Những ảnh hưởng ngầm phía sau những kiến nghị
Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2012-11-03
Lá thư
khẩn gửi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang mang 144 chữ ký của nhân sĩ trí thức
yêu cầu trả tự do cho sinh viên Phương Uyên đang là đề tài được nhiều người
chú ý hiện nay.
Photo courtesy of Danlambao
Sinh viên Nguyễn Phương Uyên
Khi
thông tin về bức thư khẩn mang 144 chữ ký của nhiều giới gửi Chủ tịch nước
Trương Tấn Sang xuất hiện trên nhiều trang blog trong và ngoài nước thì dư
luận phản ứng rất khác nhau. Người thì cho rằng sự kiên nhẫn của trí thức
Việt Nam thật vô hạn, người nghi ngờ kết quả của bức thư này sẽ va vào bức
tường im lặng muôn thuở, người thì phẫn nộ vì sự vô cảm của nhà nước trước
những bức xúc chính đáng của người dân, người thì ưu tư về sự an nguy đối với
những trí thức ký trong bức thư, con số tuy ít ỏi so với hơn ba chục ngàn
giáo sư tiến sĩ nhưng họ là những tiếng nói tiên phong, vượt qua nỗi sợ hãi
đang bao trùm cả xã hội hiện nay.
Nội dung
bức thư khẩn lần này yêu cầu Chủ tịch nước Trương Tấn Sang xem xét và ra lệnh
tha ngay cô nữ sinh viên Nguyễn Phương Uyên bị bắt giữ một cách bí mật với
tội danh mơ hồ "tuyên truyền chống phá nhà nước".
Bức thư
kể lại sự tình em Nguyễn Phương Uyên bị bắt với nguyên nhân chính là "ghét Trung Quốc". Chính sự bắt giữ phi
pháp này là nguồn cội cho một loạt chống đối và nghi ngờ tính vô tư của luật
pháp khi cho phép công an tùy tiện bắt giữ, cáo buộc tội danh và toàn quyền
giữ im lặng khi dư luận đòi hỏi phải công khai sự bắt giữ này.
Từ những kiến nghị này tới thư ngỏ khác...
Cô Nguyễn Phương Uyên tại lớp
học ở Trường Đại học Công nghiệp Thực phẩm TPHCM, ảnh chụp trước đây. Hình
do Bạn cô cung cấp.
Bức thư khẩn với 144 chữ ký này
không phải là điều gì lớn lao nếu so với "Kiến nghị về quy hoạch và
các dự án khai thác Bauxite tại Việt Nam" đã tập trung 2746 chữ ký
vào tháng Tư năm 2009. Ngày 9 tháng 4 năm 2011 một kiến nghị đòi trả tự do
cho TS Cù Huy Hà Vũ với 1889 chữ ký. Ngày 10 tháng 7 năm 2011 thư ngỏ mang
tên "Bảo vệ và phát triển đất nước trong tình hình hiện nay"
quy tụ 1219 chữ ký.
Tháng 9
năm 2011, 14 giáo sư, học giả trí thức hải ngoại soạn thảo một văn bản chi
tiết đưa ra những đề nghị tâm huyết mang tên "Cải cách toàn diện để
phát triển đất nước". Trong lời nói đầu nhóm chủ trương khẳng định
"Văn
bản này không phải là một bản kiến nghị, cũng không phải đưa ra để lấy chữ
ký, mà cốt chia sẻ suy nghĩ về cải cách toàn diện để phát triển đất nước.
Văn bản đã được gửi đến các ủy viên trong Bộ Chính trị cách đây khoảng một
tháng và đến Quốc hội cùng Chính phủ gần đây hơn."
Ngày 27
tháng Bảy năm 2012, 42 trí thức đã ký vào bản kiến nghị yêu cầu nhà cầm quyền
thành phố HCM tổ chức biểu tình chống Trung Quốc.
Mới đây
nhất, ngày 20 tháng Mười năm 2012 một thư cầu cứu khẩn cấp của 109 sinh
viên trường Đại học Công Nghiệp Thực phẩm thành phố Hồ Chí Minh gửi cho Chủ
tịch nước Trương Tấn Sang kêu cứu cho sinh viên Nguyễn Phương Uyên bị bắt
giữ không minh bạch. Cũng từ bức thư cảm động này đã tác động mạnh mẽ đến
lương tâm người nghe câu chuyện và 10 ngày sau, ngày 30 tháng Mười năm 2012,
lá thư khẩn gửi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang có chữ ký của 144 người đa số
là trí thức với mục đích hỗ trợ cho cho những người trẻ có tấm lòng với mệnh
nước như sinh viên Phương Uyên.
Tiếp sức sinh viên qua kiến nghị
Trường Đại học Công nghiệp Thực
phẩm, nơi SV Nguyễn Phương Uyên đang học. Photo courtesy of diadiem.com
Giáo sư Tương Lai cho biết
nguyên nhân ông tham gia vào việc ký tên như sau:
“Tôi
không tính đến chuyện cô tham gia cái gì, làm cái gì tôi không biết nhưng
qua hình ảnh của cô ấy, một nữ sinh viên rất hiền dịu qua lời kể của bạn bè
cô cho biết thì cô là một ủy viên Ban chấp hành chi đoàn. Một người sống rất
hiền lành và rất hòa nhã. Cô tham gia vào hoạt động chống Trung Quốc vậy
thì chuyện ấy là logic và tất yếu. Có thể về mặt này mặt nọ cô có thể bị
gài bẫy, tôi không biết, nhưng về cơ bản thì hình ảnh đó nó gây xúc động và
đó là lý do khiến chúng tôi ký tên vào bức thư gửi Chủ tịch nước. Mở đầu bức
thư đó đã nói rất rõ: chúng tôi ký sau khi thư của sinh viên trường Đại học
công nghiệp thực phẩm gửi cho Chủ tịch nước thì bức thư này là tiếp sức cho
sinh viên.”
Giám mục
Phao lô Nguyễn Thái Hợp, giám mục giáo phận Vinh cũng ký tên vào thư khẩn
này, ngài cho biết lý do như sau:
“Đây
không phải lần đầu tiên tôi ký bức thư kiến nghị bênh vực những người yếu
đuối, những người trong các vụ khiếu kiện không rõ rệt. Đặc biệt trường hợp
em Phương Uyên thì tôi rất bức xúc. Khi tôi đọc thư của các bạn Phương Uyên
thì chúng tôi một nhóm nhân sĩ cũng ngồi lại với nhau ký vào thư ấy với
tính cách con người với nhau. Hơn nữa tôi cũng có một vai trò trong xã hội.
Có vị thế để suy nghĩ vấn đề bảo vệ, vấn đề công bằng xã hội chúng ta nên
tôi đã ký vào đó.”
Mở đầu bức thư đó đã nói rất rõ:
chúng tôi ký sau khi thư của sinh viên trường Đại học công nghiệp thực phẩm
gửi cho Chủ tịch nước thì bức thư này là tiếp sức cho sinh viên.
GS Tương Lai
Nhạc sĩ
Tuấn Khanh, tác giả bài viết mới nhất: "Án tù cho nghệ sĩ, có sợ
không?" cũng ký tên vào thư kiến nghị này. Anh cho biết cảm giác của
mình trước sự bắt giữ âm thầm đối với sinh viên Phương Uyên:
“Việc
ký tên xảy đến khi tôi nhận thư mời của một nhóm trí thức trong thư ngỏ kêu
gọi những người có tấm lòng quan tâm đến trường hợp của bé Phương Uyên. Bên
cạnh đó mẹ của Phương Uyên đang đi tìm cũng gây xúc động và người ta không
biết tình trạng của bé như thế nào. Việc của nhà nước thì nhà nước làm,
công việc của những người tổ chức lá thư ngỏ này người ta chỉ muốn sự rõ
ràng để gia đình người ta yên tâm và mọi thứ cần phải cụ thể hơn. Tất cả bạn
bè và xã hội đều lo cho bé Phương Uyên và không ai biết chuyện gì xảy ra.
Tuấn Khanh nghĩ rằng sự ký tên như vậy là cách bày tỏ tấm lòng của mình với
giới trẻ và có thể nó sẽ mang lại sự quan tâm nào đó của xã hội.”
Đứng thứ
hai trong bản danh sách kiến nghị là Giáo sư Ngô Bảo Châu, người được xem
là niềm tự hào của tuổi trẻ và trí thức Việt Nam. Đây là lần thứ hai ông
tham gia góp tiếng nói của mình vào một vấn đề thời sự. Lần thứ nhất ông đã
ký vào kiến nghị trả tự do cho TS Cù Huy Hà Vũ. Trước đó GS Ngô Bảo Châu
ông đã gửi một bức thư dài cho Quốc hội phân tích tại sao không thể khai
thác Bauxite tại Tây Nguyên.
Giáo sư
Tương Lai nhấn mạnh đến hình ảnh đã làm ông xúc động khi chứng kiến những
cô gái như Phương Uyên kiên cường trước bạo lực như thế nào, ông nói:
“Mắt
tôi đã chứng kiến trong một cuộc biểu tình khi cô Thục Vy cùng với người chồng
chưa cưới bị đàn áp trước mắt tôi chỉ một mét rưỡi thôi. Với tôi thì hình ảnh
các cháu thanh niên, nhất là nữ thanh niên nữa mà nó dám xông pha vào chốn
mạo hiểm như thế nó có sức lay động rất ghê gớm. Nó làm cho mình tin hơn ở
dân tộc mình, sức sống của dân tộc mình. Nếu lịch sử nói hình ảnh Bà Trưng
Bà Triệu thì dù sao nó cũng là chuyện lịch sử.
Nhưng
trước mắt tôi là những tấm gương bằng xương bằng thịt của những cô thanh nữ
rất nhỏ nhoi trước bạo lực nhưng họ rất kiên cường. Cái hình ảnh ấy nó đập
vào trong tim tôi và khi tôi đi biểu tình cùng với họ tôi được động viên bằng
những hình ảnh đó. Vì sao? Vì chính họ là niềm tin của chúng tôi hiện nay.”
Hôm 1 tháng 7, 2012 cô Huỳnh
Thục Vy cũng đã bị an ninh bắt một cách thô bạo khi cô ôn hoà tham gia cuộc
biểu tình chống TQ. TTCCT/danlambao
Một người khác cũng có tên trong
danh sách là ông Cao Lập, một sinh viên tranh đấu trong thời gian trước năm
1975 và bị giam tại nhà tù Côn Đảo, nguyên là giám đốc trung tâm du lịch
Bình Quới đưa nhận xét:
“Các
cháu nó ở tuổi trưởng thành và tự quyết định vấn đề bản thân khi những vấn
đề ấy liên quan đến đất nước dân tộc. Những thái độ dấn thân vì lợi ích dân
tộc đất nước thì tôi trân trọng. Tôi chưa biết vấn đề bên trong là gì nhưng
tôi ký vì muốn có một thái độ minh bạch từ phía nhà nước. Tôi thấy trước kia
những vụ bắt bớ đều được thông báo cho gia đình được biết còn bây giờ khi bắt
xong thì chẳng ai báo ai, chẳng công bố điều gì. Những việc như vậy nó sẽ
không tốt và tôi thấy không có lý do gì để mà không minh bạch.
Trong
những lúc tình hình đất nước đang như thế này lại có những vụ xử án nặng nề
với những người bày tỏ chính kiến nào đó thì không nên đối với nhà nước
này. Điều đáng sợ nhất trong đất nước chúng ta là sự im lặng đáng sợ! Những
tiếng nói có lương tâm dân tộc như vấn đề Bauxite hay các vấn đề lớn khác đều
rơi vào vô vọng hết mà điều này tôi nghĩ là đáng sợ nhất của đất nước mình
bây giờ. Khi tôi ký vào bản kiến nghị thì tôi nghĩ đây là cách bày tỏ thái
độ chứ còn chờ kết quả thì thật lòng tôi không nghĩ một kết quả tích cực
nào.”
Trước
câu hỏi từ xưa nay kiến nghị gửi đi quá nhiều nhưng không có một thư ngỏ kiến
nghị nào được trả lời như vậy có phí công hay không, luật gia Lê Hiếu Đằng
chia sẻ:
“Kiến
nghị, thư ngỏ chỉ là hình thức đấu tranh, phía chính quyền trả lời hay
không trả lời thì đó là trách nhiệm của họ. Nếu họ không trả lời thì dân
người ta càng thấy thôi. Khi tôi làm bản kiến nghị này thì nhiều anh chị em
cũng nói rằng sao cứ làm thư ngỏ hoài? Nhưng đây là tiếng nói lương tâm cho
người ta thấy phải bảo vệ em sinh viên đó. Cái nội dung là bảo vệ các em
sinh viên và nói với nhân dân chứ đâu phải chỉ nhắm đến chính quyền? Và
thông qua bức thư ấy mình cho xã hội thấy hiện nay cũng có nhiều người đang
phản đối với hình thức như vậy.”
Chỉ là hạ sách
Sinh viên Nguyễn Phương Uyên
Trong khi Chủ tịch nước chưa đưa
ra một ý kiến gì thì các sinh viên trường Đại học Công Nghiệp Thực phẩm
thành phố HCM từng ký tên gửi thư cho Chủ tịch nước lại kêu cứu một lần
nữa. Đại diện 109 sinh viên này cho biết vào chiều
ngày 2 tháng 11 Thành đoàn TPHCM, phòng công tác học sinh sinh viên ĐHCNTP,
Trưởng khoa CNTP, Bí thư đoàn trường, Bí Thư đoàn Khoa, và một số thầy cô
đã tới lớp các em tạo áp lực và yêu cầu những sinh viên có tên trong danh
sách ký tên gởi thư cho Chủ tịch nước mỗi bạn phải viết cam kết là
chưa bao giờ viết lá thư gởi cho chủ tịch nước và cũng không ký tên. Sau
đó nộp lại danh sách các sinh viên này cho nhà trường, và nhà trường sẽ cử
đại diện giao lại các bản cam kết đó cho Chủ tịch nước.
Hành động
qua mặt cả Chủ tịch nước như vậy chắc chắn không từ lệnh của ông Trương Tấn
Sang mà là của những người từng tham gia trong việc bắt giữ sinh viên Nguyễn
Phương Uyên. Các bạn sinh viên cũng cho biết hiện nay nhà trường theo dõi, tạo
áp lực với sinh viên bằng cách các hàng quán chung quanh trường đều có công
an thường phục theo dõi động tĩnh từ phía sinh viên.
Từ một
sinh viên Phương Uyên vẫn chưa giải quyết, thành đoàn thành phố đã lôi thêm
109 sinh viên khác vào lò lửa phản kháng này liệu họ có đủ sức để lấp tất cả
những tiếng nói khác của giới trẻ hay không?
Mặc dù
ai cũng biết bản kiến nghị 144 chữ ký rồi cũng chung số phận với bao kiến
nghị khác, thế nhưng người ta tin rằng trong nhân dân và cả cán bộ công chức
đã dấy lên làn sóng âm ỉ đánh thức tâm can của rất nhiều người. Hiện tượng
hù dọa, bắt buộc sinh viên làm điều gian dối chứng tỏ nhà cầm quyền đang sợ
hãi và cố trấn tĩnh bằng một phương cách rất hạ sách.
Dư luận nghi ngờ rằng đã có dấu
hiệu của một hiện tượng nổi dậy quy mô trong giới sinh viên để tự vệ và chống
lại áp bức. Câu
hỏi đặt ra cho thành phố Hồ Chí Minh: Sau trường Đại học Công nghệ Thực phẩm
sẽ là trường nào đang được thế lực thù địch bên ngoài nhắm tới?
Theo dòng thời sự:
|
Vịnh Tiến sĩ giấy
ReplyDeleteRõ chú hoa man khéo vẽ trò,
Bỡn ông mà lại dứ thằng cu.
Mày râu mặt đó chừng bao tuổi,
Giấy má nhà bay đáng mấy xu?
Bán tiếng mua danh thây lũ trẻ,
Bảng vàng bia đá vẫn nghìn thu.
Hỏi ai muốn ước cho con cháu,
Nghĩ lại đời xưa mấy kiếp tu.
Cũng cờ, cũng biển, cũng cân đai,
Cũng gọi ông nghè có kém ai.
Mảnh giấy làm nên thân giáp bảng,
Nét son điểm rõ mặt văn khôi.
Tấm thân xiêm áo sao mà nhẹ?
Cái giá khoa danh thế mới hời!
Ghế chéo, lọng xanh ngồi bảnh chọe,
Nghĩ rằng đồ thật hóa đồ chơi.
Thanks bac
ReplyDelete