Hãy xem mức độ “tín
nhiệm” của người dân VN đối với đảng CS
Người Xứ Việt
(Danlambao) -
Muốn biết mức độ tín nhiệm của một người hay một dân tộc đối với một cá nhân
hay một tập thể, một chính quyền, thì có nhiều cách trắc nghiệm, nhưng đơn giản
và chính xác, rõ ràng nhất, là hãy xem cách xưng hô của họ khi nói đến đối
tượng “tín nhiệm” kia, thì sẽ thấy ngay. Sự tín nhiệm luôn đi đôi với sự kính
trọng, quý mến, và sự quý mến kính trọng lại luôn được bộc lộ qua cách xưng hô
cũng như khi đề cập đến đối tượng đó. Như vậy, chúng ta cũng có thể qua cách
người dân xưng hô với các nhân vật lãnh đạo CS, và cách nói của họ về đảng cầm
quyền này, thì sẽ thấy rõ lòng tin tưởng và sự quý trọng của người dân Việt với
CS như thế nào, mà không cần phải “bỏ phiếu tín nhiệm” chia làm nhiều nấc: tín
nhiệm cao, tín nhiệm thấp, tín nhiệm vừa, như những người CS thường làm với
nhau.
Qua cách dân gọi, dân xưng hô, và dân nói về
các cấp lãnh đạo CS, chúng ta thấy gì? Xin loại trừ những trường hợp đảng viên
xưng hô, ca ngợi nhau, hay cả khi khóc thương nhau, có thể vì phép xã giao buộc
phải làm, phải nói. Nhưng hầu như những việc làm, lời nói đó cũng mang đầy tính
“kịch nghệ”, buộc phải làm để được việc, để có lợi. Tôi không nói họ làm giả,
nói giả, nhưng cũng giống như người dân Bắc Hàn phải khóc thật to, thật thảm
não khi chủ tịch nước của họ chết thì mới... được mua gạo, mua nhu yếu phẩm!
Cũng vậy, khi người dân mình ra phường ra xã xin giấy tờ, hay đến những cơ quan
công quyền để lo công việc, thì mặt ai cũng hớn hở tươi cười, nói năng nhẹ
nhàng khép nép, cả với những thư ký quèn tuổi chỉ đáng con cháu mình, để nó mới
giải quyết công việc cho mình, nhất là còn kèm theo bao thư và lời năn nỉ rất
“thành khẩn” thì việc mới trót lọt được! Họ phải làm riết thành thói quen, nên
giả trá dần thành tập quán, thành tự nhiên, cái tự nhiên của một diễn viên khi
khóc cũng như khi cười trong một vở tuồng kịch! Nhưng cũng không hiếm những
trường hợp người dân, hơi có máu “ba đá” một chút, thì sẵn sàng chửi cán bộ như
chửi chó, thẳng thừng, hằn học, ném những cái nhìn khinh thị cho CA, cán bộ, mà
chúng ta dễ bắt gặp ở ngoài đương hay ở công sở! Còn đại đa số người dân bình
thường thì ai cũng thấy rất rõ, rất thường xuyên trong khi chuyện vãn, tranh
luận, biểu lộ cảm tưởng, bằng miệng hay trên báo chí “lề dân”, những điểm nổi
bật sau đây:
1- Không một lãnh đạo nào là không bị dân gọi
là thằng hay con, tùy theo giới tính của đối
tượng! Đó là cách xưng hô tột cùng của sự miệt thị, theo cách nói năng cư xử
của người VN!
2- Ngoài ra còn có những “nhân vật đại danh
từ” khác đi kèm những “trạng từ chỉ thể cách”, nặng nề hơn thế: thằng quỷ,
bọn quỷ đỏ, satan, quỷ sứ, bọn cướp, quân cướp, thằng điếm, tên vô học, tên bất
nhân, bọn mất nhân tính, bọn gian ác, bọn lưu manh, bọn mafia... rồi
thêm chữ CS, hay tên riêng của từng đối tượng họ muốn nói đến, ở liền sau!
3- Không một nhân vật chóp bu CS nào không
được dân tặng cho một “biệt danh”, “biệt hiệu” như bác lú, đồng chí
rận, tên hèn hạ, tên “tượng đái”, tên mặt lợn, quân bán nước, tên xách dép,
bưng bô, tên ba ếch (x), y tá chích dạo, xà mâu, tên thiến heo, quân gian tặc,
tên dâm tặc, tên hề... được đặt trước hoặc sau tên “cúng cơm” hay chức
danh hiện tại của các “đồng chí nhớn”, để trở thành tên gọi mới do dân đặt cho,
tùy theo “đặc tính” của mỗi đối tượng, hay tùy hoàn cảnh được nói tới lúc đó,
ví dụ Tổng bí lú, Thủ tướng chích dạo, “đồng chí” hoạn lợn ĐM, Phùng
tượng đái, Phùng mặt heo, Chủ tịch Tư sâu. Thậm chí vì quá ghét thù về tội
bán nước và tham ô, mà dân còn nói kiểu xách mé khinh miệt như “Phành quang
Thung” để chỉ bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh, hay “Hồ chính Mo, Hồ Chính
Mi” để gọi ông Hồ! Cũng có khi dân gộp nhiều “đặc tính” vào một tên cho rõ ràng
và đầy đủ về bản chất của những vị “quan nhớn”này.
4/ Đối với đảng CS, thì dân VN thường gọi là đảng
cướp, đảng mafia, bọn vượn người, bọn khỉ đột, loài sâu bọ, loài chuột đục
khoét, loài hoang dã, bọn quỷ đỏ...!
Cứ xét cách xưng hô và gán tên như thế, thì
hẳn những “đồng chí lãnh đạo” và cả đảng CS không còn một chút uy tín, một sự
nể trọng dù nhỏ nhoi nào của người dân, mà đã bị dân miệt thị, khinh khi và thù
ghét đến cùng cực! Ở bên Mỹ, tổng thống Obama cũng bị nhiều người không ưa,
nhưng rất hiếm họa có người gọi ông bằng “thằng”, còn những từ nặng hơn thì
không thấy, nhưng tổng thống Nga Putin thì có thấy được dân chúng khắp nơi gán
một số “thuộc từ” kèm theo tên, ví dụ “tên điếm”, “tên gian ác”...! Nhưng quả
thật trên thế giới, không thấy có nước nào mà dân chúng lại khinh khi miệt thị
giới cầm quyền như đối với các “lãnh đạo” ở VN! Nhiều khi nghe mà dân chúng
thấy ngượng ngùng xấu hổ, vì mình là dân của cái nước có những “lãnh đạo” bị
khinh khi như vậy!
Tại sao? Vì đâu nên nỗi? “Không có lửa sao có
khói”? Có LỬA chứ, mà lại LỬA LỚN bốc cao khiến không một ai không thấy, không
một nước nào trên thế giới mà không biết về VN là nước CS chậm tiến, đói nghèo,
không có tự do, nhân quyền, chính quyền bán nước, ắt phải có NHIỀU KHÓI, và gây
cay mắt cho nhiều người, nhất là người dân trong nước thì bị trào nước mắt và
khó thở ngày đêm, vì “khói bụi và ô nhiễm” do CS gây ra!
Các ông bà CS đã làm gì? Cướp của, giết người,
phá nát đất nước, thậm chí là đem lãnh thổ, lãnh hải của tổ tiên VN đã xây dựng
bằng bao máu xương, mồ hôi nước mắt đi bán cho bọn giặc Tàu, kẻ thù truyền kiếp
của dân tộc VN để mưu cầu danh, lợi, địa vị cá nhân! CS đã đưa dân tộc VN đến
lầm than, lạc hậu, thụt lùi hàng trăm năm so với các nước lân cận, từ một nước
đứng dầu ở vùng Đông Nam Á, nay sau 40 năm CS, đã trở thành hạng bét về mọi
phương diện, và có nguy cơ mất nước nay mai, do những cam kết bí mật tại hội
nghị Thành Đô giữa hai đảng CS Tàu và Việt, để sáp nhập VN làm quận huyện của
Tàu vào năm 2020, mà Tàu Cộng đã cho lộ tin trên báo chí khiến cả thế giới đều
biết! Trên thực tế cũng được chứng minh bằng cách CSVN đang rước quân xâm lăng
vào chiếm ngụ từng phần lãnh thổ của VN: vùng thượng du Bắc Việt đã giao nhiều
rừng núi cho Tàu, Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc đã trở thành lãnh thổ Tàu, một
phần vịnh Bắc Bộ, và Hoàng Sa-Trường Sa Tàu chiếm gần hết, chúng đã thực hiện
xong ý đồ là làm quân cảng, phi trường để đổ quân và khống chế biển Đông mà VN
không động thủ! Trong khi với VNCH chỉ cần thấy bóng quân Tàu xuất hiện năm
1974, là Quân Đội miền Nam đã nổ súng khai chiến để tự vệ và để xác nhận chủ
quyền biển đảo. Ngày 19 tháng 1 năm 1974, 74 người lính VNCH đã bỏ mình ngoài
biển khơi vì bảo vệ non sông! Năm nay cũng ngày 19 tháng 1 vừa qua, một số
người dân làm lễ tưởng niệm những anh hùng tử sĩ đã hiến thân cho Tổ Quốc, thì
bị chính cầm quyền Hà Nội cho đầu gấu, công an giả thường dân đến giằng xé và
dẫm đạp lên vòng hoa tưởng niệm các chiến sĩ trận vong, để xác định nhà cầm
quyền này là tay sai của giặc Tàu, và nói lên sự tự nguyện làm cu li, nô lệ cho
giặc để chống lại đất nước, chống lại người dân! Vùng Tây Nguyên quân Tàu đã
chiếm làm cứ địa mà ngay cả nhà cầm quyền VN còn không được vào! Như vậy đã quá
rõ mặt bọn giặc là các người, hỡi CSVN!
Không thể còn sự trơ trẻn nào hơn nữa, khi cả
băng lãnh đạo CS đã lũ lượt qua Tàu nhận lệnh, và về nước thì trấn áp người dân
yêu nước chống xâm lược, như nhà báo Điếu Cày, Ls Cù Huy Hà Vũ, như LS Lê Quốc
Quân, LS Nguyễn Văn Đài, Phạm Thanh Nghiên, Mẹ Nấm, nhất là chị Bùi Hằng, em
Phương Uyên, các thanh niên, sinh viên Công Giáo ở Vinh, và còn rất nhiều tù
nhân lương tâm khác đang bị hành hạ trong nhà tù CS trên khắp nước! Chối cãi
làm sao được, mà các người còn cố lòe bịp dân? Càng dẻo miệng tuyên truyền, các
người càng xác minh tội ác của mình: phản quốc, hại dân, gian ác, lừa đảo! Tội
của các người trời không thể dung, đất không thể tha, người dân Việt thâm thù
CS đến ngàn đời, vì hậu quả tội ác của các người đã gây ra: bán
nước, diệt dân!
Không cần bỏ phiếu tín nhiệm, không cần trưng
cầu dân ý, chỉ nhìn vào cách người dân xưng hô với cán bộ các người, nhìn vào
những bài viết “chúng tôi muốn biết”, hay “chúng tôi không thích, không ưa CS”
mà hàng ngày người dân “gửi thư ngỏ” cho các người, ngập tràn trên các trang
mạng, thì biết rõ lòng dân đã căm hận nòi CS các người như thế nào rồi! Nhiều
nơi hàng ngàn dân đã cùng đứng lên chống lại bọn cai trị ở địa phương để giữ
nhà, giữ đất như ở Hà Nội, Nghệ An, Hà Tĩnh, Ninh Thuận, miền Tây! Có giết dân
cũng không thể triệt hết được dân, người này ngã xuống sẽ có nhiều người khác
đứng lên! Lấy oán báo oán thì oán chồng chất; lấy giết chóc, bách hại mà đối
với dân, thì tội trạng của các người sẽ thànhrừng cây khô, thành biển
xăng dầu để đốt cháy, thiêu rụi các người mà thôi!
Chỉ còn một con đường thoát cho các người, là
từ bỏ chủ nghĩa CS bất nhân, từ bỏ lòng tham vô độ của các người, trả lại quyền
sống, quyền quyết định vận mệnh đất nước cho người dân, để dân tự quyết về sinh
mệnh của họ, và vận mệnh của đất nước, để giảm độ nóng của lòng dân,
thì các người mới có cơ hội tồn tại mà hưởng những của cải đã thu cướp được.
Hãy khôn ngoan như những nhà lãnh đạo Miến Điện mà biết ký thác sinh mệnh của
các người cho những người yêu nước, được lòng dân, hầu họ bảo đảm sự sống cho
các người, với điều kiện các người phải từ bỏ việc độc quyền cai trị đất nước!
Hãy nghe cổ nhân dạy: tham thì thâm, đừng già néo đứt dây, như
Gaddafi chui vào cống rồi, thì khi ra sẽ chỉ còn là cái xác không hồn bê bết
máu của chính mình! Hãy bình tâm mà nhìn lại cách hành xử của đảng CS các người
với đồng chí của mình đi: một thượng tướng CA đầy quyền uy Phạm Quý Ngọ chết
không kịp ngáp, một lãnh đạo “ban Nội chính TƯ chống tham nhũng” Nguyễn Bá
Thanh, đang hung hăng “hốt hết” rồi bỗng tay trắng và lòng đầy uất hận, phải
leo lên chuyến tàu suốt về bên kia thế giới không kịp chào biệt ai, và vừa hôm
qua, một Nguyễn Hữu Thắng “lãnh đạo đường sắt” ngồi chết trên bàn làm việc mà
không kịp trối trăn với vợ con được một lời, giữa “thủ đô” Hà Nội đầy an ninh
với bảo vệ! Ai trong các người dám quả quyết sẽ không rơi vào những trường hợp
ấy, một khi đã “tứ bề thọ địch”? Trông người mà nghĩ đến ta, Ngọ, Thanh,
Thắng…, có ai nghĩ rằng mình sẽ như vậy không? Do Trời cả thôi, gieo nhân nào
thì gặt quả ấy, gieo gió thì gặt bão, tất cả là luật vay trả của
Đấng Tối Cao đầy quyền năng và chí công, chẳng một ai thoát được, và Ngài sẽ là
người thay ý dân để trị tội kẻ gian ác!
Năm mới, các người hãy có “tư duy mới”, sao
cho kịp vì đã quá trễ, thời gian không đợi ai đâu! Giữa CS Tàu hung bạo bất
nhân, và tuyệt đối không tin dùng các người khi nó đã nắm được cái hèn yếu, bất
trung của các người, với người dân có lòng nhân ái và rộng lượng, hãy chọn một!
Nếu là người khôn ngoan và biết lo thân, thì mỗi cán bộ hãy nhìn thẳng vào “mức độ tín nhiệm”
của dân, để thấy rõ số phận của mình, mà chuẩn bị cho tương lai của mình và
thân nhân, con cháu mình! Trời kêu kẻ nào thì kẻ ấy phải dạ, không trì
hoãn hay trốn tránh được đâu, không tin thì hỏi Quý Ngọ, Bá Thanh đi sẽ rõ! Ai
mà chẳng phải ăn uống, đi lại, chẳng lẽ các người tự chui vào hộp đóng nắp niêm
phong mà sống? Nếu cứ để tự nhiên thì hầu như đại đa số các người cũng đã tự
mình bước đến gần cửa mồ rồi! Ở cái tuổi 60, 70 cuộc đời như bóng câu cửa sổ,
như cái bóng đã ngả về chiều, mà có trẻ trung khỏe mạnh thì một cơn gió ác được
ông Trời gửi “tặng” cho, thì cũng không còn có sức để sài được những của tiền
hàng núi đã phải dày công thu tích cả đời! Hãy xem hiện tại: toàn thể các vị
cũng đang đau đầu nhức óc, ăn không ngon, ngủ không yên, nhìn đâu cũng thấy
địch thù chặn lối, còn gì là an lành hạnh phúc nữa? Những đồng tiền bất nhân,
bất chính nó sẽ tự “đội nón ra đi”, và còn gieo họa cho kẻ đã cướp chiếm nó từ
tay người khác một cách bất công vô đạo!
Thôi, dân nói ít, “lãnh đạo” hiểu nhiều, ai có
thân người ấy tự lo, không ai cứu được mình, kể cả vợ con, thân nhân, đồng chí
của mình; quyền uy và tiền của cũng không đổi được mạng sống và sự bình an cho
mình cũng như cho gia đình, nếu cái đức đã cạn, cái tội thì chất chồng! Nguyễn
Bá Thanh là tấm gương lớn cần soi chung!
Cái chết của Cục trưởng Đường Sắt Nguyễn Hữu Thắng
CTV Danlambao - Ông Nguyễn Hữu Thắng treo cổ chết trong phòng làm việc.
Đó là thông tin sơ khởi từ báo chí. Tại hiện trường công an cho biết tìm thấy
được một sợi dây lõi đồng bọc nhựa màu trắng.
Những thông tin của báo lề đảng về cái chết
của ông Nguyễn Hữu Thắng cho thấy có nhiều nghi vấn. Tuổi trẻ Online viết rằng
"Qua khám nghiệm hiện trường, cơ quan công an thu được một
dây nhựa màu trắng bọc hai lõi đồng ở khu vực phòng làm việc của
ông Thắng. Những dấu hiệu này cho thấy nhiều khả năng ông Thắng tự vẫn bằng
cách thắt cổ." (1) và PLO chạy tít "Nghi vấn Cục
trưởng Đường sắt Việt Nam tự sát" (2).
Nghi vấn đặt ra là nếu một người thắt
cổ tự tử thì rất đơn giản là khung cảnh tại hiện trường phải
là một người đang thắt cổ chết. Không thể nào có cái gọi là thu được
một sợi dây nhựa ở khu vực phòng làm việc!
Do đó, câu hỏi được đặt ra là vì sao ông Thắng
chết? Tại sao lại có kiểu thông tin"cơ quan công an thu được một dây nhựa
màu trắng bọc hai lõi đồng ở khu vực phòng làm việc của ông
Thắng" để tạo ấn tượng (vô lý) về nguyên nhân cái chết?
Chính vì sự vô lý này nên mới dẫn đến kiểu
thông tin nửa vời như "được phát hiện chết trong tư thế treo cổ
tại phòng làm việc." (2) thay vì nói rõ - "ông Thắng treo cổ
tự tử".
Theo truyền thông lề đảng, ông Thắng được phát
hiện chết bởi nhân viên vệ sinh vào tối 22 tháng 1. Từ Bộ trưởng, các Thứ
trưởng Bộ GTVT và các quan chức Cục Đường sắt Việt Nam đã có mặt tại hiện
trường sau khi nghe tin và Bộ GTVT sau đó ra thông báo trong thời gian gần đây
ông Thắng không thể hiện vấn đề gì bất thường. Điều này ngược lại với một số
nguồn tin từ đồng nghiệp là ông Nguyễn Hữu Thắng có vấn đề sức khỏe và có
dấu hiệu bị trầm cảm thời gian gần đây (3)
Tuy nhiên, vào tháng 5 năm ngoái đích thân Bộ
trưởng GTVT Đinh La Thăng đã công khai phê bình ông Nguyễn Hữu Thắng về việc
ông Thắng đã có những Phát ngôn không đúng và thiếu trách nhiệm về dự án đường
sắt đô thị Cát Linh- Hà Đông.
Dự án này đã có những
chậm trễ trong giải phóng mặt bằng, kéo dài thời gian thi công, làm tăng tổng
mức đầu tư, đội giá hơn 300 triệu USD (từ 552 triệu USD lên tới 891 triệu USD,
tăng 339 triệu USD) và Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải đã có văn bản yêu cầu Bộ
GTVT, UBND TP Hà Nội kiểm điểm nguyên nhân, làm rõ trách nhiệm.
Sau đó, vào ngày 25-4 ông Thăng đã ký Quyết
định số 1552/QĐ-BGTVT về việc tạm đình chỉ chức Cục trưởng Cục Đường sắt Việt
Nam đối với ông Nguyễn Hữu Thắng.
Ông Nguyễn Hữu Thắng sinh ngày 1/5/1955, quê
tại xã Điện Hồng, huyện Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam. Ông được bổ nhiệm giữ chức
Cục trưởng đường sắt Việt Nam vào tháng 6/2010 và dự trù nghỉ hưu trong năm
2015.
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment