Matthew Trần:
Chuyến ni, Trung cọng lặp lại bài học cũa VC: Khi tàu cũa TC bị tàu Nga bắn chìm ..thì TC muốn noái là bị "tàu lạ" bắn chìm vì sợ thằng VC chế nhạo. Dối với Nga, TC vĩ dại chĩ là một nước "nhược tiễu" mà thôi.
http://www.theepochtimes.com/n2/content/view/12852/
Bắc Kinh câm mồm khi bị Nga đánh chìm tàu.
Tác giả: Lý Thiên Tiếu
Mới đây một tàu chiến của Nga đã đánh đắm một tàu chở hàng của Trung Quốc, tàu New Star, ở ngay phía ngoài khơi cảng Nakhodka. Bảy thành viên trong thủy thủ đoàn đã bị chết trong tai nạn này. Tuy nhiên, thái độ của hai bên thể hiện một sự tương phản sâu sắc.
Theo truyền thông đưa tin, tai nạn được châm ngòi khi tàu chở hàng của Trung Cộng rời bến cảng mà không được phép. Bắc Kinh nghĩ rằng tàu chiến của Nga nên chọn giải pháp là chặn tàu của Trung Quốc lại, thay vì bắn vào nó. Tàu của Nga đã không thèm đánh điện cảnh báo và thủy thủ đoàn dường như đã vi phạm vào nguyên tắc nhân đạo.
Sau sự cố này, Nga nói rằng họ “hối tiếc vì hậu quả thương tâm đó” nhưng vẫn bảo vệ quan điểm rằng trách nhiệm hoàn toàn thuộc về thuyền trưởng của New Star.
Thái độ quá quắt của Nga đang lẽ gây ra sự căm phẫn của Trung Quốc, nhưng sự hèn nhát của Bắc Kinh đơn giản là đáng xấu hổ.
Khi tường trình về vụ việc, những kênh truyền thông chính thức của chế độ Trung Cộng đã dùng những lời lẽ rất nhập nhằng, cố gắng làm cho vụ việc lắng xuống và giả vờ rằng chế độ không rõ lắm về vụ tấn công. Nhưng thực ra, Trung tâm Tìm kiếm và Cứu Nạn của Trung Cộng đã gọi tàu New Star và xác nhận tín hiệu kêu cứu mà tàu đã phát ra.
Chế độ biết rất chính xác điều gì đang xảy ra, và bên cạnh đó, Tòa Lãnh sự quán của Trung Quốc ở Nga cũng đã biết chi tiết về vụ việc từ những tường thuật của truyền thông Nga.
Điều làm người dân Trung Quốc buồn hơn cả là Bắc Kinh, biết rằng tàu của Nga đã khai hỏa mà không có cảnh báo nào, vẫn tiếp tục bao biện cho Nga.
Nga đã thừa nhận khi tuyên bố rằng tàu chiến của họ đã nã đạn ba lần, làm chìm tàu chở hàng và gây ra cái chết của bảy thủy thủ.
Bắc Kinh thì chỉ tuyên bố rằng Trung Quốc “quan tâm, bị bất ngờ, và không bằng lòng” nhưng vẫn khăng khăng rằng điều đã xảy ra là một tai nạn và tàu chở hàng bị chìm là do hiểm họa tự nhiên ngoài biển.
Thái độ trên của Bắc Kinh là rất bất ngờ, khi mà người ta luôn nghĩ rằng Trung Cộng thường “phản đối mạnh mẽ” các quốc gia Phương Tây, xúi bẩy các đám đông biểu tình trên phố và tẩy chay hàng hóa nhập khẩu từ những quốc gia mà nó chống đối. Bắc Kinh tự gọi nó là một siêu cường đang trỗi dậy nhưng nó lại tha thứ cho hành động giết người có chủ đích của Nga.
Nhiều bloggers đã quy trách nhiệm cho chế độ là “nhu nhược và bất tài hơn cả thời mạt của nhà Thanh.”
Có một lý do đằng sau sự hèn nhát bất bình thường của Bắc Kinh. Sự cố này xảy ra khi đang có một cuộc đàm phán quan trọng giữa hai nước. Vào ngày 17 tháng Hai, Trung Quốc và Nga đã ký một bản thỏa thuận, một “Giấy vay dầu”, theo đó doanh nghiệp quốc doanh của Nga có thể vay 25 tỷ USD từ Trung Quốc bằng cách xuất 15 triệu tấn dầu thô mỗi năm cho Trung Quốc trong vòng 20 năm tới. Bắc Kinh không muốn làm hỏng cuộc đàm phán này và đã cố tình nhường nhịn trong vụ việc này.
Thực ra, Bắc Kinh đã không chịu thua vì Nga hiện đang cần sự giúp đỡ từ Bắc Kinh. Hiện tại, giá dầu đang giảm và nền kinh tế của Nga, vốn phụ thuộc rất lớn vào dầu mỏ, đang phải đối mặt mới sự khủng hoảng.
Tỷ lệ thất nghiệp tăng lên hàng ngày và các công ty dầu mỏ của nhà nước thì thiếu tiền. Mặt khác, Trung Quốc hiện đang thừa dự trữ ngoại hối. Không may là, trong con mắt của Bắc Kinh, việc mua dầu từ Nga tất cả là để ổn định chính trị và nó không có liên hệ gì đến quyền lợi của người dân Trung Quốc.
Cuộc sống của người dân Trung Quôc có quan trọng hay không thì còn phải do Đảng xem xét. Bắc Kinh không muốn làm mất lòng Nga và để lỡ mất cơ hội của cuộc giao kèo này.
Cũng như vậy, Bắc Kinh khá im lặng vì nó không quan tâm nhiều đến vấn đề nhân quyền. Bắc Kinh sợ rằng một khi nó tranh đấu vì nhân quyền cho những thủy thủ đoàn, nó có thể tự rước lấy rắc rối trong tương lai từ những sự cố tương tự. “Chủ quyền luôn đi trước nhân quyền” là nguyên tác cơ bản của Trung Cộng và cả Nga, nước mà vẫn chưa bỏ hẳn thói cai trị kiểu cộng sản và đã đánh đắm tàu chở hàng của Trung Quốc một cách vô lương tâm. Đảng Cộng Sản đã mang súng máy và xe tăng tới để đàn áp các sinh viên tại Quảng trường Thiên An Môn và đang sử dụng sự tra tấn để khuất phục những người bất đồng chính kiến ở Trung Quốc, và nó thà để cho Nga bắn chìm tàu chở hàng còn hơn là để cho nhân quyền đi trước chủ quyền.
Bên cạnh thỏa thuận về dầu mỏ, Nga còn nắm được một số điểm yếu của Đảng Trung Cộng. Nga biết rằng Bắc Kinh cần cái gì và sợ điều gì – Bắc Kinh cần sự ủng hộ khi nó bị chỉ trích về vi phạm nhân quyền. Nó sợ sự phát triển một cách hòa bình của Pháp Luân Công, và chủ nghĩa ái quốc là chỉ được lợi dụng cho mục đích chính trị.
Quan trọng hơn cả, Nga biết bí mật về một nhân vật đại ác trong chính quyền Trung Cộng. Theo như những gì được tiết lộ trong cuốn “Câu chuyện có thật về Giang Trạch Dân”, cựu lãnh đạo của chế độ Trung Cộng đã từng gia nhập KGB vào năm 1955 trong khi ông ta còn là một sinh viên ở Nga. Đây là điều mà Giang không muốn mọi người biết và để giữ bí mật này, ông ta đã ký hiệp ước nhượng 395 triệu mẫu đất [1 mẫu Anh bằng khoảng 0.4 ha] của Trung Quốc cho Nga. Chừng nào mà Giang còn sống, Bắc Kinh vẫn phải kiềm chế và cam tâm chịu nhục khi nó quan hệ với nước Nga
Bản mặt của thằng chó đẻ việt cộng buôn dân bán nước
Mấy thằng giao điểm trí thức thuộc loại chồn lùi hảy đọc dưới
đây những ưu tư chính đáng của một lại trí thức yên nước nhưng không yêu chế
độ xạo hết chổ nói.Tụi bây cứ lải nhải đem cái quá khứ của chế độ trước mà
bêu xấu bằng các luận cứ của bọn phản chiến ngu xuẩn làm như trình độ dân trí
của dân việt trong và ngoài nước dốt ,mà quên đi cái tội buôn dân ,bán nước
,đầy đọa người dân lành của vẹm .Lủ chúng đang từng bước từ từ dâng quê
hương tổ quốc của cha ông chiến đấu bảo vệ cho lủ tầu cộng.Đéo mẹ bọn vẹm nầy
sao mà lưu manh và chó má thế!!Đéo cha bọn mầy được quỷ đỏ trả bao nhiêu tiền
để bán rẻ lương tâm của loài chó má như bọn mầy.Bài tuyên truyền của lủ chó
đẻ mầy không ai tin và đọc đâu.Chuẩn bị đi các loài vẹm chó ,tao sẽ có ngày
về và thiến lưởi và dái của lủ mẹ đụ như chúng mầy!!!!Tao mà có súng trong
tay và sẽ không ngần ngại nhìn tụi chó vẹm qua lổ chiếu ruồi và vui vẻ bóp
cò.
Tôi đã thật sự xúc động khi đọc những dòng tâm huyết của BS
Nguyễn Quý Khoáng , một đứa con Tây Ninh , vùng Cao Xá , một thầy thuốc Nhân
Ái của Bệnh Viện Tây Ninh trước năm 1990 . Hiện nay BS Khoáng học đạo và tu
tập theo nhóm Dược Sĩ Lê Thị Vui tại Saigòn... ....Tôi thiết tha yêu cầu các
bạn Hải Ngoại phổ biến rộng rãi bức tâm thư nầy trong cộng đồng người Việt ở
nước ngoài ........
MỆNH LỆNH TỪ TRÁI TIM
( HAY TÂM SỰ CỦA MỘT TRÍ THỨC VIỆT NAM
TRƯỚC HIỆN TÌNH ĐẤT NƯỚC)
BS NGUYỄN QUÝ KHOÁNG
(Việt Nam, ngày 10 tháng 03 năm 2013)
Trước tình hình đất nước ngày càng xuống dốc về xã hội, văn hoá,
kinh tế, chính trị v…v, nhất là tương lai Đất nước rất đen tối trước hoạ xâm
lăng của Trung Quốc, là người trí thức Việt Nam, tôi tự thấy lương tâm bị cắn
rứt khi cứ im lặng chấp nhận những điều chướng tai gai mắt diễn ra hàng ngày
cũng như nghe những lời than vãn của đồng bào mình.
Mục sư Martin Luther King có nói:
- “Kẻ nào chấp nhận cái ác mà không phản đối chắc chắn là tiếp
tay cho cái ác lộng hành” (He who accepts evil without protesting against it
is really cooperating with it) và
- “Cuộc đời của chúng ta bắt đầu chấm dứt khi chúng ta lặng thinh
trước những vấn đề sống còn” (Our lives begin to end the day we become silent
about things that matter).
Tôi luôn tự hỏi mình: Nếu mọi người dân, nhất là các trí thức, vì sợ hãi cho
bản thân và gia đình mình, cứ tiếp tục im lặng trước hiện tình của Đất nước
thì tương lai Nước ta sẽ đi về đâu? Chắc chắn sẽ rất đen tối ! Trước lời kêu
gọi của Nhà Nước cho phép dân chúng góp ý sửa đổi Hiến pháp 1992 đến tháng 9
năm 2013 tới, nếu một số đông trí thức vẫn lặng thinh thì xem như chúng ta
chấp nhận bản dự thảo sửa đổi Hiến pháp do Quốc hội đưa ra nghĩa là vẫn “rượu
cũ trong bình mới”, nghĩa là “vũ như cẩn”, vậy trách nhiệm với Đất Nước của
chúng ta ở đâu? Gỉa sử đến một ngày, Đảng CSVN trưng cầu ý dân kêu gọi sát
nhập Việt Nam vào Trung Quốc, thì chẵng lẽ chúng ta vẫn cứ im lặng hay sao?
Lúc đó, liệu chúng ta còn giữ được mạng sống,vợ con, nhà cửa và của cải
không? Gương nước Tây Tạng còn sờ sờ trước mắt.
Tôi đã cảm động đến rơi nước mắt khi nghe VIỆT KHANG hát bài
“VIỆT NAM, QUÊ HƯƠNG TÔI ĐÂU?” và một trong những hình ảnh người dân đi biểu
tình chống Trung Quốc trong những năm qua khiến tôi xúc động , nhất là hình
một cô gái Việt Nam khóc trong tuyệt vọng. Tôi có cảm nghĩ như cô đang hết
sức đau lòng khi thấy người dân Việt bày tỏ lòng yêu nước mà lại bị chính
quyền do mình “bầu” lên ngăn cản, đạp vào mặt, bắt bớ, giam cầm…
Chính vì các lý do trên mà mặc dù rất ghét chính trị, tôi tự thấy
không thể tiếp tục lặng thinh được nữa.Tôi mong muốn sự lên tiếng của mình sẽ
đóng góp một phần nhỏ cho sự thay đổi của Đất nước, cho tương lai của các con
cháu chúng ta. Thay đổi hay không là tuỳ theo Đảng và Nhà nước có thật lòng
lo cho dân, cho Nước không? Còn nếu một ngày xấu trời nào mà Nước Việt chúng
ta chịu chung số phận của Nước Tây Tạng thì tôi cũng tự thấy mình đã làm hết
sức rồi và sẽ không thẹn với lương tâm trước khi nhắm mắt. Nếu có ngày đó
thật thì quả là sống không bằng chết vì mất Tổ quốc là mất tất cả!
Đối với tôi, cuộc đời chỉ có ý nghĩa khi mình sống có ích cho
người khác. Chính vì lý do đó, mặc dù có giấy bảo lãnh đi Canada đoàn tụ gia
đình năm 1982, tôi đã chấp nhận ở lại quê hương để làm công tác của một Thầy
thuốc hầu xoa dịu bớt đau khổ của bệnh nhân cũng như đào tạo thêm các bác sĩ
về X Quang, Siêu âm.Thành thật mà nói, đến giờ phút này, tôi chưa bao giờ hối
tiếc về sự chọn lựa đó. Công tác tại Bệnh viện đa khoa Tỉnh Tây Ninh từ 1977
đến 1983 rồi tại Bệnh viện An Bình,Tp Hồ Chí Minh từ 1983 đến 2009 tổng cộng
là 32 năm, tôi được mời vào Đảng CSVN 2 lần nhưng tôi đã từ chối vì không
thích làm chính trị, không thích theo bất cứ một phe phái nào. Tôi chỉ thích
làm chuyên môn và dạy học mà thôi.
Cách đây không lâu, tôi đã ủng hộ Kiến nghị sửa đổi Hiến Pháp
1992 do 71 nhân sĩ trí thức công bố ngày 19 tháng 1 năm 2013 tại Hànội với số
thứ tự trong danh sách những người ký tên là 7035.Tôi biết khi làm việc này,
tôi có thể gặp nhiều rủi ro nhưng không sao vì tôi đã sẵn sàng, đến chết là
cùng chứ gì!
Xưa kia, tôi đã chọn ở lại quê hương để phục vụ bệnh nhân và các
thế hệ thầy thuốc trẻ, giờ đây, tôi nói lên chính kiến của mình để xây dựng
và bảo vệ Đất nước vì đối với tôi, cuộc đời mỗi người như một quyển tiểu
thuyết đầy đủ hỷ, nộ, ái, ố, quan trọng là quyển sách đó có hay không chứ
không phải nó có dầy hay không!
Nếu có một ngày tôi bị bắt, công an sẽ hỏi tôi (như đã từng hỏi
những Bloggers, những người bất đồng chính kiến, những người biểu tình…) là
ai đã xúi dục, cho bao nhiêu tiền…thì tôi đã có sẵn câu trả lời: Không ai có
thể xúi dục được tôi, không ai mua chuộc được tôi mà CHÍNH LƯƠNG TÂM TÔI ĐÃ
MÁCH BẢO, CHÍNH TRÁI TIM TÔI ĐÃ THÚC DỤC TÔI LÀM THẾ!
Cuối cùng, xin cầu mong đất nước Việt Nam chúng ta được độc lập,
tự do, hạnh phúc thật sự.
Đây thiên đàng Xả Hội Chủ Nghỉa của bọn
quỷ đỏ vô thần
Xin vài
phút đọc và cảm nghĩ về các em Tuổi Thơ Việt Nam dưới XHCN-CSVN ngày nay
Written by tuoitrevietnam
“đây
là câu chuyện có thật và tận mắt nhìn thấy dưới XHCN-csVN” Em Bảo chưa tròn
12 tuổi, mặt mày nhem nhuốc tro bụi, ngước đôi mắt đen láy nói hớn hở với tôi
với giọng nói run run: “mỗi ngày em Tách mỗi ký hạt điều được 3700 đồng, mỗi
ngày con làm hơn 4 kí cũng đủ tiền phụ giúp ba mẹ gia đình mua gạo”.
chúng
ta tưởng chỉ có 1 số quốc gia nghèo như bên Châu Phi hoặc bên Trung Cộng họ vẫn
dùng sức các em tuổi thơ làm những công việc nặng nhọc đúng ra các em phải được
đến trường để được dạy dỗ và được học nhưng chính ở việt nam hôm cả 1 tà quyền
csVN biết mà vẫn làm ngơ hàng ngày các quan chức công an vẫn đến ăn hối lộ lấy
tiền đút lót, chính họ nhìn thấy các em làm việc vẫn làm ngơ “tại sao con cái
họ được đến trường học?” còn em Bảo & các em khác thì lại bị chúng bỏ
ngoài con mắt xem như là kẻ tội đồ của dân tộc, chúng đang giết các em, trong
khi Trung Cộng đang lấn chiếm & bắt bớ bắn vào các ngư dân lành VN.
Hình
ảnh những em nhỏ làm việc trong xưởng tách hạt điều tại Công ty TNHH H.S1 (xã
Đức Liễu, huyện Bù Đăng, tỉnh Bình Phước) đã làm không ít người tận mắt chứng
kiến xót xa, cảnh các em làm việc, không thể cầm được nước mắt & thương cảm
cho các em.
Tuổi
thơ Việt Nam hôm nay nhọc nhằn dưới Thiên Đường XHCN-csVN
5h sáng, chen chúc
trong nhóm những công nhân tách vỏ hột điều của công ty này là hàng chục trẻ
em độ tuổi từ 7 – 15. Đây không phải là những em thơ không người trông nom,
phải theo ba mẹ vào xưởng tách hột điều. Các em chính là những công nhân tách
vỏ hột điều thực thụ. Với các em trẻ thơ này, đống hột điều cao ngất ngưởng
trước mặt là miếng cơm manh áo… mà các em phải đánh đổi bằng sức lao động của
tuổi thơ để có được một bữa ăn giúp Gia Đình.
Giờ làm việc của
xưởng bắt đầu từ 5h30′ sáng và kết thúc lúc 17h. Từ 5h, hàng chục đứa trẻ đã
tập trung trước cổng công ty đợi đến giờ mở cửa vào làm việc. Dưới ánh sáng lờ
mờ lẫn hơi sương chỉ đủ để nhìn mặt nhau, đám trẻ trong những bộ quần áo
phong phanh, mặt mày nhem nhuốc dính đầy dầu nhớt. Tranh thủ thời gian, đứa gặm
bánh mì, đứa nuốt vội mấy miếng xôi để lót dạ cho một ngày làm việc cực nhọc
sắp bắt đầu. Thỉnh thoảng, có em phát ra tiếng ho sặc sụa vì trời lạnh.
Để hiểu rõ hơn về
công việc của những em trẻ thơ này, anh em chúng tôi đóng vai người xin việc
làm vào xưởng điều, được phân qua khu tách vỏ làm ăn theo sản phẩm, nơi những
đứa trẻ thơ đang làm việc. Khu vực nằm cách ly hẳn với những dãy nhà xưởng
khác. Phía trên mái tôn nóng hầm hập. Bên dưới sàn nhà la liệt hạt, vỏ điều,
bao tải, xô chậu dính đầy dầu nhớt… Người lạ lần đầu vào gần như chết ngộp vì
không quen với mùi dầu mỡ, mùi hôi hám từ những xô chậu dơ bẩn lâu ngày không
được chùi rửa…
Ngồi xen lẫn trong
đám công nhân, hàng chục đứa trẻ đang cặm cụi dập máy tách vỏ điều. Không có
tiếng nói chuyện, không có tiếng cười đùa, chỉ quanh quẩn tiếng máy dập liên
tục, đều đặn. Những mảnh vỏ hột điều đen sì nằm chất đống trên mặt bàn cáu bẩn
đầy bụi bặm. Người mới luống cuống với chiếc máy hai lưỡi dao hình khuyết sắc
lẹm, sơ sẩy một chút là có thể “rớt” ngón tay như chơi. Tuy nhiên, những đứa
trẻ vẫn thoăn thoát dập máy, tách vỏ một cách nhuần nhuyễn.
Những trẻ thơ
bị đày ải.
Cuộc
sống của các em chỉ quanh quẩn nơi xưởng điều, hầu hết các em đều không biết
chữ. Hoặc nói như bé Thơ (12 tuổi): “Trước con có được học nhưng nay quên hết
chữ rồi, con chỉ nhớ được chữ o và chữ a thôi”. Xa nhà từ khi tấm bé nhưng
các em đều muốn về quê và đi học. “Về quê được tắm sông, chăn trâu… Nhưng con
nghe ba mẹ nói Tết này vẫn chưa về được, khi nào làm có dư thì mới về”, Em
Khánh ngơ ngẩn với ước mơ trẻ thơ. Còn đôi mắt Em Nam cúi xuống: “Con cũng muốn
về quê hái me. ở đây chán lắm..”.
Đến giờ nghỉ trưa,
chúng tôi mới có dịp tiếp cận đám trẻ. Ngồi bên tôi là bé Duy (12 tuổi), dáng
người nhỏ loắt choắt nhưng giọng điệu thì già chát như một “ông cụ non”: “Mới
vào làm cô không biết, chớ nếu đến trễ một chút coi như ngày đó không có việc.
Cháu làm được 4 năm rồi, mỗi ngày được khoảng hơn 10kg. Làm chậm như cô có mà
húp cháo!”.
Ngồi kế bên, em Bảo
(12 tuổi), có thâm niên 3 năm trong nghề cho biết nhà có 3 anh em từ Bạc Liêu
lên đây mướn nhà trọ cùng ba mẹ. Ngày đầu mẹ vào xưởng, Bảo cũng lon ton đi
theo, lúc đầu phụ mẹ tách vỏ, trông em nhưng làm mãi thành quen nên ngày nào
Bảo cũng đến xưởng nhận khoán hột điều để tách. Chiếc cà mèn đựng cơm của em
bên ngoài dính đầy bụi đất, bên trong một chút cơm nguội và quả trứng luộc, Bảo
nhai ngấu nghiến rồi tiếp tục công việc đang dang dở.
Phần đông các em
nhỏ ở đây đều đến từ các tỉnh miền Tây, theo ba mẹ lên Bình Phước mưu sinh. Tuổi
thơ của các em không được đến trường học, không có những buổi đến trường như
các bạn đồng trang lứa mà là những buổi đi sớm, về trễ, chen lấn, giành giật
nhau từng kí điều, cặm cụi bên bàn tách điều. Khi được hỏi, nhiều em đều mơ ước
được cắp sách đến trường nhưng “Phải phụ giúp gia đình thôi chứ nhà con nghèo
lắm! Đi học thì ai trông em, ai phụ mẹ! Rồi tiền đâu mua sách vở” như lời bé
Duy cúi đầu tiếc nuối.
Làm việc tại xưởng
tách hột điều đã được hơn 5 năm, bé Nam (15 tuổi) được xem là “thủ lĩnh” của
bọn trẻ trong xưởng. Quê Nam ở huyện Hồng Ngự (tỉnh Đồng Tháp) và từ khi còn
bé xíu đã phải theo ba mẹ vào làm việc trong xưởng điều. Cậu bé nhanh nhảu:
“Con ước sao ngày nào cũng là ngày Tết để khỏi phải đi làm, lúc nào cũng là
5h chiều vì đó là giờ được nghỉ làm”.
Ngoài thời gian
làm việc trong xưởng tách hột điều, sau giờ tan ca đám trẻ còn rủ nhau đi nhặt
ve chai, xế chiều nào cũng vậy mấy đứa lại dắt díu nhau loanh quanh những khu
vực công trình gần xưởng điều để mót phế liệu công trình, ve chai và tất cả
những thứ gì còn dùng được mà người ta bỏ đi. Bé Khánh (10 tuổi) là người có
thành tích nhặt ve chai cừ nhất mặc dù lúc nào cũng cặp đứa em gái chưa đầy
tuổi bên hông.
“Con đang góp tiền
để gần Tết được đi chơi Đầm Sen. Trong đây chưa có đứa nào được đi đâu nhé”,
cậu bé vừa thì thầm với tôi vừa như sợ các bé khác nghe được “bí mật” của
mình. Nghe thấy con nói vậy, người mẹ nhìn con với đôi mắt thật buồn: “Muốn
cho con đi học lắm cô ơi, nhưng khổ quá nên mới phải tha con lên đây đi làm.
Nghe con nói nó mơ này mơ nọ tui muốn đứt ruột…”.
Tương lai các em về đâu? nếu chế độ Tà Quyền còn nắm quyền cai
trị.
Chiều muộn, đám trẻ
mệt nhoài sau một ngày “vật lộn” với mớ hột điều. Tôi đưa chiếc xô hạt điều
đã được tách vỏ đặt lên bàn cân, kim đồng hồ nhích nhẹ chỉ con số 2kg. Người
quản lý vỗ vai “lính mới” an ủi “mấy ngày đầu chưa quen chứ làm riết năng suất
sẽ khá hơn!”. Nhìn quanh xưởng, nhiều người nộp sản phẩm trong ngày xong lục
đục ra về. Tuy nhiên ở những góc của xưởng vẫn còn nhiều đứa trẻ đang miệt
mài làm việc.
Bé Thanh (10 tuổi)
bàn tay lem luốc, tóc tai rũ rượi cố tách hết đống hạt điều còn lại. Em phân
bua: “Mẹ về nấu cơm trước rồi nên con và em trai cố làm nốt số hạt điều này!
Làm cho xong ngày mai còn nhận hàng mới chứ không sáng mai ba mẹ con không có
gì làm!”.
Giờ tan ca cũng là
lúc cơn mưa chiều ập tới. Những đứa trẻ đứng tụ tập trú mưa trước hiên phòng
bảo vệ. Câu chuyện mà các em nói với nhau trong lúc chờ tạnh mưa chỉ xoay
quanh câu hỏi: “Hôm nay mày làm được mấy kí?”…
Đã gần 6h tối mà
mưa vẫn chưa tạnh, từng đứa một run run, ướt mèm cố gắng chạy thật nhanh về
nhà trọ, bóng dáng của các em xiêu vẹo trong mưa chiều như trút nước. Rời xưởng
điều, trong tâm trí tôi day dứt một ý nghĩ: nước mắt tuông rơi với bao cảnh
xót thương cho các em khi chính tà quyền csVN biết mà vẫn làm ngơ. Không biết
rồi tương lai, cuộc đời của các em thơ nơi xưởng điều sẽ đi đâu, về đâu?…
chú thích: những hột
điều này hầu hết khi tách ra và đem xấy rồi xuất khẩu, nếu quý vị vào tận nơi
xưởng tách hột điều sẽ không bao giờ nghĩ đến cầm hột điều cho vào miệng…
|
__._,_.___