm 2008, có người lại lầm nữa khi nghĩ là
với giá dầu thô vượt quá trăm đồng, Liên bang Nga lại là đại cường kinh tế.
Thật ra nước Nga tụt hậu thành xứ chậm tiến chỉ biết đào đất bán tài nguyên mà
không hiện đại hóa và đa năng hóa cơ chế kinh tế. Khi giá nhiên liệu sút giảm,
mà sẽ giảm, kinh tế xứ này từ suy trầm sẽ suy thoái. Lý do dự đoán sai là vì
đánh giá sai vai trò của tài nguyên, khả năng quản lý của nhà nước và sự tuyệt
vọng quá lớn của người dân. Sau đó là dự báo sai về Âu Châu.
Vũ Hoàng: Quả thật là đã có thời mà
người ta cho rằng mô hình phát triển Âu Châu có vẻ cân đối và ổn định hơn những
xoay chuyển quá nhanh của Hoa Kỳ. Thưa ông vì sao như vậy?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Thưa rằng đấy là vào
đầu thập niên 70, khi Hoa Kỳ xuất huyết với cuộc chiến tại Việt Nam, rồi lãnh
đòn phong tỏa dầu khí của Trung Đông rồi sai lầm với chính sách kinh tế khiến
lạm phát tăng vọt. Khi đó, người ta nói về sự bải hoải hay "malaise"
của nước Mỹ và cho rằng Âu Châu mới là nơi cuộc sống đẹp vì chú ý đến phẩm hơn
lượng. Lúc đó, mô hình xã hội chủ nghĩa kiểu Bắc Âu mới là lý tưởng. Sự thật
lại không hẳn như vậy vì chế độ bao cấp Âu Châu đã tích lũy nhiều vấn đề, làm
tăng thất nghiệp và giảm sức cạnh tranh. Lý do dự đoán sai vẫn nằm trong cách
đánh giá quá cao vai trò can thiệp của nhà nước vào kinh tế. Đấy cũng là lý do
mà mươi năm sau người ta tiên đoán sự thắng thế của Nhật Bản.
Vài chục năm đoán sai một lần?
Vũ Hoàng: Thưa rằng nếu nhớ
lại thì sau thời Tổng thống Jimmy Carter, lạm phát tại Hoa Kỳ từ 14% và thất
nghiệp từ hơn 10% lại giảm mạnh và kinh tế Mỹ đã có mức tăng trưởng rất cao.
Nhưng cũng vào lúc đó thì lại có lời tiên đoán về sức bật của Nhật Bản, thậm
chí lời cảnh báo về việc Nhật Bản đang mua đứt nước Mỹ và thành bá chủ kinh tế
toàn cầu. Vì sao họ lại đoán vậy?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Tôi nghĩ là câu hỏi
này rất hay vì sau khi bi quan trước sự lớn mạnh của Liên Xô rồi Âu Châu, nhiều
nhà nghiên cứu nhìn về Châu Á cũng với sự lầm lạc đó.
Khi bị khủng hoảng kinh tế thì nền dân chủ có lợi thế sửa
sai cao hơn ách độc tài nhờ sự tham dự của mọi tác nhân kinh tế. Chính là việc
tranh luận về cách sửa sai đó là khác biệt giữa thịnh và suy.
-Ô. Nguyễn-Xuân Nghĩa
Đầu
tiên, họ cho là tư bản chủ nghĩa kiểu Nhật có ưu điểm là cân bằng và ổn định
hơn kiểu Mỹ. Lý do là hệ thống Nhật dựa trên sự phối hợp giữa doanh nghiệp và
ngân hàng với bộ máy hành chính, dưới sự chỉ đạo sáng suốt của chính quyền. Ba
chân kiềng của các tập đoàn tư doanh, bộ máy hành chính và chính quyền đã giúp
Nhật tập trung công sức thành mũi nhọn. Vì vậy dân Mỹ mới được báo động rằng
Nhật Bản sẽ làm chủ đầu tư trên thị trường Hoa Kỳ.
Sự
thật thì sau đó kinh tế Nhật bị khủng hoảng vì bể bóng đầu cơ và trải qua hai
chục năm suy trầm cũng vì ưu thế gọi là ổn định của họ. Nhật Bản không dám mạnh
tay cải cách và phá vỡ ung nhọt tích lũy từ nhiều thập niên về trước. Mãi đến
năm nay, chính quyền của Thủ tướng Shinzo Abe mới có quyết định khá táo bạo với
kết quả khả quan hơn. Lý do dự đoán sai lầm vẫn là vì quá lạc quan về sự can
thiệp và phối hợp của nhà nước. Sai lầm đó tiếp tục khi người ta nói về kinh tế
Trung Quốc là nơi mà nhà nước là chủ đầu tư số một và dù kinh tế nhà nước độc
tài thì cũng lấy quyết định hợp lý hơn là thị trường bát nháo như ở Hoa Kỳ.
Vũ Hoàng: Khi ông nhắc lại
như vậy, chúng ta thấy cứ vài chục năm thì giới kinh tế lại đoán sai một lần,
nào là về Liên Xô, Âu Châu, về Nhật Bản và Trung Quốc, mà lần nào cũng nói
trước là Hoa Kỳ sẽ lụn bại. Trong khi thực tế thì nước Mỹ đổi thay liên tục mà
các nước kia mới sa sút. Chúng ta đi tới chuyện ngày nay là đối chiếu dự đoán
với thực tế.
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Chuyện ngày nay là
người ta đoán sai về sức mạnh kinh tế Trung Quốc. Lồng trong đó, khi ba khối
Âu-Mỹ-Nhật bị suy trầm thì báo trật về sức bật của các nền kinh tế đang lên,
như nhóm BRIC là Brazil, Nga, Ấn Độ và Trung Quốc. Người ta cũng đoán sai về
giá thương phẩm theo lối tính bi quan về số cung có hạn làm giá sẽ tăng nên mới
cho là xứ nào có tài nguyên thì sẽ giàu to, v.v....
Từ
trái sang: Chủ tịch Luiz Inacio Lula da Silva của Brazil, Nga Dmitry Medvedev
của Nga, Hồ Cẩm Đào của Trung Quốc, và Thủ tướng Ấn Độ Manmohan Singh bắt tay
tại Yekaterinburg, Nga hôm 16/6/2009, trước một cuộc họp của BRIC.
Trước
hết, từ hai năm qua, khối BRIC đó mới lụn bại nhất và chưa hết khó khăn. Thứ
hai, Việt Nam cứ theo Trung Quốc là dựa vào trí tuệ có hạn của chính quyền và
kinh tế nhà nước đã đi từ khủng hoảng này qua khủng hoảng khác, cũng với núi nợ
chất đống và bong bóng đầu cơ bị bể.
Thứ
ba, một số nước có tránh khỏi tai họa đó vì từng bị khủng hoảng và nghiến răng
cải cách. Họ chấp nhận rủi ro bất ổn của nền dân chủ, không dựa vào kho tài
nguyên dưới lòng đất mà tin vảo khả năng cải tiến của người dân. Khả năng đó
khiến xã hội tìm ra giải pháp thích hợp và nhà nước tạo điều kiện thử nghiệm
với một sân chơi bình đẳng cho mọi người. Thí dụ nổi bật nhất là Đài Loan và
Nam Hàn, đã tự dân chủ hóa từ trước, rồi khi bị khủng hoảng thời 1997 thì triệt
để cải cách. Theo sau, có trường hợp Philippines và Indonesia với triển vọng
sáng láng hơn cả ở Đông Nam Á. Ngoài khu vực Đông Á thì phải nói đến xứ Chile,
cũng đã cải cách kinh tế rồi chính trị nên xã hội ổn định và người dân giàu gấp
bội so với xứ Brazil có nhiều tài nguyên hơn.
Sau
cùng thì nói cho công bằng, không phải là ai cũng đoán sai về sự thịnh suy hay
thăng giáng của các nước, vì có nhiều người nói ngược mà ít ai nghe!
Vũ Hoàng: Câu hỏi cuối thưa ông, vì
sao lại có những dự đoán sai lầm như vậy?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Tôi trộm nghĩ là ta nên
phân biệt hai trường hợp gian ý và chân tình.
Gian
ý là loại con buôn đã lũng đoạn thị trường thông tin với dự báo sai, miễn là để
thu hút thân chủ đầu tư vào các thị trường họ có chân đứng. Họ đánh trống hô
hào rằng bên kia sông là ánh mặt trời để kêu gọi người người bỏ vốn. Kinh tế
học gọi đó là phản ứng bầy đàn, nhưng trước tiên là phải có kẻ cố tình tô hồng
sự thật. Trung Quốc giỏi chi tiền cho nghệ thuật quảng cáo đó nhờ các doanh
nghiệp đang làm ăn với họ, mà quảng cao về chính trị chỉ là tuyên truyền.
Chân
tình là những người tin thật vào cái lẽ tất thắng của một số yếu tố như đất
đai, tài nguyên, nhân công hay khả năng can thiệp sáng suốt của nhà nước. Họ
tin thật chứ chằng muốn lừa gạt ai mà kết luận sai vì thiếu tầm nhìn sâu và
rộng.
Lý
do ở đây là bất cứ một xứ chậm tiến nào cũng có thể học được vài bí quyết của
các nước tiên tiến để vượt lên, nhờ đó mà có mươi mười lăm năm khá giả hơn xưa.
Nếu cứ chỉ nhìn vào bước nhảy vọt đó thì ta dễ đoán sai vì phóng một đường
tuyến giai đoạn vào tương lai trường kỳ. Trong khi thực tế lại khắt khe hơn
vậy.
Vũ Hoàng: Ông nói rằng thực
tế khắt khe hơn vậy có nghĩa là gì?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: Tôi xin cố giản lược hóa ở
vài ý. Thứ nhất, khi kinh tế có tăng trưởng so với thời trước thì ta phải đếm
ra cái được và khấu trừ đi cái mất để có đà tăng trưởng đó. Đo đếm sự được mất
này có nghĩa là phải nhìn trên toàn cảnh và về dài, và để thấy ra phẩm chất.
Nếu đạt mức tăng trưởng 7-8% mà lại thổi bong bóng, gây ra tham ô, bất công,
hay ô nhiễm môi sinh thì kinh tế vẫn không có tương lai và người dân không có
thịnh vượng. Thứ hai, chế độ độc tài mà dựng ra nền tư bản nhà nước thì cũng
chỉ phất được vài thập niên mà thôi. Và sau cùng, khi bị khủng hoảng kinh tế
thì nền dân chủ có lợi thế sửa sai cao hơn ách độc tài nhờ sự tham dự của mọi
tác nhân kinh tế. Chính là việc tranh luận về cách sửa sai đó là khác biệt giữa
thịnh và suy.
Vũ Hoàng: Xin cảm tạ ông Nghĩa về bài
tổng kết này.
Hiện tượng thoái đảng của ông Lê Hiếu Đằng: Ai
xử lý ai?
Thưa bà Hoàng Thị Thắm: Ai xử lý ai?
Trần Thị Hải Ý (Danlambao) - Trên trang Hà Nội Mới ngày 25/12/2013 có
bài “Phải xử lý nghiêm những người làm tổn hại uy tín của đảng” do
PV Ban Bạn Đọc lược ghi những phản ứng từ ‘đại chúng’ về vụ luật gia Lê Hiếu
Đằng tuyên bố ra khỏi đảng cs Việt Nam từ hôm 04/12/2013.
Bài này Hải Ý em xin trả lời phản ứng của bà
Hoàng Thị Thắm (phường Yên Hòa, quận Cầu Giấy) vì em nghĩ nó tiêu biểu nhất.
Trích nguyên văn:
[«Cần xử lý nghiêm những người làm tổn hại uy
tín của đảng.
Việc ông Lê Hiếu Đằng ra khỏi đảng Cộng sản Việt
Nam đã trở thành cái cớ để nhiều thế lực thù địch lợi dụng, tung ra những luận
điệu xuyên tạc khiến nhiều người dân bất bình. Thực tế cho thấy, nhiều đảng
viên thoái hóa, biến chất, thậm chí nhiều đảng viên giữ trọng trách trong nhiều
cơ quan cũng đã phải trả giá khi vi phạm pháp luật, vi phạm Điều lệ đảng… Điều
đó cho thấy sự thanh lọc, sự nghiêm túc trong tổ chức luôn được đảng ta chú
trọng. Có thể những động thái đó chưa thể tác động ngay tức thời đến mọi tầng
lớp nhân dân, chưa thể có những chuyển biến mạnh mẽ trên tất cả các lĩnh vực,
song, không vì những cá nhân như ông Lê Hiếu Đằng mà chúng ta lại mất niềm tin,
lại phủ nhận vai trò lãnh đạo của đảng. Dư luận đòi hỏi những cá nhân bôi nhọ,
làm mất uy tín, danh dự của đảng như Lê Hiếu Đằng cần phải bị xử lý nghiêm
trước pháp luật.»] (hết trích)
Trả lời:
Thưa bà Hoàng Thị Thắm,
Theo tôi nghĩ, trước hết cần phải phân biệt mạch
lạc 2 phạm trù đảng là đảng, đất nước là đất nước. Đảng cs VN với 3 triệu đảng
viên, chỉ là một bộ phận nhỏ trong tổng số 90 triệu công dân trên chữ S. Đảng
cs có cương lĩnh, nội quy và điều lệ của riêng mình và chỉ có giá trị đối với
đảng viên cs. Đảng Mafia cũng có cương lĩnh, nội quy và điều lệ của nó. Ai
chẳng biết “chế độ nào, chủ nghĩa nào, đảng phái nào rồi cũng phải đi qua,
riêng đất nước dân tộc là mãi hoài đứng lại”. Cho nên, hoạ là kẻ mắc chứng vĩ
cuồng cấp 3 hay ngu trung hạng nặng mới nhơn nhơn đặt cương lĩnh, nội quy và
điều lệ của đảng trước và trên Hiến pháp của toàn đất nước và toàn khối dân tộc
đã sinh dưỡng ra nó, đang cưu mang nó; hơn nữa lại phải tuyệt đối ‘mang ơn’ nó.
Vụ ông Lê Hiếu Đằng công bố từ bỏ đảng cs VN nói
riêng, theo lẽ là chuyện hết sức bình thường; chính báo đài của đảng cs cũng
quan niệm như thế; có điều một mặt họ cho là bình thường chiếu theo Điều lệ của
đảng cs, mặt khác lại liên tục giãy nảy lên cực kỳ bất thường, tuồng như ăn vôi
sôi bụng, vô tình quảng cáo không công cho ông Đằng.
Thưa bà,
1/ Cứ giả dụ cách thức ông Đằng từ bỏ đảng cs
tuy không vi phạm nội quy, điều lệ nhưng đã chạm vào nọc kiêu ngạo cs khú đế
của ai đó thì đó là chuyện nội bộ của đảng cs, chẳng mắc mớ gì tới pháp luật
của đất nước. Tôi chắc chắn do bức xúc nhất thời vì quá yêu đảng của mình mà bà
Thắm đã đồng nhất nội quy của đảng cs với quốc luật, và sốc nổi đề nghị ngành
Tư pháp lôi ông Đằng ra «xử lý nghiêm minh trước pháp luật»!
2/ Hôm 28/09/2013, Tổng Bí thư đcs Nguyễn Phú
Trọng đã tuyên bố «Hiến pháp – văn kiện chính trị pháp lý quan trọng vào bậc
nhất, sau Cương lĩnh của đảng”. Thực tế xã hội bấy lâu nay ở
nước ta xác minh lời ông Tổng bí Trọng là chân thật. Lời nói đầu bản Hiến pháp
2013 ghi rành rành “Hiến pháp là để thể chế hoá cương lĩnh của đảng”. Bà Thắm
biết thừa Hiến Pháp là Mẹ đẻ của pháp luật, nhưng lại bị / được đứng sau Cương
lĩnh của đảng (cs). Vậy, thưa bà, trước khi lôi ông Đằng ra «xử lý nghiêm minh
trước Cương lĩnh của đảng» vì tội đã «bôi nhọ, làm tổn hại uy tín của đảng
(cs)» thì đảng cs (của bà) phải nghiêm trị ngay tức khắc:
2a/ Đương kim Tổng Bí thư đcs Nguyễn Phú Trọng,
người đã «bôi nhọ, làm tổn hại uy tín của đảng» trầm trọng bậc nhất từ trước
tới nay, khi tuyên bố «xây dựng Chủ nghĩa xã hội còn lâu dài lắm. Đến
hết thế kỷ (21) này không biết đã có Chủ nghĩa xã hội hoàn thiện ở Việt Nam hay
chưa.»;
2b/ Đương kim Chủ tịch nước Trương Tấn Sang -
người đã «bôi nhọ, làm tổn hại uy tín của đảng» trầm trọng khi cho rằng đảng cs
đã «sản sinh ra một bầy sâu, làm chết cái đất nước này»;
2c/ Đương kim Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan
- người đã «bôi nhọ, làm tổn hại uy tín của đảng» trầm trọng khi thét toáng lên
giữa đất trời: “Người ta ăn hết của dân, không chừa một thứ gì”.
Người ta là ai, thưa bà Hoàng Thị Thắm?
- Xin cứ hỏi ngài TBT Mênh mông…tiền dân, ngay
dưới đây.
2c/ Cựu Tổng Bí thư đcs Lê Khả Phiêu - người đã
«bôi nhọ, làm tổn hại uy tín của đảng» trầm trọng khi xác định Việt Nam dưới sự
độc quyền lãnh đạo của đcs: «Tham nhũng đã trở thành ung thư. (Người ta
tức) đảng viên, cán bộ đảng trong Nhà nước tham nhũng chứ dân đen nào tham
nhũng?»;
2d/ Cựu Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An cũng đã
«bôi nhọ, làm tổn hại uy tín của đảng» trầm trọng khi kết luận như đinh đóng
cột: «Đảng là ông vua tập thể, đã xây nên một cơ chế đã mắc lỗi hệ thống!»
2e/ Rồi hôm 07/12/2013 tại Hà Nội, ông Tổng bí
Trọng lại một lần nữa “bôi nhọ, làm tổn hại uy tín của đảng” hung hơn khi ông ấy
vô tình hay cố ý quốc sách hoá ung thư tham nhũng ở nước ta bằng câu “đến
Đường Tăng đi lấy kinh cũng phải hối lộ. Bước chân sang nước Phật đã phải hối
lộ… Cho nên chúng ta phải xem xét, bình tĩnh, tỉnh táo, sáng suốt…”.
Thưa bà Hoàng Thị Thắm,
Bao giờ, ở đâu, và ai sẽ xử lý mấy ngài lãnh đạo
chóp bu «suy thoái tư duy, chao đảo lý tưởng, phát ngôn sai nguyên tắc của
đảng», «bôi nhọ, làm tổn hại uy tín của đảng» khủng khiếp nêu trên? Đó là tôi
cố ý mắt nhắm mắt mở không nhắc tới khối đảng viên lãnh đạo đã “bôi nhọ, làm
tổn hại uy tín của đảng” trong kinh tế, giáo dục, y tế… mấy chục năm qua. Bà
hãy mạnh dạn kiên trì đề nghị đảng cs (của bà) xử lý cho sạch sẽ dúm đảng viên
chóp bu này xong xuôi rồi, thì lúc đó tôi chắc chắn ông Lê Hiếu Đằng có cách tự
xử thôi. Và nhiều, rất nhiều đảng viên kỳ cựu, nhân sĩ trí thức trong hay ngoài
đảng cs, thành lão cách mạng khác đã, đang luân phiên ‘lộng ngôn’, viết báo
mạng «bôi nhọ, làm tổn hại uy tín của đảng» mấy năm qua, đơn cử thêm vài vị,
thay lời kết, như quý ông Nguyễn Trọng Vĩnh, Tống Văn Công, Hà Sĩ Phu, Bùi Văn
Bồng, Nguyễn Quang A, Nguyễn Thanh Giang, Kha Lương Ngãi, Tương Lai, Hồ Ngọc
Nhuận..., đặc biệt nhất là ông Gs tuyên giáo đại tá Trần Đăng Thanh cũng sẽ noi
gương tự xử của ông Lê Hiếu Đằng.
Mong hồi âm xử lý của bà.
Kính,
TB: Xin đừng ngộ nhận là tôi đang Prồ ông Lê Hiếu Đằng. Hải Ý
tôi là tác giả bài “Lê Hồ huyết kỳ bí phổ”.
XIN CHẾT
Kiếp nhân sinh, than ơi, quá khổ!
Làm con người, bao nỗi đắng cay
Tuổi già, mặt dạn mày dày
Tối chui ống cống, còn ngày xin ăn!
Cha tôi xưa cu Hồ bộ đội
Bụng đói meo vẫn lội ruộng sình
Tử Nam sinh Bắc quên mình
Biết bao cực nhọc hi sinh vô bờ!
Rồi một ngày đạn thù quật ngã
Trường sơn đông lệ đá tuôn dòng
Mẹ tôi số kiếp long đong
Mẹ đang thai nghén, cung lòng có tôi!
Mẹ kể lại một đêm mưa gió,
Mẹ và cha ngồi trú bên nhau
Rồi làm như có phép mầu
Mẹ cha ân ái, bắt đầu có tôi!
Cha tôi chết, mẹ đang công tác
Bụng khá to, mẹ vẫn xung phong
Hàng trăm hòm đạn liên thanh
Mẹ hăng hái quá, mẹ thành mẫu gương!
Rồi một ngày vì lao lực quá
Máu dầm dề ướt cả châu thân
Tôi ra, mẹ thấy...thất thần
Vài người đỡ mẹ, dần dần tôi ra!
Kể từ đó mẹ thôi vác đạn,
Mẹ trở về Hà Nội...nuôi tôi
Mẹ con rau cháo qua ngày
Nhiều khi mẹ nhịn, để tôi no lòng!
Đủ 18, tôi đi nghĩa vụ
Dặn mẹ rằng con sẽ về thăm
Chuyến này Sinh Bắc tử Nam
Như cha khi trước, hờn căm quân thù!
Lần công đồn, chân tôi bị đạn
Cưa một chân, vận hạn quá xui
Được về Hà Nội, tôi vui
Kiếm mẹ, mẹ mất, khóc vùi, mẹ ơi!
Không ai mướn, đành đi xin xỏ,
Ngày: chợ Hôm, tối có gầm cầu
Không thì chui cống ngủ nhầu
Cái thân tàn tạ, như trâu như bò!
Heo may lạnh, cóng chân cóng khắp
Cái thân làm se sắt tâm hồn
Cuộc đời nghĩ quá đau buồn
Thì xin Thượng Đế...dứt luôn càng mừng!
26-12-2013
Bút Xuân
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment