Làm cách nào chứng tỏ chó có răng?
Ngô Nhân Dụng
Ðảng Cộng sản Trung Hoa mang giàn khoan tới ngự giữa vùng biển
nước ta, khi bị phản đối thì họ làm như không nghe, không hiểu; rồi chính họ
lại la làng. Trong một cuộc nói chuyện ở cấp cao nhất, giữa các bộ trưởng ngoại
giao; khi ông Phạm Bình Minh gọi điện thoại cho ông Dương Khiết Trì than phiền
về việc công ty CNOOC chiếm ngự vùng biển Việt Nam, Dương Khiết Trì đã “kêu gọi
phía Việt Nam ngừng quấy nhiễu các hoạt động của các công ty Trung quốc ở khu
vực quần đảo Tây Sa,” theo bản tin Tân Hoa Xã. Người Việt Nam gọi đó là “Vừa
cướp vừa la làng;” hoặc “Vừa đánh trống đánh trống vừa ăn cướp.”
Trung Cộng đã chiếm Hoàng Sa từ năm 1974, người Trung Hoa đặt tên
là Tây Sa. Ông Dương Khiết Trì còn dạy dỗ ông Phạm Bình Minh rằng: “Quần đảo
Tây Sa là một phần lãnh thổ Trung Quốc và không có tranh chấp ở đó.” Trong khi
ông Dương Khiết Trì trách mắng người Việt Nam “quấy nhiễu” công việc làm ăn của
công ty CNOOC thì Hoàn Cầu Thời Báo, một cơ quan ngôn luận của Cộng sản Trung
Hoa lên tiếng đe dọa sẽ “dạy cho Việt Nam một bài học” nếu cản trở chuyện tìm
kiếm dầu của CNOOC.
Năm 1979, Trung Cộng đã “dạy cho Việt Nam một bài học” một
lần rồi; sau khi ông Lê Duẩn dại dột theo Nga chống Tàu. Không những thế, Lê
Duẩn còn dại dột sửa Hiến Pháp, hung hăng xác nhận ngay trong lời nói đầu rằng
Trung Quốc (cùng với Pháp, Mỹ) là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam. Trên
thế giới chưa có một quốc gia nào ngu ngốc đến mức kể tên các quốc gia thù
nghịch công khai ngay trong bản Hiến Pháp như vậy.
Nhưng đám con cháu của ông Lê Duẩn bây giờ thì ngược lại, lúc nào
cũng nhún nhường, nếu không phải là khúm núm khi đối diện với thiên triều.
Trước cảnh vùng biển nước mình bị xâm phạm trắng trợn, ông Phạm Bình Minh vẫn
còn xác định “...luôn thể hiện thiện chí, kiên trì giải quyết thỏa đáng bất
đồng thông qua đàm phán, đối thoại và các biện pháp hòa bình khác theo đúng
nhận thức chung của Lãnh đạo cấp cao hai nước...” Ðàm phán, đối thoại thế nào
được khi người đối diện hoàn toàn không nghe mình nói gì cả?
Trước cảnh chiến
thuyền Trung Cộng kèm sát hai bên, đâm thẳng vào tàu cảnh sát biển của nước
mình, ông Phạm Bình Minh vẫn còn nhấn mạnh đến những chữ “tin cậy, hợp tác;”
chỉ dám than phiền rằng hành động cướp biển này “ảnh hưởng tiêu cực đến sự tin
cậy chính trị và các mặt hợp tác giữa hai nước!” Trong lúc toàn dân phẫn nộ, hô
nhau đi biểu tình, thì ông bộ trưởng ngoại giao chỉ dám nói đến mối lo “tổn
thương tình cảm của người dân Việt Nam.” Còn công an của chế độ thì vẫn lo bắt
giam Anh Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh. Ðối với dân thì đàn áp, với ngoại bang thì run
rẩy.
Thái độ nhún nhường, rụt rè như “gà phải cáo” này chắc chắn không
có hiệu quả. Không những thế, còn làm cho đối phương khinh thường và làm tới
nữa. Ðảng Cộng sản Việt Nam đã chịu nhịn nhục như vậy từ năm 1992, khi Nguyễn
Văn Linh, Phạm Văn Ðồng kéo nhau sang Thành Ðô xin quy phục, mong được tha thứ
cho những lầm lỗi đã phạm thời Lê Duẩn.
Trong các vụ tranh chấp ở Biển Ðông, thay vì liên kết với các nước
Ðông Nam Á khác để đối phó với Trung Cộng, Cộng sản Việt Nam lại hoàn toàn theo
đường lối của Bắc Kinh là chỉ thương thuyết giữa hai nước mà thôi.
Trong hai
năm qua, Trung Cộng đã cướp những hòn đảo của Philippines và Malaysia; thay vì
phản ứng tập thể cùng hai quốc gia đồng hoạn nạn, hoặc ít nhất lên tiếng bày tỏ
mối quan tâm, chính quyền Hà Nội hoàn toàn im tiếng.
Năm nay, khi Philippines
làm đơn kiện “Ðường Chín Ðoạn” của Trung Quốc trước tòa án quốc tế, Manila yêu
cầu hỗ trợ nhưng Hà Nội vẫn làm ngơ! Thái độ “cháy nhà hàng xóm bình chân như
vại” này đưa tới hậu quả bây giờ.
Không một nước nào lên tiếng bênh vực nước ta
khi bị Trung Cộng bắt nạt trắng trợn. Không những “bình chân như vại” khi các
nước láng giềng bị Trung Cộng đè nén, chính quyền cộng sản còn cúi đầu nhịn
nhục ngay cả khi ngư dân Việt mình bị người Trung Quốc cướp, phá.
Thay vì rút
đại sứ của mình về nước và gọi đại sứ Trung Quốc đến mắng vào mặt, chính quyền
Hà Nội lại chỉ phản đối nhẹ nhàng ở cấp thấp nhất, làm như các hành động cướp
bóc, xâm lấn đó chỉ là những xung đột địa phương. Chắc chắn giới lãnh đạo Bắc
Kinh cũng như dân chúng Trung Hoa coi thái độ chịu nhịn nhục nhã này là dấu
hiệu yếu ớt, yếu ớt và hèn hạ. Tự nhiên, họ phải tiếp tục “được đằng chân lân
đằng đầu;” đưa tới cảnh CNOOC lộng hành.
Phải chấm dứt thái độ cúi đầu, ngậm miệng nhục nhã đó.
Hành động đầu tiên mà chính quyền Hà Nội có thể làm được là chấm
dứt không tuân theo đường lối thương thuyết song phương, một chiến thuật chia
rẽ các đối thủ của Bắc Kinh. Phải xin tòa án thế giới xét xử các vấn đề tranh
chấp do công ty CNOOC mới gây ra. Dù Bắc Kinh không chịu ra tòa đối chất, nhưng
hành động này sẽ đặt họ vào thế yếu. Nhất là khi cuộc tranh chấp diễn ra ở mức
độ căng thẳng hơn, có thể đổ máu, thì trước dư luận thế giới Việt Nam sẽ ở thế
mạnh hơn.
Ðưa đơn kiện chính quyền Bắc Kinh và công ty CNOOC là một cách phủ
nhận lời nói của ông Dương Khiết Trì, khi ông ta nói rằng “không có tranh chấp”
ở quần đảo Hoàng Sa. Ðây là một câu nói rất quan trọng, cần phải bác bỏ ngay,
và bác bỏ một cách cương quyết; để đặt trên bàn một căn bản pháp lý có lợi cho
nước mình.
Dương Khiết Trì nhấn mạnh rằng, “Quần đảo Tây Sa là một phần lãnh
thổ Trung Quốc và không có tranh chấp ở đó,” vì một lý do: Luật biển quốc tế
xác định khi một vùng biển đang ở trong tình trạng tranh chấp giữa nhiều quốc
gia thì không nước nào được phép khoan dầu khí trong đó.
Bây giờ, người Việt Nam phải chứng tỏ cho cả thế giới thấy và hiểu
rằng quần đảo Hoàng Sa, bản đồ thế giới gọi là Paracels, đã là một vùng “có
tranh chấp” từ năm 1974 đến nay. Cho nên, việc công ty CNOOC đem giàn khoan tới
đó là bất hợp pháp.
Chứng minh Paracels đang nằm trong vòng tranh chấp không phải là
việc khó. Trung Cộng đã đem chiến thuyền tới chiếm quần đảo này vào Tháng Giêng
năm 1974. Các nhân chứng vẫn còn sống. Các tờ báo quốc tế loan tin này vẫn còn
đầy trong các thư viện. Phim ảnh cũng sẵn đó, đầy trên các mạng, kể cả phim
chiếu cảnh những tù binh Việt Nam Cộng Hòa được Trung Cộng trả về nước.
Dù
chính quyền Bắc Kinh không chịu ra trước tòa, Việt Nam vẫn có thể trình bày tất
cả các bằng chứng trên trước tòa án và trước dư luận thế giới. Dù các trọng tài
không xác định ngay rằng Hoàng Sa thuộc chủ quyền nước ta, thì ít nhất cũng
phải công nhận đây là một vùng biển đang có tranh chấp. Một khi đã xác định
tính chất tranh chấp rồi, thì mọi hành động của CNOOC hay các công ty Trung
Quốc khác ở vùng này đều bất hợp pháp.
Không những thế, trước tòa án và dư luận quốc tế, địa điểm mà
CNOOC đang bố trí giàn khoan HD-981 trong “lô 143” ở vùng biển Paracels rõ ràng
là bất hợp pháp, ngay cả khi giả thiết rằng quần đảo Paracels có thể thuộc
quyền của Bắc Kinh. Vì “lô 143” này hoàn toàn thuộc vùng đặc quyền kinh tế và
thềm lục địa 120 hải lý từ bờ biển tỉnh Quảng Ngãi của Việt Nam.
Trong khi đó,
giàn khoan HD-981 cách đảo Tri Tôn hơn 18 hải lý. Mà theo Quy ước Luật biển của
Liên Hiệp Quốc (UN Convention on the Law of the Sea) thì “hải phận” của các hòn
đảo nhỏ không người ở như thế chỉ được kể là bao gồm vùng biển chung quanh cách
hòn đảo 12 hải lý mà thôi. Nghĩa là dù Bắc Kinh cố bám lấy ý kiến “Quần đảo Tây
Sa là một phần lãnh thổ Trung Quốc” thì việc khai thác HD-981 cũng bất hợp
pháp, vì nó ở xa hòn đảo tới 18 hải lý.
Tóm lại, trước khi bàn tới những hành động khác nhằm bảo vệ vùng
biển nước ta không cho các công ty Trung Quốc chiếm đoạt, chính quyền Hà Nội
phải lập tức đưa vấn đề tranh chấp này ra trước tòa án trọng tài về luật biển.
Không lo bị thiệt hại nào hết, mà chỉ có lợi thôi.
Nếu không nhân cơ hội này “làm cho vỡ nhẽ” về vấn đề chủ quyền
trên quần đảo Hoàng Sa, thì Trung Cộng sẽ cho CNOOC tiếp tục những hành động
tương tự như giàn khoan HD-981, ở các lô khác. Họ cố ý tiến từng bước một, đặt
cả thế giới trước những tình trạng đã rồi, mở rộng vùng hoạt động theo lối tầm
ăn dâu. HD-981 mở đầu cho vết dầu loang, sẽ lan ra xa mãi. Lúc đó thì không còn
gỡ được nữa.
Phạm Bình Minh đã dọa Dương Khiết Trì rằng: “Việt Nam sẽ áp dụng
mọi biện pháp phù hợp cần thiết để bảo vệ các quyền và lợi ích chính đáng.”
Những lời nói suông đó đã được nhắc đi nhắc lại hàng trăm lần rồi. Dương Khiết Trì bỏ ngoài tai, giống như nghe tiếng chó sủa mãi nhưng biết con chó này không có răng. Bây giờ là lúc đảng Cộng sản Việt Nam phải chứng tỏ dân Việt cũng có răng, dù mới chỉ đưa ra một hàm răng pháp lý.
Theo tin tức quốc tế thì giàn khoan dầu của CNOOC sẽ chỉ hoạt động
cho tới Tháng Tám năm nay. Từ đây tới lúc đó, nếu kéo dài được cuộc tranh tụng
về pháp lý thì có thể Trung Cộng sẽ có lý do để rút giàn khoan về mà không bị
mất mặt. Vùng đáy biển ở Lô 143 đã được chính phủ Việt Nam Cộng Hòa thuê các
công ty Mỹ thăm dò từ trước năm 1974. Trong lòng đất có bao nhiêu dầu lửa, hiện
nay cũng chưa ai biết chắc.
Ðối với công ty CNOOC, đây không phải là một món
lợi chắc chắn. Nhưng đối với dân tộc Việt Nam, đây là vấn đề chủ quyền và thể
diện không thể lùi bước được. Trong ba tháng sắp tới, việc tối thiểu mà chính
quyền cộng sản ở Việt Nam có thể làm được là nộp đơn kiện Cộng sản Trung Quốc
về vấn đề chủ quyền của tất cả quần đảo Hoàng Sa. Phải bắt đầu quốc tế hóa cuộc
tranh chấp này.
Từ năm 1974 đến nay đảng Cộng Sản đã hoàn toàn ngậm miệng khi
Trung Cộng cướp Hoàng Sa. Chính vì thế Dương Thiết Trì mới ngang nhiên nói
“không có tranh chấp.” Bây giờ là cơ hội cho đảng Cộng sản mở miệng, sửa chữa
lỗi lầm nhục nhã 40 năm đó. Họ chịu trách nhiệm trước lịch sử về nỗi nhục “quốc
sỉ” này.