Một thế hệ không cúi
đầu
Ngô Nhân Dụng
Tìm đọc trên các tờ báo
ở trong nước bản tin về phiên tòa xử hai sinh viên Ðinh Nguyên Kha, Nguyễn
Phương Uyên, thấy mấy báo này đều không đăng tên họ của các vị quan tòa cũng
như tên người biện lý buộc tội. Nhà báo cẩn thận như vậy, chắc vì tội nghiệp cho
các viên chức này.
Họ được lệnh của đảng Cộng sản Việt Nam phải kết án hai sinh viên trẻ tuổi, mà có thể trong lòng chính họ cũng nghĩ rằng cả hai thực ra chẳng có tội nào cả. Hoặc các tờ báo được lệnh trên không loan báo tên tuổi quan chánh án, để các vị đồng nghiệp của họ sẽ không tìm cách từ chối khi được cấp trên ra lệnh ngồi xử những vụ tương tự.
Người ta sẽ ngần ngại đóng vai quan tòa bù nhìn xử một bản án rồi mang tiếng xấu suốt đời; mà cũng vì không ai muốn bị lịch sử ghi tên, không ai muốn con cháu mình sau này phải chia sẻ niềm xấu hổ vì cha ông mình đã chủ tọa một phiên tòa ô nhục. Giống như nhiều người Việt còn nhớ tên họ ông Poulet Osier, người ngồi ghế chánh án trong phiên tòa tại Yên Bái xử các liệt sĩ Việt Nam Quốc Dân Ðảng vào Tháng Ba năm 1930. Ông Osier đã tuyên bố 29 bản án tử hình và 33 người khổ sai chung thân. Sau đó, tổng thống Pháp ân xá, chỉ còn 13 liệt sĩ bị hành quyết, nhưng người Việt Nam cũng không bao giờ quên tên ông chánh án Tây này. Khi gặp một người Pháp mang tên Osier thì nhiều người Việt bây giờ vẫn có khi thắc mắc không hiểu ông, bà này có phải là con cháu cụ Poulet Osier ngày xưa hay không! Nếu như ông Osier là người Việt Nam thì chắc con cháu ông ta nhiều người sẽ đổi họ.
Thấy Nguyễn Phương Uyên và Ðinh Nguyên Kha tuổi còn trẻ lại nhớ các vị anh hùng Quốc Dân Ðảng năm 1930. Ðinh Nguyên Kha tuổi 25, còn Nguyễn Phương Uyên mới có 21. Các liệt sĩ Yên Bái cũng trẻ như họ. Nguyễn Thái Học khi khởi nghĩa cũng chỉ hơn Ðinh Nguyên Kha bây giờ hai tuổi. Phó Ðức Chính hơn Phương Uyên hai tuổi; khi bị tử hình ông không ký tên xin phúc thẩm, còn nói: “Ðại sự đã không thành! Chống án làm gì vô ích!” Hai phụ nữ tham gia phong trào thời đó, cô Giang và Cô Bắc bắt đầu hoạt động cách mạng từ năm 16, 18 tuổi. Ðời trước hay đời nay, tuổi trẻ nước ta không bao giờ thiếu người hào kiệt.
Nhìn hình ảnh hai bị cáo mặc đồng phục áo trắng, quần xanh như các học sinh, ai cũng cảm phục thái độ bình tĩnh của hai bạn trẻ đứng giữa rừng công an, trong phiên tòa cộng sản. Bà Nguyễn Thị Kim Liên, mẹ của Ðinh Nguyên Kha kể rằng, “Các con rất thoải mái, hiên ngang, ngẩng cao đầu. Hai con ngồi nhìn thẳng lên thẩm phán, không cúi mặt.” Họ đúng là thế hệ thanh niên không cúi đầu, làm đúng như câu thơ của Nguyễn Ðắc Kiên: “Hãy ngẩng mặt!” Bà Liên cho biết Kha thản nhiên “nói nó chống Ðảng thì không phạm tội... bản cáo trạng xem việc chống Ðảng là phạm tội thì nó không biết, vì không có luật nào nói như vậy.”
Bà Nguyễn Thị Nhung kể cô Phương Uyên, con gái bà, tự biện hộ nói rằng, “Tôi là một sinh viên có lòng yêu nước.
Nếu phiên tòa hôm nay kết tội tôi, thì mọi người trẻ sẽ sợ hãi và không còn dám bảo vệ chủ quyền của đất nước!” Bà Nhung cho biết cô con gái đã giải thích, “Chúng tôi làm để thức tỉnh mọi người trước hiểm họa Trung Quốc xâm lược đất nước.” Nhưng cô cũng nói, hành động của cô “xuất phát từ cái tấm lòng yêu nước nhằm chống cái xấu để làm cho xã hội ngày càng tốt đẹp tươi sáng hơn.”
Riêng thái độ hiên ngang của hai bạn trẻ trước tòa án cũng đã “giúp cho xã hội tốt đẹp, tươi sáng hơn.” Thanh niên Việt Nam từ nay có thể nhìn thấy tấm gương của họ để tự hỏi chính mình phải làm gì giúp cho xã hội tốt đẹp hơn.
Ðinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên chắc chưa có dịp đọc lịch sử phiên tòa xử các chiến sĩ Việt Nam Quốc Dân Ðảng năm 1930. Các vị liệt sĩ đời xưa đã chọn con đường bạo động nhưng trước tòa án thực dân Pháp họ cũng thản nhiên và khẳng khái như vậy. Một người nói: “Tôi chẳng có chân trong hội kín, hội hở nào cả! Tôi chỉ là người Việt Nam! Tôi có bổn phận phải đánh đuổi người Pháp để khôi phục lại nền độc lập cho tổ quốc tôi.” Chẳng khác gì Ðinh Nguyên Kha nói “Tôi không chống dân tộc, tôi chỉ chống Ðảng Cộng sản.” Một đảng viên Quốc Dân Ðảng khác còn nói: “Tôi không được tham dự vào cuộc tấn công đó, vì tôi đau mắt; nếu tôi không bị đau mắt nặng, thì tôi nhất định cũng làm như mọi người khác.” Một bị cáo mới 15 tuổi được gọi ra, đã khai: “Tôi giúp anh tôi làm một điều theo công lý.”
Ngày nay, các bạn trẻ không chọn con đường bạo động, vì phương pháp bất bạo động sẽ có hiệu quả hơn. Những luật sư Nguyễn Văn Ðài, Lê Thị Công Nhân, hay các bạn trẻ Huỳnh Thục Vi, Lê Công Ðịnh, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long, Nguyễn Tiến Trung, Phạm Chí Dũng đều chọn con đường tấn công ách chuyên chế bằng lý luận, bằng vận động người chung quanh, và sử dụng ngay hệ thống luật pháp của chế độ để thay đổi chế độ. Các luật sư của Ðinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên đã dùng lý lẽ để bắt buộc ủy viên chính phủ phải rút lại “tội chống Trung Quốc” trong bản buộc tội. Bằng hành động này, người ta đã chứng minh cho cả nước thấy Cộng sản Việt Nam đã coi việc “chống Trung Quốc” tức là “chống Ðảng,” không khác gì họ tự nhận chỉ là một chi nhánh của Ðảng Cộng sản Trung Hoa!
Ðiều đặc biệt là trong phiên tòa ở Long An vừa qua, chính quyền đã không dám trưng ra những “tang vật” dùng để buộc tội hai sinh viên Ðinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên. Tang vật rõ ràng nhất là những bản truyền đơn ngắn mà các sinh viên này đã in ra để phân phát. Chính quyền cộng sản không dám cho đọc trước tòa án những lời kêu gọi của “Tuổi Trẻ Yêu Nước” như các lời sau đây:
“Hỡi đồng bào Việt Nam hãy đứng lên chống lại bạo quyền độc tài Cộng sản Việt Nam... hãy đứng lên vì Tự Do, Nhân Quyền và Chân Lý!... Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi!” Và “Trung Quốc đang từng bước thôn tính nước ta, bọn chúng đang chiếm dần biển đảo của ta... Ðảng Cộng sản Việt Nam dâng hiến Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc và hàng ngàn cây số vuông đất biên giới cho Trung Quốc... Tổ quốc đang lâm nguy! Toàn dân hãy đứng lên cứu nước!”
Chắc chắn các tờ báo trong nước không dám đăng lại những lời tố cáo và kêu gọi này, dù đó là “tang vật” dùng để kết tội hai sinh viên từ 6 đến 8 năm tù!
Nhưng các người quan sát phiên tòa Long An vừa qua cũng nhận thấy nhiều điều bất thường trong cung cách của những người nắm quyền tại địa phương. Có người nhận thấy “nhà cầm quyền Long An tỏ ra ‘dễ chịu’ hơn các nơi như ở Sài Gòn, Hà Nội...” Thí dụ, “Luật sư có nhiều thời gian hơn, gia đình gặp được người thân bị giam giữ trước khi ra tòa... Lần đầu tiên ở Việt Nam kiểm soát viên chấp nhận đuối lý trước luật sư và rút lại việc truy tố 2 nạn nhận tội 'chống Trung Quốc'.” Ngoài ra, “dù có bắt bớ một số người dự tính tham dự phiên tòa nhưng lần này có vẻ như là công an Long An không dám tàn độc như công an Sài Gòn hay ở Hà Nội.” Chính những người đang nắm quyền cũng biết chế độ đang “đuối lý;” và mặc dù phải theo lệnh tuyên án nặng nề, họ cũng không muốn mang tiếng nhơ trong lịch sử! Ðây cũng là một dấu hiệu cho thấy chế độ đang dần dần suy sụp ngay từ bên trong. Khi nào chính lực lượng công an cũng từ chối không tham dự các cuộc cướp đất, không đàn áp biểu tình vì yêu nước, thì dấu hiệu càng rõ ràng hơn.
Chúng ta vừa mới có dịp tưởng nhớ những anh hùng tuẫn tiết ngày 30 Tháng Tư năm 1975. Hồn thiêng Hải quân Ðại tá Ngụy Văn Thà, các vị liệt sĩ bảo vệ Hoàng Sa năm 1974, và các vị Tướng Phạm Văn Phú, Nguyễn Khoa Nam, Lê Nguyên Vĩ, Trần Văn Hai, Lê Văn Hưng có thể ngậm cười nơi chín suối khi biết thế hệ thanh niên sinh sau năm 1975 vẫn giữ vững tinh thần yêu nước, yêu tự do, bất khuất và hiên ngang trước bạo quyền. Những liệt sĩ Phó Ðức Chính, Nguyễn Thái Học, Cô Giang và Cô Bắc cũng phải hãnh diện về đám con cháu đời sau vẫn theo gương sáng của tổ tiên. Ðúng như Nguyễn Trãi khẳng định, nước Ðại Việt chúng ta “Dẫu mạnh yếu có lúc khác nhau, nhưng hào kiệt đời nào cũng có.” Chúng ta có thể vững lòng tin tưởng rằng thế hệ trẻ ngày nay không phải là một “thế hệ cúi đầu” chịu nhục.
Họ được lệnh của đảng Cộng sản Việt Nam phải kết án hai sinh viên trẻ tuổi, mà có thể trong lòng chính họ cũng nghĩ rằng cả hai thực ra chẳng có tội nào cả. Hoặc các tờ báo được lệnh trên không loan báo tên tuổi quan chánh án, để các vị đồng nghiệp của họ sẽ không tìm cách từ chối khi được cấp trên ra lệnh ngồi xử những vụ tương tự.
Người ta sẽ ngần ngại đóng vai quan tòa bù nhìn xử một bản án rồi mang tiếng xấu suốt đời; mà cũng vì không ai muốn bị lịch sử ghi tên, không ai muốn con cháu mình sau này phải chia sẻ niềm xấu hổ vì cha ông mình đã chủ tọa một phiên tòa ô nhục. Giống như nhiều người Việt còn nhớ tên họ ông Poulet Osier, người ngồi ghế chánh án trong phiên tòa tại Yên Bái xử các liệt sĩ Việt Nam Quốc Dân Ðảng vào Tháng Ba năm 1930. Ông Osier đã tuyên bố 29 bản án tử hình và 33 người khổ sai chung thân. Sau đó, tổng thống Pháp ân xá, chỉ còn 13 liệt sĩ bị hành quyết, nhưng người Việt Nam cũng không bao giờ quên tên ông chánh án Tây này. Khi gặp một người Pháp mang tên Osier thì nhiều người Việt bây giờ vẫn có khi thắc mắc không hiểu ông, bà này có phải là con cháu cụ Poulet Osier ngày xưa hay không! Nếu như ông Osier là người Việt Nam thì chắc con cháu ông ta nhiều người sẽ đổi họ.
Thấy Nguyễn Phương Uyên và Ðinh Nguyên Kha tuổi còn trẻ lại nhớ các vị anh hùng Quốc Dân Ðảng năm 1930. Ðinh Nguyên Kha tuổi 25, còn Nguyễn Phương Uyên mới có 21. Các liệt sĩ Yên Bái cũng trẻ như họ. Nguyễn Thái Học khi khởi nghĩa cũng chỉ hơn Ðinh Nguyên Kha bây giờ hai tuổi. Phó Ðức Chính hơn Phương Uyên hai tuổi; khi bị tử hình ông không ký tên xin phúc thẩm, còn nói: “Ðại sự đã không thành! Chống án làm gì vô ích!” Hai phụ nữ tham gia phong trào thời đó, cô Giang và Cô Bắc bắt đầu hoạt động cách mạng từ năm 16, 18 tuổi. Ðời trước hay đời nay, tuổi trẻ nước ta không bao giờ thiếu người hào kiệt.
Nhìn hình ảnh hai bị cáo mặc đồng phục áo trắng, quần xanh như các học sinh, ai cũng cảm phục thái độ bình tĩnh của hai bạn trẻ đứng giữa rừng công an, trong phiên tòa cộng sản. Bà Nguyễn Thị Kim Liên, mẹ của Ðinh Nguyên Kha kể rằng, “Các con rất thoải mái, hiên ngang, ngẩng cao đầu. Hai con ngồi nhìn thẳng lên thẩm phán, không cúi mặt.” Họ đúng là thế hệ thanh niên không cúi đầu, làm đúng như câu thơ của Nguyễn Ðắc Kiên: “Hãy ngẩng mặt!” Bà Liên cho biết Kha thản nhiên “nói nó chống Ðảng thì không phạm tội... bản cáo trạng xem việc chống Ðảng là phạm tội thì nó không biết, vì không có luật nào nói như vậy.”
Bà Nguyễn Thị Nhung kể cô Phương Uyên, con gái bà, tự biện hộ nói rằng, “Tôi là một sinh viên có lòng yêu nước.
Nếu phiên tòa hôm nay kết tội tôi, thì mọi người trẻ sẽ sợ hãi và không còn dám bảo vệ chủ quyền của đất nước!” Bà Nhung cho biết cô con gái đã giải thích, “Chúng tôi làm để thức tỉnh mọi người trước hiểm họa Trung Quốc xâm lược đất nước.” Nhưng cô cũng nói, hành động của cô “xuất phát từ cái tấm lòng yêu nước nhằm chống cái xấu để làm cho xã hội ngày càng tốt đẹp tươi sáng hơn.”
Riêng thái độ hiên ngang của hai bạn trẻ trước tòa án cũng đã “giúp cho xã hội tốt đẹp, tươi sáng hơn.” Thanh niên Việt Nam từ nay có thể nhìn thấy tấm gương của họ để tự hỏi chính mình phải làm gì giúp cho xã hội tốt đẹp hơn.
Ðinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên chắc chưa có dịp đọc lịch sử phiên tòa xử các chiến sĩ Việt Nam Quốc Dân Ðảng năm 1930. Các vị liệt sĩ đời xưa đã chọn con đường bạo động nhưng trước tòa án thực dân Pháp họ cũng thản nhiên và khẳng khái như vậy. Một người nói: “Tôi chẳng có chân trong hội kín, hội hở nào cả! Tôi chỉ là người Việt Nam! Tôi có bổn phận phải đánh đuổi người Pháp để khôi phục lại nền độc lập cho tổ quốc tôi.” Chẳng khác gì Ðinh Nguyên Kha nói “Tôi không chống dân tộc, tôi chỉ chống Ðảng Cộng sản.” Một đảng viên Quốc Dân Ðảng khác còn nói: “Tôi không được tham dự vào cuộc tấn công đó, vì tôi đau mắt; nếu tôi không bị đau mắt nặng, thì tôi nhất định cũng làm như mọi người khác.” Một bị cáo mới 15 tuổi được gọi ra, đã khai: “Tôi giúp anh tôi làm một điều theo công lý.”
Ngày nay, các bạn trẻ không chọn con đường bạo động, vì phương pháp bất bạo động sẽ có hiệu quả hơn. Những luật sư Nguyễn Văn Ðài, Lê Thị Công Nhân, hay các bạn trẻ Huỳnh Thục Vi, Lê Công Ðịnh, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long, Nguyễn Tiến Trung, Phạm Chí Dũng đều chọn con đường tấn công ách chuyên chế bằng lý luận, bằng vận động người chung quanh, và sử dụng ngay hệ thống luật pháp của chế độ để thay đổi chế độ. Các luật sư của Ðinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên đã dùng lý lẽ để bắt buộc ủy viên chính phủ phải rút lại “tội chống Trung Quốc” trong bản buộc tội. Bằng hành động này, người ta đã chứng minh cho cả nước thấy Cộng sản Việt Nam đã coi việc “chống Trung Quốc” tức là “chống Ðảng,” không khác gì họ tự nhận chỉ là một chi nhánh của Ðảng Cộng sản Trung Hoa!
Ðiều đặc biệt là trong phiên tòa ở Long An vừa qua, chính quyền đã không dám trưng ra những “tang vật” dùng để buộc tội hai sinh viên Ðinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên. Tang vật rõ ràng nhất là những bản truyền đơn ngắn mà các sinh viên này đã in ra để phân phát. Chính quyền cộng sản không dám cho đọc trước tòa án những lời kêu gọi của “Tuổi Trẻ Yêu Nước” như các lời sau đây:
“Hỡi đồng bào Việt Nam hãy đứng lên chống lại bạo quyền độc tài Cộng sản Việt Nam... hãy đứng lên vì Tự Do, Nhân Quyền và Chân Lý!... Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi!” Và “Trung Quốc đang từng bước thôn tính nước ta, bọn chúng đang chiếm dần biển đảo của ta... Ðảng Cộng sản Việt Nam dâng hiến Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc và hàng ngàn cây số vuông đất biên giới cho Trung Quốc... Tổ quốc đang lâm nguy! Toàn dân hãy đứng lên cứu nước!”
Chắc chắn các tờ báo trong nước không dám đăng lại những lời tố cáo và kêu gọi này, dù đó là “tang vật” dùng để kết tội hai sinh viên từ 6 đến 8 năm tù!
Nhưng các người quan sát phiên tòa Long An vừa qua cũng nhận thấy nhiều điều bất thường trong cung cách của những người nắm quyền tại địa phương. Có người nhận thấy “nhà cầm quyền Long An tỏ ra ‘dễ chịu’ hơn các nơi như ở Sài Gòn, Hà Nội...” Thí dụ, “Luật sư có nhiều thời gian hơn, gia đình gặp được người thân bị giam giữ trước khi ra tòa... Lần đầu tiên ở Việt Nam kiểm soát viên chấp nhận đuối lý trước luật sư và rút lại việc truy tố 2 nạn nhận tội 'chống Trung Quốc'.” Ngoài ra, “dù có bắt bớ một số người dự tính tham dự phiên tòa nhưng lần này có vẻ như là công an Long An không dám tàn độc như công an Sài Gòn hay ở Hà Nội.” Chính những người đang nắm quyền cũng biết chế độ đang “đuối lý;” và mặc dù phải theo lệnh tuyên án nặng nề, họ cũng không muốn mang tiếng nhơ trong lịch sử! Ðây cũng là một dấu hiệu cho thấy chế độ đang dần dần suy sụp ngay từ bên trong. Khi nào chính lực lượng công an cũng từ chối không tham dự các cuộc cướp đất, không đàn áp biểu tình vì yêu nước, thì dấu hiệu càng rõ ràng hơn.
Chúng ta vừa mới có dịp tưởng nhớ những anh hùng tuẫn tiết ngày 30 Tháng Tư năm 1975. Hồn thiêng Hải quân Ðại tá Ngụy Văn Thà, các vị liệt sĩ bảo vệ Hoàng Sa năm 1974, và các vị Tướng Phạm Văn Phú, Nguyễn Khoa Nam, Lê Nguyên Vĩ, Trần Văn Hai, Lê Văn Hưng có thể ngậm cười nơi chín suối khi biết thế hệ thanh niên sinh sau năm 1975 vẫn giữ vững tinh thần yêu nước, yêu tự do, bất khuất và hiên ngang trước bạo quyền. Những liệt sĩ Phó Ðức Chính, Nguyễn Thái Học, Cô Giang và Cô Bắc cũng phải hãnh diện về đám con cháu đời sau vẫn theo gương sáng của tổ tiên. Ðúng như Nguyễn Trãi khẳng định, nước Ðại Việt chúng ta “Dẫu mạnh yếu có lúc khác nhau, nhưng hào kiệt đời nào cũng có.” Chúng ta có thể vững lòng tin tưởng rằng thế hệ trẻ ngày nay không phải là một “thế hệ cúi đầu” chịu nhục.
Thư Đặng Chí Hùng gửi bạn đọc thôn Danlambao
Đặng Chí Hùng (Danlambao) -
Lời đầu tiên tôi xin vinh danh đến Danlambao và bạn đọc trong nỗ lực đem lại
dân chủ trước cường quyền của cộng sản Việt Nam. Trong lúc tôi đang nghiên cứu
thêm về luật để gửi tới bạn đọc bản cáo trạng về tội ác của Hồ Chí Minh và đảng
cộng sản thì ông thủ Dũng ra một cái công văn "trò hề" chống lại dân
chủ và nhân quyền của nhân dân Việt Nam vốn đã không có từ khi có đảng cộng sản
và ông Hồ.
Tôi
xin miễn bình luận về cái công văn đó, nhưng có vài điều tôi cần viết để gửi
lời tới lề đảng đang điên cuồng chống phá sự thật mà nhân dân đang lên tiếng.
Như một lời khẳng định của riêng cá nhân tôi trước cường quyền của cộng sản
muốn bịt miệng dân.
Tôi
tâm niệm một câu nói nổi tiếng "Có thể ăn ngủ nửa giấc, ăn nửa bữa
nhưng không thể đi nửa đường chân lý và yêu bằng nửa trái tim". Tôi
xin khẳng định tôi sẽ làm đúng như những gì câu nói đề cập. Tôi sẽ yêu quê
hương bằng cả trái tim của mình và đi đến cùng con đường chân lý đem lại độc
lập cho quê hương trước bạo quyền của cộng sản cho đến khi tôi không còn thở
nữa thì đành chịu. Tôi tin rằng không chỉ có riêng cá nhân tôi mà tất cả bạn
đọc với trái tim trong sáng dành cho dân tộc đều nghĩ như tôi cả.
Trước
hết để nói về loạt bài "Những sự thật không thể chối
bỏ" của tôi. Tôi đã viết nó và tìm tài liệu trong vòng
5 năm trời, đầu tiên tôi định đăng trên Danlambao dưới dạng truyện chương hồi
pha chương hồi. Tuy nhiên sau đó tôi đã thay đổi ý định và muốn gửi tới bạn đọc
dưới dạng biên khảo vì tôi muốn có sự trung thực nhất trong những yếu tố lịch
sử.
Sau
khi tôi cho đăng tải 15 bài "Những sự thật không thể chối
bỏ" trên Danlambao thì tôi nhận được rất nhiều phản hổi xây
dựng kèm theo là nhưng phản hồi phản đối cá nhân tôi chứ không đi cụ thể vào
nội dung bài viết, hoặc chụp mũ tôi "vu khống" mà không thể chỉ ra
nổi tôi lấy sai tài liệu ở đoạn nào, sách nào.
Nếu
tôi là người bịa đặt những gì xấu xa nhất cho ông Hồ như "bán nước, lừa
dối dân tộc,..." thì đảng cộng sản quang minh lỗi lạc kia cứ việc mở một
phiên tòa công khai trong cả nước rồi gọi tôi ra mà phản biện. Phản biện không
được thì tôi vào tù vì vu cáo, bôi nhọ lãnh đạo tối cao. Tại sao họ "trong
sạch" lại phải chơi cái trò hèn hạ với cá nhân tôi như vậy? chỉ có thể
khẳng định họ đã sợ sự thật và họ đành chơi trò hoặc triệt hạ tôi hoặc mua
chuộc tôi. Đến đây thì bạn đọc cũng đã hiểu sự thật thế nào và tôi
chẳng việc gì phải "bôi nhọ" ông Hồ, bản thân ông ta đã là tội đồ dân
tộc rồi.
Theo
tôi nghĩ đảng cộng sản đã lãng phí một số tiền không nhỏ để thuê một lũ lưỡi gỗ
đi tuyên truyền và bịt miệng những sự thật xấu xa về bác nhằm giữ ngai vàng độc
tài dân tộc. Và như vậy lực lượng an ninh, tuyên giáo của đảng thật là vô
dụng...
Tôi
tự hào là người "Phản động".
Đây
là tôi nói theo đúng ngôn từ mà đảng cộng sản cũng như ông thủ Dũng đặt cho
những người như tôi. Tôi tự hào vì hai từ "phản động " đó vì tôi chỉ
phản động với đảng còn tôi lại là người của nhân dân. Mà dân tộc là trường tồn
còn đảng phái chỉ là một nhúm các ông mà thôi.
Thật
ra để nói về từ "phản động" này cũng có nhiều người phân tích rồi.
Nhưng tôi chỉ xin bộc bạch đôi lời suy nghĩ của tôi.
Đảng
cộng san từ khi có mặt trên đời này đã mang trong mình những chủ thuyết hoang
tưởng và độc ác. Cụ thể là trên chính quê hương ông Mác người ta không chấp
nhận nó. Chính trên mảnh đất gieo mầm cho nó là Liên Xô thì nó cũng đã đi đến
hồi cáo chung.
Đảng
cộng sản Việt Nam không theo xu hướng của thời đại mà cố gắng khư khư giữ nó
như một thứ bùa hộ mệnh để tiếp tục vơ vét, bóc lột nhân dân. Thật ra không
phải những vị lãnh tụ của đảng cộng sản không biết điều này. Tuy nhiên họ vẫn
cố tình giữ chỉ để chìa ra cái bánh vẽ để lừa dối những người nào khù khờ còn
tin theo sự hào nhoáng của "Thế giới đại đồng" và sự thần thánh giả
tạo của ông Hồ.
Và
để tiếp tục sự lừa đảo nhân dân, đảng cộng sản vẽ ra mỹ
từ "Phản động" để chụp mũ những người yêu nước chân chính.
Chính vì vậy những người mà đảng cộng sản cho là "phản động" ấy thực
ra là những người yêu nước, yêu dân tộc, mong muốn tự do cho quê hương.
Chính
vì thế khi được đảng cộng sản phong cho từ "phản động" thì tôi thật
hãnh diện. Tôi hãnh diện vì được đứng chung hàng ngũ của những người đang xả
thân mình cho quê hương trước tôi như anh Điếu Cày, chị Tạ Phong Tần... Và cái
mỹ từ phản động đó tôi xin nhận nhưng chỉ nói với đảng cộng sản rằng: Dù họ có
gán cho chúng tôi đủ các từ ngữ xấu xa thìhọ cũng không thể
chối bỏ một sự thật chính những người cộng sản Việt Nam đã và đang là những kẻ
phản bội tổ quốc, nhân dân Việt Nam. Họ sẵn sàng dâng biển
đảo cho quân thù, họ đem nhân dân 2 miền ra làm công cụ cho họ gây chiến tranh
để rồi cũng chính họ đang đưa nhân dân ta dần vào cái tròng của Trung cộng.
Nhận
thức đến thế nào?
Tôi
viết vài dòng gửi đến các bạn an ninh đang đọc bài này của tôi. Các bạn đã theo
tôi không chỉ ở các bài "Những sự thật không thể chối
bỏ" mà còn ở tất cả các bài của tôi. Tôi có thể viết
chưa hay nhưng các bạn khi làm nhiệm vụ đã mất phương hướng do sự thật về ông
Hồ đã quá rõ ràng mà bao bạn đọc đều biết. Chính vì vậy thay vào việc phản biện
vào nội dung của bài viết của tôi đúng sai chỗ nào thì các bạn vu cáo cho tôi
dùng tên khác để tự "khen " mình, rồi các bạn vu cáo tôi là thua trận
hay thậm chí còn chửi rủa tôi thậm tệ. Tôi chấp nhận điều đó vì trước khi viết
về ông Hồ tôi đã lường trước được như vậy. Bởi vì sao? Bởi vì tôi muốn nhân dân
ta được tiếp cận với sự thật lịch sử đã bị đảng cộng sản lừa dối bao năm nay.
Tôi
xin khẳng định với bạn đọc những gì tôi viết và sự thật và bản thân tôi chưa
bao giờ có liên hệ với Việt Nam Cộng hòa. Nhưng tôi đã nghiên cứu về sự thật
lịch sử qua rất nhiều tài liệu và những gì thuộc về sự thật phải trả cho nó về
đúng giá trị thật của nó. "Một nửa sự thật không thể là sự thật".
Bản
thân tôi chưa bao giờ là đảng viên mặc dù tôi đã có thời gian nắm chức vụ khá
lớn trong tổ chức đoàn thanh niên cộng sản HCM. Tôi không vào đảng vì tôi đã
nhận ra bộ mặt thật của nó từ khá sớm. Tôi đã chấp nhận bỏ lại sau lưng cơ
ngơi, tương lai tươi sáng mà bao nhiêu người trẻ ở Việt Nam mong muốn để ẩn
mình thực hiện công việc mà tôi cho là cần thiết cho dân tộc.
Để
nhận thức về đảng cộng sản, ông Hồ, tôi mong các bạn làm công việc an ninh,
tuyên giáo hay những người còn bị tuyên truyền bởi đảng CSVN hãy suy nghĩ lại
bởi vì muốn biết một sự việc có thật hay không chúng ta cần có cái đầu suy nghĩ
tỉnh táo với hàng vạn câu hỏi về nó. Chính việc tạo ra câu hỏi và tìm ra câu
trả lời về nó sẽ giúp chúng ta thoát khỏi u mê của cộng sản giăng bẫy.
Tôi
xin đưa ra đây vài ví dụ để các bạn tham khảo để tìm ra sự thật cho riêng mình.
-
Tại sao ông Hồ theo như đảng cộng sản nói biết nhiều thứ tiếng nhưng có một thứ
tiếng mà ông ta tiếp xúc nhiều nhất từ bé đó là tiếng Pháp thì ông ta cũng phát
âm sai rất nhiều. Và ông ta giỏi thế nào mà tiếng Việt viết sai cả mớ chính tả.
Bạn đọc đọc cuốn "Đường Kách Mệnh" và "Di chúc" của ông ta
sẽ rõ.
-
Tại sao ông ta không có vợ con sao đảng không cho người công khai lên án ông
Hoàng Tranh, bà Quinn hay ông Duiker.. mà phải vu cáo cho những ai viết lại
những học giả này là "Bôi nhọ". Nếu cây ngay thì việc gì phải sợ chết
đứng.
-
Nếu các bạn cho rằng vợ con cũng chẳng sao, tôi đồng ý. Nhưng tại sao ông ta
lại không công khai khi còn sống?
-
Tại sao ông ta tốt đến vậy mà ông ta lại chỉ đạo ông Phạm Văn Đồng viết công
hàm bán nước và chỉ đạo giết người hàng loạt ở Cải Cách Ruộng Đất, Nhân Văn
Giai Phẩm, Mậu thân Huế?
-
Tại sao đảng cộng sản và quân đội nhân dân Việt Nam anh dũng đến thế, trong
sách lịch sử từ phổ thông cho đến đại học đều không có một trận thua nào, trận
nào cũng tiêu diệt vài trăm tên "Mỹ, Ngụy " trở lên mà đâu đâu cũng
thấy nghĩa trang Liệt sỹ quân ta?
-
Các bạn cũng tự hỏi xem cái thân hình chưa đủ 50kg của anh bộ đội có chèn nổi
khẩu phao nặng gần 4 tấn lao dốc ít nhất cũng 20 độ không? Hay là bộ đội cộng
sản là nhưng người có thể phá bỏ những định luật vật lý của tự nhiên?
-
Đảng và nhà nước ta giỏi như vậy tại sao họ phải gửi con cái sang mấy cái thằng
"tư bản giãy chết" để ăn học, định cư? Ở Việt Nam đang là "thiên
đường" cơ mà?
-Tại
sao đảng cộng sản tài giỏi như vậy mà nhân dân vẫn nghèo đói, đất nước suy kiệt?
-Đảng
cộng sản không bán nước tại sao đàn áp biểu tình yêu nước, tại sao im lặng cho
Trung cộng lấn biển đảo, bắt ngu dân và còn "tri ân" giặc?...
Và
còn rất, rất nhiều câu hỏi nữa các bạn nên tự suy nghĩ để mà tìm ra chân lý cho
mình. Tôi tin rằng các bạn an ninh hay các bạn còn u mê dù sao cũng có cái đầu
để mà tự tìm được lời giải cho mình. Các bạn nên nhớ "miếng ăn là miếng
nhục" mà miếng nhục này là miếng nhục với dân tộc, tôi mong các bạn hãy
suy nghĩ cho thấu đáo.
Tuyên
bố:
Với
bản chất gian manh của cộng sản từ trước tới nay và qua công văn ông thủ Dũng
vừa đem ra đe dọa nhân dân ta, cộng với những gì tôi biết về "bản
chất" của đảng cộng sản và sự thật về cái danh hão của ông Hồ thì tôi đi
đến tuyên bố: Tôi sẽ đồng hành cùng Dân Làm Báo và bạn đọc yêu tự do hòa
bình cho dân tộc để đi đến cuối cùng cho sự độc lập, toàn vẹn cho cho Việt Nam.
Trước
hết trong thời gian tới tôi sẽ hoàn thành bản cáo trạng về tội ác của ông Hồ và
gửi đến bạn đọc Danlambao tham khảo, bổ sung, giúp đỡ.
Trong
thời gian này tôi cũng sẽ gửi đến bạn đọc loạt bài mới mang tên "Những
sự thật cần phải biết" nói về những sự thật tồi tệ của đảng cộng
sản hay các lãnh tụ Trường Chinh, Lê Duẫn... Mục đích của
tôi mong muốn nhân dân ta thấy được sự thật của lịch sử để đưa đảng cộng sản -
tội đồ dân tộc đến ngày cáo chung.
Xin
tuyên bố "VÌ DÂN QUYẾT CHIẾN" cùng với Dân Làm Báo để chống lại cường
quyền của cộng sản!
18/09/2012
*
Loạt bài "Những sự thật không thể
chối bỏ" của Đặng Chí Hùng:
Phần
1: Những sự thật không thể chối bỏ (phần 1)
danlambaovn.blogspot.com/.../nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-1.html
danlambaovn.blogspot.com/.../nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-1.html
Phần
2: Hồ Chí Minh và vai trò trong công hàm 1958
danlambaovn.blogspot.com/.../nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-2-ho.html
danlambaovn.blogspot.com/.../nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-2-ho.html
Phần
3: Bác, đảng đã bán những gì và để làm gì?
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/06/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-3-bac.html
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/06/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-3-bac.html
Phần
4: Bán nước trong thân phận kẻ chư hầu
Phần
5: Nỗi đau Cải Cách
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/06/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-5-noi.html
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/06/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-5-noi.html
Phần
6: Dù đau đớn nhưng vẫn là sự thật!
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/06/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-6-du.html
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/06/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-6-du.html
Phần
7: Trí thức cũng chẳng khá hơn
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/06/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-7-tri.html
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/06/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-7-tri.html
Phần
8: Ai đã bán đứng cụ Phan Bội Châu?
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/07/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-8-ai.html#.UAXE8XBhNBo
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/07/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-8-ai.html#.UAXE8XBhNBo
Phần
9: Hồ Chí Minh và âm mưu Hán hóa toàn diện Việt Nam
danlambaovn.blogspot.com/.../nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-9-ho.html
danlambaovn.blogspot.com/.../nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-9-ho.html
Phần
10: Triệt tiêu nội lực dân tộc
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/07/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-10.html#.UAhHUHBhNBp
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/07/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-10.html#.UAhHUHBhNBp
Phần
11: Lừa dối dân tộc!
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/07/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-11-lua.html#.UBr0Lsge6Fc
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/07/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-11-lua.html#.UBr0Lsge6Fc
Phần
12: Sự ngụy tạo về "Mùa Thu Độc Lập"
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/08/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-12-su.html#comment-613669652
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/08/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-12-su.html#comment-613669652
Phần
13: Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn!
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/08/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-13_9.html#.UDJVDkRhNBo
Phần 14: Ai làm cho Huế đau thương?
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/08/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-14-ai.html#.UDJWGERhNBo
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/08/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-13_9.html#.UDJVDkRhNBo
Phần 14: Ai làm cho Huế đau thương?
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/08/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-14-ai.html#.UDJWGERhNBo
Phần 15: Người chồng,
người cha tồi tệ
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/09/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-15.html#.UFPtthhhNBo
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/09/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-15.html#.UFPtthhhNBo
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment