VIỆT KIỀU, CON BÒ SỮA
VÀ BÒ THỊT.
-Thạch Sanh -
Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, sau chuyến hải hành thập tử nhất sinh trên biển đông hay bằng đường bộ xuyên qua đất Miên, những người sống sốt đến các trại tỵ nạn vùng Á Châu, hầu hết những người Việt Nam bỏ nước ra đi tìm tự do đều phải thông qua các cửa ải cần thiết và bắt buộc, trước khi đi định cư:
-Phải được Cao Ủy Liên Hiệp Quốc công nhận là người tỵ nạn, sống trong tình trạng vô tổ quốc, phải đi tìm nơi an toàn vì bất đồng chính kiến, bị đàn áp, bức hại, tự do tín ngưỡng bị chà đạp, tánh mạng nguy hiểm...tức là những người tỵ nạn không thể sống dưới chế độ cộng sản, nếu ở lại là nguy hiểm, đương nhiên là người tỵ nạn không bao giờ sung sướng để ra đi tìm nơi sống, ho bị buộc phải ra đi, dù yêu mến quê hương, đành phải bỏ lại sau lưng tất cả... sau khi khai báo, được cứu xét, nếu hội đủ điều kiện, sẽ được cấp thẻ Tỵ Nạn, kèm theo văn bản:" Reason leaving Vietnam", tức là" Lý Do rời Việt Nam", có chữ ký đương đơn và được cứu xét mức độ thành thực, hợp lý của từng trường hợp. Lý do càng chính đáng, thì sớm được công nhận.
-Bước kế tiếp là được các nước đệ tam nhận đi tỵ nạn, hầu hết các nước là Hoa Kỳ, Úc, Canada, một số ước Âu Châu....các nước dựa bào văn bản của Liên Hiệp Quốc, nhưng phải trải qua cuộc phỏng vấn và nếu suông sẽ, được nhận, đoạn chờ ngày đi định cư.
Nếu bất cứ ai thành thật khai báo là: sau khi định cư, tôi sẽ về thăm quê hương... đương nhiên là người ấy nằm chờ ngày bị trục xuất về sống với chế độ cộng sản mãi mãi.
Tuy nhiên, sau khi đến các nước đệ tam định cư, trong những người bỏ nước ra đi tìm tự do, trở thành người tạm trú, họ tự ý xé bỏ căn cước tỵ nạn để trở thành Việt Kiều, được chế độ cộng sản coi là công dân của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, sinh sống ở ngoài nước. Thậm chí, đáng phỉ nhổ là trong thời kỳ còn cấm vận, đã có một số người Việt tỵ nạn, có người chưa có tư cách thường trú nhân, dùng Visa để làm giấy tùy thân, trở về, họ luồn qua cửa sứ quán ở Thái Lan và lén xin chiếu kháng về Việt Nam, thành phần nầy rất đáng nghi ngờ, có khi là gián điệp cài sang, nên dễ dàng tiếp cận với sứ quán Việt Cộng, được chấp nhận lén nhập cảnh.
Tình trạng tự xé bỏ thẻ tỵ nạn gia tăng, nhất là sau khi Mỹ xã vận năm 1994, do tổng thống Bill Clinton, tiến đến quan hệ ngoại giao và thành phần tỵ nạn cộng sản trở thành Việt kiều gia tăng hàng năm, những ngày tết âm lịch, các chuyến phi cơ đầy ém những người mới ngày nào bỏ chạy, nay hồ hởi phấn khởi quay về, nhiều Việt kiều phải đặt mua vé trước, có khi trả giá chợ đen. Làn sóng tìm vế quê hương để hưởng chùm khế ngọt, tìm về cây đa đầu làng, bến đò xưa... đã và đang được đảng cộng sản khai thác triệt để, thu tiền hối lộ từ phi trường đến khi về địa phương, tất cả mọi nơi đều phải chi và có khi phải luồn cuối nhục nhả để sống tạm an thân trong lúc quay về Việt Nam. Nhiều người hốt hụi, dành dụm cả năm, chỉ sau một chuyến về quê, trở thành tay trắng, chưa kể đến vay nợ ngân hàng, về nước ngoài cày tiếp...như vậy Việt kiều cũng trở thành lao nô cao cấp của đảng cộng sản, nếu trở về hàng năm. Đừng tưởng là sống ở nước ngoài mà không bị đảng bốc lột tận xương tủy, chỉ vì dại dột mang đầu về cho Việt Cộng cạo, đó là đàn bò sữa, được nuôi béo ở các nước Tây Phương, và trở về Việt Nam, bị Việt Cộng đè ra vắt sữa.
Đảng cộng sản nhận ra hơn 4 triệu người Việt hải ngoại giàu có, nhiều nhân tài, thế là họ đổi giọng từ: đĩ điếm du côn thành khúc ruột nghìn dậm nối liền. Lý ra đi chỉ có một lý do: không sống được dưới chế độ cộng sản, nhưng nay trở về với nhiều lý do: cha mẹ già yếu, tang chế, anh em đau yếu, làm mả, tảo mộ, cưới gã cháu...trong xã hội Việt Nam, chưa bao giờ thấy những người Việt sống ở nước ngoài có tình sâu nghĩa nặng, hiếu thảo như thế.
Song hành là có những người về làm ăn như Nancy Bùi, Carina Hoàng Oanh....là những gương thành công hiếm hoi, trong khi nhiều người làm ăn bị đánh tư sản, bỏ của chạy lấy người như: Trịnh Vĩnh Bình ( Hoa Lan), Nguyễn Trung Trực (Úc Kiều), Nguyễn An Trung ( Nhật kiều), Trần Văn Trường ( Mỹ kiều), nhiều nhà văn như Đặng Văn Nhâm, Trần Đại Sỹ, Nguyễn Mộng Giác, Nhật Tiến, ĐLT. v.v.... thành phần Việt kiều đã mang về cho đảng và nhà nước hàng tỷ Mỹ Kim hàng năm, số lượng tăng dần, năm 2011 tăng đến 9 tỷ, bằng 8 % GDP. Nhờ Việt kiều, bán lao nô, nô lệ tình dục... đã giúp cho chế độ cộng sản vững chắc, dù chế độ độc tài nầy đã hội đủ điều kiện sụp đổ. Việt kiều là con bò sữa, cung cấp nguồn ngoại tệ đáng kể cho chế độ cộng sản, nhưng nếu cần, cộng sản giết luôn bò sữa để ăn thịt.
Người Việt ra đi ào ạt và trở về rần rộ, làm cho các nước lỡ nhận định cư chán ngấy, những người dân các nước Tây Phương hoài nghi khi gặp nhiều người Việt tỵ nạn, sau lời chào hỏi xã giao, thay vì hỏi sức khỏe...thì họ hỏi:" có về Việt Nam chưa?"...khi trả lời là có, người nước ngoài thường tỏ ra khinh dễ, thật là nhục nhưng nhiều người tưởng là hay, tốt...
Tại Pháp Quốc, cơ quan OFRA ( Office Francais de protection des Réfugies Apatride) đã tước quyền nhiều người tỵ nạn vì đã về thăm Việt Nam. Điều nầy được ghi rõ ràng trong giấy "titre de voyage" ( còn gọi là giấy thông hành cho người tỵ nạn) là có quyền đi du lịch trên thế giới trừ "Việt Nam". Những người bị truất quyền tỵ nạn, họ tự lo về tư cách di trú, tức là phải quan hệ với sứ quán Việt Cộng để xin gia hạn visa (đây là cơ hội để sứ quán kiếm khá nhiều tiền qua thủ tục hành chánh nầy) và họ phải tự tìm việc, chính phủ Pháp đỡ gánh nặng về y tế, các vấn đề khác, trong lúc nền kinh tế khó khăn. Đây là cơ hội để sứ quán hái ra tiền từ thành phần Việt kiều, nên những người bị lâm vào hoàn cảnh nầy phải làm việc kiếm sống và vừa phải nộp tiền cho sứ quán để được gia hạn, họ trở thành lao nô ngay tại đất tạm dung. ( Xem phần phụ đính dưới đây )
Hàng ngũ Việt kiều càng gia tăng, kẻ lợi đầu tiên là chế độ Hà Nội, họ không cần đầu tư, nhiều may rủi, nhưng có hàng trăm ngàn người từ các nước tư bản, mang tiền về nộp, không lao động nhưng lại vinh quang, ngồi không lại huy hoàng. Cái lợi thứ hai là đảng cộng sản tước bỏ thẻ tỵ nạn, do những người trở về, tình nguyện trở thành công dân nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa, tình trạng song tịch là con dao hai lưỡi cho Việt kiều, đó là những ai trở về an toàn, được nhà nước ghi nhận và họ có khả năng thông báo với các nước mà Việt kiều định cư, để gom dân lại, sau nầy sẽ mang lại nhiều lợi nhuận không ngờ.
Đánh vào quyền lợi mà hầu hết các nước Tây Phương đặt thành trọng tâm, cũng sẽ có ngày, chế độ Hà Nội đưa danh sách Việt kiều cho các nước để minh xác là dân của chế độ cộng sản Việt Nam, từng trở về Việt Nam ở, sinh sống, làm ăn mà không bị bắt bớ, giam cầm, giết hại, như những người tỵ nạn đã khai với cao ủy Liên Hiệp Quốc và các nước tạm dung.
Khi các nước Tây Phương lâm vào hoàn cảnh khó khăn, khủng hoảng kinh tế....họ có thể tước quyền tỵ nạn, khi dựa vào công ước Liên Hiệp Quốc ký tại Geneve ngày 28-7-1951 và lật lại hồ sơ, văn bản" Lý Do rời Việt Nam" được người tỵ nạn lý tên, cam kết: không sống được với cộng sản. Nếu quyền tỵ nạn không còn, tức là những ai về Việt Nam an toàn trước đó, sẽ tự lo tình trạng di trú qua việc liên lạc, khẩn cầu sứ quán ( họ kiếm tiền qua dịch vụ nầy) và các nước Tây Phương đang gặp khó khăn kinh tế, sẽ không có trách nhiệm giúp đỡ về y tế, dịch dụ, lo việc làm như là công dân nước họ.
Cả cộng sản lẫn các nước Tây Phương đều có lợi khi họ dùng quyền, luật pháp để tước quyền tỵ nạn. Khi cộng sản gặp khó khăn, khó cựa quậy về kinh tế, họ yêu cầu các nước trả dân về và không cấp hay gia hạn chiếu khán cho những người bị tước quyền tỵ nạn như ông Nguyễn Văn Tuyển...lúc đó, những Việt kiều chỉ còn con đường là bán hết tài sản, trở về Việt Nam sinh sống, nơi nầy, họ bị đánh tư sản lần nữa và có thể bị tù vì tội vượt biên theo bọn tư bản phản động. Đây là những điều có khả năng xảy ra, nằm trong dự đoán và nước đi đầu là Pháp Quốc, nên Việt kiều là những người vui một phút, hận ngàn năm, âu cũng là luật nhân quả nếu sau nầy có những diễn biến do tác động kinh tế gây ra./.
THẠCH SANH.
31.05.2012
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment