Saturday, May 10, 2014

Suy nghĩ v/v: Ngu dốt và nhục nhã quá



From: But Xuan <
Date: 2014-05-06 10:56 GMT-07:00
Subject: Re: Suy nghĩ v/v: Ngu dốt và nhục nhã quá ! Fw: [PhoNang] Du khách Việt bị hải quan Thái Lan sỉ nhục



Thưa quí vị,
1- Dàn khoan dầu khổng lồ Trung cộng đặt ngay trong lãnh hải Việt Nam để hút dầu vừa được Net và báo chí phát giác ra nhưng chúng đã dự trù cả mấy năm, chở vật liệu và thiết bị đến thiết lập có ít cũng phải 3 tháng mới xong. 

Thế mà nay mới la lên thì có phải bọn Hà Nội dù biết nhưng làm ngơ cho thầy chúng làm dơi làm chuột? 

Bây giờ bảo đi kiện, toàn những đứa đần, chận nó ngay khi nó đem thiết bị đến dễ 10 phần còn nay làm cái đơn ra LHQ, LHQ nói nó có nghe khg, mà họ có xử thì nó hút hết dầu chưa biết đã xử chưa? 
Khôn nhà dại chợ vậy thì chỉ ăn c. khg xong mà cứ làm tài khôn! 

2- Phải đập bỏ ngay cái lăng giặc hồ là cái  cầu tiêu khổng lồ hôi thối chứa xác thằng Hồ tập Chương, thằng người Hẹ Đài Loan vô lý nằm chình ình giữa Hà Nội. Con dân bị nó ếm như vậy thì còn học hành, làm ăn, buôn bán gì được. Thảo nào 40 ngàn Tiến sĩ thì hơn 39 ngàn chưa xong lớp Ba, ra ngoại quốc nói một câu Anh ngữ hay Pháp ngữ cũng phải thông dịch, ngu hơn heo. Vài trăm ngàn Cử Nhân nay đi bắt dế, giun, bắt đỉa, bắt chim bán kiếm sống. 

Con gái thì chỉ có một cái để bán, mặt trơ mày đá thế giới coi như heo nái. Chỉ bởi khg có nghề ngỗng, kĩ nghệ gì, cả nước lóng nhóng lo nhậu, 5 tỉ lít bia, nửa tỉ lít đế, 5 tỉ mì gói, thuốc lá bán rẻ nhất toàn cầu, con nít 10 tuổi uống rượu, tập hút thuốc lá. Thế thì chỉ làm nô lệ cho Tàu. 
Chúng thâm độc vậy đó! 

Các đồ phế thải chúng bán rất rẻ cho ăn, ngu và bệnh, ung thư khắp hết, như bệnh sởi chúng cũng mang từ Trung quớc sang, chết hơn trăm đứa trẻ. Chết ai thì chết đừng chết con cán bộ lớn là được.

- Đất của dân Dương Nội và đất đai của dân oan khắp nơi, đảng vgcs phải trả lại hết cho dân, khg được ăn cướp như thế nữa, bất công và bậy bạ chưa chế độ vua quan,Pháp thuộc nào tồi tệ đến thế. Chết không mang đi đâu mà bọn Đỗ Mười, Lê đức Anh, Nông đức Mạnh, nhiều tên khác, sắp chết đến nơi rồi, các nhà băng Trung cộng, Thụy sĩ ăn hết! 

Coi tên TT Ukraine Yunagovitch vơ vét nhiều tỉ đô la nay thân tàn ma dại, núp háng tên Putin như con chó, dân Ukraine khinh bỉ như đống phân heo là thấy. Tên giặc Hồ và đồng bọn nay cũng bị coi thua đống phân heo, khg biết nhục sao? 

Một tướng nào đó hãy làm như hai ông Gorbachev/ Yeltsin đem Dân chủ cho VN. Toàn dân hưởng ứng ngay là dẹp bỏ bọn thối nát đĩ điếm vgcs ngay tức khắc để cứu nước nhà khỏi cái nhục ngàn năm như Tây tạng, Tân cương, Nội Mông...
GS Bút Xuân



TÔI ĂN CẮP
Thác lời bé học sinh ăn cắp sách
Tôi ăn cắp nhưng mà tôi không nhục
Bởi triệu người cũng ăn cắp như tôi
Quân, dân ta noi gương bác một hồi
Ra ngoại quốc cũng tính bề ăn cắp

Vì mê tiền nội bộ thành rạn nứt 
Chia không đều nên tiếng bấc tiềng chì
Một vài tên ăn mặn phải "ra đi"
Nào quý ngọ, mậu thìn thật là lắm!

Dù cùng đảng, cũng nhiều khi cắn đắng
Tranh hơn thua, tranh ngồi chức vị cao
Tiền làm cho tình đồng chí hư hao
Đã lắm kẻ bị "té" vì đồng chí!

Bọn tham nhũng còn thua một con đĩ
Vốn là thân, con đĩ mới kiếm lời
Tham nhũng thì... tài ăn cắp, hỡi ơi!
Vốn chẳng bỏ mà lời trăm, ngàn tỉ!
Bút Xuân Trần Hoàng Sa





Bài 5
Thư Ngỏ Gửi Anh LS Cù Huy Hà Vũ
(tiếp theo)
GS Bút Xuân Trần Đình Ngọc
Từ khi vào Nam tháng 9 năm 1954, cha mẹ, anh chị em, tài sản (gọi là trung lưu, nhờ cha mẹ) phải bỏ lại hết tại Hà Nội và làng quê Bắc Việt nhưng tôi (Bút Xuân) cảm thấy chưa bao giờ sung sướng và hạnh phúc như thế từ khi mở mắt chào đời.

Cái sung sướng hạnh phúc ấy rất đơn giản và dung dị, rất nhẹ nhàng và thích thú, rất dễ dàng không phải kiếm đâu xa bởi nó hồn nhiên hiện diện ở ngay giữa phố Sàigòn, giữa chợ Bến Thành, chợ Hòa Hưng, ở ngay trong đôi mắt những người tôi gặp hàng ngày: láng giềng, bè bạn, đồng học, đồng nghiệp sở làm, nhân viên Cảnh sát giao thông gặp ngoài đường, nhân viên Tổng Ủy Di cư thường phát gạo, dầu ăn, bột mì, tiền đi chợ mua rau, cá v.v...cho chúng tôi. Tất cả là tình thân ái giữa đồng bào với nhau, không nghi ngờ, không kiếm cách báo cáo thủ trưởng như ngoài Bắc để lấy điểm, để xin vào đảng; không mưu mô xảo quyệt để làm hại người khác mà một học sinh 6 tuổi ở ngoài Bắc phải nghĩ ra để hại bạn mình hòng được tuyên dương, phát bằng  trước toàn trường.

Nó cũng là những hơi thở tự do rất quí báu mỗi giây, mỗi phút tại miền đất tuy xa lạ nhưng lòng vẫn bảo lòng: miền đất này là của dân ta, của ta, ta hãnh diện ngẩng mặt nhìn thế giới loài người, bảo họ rằng, kẻ thù của tôi đuổi tôi đi đến chân trời góc bể nhưng tôi vẫn còn mảnh đất yêu quí này làm gia tài, làm của hương hỏa và chắc chắn là tôi sẽ sống được, sống mạnh là khác, tôi không phải lo ngại gì vì còn rất nhiều người tốt, ông Ngô Tổng Thống và cả Nội Các của ổng yêu thương tôi, nâng đỡ tôi, tôi lại được đến trường (buổi tối) để làm lại cuộc đời, tôi may mắn quá, còn ai may hơn tôi?Và cái đặc biệt hơn cả là không thấy bóng dáng một công an viên nào như ở ngoài Bắc, đôi mắt cú vọ luôn dòm hành vào từng người dân xem họ ăn gì, mặc gì, nói năng chuyện trò với nhau ra sao, có phải phản động không?. Quả thật cái kiểu công an trị này, người Âu-Mỹ rất ghét và họ khinh bỉ bọn người đi bới lông tìm vết hạ cấp này như những con bọ hung hôi thối cần phải tránh xa! Anh Cù huy hà Vũ, qua vài tháng sống tại Hoa Kỳ, anh đã thấy lời tôi nói là đúng!

Chỉ sau 10 năm làm việc hết mình, ban ngày đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, ban đêm đi học, Miền Nam đối với tôi, anh thư sinh hơn vài chục tuổi đầu ngày Hiệp Định Genève ra đời, chỉ có bằng Tiểu học Pháp, nay đã là một Giáo Sư dạy chuyên khoa Toán-Lý-Hóa-Triết học-Anh ngữ-Việt ngữ và hướng dẫn  các thí sinh thi Tú Tài toàn phần. Quả là lạc quan với những ý nghĩ tôi đã có khi từ trên thang máy bay bước xuống phi trường Tân sơn Nhất! Nhưng khi nghĩ đến mẹ và các anh chị tôi còn phải ở lại trong Địa ngục trần gian Bắc Việt (bố tôi đã mất), tôi lại không ngăn được dòng lệ. Vài tấm bưu thiếp chỉ có mấy tháng đầu rồi bên kia cắt đứt, tôi thực tình không hiểu sao họ sợ những cái không đáng sợ như thế. Hay là họ muốn đày ải nhân dân, cắt đứt tình gia đình, vốn là con số không to tướng với họ.

Khi đi học quân sự và lí thuyết Cộng sản 4 tuần, cán bộ CS mê hoặc chúng tôi bằng câu: ‘‘Làm theo khả năng, hưởng theo nhu cầu“ Lời tuyên truyền, với nhiều học viên, quả là hữu hiệu bởi nông dân học hành quá ít lại cả tin. Cán bộ giải thích:
-        Làm theo khả năng là thế này.Thí dụ : Khả năng của
một đồng chí thợ cày trung bình ngày cày 5 sào ruộng. Khả năng của anh (chỉ vào một học viên) chỉ có thế cày một ngày được 3 sào. Với nhà nước ta và chế độ, vẫn là được vì dù anh đã cố gắng nhưng không cày hơn được. Khả năng của anh, sức khỏe của anh chỉ có thế. Cấp trên chấp nhận. Thế là làm theo khả năng. Các đồng chí hiểu chưa?
Ai nấy dạ ran, sung sướng:
-       Chúng em đã hiểu!
Một học viên ra vẻ thành thạo, giơ tay:
-       Thưa đồng chí giảng viên, thế còn hưởng theo nhu cầu?
-       Ậy, đồng chí đi nhanh quá làm nhiều đồng chí khác chưa lãnh hội được lời vàng ngọc của Tổ sư Các Mác-Lê nin và Chủ tịch Hồ chí Minh. Các đồng chí cần phải hiểu rằng, nếu chủ nhân
là tư bản hay tiểu tư sản (tức tạch tạch sè) thì chúng bóc lột hai anh thợ cày này ngay. Anh đang cày 5 sào/ngày thì phải tăng lên 7 hay 8 sào/ngày. Anh cày được 3 sào thì bắt buộc phải tăng lên 5 hay 6 sào/ngày. Không làm được thì tư bản bỏ đói, đánh mắng, tra tấn, tù giam rất độc ác như các đồng chí đã thấy và không phát thực phẩm cho vợ con họ. Các đồng chí đã phân biệt được chính thể Xã hội của Hồ chủ tịch theo đường lối Lênin-Các mác là vô cùng nhân từ, bác ái. Còn bọn tư bản Mỹ thì chúng vô cùng độc ác và bất công với thành phần sản xuất lúa gạo là chúng ta! Tất cả đã rõ chưa?
-       Thưa đã rõ!  
-       Còn về hưởng theo nhu cầu. Theo thí dụ trên, anh này
cày ngày được 3 sào nhưng anh có đông con, những 5 đứa. Mỗi tháng anh cần 100 cân gạo, 3 cân 2 lạng rưỡi thịt lợn, 200g muối, 100g đường thì hợp tác xã nhà nước vẫn cứ thế mà cấp tem phiếu cho anh. Trong lúc đó, anh cày ngày 5 sào, chỉ có vợ và 1 con. Nhu cầu của anh là 40 cân gạo, 1 cân 2 lạng thịt lợn, 50g muối, 30g đường, nghĩa là chỉ khoảng 1/3 anh cày 3 sào/ngày thì Hợp tác xã của nhân dân vẫn phát đủ cho anh. Các đồng chí đã thấy Chính phủ do Hồ chủ tịch lãnh đạo là sáng suốt hơn tư bản Mỹ-Pháp một nghìn lần và lòng nhân từ bao dong của Hồ chủ tịch như biển trời bao la không thể nào mô tả được dù cho lấy nước biển làm mực, lấy tre rừng làm giấy? Các đồng chí đã lãnh hội đầy đủ chưa?
-       Dạ, thưa đã!

Giảng viên cứ thế mà thao thao bất tuyệt, tâng bốc, ca tụng chủ nghĩa CS như một liều thuốc cải tử hoàn sinh của nhân loại mà nhiều thế kỉ trước chưa khám phá ra nên con người bị bóc lột đến tận xương tủy. Bọn bóc lột chính là đế quốc tư bản Mỹ và Pháp. Còn CS thì trái lại, có nghĩa phải làm ít nhưng ăn nhiều. Chủ nghĩa Cộng sản cho phép điều đó, thảo nào chủ nghĩa CS nhiều người theo là phải. Làm không ra chi nhưng lại được hưởng nhiều! Có lẽ chỉ chế độ Xã nghĩa mới nuông chiều con người đến thế.

Các học viên cùng lớp huấn luyện với tôi dạo đó nghe mà cứ mê đi, chẳng ai nghi ngờ gì cả! Sao mà có cái chủ nghĩa phúc đức, từ tâm, bác áí đến thế, hơn xa cả Chúa, cả Phật. Nhất là khi cán bộ thuyết về phá bỏ quyền tư hữu. Không ai có riêng cái gì, được giữ làm của riêng cái gì, tất cả là của chung (cộng sản). Những anh khố rách áo ôm nghèo mạt rệp rất lấy làm sung sướng, giờ nghỉ giải lao bảo nhau:
-       Tao hoan hô cái chủ nghĩa cộng sản này hết mình. Các đồng chí Mác-Lê và Hồ Chủ tịch muôn năm.
Cót thóc nhà thằng Vện rồi có ngày sẽ ở trong buồng nhà tao. Còn con vợ thằng Táo thì có ngày sẽ là vợ tao. Cán bộ giảng viên giải thích tường tận thế kia mà!

Ngoài ra, huấn luyện viên còn đề cao và tuyên truyền cho thế giới đại đồng, cả thế giới chỉ là một nước, không ai xâm chiếm ai, không ai tìm cách khống chế người khác bởi đều là anh em một nhà. Khi nghe thế, tôi cũng đã mường tượng ra: những người này phủ nhận cả Tổ quốc! Còn Vô tôn giáo thì tất nhiên, khỏi bàn! Từ đó tôi tự đặt câu hỏi: các ông Nguyễn mạnh Tường, Cù huy Cận, Bùi bằng Đoàn, Xuân Diệu, Trần đức Thảo, Hoàng xuân Hãn, Đào duy Anh, bà Dương quỳnh Hoa và rất nhiều người khác đang phục vụ chế độ và quân đội Hồ....Họ là những người mù lòa, những vô tri, vô giác như gỗ đá hay sao?
Tôi không nghĩ là tất cả đều tham lợi lộc, quyền chức mà theo Cáo Hồ để vinh thân phì gia. Cụ Phan thanh Giản uống độc dược khi mất thành, tướng Nguyễn Biểu ngồi đấu lý với tướng giặc Tàu trong bữa tiệc đầu người, rồi bị chúng chém ngang người, 13 liệt sĩ Yên Bái vẫn hô vang: Việt Nam Độc Lập muôn năm trước khi dao máy chém xập xuống...chứng tỏ nước Nam ta không thiếu gì anh hùng liệt nữ. Vậy vì cớ gì cha anh, Cù huy Cận, và các nhà trí thức này phải khuất phục một tên Cáo già đày đọa dân lành và bán nước cho Tàu như vậy? Chỉ nhìn vụ giết chồng cưỡng bức vợ là cha con ông Phạm Quỳnh, Phạm Giao và cha con ông Ngô đình Khôi là người mù chữ cũng suy ra: không có bậc vua chúa minh quân tướng tài làm chính trị nào miệng nói giải phóng và cách mạng cho nhân dân, nói như rồng như phượng lại cướp vợ giết chồng dã man như thế ngay khi mới vào cuộc! Dù là Luật lệ nước nào thì với đại tội như thế phải tử hình và tòng phạm là chung thân khổ sai (cha anh). Anh ở đây vài tháng, dù chưa đọc Bộ luật hình sự, anh cũng biết cái giá không dưới tử hình và chung thân! Nếu tôi nói sai, xin vui lòng chỉ giáo! 

Trái với niềm hạnh phúc vô biên mà tôi và hơn triệu người Bắc di cư được hưởng từ ngày vào Nam, cái mà người dân cũng như lớp thanh thiếu niên chúng tôi phải chịu đựng trong cuộc chiến từ 1945-1954 ở miền Bắc là nơm nớp không biết sẽ chết vì bom đạn lúc nào bởi bom đạn luôn luẩn quẩn bên mình như bóng với hình. Đang đi giữa đường yên lành, bỗng một trung đội Lê Dương Pháp hiện ra với súng đạn đầy mình. Rồi một đám du kích với lưỡi lê, mã tấu đột nhiên từ các hố ngụy trang cỏ, rạ bên đường trồi lên chém giết lính Lê Dương. Hai bên bắn và chém nhau loạn xạ, những thân người gục ngã, máu phun có vòi, người dân là tôi (BX) lọt vào giữa trùng vây, phải nhảy vội xuống một cái hố phân thối tha ngay bên bờ ruộng, đầu rúc vào đám bèo lục bình chỉ còn hai con mắt mở to để coi tình hình và chạy trốn tiếp. Sống được là đại phúc! Anh nghĩ sao nếu ông Hồ không gây ra cuộc chiến này như tôi đã trình bày những bài trên?

Hai bên thanh toán nhau không lâu, có khi chưa đến nửa giờ, vì quân đội Pháp gọi máy truyền tin cho cứu viện đến nên du kích xã (hay có khi cả lính chính qui) vội chém vè cho mau, đồng đội bị thương không kịp cõng đi, có những thương binh bị đồng đội nã thêm một phát vào đầu cho chết để khỏi bị lọt vào tay quân Pháp!

Nghe thì có vẻ vô lí vì ai nỡ làm thế nhưng lính CS làm chuyện đó không có gì là lạ. Họ bảo còn hơn là khiêng thương binh về, chẳng biết bỏ vào đâu, y trạm xá không có bởi đâu cũng là chiến trường, bác sĩ, y tá, thuốc men, băng bó cũng không có, rồi cũng chết vì máu ra không cầm được hay nhiễm trùng, chân, tay phải cưa để cứu mạng. Chính anh tôi đã trải nghiệm chuyện đó khi anh phải đi cùng đội du kích xã tấn công quân Pháp ở Cổ Lễ, có dăm người trong đoàn du kích bị gẫy chân, què tay hay bị thương ở bụng, máu chảy dữ dội, mệt xỉu không bước đi được nữa. Anh tôi nói đồng chí chỉ huy trận đánh đành “xử lí“ cách đó cho gọn nhẹ và để bảo vệ lính lành lặn về được đến nhà. Trong chiến tranh từ 1946-1954 rồi sau đó là từ 1954-1975, mạng con người thua con chó vì con chó VN chết, không thiếu người VN làm thịt ăn, nhưng người chết thì chỉ làm sao chôn cho nhanh như Tết Mậu Thân (1968), bọn tay sai đồ tể vgcs như Nguyễn đắc Xuân, Hoàng phủ Ngọc Phan, Hoàmg phủ Ngọc Tường, sư giả Đôn Hậu, bà Tuần Chi v.v...chôn người dân vô tội sau khi cho mỗi người một nhát cuốc vào sọ rồi đẩy sấp xuống hố vùi là xong, dù nhiều người còn ngắc ngoải kêu la thảm thiết!

Ngoài cái chết bất ngờ tại chiến trường - như đã nói, đâu cũng có thể là chiến trường - người dân nhất là đàn ông cũng như thanh thiếu niên chúng tôi còn lo thêm một nỗi chết nữa. Đó là nửa đêm du kích gõ cổng bắt đi, sau đó cột cổ vào hòn đá ném xuống sông. Phi tang! Có những người trung niên như xưa kia đã làm việc cho làng, tổng v.v...thì bị bắn vào đầu, ngực cài mảnh giấy: ‘‘Việt gian chó săn bán nước cho Tây phải đền tội‘‘ xác vứt ở gốc đa đầu làng. Vợ con ra kiếm được đem đi chôn là còn phúc đức, buộc đá hay bỏ bao bố vứt xuống sông cái cho mất tích thì vợ con còn cực nhục nữa, đi kiếm tận đâu cũng không thấy mà có hỏi Ủy ban hành kháng xã hay đội trưởng du kích, trưởng công an xã v.v.. không ai chỉ, dù chính họ giết! Hành tội kẻ chết chưa thỏa mãn, họ còn nhắm vào người sống kì cho cực nhục chưa tha! Chưa thấy chế độ chính trị nào dã man như Hồ tặc!

Hồ chí Minh đã ban cho đảng viên khắp toàn quốc như Chủ tịch Ủy ban hành kháng, đội trưởng du kích, trưởng đồn công an một uy quyền quá lớn. Bọn này giết xong rồi mới báo cáo, những người dân bị chúng nghi ngờ là chống CS, hay người có khuynh hướng QG dân tộc, người theo đường lối vua Bảo đại chống CS, hay người Công giáo bất hợp tác với CS, hoặc người là đảng viên VNQDĐ như bố tôi, hay các đảng phái khác chống lại Vẹm. Bất kể là tài đức như thế nào, hễ không phải CS là bị rình rập, bị bắt rồi xử tử hay thủ tiêu. “Giết lầm hơn bỏ sót“ Thực là một thời kì ghê gớm mạng người đàn ông, con trai VN thua con chó!
Lại cũng không thiếu gì tư thù mà giết. Mượn gió bẻ măng“, chờ được vạ, má đã sưng, thời nào cũng thiếu gì tư thù! Một con chó bị xe cán khi đang chạy ngoài đường cũng là lớn chuyện ở Mỹ. Nhưng cán bộ Vẹm giết hàng trăm người dân vô tội vẫn là vô tội nếu ghép cho nạn nhân hai chữ phản động hay chó săn!

Nên nhớ những án tử này là do cấp xã hay cấp huyện thời đó được phép tự ý giết người, không có Trung ương ra lệnh, HAY CHỈ RA ĐẠI CƯƠNG về những thành phần phải giết. Sau khi giết, xã hay huyện báo cáo lên tỉnh, tỉnh có báo cáo trung ương không, không biết nhưng người chết là xong, không ai dám đi kiện đi tụng vì dù có làm ra cũng vô ích. Trong một bài trước đây, BX có thuật lại văn phòng của tướng Võ nguyên Giáp, giải quyết những khiếu oan cho dân thay Chủ tịch Hồ, LS Trần văn Tuyên làm Chánh văn phòng cho Giáp. LS Tuyên nhận một núi hồ sơ của dân chúng kêu nài về việc người thân bị công an/du kích CS giết hại rất nhiều nhưng quá lâu mà Hồ chủ tịch không giải quyết. Lần đó, LS Trần văn Tuyên đưa hồ sơ vào văn phòng tướng Giáp, nhắc lại sự bê trễ của hàng chục ngàn hồ sơ khiến dân chúng bất mãn. Tướng Giáp bảo LS Tuyên:
“Làm chính trị mà chú mày còn ngây thơ thế! Đó là ý của trên, chú mày hiểu chưa?“
LS Tuyên nghe mà rùng mình. Ý của trên (Hồ) là cứ giết bừa bãi, mặc cho dân kêu khóc. Từ đó, LS Tuyên ghê tởm cho cái sự tàn độc của Vẹm và chờ dịp thuận tiện, sau HĐ Genève, ông trốn vào Nam. Sau 30-4-75 LS Tuyên bị đi tù cải tạo. Ông chết trong tù trại Hà Tây khoảng năm 77-78!


Chính bởi không thể theo Vẹm Cáo Hồ, có nhiều thanh niên VN lúc ấy không biết làm gì hơn là đăng lính Pháp để chống CS hơn là họ đi làm lính cho Hồ giết hại đồng bào. Quân đội Pháp chỉ sau 1953 là được thay thế bằng Quân Đội VNCH, Tổng tư Lệnh là Tổng Thống Ngô đình Diệm.
Cũng nên nhắc sơ qua, tên tướng đi lính Pháp là Nguyễn văn Hinh đã bỏ thuốc độc vào tô canh của cụ Ngô đình Diệm. Y muốn giết cụ Diệm để tiếm quyền nhưng âm mưu bỉ ổi của y bại lộ. Thay vì giết y như bất cứ kẻ nào cầm quyền xưa nay, cụ Ngô tha chết cho tên này mà chỉ hạ tầng công tác. Tên Bảy Viễn cũng vậy. Bảy Viễn thuyết phục Bảo Đại hạ bệ cụ Ngô và đưa y lên thay thế cụ Ngô thì Bảy Viễn sẽ cung cấp nhiều tiền cho Bảo Đại. Bảo Đại nghe lời, triệu cụ Ngô sang Paris để thực hành quỉ kế nhưng cụ Ngô tinh ý không đi. Âm mưu bại lộ.   

&&&

Anh Cù huy Hà Vũ,
Qua vài tháng sống tại Hoa Kỳ, dù là để chữa bệnh, tôi chắc chắn một người tuổi trẻ như anh (Cù huy Hà Vũ), trí thức từ Pháp về như anh, yêu Dân chủ và Tự Do, Nhân quyền thì phải là mê nước Mỹ. Mê vì người ta văn minh văn hóa quá, “người lớn“ quá, hào hiệp và đại lượng quá trong khi cái nôi nuôi dưỡng anh hơn 50 năm mọi rợ quá (từ của Nhà văn Dương thu Hương), xử sự như đứa con nít và nhỏ nhen bần tiện hơn một kẻ ăn mày. Anh vào một nhà hàng, một siêu thị, một trạm đổ xăng, một ngân hàng, dù đông mấy, người ta xếp hàng trật tự, không giành chỗ bậy, không chen lấn, không ích kỷ chỉ lo phần mình ...là đủ biết xã hội của người ta được tổ chức ra sao!
Không riêng nước Mỹ mà nước Nhật, Hàn quốc hay Pháp, Anh, ngay cả Việt Nam Cộng Hòa trước ngày 30-4-1975 khi bọn cướp trộm, du đãng, đĩ điếm chưa đến, tức là đa phần những nước theo chế độ Dân Chủ, Tự Do thảy đều tổ chức một xã hội công bình, luật pháp và Hiến pháp do Dân làm ra đứng trên hết, để bảo đảm một xã hội trật tự, có công được thưởng, có tội bị phạt, không có bất cứ một quyền lực nào xen vào. Con Tổng thống, con Thủ tướng làm bậy phải ra tòa lãnh án theo Luật định, do Công Tố, do Tòa án của ngành Tư Pháp xử án chiếu theo tội trạng do Biên bản của Cảnh Sát trình lên. Dù có đau lòng cách mấy, Tổng Thống hay Thủ tướng không bao giờ dám can thiệp vào hoặc làm cản trở Công Lý bởi làm điều đó vô ích mà còn bị toàn quốc thóa mạ, có thể bị mất chức. Chuyện này chưa bao giờ xẩy ra theo như sự hiểu biết của tôi, sau 39 năm sống trên nước Mỹ.
Hồi Tsunami làm ngập Nhà máy Điện Nguyên tử của nước Nhật tại Fukushima, người chết nhiều ngàn do sóng thần và nhà cửa đổ xuống, hàng mấy chục ngàn người còn sống sót không có gì ăn, không có chỗ tạm trú vì nhà cửa đã tan tành hết, đói và lạnh thấu xương vì đang là mùa Đông tại Nhật. Chính phủ Nhật phải mang thức ăn đã làm chín đến phát cho mỗi người. Người Nhật đói khổ như vậy nhưng không giành chỗ trong các hàng dài hàng mấy cây số đứng chờ đến lượt mình, không ai la ó, không ai tỏ thái độ chứng tỏ ta đói sắp chết đây để được phát sớm hơn mọi người. Một em bé trai khoảng 10 tuổi, được một viên Cảnh Sát nhường phần cho em xuất ăn bảo em ăn đi kẻo sắp đói lả vì trông em tiều tụy và kiệt quệ quá. Em này nhận nhưng không ăn mà lại đưa lên cho những người đang phát, bảo rằng xin phát cho ai cần hơn em. Em đứng trong hàng, rồi sẽ đến lượt!
Một em bé 10 tuổi biết suy nghĩ như thế trong khi, anh cứ coi cái cảnh giao thông tại VN mình là rõ, nhất là tại Sàigòn và Hà Nội, mạnh ai nấy lấn đường, bất cứ chút không gian nào mình chiếm cứ được cho cái xe của mình mau về nhà, mau tới sở làm v.v...thì không ngại ngùng ra tay ngay dù có cọ quẹt hay đâm nhau chết người cũng sẵn sàng. Tiền người đi đường vô ý bay ra khỏi giỏ xách tay thì xúm lại cướp, không ai đưa lại cho nạn nhân một tờ, bia bị xe vận tải lật, gạo hay dưa hấu cũng thế, tung ra khỏi xe, cả xóm hô hoán nhào ra hôi của, có người đem cả xe ba gác ra chở về nhà cho nhanh. Thật là một bọn chết đói và mất cả nhân tính.
Đã đành là ‘‘đói ăn vụng, túng làm càn“ nhưng có phải sống vì những lon bia, quả dưa, bát gạo đó đâu và ít nhất con người phải biết xấu hổ khi vác mặt làm những việc đê tiện đó vì hôi của là ăn trộm, ăn cắp nhưng hình như người nước ta, từ lãnh đạo cho đến dân thường, hết biết xấu hổ rồi.

Anh mới đọc vụ phà chìm tại Hàn quốc, trên phà có khoảng 325 học sinh và một số thường dân khác tổng cộng gần 400 hành khách. Bỏ qua lí do vì sao phà lật, chúng ta chỉ thấy cả nước Nam Hàn rúng động vì số người chết quá nhiều, nhất là người ta xót xa cho hơn 300 học sinh, tương lai của xứ sở, trai cũng như gái, đã đi vào lòng biển một cách quá đau thương. Hơn 300 học sinh tiểu học này, so với 5 triệu cho đến 7 triệu thanh niên Bắc Việt và Nam Việt Chủ tịch Hồ và tướng Võ banh Giáp cắt đứt sự sống thì chẳng thấm tháp gì! Nhưng tại Hàn quốc, ông Hiệu Phó dẫn học sinh đi trên chiếc phà đó đã tự sát vì ông tự cho có trách nhiệm với cái chết của các em. Ngay sau đó, Thủ tướng Hàn quốc cũng xin từ chức để nhận trách nhiệm!
Còn Việt Nam ta? Bắt vợ dân vào khách sạn ngủ bị từ chối thì bắt chồng tra tấn, đánh đập, đánh nát cơ quan sinh dục anh này xong treo cổ lên xà nhà tri hô lên là tự tử. Đó là anh Nguyễn công Nhật, manager cho một công ti vỏ xe tại Bình Dương, vợ anh có nhan sắc khá nên tên Thiếu Tá công an Bình Dương muốn cưỡng dâm, bắt chị vào phòng ngủ với y nhưng chị phản đối. Tên chị là Nguyễn thị Thanh Tuyền. Giết người, bức hiếp phụ nữ như vậy mà ra tòa, tòa án thổ tả của Cáo Hồ và cha con anh, Cù huy Cận, tôn vinh tên tặc Hồ như Thượng Đế, chỉ phạt tên Thiếu tá công an này 4 năm tù. Nhưng chẳng biết có được vài năm không lại thả ra về làm công an tiếp bởi tiền nó đút vào. Những tội này, cả tội tên Trần huy Liệu và cha anh, Cù huy Cận, nhắc lại một lần nữa, giết chồng (Phạm Giao) đoạt vợ, cưỡng dâm, anh là LS, ở Mỹ mấy tháng nay, dù không mở sách Hình Luật, anh cũng có thể đóan, không ít hơn cái giá cả chính phạm và tòng phạm phải lên ghế điện bởi sự sống của con người là vô giá. Ít nhất, tên Trần huy Liệu: tử hình, còn Cù huy Cận: tù chung thân! Anh hãy đi hỏi các Luật gia tại Mỹ xem sao. Nếu khác với sự suy đoán của tôi, anh cho tôi hay!

&&&  


Ở trên tôi có viết, mọi người chúng ta, kẻ ít người nhiều đều mang một món nợ đối với xã hội mà ta phải lo đền đáp.
Tôi nợ bác nông phu thóc lúa, khoai bắp, gà vịt, tóm lại là các thức ăn tôi tiêu thụ hàng ngày để duy trì sự sống. Tôi nợ ngư dân tôm, cá, các thứ hải sản giúp cho tôi khỏe mạnh. Tôi nợ thầy, cô giáo chữ nghĩa đã truyền đạt cho tôi, nợ bác thợ mộc, thợ xây căn nhà làm tổ ấm, nợ người dệt và may quần áo, nợ cha mẹ tôi công sinh thành và nuôi dạy đến khi khôn lớn...Tóm lại món nợ với xã hội là rất lớn và xã hội mong tôi có dịp đền đáp! (Nếu xã hội có nhiều người lo đền đáp thì xã hội ấy hưng thịnh, giàu mạnh.)

Chức vị trong xã hội càng cao thì món nợ càng lớn bởi lợi nhuận thu vào càng nhiều. Ông Tổng Thống hay Thủ tướng một Quốc Gia có món nợ với xã hội nhiều gấp bội một nông dân bởi lợi nhuận và các phương tiện ông dùng nhiều và tốn phí gấp bội một nông dân, dù rằng, những phương tiện ấy đôi khi là để ông thi hành nhiệm vụ Tổng Thống hay Thủ tướng chứ không phải cho riêng ông!
Ý tưởng này cũng tương tự như câu nói của Tổng Thồng Hoa Kỳ John F. Kennedy:
“Ask not your country to do something for you; ask what you can do for your country!“ Đừng đòi hỏi đất nước phải làm gì cho anh/chị. Hãy hỏi điều gì anh/ chị có thể làm cho đất nước!“

Tôi cũng đã viết ở những bài trước, toàn nước Việt Nam, suốt thời kỳ Pháp thuộc, học sinh bậc Tiểu học, tức là từ lớp Vỡ lòng cho đến khi thi xong bằng CEPCI (Certificat d’Etudes Primaire Complémentaire Indochinois), mọi học sinh được miễn học phí. Điều đó vô cùng quan trọng để mở mang dân trí, chìa khóa của văn minh kĩ thuật và thành công. Chương trình Tiểu học khi xưa dưới thời Pháp thuộc có những lớp: Enfantin (Đồng Ấu), Préparatoire (Dự bị hay lớp Tư), Élémentaire (lớp Ba). Xong 3 lớp này, thường học sinh là 9 tuổi nếu bắt đầu đi học từ 6 tuổi. Kì thi ngay sau đó là Sơ học Yếu lược (Certificat d’Etudes Primaire Élémentaire Indochinois).  Học sinh cần phải có bằng này mới xin vào học lớp Nhì Phụ (cours Moyen 1ère année). Học xong lớp Moyen 1 này mới lên Moyen 2 rồi lên Supérieur để đi thi bằng Tiểu học Pháp-Việt.
(còn tiếp)
GS Bút Xuân Trần Đình Ngọc
Cựu Dân Biểu Quốc Hội VNCH/Chủ tịch UB Phát Triển Nông Thôn (1971-1975)
Cựu Sĩ Quan QLVNCH
BÀI ĐỌC THÊM

18 HỌC SINH MIỀN NAM 
BỊTHẢMSÁTSAUNĂM1975

Nhân tháng Tư đau buồn, Thùy Trang kể cho các bạn nghe một câu chuyện có thể nói là CHƯA ai biết đến. Câu chuyện được chú ruột Thùy Trang, nguyên là một sĩ quan thuộc Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam (Việt Cộng) kể lại. 
Dĩ nhiên chú của Thùy Trang hiện nay là người tranh đấu, ông đã gia nhập lực lượng Kháng Chiến Phục Quốc từ năm 1998. Hiện nay ở đâu vẫn không liên lạc được. 
...
Câu chuyện thương tâm là 18 học sinh Miền Nam VN rải truyền đơn vào tháng 4 năm 1977, lên án chế độ Cộng Sản tại Ngã Tư Bảy Hiền, tức giao lộ Lê Văn Duyệt-Võ Tánh - Nguyễn Văn Thoại.
 Các em bị truy bắt và chạy vào khu chợ Nguyễn Văn Thoại (Chợ Tân Bình). Năm (5) em Nam đã bị bộ đội bắn chết tại chỗ và 13 em còn lại, bị bắt đưa vào đồn công an (lúc đó còn gọi là Phường Đội). Tổng cộng có 18 em học sinh, trong đó có 6 nữ và 12 Nam. Số em bị bắt là 7 Nam và 6 Nữ. 
 Kẻ ra lệnh tàn sát 13 em học sinh chính là Lê Quang Đồng (Tư Đồng), bí danh Tư Cẩm, tác giả của cuốn sách GIA TÀI CỦA TÔI.

Lê Quang Đồng (tự Tư Đồng), bí danh Tư Cẩm, sinh năm 1928, hiện cư ngụ tại ấp 3B, xã Đạo Thạnh, TP. Mỹ Tho, ông theo Cộng Sản từ những ngày đầu cuộc 'Cách mạng Tháng 8 năm 1945', vào Đảng CSVN tháng 10 năm 1947, nguyên Phó Văn phòng Thành ủy TP. Hồ Chí Minh, nguyên Giám đốc Sở Văn hóa- Thông tin, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Tiền Giang. 

Sau khi bị bắt giam và bị tra tấn dã man liên tiếp trong gần 2 tuần lễ, cuối cùng thì 13 em đã bị đưa về khu rừng Cao Su ở Chơn Thành để xử bắn. Viên Bộ Đội được lệnh xử tử 13 em là Trung Úy Nguyễn Văn Cừ. 
 Trung Úy Nguyễn Văn Cừ kể lại câu chuyện cho chú Thùy Trang cùng 2 người bạn nữa, là vào giữa đêm ngày 11 tháng 5 năm 1977, tức gần 2 tuần sau khi các em bị bắt. Trung Úy Nguyễn Văn Cừ đi cùng Lê Quang Đồng và 10 bộ đội trên 2 chiếc xe bít bùng. 
 Các em bị trói tay, bịt mắt và bị bắt quì gối trước khi hành quyết. Nhìn các em học sinh quá nhỏ, từ tuổi 16-17, Trung Úy Nguyễn Văn Cừ đã khóc, ông đã KHÔNG muốn hành quyết cả em, năn nỉ Tư Đồng cho các em con đường sống, vì các em chưa đủ trí khôn như người lớn.
 
Lê Quang Đồng đã chỉa súng vào đầu Trung Úy Cừ, ra lệnh là nếu không xử bắn thì người bị hành quyết trước tiên sẽ là Trung Úy Nguyễn Văn Cừ.
Sau cuộc hành quyết dã man trên, viên bộ đội Trung Úy Nguyễn Văn Cừ đã xin giải ngũ với lý do bệnh đau bao tử. Trung Úy Nguyễn Văn Cừ sau đó đã nghiện rượu nặng, hằng đêm nằm khóc vì bị ám ảnh triền miên. Ông đã qua đời vì bệnh chai gan một năm sau đó. 
Câu chuyện thương đau cho tháng 4, Thùy Trang muốn kể lại cho các bạn nghe để đừng ai còn có tư tưởng là tin vào người Cộng Sản nữa. Đừng nghĩ là CS sẽ ăn năng, hối cải. Họ là những kẻ độc ác, và luôn độc ác.
Trong số những kẻ độc ác đó, hy vọng còn nhiều chiến sĩ QĐND có tấm lòng như cố Trung Úy Nguyễn Văn Cừ. 

Nguyễn Thùy Trang








2014-05-06 9:52 GMT-07:00 Huong Tran <hatnangusa@yahoo.com>:

Theo tôi nghĩ thì ThaiLand là một quốc gia không cộng sản và rất ghét những kẻ ăn trộm cắp. Ơ bên Thailand, hễ ai ăn cắp đồ của khách du lịch thì sẽ bị xử ngay tại chỗ là chặt tay, ngược lại. Khách du lịch ăn cắp thì cũng sẽ bị xử theo luật pháp, nhưng tôi không biết rõ là luật pháp như thế nào.


Ở đây, trên tấm bản đề chữ CITIZENS rất rõ ràng, có nghĩa là những người mang quốc tịch của những quốc gia có trong danh sách và xui xẻo là Việt Nam cũng nằm trong đó. Tôi mạo muội nghĩ rằng Thailand muốn dằn mặt những người con dân nước Việt đang sống dưới chế độ cộng sản, một quốc gia không có tự trọng và không có tự do, dân chủ, nhân quyền cũng giống như những quốc gia mà bị liệt kê trong danh sách đó. Tuy rằng trong danh sách chỉ có 2 nước là cộng sản, đó là Việt Nam và Bắc Korea, còn lại những nước khác đều là những nước không có tự do, dân chủ, nhân quyền. Đồng thời, con dân Việt dưới chế độ cộng sản bị đánh gía là những kẻ không thành thật, không biết tôn trọng đồ vật của người khác, bạ gì hở ra là CHÔM, giống như thằng Hồ Chí Minh đi cướp miền Nam và chôm tài sản của con dân miền Nam. Thử nghĩ xem tại sao người ta không đặt con dân Việt Nam trên xứ khác vào danh sách mà chỉ đặt con dân Việt Nam trong nước Việt Nam lên danh sách thôi? Tuy tôi là người quốc tịch Hoa Kỳ đã gần 30 năm, tôi mang quốc tịch Hoa Kỳ lâu gấn 2/3 thời gian tôi mang quốc tịch Việt Nam, nhưng khi đọc bản tin dưới đây cũng phải cảm thấy nhục cho dù là khi tôi đi qua bên ThaiLand không hề bị lâm vào tình trạng như trong bản tin đó, ngược lại họ rất cung kính và lễ độ với tôi, đó là vì tôi mang quốc tịch Hoa Kỳ chứ không phải là quốc tịch của nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.


Sỡ dĩ tôi nghĩ là do ThaiLand không ưa quốc gia có cộng sản và không có tự do, dân chủ, nhân quyền mà không phải chỉ vì những tật xấu của người Việt Nam cộng sản thường hay chôm đồ là vì những nước liệt kê trong sanh sách trên bàn đều là những nước nghiêm trị những kẻ ăn trộm, ăn cắp, do đó con dân của họ không dám trộm cắp, chỉ có Việt Nam là thường hay ăn trộm, ăn cắp mà thôi, còn nước Bắc Korea thì tôi không biết luật pháp bên đó như thế nào. Nếu như lời của những tour guide nói đơn thuần chỉ là vì người Việt đi qua Thái ăn cắp và làm mại dâm thì họ chỉ cần viết lên bản warning những thành phần đó thôi, đâu cần phải đem luôn một quốc gia của người ta mà nói. Do đó tôi xác định là ThaiLand tỏ rõ lập trường không thích những quốc gia có cộng sản, không có tự do, dân chủ, nhân quyền.


Một thế chế trên một quốc gia mà bị quốc gia trước đây từng là đàn em của Việt Nam trước 75 hạ nhục như vậy thì thể chế đó có nên tồn tại hay không? Để tránh cho Việt Nam bị mang nhục thì phải giải thể cái đảng cộng sản thối nát đi, lập một chính phủ có tự do, dân chủ, nhân quyền và đạo đức để làm gương cho con dân nước Việt Nam.


HNTT
On Tuesday, May 6, 2014 8:43 AM, SUTTON VO <cbqlvnch@yahoo.com> wrote:
 
Kính thưa quý vị và quý bạn,
Tôi không tưởng tượng nỗi bọn Việt Cộng ngu dốt và gian manh đến như thế.
Cái bảng màu vàng có chữ lớn WARNING của Thái Lan viết rõ ràng là "Citizens from the following countries might be questioned by the officers due to the policy" Và tiếp theo là tên của 11 quốc gia, VIETNAM đứng thứ 10.
Xin quý vị hãy đọc cái bảng nầy. 
Chính phủ Thái Lan cho biết các viên chức Thái có thể tra hỏi công dân đến từ các nước liệt kê ở bên dưới chứ đâu có chữ nào dành để chỉ riêng du khách đâu?
Công dân của Việt Cộng được xếp loại chung với 10 nước nổi tiếng có thành tích khủng bố, đàn áp nhân quyên,... là một "quốc nhục", biết chứ lũ Việt Cộng ngu ngốc.
Nhà nước "xuống hàng chó ngựa" Việt Cộng mới là kẻ phải biết nhục, dĩ nhiên du khách mang quốc tịch Việt Cộng "công dân VIETNAM" đâu ! 
Bọn Việt Cộng ngu dốt không biết nhục hay sao mà còn gian trá "đánh bùn sang ao" (Du khách Việt bị hải quan Thái Lan sỉ nhục) để chối bỏ "quốc nhục ? 
Vài hàng dạy dổ bọn buôn dân bán nước Việt Cộng, một lũ vô liêm sỉ, chỉ biết ác với dân và hèn với giặc.
Trân trọng kính chào quý vị và quý bạn.
Võ Văn Sĩ, người lính già QLVNCH 

On Tuesday, May 6, 2014 7:49 AM, Patrick Willay <pwillay@orange.fr> wrote:
Du khách Việt bị hải quan Thái Lan sỉ nhục
 Khi nhập cảnh từ cửa khẩu Poipet (Campuchia) qua cửa khẩu Arayaprathet (Thái Lan), du khách VN bị hải quan Thái Lan buộc phải xòe 700 USD ra ngang mặt để chụp hình mới cho làm thủ tục!
Bị đuổi ra ngoài vì không mang đủ tiền mặt
alt
Du khách xếp hàng sau một tấm bảng ở cửa khẩu Arayaprathet. Tấm bảng ghi du khách Việt Nam nằm trong số ít những đối tượng khách có thể bị tra hỏi bởi nhân viên hải quan - Ảnh: V.L.P
Bà V.L.Phuong, hướng dẫn viên của một công ty du lịch ở TP.HCM, đưa đoàn 32 du khách Việt du lịch Campuchia - Thái Lan trong dịp nghỉ lễ vừa qua, cho biết hải quan Thái Lan ở cửa khẩu Arayaprathet (thuộc tỉnh Sa Kaeo) đã buộc du khách Việt phải xòe 700 USD, hoặc khoản tiền tương đương 20.000 bath (tiền Thái), ra ngang mặt để camera đặt ở khu vực hải quan chụp hình rồi mới cho nhập cảnh. “Đoàn chúng tôi biết có quy định này nên ai cũng chuẩn bị tiền. Tuy nhiên, nhiều khách không biết quy định đã bị đuổi ra ngoài khu vực xếp hàng. Trước tôi có một đoàn khách đến từ tỉnh Kiên Giang, do một công ty du lịch lớn ở TP.HCM đưa đi, đã bị hải quan đuổi ra ngoài vì không mang theo đủ số tiền nói trên. Công ty du lịch này phải cầu cứu đối tác Thái bảo lãnh. Thái độ của nhiều nhân viên hải quan Thái ở cửa khẩu này rất hống hách. Họ thậm chí còn giật tiền của khách để đếm coi có đủ hay không. Nhiều người trong đoàn chúng tôi bực mình, nói nếu phía Thái Lan quy định như vậy thì đâu cần phải qua Thái du lịch làm gì”, bà Phương kể.
Có mặt ở cửa khẩu
Arayaprathet trong dịp lễ vừa rồi khi đưa đoàn khách du lịch bằng xe ô tô đến Campuchia - Thái Lan, ông Nguyễn Văn Mỹ, Giám đốc Công ty du lịch Lửa Việt, cũng gặp phải tình huống oái oăm trên. Theo ông Mỹ, trên đất Thái, phía Thái có quyền xếp du khách VN vào danh sách phải chứng minh tài chính, nhưng quy định thô thiển buộc phải xòe tiền ngang mặt để chụp hình là không thể chấp nhận được. “Chính tôi cũng phải thực hiện quy định bắt buộc xòe tiền chụp hình này, dù tôi đi Thái Lan rất nhiều lần và đến nhiều quốc gia trên thế giới. Đoàn khách của tôi là những người giàu có cũng phải xòe tiền chụp hình, trong khi khách các quốc tịch khác không bị đối xử như thế. Nhân viên hải quan còn luôn miệng quát nạt du khách rất thô lỗ”, ông Mỹ giận dữ nói.
Trên một diễn đàn du lịch ở VN, nhiều du khách từng đến Thái Lan qua cửa khẩu Arayaprathet đã rất bức xúc về việc này. “Nhóm mình đi cận tết năm nay cũng bị bắt xòe tiền ra để chụp hình. Quy định phải xòe tiền ngang mặt để camera chụp hình không được dán thông báo ở khu vực làm thủ tục hải quan. Khách cũng không thể chứng minh tài chính bằng các loại thẻ tín dụng. Vì thế, nhiều khách không chuẩn bị tiền mặt đã phải quay lại Campuchia mà không vào được Thái Lan”, một thành viên diễn đàn viết.
Cần có thái độ cứng rắn
Theo giải thích của một số nhân viên hải quan Thái Lan với đại diện các công ty du lịch, lý do họ có quy định như vậy vì có nhiều người Việt nhập cảnh vào nước này rồi trộm cắp, mại dâm… Tuy nhiên, ông Mỹ cho rằng không thể vì một số ít người Việt ra nước ngoài quậy phá mà đánh đồng tất cả rồi có quy định xúc phạm du khách như vậy. “Một số quốc gia khi cấp thị thực cho người VN có đòi hỏi phải chứng minh tài chính, nhưng không có hải quan nước nào buộc khách phải đưa tiền lên mặt rồi chụp hình như ở Thái Lan. Nếu phía Thái Lan không bỏ quy định phi lý này, tôi sẽ kêu gọi tẩy chay tour Thái. Nhân đây, tôi cũng đề xuất nước ta phải xử nghiêm công dân nước mình ra nước ngoài trộm cắp hay quậy phá, vì làm mất thể diện người Việt và ảnh hưởng đến những du khách đàng hoàng khác”, ông Mỹ nhấn mạnh.
TS Phạm Trung Lương, Phó viện trưởng Viện Nghiên cứu phát triển du lịch, cho rằng theo quan hệ đối xứng, phía VN không “hành” khách Thái Lan thì phía Thái nên đối xử công bằng với khách Việt. Vì thế, ông Lương đề nghị Bộ VH-TT-DL hoặc Tổng cục Du lịch phải có ý kiến phản đối chuyện sỉ nhục du khách VN.
Tổng cục Du lịch sẽ kiểm tra
Trao đổi với PV Thanh Niên hôm qua 5.5, ông Nguyễn Văn Tuấn, Tổng cục trưởng Tổng cục Du lịch, thừa nhận “không biết tình trạng này xảy ra” và sẽ giao Vụ Lữ hành thu thập thông tin thêm về việc này. “Nếu thông tin là chính xác, chúng tôi sẽ có thái độ phản đối với phía Thái Lan để bảo vệ quyền lợi và danh dự cho du khách VN khi đi du lịch nước ngoài”, ông Tuấn phát biểu.
Cùng ngày, chúng tôi cũng liên lạc với Văn phòng Tổng cục Du lịch Thái Lan tại TP.HCM và Tổng lãnh sự Thái Lan tại TP.HCM để tìm hiểu vụ việc, nhưng do đang là ngày nghỉ lễ của Thái Lan nên chưa nhận được câu trả lời.



No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-10/11/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link