Friday, May 4, 2012

Xin gởi niềm tin yêu

Thư cho người bạn trẻ                                                                                                                                                                                     

     Xin gởi niềm tin yêu

                                                                                                                                                                                                                                                           

 

 Bạn là kẻ khi Non Sông lâm nạn,

  Không an thân, cúi mặt chịu ươn hèn.

 Bằng kiêu-hãnh, bạn xông vào thử thách.

Quyết hy-sinh cho Tổ-Quốc sống còn.

                                                                                               

                                        Tống Phuớc Hiến

                                                         *

 

(Viết để kính tặng các bạn trẻ trong tổ chức:

Thanh Niên Cờ Vàng và Đoàn Thanh Sinh Phó Đức Chính)

 

 

                                                                  ********

 

 

                         

                                            

                                                         

 

             Thế là tôi đã được đến với và đến gần các bạn! Những người mà tôi hết lòng tin cậy và thương mến. Nhờ được đi bên cạnh các bạn, tôi càng tin chắc rằng: Khi Ðất Nước ngập chìm trong nỗi phẫn hận vô biên bởi sự thống trị độc ác, vô luân thì ý thức dấn thân cho Cách Mạng bỗng nhiên bừng dậy và sau đó lòng yêu quê huơng ngùn ngụt biến thành sức hấp lực ngút ngàn, lôi người dân đứng dậy, chấp nhận truân chuyên bất hạnh cá nhân cho tổ quốc sinh tồn mà thanh niên là thành phần bị lôi cuốn mãnh liệt nhất. Và vì thế, tôi thấy: Tôi dường như trẻ lại, dường như mái tóc đã pha màu sương giá được thắm xanh màu năng động. Từ trong đôi mắt các bạn, tôi tìm thấy được tôi của những ngày xa xưa!

 

                                                                

            Bối cảnh xã hội của mỗi thế hệ tác động lên trên khoảng thời gian mà con người khôn lớn và trưởng thành, nên nỗi suy tư của hai thế hệ chúng ta chưa được thông dòng. Nhưng nệ hà chi! tôi vẫn lạc quan, vì chúng ta có chung ngôn ngữ -  Ðó là: Chúng ta có cùng một hoài bão tha thiết với quê hương, có cùng một tấm lòng trong sáng; nghĩa là chúng ta có cùng một hướng nhìn và có chung một hướng đến. Từ những cái cùng, những cái chung ấy, chúng ta đang nắm tay nhau và cũng từ đó nẩy sinh ra ý thức giao thoa và trao chuyền.

 

Qua đôi mắt các bạn, tôi đón nhận từ trái tim, những mối suy tư của các bạn: Các bạn gởi đến tôi lòng thương mến và thái độ thẳng thắn minh bạch, nghĩa là khoảng cách chúng ta đang dần dần thu ngắn lại.

 

 Có lần, tôi e ngại, sợ rằng vì thiếu kinh nghiệm làm ngăn trở khả năng, nên các bạn dễ thất bại hay nếu thành công thì cũng bị giới hạn. Nhưng sự thật với tài năng, với khôn ngoan và với lễ độ, các bạn đã thành công ngoài dự tưởng của tôi, thật không ngờ khả năng các bạn thật hoàn mỹ. Vì thế, lòng tôi thêm rộn ràng, tràn ngập niềm vui, niềm tin về tương lai của giống nòi. Chúng tôi sắp bước vào tuổi “thất thập”; hôm nay có các bạn, chúng tôi an lòng để đặt chân đến “cổ lai hy”.

                                                               

                Dù rằng xưa kia, thế hệ chúng tôi đã chịu đựng, đã cố sức vẫy vùng nhưng vì kém tài năng, thiếu bản lãnh và có lẻ lại thừa dư kiêu ngạo; giàu ích-kỷ và thiển cận nhưng lại nghèo vị tha: Nên hôm nay non sông đắm chìm trong đau thương tan nát, nhân dân lầm than cơ cực trong ngu dốt đói nghèo bởi ách nạn cộng sản, và hôm nay, đường đi đến tương lai của quê hương còn mãi gập ghềnh.

 

Các bạn và chúng tôi lớn lên nhờ hào quang của tiền nhân. Nhờ lịch sử giống nòi, chúng ta được ngẩng cao đầu, và bây giờ lịch sử cũng chỉ cho chúng ta từng bước trên hành trình đấu tranh giành lại quyền sống cho dân tộc. Chưa hẳn lịch sử là những bước tái lập, nhưng lịch sử cho chúng ta kinh-nghiệm, cho chúng ta lòng tự hào, tính tự trọng, và nhất là lịch sử kín đáo cất dấu di huấn tổ tiên. Di huấn ấy tiềm ẩn trong mỗi câu chuyện mà có khi chúng ta nghĩ là thần thoại, là hoang đường. Tất cả ngần ấy thứ đã từng là và mãi mãi vẫn là chìa khóa vạn năng để miếu đền tổ tiên được bền vững, để dân tộc Việt Nam được hãnh diện sánh bước cùng bè bạn năm châu, bốn biển. Lịch sử chính là cẩm nang giữ Nước!

 

            Nhìn những bước chân đi của các bạn, tôi không khỏi bùi-ngùi! Sự xúc động ngậm ngùi ấy làm xốn xang kỷ niệm về những bước chân chúng tôi đã đi qua.

 

Thật vậy, đàn anh chúng tôi đã một lần vào những năm kháng chiến của cách mạng mùa thu 1945 đã lạc đường vào lịch sử hoặc không chuyển xoay được tình hình để lịch sử lỡ mất một cơ may hầu tạo nên vận hội mới cho rạng rỡ giống dòng. Vì vậy lịch sử đành phải chuyển hướng, nên quê hương bị nghiệt ngã bởi bàn tay cộng sản với búa liềm đẫm máu oan khiên.

Rồi chúng tôi, cũng không tìm được đường cho lịch sử khai thông, bởi vì chúng tôi đã khoán trắng mệnh nước cho lớp người bất xứng, và cũng có thể do chúng tôi chưa thuộc câu:   ” Uy vũ bất năng khuất ”; cho nên mãi dến hôm nay CSVN vẫn còn đủ sức tiếp tục lăng mạ lịch sử, tiếp tục chà đạp lên danh dự và lòng tự hào từ cha ông di truyền .

 

                      Đàn anh chúng tôi đã ngậm ngùi giao lại cho chúng tôi kết quả của sự lầm lỡ! Và hôm nay, chúng tôi lại cũng ngậm ngùi nhìn các bạn nối tiếp bước chân bất lực của chúng tôi để lần đường tìm vào lịch sử.

 

Bằng lương tri ái quốc, tuổi trẻ Nguyễn Thái Học đã phải xót xa quyết định:“ Không thành công thì cũng thành Nhân” như thế vẫn còn hơn là không thành gì cả! . Theo tôi, nếu chúng ta triệt để tận dụng năng lực, tận dụng thời cơ với tất cả quyết ý chí quyết liệt thì chúng ta sẽ được cả thành công lẫn thành nhân. Nghĩa là chúng ta phải giành lấy cơ hội để làm chủ lịch sử.

 

            Theo tôi, lương tâm chưa đủ sức cứu nước. Cứu nước còn phải được thực hiện bằng hành động mà sự lương thiện và lương tri ái quốc sẽ thúc đẩy, sẽ chỉ lối cho mỗi suy tư, cho mỗi thái độ, giúp chúng ta tìm ra phương tiện hữu hiệu nhất cho mục tiêu cứu quốc và kiến quốc.

 

Ngoài kia, tiếng chim líu lo chờ bình minh của một ngày mới. Tôi đang nhắm mắt để tận hưởng niềm vui sướng về tình bạn đã hình thành và đang lớn mạnh trong tim tôi. Từ đó, dòng tuy tư dẫn tôi về ngày mai rạng rỡ ánh vàng màu lúa chín và mùi thơm trên quê-hương .

 

Các bạn ơi:

           Ðất-Nước sẽ hồi sinh.

 

                                                                   

           Ngày ấy sẽ phải đến, xin cho tôi được hòa chung nhịp tim rộn rã, xin cho tôi được góp một nụ cười. Lúc đó, dù đôi chân đã quá yếu, tôi cũng xin được tựa vào các bạn để nhìn lại non sông. Tôi bỗng nghĩ rằng các bạn là những cây tre trong bụi tre của Thánh Gióng ngày xưa ngài đã dùng để đánh bại quân phương Bắc xâm lăng đất nước chúng ta.

 

Tôi sẽ nhìn về dãy núi xa xa nơi tận cuối chân trời, nơi mà các bậc sinh thành ra tôi đang chờ đón tôi và dĩ nhiên, bằng tất cả nổi hân hoan, tôi rạng rỡ nụ cười, tôi sẽ:

 

- Thưa Cha Mẹ: Tổ Quốc Việt Nam vẫn trường tồn. Dân Tộc Việt Nam vẫn mãi là Dân Tộc cần được tồn tại và có vị trí xứng đáng trong cộng đồng nhân loại

 

            Xin chào tạm biệt các chiến hữu trẻ, những người bạn mà tim máu tôi được hòa chung nhịp đập.

 

Cuối cùng, xin cho tôi được đan tay cùng các bạn kết nên một sức mạnh và được cùng với các bạn chung một danh xưng: Chúng ta.

 

                                            

                                                                                     

   Tống Phước Hiến

__._,_.___

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Bản Tin buổi sáng-16/11/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link