Đặng Ngọc Viết và con đường buộc
phải đi
J.B.
Nguyễn Hữu Vinh, viết từ Hà Nội
2013-09-13
2013-09-13
- In
trang này
- Chia sẻ
- Ý
kiến của Bạn
- Email
Một thanh niên đi ngang
một dự án xây dựng tại Hà Nội hôm 24/4/2009, ảnh minh họa.
AFP photo
Câu chuyện nóng hổi báo
chí vài ngày qua là một thanh niên mang súng vào UBND Thành phố Thái Bình nhằm
đúng đầu mấy cán bộ bóp cò, sau đó bỏ trốn. Năm người bị thương nặng và được
đưa đi cấp cứu, đến chiều thì hai người tử vong. Cũng sau đó, thủ phạm tự nổ
súng kết liễu cuộc đời mình sau khi đến một ngôi chùa và đi nhiều vòng xung
quanh tượng Phật Bà Quan Âm.
Chuyện sống chết ở Việt
Nam thời buổi này là chuyện còn hơn cơm bữa, nên việc một vài người chết chẳng
đáng để công luận quan tâm. Mỗi ngày, cả trăm người chết và bị thương vì tai
nạn giao thông cũng chẳng ai chịu trách nhiệm và dần dần không còn ai để ý.
Nhưng, vụ việc này, đã khiến quan tâm, báo chí liên tục cập nhật. Vì sao vậy?
Có lẽ mức độ giật gân
của câu chuyện này không đủ để dư luận quan tâm đến thế. Xưa nay, ở Việt Nam,
chuyện cán bộ, quan chức đang yên đang lành bỗng nhiên có người xông vào bắn bể
sọ, ném mìn vào nhà, bắn chết qua kính ô tô hoặc cài bom nổ ở khách sạn, quán
bar… đã như bài học thuộc lòng qua hệ thống báo chí, sách vở kể lại chuyện các
nhóm đặc công, biệt động thành… trong thời kỳ chiến tranh Nam – Bắc.
Và những nhóm biệt động,
đặc công ấy đã trở thành hình tượng, thành mẫu gương cho bao lớp trẻ noi gương,
học tập và làm theo như Nguyễn Văn Trỗi, Lý Tự Trọng, thậm chí không có thật
thì bịa ra như Lê Văn Tám… Những người bắn, giết, nổ bom kia được vinh danh là
những anh hùng, vì nghĩa lớn, vì đất nước, nhân dân mà phải giết người. Vì thế,
việc một người đàn ông vào phòng làm việc, bắn vào đầu dăm ba cán bộ, giết vài người
cũng không là chuyện giật gân.
Nguyên nhân
Vấn đề là ở chỗ: Báo chí
cho biết, người cầm súng này, là một người hiền lành và chăm chỉ, chịu khó làm
ăn hiện đang có nguy cơ ra khỏi ngôi nhà của mình, mảnh đất của mình đã xây
dựng bằng xương, máu của gia đình từ bao lâu nay.
Báo chí cũng cho biết
rằng, người cầm súng nã thẳng vào đầu các cán bộ này, hoàn toàn không có sự
thâm thù hoặc mâu thuẫn cá nhân gì với các nạn nhân bị bắn.
Như vậy, khi không có
mâu thuẫn với các nạn nhân bị bắn, hẳn hung thủ phải có mâu thuẫn với thể chế,
với nhà nước này khi tài sản, nhà cửa, đất đai của anh ta bị chiếm đoạt với
danh nghĩa “thu hồi”. Điều đặc biệt là sau khi “thù hồi”, thì số tiền được “đền
bù” không thể đủ để anh ta có thể kiếm được một chỗ ở mới cũng với giá mà nhà
nước đưa ra.
Như vậy, mâu thuẫn chính
là ở chỗ đang yên ổn sống trong nhà mình, anh ta có nguy cơ bị đuổi ra đường.
Đến đây, nhà cầm quyền đã buộc anh phải chọn lấy một con đường cho tương lai.
Hoặc chấp nhận lang
thang trên chính quê hương, để mảnh đất được gây dựng lên cho người khác làm
giàu.
Hoặc chống lại việc cướp
đất đai của gia đình mình, bằng biện pháp súng hoa cải hoặc mìn tự tạo như anh
em Đoàn Văn Vươn và kết cục là nhận mấy năm tù còn được nhà nước coi là”khoan
hồng”.
Hoặc đeo đuổi con đường
đi tìm công lý ở các cơ quan công quyền, từ địa phương chạy đèn cù đến Trung
ương và cuối cùng là Vườn hoa Mai Xuân Thưởng, bước tiếp chặng đường hàng vạn
dân oan khắp nước đã bước đi cả mấy chục năm nay.
Và kết cục sẽ rất có thể
như bà cụ Nhung gửi lại linh hồn mình nơi vườn hoa Lý Tự Trọng để đưa cái xác
vô hồn về lại quê hương sau bao năm kiếm ăn lần hồi bằng nhặt rác để đi kiện,
sau bao năm chạy tán loạn khi thấy công an hoặc côn đồ khủng bố ngày đêm.
Không, anh đã chọn con
đường khác: Nổ súng
Con đường phải đi
Người dân đứng bên ngoài
Tòa án Hải Phòng để kêu oan cho nông dân Đoàn Văn Vươn hôm 02/4/2013. AFP photo
Thông thường, khi bị xâm
phạm quyền lợi của mình, bất cứ ai cũng có phản ứng tự vệ. Đầu tiên là giữ bằng
mọi khả năng mình có bằng cách rào dậu, canh gác. Sau đó, là tranh cãi, chửi
bới. Căng thẳng hơn thì dùng gậy gộc, đất đá. Tiếp đến là dao búa, vũ khí.
Trong trường hợp căng thẳng hơn và quyết liệt hơn thì dùng mìn, bộc phá và cuối
cùng là ăn thua đủ với nhau, chấp nhận thí mạng sống của mình để nói lên ý chí.
Ở đây, Đặng Ngọc Viết đã
chọn cách cuối cùng.
Ở đây, các nạn nhân đi
theo anh về nơi chín suối, không có hận thù riêng với anh. Tuy nhiên, không thể
nói là họ không có can hệ. Bởi chính các nạn nhân này là sự hiện hữu cụ thể của
bộ máy, của thể chế để đưa anh đến cảnh trắng tay.
Cũng có thể, anh đã hiểu
rằng, những người kia, chỉ là công cụ. Chính vì thế anh đã đi lại nhiều vòng
quang bức tượng Phật bà Quan Âm trước khi anh tự tử? Có thể lắm, anh không muốn
điều ác xảy ra. Và mọi việc anh không thể chọn cách khác.
Vì anh biết, con đường
đảng và nhà nước đang vạch sẵn cho anh, ở các vườn hoa, ở nơi tiếp dân… Anh sẽ
gục ngã giữa chừng nếu anh đi con đường mà dân oan cả đất nước này vẫn đang đi.
Con đường anh chọn, là
con đường quyết liệt, chấp nhận hi sinh.
Đây là lời cảnh báo cho
những ai đang cố tình vịn vào hai chữ “công cụ” nhằm biện hộ cho những hành
động tội ác của mình. Bởi, dù là công cụ, anh vẫn là con người, vẫn có khối óc,
trái tim.
Nhưng, cũng là lời cảnh
báo hữu ích cho nhà cầm quyền đã đẩy họ đi đến cuối con đường và bước tiếp theo
của họ chỉ còn là phản kháng.
Hà Nội, ngày 13/9/2013
J.B Nguyễn Hữu Vinh
*Bài viết trích từ trang
blog J.B Nguyễn Hữu Vinh. Nội dung không thể hiện quan điểm của RFA
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment