On Sunday, January 26, 2014 6:41 PM, Hieu Doan <> wrote:
Kính chuyển hai(2) bài mới của Lão Móc
TẾT NHỚ ƠN "BÁC HỒ"
và
KHI NHỮNG TRÒ MA BỊ LẬT
TẨY
Lão Móc
Nói gì thì nói, ai cũng phải công nhân ông Hồ Chí Minh là một nhân
vật được nhắc đến nhiều nhất trong lịch sử nước ta, kể cả dư luận ngoại quốc.
Những kẻ cùng phe và bọn thuộc hạ thì ca tụng “Bác” Hồ hết biết. Nhưng những người oán hận ông Hồ Chí Minh và những việc làm gian ác mà ông ta và Đảng Việt Cộng của ông ta thì cũng bằng mọi cách chửi bới ông ta bằng thi ca hò vè rất là độc đáo.
Năm 1992, khi phát động “Phong Trào Quốc Dân Xoá Bỏ Huyền Thoại Hồ Chí Minh” tức “Phong Trào No Hồ”, chúng tôi có phát động cuộc thi “Tố cáo tên tội phạm Hồ Chí Minh” bằng hình thức thi ca hò vè và nhận được rất nhiều bài dự thi rất là xuất sắc từ khắp nơi tại hải ngoại. Rất tiếc vì khả năng có hạn nên chúng tôi đã không thể hoàn tất và công bố kết quả cuộc thi. Và rất tiếc, các sáng tác gửi về đã bị thất lạc.
Nay, chúng tôi viết bài viết này, xin gửi đến các vị đã có gửi bài dự thi trong cuộc thi do “Phong Trào No Hồ” phát động vào năm 1992. Xin quý vị coi đây như một lời tạ lỗi vì chúng tôi đã không làm tròn nhiệm vụ mà mình đã đề xướng.
*
Những kẻ cùng phe và bọn thuộc hạ thì ca tụng “Bác” Hồ hết biết. Nhưng những người oán hận ông Hồ Chí Minh và những việc làm gian ác mà ông ta và Đảng Việt Cộng của ông ta thì cũng bằng mọi cách chửi bới ông ta bằng thi ca hò vè rất là độc đáo.
Năm 1992, khi phát động “Phong Trào Quốc Dân Xoá Bỏ Huyền Thoại Hồ Chí Minh” tức “Phong Trào No Hồ”, chúng tôi có phát động cuộc thi “Tố cáo tên tội phạm Hồ Chí Minh” bằng hình thức thi ca hò vè và nhận được rất nhiều bài dự thi rất là xuất sắc từ khắp nơi tại hải ngoại. Rất tiếc vì khả năng có hạn nên chúng tôi đã không thể hoàn tất và công bố kết quả cuộc thi. Và rất tiếc, các sáng tác gửi về đã bị thất lạc.
Nay, chúng tôi viết bài viết này, xin gửi đến các vị đã có gửi bài dự thi trong cuộc thi do “Phong Trào No Hồ” phát động vào năm 1992. Xin quý vị coi đây như một lời tạ lỗi vì chúng tôi đã không làm tròn nhiệm vụ mà mình đã đề xướng.
*
“Tết về nhớ ơn “Bác” Hồ
Tụt quần ta ỉa, hát đời ấm no!”
Tụt quần ta ỉa, hát đời ấm no!”
Đây là hai câu thơ của cụ VIP KK, tức cựu luật sư Nguyễn Văn Chức chớ không phải của Lão Móc. Xin mượn hai câu thơ rất hiện thực của cựu luật sư Nguyễn Văn Chức để mở đầu bài viết này.
-THƠ VĂN CỦA PHE COI “BÁC HỒ LÀ VỊ CHA CHUNG”:
Sau đây là thi ca hò vè của quân dân miền Bắc đối với “Bác” Hồ:
“Mỗi khi cháu bắn quân thù
Thì cháu lại nhớ Bác Hồ muôn năm.
Mỗi khi lòng cháu hờn căm
Thì cháu lại nhớ lời răn Bác Hồ.
Đại hạn nhớ ơn trận mưa,
Đêm tối mịt mờ, nhớ ngọn đèn soi.
Thì cháu lại nhớ Bác Hồ muôn năm.
Mỗi khi lòng cháu hờn căm
Thì cháu lại nhớ lời răn Bác Hồ.
Đại hạn nhớ ơn trận mưa,
Đêm tối mịt mờ, nhớ ngọn đèn soi.
*
Trên trời có ông sao Rua
Việt Nam ta có cụ Hồ, em ơi!
Ánh sao Rua sáng ngời một góc,
Gương Cụ Hồ tỏ khắp năm châu.
Việt Nam ta có cụ Hồ, em ơi!
Ánh sao Rua sáng ngời một góc,
Gương Cụ Hồ tỏ khắp năm châu.
*
Tháp Mười đẹp nhất bông sen
Nước Nam đẹp nhất có tên Cụ Hồ.
Nước Nam đẹp nhất có tên Cụ Hồ.
*
Ngọn Tây Phong Lĩnh Bác trèo,
Để giờ có núi, có đèo con qua.
Trường Sơn mây phủ mưa sa,
Chân chồn càng nhớ bước Cha mở đường.
Để giờ có núi, có đèo con qua.
Trường Sơn mây phủ mưa sa,
Chân chồn càng nhớ bước Cha mở đường.
*
Chúng con ở bốn phương trời,
Quay về hướng Cụ muôn lời chúc mong.
Dài lâu như núi, như sông,
Cụ Hồ sống mãi trong lòng chúng con.
Quay về hướng Cụ muôn lời chúc mong.
Dài lâu như núi, như sông,
Cụ Hồ sống mãi trong lòng chúng con.
*
Cụ Hồ ở giữa lòng dân,
Tuy xa xa lắm, nhưng gần gần ghê.
Mỗi khi thư Cụ gửi về,
Rộn ràng khắp chợ cùng quê đón mừng.
Ai ngoài muôn dặm trùng dương,
Cũng thường nhận được tình thương Cụ Hồ.
Mong ngày độc lập Cụ vô
Thỏa lòng ao ước ước mơ đêm ngày.
Tuy xa xa lắm, nhưng gần gần ghê.
Mỗi khi thư Cụ gửi về,
Rộn ràng khắp chợ cùng quê đón mừng.
Ai ngoài muôn dặm trùng dương,
Cũng thường nhận được tình thương Cụ Hồ.
Mong ngày độc lập Cụ vô
Thỏa lòng ao ước ước mơ đêm ngày.
*
Cụ Hồ là vị cha chung,
Là sao Bắc đẩu, là vừng thái dương.
Chúng con đi giữa đêm trường,
Như Cha dìu dắt, dẫn đường chúng con.
Ơn cha như nước, như non,
Như gương Hồ Thủy, như hòn Thái Sơn”…
Là sao Bắc đẩu, là vừng thái dương.
Chúng con đi giữa đêm trường,
Như Cha dìu dắt, dẫn đường chúng con.
Ơn cha như nước, như non,
Như gương Hồ Thủy, như hòn Thái Sơn”…
Xin thưa ba cái loại thi ca hò vè loại ca tụng “Bác” Hồ lên tới
tận mây xanh như thế này còn nhiều. Nhiều lắm! Vì “Bác” có cả một Đảng và Nhà
Nước VC có nhiệm vụ ca tụng “Bác”. Đó là chưa kể đến một lô, một lốc những bài
thơ ca tụng “Bác” Hồ của các nhà thơ VC Tố Hữu, Xuân Diệu, Huy Cận, Viễn
Phương vân… vân…
Lão Móc tin rằng sẽ có rất nhiều người ngạc nhiên khi biết các bài ca tụng “Bác” Hồ ở phần trên xuất xứ từ quyển “Tục ngữ, ca dao, dân ca Việt Nam” do nhà phê bình văn học VC Vũ Ngọc Phan biên soạn.
-THƠ VĂN CỦA PHE COI “BÁC” LÀ KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG:
Nền văn hóa nông thôn của Việt Nam ta có bài “chửi” rất nổi tiếng là bài “Chửi Mất Gà.” Bài chửi có ca, có kệ, lên bổng, xuống trầm, kể lể có dây, có nhợ lòng thòng như chuyện dài “nhân dân tự vệ” thời Việt Nam Cộng Hoà:
Hãy nghe mụ đàn bà nhà quê giọng chua như dấm hoá học tốc váy, quai cồng ra mà chửi như sau:
“Bố cái thằng chết đâm, cha cái con chết xỉa! Mày day tay mặt, mày đặt tay trái, nỡ ăn cắp của bà đây con gà. Này bà bảo cho chúng mày biết: Thằng đứng chiếu ngang, thằng sang chiếu dọc, thằng đọc văn tế, thằng bế cái hài, thằng nhai thủ lợn… Cao tằng tổ tỉ, cao tằng tổ khảo, cố tổ gia tông cả ông cả bà, cả cha, cả mẹ, chú bác, anh em, họ nội họ ngoại, xa gần ân ái, họ gái họ trai, dưới âm phủ đội mũ mà đi lên, trên thiên đàng xếp hàng đi xuống, hãy vén mái tai, gài mái tóc, đặng chổng tai lên nghe cho rõ, chống cửa ngõ cho cao, chặt hàng rào cho thấp để mà nghe bà chửi đây này…”
Đúng là một bài chửi hết ý, phải không?
Đây là những câu chửi của thời xa xưa khi dân ta còn bị bọn Phú lãng sa đô hộ. Thời các vị “tư bản đỏ” cai trị đất nước thì lối chửi của người dân trở nên “văn minh” hơn nhiều. Nhất là với loại thi ca hò vè “ca tụng” “Bác” Hồ!
Vào năm 1987, khi Tổng bí Nguyễn Văn Linh “chưa chuyển sang từ trần”, Ngài bày trò “Cởi Mở”, “Cởi Trói” và đổi mới theo lệnh của Liên Sô. Ngài Tổng bí và Bộ Chính trị vào Nam “thăm dân cho biết sự tình” đã bất ngờ thấy rõ lòng thù hận, căm hận của dân chúng đối với chế độ qua những hình ảnh, dấu hiệu, ca dao bình dân.
Từ câu ca dao nói về thuốc lào:
Lão Móc tin rằng sẽ có rất nhiều người ngạc nhiên khi biết các bài ca tụng “Bác” Hồ ở phần trên xuất xứ từ quyển “Tục ngữ, ca dao, dân ca Việt Nam” do nhà phê bình văn học VC Vũ Ngọc Phan biên soạn.
-THƠ VĂN CỦA PHE COI “BÁC” LÀ KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG:
Nền văn hóa nông thôn của Việt Nam ta có bài “chửi” rất nổi tiếng là bài “Chửi Mất Gà.” Bài chửi có ca, có kệ, lên bổng, xuống trầm, kể lể có dây, có nhợ lòng thòng như chuyện dài “nhân dân tự vệ” thời Việt Nam Cộng Hoà:
Hãy nghe mụ đàn bà nhà quê giọng chua như dấm hoá học tốc váy, quai cồng ra mà chửi như sau:
“Bố cái thằng chết đâm, cha cái con chết xỉa! Mày day tay mặt, mày đặt tay trái, nỡ ăn cắp của bà đây con gà. Này bà bảo cho chúng mày biết: Thằng đứng chiếu ngang, thằng sang chiếu dọc, thằng đọc văn tế, thằng bế cái hài, thằng nhai thủ lợn… Cao tằng tổ tỉ, cao tằng tổ khảo, cố tổ gia tông cả ông cả bà, cả cha, cả mẹ, chú bác, anh em, họ nội họ ngoại, xa gần ân ái, họ gái họ trai, dưới âm phủ đội mũ mà đi lên, trên thiên đàng xếp hàng đi xuống, hãy vén mái tai, gài mái tóc, đặng chổng tai lên nghe cho rõ, chống cửa ngõ cho cao, chặt hàng rào cho thấp để mà nghe bà chửi đây này…”
Đúng là một bài chửi hết ý, phải không?
Đây là những câu chửi của thời xa xưa khi dân ta còn bị bọn Phú lãng sa đô hộ. Thời các vị “tư bản đỏ” cai trị đất nước thì lối chửi của người dân trở nên “văn minh” hơn nhiều. Nhất là với loại thi ca hò vè “ca tụng” “Bác” Hồ!
Vào năm 1987, khi Tổng bí Nguyễn Văn Linh “chưa chuyển sang từ trần”, Ngài bày trò “Cởi Mở”, “Cởi Trói” và đổi mới theo lệnh của Liên Sô. Ngài Tổng bí và Bộ Chính trị vào Nam “thăm dân cho biết sự tình” đã bất ngờ thấy rõ lòng thù hận, căm hận của dân chúng đối với chế độ qua những hình ảnh, dấu hiệu, ca dao bình dân.
Từ câu ca dao nói về thuốc lào:
“Nhớ ai như nhớ thuốc lào
Đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên”
Đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên”
Người dân miền Nam đã “cải biên” thành:
“Nhớ ai như nhớ bác Hồ
Vừa chôn bác xuống lại muốn cuốc mồ bác lên”
Vừa chôn bác xuống lại muốn cuốc mồ bác lên”
Hoặc những câu thơ nói lái rất tài tình:
“Lấy ảnh cụ Hồ lộng kiếng treo
Đá đeo liệng cống chốn chuồng heo
Chính mi nằm đó loài muôn cẩu
Đừng để chúng ông giận đá bèo”
Đá đeo liệng cống chốn chuồng heo
Chính mi nằm đó loài muôn cẩu
Đừng để chúng ông giận đá bèo”
Và nhiều câu đối chửi rất tục tĩu chẳng hạn như:
“Chiều ba mươi lấy ảnh bác lộng kiếng
Sáng mồng một tuột giày em đôn lò”
Sáng mồng một tuột giày em đôn lò”
Theo nhà văn Nguyễn Việt Nữ viết trong tập tiểu luận “Dương Thu Hương Và Con Hùm Ngủ” thì: “Sau ngày cái mộng “Nước Việt Nam là một” của “Bác” thành sự thật, người dân miền Bắc thấy đời sống tự do sung túc vượt bực của dân miền Nam, chính các đảng viên đi tập kết đã tỉnh ngộ. Họ kể rằng ngay thời mà nhà thơ Nguyễn Bính diễn tả trong hai câu lục bát:
“Chín năm đốt đuốc soi rừng
Về đây ánh điện ngập ngừng bước chân!”
Về đây ánh điện ngập ngừng bước chân!”
ở ngoài Bắc người dân cũng đã ta thán và thóa mạ “Bác” Hồ, tuy kín đáo nhưng không kém phần… nẩy lửa. Như vào năm 1949, 1950 phong trào Việt Minh nổi dậy chống Tây. Họ cấm dân xài hàng hoá ngoại quốc. Nhưng thời nào cũng vậy, những con buôn thường bất chấp lệnh cấm, họ luồn lõi làm việc giao thương giữa hai vùng: dân vùng Việt Minh kiểm soát cần đá lửa và vải kaki để mặc cho chắc, mà đây là hàng ngoại hóa nên con buôn phải giấu đá lửa trong khăn vấn đầu và độn vải vào bụng làm như có chửa để dễ qua mặt các trạm kiểm soát. Bán xong thì nhận tiền cụ Hồ đi ra “thành” (ngoài Bắc gọi là vùng tề) thì lại phải giấu tiền trong khố, hay trong xì-líp (lúc ấy dân ta chưa biết xài loại này), nên dân gian có câu:
“Đầu đội đá lửa
Bụng chửa kaki
Đít đẻ cụ Hồ”.
Bụng chửa kaki
Đít đẻ cụ Hồ”.
Chính phủ Hồ Chí Minh cấm mua vải kaki để trong nước xài hàng nội hoá, mà vải dệt đơn sơ mau rách, mà lại hạn chế, nên người dân than:
“Một năm hai thước vải thô
Làm sao che kín cụ Hồ, em ơi!”
Ngay thời kháng chiến, dân ta đã chơi bạo bằng cách để “cụ Hồ” ở chỗ dơ bẩn nhất, và dùng tên của “cụ Hồ” để tượng trưng cho cái của quý của cả hai phái nam, nữ, mặc dù chính sách của Đảng buộc mỗi nhà dân phải có bàn thờ cụ Hồ. Nhiều người phải làm vì sợ công an cho đi tù, nhưng đa số lòng dân thì oán ghét.
Thời nào cũng vậy, hai chữ “công an” của chế độ Hồ Chí Minh luôn luôn gợi lên hình ảnh bạo ngược, chà đạp nhân phẩm con người; trong khi tuyên truyền thì lúc nào cũng đẹp đẽ: từ dân, bởi dân, vì dân v.v…
Nhưng cái cách hành xử thì khiến người dân phải ta thán và thù hận:
“Công an, thuế vụ, kiểm lâm
Trong ba thằng ấy phải đâm thằng nào?”
Trong ba thằng ấy phải đâm thằng nào?”
Và tự người dân trả lời:
“Công an, thuế vụ, kiểm lâm
Ở xa thì bắn, ở gần thì đâm
Công an, thuế vụ, kiểm lâm
Trong ba thằng ấy thằng nào cũng đâm!”
Ở xa thì bắn, ở gần thì đâm
Công an, thuế vụ, kiểm lâm
Trong ba thằng ấy thằng nào cũng đâm!”
Nếu cái tên “công an khu vực” của thời sau 1975 ở miền Nam cho một “ấn tượng” như thế nào thì thời kháng chiến gần nửa thế kỷ trước, vai trò công an của “Bác Hồ” cũng y chang như vậy:
“Rủ nhau đi chợ Cống Chiền
Mua được cái váy toàn tiền Đông Dương
Trở về đến phố Chợ Chuơng
Công an lột mất cởi truồng tô hô
Rủ nhau kéo đến cụ Hồ
Làm sao đến nỗi tô hô thế này?”
Mua được cái váy toàn tiền Đông Dương
Trở về đến phố Chợ Chuơng
Công an lột mất cởi truồng tô hô
Rủ nhau kéo đến cụ Hồ
Làm sao đến nỗi tô hô thế này?”
Người bình dân Việt Nam nào cũng biết trách nhiệm chính là của Chủ tịch nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà. Nhất là sau Cải Cách Ruộng Đất, miền Bắc có những câu đố mà những chữ cuối cùng của mỗi câu ghép lại thành câu chửi “Tiên Sư Cha Bác Hồ” như sau:
“Trên đời đạo cốt là ai? Tiên
A di đà Phật! chùa này ai tu? Sư
Nhà thờ ai giảng đạo ngay? Cha
Nước ta lãnh đạo ai tài vô song? Bác Hồ.
Thơ ca tụng “Bác Hồ đẹp giai” của “bà nhà văn già không nên nết” Nguyễn Thị Hoàng Bắc còn nhiều.
“Tết về nhớ ơn “Bác” Hồ
Tụt quần ta ỉa, hát đời ấm no!
Tụt quần ta ỉa, hát đời ấm no!
Cũng xin mượn lại hai câu thơ của cụ VIP KK để kết luận bài viết khen, chê “Bác” Hồ này.
Xin quý độc giả biết các bài thi ca hò vè khen cũng như chê “Bác” Hồ xin góp ý cho vui vẻ đời tỵ nạn trong ba ngày Tết!
KHI NHỮNG TRÒ MA BỊ LẬT
TẨY
LÃO MÓC
Ngay sau khi vở tuồng “Lập
đảng mới để phá xiềng” được VC và bọn tay sai trình diễn, chúng tôi đã viết
một số bài viết để vạch mặt “phản tỉnh giả, đối lập vờ” của hai tên “Việt Cộng
nằm vùng” Lê Hiếu Đằng (LHĐ), Hồ Ngọc Nhuận (HNN).
Cùng với các trang mạng,
đài phát thanh RFA, BBC…, báo Người Việt (mà có nhiều người công khai gọi là
báo Người Vẹm vì khi còn sống, ông Đỗ Ngọc Yến, chủ nhiệm tờ báo này đã có
những cuộc họp với Nguyễn Tấn Dũng lúc ông này còn là Phó Thủ Tướng,
cũng như tờ báo này đã nhục mạ lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ trong chậu rửa chân và mượn
lời của tên độc giả chó chết Sơn Hào nào đó “miệt thị Quân lực VNCH là
lính đánh thuê của Mỹ” và nhiều việc làm tác tệ khác) đã gióng trống,
khua chiêng inh ỏi để quảng cáo các vở tuồng do 2 tên “VC nằm vùng” LHĐ, HNN
thủ diễn.
Người xưa có câu “Chó
chết, hết chuyện!” Không ngờ ngay sau khi tên VC nằm vùng LHĐ “đang sống
chuyển sang từ trần”, báo Người Vẹm với bài viết “Hỏa thiêu, rải tro cốt
xuống sông Sàigòn” ngày 25-1-2014 lại vạch rõ bộ mặt xỏ lá, ba ngoe của tên
VC nằm vùng LHĐ qua cái trò ma công khai tuyên bố bỏ Đảng CSVN bằng mấy chữ
nguệch ngoạc trên một tờ giấy mà người bạn trẻ Hiếu Lê gọi mỉa mai là
“giấy biên số đề!”.
Xin mời độc giả đọc
trích đoạn sau đây để thấy rõ cái bộ mặt “xỏ lá, ba ngoe” của LHĐ:
“… Sau một thời gian
theo đuổi ‘lý tưởng cộng sản,’ ông LHĐ trở thành người tranh đấu cho nền dân
chủ pháp trị tại Saigòn dẫn đầu các cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm chiếm
Hoàng Sa, Trường Sa. Năm 2013, ông chính thức ly khai khỏi đảng CSVN,
hành động cuối cùng được coi là một ‘suy nghĩ chín chắn’ đồng thời với lời
tuyên bố rằng ‘chủ nghĩa xã hội chỉ là ảo tưởng.’
Ông cũng là thành viên
câu lạc bộ ‘Những người kháng chiến cũ,’ một tổ chức được thành lập với sự đề
xướng của ông Nguyễn Hộ, dẫn đến việc ông Nguyễn Hộ bị quản thúc
tại nhà cho đến chết. Còn ông LHĐ cũng bị bắt giam 1 năm không xét xử.
Sau sự kiện này, ông bị
sa thải khỏi cơ quan dân vận - nơi ông làm việc, và bị khai trừ ra khỏi
Đảng CSVN ngày 27-7 năm 1992.” (Trích “Hoả thiêu, rải
tro cốt xuống sông Sàigon” (Người Việt 25-1-2014).
Theo trích đoạn trên thì
LHĐ “bị khai trừ ra khỏi Đảng CSVN từ ngày 27-7 năm 1992”; vậy mà tới năm 2013,
tức 21 năm sau, khi đóng tuồng “Lập đảng mới để phá xiềng” thì ông ta lại láo
lếu tuyên bố “ly khai Đảng CSVN” và được ông ta viết nguệch ngoạc trên một
mảnh giấy giống như tờ giấy biên lại ghi số để ở Việt Nam! Lại được ông “bác sĩ
nhổ răng” Nguyễn Đắc Diên, ông “Tiến sĩ Bác Hồ” Phạm Chí Dũng gì
đó noi gương anh dũng thoái Đảng của tên VC nằm vùng LHĐ! Và được báo chí, các
trang mạng của “phe ta” ở hải ngoại gõ phèng la inh ỏi!
Có cả một “bình luận
gia” của đảng Việt Tân (VT) viết bài diễn tả “niềm đau cuối đời” của tên VC nằm
vùng” LHĐ rất là lâm ly, bi đát!
Không biết khi bài báo
trên báo Người Vẹm (vô tình hay cố ý) vạch rõ cái mặt mẹt của tên “VC nằm vùng”
LHĐ đã giở trò ma tuyên bố ly khai khỏi Đảng CSVN vào cuối năm 2013; trong khi
chính y đã bị Đảng CSVN khai trừ khỏi Đảng này vào ngày 27-7 năm 1992, tức là
cách nay 21 năm thì những kẻ đã khua chiêng, gióng trống, gõ phèng la inh ỏi
“ca tụng” tên “VC nằm vùng” LHĐ có biết… hổ thẹn chút nào, hay không?
Thấy trên các trang báo
điện tử của “phe ta” nào là các “trí thức Bắc Hà”, “trí thức Sàigòn” tập họp để
làm lễ tưởng niệm “tên VC nằm vùng” LHĐ mà ngán ngẫm cho cái “bọn trí thức, trí
ngủ” cỡ như Nguyễn Huệ Chi, tên tay sai của tên “Mỹ gian” Kelvin
Bowen và tên “Việt gian” Nguyễn Bá Chung trong chương trình “Tái Xây
Dựng Diện Mạo Người Việt Tỵ Nạn” trong vụ kiện WJC!
Không biết ông “bình
luận gia” của đảng VT viết bài ca tụng “niềm đau cuối đời” của tên VC nằm vùng
LHĐ có biết chính tên “VC nằm vùng” này đã phản bội lại chính cái chính thể
Việt Nam Cộng Hoà đã nuôi dưỡng cho anh ta ăn học nên người, đã phản bội lại
bao nhiều chiến sĩ của QLVNCH đã hy sinh xương máu để giữ vững miền Nam tự do,
dân chủ. Chính tên “VC nằm vùng” này và đồng bọn đã tiếp tay VC xâm chiếm miền
Nam và đã cai trị toàn thể đất nước như một đoàn quân ngoại nhập trong 39 năm
qua?! Bị Đảng CSVN khai trừ từ 21 năm trước, nay lại giở trò “ba ngoe, xỏ
lá” lớn tiếng tuyên bố “thoái đảng”, vậy mà không biết bao nhiêu kẻ tự xưng
là “trí thức, trí ngủ” lại xúm nhau vào mà gõ phèng la ca tụng inh ỏi thì thiệt
đúng là cái bọn:
“Trí thức gì mà ngu quá
trời
Có hai con mắt mà như
đui
Ăn năn, ăn lát gì Việt
Cộng
Chúng chỉ đáng ăn… búa
thiên lôi!”
*
Nói chuyện “những trò ma
bị lật tẩy” mà không đề cập đến chuyện đảng Việt Tân bị chính đảng viên của
mình là bà nhà văn Trần Khải Thanh Thủy (TKTT) lật tẩy thì là một điều
rất thiếu sót.
Bà nhà văn này thì thiệt
là rắn mắc và chanh chua hết biết. Bà này chửi tên “dâm tặc” Hồ Chí Minh (HCM)
và đảng CSVN chỉ có thua bà nhà văn Dương Thu Hương (DTH). Bà nhà văn
DTH ví cái mặt của tên Tướng Công An Dương Thông giống như “bộ phận
sinh dục của một con ngựa cái!” Và bà này đòi “ỉa”… vào mặt bọn lãnh đạo
VC! May mà bà này chưa thực hiện mà đồng bào hải ngoại đã thấy “những bộ mặt…
thối như cứt” của bọn này! Bà nhà văn này mà làm thiệt thì không biết chuyện gì
sẽ xảy ra?!
Bà nhà văn TKTT thì lại
có vẻ “mặn mà” với “Bác Hồ” ra phết! Bà làm thi ca hò vè về “Bác Hồ” thì rất là
“ấn tượng” và “không hiện thực” như sau:
“Gió mùa Thu, Bác ru em
ngủ
Em ngủ rồi, “Bác” … ụ
thâu đêm!”
Coi bộ chuyện này khó…
thực hiện, phải không? “Bác Hồ” có ký tên T.Lan viết sách “Vừa
đi đường, vừa kể chuyện” nghe còn có lý. Chẳng lẽ “Bác Hồ” lại còn có tài
năng vượt bực vừa “ru em ngủ, vừa… ụ thâu đêm” như thi ca hò vè của bà nhà văn
TKTT diễn tả?
Nghe nói sau bài viết
“Để ngỏ” chê bai đảng VT là những con “thỏ đực”, mới đây là nhà văn này lại
viết bài “Cây muốn lặng, gió chẳng ngừng” gọi đảng Việt Tân là “đảng
Việt Tanh” và gọi các “chiến hữu đảng VT” là các “chém hữu” và gọi ông “tủ
lạnh” của đảng VT Hoàng Cơ Định (HCĐ) bằng mấy chữ “canh me, hôi
của”.
Cũng nghe nói, ông “tủ
lạnh” HCĐ lại giở trò “con lừa đất Kiềm” viết thư hơn thua với
“đảng viên VT vừa thoái đảng” TKTT có những dòng như sau:
“VT đã từng là đối tượng
phá phách của bọn u tối, vô trách nhiệm hay vô lại, thêm những bài của TKTT
cũng không thay đổi nhiều.”
“Ông lãnh tụ, tủ lạnh”
HCĐ nói rất đúng:
-Chỉ có “bọn u tối, vô
trách nhiệm hay vô lại” mới giở những trò ba ngoe, xỏ lá “canh me, hôi của”;
-Chỉ có “bọn u tối, vô
trách nhiệm hay vô lại” mới đi ca tụng tên tội đồ dân tộc HCM, đảng CSVN có
công thống nhất đất nước;
-Chỉ có “bọn u tối, vô
trách nhiệm hay vô lại” mới tiếp tay với đảng VC để đánh phá, gây chia rẽ cộng
đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại;
-Chỉ có “bọn u tối, vô
trách nhiệm hay vô lại” mới dùng tiền bạc thủ đắc được từ “Kháng Chiến Ma”
để giở những trò ma thay tên, đổi nghĩa những Ngày Quốc Hận 30 Tháng Tư;
-Chỉ có “bọn u tối, vô
trách nhiệm hay vô lại” mới “liên kết trong ngoài, canh tân đất nước” để chia
chác bàn tiệc xương máu của 90 triệu người dân trong nước và hơn 3 triệu người
Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại;
Ông “lãnh tụ, tủ lạnh”
HCĐ nói rất đúng. Chỉ có “bọn u tối vô trách nhiệm hay vô lại” mới đi ca tụng
bọn “VC nằm vùng” và bị chính “đảng viên vừa thoái đảng” TKTT đổi tên đảng lại
thành ĐẢNG VIỆT TANH và tố cáo chính cá nhân ông HCĐ là kẻ “CANH ME, HÔI CỦA!”
*
“Ngựa lồng quỷ mới nhăn
răng…”
“Ngựa chưa lồng…” mà
những trò ma của đảng Việt Cộng và đảng Việt Tân - em của đảng VC đã bị lật
tẩy!
Xin thông báo: Từ nay,
đảng VT, theo đề nghị của “đảng viên vừa thoái đảng” TKTT đã đổi tên thành ĐẢNG
VIỆT TANH và “ám số chuyên môn” của “lãnh tụ” Hoàng Cơ Định là CANH ME, HÔI
CỦA!
Xin đồng bào hải ngoại
cẩn thận với ĐẢNG VIỆT… TANH!
LÃO MÓC
tieng-dan-weekly.blogspot.com
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment