Bất luận thế nào tôi cũng chia sẻ
với những ai mang trong mình nỗi sợ hãi
và cảnh giác thường trực trước cộng sản. Đơn giản, đó không phải là nỗi sợ của con người trước phường trộm cướp bất lương. Đó là nỗi sợ đầy bản năng của con người trước loài ác quỷ.
---------- Forwarded message
----------
From: Phuong trinh <
Nỗi sợ của con người trước ác quỷ
Quang cảnh Đà Lạt
với những dãy núi phía xa bao bọc khu vực trung tâm thành phố.
Sau hơn 8 năm, tôi
mới trở lại Đà Lạt vào một ngày đầu Xuân Bính Thân.
Và một trong những điều mà tôi háo hức nhất khi thăm lại thành phố cao nguyên xinh đẹp và đầy mộng mơ quyến rũ này là diện kiến những bậc tiền bối lừng danh trong Nhóm Thân hữu Đà Lạt.
Tên tuổi đầu tiên mà
tôi tìm đến là TS Hà Sỹ Phu, người vẫn thường được coi là thủ lĩnh của nhóm
học thuật
và đấu tranh dân chủ nổi tiếng khắp trong và ngoài nước ở Đà Lạt.
Do người ta đánh lại
số nhà nên phải mất một lúc lâu tôi mới tìm được nhà ông theo địa chỉ mà ông
công bố
trên website cá nhân. Đập vào mắt tôi là một căn nhà cấp bốn nép mình khiêm tốn dưới cái dốc ngắn sát ngay bên đường Bùi Thị Xuân. Cánh cửa ngôi nhà khép chặt cùng ổ khoá bên ngoài báo hiệu chủ nhân đi vắng.
Tôi hỏi nhà hàng xóm
thì được biết vợ ông phải vào Bệnh viện Đa khoa Lâm Đồng cấp cứu cả tuần nay
và ông phải ở trong viện để chăm sóc vợ.
Đến thăm vợ chồng
ông ở bệnh viện, tôi khá bất ngờ khi lần đầu tiên được gặp ông ngoài đời
– một con người khá nhỏ nhắn chứ không như hình dung của tôi qua các bức ảnh trên mạng. Câu hỏi chợt bật ra trong đầu tôi: Điều gì trong con người nhỏ bé, râu tóc bạc phơ cùng ánh mắt hiền từ và bao dung kia đã khiến cả hệ thống chính trị ở Việt Nam phải khiếp sợ suốt bao năm?
Ông rất cởi mở và
chân thành sau khi nghe tôi tự giới thiệu, bởi ông cũng đã biết đến “tên
tuổi” tôi từ lâu.
Và cuộc trò chuyện của chúng tôi cứ diễn ra như thể giữa hai người thân lâu ngày mới gặp lại nhau.
Ông cho biết, vợ ông
bị xuất huyết ở gan, cộng thêm chứng máu khó đông nữa nên bệnh tình rất nguy
hiểm.
Từ ngày nhập viện bà phải thường xuyên truyền đạm chứ hầu như không ăn uống được gì.
Sức khoẻ ông vốn
không tốt, lại phải sống trong cảnh thường xuyên bị nhà cầm quyền sách nhiễu,
khủng bố
suốt hơn 25 năm qua nên giờ đây tình hình sức khoẻ sa sút nghiêm trọng, với đủ thứ bệnh tật trong người. (Trong khoảng thời gian đó, ngoài một năm ngồi tù, ông còn phải trải qua hơn 400 trăm buổi bị công an hỏi cung và làm việc, mà ông nhận xét là “như vậy thì còn chi là đời một con người nữa?”)
Trước kia, mỗi khi
viết sách viết báo, ông cứ viết liền tù tì một mạch, bởi tất cả đã có sẵn
trong đầu ông rồi.
Chỉ khi nào cần trích dẫn chính xác cho tác phẩm của mình, ông mới phải tra cứu tài liệu. Nhưng giờ thì trí nhớ của ông đã suy giảm nhiều, thường hay quên.
Ông tỏ ra rất thương
yêu và quan tâm, lo lắng cho vợ. Ông nói, những gì ông làm được cho cộng
đồng, xã hội
và đất nước trong hàng chục năm qua trước hết là nhờ sự hy sinh to lớn và thầm lặng của bà.
Cuộc trò chuyện giữa
chúng tôi có lẽ còn kéo dài, nếu như không vì trước đấy, khi ông sửa lại gối
cho vợ
và giới thiệu tôi với bà, tôi thấy bà thì thầm điều gì đó với ông, rồi ông quay sang nói với tôi: “Chúng ta chỉ nên trao đổi chừng 10 phút thôi, bởi tôi còn phải chăm sóc vợ.”
Tôi nhận thấy trong
ánh mắt của bà dường như phảng phất một nỗi e sợ nào đấy. Rõ ràng, không chỉ
sức khoẻ
mà cả tính mạng của bà đang nằm trong tay một cơ sở y tế nhà nước, trong khi vị khách đường đột của vợ chồng bà lúc này lại là một đối tượng vô cùng “nhạy cảm” của chế độ: người vạch trần những tội ác khủng khiếp của một loạt lãnh đạo cộng sản chóp bu kể từ năm 2008 đến nay. Sau bao năm cùng chồng nếm đủ mùi bầm dập từ cái chính thể vẫn tự vỗ ngực “là đạo đức, là văn minh”, bà hoàn toàn ý thức được mối nguy hiểm đó.
Điều này lại càng
được xác thực khi tôi đứng lên từ biệt ông bà. Tôi đề nghị chụp với ông bức
ảnh lưu niệm,
nhưng ông đã hết sức nhã nhặn từ chối.
Nỗi sợ của bà Hà Sỹ
Phu hoàn toàn không phải là cá biệt, mà chỉ là một trường hợp điển hình trong
xã hội cộng sản.
Đại tá Nguyễn Thế
Kỷ, nguyên Trưởng ban Lịch sử Binh chủng Phòng không - Không quân, là một
trường hợp
tương tự. Ông từng một thời gian hoạt động khá tích cực trong nhóm các nhà lão thành cách mạng và các trí thức phản tỉnh của chế độ. Tuy nhiên, sau lần phải vào Viện Quân y 108 mổ tim cách đây mấy năm rồi phải thường xuyên uống thuốc do viện cấp, ông không còn tham gia vận động dân chủ nhiều như trước nữa. Điều kiện sức khoẻ chỉ là lý do thứ yếu; quan trọng hơn, như ông từng có lần nói với tôi: “Người ta có thể cắt thuốc tôi bất cứ lúc nào.” Với một người từng là đảng viên, sỹ quan cao cấp, từng viết tới hàng chục tập hồi ký cho các vị tướng quân đội và biết nhiều thứ chuyện “thâm cung bí sử” của chế độ, hơn ai hết ông hiểu tính mạng của mình đang nằm trong tay ai.
Nhà văn Nguyễn Xuân
Nghĩa, một nhà bất đồng chính kiến nổi tiếng ở Hải Phòng, thuật lại
câu chuyện là năm 2008, trước đám tang Cụ Hoàng Minh Chính, hai viên công an đã đến nhà ông để ngăn cấm ông đi dự đám tang. Họ đã không ngần ngại lấy cái chết vô cùng thương tâm của cặp vợ chồng nghệ sỹ nổi tiếng Lưu Quang Vũ – Xuân Quỳnh, để doạ ông.
Cái chết đầy bí hiểm
của những nhân vật cao cấp trong bộ máy như Dương Bạch Mai, Hoàng Văn Thái
hay
Lê Trọng Tấn, v.v. vẫn còn là những nghi án lịch sử, mà thủ phạm đáng ngờ nhất lại chính là các “đồng chí” của họ.
Trong cuộc trò
chuyện ngày 20/1/2013, Trung tướng Đặng Quốc Bảo (nguyên Uỷ viên Trung ương
Đảng,
nguyên Bí thư Thứ nhất Trung ương Đoàn, nguyên Trưởng ban Khoa giáo Trung ương) cho tôi biết là để bày tỏ những điều mà ông tâm huyết nhất về hiện tình đất nước, về tương lai giống nòi với các nhà lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam, ông đã phải kèm theo những lời lẽ như thế này: “Nếu các anh muốn giết tôi thì dễ thôi vì tôi tự giết tôi. Tôi không còn sống được bao lâu nữa. Các anh không giết tôi thì rồi tôi cũng chết thôi” (!!!).
Nhiều người gặp tôi
cũng không khỏi “thắc mắc” là tại sao tôi vẫn còn tồn tại trên đời này sau
ngần ấy năm
phải đương đầu trực diện với bao thế lực hắc ám. Tôi giải thích với họ rằng gia đình tôi cũng đã “no nê chê chán” với những “ân huệ” của họ, hết trại tâm thần đến nhà tù, cùng bao phen thoát chết trong gang tấc khác. Họ muốn bịt miệng chúng tôi nhưng thành bại lại do ý Trời; điều đó nằm ngoài ý chí của họ. Hơn 8 năm trước, tôi đến Đà Lạt là trên đường trốn chạy khỏi sự truy sát của họ, chứ hoàn toàn không phải tham quan du hí gì. Ngoài ra, nếu họ không giết chúng tôi thì còn có kẻ bán tín bán nghi, chứ họ xuống tay với chúng tôi rồi thì đến đứa trẻ cũng tin những gì chúng tôi tố cáo là sự thật.
Bất luận thế nào tôi
cũng chia sẻ với những ai mang trong mình nỗi sợ hãi và cảnh giác thường trực
trước
cộng sản. Đơn giản, đó không phải là nỗi sợ của con người trước phường trộm cướp bất lương. Đó là nỗi sợ đầy bản năng của con người trước loài ác quỷ.
Lê Anh Hùng
Attachments
area
Preview YouTube video HÀ SĨ PHU
với Câu Đối Tết BÍNH THÂN 2016 - MINH NGUYỆT Đài phát thanh ĐÁP LỜI SÔNG NÚI
|
2016-03-23 9:57
GMT-04:00 Duc Nguyen <ducpnguyen70@yahoo.com>:
Hy sinh 2 triệu dân để
đánh Pháp giành độc lập và thống nhất đất nước, nhưng tiếc thay đã sai lầm áp
dụng chế độ CS trên khắp Cả nước làm khổ nhân dân.
---------- Forwarded message ----------
From: Phuong trinh
From: Phuong trinh
“Đảng Cộng Sản Việt Nam đã hy sinh
hơn 2 triệu người dân Việt Nam để thành lập chế độ Cộng Sản. Nhưng cuối cùng họ
lại dùng chủ nghĩa tư bản để kiếm sống. Vậy 2 triệu người Việt Nam đã chết để
làm gì?”
Denni
Cuộc Đời Binh Nghiệp của
ĐẠI TƯỚNG CAO VĂN VIÊN
Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Lực VNCH
Đặng Kim Thu
Ban Biên Tập: Bài viết trình bày các dữ kiện liên quan
đến Đại Tướng Cao Văn Viên, Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH. Tuy ông là một tướng
lãnh thuần tuý, nhưng chắc chắn việc làm của ông có ảnh hưởng đến việc hình
thành nền Đê Nhị Cộng Hoà, và sau này. Xin dành quyền nhận xét nhân vật lịch sử
này cho quý vị độc giả.
Ông Cao Văn Viên sinh ngày 11-12-1921 tai Vientiane (Vạn Tượng),
thủ đô Vương Quốc Lào. Cha mẹ của ông là ông Cao Văn Tý và bà Nguyễn Thị Võ,
thương gia người Việt đã sinh sống lâu đời tại đây.
Lúc nhỏ, ông Viên theo học chương trình Pháp ở bậc tiểu học và
trung học tại Vientiane, đậu bằng diplome (Trung Học Đệ Nhất Cấp) năm 1938, và
vào học tại trường Cao Đẳng Thể Dục Thể Thao. Ra trường ông được bổ nhiệm làm
huấn luyện viên thể dục ở một trường trung học tại tỉnh Paksé. Trong thời gian
này, ông đậu bằng Tú Tài I.
Đầu năm 1949, khi gia đình ông hồi cư về Saigon, ông đã theo học
khoá I trường Võ Bị Cap Saint Jacques (Vũng Tàu). Cùng theo học với ông có các
ông Nguyễn Chánh Thi (Trung Tướng), Nguyễn Hữu Hạnh (Chuẩn Tướng), Trần Văn Xội
(Đại Tá, Cục Quân Vận), Vũ Quang Tài (Đại Tá Nhảy Dù, Cục Trưởng Cục Xã Hội).
Tốt nghiệp thủ khoa với cấp bậc thiếu úy, ông được thuyên chuyển
về Trung Đoàn 11 Bộ Binh Thuộc Điạ (11è Regiment Infanterie Coloniale - gọi tất
là 11è RIC), bản doanh đóng ở Cần Thơ. Tại đây, ông gặp và kết thân với Thiếu
Úy Trần Thiện Khiêm lúc hai người còn độc thân và ăn cơm chung. Thời gian sau,
ông Viên kế hôn với bà Cecile Trần Thị Tạo năm 1925 tại xã Nhơn Mỹ, quận Kế
Sách, Sóc Trăng. Trong khi đó, ông Khiêm kết hôn với bà Đinh Thuý Yến, quê ở
Rạch Giá.
Năm 1951, ông được thăng trung uý, rồi được cử đi học khoá Chỉ Huy
Chiến Thuật tại Trung Tâm Huấn Luyện Chiến Thuật tại Hà Nội. Trung Uý Nguyễn
Văn Thiệu đã cùng học chung với ông. Mãn khóa, ông được cử giữ chức vụ Trưởng
Phòng 2 Khu Chiến Hưng Yên. Trong khi đó, Trung Uý Thiệu thì được thuyên chuyển
về trường Võ Bị Đà Lạt làm sĩ quan cán bộ cho khoá 5.
Năm 1952, ông được thăng đại uý, giữ chức vụ Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu
Đoàn 10 Việt Nam, thay thế Đại Uý Huỳnh Bá Xuân (bị Việt Minh bắt khi đang đi
hành quân). Cùng đơn vị với ông Viên có Thiếu Uý Nguyễn Viết Thanh, đại đội
trưởng. (Sau này là cố trung tướng.) Cùng lúc, Đại Uý Trần Thiện Khiêm cũng làm
tiểu đoàn trưởng một tiểu doàn khác, trong khi Đại Uý Nguyễn Văn Thiệu là
Trưởng Phòng 3 Khu Chiến Thuật Hưng Yên.
Đầu năm 1954, ông thay thế Đại Uý Nguyễn Văn Thiệu làm Trưởng
Phòng 3 Khu Chiến Thuật Hưng Yên. Đại Úy Thiệu được cử giữ chức Chỉ Huy Trưởng
Liên Đoàn Bộ Binh số 11.
Đầu năm 1955, ông được thăng thiếu tá và giữ chức Trưởng Phòng 4
Bộ Tổng Tham Mưu. Cuối năm, ông bàn giao chức vụ cho Thiếu Tá Đồng Văn Khuyên,
đi làm Tuỳ Viên Quân Sự ở toà đại sứ VN tại Hoa Kỳ.
Năm 1957, sau khi mãn nhiệm kỳ tùy viên, thay vì phải trở về VN,
ông được chỉ định ở lại học khoá Chỉ Huy Tham Mưu tại Fort Leavenworth, Kansas.
Cùng học với ông có Thiếu Tá Nguyễn Văn Thiệu.
Ngày 1-2-1958, ông được thăng trung tá tạm thời và làm Trưởng Tham
Mưu Biệt Bộ Phủ Tổng Thống, thay thế Đại tá Nguyễn Văn Là làm Tổng Giám Đốc
Cảnh Sát. Tháng 7-1958, ông đậu bằng Tú Tài Pháp.
Ông Viên đã kể lại rằng ông đã rất may mắn được chọn làm Tham Mưu
Trưởng Biệt Bộ Phủ Tổng Thống. Khi vừa mãn khoá Chỉ Huy Tham Mưu tại Fort
Leavenworth, Kansas, Hoa Kỳ, ông về VN vào tháng 1-1958 và chờ Bộ TTM bổ nhiệm
về đơn vị mới. Đúng lúc đó, Tổng Thống Diệm bảo Đại Tướng Lê Văn Tỵ, Tổng Tham
Mưu Trưởng, chọn một sĩ quan cấp tá có diện mạo sáng sủa, có học thức để trình
diện ông. Đồng thời, Tổng Thống cũng bảo Tướng Trần Văn Đôn cũng chọn một người
với cùng điều kiện. Đại Tướng Tỵ chọn ông Viên, trong khi Trung Tướng Đôn chọn
Trung Tá Trần Ngọc Huyến. Khi ông Viên và ông Huyến vào trình diện Tổng Thống
Phủ, ông Viên đã được chọn giữ chức Tham Mưu Trưởng Biệt Bộ Phủ Tổng Thống.
Ngày 26-10-59, ông được thăng trung tá thực thụ.
Trong một dịp đặc biệt, ông Viên đã kể lại về cuộc đảo chính
11-11-60 cuả Đại Tá Nguyễn Chánh Thi, như sau:
“Đêm 11-11-60, khi nghe tiếng súng nổ ở hướng dinh Độc Lập, tôi
(ông Viên) đích thân lái chiếc Peugeot 202 mang số ẩn tế đến Phủ Tổng Thống.
Khi đi vòng tới phiá sau vườn Tao Đàn, một người lính Nhảy Dù xuất hiện, hùng
hổ la to bảo tôi dừng xe. Tôi chưa kịp quay kiếng xuống hỏi chuyện gì thì anh
ta nổ súng khiến kiếng trưóc vỡ tan. May mắn tôi không bị thương. Khi bước
xuống xe, tôi được lệnh đến ngồi dưới gốc cây với vài quân nhân cũng bị bắt
ngồi như tôi. Sáng hôm sau thì khi những người lính Dù bỏ đi. Tôi vào dinh Độc
Lập thì được lệnh bàn giao chức vụ Tham Mưu Trưởng Biệt Bộ cho Trung Tá Lê Như
Hùng, nguyên tỉnh trưởng Kiến Hoà.
Sau đó, tôi đã được cử đi giữ chúc vụ mới là Tư Lệnh Lữ Đoàn Nhảy
Dù, thay thế Đại Tá Nguyễn Chánh Thi đào thoát sang Kampuchia. Ngay khi nhậm
chức, tôi được thăng đại tá tạm thời. Rồi ngày Quốc Khánh 26-10-61, tôi được
thăng đại tá thực thụ.
Ngày 1-11-1963, tôi bị bắt giữ ở Bộ Tổng Tham Mưu, cùng với một số
sĩ quan được coi là trung thành với Tống Thống Diệm. Sáng ngày 2-11-63, khi ông
Diệm và ông Như đã chết, tôi được cho về nhà nhưng bị quản thúc tại gia. Đến
ngày 6-11-63, tôi được lệnh lên ngồi ở Phòng 2 BTTM chờ lệnh.
Ngày 8-11-63, tôi được Trung Tướng Trần Thiện Khiêm cho hồi phục
chức vụ lữ đoàn trường lữ đoàn Nhảy Dù.”
Ông Viên kể thêm:
“Ngay khi trở về lữ đoàn Nhảy Dù, ông Khiêm đã gọi điện thoại cho
tôi, nói:
- Tôi giúp anh về lại lữ đoàn Nhảy Dù nhưng chưa thông qua ông
Minh. Sau này khi cần, anh phải giúp lại tôi.
- Chắc chắn rồi. Tôi trả lời.”
Sáng ngày 30-1-64, ông Khiêm gọi điện thoại cho ông Viên, với một
câu ngắn gọn: “Tối nay nghe.” Hiểu ý ông Khiêm, buổi tối ông Viên đã đem lực
lượng Nhảy Dù tham dự cuộc chỉnh lý do ông Khiêm điều động.
Ngày 1-3-64, ông bị thương trong cuộc hành quân ở Hồng Ngự, Cao
Lãnh, lúc đang chỉ huy Tiểu Đoàn 1 và 8 Nhảy Dù xung trận.
Ngày 3-3-64, ông được thăng cấp Thiếu Tướng đặc cách tại mặt trận
do Thủ Tướng Nguyễn Khánh gắn tại Tổng Y Viện Cộng Hoà. (Lúc này chưa ban hành
sắc lệnh công nhận cấp chuẩn tướng.) Vì không dự trù trước, Tướng Khánh, bất
chợt đến thăm Tổng Y Viện Cộng Hoà, đã hội ý với Tướng Khiêm về việc thăng cấp
cho Đại tá Viên. Vì không có sẵn lon thiếu tướng, nên Tướng Khánh đã dùng tạm
lon của Thiếu Tướng Lâm Văn Phát, Tư Lệnh Quân Đoàn III, cùng đi chung để gắn
cho ông Viên.
Tháng 8-1964, ông đỗ cử nhân Văn Khoa.
Ngày 15-9-64, ông giao lại Lữ Đoàn Trưởng Nhảy Dù cho Đại Tá Dư
Quốc Đống (Lữ Đoàn Phó) rồi nhận chức Tham Mưu Trưởng Liên Quân, thay thế Thiếu
Tướng Nguyễn Văn Thiệu đi giữ chức Tu Lệnh Vùng IV Chiến Thuật.
Ngày 12-10-64, ông bàn giao chức Tham Mưu Trưởng Liên Quân cho
Trung Tướng Trần Văn Minh (Minh “nhỏ”) để giữ chức Tư Lệnh Vùng III Chiến
Thuật, thay thế Trung Tướng Trần Ngọc Tám đi làm Tổng Giám Đốc Bảo An Dân Vệ.
Trong thời gian Thiếu Tướng Viên làm Tư Lệnh, Vùng III đã xảy ra 3
trận đánh lớn và đẫm máu: trận Bình Giã vào cuối tháng 12-1964, trận Đồng Soài
tháng 6-1965, và đồn điền cao su Michelin ở Dầu Tiếng vào tháng 6-65, khơi mào
cho cuộc chiến đang trở nên ác liệt. Ngày 11-10-65, ông bàn giao chức Tư Lệnh
Vùng III cho Thiếu Tướng Nguyễn Bảo Trị, đề làm Tổng Tham Mưu Trưởng thay thế
Trung Tướng Nguyễn Hữu Có. (Tướng Có chỉ còn giữ chức Bộ Trưởng Quốc Phòng.)
Ông được thăng trung tướng nhiệm chức ngày 1-11-65 và trở thành
thực thụ ngày 19-6-66.
Lúc này Hải Quân khiếm khuyết chức vụ Tư Lệnh nên Trung Tướng Viên
tạm thời kiêm luôn Tư Lệnh Hải Quân từ 14-9-66 đến 31-10-66, rổi giao lại cho
Hải quân Đại Tá Trần Văn Chơn.
Ngày 28-1-67, ông kiêm nhiệm Bộ Trưởng Quốc Phòng thay thế Trung
Tướng Có bị cho lưu vong và giải nhiệm.
Ngày 4-2-67, ông được thăng cấp đại tướng nhiệm chức.
Đầu năm 1967, khi bản dự thảo Hiến Pháp sắp hoàn tất, có những dấu
hiệu chia rẽ giữa hai ông Thiệu và Kỳ. Sự mâu thuẫn càng ngày càng trở nên gay
gắt. Khi bản Hiến Pháp được chính thức công bố, cả hai ông đều tuyên bố ra
tranh cử tổng thống. Đại Tướng Viên nhận thấy nếu không hàn gắn và kết hợp đuợc
hai ông lại, quân đội sẽ bị chia rẽ. Không chừng cả hai ông đều bị thất cử.
Đại Tướng Viên thấy mình cấp bậc lớn nhất, và tuổi tác cũng lớn
hơn các vị tướng khác nên đúng ra dàn xếp để kết hợp hai người lại với nhau.
Một người trẻ hơn, chức vụ cấp bậc tuy nhỏ hơn nhưng trong tay có nhiều quyền
lực, nhiều vi cánh hơn. Người kia dù không có nhiều uy quyền, nhiều tay chân,
nhưng thâm trầm, khôn ngoan, và có thủ đoạn chính trị. Chính vì thế nên không
ai chiụ nhường ai.
Các tướng lãnh đã họp liên miên tại Bộ TTM nhưng các cuộc họp
không đi đến một kết quả. Không khí buổi họp đôi lúc căng thẳng và ngột ngạt.
Đại Tướng Viên đã phải bay đến các tư lệnh các vùng để tìm giải pháp nhưng cũng
không xong. Cuối cùng, hội đồng tướng lãnh đã dùng kỷ cương quân đội và hệ
thống quân giai ép ông Kỳ chiụ đứng vai phó tổng thống. Đổi lại, ông Thiệu
nhường quyền đề cử thủ tướng, và chọn lựa các tổng, bộ trưởng cho ông Kỳ.
Sau khi hai ông đồng ý các điều kiện được nêu ra, Trung Tướng
Thắng được giao nhiệm vụ viết lời cam kết và đưa ông Thiệu ký tên.
Cuối cùng, Đại Tướng Viên dã giàn xếp êm thấm một vụ tranh dành
quyền lực tưởng chừng như không thể dàn xếp được.
Chuyện của ông Thiệu và Kỳ vừa được giải quyết thì Đại Tướng Dương
Văn Minh, đang ở Thái Lan, cũng tuyên bố sẽ về VN ứng cử làm tổng thống. Làm
sao đây? Nếu ông Minh về ứng cử thì biết đâu ông Minh sẽ đắc cử?
Để bảo đảm cho liên danh của ông Thiệu và ông Kỳ đắc cử, tướng
Viên với tư cách là Bộ Trưởng Quốc Phòng đã ra thông cáo gởi cho Tướng Minh,
như sau: “Vì lý do an ninh, chúng tôi không thể bảo đảm an toàn cho Đại Tướng
về nước vận động tranh cử.” Thế là ông Minh rút lui.
Khi liên danh của ông Thiệu và ông Kỳ đắc cử, cả hai ông đếu muốn
ông Viên vẫn giữ chức Bộ Trưởng Quốc Phòng kiêm Tổng Tham Mưu Trưởng. Nhưng ông
Viên nhứt định không nhận chức bộ trưởng quốc phòng nên giao cho Trung Tướng
Nguyễn Văn Vỹ, lúc đó đang là Tham Mưu Trưởng Liên Quân.
Ngày 1-11-67, ông Viên được thăng đại tướng thực thụ.
Rồi máu lửa Mậu Thân 1968 lan tràn khắp đất nước VNCH. Đêm mùng 1
rạng mùng 2 Tết, khoảng 2 giờ sáng, tiếng súng nổ vang khắp nơi. Người viết
chưa kịp định thần là chuyện gì thì điện thoại reo. Người viết nhấc điện thoại,
nói:
- Tư dinh Đại Tướng, Sỉ Quan Tùy Viên nghe. Xin lỗi, giới chức nào
gọi?
- Tôi là sĩ quan trực Trung Tâm Hành Quân TTM báo cáo: “VC đang
tấn công khắp 4 vùng chiến thuật. Chúng đang tấn công vào cổng số 4 Tổng Hành
Dinh TTM. Đầu dây bên kia trả lời.
Người viết chưa kịp báo cáo thì Đại Tướng Viên bấm intercom:
- Chuyện gì vậy?
Sau khi nghe tôi báo cáo, ông ra lệnh chuẩn bị xe vào Bộ TTM. Tôi
liền gọi hỏi Tổng Hành Dinh (THD) xem Cổng số 1 (cổng chánh) có an toàn hay
không, để nắm vững tình hình, rồi chuẩn bị xe và lính hộ tống.
Chúng tôi đến TTM vào khoảng 3 giờ sáng. Chỉ Huy Trưởng THD, Tiểu
Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn Danh Dự Liên Quân đều không có mặt. Cổng số 4 bị địch
chiếm. Trường Sinh Ngữ Quân Đội và Trung Tâm Ấn Loát Phòng Tổng Quản Trị gần đó
bị cháy. Nhận thấy không đủ binh sỉ để ngăn chận địch, Đại Tướng ra lệnh trại
Hoàng Hoa Thám tăng cường một đại đội Dù (không hoàn chỉnh) làm lực lượng án
ngữ không cho VC tiến thêm để chờ viện binh.
Tờ mờ sáng, Thiếu Tướng Lê Nguyên Khang, Tư Lệnh Quân Đoàn 3 kiêm
Tư Lệnh TQLC, điều động Tiểu Đoàn 2 TQLC tới phản công, giải toả Cổng số 4.
Tiểu Đoàn 11 Nhảy Dù, đang thụ huấn tại Trung Tâm Huấn Luyện Vạn Kiếp, và Tiểu
Đoàn 41 BĐQ, đang tái huấn luyện tại Trung Tâm Huấn Luyện BĐQ Củ Chi, Đức Hoà,
cũng được điều động về Saigon cùng một lúc.
Khi mọi người đang bận công việc, Phó Tổng Thống Kỳ tới gặp Tướng
Viên và Tướng Khang nói chuyện. Khoảng 45 phút, ông Kỳ bỏ đi với vẻ mặt bực
bội. (Chi tiết sẽ viết sau.) Sau đó, Đại Tướng Viên ra lệnh cho tôi gọi
ChuẩnTướng Nguyễn Viết Thanh, Tư Lệnh Sư Đoàn 7 BB ở Mỹ Tho. Tôi chỉ nghe Đại
Tướng nói:
- “Ráng tìm mọi cách đưa Tổng Thống về Saigon, càng nhanh càng tốt
và bảo vệ an ninh tối đa cho Tổng Thống. Nếu có thể, anh cho đưa Tổng Thống về
trước. Toán cận vệ có thể về sau.”
Tiếp theo, Đại Tướng Viên bảo Trung Tá Nguyễn Hữu Bầu, Chánh Văn
Phòng, gọi phủ Tổng Thống. Đầu dây bên kia là một trung tá. Tôi chỉ nghe Đại
Tướng nói:
-”Trung Tá cố gắng phòng thủ dinh cho chặt chẽ. Tôi sẽ gửi lực
lượng tới giải toả ngay. Tổng Thống ở Mỹ Tho cũng sắp về tới.”
Thiếu Tướng Khang điều động ngay một đơn vị TQLC tới giải toả áp
lực của địch, hiện đang chiếm một cao ốc bên hông phải dinh Độc Lập, ngay góc
đường Nguyễn Du và Thủ Khoa Huân, có thể bắn thẳng vào dinh Độc Lập.
Tướng Viên và Tướng Khang đã ăn ngủ ngay trong Bộ TTM suốt thời
gian dầu sôi lửa bỏng. Ban ngày, ông đi thị sát các mặt trận chung quanh
Saigon, Chợ Lớn. Ban đêm, ông về giải quyết các công điện, công văn có tính
cách khẩn tới khuya.
Một hôm, Đại Tướng Viên, cùng Đại tá Trần Văn Hai, Chỉ Huy Trưởng
BĐQ, tới mặt trận ở hãng ruợu Bình Tây, do TĐ41 BĐQ đang đánh nhau với VC. Khi
đứng ngay chỗ Ban Chỉ Huy Tiểu Đoàn, hai ông đã bị một loạt AK bắn. Loạt đạn
này đã gây tử thương cho 1 binh sĩ và gây thương tích cho 3 quân nhân khác.
Thấy vậy, tôi đã đem theo áo giáp cho Đại Tướng. Hôm sau, Đại Tướng Viên cùng
Đại Tá Hai thị sát một TĐ BĐQ đang đánh nhau với VC tại mũi tàu Phú Lâm. Khi
đứng ngay Ban Chỉ Huy TĐ, tôi đã đưa cho ông áo giáp. Ông đã gạt ngang và nói
với tôi:
- “Chú nhìn xung quanh đây xem có ai mặc áo giáp đâu. Chú đưa tôi
mặc coi sao được.”
Một buổi sáng, Đại Tướng Viên vừa lên xe Jeep để đi thị sát mặt
trận thì gặp ChuẩnTướng Nguyễn Ngọc Loan, cầm theo một tấm hình chụp tử thi của
VC. Ông ta nói:
- Hình này là xác của Tướng VC Trần Độ. Bộ phận giảo nghiệm tử thi
của Tổng Nha CS cũng xác nhận đây là xác của y. Đề nghị Đại Tướng tuyên bố cho
báo chí v/v Tướng Trần Độ bị tử trận.
Đại Tướng Viên nói:
- Tôi chưa được Phòng 2 và Phòng 7 của TTM báo cáo về vụ này, vì
thế tôi chưa đủ chứng cớ cụ thể. Nếu chỉ căn cứ vào tấm hình như vậy rồi tuyên
bố một cách vô trách nhiệm, rồi Trần Độ lên tiếng thì còn gì mặt mũi cuả tôi.
Nếu anh có đủ chứng cớ, anh, với tư cách Tổng Giám Đốc CSQG, cũng có thể tuyên
bố được.
Nói xong, Đại Tướng Viên đi thị sát mặt trận ở cầu Tham Lương,
đang có một TĐ Dù trấn đóng và đang giao chiến với VC. Ngày nào cũng vậy, ông
thị sát mặt trận và thăm các lực lượng chủ yếu giải tỏa thủ đô là Nhảy Dù,
TQLC, và BĐQ. Hễ nơi nào giải tỏa xong thì giao cho Cảnh Sát tiếp nhận để ổn
định dân chúng đang sống quanh vùng.
Một ngày vào giữa tháng 2-1968, do có nhiều công điện thượng khẩn,
ông ở lại văn phòng mà không đi thị sát mặt trận. Ông đang làm việc thì đường
dây điện thoại nóng (hotline) chợt reo. Tiếng của TT Thiệu từ dầu dây bên kia
vang lên:
- Đại Tướng có chỉ thị cho Tướng Loan mượn Thiết Giáp không? Sao
có 6 chiếc M113 với Cảnh Sát Dã Chiến ngồi trên đó? Tôi đã ra lệnh cho Liên
Đoàn An Ninh chận lại rồi. Đại Tướng xem ai cho muợn?
Hoá ra là Đại Tá Trần Văn Trọng, Cục Trưởng Cục Quân Cụ, đang có
trong tay mấy chiếc M113 do Bộ Chỉ Huy Thiết Giáp gửi qua Lục Quân Công Xưởng
để bảo trì. Thấy mấy xe này, Tướng Loan hỏi mượn. Vì tình cảm bạn bè cùng khoá
1 Thủ Đức, ông đã nể nang giao xe cho ông Loan. Hành động của ông đã vô tình vi
phạm “Huấn Thị Điều Hành Căn Bản” của Bộ Quốc Phòng. Vì thế, ông bị cách chức.
Khi Mậu Thân Đợt 2 xảy ra, sau vụ “tai nạn” của BĐQ tại trường
Phước Đức ngày 2-6-68, không biết TT Thiệu hiểu lầm hay nghi ngờ điều gì nên
quyết định gọi Trung Tướng Đỗ Cao Trí, Đại Sứ VN tại Đại Hàn, về để thay Tướng
Viên. Nhưng khi Tướng Trí về tới Saigon, TT Thiệu lại cử Tướng Trí thay thế
Tướng Khang, Tư Lệnh Quân Đoàn III.
Mặc dù không thay đổi Tướng Viên, nhưng TT Thiệu, không để cho ông
đầy đủ quyền hạn theo đúng chức năng như trước, bằng cách từ từ lấy bớt quyền
hành của ông. Từ đó, ông Viên buồn không còn tích cực nữa và cuối cùng làm đơn
xin nghỉ.
Xin trích một đoạn ghi âm buổi nói chuyện giữa ông Viên và luật sư
Lâm Lễ Trinh tháng 12-2004.
“Luật Sư Trinh hỏi:
- Trong “Hồi Ký Việt Nam Nhân Chứng” (trang 428-429), Tướng Trần
Văn Đôn viết: “Có lần ông Thiệu than phiền ông Viên không làm việc nhiều, cứ ở
mãi trong TTM làm việc mà không chịu đi ra ngoài thăm các đơn vị. Ông Thiệu nhờ
tôi nói lại với Tướng Viên về vấn đề này. Ông Viên đã trả lời rằng ông đã xin
từ chức mấy lần mà ông Thiệu không chấp thuận. Ngoài ra, ông Thiệu còn lấy hết
quyền, nên ông Viên cứ ở lại văn phòng làm việc mà thôi.” Mong anh (Đại Tướng
Viên) xác nhận và giải thích.
Tướng Viên trả lời:
- Năm 1970, ông Thiệu ban hành một sắc lệnh thay đổi cơ cấu quân
sự, tương quan giữa Bộ TTM với Quân Đoàn và Quân Khu. Với sắc lệnh mới, chức vụ
Tham Mưu Trưởng Liên Quân vốn có một số quyền hành với Quân Đoàn, nay được đổi
thành Tham Mưu Trưởng Bộ TTM và không có quyền hành với Quân Đoàn.
Khi lực lượng Biên Phòng giải tán để sát nhập với BĐQ, tôi đã đề
nghị chọn vài liên đoàn BĐQ nòng cốt để thành lập một hoặc 2 sư đoàn BĐQ Tổng
Trừ Bị, như Nhảy Dù và TQLC. Chỉ làm như vậy, Bộ TTM mới có lực lượng tiếp ứng
quân đoàn khi cần thiết. Ông Thiệu đã trả lời là không cần thiết. Ông đã thay
đổi ý kiến này khi gần mất nước. Thật là quá trễ!
Trước khi Hoà Đàm Paris tiến tới giai đoạn kết thúc, tình hình
quân sự rất căng thẳng. TT Thiệu, với tư cách Tổng Tư Lệnh Quân Đội, đã tập
trung hết quyền hành trong tay bằng cách cho đặt một hệ thống truyền tin tại
dinh Độc Lập. Ông Thiệu đã liên lạc thẳng với các quân khu, điều động trực tiếp
các đơn vị, bổ nhiệm trực tiếp tư lệnh vùng, tư lệnh sư đoàn, trực tiếp ra lệnh
hành quân, mà không cần tham khảo với ai. Bộ TTM lần hồi bị đẩy vào vai trò
tuân hành và thị chứng. Bộ Quốc Phòng chỉ còn là “hộp thơ” giữa Tổng Thống và
Bộ TTM. Trong 3 năm sau cùng của chế độ miền Nam, quyền chỉ huy quân đội dã
hoàn toàn bị thu gọn vào dinh Độc Lập.
Vì không có điều kiện làm việc như trước kia, tôi đã mấy lần đệ
đơn xin từ chức. Ông Thiệu đã yêu cầu tôi nán lại đợi ông chọn người thay thế,
nhưng rồi ông bỏ lơ luôn không quyết định. Mãi tới khi Tổng Thống Trần Văn
Hương bàn giao cho ông Dương Văn Minh, tôi cương quyết xin giải ngũ vì tôi đã
không phục ông Minh từ lâu. Tôi là nạn nhân suýt chết dưới tay ông Minh mà!
Ông Hương hiểu rỏ hoàn cảnh của tôi nên chấp thuận. Người đi nhận
giấy giải ngũ cho tôi là Đại Tá Nguyễn Kỳ Nguyện, Chánh Văn Phòng của tôi. Ngày
27-4-75, tôi rời VN trong tình trạng hợp lệ. Khi định cư tại Mỹ, tôi có dịp nói
chuyện điện thoại với Tướng Đôn ở bên Pháp. Ông Đôn cho tôi biết rằng khi Tướng
Minh nhận bàn giao từ ông Hương, ông Minh đã bảo ông Đôn giữ tôi lại đừng cho
đi. Ông Đôn đã trả lời:
-”Lui” đi từ hôm qua rồi.”
Có lẽ ông Minh muốn giao tôi cho VC chăng? Ông Minh ghét tôi từ
khi ông ta làm Cố Vấn Quân Sự cho TT Diệm. Lúc bấy giờ tôi làm Tham Mưu Trưởng
Biệt Bộ. Hồ sơ quân bạ của ông Minh, do ông Ngô Đình Nhu cất giữ, có ghi nhận
xét về ông Minh bằng tiếng Pháp:
“Minh a la force d’un élephant mais cervelle d’un oiseau-mouche,
un homme vénal et surtout n’entend rien à la politique.” (Minh có sức lực như
một con voi, nhưng bộ óc của con chim sâu, con người dễ mua chuộc và nhứt là
không biết gì về chính trị.)
Ông Minh đã hỏi tôi về lời phê của ông Nhu, nhưng tôi không dám
tiết lộ. Vì thế, ông Minh để tâm ghét tôi từ đó.
Một câu hỏi khác của Luật Sư Lâm Lễ Trinh:
- Anh có nghĩ rằng rút bỏ miền Trung quá sớm, quá hấp tấp, và
thiếu chuẩn bị không? Trung Tướng Trưởng từng xác nhận với tôi rằng vào đầu năm
1975, quân lực của ta ở Vùng I không yếu đến nỗi phải rút lui một cách hỗn loạn
như vậy.
Đại Tướng Viên đáp:
- Dĩ nhiên là không có chuẩn bị. Với một đại đơn vị, việc rút quân
cần chuẩn bị thật kỹ và phải có đủ thời gian. Tình hình thời cuộc biến chuyển
khá nhanh và phức tạp nằm ngoài dự tính của Tướng Trưởng. Do đó, ông ta không
thể xoay xở gì được.
Sau khi Ban Mê Thuôt mất, dân chúng Vùng I nghe tin đồn chính phủ
sẽ cắt đất nhường cho địch nên hoảng sợ, tự động kéo vào Nam mà không ai ngăn
cản nổi. Vì thế, ngày 12-3-75, Tướng Trưởng ra Huế, họp với các viên chức Hội
Đồng Tỉnh, tuyên bố giữ Huế để dân chúng an tâm.
Ngày 13-3-73, Tướng Trưởng được lệnh vào Saigon họp. Trong phiên
họp tại phòng hành quân ở dinh Độc Lập, có sự hiện diện của Thủ Tướng Khiêm,
Trung Tướng Quang, và tôi (ông Viên) TT Thiệu lấy cây viết gạch trên bản đồ VN,
xóa vùng Cao Nguyên và Vùng I, rồi vạch một đường từ Ban Mê Thuột đến Nha
Trang, rồi nói rằng chúng ta sẽ còn giữ phần đất dưới đường này. Từ đèo Cả trở
ra Quảng Trị là phần đất dành cho Mặt Trận GPMN. Ông Thiệu nói với ông Trưởng:
- “Đây là chỉ thị của tôi. Phải thi hành, nhưng giữ bí mật. Không
được nói lại cho ai!” (có lẽ tin này rò rỉ ra ngoài.)
Xong buổi họp, Tướng Trưởng theo tôi về văn phòng, có ý trình bày
thêm về lệnh của ông Thiệu. Ông Trưởng nói:
-”Tôi không thể thi hành lệnh vừa rồi của Tổng Thống, vì tôi đã
hứa với đồng bào ở Huế là tôi sẽ giữ Huế. Xin Đại Tướng chỉ thị một tướng khác
để làm việc đó.”
Tôi trả lời việc này nằm ngoài quyền hạn của tôi. Tôi đề nghị
Tướng Trưởng xin TT Thiệu được dự phiên họp ngày hôm sau, 14 tháng 3, tại Cam
Ranh. Tướng Trưởng liền gọi điện thoại cho Đại Tá Võ Văn Cầm, Chánh Văn Phòng
Phủ Tổng Thống, để xin gặp TT Thiệu ở Cam Ranh.
Tướng Trưởng trở lại Đà Nẵng nhưng không nhận được lời trả lời của
Đại tá Cầm cho biết TT Thiệu có đồng ý gặp ông hay không?
Ngày 15-3-75, Tướng Trưởng lại bay vào Saigon xin gặp TT Thiệu,
xìn từ chức hoặc cho giữ Huế vì còn đủ khả năng và phương tiện.
Ông Thiệu nói: “Thôi thì giữ Huế.”
Tướng Trưởng về Đà Nẵng họp Bộ Tham Mưu Quân Đoàn thông báo quyết
định của TT. Nhưng chiều hôm đó, TT Thiệu lại điện thoại cho Tướng Trưởng:
- “Tôi đã suy nghĩ lại. Cụ Hương là người không rành về quân sự mà
cũng nói nếu chúng ta quyết giữ Huế thì phải hy sinh cỡ 30 ngàn quân. Thôi hãy
bỏ Huế đi!”
Tướng Trưởng chưa ra lệnh rút quân, nhưng Bộ Tư Lệnh Tiền Phương
phụ trách phiá Bắc đèo Hải Vân, đã di tản rồi.
o O o
Có người nói rằng, khi đương thời, ông đã không cáng đáng hết
trách nhiệm, đến văn phòng cho có lệ, còn thừa thì giờ đi học lấy bằng cử nhân.
Điều này không hoàn toàn đúng, vì ông đã có bằng cử nhân từ năm 1964, trước khi
làm tham mưu trưởng. Những năm sau cùng ông trở nên ít nhiều thụ động. Phải
chăng chính vì thái độ không hoàn toàn ngả theo ông Thiệu khiến ông bị hiểu
lầm? Phải chăng chính vì thế nên ông Thiệu giới hạn quyền hành của ông khiến
ông không thể làm việc theo đúng chức năng?
Ông Viên cũng không thích dấy binh tạo phản. Trong tất cả các lần
binh biến của các Tướng Lâm Văn Phát, Dương Văn Đức, Phạm Ngọc Thảo, ông Viên
đều không dính dáng.
Khi bà Viên mất, ông sống một mình trong chung cư dành cho người
già ở 4435 N. Pershing Dr., Arlington, Virginia. Trong một lần người viết sang
thăm, ông nói:
-”Ông Kỳ nhiều lần thuyết phục tôi đảo chánh ông Thiệu.”
Lần đầu tiên vào sáng mùng 2 Tết, ngày đầu tiên của biến cố Mậu
Thân 1968, Tướng Viên và Tướng Khang đang lo điều binh đối phó với VC trong TTM
thì Tướng Kỳ thình lình tới đề nghị hai ông truất phế TT Thiệu lần đầu tiên,
với lý do ông Thiệu nhẹ lo việc nước, nặng tình nhà, lo về quê vợ ăn Tết, bỏ bê
đất nước đảo điên. Ông Kỳ cho biết ông ta đã viết lời hiệu triệu và nhật lệnh
đã có sẵn trong túi. Nếu hai ông đồng ý, ông sẽ lên đài phát thanh tuyên bố
truất phế TT Thiệu. (Lúc này, ông Thiệu còn đang ở Mỷ Tho.) Ông Kỳ cũng cho
biết Tướng Loan đã đồng ý.
Đại Tướng Viện đã trả lời:
- “Tình hình như thế này, lo chống đỡ giặc ngoài muốn hụt hơi. Anh
còn muốn gây thù bên trong nữa. Vậy anh giao đất nước này cho VC luôn đi!”
Tướng Khang cũng nói:
- “Anh có điên không? Lúc nào cũng muốn mình phải là số 1 mới
chiụ. Đừng có hành động mù quáng.”
Đúng không hơn 5 phút, Tướng Kỳ tiu nghỉu đi ra.
Lần thứ hai, khi TT Thiệu không cho ông Kỳ quyền đề cử thủ tướng
như lời cam kết trước đó. Ông Kỳ nói với ông Viên rằng ông Thiệu đã bội ước:
- “Đại Tướng phải làm sao đem lại sự công bằng chứ. Chính Đại
Tướng chủ tọa buổi họp và đã chứng kiến ông Thiệu ký tờ cam kết đó mà. Đại
Tướng phải tính sao chứ. Đâu thể để ông Thiệu nuốt lời hưá như vậy được.”
Ông Viên hiểu ông Kỳ muốn nói gì nên trả lời:
- “Bây giờ tôi không còn nhiều quyền như thời Ủy Ban Lãnh Đạo Quốc
Gia. Hội Đồng Tướng Lãnh cũng đã giải tán vì không hợp hiến. Ông Thiệu bây giờ
là Tổng Tư Lệnh tối cao. Tất cả tướng lãnh, kể cả tôi đều vào hàng, sau lưng
Tổng Tư Lệnh. Tôi chẳng làm gì khác được.”
Lần cuối cùng vào đầu tháng 4-1975. Sau khi QĐ II thất bại trong
vụ triệt thoái khỏi cao nguyên và Tướng Phú vào nằm ở bệnh viện Cộng Hoà, ông
Kỳ đến gặp ông Viên, thúc dục (nguyên văn):
- “Anh và tôi (ông Kỳ) phải lật “thằng Thiệu”.
Ông Viên đã trả lời:
- “Ngày trước anh còn cầm cờ trong tay, khi anh phất có nhiều
người theo. Bây giờ anh không có cờ, anh phất bằng tay không. Liệu có ai theo
anh? Anh làm gì thì làm, tôi không tham gia.”
Nghe tôi khẳng định như vậy, trưóc khi về ông Kỳ giả lả đề nghị
ông Viên:
- “Anh nói với ông Thiệu giao cho tôi hai sư đoàn bộ binh, một lữ
đoàn kỵ binh, ba tiểu đoàn Pháo Binh, để tôi lấy lại Pleiku.”
Ông Viên đáp:
-”Còn quân đâu mà giao cho anh. Vả lại nếu còn quân thì thiếu gì
tướng bộ binh có khả năng chỉ huy.”
Khoảng 15 phút sau, TT Thiệu trực tiếp điện thoại cho ông Viên và
hỏi:
-”Ông Kỳ mới ghé thăm Đại Tướng.”
- “Có, đúng vậy. Ông Kỳ đề nghị xin trực tiếp cầm quân để lấy lại
Pleiku.”
Ông Thiệu đã im lặng không hỏi thêm.
Ông Viên kết luận:
- “Nhu vậy chứng tỏ là trong Bộ TTM đã có sẵn “tai mắt” của ông
Thiệu. Thử nghĩ xem, tôi đảo chánh để làm gì? Không lẽ để đưa ông Kỳ lên làm
tồng thống?”
Làn sau cùng, người viết sang dự sinh nhật của Đại Tướng Viên vào
tháng 12 năm 2007, vì được biết nếu không tham dự thì “không còn kịp”. Buổi hội
ngộ này do anh Lý Thanh Tâm, cựu trung tá Phụ Tá Chánh Văn Phòng, tổ chức. Hôm
đó có sự hiện diện của: Trung Tướng Đồng Văn Khuyên, Chuẩn Tướng Trần Đình Thọ,
Phó Đề Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại và phu nhân, Đại tá Nguyễn Hữu Bầu và phu nhân, và
một số thân hữu...
Hình như linh cảm biết mình không còn sống được bao lâu nên lời
phát biểu của ông Viên đã giống như những lời trăn trối sau cùng. Mọi người
tham dự đều tỏ ra xúc động. Người viết còn nhớ lời nói của ông:
- “Dù sao thì tôi cũng là một trong những người chiụ trách nhiệm
để mất nước.Vì thế, khi tôi chết, xin đừng phủ cờ. Tôi thấy không xứng đáng
được phủ trên quan tài của tôi lá cờ biểu tượng của hồn thiêng đất nước VNCH.
Tôi không phải chết cho Tổ Quốc.
- Tôi cũng có phần trách nhiệm đã để cho một quân đội, hùng mạnh
nhứt Đông Nam Á, phải tan hàng một cách tức tưởi, dù tôi không phải Tổng Tư
Lệnh Quân Đội. Vì vậy, tôi không xứng đáng được an táng theo nghi thức quân
cách của QLVNCH dành cho các tướng lãnh.
- Cám ơn chú Lý Thanh Tâm đã giúp đỡ tôi trong lúc ốm đau, già
yếu. Khi hữu sự, tôi muốn chú chỉ báo cho con gái tôi, rồi thiêu xác tôi ngay.
Khi chú đã đem tro cốt của tôi rải ra ngoài biển xong thì mới báo cho mọi
người.
Ngày 22 tháng 1 năm 2008, ông qua đời. Anh Tâm có nhắc lại ý
nguyện của Đại Tướng cho anh Trân, em của bà Viên, rõ. Tuy nhiên anh Trân đã lý
luận rằng:
- Chuyện một cựu đại tướng của QLVNCH chết lặng lẽ, không trống
kèn, không người đưa tiễn là chuyện không hợp lý. Tụi VC ở trong toà đại sứ gần
đây thấy vậy sẽ có cơ hội miả mai, bôi bác làm xấu mặt QLVNCH. Tôi xin phép cãi
lịnh anh của tôi.
Thế là đám tang được tổ chức theo đúng nghi lễ của QLVNCH (trái ý
ông Viên) để tiễn đưa linh hồn ông về cõi Nát Bàn, và để tiễn biệt một vị cựu
Nguyên Soái của QLVNCH./.
“Đảng Cộng Sản Việt Nam đã hy sinh hơn 2 triệu người dân Việt Nam
để thành lập chế độ Cộng Sản. Nhưng cuối cùng họ lại dùng chủ nghĩa tư bản để
kiếm sống. Vậy 2 triệu người Việt Nam đã chết để làm gì?”
Denni
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment