Cámơn An Do,
Thân tặng các bạn "đồng tù" Phú Quốc.
VLC
... Lúc mới chui vào cái rọ Trảng Lớn đó, dĩ nhiên là ai cũng chỉ mong mau được cho về.
Khi bắt đầu lên lớp học tập, thấy có đâu 8 hay 9 bài, ai cũng hồ hởi phấn khởi rằng học xong chắc là về.
Tôi thì lại bi quan hơn, thường nói với bạn bè thế này:
– Tao biết bọn nó cóp pi của Công giáo rất nhiều. Như bên đạo, để được sạch tội, mọi người phải qua 4 bước là Xét mình, Ăn năn dốc lòng chừa tội, Xưng tội và... Làm việc đền tội. Bây giờ mới đang học các bài như là “Đế quốc Mỹ xâm lăng nước ta, là kẻ thù của nhân dân ta”, thì mới chỉ là ở giai đoạn Xét mình, moi óc tìm ra xem mình có những tội gì, tức là mình đã làm tay sai cho Đếquốc Mỹ ra sao mà thôi.
Sau này quả đúng nhưvậy. Nhiều người, không biết vì quá thương vợ nhớ con hay vì quá ngây thơ, tin lời chúng dụ dỗ rằng “cứ thành thật khai báo, Cách mạng sẽ khoan hồng, càng thành thật khai báo (tức là xưng hết mọi tội), càng mau được về”, nên nhiều ngườiđã tường thuật lại hết các chiến công oanh liệt của mình, chúng tôi ngồi nghe mà phát run, liếc nhìn lên bọn cán bộ, thấy nhiều đứa nghiến răng đến bạnh cảcằm ra.
Tôi nhớ có một anh làm trưởng ban 3 phi trường Phù Cát, xưng tội giống như là mấy trăm xác VC bỏ lại chung quanh phi trường và trên ngọn đồi đầu phiđạo, là do một mình anh bắn chết.
Dĩ nhiên những anh bạnđáng thương này sẽ bị đưa ra Bắc đền tội mút mùa.
Riêng tôi thì cũng được chúng đày ra đền tội tại đảo Phú Quốc.
Mấy ngàn con người được nhét vào chiếc tầu 501, bốn năm ngày đêm, ăn, ngủ, phóng uế ngay tại chỗ, phân và nước tiểu ngập gần tới đầu gối.
Rồi chúng nhét vào các trại tù binh cũ, chật như cá hộp, hàng ngày mỗi người chỉ dùng một cây que sắt, vừa chọc vừa lết tới mà đã dọn sạch hết các bãi mìn chung quanh tất cả các trại tù binh cũ. Lúc nào cũng khiêng theo sẵn vài cái băng ca, đứa nào bị mìn nổ chết hay bị thương là khiêngđi ngay.
Tôi cũng đạp trúng một trái mìn cóc, may sao thuốc nổ đã hư, chỉ có ngòi nổ vang lên một tiếng chát chúa.
Phúc bảy mươi đời, nếu không thì bây giờ đã đang ...chống nạng cày bừa rồi.
May là chúng sợ Pon Pot cướp tù, nên cho di chuyển vào đất liền sớm, chứ nếu không thì mười phần đã chết bảy còn ba rồi.
Ba tôi chỉ vào thăm con một lần duy nhất tại Trảng Lớn, khi mà chúng cho thăm nuôi lần đầu tiên, lúc vềlại chỗ ngủ, mở gói quà, tôi thấy một mảnh giấy nhỏ, Ông Cụ đã viết một câu trong Thánh kinh: “Con hãy hiền lành thật thà như chim bồ câu, nhưng hãy khôn ngoan lanh lợi như con rắn”.
Thực ra từ bé, tôi đã thường xuyên nghe Cụ nhắc nhở câu này và tôi cũng đã theo gương Cụ để áp dụng lời khuyên đó trong cuộc sống và ... trong các bản tự khai.
Nhưng mà Ông Cụ là con rắn... già, nên Ông Cụ đã không trình diện học tập, chứ nếu không thì cũng gỡ ít lắm là mười mấy cuốn lịch....
Vũ Linh Châu
From: an Do <
To:
Sent: Thursday, September 13, 2012 7:25 PM
Subject: Trại tù binh Phú Quốc thời VNCH.
To:
Sent: Thursday, September 13, 2012 7:25 PM
Subject: Trại tù binh Phú Quốc thời VNCH.
Trại tù binh Phú Quốc thời VNCH.
Posted on 13/09/2012by Nhóm Thân Hữu Quốc Nội
(nguồn ảnh: Flickr- manhhai)
Xem xong sẽ hiểu tại sao lại có câu “Nói láo như vẹm” và “bịa đặt trắng trợn” của Cộng sản Bắc Việt .
1- Trại tù binh Phú Quốc 1973: tòan cảnh khu trại giam.
|
Hàng rào kẽm gai bảo vệ xung quanh trại kỷ luật.
|
Trại tù binh Phú Quốc lúc chiều tối với đèn chiếu sáng an ninh.
|
21- Các tù binh đang chữa bệnh trại Biên Hòa
trong trại tù binh Phú Quốc ăn cơm cùng nhau ngay tại giường của họ. |
Cùi-bắp than :
Giá gì mấy người tù“cải-tạo” được 1 phần trăm như bọn tù-binh cộng-sản … thì ơn đoỏng, ơn boóc biết bao.
Bọn cộng-sản ngày nay vẫn cứ ngoác miệng chửi chế-độ ngục tù thời VNCH là ghê-rợn, là địa-ngục trần-gian.
Sự thật vẫn mãi mãi là sự thật. Những tấm hình trên đã thay cho ngàn lời nói. VNCH quá ngây-thơ trong chiến-tranh tuyên-truyền lắm vậy !
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment