Saturday, September 8, 2012

Đừng để mắc lừa Việt Cộng: Ra trận bắn chỉ thiên

 

 

Đừng để mắc lừa Việt Cộng: Ra trận bắn chỉ thiên

 

Trúc Giang


1* Mở bài

Trước các phong trào đấu tranh không ngừng suốt 37 năm của các cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng Sản ở hải ngoại, Việt Cộng trong nước tung ra biết bao nhiêu chiêu bài đánh phá, làm suy yếu để triệt hạ.

Ngoài những chiêu bài như: khép lại quá khứ, xoá bỏ hận thù, đoàn kết dân tộc, về nước phục vụ đảng xây dựng quê hương…còn có những chiêu bài như: “Dân sinh hạnh phúc” trước, chiêu bài “tạm gác mâu thuẩn nội bộ giữa người Việt với người Việt, đoàn kết chống ngoại xâm trước”.

Những chiêu bài nầy được bọn tay sai nằm vùng lừa gạt những người yêu nước nhẹ dạ non lòng.

2* Chiêu bài “Dân sinh hạnh phúc”

Việt Cộng lấy một phần trong Tam Dân Chủ Nghĩa của Tôn Dật Tiên (Tôn Trung Sơn), đó là “Dân sinh hạnh phúc”.

2.1. Vài nét về Tam Dân Chủ Nghĩa

Tam Dân Chủ Nghĩa do Tôn Dật Tiên (12-11-1866 – 12-3-1925) người Trung Hoa, đã trình bày trong 16 bài diễn văn kể từ ngày 27-1-1924 đến tháng 8 năm 1924, bao gồm: Dân tộc độc lập. Dân quyền tự do. Dân sinh hạnh phúc.

1. Dân tộc độc lập

Mục đích chống lại chế độ đế quốc, chống chế độ độc tài quân phiệt, xây dựng một quốc gia có chủ quyền của dân tộc.

2. Dân quyền tự do

Mục đích thi hành chính sách dân chủ, tự do, trong đó người dân có các quyền tự do công dân như tự do ứng cử, tự do bầu cử để thành lập 3 ngành quyền lực quốc gia là lập pháp, hành pháp và tư pháp.

3. Dân sinh hạnh phúc

Chủ trương người dân có quyền sở hữu đất đai, tư nhân có quyền tự do kinh doanh nhưng không được thao túng nền kinh tế quốc gia.

Chủ nghĩa Tam Dân được áp dụng để tổ chức chính quyền của Trung Hoa Dân Quốc, Đài Loan hiện nay. Nói chung, là được áp dụng để xây dựng một quốc gia tự do dân chủ trong đó các quyền tự do công dân được bảo đảm.

Chủ nghĩa nầy hoàn toàn khác biệt với chủ nghĩa Cộng Sản.

Khi trong nước nhen nhúm các phong trào dân chủ thì cơ quan tuyên truyền của đảng CSVN cho rằng Tư Tuởng Hồ Chí Minh cũng bắt nguồn từ chủ nghĩa Tam Dân, trong đó, đảng lấy “Dân sinh hạnh phúc” đặt lên hàng đầu, là ưu tiên một trong kế hoạch xây dựng CNXH của Đảng. Đưa cái tên Hồ Chí Minh vào một chủ nghĩa hoàn toàn khác biệt để thuyết phục quần chúng về ưu tiên nầy.

Dân sinh hạnh phúc của Tôn Dật Tiên được bộ máy tuyên truyền giải nghĩa là “xoá đói giảm nghèo”, là ưu tiên cao, phải được thực hiện trước hết, có nghĩa là chưa đến lúc để nghĩ đến phần “Dân quyền tự do”. Những người nào vượt qua ưu tiên nầy phải bị phạt tù.

Đảng cho dùng việc phát triển kinh tế để xoá đói giảm nghèo, thực hiện dân sinh hạnh phúc. Muốn phát triển kinh tế, kêu gọi ngoại quốc vào đầu tư, thì trước hết phải có ổn định xã hội, do đó cấm tất cả những cuộc biêu tình, chống đối đòi dân chủ chưa phải lúc.

Nói tóm lại, đảng CSVN cho rằng người dân VN chưa đủ trình độ trí tuệ để xử dụng các quyền tự do công dân, cho nên nhà nước chưa trao cho các quyền ấy, ai đòi dân chủ thì ở tù.

2.2. Dân trí người Việt còn thấp

Bộ máy tuyên truền nhà nước cho rằng dân trí VN còn thấp, chưa có khả năng trí tuệ để cầm và xử dụng lá phiếu một cách tự do.

Mới đây, ở thế kỷ 21 mà còn có tên đại biểu quốc hội gia nô, nâng bi đảng, là tên Hoàng Hữu Phước còn cho rằng dân trí người Việt còn thấp, chưa đủ khả năng trí tuệ để xử dụng lá phiếu và xử dụng quyền tự do ngôn luận trong việc ra báo tư nhân, cũng như quyền biểu tình, nếu so ra thì còn thua dân trí người Miến Điện, một nước nghèo và lạc hậu nhất châu Á vì bị thế giới cấm vận.

3* Chiến thuật di dời mục tiêu của Việt Cộng

Trên mặt trận, nhằm làm suy yếu hỏa lực của VNCH, VC cho bọn tay sai quay sung lại bắn vào đồng đội, đâm trước mặt và dâm sau lưng chiến sĩ, đó là bọn nằm vùng như dân biểu Đinh Văn Đệ, Hồ Ngọc Nhuận, Ngô Công Đức, Huỳnh Tấn Mẫm…Không sai khiến được một số người quay lại bắn đồng đội mình, thì chúng tác động cho bắn bổng, chỉ thiên hoặc bắn tầm bậy tầm bạ tứ tung cho mau hết đạn, hỏa lực suy yếu và bị đè bẹp, thế là thất trận. Hành động bắn chỉ thiên, bắn máy bay ban đêm nằm trong kế hoạch di dời mục tiêu của chúng. Trên thực tế, bắn chỉ thiên là không nhắm vào VC, mà hướng vaào mục tiêu khác là Trung Cộng.

3.1. Chủ trương đoàn kết dân tộc chống ngoại xâm trước là sai

Bọn tay sai nhắc lại Hội Nghị Diên Hồng, kêu gọi toàn dân đoàn kết chống ngoại xâm, mà kẻ thù là Trung Cộng. Họ tuyên truyền rằng, hãy tạm dẹp qua một bên những “bất đồng” trong nội bộ người Việt với nhau, ở ngoài và trong nước. Sau khi dẹp xong kẻ thù ngoại bang xâm lược, thì chuyện anh em trong nhà sẽ giải quyết sau. Cường địch trước mắt, quốc gia sắp mất vậy hãy chống Trung Cộng trước. Ngừng biểu tình chống tay sai VC, mà nên biểu tình chống Trung Cộng.

Mới nghe chiêu bài chống ngoại xâm trước thì thấy cũng có lý chút đỉnh, tổ tiên ta cũng đã từng chống quân Tàu cơ mà, nhưng nghĩ lại thì thấy chẳng ra gì, làm chuyện tào lao, ruồi bu.

Thứ nhất. Ở đời Trần, vua Trần Nhân Tông và các tướng như Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn, Trần Khánh Dư, Trần Nhật Duật, Nguyễn Khoái, Trần Quốc Toản, tất cả vua quan đồng một lòng với dân chúng, thề quyết chiến, thề hy sinh. Đó là trang sử oai hùng của dân tộc.

Trái lại, trang sử ô nhục của đời nay là ông vua Nguyễn Phú Trọng, cùng các tướng Nguyễn Chí Vịnh, Nguyễn Tấn Dũng (thiếu tướng công an) dù bị xài xể, bị chửi bới tơi bời như cái mền rách mà vẫn mặt chay mày đá tung hô 4 tốt và 16 chữ vàng, muôn năm. Nhục quá!

Ngay cả Hồ Chí Minh cũng cỏng rắn về cắn gà nhà, rước voi về vầy mả tổ. Lịch sử của đảng CSVN là lịch sử ôm chân đế quốc Liên Xô, ký giấy bán nước cho Trung Cộng.

Điều quan trọng hiện nay là phải chống bọn Việt gian bán nước là đảng CSVN trước.

Trong bài viết tựa đề “Việt Nam ngày nay cần có một Ngô Quyền”, tác giả Chu Chỉ Nam ghi lại một giai đoạn lịch sử hào hùng của dân tộc Việt xin trích như sau:

“Có thể nói từ ngày Hội nghị Thành đô tới nay, Việt Nam bị Tàu đô hộ lần thứ năm.

Đảng cộng sản Việt Nam chẳng khác nào Kiều Công Tiễn khi xưa, để cướp được chính quyền thì họ Hồ nhờ đến Đệ Tam Quốc tế Cộng sản, nay để giữ được chính quyền, thì con cháu họ Hồ nhờ đến Trung Cộng, mặc dầu phải dâng đất, nhượng biển, lệ thuộc. Chính vì vậy mà dân Việt ngày hôm nay cần có một Ngô Quyền để trước tiên dẹp nội thù là Đảng Cộng sản, sau đó cởi ách Bắc thuộc, giành lại độc lập cho nước nhà, mở ra một kỷ nguyên mới”

“Cụ Trần Trọng Kim, trong quyển Việt Nam sử lược, có viết:

“Ngô Quyền, trong thì giết được nghịch thần báo thù cho chủ, ngoài thì phá được cường địch, bảo toàn được nước, thật là một người trung nghĩa, lưu danh thiên cổ. Mà cũng nhờ có Ngô Quyền, nước Nam ta mới cởi mở được cái ách Bắc-thuộc hơn một nghìn năm, và mở đường cho Đinh, Lê, Lý, Trần, về sau này được tự chủ ở cõi nam vậy.”

Ngô Quyền lúc đầu là bộ hạ của họ Dương. Ông này thấy Ngô Quyền là người có tài, nên đã gả con gái cho, và phong chức tước, sau đó cử vào trấn vùng Thanh Hóa, nơi doanh chính của họ Dương.

Khi nghe Kiều Công Tiễn giết Dương Diên Nghệ, Ngô Quyền liền triệu tập binh mã, mang quân ra Bắc, trả thù cho bố vợ. Kiều Công Tiễn nghe tin, liền cho người sang cầu viện quân Nam Hán”.

Vua Nam Hán sai Thái tử là Hoàng Thao đưa quân đi trước, mình tự dẫn quân đi tiếp ứng

Khi quân Hoàng Thao vào gần sông Bạch Đằng, thì Ngô Quyền đã giết được Kiều Công Tiễn (938), một mặt truyền quân hết sức phòng bị; mặt khác, thì sai người lấy cọc gỗ, bọc sắt nhọn, đóng ngầm xuống lòng sông, chờ đến lúc thủy triều lên, cho quân ra khiêu chiến. Quân Nam Hán đuổi theo, đến lúc thủy triều xuống, Ngô Quyền hồi quân lại, đánh ập.

Bao nhiêu thuyền địch bị mắc vào cọc, thủng nát, người thì bị giết hết nửa.

Hoàng Thao bị Ngô Quyền bắt được, đem về giết.

Hán chủ được tin ấy, òa lên khóc, rút quân về Phiên Ngung, không dám quấy nhiễu nước ta nữa” (Chu Chỉ Nam-hết trích)

3.2. Cộng Sản Việt Nam hèn nhát trước kẻ thù là Trung Cộng

So sánh trận Bạch Đằng của Ngô Quyền với trận hải chiến Trường Sa năm 1988 để thấy tinh thần và thái độ hèn nhát của CSVN trước kẻ thù như thế nào?

3.2.1. Diễn biến cuộc "hải chiến"

Cuộc đụng độ giữa hải quân Trung Cộng và hải quân CSVN diễn ra ở 3 đảo chính là:

1). Đảo Gạc Ma * 2). Đảo Cô Lin * 3). Đảo Len Đao.

3.2.2. Lực lượng tham chiến của 2 bên

* Hải quân Trung Cộng

Chỉ huy. Trần Vĩ Văn (Chen Weiwen), Hạm trưởng tàu Nam Sung (502)

Các tàu chiến.

1. Tàu 502, Nam Sung (Nan Chong). 2. Tàu 065, Giang Nam (Jiangnan). 3. Tàu 556, Trương Đàm (Xiangtan). 4. Tàu 331, Ưng Đàm (Yiangtan)

* Hải quân Cộng Sản Việt Nam.

1. Hải vận hạm 605, Thần Kim Qui (USS PGM-59) là tàu của Hoa Kỳ chuyển giao cho HQ/VNCH.

2. Tàu 604, (USS PGM-68)

3. Tàu 505, Nha Trang (USS Jerome County)

Trung đoàn Công binh 83

3 Lữ đoàn: 146, 125, và 172

3 hải đội 131, 132, 134.

41 tàu thuyền và phương tiện nổi.

3.2.3. Cuộc “thi đua” chiếm đảo

Đầu năm 1988, HQ/TC bắt đầu chiếm một số bãi đá thuộc khu vực Trường Sa.

Hải quân TC chiếm 5 đảo.

Ngày 31-1-1988. HQ/TC chiếm bãi Đá Chữ Thập

Ngày 18-2-1988, chiếm đảo Châu Viên

Ngày 20-2-1988, chiếm Ga Ven

Ngày 28-2-1988, chiếm đảo Huy Cơ

Ngày 23-3-1988, chiếm Xu Bi.

Như vậy, TC chiếm 5 đảo và bãi.

* Hải quân CSVN chiếm 6 đảo

- Ngày 26-1-1988, HQ/CSVN chiếm đảo Đá Tiên Nữ

- Ngày 5-2-1988, chiếm đảo Đá Lát

- Ngày 6-2-1988, chiếm đảo Đá Lớn

- Ngày 18-2-1988, chiếm đảo Đá Đông.

- Ngày 27-2-1988, chiếm đảo Tốc Tan

- Ngày 2-3-1988, chiếm đảo Núi Le.

Như vậy, trong cuộc “thi đua chiếm đảo”, CSVN thắng lợi vẻ vang vì đã chiếm được 6 đảo, trong khi đó, TC chỉ chiếm có 5 đảo mà thôi.

Việc “thi đua chiếm đảo” tự nó mang ý nghĩa là Hải quân nước nào có mặt ở đảo nào, thì làm chủ đảo đó. Và đó cũng quan điểm của CSVN, có nghĩa VC cũng xem như Trường Sa là “vô chủ”.

Hành động thi đua chiếm đảo, tự nó đánh mất chủ quyền của VN trên quần đảo Trường Sa. Cũng như nhà của mình, mà kẻ địch vào chiếm phòng khách, thì mình chạy đi chiếm nhà bếp, địch chiếm phòng ngủ, thì mình chiếm phòng ăn...

3.2.4. “Thi đua” cắm cờ giành đảo

Theo tài liệu CQ-88 (Chủ Quyền 88) của đảng CSVN, trích nguyên văn như sau:

"Lúc 19h ngày 11-3, tàu HQ 604 rời cảng ra đảo Gạc Ma để thực hiện nhiệm vụ CQ-88 (CQ=Chủ Quyền-88)

Ngày 12 tháng 3, tàu HQ 605 thuộc Lữ Đoàn 125, do thuyền trưởng Lê Lệnh Sơn chỉ huy, được lệnh trên chỉ thị từ Đá Đông đến đóng giữ đảo Len Đao, trước 6h ngày 14-3. Sau 29 tiếng hành quân, tàu 605 đã đến Len Đao lúc 5h ngày 14-3 và cắm cờ Việt Nam trên đảo.

Giữ đảo Gạc Ma và Cô Lin

Tài liệu CQ-88 ghi lại như sau:

"Lúc 9h ngày 13-3, HQ 604 của thuyền trưởng Vũ Phi Trừ và HQ 505 của thuyền trưởng Vũ Huy Lễ, được lệnh từ đảo Đá Lớn tiến về đảo Gạc Ma và Cô Lin.

Hai phân đội công binh (70 người) thuộc trung đoàn Công binh 83, chia ra 4 tổ chiến đấu (22 người) thuộc Lữ đoàn 146, do Trần Đức Thông, Lữ đoàn phó chỉ huy.

Sau khi 2 tàu 604 và 505 thả neo được 30 phút, thì tàu hộ vệ Trung quốc từ Huy Cơ chạy về phiá Gạc Ma, hai bên cách nhau 500 mét.

Đến 17h ngày 13-3, tàu TQ áp sát vào 604 và dùng loa gọi sang. Tuy bị "uy hiếp", hai tàu 604 và 505 vẫn kiên trì giữ neo.

Còn chiến hạm TQ cơ động chạy quanh đảo Gạc Ma.

"Trước tình hình căng thẳng do Hải quân Trung Quốc gây ra, Bộ Tư Lệnh HQ/VN ra chỉ thị cho Trần Đức Thông, Vũ Huy Lễ, Vũ Phi Trừ, chỉ huy bộ đội quyết giữ vững các đảo Gạc Ma và Cô Lin. Tiếp đó, Bộ TL/HQ chỉ thị cho lực lượng công binh khẩn trương tiến hành dùng thuyền nhỏ chở vật liệu xây dựng lên đảo ngay trong đêm 13-3.

Thi hành mệnh lệnh, tàu 604 cùng lực lượng công binh trung đoàn 83 chuyển vật liệu lên đảo Gạc Ma. Tiếp đó, lực lượng của Lữ Đoàn 146 bí mật đổ bộ lên cắm cờ VN và triển khai 4 tổ chiến đấu bảo vệ đảo.

Lúc nầy, TQ phát loa yêu cầu VN rút ra khỏi đảo Gạc Ma.

Ban chỉ huy tàu 604 họp lại để nhận định và nhất trí quyết tâm bình tĩnh xử trí, thống nhất hành động, thực hiện phương án tác chiến đề ra với quyết tâm bảo vệ Gạc Ma.

Trần Văn Phương và 2 chiến sĩ Nguyễn Văn Tư, Nguyễn Văn Lanh được cử lên bảo vệ cờ Việt Nam được cắm trên bãi.

Phiá TQ cử 2 xuồng chở 8 lính "và vũ khí" lao thẳng về phiá đảo. Chỉ huy Trần Đức Thông ra lệnh cho các thủy thủ từ tàu 604 tiến về bảo vệ bãi để hình thành một tuyến phòng thủ, không cho đối phương tiến lên".

"Lúc 6h ngày 14-3, bọn TQ thả 3 thuyền nhôm và 40 quân, đổ bộ lên đảo. Bọn TQ dựa vào thế quân đông (40 người) tiến đến giật cờ. Lập tức, Thiếu úy Trần Văn Phương, hạ sĩ Nguyễn Văn Lanh cùng đồng đội anh dũng, xông lên giành lại cờ. Bọn TQ láo xược, hung hản đã dùng lê đâm và bắn Nguyễn Văn Lanh bị thương. Thiếu úy Trần Văn Phương xông ra cứu bạn, lập tức bị bọn TQ bắn chết.

Trước khi tắt thở, Trần Văn Phương hô to "Thà hy sinh chớ không chịu bị mất đảo. Hãy để cho máu của mình tô thắm lá cờ truyền thống của HQ/VN"

Nhận xét về phần trên.

Nhiệm vụ của HQ/CSVN là được lịnh rõ ràng ra trận chiến đấu bảo vệ lãnh thổ VN. Cường địch trước mắt thế mà 2 tàu chiến 604 và 505 lại thả neo đậu lại một chỗ, có nghĩa là làm tấm bia cố định, đưa lưng ra cho địch bắn vào cho chính xác.

Tình trạng trước mắt không phải là lúc để cho công binh lên đảo dùng gạch, đá, cát, xi măng xây trụ cờ, mà cũng không phải là lúc để cắm cờ. Mà chính là lúc phải đuổi giặc, ngăn cản giặc bằng vũ khí.

Bọn TC 40 người mà bảo là ỷ vào số đông, mà lại còn dùng tay không giành giật cờ với kẻ địch. Thế thì Lữ đoàn 146 đã lên đảo tổ chức 4 tổ chiến đấu trốn ở đâu mà không ra bảo vệ cờ?

Hạ sĩ Nguyễn Văn Lanh bảo vệ cờ bằng cách nào? Tại sao thằng TC lại dám giật cờ khi mà trong tay bộ đội tên Thông có súng? Và nếu có súng trong tay mà để bị giật cờ và để bị đâm bằng lưỡi lê thì thật là quá tệ.

Hết vụ thi đua chiếm đảo rồi đến vụ thi đua giật cờ và tuyến bố là hành động dũng cảm bảo vệ lãnh thổ quốc gia, thì thật là quái gở vô cùng.

Bảo vệ "lá cờ tổ quốc" bằng tay không và bị mất cờ và mất mạng trong tay 40 thằng Tàu, thì quả thật là quá bết bát. Thế thì tàu chiến 604 ở đó làm gì? Ngoài việc đứng xem đồng đội ngã xuống?.

Lại còn cái màn họp để ra quyết tâm và nhất trí trong lúc súng của kẻ thù đang nhắm vào đầu thì thật là hết nước nói nữa rồi.

Lại còn cái màn hô khẩu hiệu trước khi chết nữa. Nguyễn Văn Trổi trước khi bị bắn cũng hô khẩu hiệu, bác sĩ gái Đặng Thùy Trâm bị mấy viên M-16 vào đầu, cũng hô khẩu hiệu trước khi tắt thở. Thật là quê quá!

Tài liệu CQ-88 ghi tiếp:

"Do HQ/VN không chịu rút khỏi đảo, vào lúc 7h30 TQ dùng 2 chiến hạm bắn pháo 100 mm vào tàu 604 đang thả neo, làm tàu bị hỏng nặng, HQ/TQ cho quân xông về phiá tàu VN, Thuyền trưởng Vũ Phi Trừ chỉ huy quân trên tàu sử dụng các loại vũ khí AK, RPD, B-40, B-41 đánh trả quyết liệt, buộc đối phương phải nhảy xuống biển bơi trở về tàu.

Hải quân VN vừa chiến đấu vừa tổ chức băng bó, cứu chữa thương binh. TQ tiếp tục nã pháo, tàu 604 bị thủng nhiều lổ rồi chìm dần.

Vũ Phi Trừ, thuyền trưởng, Trần Đức Thông, Lữ đoàn phó LĐ 146 cùng một số thủy thủ trên tàu tử trận cùng tàu 604 ở khu vực đảo Gạc Ma"

Nhận xét phần trên

Cái chiết của Vũ Phi Trừ thật là lãng nhách. Đã là thuyền trưởng của 1 chiến hạm gốc của Hoa Kỳ, có trang bị đủ thứ súng trong tay, thế mà thuyền trưởng lại đi chỉ huy đám lính bắn AK, B-40... rồi lại vừa khẩn trương, tiến hành, tham gia tổ chức băng bó vết thương, vừa cứu thương binh, đúng là thuyền trưởng làm công việc tào lao quá! Tàu bị chìm là do cái tào lao nầy gây ra.

Tàu 604 bị bắn chìm, thế mà không dám bắn trả một phát đạn nào cả, nể nang kẻ thù thì cũng phải có chừng mực nào đó thôi chớ!. Chiến thuật hải chiến nào cho phép tàu chiến thả neo đậu lại một chỗ, đưa lưng ra hứng đạn?

Trận chiến ở đảo Cô Lin.

Tài liệu CQ-88 ghi như sau:

"Tại đảo Cô Lin, lúc 6h, tàu HQ 505 của VN đã cắm xong 2 lá cờ trên đảo. Khi thấy tàu 604 bị chìm, tuyền trưởng HQ 505 Vũ Huy Lễ ra lệnh nhổ neo, cho tàu ủi bãi.

Phát hiện tàu 505 lên bãi, 2 tàu của TC quay sang tấn công. Khi tàu trườn lên được 2 phần 3 thân tàu, thì tàu bốc cháy.

8h15, thủy thủ tàu 505 “triển khai” lực lượng dập tắt lửa, bảo vệ đảo, và đưa xuồng đến cứu thủy thủ của tàu 604 ở đảo Gạc Ma gần đó".

Nhận xét phần nầy.

Rõ ràng là tàu 505 "lâm trận bỏ chạy". Hành động ủi bãi thật đúng là bỏ chạy. Bởi vì, tàu là phương tiện chiến đấu trên mặt biển. Khi ủi bãi, thì tàu bị đặt vào tình trạng "mắc cạn" cũng giống như con rùa bị lật ngữa trên mặt đất vậy. Tàu không thể chạy trên đất liền được. Ủi bãi là để tránh cho tàu không bị chìm và cũng để cho thủy thủ được an toàn ở trên bờ, nghĩa là không bị trôi giạt trển biển cả sẽ bị chết vì khát, vì đói và vì cá mập. Trường hợp nầy, ủi bãi là “lâm trận bỏ chạy”, hèn nhát và không bảo vệ được vũ khí là chiếc tàu.

Tinh thần chiến đấu còn tệ hại hơn nữa khi thấy tàu 604 bị chìm. Đáng lẻ, phải chỉa tất cả súng ống vào tàu địch, rồi mở máy hết ga đâm vào tàu địch cho cả hai cùng chìm, để trả thù cho bạn. Nếu không làm được, thì bỏ chạy.

Thật sự, đây không phải là một trận hải chiến, bởi vì các tàu chiến CSVN có dám bắn phát súng nào vào tàu địch đâu. Lời kêu gọi đoàn kết với Đảng chống Trung Cộng làm sao mà tin tưởng được, trước sự hèn nhát của VC?

Mặt trận đảo Len Đao

Tài liệu CQ-88 ghi như sau:

"8h20 ngày 14 tháng 3, HQ/TQ bắn mãnh liệt vào tàu 605 của HQ/VN. Tàu 605 bốc cháy và chìm vào lúc 6h ngày 15-3, thủy thủ đoàn bơi vào đảo Sinh Tồn.

Thiếu úy Nguyễn Văn Chương và Trung úy Nguyễn Sĩ Minh tổ chức đưa thương binh về tàu 505 đã bị bắn cháy nằm trên bờ của đảo Cô Lin. Số người còn sức, một tay bám vào thành xuồng, một tay làm mái chèo đưa xuồng lết trên mặt nước để tới bãi Cô Lin.

Kết quả.

Trong trận chiến ngày 14-3-1988, CSVN bị thiệt hại 3 tàu bị bắn cháy và chìm. 70 người bị mất tích. Sau đó, TC thả 9 người, còn 61 người vẫn còn mất tích, được xem là tử trận cộng với 3 người chết tại chỗ là 64 ".

Trận “hải chiến” nầy cho thấy ý chí và khả năng bảo vệ đất nước của CSVN rất bệ rạc và hèn nhát đối với kẻ thù Trung Cộng.

Những lời kêu gọi đoàn kết với Đảng để chống Trung Cộng chỉ là kế hoạch di dời mục tiêu, lái phương hướng đấu tranh chỉa vào VC sang Trung Cộng.

Một hình ảnh rất rõ ràng mà bà Đào Nương Hoàng Dược Thảo nêu lên trên tuần báo SàiGon Nhỏ như sau:

“Đào Nương tôi hoàn toàn đồng ý với ông Hà Sĩ Phu khi ông viết “Giải Cộng thì thoát”, tức là phải giải tán Việt Cộng thì mới hy vọng thoát được nạn Tàu Cộng xâm lăng…Thử tưởng tượng, một sớm đẹp trời, một bọn cướp đến chiếm nhà cửa của mình. Chúng bắt mình đi tù, vợ con đi ăn mày, vượt biên cực khổ lớp chết chìm dưới biển, lớp bị hải tặc bắt đi, khốn khổ điêu linh bao nhiêu năm mới được đoàn tụ nơi xứ người. Bọn cướp sống trong nhà của mình, bắt bà con mình làm nô lệ, cho chúng hưởng xa hoa. Bây giờ chúng bị bị bọn cướp “đại ca” bắt chúng phải nộp tiền mãi lộ, phải nhường cái nhà đã ăn cướp để trả nợ đã vay, thì chúng ta nên làm gì? Quay lại giải vây mặc dù vẫn không được bước chân vô nhà? Cho chúng tiếp tục hưởng lạc trong ngôi nhà của mình với con cháu mình tiếp tục làm nô lệ? Hay là chúng ta phải đoàn kết, dung tài lực, nhân lực để tiêu diệt bọn cướp, đuổi chúng ra khỏi ngôi nhà dân tộc và chống lại sự xâm nhập của người ngoài?

Hoàn cảnh người Mỹ gốc Việt khác với người Mỹ gốc Phi. Người Phi đến đây với tư cách di dân, chính phủ của họ một lòng giữ nước cùng với họ.

Người Mỹ gốc Việt đến đây vì tỵ nạn chính trị, vì bọn Việt Cộng không cho chúng ta sống làm người trong quê hương.

Bọn Việt Cộng bán nước cho Tàu Cộng và chúng không hề muốn giữ nước, vì thà để mất nước chớ chúng không để mất đảng, vì đảng còn thì chúng mới còn. Do đó, muốn giữ được nước thì người Việt Nam phải tiêu diệt Cộng Sản, không còn con đường nào khác”. (Đào Nương Hoàng Dược Thảo-hết trích)

Còn việc biểu tình chống Trung Cộng vừa qua đáng lẻ phải tổ chức trước các toà đại sứ, tòa tổng lãnh sự mới phải. Tại sao lại biểu tình trước ngân hang Bank of East Asia, China Town, San Francisco? Lại một việc bắn bổng, không nhắm vào mục tiêu. Không thể căn cứ vào dịch vụ của một ngân hàng để chống chính quyền Trung Cộng. Rất nhiều ngân hàng HK và kể cả Quỹ Dự Trữ Liên Bang Fed cũng đã phát hành cổ phiếu, trái phiếu cho Trung Cộng, vậy thì sao?

Biểu tình chống Trung Cộng là mắc vào kế, bị sập bẫy di dời mục tiêu mà VC đã đặt ra.

3.3. Chống Trung Cộng cái gì, khi mà Việt Cộng mở cửa mời giặc vào nhà?

Đó là con đường cao tốc 600km chạy từ Côn Minh (tỉnh Vân Nam) đến thủ đô Hà Nội sẽ hoàn tất vào năm tới, 2013. Thời gian di chuyển giữa 2 thành phố nầy từ 12 tiếng, giảm xuống còn 6 giờ.

Năm 2009, TC đã xây 2 tuyến cao tốc nối Khu Tự trị Quảng Tây với VN, dài 134km với chi phí 6.67 tỷ NDT (gần 1 tỷ đô la).

Năm 2008, TC đã xây 3 tuyến cao tốc: một từ Nam Ninh đến Hữu Nghị Quan (179km), một tới Quốc lộ 1 A của VN, và cao tốc thứ ba, dài 128km nối với Lạng Sơn và Cao Bằng.

Các nhà quan sát cho biết, Trung Cộng có thể chiếm VN một cách chớp nhoáng nhờ các hệ thống cao tốc đến Cao Bằng, Lạng Sơn và Hà Nội.

Mới đây, ngày 3-9-2012, Nguyễn Chí Vịnh đã cam kết với tướng Trung Cộng là Mả Hiểu Thiên, là “Việt Nam không đi với nước nầy để chống lại nước khác”, cụ thể là VN sẽ không chống lại Trung Cộng.

Biểu tình chống Trung Cộng xem ra thật là vô ích.

3.4. Ngừng chiến để củng cố lực lượng, cũng là sai

Mặt trận đang ở thế tiến công ngon lành thì viên chủ tướng tuyên bố công việc quan trọng hiện tại là củng cố thế lực, tạm ngừng chiến, đi tìm một sư phụ võ công tuyệt thế để học bí kiếp, nhờ sư phụ chống lưng rồi với công lực thâm hậu, trở lại chiến trường đối diện với kẻ thù.

Đó là lời kêu gọi ghi tên bầu cử tháng 11 tới đây, mà vị chủ tịch cộng đồng, LS Nguyễn Xuân Nghĩa, tuyên bố: “Việc báo Người Việt không quan trọng lúc nầy bằng việc ghi tên bầu cử tháng 11”.

3.4.1. Cái khuyết điểm thứ nhất là nội lực của cộng đồng người Việt yếu cũng vẫn là yếu.

Đó là con số cử tri người Mỹ gốc Việt ở 10 thành phố của bang Cali là một con số nhỏ so với sắc tộc khác, như người gốc Latino chẳng hạn.

Toàn quốc Hoa Kỳ có 1,642,950 người gốc Việt, riêng ở 10 thành phố của Cali có 309,444 người gốc Việt, trong đó có khoảng 1/3 người dưới 18 tuổi không phải là cử tri, con số còn lại khoảng 104,000, lại chia ra làm hai, một ủng hộ Cộng Hoà, một ủng hộ dân chủ, như vậy, số cử tri người gốc Việt không phải là một sức mạnh, so với người gốc Latino. Nội lực chỉ có bao nhiêu đó thôi. Cái yếu không thể xem là “việc quan trọng hơn được”.

3.4.2. Cái khuyết điểm thứ hai là “quyền lợi của Mỹ trên hết”

Một đại biểu sau khi đắc cử, ở Hạ Viện hoặc thượng Viện, hoặc Tổng thống Hoa Kỳ, thì họ luôn luôn đặt quyền lợi của người Mỹ, của nước Mỹ lên trên hết. CSVN nằm trong chiến lược của HK là vấn đề quan trọng hơn việc chống Cộng đòi nhân quyền của một thiểu số người gốc Việt.

Hoa Kỳ đã nhượng bộ Việt Cộng rất nhiều, từ việc bồi thường chiến tranh theo Hiệp Định Paris 1973 dưới hình thức cấp học bổng cho sinh viên VN du học HK, đến việc vớt mìn, và mới đây tẩy chất độc da cam.

Sau khi bị chỉ trích về việc HK không tích cực đòi CSVN thực thi nhân quyền, thì Đại sứ David Shear mới có cuộc viếng thăm Hoà Thượng Thích Quảng Độ và BS Nguyễn Đan Quế. Đó là chính quyền Dân Chủ phải làm như thế trong mùa bầu cử nầy.

Vì thế, việc nhờ cậy vào sư phụ Hoa Kỳ nầy rất mong manh.

Hiện tại, các dân biểu, nghị sĩ HK ở đơn vị đang xảy ra tranh chấp về vụ báo Người Việt, họ cũng chưa lên tiếng ủng hộ cộng đồng được, huống gì những đại biểu ở các đơn vị khác, hoặc chưa đắc cử..

Việc ủng hộ bên nầy hay bên kia trong vụ báo Người Việt cũng tùy thuộc vào quyền lợi chính trị mà họ cân nhắc, tính toán rất kỹ lưởng. Vì thế, cho rằng việc ghi tên bầu cử quan trọng hơn vụ báo Người Việt, cũng bị sập vào kế “di dời mục tiêu” của VC.

4* Kết

Tóm lại, trước những ý đồ nhằm đánh lạc phương hướng đấu tranh của các cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng Sản ở hải ngoại, những nhà lãnh đạo cộng đồng cần phải xác định cho đúng mục tiêu đấu tranh, là trực tiếp nhắm vào Việt Cộng trong nước.

Đành rằng chống độc tài CS phải được thực hiện trên mọi mặt trận, từ ngoại giao, kinh tế, chính trị, văn hoá vận, song song với việc củng cố lực lượng, thực hiện đoàn kết trong cộng đồng, xây dựng tinh thần và quyết tâm đấu tranh, nhưng điều quan trọng là xác định được mục tiêu chính và ưu tiên hàng đầu, mà hiện tại là dồn hết nổ lực chỉa thẳng vào đảng CSVN trong nước, trái lại, đi biểu tình chống Trung Cộng, hoặc lo việc gọi là “quan trọng hơn vụ VC nằm vùng”, thì cũng giống như ra trận mà chỉa súng bắn thẳng lên trời vậy.

Trúc Giang

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-30/11/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link