Saturday, October 27, 2012

CƯỚP CỦA VÀ THÁO CHẠY ĐỂ MẶC KINH TẾ PHÁ SẢN


 

CƯỚP CỦA VÀ THÁO CHẠY ĐỂ MẶC

KINH TẾ PHÁ SẢN

VÀ DÂN NGHÈO VỚI LẠM PHÁT

 

Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế

Geneva, 20.09.2012. Cap nhat 27.09.2012


 

Đã từ lâu, chúng tôi luôn kêu gọi Phong trào Truy Tìm Tài sản bất chính của CSVN chuyển ra nước ngoài để thâu hồi lại cho Quê Hương Việt Nam. Tài sản từ Việt Nam phải chảy trở lại Việt Nam. Có lẽ chính vì chủ trương như vậy, nên khi thấy Chiến dịch “Người Mỹ Gốc Việt Đòi Tài Sản “ để đem ra nườc ngoài, chúng tôi có những đau lòng và hoài nghi rằng có thể CSVN  cũng theo cái trớn Tài sản rời Việt Nam mà ngụy trang để cho Tài sản do Tham nhũng cùng “xuất ngoại an toàn “.

Trong tuần trước và tuần này, chúng tôi đọc được hai bài trên Diễn Đàn nói về Phong trào tại Trung quốc cũng như tại Việt Nam tháo chạy Tài sản sang các nước Tư bản để cất giữ an toàn, nghĩa là cho Tài sản đi tỵ nạn trước, rồi người đi tỵ nạn sau. 

Đọc hai Bài mà sau đây chúng tôi sẽ trích dẫn, chúng tôi tự nhiên nghĩ rằng thế là “NGƯỜI CỘNG SẢN KHÔN HƠN NGƯỜI QUỐC GIA “. Sau khi CSVN cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam bằng võ lực đẫm máu năm 1975, người Quốc gia tháo chạy với giá sinh tử, bỏ lại tất cả Tài sản lại Việt Nam, vượt rừng núi, biển cả, bất chấp cái chết xẩy ra trên đường tháo chạy, miễn sao tìm được một cuộc sống có Tự do. Người Cộng sản ngày nay biết chắc chắn sự tan vỡ của Cơ chế mà họ đã tận dụng để thâu vén Tài sản công và cướp giựt Tài sản tư của dân chúng làm của riêng mình, nên họ tìm đường cho Tài sản bất chính đi sang Tây phương tỵ nạn trước, rồi sau đó họ sang sau xin tỵ nạn cho bản thân và thụ hưởng Tài sản đã gửi đi trước. Chính về khía cạnh này, mà tôi nói rằng “NGƯỜI CỘNG SẢN KHÔN HƠN NGƯỜI QUỐC GIA“ ! Nhưng đây là thứ khôn gian manh vô nhân đạo của con người Cộng sản. Người Quốc gia cũng biết tính toán, nhưng có cái TÂM nhân đạo vậy !

 

Những Bản Tin về Phong trào cho

Tài sản xuất ngoại tỵ nạn trước

 

Bài viết thứ nhất là của Tác giả PHẠM NHẬT BÌNH nói chính yếu về Phong trào xuất ngoại Tài sản và dòng họ qua Tây phương. Bài thứ viết bởi một Tác giả am tường những nganh ngóc tháo chạy Tài sản tại Việt Nam.

                   Về Bài viết về xuất cảng Tài sản của Trung quốc, chúng tôi trích những điểm chính như sau:

          “TƯ BẢN ĐỎ XỐN XANG TÌM BÃI ĐÁP “       

“Trong tình trạng tham nhũng lan tràn trên toàn xã hội Trung Quốc như hiện nay, ước lượng mỗi năm có khoảng 50 tỷ đô la theo chân cán bộ quan chức và gia đình họ rời khỏi đất nước. Đó là một trong nhiều chi tiết được đưa ra trong một bài báo của Jonathan Manthorpe của tờ Vancouver Sun, Canada ngày 13/7/2012. Những nhà giàu mới ở Trung Quốc mệnh danh “tư bản đỏ” từng ngày từng giờ đang ráo riết tìm chỗ trú thân an toàn ở các nước Tây Phương. Làn sóng này đã bắt đầu trong mấy năm qua nhưng gia tăng càng lúc càng nhanh trước các biến động xã hội lẫn chính trị tại đây.

Theo Jonathan Manthorpe, một nghiên cứu gần đây cho thấy rằng 90% trong số hơn 300 thành viên của Ủy ban Trung ương đảng Cộng Sản Trung Quốc đã đưa một phần gia đình ra sống ở nước ngoài hoặc đã xin làm công dân nước ngoài. Đây là các đầu cầu để chuyển tài sản hiện nay và để làm "nơi tỵ nạn" trong tương lai khi có biến động chính trị tại Trung Quốc.

Còn giới giàu có nói chung, khoảng 60% cho biết đang trong tiến trình xin di dân hoặc đã có ý định làm việc này trong thời gian trước mặt. Biến cố Bạc Hy Lai (Bo Xilai), nguyên bí thư thành ủy Trùng Khánh (Chong Qing), bị bắt chờ ngày ra tòa càng khiến giới tư bản đỏ không còn cảm thấy an toàn dù ở bất kỳ vị trí nào, và càng gấp rút tìm đường đi ra nước ngoài cùng với số tài sản hiện có.

Vào cuối năm 2011, một nghiên cứu khác, có vẻ "hiền lành" hơn, được chính Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc thực hiện, cũng cho thấy từ giữa thập niên 1990, ít là khoảng 125 tỷ USD đã lẻn ra khỏi đất nước theo chân của hơn 16.000 cán bộ, công chức và những người thân của họ.

Từ một nguồn khác nữa, ký giả John Sudworth của BBC News từ Thượng Hải ngày 22/8/12 tường thuật hiện tượng "Tư bản đỏ Trung Quốc" lũ lượt ra đi. Ông viết: "có một thứ hàng xuất khẩu từ Trung Quốc mà dường như hiện nay không ai ngăn cản nổi – đó là các triệu phú". Điển hình như Louie Huang, một trong những người giàu nhất Thượng Hải (Shanghai) nhờ kinh doanh bất động sản. Ông Huang thừa nhận với nhiều người bạn giàu có khác rằng tình hình không còn an toàn cho những người như ông tại Trung Quốc nữa. Con đường duy nhất là tìm cách ra nước ngoài sinh sống.

So với năm 2006, chỉ có 63 visa EB-5 — tức loại visa đầu tư để định cư tại Hoa Kỳ — được cấp cho các công dân Trung Quốc; thì năm 2011, con số này nhảy vọt lên 2.408 visa; và trong năm 2012, chỉ trong 6 tháng đầu năm, con số này đã vượt quá 3.700 visa.

Theo hãng tin AFP, hiện tượng tài phiệt Trung Quốc đầu tư ồ ạt vào rượu Pháp cũng đang gia tăng. Sau khi "xâm nhập" vào lãnh địa rượu Bordeaux, các tay tài phiệt Trung Quốc "tấn công" vào rượu Bourgogne bằng những số vốn khổng lồ. Bên cạnh lý do thuần túy thương mại, đây còn là lý cớ để xin nhập cư vào Pháp.

Cùng lúc với các diễn văn lên án các giá trị Tây Phương, hầu hết giới lãnh đạo Trung Quốc đều gửi con cái đi học ở cái trường Tây Phương và tìm cơ hội sống ở nước ngoài để làm đầu cầu chuyển tiền. điều này thoạt nghe có vẻ mâu thuẫn nhưng lại là sự thật đối với đại đa số lãnh đạo cao cấp của nhà nước và đảng Cộng Sản Trung Quốc.

Trong một bài báo của Washington Post ngày 18/5/2012, hai ký giả Andrew Higgin và Maureen Fan đã đưa ra một cái nhìn thật sâu sắc về sự thật không còn che giấu được ấy. Con cái của giới quý tộc đỏ được gọi là "Thái tử đảng" (princelings) đã có mặt ở hầu hết các trường đại học tư danh tiếng ở Mỹ. Tập Cận Bình, Phó Chủ tịch Trung Quốc và sắp lên ngôi tổng bí thư đảng, có người con gái Tập Minh Trạch (Xi Mingze) đang theo học trường đại học Harvard từ năm 2010. Hai trong số các tổng bí thư đảng là Giang Trạch Dân và Triệu Tử Dương cũng có cháu nội và cháu ngoại học ở trường này. Bốn quan chức cấp cao khác của Đảng như Hoàng Hoa (Huang Hua), Lý Triệu Tinh (Li Zhaoxing), Bạc Hy Lai (Bo Xilai và Trần Vân (Chen Yun) đều có con và cháu theo học tại Hoa Kỳ. Thái tử đảng đình đám nhất gần đây là Bạc Qua Qua (Bo Guagua), theo học tại Trường Quản lý Hành Chính Kennedy, thuộc Đại học Harvard. Cha của anh ta là cựu Bí thư Thành ủy Trùng Khánh Bạc Hy Lai hiện đang bị thất sủng và mẹ là Cốc Khai Lai bị án tử hình treo về tội giết người.

Tư bản đỏ Trung Quốc đang ráo riết tìm bãi đáp, còn tư bản đỏ Việt Nam thì sao? “

 

Bài viết thứ hai nói tình trạng tháo chạy Tài sản từ Việt Nam. Bài viết như sau:

 

“LÀN SÓNG CUỐN GÓI THÁO CHẠY KHỎI VIỆT NAM


Mấy tháng qua, các nhà quản lý tại Anh, Canada, Úc, Mỹ đều ghi nhận luồng tiền ồ ạt chảy từ Việt Nam sang nước họ dưới danh nghĩa đầu tư. Lãnh tụ phe đối lập Úc thậm chí còn giật mình đòi chính phủ cầm quyền xét lại chính sách đầu tư nước ngoài ở quốc gia này bởi ngày càng có nhiều người nước ngoài trong đó có rất đông người Việt Nam sang Úc mua đất, cổ phần doanh nghiệp. Sự thật này trái ngược hẳn tình hình ảm đạm kinh tế trong nước. Báo chí chính thống và các nhà quản lý thì chỉ dám mon men phân tích chỉ số, niềm tin v.v. Một sự thật hiển hiện nhưng khó nói đó là đã xuất hiện làn sóng nhà giàu, đại gia cuốn gói và tháo chạy, bằng cách này hay cách khác mang lượng tiền vốn khổng lồ ra nước ngoài, khiến kinh tế Việt Nam ngày càng kiệt quệ.

Có thể các đại gia đang khát tiền mặt và tìm mọi cách thoái vốn, dù phải bán cả đống cổ phiếu của chính DN mình. Có hai điều có thể nhìn thấy qua sự kiện này: Những khó khăn của nền kinh tế không buông tha một ai kể cả đó là những người giàu nhất. Và sự bất chấp điều tiếng cho thấy những khó khăn về nguồn vốn lớn đến mức các đại gia buộc phải chấp nhận những mất mát về lòng tin của các nhà đầu tư vào thương hiệu thậm chí đã phải xây dựng trong nhiều thập kỷ.

Sự kiện này cho thấy 1 hiện tượng là trong thời gian gần đây, trái ngược với xu hướng thâu tóm doanh nghiệp khi giá cổ phiếu ở mức bèo bọt, nhiều đại gia cũng đang tìm mọi cách rút hết vốn tại các doanh nghiệp của mình, bất chấp doanh nghiệp đó đang làm ăn tốt hay xấu.”

 

Không những tháo chạy Tài sản

mà còn tháo chạy cả dòng họ

 

          Phong trào tháo chạy tại Việt Nam không khác gì tại Trung quốc. Thầy nào tớ đó giống nhau như đúc. Những con đường tháo chạy Tài sản  có nhiều ngả:

1)      Tháo chạy qua Nghị quyết 36

          Xin đừng hiểu vỏn vẹn rằng qua Nghị quyết 36, CSVN mang ý chí chinh phục khối người Việt tỵ nạn ngả theo Cơ chế CSVN. Qua Nghị quyết này, một số lãnh đạo đã cậy nhờ gửi thành phần gia đình ra nước ngoài làm ăn cùng với ngân quỹ hỗ trợc của nhà nước. Lấy tỉ dụ tại Thụy sĩ: sau Nghị quyết, một loạt nhà hàng ăn được mở ra mà người làm chủ phần lớn từ Miền Bắc. Những thân nhân của lãnh đạo đảng được gửi đi do cớ Nghị quyết 36 và là đầu cầu tại nước ngoài để họ chuyển dần Tài sản.

2)      Gửi con cháu ra nước ngoài du học

          Những người giầu có làm ăn tại Việt Nam phải có liên hệ với những đảng viên (cao cấp) của đảng. Con cái những người làm ăn có ô dù này được gửi đi du học. Tất nhiên con cái những đảng viên cho mượn ô dù cũng được trả ơn và được gửi đi du học. Những con cháu được tài trợ dồi dào để học ở những Đại học nổi tiếng tại Mỹ, Anh, Pháp, Đức. Những du học sinh này tìm đủ mọi cách cư ngụ lại ở những nước mình du học. Thậm chí họ còn tìm ngả ái tình để có thể lấy được quốc tịch Mỹ, Anh, Pháp, Đức. Hậu duệ của khối người Việt tỵ nạn CSVN rất đông đảo và sẵn có quốc tịch nước ngoài, nên qua đường tình cảm, chồng vợ, cung cấp cho những du học sinh con lãnh đạo CSVN con đường chính thức để có quốc tịch nước ngoài và ở lại tại bản xứ du học. Nếu tiền tham nhũng cướp bóc tại Việt Nam được chuyển cho con cháu có quốc tịch nước ngoài giấu cất, thì chính nước Mỹ phải bảo vệ “Tài sản của người Mỹ gốc Việt “ theo tinh thần Chiến dịch của Tiến sĩ NGUYỄN ĐÌNH THẮNG “Người Mỹ Gốc Việt Đòi Tài Sản“. Chúng tôi đã chú thích về điểm này khi góp ý về Chiến sịch của Tiến sĩ Thắng.

3)      Những thành phần theo đóm ăn tàn TÒNG PHẠM với CSVN

            Một số những thành phần thuộc khối Người Việt tỵ nạn CSVN nay dễ trở thành TÒNG PHẠM với CSVN trong việc chuyển tài sản tham nhũng ra nước ngoài. Thậm chí có những thành phần mở Công ty Liên doanh với CSVN  để dễ dàng tạo con đường chuyển Tài sản ra nước ngoài. Những Công ty Việt Nam, những đảng viên CSVN rất ham muốn xuất ngoại lấy cớ giao dịch thương mại. Khi xuất ngoại, họ sẵn có những thành phần môi giới giúp để mở những trương mục ở Ngân Hàng nước ngoài. Trong số những kẻ TÒNG PHẠM làm ăn giúp đỡ chuyển Tài sản, phải  kể những người Việt gốc Hoa trước đây. Có thể những thành phần người Việt gốc Hoa trước đây, nay lấy quốc tịch Mỹ, Anh, Pháp, Đức, nên họ có thể không còn kể Việt Nam là Quê Hương như trước đây nữa.

4)      Hiện tượng đầu tư tại nước ngoài đã có từ mấy năm nay.

Việt Nam thiếu vốn, nhưng một số vốn lại do các Tập đoàn Kinh tế nhà nước mang ra nước ngoài đầu tư. Nguồn vốn để những Tập đoàn này mang ra nước ngoài đầu tư có thể là tiền thuế của dân nghèo Việt Nam mà nhà nước thu vào, rồi cung cấp xả láng cho những Tập đoàn Kinh tế nhà nước.

5)      DỰ ÁN và NHẬP SIÊU: Cơ hội Tham nhũng và chuyển Tài sản.

Dân Việt nghèo. Nhà nước than thiếu Ngân sách. Nhưng Việt Nam là nước có nhiều Dự án nhất và nhập siêu xả láng. Phải hiểu cái nghịch lý này ở chỗ nếu không có Dự án, không có nhập siêu, thì không có cơ hội THAM NHŨNG, cắt xén của công thành của riêng. Thương gia Việt Nam  dễ làm trái ngược nguyên tắc mua bán hàng hóa. Bình thường, người bán đòi giá cao và người mua muốn giá thấp. Nhưng Thương gia nhà nước CSVN đi mua hàng, lại đòi mua với giá cao để số chênh lệc nhờ người bán giữ lại tại nước ngoài. Khi những hàng “second hand “ mua từ Nga hoặc Đông Au, chủ Dự án tại Việt Nam, vốn trước đây du học tại Nga hoặc Đông Au, dễ dàng giàn xếp để lấy hóa đơn gần như cho hàng hóa mới. Nhà nước Việt Nam trả tiền theo hóa đơn và những chủ Dự án giàn xếp với phía bán hàng “sencond hand “ đễ giữ lại một số tiền quan trọng tại nước ngoài.

 

Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế

Geneva, 20.09.2012. Cap nhat 27.09.2012


 

 

 

==========================================================

 

 
TRIỆU TIẾNG NÓI, MỘT TỬ HUYỆT
 
Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
Geneva, 16.10.2012
 
Ngày 14.10.2012, chúng tôi viết bài MIẾNG CAO SU NHÂN QUYỀN LÙNG BÙNG nhân Phong trào kêu gọi Nhân Quyền cho Việt Nam với khẩu hiệu TRIỆU CON TIM, MỘT TIẾNG NÓI. Ngày 15.10.2012, chúng tôi phổ biến bài TỬ HUYỆT KINH TẾ VN để thấy rằng cái điểm mà chúng ta phải dồn toàn lực để tấn công lúc này là vào cái TỬ HUYỆT KINH TẾ ấy chứ không phải là vào MIẾNG CAO SU NHÂN QUYỀN LÙNG BÙNG. Hôm nay, ngày 16.10.2012, chúng tôi muốn mãn phép đề nghị với giới Truyền Thông Hải ngoại hãy quy tụ TRIỆU TIẾNG NÓI của mình vào cái TỬ HUYỆT KINH TẾ CSVN đang làm cho Kinh tế dân chúng Việt Nam tụt giốc trầm trọng.
         Hội Nghị Trung ương 6 của đảng CSVN đã không quan tâm gì đến sự bại hoại của Kinh tế làm cho 90 triệu dân Việt nghèo cực, mà chỉ dàn xếp giữa chúng để cố thủ giữ lấy quyền hành độc tài của đảng CSVN mà thôi.
         Truyền Thông chúng ta phải làm thế nào để khối 90 dân Việt nghèo cực thấy rằng đảng CSVN chỉ nghĩ đến cố thủ giữ quyền hành thống trị và ĂN CƯỚP kinh tế mặc cho 90 triệu dân nghèo cực do chính chúng gây ra. Khi dân ý thức rõ rệt như vậy, thì đó động lực mạnh nhất để dân NỔI DẬY dứt bỏ cái quyền hành ĂN CƯỚP của đảng CSVN. Đó là mục đích của Truyền Thông chúng ta: TRIỆU TIẾNG NÓI, MỘT TỬ HUYỆT làm cho 90 triệu dân Việt quốc nội đứng lên tự cứu mình ra khỏi cảnh nghèo cực.
         Trong ý hướng như vậy, chúng tôi mãn phép đề nghị các Cơ quyan Truyền Thông Hải ngoại hãy phổ biến rộng rãi về trong nước những bài viết liên quan đến tụt giốc Kinh tế Việt Nam mà cả đảng CSVN phải chịu trách nhiệm vì chính chúng đã hút hết máu của nền Kinh tế. Chúng tôi đề nghị những bài liên hệ đến những Chủ đề sau đây:
=>     Những Dự án xây dựng là nguồn để CSVN cắt xén, tham nhũng. Dự án càng lớn, thì cắt xén, tham nhũng càng nhiều.
=>     Những Tập đoàn Kinh tế nhà nước toàn mua vật dụng, thiết bị, tầu bè, nhà máy “second hand”, nhưng làm Hóa đơn như hàng mới để Nhà Nước lấy tiền thuế của dân mà trả. Sự chênh lệch trả tiền mua hàng “second hand” như hàng mới được chúng giữ lại tại nước ngoài. Đây là việc chuyển tiền tham nhũng một cách chính thức do chính Nhà Nước làm.
=>     Những thua lỗ nhiều tỉ đo-la từ các Tập đoàn Kinh tế nhà nước như Vinashin, Vinalines, PetroVietnam, Điện Lực VN… chỉ được đưa ra và CSVN nói đến trừng phạt kỷ luật, thuyên chuyển chức vụ, nhưng đảng không bao giờ nói đến những món tiền ăn cắp đó đang cất giữ ở đâu. Dân chúng Việt Nam nghèo cực chỉ cần quan tâm đến những món tiền khổng lồ ấy nằm ở đâu và yêu cầu đòi lại cho dân, còn việc trừng phạt kỷ luật, cách hay thuyên chuyển chức vụ…là việc riêng của đảng giữa những tên ăn cướp đứa nào cũng giống đứa nấy.
=>     Hệ thống Ngân Hàng đang đi đến phá sản vì nợ xấu giữa chúng, nghĩa là Ngân Hàng cho những Tập đoàn nhà nước vay. Ngân Hàng cũng thuộc Nhà nước hoặc thuộc những con cháu của Nhà nước. Những Tập đoàn Kinh tế nhà nước vay vốn của Nhà nước. Mà Nhà nước là đảng CSVN. Như vậy đảng cho đảng vay và bây giờ đảng không trả nợ cho đảng. Vay mượn, nợ nần, quỵt nợ…cũng là trong nội bộ đảng. Nhưng cái tệ hại hơn cả là chúng lại in tiền mới tung ra để mua nợ của đảng. Việc in tiền mới này là việc ăn cướp tiết kiệm của dân khi đồng bạc phá giá.
=>     Ăn cướp trực tiếp chính nền Kinh tế bằng tham nhũng, cắt xén những Dự án, những món nhập siêu; ăn cướp chính tiền tiết kiệm của dân bằng in tiền mới phá giá đồng bạc Việt Nam rồi, nay chúng đang tìm đủ mọi cách chuyển những tiền ăn cướp được ra nước ngoài để chúng tẩu thoát ra ngoại quốc sống vương gỉa mặc cho 90 triệu dân Việt sống chết mặc bay với nền Kinh tế rỗng tuếch. Việc cấp bách là giải quyết nền Kinh tế cho 90 triệu dân, nhưng Hội Nghị trung ương 6 của đảng không làm, mà chỉ lo cố thủ dàn xếp giữ lấy quyền hành. Có thể đây là việc hõan binh chi kế để chúng có thời giờ chuyển tài sản ăn cướp được ra nước ngoài.
Truyền Thông Hải ngoại quy tụ TRIỆU TIẾNG NÓI vào những Chủ đề nêu ra trên đây để 90 triệu người Việt quốc nội kịp thời NỔI DẬY tóm cổ những tên CSVN ăn cướp bất nhân kia:
*        PHẢI ĐỀN TỘI THAM NHŨNG PHÁ SẢN KINH TẾ ĐẤT NƯỚC 
*        PHẢI HOÀN TRẢ NHỮNG CỦA CẢI CƯỚP GIỰT LẠI CHO DÂN
TRIỆU TIẾNG NÓI của Truyền Thông Hải ngoại quy tụ đánh vào MỘT TỬ HUYỆT KINH TẾ CSVN vậy.
 
Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
Geneva, 16.10.2012
 
 
 
TỬ HUYỆT KINH TẾ VN
 
Bi kịch nền kinh tế Việt Nam
Chủ Nhật, 14/10/2012, 10:41
Theo Trần Việt – ANTĐ
 
Có thể nói nền kinh tế Việt Nam đang đứng trước bi kịch lớn.
 
Một thực trạng đáng lo lắng
 
Viện trưởng Viện Kinh tế Việt Nam Trần Đình Thiên, trong nghiên cứu của mình đã dẫn thống kê của Bộ Kế hoạch Đầu tư: có tới 53.000 doanh nghiệp đóng cửa và phá sản trong năm 2011, và 35.500 doanh nghiệp lâm vào cảnh tương tự trong 8 tháng đầu năm 2012.
Con số này gần bằng một nửa con số các doanh nghiệp đóng cửa và phá sản kể từ năm 1986 tới nay.
Đáng lo hơn hoạt động của các doanh nghiệp đang tồn tại trên thị trường cũng không khá hơn. Thống kê cho thấy hầu hết các doanh nghiệp đã giảm công suất hoạt động, thậm chí nhiều doanh nghiệp chỉ còn tồn tại hình thức bởi không tiêu thụ được sản phẩm, lượng tồn kho cao. Nếu tính trung bình các doanh nghiệp này giảm công suất 20% tương đương với khoảng 150.000 doanh nghiệp nữa đóng cửa và phá sản. Số người thất nghiệp do sự thu hẹp sản xuất lên đến hàng triệu người.
Còn một vấn đề đáng lo nữa là số lượng sản phẩm tồn kho cao và sự giảm giá trị tài sản do giảm phát, hạ giá do sức mua kém. Hàng triệu tỷ đồng vốn đang bị chôn trong hàng hóa tồn kho, trong đó hàng tồn bất động sản lớn nhất. Trên thị trường bất động sản có tới 70.000 căn hộ đang bị ế chỉ ở hai thành phố lớn nhất nước. Ít nhất là có tới 140 nghìn tỷ đồng đang bị chôn, mà phải mất tới 7 năm sau may ra mới xử lý được. Một báo cáo của Ủy ban Giám sát Tài chính Quốc gia ước tính, khu vực bất động sản đã được các ngân hàng bơm gần 350 nghìn tỷ đồng, một số vốn khổng lồ.
Thêm một dẫn chứng bi kịch về bất động sản. Ông Thiên tính toán có 69 công ty bất động sản niêm yết đang đối mặt với vấn đề thanh khoản nghiêm trọng. Đến cuối năm 2011, các công ty này gánh khoản nợ vay 67.000 tỉ đồng và chi phí lãi vay mỗi năm 13.400 tỉ đồng. Đáng báo động là trong cơ cấu nợ vay, khoản vay ngắn hạn trong quý IV của năm ngoái đã tăng lên 26.400 tỉ đồng. Nghĩa là các công ty này phải có 39.800 tỉ đồng để trả nợ vay đến hạn và lãi vay trong năm 2012. Nhà kinh tế đặt câu hỏi hoài nghi: “Với tình trạng hiện nay, họ có khả năng trả nợ không?”
Nhìn ra khu vực công, tình hình cũng không sáng sủa hơn. Ủy ban Kinh tế của Quốc hội cho biết, năm 2011, tổng số nợ vốn đầu tư của 63 tỉnh và thành phố là 91.273 tỷ đồng của 47.209 dự án; trong đó, nợ vốn các công trình xây dựng cơ bản đã hoàn thành là 25.423 tỷ đồng, nợ vốn của 20.921 dự án đang triển khai là 65.850 tỷ đồng, dãn tiến độ 41 dự án với tổng số vốn là 38.320 tỷ đồng. Hệ quả của tình trạng trên, không gì khác là số phận hẩm hiu của các doanh nghiệp và người làm công. Ông nói: “Đang có nhiều doanh nghiệp “chết” hoặc “chờ chết” vì không thu được món nợ này”.
 
Doanh nghiệp Nhà nước nợ khổng lồ
 
Sự suy giảm này trước hết là do hoạt động của các doanh nghiệp Nhà nước mà đứng đầu là các tập đoàn và tổng công ty nhà nước làm ăn không những kém hiệu quả mà còn để rơi vào tình trạng phá sản.
Tiến sĩ Đinh Tuấn Minh tại tài liệu phục vụ cho Diễn đàn Kinh tế mùa thu 2012 do Ủy ban Kinh tế của Quốc hội, Viện Khoa học Xã hội Việt Nam, Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam phối hợp tổ chức tại thành phố Vũng Tàu (tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu) đã chỉ rõ: “Doanh nghiệp Nhà nước sử dụng vốn tín dụng chiếm tới khoảng 70% tổng số nợ xấu, trong đó các tập đoàn kinh tế, tổng công ty chiếm 53% số nợ xấu”. Ngoài ra, theo ông Minh, nợ xấu của khu vực tập đoàn, tổng công ty chiếm tới 30 – 35% tổng dư nợ của khối này trong vay nợ từ hệ thống ngân hàng thương mại.
Tổng dư nợ đó của 12 tập đoàn kinh tế Nhà nước lên tới gần 218.740 tỷ đồng, theo Đề án tái cấu trúc khu vực doanh nghiệp Nhà nước của Bộ Tài chính năm 2012. Trong đó dư nợ lớn nhất thuộc về Tập đoàn Dầu khí (PVN – 72.300 tỷ đồng), Điện lực (EVN-62.800 tỷ đồng), Than và Khoáng sản (Vinacomin – 19.600 tỷ đồng).
Ngoài khu vực ngân hàng, tiến sĩ Minh lưu ý nợ xấu của khu vực doanh nghiệp đang “rất lớn” ở Ngân hàng Phát triển (VDB). Chẳng hạn, Vinashin vay ưu đãi VDB gần 300 tỷ đồng lãi suất bằng 0% để hỗ trợ trả lương và phụ cấp; EVN được vay hơn 5.000 tỷ đồng. Còn trong các năm trước đó, Vinalines cũng vay VDB để phát triển tàu mới; Xi măng Đồng bành vay 290 tỷ đồng…
Ông Nguyễn Quang Dũng, Tổng giám đốc Ngân hàng Phát triển (VDB) cho biết: “Nợ của các tập đoàn, tổng công ty… chiếm độ 75 – 80% tổng dư nợ của Ngân hàng Phát triển…” Các doanh nghiệp Nhà nước mặc dù số lượng thấp hơn doanh nghiệp tư nhân nhưng nợ thuế cũng khổng lồ, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Thuế Trần Văn Phu nhận xét: Nợ thuế chưa trả của các DN Nhà nước chiếm khoảng 13% trên tổng số nợ thuế.
Khối các ngân hàng thương mại cũng không khá hơn. Bởi lẽ, giữa năm 2012 NHNN công bố tỷ lệ nợ xấu của Việt Nam là 8,6% tổng dư nợ nghĩa là vào khoảng 202 nghìn tỷ đồng, nhưng trên diễn đàn Quốc hội, Thống đốc NHNN lại thông báo con số 10%, và dư luận lại đánh giá có thể ở mức cao hơn 10%. Gánh nặng này thật sự đã đè gần bẹp khả năng phát triển của nền kinh tế vì vốn là một trong những điều kiện tiên quyết của hoạt động doanh nghiệp.
 
Những lối thoát cần được tính đến
 
Ngày 6-10-2012 một cuộc hội thảo quốc gia mang tên: “Kinh tế Việt Nam năm 2012: Tạo bước ngoặt để xoay chuyển tình thế”, tập hợp đông đảo các nhà quản lý và nghiên cứu kinh tế đã được tổ chức. Tại hôi thảo này đa số các đại biểu cho rằng những khó khăn của nền kinh tế không thể giải quyết một sớm một chiều bằng một vài ba giải pháp nào đó. Những chỉ tiêu lên xuống của nền kinh tế hiện nay hầu hết không phản ánh được thực tế của nền kinh tế cũng như hiệu quả của những chính sách cụ thể. Đại biểu Quốc hội Trần Du Lịch đồng tình: “Chính phủ cần xây dựng kế hoạch tổng thể cho cả ba năm tới, thay vì làm kế hoạch cho từng năm như hiện nay. Kế hoạch đó là nhằm phục hồi nền kinh tế sau khủng hoảng. Cả ba năm tới phải tập trung toàn bộ nguồn lực và chủ trương cho kế hoạch này.”.
Những giải pháp đó là cơ cấu lại nền kinh tế, đẩy mạnh cải cách doanh nghiệp Nhà nước và xử lý nợ xấu. Ông Lịch đề xuất, ngân hàng nào hệ số vốn chủ sở hữu so với tổng tài sản dưới 8%, nhưng nợ xấu lên trên 10%, tức là đã mất hết vốn, thì Nhà nước cần quốc hữu hóa. Bên cạnh đó, ông đề nghị khoanh nợ và cho vay mới với các doanh nghiệp sản xuất, xây dựng, các dự án BOT, BT mà có khả năng sản xuất tiếp. Về tài khóa, ông Lịch đề nghị từ nay đến 2015 tất cả các cơ quan của hệ thống chính trị không được xây mới trụ sở, nếu nơi đó còn trường học bệnh xá là nhà tranh, vách lá. Trên diễn đàn Quốc hội, ông cho biết sẽ đề nghị Quốc hội cắt chi thường xuyên năm 2013 đi 10% so 2012, ngoại trừ tiền lương và chi xã hội; và giảm thuế thu nhập doanh nghiệp xuống 20% từ 25% hiện nay.
Song dư luận cho rằng bên cạnh việc xử lý nợ xấu, hay tồn kho bất động sản, hay các giải pháp cơ cấu nền kinh tế… cần tiếp tục cải cách bộ máy Nhà nước, tìm cơ chế để tìm ra người chịu trách nhiệm khi có những sai phạm gây tác động xấu tới nền kinh tế… Đó cũng sẽ là một việc quan trọng cho phục hồi và xây dựng nền kinh tế bền vững sau này.
 
Theo Trần Việt – ANTĐ
 
 
 
 
MIẾNG CAO SU NHÂN QUYỀN LÙNG BÙNG
 
Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
Geneva, 14.10.2012
 
Mỗi lần tại Quê Hương, CSVN để lộ ra TỬ HUYỆT để Quốc nội và Hải ngoại hiệp lực đánh thẳng vào TỬ HUYỆT ấy, thì tại Hải ngoại lại cho phát động những Phong trào kêu gọi dồn lực đánh vào KHOẢNG KHÔNG, đánh vào GIÓ, đánh vào miếng CAO SU lùng bùng mà CSVN không ngại sợ !
Thực vậy, NHÂN QUYỀN là miếng CAO SU lùng bùng. Từ thời TT.Clinton gióng lên mặt trận Nhân Quyền, Thế giới Tự do miệng hô to NHÂN QUYỀN, nhưng giơ tay BẮT TAY với Trung quốc, với Việt Nam để mong thủ lợi Kinh tế, Thương mại. Nhiều khi tôi có cảm tưởng người ta đánh đĩ hai chữ NHÂN QUYỀN, sử dụng nó để nói rằng ta đấu tranh, nhưng bọc gói bên trong những cấu kết thủ lợi vật chất với nhau. Nhiều khi tôi có cảm tưởng rằng những người, những nhóm muốn xưng danh đấu tranh để có tiếng, nhưng không biết đâu là mục đích thiết thực cho cuộc tranh đấu, nên vớ lấy hai chữ NHÂN QUYỀN mà đấu tranh, rồi còn hãnh diện đó là hai tiếng TRÍ THỨC. Đấu tranh kiểu làm cảnh này thì đến Tết Congo, CSVN mới đổ. Nó cứ để cho mình đấm bình bình vào miếng CAO SU NHÂN QUYỀN, để mình ôm nhau ăn mừng tưởng rằng NHÂN QUYỀN sẽ phải đến, rồi CSVN khúc khích với nhau cười vào mũi mình: “Sao tụi nó ngu thế ! Chỗ TỬ HUYỆT của mình, chúng không đánh, mà chỉ dồn sức đấm lình bình vào miếng CAO SU NHÂN QUYỀN ! Thấy chúng đấu tranh như thế mà tội nghiệp! Thôi mình cũng cho chúng chút tiền còm để mỗi lần mình nguy hiểm, chúng mở Phong trào đấu tranh lạc hướng dùm mình vậy !”
Miếng CAO SU NHÂN QUYỀN lùng bùng, cả Thế giới, qua Liên Hiệp Quốc, làm rùm beng lên về vụ VI PHẠM NHÂN QUYỀN của Syrie tàn sát dân chúng trước mặt cả Thế giới, nhưng chỉ có Nga và Tầu giơ tay lên làm khựng lại cả Thế giới, cả Liên Hiệp Quốc ! Việc VI PHẠM NHÂN QUYỀN của Syrie là tỏ tường, nhưng Liên Hiệp Quốc bất lực. Huống chi lúc này, người Việt Hải ngoại chỉ có một tờ giấy mang chữ ký lên trình Liên Hiệp Quốc để tố cáo CSVN vi phạm Nhân Quyền, liệu Liên Hiệp có làm được gì cụ thể không, nhất là khi Trung quốc, quan thầy của CSVN, giơ ngón tay lên cản, thì Liên Hiệp Quốc lại im thin thít !
Nếu NHÂN QUYỀN là miếng CAO SU mà CSVN không ngại sợ, thì KINH TẾ VIỆT NAM lụi bại lúc này do THAM NHŨNG mới là cái TỬ HUYỆT mà đại hội trung ương đảng CSVN phải họp cấp bách để giải quyết vì chúng sợ DÂN CHÚNG nghèo đói sẵn sàng NỔI DẬY để chôn vùi chúng đi.
Tôi rất ngạc nhiên không hiểu tại sao những Tổ chức, những Cơ quan Truyền thông lớn sau đây không nhận ra cái TỬ HUYỆT của CSVN lúc này là KINH TẾ LỤI BẠI làm dân khổ mà không hô hào kêu gọi người Việt trong và ngoài nước dồn lực đánh vào TỬ HUYỆT KINH TẾ ấy:
•*Human Rights For VN PAC
•*Tổ Chức Dân Chủ Nhân Dân
•*Đảng Việt Tân
•*Đài Truyền Hình SBTN
•*Đài Truyền Hình SET
•*Đài Truyền Hình VHN
•*Trung Tâm Bang Nhạc Asia
•*Đài Radio Bolsa / Radio San Jose
•*Đài  Radio Tiếng Nước Tôi San Diego, Sacramento, Atlanta, Austin, Kansas City, Boston, Phoenix, và tại Úc Đại Lợi TNT: Adelaide, Melbourne, Brisbane va Sydney
•*Báo Viet Times Atlanta, Toronto
Những Tổ chức trên đây gọi là đầu não của Truyền Thông lại hô hào đồng bào dồn sức đập lùng bùng trên tấm CAO SU NHÂN QUYỀN. Nếu không biết TỬ HUYỆT lúc này của CSVN nằm ở lãnh vực nào, thì thật là quá “tệ“ khi tự coi mình đứng ở đầu sóng ngọn gió của Truyền Thông. Còn nếu biết rõ TỬ HUYỆT của CSVN lúc này là KINH TẾ LỤI BẠI, mà lại mở Phong trào rầm rộ kêu gọi đồng bào dồn sức đánh lùng bùng trên miếng CAO SU NHÂN QUYỀN, thì người ta có thể hiểu rằng đây là đòn “Hỏa mù“ mà CSVN ưa thích và CSVN sẽ sai đám nằm vùng Nghị Quyết 36 thưởng cho những Cơ quan Truyền Thông này mấy cái kẹo chanh để ngậm cho đỡ khản tiếng và có dài hơi kêu gọi đồng bào đánh dài dài trên miếng CAO SU NHÂN QUYỀN !
 
Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
Geneva, 14.10.2012
 

 

MAO TẶC ĐÃ LÊN ĐOẠN ĐẦU ĐÀI, HỒ TẶC SẮP SỮA BỊ ĐẠP RA KHỎI BA ĐÌNH


 

MAO TẶC ĐÃ LÊN ĐOẠN ĐẦU ĐÀI, HỒ TẶC SẮP SỮA BỊ ĐẠP RA KHỎI BA ĐÌNH
 

 

Tin nóng:Tại Trung Cộng ngày nay họ đã dám lên án Mao Trạch Đông, báo trong nước đã đăng mà chưa dám bình luận ,chừng nào đến Việt Nam lên án Hồ Chí Minh.


Thân kính,

Long Điền 14.10.2012

 

PHẢI THANH TOÁN TỘI ÁC CHỐNG LẠI LOÀI NGƯỜI CỦA MAO TRẠCH ĐÔNG!

46 ÔNG GIÀ LỊCH SỬ Ở HAI THÀNH PHỐ THÀNH ĐÔ VÀ TRÙNG KHÁNH KÊU GỌI MẠNH MẼ ĐẢNG CÔNG SẢN TRUNG QUỐC: PHẢI THANH TOÁN TỘI ÁC CHỐNG LẠI LOÀI NGƯỜI CỦA MAO TRẠCH ĐÔNG!


Tác giả: 46 ông già lịch sử ở hai thành phố Thành Đô và Trùng Khánh

Người dịch: Quốc Thanh


Chúng tôi là những ông già lịch sử hơn 70, 80 tuổi, đồng thời cũng là những người đã từng trải qua và là nạn nhân của nhiều chiến dịch chính trị trong 27 năm Mao Trạch Đông cầm quyền Trung Quốc. “10 năm đại họa” đã qua được 46 năm, vì thế chúng tôi lấy con số 46 để đồng đứng tên ra lời kêu gọi đẫm máu và nước mắt này, với hy vọng toàn Đảng và toàn dân chớ nên quên giai đoạn lịch sử bi thảm, nhói lòng và đau thương ấy.


Ông Trần Nhất Tư, người từng đảm nhận các chức vụ trưởng nhóm Nhóm nghiên cứu phát triển nông thôn Trung Quốc, giám đốc Trung tâm phát triển nông thôn Quốc vụ viện, ủy viên Ủy ban cải cách thể chế kinh tế Quốc vụ viện, viện trưởng Viện nghiên cứu cải cách thể chế kinh tế Trung Quốc, tổng thư ký Văn phòng cải cách chính trị Trung ương Đảng cộng sản Trung Quốc và phó hội trưởng Hội nghiên cứu cải cách chính trị Trung Quốc nói: Trong 30 năm đầu cầm quyền của Đảng cộng sản Trung Quốc từ 1949-1978, các cuộc “đấu tranh giai cấp” và “vận động chính trị” do Mao Trạch Đông phát động cứ đợt sau lại tàn khốc hơn đợt trước, khiến cho Trung Quốc đại lục phải trải qua mối đại họa chưa từng có, trở thành một “địa ngục trần gian”. Khi ấy, những con người cư ngụ trên mảnh đất được mệnh danh là “Thần Châu đại địa”, “Lễ nghi chi bang” không người nào là không ngày ngày run sợ sống trong hoảng loạn, không biết khi nào tai ương sẽ đến với người nhà hay người thân của mình. Hầu như các giới tinh anh không sót một ai đều lần lượt bị đánh, phê và làm nhục, thậm chí còn phải xa lìa vợ con, gia đình tan nát chết chóc. Trong vòng 30 năm, Mao Trạch Đông đã tạo ra 8,3 triệu oan hồn, 30 triệu án oan, hơn 300 triệu người bị đấu tố, có thể nói, Mao Trạch Đông coi mạng người như cỏ rác, tội ác gây án oan khắp thiên hạ đã vượt quá tội ác của tất cả các bạo chúa trong lịch sử cộng lại.”


Mao Trạch Đông năm 1966 lại một lần nữa kỳ công trù hoạch “đại họa” cướp sạch nền văn minh của lịch sử nhân loại – “Đại cách mạng văn hóa vô sản”. Vì sao ông ta lại phải phát động cái gọi là “Đại cách mạng văn hóa vô sản”? Nhằm 2 mục đích: Một là để thoát ra khỏi sự bế tắc chính trị cá nhân, đoạt lại quyền lãnh đạo đã bị mất vì tam niên nhân họa, mưu đồ đùn đẩy tội ác gớm guốc bỏ đói hơn 37,5 triệu người cho chủ tịch nước Lưu Thiếu Kỳ và cán bộ các cấp. Vì thế mà ông ta phải giết người diệt khẩu, mượn lực lượng quần chúng để làm mất uy tín của Lưu Thiếu Kỳ trước hàng loạt cán bộ lãnh đạo các cấp có tranh cãi và bất mãn với ông ta; hai là để tăng cường sự độc tài cá nhân “Marx và Tần Thủy Hoàng” thì buộc phải biến thiên hạ do Đảng cộng sản cầm quyền thành “thiên hạ nhà họ Mao” cha truyền cho con, con truyền cho cháu, để soán cải giai đoạn lịch sử ông ta đang cầm quyền thành một bộ mặt hoàn toàn khác, truyền lại cho hậu thế hình ảnh một “thánh quân” thiên hạ. Muốn đạt được mục đích này buộc phải làm cuộc “vận động quần chúng” coi trời bằng vung một lần nữa.


Mao Trạch Đông suốt đời đầy những thủ đoạn ứng biến, rất biết cách làm sao để huy động được năng lượng thói xấu của con người. Bắt đầu từ năm 1965, đầu tiên ông ta mượn tay Giang Thanh xúi giục Diêu Văn Nguyên soạn thảo, công bố bài “Bình về vở kịch lịch sử tân biên “Hải Thụy bãi quan”, để làm khúc dạo đầu cho “Đại cách mạng văn hóa vô sản”.

 

Tháng 4.1966, để tiêu diệt Thành ủy Bắc Kinh Đảng cộng sản Trung Quốc do Bành Chân đứng đầu, Mao Trạch Đông đã phát độnh chiến dịch “Tam gia thôn” hàng vạn khẩu pháo cùng nổ, Canh Tức, Đặng Thác, Ngô Hàm, Liêu Mạt Sa bị chụp mũ phản Đảng, phản chủ nghĩa xã hội, phản tư tưởng Mao Trạch Đông, bị bãi quan cách chức, giam giữ, cách li thẩm tra. Đặng Thác bị bức tự sát ngày 16.5.1966; một bí thư Thành ủy Bắc Kinh trở thành oan hồn đầu tiên trong “Đại cách mạng văn hóa vô sản” của Mao Trạch Đông (vào ngày này “Nhân dân nhật báo” đăng “Thông báo ngày 16.5” về Đại cách mạng văn hóa). Không lâu sau, cả nhà phó bí thư Thành ủy Bắc Kinh Ngô Hàm cùng vợ là Viên Chấn và cô con gái đã tự vẫn.

 

Kế đến là các vụ tự sát của nhà văn Lão Xá, nhà sử học Tiễn Bá Tán. Tiếp nữa là thư ký của Mao Trạch Đông Điền Gia Anh đã ôm hận tự sát (?) tại Vĩnh Phú Đường Trung Nam Hải ngày 23.5.1966, với tội danh “thay đổi trước tác của Mao chủ tịch”. Khi chỉnh lý kỷ yếu các bài nói của Mao Trạch Đông, ông ta đã gạch bỏ phần “Cái hiểm của Hải Thụy bãi quan”.


Họ đều bị tội xúc phạm đến Mao Trạch Đông chỉ vì đã viết các bài phê phán Diêu văn Nguyên và biện hộ cho Ngô Hàm, mọi người gọi họ là “Ngũ quân tử Bính Thìn”. Tiếp đó, Mao Trạch Đông ra mặt ủng hộ “Tạo phản đại tự báo” của Nhiếp Nguyên Tử ở Đại học Bắc Kinh, nhưng vẫn cảm thấy hỏa lực chưa đủ mạnh, thế là liền đích thân vung dao quăng ra “Đại tự báo của tôi – Bộ tư lệnh nã pháo”. Rồi sau đó 8 lần tới lầu thành Thiên An Môn gặp mặt “Hồng vệ binh” toàn quốc, đưa ra khẩu hiệu phi nhân tính, vô nhân đạo “quét sạch bọn đầu trâu mặt ngựa”, “đập tan phong kiến, chỉnh sửa tư bản”, khuyến khích những con búp bê non nớt đứng lên “tạo phản”, “đoạt quyền”, thả sức đánh, đập, cướp, tịch thu, nhen lên ngọn lửa tà dữ dội “đánh đổ phái cầm quyền đi theo con đường tư bản chủ nghĩa”.

Bỗng chốc trật tự xã hội đang yên ổn hòa bình trở nên cực kỳ hỗn loạn, Mao Trạch Đông vẫn hồ nghi rằng chưa đủ loạn, lại đưa ra tiếp chủ trương vô chính phủ “đập tan công kiểm pháp[i]”, “hất bỏ đảng ủy làm cách mạng”, đồng thời lấy danh nghĩa “tam chi lưỡng quân”[ii] để kích động “đấu tranh vũ trang”quy mô lớn trên toàn quốc. Bỗng chốc tiếng súng vang lên, xác chết đầy đồng, tiếng khóc mất con mất chồng dậy khắp phố xóm.


Trong thời gian này, “Hồng vệ binh” với sự xúi giục của Mao Trạch Đông đã tịch thu gia sản, đập phá di tích một cách say máu, thả sức đánh người giết người, thật đúng là “coi trời bằng vung” như Mao vạn tuế đã nói.


Cả một dải Thần châu đại địa đẫm tanh mùi máu, Xích huyện Cửu vực thương tích chất chồng. Theo thống kê chưa đầy đủ, từ 18.8 đến 7.12 năm 1968, cả nước lần lượt có tới hàng chục vạn người bị hồng vệ binh đánh cho


đến chết, có tới hơn 10 triệu hộ bị tịch thu gia sản. Chỉ riêng thành phố Bắc Kinh là đất tốt lành nhất đã có hơn 114 ngàn hộ bị tịch thu gia sản. Thượng Hải có 10 vạn hộ bị tịch thu gia sản, huyện ngoại thành Xuyên Sa, một huyện nhỏ với hơn 500 ngàn nhân khẩu, đã có tới 7800 hộ gia đình bị tịch thu gia sản. Ở tận Thắng Huyện, Chiết Giang xa xôi có hơn 8 ngàn hộ bị tịch thu gia sản. Ngay cả huyện tự trị dân tộc Di-Cáp Nê Giang Thành, Vân Nam ở nơi xa xôi hẻo lánh cũng có tới 565 hộ bị tịch thu gia sản. Thành phố Uy Hải Sơn Đông chỉ riêng giới công thương, giới văn hóa đã có 275 hộ bị tịch thu gia sản.


Về mặt tàn phá di tích lịch sử lại càng khiến cho lòng người quặn thắt. Thành phố Bắc Kinh, trong số 6843 di tích chính phủ ra lệnh bảo vệ ở lần tổng điều tra đầu tiên vào năm 1958, đã có tới 4922 di tích bị phá ở các mức độ khác nhau. Hồng vệ binh ở Học viên thể thao Bắc Kinh còn nhảy cả lên Phật hương các “Di hòa viên” để đập vỡ tượng Phật “Thích Ca Mâu Ni”. Hơn 200 hồng vệ binh ở Đại học sư phạm Bắc Kinh đã chạy đến Khổng Miếu Khúc Phụ ở Sơn Đông để tạo phản, triệu tập cuộc họp hàng vạn người đập phá Khổng Miếu, rồi còn gửi điện cho Mao Trạch Đông nói: “Mao chủ tịch kính yêu:

Chúng cháu đã tạo phản! Chúng cháu đã tạo phản! Bức tượng mộc Khổng Tử đã bị chúng cháu lôi đi, bức hoành phi “Vạn thế sư biểu” đã bị chúng cháu giật xuống, mộ Khổng Tử đã bị chúng cháu san phẳng, tấm bia ca công tụng đức đế vương phong kiến đã bị chúng cháu đập vỡ, các tượng mộc trong Khổng Miếu đã bị chúng cháu đập vỡ sạch…”, chỉ riêng hồng vệ binh do Đàn Hậu Lan ở Đại học sư phạm Bắc Kinh cầm đầu đã đập phá tổng cộng hơn 6000 di tích, đốt hơn 2700 cổ thư, hơn 900 cổ tự họa, đập hơn 1000 tấm bia các đời, trong đó có hơn 70 di tích được nhà nước xếp hạng, đốt hơn 1000 trân bản thư tịch, gây tổn thất không gì bù đắp nổi cho đất nước.


Các lăng mộ của những người nổi tiếng khác, như Viêm Đế Lăng, mộ Thành Cát Tư Hãn, mộ Chu Nguyên Chương, mộ Hạng Vũ, mộ Hoắc Khư Bệnh, mộ Trương Trọng Cảnh, mộ Gia Cát Lượng, mộ Nhạc Phi, mộ Viên Sùng Hoán, mộ Vương Hy Chi, mộ Ngô Thừa Ân, mộ Ngô Kính Tử, mộ Bồ Tùng Linh, mộ Trương Chi Động, mộ Khang Hữu Vi, mộ Từ Chí Ma, mộ Phó Bao Thạch, mộ Từ Bi Hồng, mộ Trương Tự Trung, mộ Cù Thu Bạch… đều bị phá sạch. Bạch Mã Tự ở Thành Đông Lạc Dương dựng vào năm Đông Hán Vĩnh Bình thứ 11 (năm 618), dựng lại năm Gia Tĩnh đời Minh (năm 1556). Đây là ngôi đền Phật giáo đầu tiên của Trung Quốc bị hồng vệ binh phát động nông dân sống gần đó đập phá. Thập La Hán Đường bị phá sạch sành sanh. Cuốn “Kinh Pattna” do một vị cao tăng Ấn Độ mang tới từ 2 ngàn năm trước đã bị đốt. Viên ngọc quí hiếm “Bạch Ngọc Mã” bị đập vỡ tan. Mấy năm sau, Hoàng thân Norodom Sihanouk nguyên thủ quốc gia Campuchia muốn đến triều bái ở Bạch Mã Tự, thủ tướng Chu Ân Lai đành phải cho đưa 18 vị La Hán từ Bích Vân Tự ở Hương Sơn Bắc Kinh và Kinh Pattna tàng trữ ở Cố cung đến Bạch Mã Tự ở Lạc Dương, nhằm che đậy sự man rợ và tội ác của Đại cách mạng văn hóa.


Đại Phật tựa lưng vào Điểu Vưu Sơn, nhìn ra Thanh Y Giang ở Lạc Sơn Tứ Xuyên cao tới 70 m, hồng vệ binh phá không nổi, liền chặt đầu cả 500 vị La Hán ở Điểu Vưu Tự nằm phía sau. Hồng vệ binh Đại học Sơn Tây đến thánh địa Phật giáo Ngũ Đài Sơn phá Tứ cựu, đập nát miếu mạo tượng Phật, tổ chức họp đấu tố các nhà sư và ni cô, sau đó cưỡng bức 289 nhà sư và ni cô hoàn tục, quay về làm xã viên trong các đội sản xuất ở nguyên quán. Trong địa phận huyện Châu Chí Thiểm Tây còn lưu giữ được thánh địa Đạo giáo “Thuyết kinh đài” 2500 năm, theo truyền thuyết là nơi tác giả của “Đạo đức kinh” thuyết giảng. Ngôi Đạo quán này với Thuyết kinh đài làm trung tâm, trong vòng bán kính 10 dặm phân bố rải rác hơn 50 di tích, kể cả Tông thánh cung do Đường Cao Tổ Lý Uyên xây dựng, đã bị phá hủy trong Đại cách mạng văn hóa, hồng vệ binh ra lệnh bắt các đạo sĩ phải cắt tóc cạo râu, hoàn tục lập gia đình. Đại giáo đường Nicholas ở Cáp Nhĩ Tân là một trong hai đại giáo đường chính thống duy nhất trên thế giới (tòa còn lại ở Nga), tất tật kiến trúc cùng kinh quyển, vật dụng của Đại giáo đường đều bị hồng vệ binh đập phá.


Lương Tấu Minh, người từng đấu tranh thẳng cánh với Mao Trạch Đông, khi nhớ lại cảnh hồng vệ binh tịch thu gia sản đã nói: “ Chúng xé sách, đập đồ cổ, rồi còn vừa xé vừa chửi rủa là “đồ của chế độ phong kiến”, cuối cùng ra lệnh một tiếng chất hết ra sân rồi đốt tất cả những thư tịch và tự thư từng được 3 đời cố nội, ông nội và cha tôi đích thân mua từ đời Thanh, còn có cả những thứ tự tôi gìn giữ. Hồng vệ binh tự khiêng tự đốt, rồi còn vây xung quanh hô khẩu hiệu. Khi hồng vệ binh ôm ra 2 bộ sách đồ sộ “Từ nguyên” và “Từ hải”, tôi chạy tới ngăn lại. Tôi bảo, đây là 2 bộ sách công cụ mà ai cũng cần đến nó, hơn nữa lại là của một học sinh nước ngoài cho tôi mượn, nếu mà đốt mất thì làm sao trả lại cho chủ của nó được. Hồng vệ binh đã phớt lờ tôi, vẫn cứ ném 2 bộ sách vào trong biển lửa, lại còn nói thêm: ‘Tiểu tướng hồng vệ binh cách mạng bọn tôi có “Tân Hoa từ điển” là đủ rồi’. Hồng Học Gia, Du Bình Bá vào thập kỷ 50 bị Mao Trạch Đông khâm định là “học giả phản động tư sản”, từ khi là đối tượng công kích trọng điểm của hồng vệ binh, lúc bị tịch thu gia sản chúng đã nhét vào bao tải tàng thư của mấy đời dòng họ, châm một mồi lửa đốt luôn cả những tư liệu nghiên cứu về “Hồng lâu mộng” mà Du Bình Bá lưu giữ.

 

Cựu bộ trưởng giao thông Chương Bá Quân là “đại hữu phái” có tiếng, tàng thư có tới hơn vạn quyển, chỗ ở của ông đã bị hồng vệ binh của một trường trung học gần đó chiếm dụng làm “Tổng bộ hồng vệ binh”. Khi mùa đông đến, đống tàng thư của họ Chương trở thành nguồn nhiên liệu sưởi ấm suốt ngày đêm cho bọn đầu sỏ hồng vệ binh, sau đó, trừ một số ít bản tốt được lưu giữ ở Thư viện Bắc Kinh ra, còn lại đều bị đưa vào nhà máy giấy để làm bột giấy.

 Ở Thượng Hải, những cuốn sách được họa sĩ Lưu Hải Túc cất giấu kĩ đã bị hồng vệ binh tịch thu, chất đống ngoài đường đốt suốt hơn 5 giờ đồng hồ, số tự thư bị đốt cháy không đếm xuể. Phó giám đốc Bảo tàng văn sử trung ương Thẩm Y Mặc là đại gia thư pháp nổi tiếng khắp thiên hạ, ông lão họ Thẩm 84 tuổi sợ những bức “thư họa phản động” của mình sẽ mang họa đến cho người thân, lại lo rằng khi đốt có người nhìn thấy sẽ tố giác, tội gấp bội lần, nên đã đem xé nát tất cả những tác phẩm mà mình đã tích lũy được cùng một loạt những tác phẩm đích thực của các đại thư pháp gia đời Minh Thanh, cho vào chậu nước ngâm thành bột giấy, rồi vo viên lại cho người thân xách ra khỏi nhà lúc đêm khuya vắng lặng, vứt xuống sông Tô Châu.

Nhà bồi tự họa là ông già Hồng Thu Thanh được người đời gọi là “thần y” của cổ tự họa, từng bồi cho không biết bao nhiêu di vật hạng quốc bảo, như tranh sơn thủy của Tống Vi Tông, tranh mặc trúc của Tô Đông Pha, các tác phẩm của Văn Vi Minh và Đường Bá Hổ…; những bức tự họa của các danh nhân mà mình đã dành hết gia sản, đem hết tâm huyết gìn giữ đã bị hồng vệ binh cho một mồi lửa, ông nói trong nước mắt: Tự họa nặng hơn 100 cân[iii], đốt mãi à!” Họa gia Lăng Hư ở Đào Hoa Ổ mộc khắc niên họa xã, Tô Châu, có bức “Ngư lạc họa sách” dài tới 50 thước vẽ vào thập kỷ 50, từng được coi là quốc bảo tặng Tổng thống Indonesia Sukarno; hàng ngàn bức cổ bản họa ở các nơi trên đất Trung Quốc mà ông đã bỏ ra cả mấy chục năm trời để sưu tập cũng khó lòng thoát khỏi thảm họa giống như các tác phẩm hạng quốc bảo khác của ông, đã bị hồng vệ binh đốt sạch.



Điều đáng sợ hơn cả là, “phái tạo phản” ở khắp nơi trên cả nước ngoài việc đại sát đặc sát những người không cùng quan điểm với mình ra, Đại Hưng ở Bắc Kinh và Đạo Huyện ở Hồ Nam, còn tiến hành thảm sát cả nhà cái gọi là 5 loại phần tử “địa phú phản hoại hữu”, ngay cả đứa trẻ lên 3 cũng không tha, thật là bi thảm nhất trần gian, xưa nay chưa từng có. Xin hỏi là tội của ai?



Có tư liệu cho biết, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi từ 6.1966 đến 11.1974, có tới hơn 120 vị lãnh đạo Đảng và nhà nước, hơn 12000 người thuộc giới trí thức tinh anh văn hóa khoa học kĩ thuật đã bị Mao Trạch Đông trực tiếp và gián tiếp bức hại cho đến chết hoặc tự sát. Theo thống kê chưa đầy đủ, trong 10 năm đẫm máu này, cả nước có hơn 100 triệu người bị chỉnh đốn, 20 triệu người bị chết. Đây là tội lỗi tột cùng!



Ai là tên thủ phạm của “Đại cách mạng văn hóa”? Mao Trạch Đông!


Ai là kẻ đầu sỏ “đại họa”? Mao Trạch Đông!



Đại cách mạng văn hóa đã hủy hoại lịch sử văn hóa 5 ngàn năm của dân tộc Trung Hoa cùng những trí thức cũ mới đã kiến tạo nên nền lịch sử văn hóa ấy, từ Khổng Tử, Mạnh Tử 2000 năm trước đến Ngô Hàm, Đặng Thạc ngày nay. Thực tế, những người bị ông ta loại bỏ đều là những viên ngọc báu trong nền văn hóa dân tộc Trung Hoa, là những bậc tinh anh trong giới trí thức. Mao Trạch Đông đã đem các phẩm chất đạo đức truyền thống trung, hiếu, nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, ôn, lương, cung, kiệm của dân tộc Trung Hoa vứt bỏ đi như giẻ rách, chẳng thèm phân biệt cặn bã với tinh hoa. Rồi hậu quả là: Uy tín của đảng đã bị rơi xuống tận đáy, văn hóa mất gốc, kinh tế sụp đổ, tà ác lên ngôi, đạo đức của người dân đại thụt lùi; trong con mắt của dân chúng thế giới, Trung Quốc trở thành một quốc gia ngu muội, dốt nát, dã man, không có nhân quyền, tà ác.

Thế nhưng Đảng cộng sản Trung Quốc cho đến tận giờ vẫn chưa kết án tên thủ phạm Đại cách mạng văn hóa, cho đến tận giờ vẫn chưa thanh toán tội ác của tên đầu sỏ “đại họa”, nhận tội và chịu hình phạt thay cho Mao Trạch Đông là “Bọn 4 người” và “Tập đoàn phản cách mạng Lâm Bưu”. Quả tình “Bọn 4 người” và “Tập đoàn phản cách mạng Lâm Bưu” có làm không ít những chuyện xấu xa, nhưng chúng hành sự là tuân theo ý chỉ của Mao Trạch Đông, chúng chẳng qua chỉ là một bầy chó dữ được nuôi dưỡng trong vòng tay của Mao Trạch Đông.

Chó dữ cắn người thì phải diệt, lẽ nào Mao Trạch Đông là kẻ dung túng cho chó dữ làm càn lại không đáng phải gánh trách nhiệm tội lỗi hay sao? Đảng cộng sản Trung Quốc không dám đối mặt với sự thật lịch sử, vẫn tôn ông ta là “lãnh tụ”, “vĩ đại”. Đó là sự coi thường sự bình đẳng giữa con người với con người trước luật pháp, là sự xúc phạm đạo đức, ai sẽ dẹp yên được? Và rồi ai sẽ lại dẹp yên được đây?


Còn sở dĩ nước cộng hòa nhân dân ngày nay pháp chế chưa được khai mở, thật giả đảo điên, thiện ác lẫn lộn, đen trắng bất phân, tham lam bạo ngược, không tôn trọng nhân quyền, thờ ơ với sinh mệnh, chính quyền đánh người, cảnh sát hành hung, tất cả đều là ác quả của việc tên thủ phạm, tên đầu sỏ “Đại cách mạng văn hóa” Mao Trạch Đông vẫn chưa phải chịu sự thanh toán tội ác cần có. Đảng cộng sản Trung Quốc đòi hỏi 1,3 tỉ dân các giới trên toàn Trung Quốc phải tuân thủ luật pháp, nhưng với Mao Trạch Đông thì lại đi ngược lại luật pháp đạo lí. Người xưa nói: Trách người trước tiên hãy tự trách mình.


Vì lí do này, chúng tôi mạnh mẽ kêu gọi “Ban chấp hành trung ương Đảng cộng sản Trung Quốc” và “Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc”: Phải thanh toán những tội ác ghê tởm mà tên thủ phạm “Đại cách mạng văn hóa”, tên đầu sỏ “đại họa” Mao trạch Đông đã phạm phải! Hãy làm một cuộc chuyển giao thế hệ cho lịch sử! Hãy trả lại cho xã hội một sự công bằng!



Chúng tôi đặc biệt kiến nghị các bậc tinh anh tham dự Đại hội 18:


1. Lập tức thanh toán triệt để những tội ác ghê tởm mà Mao Trạch Đông đã gây tai ương chuốc họa cho tổ quốc và nhân dân, gỡ bỏ chân dung ông ta khỏi Thiên An Môn, đem cái thi thể rữa nát của ông ta ra khỏi quảng trường.
2. Chấm dứt truyền bá tất cả những bài hát, bộ phim, phim truyền hình và tạp chí sách vở ca ngợi Mao Trạch Đông, nhằm giúp ích cho việc gắn kết mọi lực lượng dân chúng tề tâm hiệp lực xây dựng một nước Trung Quốc mới tự do, phồn vinh, giàu mạnh.


46 ông già lịch sử ở 2 thành phố Thành Đô và Trùng Khánh: Tưởng Văn Dương, Lý Quốc Nguyên, Phiên Thái Tài, Vương Nghĩa Trân, Vương Chí Nhân, Vương Phục Nam, Trịnh Hán Sinh, Trình Thế Quang, Ngô Hồng Quang, Lâm Hiến Quân, Ngưu Lập Hoa, Ngô Khởi Thành, Viên Chính Tâm, Tiêu Cập Trung, Lưu Bích Quần, Cảnh Lương Thìn, Chu Khánh Quang, Vương Thiệu Mẫn, Lý Nghi Lương, Từ Quý Chính, Thiết Lưu, Ô Tích Xương, Đường Đạo Phú, Lưu Văn Giới, Quách Viêm, Khuất Sở Bình, Trương Bình Trung, Ngải Phong, Hoàng Bảo Tùng, Vương Trọng Cương, Phương Chí Siêu, Diệp Thức Lễ, Phạm Cự Minh, Thầm Đông Hợi, Liêu Xích Minh, Bành Mộ Đào, Khâu Định Quốc, Lâm Tịch Ánh, Hùng Tập Lễ, Hồ Sùng Trinh, Điền Công Lượng, Phòng Nhượng Hỷ, Ngô Giới Cầm, Triệu Quần, Tưởng Văn Khâm, Chu Quốc Can, Tống Trạch Vũ, Dương Minh Truyền, Du Quốc An, Dương Thiểu Tây, Hạ Thành Nghiệp, Hà Lập Giản, Đàm Tuấn Xương, La Khai Văn, Phạm Trung Châu.



Điện thoại liên lạc ở Trùng Khánh: 023-68108800


Điện thoại liên lạc ở Thành Đô: 18228152159



Ngày 6 tháng 9 năm 2012.


Xin đặc biệt lưu ý: Danh sách này không được lưu trên điện thoại, chủ yếu để tránh sự tấn công quấy rối của các phần tử Mao phái. Chúng tôi không sợ chúng, bởi đó là một bang phái lưu manh côn đồ bất chấp đạo lí luật pháp, hễ cất lời là những câu bẩn thỉu tục tĩu, ngoài những lời chửi rủa uy hiếp khủng bố ra, không có được mấy tiếng người. Quan điểm của chúng tôi là bất biến: Phê Mao đến tận cùng, kiên quyết không thoái bộ. Nếu các phần tử Mao phái thấy quan điểm của chúng tôi là không đúng, thì xin mời viết bài phản bác, nếu cho là chúng tôi bất chấp tình lý, thì có thể tố cáo với cơ quan công an cho đến khi tòa án khởi tố, nhưng không được giở thói côn đồ.


Nguồn: boxun.com

Bản tiếng Việt © Ba Sàm 2012

Chú thích của người dịch:

[i] Công kiểm pháp: Tên gọi tắt Cục công an, Viện kiểm sát và Tòa án.

[ii] Tam chi lưỡng quân: Tức chi (viện) tả, chi công, chi nông và quân quản, quân huấn.

[iii] Cân ta, 1 cân ta bằng ½ kg.

Phê bình của Long Điền:

Tội ác của Hồ Chí Minh, Lê Duẩn và hiện nay là Nguyễn Tấn Dũng đâu có thua gì Mao Trach Đông đâu! Chỉ có điều là người dân ở Trung Cộng thì dù có kềm kẹp cở nào thì họ vẫn lên án Mao, còn tại Việt Nam thì kỹ thuật đàn áp, trả thù khủng khiếp hơn nên dân Việt Nam quá khiếp sợ mà không dám lên án bọn chúng. Thâm chí bọn CSVN còn đưa Hồ dâm dật vô chùa để mọi người phải lể bái hắn. Thật là hết nước nói.

 

 

 

TRỌNG NGỐ, DŨNG HÈN ĐƯA ĐẤT NƯỚC TỚI VỰC THẲM


 
 
TRỌNG NGỐ, DŨNG HÈN
ĐƯA ĐẤT NƯỚC TỚI VỰC THẲM
 
Trọng ngố, Dũng hèn đang đưa đất nước tới vực thẳm !
Và con đường của chúng ta
Tiến sĩ ÂU DƯƠNG THỆ
 
„Bộ Chính trị đã thống nhất 100% đề nghị Ban Chấp hành Trung ương cho được nhận một hình thức kỷ luật và xem xét kỷ luật đối với một đồng chí Uỷ viên Bộ Chính trị….
Ban Chấp hành Trung ương đã thảo luận rất kỹ, cân nhắc toàn diện các mặt ở thời điểm hiện nay và đi đến quyết định không thi hành kỷ luật đối với tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị; và yêu cầu Bộ Chính trị có biện pháp tích cực khắc phục, sửa chữa khuyết điểm; không để các thế lực thù địch xuyên tạc, chống phá.“ Nguyễn Phú Trọng, diễn văn bế mạc HNTU 6 15.10.2012
 
Đất nước đang phải đối đầu trước cuộc xâm lấn vừa công khai trắng trợn vừa tinh vi xảo quyệt của phương Bắc. Hệ thống chế độ độc tài toàn trị dựa trên chủ thuyết Marx-Lenin cùng với Kinh tế thị trường định hướng XHCN còn dựng lên xã hội tư bản hoang dã, dẫn tới nạn tham nhũng và bè phái cực kì khủng khiếp, nợ công chồng chất, kinh tế kiệt quệ, các tập đoàn kinh tế nhà nước đang phá sản và gây thiệt hại cho công quĩ hàng trăm ngàn tỉ đồng, khiến cho chính Nguyễn Tấn Dũng đã phải công bố trước Quốc hội ngày 22.10 là hoãn quyết định tăng lương liên hệ tới khoảng 20 triệu người ăn lương, hưu trí, trợ cấp và gia đình.# Trong khi ấy nông dân bị các đại gia cấu kết với cường hào đỏ tước đoạt đất đai, công nhân bị chủ nhân nước ngoài cấu kết với tư bản đỏ bóc lột!
 
Nạn giáo dục xuống cấp nghiêm trọng, các tệ trạng „chạy chức, chạy quyền, chạy bằng cấp“#…bùng nổ. Trong khi đó sinh viên ra trường thất nghiệp, chuyên viên trí thức có khả năng và tâm huyết bị gạt sang lề xã hội, nhiều nhân sĩ có tâm huyết và các Bloger bị theo dõi, chụp mũ và giam giữ…
 
Giữa lúc chủ quyền đang bị đe dọa, các hải đảo bị lấn chiếm, các tệ tạng xã hội bùng phát, kinh tế đang rơi vào phá sản, nhân dân đói rách và những người yêu nước bị theo dõi đàn áp thì nhóm cầm đầu làm gì, tỏ thái độ như thế nào? Họ còn biết tự trọng không, còn ý thức tinh thần trách nhiệm không? Họ thật sự chống nhóm lợi ích, hay mỗi nhóm đang ra sức bảo vệ lợi ích nhóm cho riêng mình, bất kể tới lợi ích chung của nhân dân? Họ còn uy tín, khả năng và đức độ để tiếp tục ngồi lại hay không?
 
Trọng ngố, Dũng hèn!
 
Sau một số thủ đoạn vừa ấu trĩ vừa hạ cấp công khai từ bêu xấu lẫn nhau tới chặt vây cánh của nhau giữa hai ông Trọng-Sang một bên và bên kia là ông Dũng kéo dài 21 ngày trong hai tháng 7 và 8.2012 tại các cuộc tự phê bình và phê bình của Bộ chính trị và Ban bí thư, tới các cuộc bắt một số đại gia Nguyễn Đức Kiên, Trần Xuân Giá, Lý Xuân Hải và Dương Chí Dũng # vào dịp kỉ niệm Cách mạng Tháng 8 cho tới trước Hội nghị Trung ương 6 (HNTU 6). Nguyễn Tấn Dũng phản pháo lại bằng cách cho Ban cán sự Đảng Chính phủ mà ông ta đứng đầu họp 5 ngày rồi ra thông cáo tự khen tự bốc, phần nói các khuyết điểm thì rất mờ nhạt.# Cũng chính vào dịp này Nguyễn Tấn Dũng ra Công văn số 7169 /VPCP-NC (12.9) cấm một số Blog điện tử tố cáo các sai lầm và tội ác của ông Dũng và cấm đảng viên vào đọc#, đồng thời còn hô hoán vừa để chạy tội và tranh công là chính ông đã „chỉ đạo“ bắt cựu Chủ tịch Vinalines Dương Chí Dũng#.
 
Tình hình nội bộ giữa những người cầm đầu càng trở nên rất căng thẳng và bất trắc, nên phe Nguyễn Phú Trọng đã phải đột ngột cho tổ chức HNTU 6 hai tuần sớm hơn thường lệ để tìm cách thanh toán số phận chính trị của Nguyễn Tấn Dũng. Tuy có nhiều vấn đề đưa ra thảo luận trong HNTU 6 là: tình hình kinh tế-xã hội 2012-13, tình hình doanh nghiệp nhà nước, chính sách đất đai, đường lối giáo dục, chuẩn bị nhân sự cấp cao cho nhiệm kì 2016-21, tái lập Ban Kinh tế trung ương. Nhưng đề tài quan trọng nhất trong HNTU 6 là „thảo luận và cho ý kiến về kết quả kiểm điểm tự phê bình và phê bình của tập thể và cá nhân Bộ chính trị,Ban bí thư“ theo Nghị quyết Trung ương 4.#
 
HNTU 6 đã kéo dài suốt 15 ngày từ 1.10 tới 15.10 và được coi là một trong vài HNTU họp dài nhất của ĐCSVN. Trong đó suốt 5 ngày, tức 1/3 thời gian, đã dành cho đề tài „thảo luận và cho ý kiến về kết quả kiểm điểm tự phê bình và phê bình của tập thể và cá nhân Bộ chính trị, Ban bí thư“# với mục tiêu hạ bệ Nguyễn Tấn Dũng. Để thực hiện mục tiêu này phe Nguyễn Phú Trọng còn tiến hành các thủ đoạn tàn tệ, như phổ biến tập hồ sơ vài trăm trang về tự phê bình và phê bình của tập thể và cá nhân trong Bộ chính trị, Ban bí thư trong hai tháng 7 và 8, trong đó phần chính liên quan tới Nguyễn Tấn Dũng và gia đình, gởi tới 175 Ủy viên Trung ương chính thức và 25 Ủy viên dự khuyết. Ngoài ra trong suốt hai tuần Hội nghị các Ủy viên Trung ương bị theo dõi nghiêm ngặt và cấm cả liên lạc với bên ngoài, nghĩa là khinh thường các Ủy viên Trung ương.
 
Việc kết hợp các đòn phép từ bắt giữ một số đại gia thuộc vây cánh của Nguyễn Tấn Dũng trước HNTU 6 ít ngày, tới các biện pháp trưng bày tài liệu chống ông Dũng và khủng bố tinh thần các Ủy viên Trung ương thân Nguyễn Tấn Dũng ngay trong 15 ngày Hội nghị được coi là thủ đoạn của Nguyễn Phú Trọng bắt Nguyễn Tấn Dũng phải cởi truồng trước mặt các đồng chí Trung ương. Đây chính là hành động nhằm „ám sát chính trị“ Nguyễn Tấn Dũng! Đấy là chưa kể việc ông Trọng còn động viên tâm lí khi ông khóc nghẹn ngào trong dịp kỉ niệm 110 ngày sinh Lê Hồng Phong tại Thanh hóa ngày 6.9 trong lúc nhắc tới việc Lê Hồng Phong và Nguyễn Thị Minh Khai đã phải hi sinh để lại con thơ 2 tuổi để ông muốn ám chỉ tới hiện tại về Nghị quyết của HNTU 4 cần có quyết định với những phần tử ở ngay cấp cao trong Đảng chỉ lo thu vén quyền lợi phe nhóm và gia đình#. Khi so sánh như vậy là ông Trọng muốn gợi tình cảm thương tâm trong quá khứ vì đảng quên mình và gia đình để nhắc nhở hiện tại việc ông Thủ tướng chỉ biết thu vén lợi ích gia đình và bè cánh!
 
Cả trong Thông báo HNTU 6 và diễn văn bế mạc của Nguyễn Phú Trọng ngày 15.10 đều xác nhận tệ trạng tham nhũng bùng nổ rất mạnh dưới thời Nguyễn Tấn Dũng, sự làm ăn thua lỗ và thất thoát tài sản đất nước rất lớn, cũng như cách điều hành và quản trị vô trách nhiệm của các tập đoàn và tổng công ti dưới thời Nguyễn Tấn Dũng, nợ công ngày càng gia tăng, đời sống nhân dân ngày càng cực khổ và tình hình kinh tế đang rất hiểm nghèo. Tình trạng giáo dục tiếp tục xuống cấp, nạn bằng giả, chạy chức, chạy quyền càng gia tăng. Trong Thông báo kết thúc ngày 15.10, HNTU 6 nhìn nhận các tệ trạng xã hội và tình trạng kinh tế suy đồi hiện nay là do:
„Về khuyết điểm chủ yếu : Bộ Chính trị, Ban Bí thư chưa ngăn chặn, khắc phục được tình trạng một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, trong đó có những đảng viên giữ vị trí lãnh đạo, quản lý, kể cả cán bộ cao cấp, suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, phai nhạt về lý tưởng, sa vào chủ nghĩa cá nhân, thực dụng, chạy theo danh lợi, tiền tài, kèn cựa địa vị, cục bộ, tham nhũng, lãng phí, tuỳ tiện, vô nguyên tắc. #
 
Đồng thời cũng xác nhận nguyên nhân là do nhiều Ủy viên Bộ chính trị và Ban bí thư đã bất tài, vô đức, chỉ lo thu vén cho gia đình và bè nhóm:
 
„Việc một số đồng chí Bộ Chính trị, Ban Bí thư (cả đương chức và nguyên chức) có lúc, có việc còn có biểu hiện chưa gương mẫu về đạo đức, lối sống của bản thân và gia đình, nói không đi đôi với làm, đã làm ảnh hưởng đến uy tín của các cơ quan lãnh đạo Đảng, Nhà nước và bản thân các đồng chí đó, đến niềm tin của nhân dân đối với Đảng. Bộ Chính trị, Ban Bí thư chưa tập trung chỉ đạo làm rõ, đánh giá đầy đủ, thực chất tình hình để kịp thời có biện pháp kiên quyết khắc phục một số tiêu cực trong công tác cán bộ (như chạy chức, chạy quyền, chạy bằng cấp…) và đề bạt con một số cán bộ lãnh đạo không dựa trên năng lực, trình độ và quá trình rèn luyện, gây dư luận bức xúc.“ #
 
Vì thế, trong HNTU 6 Nguyễn Phú Trọng và phe cánh muốn ép Trung ương đảng phải ra quyết định kỉ luật với Nguyễn Tấn Dũng. Nhưng để tránh tiếng là chỉ tấn công một mình Nguyễn Tấn Dũng, nên trong đề nghị với Ủy ban Trung ương Nguyễn Phú Trọng và phe cánh đã yêu cầu nên có một hình thức kỉ luật nào đó cả với Bộ chính trị, nhưng đặc biệt cần phải „xem xét kỉ luật đối với một đồng chí Ủy viên Bộ chính trị“. Chủ ý này chính Nguyễn Phú Trọng đã xác nhận:
 
„Bộ Chính trị đã thống nhất 100% đề nghị Ban Chấp hành Trung ương cho được nhận một hình thức kỷ luật và xem xét kỷ luật đối với một đồng chí Uỷ viên Bộ Chính trị.„#
 
Mặc dù không dám nêu tên Ủy viên Bộ chính trị đó là ai, nhưng toàn Đảng toàn dân đều biết đó là Nguyễn Tấn Dũng. Theo lời ông Trọng thì 14 Ủy viên Bộ chính trị, trong đó cả Nguyễn Tấn Dũng, đã yêu cầu các Ủy viên Trung ương ra quyết định kỉ luật chung với Bộ chính trị và đặc biệt riêng với Nguyễn Tấn Dũng. Nhưng một đa số rất lớn Ủy viên Trung ương đã bỏ phiếu „không thi hành kỷ luật đối với tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị“:
 
„Về việc đề nghị xem xét kỷ luật, Ban Chấp hành Trung ương đã thảo luận rất kỹ, cân nhắc toàn diện các mặt ở thời điểm hiện nay và đi đến quyết định không thi hành kỷ luật đối với tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị „#
 
Khi đọc tới đoạn trên thì đài truyền hình quay cảnh Nguyễn Phú Trọng đã lại „nghẹn ngào“ như muốn khóc. Phải chăng ông Trọng khóc vì đau khổ về sự bất lực và thất bại ê chề của chính mình ?! Trong khi đó Nguyễn Tấn Dũng ngồi ở hàng đầu lại nheo mắt cười mũi.# Diễn biến của HNTU 6 đã cho thấy, Nguyễn Tấn Dũng tuy nhìn nhận trong vai trò Thủ tướng đã gây những sai lầm nghiêm trọng trong việc bất lực chống tham nhũng và thất bại hoàn toàn trong việc tổ chức và điều hành các tập đoàn kinh tế nhà nước, nhưng đã hèn không dám nhận trách nhiệm trước các sai lầm cực kì nghiêm trọng này bằng cách từ chức. Chẳng những cố đấm ăn xôi, ông Dũng còn xảo quyệt vận động vây cánh trong các Ủy viên Trung ương chống lại yêu sách của phe Nguyễn Phú Trọng.
 
Vì chủ quan khinh địch và không đủ bản lĩnh lẫn uy tín nên Nguyễn Phú Trọng đã không thuyết phục được các ủy viên Trung ương đẩy Dũng đi. Cuộc vận động trả đũa của Nguyễn Tấn Dũng ngay trong HNTU 6 đã khiến phe Nguyễn Phú Trọng-Trương Tấn Sang thất bại nhục nhã. Cuộc bỏ phiếu trong Trung ương đảng với đại đa số rất lớn ủng hộ Nguyễn Tấn Dũng tiếp tục giữ ghế Thủ tướng đã khiến cho Nguyễn Phú Trọng rất tức tối và buồn bực vì đã bị phe Nguyễn Tấn Dũng lột mặt nạ, trở thành Tổng bí thư ngố ngay trong HNTU 6.
 
Có hiểu được hoàn cảnh và tâm trạng này của Nguyễn Phú Trọng mới có thể biết, tại sao trong diễn văn bế mạc Nguyễn Phú Trọng đã có bộ mặt buồn thiu, cử chỉ ngượng ngịu và cuối cùng lại phải sụt sùi muốn khóc khi ông ta nói tới quyết định từ chối của Trung ương đảng và chính vào lúc đó ngồi chỗm chệ ở hàng ghế đầu Nguyễn Tấn Dũng đã tỏ động tác cười thầm qua cử chỉ nhéo mắt và cười mũi!!
 
Những hậu quả nguy hiểm cho nhân dân và đất nước
 
1.         Nếu mục tiêu chính của HNTU 6 là chỉnh đốn Đảng, thanh lọc những người có trách nhiệm đã để cho tham nhũng bùng nổ, các tập đoàn kinh tế nhà nước làm ăn thua lỗ làm thất thoát hàng trăm nghìn tỉ đồng tài sản của đất nước thì Hội nghị này đã hoàn toàn thất bại. Trách nhiệm thuộc về Bộ chính trị, Ban bí thư; trong đó chịu trách nhiệm cao nhất là Nguyễn Phú Trọng,Trương Tấn Sang và Nguyễn Tấn Dũng. Việc sau HNTU 6 Nguyễn Tấn Dũng vẫn ngồi lì ở ghế Thủ tướng và ngày 22.10 lại ra trước Quốc hội tuyên bố chiếu lệ „nghiêm túc nhận trách nhiệm chính trị lớn của người đứng đầu Chính phủ và xin thành thật nhận lỗi trước Quốc hội, trước toàn Đảng, toàn dân“.# Rồi sao nữa? Một kẻ phạm tội thì phải bị xét xử, người cầm đầu một công ti làm ăn thất bại thì phải từ chức.
 
                 Đấy chính là công bằng và tự trọng. Một Thủ tướng đã đi từ sai lầm này tới sai lầm khác và gây thiệt hại rất nghiêm trọng cho đất nước mà chỉ nhận trách nhiệm và xin lỗi xuông rồi vẫn ngồi lì. Vì chính gần hai năm trước, ngày 24.11.2010, Nguyễn Tấn Dũng cũng đã tuyên bố hùng dũng như vậy trước Quốc hội trong vụ Vinashin, nhưng vẫn ngồi lì lợm ở ghế Thủ tướng để tiếp tục gây ra những sai lầm nghiêm trọng khác.# Nguyễn Tấn Dũng là Thủ tướng bất lực nhất, tham nhũng nhất và gia đình trị nhất, nhưng vẫn ngồi chỗm trệ trên ghế Thủ tướng trên 8 năm, cả Bộ chính trị lẫn Trung ương đảng không bứng đi được. Điều này chứng tỏ cán cân trong Bộ chính trị, Trung ương đảng đang đứng về phía nào, phía trong sạch hay phía tham nhũng, phía còn biết xấu hổ hay phía đã đánh mất lòng tự trọng! Các sự kiện này chứng minh sự bế tắc cùng cực của chế độ độc tài toàn trị.
 
2.         Không chỉ Nguyễn Tấn Dũng bị mất mặt trước đảng viên và nhân dân vì đã bị phe Nguyễn Phú Trọng-Trương Tấn Sang bắt cởi truồng diễu suốt 15 ngày tại HNTU 6, mà phe Nguyễn Phú Trọng-Trương Tấn Sang cũng bị đòn trả đũa sát ván của phe Nguyễn Tấn Dũng tại Hội nghị này khi đại đa số Trung ương đảng đã bác yêu sách đòi Nguyễn Tấn Dũng phải rút lui, lột mặt nạ Nguyễn Phú Trọng là người thiếu uy tín và khả năng. Cho nên hiện nay các phe đang rất cay cú nhau và đang tìm cách tiếp tục trả thù nhau.
 
                     Cụ thể nhất là chỉ một ngày sau HNTU 6 bế mạc, trong dịp gặp cử tri ở Hà nội Nguyễn Phú Trọng đã cho biết, sự việc „chưa phải là xong“#. Rõ ràng và công khai hơn, trong hai ngày tiếp xúc với cử tri ở Sài gòn (17-18.10) Trương Tấn Sang đã tiếp tục nhạo báng gọi Nguyễn Tấn Dũng là „đồng chí X“ (hay đồng chí lạ!) và khuyên Nguyễn Tấn Dũng „không đủ uy tín thì nghỉ, ở làm gì nữa“ # và còn công kích kết án ông Dũng "Nếu chúng ta hèn nhát thì làm đơn gửi cho Đảng chúng ta nghỉ, chúng ta rút lui đi để cho những người dũng cảm làm việc"#. Nguyễn Tấn Dũng đã trả đũa ngay bằng cách không để báo điện tử Chính phủ đưa tin cuộc nói chuyện của Trương Tấn Sang ngày 18.10 và chỉ đưa tin sai lệch cuộc nói chuyện của ông Sang ngày 17.10.#
 
                    Không những thế, vì quá tức tối nên Nguyễn Tấn Dũng tuy không phải đại biểu Quốc hội ở Sài gòn, nhưng lần này đã nói chuyện với cử tri sinh viên và giáo sư ở Đại học Quốc gia Sài gòn và vẫn không biết ngượng đề cao „lòng tự trọng“#. Đặc biệt nữa, trong Báo cáo dài gần 15.000 chữ trước Quốc hội ngày 22.10 Nguyễn Tấn Dũng đã không một lần nhắc tới tên Bộ chính trị# , mặc dù có mặt cả Nguyễn Phú Trọng lẫn Trương Tấn Sang…. Như thế ông Dũng muốn cho mọi người biết rằng, đối với ông thì Bộ chính trị đã chết rồi, không còn uy tín gì nữa.
3.         Việc đại đa số Ủy viên Trung ương đảng đã bác yêu cầu của Bộ chính trị, đây là lần đầu tiên xẩy ra trong ĐCSVN, chứng minh rõ ràng là, đại đa số các Ủy viên Trung ương – gồm phần lớn là các bộ trưởng, thứ trưởng các bộ quan trọng, BT tỉnh ủy, Thành ủy, Chủ tịch Ủy ban nhân dân 63 tỉnh và thành phố - đều đã dính líu sâu vào các vụ tham nhũng, chạy chức, mua quyền. Họ không còn thiết tha tới Đảng và cũng không còn thấy tương lai của chế độ, mà chỉ còn biết thờ tiền-quyền, cấu kết với nhau để bảo vệ lợi ích nhóm. Họ là bầy sâu thì cần giữ kẻ nuôi bầy sâu, cho nên họ đã không truất phế Nguyễn Tấn Dũng! Kết quả HNTU 6 và sự chống đối nhau ngày càng công khai và mãnh liệt giữa một số người chính trong Bộ chính trị đã chứng tỏ sự phân hóa trong Bộ chính trị, Ban bí thư và Trung ương đảng đã tới đỉnh điểm.
 
 
4.         Nhóm cầm đầu Bắc kinh biết rất rõ và theo dõi rất sát tình hình và những biến động trong nội tình ở cấp chóp bu ĐCSVN. Họ đang tìm cách khai thác triệt để; sẵn sàng che chở cho nhân vật nào ở Hà nội đang bị thất thế. Vì thế trước HNTU 6 ít ngày Nguyễn Tấn Dũng đã được mời sang dự Hội chợ thương mại, đầu tư ASEAN – Trung Quốc lần thứ 9 ở Nam Ninh, Quảng Tây ngày 20.9 (mặc dầu hầu hết các nước Asean chỉ cử cấp thấp sang dự). # và đã được Tập Cận Bình, người đứng đầu sắp tới của ĐCS Trung quốc, tiếp ân cần. Hình ảnh cuộc gặp gỡ đã được đài Bắc kinh truyền đi rộng rãi và được các đài và báo VN trân trọng phổ biến. Qua đó Bắc kinh muốn nhắn nhủ ngay cả đồng minh thân thiết của họ là Nguyễn Phú Trọng và các ủy viên Bộ chính trị lẫn Trung ương đảng CSVN rằng, đừng có ép buộc quá với Nguyễn Tấn Dũng.
 
                      Cho nên Nguyễn Tấn Dũng vẫn ngồi yên trên ghế Thủ tướng và chính vì thế sự kình chống nhau trong Bộ chính trị, Ban bí thư và Trung ương đảng CSVN tiếp tục gia tăng. Đây chính là sách lược của Bắc kinh muốn cho đối phương chảy máu, kiệt sức, tê liệt để từ đó ra tay thủ lợi. Chính sách chia để trị, sò hến cắn nhau ngư ông biển lợi của nhóm cầm đầu Bắc kinh đối với ĐCSVN đã được thi thố nhiều lần suốt từ thập niên 50 của Thế kỉ trước. Một VN đang rơi vào tình trạng kinh tế phá sản, nợ Trung quốc chồng chất (chỉ tính 8 tháng đầu 2012 số nhập siêu của VN với Trung quốc đã lên tới 10 tỉ USD, gần xấp xỉ với số nhập siêu cả năm 2011)#, nội bộ đầu não phân hóa và kình chống nhau là cơ hội ngàn vàng để Bắc kinh chiếm đóng các hải đảo và ra các điều kiện để Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng phải chấp nhận.
 
 
5.         Với tư duy coi việc nước là chuyện riêng, tác phong vô trách nhiệm và lề lối làm việc cà rề cà rịch từ Bộ chính trị, Ban bí thư tới Trung ương đảng khiến cho những khó khăn của đất nước ngày càng gia tăng và nguy cơ xâm lấn của Bắc kinh ngày càng nguy hiểm. Thật vậy, giữa lúc Bắc kinh đang gia tăng ngang ngược chiếm đảo và tài nguyên của VN; trong khi tham nhũng bùng nổ, kinh tế-tài chánh đang rơi vào phá sản, những bức xúc của nông dân, công nhân và công viên chức đang sôi sục thì từ khi Nguyễn Phú Trọng làm Tổng bí thư đã mở hết hội nghị này tới hội nghị khác, tổng cộng lại tất cả kéo dài trong nhiều tháng. Chỉ tính trong vài tháng gần đây mọi người đều phải giật mình về những cuộc hội họp kéo dài của Bộ chính trị, Ban bí thư, Trung ương đảng và các Ban, các Bộ…
 
                           Chỉ tính riêng từ tháng 7 tới nay Bộ chính trị, Ban bí thư đã bỏ ra 21 ngày họp cho tự phê bình và phê bình, 15 ngày Bộ chính trị, Ban bí thư,Trung ương đảng họp HNTU 6. Đấy là chưa kể các Ban trung ương, Ban cán sự đảng chính phủ, các bộ, các ngành và các đảng bộ tỉnh và thành phố mở hàng loạt các hội nghị tự phê bình và phê bình kéo dài trung bình 3-5 ngày. Bao nhiêu tiền bạc và thì giờ cho những cuộc họp này.
 
 
                          Nhưng kết quả như mọi người thấy, từ 21 ngày họp tự phê bình, phê bình của Bộ chính trị,Ban bí thư, 15 ngày họp HNTU 6 và 5 ngày họp Ban cán sự Đảng Chính phủ chẳng đi đến câu cả, vẫn là chuyện Nguyễn Như Vân, nhưng tốn kém tiền bạc của dân thì rất lớn! Tệ hại nữa là những người cầm đầu chế độ, tuy mở miệng đều nói để dân biết, dàn bàn, dân làm, dân kiểm tra.
 
                           Nhưng tất cả các hội nghị này họ đều đóng cửa kín, không cho báo chí theo dõi, không thông tin ra ngoài. Mỗi khi họp xong thì ra bản Thông báo toàn những ngôn ngữ dao to búa lớn, tự khen, tự tha bổng cho nhau và những hứa hẹn vô thưởng vô phạt! Họ đã biến việc của đất nước và số phận của gần 90 triệu người thành việc việc riêng tư của vài người!
 
Nguyên nhân: Sai lầm từ hệ thống
 
Nhiều lão thành cách mạng, trong đó có cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt và cựu Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An, những người suốt đời đắp chăn CS cho nên nhìn thấy rất rõ chấy rận trong chế độ này ngày càng sinh sôi nẩy nở. Cả Trương Tấn Sang cũng phải nhìn nhận là “ Một con sâu đã nguy hiểm huống gì một bầy”#.
 
 Họ đã thấy lỗi từ hệ thống của chế độ độc tài toàn trị. Ngày càng có nhiều chuyên viên đã gột bỏ thái độ tránh né và thẳng thắn công khai nhìn nhận rằng, chính hệ thống tổ chức chế độ độc tài toàn trị, với cơ chế độc đảng, tôn thờ chủ nghĩa Marx-Lenin, ruộng đất thuộc chủ hữu Nhà nước (Đảng) và Kinh tế thị trường định hướng XHCN với các tập đoàn và tổng công ti làm chủ đạo đã là nguyên nhân của mọi nguyên nhân đưa tới các tệ trạng tham nhũng, chạy chức, mua quyền, bất công; cảnh đói nghèo, tụt hậu của VN so với nhiều nước trong khu vực và các nạn đàn áp tước đoạt nhân phẩm của nhân dân chưa từng thấy trong lịch sử dân tộc. Và từ đó đưa tới lệ thuộc phương Bắc ngày càng nguy hiểm.
Lỗi hệ thống là như thế nào? Hệ thống (System) là nền tảng, kết cấu để một sự vật được hình thành. Như một căn nhà đứng vững được là nhờ có nền xi măng và tường cột vững chắc, mái nhà có ngói tốt để che mưa nắng…Nếu các cơ cấu này được xây dựng với chất liệu tốt thì căn nhà vững chãi trước các bão tố. Ngược lại, nếu xây dựng với chất lượng xấu thì căn nhà sẽ siêu vẹo, sụp đổ, không bõ công sửa chữa. Hệ thống chính của một chiếc xe hơi là bộ máy, khung xe và các bánh xe. Nếu các bộ phận của hệ thống này tốt thì xe chạy tốt. Nếu xe chỉ hoành tráng bề ngoài nhưng chất lượng dỏm thì chỉ chạy ít ngày sẽ hư và nguy hiểm tới tính mạng !
 
Trong cơ chế chính trị ở VN hiện nay thì hệ thống của nó bao gồm: chế độ độc đảng, tư tưởng Marx-Lenin, lấy tập trung dân chủ làm guồng máy vận hành chế độ; trước đây dùng doanh nghiệp nhà nước và kinh tế tập thể để tổ chức kinh tế, nay được thay một phần bằng Kinh tế thị trường định hướng XHCN, với các tập đoàn và tổng công ti độc quyền và nhiều ưu đãi.
Sự tan rã của Liên xô và sự chuyển mình của các nước CS Đông Âu sang dân chủ đa nguyên trước đây hai thập kỉ đã chứng minh không thể chối cãi được là chế độ CS với các hệ thống cơ bản trên đây đã hoàn toàn sai lầm và không tưởng, nó vĩnh viễn thuộc về quá khứ và không còn tương lai.
 
Chính hệ thống chính trị này đã gây ra nạn độc tài, chỉ một vài người suy nghĩ và quyết định cho tất cả, ý kiến và các quyền chính đáng của nhân dân không được tôn trọng, luật pháp chỉ bao che cho kẻ có quyền-tiền. Tình trạng này dẫn tới lạm quyền, tham nhũng, đàn áp, dối trá, kinh tế xuống dốc, nhân dân đói nghèo và đạo đức suy đồi. Từ khi thực hiện Kinh tế thị trường định hướng XHCN còn thúc đẩy sự thỏa hiệp giữa kẻ có quyền và kẻ có tiền làm sống dậy một xã hội tư bản hoang dã trước đây mấy thế kỉ. Đây là những hình ảnh rất đau thương của VN suốt trên 60 năm ngụp lặn trong hệ thống XHCN!
 
Sự thực rõ ràng như trắng với đen, ngày với đêm như vậy. Nhưng Nguyễn Phú Trọng, người cầm đầu CSVN hiện nay, vừa lú vừa ngố làm như không biết những gì đã xẩy ra ở Liên xô, Đông Âu hay vẫn mù quáng chỉ biết sách vở! Từ khi lên làm Tổng bí thư trong mỗi HNTU ông thường nêu ra một loạt các câu hỏi, làm như ông rất khách quan của người làm công tác khoa học và cũng muốn lắng nghe ý kiến người khác. Ông Trọng đã đặt ra các câu hỏi như, tại sao từ trước tới nay Bộ chính trị từ thời này sang thời khác tổ chức hàng trăm cuộc tự phê bình và phê bình và ban bố không biết bao nhiêu nghị quyết, nhưng các tệ trạng tham nhũng, bán chức mua quyền ngay ở cấp cao ngày càng trầm trọng? Hay tại sao sau trên ¼ thế kỉ gọi là “đổi mới” nhưng đất nước vẫn lạc hậu, giáo dục càng xuống cấp? Trong HNTU 6 ông Trọng đòi phải giải quyết tốt các vụ khiếu kiện của nông dân, nhưng lại vẫn khăng khăng đòi ruộng đất độc quyền của nhà nước và khẳng định „ không phải là quyền sở hữu“ của nhân dân. Như vậy chính Nguyễn Phú Trọng đã phủ nhận quyết định của ĐH 11.#
 
Những gì ông đang hô to nói lớn và những gì ông ta đang làm hoàn toàn mâu thuẫn với nhau, như ngày với đêm. Ai theo dõi các hoạt động của Nguyễn Phú Trọng thì thấy rất rõ là, ông Trọng đang tự cột hai chân của mình bằng chế độ độc đảng và chủ nghĩa Marx-Lenin đã phá sản và không tưởng. Không những thế, ông còn tự cột hai tay vào dây Kinh tế thị trường định hướng XHCN và vào “anh cả phương Bắc”.
 
Thế rồi ông Trọng đấm ngực than trách tại sao bao nhiêu giải pháp và nghị quyết đưa ra chẳng kiến hiệu gì cả, thậm chí tình hình ngày càng nguy khốn! Cụ thế mới nhất là sau 21 ngày tự phê bình và phê bình và 15 ngày thảo luận nhưng kết quả HNTU 6 vừa qua đã trở thành con số không ! Chẳng những thế ông còn bị Nguyễn Tấn Dũng và đa số trong Trung ương lột mặt nạ trở thành ông Tổng ngố ngay trước 200 quan văn võ giường cột của chế độ mà ông từng giáo dục và ca tụng! Rõ ràng Nguyễn Phú Trọng đang tự dẫn mình vào ngõ bí, vì cứ mãi luẩn quẩn với cái hệ thống chính trị đã sai lầm và phá sản, như chính ông đã qui định trong Cương lĩnh Chính trị 2011!
 
Mọi sai lầm và tội lỗi đều bắt nguồn tự hệ thống độc đảng và chủ nghĩa Marx-Lenin. Thay vì sáng suốt và dũng cảm biết lắng nghe nhân dân, đi đầu là thanh niên, trí thức, kể cả các đảng viên tiến bộ, ông Trọng lại ngang ngạnh chụp mũ và kết án những ai lên tiếng cảnh giác! Thật vậy, sau khi phải chấp nhận quyết định của đa số Trung ương đảng không khiển trách Bộ chính trị, Ban bí thư và nhất là không cách chức Nguyễn Tấn Dũng thì Nguyễn Phú Trọng tiên liệu là, việc này sẽ làm đảng viên vô cùng thất vọng, các trí thức và nhân sĩ sẽ vô cùng bất mãn và đại đa số nhân dân sẽ chống lại nhóm cầm đầu bất lực. Vì thế, thay vì nghiêm túc tự trách mình, trong diễn văn bế mạc Nguyễn Phú Trọng đã lại tìm cách đánh phủ đầu phong trào chống đối trong Đảng và ngoài xã hội sau HNTU 6, bằng cách chụp mũ cho những ai chỉ trích, kết án sự bất lực của Nguyễn Phú Trọng là “các thế lực thù địch xuyên tạc, chống phá”:
“Về việc đề nghị xem xét kỷ luật, Ban Chấp hành Trung ương đã thảo luận rất kỹ, cân nhắc toàn diện các mặt ở thời điểm hiện nay và đi đến quyết định không thi hành kỷ luật đối với tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị; và yêu cầu Bộ Chính trị có biện pháp tích cực khắc phục, sửa chữa khuyết điểm; không để các thế lực thù địch xuyên tạc, chống phá. „#
 
Con đường của chúng ta #
 
Sau HNTU 6 ngay cả những ai lạc quan và hi vọng là Nguyễn Tấn Dũng sẽ tự biết điều xin rút lui, hay nếu không thì Bộ chính trị và Trung ương đảng sẽ bắt ông ta phải từ chức Thủ tướng. Nhưng cả hai kì vọng này đều không xẩy ra. Trái lại, cuộc xung đột và đánh phá giữa các phe trở nên mãnh liệt hơn, dã man hơn. Quyền lợi ích kỉ cá nhân, gia đình và phe nhóm đang được các người có quyền lực đặt ưu tiên hơn trước những đói nghèo của nhân dân, tụt hậu của đất nước và nguy vong của tổ quốc! Các hành động, cách cư xử và tư cách của những người có quyền lực từ trong Đảng đến Chính phủ cho tới bọn quan tham ở các địa phương rõ ràng là sản phẩm của toàn bộ hệ thống XHCN. Ai cũng nhìn thấy, nay đã tới giai đoạn họ không còn coi nhau là đồng chí nữa mà chỉ còn vì đồng tiền mà thôi! Chính họ còn không thể cứu được mình thì làm sao chờ đợi họ cứu dân, cứu nước! Đây là bài học và kết luận chính xác nhất từ sau HNTU 6 của đại đa số nhân dân trong nhiều giới, kể cả những đảng viên CS tiến bộ còn biết giữ lòng tự trọng.
 
Càng ngày càng nhiều người ý thức rằng, muốn chống tham nhũng có hiệu quả, chấm dứt phung phí tài sản nhân dân của các tập đoàn kinh tế nhà nước, chấm dứt nạn mua chức bán quyền, chấm dứt bất công và đàn áp, phục hồi các quyền tự do của công dân, phát triển kinh tế bền vững và bảo vệ hữu hiệu chủ quyền của đất nước thì chỉ có con đường duy nhất là phải chấm dứt chế độ độc tài toàn trị với những quái thai của nó là chủ nghĩa Marx-Lenin và Kinh tế thị trường định hướng XHCN!
 
Do đó chọn chủ nghĩa Dân chủ Đa nguyên thay thế cho chủ nghĩa độc tài toàn trị là một tất yếu lịch sử của dân tộc ta !
Chọn chế độ Dân chủ đa nguyên vì nó gần với xã hội con người nhất, nó hiểu mặt tốt và mặt xấu của con người, qua kinh nghiệm xương máu bao nhiêu thế kỉ từ Đông sang Tây đã cho thấy quyền lực càng lớn thì độc quyền càng tàn bạo. Vì ý thức về qui luật chính trị này nên chế độ Dân chủ đa nguyên hiểu rõ và biết cách tổ chức và điều hành một xã hội văn minh qua nguyên tắc tam quyền phân lập độc lập và bình đẳng với nhau, cùng với pháp quyền, đa đảng, tự do báo chí và kinh tế thị trường.
 
Hệ thống Dân chủ đa nguyên dựa trên những cơ sở căn bản này đã được thực tế chứng minh từ mấy thế kỉ nay ở rất nhiều nước. Không những thế, chế độ Dân chủ đa nguyên có khả năng tự biến đổi và tự cải thiện trong trật tự và hòa bình, nó phủ nhận dùng giải pháp bạo lực trong sinh hoạt chính trị vì bạo lực là con dao hai lưỡi. Nói tóm lại, Dân chủ đa nguyên là chế độ gần với xã hội con người nhất, mang lại ấm no hạnh phúc, gìn giữ nhân phẩm và bảo vệ công bằng so với tất cả các chế độ chính trị khác từ trước tới nay. Các bằng chứng này đã được chứng minh hùng hồn ở hầu hết các nước Âu châu, Úc châu, nhiều nước ở Mĩ châu, Á châu và đang mở sang cả Phi châu.
 
Chế độ Dân chủ đa nguyên là một sáng tạo chung của nhân loại rất có giá trị đã mang lại hạnh phúc, ấm no, tự do dân chủ và văn minh cho nhiều dân tộc và ngày càng được trân trọng ở khắp năm châu. Trái với chủ nghĩa CS Marx-Lenin vừa không tưởng vừa cực kì tàn bạo dã man, đã giết hại hàng trăm triệu người, gây hận thù giữa các thành phần dân tộc, gây ra những cuộc tị nạn khủng khiếp. Trong đó dân tộc VN là nạn nhân đau khổ nhất, từ di cư Bắc Nam, cải cách ruộng đất vô luân, tới cuộc nội chiến tàn khốc nhất trong lịch sử, tiếp đến các trại cải tạo và mấy triệu người trở thành thuyền nhân…
 
Thế rồi từ đó đến nay đất nước vẫn nghèo đói tụt hậu, nhân dân mất tự do và nay Tổ quốc còn đang đứng trước cuộc xâm lấn từ phương Bắc!
 
Mục tiêu chung của chúng ta rất lớn, rất quan trọng, không thể một vài cá nhân hay đoàn thể quán xuyến được. Đối thủ của chúng ta tuy đang yếu nhưng vẫn còn rất ngang ngạnh và đầy xảo quyệt. Cho nên chúng ta phải tạo một mẫu số chung lớn, đại đa số và các khuynh hướng dân chủ đều có thể tham gia, đem nhiệt tình và trí óc góp công, góp của, góp sức. Trong đó thanh niên, trí thức và chuyên viên phải đi đầu làm gương. Trong lúc này các đảng viên CS tiến bộ và biết quí lòng tự trọng có thể đóng góp phần rất quan trọng để chấm dứt nhanh và gọn chế độ độc tài toàn trị. Các cộng đồng VN ở nước ngoài cần tích cực và đóng góp thích hợp vào cuộc vận động chung của toàn dân tộc.
 
Mục tiêu của chúng ta muốn tới là, đối với trong nước: Một chế độ dân chủ đa nguyên, pháp trị, tự do cho mọi người, đa đảng, tự do báo chí, kinh tế thị trường… Đối với bên ngoài: bảo vệ độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ và các hải đảo, hợp tác với các nước và tổ chức quốc tế có cùng mục tiêu biến Đông Nam Á và Á châu thành một khu vực hòa bình, hợp tác cùng phát triển…..Con đường chúng ta đi tới mục tiêu là dùng phương pháp đấu tranh chính trị phi bạo lực, kết hợp tâm trí và sức mạnh của nhân dân các giới ở trong nước, kiều bào VN ở nước ngoài và kết hợp sức mạnh của thời đại với tất cả các nước và tổ chức quốc tế dân chủ tiến bộ….
 
Cả thế kỉ qua nhiều thế hệ, nhiều đoàn thể và cá nhân đã bị đánh lừa, đã bị hi sinh phi lí cho những ý thức hệ sai lầm và những tổ chức cực đoan, phiêu lưu và thiển cận. Cho nên sự kết hợp mọi tầng lớp nhân dân trong giai đoạn mới hiện nay phải được xây dựng trên một số nền tảng cản bản để đánh tan các nghị kị và ngăn ngừa hữu hiệu những toan tính tôn thờ độc tài, bạo lực… Đó là phải dựa trên các nguyên tắc tự nguyện, dân chủ và trách nhiệm.
Tình hình đất nước và hậu quả vô cùng tai hại của HNTU 6 cho thấy, nhóm cầm đầu chế độ độc tài toàn trị - đứng đầu là Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng- đã hoàn toàn bất lực không giải quyết được những vấn nạn trong Đảng và vô cảm trước những bức xúc của nhân dân và nguy cơ lệ thuộc của đất nước. Chỉ vì quyền-tiền cho nên họ đang lập các phe phái đánh phá và thanh toán lẫn nhau, khinh thường trí thức, đảng viên và nhân dân, coi chuyện của đất nước là việc riêng của vài người! Chờ đợi những kẻ bất tài, vô tư cách tự ý rút lui; hay những kẻ độc tài gian ác tự biến thành dân chủ, nhân đạo là hoàn toàn không tưởng!
 
Chúng ta không thể chần chừ, lưỡng lự, ngồi chờ sung rụng. Chúng ta phải có quyết tâm cao, kết hợp rộng lớn, kiên trì đấu tranh vận động. Nhưng cũng không được phép làm một cách mù quáng, không cân nhẳc kĩ lưỡng, mà phải có mục tiêu thật rõ ràng, kế hoạch thật chặt chẽ và phương pháp tiến hành thích hợp…Dân chủ đa nguyên của thời đại là con đường của chúng ta để sớm chấm dứt độc tài, tham nhũng, kiến tạo tự do dân chủ, phú cường cho đất nước, hạnh phúc của nhân dân và ngăn chặn hữu hiệu cuộc xâm lấn từ phương Bắc !
 
25.10.2012
Tiến sĩ ÂU DƯƠNG THỆ
 
 
=================================================
 
 
 
TRIỆU TIẾNG NÓI, MỘT TỬ HUYỆT
 
Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
Geneva, 16.10.2012
 
Ngày 14.10.2012, chúng tôi viết bài MIẾNG CAO SU NHÂN QUYỀN LÙNG BÙNG nhân Phong trào kêu gọi Nhân Quyền cho Việt Nam với khẩu hiệu TRIỆU CON TIM, MỘT TIẾNG NÓI. Ngày 15.10.2012, chúng tôi phổ biến bài TỬ HUYỆT KINH TẾ VN để thấy rằng cái điểm mà chúng ta phải dồn toàn lực để tấn công lúc này là vào cái TỬ HUYỆT KINH TẾ ấy chứ không phải là vào MIẾNG CAO SU NHÂN QUYỀN LÙNG BÙNG. Hôm nay, ngày 16.10.2012, chúng tôi muốn mãn phép đề nghị với giới Truyền Thông Hải ngoại hãy quy tụ TRIỆU TIẾNG NÓI của mình vào cái TỬ HUYỆT KINH TẾ CSVN đang làm cho Kinh tế dân chúng Việt Nam tụt giốc trầm trọng.
                Hội Nghị Trung ương 6 của đảng CSVN đã không quan tâm gì đến sự bại hoại của Kinh tế làm cho 90 triệu dân Việt nghèo cực, mà chỉ dàn xếp giữa chúng để cố thủ giữ lấy quyền hành độc tài của đảng CSVN mà thôi.
                Truyền Thông chúng ta phải làm thế nào để khối 90 dân Việt nghèo cực thấy rằng đảng CSVN chỉ nghĩ đến cố thủ giữ quyền hành thống trị và ĂN CƯỚP kinh tế mặc cho 90 triệu dân nghèo cực do chính chúng gây ra. Khi dân ý thức rõ rệt như vậy, thì đó là động lực mạnh nhất để dân NỔI DẬY dứt bỏ cái quyền hành ĂN CƯỚP của đảng CSVN. Đó là mục đích của Truyền Thông chúng ta: TRIỆU TIẾNG NÓI, MỘT TỬ HUYỆT làm cho 90 triệu dân Việt quốc nội đứng lên tự cứu mình ra khỏi cảnh nghèo cực.
                Trong ý hướng như vậy, chúng tôi mãn phép đề nghị các Cơ quyan Truyền Thông Hải ngoại hãy phổ biến rộng rãi về trong nước những bài viết liên quan đến tụt giốc Kinh tế Việt Nam mà cả đảng CSVN phải chịu trách nhiệm vì chính chúng đã hút hết máu của nền Kinh tế. Chúng tôi đề nghị những bài liên hệ đến những Chủ đề sau đây:
=>           Những Dự án xây dựng là nguồn để CSVN cắt xén, tham nhũng. Dự án càng lớn, thì cắt xén, tham nhũng càng nhiều.
=>           Những Tập đoàn Kinh tế nhà nước toàn mua vật dụng, thiết bị, tầu bè, nhà máy “second hand”, nhưng làm Hóa đơn như hàng mới để Nhà Nước lấy tiền thuế của dân mà trả. Sự chênh lệch trả tiền mua hàng “second hand” như hàng mới được chúng giữ lại tại nước ngoài. Đây là việc chuyển tiền tham nhũng một cách chính thức do chính Nhà Nước làm.
=>           Những thua lỗ nhiều tỉ đo-la từ các Tập đoàn Kinh tế nhà nước như Vinashin, Vinalines, PetroVietnam, Điện Lực VN… chỉ được đưa ra và CSVN nói đến trừng phạt kỷ luật, thuyên chuyển chức vụ, nhưng đảng không bao giờ nói đến những món tiền ăn cắp đó đang cất giữ ở đâu. Dân chúng Việt Nam nghèo cực chỉ cần quan tâm đến những món tiền khổng lồ ấy nằm ở đâu và yêu cầu đòi lại cho dân, còn việc trừng phạt kỷ luật, cách hay thuyên chuyển chức vụ…là việc riêng của đảng giữa những tên ăn cướp đứa nào cũng giống đứa nấy.
=>           Hệ thống Ngân Hàng đang đi đến phá sản vì nợ xấu giữa chúng, nghĩa là Ngân Hàng cho những Tập đoàn nhà nước vay. Ngân Hàng cũng thuộc Nhà nước hoặc thuộc những con cháu của Nhà nước. Những Tập đoàn Kinh tế nhà nước vay vốn của Nhà nước. Mà Nhà nước là đảng CSVN. Như vậy đảng cho đảng vay và bây giờ đảng không trả nợ cho đảng. Vay mượn, nợ nần, quỵt nợ…cũng là trong nội bộ đảng. Nhưng cái tệ hại hơn cả là chúng lại in tiền mới tung ra để mua nợ của đảng. Việc in tiền mới này là việc ăn cướp tiết kiệm của dân khi đồng bạc phá giá.
=>           Ăn cướp trực tiếp chính nền Kinh tế bằng tham nhũng, cắt xén những Dự án, những món nhập siêu; ăn cướp chính tiền tiết kiệm của dân bằng in tiền mới phá giá đồng bạc Việt Nam rồi, nay chúng đang tìm đủ mọi cách chuyển những tiền ăn cướp được ra nước ngoài để chúng tẩu thoát ra ngoại quốc sống vương gỉa mặc cho 90 triệu dân Việt sống chết mặc bay với nền Kinh tế rỗng tuếch. Việc cấp bách là giải quyết nền Kinh tế cho 90 triệu dân, nhưng Hội Nghị trung ương 6 của đảng không làm, mà chỉ lo cố thủ dàn xếp giữ lấy quyền hành. Có thể đây là việc hõan binh chi kế để chúng có thời giờ chuyển tài sản ăn cướp được ra nước ngoài.
Truyền Thông Hải ngoại quy tụ TRIỆU TIẾNG NÓI vào những Chủ đề nêu ra trên đây để 90 triệu người Việt quốc nội kịp thời NỔI DẬY tóm cổ những tên CSVN ăn cướp bất nhân kia:
*               PHẢI ĐỀN TỘI THAM NHŨNG PHÁ SẢN KINH TẾ ĐẤT NƯỚC 
*               PHẢI HOÀN TRẢ NHỮNG CỦA CẢI CƯỚP GIỰT LẠI CHO DÂN
TRIỆU TIẾNG NÓI của Truyền Thông Hải ngoại quy tụ đánh vào MỘT TỬ HUYỆT KINH TẾ CSVN vậy.
 
TỬ HUYỆT KINH TẾ VN
Bi kịch nền kinh tế Việt Nam
Chủ Nhật, 14/10/2012, 10:41. Theo Trần Việt – ANTĐ
 
Có thể nói nền kinh tế Việt Nam đang đứng trước bi kịch lớn.
 
Một thực trạng đáng lo lắng
Viện trưởng Viện Kinh tế Việt Nam Trần Đình Thiên, trong nghiên cứu của mình đã dẫn thống kê của Bộ Kế hoạch Đầu tư: có tới 53.000 doanh nghiệp đóng cửa và phá sản trong năm 2011, và 35.500 doanh nghiệp lâm vào cảnh tương tự trong 8 tháng đầu năm 2012.
Con số này gần bằng một nửa con số các doanh nghiệp đóng cửa và phá sản kể từ năm 1986 tới nay.
Đáng lo hơn hoạt động của các doanh nghiệp đang tồn tại trên thị trường cũng không khá hơn. Thống kê cho thấy hầu hết các doanh nghiệp đã giảm công suất hoạt động, thậm chí nhiều doanh nghiệp chỉ còn tồn tại hình thức bởi không tiêu thụ được sản phẩm, lượng tồn kho cao. Nếu tính trung bình các doanh nghiệp này giảm công suất 20% tương đương với khoảng 150.000 doanh nghiệp nữa đóng cửa và phá sản. Số người thất nghiệp do sự thu hẹp sản xuất lên đến hàng triệu người.
Còn một vấn đề đáng lo nữa là số lượng sản phẩm tồn kho cao và sự giảm giá trị tài sản do giảm phát, hạ giá do sức mua kém. Hàng triệu tỷ đồng vốn đang bị chôn trong hàng hóa tồn kho, trong đó hàng tồn bất động sản lớn nhất. Trên thị trường bất động sản có tới 70.000 căn hộ đang bị ế chỉ ở hai thành phố lớn nhất nước. Ít nhất là có tới 140 nghìn tỷ đồng đang bị chôn, mà phải mất tới 7 năm sau may ra mới xử lý được. Một báo cáo của Ủy ban Giám sát Tài chính Quốc gia ước tính, khu vực bất động sản đã được các ngân hàng bơm gần 350 nghìn tỷ đồng, một số vốn khổng lồ.
Thêm một dẫn chứng bi kịch về bất động sản. Ông Thiên tính toán có 69 công ty bất động sản niêm yết đang đối mặt với vấn đề thanh khoản nghiêm trọng. Đến cuối năm 2011, các công ty này gánh khoản nợ vay 67.000 tỉ đồng và chi phí lãi vay mỗi năm 13.400 tỉ đồng. Đáng báo động là trong cơ cấu nợ vay, khoản vay ngắn hạn trong quý IV của năm ngoái đã tăng lên 26.400 tỉ đồng. Nghĩa là các công ty này phải có 39.800 tỉ đồng để trả nợ vay đến hạn và lãi vay trong năm 2012. Nhà kinh tế đặt câu hỏi hoài nghi: “Với tình trạng hiện nay, họ có khả năng trả nợ không?”
Nhìn ra khu vực công, tình hình cũng không sáng sủa hơn. Ủy ban Kinh tế của Quốc hội cho biết, năm 2011, tổng số nợ vốn đầu tư của 63 tỉnh và thành phố là 91.273 tỷ đồng của 47.209 dự án; trong đó, nợ vốn các công trình xây dựng cơ bản đã hoàn thành là 25.423 tỷ đồng, nợ vốn của 20.921 dự án đang triển khai là 65.850 tỷ đồng, dãn tiến độ 41 dự án với tổng số vốn là 38.320 tỷ đồng. Hệ quả của tình trạng trên, không gì khác là số phận hẩm hiu của các doanh nghiệp và người làm công. Ông nói: “Đang có nhiều doanh nghiệp “chết” hoặc “chờ chết” vì không thu được món nợ này”.
 
Doanh nghiệp Nhà nước nợ khổng lồ
Sự suy giảm này trước hết là do hoạt động của các doanh nghiệp Nhà nước mà đứng đầu là các tập đoàn và tổng công ty nhà nước làm ăn không những kém hiệu quả mà còn để rơi vào tình trạng phá sản.
Tiến sĩ Đinh Tuấn Minh tại tài liệu phục vụ cho Diễn đàn Kinh tế mùa thu 2012 do Ủy ban Kinh tế của Quốc hội, Viện Khoa học Xã hội Việt Nam, Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam phối hợp tổ chức tại thành phố Vũng Tàu (tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu) đã chỉ rõ: “Doanh nghiệp Nhà nước sử dụng vốn tín dụng chiếm tới khoảng 70% tổng số nợ xấu, trong đó các tập đoàn kinh tế, tổng công ty chiếm 53% số nợ xấu”. Ngoài ra, theo ông Minh, nợ xấu của khu vực tập đoàn, tổng công ty chiếm tới 30 – 35% tổng dư nợ của khối này trong vay nợ từ hệ thống ngân hàng thương mại.
Tổng dư nợ đó của 12 tập đoàn kinh tế Nhà nước lên tới gần 218.740 tỷ đồng, theo Đề án tái cấu trúc khu vực doanh nghiệp Nhà nước của Bộ Tài chính năm 2012. Trong đó dư nợ lớn nhất thuộc về Tập đoàn Dầu khí (PVN – 72.300 tỷ đồng), Điện lực (EVN-62.800 tỷ đồng), Than và Khoáng sản (Vinacomin – 19.600 tỷ đồng).
Ngoài khu vực ngân hàng, tiến sĩ Minh lưu ý nợ xấu của khu vực doanh nghiệp đang “rất lớn” ở Ngân hàng Phát triển (VDB). Chẳng hạn, Vinashin vay ưu đãi VDB gần 300 tỷ đồng lãi suất bằng 0% để hỗ trợ trả lương và phụ cấp; EVN được vay hơn 5.000 tỷ đồng. Còn trong các năm trước đó, Vinalines cũng vay VDB để phát triển tàu mới; Xi măng Đồng bành vay 290 tỷ đồng…
Ông Nguyễn Quang Dũng, Tổng giám đốc Ngân hàng Phát triển (VDB) cho biết: “Nợ của các tập đoàn, tổng công ty… chiếm độ 75 – 80% tổng dư nợ của Ngân hàng Phát triển…” Các doanh nghiệp Nhà nước mặc dù số lượng thấp hơn doanh nghiệp tư nhân nhưng nợ thuế cũng khổng lồ, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Thuế Trần Văn Phu nhận xét: Nợ thuế chưa trả của các DN Nhà nước chiếm khoảng 13% trên tổng số nợ thuế.
Khối các ngân hàng thương mại cũng không khá hơn. Bởi lẽ, giữa năm 2012 NHNN công bố tỷ lệ nợ xấu của Việt Nam là 8,6% tổng dư nợ nghĩa là vào khoảng 202 nghìn tỷ đồng, nhưng trên diễn đàn Quốc hội, Thống đốc NHNN lại thông báo con số 10%, và dư luận lại đánh giá có thể ở mức cao hơn 10%. Gánh nặng này thật sự đã đè gần bẹp khả năng phát triển của nền kinh tế vì vốn là một trong những điều kiện tiên quyết của hoạt động doanh nghiệp.
 
Những lối thoát cần được tính đến
Ngày 6-10-2012 một cuộc hội thảo quốc gia mang tên: “Kinh tế Việt Nam năm 2012: Tạo bước ngoặt để xoay chuyển tình thế”, tập hợp đông đảo các nhà quản lý và nghiên cứu kinh tế đã được tổ chức. Tại hôi thảo này đa số các đại biểu cho rằng những khó khăn của nền kinh tế không thể giải quyết một sớm một chiều bằng một vài ba giải pháp nào đó. Những chỉ tiêu lên xuống của nền kinh tế hiện nay hầu hết không phản ánh được thực tế của nền kinh tế cũng như hiệu quả của những chính sách cụ thể. Đại biểu Quốc hội Trần Du Lịch đồng tình: “Chính phủ cần xây dựng kế hoạch tổng thể cho cả ba năm tới, thay vì làm kế hoạch cho từng năm như hiện nay. Kế hoạch đó là nhằm phục hồi nền kinh tế sau khủng hoảng. Cả ba năm tới phải tập trung toàn bộ nguồn lực và chủ trương cho kế hoạch này.”.
Những giải pháp đó là cơ cấu lại nền kinh tế, đẩy mạnh cải cách doanh nghiệp Nhà nước và xử lý nợ xấu. Ông Lịch đề xuất, ngân hàng nào hệ số vốn chủ sở hữu so với tổng tài sản dưới 8%, nhưng nợ xấu lên trên 10%, tức là đã mất hết vốn, thì Nhà nước cần quốc hữu hóa. Bên cạnh đó, ông đề nghị khoanh nợ và cho vay mới với các doanh nghiệp sản xuất, xây dựng, các dự án BOT, BT mà có khả năng sản xuất tiếp. Về tài khóa, ông Lịch đề nghị từ nay đến 2015 tất cả các cơ quan của hệ thống chính trị không được xây mới trụ sở, nếu nơi đó còn trường học bệnh xá là nhà tranh, vách lá. Trên diễn đàn Quốc hội, ông cho biết sẽ đề nghị Quốc hội cắt chi thường xuyên năm 2013 đi 10% so 2012, ngoại trừ tiền lương và chi xã hội; và giảm thuế thu nhập doanh nghiệp xuống 20% từ 25% hiện nay.
Song dư luận cho rằng bên cạnh việc xử lý nợ xấu, hay tồn kho bất động sản, hay các giải pháp cơ cấu nền kinh tế… cần tiếp tục cải cách bộ máy Nhà nước, tìm cơ chế để tìm ra người chịu trách nhiệm khi có những sai phạm gây tác động xấu tới nền kinh tế… Đó cũng sẽ là một việc quan trọng cho phục hồi và xây dựng nền kinh tế bền vững sau này.
 
Theo Trần Việt – ANTĐ
 
 
MIẾNG CAO SU NHÂN QUYỀN LÙNG BÙNG
NGUYỄN PHÚC LIÊN
Geneva, 14.10.2012
 
Mỗi lần tại Quê Hương, CSVN để lộ ra TỬ HUYỆT để Quốc nội và Hải ngoại hiệp lực đánh thẳng vào TỬ HUYỆT ấy, thì tại Hải ngoại lại cho phát động những Phong trào kêu gọi dồn lực đánh vào KHOẢNG KHÔNG, đánh vào GIÓ, đánh vào miếng CAO SU lùng bùng mà CSVN không ngại sợ !
Thực vậy, NHÂN QUYỀN là miếng CAO SU lùng bùng. Từ thời TT.Clinton gióng lên mặt trận Nhân Quyền, Thế giới Tự do miệng hô to NHÂN QUYỀN, nhưng giơ tay BẮT TAY với Trung quốc, với Việt Nam để mong thủ lợi Kinh tế, Thương mại. Nhiều khi tôi có cảm tưởng người ta đánh đĩ hai chữ NHÂN QUYỀN, sử dụng nó để nói rằng ta đấu tranh, nhưng bọc gói bên trong những cấu kết thủ lợi vật chất với nhau. Nhiều khi tôi có cảm tưởng rằng những người, những nhóm muốn xưng danh đấu tranh để có tiếng, nhưng không biết đâu là mục đích thiết thực cho cuộc tranh đấu, nên vớ lấy hai chữ NHÂN QUYỀN mà đấu tranh, rồi còn hãnh diện đó là hai tiếng TRÍ THỨC. Đấu tranh kiểu làm cảnh này thì đến Tết Congo, CSVN mới đổ. Nó cứ để cho mình đấm bình bình vào miếng CAO SU NHÂN QUYỀN, để mình ôm nhau ăn mừng tưởng rằng NHÂN QUYỀN sẽ phải đến, rồi CSVN khúc khích với nhau cười vào mũi mình: “Sao tụi nó ngu thế ! Chỗ TỬ HUYỆT của mình, chúng không đánh, mà chỉ dồn sức đấm lình bình vào miếng CAO SU NHÂN QUYỀN ! Thấy chúng đấu tranh như thế mà tội nghiệp! Thôi mình cũng cho chúng chút tiền còm để mỗi lần mình nguy hiểm, chúng mở Phong trào đấu tranh lạc hướng dùm mình vậy !”
Miếng CAO SU NHÂN QUYỀN lùng bùng, cả Thế giới, qua Liên Hiệp Quốc, làm rùm beng lên về vụ VI PHẠM NHÂN QUYỀN của Syrie tàn sát dân chúng trước mặt cả Thế giới, nhưng chỉ có Nga và Tầu giơ tay lên làm khựng lại cả Thế giới, cả Liên Hiệp Quốc ! Việc VI PHẠM NHÂN QUYỀN của Syrie là tỏ tường, nhưng Liên Hiệp Quốc bất lực. Huống chi lúc này, người Việt Hải ngoại chỉ có một tờ giấy mang chữ ký lên trình Liên Hiệp Quốc để tố cáo CSVN vi phạm Nhân Quyền, liệu Liên Hiệp có làm được gì cụ thể không, nhất là khi Trung quốc, quan thầy của CSVN, giơ ngón tay lên cản, thì Liên Hiệp Quốc lại im thin thít !
Nếu NHÂN QUYỀN là miếng CAO SU mà CSVN không ngại sợ, thì KINH TẾ VIỆT NAM lụi bại lúc này do THAM NHŨNG mới là cái TỬ HUYỆT mà đại hội trung ương đảng CSVN phải họp cấp bách để giải quyết vì chúng sợ DÂN CHÚNG nghèo đói sẵn sàng NỔI DẬY để chôn vùi chúng đi.
Tôi rất ngạc nhiên không hiểu tại sao những Tổ chức, những Cơ quan Truyền thông lớn sau đây không nhận ra cái TỬ HUYỆT của CSVN lúc này là KINH TẾ LỤI BẠI làm dân khổ mà không hô hào kêu gọi người Việt trong và ngoài nước dồn lực đánh vào TỬ HUYỆT KINH TẾ ấy:
•*Human Rights For VN PAC
•*Tổ Chức Dân Chủ Nhân Dân
•*Đảng Việt Tân
•*Đài Truyền Hình SBTN
•*Đài Truyền Hình SET
•*Đài Truyền Hình VHN
•*Trung Tâm Bang Nhạc Asia
•*Đài Radio Bolsa / Radio San Jose
•*Đài  Radio Tiếng Nước Tôi San Diego, Sacramento, Atlanta, Austin, Kansas City, Boston, Phoenix, và tại Úc Đại Lợi TNT: Adelaide, Melbourne, Brisbane va Sydney
•*Báo Viet Times Atlanta, Toronto
Những Tổ chức trên đây gọi là đầu não của Truyền Thông lại hô hào đồng bào dồn sức đập lùng bùng trên tấm CAO SU NHÂN QUYỀN. Nếu không biết TỬ HUYỆT lúc này của CSVN nằm ở lãnh vực nào, thì thật là quá “tệ“ khi tự coi mình đứng ở đầu sóng ngọn gió của Truyền Thông. Còn nếu biết rõ TỬ HUYỆT của CSVN lúc này là KINH TẾ LỤI BẠI, mà lại mở Phong trào rầm rộ kêu gọi đồng bào dồn sức đánh lùng bùng trên miếng CAO SU NHÂN QUYỀN, thì người ta có thể hiểu rằng đây là đòn “Hỏa mù“ mà CSVN ưa thích và CSVN sẽ sai đám nằm vùng Nghị Quyết 36 thưởng cho những Cơ quan Truyền Thông này mấy cái kẹo chanh để ngậm cho đỡ khản tiếng và có dài hơi kêu gọi đồng bào đánh dài dài trên miếng CAO SU NHÂN QUYỀN !
 
NGUYỄN PHÚC LIÊN
Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
Geneva, 16.10.2012

 

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-16/12/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link