Quý Bạn Đọc Thân mến
Bài mới xin gởi đến quý vị rất
mong được phổ biến rộng rãi.
Nguyễn Quang Duy
Trương Tấn Sang Qua Vụ Bầu Kiên.
Nguyễn Quang Duy
Đối với đảng
Cộng sản Việt Nam ngày 2 tháng 9 hằng năm là một ngày vô cùng quan trọng, ngày
cướp được chính quyền. Nó quan trọng đến độ Lê Duẩn không dám loan báo Hồ chí
Minh chết đúng ngày này.
Năm nay thì
ngược lại. Không khí được thay đổi bằng những màn đấu đá tranh giành quyền lực.
Ngày 20 tháng 8 công an đến tận nhà còng tay hai ông “trùm tài chính” Nguyễn
Đức Kiên và Lý Xuân Hải. Tiếp đến là cảnh người rút tiền, người bán cổ phiếu,
người bàn ra, kẻ tán vào, tưởng đâu cả một hệ thống ngân hàng và tài chính Việt
Nam đến hồi sụp đổ. Chẳng mấy ai còn quan tâm đến ngày “Quốc Khánh” của nước
Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
Đến nay cũng
chưa rõ hai ông Kiên và Hải phạm tội gì ? Tướng công an Phan Văn Vĩnh cho
biết “Thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng đã chỉ đạo lực lượng công an cần khởi tố, điều tra để đấu tranh, ngăn chặn
các hành vi vi phạm pháp
luật nhằm thâu tóm ngân hàng, gây mất ổn định hoạt động ngân hàng.” Nhưng
đó có phải là tội hay chỉ là lý do ? Tin khác lại cho rằng ông Kiên cấu kết với
ông Hải lấy tiền Ngân Hàng Á Châu làm vốn cho ba công ty do ông Kiên đứng tên.
Vì thiếu
công khai minh bạch lại nhiều quyền lực quyền lợi, người làm trong ngành ngân
hàng tại Việt Nam ai lại không có tội. Không thụt két thì rửa tiền. Không lạm
dụng quyền lực thì tham nhũng, bán thông tin. Đó là nhân viên bình thường còn
ông “trùm” Bầu kiên thì phải biết mua vua bán chúa.
Dư luận cho
rằng Bầu kiên là tay chân Nguyễn Tấn Dũng, giầu là nhờ tham nhũng và rửa tiền.
Nên ngay khi Bầu Kiên bị bắt nhiều người đã tin rằng phe cánh của Nguyễn Tấn
Dũng bị phe cánh của Trương Tấn Sang và Nguyễn Phú Trọng hạ độc thủ. Thậm chí
có người tung tin chế độ Nguyễn Tấn Dũng sẽ sụp đổ và phe cánh Nguyễn Tấn Dũng
đang bỏ của chạy lấy người.
Đến ngày 23
tháng 8 Trương Tấn Sang tung một bài viết được báo Tuổi Trẻ đặt tựa đề “Phải
biết hổ thẹn với tiền nhân”. Tựa đề xem thật hấp dẫn nhưng khi xem xong
thì dư luận khen ít chê nhiều. Ở thời điểm hệ thống ngân hàng tài chính gần như
sụp đổ đúng ra ông Sang nên viết bài “Phải biết hổ thẹn với tiền của nhân
dân”. Mà lạ thật tòan bài viết không tìm ra hai từ “tham nhũng”, ngược lại
ông Sang đổ mọi “tiêu cực” là mặt trái của kinh tế thị trường. Bài viết này xin
được chia sẻ cùng bạn đọc tình hình đất nước hiện nay và vài nhận định về nhân
vật Trương Tấn Sang.
Ngân Hàng qua vụ Bầu Kiên
Nếu bàn tay
vô hình của thị trường là tòan hảo thì đã không có mặt trái và đâu cần đến nhà
nước làm gì. Nhưng bản chất của con người là chạy theo lợi ích cá nhân, ích kỷ
hoặc có thể không biết đến lợi ích của mình đụng chạm đến lợi ích người khác
hay lợi ích xã hội. Nói cách khác hành xử ích kỷ thường không mang đến lợi ích
tối đa cho chính họ, cho xã hội, và chính vì thế chính phủ mới được thành hình.
Các chính
phủ dân chủ hình thành dựa trên Hiến Pháp, một bản hợp đồng giữa các cá nhân
trong xã hội. Hiến Pháp quy định phương cách thành lập chính phủ, cũng như quyền
hạn và bổn phận của chính phủ.
Riêng về
lãnh vực tài chính, chính quyền thường được quyền thu thuế, quyền vay mựơn,
quyền cho phép khai thác tài nguyên và độc quyền ấn hành tiền. Để có được những
quyền này chính phủ phải đề ra những chính sách và những đạo luật tạo ổn định
xã hội và an sinh công cộng.
Ngân hàng
Nhà nước giữ việc phát hành, quản lý tiền tệ và soạn thảo các chính sách liên
quan đến tiền tệ, soạn thảo các dự thảo luật kinh doanh ngân hàng và tổ chức
tín dụng, cho phép thành lập các ngân hàng và tổ chức tín dụng, quản lý các
ngân hàng thương mại... vì thế vụ Bầu Kiên trực tiếp trong quyền hạn và trách
nhiệm của Ngân hàng nhà nước.
Theo luật
Việt Nam, để tránh tình trạng ngân hàng thương mại không đủ tiền mặt hòan trả
khách hàng, mọi Ngân hàng tư nhân cần giữ một khỏan tiền mặt dự trữ bắt buộc
theo quy định của Ngân Hàng Nhà Nước. Khi ngân hàng tư nhân không đủ tiền mặt
thì Ngân Hàng Nhà Nước có bổn phận phải phát hành thêm tiền mặt để “cứu” ngân
hàng tư nhân không bị phá sản. Ngân Hàng Nhà nước còn được xem là người cho vay
cuối cùng (the lender of last resort).
Đó là chính
sách đã thành luật tại Việt Nam. Trong trường hợp khách hàng Ngân Hàng Á Châu
đổ xô rút tiền khi nghe tin Bầu Kiên bị bắt thì bổn phận của Ngân Hàng Nhà nước
là phải đứng ra cho vay “tiếp cứu”. Chính sách này có khuyết điểm là khi Ngân
Hàng Nhà Nước phát hành thêm tiền sẽ gây ra lạm phát ảnh hưởng đến tòan xã hội.
Tại Úc trên
20 năm nay chính phủ đề ra một định mức tối đa là 3 phần trăm lạm pháp do đó hệ
thống ngân hàng đã được cải tổ, Ngân Khố không còn giữ vai trò tiếp cứu các
ngân hàng bị phá sản. Các ngân hàng tư nhân đều cạnh tranh một cách tự do, vay
mượn lẫn nhau hay trên thị trường quốc nội và quốc tế. Khi một ngân hàng thiếu
khả năng thanh tóan và phá sản, thì ngân hàng khác hay công ty thanh lý đứng ra
thâu tóm và hòan trả tiền vay cho khách hàng.
Thống đốc Tồi
Vụ Bầu Kiên
còn đang nóng hổi thì dư luận Việt Nam lại rộ lên việc Thống đốc Ngân hàng
Nhà nước Nguyễn Văn Bình được tạp chí Thế Giới Thương Mãi (Global
Finance) xếp hạng thống đốc kém nhất thế giới. Tạp chí này đánh giá nhân
vật qua các lĩnh vực như kiểm soát lạm phát, thực hiện mục tiêu tăng trưởng
kinh tế, ổn định tiền tệ, quản lý lãi suất, quyết tâm đối chọi với sự can thiệp
chính trị và duy trì sự độc lập của mình. Nhưng qua vụ Bầu Kiên chúng ta có thể
xếp ông là một Thống đốc tồi.
Ngày
25/08/2012, được báo Thanh Niên hỏi tại sao Ngân Hàng Nhà Nước can thiệp để cứu
Ngân Hàng Á Châu không để ngân hàng này phá sản, ông Nguyễn Văn Bình thay vì
nói về chính sách và luật pháp Việt Nam lại quay sang đổ thừa : ”Do dân trí, tập quán ở Việt Nam
chưa cao như ở một số nước. Rất nhiều người dân hiện nay đi gửi tiền nhưng cũng
không để ý đó là Ngân Hàng tốt hay xấu. Có khi chỉ vì Ngân Hàng này ở ngay đầu
ngõ nhà mình nên mang tiền đến gửi cho thuận tiện. Nên cách làm của chúng tôi
là tái cấu trúc từ bên trong để Ngân Hàng lành mạnh lên. Nhưng đến một giai đoạn
nào đó, khi nền kinh tế phát triển, mặt bằng pháp luật hoàn thiện hơn, dân trí cao
hơn, tiềm lực của hệ thống tài chính mạnh hơn thì cũng phải sẵn sàng cho phá
sản những Ngân Hàng yếu kém.”
Việc quản lý
không để ngân hàng thiếu khả năng thanh tóan mang nhều nợ xấu là nhiệm vụ của
Ngân Hàng Nhà Nước thế mà ngài Thống Đốc nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt
Nam lại đổ cho dân chúng có tiền thì phải có “dân trí” để chọn “Ngân Hàng
tốt hay xấu.”
Và thật hết
sức buồn cười khi trước đó cũng chính cửa miệng của ngài Thống Đốc đã trả lời
phóng viên báo Thanh Niên như sau: “Cô nói đúng, trước khi sự việc
này xảy ra thì ACB (Ngân Hàng Á Châu) được cả các tổ chức trong nước và quốc tế
đánh giá là một trong những Ngân Hàng có chất lượng hoạt động vào loại tốt nhất
Việt Nam. Hoạt động giám sát của Ngân Hàng Nhà Nước cũng cho thấy, các chỉ tiêu
an toàn của Ngân Hàng này luôn luôn đạt và vượt chuẩn.” Chẳng khác
nào ngài Thống Đốc báo cho mọi người biết hãy giữ tiền mặt, ngọai tệ, vàng, tốt
nhất là chuyển ngân ra ngọai quốc hay gởi tiết kiệm trong các ngân hàng ngọai
quốc, đừng tin vào hệ thống ngân hàng và tài chính Việt Nam, tất cả các ngân
hàng tại Việt Nam đều xấu cả !!!
Ông Thống
Đốc đã kém vì không hiểu chính sách và luật pháp Việt Nam, vì thiếu hiểu biết
về tâm lý quần chúng và tồi vì chuyên đổ trách nhiệm cho dân. Thế mới thấy
“quan trí” Việt Nam vừa kém lại vừa tồi và càng lên cao càng kém lại càng tồi.
Mời bạn đọc
tiếp tục nhận xét về cái kém và cái tồi của ngài chủ tịch nước Cộng Hòa Xã Hội
Chủ Nghĩa Việt Nam Trương Tấn Sang.
Cộng Hòa Giả Hiệu
Trong dịp
“Cách Mạng Mùa Thu” năm 2005, người viết đã phổ biến bài “Trưng Cầu Dân Ý: Ý
Đảng Hay Ý Dân ?” có phân tích và tiên đóan về tình trạng tham nhũng tại Việt
Nam.
Ngày 2 tháng
9 năm 1945, Hồ chí Minh đọc tuyên ngôn khai sinh nước Việt Nam Dân Chủ Cộng
Hòa. Cộng Hòa có nghĩa là mọi người đều bình đẳng. Thế mà đứng đằng sau cái
bóng của Cộng Hòa là đảng Cộng sản, chủ trương đấu tranh giai cấp và lấy sự
trung thành với đảng làm căn bản chia chác quyền lực và quyền lợi.
Sau đó thì
Chủ Tịch đảng và nhà nước Hồ Chí Minh lại đặt mình trên cả Hiến Pháp. Điều thứ
49 của Bản Hiến Pháp 1946 cho phép Hồ chủ tịch những quyền hạn tối cao, quyền
lực tối thượng. Còn điều thứ 50 lại hết sức phi lý "Chủ tịch nước Việt
Nam không phải chịu một trách nhiệm nào, trừ khi phạm tội phản quốc."
Thế rồi sau đó ít lâu Hồ chí Minh sang Tầu sang Nga cõng rắn về và từ đó sản
sinh một đàn rắn tồn tại đến ngày nay.
Khi đã nắm
được quyền hành, đảng Cộng sản dùng bạo lực để cưỡng đoạt hòan tòan quyền làm
chủ đất nước cuả người dân. Thay vì dân chủ cộng hòa, đảng Cộng sản lấy cương
lĩnh của đảng làm Hiến Pháp, lấy quyết định của đảng làm luật pháp.
Tất cả những
đặc quyền và đặc lợi, về kinh tế, ngân hàng, tài nguyên, đất đai, y tế, giáo
dục ..., đều được đặt dưới sự kiểm soát và quản lý cuả những người cộng sản.
Giới cầm quyền bổ nhiệm những người trung thành với đảng với lãnh tụ đảng vào
những chức vụ có quyền lực để tóm thu quyền lợi. Hậu qủa là các hoạt động chính
trị bao che, bè phái, ràng buộc gia đình, dòng họ, bạn bè, ... Dẫn đến tình
trạng sứ quân xâu xé đất nước như hiện nay.
Tham nhũng
chẳng qua chỉ là một sự phân phối các phúc lợi tập thể, các tài sản quốc
gia,... giữa một số các đảng viên với nhau. Và cũng không ngoài mục đích bảo vệ
lẫn nhau hay bảo vệ đảng. Không riêng gì Việt Nam, mọi quốc gia bị cộng sản
chiếm đóng Nga, Tàu, Đông Âu, Cu Ba, Bắc hàn, Lào … đều có chung một hòan cảnh.
Những điều
được viết bảy năm về trước nay đã rõ như ban ngày. Tiền đi cạnh quyền. Từ quyền
chuyển thành tiền. Từ tiền lại biến hóa ra quyền. Sức mạnh quyền tiền là sức
mạnh để bảo vệ chế độ. Nguyễn thanh Phượng con Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Đức
Kiên, Nguyễn Đăng Quang, Hồ Hùng Anh, Trầm Bê, Thái Hương và hằng trăm hằng vạn
các đại gia khác gắn bó với chế độ cộng sản như một đàn sâu ra sức đục khóet
quốc gia.
Con sâu Bầu
Kiên bị bắt, động đến cả rừng sâu và đến sự sống còn của “Đảng” của chế độ.
Việc bắt sâu Bầu Kiên để lộ ra mọi yếu kém của nền tài chính, kinh tế, chính
trị Việt Nam và cho thấy mọi cải cách hay cải tổ chỉ là ảo tưởng. Chống tham
nhũng cũng chính là chống lại một đảng cầm quyền gắn bó với nhau bằng lợi ích
(nhóm lợi ích). Và cũng vì sợ mất đảng trong bài luận văn Trương Tấn Sang đã
không dám đá động đến hai từ “tham nhũng” mà lại tồi bại lý luận “tiêu cực” là
mặt trái của kinh tế thị trường.
Trương Tấn Sang “sợ lạnh”
Trong bài có
đọan Trương Tấn Sang tả tình như sau: “Có những việc tưởng như đơn
giản, tưởng như dễ giải quyết, không phải là khó khăn, nhưng khi thực hiện thì
đụng đâu cũng vướng vì nó không phải là một bài toán trên lý thuyết đơn thuần
mà là xã hội với đủ sắc màu, với những cách nghĩ, những quyền lợi, những ứng xử
khác nhau, chằng chịt, cái này níu bám và kìm giữ cái kia; cái “chăn ấm” vô
tình kéo sang bên này thì bên kia bị “lạnh”... Xuất hiện những người có tư
tưởng xa lạ, chỉ luôn luôn rình rập mọi sơ hở để chống đối, để “chọc gậy bánh
xe”, thậm chí để “cõng rắn cắn gà nhà”... ”
Sau sáu mươi
bảy năm cầm quyền đảng Cộng sản đã tước hết mọi quyền lực và quyền lợi của
người dân. Cái “chăn ấm” là của đảng. Trước đây tất cả đều do bàn tay của đảng:
đảng muốn nó sang bên này thì bên này được ấm, đảng muốn kéo nó sang bên kia
thì bên khi được ấm. Ai không vào “Đảng” thì chịu lạnh. Chống “Đảng” thì bị
tiêu diệt. Nay đã khác cái chăn đã bị vài nhóm người thâu tóm, từ đó mới đâm ra
công khai đánh đấm cấu xé lẫn nhau.
Diễn giải
theo lối bình dân thì lợi quyền như miếng bánh. Miếng bánh không đựơc chia đều
mới dẫn đến đấu đá lẫn nhau. Người thua vẫn chỉ là người dân thấp cổ bé miệng.
Trương Tấn Sang “cõng rắn cắn gà nhà”
Nội dung bài
luận văn của Trương Tấn Sang chỉ để tung hô ba khẩu hiệu đòan kết, hòa hợp và
thống nhất. Khi hô khẩu hiệu về đòan kết Trương Tấn Sang lại để lộ bản chất bán
nước như sau: “Đó là bài học
về tăng cường củng cố đoàn kết - đoàn kết toàn Đảng, toàn dân tộc, đoàn kết
quốc tế, đoàn kết là truyền thống quý báu và nguồn sức mạnh to lớn của cách
mạng nước ta. Đó là bài học về sự lãnh đạo đúng đắn của Đảng, nhân tố hàng đầu
quyết định thắng lợi của cách mạng Việt Nam... Những bài học này, nếu được toàn
Đảng, toàn dân và toàn quân ta, ai cũng quán triệt thực hiện trên thực tế,
không phải chỉ là những khẩu hiệu suông, thì bất cứ khó khăn nào chúng ta đều
có thể vượt qua!”.
Chủ nghĩa
cộng sản là chủ nghĩa quốc tế. Đảng Cộng Sản là một đảng Quốc Tế. Cách Mạng Mùa
Thu là một cuộc cách mạng quốc tế. Nó đưa Việt Nam vào guồng máy cộng sản quốc
tế. Vì quan niệm như thế nên Trương tấn Sang vẫn tin rằng phải “tiếp tục con
đường Cách Mạng Tháng Tám” và muốn tiếp tục con đường này phải “đòan kết quốc
tế”. Mà quốc tế cộng sản thì nay chỉ còn 5 nước Cuba, Bắc Hàn, Lào, Việt Nam và
Trung cộng.
Tòan bài
luận văn, Trương Tấn Sang không nhắc đến tình hình biển đảo biên giới Việt Nam
đang bị Trung cộng lấn chiếm, đến tình trạng tài nguyên đất đai Việt Nam bị bán
cho Tầu, tình trạng Trung cộng cướp bóc ngư dân, phá họai nền kinh tế quốc gia.
Đã không lên tiếng thì thôi Trương Tấn Sang còn kêu gọi “đòan kết quốc tế cộng
sản” thì có khác gì Tấn Sang công khai kêu gọi xóa bỏ biên giới Việt Nam. Rõ
ràng Trương Tấn Sang đang “cõng rắn cắn gà nhà”.
Tham nhũng
là tội trước pháp luật. Còn bán nước là tội trước dân tộc. Kẻ bán nước không
phải chỉ hổ thẹn với tiền nhân như Trương Tấn Sang đã biết mà còn bị muôn đời
nguyền rủa. Quay về với dân tộc là con đường duy nhất cho những người bán nước
như Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng và tập đòan cộng sản.
Trương Tấn Sang mơ Thời Chiến Tranh …
Làm người ai
lại không mong ước có hòa bình. Nhất là người Việt Nam mấy mươi năm qua, hết
đánh Nhật, đánh Tây, rồi nội chiến lại sang đánh Cam Bốt đánh Tầu. Đảng Cộng
sản không sợ chiến tranh nhưng người Việt khi nghe đến chiến tranh đều tỏ ra
ngao ngán.
Thế mà ông
Trương Tấn Sang lại ao ước mang phương cách, lề lối, tư duy của chiến tranh vào
cuộc sống ngay nay. Ông viết: “Niềm tin “kháng chiến nhất định
thắng lợi” trong hai cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc năm xưa, phải được thể
hiện bằng niềm tin mới “sự nghiệp công nghiệp hóa - hiện đại hóa đất nước, xây
dựng và bảo vệ vững chắc Tổ quốc Việt Nam XHCN nhất định thành công” trong giai
đoạn hiện nay!” Ông ao ước vì nhờ có chiến tranh đảng Cộng sản đã tiêu diệt
được mọi niềm tin mọi ý kiến khác biệt.
Nhưng niềm
tin và ý kiến khác biệt với đảng Cộng sản, sau chiến tranh lại phục hồi sống
dậy. Quá trình này đã từng nhiều lần bị ông Trương Tấn Sang phê phán và khép
những từ như diễn biến hòa bình, tự diễn biến, tự chuyển biến. Quá trình này
càng lúc càng nhanh hơn, càng mạnh hơn nhất là sau vụ Bầu Kiên bị bắt.
Kết Luận
Qua bài luận
văn tả tình “Cách Mạng Mùa Thu” của Trương Tấn Sang, bạn đọc dễ nhận thấy chỉ
vì yếu kém về mọi mặt ông Sang đâm ra lo sợ thay đổi, sự lo sợ biến ông thành
tồi bại không dám nhìn nhận sự thật, rồi trở nên bảo thủ và chấp nhận làm tay
sai cho Tàu cộng. Không phải chỉ riêng Trương Tấn Sang mà tất cả giới cầm quyền
cộng sản đều “cá mè một lứa” như thế.
Việc những
người cộng sản công khai đấm đá lẫn nhau vẫn chỉ là những chuyện nội bộ và vì
quyền lực quyền lợi cá nhân. Bài học Nga và Đông Âu cho thấy con đường duy nhất
là tòan dân phải đứng dậy thì mới có thể giành lại được chính quyền.
Và bài học từ
Nga và Đông Âu cũng cho thấy, khi nội bộ các đảng Cộng sản (Nga, Đông Âu) và
khi các đảng viên cộng sản công khai đấm đá lẫn nhau là lúc để tòan dân liên
kết đứng lên làm cách mạng dân tộc, xây dựng một Việt Nam độc lập, tự do, dân
chủ và phú cường.
Nguyễn Quang
Duy
Melbourne,
Úc Đại Lợi
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment