Friday, September 14, 2012

Tấm Thẻ Bài

Truyện Ngắn

Tấm Thẻ Bài

DẪN NHẬP
Ngày 19 tháng 12 năm 1946, Hồchí Minh, với tư cách là Chủ tịch nước Việt Nam Dân chủ Cộng Hoà đã tuyên chiến với nước Pháp vì Hồ chủ trương phải có chiến tranh như Lênin từng nói:
“Chiến tranh đẻ ra cách mạng”và cách mạng đẻ ra đấu tranh giai cấp, đấu tranh giai cấp để tiêu diệt cho bằng hết “trí, phú, địa, hào” (đào tận gôc, trốc tận rễ) để chỉ còn một giai cấp vô sản chuyên chính lên nắm quyền cai trị.
Giai cấp vô sản chuyên chính đó không thực sự là giai cấp vô sản nghèo rớt mồng tơi nhưng là chính Hồ và đảng viên Cộng Sản (mạo nhận), cha truyền con nối, giầu bạc tỉ đô-la, thành Tư bản Đỏ!
Hãy coi Bắc Triều tiên, Cuba, Việt Nam...vả Trung Cộng (mới đây vợ Bạc hy Lai gửi ra ngoại quốc qua một người Anh, Neil Heywood, 6 tỉ đô-la)!
Nhưng Hồ, con quan huyện Nguyễn sinh Sắc, Hồ nằm trong diện “quan lại cường hào ác bá” khi xưa (chứ không phải vô sản chuyên chính), danh từ chỉ chung những kẻ có chức quyền thời Pháp thuộcđã đè đầu cỡi cổ dân chúng như Nguyễn sinh Sắc khi ông ta say rượu đánh chết người, bị triều đình phạt đánh trăm hèo nhưng vì nhờ người thần thế nói với vua quan nhà Nguyễn cho, ông ta chỉ bị lột chức quan huyện về làm dân dã, túng đói nên con Nguyễn sinh Sắc tức là Nguyễn sinh Cung (hay Công, tức Nguyễn tất Thành, Hồ Chí Minh, Nguyễn ái Quốc, Trần dân Tiên T. Lan, Lin (tên Nga) phải viết thư cho nhiều cấp chức quyền xin rủ lòng thương cha y (Nguyễn sinh Sắc) mà ban cho Nguyễn sinh Sắc một chức nhỏ để có tiền sống qua ngày.
Cũng bởi cảnh túng quẫn, Hồxuống tầu của Tây (Admiral LaTouche Treville, năm 1911) xin làm bồi, đểqua Paris, rồi Hồ làm đơn xin vào học trường thuộc địa để ra làm quan cho Tây thuộc địa nhưng bị Chính phủ Pháp từ chối, có lẽ vì tiếng Pháp của Hồ còn quá yếu, không “qualify” cho một sinh viên trường thuộc địa của Pháp (Sau đó, Hồ đi dự Hội nghị Quốc Tế Cộng Sản, Hội nghị nói tiếng Pháp, nhưng Hồ chỉ nghe lõm bõm câu được câu chăng, chính vì thế mà Hồ làm xằng).
Bị từ chối không được thâu nhận vào trường đào tạo quan lại của Pháp, Hồ cay cú nhục nhã, bi phẫn lao đầu vào làm tôi tớ cho Liên Xô để kiếm miếng sống, hết ở Pháp lại sang Nga (Moscow), lĩnh lương tháng của CS quốc tế, rốt cuộc, Hồ chẳng hiểu đệ tam với đệ nhị CS quốc tế là cái gì, xung phong làm tên lính tiền phong cho CS quốc tế đệ tam, lôi kéo nhiều triệu thanh niên nước Việt vào làm lính Lê Dương đánh thuê cho CS mà nước Việt Nam thân yêu của chúng ta bị Mác-Lê-Mao-Hồ dày đạp, nghiền nát thê thảm như ngày hôm nay, cộng thêm cái họa diệt vong là cái giải hình chữ S ấy đã và sẽ thuộc hoàn toàn về bá quyền Tân thực dân Trung quốc (neo-colonialism) vốn xưa nay, từ thời con chó sói đói Mã Viện (40 A.D), thèm nhỏ rãi, coi nước Việt Nam như một miếng thịt bò còn tươi rịn máu.
Dân tộc Việt phải nhớ nằm lòng một điều hết sức quan trọng là, nếu Hồ không khai chiến với nước Pháp thì chỉ3 năm sau, tức 1949, Tổng Thống Vincent Auriol Pháp quốc cũng trao trả Độc Lập cho Việt-Miên-Lào (Đông Dương) mà không tốn một nhân mạng, một đồng bạc của Quốc gia, như tất cả các nước Á-Phi bị đô hộ được hưởng.
Pháp trao trả qua tay Hoàng Đế Bảo Đại, lúc đó là Quốc Trưởng nước Việt Nam (chứ không qua tay Hồ).
Điều ấy đã được minh thị bằng Sắc Lệnh của TT Pháp, không ai có thể chối bỏ được cũng như nhiều nước nhược tiểu khác, sau khi thế chiến II chấm dứt, các nước đô hộ đã trả Độc lập cho các nước bị trị vì đó là xu thế chính trị thời đại, các đếquốc trước kia xâm lăng chiếm đất bắt buộc phải trả lại như quốc tế minh định (Hội Nghị Yalta). TT Hoa Kỳ Franklin Delano Roosevelt (1882-1945) là nhân vật hết sức chú tâm đến vấn đề trọng đại đó.
Vậy có nghĩa, nếu Hồ không tuyên chiến với Pháp thì dân tộc VN không có cuộc chiến tranh 1946-1954, không phải tiêu thổ kháng chiến, đồng không nhà trống, chết hàng triệu sinh linh và bị tàn phế hàng triệu khác. Sự hi sinh ấy ngày nay quá vô nghĩa vì người dân Việt không phải chết cho đất nước Việt mà chết cho Liên Xô-Trung Cộng và khối CS quốc tế. Kẻ tôi tớ cho chúng sai bảo để đày đọa dân Việt chính là Hồ Chí Mén (GS Hồtuấn Hùng viết sách Hồ chí Minh sanh bình khảo, nói rằng y là người Hẹ, do TC cài vào chứ Nguyễn sinh Cong đã chết vì bệnh năm 1932. Khi cô Huỳnh thị Thanh Xuân, 15 tuổi, bị Hồ cưỡng dâm tại Bắc bộ phủ năm 1964, nay cô cũng kể lại rằng“bác nói giọng lơ lớ rất khó nghe” có phải là người Hẹ học nói tiếng Việt nó ra thế?)
Cũng từ cuộc chiến tranh 9 nămđó mà xẩy ra cuộc chiến tranh 1954-1975 làm chết nhiều triệu đồng bào, hàng triệu tàn phế, tổng cộng từ năm 1945 đến 1975, gần 10 triệu dân Việt đã nằm xuống, bao tài sản một đời mồ hôi nước mắt của dân chúng bỗng chốc thành tro bụi. Riêng Cải Cách Ruộng Đất rập theo khuôn và chỉ thị của Liên Sô và Trung cộng đã giết hơn nửa triệu nông dân Bắc Việt. Số ruộng tịch thu của nông dân để làm Hợp tác xã không kể sao cho xiết. Chưa dân tộc nào trên thế giới đau khổ như dân tộc Việt chỉ bởi cái quái thai Hồ chí Minh. Sự đau khổ đoạ đày đó còn kéo dài hàng trăm năm sau khi Việt Cộng sụp đổ bởi y đã đầu độc cả mấy thế hệ thanh niên, bỏhết luân thường đạo lý, tôn giáo, văn hoá cha ông ngàn năm để lại. Nước Việt Nam ngày nay, sau 80 năm dưới ách độc tài toàn trị của đảng Việt cộng (từ3-2-1930, khi Hồ theo lệnh Liên Sô thành lập đảng Cộng sản Đông Dương), nước tađã mất hết, từ đất, biển cho đến tâm thức con người. Và chính vì Hồ tặc và bộ hạmà hàng triệu người Việt như vợ chồng anh Buôn và các con đã chết oan mạng vì cái tâm độc ác rắn rết và chủ yếu bán nước cầu vinh, làm tay sai cho Nga-Tàu của Hồ chí Minh và đồng bọn.

Tấm Thẻ Bài

I
*Bút Xuân Trần Đình Ngọc
(Thân hữu kể lại cho biết đây là chuyện có thực nhưng người trong chuyện muốn ẩn danh nên phải đổi tên.)
Chị Buôn đứng ngồi không yên. Lòng chị bồn chồn như lửa đốt đến nỗi chị không thiết ăn uống gì mà cũng chẳng muốn nấu cơm cho các con chị ăn. Sự sống còn của gia đình chị bấp bênh quá vì mới thoáng nghĩ đến ngày mai, chị đã rùng mình, người như muốn lên cơn sốt. Xung quanh chị, ngưòi ta cũng lo lắng như chị và có mấy người như chị Thảo, chị Đàm, cô Bé, mấy tuần nay chẳng hiểu đi đâu mà chị không gặp. Ghé nhà coi thì cửađóng kín, hỏi người kế cận, họ cũng mù tịt, chẳng biết các gia chủ và con cáiđi đâu?
Trong khi tin đồn mỗi ngày một nhiều và toàn là những tin hãi hùng thì tình trạng cấm trại 100% vẫn duy trì cho những quân nhân có nhiệm vụ bảo vệ hậu cứ Sư đoàn 2 Bộ binh ở Chu Lai. Các Trung đoàn tác chiến đã bung ra khắp vùng lãnh thổ trách nhiệm để ngày đêm quần thảo với địch mà quân số và vũ khí hơn ta 10 lần. Cuộc chiến quả là cam go, khốc liệt. Kể từ ngày mất Ban mê Thuột, rồi di tản Pleiku, Kontum, di tản Huế, Đà Nẵng...miền Trung lên cơn sốt chưa từng có trong lịch sử miền Trung. Cơn sốt dữ dằn cái Tết năm Mậu Thân (1968) cũng là một cơn sốt nhớ đời, nó lấy đi mạng sống hàng chục ngàn người, thiêu rụi tàn phá hàng ngàn nóc gia và công thự, nó để lại một tấm khăn sô vĩ đại cho Huế và miền Trung mà mỗi lần nhớ lại chị Buôn còn rùng mình vì cha và hai người anh chị đã chết trong biến cố đó, chết chôn tập thể cùng với cả trăm người ở một cái hố lớn được đào sẵn, nông cời, ở một vùng hẻo lánh ngoại vi Huế. Hai người anh của chị, một là quân nhân, một là viên chức xã ấp VNCH nhưng còn cha chị chỉ là một ông thợ hồ mà cũng tử thương vì một cán cuốc trước khi đẩy xuống hố ở Khe Đá mài.
Nhưng so ra, cuộc tổng công kích Tết Mậu Thân quả chưa thấm tháp gì với kỳ này. Dù trình độ học vấn chưa hết bậc tiểu học nhưng nghe mãi radio và thỉnh thoảng qua lối xóm bàn tán, kháo chuyện thời sự, chị Buôn cũng biết Quân đội Mỹ đã rút đi hết, chỉ còn để lại ít Cố vấn để làm việc với các cấp chỉ huy của Quân lực Việt Nam Cộng hòa mà thôi. Súng đạn tiêu thụ, mất mát không thay thế, các cơ phận rời không tiếp liệu; đại pháo, phi cơ không yểm trợ; trực thăng, xe tăng giới hạn xăng, dù đầu óc kém cỏi, quê mùa như chị Buôn cũng thấy Cộng hòa miền Nam Việt Nam khó sống nổi, đâu cứphải thức giả mới biết!
Địch chiếm Sa Huỳnh, điểm địađầu tỉnh Quảng Ngãi với ý đồ chận đường quân dân ta đào thoát vào miền Nam và cô lập hẳn từ Quảng Ngãi trở ra. Hồi đầu năm 1973, địch đã chiếm thị trấn Sa Huỳnh. Theo tin tức thì từ 28-1-1973 cho đến 16-2-1973, Sư đoàn 2 Bộ binh đã tái chiếm Sa Huỳnh với sự yểm trợ mạnh mẽ của hai tiểu đoàn Pháo binh với sáu Pháo đội tác xạ đồng thời gây cho địch những tổn thất lớn về quân dụng và nhân mạng.
Ngày 15-2-1973, Quốc lộ 1 được khai thông. Một đoàn xe dân sự nối đuôi nhau cả mấy cây số hân hoan lăn bánh trởvào Nam.
Nhưng đó là năm xưa, chuyện cũ. Giờ đây, giữa tháng 3-1975, địch lại chiếm Sa Huỳnh và cơ hội tái chiếm Sa Huỳnh mỏng manh như sợi tơ nhện giăng trước cửa nhà chị Buôn. Người Mỹ đã định bỏ Miền Nam Việt Nam cho kẻ thù của họ, đã ngại phải đổ thêm quân dụng, quân nhu vào một cuộc chiến dằng dai với số tử vong của binh sĩ Mỹ đã lên tới con số58,000 người, đã ngại khi phải đối đầu với xe tăng Nga, đại pháo Trung cộng và tiểu liên Tiệp khắc!
Trưa ngày 22-3-1975, đang lúc chị Buôn đứng ngồi không yên thì anh Buôn về, dáng điệu hớt hải, mặt mày buồn so. Chị Buôn thấy chồng mừng quá muốn la lên, bốn đứa con anh cũng bu lấy bố.
“Anh ơi!” chị Buôn rên rỉ, “anh cứ đi biền biệt mà tình hình này nguy hiểm quá lắm rồi. Xóm láng giềng họ đi đâu hết trơn. Anh tính sao đây?”
Ba đứa nhỏ nhất, thằng Tung, thằng Chưởng và con Bi mới 6, 4 và 3 tuổi đeo cứng lấy anh Buôn làm anh phải gỡtay chúng ra. Đứa con gái lớn nhất của anh chị mới 10 tuổi, con Lệ, phải can thiệp. Nó là đứa con khôn và ngoan nhất của anh chị Buôn. Nó kéo tay hai đứa em:
“Bi và Chưởng ra đây với chị. Để ba má bàn chuyện.”
“Anh đã ăn cơm chưa?” Chị Buôn hỏi chồng.
“Cơm nước gì đâu. Đến bữa không ăn thì đói mà giá có dọn cơm ra đó cũng không nuốt vô. Tình hình bết bát quá. Miền Trung không khéo mất thôi!”
“Thôi để em nấu mì gói cho cả nhà ăn. Em và các con cũng chưa ăn uống gì.”
Nói rồi, chị Buôn đi lấy soong đun nước sôi và mở từng gói mì khô bỏ vào soong, múc ra sáu, bảy tô cho mỗi người một tô. Chị vừa ngồi nhìn chồng và các con ăn vừa đút cho con Bi.
“Má ăn đi! Má để con đút cho nó, má!”
Lệ buông đũa mặc dù nó vừa bỏ vào miệng được một gắp mì.
“Con cứ ăn cho no đi. Để má ăn sau cũng được.”
Anh Buôn ngồi nhìn vợ con muốn ứa nước mắt. Gia đình anh đang yên vui mặc dù với lương Trung sĩ, anh chị vẫn phải hết sức tiện tặn mới tạm đủ. Đồng bạc Việt Nam Cộng hoà kể từ sau vụ Tết Mậu Thân cứ sụt giá đều đều. Trước kia hai đồng bạc mua được bó rau muống, bây giờ bó rau muống cũng phải bốn, năm đồng. Trước kia hai chục một lít gạo vừa, bây giờ giá gấp đôi. Vật giá tăng như thế nhưng lương lính không tăng hoặc chỉ tăng chút đỉnh. May mà có hàng Quân tiếp vụ để lần hồi qua ngày chứ cứ trông vào đồng lương còm cõi của anh thì tặn tiện lắm cũng chỉ đủ cho hai bữa cơm bình dân mỗi ngày. Dù vậy, anh Buôn vẫn thấy cuộc sống có thoải mái. Khi Sư đoàn có lệnh đi hành quân thì đi, sống chết phó thác mặc trời, còn không thì ở hậu cứ canh gác doanh trại, mỗi ngày về ăn cơm cũng được gặp vợcon một lần.
Bữa ăn quá buồn tẻ mặc dù mấyđứa nhò đều thích mì gói. Chỉ thiếu mấy lá rau cải xanh tươi cho vào ăn đỡ ngán nhưng cả hai tuần nay, chị Buôn đâu có thiết đi chợ đi búa gì. Ngôi chợ xép ởngay cạnh trại gia binh, mấy hôm nay chẳng biết có ai mang rau cải đến bán không?
Anh Buôn ăn xong tô mì. Anh giở gói thuốc lá Quân tiếp vụ ra châm một điếu và đi kiếm ly uống nước trà. ChịBuôn hỏi lại câu hỏi vừa nãy mặc dù chị có linh cảm anh không tìm ra câu trả lời.
“Bây giờ anh tính sao đây anh?”
Những vết nhăn trên trán anh có vẻ nhiều hơn:
“Tui rối ruột quá, má con Bi à! Việt cộng đánh khắp nơi loạn xà ngầu mà thiết giáp, pháo binh và nhất là không quân không còn yểm trợ cho bộ binh như trước. Năm mươi phần trăm cũng chả được. Nghe đồn là xăng máy bay, xe tăng và đạn pháo binh đã cạn, người Mỹ chưa tiếp tế sang. Anh em trong tiểu đoàn xôn xao lắm mặc dù cấp trên vẫn trấn an hằng giờ, hằng ngày. Có mấy thằng bạn tui đã đào ngũ. Cấp chỉ huy cũng có nữa. Tui nghe người ta ùn ùn lên tầu ở Đà nẵng để kéo vào Sàigòn, người chết cả mấy trăm vì rớt sông, rớt biển. Hãi hùng lắm, má con Bi à!”
“Thôi, em bàn với anh,” chịBuôn giọng xác quyết,”Chết một đống hơn sống một người. Nếu ông Trời đến lúc đổn miền Trung này thì cứ cho vợ chồng con cái mình chết chung một huyệt, chứ đừngđể người còn kẻ mất đau lòng lắm. Mà em cũng không ưng ở lại sống với họ. Mình là lính Cộng hoà từ bao nhiêu năm nay, kẻ thù không đội trời chung với họ, làm sao họ để yên mình?”
Hai vợ chồng anh Buôn vừa bàn tới đó thì nghe tiếng gõ cửa rồi một khuôn mặt nhô vào:
“Buôn đã về đấy hả, tình hình ra sao?”
Vợ chồng anh Buôn nhìn ra.Đó là Thượng sĩ Sáu, hạ sĩ quan trông coi trại gia binh, hai vợ chồng thường lui tới chuyện trò thân thiết với vợ chồng anh Buôn. Buôn nhìn thấy Sáu liền chạy ra cửa đón vào trong. Tình thế tuyệt vọng này, bất cứ người bạn thân nào cũng quí dù chỉ để nghe một lời an ủi bởi mọi sự nâng đỡ, trông cậy, hi vọng dường như đã cạn kiệt.
“Vào đây đã anh Sáu. Ủa có cảchị Sáu nữa. Mời anh chị vào đây một chút đã!”
Con Lệ và hai ba đứa nhỏvòng tay chào vợ chồng anh Sáu. Chị Sáu xoa đầu con Bi bảo anh chị Buôn:
“Vợ chồng anh coi bộ bình tĩnh quá trong khi mọi người quýnh quáng hết lên rồi. Không định chạy vào Nam sao?”
“Chị Sáu ơi,” chị Buôn ôm lấy vai người bạn gái la lên nho nhỏ,”tụi em có biết phải chạy đi đâu đâu. Anh chịcó đường, có nẻo nào làm phước chỉ cho tụi em với!”
Anh Sáu trấn an:
“Nghe các cấp nói tầu Hải quân đậu ở ngoài biển nhiều lắm. Ngày mai người ta bắt đầu rước binh sĩ và giađình lên tầu chạy vào Sàigòn.”
Buôn nhìn Sáu:
“Sao tôi không nghe gì hết. Mai vào giờ nào vậy anh Sáu?”
“Chắc từ sáng sớm. Tin phổbiến hạn chế nên nhiều người không biết. Thôi, tụi tui phải đi vài công chuyện nữa. Chào anh chị. Gặp sau nghe!”
Vợ chồng anh Sáu ra khỏi, chịBuôn hỏi chồng:
“Tin tức sốt dẻo vậy mà anh không nghe gì sao?”
“Không ai nói tui hết. Có lẽhọ sợ người ra bãi biển đông quá rồi không đủ tầu mà lên nên phải thân thiết họmới nói. Tui bàn với má con Bi ở nhà cụ bị quần áo cho lũ nhỏ, chỉ bỏ vào mấy cái túi vải vừa đeo. Chớ chồng chất nhiều, không đeo nổi. Sáng mai tui ở Đại đội về là ra bãi biển Chu Lai. Người ta sống, mình sống. Người ta chết, mình chết.Đã đến nước này thì sợ cũng không được nữa.”
Nói xong, anh Buôn ôm hôn bốnđứa con rồi tất tả ra đi. Tiếng súng giao chiến giữa hai bên ở xung quanh căn cứChu Lai vẫn nổ đều đều, lúc xa, lúc gần. Trại gia binh mọi khi đông vui, mỗi buổi chiều các bà vợ quân nhân ra giếng múc nước, gặp gỡ chuyện trò trước khi về nhà nấu bữa cơm tối cho chồng con. Tiếng hát tân nhạc, cải lương, hò Huế, tiếng đọc tin đều đều từ các máy thu thanh khắp một khu trại hoà lẫn với tiếng trẻ nhỏ nôđùa sau giờ học ban chiều làm trại gia binh mang một bộ mặt tươi vui, đầm ấm. Nay trái lại, người lớn trẻ con đi đâu cả, chỉ thỉnh thoảng mới thấy một người lướt đi như cái bóng. Không khí có vẻ rờn rợn, ma quái, chết chóc thế nào ấy vì nó thiếu hẳn những ánh đèn ấm áp từ trong các căn nhà lấp ló ra đường, ra sân; thiếu hẳn những làn khói trắng ấm áp nhà nhà đun bếp lùa qua cửa sổ và nhất là nó thiếu hẳn một sự an bình trong tâm hồn những trại viên còn đang ở tại trại nghe ngóng tin tức từng giờ từng phút.
Chị Buôn kiếm được ba cái túi vải và một cái ba-lô nhà binh. Chị nhét vội mấy cái quần áo của lũ nhỏ vào, không quên mấy tờ giấy khai sanh, căn cước. Vài cái chăn mền to và lồng phồng, vài cái nồi niêu để nấu nướng và đồ lặt vặt, chị bỏ lại hết. Duy có thùng mì gói chị cố mang đi để phòng khi đói có cái lót dạ. Chị chia cho anh Buôn cái ba-lô đeo vai và bồng thằng Chưởng; chị đeo một túi xách và bồng con Bi; con Lệ đeo một túi xách, còn thằng Tung không phải đeo gì. Mở ngăn kéo bàn, chị quơthêm được chai dầu gió xanh, chị nhét vào túi con Lệ để đề phòng cảm mạo.
Tiếng súng nổ rải rác suốtđêm, cả tiếng trọng pháo và tiểu liên. Mấy đứa nhỏ và chị Buôn chúi vào một cái giường vì quá sợ không dám nằm riêng như mọi khi. Trẻ con dễ ngủ. Nằm êm êm chúng đi vào giấc ngủ. Con Lệ lớn nhất nằm phía ngoài còn con Bi rúc vào lòng mẹngủ say.
Chị Buôn không ngủ nổi vì trăm mối vương vấn bên lòng. Ba má chị ở miền Nam, cả mấy tháng nay không có thư từ. Ba má anh Buôn ở Nha Trang. Chị cầu mong vào được Sàigòn để chị đi Trà Vinh gặp lại cha mẹ. Hoặc có tệ cũng ra tới Nha Trang, nơi gia đình anh Buôn.
Chị suy nghĩ vẩn vơ cho đến lúc thiếp đi được một lát rồi giật mình tỉnh dậy vì tiếng nổ rất gần của mấy trái hoả tiễn của địch. Sở dĩ chị phân biệt được trái đại bác của ta câu đi và trái hoả tiễn của địch phóng đến vì anh Buôn đã dạy chị. Buôn bảo vợ tiếng nổ ởtrong trại gia binh thì chỉ có địch phóng hoả tiễn, B40 hoặc bích kích pháo vào. Tiếng nổ của đại bác ta câu đi nghe nhỏ, chỉ ục một cái. Nghe riết quen, phân biệt được liền.
Mấy đứa nhỏ cũng bị đánh thức.Đạn nổ gần quá rung chuyển cả cái nhà mỏng manh trại gia binh. Mấy đứa trẻ ôm chặt lấy mẹ. Chúng quá sợ hãi. Chúng mất tinh thần. Mà chẳng riêng chúng, chịBuôn cũng quá sợ. Chính từ những cánh tay và bàn tay gầy guộc, nhỏ xíu đó mà chịcòn cảm thấy vững dạ khi nằm đây. Chị cảm thấy cuộc đời sao quá nhiều đau thương và gai góc. Chị thương những đứa con hơn chính thân chị. Chính bởi thương chúng quá nên nghe hoả tiễn của Cộng sản từ xa phóng vào, chị đã có ý nghĩ kỳ cục. Chị mong có một trái rớt trúng cái giường chị và lũ nhỏ đang nằm. Vậy là xong hết. Khỏi buồn phiền, sợ hãi. Khỏi chạy đi đâu cả. Quả đạn rớt lúc có anh Buôn thì càng tốt vì cả gia đình cùng đi một lượt. “Chết một đống hơn sống một người”, ông bà mình đã nói như thế từ ngàn xưa!
Nhưng trái hoả tiễn không rớt trúng ngay giường chị Buôn như chị ước muốn mà nó rớt ở khu B, phía ngoài. Sau ba tiếng nổ trời long đất lở, có tiếng hét, tiếng khóc, tiếng trẻ con la và tiếng chân chạy thình thịch từ khu A của chị Buôn sang khu B. Chị đoán có người chết và người bị thương vì đạn phóng vào khu gia binh đông đảo vợ con lính và Hạ sĩquan như thế này, không thể không có chết, một nhiều một ít thôi!
Trời đã sáng rõ. Những tráiđạn không còn rơi ở khu gia binh của chị Buôn nhưng chúng đã xê dịch xa hơn vềphía Bắc. Chị Buôn không dám bỏ con để sang khu B xem nhà ai bị trúng đạn nhưng chị nghe tiếng vợ Hạ sĩ Chuyết nói với mấy người ở ngoài đường:
“Chết trọn hai gia đình vợcon ông Thượng sĩ Chí và Thượng sĩ Lạch, cả thảy mười hai, mười ba người. Bị thương hai nhà hai bên cũng cả chục. Máu me, thịt xương, tay chân vung vãi trông ghê lắm mà nhà cửa đồ đạc tan tành, nát nghếu hết.”
Tiếng một người khác:
“Tình hình này rồi ai chôn ai đây? Hai ông Thượng sĩ đi hành quân, lấy ai đi báo cho các ông ấy về chôn vợcon?”
Chị Buôn cảm thấy đau lòng cho những người xấu số. Như trước đây đã có xe nhà binh chở hòm tới tẩn liệm rồiđưa đi chôn, dù có chết cũng có chỗ để an giấc ngàn thu. Giờ này đám xương thịt bèo nhèo tan nát lẫn với máu me sẽ còn phải nằm ở đó cho đến bao giờ? Ai là người có can đảm và hi sinh đứng ra chôn cất cho những người xấu số đang lúc dầu sôi lửa bỏng này? Ai cũng phải lo vấn đề di tản cho gia đình người ta trước nhất, sau đó mới đến những việc khác. Giả sử những cái xác đó là bố mẹ, ông bà, anh em, con cháu họ chưa chắc họ đã dám hi sinh thời giờ lo chôn cất. Tất cả chỉ vì họ không muốn bị kẹt lại sống với Cộng sản, không muốn con cái họ sống với Cộng sản. Trong 30 năm với ít nhiều hiểu biết về con người Cộng sản, họ đã quá ghê tởm cái chế độ phi nhân coi con người như những dụng cụ không hơn không kém, trói buộc và đối xử với con người như đàn nông súc chỉ biết có mỗi một điều: sản xuấtđể mang lại lợi nhuận cho bộ máy cầm quyền và đảng viên Cộng sản. Chị Buôn không biết gì về lý thuyết Cộng sản nhưng kinh nghiệm xương máu với Cộng sản thì chị có thừa: cha, hai người anh ruột của chị đã bị Cộng sản giết Tết Mậu Thân 1968.
Về hai gia đình mới chết, chịBuôn nghĩ dù có dã man đến mấy thì quân Cộng sản cũng phải chừa trại gia binh ra vì toàn là đàn bà, con nít vô tội. Sao họ nỡ bắn hoả tiễn vào trại gia binh như thế? Họ có còn là con người không hay đã mất hết nhân tính xuống hàng thú vật?
Khoảng 9 giờ sáng, anh Buônđẩy cửa bước vào nhà, chị Buôn và mấy đứa nhỏ chưa kịp mừng thì anh đã hối, vừa nói vừa thở:
“Mấy má con đeo đồ lên vai và theo tôi đi!”
Chị Buôn nhìn chồng:
“Giờ đi đâu, hả anh?”
Anh Buôn gắt:
“Thì nói đi là cứ đi. Đi theo tôi! Không còn giờ để cà rề cà rà!”
Chị Buôn và mấy đứa con riu ríu đeo túi lên vai. Một cái ba-lô quan trọng thì chị tròng vào vai cho anh mặc dầu ở vai kia, anh đang đeo khẩu M16 và mấy gắp đạn. Cửa khép hờ, vả lại giờnày cũng chẳng biết sao hơn; vợ chồng anh Buôn và mấy đứa con bương bả ra khỏi nhà.
Hôm đó là sáng ngày 23-3-1975.
Anh Buôn dẫn vợ con ra mé lộ,vợ chồng con cái xăm xăm đi ra phía bờ biển. Chợt anh thấy một chiếc xe Lam ba bánh đang chạy ngược chiều về phía anh. Chiếc xe Lam của người quen, anh Năm Quảng Ngãi đang bon bon trên đường. Anh Buôn giơ tay chận xe lại, lúc đó Năm Quảng Ngãi cũng đã nhận ra bạn. Anh ta ép sát lề.
“Anh chị và các cháu đi đâuđây?”
“Tụi tui ra bãi biển Chu Lai. Anh Năm cho vợ chồng tui và các cháu ra đó được không?”
“Anh Buôn tính đón tầu Hải quân vào Sàigòn sao?”
Vốn bạn thân thường nhậu nhẹt với nhau, Buôn phải nói thật, vả lại nhìn bầu đàn thê tử của Buôn, người ta cũng đoán anh định đi đâu.
“Tui không giấu gì anh, vợchồng tui và các cháu tính ra bãi biển xem có tầu Hải quân thì vào Nam với ông bà ngoại các cháu mà không được như vậy thì ra tới Nha Trang có gia đình ông bà nội các cháu cũng được.”
Năm sốt sắng:
“Lên xe đi, tôi chở dùm anh chị và các cháu ra bãi biển. Nhưng ở ngoài đó giờ này đông lắm rồi. Sáng đến giờtôi đã chở cả chục chuyến, lại còn mấy xe khác nữa. Có người ngủ đêm rồi ở bãi biển.”
Vợ chồng anh Buôn và con cái leo lên, chẳng biết sẽ ra sao, thôi đành phó thác cho định mệnh.
Khi xe tới nơi, Buôn thấy một rừng người mà ngán ngẩm. Tầu nào chở cho hết đám người này? Ở ngoài xa có mấy chiếc tầu Hải quân mầu xám đang đậu và mấy chiêc ca-nô chạy qua chạy lại nhưng với số người đứng kín một bãi biển mà nếu đếm ra có ít cũng hơn vài chục ngàn, tầu bè đâu mà chở cho hết? Dầu sao anh cũng vẫn hi vọng. Nhất là chị Buôn, sống chết gì chồng, các con chị và chị cũng phải rời nơi này.
Cuộc sống êm đềm của miền Trung từ năm 1954, sau khi chia đôi đất nước đã làm cho tâm tư chị chỉ nghĩ đến những người lính như chồng chị hằng ngày hằng đêm xả thân để bảo vệ lá cờ vàng ba sọc đỏ tượng trưng cho Dân chủ,Tự Do, tượng trưng cho An bình, No ấm.
Anh Buôn bồng con Bi, đeo súng đạn và ba-lô. Chị Buôn dắt thằng Chưởng vì bồng nó một lúc đã quá mỏi. Vai chị đeo cái túi xách trong có bi-đông nước và ít gói mì để có cái mà ăn cầm hơi trên tầu. Con Lệ dắt tay thằng Tung, thằng Tung nắm lấy tay ba má nó vì anh Buôn đã dặn cả nhà cẩn thận kẻo lạc, lúc được lên tầu mà còn thiếu một đứa thì coi như phải ở lại hết.
Một rừng người xơ xác, mặt mày thất thần như gà phải cáo đứng khít vào nhau nhìn ra biển, chỗ mấy chiếc tầu Hải Quân Quân lực VNCH đang đậu. Không có một tiếng cười dù là của trẻ nít mà chỉ nghe những tiếng bàn tán nhỏ nhỏ của người lớn và thỉnh thoảng tiếng khóc của con nít. Trong cuộc đời của chúng, chúng chưa từng thấy một lần như thế này. Xớn xác, lo âu, hỗn độn, đau khổ và mệt mỏi. Một rừng người đông như thế nhưng không có người đứng ra chỉ huy.
Người ta lội dần dần ra phía biển để hi vọng lên tầu trước. Ai cũng chỉ nghĩ đến gia đình mình và tìm mọi cách bảo bọc cho chu toàn. Có mấy người đàn bà đứng khóc rưng rức vì lạc chồng, lạc con. Không phải chỉ có gia đình quân nhân Sư đoàn 2 Bộ Binh mà còn đủ mọi thành phần xã hội ở nhiều nơi tụ tập về đây vì nghe đồn tầu Hải Quân Việt Nam Cộng hoà sẽ đón hết đưa vào Nam. Người ta bí mật truyền tai nhau ở Sàigòn sắp có Chánh phủ Hoà hợp Hoà giải Dân tộc gồm ba thành phần: Việt Nam Cộng Hoà, Mặt trận giải phóng miền Nam của Việt cộng và thành phần trung lập, không thuộc phe nào. Có một số chính khách và nhà tu hi vọng mình sẽ đứng trong các thành phầnđó để tham gia Chánh phủ, để lại ăn trên ngồi trốc, danh tiếng vang lừng.
Người ta cũng đồn từ Nha Trang đến Quảng Trị sẽ nhường cho Bắc Việt, sẽ theo chế độ Cộng sản. Còn từ Nha Trang trở vào miền Nam sẽ thuộc Chánh phủ ba thành phần. Vì vậy, cách gì cũng phải rời miền Trung cho sớm để bảo đảm một cuộc sống dễ thở dù là bỏ lại hết mọi thứ. Cuộc di cư năm 1954 đã cho nhiều người cái kinh nghiệm ấy. Mất hết cũng được nhưng còn Tự Do, Dân chủ là còn tất cả. Mất Tự Do, Dân chủ là mất hết.
Người dân Việt đã mất rất nhiều lần rồi lại bắt đầu làm lại nhưng họ nghĩ chẳng thà như thế hơn là ở lại sống với bọn người phi nhân, tàn độc, mất gốc, tay sai Cộng sản Quốc tế.
Hoà Hợp hoà giải, họ nghĩ vậy- dù có Cộng sản trong đó - vẫn còn khả quan hơn toàn Cộng sản. Kể từ tháng 7-1954, người dân từ vĩ tuyến 17, cầu Hiền Lương trở vào đến mũi Cà Mau và ra tới tận các đảo Phú Quốc, Côn Sơn, Trường Sa, Hoàng Sa đã quá sợ chủ nghĩa Mác Xít, chủ nghĩa sắt máu chỉ đem lại đau khổ, chết chóc, đói rét, nô lệ, lầm than cho người dân.
Bỗng đám đông ồn ào và náo loạn hẳn lên. Người ta đã nhìn thấy mấy chục người đàn ông bơi ra xa và được ca-nô đón, đưa lên tầu lớn vì tầu lớn sợ mắc cạn không dám vào sát bên trong. Người ta ùn ùn lội ra đồng thời giơ tay vẫy, miệng la oai oái:”Vào thêm tí nữa, tí nữa. Sâu quá chúng tôi không lội ra được.” Hàng trăm, hàng ngàn cái miệng cùng gào, hàng ngàn bàn tay cùng vẫy, hàng chục ngàn đôi mắt cùng hướng ra những chiếc ca-nô đang đón khách. Bây giờ có phép gì phi thân ra tầu lớn để được chởvào Nam thì có lẽ không điều gì trên cõi đời này hạnh phúc hơn!
(còn tiếp)
Bút Xuân Trần Đình Ngọc
(Truyện này trích từ Tuyển tập Truyện Ngắn “Những con Dốc Đứng” Đông A xuất bản tại California, Hoa Kỳ 1999)

ÐÔI DÒNG TIỂU SỬ

NHÀ GIÁO - NHÀ VĂN - NHÀ BÁO

BÚT XUÂN TRẦN ÐÌNH NGỌC

(Trích và bổ túc từ Chicago Việt Báo số Xuân Quí Mùi 2003)
*
Ông Trần Ðình Ngọc sinh tại Trà Ðoài, Nam Ðịnh, Bắc Việt.
- Từng là Sinh Viên 3 Trường Ðại học Khoa học, Luật Khoa và Văn Khoa Sàigòn.
- Cử nhân Văn chương Ðại học Văn Khoa Sàigòn (1965)
- Giáo Sư Toán - Lý - Hóa từ lớp 6-10 từ năm 1959.
- Giáo Sư Anh - Triết và Sử Ðịa
- Giáo Sư Quốc Văn các lớp thi Tú tài I và Triết học các lớp thi Tú tài II tại nhiều tư thục Sàigòn từ 1965.
- Giám học/Tổng Giám thị Trung Tiểu học Ðồng Tiến từ1965.
- Cựu Sinh viên khóa 13 Sĩ Quan Trừ Bị Thủ đức.
- Tốt nghiệp Đại học Orange Coast College (1980)
Sinh viên năm cuối Kỹ Sư Điện tử Đại Học Long Beach, CA Hoa Kỳ.
- Cựu Dân Biểu Quốc Hội VNCH, Chủ tịch Ủy Ban Phát Triển Nông Thôn.
- Tổng Thư Ký/Chủ Bút Bán Nguyệt San Tinh Thần Sàigòn (1963-1971)
- Cộng tác viết bài cho các nhật báo Chính Luận, Xây Dựng, Hòa bình, Bút Thép, Nguyệt san Phổ Thông, Thời nay v.v...từ 1959.
- Ðã dùng các bút hiệu: Xuân Vũ (từ 1958) Trần Ðình Ngọc, Trần Công Tử, Trần An Nhiên, Ðan Tâm và Bút Xuân.
- Từ năm 1975, tại Hoa kỳ, đã cộng tác với nhiều Tạp chí ở Hải ngoại: Tiếng Việt và Thế Giới Phụ Nữ, Y học thường thức, Ngày Mai, Y tế, Sức Sống, Nắng Mai, (Cali) Rạng Ðông (AZ) Ðoàn Kết (Austin TX), Hương Quê, Ðẹp (TX) Con Ong Việt (San Diego), Trái Tim Ðức Mẹ, Ðức Mẹ Hằng Cứu giúp, Ngọc Lân New Orleans v.v...
- Hiện cộng tác với nhiều websites và nhiều tạp chí xuất bản định kỳ tại Hoa Kỳ.
- Làm việc cho Sở Xã hội quận Orange, CA với chức vụ Chuyên viên Tìm việc (Employment Specialist) từ 1980-2000 (nghỉ hưu).
Ðã xuất bản tại Sàigòn:
- Ðề thi Quốc văn Tú tài I (1963)
- Luận lý học, Ðạo đức học, Tâm lý học cho các lớp luyện thi Tú tài II.
- Luận đề về Nguyễn Du, Nguyễn công Trứ, Bà huyện Thanh Quan (1967).
- Hoàng hôn miền núi - Tuyển tập truyện ngắn (1974)
- Như áng Mây trôi I, Thơ Quê hương, Chiến tranh và Tình Yêu (1975)
ÐÃ XUẤT BẢN TẠI HOA KỲ:
- BỌT SÓNG Truyện dài Tị nạn, Tình cảm, Tâm lý, Xã hội (2 tập, 665 trang), Nhà Xuất bản Ðông A, CA 1997.
- NHƯ ÁNG MÂY TRÔI II Thi tập hơn 200 bài Thơ về Quê hương, Tình Yêu, Thân phận con người, Thơ vui vv...
- NHỮNG CON DỐC ÐỨNG Tập truyện ngắn, Nhà Xuất bản Ðông A, CA USA 1999.
- Tập Thơ Phụng Vụ Đạo (CG) Sau Giờ Kinh Chiều I
- Hàng ngàn bài thơ về Quê hương, Tình yêu và Chính Trịrải rác.
- Tuyển tập Truyện ngắn III Tình Mẹ Con
SẼ XUẤT BẢN:
- Truyện dài MẦU MẠ NON - NỢ NẦN - ÐẦU ÐƯỜNG XÓ CHỢ - NỬA MẢNH TRĂNG THỀ.(Một phần các truyện này đã gửi đăng trên nhiều tạp chí)
- TẬP THƠ “Nắng Quê Hương” (Thi tập III) nhiều bài Việt-Anh.
- Tập Thơ Sau giờ Kinh Chiều II
- Tuyển tập Truyện ngắn IV.

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-10/11/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link