Bản Tin Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ
Bốn mươi năm Tội
Ác cộng sản
Ở trong trái tim mỗi người Việt Nam chúng tôi,
mỗi ngày là Ngày 30 của Tháng Tư Đen*.
Bốn mươi năm trước, ngày 17 tháng Tư năm 1975, Phnom Penh rơi vào tay cộng
sản Khmers đỏ. Pol Pot và nhiều tên cầm đầu bọn sát nhân tập thể này vốn là đồng
chí, đàn em và học trò của Hồ Chí Minh từ năm 1953. Hai nước trung lập Lào và
Cam Bốt bị cộng sản Bắc Việt cài người, lấn chiếm, biến đường mòn thành xa lộ.
Giao nửa phần đất nước cho Bắc Kinh ‘’bảo hộ’’ và ‘’kinh doanh’’, các lãnh tụ
Việt cộng đưa hết lính chính quy chủ lực vào Nam, đóng dọc theo bên kia biên giới
Lào-Cam Bốt. Được Trung cộng đào tạo và võ trang, được Liên Sô cung cấp chiến
xa và hỏa tiễn, được chỉ huy bởi đông đảo cố vấn Trung-Sô. Đến ngày 30 Tháng
Tư năm 1975, bộ đội cộng sản Bắc Việt xâm lăng miền Nam Việt Nam, tiến vào
Sài Gòn. Báo cộng sản Pháp ngạc nhiên không thấy "nhân dân đồng khởi".
Và truy tìm không thấy một văn kiện nào của chính quyền Việt Nam Cộng Hòa chuyển
nhượng hay bán đứng một phần đất nước cho Hoa Kỳ hoặc bất cứ một nhà nước nào
khác. Cộng sản rao truyền rằng chúng lấy được miền Nam Việt Nam không có ‘’biển
máu’’. Nhưng chúng tôi biết có nhiều con ‘’suối máu’’. Lịch sử mai sau, những
nhân chứng và chứng tích, tuyên thệ trước đất trời, sẽ nói lên sự thật đầy đủ
hơn. Người dân miền Nam bị lưu đày ngay trên quê hương, trong nhà tù lớn nhứt
thế giới. Chỉ vì yêu nước nhưng không theo cộng sản, nhiều trí thức, triết gia,
tu sĩ và người cầm bút, nhiều tài năng quốc gia bị cộng sản sát hại, thủ tiêu.
Hàng triệu người phải bỏ nước ra đi. Bị công an bắt lại, câu lưu để tống tiền.
Bị hải tặc cưỡng hiếp và tàn sát. Bị xua đuổi, chết đuối, chết đói khát, chết
vì kiệt sức. Hơn nửa triệu người tị nạn bằng thuyền mất tích trên các biển phía
Nam, biển Đông và Thái bình dương. Thay vì ‘’biển máu’’, Việt cộng đã tạo nên
‘’biển xác’’, xác người và xác thuyền.
PEN Suisse
Romand –
Salon International du Livre et de la Presse de Genève
(pen.cevex.30.04.15)
Việt Nam bị
chia cắt hồi tháng Bảy năm 1954. Khác với Nam Hàn và Tây Đức, hòa bình và an
ninh lâu dài không hề được quốc tế bảo đảm cho Việt Nam Cộng Hòa cần có để xây
dựng miền Nam. Cộng sản Bắc Việt không ngừng phá hoại và khủng bố, chuẩn bị cuộc
xâm lăng, từ Lào và Cam Bốt. Thủ phạm của tấn đại bi thảm kịch cho cả dân tộc,
không phân biệt Nam Bắc, chính là Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Lê Đức Thọ, Phạm
Văn Đồng, Lê Duẫn và đám cận thần, thân tín cộng sản. Họ cầm đầu đạo quân bản xứ,
thứ lính đánh thuê cho đế quốc cộng sản Trung Sô để thống trị bán đảo Đông
Dương. Cần phải xác quyết rằng cuộc chiến tại miền Nam Việt Nam sau năm 1954 đến
ngày 30 Tháng Tư năm 1975 không phải là một cuộc nội chiến. Lại càng không phải
là cuộc chiến của Hoa Kỳ. Chúng tôi biết ơn hơn năm vạn thanh niên Hoa Kỳ và những
chiến hữu đồng minh đã hy sinh để giúp đỡ nhân dân miền Nam Việt Nam chiến đấu
tự vệ. Dân chúng Việt Nam Cộng Hòa không bị lừa dối như một số đồng bào bất hạnh
miền Bắc. Vì vậy miền Nam mới có cuộc Kháng chiến chống cộng dù đơn độc nhưng
dũng cảm, chịu nhiều tổn thất đau thương, trước biển người miền cuồng tín ‘’sinh
Bắc tử Nam’’. Hàng chục triệu thanh thiếu niên của cái gọi là Việt Nam Dân chủ
Cộng hòa đã bị bọn lãnh tụ cộng sản lừa gạt, cưỡng bức, lùa vào cỏi chết thảm
khốc.
Sau khi miền Nam bị cộng sản cưỡng chiếm bất hợp pháp, tâm hồn và trí tuệ của
một dân tộc hiếu hòa, cởi mở và chân thật bị quản chế, biệt giam, che mắt, bịt
tai, bóp nghẹt tiếng nói. Nền văn hóa Việt Nam kết tinh từ mấy ngàn năm bị thui
chột bởi một ý thức hệ ngoại lai, độc ác và không tưởng. Con người bị tẩy não,
mất nhân tính, biến thành vong thân vong bản. Bọn vệ binh đỏ Việt cộng đã tàn
phá nhiều thư viện lớn, nhiều tủ sách hiếm quý vô giá của miền Nam tự do. Vô số
tác phẩm văn chương, biên khảo triết học và tôn giáo đã bị tịch thu, tiêu hủy
hoặc cấm đoán. Hàng trăm tác giả văn học bị đấu tố, kết tội độc đoán. Hàng chục
vạn tù chính trị, ngôn luận và lương tâm bị nhục hình trong hàng trăm trại tù tập
trung.
Lịch sử sẽ
ghi đậm nét : ngụy quyền Việt cộng đóng đô ở Hà Nội đối xử cực kỳ tàn ác,
bất nhân với đồng bào miền Nam sau ngày 30 Tháng Tư năm 1975. Tồi tệ, kinh khiếp
hơn thời thực dân Pháp. Dân cả nước cũng phải gánh đại khổ nạn cộng sản. Nhưng
dân miền Nam vì bất khuất, biết liêm sỉ và ngay thẳng, bị cộng sản hành hạ, làm
nhục, giết hại nhiều hơn hết. Cả nước bị nghiền nát
dưới sức nặng của quân đội, công an và mật vụ. Bạo hành và trấn áp, thay vì phục
vụ nhân dân và bảo vệ tổ quốc, những lực lượng võ trang cộng sản bị sử dụng để
duy trì một chế độ độc tài hung ác và tham nhũng nhứt thế giới. Kể sao
cho hết những trường hợp người dân bị buộc tội là thù nghịch, phản động, thuộc
đủ mọi giới tính, tuổi tác và giai từng xã hội. Bị tra tấn, biệt giam, bỏ đói
và đau ốm nặng không thuốc men, đày xa gia đình, nhiều nạn nhân đã chết cô đơn
trong địa ngục cộng sản. Làm sao quên được tình cảnh đồng bào bị chà đạp nhân
phẩm, lao công là hàng xuất cảng rẻ tiền, trẻ con và phụ nữ bị rao bán ra ngoại
quốc làm nô lệ, các bà mẹ dân oan bị chiếm nhà cướp đất. Làm sao không phẩn nộ,
đau xót khi những người yêu nước, nam nữ thanh niên, sinh viên, văn nghệ sĩ,
nhà báo, tu sĩ, luật sư bị công an đội lốt côn đồ hành hung, đánh đập tàn nhẫn
giữa ban ngày. Tội của họ chỉ là đã dám tuần hành để bày tỏ sự bênh vực nhân
quyền, tố cáo bất công, tham nhũng. Và phản kháng hành vi xâm lược của Trung cộng,
cùng thái độ khiếp nhược, đầu hàng và đồng lõa của bạo quyền Việt cộng. Trong lúc đi triều cống mới đây, các lãnh tụ cộng sản Hà Nội
cúi đầu nhìn xuống đất, không biết nhục nhã, hổ thẹn trước gót sắt của lãnh
chúa đỏ Bắc Kinh kênh kiệu.
Tạm thay
lời kết :
‘’Chế độ
thực dân đã là xấu xa nhứt, nhưng bạo quyền Cộng Sản còn tệ hại hơn nhiều’’.
Đó là tựa đề
lớn của một bài viết mà nhà thơ Nguyên Hoàng Bảo Việt đã phổ biến và được nhiều
nhựt báo ở Thụy Sĩ cho đăng nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày ký Hiệp định Genève
năm 1954. Biến cố lịch sử đó đã khiến cho hàng triệu đồng bào đã phải lìa bỏ miền
Bắc, liều chết, tìm đường vào miền Nam Quốc Gia, và sau đó là Việt Nam Cộng
Hòa. Nhà thơ Việt Nam lưu vong đã viết từ 10 năm trước :
(…) Khi xưa, Hiệp định Munich cũng đem lại ‘’hòa bình’’ ! Thứ hòa bình
của Thần Chết trong các trại diệt chủng Auschwitz. Và tiếp theo là ‘’trật tự và
ổn định’’, thứ trật tự và ổn định kiểu cộng sản tại Varsovie, Bucarest, tại
Sofia, tại Tirana và Belgrade. Rồi các cuộc ‘’tái lập trật tự và ổn định’’ đẫm
máu của cộng sản tại Berlin 1953, Hà Nội 1954, Budapest 1956, Lhassa 1959, tại
Prague và Huế 1968, rồi Vientiane, Phnom Penh và Sài Gòn 1975. Tiếp theo là cuộc
diệt chủng Cam Bốt với Khmers Đỏ !
(…) Theo Ân Xá Quốc tế, chế độ Việt cộng đứng hàng thứ hai tại Á Châu và hạng
tư quốc tế về thành tích hành quyết các tử tội. Những trò hề luật pháp, các vụ
bắt bớ bừa bãi và xử án nặng nề các văn thi sĩ, nhà báo, nhạc sĩ, các vị tu sĩ,
tín hữu các Giáo hội thầm lặng, độc lập và các nhà tranh đấu cho Nhân Quyền được
coi là vô địch trên diễn đàn thế giới.
(…) Theo Ủy Ban Văn Bút Quốc Tế Bênh vực Nhà Văn bị Cầm Tù, nhiều nhà văn, nhà báo và trí
thức đã bị giam cầm vì bị cáo buộc "tuyên truyền, làm gián điệp, gây
phương hại cho an ninh quốc gia, lạm dụng các quyền dân chủ hoặc phá rối trật tự
công cộng". Rất quan tâm về tình trạng sức khoẻ suy yếu tồi tệ của
nhiều tù nhân và đặc biệt là nhà luật học Lê Chí Quang 33 tuổi bị bệnh thận nặng…
(…) Theo Tổ chức ‘’Minh Bạch Quốc tế ‘’ (Transparency International),
Việt cộng là một chế độ ‘’tham nhũng nặng nề’’, đứng hàng thứ 85 trên 102 quốc
gia trong bảng xếp hạng các nước’’. Tại Á Châu chỉ có hai nước Bangladesh và
Nam Dương là tranh giành được thành tích này với Việt cộng ! Ít nhứt 35%
tiền viện trợ giúp đỡ để phát triển của quốc tế rơi vào túi tham nhũng. Không
thể biết bao nhiêu tỉ âu kim Euro hay mỹ kim USD thất thoát mỗi năm. Nhưng ‘’Quốc
sách tham nhũng’’ của đảng Việt cộng là một tội ác kinh khiếp đối với nhân dân
Việt Nam mà tỷ lệ đói nghèo chiếm từ 37 đến 50% trên tổng số dân. (…).
Những biến động
xảy ra năm 1989 và năm 1991 khai mở cho các dân tộc Đông Âu và Liên Sô cũ
nhiều lộ trình để giành lại Tự do và Nhân phẩm. Đứng trước những biến cố lịch sử
đó, cộng sản Hà Nội vẫn giữ nguyên chủ nghĩa cực đoan cuồng tín. Chúng tôn thờ
Staline và Mao Trạch Đông làm kiểu mẫu. Việt cộng còn lên án gắt gao Công đoàn Solidarność ở Ba Lan. Cho nên, ông Raymond Aron đã lên tiếng tố cáo:
"Việt Nam (cộng sản), là sự áp bức đẩm máu đó". Phát biểu của triết
gia Pháp nổi tiếng làm nhớ đến câu nói của cựu bí thư đảng Xã hội Pháp, ông
Jacques Huntzinger, đặc trách Quan hệ Quốc tế: "Hà Nội là đảng khắc nghiệt
nhứt và áp chế nhứt trong tất cả các đảng Cộng sản". Và còn nữa, cựu tổng
bí thư đảng Cộng sản Ý, ông Enrico Berlinguer đã phê phán (các cựu đồng chí
đang thống trị bán đảo Đông dương): "Những người (lãnh đạo) cộng sản Việt
Nam là những tên đế quốc bẩn thỉu nhứt trong lịch sử các đế quốc". Nhân
dân Lào và Cam Bốt sẽ làm chứng một ngày một tháng năm nào đó trước tòa án quốc
tế xét xử những tội ác của những kẻ cầm đầu đảng Việt cộng, cùng với đàn em, đồng
chí Pathet Lào và Khmers đỏ.(…).
Miền Nam Việt
Nam bị bạo quyền Cộng sản tạm chiếm từ bốn mươi năm qua. Gần hai mươi năm sau
miền Bắc. Chúng tôi ra đi, biết chắc những người ở lại, và Sài Gòn dung nhan
yêu dấu, ngàn năm còn đứng trông. Ra đi, không tìm quên hay bỏ trốn, Đi mở
đường cứu lấy quê hương (NHBV). Chúng tôi sẽ trở về quê hương mà chân trời
là biên giới mới, nơi chia tay giữa con người và bóng tối, giữa yêu thương và tội
ác. Cho nên, ở trong trái tim mỗi người Việt Nam chúng tôi, mỗi ngày là Ngày 30
của Tháng Tư Đen.
(* Ghi chép từ những cuộc nói chuyện của nhà thơ Nguyên Hoàng Bảo Việt với
các văn thi hữu và bạn đọc tại Hội Chợ Quốc Tế Sách Báo Genève những ngày cuối
tháng Tư năm 2015).
Genève ngày 30 Tháng
Tư năm 2015
Liên Hội Nhân
Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ
Ligue
vietnamienne des Droits de l’Homme en Suisse
Vietnamese League for Human Rights in
Switzerland
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thơ
Nguyên Hoàng Bảo Việt
Con Đường Chúng Ta Đi
Ta có ngàn năm xưa dựng nước
Yêu Quê Hương và Quý Tự Do
Ta có ngàn năm để đuổi giặc
Nụ cười tiếng hát cho Tuổi Thơ
Ra đi làm chứng cho lịch
sử
Ra đi làm chứng cho ngày
mai
Dân tộc hành trình tìm đất
hứa
Hơn bốn ngàn năm mới đến
đây
Đi vẫn còn đi tìm lẽ sống
Tìm Tự do Nhân Ái Hòa
bình
Hạnh phúc Việt Nam thật
giản dị
Năm ngón tay trên một bàn
tay
Trong thoáng nhìn có chùm
hoa nở
Buồn vui phơi ra ánh mặt
trời.
Cộng sản làm sao mà đổ
nát
Đổ quê hương nát cả tình
người
Khủng bố khoác mỹ từ 'Giải
phóng'
Tù tập trung hầm tối khổ
sai
Tuổi thơ bỏ học đi
moi rác
Bụi đời mù mịt bóng tương
lai
Đi vẫn còn đi tìm bằng hữu
Người ác hơn thú gọi
‘quang vinh’
Dắt dìu nhau băng rừng vượt
biển
Mang theo năm mươi triệu
tâm hồn
Đi vẫn còn đi qua cõi chết
Bãi mìn giặc cướp đáy vực
sâu
Đi vẫn còn đi vì thế giới
Nhìn Việt Nam nhớ thân phận
mình
Nhìn Lào Miên biết đâu địa
ngục
'Thiên đường đỏ' đầy hố
máu đen.
Mẹ yêu thương ơi không
khóc nữa
Nước mắt dành cho mùa
đoàn viên
Đau khổ nẩy mầm thành cây
lúa
Các con về vàng chói cánh
đồng
Cờ lau sẽ thay cờ liềm
búa
Vươn lên từng mái ngói
nóc tranh
Vươn lên những phố phường
yêu dấu
Thăng Long Thần Kinh Gia
Định Thành
Vươn lên chóp đỉnh trời
xanh biếc
Niềm hân hoan tiếng chim
sổ lồng
Hoa lan mọc kín mồ tập thể
Đàn trẻ thơ cười nói
huyên thuyên
Bé chăn trâu ơi ngày trở
lại
Đường quê không còn bóng
hận thù.
Nhớ gương mặt buồn khi Tổ
quốc
Nhìn vết thương trên trán
đồng bào
Chiếc khăn tang phủ từng
mái tóc
Vời trông tưởng chừng mây
trắng bay
Đen tối nào hơn màu tuyệt
vọng
Đêm tháng tư ác mộng kéo
dài
Bạn ngã xuống chờ ta nối
tiếp
Quang phục bình minh của
đất trời.
Đi không tìm quên hay bỏ
trốn
Đi mở đường cứu lấy quê
hương
Ta hẹn gặp nhau ngày lịch
sử
Sống một mùa Xuân, Xuân
Việt Nam
Khắp ba miền vòng tay
thân ái
Cao nguyên xuống đón ngàn
khơi về...
Vững tay lái giữa vùng
bão tố
Nhặt ánh sao để dệt niềm
tin
Tin ở con người và đất nước
Biết xót thương cũng biết
can trường
Qua tiếng sóng oan hồn nhắc
nhở
Dân tộc hồi sinh có chúng
tôi
Sấm sét bạo tàn không tắt
được
Tiếng hát hò lơ trống ngũ
liên
Đêm đêm thấy tấm lòng kẻ ở
Thắp sáng Trường Sơn soi
biển Đông (1980)
Nguyên Hoàng Bảo Việt
Dấu Tích Phượng Hoàng
L’Empreinte du Phénix
(Bản tiếng Pháp của bà Hoàng Nguyên)
Bạn Văn - Paris 2008
****************************************************************************************
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment