Tranh
đấu thời Hán Ngụy
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Những
người đang đấu tranh cho Tự do Dân chủ Nhân quyền trong thời Hán Ngụy gian lao
nguy hiểm hơn thời Mỹ Nguỵ nhiều, mặc dù họ không tiếp tay với địch như những
người tranh đấu thời CMKN. Ai nghi ngờ cứ hỏi BS. Huỳnh Tấn Mẩm ngày xưa còn
sinh viên tranh đấu cho phía địch của VNCH có bị “côn đồ” đánh đập, móc túi,
bóp dế, chụp giật rồi bỏ chạy như hôm nay những cô cậu sinh viên học sinh vừa
bị tại Hà Nội và Sài Gòn chỉ vì “cái tội” xuống đường phát tờ copy của Bản
Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền không?...
*
So
với thời “Mỹ Ngụy” trước kia, cuộc tranh đấu trong thời Hán Ngụy gặp khó khăn,
nguy hiểm gấp bội phần. Điều này cho thấy lòng can đảm, sự hy sinh của những
người xuống đường hôm nay quả cảm đáng khâm phục dường nào.
Trước
khi vào nội dung, người viết mở ngoặc để xin phép mượn và cảm ơn Luật sư Đinh
Thạch Bích hai chữ Hán Ngụy của tiên sinh, trên Diễn đàn Vietnam Exodus, nghe
chính xác cách gì để đưa vào tựa bài này. Đóng ngoặc.
Nói tới Hán Ngụy là
không thể không “liên hệ” tới “Mỹ Ngụy”. Chữ “Ngụy” trong “Mỹ Ngụy, Ngụy quyền,
Ngụy quân, nhạc Ngụy” vân vân mà ta nghe vừa buốt óc đọc sưng mắt vừa khôi hài
vì “tính” mỉa mai trớ troe của nó suốt mấy thập niên qua.
Tuy
được viết ra cùng chữ, phát ra đồng âm y chang với “Ngụy” trong Hán Ngụy, nhưng
ý nghĩa đính thực lại là Chân; còn Ngụy đi theo Tàu Khựa - Hán Ngụy - mới là
Ngụy thứ thiệt, ngụy chính hiệu Bà Lang Trọc; ngụy chính hiệu Xà bông Cô Ba 72
phần dầu; ngụy chính hiệu “con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô”, tức là
đồ xỏ lá, xạo ke, lưu manh, gian dối, lừa đảo, giả mạo, đểu cáng... đại khái là
không tin được, đúng như lời dạy chính xác cực kỳ của vị “vạn thế sư biểu”
người Việt gốc Việt Nguyễn Văn Thiệu, “ Đừng nghe những gì...”. Khi nói đến Hán
Ngụy là phải nhớ đó là Ngụy thứ thiệt.
Làm
thế nào để phân biệt Ngụy thứ thiệt với Ngụy Ngon, Ngụy Ngay, Ngụy thấy mà thèm
nhỏ dãi trên tay mang cái đồng hồ có cửa sổ không người lái, trong nhà Ngụy
thấy mà thèm cái TV “ngồi” trong nhà chứ không phải chạy nhông nhông ngoài
đường Hà Nội, Ngụy Văn Thà anh hùng chỗ trận tiền biển cả quyết hy sinh tính
mạng để bảo vệ Tổ quốc, chứ không phải phường núp núp, luồn lách đi đêm với
giặc vì quyền lợi của băng đảng mà đưa VN vào thời kỳ Bắc Thuộc mới?
Không
cần vận dụng tới Duy vật biện chứng pháp để “vạch mặt” Ngụy luồn Hán, chỉ cần
nhìn qua vài ba hiện tượng sờ sờ - không cách chi chối cãi, nỏ đàng mô chối
cãi. Chẳng hạn như câu chuyện tự bạch của chiến sĩ gái Dương Thu Hương từng háo
hức “đi ta đi giải phóng Miền Nam” nhưng khi vào đến Sài Gòn vừa được “giải
phóng” mới bật ngửa ra mình bị lừa, bèn ngồi bên lề đường Lê Lợi trước mớ sách
báo “văn hóa đồi trụy Mỹ Ngụy” mà nghẹn ngào thốt lên, “Man rợ đã chiến
thắng văn minh”. Chẳng hạn như sau 38 năm “giải phóng”, Nhạc Ngụy còn gọi
là “Nhạc Vàng” đã đánh tan hoang “Nhạc Đỏ” (Hỡi những kẻ còn cứng lòng, hãy đến
nghe nhạc thính phòng đó đây khắp nước, hay nhìn những “Show” Chế Linh, Quang
Lê... về nước hát Nhạc Ngụy giữa Hà Nội, thì biết..). Chẳng hạn nhờ Đổi, Mới
mình Cũ “Ngụy” (Mỹ Ngụy) mà Kách Mạng thoát nạn bo bo ngày ba bữa. Nạn bột mì
đen Liên Xô nuốt vô tối mặt tối mày. Nạn uống cà phê ướp... háng vì ngăn sông
cấm chợ; thử hỏi Kách Mạng chân chính ở chỗ nào khi hạt cà phê cũng phải sống
chui rúc trong quần chúng các chi các bà, như Ba Ếch chui rúc trong rừng tràm
rạch giá thời chống Mỹ phá nước... và Ngụy thứ thiệt “hiện đại” nhất là “GS.
Tiến sĩ Khoa học” Vũ Minh Giang, Chủ tịch Hội đồng Khoa học và Đào tạo ĐHQGHN
vừa lên án người dân Ukcraina kéo đổ, đập, đạp tượng Lê Nin là “hành
động thiếu văn hóa vì đó là di tích lịch sử”, và “GS.TS còn dạy rằng “Đánh
giá lịch sử cần cái nhìn bình tĩnh, tôn trọng khách quan, gắn với hoàn cảnh
lịch sử. Tôi nhìn thấy sự trân trọng quá khứ vẫn là thuộc tính của người Việt
Nam, nhất là đối với những người trong quá khứ đã từng có ơn với mình”, trong
khi giật sập rồi đem dấu mất tông tích Tượng đài Người lính VNCH ngồi ngậm ngùi
Thương tiếc đồng đội đã hy sinh.
Nói
“Hán Ngụy” là chính xác 100% em ơi chiều nay 100%. Rằng thì là không ngụy sao
được khi miệng thì hô “giải phóng dân tộc”, nhưng xua quân đi “ta đánh
Miền Nam là đánh cho ông Liên Xô và ông Trung Quốc”; mồm “giành độc lập đất
nước” mà tay thì ký hết công hàm dâng Hoàng Sa, Trường Sa, lại đến Hiệp định
Biên giới cắt Nam Quan, Bản Dốc, hải phận cho kẻ thù truyền kiếp.
Thành thử từ rày về sau,
khi nói đến Ngụy là ai cũng tự động hiểu đó là Ngụy đúng nghĩa đúng chữ.
Người viết hơi dông dài
cũng vì thành phần giới già… đầu mà óc thì vưỡn trẻ thơ với chữ Ngụy; thêm vào
đó là cũng vì một bộ phận không nhỏ trong “những người muôn năm cũ” chẳng hay
“hồn ở đâu bây giờ” mà mở miệng là Ngụy này Ngụy kia, rồi còn gọi ngày mình
xách quần chạy trối chết là “giải phóng” một cách tự nhiên như người... Mong
quý bạn đọc niệm tình tha thứ cho hạ nhân cái tội cà kê dê ngổng chẳng đặng
đừng.
Trở lại việc Tranh đấu
thời Hán Ngụy hôm nay gặp khó khăn gấp bội thời “Chống Mỹ kíu nước”.
Thời “Chống Mỹ Kíu Nước”
(CMKN), luật pháp cho phép tụ tập đông người, xuống đường biểu tinh, khác với thời
Hán Ngụy bị cấm ngặt kể cả để bày tỏ lòng yêu nước, kêu gọi chống ngoại xâm;
Thời CMKN chỉ có Cảnh
Sát mà không có Côn An, Dân Phòng, Quần chúng tự phát điên muốn đánh ai thì
đánh, chẳng những không bị phạt mà còn được khen thưởng bằng tiền mặt hẳn hoi;
Thời CMKN có báo chí Tự
do nên Nhân viên công lực không thể muốn đánh ai thì đánh như thời Hán Ngụy chỉ
có báo đời báo hại, dân xuống đường chỉ hô “HS-TS-VN” cũng ăn đòn Kunfu, bị
khiêng như khiêng con lợn có béo lòng mới ngon cho Đại úy CA đạp vào mặt tỉnh
bơ;
Thời CMKN ai làm nấy
chịu chứ không như thời Hán Ngụy bị nhà nước khủng bố những người ruột thị, gây
áp lực lên cha mẹ già yếu, vợ dại con thơ...;
Thời CMKN nếu người
xuống đường làm điều gì ảnh hưởng đến an ninh trật tự thì Cảnh Sát bắt phạt ở đó
hay đưa về đồn, chứ không như thời Hán Ngụy ngoài việc đánh đập tại chỗ, đưa về
đồn còn cho người đến tận nhà quăng mắm tôm kít đái, khóa trái cửa nhà, rinh
rập ngăn cản khách đến nhà;
Thời CMKN ai làm gì sai
thì có luật phạt theo tội, không liên quan gì đến chỗ cư trú chứ không như thời
Hán Ngụy Công an khu vực bắt buộc chủ nhà đuổi không cho ở mặc dâu hợp đông
thuê nhà còn hiệu lực;
Thời CMKN không có
chuyện học sinh sinh viên bị đuổi học vì chống nhà nước như thời Hán Ngụy, chỉ
hô “Tàu khựa cút về nước” hay“Đi chết đi, đảng CS bán nước” cũng bị đuổi học;
Thời CMKN, đang ở tù vì
tội hoạt động cho địch quân cũng được nhà tù tạm tha cho ra đi thi Tú Tài, chứ
không như Thời Hán Ngụy không có chuyện tù nhân được đi thi, và với cái tội
hoạt động cho địch thì chỉ có sinh thì (chết);
Thời CMKN, nếu phải “vô
phúc đáo tụng đình” thì cũng có luật sư, có chánh án nghiêm minh, độc lập với
Hành Pháp, xử công khai chứ không như thời Hán Ngụy, nói là xử công khai, nhưng
lại ủm nhủm, dàn quân ra ngăn cản báo giới, ngăn cản, đe dọa người đi xem kể cả
người thân, còn bản án đọc lên chiếm nhiều thời gian hơn giờ nghị án chứng tỏ
đã có sẵn trong túi quan tòa;
Thời CMKN, muốn bắt ai
là phải có trát tòa đàng hoàng ngọai trừ bị bắt quả tang về tội hình sự, phá
rối an ninh, chứ không như thời Hán Ngụy Công an phải trùm hai bao cao su đã
qua sử dụng để ngụy trang đi bắt người ta giữa đêm hôm;
Thời CMKN, khi bắt ai
người ta nói rõ bắt vì tội gì, chứ không như thời Hán Ngụy phải vận dụng đến
“tội trốn thuế” để bắt “tội” yêu nước, xuống đường hô hào chống xâm lăng;
Thời CMKN nếu bị bắt vì
tội đi theo địch hoạt, động làm lợi cho địch, xét theo luật mà phạt tù đàng
hoàng chứ không như thời Hán Ngụy bắt người xuống đường kêu oan nhốt vào trại
Phục hồi Nhân phẩm...
Nói
chung đại khái là sự khác biệt giữa Thời Mỹ “Ngụy” và Thời Hán Ngụy cơ bản là
như thế. Từ đó suy ra những người đang đấu tranh cho Tự do Dân chủ Nhân quyền
trong thời Hán Ngụy gian lao nguy hiểm hơn nhiều, mặc dù họ không tiếp tay với
địch như những người tranh đấu thời CMKN. Ai nghi ngờ cứ hỏi BS. Huỳnh Tấn Mẩm
ngày xưa còn sinh viên tranh đấu cho phía địch của VNCH có bị “côn đồ” đánh
đập, móc túi, bóp dế, chụp giật rồi bỏ chạy như hôm nay những cô cậu sinh viên
học sinh vừa bị tại Hà Nội và Sài Gòn chỉ vì “cái tội” xuống đường phát tờ copy
của Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền không.
Nhưng
có điều chắc chắn là cuộc đấu tranh hôm nay sẽ đạt đến chiến thắng trong một
ngày không xa. Một chiến thắng chắc chắn sau này sẽ không có người hối hận mình
đã tham dự. Vì đây là cuộc Đấu tranh Giải phóng Dân tộc và Bảo vệ Tổ quốc Việt
Nam.
Nhũn nhặn hay hèn... ?
|
||||
Đáng lí ra phía VN phải phản đối theo tinh thần đó, nhưng đọc bản phát biểu của Bộ Ngoại giao VN tôi cứ tức anh ách và cảm thấy rất khó chịu. Có khi chính
thái độ
Thế là chuyện nhiều người tiên đoán đã đến: Chính quyền Trung Quốc đem giàn khoan
vào vùng biển của Việt Nam để thăm dò và khai
thác dầu khí. Đây là một sự xâm lăng trắng trợn. Không còn từ nào khác hơn là “xâm lược”. Đáng lí ra phía
VN phải phản đối theo tinh thần đó, nhưng đọc bản phát biểu của Bộ Ngoại giao VN tôi cứ tức anh ách và cảm thấy rất khó chịu. Có khi chính
thái độ này làm cho Tàu càng ngày càng lấn tới và với tình trạng này VN sẽ dần dần mất chủ quyền.
Phát biểu của Bộ Ngoại giao Việt Nam đọc lên cứ như là họ lấy một bản tuyên bố đã có sẵn từ lâu ra dùng. Thật vậy, như thường lệ, phía VN phản đối cho có lệ với những từ ngữ cứ như là … đọc kinh. Vẫn những từ ngữ cũ mèm (“có đầy đủ bằng chứng lịch sử”), vẫn cách nói chung chung (“bất hợp pháp và vô giá trị”), và vẫn cương một cách yếu ớt (“kiên quyết phản đối”), và không dám gọi tên kẻ thù:
Phát biểu của Bộ Ngoại giao Việt Nam đọc lên cứ như là họ lấy một bản tuyên bố đã có sẵn từ lâu ra dùng. Thật vậy, như thường lệ, phía VN phản đối cho có lệ với những từ ngữ cứ như là … đọc kinh. Vẫn những từ ngữ cũ mèm (“có đầy đủ bằng chứng lịch sử”), vẫn cách nói chung chung (“bất hợp pháp và vô giá trị”), và vẫn cương một cách yếu ớt (“kiên quyết phản đối”), và không dám gọi tên kẻ thù:
|
“Việt Nam có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý khẳng định chủ quyền của mình đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, cũng như quyền chủ quyền và quyền tài phán đối với vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của mình được xác định phù hợp với Công ước Liên hợp quốc về Luật Biển 1982. Mọi hoạt động của nước ngoài trên các
vùng biển của Việt Nam khi chưa được phép của Việt Nam đều là bất hợp pháp và vô giá trị, Việt Nam kiên quyết phản đối."
Cái câu này hình như có sẳn trong tủ, lâu lâu lấy ra dùng cho mọi trường hợp. Chính tính “đa năng” này làm cho lời phản đối của VN rất hài hước. Tại sao gọi chung là “nước ngoài” trong khi kẻ thù ngay trước mắt mình là Tàu – China? Kẻ thù đem giàn khoan vào khai thác vùng biển của mình, thì sao gọi là “vô giá trị” được chứ? Phải gọi là xâm lăng – invasion. Sao chỉ có “phản đối”, tại sao không “Yêu cầu rút dàn khoan ra khỏi lãnh hải của Việt Nam lật tức”? Càng nhũn nhặn thì chúng càng làm tới và càng khinh.
Điều đáng nói là trong khi Trung Quốc chuẩn bị xâm lăng lãnh hải của ta qua giàn khoan thì không biết các lực lượng bảo vệ Việt Nam đã làm gì. Chắc chắn khi họ kéo giàn khoan đến VN họ cũng tốn khá nhiều thì giờ. Với vệ tinh, GIS, tàu ngầm, tàu nổi, máy bay, v.v... chắc chắn VN đã biết trước động thái của Tàu. Nhưng biết rồi để làm gì thì chúng ta không biết. Có báo cáo lên trên không? Chắc là có. Nhưng nếu vậy thì tại sao các lãnh đạo VN không lên tiếng?
Điều lạ lùng là cho đến nay vẫn chưa có một trong tứ trụ lên tiếng. Ngay cả bộ trưởng ngoại giao cũng im lặng, chỉ để cho một anh chàng trẻ măng và nhẵn nhụi đứng ra đọc bản lên tiếng! Ông Nguyễn Khắc Mai, một cựu quan chức cao cấp, cũng đặt vấn đề và cho rằng việc lãnh đạo cao cấp nhất không lên tiếng trước sự xâm lược của Tàu, ông cảm “rất bất bình và thấy xấu hổ, nhục nhã khi một người lãnh đạo trước một sự kiện lớn của dân tộc lại không hề có một nửa ý kiến. Như thế tấm lòng của anh với dân, với đất nước là thế nào, anh sợ cái gì và tại sao anh không dám lên tiếng để phát động sức mạnh của nhân dân bảo vệ đất nước?”
Chính cách ứng phó như thế làm cho Tàu càng lấn tới. Ông Vũ Cao Phan, một quan chức trong Hội hữu nghị VN-TQ nói chí lí “Tại sao Trung Quốc có hành động như thế? Thì họ có ý đồ của họ nhưng cũng xuất phát từ cách hành xử của chúng ta. Chúng ta ứng xử mà không để cho người ta phải nể trọng, cách ứng xử của chúng ta không đến nơi. Tôi không muốn chúng ta phải tỏ ra một cách cực đoan về vấn đề Trung Quốc nhưng phải làm sao cho Trung Quốc thấy rằng không thể trong quan hệ với Việt Nam mà hôm nay nói thế này mai lại làm thế khác được.”
Trước sự xâm lược của kẻ thù, chỉ có người dân mới bảo vệ đất nước thôi. Các quan chức nói đến việc vận động dân chúng đứng lên phản đối Trung Quốc. Nhưng với sự nhũn nhặn của phía chính phủ VN, và trong bối cảnh những vụ bắt bớ giam cầm người bất đồng chính kiến, tôi nghĩ việc huy động được sức mạnh và sự đồng lòng của người dân là một thách thức khó vượt qua.
Cái câu này hình như có sẳn trong tủ, lâu lâu lấy ra dùng cho mọi trường hợp. Chính tính “đa năng” này làm cho lời phản đối của VN rất hài hước. Tại sao gọi chung là “nước ngoài” trong khi kẻ thù ngay trước mắt mình là Tàu – China? Kẻ thù đem giàn khoan vào khai thác vùng biển của mình, thì sao gọi là “vô giá trị” được chứ? Phải gọi là xâm lăng – invasion. Sao chỉ có “phản đối”, tại sao không “Yêu cầu rút dàn khoan ra khỏi lãnh hải của Việt Nam lật tức”? Càng nhũn nhặn thì chúng càng làm tới và càng khinh.
Điều đáng nói là trong khi Trung Quốc chuẩn bị xâm lăng lãnh hải của ta qua giàn khoan thì không biết các lực lượng bảo vệ Việt Nam đã làm gì. Chắc chắn khi họ kéo giàn khoan đến VN họ cũng tốn khá nhiều thì giờ. Với vệ tinh, GIS, tàu ngầm, tàu nổi, máy bay, v.v... chắc chắn VN đã biết trước động thái của Tàu. Nhưng biết rồi để làm gì thì chúng ta không biết. Có báo cáo lên trên không? Chắc là có. Nhưng nếu vậy thì tại sao các lãnh đạo VN không lên tiếng?
Điều lạ lùng là cho đến nay vẫn chưa có một trong tứ trụ lên tiếng. Ngay cả bộ trưởng ngoại giao cũng im lặng, chỉ để cho một anh chàng trẻ măng và nhẵn nhụi đứng ra đọc bản lên tiếng! Ông Nguyễn Khắc Mai, một cựu quan chức cao cấp, cũng đặt vấn đề và cho rằng việc lãnh đạo cao cấp nhất không lên tiếng trước sự xâm lược của Tàu, ông cảm “rất bất bình và thấy xấu hổ, nhục nhã khi một người lãnh đạo trước một sự kiện lớn của dân tộc lại không hề có một nửa ý kiến. Như thế tấm lòng của anh với dân, với đất nước là thế nào, anh sợ cái gì và tại sao anh không dám lên tiếng để phát động sức mạnh của nhân dân bảo vệ đất nước?”
Chính cách ứng phó như thế làm cho Tàu càng lấn tới. Ông Vũ Cao Phan, một quan chức trong Hội hữu nghị VN-TQ nói chí lí “Tại sao Trung Quốc có hành động như thế? Thì họ có ý đồ của họ nhưng cũng xuất phát từ cách hành xử của chúng ta. Chúng ta ứng xử mà không để cho người ta phải nể trọng, cách ứng xử của chúng ta không đến nơi. Tôi không muốn chúng ta phải tỏ ra một cách cực đoan về vấn đề Trung Quốc nhưng phải làm sao cho Trung Quốc thấy rằng không thể trong quan hệ với Việt Nam mà hôm nay nói thế này mai lại làm thế khác được.”
Trước sự xâm lược của kẻ thù, chỉ có người dân mới bảo vệ đất nước thôi. Các quan chức nói đến việc vận động dân chúng đứng lên phản đối Trung Quốc. Nhưng với sự nhũn nhặn của phía chính phủ VN, và trong bối cảnh những vụ bắt bớ giam cầm người bất đồng chính kiến, tôi nghĩ việc huy động được sức mạnh và sự đồng lòng của người dân là một thách thức khó vượt qua.
Nguyễn Văn Tuấn
Nguyễn Hưng Quốc - Bỗng
dưng họ hèn quá vậy?
Thứ Hai, ngày 05 tháng 5 năm 2014
Mấy
ngày vừa qua, trên các trang mạng xã hội, người ta bàn luận rất nhiều về việc
giàn khoan HĐ81 của Trung Quốc đang “tác nghiệp” tại khu vực quần đảo Trường Sa
nằm trong vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam. Trên các cơ quan
ngôn luận chính thức của Việt Nam, ngược lại, chỉ có tờ PetroTomes lên tiếng.
Phát ngôn viên Bộ ngoại giao cũng chỉ lên tiếng một cách dè dặt và bâng quơ như
thường lệ. Tại sao vậy?
***
Trong lịch sử Việt Nam
có nhiều nhà lãnh đạo hèn.
Mạc Đăng Dung bị xem
là hèn khi phủ phục cắt đất dâng cho nhà Minh. Các vua nhà hậu Lê bị xem là hèn
khi để cho các chúa Trịnh uy hiếp từ đời này qua đời khác; trong đó người hèn
nhất là Lê Chiêu Thống, chạy sang quỳ luỵ nhà Thanh để chống lại Tây Sơn, cuối
cùng bị thảm bại, v.v…
Tuy nhiên, cho đến gần
đây, hầu như chưa ai cho các nhà lãnh đạo cộng sản là hèn cả.
Mà thật, ngay cả những
người chống cộng cực đoan và thô thiển nhất cũng không thể nói cộng sản là hèn.
Có thể nói là họ cuồng tín, độc tài, độc ác, tham quyền cố vị, lạc hậu, hẹp
hòi, nghi kỵ, giả dối, dốt nát về kinh tế, chà đạp lên dân chủ và nhân quyền,
quá lệ thuộc về tư tưởng trước các đàn anh, từ Liên Xô (cũ) đến Trung Quốc.
Nhưng khó nói được là họ hèn.
Hơn nữa, trong một
thời gian dài, nói họ là anh hùng cũng không quá đáng. Không anh hùng sao được
khi, trước năm 1945, họ sẵn sàng hy sinh cuộc sống an toàn và êm ấm của họ và
gia đình họ để tham gia vào các cuộc tranh đấu giành độc lập, bất chấp bao
nhiêu nguy hiểm, kể cả chết chóc và tù đày? Không anh hùng sao được khi họ tiến
hành cuộc kháng chiến chống Pháp cực kỳ gian khổ để cuối cùng, năm 1954, trở
thành thuộc địa đầu tiên đánh bại đế quốc Pháp? Tính chất anh hùng trong cuộc
chiến tranh 1954-75 phức tạp và tế nhị hơn: trong khi không thể nói là họ anh
hùng khi tìm cách bắn giết dân chúng ở miền Nam, chúng ta không thể không thừa
nhận là họ anh hùng khi họ chịu đựng những trận mưa bom của Mỹ đổ xối xả xuống
miền Bắc và theo đuổi cuộc chiến đấu đến cùng. Rồi trong cuộc chiến tranh với
Pol Pot và nhất là cuộc chiến tranh với Trung Quốc vào năm 1979: Phải nói là họ
anh hùng.
Tôi biết có thể sẽ có
nhiều người phản đối những ý kiến tôi vừa nêu. Tuy nhiên, tôi cũng biết: Phản
đối thì phản đối, nhưng họ cũng không thể nói là các nhà lãnh đạo cộng sản,
trong các trường hợp trên, là hèn. Cho đến nay, trong các tài liệu tôi đọc
được, chưa ai nói thế bao giờ.
Chỉ
nghe các trí thức sống dưới chế độ cộng sản tự nhận là mình hèn. Trước, người
ta chỉ thừa nhận một cách tương đối…hèn: Lén lút. Sau, từ thời đổi mới, nhiều
người tự nhận một cách công khai. Người thú nhận một cách thẳng thắn và cảm
động nhất là Nguyễn Minh Châu trong bài “Hãy đọc lời ai điếu cho một giai đoạn
văn nghệ minh hoạ” đăng trên báo Văn Nghệ ở Hà Nội ngày 5 tháng 12 năm 1987:
“Văn chương gì mà muốn viết một câu trung thì phải viết một câu nịnh? Hèn, hèn
chứ? Nhà văn nước mình tận trong tâm can ai mà chẳng thấy mình hèn? Cái sợ nó
làm mình hèn.” Hèn để tồn tại. Cũng Nguyễn Minh Châu: “Có một nhà văn đàn anh
nâng chén rượu lên giữa đám đàn em:‘Tao còn sống, còn cầm bút được đến bây giờ
là nhờ biết sợ!’” Nhạc sĩ Tô Hải khái quát hoá toàn bộ con người và sự nghiệp
của mình vào một chữ, chữ “hèn” khi đặt nhan đề cho cuốn hồiký của mình: Hồi ký
của một thằng hèn. Phạm Xuân Nguyên, trong bài “Cái hèn của người cầm bút” đăng
trên tạp chí Sông Hương tháng 5 năm 1988, cũng thừa nhận cái hèn như một hiện
tượng phổ biến.
Các
trí thức và văn nghệ sĩ bị trị thì hèn. Còn những kẻ thống trị thì dĩ nhiên
được miễn nhiễm loại vi khuẩn ấy. Họác hay ngu nhưng họ không hèn.
Nhưng đó là chuyện
ngày trước.
Gần
đây, cụ thể là từ một hai năm cuối cùng của thập niên 2010 thì khác. Đọc trên
các trang mạng hay blog từ trong đến ngoài nước, chúng ta gặp nhan nhản những
chữ “hèn”.
Trung
Quốc ngang nhiên xâm chiếm Trường Sa và Hoàng Sa, chính quyền vẫn cúi đầu và im
lặng: Hèn.
Trong
khi khiếp nhược trước Trung Quốc, nhà cầm quyền lại mạnh tay đàn áp các thanh
niên sinh viên yêu nước xuống đường phản đối chính sách bành trướng của Bắc
Kinh: Hèn.
Tàu hải quân của Trung
Quốc giết và bắt ngư dân Việt Namđ ang đánh cá ngay trong lãnh hải Việt Nam mà
nhà cầm quyền cũng không dám lên tiếng phản đối, thậm chí, không dám gọi là tàu
Trung Quốc, chỉ gọi một cách bâng quơ là “tàu lạ”: Hèn.
Nhà
báo Ngô Nhân Dụng, trên nhật báo Người Việt ở California, sau khi so sánh với
cách hành xử của các nước trong khu vực trong những trường hợp tương tự, đã đi
đến kết luận: thái độ của nhà cầm quyền Việt Nam là "hèn yếu". Nhà
báo Huy Đức, hiện sống trong nước, trên Osin blog của anh, bày tỏ quan điểm của
mình ngay trên nhan đề bài viết “Tàu thì lạ sự hèn hạ thì quen”. Giáo sư Nguyễn
Văn Tuấn, sống tại Úc nhưng có nhiều quan hệ gần gũi với Việt Nam, nhận định
thẳng thừng: “Chưa thấy trong lịch sử Việt Nam, có thời nào mà Việt Nam khiếp
nhược như thế.”
Từ
ba vị thế khác nhau với những lập trường chính trị có khi khác hẳn nhau, cả Ngô
Nhân Dụng, Huy Đức và Nguyễn Văn Tuấn đều có nhận định giống nhau về giới lãnh
đạo Việt Nam hiện nay: Hèn!
Hình như chưa bao giờ
trí thức Việt Nam, trong và ngoài nước, lại đồng ý với nhau như thế!
Hình như mọi người đều
đồng thanh: Giới lãnh đạo Việt Nam hèn!
Riêng
tôi, tôi không ngớt ngạc nhiên: Sao tự dưng họ lại đâm hèn đến vậy?
Ai thống trị Việt Nam ngày nay? Đảng Cộng sản hay là Hán Ngụy?
Stephen B. Young
Stephen B. Young
Giới thiệu tác giả:
Giáo Sư Stephen Young là một người gắn bó với vận mệnh đất nước Việt Nam. Ông từng làm việc trong Ủy Ban Quan Hệ Ngoại Giao và là cố vấn cho Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ thời chiến tranh Việt Na. Ông từng là Phó Khoa trưởng Luật khoa tại đại học Harvard, Khoa trưởng tại Đại học Hamline, và là
giáo sư về Lịch Sử Việt Nam tại trường Đại Học Minnesota.
Ông học tiếng Việt tại Vietnam Training Center, Arlington, Virginia, làm cố vấn Chương trình Bình định Phát triển nông thôn ở Miền nam Việt Nam (CORDS) trước 1975.
Tháng 4/75, vận động Chánh phủ Hoa Kỳ đón nhận người Việt tỵ nạn cộng sản.
Năm 1992, đưa đề nghị với Hà Nội “Chương trình 6 điểm” để thay đổi Việt Nam ôn hòa và phát triển.
Viết chung với Gs Nguyễn Ngọc Huy “Human Rights in Traditional China and Vietnam”. Viết riêng “Cuộc chiến thắng bị bỏ lở” và “Moral Capitalism”.
Hiện làm Tổng Giám đốc “Caux Round Table”, một Tổ chức vô vị lợi, tài trợ chương trình phát triển xã hội ở các nước nghèo.
Thành hôn với Bà Phạm thị Hòa, người Hà Đông, năm 1970. Bà là cựu nữ sinh trường Couvent Des Oiseaux và Văn Khoa Sài Gòn.
oOo
Ông học tiếng Việt tại Vietnam Training Center, Arlington, Virginia, làm cố vấn Chương trình Bình định Phát triển nông thôn ở Miền nam Việt Nam (CORDS) trước 1975.
Tháng 4/75, vận động Chánh phủ Hoa Kỳ đón nhận người Việt tỵ nạn cộng sản.
Năm 1992, đưa đề nghị với Hà Nội “Chương trình 6 điểm” để thay đổi Việt Nam ôn hòa và phát triển.
Viết chung với Gs Nguyễn Ngọc Huy “Human Rights in Traditional China and Vietnam”. Viết riêng “Cuộc chiến thắng bị bỏ lở” và “Moral Capitalism”.
Hiện làm Tổng Giám đốc “Caux Round Table”, một Tổ chức vô vị lợi, tài trợ chương trình phát triển xã hội ở các nước nghèo.
Thành hôn với Bà Phạm thị Hòa, người Hà Đông, năm 1970. Bà là cựu nữ sinh trường Couvent Des Oiseaux và Văn Khoa Sài Gòn.
oOo
Có một tổ chức hiện nay cai trị Việt Nam từ Lạng Sơn đến Cà Mau như là vua chúa Phong
kiến ở Tàu hay ở Âu châu thời Trung cổ. Một bộ máy võ trang tập trung các quyền hành lớn trong tay; không
được dân bầu lên, và dân tuyệt đối không có quyền kiểm soát hay phê bình. Tổ chức này mang tên là
“Đảng Cộng Sản Việt Nam”. Nhưng, thực sự, tổ chức nầy có phải là một Đảng đúng nghĩa của một đảng hay không?
Đáng lẽ ra một Đảng chánh trị phải có một chánh nghĩa, một sức mạnh do một lý tưởng, một nền tảng triết lý hay lý thuyết, một khuynh hướng thể hiện nguyện vọng của đảng viên để hành động nhằm phục vụ đất nước và dân tộc của mình. Vì vậy, nếu cái gọi là Đảng Cộng Sản mà không phải là một Đảng đúng nghĩa, thì bộ máy đó là cái gi?
Một tập thể những người có chung một chí hướng tôn thờ người ngoài, một công ty làm ăn, một tổ chức mafia khai thác thị trường đất nước của họ chăng? Như vậy chúng ta có vài tiêu chuẩn để đánh giá cái gọi là Đảng Cộng Sản bây giờ, đó là một đảng phái hay chỉ là một bọn làm ăn thiếu lương thiện?
Tôi đồng ý đã có thời gian cái goi là đảng Cộng Sản ngày nay có những hoạt động như là đảng phái đúng nghĩa. Nhưng những hoạt động ấy tốt xấu, hay dở, có lợi hay có hại cho đất nước Việt nam là chuyện khác. Tôi nói đó là một “thứ đảng phái” vì lúc ấy đảng Cộng Sản theo ý thức hệ Mác-Lê, vận dụng chủ thuyết Mác-Lê làm cách mạng võ trang cướp chánh quyền thực dân. Tiếp theo, đảng cộng sản phát động cuộc cách mạng xã hội, tiến hành giai cấp đấu tranh, đấu tố địa điền chủ, ám sát công chức, trí thức, lãnh đạo tôn giáo, tịch thâu tài sản của người giàu có để sau cùng đưa giới lao động, những tên du thủ du thực, lên cầm quyền và khi vào Bộ chánh trị, lại lãnh đạo đất nước, dân tộc. Hành động của đảng cộng sản lúc đó có mục đích thi hành "chính nghĩa xã hội chủ nghĩa” theo ý hệ Mác-Lê.
Nhưng từ lâu lắm rồi, cái gọi là đảng Cộng Sản không còn giống như trước đó nữa. Nó đã hoàn toàn biến chất để trở thành một cái gì khác hẳn. Tức nó không phải cộng sản, không mang nội dung Mác-Lê, không chủ trương giai cấp đấu tranh để tiến lên xã hội công bằng, người không bốc lột người, như kinh điển Mác-Lê dạy người cộng sản.
Cách đây vài năm, ông Đặng Quốc Bảo, Khoa giáo trung ương, trong một báo cáo phổ biến hạn chế cho đảng viên cao cấp, nói rằng “hiện tại đảng Cộng Sản không còn chính nghĩa chút nào vì thuyết Mác-Lê lỗi thời và cũng không đúng, không khoa học”. Theo ông Bảo, thì đảng cộng sản không nên áp dụng thuyết ấy nữa. Hai ông Mác và Lê đã nghĩ sai về vũ trụ, về trời đất, về đời sống nhân loại. Vậy người thông minh phải vứt bỏ chủ thuyết Mác-Lê.
Nếu ông Bảo đánh giá lý thuyết Mác-Lê đúng, thì đảng Cộng Sản không có một chính nghĩa nào để vẫn khẳng định tiếp tục đưa Việt nam đi theo con đường của Mác-Lê.
Vậy đảng cộng sản là cái gì? Chỉ là một tập hợp những người đầy tham vọng và quyền lực. Họ không khác gì một thứ giặc cướp đối với nhân dân. Ông Bảo nói thêm rằng “tổ chức anh chị em cán bộ phải giữ quyền cai trị Việt Nam vài năm nữa, vì nếu không có một lực lượng mạnh giữ ổn định chính trị xã hội, thì nước sẽ loạn và dân sẽ khổ”.
Lấy sự ổn định làm chính nghĩa của mình không có ý nghĩa tốt đẹp vì hoàn toàn thiếu thuyết phục. Chính nghĩa ổn định, nhiều người bình thường có thể nói và thi hành. Cần gì phải có cái gọi là đảng Cộng Sản với 3 triệu đảng viên, với vai trò lãnh đạo toàn diện đất nước và xã hội? Quân Đội làm được. Phật Giáo làm được. Việt Quốc làm được. Ai cũng hy vọng làm được. Cái gọi là đảng Cộng Sản không thể tự cho là chỉ có họ mới làm được.
Theo tuyên truyền của đảng cộng sản, trong quá khứ, họ có công đức lớn để đứng trên và trước mọi người khác. Tức họ cho rằng họ có vai trò lịch sử Có đúng như vậy không?
Để trả lời, giờ đây, Bộ Chính Trị hãy tổ chức gọi hồn các đồng chí của họ đã chết, chết vì hi sinh hay chết oan vì đảng cũng được, để hỏi công việc đảng làm. Rồi, có lẽ họ nên gọi hồn để hỏi cái gọi là đảng cộng sản thật sự có công đức với dân tộc Việt Nam hay không? Rồi, họ có thể gọi hồn để hỏi đảng cộng sản tại sao ngày nay vẫn nói đi theo mác-lê, mà trên thực tế không thấy xã hội việt nam chuyển biến theo mô hình” chính nghĩa Mác-Lê.” một chút nào nữa. Vậy thì cái đảng này nên tự giải tán, và có mang tội với đất nưóc, với dân tộc không?
Chúng tôi cũng có thể gọi hồn như Bộ Chính Trị. Chúng tôi có thể gọi hồn các vị cũng nằm xuống, vì nhiều lý do khác nhau, hỏi họ về công đức của cái gọi là đảng Cộng Sản.
Thí dụ, hỏi Đức Huỳnh Giáo Chủ của Phật Giáo Hòa Hảo, hỏi ông Trương Tử Anh, Đảng trưởng Đại Việt Quốc Dân Đảng, ông Lý Đông A, Thư ký trưởng Đảng Duy Dân, các nhân sĩ yêu nước Ngô Đình Khôi, Nguyễn văn Bông, Tạ Thu Thâu, Nguyễn An Ninh, Hồ văn Ngà, Phan Văn Hùm, Nguyễn Văn Sâm,… và những người dân Huế chết hồi Tết Mậu Thân, vân vân,… cho đến 1,2 triệu người Việt Nam bình thường khác, chết trên biển cả, trong rừng sâu, trong các trại tù rải rác khắp cả nước.
Gọi hồn tất cả những người này về và lắng tai nghe họ nói số phận của dân tộc Việt Nam từ khi Đảng Cộng Sản vận dụng “chính nghĩa Mác-Lê” để cướp lấy quyền lãnh đạo đất nước và giữ độc tôn cho đảng.
Xin trả lời: Công đức ở đâu?
Bằng chứng thứ hai cho thấy cái gọi là đảng Cộng Sản là một đảng thì đảng ấy có hành động cụ thể như thế nào? Ngoài sự hiểu biết, sự suy nghĩ, sự tính toán của con người, các hành động của người đó phải cho chúng ta thấy rõ, một cách minh bạch, để kết luận người đó tốt hay xấu, giỏi hay dở, đạo đức hay gian ác, cần tồn tại hay nên vứt đi thôi?
Cái gọi là đảng Cộng Sản đó, cách đây 8 năm, đã tự động hiến dâng đất đai của tổ tiên để lại cho Bắc Triều mới. Và cả biển nữa! Tại sao?
Để đáp ứng sự đòi hỏi của Bắc Triều mới? Phải.
Ở điểm này, chúng ta hãy nhìn rõ. Cái gọi là đảng Cộng Sản đó vì nhu cầu tồn tại đã dâng đất, dâng biển cho Bắc kinh. Đây là nhu cầu sanh tử. Đảng cộng sản phải làm một việc tội lỗi như vậy chỉ vì đảng lo sợ nhân dân Việt Nam hỏi tội của họ đối với Tổ Quốc và nhân dân từ trước đến giờ. Mà nhân dân hỏi tội có nghĩa là đảng sẽ bị mất quyền cai trị. Hoặc một vụ Thiên An Môn Việt Nam sẽ xảy ra. Trước nỗi ám ảnh mất quyền lực, đảng cộng sản cần sự ủng hộ, sự tiếp tay của Bắc Triều mới, mặc dầu có tổn hại đến quyền lợi tối thượng của Quốc gia.
Như vậy đảng cộng sản ở Hà nội không thể tự cho là một đảng có chính nghĩa yêu nước được, mà phải bị kết án là một đảng bán nước mới đúng.
Đáng lẽ ra một Đảng chánh trị phải có một chánh nghĩa, một sức mạnh do một lý tưởng, một nền tảng triết lý hay lý thuyết, một khuynh hướng thể hiện nguyện vọng của đảng viên để hành động nhằm phục vụ đất nước và dân tộc của mình. Vì vậy, nếu cái gọi là Đảng Cộng Sản mà không phải là một Đảng đúng nghĩa, thì bộ máy đó là cái gi?
Một tập thể những người có chung một chí hướng tôn thờ người ngoài, một công ty làm ăn, một tổ chức mafia khai thác thị trường đất nước của họ chăng? Như vậy chúng ta có vài tiêu chuẩn để đánh giá cái gọi là Đảng Cộng Sản bây giờ, đó là một đảng phái hay chỉ là một bọn làm ăn thiếu lương thiện?
Tôi đồng ý đã có thời gian cái goi là đảng Cộng Sản ngày nay có những hoạt động như là đảng phái đúng nghĩa. Nhưng những hoạt động ấy tốt xấu, hay dở, có lợi hay có hại cho đất nước Việt nam là chuyện khác. Tôi nói đó là một “thứ đảng phái” vì lúc ấy đảng Cộng Sản theo ý thức hệ Mác-Lê, vận dụng chủ thuyết Mác-Lê làm cách mạng võ trang cướp chánh quyền thực dân. Tiếp theo, đảng cộng sản phát động cuộc cách mạng xã hội, tiến hành giai cấp đấu tranh, đấu tố địa điền chủ, ám sát công chức, trí thức, lãnh đạo tôn giáo, tịch thâu tài sản của người giàu có để sau cùng đưa giới lao động, những tên du thủ du thực, lên cầm quyền và khi vào Bộ chánh trị, lại lãnh đạo đất nước, dân tộc. Hành động của đảng cộng sản lúc đó có mục đích thi hành "chính nghĩa xã hội chủ nghĩa” theo ý hệ Mác-Lê.
Nhưng từ lâu lắm rồi, cái gọi là đảng Cộng Sản không còn giống như trước đó nữa. Nó đã hoàn toàn biến chất để trở thành một cái gì khác hẳn. Tức nó không phải cộng sản, không mang nội dung Mác-Lê, không chủ trương giai cấp đấu tranh để tiến lên xã hội công bằng, người không bốc lột người, như kinh điển Mác-Lê dạy người cộng sản.
Cách đây vài năm, ông Đặng Quốc Bảo, Khoa giáo trung ương, trong một báo cáo phổ biến hạn chế cho đảng viên cao cấp, nói rằng “hiện tại đảng Cộng Sản không còn chính nghĩa chút nào vì thuyết Mác-Lê lỗi thời và cũng không đúng, không khoa học”. Theo ông Bảo, thì đảng cộng sản không nên áp dụng thuyết ấy nữa. Hai ông Mác và Lê đã nghĩ sai về vũ trụ, về trời đất, về đời sống nhân loại. Vậy người thông minh phải vứt bỏ chủ thuyết Mác-Lê.
Nếu ông Bảo đánh giá lý thuyết Mác-Lê đúng, thì đảng Cộng Sản không có một chính nghĩa nào để vẫn khẳng định tiếp tục đưa Việt nam đi theo con đường của Mác-Lê.
Vậy đảng cộng sản là cái gì? Chỉ là một tập hợp những người đầy tham vọng và quyền lực. Họ không khác gì một thứ giặc cướp đối với nhân dân. Ông Bảo nói thêm rằng “tổ chức anh chị em cán bộ phải giữ quyền cai trị Việt Nam vài năm nữa, vì nếu không có một lực lượng mạnh giữ ổn định chính trị xã hội, thì nước sẽ loạn và dân sẽ khổ”.
Lấy sự ổn định làm chính nghĩa của mình không có ý nghĩa tốt đẹp vì hoàn toàn thiếu thuyết phục. Chính nghĩa ổn định, nhiều người bình thường có thể nói và thi hành. Cần gì phải có cái gọi là đảng Cộng Sản với 3 triệu đảng viên, với vai trò lãnh đạo toàn diện đất nước và xã hội? Quân Đội làm được. Phật Giáo làm được. Việt Quốc làm được. Ai cũng hy vọng làm được. Cái gọi là đảng Cộng Sản không thể tự cho là chỉ có họ mới làm được.
Theo tuyên truyền của đảng cộng sản, trong quá khứ, họ có công đức lớn để đứng trên và trước mọi người khác. Tức họ cho rằng họ có vai trò lịch sử Có đúng như vậy không?
Để trả lời, giờ đây, Bộ Chính Trị hãy tổ chức gọi hồn các đồng chí của họ đã chết, chết vì hi sinh hay chết oan vì đảng cũng được, để hỏi công việc đảng làm. Rồi, có lẽ họ nên gọi hồn để hỏi cái gọi là đảng cộng sản thật sự có công đức với dân tộc Việt Nam hay không? Rồi, họ có thể gọi hồn để hỏi đảng cộng sản tại sao ngày nay vẫn nói đi theo mác-lê, mà trên thực tế không thấy xã hội việt nam chuyển biến theo mô hình” chính nghĩa Mác-Lê.” một chút nào nữa. Vậy thì cái đảng này nên tự giải tán, và có mang tội với đất nưóc, với dân tộc không?
Chúng tôi cũng có thể gọi hồn như Bộ Chính Trị. Chúng tôi có thể gọi hồn các vị cũng nằm xuống, vì nhiều lý do khác nhau, hỏi họ về công đức của cái gọi là đảng Cộng Sản.
Thí dụ, hỏi Đức Huỳnh Giáo Chủ của Phật Giáo Hòa Hảo, hỏi ông Trương Tử Anh, Đảng trưởng Đại Việt Quốc Dân Đảng, ông Lý Đông A, Thư ký trưởng Đảng Duy Dân, các nhân sĩ yêu nước Ngô Đình Khôi, Nguyễn văn Bông, Tạ Thu Thâu, Nguyễn An Ninh, Hồ văn Ngà, Phan Văn Hùm, Nguyễn Văn Sâm,… và những người dân Huế chết hồi Tết Mậu Thân, vân vân,… cho đến 1,2 triệu người Việt Nam bình thường khác, chết trên biển cả, trong rừng sâu, trong các trại tù rải rác khắp cả nước.
Gọi hồn tất cả những người này về và lắng tai nghe họ nói số phận của dân tộc Việt Nam từ khi Đảng Cộng Sản vận dụng “chính nghĩa Mác-Lê” để cướp lấy quyền lãnh đạo đất nước và giữ độc tôn cho đảng.
Xin trả lời: Công đức ở đâu?
Bằng chứng thứ hai cho thấy cái gọi là đảng Cộng Sản là một đảng thì đảng ấy có hành động cụ thể như thế nào? Ngoài sự hiểu biết, sự suy nghĩ, sự tính toán của con người, các hành động của người đó phải cho chúng ta thấy rõ, một cách minh bạch, để kết luận người đó tốt hay xấu, giỏi hay dở, đạo đức hay gian ác, cần tồn tại hay nên vứt đi thôi?
Cái gọi là đảng Cộng Sản đó, cách đây 8 năm, đã tự động hiến dâng đất đai của tổ tiên để lại cho Bắc Triều mới. Và cả biển nữa! Tại sao?
Để đáp ứng sự đòi hỏi của Bắc Triều mới? Phải.
Ở điểm này, chúng ta hãy nhìn rõ. Cái gọi là đảng Cộng Sản đó vì nhu cầu tồn tại đã dâng đất, dâng biển cho Bắc kinh. Đây là nhu cầu sanh tử. Đảng cộng sản phải làm một việc tội lỗi như vậy chỉ vì đảng lo sợ nhân dân Việt Nam hỏi tội của họ đối với Tổ Quốc và nhân dân từ trước đến giờ. Mà nhân dân hỏi tội có nghĩa là đảng sẽ bị mất quyền cai trị. Hoặc một vụ Thiên An Môn Việt Nam sẽ xảy ra. Trước nỗi ám ảnh mất quyền lực, đảng cộng sản cần sự ủng hộ, sự tiếp tay của Bắc Triều mới, mặc dầu có tổn hại đến quyền lợi tối thượng của Quốc gia.
Như vậy đảng cộng sản ở Hà nội không thể tự cho là một đảng có chính nghĩa yêu nước được, mà phải bị kết án là một đảng bán nước mới đúng.
Nếu đảng Cộng Sản Hà nội chuyên tâm phục vụ cho đòi hỏi, tham vọng của Bắc Triều mới, thì Việt Nam tất nhiên phải lâm nguy làm thân nô lệ cho Hán Tộc. Nếu chỉ có riêng cái đảng cộng sản làm nô lệ Hán tộc thì chúng ta hà tất phải tốn lời.
Thực tế ở Việt Nam cho ta thấy công an, tình báo của Việt Nam đều do công an, tình báo Trung Quốc đào tạo và cố vấn. Nhờ đó mà công an, tình báo Hà Nội mới có đủ bản lãnh đàn áp những người dân chủ ở Việt Nam, đàn áp dân oan nạn nhân của những vụ đất đai bị đảng cộng sản tước đoạt, đàn áp những vụ biểu tình chống Trung quốc xâm chiếm đất đai bằng vũ lực và thô bạo.
Nhìn lại lịch sử Việt nam thì từ thời Ngô Quyền đến nay, chỉ có vài nhà vua Việt nam theo Bắc Triều một cách xấu hổ như vậy. Có Nhà Mạc phải xin sự ủng hộ của Hoàng đế phương Bắc để đối phó với Nhà Lê. Có vua Lê Chiêu Thống xin Trung Quốc gởi binh qua Hà Nội để đánh anh em Nhà Tây Sơn. Có vua Gia Long và Minh Mạng lấy y thức hệ Tống Nho của Nhà Thanh bên Tàu để làm nền tảng đạo lý xây dựng uy quyền cho Nhà Nguyễn. Nhưng các ông vua này không làm mất đất, mất biển vào tay ngoại bang chỉ vì quyền lợi riêng tư như đảng cộng sản ngày nay.
Cầu viện thường hay lệ thuộc tư tưởng của kẻ khác, khó tránh khỏi bị dẩn đến mất chánh nghĩa quốc gia. Phải chăng vì thế mà Nhà Mạc đã không thắng Nhà Lê, vua Lê Chiêu Thống thua Quang Trung Nguyễn Huệ. Riêng Nhà Nguyễn vì chọn lựa sai lầm học thuyết lỗi thời mà cứ khăng khăng ôm giữ nên thua người Pháp. Tức một thứ lệ thuộc tư tưởng. Khi có được chỗ dựa mạnh là Bắc kinh, cái gọi là đảng Cộng Sản sẽ đánh bại được toàn dân Việt Nam chăng? Tức đảng cộng sản vĩnh viễn đàn áp, bốc lột nhân dân chăng?
Mới đây khi nghe tin Bắc Kinh tổ chức Hoàng Sa và Trường Sa trở thành môt đơn vị hành chánh mới trực thuôc Tỉnh Hải Nam, lập tức xảy ra nhiều cuộc biểu tình của dân chúng thanh niên, sinh viên ở TP Hồ Chí Minh, ở Hà nội, chống chánh sách xâm lược của Trung Quốc. Cái gọi là Đảng Cộng Sản không dám lên tiếng phản đối kẻ cướp đất, trái lại thô bạo đàn áp dân chúng công khai bày tỏ lòng yêu nước. Khí thế của nhân dân Việt Nam bây giờ làm cho đảng cộng sản Hà Nội bắt đầu lo sợ. Nếu đảng cộng sản khôn ngoan thì hãy thấy ở đây, tức ở nhân dân, mới là chỗ dựa vững chắc hơn thế của Trung Quốc.
Nhưng cái gọi là Đảng Cộng Sản nghe theo ai?
Buồn mà nói. Vì nói cho đúng thì phải nói lớn và nói rõ phe nhóm cai trị Việt Nam hiện nay là một bọn Hán Ngụy. Tiếc vì chúng tôi biết chắc chắn có nhiều đảng viên của cái gọi là Đảng Cộng Sản không muốn như vậy. Họ thương dân, yêu nước thật lòng. Nhưng họ lo sợ, có thể vì bất lực, cho sự an nguy của bản thân và gia đình trước những thủ đoạn khéo léo, gian ác, đê hèn của lực lượng Công An, Tình Báo đang có mặt khắp nơi rình rập.
Bọn Hán Ngụy thật sự không có nhiều người, nhưng họ có thế mạnh và nhiều tiền bạc. Họ quyết tâm giữ quyền lực cai trị đất nước mãi mãi. Họ sẽ làm cái gì phải làm để không mất địa vị cầm quyền, tức quyền làm ăn, làm giàu của họ.
Lệ thuộc Bắc Kinh, đối với họ, là một giá phải trả, họ chấp nhận trả, để có phương tiện ổn định xã hội chính trị Việt nam, tức duy trì chế độ độc tài toàn trị. Ổn định là cho quyền lợi của họ. Đất nước đối với họ chỉ là phương tiện trao đổi. Trung Quốc có một triết lý bình định thiên hạ từ đời Tần Thủy Hoàng. Ông ấy lấy ý kiến của phái Pháp Gia gồm lý thuyết âm dương, ngũ hành để kiến tạo thái hòa. Làm chính trị như vậy không theo sự giảng dạy của Khổng Mạnh, trái lại, đưa ra chính sách đại đoàn kết, giữ phép nước dưới sự lãnh đạo đọc tôn theo một vị hoàng đế. Đó là thuyết của Mặc Địch.
Cái đạo chính trị này – “hoàng đế chính thuyết”– là lý thuyết xây dựng xã hội không cần nghe ý dân. Đi từ trên xuống, không phải từ dân lên. Ngày nay là tập trung dân chủ, tức dân chủ xã hội chủ nghĩa và tư tưởng Hồ Chí Minh. Hoàng Đế nghe trời, ra lịnh và thiên hạ phải tuân theo. Dân không nghe theo thì sẽ bị phạt, nặng nhẹ tùy theo mức độ của sự phản bội, bất hiếu đối với chế độ.
Một ông Hoàng Đế không cần đức, không cần uy tín mà vẫn giữ được ổn định xã hội. Hiếu nghĩa thay thế nhân nghĩa. Cấp trên nói cái gì thì cấp dưới vâng dạ theo răm rắp. Nói vô phép, mất dạy, thì bị phạt, không được phần thưởng.
Đạo làm hoàng đế có mục đích lấy ý trời và qua cơ cấu hành chánh, ép thiên hạ vâng lệnh làm theo ý đó, mặc cho họ muốn hay không.
Trong lịch sử Việt Nam, các Nhà Lý, Trần và Lê không lấy đạo Hoàng Đế của Bắc Triều để trị dân. Nhà Lý và Nhà Trần theo đạo Phật. Nhà Lê cho đến Vua Lê Thánh Tôn theo quan điểm nhân nghĩa do Nguyễn Trãi viết ra.
Vua Lê Thánh Tôn bắt đầu theo chủ nghĩa Bắc Triều, tức lấy Tống Nho bênh vực ngôi vị Hoàng Đế một cách mù quáng với đạo hiếu nghĩa cha mẹ, vua chúa. Đến Nhà Mạc, Chúa Trịnh, thì ảnh hưởng Tống Nho ở cấp quan văn và các đại gia đình quan chức mở rộng. Nhà Nguyễn áp dụng Tống Nho và quan điểm hoàng đế, đưa triều đình Huế đi theo gương Nhà Thanh bên Tàu.
Trước đây, cái gọi là đảng Cộng Sản chụp mũ những người Việt Nam không Cộng Sản mà hợp tác với Mỹ Quốc để giữ độc lập cho miền Nam Việt Nam là “Mỹ Ngụy”.
Bây giờ, nhìn về quá khứ thì chúng ta có thể đánh giá ai có công lớn hơn cho Dân Tộc Việt nam: “Mỹ Ngụy” hồi đó hay “Hán Ngụy” bây giờ?
Người Mỹ khi họ giúp các Chính Phủ Việt nam Cộng Hòa, khi họ làm cố vấn cho Chính phủ và quân đội quốc gia, họ thật sự muốn gì? Họ khuyến khích người Quốc Gia làm gì? Họ đòi hỏi Chính Phủ Sài gòn có chính sách nào?
Nói chung, người Mỹ từ Tổng Thống Eisenhower cho đến Tổng Thống Nixon, từ Đại Sứ Elbridge Durbrow cho đến Đại Sứ Ellsworth Bunker, tất cả đều yêu cầu Chính Phủ Sài Gòn lo cho dân, áp dụng chế độ hiến trị, tổ chức các cuộc bầu cử từ xã ấp đến trung ương, trong sạch, dân chủ, cải cách ruộng đất, phát triển kinh tế, mở rộng giáo dục theo tôn chỉ “nhân bản, khoa học, khai phóng ”… Đối với Mỹ thì ý dân là hơn ý trời. Mỹ không bao giờ theo “hoàng đế chính thuyết”.
Như vậy làm “Mỹ Ngụy” là chọn phương pháp lo cho dân, cho quê hương Việt Nam, cho văn hóa, đạo đức dân tộc. Người Mỹ đến Việt Nam, không ở lại Việt Nam. Và “dân Ngụy.” không hiến dâng đất dai, biển cả cho ngoại bang. Hơn nữa, trong lịch sử, người Mỹ không làm thuộc địa, không làm Thái thú, chỉ làm bạn đồng minh giai đoạn.
Còn người Việt nào bây giờ làm Hán Ngụy thì phục vụ ai? Họ có lo sợ số phận Tổ quốc của họ không? Hay chỉ có chung một thứ tập hợp những người cùng chí hướng tôn thờ quyền lợi bản thân mà thôi?
Stephen B. Young
Thực tế ở Việt Nam cho ta thấy công an, tình báo của Việt Nam đều do công an, tình báo Trung Quốc đào tạo và cố vấn. Nhờ đó mà công an, tình báo Hà Nội mới có đủ bản lãnh đàn áp những người dân chủ ở Việt Nam, đàn áp dân oan nạn nhân của những vụ đất đai bị đảng cộng sản tước đoạt, đàn áp những vụ biểu tình chống Trung quốc xâm chiếm đất đai bằng vũ lực và thô bạo.
Nhìn lại lịch sử Việt nam thì từ thời Ngô Quyền đến nay, chỉ có vài nhà vua Việt nam theo Bắc Triều một cách xấu hổ như vậy. Có Nhà Mạc phải xin sự ủng hộ của Hoàng đế phương Bắc để đối phó với Nhà Lê. Có vua Lê Chiêu Thống xin Trung Quốc gởi binh qua Hà Nội để đánh anh em Nhà Tây Sơn. Có vua Gia Long và Minh Mạng lấy y thức hệ Tống Nho của Nhà Thanh bên Tàu để làm nền tảng đạo lý xây dựng uy quyền cho Nhà Nguyễn. Nhưng các ông vua này không làm mất đất, mất biển vào tay ngoại bang chỉ vì quyền lợi riêng tư như đảng cộng sản ngày nay.
Cầu viện thường hay lệ thuộc tư tưởng của kẻ khác, khó tránh khỏi bị dẩn đến mất chánh nghĩa quốc gia. Phải chăng vì thế mà Nhà Mạc đã không thắng Nhà Lê, vua Lê Chiêu Thống thua Quang Trung Nguyễn Huệ. Riêng Nhà Nguyễn vì chọn lựa sai lầm học thuyết lỗi thời mà cứ khăng khăng ôm giữ nên thua người Pháp. Tức một thứ lệ thuộc tư tưởng. Khi có được chỗ dựa mạnh là Bắc kinh, cái gọi là đảng Cộng Sản sẽ đánh bại được toàn dân Việt Nam chăng? Tức đảng cộng sản vĩnh viễn đàn áp, bốc lột nhân dân chăng?
Mới đây khi nghe tin Bắc Kinh tổ chức Hoàng Sa và Trường Sa trở thành môt đơn vị hành chánh mới trực thuôc Tỉnh Hải Nam, lập tức xảy ra nhiều cuộc biểu tình của dân chúng thanh niên, sinh viên ở TP Hồ Chí Minh, ở Hà nội, chống chánh sách xâm lược của Trung Quốc. Cái gọi là Đảng Cộng Sản không dám lên tiếng phản đối kẻ cướp đất, trái lại thô bạo đàn áp dân chúng công khai bày tỏ lòng yêu nước. Khí thế của nhân dân Việt Nam bây giờ làm cho đảng cộng sản Hà Nội bắt đầu lo sợ. Nếu đảng cộng sản khôn ngoan thì hãy thấy ở đây, tức ở nhân dân, mới là chỗ dựa vững chắc hơn thế của Trung Quốc.
Nhưng cái gọi là Đảng Cộng Sản nghe theo ai?
Buồn mà nói. Vì nói cho đúng thì phải nói lớn và nói rõ phe nhóm cai trị Việt Nam hiện nay là một bọn Hán Ngụy. Tiếc vì chúng tôi biết chắc chắn có nhiều đảng viên của cái gọi là Đảng Cộng Sản không muốn như vậy. Họ thương dân, yêu nước thật lòng. Nhưng họ lo sợ, có thể vì bất lực, cho sự an nguy của bản thân và gia đình trước những thủ đoạn khéo léo, gian ác, đê hèn của lực lượng Công An, Tình Báo đang có mặt khắp nơi rình rập.
Bọn Hán Ngụy thật sự không có nhiều người, nhưng họ có thế mạnh và nhiều tiền bạc. Họ quyết tâm giữ quyền lực cai trị đất nước mãi mãi. Họ sẽ làm cái gì phải làm để không mất địa vị cầm quyền, tức quyền làm ăn, làm giàu của họ.
Lệ thuộc Bắc Kinh, đối với họ, là một giá phải trả, họ chấp nhận trả, để có phương tiện ổn định xã hội chính trị Việt nam, tức duy trì chế độ độc tài toàn trị. Ổn định là cho quyền lợi của họ. Đất nước đối với họ chỉ là phương tiện trao đổi. Trung Quốc có một triết lý bình định thiên hạ từ đời Tần Thủy Hoàng. Ông ấy lấy ý kiến của phái Pháp Gia gồm lý thuyết âm dương, ngũ hành để kiến tạo thái hòa. Làm chính trị như vậy không theo sự giảng dạy của Khổng Mạnh, trái lại, đưa ra chính sách đại đoàn kết, giữ phép nước dưới sự lãnh đạo đọc tôn theo một vị hoàng đế. Đó là thuyết của Mặc Địch.
Cái đạo chính trị này – “hoàng đế chính thuyết”– là lý thuyết xây dựng xã hội không cần nghe ý dân. Đi từ trên xuống, không phải từ dân lên. Ngày nay là tập trung dân chủ, tức dân chủ xã hội chủ nghĩa và tư tưởng Hồ Chí Minh. Hoàng Đế nghe trời, ra lịnh và thiên hạ phải tuân theo. Dân không nghe theo thì sẽ bị phạt, nặng nhẹ tùy theo mức độ của sự phản bội, bất hiếu đối với chế độ.
Một ông Hoàng Đế không cần đức, không cần uy tín mà vẫn giữ được ổn định xã hội. Hiếu nghĩa thay thế nhân nghĩa. Cấp trên nói cái gì thì cấp dưới vâng dạ theo răm rắp. Nói vô phép, mất dạy, thì bị phạt, không được phần thưởng.
Đạo làm hoàng đế có mục đích lấy ý trời và qua cơ cấu hành chánh, ép thiên hạ vâng lệnh làm theo ý đó, mặc cho họ muốn hay không.
Trong lịch sử Việt Nam, các Nhà Lý, Trần và Lê không lấy đạo Hoàng Đế của Bắc Triều để trị dân. Nhà Lý và Nhà Trần theo đạo Phật. Nhà Lê cho đến Vua Lê Thánh Tôn theo quan điểm nhân nghĩa do Nguyễn Trãi viết ra.
Vua Lê Thánh Tôn bắt đầu theo chủ nghĩa Bắc Triều, tức lấy Tống Nho bênh vực ngôi vị Hoàng Đế một cách mù quáng với đạo hiếu nghĩa cha mẹ, vua chúa. Đến Nhà Mạc, Chúa Trịnh, thì ảnh hưởng Tống Nho ở cấp quan văn và các đại gia đình quan chức mở rộng. Nhà Nguyễn áp dụng Tống Nho và quan điểm hoàng đế, đưa triều đình Huế đi theo gương Nhà Thanh bên Tàu.
Trước đây, cái gọi là đảng Cộng Sản chụp mũ những người Việt Nam không Cộng Sản mà hợp tác với Mỹ Quốc để giữ độc lập cho miền Nam Việt Nam là “Mỹ Ngụy”.
Bây giờ, nhìn về quá khứ thì chúng ta có thể đánh giá ai có công lớn hơn cho Dân Tộc Việt nam: “Mỹ Ngụy” hồi đó hay “Hán Ngụy” bây giờ?
Người Mỹ khi họ giúp các Chính Phủ Việt nam Cộng Hòa, khi họ làm cố vấn cho Chính phủ và quân đội quốc gia, họ thật sự muốn gì? Họ khuyến khích người Quốc Gia làm gì? Họ đòi hỏi Chính Phủ Sài gòn có chính sách nào?
Nói chung, người Mỹ từ Tổng Thống Eisenhower cho đến Tổng Thống Nixon, từ Đại Sứ Elbridge Durbrow cho đến Đại Sứ Ellsworth Bunker, tất cả đều yêu cầu Chính Phủ Sài Gòn lo cho dân, áp dụng chế độ hiến trị, tổ chức các cuộc bầu cử từ xã ấp đến trung ương, trong sạch, dân chủ, cải cách ruộng đất, phát triển kinh tế, mở rộng giáo dục theo tôn chỉ “nhân bản, khoa học, khai phóng ”… Đối với Mỹ thì ý dân là hơn ý trời. Mỹ không bao giờ theo “hoàng đế chính thuyết”.
Như vậy làm “Mỹ Ngụy” là chọn phương pháp lo cho dân, cho quê hương Việt Nam, cho văn hóa, đạo đức dân tộc. Người Mỹ đến Việt Nam, không ở lại Việt Nam. Và “dân Ngụy.” không hiến dâng đất dai, biển cả cho ngoại bang. Hơn nữa, trong lịch sử, người Mỹ không làm thuộc địa, không làm Thái thú, chỉ làm bạn đồng minh giai đoạn.
Còn người Việt nào bây giờ làm Hán Ngụy thì phục vụ ai? Họ có lo sợ số phận Tổ quốc của họ không? Hay chỉ có chung một thứ tập hợp những người cùng chí hướng tôn thờ quyền lợi bản thân mà thôi?
Stephen B. Young
On
Wednesday, 7 May 2014 11:17 AM, truc nguyen <nguyentruc_us@yahoo.com> wrote:
From: vuthat
Mỹ
Ngụy hay Hán Ngụy?
Stephen
B. YOUNG
Có một tổ chức hiện
nay cai trị Việt Nam từ Lạng Sơn đến Cà Mau như là vua chúa Phong kiến ở Tàu
hay ở Âu châu thời Trung cổ . Một bộ máy võ trang tập trung các quyền hành lớn
trong tay; không được dân bầu lên, và dân tuyệt đối không có quyền kiểm soát hay
phê bình. Tổ chức này mang tên là “Đảng Cộng Sản Việt Nam”.
Nhưng,
thực sự, tổ chức nầy có phải là một Đảng đúng nghĩa của một đảng hay không?
Đáng
lẽ ra một Đảng chánh trị phải có một chánh nghĩa, một sức mạnh do một lý tưởng,
một ̣nền tảng triết lý hay lý thuyết, một khuynh hướng thể hiện nguyện vọng của
đảng viên để hành động nhằm phục vụ đất nước và dân tộc của mình.
Vì
vậy, nếu cái gọi là Đảng Cộng Sản mà không phải là một Đảng đúng nghĩa, thì bộ
máy đó là cái gi?
Một
tập thể những người có chung một chí hướng tôn thờ người ngoài, một công ty làm
ăn, một tổ chức mafia khai thác thị trường đất nước của họ chăng?
Như
vậy chúng ta có vài tiêu chuẩn để đánh giá cái gọi là Đảng Cộng Sản bây giờ, đó
là một đảng phái hay chỉ là một bọn làm ăn thiếu lương thiện?
Tôi
đồng ý đã có thời gian cái goi là đảng Cộng Sản ngày nay có những hoạt động như
là đảng phái đúng nghĩa. Nhưng những hoạt động ấy tốt xấu, hay dở, có lợi hay
có hại cho đất nước Việt nam là chuyện khác .Tôi nói đó là một “thứ đảng phái”
vì lúc ấy đảng Cộng Sản theo ý thức hệ Mác-Lê, vận dụng chủ thuyết mác-lê làm
cách mạng võ trang cướp chánh quyền thực dân. Tiếp theo, đảng cộng sản phát
động cuộc cách mạng xã hội, tiến hành giai cấp đấu tranh, đấu tố địa điền chủ,
ám sát công chức, trí thức, lãnh đạo tôn giáo, tịch thâu tài sản của người giàu
có để sau cùng đưa giới lao động, những tên du thủ du thực, lên cầm quyền và
khi vào Bộ chánh trị, lại lãnh đạo đất nước, dân tộc. Hành động của đảng cộng
sản lúc đó có mục đích thi hành “chính nghĩa xã hội chủ nghĩa ” theo ý hệ
Mác-Lê.
Nhưng
từ lâu lắm rồi, cái gọi là đảng Cộng Sản không còn giống như trước đó nữa. Nó
đã hoàn toàn biến chất để trở thành một cái gì khác hẳn. Tức nó không phải cộng
sản, không mang nội dung mác-lê, không chủ trương giai cấp đấu tranh để tiến
lên xã hội công bằng, người không bốc lột người, như kinh điển mác-lê dạy người
cộng sản.
Cách
đây vài năm, ông Đặng Quốc Bảo, Khoa giáo trung ương, trong một báo cáo phổ
biến hạn chế cho đảng viên cao cấp, nói rằng “hiện tại đảng Cộng Sản không còn
chính nghĩa chút nào vì thuyết Mác-Lê lỗi thời và cũng không đúng, không khoa
học”. Theo ông Bảo, thì đảng cộng sản không nên áp dụng thuyết ấy nữa. Hai ông
Mác và Lê đã nghĩ sai về vũ trụ, về trời đất, về đời sống nhân loại. Vậy người
thông minh phải vứt bỏ chủ thuyết Mác-Lê.
Nếu
ông Bảo đánh giá lý thuyết Mác-Lê đúng, thì đảng Cộng Sản không có một chính
nghĩa nào để vẫn khẳng định tiếp tục đưa Việt nam đi theo con đường của Mác-Lê.
Vậy
đảng cộng sản là cái gì? Chỉ là một tập hợp những người đầy tham
vọng và quyền lực. Họ không khác gì một thứ giặc cướp đối với nhân dân.
Ông
Bảo nói thêm rằng “ tổ chức anh chị em cán bộ phải giử quyền cai trị Việt nam
vài năm nữa, vì nếu không có một lực lượng mạnh giử ổn định chính trị xã hội,
thì nước sẽ loạn và dân sẽ khổ ”.
Lấy
sự ổn định làm chính nghĩa của mình không có ý nghĩa tốt đẹp vì hoàn toàn thiếu
thuyết phục. Chính nghĩa ổn định, nhiều người bình thường có thể nói và thi
hành. Cần gì phải có cái gọi là đảng Cộng Sản với 3 triệu đảng viên, với vai
trò lãnh đạo toàn diện đất nước và xã hội ? Quân Đội làm được. Phật Giáo làm
được. Việt Quốc làm được. Ai cũng hy vọng làm được. Cái gọi là đảng Cộng Sản
không thể tự cho là chỉ có họ mới làm được.
Theo
tuyên truyền của đảng cộng sản, trong quá khứ, họ có công đức lớn để đứng trên
và trước mọi người khác. Tức họ cho rằng họ có vai trò lịch sử Có đúng như vậy
không?
Để
trả lời, giờ đây, Bộ Chính Trị hãy tổ chức gọi hồn các đồng chí của họ đã chết,
chết vì hi sinh hay chết oan vì đảng cũng được, để hỏi công việc đảng làm. Rồi,
có lẽ họ nên gọi hồn để hỏi cái gọi là đảng cộng sản thật sự có công đức
với dân tộc Việt Nam hay không? Rồi, họ có thể gọi hồn để hỏi đảng cộng sản tại
sao ngày nay vẫn nói đi theo Mác-Lê, mà trên thực tế không thấy xã hội Việt Nam
chuyển biến theo mô hình” chính nghĩa Mác-Lê.” một chút nào nữa. Vậy thì cái
đảng này nên tự giải tán, và có mang tội với đất nưóc, với dân tộc không?
Chúng
tôi cũng có thể gọi hồn như Bộ Chính Trị. Chúng tôi có thể gọi hồn các vị cũng
nằm xuống, vì nhiều lý do khác nhau, hỏi họ về công đức của cái gọi là đảng
Cộng Sản.
Thí
dụ, hỏi Đức Huỳnh Giáo Chủ của Phật Giáo Hòa Hảo, hỏi ông Trương Tử Anh, Đảng
trưởng Đại Việt Quốc Dân Đảng , ông Lý Đông A, Thư ký trưởng Đảng Duy Dân, các
nhân sĩ yêu nước Ngô Đình Khôi, Nguyễn văn Bông, Tạ Thu Thâu, Nguyễn An Ninh,
Hồ văn Ngà, Phan văn Hùm, Nguyễn văn Sâm, … và những người dân Huế chết hồi Tết
Mậu Thân, vân, vân, … cho đến 1 ,2 triệu người Việt nam bình thường khác, chết
trên biển cả, trong rừng sâu, trong các trại tù rải rác khắp cả nước.
Gọi
hồn tất cả những người này về và lắng tai nghe họ nói số phận của dân tộc Việt
Nam từ khi Đảng Cộng Sản vận dụng “chính nghĩa Mác-Lê” để cướp lấy quyền lãnh
đạo đất nước và giử độc tôn cho đảng .
Xin
trả lời: Công đức ở đâu?
Bằng
chứng thứ hai cho thấy cái gọi là đảng Cộng Sản là một đảng thì đảng ấy có hành
động cụ thể như thế nào?
Ngoài
sự hiểu biết, sự suy nghĩ, sự tính toán của con người, các hành động của người
đó phải cho chúng ta thấy rõ, một cách minh bạch, để kết luận người đó tốt hay
xấu, giỏi hay dở, đạo đức hay gian ác, cần tồn tại hay nên vứt đi thôi ?
Cái
gọi là đảng Cộng Sản đó, cách đây 8 năm, đã tự động hiến dâng đất đai của tổ
tiên để lại cho Bắc Triều mới . Và cả biển nữa! Tại sao?
Để
đáp ứng sự đòi hỏi của Bắc Triều mới? Phải.
Ở
điểm này, chúng ta hảy nhìn rõ. Cái gọi là đảng Cộng Sản đó vì nhu cầu tồn tại
đã dâng đất, dâng biển cho Bắc kinh. Đây là nhu cầu sanh tử. Đảng cộng sản phải
làm một việc tội lỗi như vậy chỉ vì đảng lo sợ nhân dân Việt nam hỏi tội của họ
đối với tổ quốc và nhân dân từ trước đến giờ. Mà nhân dân hỏi tội có nghĩa là
đảng sẽ bị mất quyền cai trị. Hoặc một vụ Thiên An Môn Việt Nam sẽ xảy ra .
Trước nỗi ám ảnh mất quyền lực, đảng cộng sản cần sự ủng hộ, sự tiếp tay của
Bắc Triều mới, mặc dầu có tổn hại đến quyền lợi tối thượng của Quốc gia.
Như
vậy đảng cộng sản ở Hà nội không thể tự cho là một đảng có chính nghĩa
yêu nước được, mà phải bị kết án là một đảng bán nước mới đúng.
Nếu
đảng Cộng Sản Hà nội chuyên tâm phục vụ cho đòi hỏi, tham vọng của Bắc Triều
mới, thì Việt nam tất nhiên phải lâm nguy làm thân nô lệ cho Hán Tộc. Nếu chỉ
có riêng cái đảng cộng sản làm nô lệ Hán tộc thì chúng ta hà tất phải tốn lời.
Thực
tế ở Việt nam cho ta thấy công an, tình báo của Việt Nam đều do công an, tình
báoTrung Quốc đào tạo và cố vấn. Nhờ đó mà công an, tình báo Hà nội mới có đủ
bản lãnh đàn áp những người dân chủ ở Việt nam, đàn áp dân oan nạn nhân của
những vụ đất đai bị đảng cộng sản tước đoạt, đàn áp những vụ biểu tình chống
Trung quốc xăm chiếm đất đai bằng vũ lực và thô bạo.
Nhìn
lại lịch sử Việt nam thì từ thời Ngô Quyền đến nay, chỉ có vài nhà vua Việt nam
theo Bắc Triều một cách xấu hổ như vậy. Có Nhà Mạc phải xin sự ủng hộ của Hoàng
đế phương Bắc để đối phó với Nhà Lê. Có vua Lê Chiêu Thống xin Trung Quôc gởi
binh qua Hà nội để đánh anh em Nhà Tây Sơn. Có vua Gia Long và Minh Mạng lấy y
thức hệ Tống Nho của Nhà Thanh bên Tàu để làm nền tảng đạo lý xây dựng uy quyền
cho Nhà Nguyễn . Nhưng các ông vua này không làm mất đất, mất biển vào tay
ngoại bang chỉ vì quyền lợi riêng tư như đảng cộng sản ngày nay.
Cầu
viện thường hay lệ thuộc tư tưởng của kẻ khác, khó tránh khỏi bị dẩn đến mất
chánh nghĩa quốc gia. Phải chăng vì thế mà Nhà Mạc đã không thắng Nhà Lê, vua
Lê Chiêu Thống thua Quang Trung Nguyẽn Huệ. Riêng Nhà Nguyễn vì chọn lựa sai
lầm học thuyết lỗi thời mà cứ khăng khăng ôm giữ nên thua người Pháp. Tức một
thứ lệ thuộc tư tưởng. Khi có được chỗ dựa mạnh là Bắc kinh, cái gọi là đảng
Cộng Sản sẽ đánh bại được toàn dân Việt nam chăng? Tức đảng cộng sản vỉnh viễn
đàn áp, bốc lột nhân dân chăng?
Mới
đây khi nghe tin Bắc Kinh tổ chức Hoàng Sa và Trường Sa trở thành môt đơn vị
hành chánh mới trực thuôc tỉnh Hải nam, lập tức xảy ra nhiều cuộc biểu tình của
dân chúng thanh niên, sinh viên ở TP Hồ Chí Minh, ở Hà nội, chống chánh sách
xăm lược của Trung Quốc. Cái gọi là Đảng Cộng Sản không dám lên
tiếng phản đối kẻ cướp đất, trái lại thô bạo đàn áp dân chúng công khai bày tỏ
lòng yêu nước. Khí thế của nhân dân Việt nam bây giờ làm cho đảng cộng sản Hà
nội bắt đầu lo sợ. Nếu đảng cộng sản khôn ngoan thì hảy thấy ở đây, tức ở nhân
dân, mới là chổ dựa vửng chắc hơn thế của Trung Quốc.
Nhưng
cái gọi là Đảng Cộng Sản nghe theo ai?
Buồn
mà nói. Vì nói cho đúng thì phải nói lớn và nói rỏ phe nhóm cai trị Việt Nam
hiện nay là một bọn Hán Ngụy.
Tiếc
vì chúng tôi biết chắc chắn có nhiều đảng viên của cái gọi là Đảng Cộng Sản
không muốn như vậy. Họ thương dân, yêu nước thật lòng. Nhưng họ lo sợ, có thể
vì bất lực, cho sự an nguy của bản thân và gia đình trước những thủ đoạn khéo
léo, gian ác, đê hèn của lực lượng Công An, tình báo đang có mặt khắp nơi rình
rặp.
Bọn
Hán Ngụy thật sự không có nhiều người, nhưng họ có thế mạnh và nhiều tiền bạc.
Họ quyết tâm giữ quyền lực cai trị đất nước mãi mãi. Họ sẽ làm cái gì phải làm
để không mất địa vị cầm quyền, tức quyền làm ăn, làm giàu của họ.
Lệ
thuộc Bắc Kinh, đối với họ, là một giá phải trả, họ chấp nhận trả, để có phương
tiện ổn định xã hội chính trị Việt nam, tức duy trì chế độ độc tài toàn trị. Ổn
định là cho quyền lợi của họ. Đất nước đối với họ chỉ là phương tiện trao đổi.
Trung
Quốc có một triết lý bình định thiên hạ từ đời Tần Thủy Hoàng. Ông ấy lấy ý
kiến của phái Pháp Gia gồm lý thuyết âm dương, ngũ hành để kiến tạo thái hòa.
Làm chính trị như vậy không theo sự giảng dạy của Khổng Mạnh, trái lại, đưa ra
chính sách đại đoàn kết, giữ phép nước dưới sự lãnh đạo đọc tôn theo một vị
hoàng đế. Đó là thuyết của Mặc Địch.
Cái
đạo chính trị này – “ hoàng đế chính thuyết ”– là lý thuyết xây dựng xã hội
không cần nghe ý dân. Đi từ trên xuống, không phải từ dân lên. Ngày nay là tập
trung dân chủ, tức dân chủ xã hội chủ nghĩa và tư tưởng Hồ chí minh. Hoàng Đế
nghe trời, ra lịnh và thiên hạ phải tuân theo. Dân không nghe theo thì sẽ bị
phạt, nặng nhẹ tùy theo mức độ của sự phản bội, bất hiếu đối với chế độ.
Một
ông Hoàng Đế không cần đức, không cần uy tín mà vẫn giữ được ổn định xã hội.
Hiếu nghĩa thay thế nhân nghĩa. Cấp trên nói cái gì thì cấp dưới vâng dạ theo
răm rắp. Nói vô phép, mất dạy, thì bị phạt, không được phần thưởng.
Đạo
làm hoàng đế có mục đích lấy ý trời và qua cơ cấu hành chánh, ép thiên hạ vâng
lịnh làm theo ý đó, mặc cho họ muốn hay không.
Trong
lịch sử Việtnam, các Nhà Lý, Trần và Lê không lấy đạo Hoàng Đế của Bắc Triều để
trị dân. Nhà Lý và Nhà Trần theo đạo Phật. Nhà Lê cho đến Vua Lê Thánh Tôn theo
quan điểm nhân nghĩa do Nguyễn Trãi viết ra.
Vua
Lê Thánh Tôn bắt đầu theo chủ nghĩa Bắc Triều , tức lấy Tống Nho bênh vực ngôi
vị Hoàng Đế một cách mù quáng với đạo hiếu nghĩa cha mẹ, vua chúa. Đến Nhà Mạc,
Chúa Trịnh, thì ảnh hưởng Tống Nho ở cấp quan văn và các đại gia đình quan chức
mở rộng. Nhà Nguyễn áp dụng Tống Nho và quan điểm hoàng đế, đưa triều đình Huế
đi theo gương Nhà Thanh bên Tàu.
Trước
đây, cái gọi là đảng Cộng Sản chụp mũ những người Việt nam không Cộng Sản mà
hợp tác với Mỹ Quốc để giữ độc lập cho miền Nam Việt Nam là “Mỹ Ngụy” .
Bây
giờ, nhìn về quá khứ thì chúng ta có thể đánh giá ai có công lớn hơn cho Dân
Tộc Việt nam: Mỹ Ngụy hồi đó hay Hán Ngụy bây giờ?
Người
Mỹ khi họ giúp các Chính Phủ Việt nam Cộng Hòa, khi họ làm cố vấn cho Chính phủ
và quân đội quốc gia, họ thật sự muốn gì? Họ khuyến khích người Quốc Gia làm
gì? Họ đòi hỏi Chính Phủ Sài gòn có chính sách nào?
Nói
chung, người Mỹ từ Tổng Thống Eisenhower cho đến Tổng Thống Nixon, từ Đại Sứ
Elbridge Durbrow cho đến Đại Sứ Ellsworth Bunker, tất cả đều yêu cầu Chính Phủ
Sài gòn lo cho dân, áp dụng chế độ hiến trị, tổ chức các cuộc bầu cử từ xã ấp
đến trung ương, trong sạch, dân chủ, cải cách ruộng đất, phát triển kinh tế, mở
rộng giáo dục theo tôn chỉ “nhân bản, khoa học, khai phóng ” …
Đối
với Mỹ thì ý dân là hơn ý trời. Mỹ không bao giờ theo “ hoàng đế chính thuyết
”.
Như
vậy làm Mỹ Ngụy là chọn phương pháp lo cho dân, cho quê hương Việt nam, cho văn
hóa, đạo đức dân tộc. Người Mỹ đến Việt nam, không ở lại Việt nam. Và “dân
ngụy.” không hiến dâng đất đai, biển cả cho ngoại bang. Hơn nữa, trong lịch sử,
người Mỹ không làm thuộc địa, không làm Thái thú, chỉ làm bạn đồng minh giai
đoạn.
Còn
người Việt nào bây giờ làm Hán Ngụy thì phục vụ ai? Họ có lo sợ số phận Tổ quốc
của họ không? Hay chỉ có chung một thứ Tập hợp những người cùng chí hướng tôn
thờ quyền lợi bản thân mà thôi?
Stephen B. YOUNG
nguồn: ttxva.net
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment