Matthew
Trần:
Xin có lời khen ngợi
Bác sĩ Trần Văn Tích hiện đang sống tại CHLB Đức đã có những hoạt động đễ bão
vệ uy-tín cũa CĐNV tỵ nạn tại Đức Quốc ..thật đáng ca ngợi.
Mong mõi sẽ có nhiều
người Đức gốc Việt hăng hái cọng tác với BS Trần Văn Tích trong nỗ lực mô tã
trên.
Kính,
MT
From:
Thanh Si Bui <
Date: 2015-10-13 14:46 GMT-04:00
Subject: Một số Người Việt mà không phải là Người Việt
Date: 2015-10-13 14:46 GMT-04:00
Subject: Một số Người Việt mà không phải là Người Việt
MỘT SỐ NGƯÒI VIỆT MÀ KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI VIỆT
LGT: hiện giờ phải phân biệt hai loại
người Việt ở hải ngoại: người Việt (VNCH) và người Việt (VC và người dân XHCN
VN). Mời xem bài viết hay của BS Trần Văn Tích ở Đức về đề tài này. Cũng cảm ơn BS Tích đã nỗ lực cho chính quyền sở tại
biết, cộng đồng người Việt quốc gia tị nạn cộng sản khác với cái gọi là
"nhóm người Việt tiến bộ của cộng sản VN". Mong rằng, các cị
chủ tịch tổ chức cộng đồng khác nên theo gương BS Trần Văn Tích trong nỗ lực
bào vệ cộng đồng quốc gia. Cũng hy vọng, lớp người trẻ trong nước không thích
CS sẽ rút tỉa được một bài học cho chính mình khi đọc những bài như bài này.
*****************************
Trần Văn Tích
Người Việt mà không phải là Người Việt
Đa số người đọc bài "Người Việt ăn cắp" ở Đức của
Phạm Thị Hoài xuất hiện trên net tuần vừa qua đều hiểu rằng người Việt được nói
trong bài là người Việt mới, người Việt tiến bộ, người Việt xã hội chủ nghĩa
CSVN.
Phạm Thị Hoài kể rõ lai lịch của họ : họ
gốc gác Nghệ an, Quảng bình; họ tụ tập sinh hoạt tại chợ Đồng Xuân Berlin. Một
số người Đức cũng hiểu như thế. Dẫu vậy, vấn đề thanh minh cho công luận Đức am
tường sự thực vẫn thường cứ phải đặt ra.
Chuyện con mèo Mungo
Phạm Thị Hoài kể rằng người Việt từng ăn
cắp mèo. Nghe có vẻ nhân đạo. Hàng xóm Đức không chăm sóc mèo để nó đi hoang,
đói khát, ta ăn cắp ta mang về nuôi nấng đúng tiêu chuẩn văn minh; thiết tưởng
cũng là một cách góp phần bảo vệ súc vật. Nhưng số phận con mèo Mungo thì khác.
Tờ báo Bild là một tờ báo bình dân phổ
biến rất rộng rãi. Số báo ra ngày thứ sáu 19.09.2014 đăng bài tường thuật chi
tiết về chuyện con người mới xã hội chủ nghĩa (CSVN) tên Trần Quí xử lý
con mèo Mungo.
Trần Quí có năm con, sinh sống ở
Andernach, một thành phố nhỏ, có lối ba vạn dân, nằm trên sông Rhein. Ông ta
bắt con mèo Mungo của hàng xóm và dùng đèn khí Bunsen nướng vàng để nhậu. Đi
kèm với bản tin tường thuật nội vụ, tờ Bild còn trình bày một bức ảnh minh hoạ
rất lớn, chiếm gần nửa trang báo vẽ cảnh Trần Quí xách mèo Mungo nướng trên
ngọn lửa.
Cùng ngày, tờ DailyMail-Online cũng loan
tin nướng mèo Mungo, tin loan bằng tiếng Anh. Khác với thông lệ, cả hai nguồn
tin tức đều ghi trọn vẹn tên và họ thủ phạm, thay vì ghi tắt hay đổi tên đổi
họ. Cả địa phương Andernach náo động khi được thông báo tin tức. Láng giềng của
Trần Quí hoảng hốt đã đành mà trọn thành phố đều lo nhốt
mèo thật kỹ. Hai bà hàng xóm của Trần Quí, Christina Sarwatka và Stephanie Jung
kêu cứu với cảnh sát. Toàn thể cộng đồng mèo Andernach bị cấm trại một trăm
phần trăm.
Ngày 22.09.2014, nhân danh Liên
Hội Người Việt Tỵ Nạn tại CHLB Đức, tôi viết thư cho Sở Cảnh
sát Andernach. Tôi trấn an giới chức công quyền địa phương là người tỵ nạn Việt
Nam không có thói quen ăn thịt mèo và tôi xin hai bà hàng xóm của gia đình thủ
phạm giết mèo Mungo nhận cho lời chia buồn và niềm tiếc nuối. Cảnh sát gọi ngay
điện thoại phúc đáp và câu hỏi đầu tiên người Đức nêu ra là: làm sao tôi biết tên con mèo bị nướng?.
Tôi trả lời rang: Cả
báo tiếng Đức tiếng Anh lẫn báo giấy báo mạng đều có đăng tên con mèo nạn nhân.
Tôi cũng hỏi tình hình sở tại hiện thời ra
sao. Cảnh sát cho biết còn xôn xao lắm vì thiên hạ ai cũng sợ cho số phận mèo
nhà. Tôi xin số điện thoại tư gia của đồng hương thủ phạm nhưng tất nhiên cảnh
sát từ chối. Tôi không biết bao lâu sau Andernach mới hết thiết quân luật đối
với đội ngũ loài mãn.
Phát huy sáng kiến phạm pháp
Người Việt tiến bộ thường tham gia trồng
cần sa “đại trà“ trên khắp thế giới cho nên thường bị ở tù. Tháng 10.2010, Toà
án Địa phương Magdeburg kết án ba người vì tội trồng cây ma túy tại trại
Atzendorf, tiểu bang Sachsen-Anhalt, thuộc lĩnh vực Đông Đức cũ. Chủ trại Petro
H. lãnh bốn năm rưỡi tù giam, Tân Hoài P. ba năm rưỡi tù giam và Quốc Cường D.
hai năm rưỡi tù giam. Khác với trường hợp nướng mèo, tên các can nhân trồng cây
độc dược đều viết tắt.
- Ngày 04.09.2011, một phụ nữ Việt Nam đến
từ Berlin bị còng tay đưa ra khỏi máy bay của chuyến Vietnam Airlines số 544
sắp cất cánh ở phi trường Frankfurt am Main đi Hà nội với gần một triệu Euro
chất trong hai vali. Tiền giấy cuộn chặt và giấu trong những chai nước xốt cà
chua. Nữ nghi can bị xem là tham gia rửa tiền.
- Ngày 19.12.2013, nhân viên
quan thuế Đức chận giữ Đại sứ Việt cộng tại Thổ Nhĩ Kỳ The Cuong Nguyen – báo Đức không bỏ dấu tên họ – khi nhân viên
ngoại giao này từ Ankara đến Frankfurt am Main trên chuyến phi cơ TK1619 của
Hàng không Thổ mang theo trong người gần hai chục ngàn Euro mà không khai báo.
Người Đức lại nghi đây là một dịch vụ rửa tiền phạm pháp. Tổng lãnh sự Việt
cộng ở Frankfurt phản đối vì như vậy là vi phạm qui chế miễn dịch đối với giới
chức ngoại giao. Cuối cùng, nghi can phải đóng ba ngàn năm trăm đôla tiền bảo
hiểm (!) để được bay tiếp về Hà nội. Viên đại sứ ViXi bảo rằng số hiện kim mang
theo người là để cứu trợ nạn nhân bão lụt ở quê nhà!
- Tờ taz phát
hành tại Berlin ngày 27.01.2012 loan tin Pham
Toan P., chủ sự phòng tại Đại sứ quán Việt cộng nhập viện điều trị nhưng không chịu thanh toán y
phí. Phát ngôn viên Bệnh viện Vivantes, cô Mischa Moriceau, cho biết đương sự
bị ung thư máu cấp tính, cần được xạ trị. Phí tổn lên đến từ mười lăm đến mười
bảy ngàn Euro. Ngoài ra, còn cần một ngàn Euro mua vé máy bay khứ hồi cho em
gái ông P. từ Việt Nam sang Đức để tiến hành cấy tủy. Nhà thương đòi thanh toán
chi phí điều trị nhưng Đại sứ quán Việt cộng cứ một mực làm ngơ khiến dư luận
Đức rất bất bình.
Thường xuyên thanh minh
Việt cộng dốc lòng yểm trợ tổ chức tự xưng
là Hội Liên Hiệp Người Việt
toàn Liên bang Đức, Bundesverband der Vietnamesen in Deutschland e.V. (BVD), thành lập ngày 22.10.2011. Cung cách tự mệnh
danh là tổ chức của người Việt trên toàn lãnh thổ Đức quốc đương nhiên là một
hình thức tiếm danh. Tổ chức này được các cơ quan ngoại giao Việt cộng yểm trợ
tối đa về tài chánh. Thấy vẫn chưa đủ, nó nộp hồ sơ cho cơ quan BAMF (Bundesamt
für Migration und Flüchtlinge, Cơ quan Liên bang về Di dân và Tỵ nạn) ở
Nürnberg để xin tài trợ cho các hoạt động văn hoá xã hội (?). Đức nghe bùi tai nên cấp ngân khoản. Chưa
được bao lâu, cả chục thành viên trong ban điều hành Hội Liên Hiệp công bố trên
trang mạng thư gửi cho BAMF với nội dung không chịu trách nhiệm về thanh toán
tài khoản được Đức cấp phát vì có sự lạm dụng bất hợp pháp!
- Tổng Giám đốc BAMF là Tiến sĩ Manfred
Schmidt. Mấy ngày nay ông ta xuất hiện nhiều lần trên tivi Đức vì vấn đề người
tỵ nạn đang là thời sự nóng bỏng. Phụ tá cho Tiến sĩ Schmidt là Cô Anke
Eckardt, coi như nữ Bí thư. Mấy lần tôi viết
thư cho BAMF xác định rõ ràng rằng cộng đồng tỵ nạn chúng tôi không dính dáng
gì đến những tội hình và tội hộ do người Việt gây ra trên đất Đức.
- Ngày 12.03.2015, tôi đối
diện với cả hai nhân vật, Tiến sĩ Manfred Schmidt và nữ Bí thư Anke Eckardt,
tại20. Forum Migration . Cố gắng tận dụng thời gian Stehpause (nghỉ giải lao
đứng), tôi trực tiếp trình bày với hai nhân vật hữu trách Đức về cục diện bất
thường ở Đức với hai tổ chức qui tụ người Việt khác nhau. Tiến sĩ Manfred Schmidt yêu cầu tôi viết một thư
chính thức đề địa chỉ cô Anke Eckardt nhằm mô tả tỉ mỉ thực trạng phân chia hai
nhóm người Việt tại Đức. Tôi viết ngay
thư theo yêu cầu với đề tựa Die zwei Organisationen von Vietnamesen in
Deutschland (Hai tổ chức của người Việt tại Đức). Trong thư tôi nói rõ là chúng
tôi không dính dáng gì đến Hội Liên Hiệp, trái lại vì biết rất rõ rằng đây là
một tổ chức thống thuộc Đại sứ quán Việt cộng ở Berlin nên chúng tôi, vì lý do
an ninh bản thân, luôn luôn tìm cách xa lánh nó. Tôi yêu cầu BAMF tiếp
tay phổ biến giúp dữ kiện này đến các cơ quan hữu trách Đức.
- Kết quả : cơ quan Otto Benecke Stiftung
của Đức gửi thư mời tham gia hội thảo đến địa chỉ nhà riêng của tôi nhưng với tên người nhận là Ông Vũ Quốc Nam, vốn là Phó
Chủ tịch phụ trách văn phòng của Hội Liên Hiệp Người Việt toàn Liên Bang Đức!
Trong khi chống cộng, cá nhân tôi lâm vào
hoàn cảnh phải thường xuyên tự tách rời khỏi cộng, tự cách ly với cộng. Cố gắng
của tôi nhắm vào phía Đức để làm việc này đã đạt được kết quả, tuy rằng chưa
trọn vẹn một trăm phần tram.
Một người Việt Nam chỉ không muốn làm
người Việt Nam nữa mà cũng thật là vất vả quá chừng.
MẤT GỐC
Nhiều khi thành thực quá cũng gây cho mình những bực mình. Trước đây ít lâu, tôi có viết một bài ngắn mang tựa đề : Tôi không phải dân Bắc.
Tuần vừa qua, tôi lại viết bài : Hai nỗi cô đơn.
Với 2 bài viết này, tôi nhận được khá nhiều điện thơ góp ý kiến, có người đồng ý, có người không đồng ý, nhưng cũng không có vấn đề gì quan trọng. Khi mình đã đưa ra một ý kiến, thì phải chấp nhận các lời phê bình.
Mới đây, khi đi ăn cưới cô cháu gái, tôi gặp anh Lâm Văn Bé, anh cười nói với tôi : Tôi hiểu ý anh, nhưng tôi nghĩ anh sẽ bị phản đối nhiều đó. Một lúc sau, gặp một ông bạn khác, ông này cũng nhã nhặn, nhưng hỏi móc tôi : Anh không sợ bị kết án là mất gốc ??
Tôi hỏi lại ông :
- Theo anh, gốc của tôi là gì?
- Thì anh người miền Bắc. Tuy anh ở trong Nam lâu, lấy vợ miền Nam, nhưng gốc của anh là người Bắc.
Tôi nản quá, nói với ông ta :
- Anh trật lất rồi. Gốc của tôi là Việt Nam Cộng Hòa.
Tôi là công dân của Việt Nam Cộng Hoà.
Những công dân VNCH có người sanh tại Miền Bắc, có người sanh tại Miền Trung, có người sanh tại Miền Nam, nhưng họ đều có chung một nền văn hóa, tôi gọi văn hóa Miền Nam.
Gọi như vậy là để phân biệt với các công dân của Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, ngày xưa gọi là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.
Ngày nay, trong nước, còn sót lại những công dân cũ của VNCH. Tại Hải Ngoại, đa số là người của VNCH.
Tại Việt Nam, những người sống tại Miền Bắc trước 1975 là công dân của CHXHCNVN.
Hiện nay, đại đa số người Việt Nam trong nước là các công dân của CHXHCNVN.
Người Việt Nam, nói chung, có cùng một tiếng nói, nhưng nói cùng một thứ tiếng không có nghĩa là cùng một tổ quốc.
Người Anh, người Úc, người Mỹ, cùng nói Tiếng Anh, nhưng họ không cùng một tổ quốc.
Cũng vây, người Việt Nam Công Hòa và người của CHXHCNVN không cùng một tổ quốc.
Với tôi, người của CHXHCNVN rất xa lạ : Họ nói khác tôi (tiếng Việt Cộng), họ suy nghĩ khác tôi, sống khác tôi, thậm chí lái xe, chưởi thề, ăn mặc, hát, đóng kịch, mọi thứ đều khác. Họ có một lá cờ khác, một bài quốc ca khác, những anh hùng khác, những thần tượng khác.
Những người đó là gốc của tôi hay sao ???
Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là tổ quốc của tôi hay sao??
Không, gốc của tôi là VNCH, tổ quốc của tôi là Việt Nam Cộng Hòa.
Công dân của VNCH là công dân VNCH và công dân của CHXHCNVN là công dân của CHXHCNVN.
Hai khối người, nhưng cũng là hai nỗi cô đơn. Hai nỗi cô đơn này hiện hữu tại trong nước, nhưng cũng hiện hữu tại Hải Ngoại.
Bây giờ, giả thử có một ông đảng viên CS nào kêu gọi nới rộng tự do một chút, cởi mở hơn một chút, sửa sai chế độ của họ một chút, thì đó là việc của họ.
Riêng tôi, Cộng Sản phải được xóa bỏ toàn bộ.
Sửa nó? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Trần Mộng Lâm
Nhiều khi thành thực quá cũng gây cho mình những bực mình. Trước đây ít lâu, tôi có viết một bài ngắn mang tựa đề : Tôi không phải dân Bắc.
Tuần vừa qua, tôi lại viết bài : Hai nỗi cô đơn.
Với 2 bài viết này, tôi nhận được khá nhiều điện thơ góp ý kiến, có người đồng ý, có người không đồng ý, nhưng cũng không có vấn đề gì quan trọng. Khi mình đã đưa ra một ý kiến, thì phải chấp nhận các lời phê bình.
Mới đây, khi đi ăn cưới cô cháu gái, tôi gặp anh Lâm Văn Bé, anh cười nói với tôi : Tôi hiểu ý anh, nhưng tôi nghĩ anh sẽ bị phản đối nhiều đó. Một lúc sau, gặp một ông bạn khác, ông này cũng nhã nhặn, nhưng hỏi móc tôi : Anh không sợ bị kết án là mất gốc ??
Tôi hỏi lại ông :
- Theo anh, gốc của tôi là gì?
- Thì anh người miền Bắc. Tuy anh ở trong Nam lâu, lấy vợ miền Nam, nhưng gốc của anh là người Bắc.
Tôi nản quá, nói với ông ta :
- Anh trật lất rồi. Gốc của tôi là Việt Nam Cộng Hòa.
Tôi là công dân của Việt Nam Cộng Hoà.
Những công dân VNCH có người sanh tại Miền Bắc, có người sanh tại Miền Trung, có người sanh tại Miền Nam, nhưng họ đều có chung một nền văn hóa, tôi gọi văn hóa Miền Nam.
Gọi như vậy là để phân biệt với các công dân của Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, ngày xưa gọi là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.
Ngày nay, trong nước, còn sót lại những công dân cũ của VNCH. Tại Hải Ngoại, đa số là người của VNCH.
Tại Việt Nam, những người sống tại Miền Bắc trước 1975 là công dân của CHXHCNVN.
Hiện nay, đại đa số người Việt Nam trong nước là các công dân của CHXHCNVN.
Người Việt Nam, nói chung, có cùng một tiếng nói, nhưng nói cùng một thứ tiếng không có nghĩa là cùng một tổ quốc.
Người Anh, người Úc, người Mỹ, cùng nói Tiếng Anh, nhưng họ không cùng một tổ quốc.
Cũng vây, người Việt Nam Công Hòa và người của CHXHCNVN không cùng một tổ quốc.
Với tôi, người của CHXHCNVN rất xa lạ : Họ nói khác tôi (tiếng Việt Cộng), họ suy nghĩ khác tôi, sống khác tôi, thậm chí lái xe, chưởi thề, ăn mặc, hát, đóng kịch, mọi thứ đều khác. Họ có một lá cờ khác, một bài quốc ca khác, những anh hùng khác, những thần tượng khác.
Những người đó là gốc của tôi hay sao ???
Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là tổ quốc của tôi hay sao??
Không, gốc của tôi là VNCH, tổ quốc của tôi là Việt Nam Cộng Hòa.
Công dân của VNCH là công dân VNCH và công dân của CHXHCNVN là công dân của CHXHCNVN.
Hai khối người, nhưng cũng là hai nỗi cô đơn. Hai nỗi cô đơn này hiện hữu tại trong nước, nhưng cũng hiện hữu tại Hải Ngoại.
Bây giờ, giả thử có một ông đảng viên CS nào kêu gọi nới rộng tự do một chút, cởi mở hơn một chút, sửa sai chế độ của họ một chút, thì đó là việc của họ.
Riêng tôi, Cộng Sản phải được xóa bỏ toàn bộ.
Sửa nó? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Trần Mộng Lâm
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment