Trung Quốc - Đông
Nam Á: phát triển không cân xứng trong Tiểu vùng Mekong mở rộng
Xiangming Chen & Curtis
Stone - Việt-Long dịch thuật
2013-10-04
2013-10-04
- In
trang này
- Chia sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Sông Mekong đoạn chảy
qua Amphoe Khong Chiam, Thái Lan
Photo courtesy Wilipedia
Commones
Hoà nhập với Đông Nam
Á là kế họach thiết yếu của sách lược Trung Quốc "khu vực hoá bằng nhiều
gọng kìm" xung quanh biên giới Trung Quốc, trong khi Bắc Kinh tiếp tục thi
hành chiến lược bành trướng ảnh hưởng trên thế giới.
Trong bài đăng trên các
tạp chí European Financial Review và East Asia Forum, giáo sư Xiangming Cheng
của đại học Trinity, Connecticut và Fudan, Thượng Hải, cùng với cố vấn Văn
phòng sưu tập và thông dịch Bắc Kinh Curtis Stone nghiên cứu về tham vọng của
chiến lược "Tiến ra Tây nam" của Trung Quốc để bành trướng quyền lợi
kinh tế và ảnh hưởng sang khu vực Đông Nam Á.
Các tác giả cũng khảo
sát vấn đề quyết tâm "hoà nhập khu vực" của Bắc Kinh tăng cường ra
sao cho sách lược rộng lớn hơn nhằm điều chỉnh về lãnh thổ trong bối cảnh quốc
tế gia tăng toàn cầu hoá. Các tác giả sẽ cho thấy bằng cách nào mà các chính
sách toàn cầu hoá và khu vực hoá mở màn một tiến trình song đôi trong đó kế
sách xoá mờ biên giới tiến song song với kế sách tái tạo biên giới.
Ở khu vực này vai trò
hàng rào truyền thống của các đường biên giới đang nhường chỗ thêm nữa cho vai
trò của những chiếc cầu, vào khi những thị trấn và thành phố nhỏ nơi những vùng
biên giới xa xôi trở nên những trung tâm thương mại và du lịch lớn chưa từng có
ở những nơi đó.
Bài báo khảo sát nỗ lực
của Trung Quốc để gây ảnh hưởng bao trùm vùng Đông Nam Á, xem xét những dấu
chân của Bắc Kinh ở bên trong và ngoài những thành phố thuộc Tiểu vùng Mekong
mở rộng (GMS). Quan hệ mậu dịch tầm cỡ quốc gia và khu vực cung cấp khởi điểm
để nghiên cứu tầm mở rộng sự hoà nhập kinh tế trong Tiểu vùng này, đồng thời
xem xét công cuộc phát triển bất cân xứng nơi đây.
Tây nam tiến
Trong một quán cà phê ở
trung tâm thủ đô Vientiane, một ngày nóng bức mùa hè 2012, hai doanh gia trẻ
người Trung Quốc, đến từ vùng tây bắc nước họ, nhấm nháp ly latte đá lạnh, nói
chuyện về viễn tượng một vụ đầu tư mới để khai thác kim loại đồng trong vùng
núi bắc Lào :"Mình kiếm được 100 đô la trong khi người Lào kiếm 5 đô la
mỗi ngày là đủ cho họ sung sướng rồi!".
Nơi vùng ngoại ô thủ phủ
Vân Nam của tỉnh Côn Minh (tỉnh giáp giới Việt Nam, Lào, Miến Điện,) toạ lạc
phi trường quốc tế Trường Thuỷ, lớn hàng thứ tư của Trung Quốc, sau Bắc Kinh,
Thượng Hải và Quảng Châu, và cũng xếp hàng thứ năm về diện tích trong các phi
trường quốc tế. Khánh thành ầm ĩ vào tháng 6, 2012, phi trường này được dự kiến
sẽ chuyên chở 38 triệu hành khách vào năm 2020 và 65 triệu người vào 2040. Tuy có
vẻ xa cách về thời gian, hai con số nghe như giai thoại ấy vẫn cho thấy tham
vọng của chiến lược Tây Nam Tiến của Trung Quốc để bàn trướng quyền lợi và ảnh
hưởng về kinh tế vào Đông Nam Á.
Hoà nhập với Đông Nam Á
là thành tố cốt yếu của chính sách khu vực hoá của bằng nhiều gọng kềm quanh
đường biên giới của Trung Quốc, cùng lúc với sách lược tăng tiến vị thế trên
toàn cầu. Sự quả quyết của Bắc Kinh trong vấn đề khu vực củng cố cho khuynh
hướng rộng lớn hơn về điều chỉnh không gian hoạt động cố hữu là yếu tố vẫn góp
phần trong chính sách toàn cầu hoá do Trung Quốc lèo lái. Hai
chính sách khu vực hoá và toàn cầu hoá song hành mở ra một tiến trình song đôi:
xoá nhoà biên giới và ấn định lại đường biên giới,
nơi mà vai trò hàng rào truyền thống của các đường biên giới đang lùi bước để
nhường chỗ thêm nữa cho vai trò của những chiếc cầu, vào khi những thị trấn và
thành phố nhỏ nơi những vùng biên giới xa xôi trở nên những trung tâm thương
mại và du lịch rộng lớn và sinh động, cùng những nguồn hàng hoá, du khách, đổ
về. Nỗ lực dấn mình can dự vào Đông Nam Á của Trung Quốc để lại nhiều dấu chân
bên trong và vượt khỏi những thành phố của Tiểu vùng Mekông mở rộng do Ngân hàng
phát triển châu Á hoạch định với mục đích tiện ích hoá từ năm 1992. Tiểu
vùng, gọi tắt là GMS (Greater Mekong Sub-region) bao gồm tình Vân Nam, về sau
thêm vùng tự trị Choang của tỉnh Quảng Tây, và Campuchia, Lào, Muanmar, Thái
Lan và Việt Nam.
Hoạt động thương mại giữa các nước GMS
Công cuộc thương mại
giữa các quốc gia và các khu vực tạo ra khởi điểm để giám định sự mở rộng phạm
vi hoà nhập kinh tế trong Tiểu vùng cùng với sự phát triển không cân xứng của
nó. Kim ngạch thương mại giữa Trung Quốc với từng quốc gia trong GMS đã tăng
tiến từ 1990, nhanh nhất là vào năm 2000. Dựa vào tầm vóc
Kin ngạch thương mại
giữa Trung Quốc với 5 quốc gia GMS
của nền kinh tế, Thái
Lan dẫn đầu những nước nhỏ hơn của Tiểu vùng trong hoạt động mậu dịch với Trung
Quốc, kế tiếp là Việt Nam. Tuy nhiên tổng khối lượng mậu dịch Trung
Quốc-Myanmar đã gia tăng gần 6 tỉ đô la trong khoảng thời gian từ k2001 đến
2011, trong cùng thời gian kim ngạch giữa Trung Quốc với Lào tăng 1,2 tỉ đô la
. Nhiều phần gia tăng mậu dịch giữa Trung Quốc với từng nước Myanmar và Lào đã
diễn ra qua sự hợp tác xuyên biên giới quốc tế.
Vai trò của tỉnh Vân Nam
và thủ phủ Côn Minh trong nền thương mại Trung Quốc-GMS không thể bị đánh giá
nhẹ hơn. Tổng sản lượng quốc dân của tỉnh Vân Nam từ 33 tỉ đô la năm 2000 đã
vọt thẳng lên 160 tỉ vào 2012. Chưa hết, Vân Nam đặt mục tiêu tăng gấp
đôi GDP lên 320 tỉ đô la trong 4 năm nữa, dựa vào hoạt động thương mại biên
giới gia tăng thêm nữa. Thành phố Côn Minh giữ vai trò nguồn gốc và then chốt
của các hoạt động kinh tế mở rộng đến tận biên giới Trung Quốc với Lào,
Myanmar, Việt Nam và xa hơn nữa.
Tổng lực không đồng đều- Phát triển không cân xứng
Nền mậu dịch Trung
Quốc-Đông Nam Á phát triển, nhưng Trung Quốc tạo nên một ảnh hưởng mạnh mẽ
trong khu vực GMS qua căn cứ địa kinh tế Vân nam. Trung Quốc cũng thực hiện một
chính sách khu vực tạo nên những hậu quả của phát triển qua biên giới.
Tháng 5 năm 2011, Quốc
vụ viện Trung Hoa ban hành một tài liệu quan trọng, gọi là "Yểm
trợ tăng tốc độ kiến tạo Vân Nam thành tiền đồn quan trọng cho vùng Tây Nam".
Kế hoạch này nhằm xây dựng thủ phủ Côn Minh thành trung tâm của vùng tây nam
Trung Quốc đối diện Tiểu Vùng Mekong mở rộng GMS. Như biểu tượng, cao ốc cao
nhất của tỉnh Vân Nam mọc lên tại quận Bàn Long ở phía đông bắc Côn Minh, nhằm
cung cấp dịch vụ tài chính và thương mại cho các công ty Trung Quốc các công ty
đa quốc gia mở rộng trong khu vực.
Tỉnh Vân Nam cùng các
thành phố kinh tế vệ tinh, điếm xuất phát mạng lưới kinh tế xuống GMS
Thi hành chính sách
"Côn Minh làm tiền đồn quốc tế", các chính quyền Vân Nam và Côn Minh
đã khởi động nhiều chính sách và dự án khác nhau. Trước hết là việc kiến tạo
vòng đai kinh tế khu vực trung tâm Vân Nam, với bốn thành phố. thị xã gồm
Khúc Tĩnh, Ngọc Khê, Sở Hùng và Côn Minh, với Côn Minh làm nòng cốt. Tháng 5
2012, tỉnh Vân Nam chấp thuận việc thiết lập sáu khu vực hợp tác kinh tế biên
giới, gồm một khu vực quanh huyện Đằng Xung (của thành phố Bảo Sơn).
Sáng kiến này của tỉnh
Vân Nam khiến chính phủ Trung Ương chấp thuận mở thêm ba khu vực hợp tác kinh
tế biên giới nữa ở các thành phố Thụy Lệ (tên cũ là Mãnh Mão, sát Myanmar), Vãn
Đình (giáp ranh Myanmar, thuộc phạm vi hành chánh của Thuỵ Lệ, nhưng tự trị),
và Hà Khẩu năm 1992. Thụy Lệ và Hà Khẩu trở thành hai cửa khẩu biên giới lớn
nhất và nhì về ngoại thương của tỉnh Vân Nam. Trong khi đó Myanmar là đối tác
thương mại lớn nhất của Vân Nam, và Thụy Lê chiếm 30% kim ngạch thương mại toàn
quốc với Myanmar và hơn 605 kim ngạch ngoại thương của tỉnh Vân Nam với xứ này.
Để hoàn tất kế hoạch mở
rộng không gian hoạt động của các khu vực kinh tế mới và thúc đẩy hoạt động
kinh tế cho sinh động , tỉnh Vân Nam đã thiết lập những mối quan hệ về định chế
và văn hóa với các quốc gia GMS. Trung Quốcc vừa thiết lập các văn phòng đại
diện thương mại tại Singapore và Campuchia, đồng thời có kế hoạch tăng thêm số
lượng và mở rộng hoạt động của những Viện Khổng Tử và trung tâm Hoa ngữ đã có
tại các nước GMS, nhằm tăng cường "quyền lực mềm" cho Bắc Kinh. Thêm
nhiều chuyên viên Trung Quốc thông thạo tiếng Thái, Miến Điện, và Việt Nam được
đào tạo. Con số sinh viên quốc tế ở Vân Nam tăng từ 760 vào năm 2001 lên tới 10
ngàn vào năm 2007, rồi vọt lên gấp đôi, 20 ngàn, vào năm 2011. 80% số
sinh viên này đến từ các quốc gia Đông Nam Á.
Hai thị trấn biên giới
Muse và Namkham của Myanmar đã nhập khẩu hàng Trung Quốc như vải vóc và điện
tử, số lượng chiếm tới tám chin mươi phần trăm thị trường địa phương ở bắc Miến
Điện. Ở Lashio, thị trấn xa xôi nhưng là thị trường quan trọng, cách Mandalay
gần 200 km, thuộc bang Shan ở miền bắc, hằng đoàn xe tải chất đầy hàng tiêu thụ
của Trung Quốc lăn bánh qua thị trấn để đến thành phố Mandalay đang phát triển
mạnh. Dân số Lashio gồm 50% người Hoa. Mandalay là chiếc nôi văn hóa của Myanmar,
có 20% dân số là người Vân Nam. Ảnh hưởng của những người Hoa mọc rễ ở địa
phương như vậy đã lót đường cho cao vọng của Trung Quốc , cũng là của tỉnh Vân
Nam, muốn tiến ra Ấn Độ dương xuyên qua lộ trình đường bộ Lashio-Mandalay.
Quay lại Thụy Lệ ở biên
giới của Vân Nam, vói dân số di dân rất lưu động, mối quan hệ Trung
Quốc-Myanmar chạy hai chiều. Sự hiện diện của người Miến Điện địa phương tăng
mạnh hơn. Theo thống kê chính thức, ước lượng khoảng 30 ngàn người Miến ở Thụy
Lệ theo hai cách, hoặc qua lại biên giới hằng ngày, hoặc cư trú lâu dài tại nơi
này. Nhân số đó tương đương khoảng 17% tổng dân số thành phố hơn 180 ngàn
dân vào năm ngoái 2012, tuy nhiên con số đoán chừng đó chỉ bao gồm những
người đi lại hợp pháp qua đường biên giới hầu như không được kiểm soát, có khi
như là không biên giới. Nói chuyện với hai thiếu nữ Miến Điện đến từ Muse, làm việc
ở hai tiệm sách ở Thụy Lệ, được biết hai cô đều là người gốc Hoa, đều vui vẻ đi
lại mỗi ngày qua một trong ba cửa khẩu để làm việc bên phía Trung Quốc. Cùng
lúc, nhiều người từ Myanmar đã trở thành cư dân Thụy Lệ thường xuyên hơn, hình
thành một cộng đồng địa phương đặc biệt với tiệm tạp hóa riêng, cũng như những
quán cà phê, tiệm tóc, dịch vụ điện thoại viễn liên riêng. Hầu hết những người
Miến được tiếp chuyện đều làm ăn trong thị trường đá quý.
Trung Quốc còn cung cấp
điện lực và dịch vụ điện thoại di động cho tỉnh Muse, giúp người Miến ở Thụy Lệ
liên lạc với gia đình và họ hàng bên Muse giống như gọi điện thoại địa phương.
Nối kết và tăng cường để phát triển
Để tạo dễ dàng và tăng
tiến mậu dịch dọc biên giới và xa khỏi biên giới thiên lý với Myanmar, Lào,
Việt Nam, Trung Quốc đã bung ra mạng lưới hạ tầng cơ sở giao thông như những
vòi bạch tuộc vươn ra muôn hướng về phía các quốc gia GMS.
Trung Quốc đạt được thỏa
thuận với Myanmar để kiến thiết đường sắt nối biên giới Miền Trung với duyên
hải phía tây, trông ra vịnh Bengal.
Con đường sắt này sẽ
chạy từ thị trấn biên giới Muse của bang Shan, trải dài 800 km ngang xứ sở
Myanmar tới thành phố cảng Kyaukphyu của bang Rakhine, bờ cảng nhìn ra vịnh
Bengal. Dự án được dự kiến hoàn tất trong 5 năm, ước tính tốn phí 20 tỉ đô la ,
sẽ do Trung Quốc đảm trách dựa trên thể thức BOT (kiến thiết-vận hành-chuyển
giao) trong 50 năm. Khi hoàn tất, thiết lộ này sẽ cho tàu điện cao tốc chạy với
tốc độ tối đa 200 km/ giờ, chuyên chở 4 ngàn tấn hàng hóa.
Trên bình diện chiến
lược, đường sắt sẽ đưa hàng xuất nhập khẩu của Trung Quốc đi và đến cảng
Kyaukphyu trên bờ Ấn Độ Dương thông qua Thủy Lệ và Côn Minh, bỏ được nhu cầu
tàu bè chở hàng đi xuyên qua eo biển Malacca chật hẹp.
Dưới sự thúc đẩy của
Trung Quốc, chính phủ Lào mới chấp thuận đề nghị của Trung Quốc về việc kiến
tạo một tuyến đường sắt xuyên biên giới nối thủ đô Vientiane với tỉnh Luang
Namtha sát biên giới Trung Quốc, đoạn nối dài chạy qua tới Côn Minh, tổng chiều
dài 420 km. Dự án này theo kế hoạch sẽ hoản tất vào năm 2018, có 76 hầm,
154 cầu lớn, phí tổn dự kiến trên 7 tỉ đô la. Trung Quốc đã đề nghị gia hạn món
nợ 7,2 tỉ đô la từ Ngân hàng Xuất nhập khẩu Trung Quốc cho Lào vay.
Thoạt đầu được thỏa
thuận là một vụ đầu tư liên doanh Trung Quốc–Lào, nhưng dự án lại đảo lại, đòi
Lào giao những dải đất rộng lớn cho nhà thầu Trung Quốc. Nay dự án do chính phủ
Lào sở hữu 100%. Là xứ không biết biển là gì, Lào sẵn sàng nhượng bộ phần chính
cho xứ láng giềng hùng mạnh ở phía bắc, nỗ lực tự xoay sở thành một nước có
đường sắt kết nối toàn quốc.
Mạng lưới đường sắt,
đường ống dẫn và đập thủy điện trong GMS
Trung Quốc cũng gia tăng
những nỗ lực trên nhiều hướng để bảo đảm cho mình nguồn tài nguyên thiên nhiên
phong phú trong khu vực. Trung Quốc đã gây tranh cãi, chỉ trích khi tìm cách
sản xuất thêm thủy điện lực, xây dựng một số đập thủy điện trên sông Lan Thương
ở Vân Nam., hình thành các nhánh thượng lưu của sông Mekong (xem bản đồ 2).
Trong số 4 con đập đang vận hành và đập Nọa Trát Độ sắp hoàn tất sang năm,
2014, đập Tiểu Loan và đập Nọa Trát độ, với dung tích động lần lượt 9 triệu 800
ngàn và 12 triệu 400 ngàn mét khối. có thể tái phân phối một lượng nước đáng kể
từ mùa mưa sang mùa khô và làm giảm lượng phù sa lưu chuyển trong dòng chính
sông Mekong. Sự tái pân phối này có thể giúp bình ổn mực nước giữa nhiều đoạn
con sông nằm ở các nước. Tuy nhiên những đập thủy điện ở thượng lưu có thể gây
hại cho các khối cá di cư thường cung cấp 40 tới 80% lượng protêin sinh vật cho
bữa ăn hằng ngày của 70 triệu người dân sinh sống quanh lưu vực con sông ngàn
dặm này.
Trung Quốc thực ra không
đơn độc trong việc xây đập trên sông Mekong. Lào cũng nổi bật lên trong các
quốc gia GMS như một xứ đang lợi dụng tối đa nguồn nước phong phú của sông
Mekong để tăng tốc độ phát triển bằng cách bán điện cho Thái Lan và Trung Quốc.
Trung Quốc là nước kiểm soát 32% các dự án thủy điện của Lào. Tuy nhiên
Vientiane cũng biết lo âu trước tác động môi trường quá to lớn của các dự án
thủy điện ấy. Tác động đó buộc Lào phải đình hoãn đề nghị dự án gây tranh cãi
nhất, là xây đập Xayaburi trị giá 3,8 tỉ đô la . Các quốc gia GMS sẽ phải tiếp
tục đối diện thách đố trong việc giải quyết thỏa đáng những mối cạnh tranh về
mục tiêu và quyền lợi phát triển ràng buộc với nhau do con sông dài quốc
tế.
Một khu vực đang vươn tới
Khi vòng tay kinh tế của
Trung Quốc vươn tới không gian hoạt động rộng mở qua Tiểu vùng Mekong GMS,
Trung Quốc cũng bắt đầu trải rộng phạm vi ảnh hưởng chính trị. Sau khi mất mười
mấy thủy thủ trên con tàu hàng chạy đường sông Mekong, Trung Quốc thúc đẩy Thái
Lan, Myanmar và Lào giúp săn lùng một tay trùm ma túy nổi tiếng bi coi là kẻ
chủ mưu vụ thảm sát đó. Trung Quốc làm việc sát với cảnh sát Miến Điện và
Lào để bắt Naw Kham, một công dân Miến Điện, ở vùng bắc Lào, và sau đó dẫn độ
Kham về Trung Quốc. Hình ảnh tay trùm ma túy lúc đưa về Trung Quốc được chiếu lên
truyền hình, và Kham bị xử tử bằng thuốc độc chích vào mạch máu vào tháng ba,
2013.
Đường ống chuyển dầu khí
từ cảng Kyaukpyu ở bờ biển phía tây Myanmar chạy về thành phố Thủy Lệ ở biên
giới Trung Quốc đã gặp phải sự chống đối của những nông dân ở bắc Myanmar sinh
sống gần những nơi đường ống chạy qua. Sư nghi ngại và lo âu của công chúng
Miến Điện trước ưu thế áp đảo của Bắc Kinh về kinh tế và chính trị đã bùng lên
cao vào tháng 7, là lúc đường ống bắt đầu đem khí đốt về cho Trung Quốc. Tuy
nhiên công trình này vẫn được dự kiến hoàn tất và hoạt động toàn phần trong năm
nay. Công trình được thiết kế để chuyển vận 22 triệu tấn dầu thô và 12 tỉ mét
khối khí đốt mỗi năm từ vùng duyên hải phía tây Myanmar về Côn Minh để được một
nhà máy lọc dầu lớn mới thiết lập xong chế biến thành nhiên liệu. Kế hoạch này
cung cấp nhiên liệu tối cần thiết cho công cuộc phát triển miền tây nam Trung
Quốc, để rồi sự phát triển đó lại mở rộng thêm qua khỏi biên giới, hướng đến
các nước GMS ở phía nam.
Một số công cuộc phát
triển trong thời gian gần đây ở (ngoài biên giới) phía nam tỉnh Vân Nam có thể
đi ngược lại hay giải tỏa ảnh hưởng của Trung Quốc. Các nước Đông Nam Á vẫn tự
tìm đường tiếp tục kết hợp với nhau. Ngân hàng Phát triển Châu Á đã cấp tổng
cộng 220 triệu đô la để phát triển các thành phố nhỏ của Lào, Campuchia và Việt
Nam dọc theo "Hành lang Kinh tế Đông tây", cho phép cả những bà bán
hàng rong ở ba thành phố nhỏ được dự phần vào một dự án cấp vốn nhỏ bằng khoản
viện trợ 2 triệu rưởi đô la, không hoàn lại, do Quỹ Giảm Nghèo của Nhật tài
trợ.
Tiền lương lao động và
giá đất ở Trung Quốc cao hơn ở Lào, Campuchia, Myanmar, và cả Việt Nam,
đã khiến một số ngành công nghiệp sử dụng nhiều công nhân nhất (như những xí
nghiệp da giày, dệt may) chuyển cơ sở xuống Đông Nam Á.
Năm 2012 Campuchia nhận
lượng đầu tư nước ngoài bình quân trên đầu người nhiều hơn đầu tư từ Trung
Quốc, lần đầu tiên kể từ thập niên 1970. Lào kiến thiết Vùng Kinh tế Đặc biệt
Savan-Seno ở thành phố Savannakhet để thu hút thêm những ngành sản xuất
cần nhiều nhân công, bằng cách nối kết Thái Lan với Trung Quốc và Thái Lan với
Việt Nam, nỗ lực để bắt kịp và học hỏi kinh nghiệm cũng như đường hướng phát
triển của Trung Quốc (Chú thích của người dịch: "nối Thái Lan với Trung
Quốc" là xa lộ Côn Minh-Bangkok, đoạn Côn Minh- Chiang Khong khánh thành hôm
31 tháng 3, 2008, ; nối Thái Lan với Việt Nam là xa lộ "Hành lang kinh tế
Đông Tây" dài 1450 km, sử dụng từ tháng 12, 2006, khởi từ hải cảng
Mawlamyine của Miến Điện là đầu phía tây, chạy qua Kayin của Miến Điện, 7
tỉnh của Thái Lan, Savanakhet của Lào, và Quảng Trị, Thừa thiên-Huế, kết thúc ở
Đà Nẵng là đầu phía đông.)
Các quốc gia GMS sẽ tiếp
tục phát triển tốt đẹp dù có hay không có mối đầu tư của Trung Quốc, dựa vào
mối quan hệ kinh tế và vị trí địa lý khăng khít với xứ láng giêng phương bắc.
Cả sáu nước thành viên của Tiểu vùng Mekong mở rộng, không riêng gì Trung Quốc,
là tác nhân quyết định hai khu vực, Trung Quốc và Tiểu vùng Mekong, sẽ tranh
đua đồng thời hợp tác các nào để thành tựu mức phát triển bền vững mạnh mẽ hơn.
Nếu mối quan hệ tốt đẹp giữa Trung Quốc với Tiểu vùng Mekong chẳng những được duy
trì mà còn phát triển sâu rộng hơn, bối cảnh kinh tế và chính trị của khu vực
Mekong sẽ chuyển đổi định hình mãi mãi.
Tin, bài liên quan
- Cuộc chiến về nguồn nước ở Châu Á TBD
- Kế hoạch kinh tế và môi trường trong Tiểu vùng sông Mekong
- Các nước GMS thúc đẩy hợp tác khung chiến lược mới
- ADB cấp viện ba nước GMS
- Việt Nam ký kết tham gia mạng đường sắt ASEAN-Trung Quốc
- Ông Hun Sen trấn an dân chúng về ảnh hưởng của các đập
thủy điện
- Mưa lũ lớn gây thiệt hại nhiều nơi ở Trung Quốc
- Đằng sau Bức màn tre (địa phận Miến Điện phần 2)
- Khu Tam Giác Hàng Trắng (địa phận Miến Điện phần 1)
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment