Ta khóc vì tự hào, cũng vì hổ thẹn...
AFR Dân Nguyễn
Đinh Nguyên Kha, Nguyễn Phương Uyên, các con yêu
quý!
Hãy cho phép ta được gọi các cháu như vậy
được không. Ta gọi vậy, nếu có xứng đáng, cũng chỉ bởi ta đáng tuổi cha chú các
con, và bởi đồng cảm, đồng tình về những việc các con làm, ta cảm phục và tự
hào về các con nhiều lắm; Còn về tấm lòng với non sông đất nước, với dân tộc,
và nhất là về lòng dũng cảm, thì ta tự nhận thấy chưa xứng đáng gọi các con như
vậy đâu!
Ta, thế hệ cha chú các con đã làm được gì
cho chính các con, cái thế hệ mà, cũng ở tuổi các con thôi, những thanh thiếu
niên ở những nơi khác trên thế giới này, chúng không phải trăn trở về vận mệnh
non sông, cũng không phải để tâm vào những vấn đề chính trị bẩn thỉu. Chúng đến
giảng đường học, giao lưu, chơi thể thao, đi picnic cuối tuần, và đi du lịch
khám phá…
Ta cứ ngỡ rằng, công trạng ta lớn lắm, là
tấm gương sáng lắm cho các con học tập và làm theo…
Bời vì ta và thế hệ cha ông các con đã tự
mình tự hào về thành tích vẻ vang đánh thắng hai đế quốc to.
Bởi vì ta và thế hệ cha ông các con tự
mình tự hào, hãnh diện rằng, đã góp công làm nên, và xây dựng và ra sức bảo vệ
cái nhà nước công nông đầu tiên ở Đông Nam Á.
Bởi vì ta và cha ông các con vẫn luôn tự
hào vì có đảng cộng sản Việt Nam quang vinh, “người tổ chức và lãnh đạo mọi
thắng lợi của cách mạng Việt Nam”, là “Đỉnh cao trí tuệ của loài người”, nguyện
trung thành tuyệt đối với cái “Đỉnh cao trí tuệ” ấy, nguyện đặt mình dưới sự
dẫn đường chỉ lối bởi cái đảng quang vinh ấy.
Nhưng khi ta ngộ ra rằng, ta và thế hệ của
ta đã hy sinh xương máu, để thu giang sơn về một mối, cũng là lúc làm lòng
người chia ly…thì ta đã làm gì?
Nhưng khi ta ngộ ra rằng, trong vườn ươm
Dân tộc, ta và thế hệ cha ông các con đã ươm, đã vun tưới chăm sóc một loài
cây, để rồi tới ngày nó vươn cao, tàn tán xum suê, thay vì ra trái ngọt cho
đời, nó lại ra trái đắng…thì ta đã làm gi?
Nhưng khi ta ngộ ra rằng, chính thế hệ ta
đã và đang là thủ phạm gây nên Thảm Họa cho dân tộc, một thảm họa có thể nói tệ
hại nhất trong lịch sử dân tộc, tệ hại hơn cả thời Trịnh Nguyễn phân tranh, bởi
thời Trịnh Nguyễn chỉ là cuộc chiến tương tàn, nồi da xáo thịt, còn thế hệ ta,
ta lại góp công ” hun đúc” dân tộc này bằng ý thức hệ, bằng một chủ thuyết
sai lầm…thì ta lại chọn cách lặng câm, tự huyễn hoặc mình, tự chui vào hầm trú
ẩn…
Ta vẫn cố tình làm ngơ khi tàu lạ nghênh
ngang cày xới trên vùng biển quê hương, bắt nhốt, đánh đập ngư dân mình.
Ta vẫn làm ngơ, không cật vấn những kẻ ra
lệnh cho lũ đầu trâu bắt nhốt, đàn áp những người biểu tình yêu nước, chống bọn
bá quyền xâm phạm trắng trợn vùng trời vùng biển thiêng liêng của Tổ Quốc.
Ta vấn cố tình làm thinh khi biết bao
người nông dân khốn khổ- đồng bào mình bị cướp đất, bị phá nhà mà không biết
kêu oan, chỉ vật vã kêu Trời…
Ta vẫn lạnh lùng khi nghe những bản tin
thời sự hằng ngày, mà ở đó đầy những tin cướp giật, hãm hiếp, thờ ơ và vô cảm
hệt phát thanh viên thời sự đọc tin 2 trẻ em chết vì ngộ độc bánh ngô, 3 trẻ
chết vì một tai nạn giao thông, 4 trẻ em chết vì đuối nước…
Ta cũng thờ ơ khi nghe tin “Đinh tặc lại
rải đinh”…, lâm tặc lại phá rừng…dù biết rằng, không đâu trên thế gian này, dù
ở những quốc gia nghèo đói nhất cũng không thể sản sinh ra lũ đinh tặc, và ta
biết đó chính là sản phẩm mang nét đặc trưng của riêng quê hương VN, mà không
suy nghĩ thêm về hiện tượng này, thử đặt một câu hỏi, liệu đinh tặc sản sinh từ
truyền thống dân tộc, hay chỉ là một biểu hiện cụ thể của tính cách con người
mới xã hội chủ nghĩa.
Ta cũng không dành nhiều thời gian để suy
tư về hiện tượng bà mẹ đau yếu treo cổ tự tử, để…dành tiền cho con học, để giải
thoát gánh nặng cho chồng con gia đình…
Ta quá biết cái xã hội ngày nay là thành
quả chính ta và thế hệ cha ông các con đổ xương máu, cùng chung tay xây đắp và
vẫn đang gìn giữ mấy mươi năm qua.
Cái xã hội mà người bệnh, cả bệnh nhi phải
chui vào gầm giường bệnh trong mùa hè ngột ngạt, nằm chờ tiêm thuốc, thăm khám,
vì không đủ chỗ trên giường, trong khi bệnh viện sẵn có phòng “tự chọn” cho
bệnh nhân với giá cao hơn giá phòng khách sạn 3, 4 “sao”, từ 5 trăm tới 7 trăm
ngàn đồng một ngày đêm- một hình thức kinh doanh kiếm tiền dễ hơn trở bàn tay,
không phải quảng cáo, khỏi cần khuyến mãi hay tiếp thị.
Cái xã hội mà ngành “trồng người” chính là
nơi hành hạ cả học sinh lẫn phụ huynh bởi những khoản chi phí hươu vượn, nhưng
luôn được hợp thức hóa dưới nhiều chiêu trò, là nơi gieo rắc thói hư tật xấu,
phô bày ra cách nói dối và ngụy biện đầu đời cho trẻ em chập chững đến trường,
và nối dài đến khi các em trở thành những chủ nhân tương lai của đất nước…
Cái xã hội mà ở đó, người muốn hối lỗi
cũng không được, bèn là bị quàng cho cái tiếng xấu “Trở cờ”. Người yêu nước bị
chụp mũ phản động.
Cái xã hội mà ở đó, nền chính trị tha hóa
tới mức quan lại thả sức nói, muốn sao lên vậy, thả sức làm sai, thậm chí gây
gội ác, mà chỉ cần kèm theo câu xin lỗi (không thật tâm) là xong- Một nền chính
trị tới mức có thể tóm gọn trong một câu “Nói dzậy mà không phải dzậy”
Một nền chính trị mà ở đó quan lại từ
trung ương tới địa phương lấy việc chia bè kết đảng làm kế hoạch, lấy việc đấu
đá nhau, “cho nhau ăn bùn” làm nghị quyết bất thành văn…
Các con!
…
Ta không dám nói rằng mình đang khóc khi
viết những dòng này gửi tới các con, vì các con có lý do kết tội ta đang nhỏ
những giọt nước mắt cá sấu.
Xét về tất cả, từ tư tưởng, tình cảm, cho
đến di sản, tài sản đất nước, từ thượng tầng chính trị thối tha, đến hạ tầng
kinh tế vỡ nát, từ nền “trồng người” hỏng bét mang tính hệ thống, đến nền “cứu
người” đã “xuống cấp” đến mức thành “nan y”, từ một quá khứ trọn vẹn đau thương
mất mát đến hiện tại bẽ bàng, và một tương lai mờ tối…các con, phải, chính các
con có quyền trách cứ, lên án ta và thế hệ cha ông các con.
Ta và thế hệ ta, những cha ông các con
biết rằng hối lỗi bây giờ là quá muộn, để các con bị lạc mất trong rừng thẳm
thâm u, mà những đường mòn cũng không còn vì cây dại đã mọc trùm che lấp lối
đi.
Càng ngẫm càng đau. Càng thương càng xót!…
Nhưng các con là những “Chú bé Tý Hon”,
thông minh, lanh lợi, đã biết tự cứu mình, cứu được cả cha mẹ.
Các con đã tìm được đường ra, trong cái
rừng già thâm u ấy, nơi mà chính cha ông các con cũng bị lạc mất…
Sáu năm tù, hay tám năm trong chốn ngục
kia- mấy ngàn ngày họ vùi dập các con trong bóng tối và đọa đày…
Kết án các con, nặng nhẹ, ấy là quyền của
họ.
Không có tội, họ còn bẻ thành có tội, thì việc
họ khoác lên cổ các con cái tròng sáu năm, tám năm tù, đâu có gì lạ.
Nhưng đó là ý chí của họ, là cách làm của
họ- là người tính.
Cho dù họ không ăn năn vào một ngày nào đó
về bản án phi lý mà họ tròng lên vai các con, không có nghĩa các con hết hy
vọng vào một ngày sớm hơn cái hạn sáu năm, hay tám năm kia, các con được nhìn
ánh mặt tròi rạng chiếu vào buổi sớm bình minh trên quê hương mình.
Còn Trời tính nữa! Chúng ta được phép hy
vọng điều đó chứ. Tại sao không?
Nhìn Phương Uyên cười, ta dám chắc, không
người có lương tri nào lại không cảm phục; Nhìn con cười, không một người làm
cha làm mẹ nào không mỉm cười rơi lệ trong niềm tự hào dâng trào đến nghẹn
ngào.
Không làm gì tiếp theo đây để rút ngắn đêm
trường trong lao ngục cho các con, chính là chuỗi tội lỗi của hết thảy thế hệ
cha ông các con tiếp tục dài thêm.
Làm sao có thể nói các con có tội chỉ với cái
khẩu hiệu phản đối kẻ xâm lược, trong lúc mà có kẻ chễm trệ trên chiếc ghế
quyền lực đòi xóa sổ một quốc gia ở xa lắc cuối trời, không gây thù chuốc oán
cho VN, thì không sao!?
Làm sao có thể kết án các con có tội, khi
các con chỉ bày tỏ một nguyện vọng chính đáng là nguyền rủa cho bầy sâu cắn lá
đục thân phá hoại mùa màng kia chết hết đi, và muốn đào phá bỏ đi cái hang hố
nơi ẩn nấp và nuôi dưỡng bầy sâu…
Làm sao bảo các con manh động, khi mà đứng
trước vành móng ngựa của bạo quyền, các con hiên ngang, tự tin, không một biểu
hiện của run sợ? Các con đã cho cả thế giới thấy dáng vẻ hiên ngang, nụ cười
đẹp như thiên thần của các con!
Ta ghen tỵ với cha mẹ các con, những người
sinh thành các con, vì ta không có được niềm tự hào to lớn như họ, mà chỉ có
niềm tự hào nhỏ nhoi vì tự cho mình cái quyền là bậc cha chú các con.
Nhưng họ- cha mẹ các con xứng đáng hưởng
niềm tự hào lớn lao đó, bởi công dưỡng dục của họ.
Mỗi khi nhìn nụ cười đẹp thiên thần của các con,
ta lại buồn rầu mà liên hệ tới những lo lắng ích kỷ của những đứa con ta, với
những lo lắng, toan tính cho bố mẹ, với những can ngăn khi thấy ta thở dài về
chế độ này: “Mặc kệ chúng nó. Cứ để chúng nó gây nhiều tội ác cho chúng chóng
sụp đổ. Bố chẳng làm gì được với cái xã hội đen xã hội đỏ này đâu…”. Thậm chí
mỗi khi ta nghe thời sự, gặp lúc đồng chí ủy viên này phát biểu, đồng chí bí
thư kia đọc diễn văn, chúng giằng ngay cái remote control trong tay ta mà dứt
khoát chuyển kênh, với vẻ hậm hực: Tại sao không tìm kênh thể thao, du lịch mà
xem mà bố cứ nhẫn nại nghe chúng nó nói. Thấy chúng nó làm chưa đủ tin hay sao…
Ưh, nói về tin, ta liệu có được phép tin
rằng, ngày các con ra khỏi chốn lao tù sẽ không là cái hạn của sáu năm, tám năm
kia?
Bởi vì ta tin rằng, ngay kẻ vừa gõ búa
tuyên bản án kia, trong thâm tâm cũng nguyền rủa cái thể chế này lắm, muốn vứt
cái búa quan tòa trong tay đi lắm, “nhưng kẹt nỗi các con khuyên…?”. Không tin
hãy nhìn ánh mắt ông ta nhìn các con- những thiên thần tự chắp cánh.
Bởi ta cũng tin rằng, trong cái đảng hư
hỏng trầm trọng này, còn nhiều người có lương tri. Họ im lặng chờ thời cơ, hoặc
họ chưa đủ can đảm để vượt lên trên nỗi sợ hãi đó thôi…
Bởi ta tin rằng cái đảng này hư hỏng, cũng
bởi cái căn nguyên gốc là do cái chủ nghĩa, cái tư tưởng bắt bỏ tù họ đó thôi.
Dù trong hoàn cảnh nào, xin các con cứ giữ
mãi nụ cười tỏa sáng kia nhé. Các con có biết các con đang là niềm tự hào của
thế hệ trẻ VN hôm nay không?
Các con có biết cả đất nước đang tự hào về
các con không?
Các con không đơn độc trong cuộc đấu tranh
này. Mọi người đang sát cánh bên các con!…
Ta tự hào về các con!
_
Tội ác của đảng cộng
sản Việt Nam
Tội Ác Của Đảng Cộng Sản Việt Nam
Nguyễn Văn Lợi
(VNN)
Nhắc tới tội ác của Cộng Sản Quốc Tế (CSQT) nói chung và tội ác của Cộng Sản Việt Nam (CSVN) nói riêng, có thể nói hầu hết mọi người Việt Nam, chẳng còn ai mơ hồ về bản chất tàn bạo của chế độ này, vì không nhiều thì ít, chúng ta đều là nạn nhân của chúng.
Bản chất tàn bạo đó đã được chính ông tổ CS là Mác Lênin xác nhận là rất cần thiết để tiến hành cuộc cách mạng xây dựng nền chuyên chính vô sản.
Nguyễn Văn Lợi
(VNN)
Nhắc tới tội ác của Cộng Sản Quốc Tế (CSQT) nói chung và tội ác của Cộng Sản Việt Nam (CSVN) nói riêng, có thể nói hầu hết mọi người Việt Nam, chẳng còn ai mơ hồ về bản chất tàn bạo của chế độ này, vì không nhiều thì ít, chúng ta đều là nạn nhân của chúng.
Bản chất tàn bạo đó đã được chính ông tổ CS là Mác Lênin xác nhận là rất cần thiết để tiến hành cuộc cách mạng xây dựng nền chuyên chính vô sản.
Theo Mác,
muốn xây dựng nền chuyên chinh vô sản, cần phải đạp đổ tất cả những gì hiện có,
mà muốn đạp đổ mọi thứ thì phải có những con người không có gì cả như tiền của,
gia đình, vợ con v.v... để mất. Do đó, cần có một đội ngũ cán bộ xuất thân từ
những con người vô sản trong giới bần cố nông và công nhân.
Tuy nhiên, Mác cũng
nhận ra rằng, trong giới vô sản cũng có những người lương thiện không thể làm
điều ác để có thể đạp đổ tất cả. Cho nên muốn xây dựng chế đô. CS thành công
thì phải sử dụng những thành phần bất lương, côn đồ, hung dữ trong giới vô sản,
vì chỉ những thành phần này mới có thể tận dụng bạo lực để trở thành cán bộ
cách mạng của giai cấp vô sản.
Ta hãy điểm qua một số thành phần lãnh đạo tiêu biểu trong ĐCSVN làm ví dụ. Từ Hồ chí Minh (HCM), lãnh tụ CSVN, với bản chất độc ác lưu manh, lường gạt (mà nhiều người đã biết) giống như tên bạo chúa Stalin, đến ông sú chột Lê Đức Anh, gốc cai thầu chuyên đánh đập công nhân cao su của Pháp. Từ anh thiến lợn Đỗ Mười với bản chất đồ tể có sẵn đến tên Trần quốc Hoàn, một gã côn đồ lưu manh chuyên nghề đánh thuê chém mướn ở Hải Phòng ta sẽ thấy rõ điểm đó.
Ta hãy điểm qua một số thành phần lãnh đạo tiêu biểu trong ĐCSVN làm ví dụ. Từ Hồ chí Minh (HCM), lãnh tụ CSVN, với bản chất độc ác lưu manh, lường gạt (mà nhiều người đã biết) giống như tên bạo chúa Stalin, đến ông sú chột Lê Đức Anh, gốc cai thầu chuyên đánh đập công nhân cao su của Pháp. Từ anh thiến lợn Đỗ Mười với bản chất đồ tể có sẵn đến tên Trần quốc Hoàn, một gã côn đồ lưu manh chuyên nghề đánh thuê chém mướn ở Hải Phòng ta sẽ thấy rõ điểm đó.
Điều quan
trọng cần biết rõ về HCM khi ông ta chỉ là một tên phản quốc chứ không phải là
người thương dân yêu nước như có người lầm tưởng, nên dân tộc ta phải chịu biết
bao khổ đau chồng chất suốt 76 năm nay. Việc HCM là tên phản quốc đã được chính
văn khố của Trung Ương Đảng Cộng Sản Liên Bang Sô Viết tiết lộ năm 1991 sau khi
Liên Sô sụp đổ. Theo tài liệu ghi rõ thì HCM đã được Đệ Tam CS quốc tế huấn
luyện có trả lương kể từ năm 1924 để thi hành việc cộng sản hoá toàn cõi Đông
Dương bao gồm cả Mã Lai và Thái Lan theo lệnh của Stalin. Ta cũng thấy rõ nét
bản chất phản quốc của HCM khi ông ta xin học trường Pháp để mong làm tay sai
cho Pháp nhưng không thành. Cũng với bản chất tay sai, đàn em là Tố Hữu chỉ khóc
Stalin khi hắn chết, mà không có một giọt nước mắt cho Tổ Tiên và đồng bào của
mình v.v....
Tội ác CSVN kể ra thì nhiều vô cùng tận và toàn là những tội rất nặng, đến nỗi lá rừng ghi không hết và nước đại dương rửa cũng không thể sạch. Đó là những tội ác mang đặc tính diệt chủng chống nhân loại. Những tội điển hình như vụ: Xô Viết Nghệ Tĩnh, Cải Cách Ruộng Đất, Nhân Văn Giai Phẩm, Xét Lại Chống Đảng, Tết Mậu Thân 1968, Tù Cải Tạo sau 1975, Bán Đất Dâng Biển cho ngoại bang v.v... Dĩ nhiên, chúng ta không thể viết từng chi tiết của mỗi tội cũng như không thể viết hết tội ác của chúng trong phạm vi bài này, mà chỉ có thể kể tóm tắt một số tượng trưng mà thôi.
Tội ác đầu tiên khi HCM vừa áp đặt chủ nghĩa CS trên đất VN là thời kỳ Xô Viết Nghệ Tĩnh vào những năm 1930-1931. Trong thời kỳ này, khẩu hiệu được áp dụng triệt để là: Trí, Phú, Địa, Hào phải đào tận gốc trốc tận rễ. Nghĩa là, CSVN chủ trương là phải tiêu diệt bốn thành phần này thì giới vô sản như bần cố nông và giai cấp công nhân mới lãnh đạo được phong trào CS trên đất nước. Trong một xã hội dân chủ pháp trị, ai giết vô cớ dù chỉ một người thôi cũng phải đền mạng. Nhưng với xã hội VN ở thời kỳ này, việc giết bốn thành phần trên khi gặp ở bất cứ đâu và bất cứ khi nào mà không cần xét xử, không cần biết đúng sai tốt xấu, có tội hay không có tội, chỉ là "chuyện bình thường". Chính cái tưởng là chuyện bình thường nhưng vô cùng "dã man" ấy đã nhân tội ác lên đến trăm ngàn lần so với xã hội có luật pháp nghiêm minh.
Tội ác kế tiếp là Cải Cách Ruộng Đất (CCRD) từ năm 1949-1956 ở miền Bắc VN. Với dân số khoảng 16 triệu người thời bấy giờ, CCRD đã giết oan 173,008 thường dân vô tội theo thống kê trong cuốn "Lịch Sử Kinh Tế Việt Nam 1945-2000", do Viện Kinh Tế VN CS mới xuất bản trong nước. Xem thế thì cứ chưa tới 100 người, có một người bị giết. Đây là một thời kỳ kinh hòang cho toàn xã hội miền bắc.
Nói đến tội ác trong CCRD, ông Nguyễn Minh Cần, cựu phó Chủ Tịch Ủy Ban Hành Chánh Thành Phố Hà Nội, cho biết là có bốn nét chính nổi bật nhất cần quan tâm. Đó là:
Thứ nhất. Tội tàn sát thường dân vô tội - tội ác chống nhân loại. Người nông dân VN vốn hiền hòa, chất phác, đang làm ăn sinh sống và hết lòng đóng góp cho đảng, bỗng dưng bị đảng giáng cho một đòn chí mạng. Tầng lớp năng nổ, giỏi, biết làm ăn thì bị gán cho là địa chủ, cường hào ác bá, bị triệt hạ hết đường sinh sống. Những cán bộ của đảng ở nông thôn, đã từng vì đảng mà chịu nhiều hy sinh cũng bị quy là phản động, gián điệp, Việt gian v.v... để rồi bị trừng trị, bị bắn giết man rợ.
Thứ hai. Tội phá hoại truyền thống tốt đẹp mấy ngàn năm của dân tộc. Truyền thống hiếu hòa, thương yêu, đùm bọc lẫn nhau, lá lành đùm lá rách đầy tình người, rất đậm đà ở nông thôn VN được dân ta xây dựng hàng ngàn năm đã bi. CSVN phá vỡ trong thời kỳ CCRD.
Thứ ba. Tội phá hoại luân thường đạo lý dân tộc. Trong lịch sử dân tộc VN, chưa bao giờ đạo lý làm người bị đảo điên cách quái đản như trong thời kỳ CCRD. Con cái phải bịa chuyện gian dối đấu tố cha mẹ (mà Trường Chinh đã đấu tố cha ruột đến chết để làm gương). Vợ chồng, anh em phải đấu tố lẫn nhau. Hàng xóm láng giềng phải tìm cách vu khống, nói xấu gây căm thù, giáng hoạ cho nhau. Kẻ bị đấu tố bị trói, bắt quì gục mặt như một tội nhân trước đám đông bao quanh, chịu đủ loại cực hình, phải gọi người đang đấu tố mình là ông là bà và phải xưng là con dù người đó chỉ là đúa con nít hay nó chính là con mình.
Tội ác CSVN kể ra thì nhiều vô cùng tận và toàn là những tội rất nặng, đến nỗi lá rừng ghi không hết và nước đại dương rửa cũng không thể sạch. Đó là những tội ác mang đặc tính diệt chủng chống nhân loại. Những tội điển hình như vụ: Xô Viết Nghệ Tĩnh, Cải Cách Ruộng Đất, Nhân Văn Giai Phẩm, Xét Lại Chống Đảng, Tết Mậu Thân 1968, Tù Cải Tạo sau 1975, Bán Đất Dâng Biển cho ngoại bang v.v... Dĩ nhiên, chúng ta không thể viết từng chi tiết của mỗi tội cũng như không thể viết hết tội ác của chúng trong phạm vi bài này, mà chỉ có thể kể tóm tắt một số tượng trưng mà thôi.
Tội ác đầu tiên khi HCM vừa áp đặt chủ nghĩa CS trên đất VN là thời kỳ Xô Viết Nghệ Tĩnh vào những năm 1930-1931. Trong thời kỳ này, khẩu hiệu được áp dụng triệt để là: Trí, Phú, Địa, Hào phải đào tận gốc trốc tận rễ. Nghĩa là, CSVN chủ trương là phải tiêu diệt bốn thành phần này thì giới vô sản như bần cố nông và giai cấp công nhân mới lãnh đạo được phong trào CS trên đất nước. Trong một xã hội dân chủ pháp trị, ai giết vô cớ dù chỉ một người thôi cũng phải đền mạng. Nhưng với xã hội VN ở thời kỳ này, việc giết bốn thành phần trên khi gặp ở bất cứ đâu và bất cứ khi nào mà không cần xét xử, không cần biết đúng sai tốt xấu, có tội hay không có tội, chỉ là "chuyện bình thường". Chính cái tưởng là chuyện bình thường nhưng vô cùng "dã man" ấy đã nhân tội ác lên đến trăm ngàn lần so với xã hội có luật pháp nghiêm minh.
Tội ác kế tiếp là Cải Cách Ruộng Đất (CCRD) từ năm 1949-1956 ở miền Bắc VN. Với dân số khoảng 16 triệu người thời bấy giờ, CCRD đã giết oan 173,008 thường dân vô tội theo thống kê trong cuốn "Lịch Sử Kinh Tế Việt Nam 1945-2000", do Viện Kinh Tế VN CS mới xuất bản trong nước. Xem thế thì cứ chưa tới 100 người, có một người bị giết. Đây là một thời kỳ kinh hòang cho toàn xã hội miền bắc.
Nói đến tội ác trong CCRD, ông Nguyễn Minh Cần, cựu phó Chủ Tịch Ủy Ban Hành Chánh Thành Phố Hà Nội, cho biết là có bốn nét chính nổi bật nhất cần quan tâm. Đó là:
Thứ nhất. Tội tàn sát thường dân vô tội - tội ác chống nhân loại. Người nông dân VN vốn hiền hòa, chất phác, đang làm ăn sinh sống và hết lòng đóng góp cho đảng, bỗng dưng bị đảng giáng cho một đòn chí mạng. Tầng lớp năng nổ, giỏi, biết làm ăn thì bị gán cho là địa chủ, cường hào ác bá, bị triệt hạ hết đường sinh sống. Những cán bộ của đảng ở nông thôn, đã từng vì đảng mà chịu nhiều hy sinh cũng bị quy là phản động, gián điệp, Việt gian v.v... để rồi bị trừng trị, bị bắn giết man rợ.
Thứ hai. Tội phá hoại truyền thống tốt đẹp mấy ngàn năm của dân tộc. Truyền thống hiếu hòa, thương yêu, đùm bọc lẫn nhau, lá lành đùm lá rách đầy tình người, rất đậm đà ở nông thôn VN được dân ta xây dựng hàng ngàn năm đã bi. CSVN phá vỡ trong thời kỳ CCRD.
Thứ ba. Tội phá hoại luân thường đạo lý dân tộc. Trong lịch sử dân tộc VN, chưa bao giờ đạo lý làm người bị đảo điên cách quái đản như trong thời kỳ CCRD. Con cái phải bịa chuyện gian dối đấu tố cha mẹ (mà Trường Chinh đã đấu tố cha ruột đến chết để làm gương). Vợ chồng, anh em phải đấu tố lẫn nhau. Hàng xóm láng giềng phải tìm cách vu khống, nói xấu gây căm thù, giáng hoạ cho nhau. Kẻ bị đấu tố bị trói, bắt quì gục mặt như một tội nhân trước đám đông bao quanh, chịu đủ loại cực hình, phải gọi người đang đấu tố mình là ông là bà và phải xưng là con dù người đó chỉ là đúa con nít hay nó chính là con mình.
Người đứng ra đấu
tố thì gọi nạn nhân là "mày", là "thằng nọ", "con
kia" rồi mắng nhiếc đủ điều thô tục v..v.. Cuối cùng nạn nhân bị giết bằng
nhiều cách như xử bắn, hay chôn toàn thân xuống đất chỉ hở cái đầu, rồi dùng
trâu kéo cầy cho đứt cổ nạn nhân trước sự chứng kiến của quần chúng, kể cả thân
nhân cũng buộc phải chứng kiến dể tạo khủng bố tinh thần; nhiều người nhất là
trẻ em bắt phải chứng kiến đã khóc ré lên rồi ngất xỉu, nhiều trường hợp người
trong gia đình nạn nhân bị điên loạn mất trí, con cái bơ vơ không nơi nương tựa
v.v... Thật là một bi kịch hãi hung! cảnh địa ngục trần gian!!!
Thứ Tư. Tội phá huỷ truyền thống tâm linh và văn hóa dân tộc. Trước CCRD, các nhà thờ, nhà chùa, đình làng v.v.. đều có ruộng đất riêng để lo sửa sang tu bổ nơi thờ phượng, cúng tế hàng năm, cũng như nuôi sống tu sĩ, và nhân sự chăm lo việc chung... Nhờ thế hoạt động tôn giáo tâm linh, từ thiện được điều hòa. Với CCRD, ruộng đất bị trưng thu để chia cho nông dân, các nơi thờ tự đình làng trở nên điêu đứng, cuộc sống tâm linh hoàn toàn bị xóa bỏ. Chữ "thiện" chữ "nhân" chẳng còn ai nhắc đến.
Tóm lại trong CCRD, nhiều người vô tội đã chết oan, có người tự tử vì quá sợ hãi, vì bị vu khống. Những tiếng thét oan khiên, máu đổ ra khắp nơi, nước mắt khô cạn vì không còn để chảy. Nhiều người lúc ấy chỉ mơ ước được làm con chó hay con mèo cho yên thân... CCRD là một tội ác phản thiên nhiên, phản vũ trụ, vì nó đã bắt con người, dù có trí khôn hơn con vật, phải giết chết cả những người thân yêu nhất của mình như cha mẹ, vợ chồng con cái. Hành động trên còn thua xa cả loài lang sói, vì lang sói không bao giờ giết chết hay ăn thịt đồng loại.
Những năm 1956-1958, một số đảng viên trí thức như Trần Dần, Nguyễn hữu Đang, Lê Đạt bị bắt giam tù đầy trên 20 năm vì "tội" lập ra tờ báo "Nhân Văn" và "Giai Phẩm". Năm 1959, CSVN thi hành chính sách cướp bóc tài sản và các tư liệu sản xuất dưới hình thức "công tư hợp doanh" ở thành thị và "hợp tác xã nông nghiệp" ở nông thôn.
Năm 1961, CSVN đánh vào các tôn giáo và khủng bố các vị tu hành, phá chùa, nhà thờ hoặc sử dụng vào các mục đích ngoài tôn giáo.
Trong cuộc chiến xâm lăng miền nam trước 1975, VC đã thủ tiêu hàng ngàn viên chức chính phủ VNCH ở vùng mất an ninh. Đã chôn sống hơn 3000 thường dân vô tội ở Huế hồi Tết Mậu Thân năm 1968. Đã bắn hỏa tiễn vào đại lộ kinh hoàng giết cả chục ngàn người dân vô tội vào Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972. Đã pháo kích vào trường Tiểu Học Cai Lậy giết hàng trăm em học sinh trên dưới 10 tuổi vào năm 1974. Có thể nói, người dân miền Nam sợ chúng như sợ thần chết, hễ chúng tới đâu là người ta tìm cách chạy trốn về phía quân đội VNCH để tìm sự che chở.
Sau khi cưỡng chiếm miền Nam, VC hành hạ các quân cán chính VNCH trong các nhà tù nơi rừng thiêng nước độc nguỵ trang là trại cải tạo. Tù nhân bị lao động khổ sai, bị tra tấn, hành hạ đến suy nhược cả tinh thần lẫn thể xác, thần kinh luôn luôn bị căng thẳng, lao động qúa sức lại thiếu ăn, đau không cho thuốc men, khiến cả ngàn người đã bị chết. Mặt khác, theo kết qủa điều tra của hai giáo sư đại học Jackson và Desbarats thì có ít nhất 65,000 người bị hành quyết trong các trại tù từ 1975-1983, đó là con số khiêm nhường, thật ra nó còn ghê gớm hơn nữa.
Thứ Tư. Tội phá huỷ truyền thống tâm linh và văn hóa dân tộc. Trước CCRD, các nhà thờ, nhà chùa, đình làng v.v.. đều có ruộng đất riêng để lo sửa sang tu bổ nơi thờ phượng, cúng tế hàng năm, cũng như nuôi sống tu sĩ, và nhân sự chăm lo việc chung... Nhờ thế hoạt động tôn giáo tâm linh, từ thiện được điều hòa. Với CCRD, ruộng đất bị trưng thu để chia cho nông dân, các nơi thờ tự đình làng trở nên điêu đứng, cuộc sống tâm linh hoàn toàn bị xóa bỏ. Chữ "thiện" chữ "nhân" chẳng còn ai nhắc đến.
Tóm lại trong CCRD, nhiều người vô tội đã chết oan, có người tự tử vì quá sợ hãi, vì bị vu khống. Những tiếng thét oan khiên, máu đổ ra khắp nơi, nước mắt khô cạn vì không còn để chảy. Nhiều người lúc ấy chỉ mơ ước được làm con chó hay con mèo cho yên thân... CCRD là một tội ác phản thiên nhiên, phản vũ trụ, vì nó đã bắt con người, dù có trí khôn hơn con vật, phải giết chết cả những người thân yêu nhất của mình như cha mẹ, vợ chồng con cái. Hành động trên còn thua xa cả loài lang sói, vì lang sói không bao giờ giết chết hay ăn thịt đồng loại.
Những năm 1956-1958, một số đảng viên trí thức như Trần Dần, Nguyễn hữu Đang, Lê Đạt bị bắt giam tù đầy trên 20 năm vì "tội" lập ra tờ báo "Nhân Văn" và "Giai Phẩm". Năm 1959, CSVN thi hành chính sách cướp bóc tài sản và các tư liệu sản xuất dưới hình thức "công tư hợp doanh" ở thành thị và "hợp tác xã nông nghiệp" ở nông thôn.
Năm 1961, CSVN đánh vào các tôn giáo và khủng bố các vị tu hành, phá chùa, nhà thờ hoặc sử dụng vào các mục đích ngoài tôn giáo.
Trong cuộc chiến xâm lăng miền nam trước 1975, VC đã thủ tiêu hàng ngàn viên chức chính phủ VNCH ở vùng mất an ninh. Đã chôn sống hơn 3000 thường dân vô tội ở Huế hồi Tết Mậu Thân năm 1968. Đã bắn hỏa tiễn vào đại lộ kinh hoàng giết cả chục ngàn người dân vô tội vào Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972. Đã pháo kích vào trường Tiểu Học Cai Lậy giết hàng trăm em học sinh trên dưới 10 tuổi vào năm 1974. Có thể nói, người dân miền Nam sợ chúng như sợ thần chết, hễ chúng tới đâu là người ta tìm cách chạy trốn về phía quân đội VNCH để tìm sự che chở.
Sau khi cưỡng chiếm miền Nam, VC hành hạ các quân cán chính VNCH trong các nhà tù nơi rừng thiêng nước độc nguỵ trang là trại cải tạo. Tù nhân bị lao động khổ sai, bị tra tấn, hành hạ đến suy nhược cả tinh thần lẫn thể xác, thần kinh luôn luôn bị căng thẳng, lao động qúa sức lại thiếu ăn, đau không cho thuốc men, khiến cả ngàn người đã bị chết. Mặt khác, theo kết qủa điều tra của hai giáo sư đại học Jackson và Desbarats thì có ít nhất 65,000 người bị hành quyết trong các trại tù từ 1975-1983, đó là con số khiêm nhường, thật ra nó còn ghê gớm hơn nữa.
Trong khi chồng bị tù tội, thì vợ con ở nhà bị tịch thu nhà cửa và đuổi đi
vùng kinh tế mới, hoặc sống lê lết bên lề đường hay dưới gầm cầu cống rãnh. Con
trai của họ không được vào đại học dù là học sinh xuất sắc, mà bị bắt di lính.
Đã có khoảng 60,000 người là con em của thành phần này bị chết trên chiến
trường Cambốt hay biên giới Việt Trung, và khoảng hơn 100,000 người bị tàn phế.
Trong khi con gái của họ rơi vào cảnh phải làm điếm để phụ giúp mẹ và các em.
Cũng sau một thời gian ngắn cưỡng chiếm miền Nam, CSVN đã biến cả nước thành nhà tù vĩ dại dưới tên "Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam"; chúng tiến hành cải tạo xã hội miền nam, mà theo cựu Đại Tá cộng sản Bùi Tín, thì đó thực chất chỉ là ăn cướp tài sản của nhân dân, xóa sạch nền kinh tế thị trường tiến bộ và phá nát hạ tầng cơ sở có sẵn của miền Nam, khiến cả nước lâm vào cảnh đói nghèo lạc hậu có ảnh hưởng cho đến ngày hôm nay. Ông Bùi Tín còn kết án chế đô. VC độc ác vô nhân, vì đã hành hạ hèn mạt quân cán chính VNCH khiến nhiều người phải chết trên rừng thiêng nước độc như trên đã nói, đã phá nát nghĩa trang quân đội và thu vàng bán bến, gỉa vờ cho phép người vượt biển ra đi để tịch thu tài sản của họ, nhưng sau đó lại cho lính bắn chìm ghe vượt biển, giết hại nhiều đồng bào vô tội.
Giữa năm 1978, VC mở chiến dịch đánh tư sản mại bản để cải tạo công thương nghiệp, chúng đã ăn cướp tài sản của hơn 40,000 gia đình của người dân miền Nam, khiến họ trở thành trắng tay và phải liều chết vượt biên vượt biển ra đi tìm tự do, tạo nên phong trào thuyền nhân bi hùng nhất trong lịch sử nhân loại; với nửa triệu người chết trên biển cả đã làm rúng động lương tâm nhân loại khi một số quốc gia đã kéo thuyền người tị nạn ra biển không cho cập bến khiến họ phải chết. May mắn thay, Liên Hiệp Quốc biết được chuyện này nên LHQ đã phải họp khẩn ở Geneve ngày 14/11/1978 gồm 71 quốc gia tham dự để tìm phương cách giải quyết. Kết qủa là LHQ đã tuyên bố vấn đề thuyền nhân VN là vấn nạn chung của thế giới và yêu cầu các quốc gia nếu có thuyền nhân cập bến thì phải tiếp nhận và giúp đỡ dưới sự bảo trợ của LHQ
Theo một thư tố cáo chưa được công bố, viết ngày 18/4/04 tại Virginia, HK, mà nhân chứng là Ông Trần H và Ông Hoàng Qúy cho biết thì để tạo lý cớ xâm lăng Cam Bốt năm 1978, CSVN đã đạo diễn tấn thảm kịch cực kỳ dã man, tàn bạo và ghê tởm. Đó là, đêm 18/4/1978, VC đã tập trung mọi người vào các chùa và trường học, không phân biệt già trẻ lớn bé nam nữ và tắm máu 3,157 dân làng Ba Chúc ở biên giới Việt Miên rồi đổ tội cho Khmer Đỏ. Hành động ném đá dấu tay của bọn VC giết người nêu trên là để đánh lừa dư luận. Hành động ấy đã đến lúc cần phải được cho ra ánh sáng để công luận xét xử.
Tội ác kế tiếp là đảng CSVN đã bán đất đai và nhượng biển của tổ tiên cho Trung Cộng. Tội ác ấy đã được Thủ Tướng CSVN Phạm văn Đồng chính thức công nhận qua văn thư nhượng đảo và biển gửi cho Thủ Tướng Trung Cộng Chu ân Lai ngày 14/9/1958: "Chính Phủ VNDCCH ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4/9/1958 của Chính Phủ Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, quyết định về hải phận của Trung Quốc về Hoàng Sa và Trường Sa". Với bản chất bán nước của CSVN, ngày 30/12/1999, Hànội đã bí mật ký kết với Trung Cộng Hiệp Định Về Biên Giới Trên Đất Liền. Và ngày 25/12/2000 ký Hiệp Định Phân Định Vịnh Bắc Bộ và Hiệp Định Hợp Tác Nghề Cá Trong Vịnh Bắc Bộ. Qua những hiệp định này, Việt Nam đã bị mất về tay Trung Cộng 720 Km vuông biên giới phía bắc VN, và 11.000 Km vuông Vịnh Bắc Việt, mất nguồn cá và các loại hải sản quan trọng nuôi sống dân VN, và mất tìềm năng dầu khí dưới lớp thủy tra thạch trong vịnh. Tội ác bán nước được tiếp diễn khi VC bắt bỏ tù Luật Sư trẻ tuổi Lê Chí Quang khi ông kêu gọi nhà cầm quyền hiện nay trong tiểu luận nổi tiếng "Hãy Cảnh Giác Với Bắc Triều".
Hiện tại, từ kế hoạch xuất cảng lao động ra nước ngoài đến nạn buôn bán phụ nữ làm cô dâu Đại Hàn & Đài Loan cũng như nạn buôn bán trẻ em dưới vị thành niên sang Cambốt để làm điếm, mà VC chủ trương để lấy tiền bỏ túi, đang là mối sỉ nhục lớn cho dân tộc VN mà những ai quan tâm đều cảm thấy đau xót. Rõ ràng là nhà nước VC không quan tâm đến dân tộc và đất nước mà chỉ quan tâm làm sao giữ được độc quyền cai trị để có đặc quyền đặc lợi.
Tổng quát, kể từ khi HCM áp đặt chủ nghĩa CS phi nhân bản phản dân tộc trên đất nước ta năm 1930 cho đến nay, Đảng CSVN đã gieo rắc biết bao tai họa cho dân tộc và đất nước mà hậu qủa hiện nay là sự suy đồi về cả vật chất lẫn tinh thần với sáu nan đề chính mà dân tộc VN phải đối diện và giải quyết. Đó là: tàn phá môi sinh, băng hoại đạo đức, phân cực giầu nghèo, thiệt hại lãnh thổ, bất công xã hội, và thất thoát tài sản quốc gia.
Điều đau xót và đáng quan tâm mà mọi người Việt Nam yêu nước phải suy nghĩ là hiện tại dân tộc và đất nước VN nghèo nàn và tụt hậu nhất so với các nước láng giềng. Chính Thủ Tướng VC Phan văn Khải trong kỳ họp Trung Ương Đảng CSVN từ 6-13/1/04 đã thú nhận trước cử tọa: "...VN cần 20 năm nữa mới theo theo kịp Thái Lan...", nên nhớ Thái Lan trước năm 1975 chả hơn gì nếu không muốn nói là thua VNCH. Tháng 9/05, cũng chính Khải tái xác nhận trước nhiều viên chức chính phủ và một số nhà kinh doanh tại Hànội là VN cần 15 năm nữa mới theo kịp Thái Lan. Ông Khải đưa ra những dữ kiện để hỗ trợ cho kết luận trên như phiá VN có lợi tức bình quân đầu người (BQĐN) là 400 dollars/năm với tỉ số phát triển là 8%, trong khi Thái Lan có lợi tức BQĐN là 1650 dollars/năm với tỉ số phát triển là 5%. Thật ra qua hai lần thú nhận trên ta thấy rõ ông Khải có ba điều sai mà ông ta không biết, Thứ nhất, chưa đầy hai năm (1/04-9/05) mà VN đã phát triển và rút ngắn khoảng cách với Thái Lan được ba năm mà không chứng minh được là không đúng. Thứ hai, khi có tiền thì sẽ đẻ ra tiền, Thái Lan giầu hơn VN, họ sẽ dùng tiền đó để phát triển nhanh hơn VN gấp nhiều lần, nghĩa là BQĐN của họ sẽ tăng chứ không phải mãi mãi là 1650 đôla /năm để chờ ta theo kịp họ sau 15 năm. Thứ ba, nếu ta lấy các dữ kiện ông Khải cung cấp để làm bài toán thì ta có kết qủa là cần hơn 50 năm chứ không phải 15 năm với điều kiện là các số đó không thay đổi, đây là điều không thể xẩy ra.
Có một điều chúng ta cần quan tâm là lãnh đạo VC xuất thân từ giới nông dân & công nhân như trên Mác đã khẳng định, họ chỉ có khả năng bắn giết chứ không có khả năng xây dựng đất nước vì kiến thức kém, nên đất nưóc bị tụt hậu như ngày nay là lẽ đương nhiên, và ông Khải có nhận thức sai cũng chỉ là điều dễ hiểu.
Qua những dữ kiện trên, chúng ta thấy tội ác mà CSVN đã phạm thật vô cùng to lớn, và những tội ác ấy vẫn tiếp tục tái diễn nếu ngày nào CSVN vẫn còn thống trị dất nước. Đây là điều không một người dân VN nào có thể chấp nhận kể cả những đảng viên VC yêu nước dù dã thức tỉnh hay chưa. Điều quan trọng là phải làm sao để mọi người VN nhìn ra để không vô tình tiếp tay nuôi sống chế độ này. Khi mọi người nhìn thấy tầm mức tai hại của những tội ác này thì sẽ nỗ lực tiêp tay gỡ bỏ nó. Mặt khác, với một đất nước mà đa phần là giới trẻ trong khi cộng đồng ở hải ngoại đã bước sang thế hệ thứ ba, thì nhu cầu soi rọi sự thật lịch sử để giới trẻ thấy rõ tội ác của CSVN; và giai đoạn đen tối nhất của lịch sử đất nước trong 7 thập niên qua cần phải được chấm dứt, để đất nước có điều kiện tiến lên ngang hàng với thế giới trong thế kỷ 21 này. Đây là trách nhiệm nặng nề của tất cả con dân VN yêu nước.
Đối với thế giới, những tội ác của CSQT cũng đã gây khốn khổ cho nhân loại không ít, và những tội ác ấy cũng đã bị nhiều người kết án. Trong tài liệu "Sách Đen Về Chủ Nghĩa Cộng Sản" của sử gia Pháp là ông Stephane Courtois, giám đốc nghiên cứu thuộc Trung Tâm Quốc Gia Nghiên Cứu về Khoa Học của Pháp, ông Stephane đã vạch ra một cách chính xác về tội ác của CS. Đây là một bức tranh đen tối của lịch sử nhân loại mà theo ông, phải vạch ra để trả lại danh dự cho những người đã chết vì chủ nghĩa CS. Sau khi liệt kê những lãnh tu. CS tàn ác nổi tiếng trên thế giới như Lenine, Staline, Mao, Hồ chí Minh, Castro v.v..., ông đưa ra nhận xét: "... Vượt lên trên mức độ tội ác cá nhân hoặc tàn sát cục bộ địa phương theo hoàn cảnh, các chế dô. CS củng cố quyền hành bằng cách nâng việc tàn sát quần chúng lên hàng chính sách cai trị..."
Ngày 25/1/06 vừa qua, Hội Đồng Âu Châu (HĐÂC), một cơ chế gồm 46 nước thành viên, đã thông qua bản Nghị Quyết 1481, nhấn mạnh đến nhu cầu cả nhân loại cần lên án và phơi bầy các tội ác của những chế độ cộng sản toàn trị. Mặc dù Trung và Đông Âu không còn CS, nhưng HĐÂC vẫn có nhu cầu này vì những tội ác CS vẫn chưa được điều tra và những hung thủ chưa bị đem ra xét xử trong khi một số nước vẫn còn bị thống trị của bọn CS ác ôn này nên vẫn là mối đe dọa cho cả nhân loại. Đối với người VN, nhu cầu lên án những tội ác của chế đô. CS không những để cho dư luận toàn thế giới biết dến, mà còn cho chính người VN, nhất là những người còn mơ hồ về tội ác của CSVN giác ngộ. Một lần nữa, kẻ viết xin mọi người cùng tiếp tay phổ biến rộng rãi Nghị Quyết 1481, Qúi vị có thể vô web: queme.com để lấy tài liệu nghị quyết này.
Tháng 12/05 những nhà đấu tranh cho dân chủ của Trung Quốc mới ra mắt một cuốn sách tại Hoa Thịnh Đốn. Sách có tên là "Cửu Bình" tức là chín bài bình luận về những tội ác của chính quyền Cộng Sản Trung Quốc kể từ khi chúng thống tri. Trung Hoa, mà tác gỉa là những người có qúa khứ là cộng sản. Trong cuốn đó đã lột hết tất cả những sự lưu manh tàn ác đối với dân tộc Trung Hoa của đảng CS Trung Quốc. Sách được đưa lậu vào lục địa từ Hồng Kông và bí mật chuyển đến tay những đảng viên cộng sản. Kết qủa là chỉ trong vòng một năm rưỡi đã có sáu triệu rưỡi (6.5 triệu) đảng viên, tức khoảng 10% đảng viên trả lại thẻ đảng. Đây là một kết qủa ngoài dự trù. Việt Nam chúng ta hiện nay cũng không thiếu những nhà đấu tranh cho dân chủ mà qúa khứ cũng từng là đảng viên của CSVN như ông Hoàng Minh Chính, Phạm quế Dương, Bùi Tín v.v... mà đa số là những người đã có những bài viết giá trị. Nếu tất cả chúng ta, mỗi ngừơi một tay cùng tìm cách chuyển những bài viết của họ vào trong nước cho cán bộ đảng viên VC cùng đọc thì tôi tin cũng sẽ có những người trả lại thẻ đảng như đảng viên Trung Cộng đã làm. Hàn Phi Tử có câu: "Nước mất mà không biết là bất trí. Biết mà không lo liệu là bất trung. Lo liệu mà không liều chết là bất dũng". Qua gần 5000 năm giữ nước và dựng nước, cả ba cái bất trên, dân tộc anh hùng Việt Nam không có cái nào cả.
Từ hồi chủ nghĩa CS xuất hiện trên trái đất gần 100 năm nay, chủ nghĩa ấy đã giết hại hàng trăm triệu sinh linh trên thế giới. Riêng tại Việt Nam hàng triệu đồng bào thân yêu ruột thịt của chúng ta cũng bị chết tức tưởi bởi chủ nghĩa phi nhân tàn bạo này. Chính vì nhận thức chính xác như vậy, nên Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã gọi chủ nghĩa CS là "Con Quái Vật" (Monster). Tôi đồng ý với danh từ ấy.
Posted by sgpn at 7:20 PM
Labels: Toi ac Cong San
Cũng sau một thời gian ngắn cưỡng chiếm miền Nam, CSVN đã biến cả nước thành nhà tù vĩ dại dưới tên "Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam"; chúng tiến hành cải tạo xã hội miền nam, mà theo cựu Đại Tá cộng sản Bùi Tín, thì đó thực chất chỉ là ăn cướp tài sản của nhân dân, xóa sạch nền kinh tế thị trường tiến bộ và phá nát hạ tầng cơ sở có sẵn của miền Nam, khiến cả nước lâm vào cảnh đói nghèo lạc hậu có ảnh hưởng cho đến ngày hôm nay. Ông Bùi Tín còn kết án chế đô. VC độc ác vô nhân, vì đã hành hạ hèn mạt quân cán chính VNCH khiến nhiều người phải chết trên rừng thiêng nước độc như trên đã nói, đã phá nát nghĩa trang quân đội và thu vàng bán bến, gỉa vờ cho phép người vượt biển ra đi để tịch thu tài sản của họ, nhưng sau đó lại cho lính bắn chìm ghe vượt biển, giết hại nhiều đồng bào vô tội.
Giữa năm 1978, VC mở chiến dịch đánh tư sản mại bản để cải tạo công thương nghiệp, chúng đã ăn cướp tài sản của hơn 40,000 gia đình của người dân miền Nam, khiến họ trở thành trắng tay và phải liều chết vượt biên vượt biển ra đi tìm tự do, tạo nên phong trào thuyền nhân bi hùng nhất trong lịch sử nhân loại; với nửa triệu người chết trên biển cả đã làm rúng động lương tâm nhân loại khi một số quốc gia đã kéo thuyền người tị nạn ra biển không cho cập bến khiến họ phải chết. May mắn thay, Liên Hiệp Quốc biết được chuyện này nên LHQ đã phải họp khẩn ở Geneve ngày 14/11/1978 gồm 71 quốc gia tham dự để tìm phương cách giải quyết. Kết qủa là LHQ đã tuyên bố vấn đề thuyền nhân VN là vấn nạn chung của thế giới và yêu cầu các quốc gia nếu có thuyền nhân cập bến thì phải tiếp nhận và giúp đỡ dưới sự bảo trợ của LHQ
Theo một thư tố cáo chưa được công bố, viết ngày 18/4/04 tại Virginia, HK, mà nhân chứng là Ông Trần H và Ông Hoàng Qúy cho biết thì để tạo lý cớ xâm lăng Cam Bốt năm 1978, CSVN đã đạo diễn tấn thảm kịch cực kỳ dã man, tàn bạo và ghê tởm. Đó là, đêm 18/4/1978, VC đã tập trung mọi người vào các chùa và trường học, không phân biệt già trẻ lớn bé nam nữ và tắm máu 3,157 dân làng Ba Chúc ở biên giới Việt Miên rồi đổ tội cho Khmer Đỏ. Hành động ném đá dấu tay của bọn VC giết người nêu trên là để đánh lừa dư luận. Hành động ấy đã đến lúc cần phải được cho ra ánh sáng để công luận xét xử.
Tội ác kế tiếp là đảng CSVN đã bán đất đai và nhượng biển của tổ tiên cho Trung Cộng. Tội ác ấy đã được Thủ Tướng CSVN Phạm văn Đồng chính thức công nhận qua văn thư nhượng đảo và biển gửi cho Thủ Tướng Trung Cộng Chu ân Lai ngày 14/9/1958: "Chính Phủ VNDCCH ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4/9/1958 của Chính Phủ Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, quyết định về hải phận của Trung Quốc về Hoàng Sa và Trường Sa". Với bản chất bán nước của CSVN, ngày 30/12/1999, Hànội đã bí mật ký kết với Trung Cộng Hiệp Định Về Biên Giới Trên Đất Liền. Và ngày 25/12/2000 ký Hiệp Định Phân Định Vịnh Bắc Bộ và Hiệp Định Hợp Tác Nghề Cá Trong Vịnh Bắc Bộ. Qua những hiệp định này, Việt Nam đã bị mất về tay Trung Cộng 720 Km vuông biên giới phía bắc VN, và 11.000 Km vuông Vịnh Bắc Việt, mất nguồn cá và các loại hải sản quan trọng nuôi sống dân VN, và mất tìềm năng dầu khí dưới lớp thủy tra thạch trong vịnh. Tội ác bán nước được tiếp diễn khi VC bắt bỏ tù Luật Sư trẻ tuổi Lê Chí Quang khi ông kêu gọi nhà cầm quyền hiện nay trong tiểu luận nổi tiếng "Hãy Cảnh Giác Với Bắc Triều".
Hiện tại, từ kế hoạch xuất cảng lao động ra nước ngoài đến nạn buôn bán phụ nữ làm cô dâu Đại Hàn & Đài Loan cũng như nạn buôn bán trẻ em dưới vị thành niên sang Cambốt để làm điếm, mà VC chủ trương để lấy tiền bỏ túi, đang là mối sỉ nhục lớn cho dân tộc VN mà những ai quan tâm đều cảm thấy đau xót. Rõ ràng là nhà nước VC không quan tâm đến dân tộc và đất nước mà chỉ quan tâm làm sao giữ được độc quyền cai trị để có đặc quyền đặc lợi.
Tổng quát, kể từ khi HCM áp đặt chủ nghĩa CS phi nhân bản phản dân tộc trên đất nước ta năm 1930 cho đến nay, Đảng CSVN đã gieo rắc biết bao tai họa cho dân tộc và đất nước mà hậu qủa hiện nay là sự suy đồi về cả vật chất lẫn tinh thần với sáu nan đề chính mà dân tộc VN phải đối diện và giải quyết. Đó là: tàn phá môi sinh, băng hoại đạo đức, phân cực giầu nghèo, thiệt hại lãnh thổ, bất công xã hội, và thất thoát tài sản quốc gia.
Điều đau xót và đáng quan tâm mà mọi người Việt Nam yêu nước phải suy nghĩ là hiện tại dân tộc và đất nước VN nghèo nàn và tụt hậu nhất so với các nước láng giềng. Chính Thủ Tướng VC Phan văn Khải trong kỳ họp Trung Ương Đảng CSVN từ 6-13/1/04 đã thú nhận trước cử tọa: "...VN cần 20 năm nữa mới theo theo kịp Thái Lan...", nên nhớ Thái Lan trước năm 1975 chả hơn gì nếu không muốn nói là thua VNCH. Tháng 9/05, cũng chính Khải tái xác nhận trước nhiều viên chức chính phủ và một số nhà kinh doanh tại Hànội là VN cần 15 năm nữa mới theo kịp Thái Lan. Ông Khải đưa ra những dữ kiện để hỗ trợ cho kết luận trên như phiá VN có lợi tức bình quân đầu người (BQĐN) là 400 dollars/năm với tỉ số phát triển là 8%, trong khi Thái Lan có lợi tức BQĐN là 1650 dollars/năm với tỉ số phát triển là 5%. Thật ra qua hai lần thú nhận trên ta thấy rõ ông Khải có ba điều sai mà ông ta không biết, Thứ nhất, chưa đầy hai năm (1/04-9/05) mà VN đã phát triển và rút ngắn khoảng cách với Thái Lan được ba năm mà không chứng minh được là không đúng. Thứ hai, khi có tiền thì sẽ đẻ ra tiền, Thái Lan giầu hơn VN, họ sẽ dùng tiền đó để phát triển nhanh hơn VN gấp nhiều lần, nghĩa là BQĐN của họ sẽ tăng chứ không phải mãi mãi là 1650 đôla /năm để chờ ta theo kịp họ sau 15 năm. Thứ ba, nếu ta lấy các dữ kiện ông Khải cung cấp để làm bài toán thì ta có kết qủa là cần hơn 50 năm chứ không phải 15 năm với điều kiện là các số đó không thay đổi, đây là điều không thể xẩy ra.
Có một điều chúng ta cần quan tâm là lãnh đạo VC xuất thân từ giới nông dân & công nhân như trên Mác đã khẳng định, họ chỉ có khả năng bắn giết chứ không có khả năng xây dựng đất nước vì kiến thức kém, nên đất nưóc bị tụt hậu như ngày nay là lẽ đương nhiên, và ông Khải có nhận thức sai cũng chỉ là điều dễ hiểu.
Qua những dữ kiện trên, chúng ta thấy tội ác mà CSVN đã phạm thật vô cùng to lớn, và những tội ác ấy vẫn tiếp tục tái diễn nếu ngày nào CSVN vẫn còn thống trị dất nước. Đây là điều không một người dân VN nào có thể chấp nhận kể cả những đảng viên VC yêu nước dù dã thức tỉnh hay chưa. Điều quan trọng là phải làm sao để mọi người VN nhìn ra để không vô tình tiếp tay nuôi sống chế độ này. Khi mọi người nhìn thấy tầm mức tai hại của những tội ác này thì sẽ nỗ lực tiêp tay gỡ bỏ nó. Mặt khác, với một đất nước mà đa phần là giới trẻ trong khi cộng đồng ở hải ngoại đã bước sang thế hệ thứ ba, thì nhu cầu soi rọi sự thật lịch sử để giới trẻ thấy rõ tội ác của CSVN; và giai đoạn đen tối nhất của lịch sử đất nước trong 7 thập niên qua cần phải được chấm dứt, để đất nước có điều kiện tiến lên ngang hàng với thế giới trong thế kỷ 21 này. Đây là trách nhiệm nặng nề của tất cả con dân VN yêu nước.
Đối với thế giới, những tội ác của CSQT cũng đã gây khốn khổ cho nhân loại không ít, và những tội ác ấy cũng đã bị nhiều người kết án. Trong tài liệu "Sách Đen Về Chủ Nghĩa Cộng Sản" của sử gia Pháp là ông Stephane Courtois, giám đốc nghiên cứu thuộc Trung Tâm Quốc Gia Nghiên Cứu về Khoa Học của Pháp, ông Stephane đã vạch ra một cách chính xác về tội ác của CS. Đây là một bức tranh đen tối của lịch sử nhân loại mà theo ông, phải vạch ra để trả lại danh dự cho những người đã chết vì chủ nghĩa CS. Sau khi liệt kê những lãnh tu. CS tàn ác nổi tiếng trên thế giới như Lenine, Staline, Mao, Hồ chí Minh, Castro v.v..., ông đưa ra nhận xét: "... Vượt lên trên mức độ tội ác cá nhân hoặc tàn sát cục bộ địa phương theo hoàn cảnh, các chế dô. CS củng cố quyền hành bằng cách nâng việc tàn sát quần chúng lên hàng chính sách cai trị..."
Ngày 25/1/06 vừa qua, Hội Đồng Âu Châu (HĐÂC), một cơ chế gồm 46 nước thành viên, đã thông qua bản Nghị Quyết 1481, nhấn mạnh đến nhu cầu cả nhân loại cần lên án và phơi bầy các tội ác của những chế độ cộng sản toàn trị. Mặc dù Trung và Đông Âu không còn CS, nhưng HĐÂC vẫn có nhu cầu này vì những tội ác CS vẫn chưa được điều tra và những hung thủ chưa bị đem ra xét xử trong khi một số nước vẫn còn bị thống trị của bọn CS ác ôn này nên vẫn là mối đe dọa cho cả nhân loại. Đối với người VN, nhu cầu lên án những tội ác của chế đô. CS không những để cho dư luận toàn thế giới biết dến, mà còn cho chính người VN, nhất là những người còn mơ hồ về tội ác của CSVN giác ngộ. Một lần nữa, kẻ viết xin mọi người cùng tiếp tay phổ biến rộng rãi Nghị Quyết 1481, Qúi vị có thể vô web: queme.com để lấy tài liệu nghị quyết này.
Tháng 12/05 những nhà đấu tranh cho dân chủ của Trung Quốc mới ra mắt một cuốn sách tại Hoa Thịnh Đốn. Sách có tên là "Cửu Bình" tức là chín bài bình luận về những tội ác của chính quyền Cộng Sản Trung Quốc kể từ khi chúng thống tri. Trung Hoa, mà tác gỉa là những người có qúa khứ là cộng sản. Trong cuốn đó đã lột hết tất cả những sự lưu manh tàn ác đối với dân tộc Trung Hoa của đảng CS Trung Quốc. Sách được đưa lậu vào lục địa từ Hồng Kông và bí mật chuyển đến tay những đảng viên cộng sản. Kết qủa là chỉ trong vòng một năm rưỡi đã có sáu triệu rưỡi (6.5 triệu) đảng viên, tức khoảng 10% đảng viên trả lại thẻ đảng. Đây là một kết qủa ngoài dự trù. Việt Nam chúng ta hiện nay cũng không thiếu những nhà đấu tranh cho dân chủ mà qúa khứ cũng từng là đảng viên của CSVN như ông Hoàng Minh Chính, Phạm quế Dương, Bùi Tín v.v... mà đa số là những người đã có những bài viết giá trị. Nếu tất cả chúng ta, mỗi ngừơi một tay cùng tìm cách chuyển những bài viết của họ vào trong nước cho cán bộ đảng viên VC cùng đọc thì tôi tin cũng sẽ có những người trả lại thẻ đảng như đảng viên Trung Cộng đã làm. Hàn Phi Tử có câu: "Nước mất mà không biết là bất trí. Biết mà không lo liệu là bất trung. Lo liệu mà không liều chết là bất dũng". Qua gần 5000 năm giữ nước và dựng nước, cả ba cái bất trên, dân tộc anh hùng Việt Nam không có cái nào cả.
Từ hồi chủ nghĩa CS xuất hiện trên trái đất gần 100 năm nay, chủ nghĩa ấy đã giết hại hàng trăm triệu sinh linh trên thế giới. Riêng tại Việt Nam hàng triệu đồng bào thân yêu ruột thịt của chúng ta cũng bị chết tức tưởi bởi chủ nghĩa phi nhân tàn bạo này. Chính vì nhận thức chính xác như vậy, nên Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã gọi chủ nghĩa CS là "Con Quái Vật" (Monster). Tôi đồng ý với danh từ ấy.
Posted by sgpn at 7:20 PM
Labels: Toi ac Cong San
LÍNH MỸ RA TAY CỨU
DÂN VIỆT, MỘT GIỐNG DÂN KHÁC GIỐNG NÒI VỚI MÌNH..
A PICTURE
SAYS A THOUSAND WORDS
Hình Dung Lịch Sử và Tình Người Trong Cuộc Chiến Ý Thức Hệ
Hình Dung Lịch Sử và Tình Người Trong Cuộc Chiến Ý Thức Hệ
Người
lính Hoa Kỳ tại Miền Nam Việt Nam: tay súng …
…tay bồng
… những
nạn nhân chiến tranh
Người lính
Hoa Kỳ tại Miền Nam Việt Nam [1965-1973] …
… tay
súng, tay bồng những nạn nhân chiến tranh
… những nạn nhân chiến
tranh
… những nạn nhân chiến
tranh
… những nạn
nhân chiến tranh
… kể cả
khi PFC. John Stananback cõng trên lưng người lính Việt cộng đến một trạm Y tế
cấp cứu gần Bàu Bàng
A PICTURE
SAYS A THOUSAND WORDS
Hình Dung Lịch Sử và Tình Người Trong Cuộc Chiến Ý Thức Hệ
tại Miền Nam Việt Nam
Hình Dung Lịch Sử và Tình Người Trong Cuộc Chiến Ý Thức Hệ
tại Miền Nam Việt Nam
Trong khi đó, VC
thì lại ra tay.. giết hại dân Việt, cùng một chủng tộc giống nòi với mình!
|
Năm
1965: 2 photos này là diễn biến cuộc khủng bố của Việt cộng bằng bom mìn cài
trong chiếc xe hơi rồi cho nổ. Hiện trường là trước tòa nhà Quốc Hội của miền
Nam Việt Nam (nay là nhà hát Sài Gòn). Bên kia đường là thương xá TAX, nơi có
đông đảo dân Sàigòn đi dạo để mua sắm. Bao nhiêu nạn nhân là dân thường, đàn
bà con nít điều đó không quan trọng. Trọng tâm của quân khủng bố VC là gây
tiếng vang nhằm tạo sức ép với Thế giới và ngay cả chính quyền Sàigòn, kể cả
khủng hoảng tinh thân người dân miền Nam.
Việt Cộng đặt mìn để giết
dân Việt cùng màu da
Việt cộng khủng bố, dân
lành lãnh đủ.
Cộng sản .... những tên
khủng bố độc ác .... giết dân mình
On Christmas Eve 1964
(24.12.1964), Vietcong terrorists bombed a hotel in Saigon.
Thành
phố Huế, các nạn nhân của Tết Mậu
Thân 1968 Huế đang tìm thân nhân trong 1 hố chôn các nạn nhân Tết Mậu Thân!
Việt cộng lừa gạt bộ đội miền Bắc đi cứu nhân dân miền Nam như thế này sao?
Kẻ nào âm mưu hòa hợp hoà giải với Việt cộng là phản bội nhân dân và Tổ
quốc!!!
Nạn
nhân bị trói trước khi bị hạ sát ở Huế! Việt cộng lén lút xâm nhập miền Nam.
Để không bị lộ, Việt cộng giả bộ mẹ mẹ con con... Bản chất ác quỷ đã lộ ra
trong sự xảo trá cho dân ăn Tết Mậu Thân 1968 như thế này đây!
Các
bộ đội Việt cộng trẻ cũng bị xích chân vào xe tăng trong lúc ra trận, để bắt
buộc chỉ có đánh nếu hy vọng sống sót... Việt cộng phục vụ cho chủ nghiã vô
sản Quốc tế coi mạng dân chúng như cỏ rác (Biển người trong trận Charlie).
Three
years earlier, the Viet Cong terrorists told civilians living in the Duc Duc
Refugee Village that a March 4, 1968 attack on Duc
Duc was to force the people to return across the river to the Arizona
area and grow rice. Since the people of Duc Duc never listened to the Viet
Cong terrorists, the village was burned to ashes on
March 30, 31 1971. Hundreds of innocent men, women and children
were killed, wounded and reported missing. These people were killed, because
they chose to live near the 5th Marines Combat Base. Where they enjoyed some
freedoms for their families...
|
Quê Hương &
Chủ Nghĩa
|
Thi
Ca
|
Tác
Giả : Nguyễn Quốc Chánh, Saigon
|
Thứ
Năm, 22 Tháng 4 Năm 2010 12:04
|
Một bài thơ viết từ SAIGON rất hay…giới trẻ cần quan tâm.
Chủ nghiã dạy em, thù hận hờn căm
Chủ nghiã dạy em, độc ác bất nhân Chủ nghiã dạy em, lọc lừa xảo trá Chủ nghiã dạy em, dối gian trăm ngả
Chủ nghiã dạy em, bội phản vong ân
Chủ nghiã dạy em, giết chết lương tâm
Chủ nghiã dạy em, vô thần đấu tố Chủ nghiã mù, rước voi dày mả Tổ
Chủ nghiã ngu, thờ đồ tể ngoại bang
Chủ nghiã bưng bô, xây dựng thiên đàng Chủ nghiã lừa em, những con bò sữa Chủ nghiã bất lương, ma cô nhà chứa
Chủ nghiã tú bà, dụ dỗ thơ ngây
Chủ nghiã cò mồi, vơ vét luôn tay Chủ nghiã cai thầu, bán buôn Tổ-Quốc Chủ nghiã lưỡi câu, móc mồi dân tộc
Chủ nghiã bịp lừa, bánh vẽ tự do
Chủ nghiã cá ươn, tư tưởng vong nô Chủ nghiã chết đi, Quê Hương vẫn sống
Ai nhân danh hạnh phúc
Thứ hạnh phúc ngục tù
Ai nhân danh dân chủ
Thứ dân chủ si ngu
Ai nhân danh chân lý
Thứ chân lý đui mù
Bao nhiêu năm, ai nhân danh chủ nghiã,
Tự-Do xích xiềng, Dân-Chủ dối gian Mác-Lênin, đâu phải người Việt Nam!
Sự thật đó có làm em đau nhói ?
Vẫn chập chờn lượn bay bầy quạ đói Chồn cáo kia có rình rập trước sau
Ngẩng mặt cao và đừng sợ đớn đau
Đứng lên em bằng tâm hồn biển động.
Em đứng lên như đại dương dậy sóng
Tiếng sét thần tuổi trẻ nổ ầm vang
Những tượng hình, chủ nghiã, phải tiêu tan
Cây Dân-Chủ bừng lên ngàn sức sống,
Em bây giờ khôn lớn
Mắt rực lửa yêu thương, Biết đâu là sự thật Em tìm thấy con đường. Tự-Do sẽ nở hoa Trên quê hương khốn khó
Anh như con ngựa già
Vẫn cúi đầu kiên nhẫn Đốt những đám cỏ khô Dọn đường cho em đi làm lịch sử
Nhà thơ Nguyễn Quốc Chánh sinh năm 1958 ở Bạc Liêu, hiện sống
tại Sài Gòn. Tác giả của nhiều tập thơ như Ðêm mặt trời mọc, Khí hậu đồ vật
và Của căn cước ẩn dụ, và Ê, tao đây. Thơ của ông đã được nhiều tác giả dịch
ra tiếng Anh. Trong bài phỏng vấn dành cho nhà văn Vi Ký, nhà thơ Nguyễn Quốc
Chánh nhận xét về đảng Cộng Sản:
“Ðảng Cộng sản thắng Tây và Mỹ bằng máu của dân tộc, bằng vũ
khí của Nga và Tàu, rồi nộp “độc lập dân tộc” cho cộng sản Tàu và Nga. Ai chỉ
ra tình trạng thế chấp và bán đứng đó đều bị cho là phản động. Kẻ phản động
có thể gây tai họa cho Ðảng nhưng lại là phúc của dân.
Những ai vì Ðảng sẽ kết án kẻ phản động, còn những ai vì con
người thì sẽ hoan hô kẻ phản động. Hãy nhớ câu nói lịch sử của ông Nguyễn Văn Thiệu: “Ðừng tin
những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn những gì cộng sản làm”.
(Gửi tuổi trẻ Việt Nam)
Em hãy ngồi xuống đây
Anh kể câu chuyện này
Trên cánh đồng cỏ cháy
Ngậm ngùi như khói bay
Con ngựa già một đời
Chưa thấy được ngày vui Mắt mỏi mòn trông đợi Những mầm cỏ xanh tươi.
Đã bao nhiêu năm rồi
Hướng nhìn về xa xôi Tâm tư đau nhức nhối Cuộc đời vẫn nổi trôi
Em nhìn về tương lai
Cố dấu tiếng thở dài Mắt dường như ngấn lệ Có phải vì khói cay?
Em thấy đó, trên đường đi không đến,
Quê hương đau, chồn cáo vẫn nghêng ngang Những con thú người nhảy múa kiêu căng Ngửa mặt hú một bài ca chủ nghiã. Ngôn ngữ văn nô, đỉnh cao trí tuệ, |
Nguyễn Quốc ChánhMh
Những sự thật không thể chối bỏ (phần 1)
Đặng Chí Hùng (Danlambao) - Lời đầu tiên, tôi xin gửi lời cám ơn chân thành đến Dân Làm Báo và bạn đọc. Trên tinh thần dân chủ chúng ta đang hướng tới, tôn trọng tất cả các ý kiến trái chiều, dân chủ có nhiều con đương, mỗi người chúng ta có quyền đưa ra con đường đó để bạn đọc và nhân dân lựa chọn. Sự lựa chọn của nhân dân là ý kiến cuối cùng về con đường của dân tộc. Với tinh thần đó, tôi mong mọi người đọc hãy tiếp thu bài viết như một ý kiến cá nhân của tôi. Và như đã nói ở những bài trước, con đường dân chủ tôi chọn là con đường không có cộng sản, không còn cộng sản dựa trên nguyên tắc khơi lại sự thật, chấn hưng dân trí. Có người biện luận ông Hồ không phải là Thánh thì có cái sai, nhưng cái sai của ông không phải chỉ một lần, một lỗi, nó thành hệ thống. Vậy chúng ta không thể bỏ qua nhằm trả lại sự thật cho lịch sử.
Sau đây là bài đầu tiên của tôi về vấn đề này với nội dung
nói về một tấm bình phong bấy lâu của đảng cộng sản Việt Nam và những kẻ dân
chủ cơ hội.
Thực ra những vấn đề tôi nêu lên và loạt bài này không phải
là mới mẻ, nhiều người đã đề cập. Nhưng tôi xin phân tích, đánh giá trên cách
nhìn mới và phân tích ý kiến của cá hai bên: Phản đối và ủng hộ nhân vật HCM.
Qua đó chúng ta có thể thấy rõ sự thật của vấn đề nhằm trả nó về với chân giá
trị vốn có đã bị đánh cắp lâu nay.
Sự thật thứ nhất: Bác đi tìm đường cứu nước
hay cứu bác?
Trong chuỗi sự kiện về ông Hồ, xin bắt đầu từ việc đầu tiên
đó là việc ông ta đi “tìm đường cứu nước”. Sự việc này sẽ xoay
quanh lá thư của ông xin học trường thuộc địa của Pháp. Tôi xin xoay quanh hai
vấn đề là: Có hay không là thư đó và ông viết thư với mục đích gì?
Ngày 31-5-2011, tại Sài Gòn đã diễn ra cuộc Hội thảo với chủ
đề “Chủ tịch Hồ Chí Minh - Hành trình tìm đường cứu nước”. Cuộc hội thảo
do các cơ quan sau đây đứng ra tổ chức: Thành ủy đảng CSVN TpHCM, Ban Tuyên
giáo Trung ương, Học viện Chính trị Hành chính Quốc gia Hồ Chí Minh, Bộ Văn hóa
- Thể thao và Du lịch. Những cơ quan trong ban tổ chức cuộc hội thảo đều tầm cỡ
khá cao trong nước, nên cuộc hội thảo quy tụ nhiều nhân vật quan trọng của
CSVN, kể cả cựu tổng bí thư Lê Khả Phiêu, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Trước hết là nguyên văn lời trong sách Lịch sử Việt Nam của
các tác giả là người của đảng cộng sản đã viết về sự kiện thanh niên Nguyễn Tất
Thành xuống tàu Amiral Latouche-Tréville ngày 5-6-1911 để ra đi như sau:
“Sự thất bại của các phong trào Đông Du, Đông Kinh Nghĩa
Thục của cuộc vận động Duy Tân và phong trào chống thuế ở các tỉnh Trung Kỳ mà
Người (Hồ Chí Minh) từng tham gia khi đang học ở trường Quốc Học Huế, đã thôi
thúc Người hướng về các nước Tây Âu, mong muốn được đến “tìm xem những gì ẩn
giấu đằng sau những Tự do, Bình đẳng, Bác ái”. Sau khi rời Huế vào Phan Thiết …
Được ít lâu, lấy tên là Văn Ba, Người xin làm phụ bếp trên chiếc tàu thủy Đô
đốc La Tusơ Tơrêvin (La Touche Tréville), thuộc hãng vận tải hợp nhất của Pháp,
để đi ra nước ngoài “xem nước Pháp và các nước khác làm như thế nào rồi sẽ trở
về giúp đồng bào…”
(Nguyễn Khánh Toàn và một nhóm tác giả, Lịch sử
Việt Nam, tập 2, Hà Nội: Nxb. Khoa học Xã hội, 1985, tr. 145).
Ngoài ra trong sách Chủ Tịch Hồ Chí Minh, tiểu sử và sự
nghiệp của nhà xuất bản Sự Thật giải thích sự ra đi của Hồ Chí Minh cũng có nội
dung gần giống như sau:
“… Ít lâu sau, Hồ Chủ tịch vào Sài Gòn. Nam Kỳ dưới chế độ
thuộc địa cũng chẳng khác gì Trung Kỳ dưới chế độ bảo hộ và Bắc kỳ dưới chế độ
nửa thuộc địa, nửa bảo hộ. Ở đâu nhân dân cũng bị áp bức, bóc lột, đồng bào
cũng bị đọa đày, khổ nhục. Điều đó càng thôi thúc Hồ Chủ tịch đi sang các nước
Âu tây để xem nhân dân các nước ấy làm như thế nào mà trở nên độc lập, hùng
cường, rồi sẽ trở về “giúp đỡ đồng bào” đánh đuổi thực dân Pháp. Ý định ấy của
Người (HCM) đã dẫn Người từng bước đi tới tìm một phương hướng mới cho sự
nghiệp cứu nước của nhân dân ta.” (Ban Nghiên cứu Lịch sử đảng
trung ương, Chủ tịch Hồ Chí Minh, tiểu sử và sự nghiệp, in lần thứ tư (có xem
lại và bổ sung), Hà Nội: Nxb. Sự Thật, 1975, tr. 15).
Trong sách Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ
Chủ Tịch, cũng do nhà xuất bản Sự Thật ấn hành, trả lời phỏng vấn của
tác giả Trần Dân Tiên, Hồ Chí Minh nói về lý do ra đi như sau: “…Tôi muốn đi
ra nước ngoài, xem nước Pháp và các nước khác. Sau khi xem xét họ làm như thế
nào, tôi sẽ trở về giúp đồng bào chúng ta…” (Trần
Dân Tiên, Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ Tịch, Hà Nội: Nxb. Sự
Thật, 1976, tr. 13).
Ở đây có điều oái oăm: Trần Dân Tiên chính lại là Hồ Chí
Minh. Ông Hồ dùng một tên khác viết sách tự ca tụng mình. Sở dĩ nói oái oăm
là ở Việt Nam cũng như trên thế giới, có nhiều người viết sách về hoạt động của
mình, đôi khi để tự khen mình, hoặc để biện hộ cho những việc làm của mình,
nhưng họ đều đề tên thật, chịu trách nhiệm về những điều họ viết. Chỉ có ông Hồ
Chí Minh là dùng một tên khác tự ca tụng mình.
Như vậy có thể kết luận, qua các sách của nhà cầm quyền cộng
sản và qua chính những lời viết của Hồ Chí Minh, ông ta đi ra nước ngoài nhắm
mục đích tìm đường cứu nước. Nhưng sự thực có phải vậy hay không?
Bức thư xin học trường thuộc địa Pháp
Đây là vấn đề thứ nhất. Tại sao Bác Hồ yêu nước, có tinh
thần chống Pháp từ bé lại xin gia nhập trường thuộc địa này? Trong khi đó ngôi
trường lại là nơi đào tạo quan lại nhằm thực hiện chính sách thực dân của Pháp
ở Việt Nam.
Đây là hình ảnh về hai bức thư đó:
Đó là hình ảnh về hai bức thư mà trên internet bấy lâu nay
không thiếu. Nó có thật hay không? Tôi xin trả lời là có thật vì đó là điều
công nhận của cả hai bên.
Đầu tiên là phía “lề trái”: vào tháng 02/1983, hai sử gia
VN, tiến sĩ Nguyễn Thế Anh và Vũ Ngự Chiêu, đã công bố khắp thế giới, một tài
liệu vô cùng quan trọng, tại văn khố Pháp duy nhất liên quan tới giai đoạn 1911
của Nguyễn Tất Thành. Đó là 2 lá thư xin nhập học Trường Thuộc Địa (Ecole
Coloniale) viết ngày 15/09/1911 và một lá viết tại New York ngày 15/12/1912.
Điều này chứng tỏ rằng Nguyễn Tất Thành, bỏ nước ra đi chỉ với mục đích tìm
đường làm quan (làm Việt Gian tay sai cho Pháp) để giải quyết chuyện cơm ăn áo
mặc của riêng mình, chứ không hề có ý định cứu nước giúp dân như Trần Dân Tiên
và báo của đảng cộng sản từng viết sách ca tụng.
Nhưng để chứng minh cho đây là 2 lá thư có thật, tôi xin dẫn
chứng về sự công nhận của bên “lề phải”:
Trên trang chủ của Sachhiem.net có bài Phản hồi của một vị
xưng là giáo sư Trần Chung Ngọc, ông này là người của đảng cộng sản. Bài phản
hồi của ông ta về những điểm trong DVD “Sự thật về HCM”. Sau đây là nguyên văn
đoạn ông ta viết về lá thư: “DVD đưa ra một tài liệu, bức thư của Hồ Chí
Minh xin học ở trường thuộc địa, và đã bị giám đốc trường nầy từ chối không cho
học, để chứng minh rằng mục đích của ông Hồ không phải là xuất ngoại để cứu
nước mà để tìm đường làm ăn. Bức thư được ông Nguyễn Gia Phụng dịch ra tiếng
Việt và đọc trong DVD. Nhưng đưa ra tài liệu này, những người làm DVD không
nghĩ đến phản tác dụng của nó. Thứ nhất, họ không tìm hiểu tại sao giám đốc trường
thuộc địa lại từ chối đơn xin học của ông Hồ với lý do rất đáng buồn cười: “Mục
đích của ông tới đây là để kiếm sống chứ không phải là để đi học”. Như vậy
ông này công nhận sự có thật của lá thư với nội dung xin học của ông Hồ. Phần
nội dung tôi xin trình bày sau.
Thứ hai đó là trên tranh chủ có cái tên rất “Fan club” của
HCM: http://thehehochiminh. wordpress.
com/2010/01/03/1911_lathu_truong_thuocdia/
Có đoạn nói về tác giả nước ngoài, cả bài viết trên trang đó
và ký giả nước ngoài đều công nhận bức thư đó là có thật:
William J. Duiker viết về Lá thư Nguyễn Tất Thành xin vào
học trường thuộc địa (1911)
Theo W. J. Duiker, đây là một lá thư do Nguyễn Tất Thành
viết. Tuy nhiên, trong “Hồ Chí Minh toàn tập”, không thấy có lá thư này. Để tạo
điều kiện bạn đọc tiếp cận và nghiên cứu, chúng tôi trích đăng ý kiến của W. J.
Duiker. Hoan nghênh bạn đọc phản hồi về lá thư theo địa chỉ email:
info@thehehochiminh. net
Anh Thành đã trở lại tàu trước khi tàu nhổ neo; tàu đã đến
Cảng Le Havre ngày 15.7, và vài ngày sau đã đến Cảng Dunkerque và cuối cùng trở
lại Marseilles, và ở đó cho đến giữa tháng 9. Tại đây, anh đã viết một bức thư
gửi cho Tổng thống nước Cộng hòa Pháp. Vì đây là một sự kiện đáng chú ý, tôi
xin chép toàn văn thư này…
Tôi xin nêu ra dẫn chứng của cả hai phía phê phán và ủng hộ
ông HCM để thấy rằng 2 bức thư đó là có thật chứ không phải bịa đặt.
Bác viết gì trong thư?
Nội dung của 2 bức thư là khá giống nhau, tôi cũng xin ghi
ra đây phần dịch của cả hai phía ủng hộ và không ủng hộ để bạn đọc thấy .
Trước tiên là lời trên trang:
Có nội dung như sau về bức thư thông qua lời dịch của
WILLIAM J. DUIKER
Marseilles
Ngày 15 tháng Chín năm 1911
Thưa Ngài Tổng thống!
Tôi xin hân hạnh yêu cầu Ngài giúp đỡ cho tôi được vào học
nội trú tại Trường Thuộc địa.
Hiện nay, để nuôi thân, tôi đang làm việc cho công ty
Chargeurs Réunis (Tàu Amiral Latouche – Tréville). Tôi hoàn toàn không còn
nguồn lực nào và rất thiết tha muốn có học vấn. Tôi muốn trở nên có ích cho
nước Pháp trong quan hệ với đồng bào tôi và đồng thời mong muốn đồng bào tôi
thu lợi được từ học hành.
Quê tôi ở tỉnh Nghệ An, Trung Kỳ. Với hy vọng rằng Ngài sẽ
phúc đáp theo hướng thuận lợi đề nghị của tôi, tôi xin Ngài Tổng thống nhận sự
biết ơn sâu sắc của tôi.
Nguyễn Tất Thành
Sinh tại Vinh, 1892
Con trai của Ông Nguyễn Sinh Huy (tiến sĩ văn chương)
Học sinh tiếng Pháp và chữ nho
Còn sau đây là nội dung của nó dưới bút dịch của những người
“lề trái”. Trong bài “Từ mộng làm quan đến đường cách mạng Hồ Chí Minh và
Trường Thuộc Địa”, hai tác giả Nguyễn Thế Anh và Vũ Ngự Chiêu đã dịch như
sau:
“Tôi xin trân trọng thỉnh nguyện lòng hảo tâm của ông ban
cho tôi đặc ân được nhận vào học nội trú Trường Thuộc Địa.
Tôi hiện đang làm công trong công ty Chargeurs Réunis để
sinh sống (trên tàu Amiral Latouche-Tréville).
Tôi hoàn toàn không có chút tài sản nào, nhưng rất khao khát
học hỏi. Tôi ước mong trở nên hữu ích cho nước Pháp đối với đồng bào tôi, đồng
thời làm thế nào cho họ hưởng được ích lợi của nền học vấn…” (Đặc
san Đường Mới, số 1, Paris, tt. 8-25)
Như vậy rõ ràng về nội dung của cả lề phải và lề trái đều
giống nhau. Đó là sự thật mà đảng cộng sản hoặc những người dân chủ cơ hội phải
chấp nhận.
Trên thực tế 2 lá thư trên đều bị bác bỏ, Nguyễn Tất Thành
tiếp tục hành nghề trên các tàu biển. Ngày 15-12-1912, từ New York, Hoa Kỳ,
Nguyễn Tất Thành gởi đến viên khâm sứ Pháp tại Huế một lá thư rất thống thiết
xin một đặc ân là ban cho cha Nguyễn Tất Thành là Nguyễn Sinh Sắc, một chức
việc nhỏ như giáo thụ hay huấn đạo, để ông nầy có điều kiện sinh sống trong hoàn
cảnh cha của Nguyễn Tất Thành nghèo túng sau khi bị cách chức quan (do đánh
chết người): “… cầu mong Ngài (chỉ khâm sứ Pháp) vui lòng cho cha tôi (cha
của Thành tức Nguyễn Sinh Sắc) được nhận một công việc như thừa biện ở các bộ,
hoặc huấn đạo, hay giáo thụ để cha tôi sinh sống dưới sự quan tâm cao quý của
Ngài…” (Thành Tín (tức Bùi Tín), Mặt thật,
California: Nxb. Saigon Press, 1993, tt. 95-96).
Vậy bản chất của việc Bác đi không phải là tìm đường cứu
nước mà bác đi là vì mưu sinh. Chuyện mưu sinh là chuyện thường của con người.
Nhưng ông Hồ và đảng cộng sản đã bịa đặt và thần thánh hóa nó thành cứu nước.
Tuy nhiên về phía ủng hộ ông Hồ lại có những lập luận như
sau; như lời của ông Trần Chung Ngọc có viết: “Sở dĩ trường thuộc địa bác
đơn xin học của ông Hồ vì trong đơn ông Hồ “đã dại dột” viết rõ là mục đích của
ông là có thể dùng nền học vấn để giúp ích cho đồng bào của ông, để cho họ được
hưởng những hữu ích của nền học vấn mà ông thu thập được [“Je désirerais devenir utile à la France vis à vis de mes
compatriotes et pouvoir en même temps les faire profiter des bienfaits de
l’instruction”]. Đó chỉ là một câu để có thể xin vào học trường thuộc
địa. Trường thuộc địa là để đào tạo những tay sai phục vụ cho nước Pháp, chứ
không phải để phục vụ cho dân thuộc địa. Giám đốc trường thuộc địa không phải
là không biết điều này, nên đã từ chối với một lý do vốn không phải là lý do,
vì nó rất vô lý.
Hay trên trang: http://thehehochiminh. wordpress.
com/2010/01/03/1911_lathu_truong_thuocdia/ có viết: Tuy nhiên,
qua việc anh Thành đã học tại Trường Quốc học ở Huế, ta thấy hành vi của anh
không có gì đáng ngạc nhiên. Sự thù địch của anh đối với ách thống trị thực dân
của Pháp ở Đông Dương dường như đã được xác định, song điều rõ ràng là anh vẫn
chưa quyết định nên đi theo con đường nào để giải phóng đất nước và, theo lời
kể của bản thân anh, anh vẫn thiết tha được học hành để nâng cao hiểu biết tình
hình.
Tôi xin chứng minh đó là những luận điệu biện hộ sai trái
cho sự thật của ông Hồ.
Xin nói sơ qua về ngôi trường này. Đây là ngôi trường được
thành lập năm 1885 để đào tạo các quan chức phục vụ cho chính quyền ở các nước
thuộc địa Pháp, trường Thuộc địa có bao gồm một “bộ phận bản xứ” dành cho thần
dân thuộc địa với khoảng 20 suất học bổng cho học sinh Đông Dương thuộc Pháp.
Việc ông Hồ lúc đó đã là thanh niên, có nhận thức rõ ràng về
ngôi trường đó là dĩ nhiên. Ông ta biết nó được sinh ra để đào tạo những kẻ đàn
áp nhân dân. Sao ông ta lại xin học? Ở Việt Nam, nhất là khi ông ra nước ngoài
có thiếu gì ngôi trường học văn hóa, nâng cao hiểu biết như lời các tác giả lề
phải biện hộ? Sao ông Hồ nhất định phải không chỉ một lần mà những hai lần cố
xin cho được vào ngôi trường xấu xa đó, không xin vào trường khác? Vậy mục đích
ơ đây không phải vào để “Tìm hiểu” mà là muốn làm quan kiếm miếng cơm. Mà quan
đó là quan “Ăn hiếp” nhân dân.
Ông Trần Chung Ngọc và các tác giả biện hộ về nội dung rằng
vị quan Pháp không cho học vì sợ ông Hồ học để nâng cao dân trí cho nhân dân.
Xin thưa các tác giả biện hộ cho ông Hồ. Đó là ông hiệu trưởng lúc đó có biết
ông Hồ là ai? Anh hùng nào mà sợ ông ta truyền đạt cho nhân dân chống Pháp?
Ngôi trường đó mở cho người Việt thì ông Hồ có học hay không cũng là chuyện
bình thường. Ông Hồ lúc đó chẳng là cái gì mà ông hiệu trưởng Pháp phải “sợ”
cả. Hơn thế nữa, bất cứ một lá đơn xin học nào, nhất là trường quan trọng như
trường thuộc địa lúc đó đều phải làm đơn với những quy định nhất định. Cái đơn
của ông Hồ cũng không là ngoại lệ, vậy thì việc nó viết “Tôi muốn trở nên có
ích cho nước Pháp trong quan hệ với đồng bào tôi và đồng thời mong muốn đồng
bào tôi thu lợi được từ học hành” cũng là điều bình thường chứ không phải
sự “dại dột” như ông Ngọc viết. Và bạn đọc có thể thấy môi quan hệ giữa Pháp và
nhân dân ta lúc đó là quan hệ của thực dân và nô lệ, vậy việc ông Hồ muốn giúp
“lợi ích” cho nước Pháp trong quan hệ chính là việc dùng chức quan (nếu có) để
thay người Pháp cai trị nhân dân.
Trên đây là sự thật đầu tiên về ông Hồ. Tôi dùng cả những
tài liệu, phân tích của hai phái ủng hộ và chống đối để chứng minh rằng: Ông Hồ
có viết thư xin học trường thuộc địa. Việc ông xin học ở đây nhằm làm quan, có
miếng cơm chứ ông chẳng có tư tưởng căm thù Pháp, không có ý định “tìm đường
cứu nước” như chính ông và đảng cộng sản đã bịa đặt.
Tại sao ông Hồ và đảng cộng sản lừa dối không công khai bức
thư? Tại sao ông đi kiếm ăn lại nói dối “Tìm đường cứu nước”? Đó chính
là sự lừa dối không thể chấp nhận được.
06/06/2012
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment