Thiên nhiên đã nổi giận?
Viết Từ Sài Gòn/ blog RFA
Đất lở, đá chuồi, lũ quét, động đất, mưa đá, bão tố quăng quật… Hàng loạt thiên tai xuất hiện dày đặc và cuồng bạo ở khắp ba miền đất nước trong vài năm trở lại đây đã làm cho đời sống vốn nghèo khổ của đa phần người dân lại càng thêm khó khăn, ngột ngạt.
Đất lở, đá chuồi, lũ quét, động đất, mưa đá, bão tố quăng quật… Hàng loạt thiên tai xuất hiện dày đặc và cuồng bạo ở khắp ba miền đất nước trong vài năm trở lại đây đã làm cho đời sống vốn nghèo khổ của đa phần người dân lại càng thêm khó khăn, ngột ngạt.
Thú rừng xuất hiện ngày càng nhiều ở
đồng bằng sau mỗi trận lụt, và con người sau cái đói của ngày mưa tháng lũ lại
hè nhau đi tìm thú để săn lùng, không có ngóc ngách nào là con người bỏ qua, từ
đào đất tìm hang cho đến đặt bẫy, săn bắn, châm điện, ném thuốc nổ… Không có
thủ đoạn nào là con người không dùng đến.
Khi con người càng điên cuồng với thiên
nhiên, cái giá phải trả là thiên nhiên nổi cơn thịnh nộ bằng thiên tai, dịch
hoạ, hiện tượng lạ bất lợi cho đời sống con người và hàng loạt những tai ương như
một ẩn số luôn phục kích loài người.
Một tháng nay, hầu như cả miền Trung náo
động vì chuyện rắn lục đuôi đỏ xuất hiện ngày thêm nhiều và số người bị loài
rắn này cắn ngày càng gia tăng. Báo chí trong nước đã đồng loạt đưa tin về
chuyện này. Có nhiều cách đặt vấn đề khác nhau, trong đó có người nghi ngại “nước
lạ“ đã lén lút thả loài rắn này để cắn người Việt Nam, cũng có nhiều người lại
nghiêng về giả thuyết thiên nhiên đã nổi giận.
Ở hướng giả thuyết thiên nhiên nổi giận,
người ta nói về sự mất cân bằng sinh thái, sự mất đi số lượng quá lớn của cầy,
cáo, chuột… Đã làm ảnh hưởng nặng nề đến nguồn thức ăn cũng như loài khắc tinh
của rắn lục đuôi đỏ, khiến nó trở nên hung dữ và tìm xuống đồng bằng để tìm
thức ăn…
Nhưng trong giả thuyết này không đặt câu
hỏi: Loài rắn này vốn dĩ không quen với môi trường đồng bằng, chủ yếu sống trên
các dãy núi, trong đó phần lớn sống trong dãy Trường Sơn, làm thế nào nó đã
thiên di hàng trăm cây số xuống đồng bằng để sinh sống? Và tại sao nó chỉ xuất
hiện ở miền Trung? Và đáng sợ hơn cả là loài rắn vốn không sống trong môi trường
nước này hiện tại có khả năng di chuyển trong nước rất nhanh, có thể sống trong
môi trường nước một cách bình thường.
Phải chăng chỉ có miền Trung thường
xuyên xãy ra lũ lụt, đặc biệt trong vài năm trở lại đây, sau những trận lụt
lớn, ở đồng bằng xuất hiện nhiều thú rừng, rắn lục đuôi đỏ cũng là một trong những
loài bò sát đã thiên di theo dòng nước nhưng con người chưa phát hiện, chưa săn
bắt vì loài này có trọng lượng không lớn, sống kín đáo trong các lùm cây?!
Và những công trình thuỷ điện, hồ chứa
mọc lên khắp miền Trung nhấn chìm hàng triệu mét vuông rừng tự nhiên vào lòng
hồ cũng đã nhấn chìm hàng ngàn loài thú rừng xuống nước. Để thich nghi và tồn
tại, loài rắn này tập làm quen với môi trường nước. Chính dòng nước lũ đã đưa
chúng về đồng bằng?
Ở đồng bằng hiếm hoi chồn, cầy rừng, chỉ
có chó nhà nhưng chó nhà không dám ra đường vì sợ bọn người đập trộm, chính vì
thế, điều kiện sinh tồn của nó rấn đuôi đỏ rất cao. Đặc biệt năm nay tuy có
mưa, độ ẩm cao nhưng thuỷ điện không xả đập, không có lụt, loài rắn này tha hồ
sinh sôi nay nở vì gặp thời tiết thuận lợi… Thật là đáng sợ khi nghĩ đến chuyện
môt ngày nào đó thuỷ điện xả lũ, nước tràn về bất ngờ, mọi thứ giao thông tê
liệt, loài rắn này bò lổm ngổm trong dòng nước… Lúc đó, tai hoạ khó mà lường được!
Nhưng có phải vì thế mà tìm cách giết
sạch loài rắn này? Câu hỏi này rất quan trọng đối với người Việt Nam. Với thói
quen chỉ nhìn thấy trước mắt, đa phần nông nổi, thiếu tầm nhìn chiến lược, đã
có hàng ngàn bài học trả giá bằng máu và nước mắt kể từ khi “thống nhất đất nước”
đến nay nhưng người ta vẫn cứ để tái diễn bởi lòng tham và sự nông cạn.
Ngay ở trung tâm thành phố Sài Gòn và Hà
Nội, nơi được xem là trung tâm kinh tế, văn hoá của hai đầu đất nước, người ta
có thể ngang nhiên chặt bỏ hàng trăm cây gỗ lớn thuộc vào hàng cổ thụ trăm năm.
Trong khi đó, để có một cổ thụ, phải tốn rất nhiều năm, thậm chí vài trăm năm,
vài mươi thế hệ để trồng, chăm sóc và giữ gìn.
Nhưng để xây dựng bất kì công trình nào
cho dù vĩ đại, tầm cỡ quốc tế, lịch sử gi gì đó, người ta cũng không tốn quá
mười năm. Điều đó cho thấy người ta đã mang cái hàng trăm, hàng ngàn năm
ra đổi lấy cái vài năm. Cách làm này, con người tiến bộ và biết suy nghĩ không
bao giờ chọn, bởi nó không chỉ mang tính lich sử, nhân văn mà còn ảnh hưởng
trực tiếp đến sinh mệnh của con người.
Một cây gỗ rừng phải tốn đến cả vài trăm
năm, thậm chí những cây gỗ lớn, thuộc hàng danh mộc có thể sống cả ngàn năm nơi
rừng thiêng, nhưng, với con người, đó là món hời để ốp trần nhà, ốp tường, thậm
chí lót sàn để thể hiện “đẳng cấp”. Không ai dám trả lời ngôi nhà tồn tại được
bao lâu, khi nào người ta sẽ đập phá để xây dựng cái mới nhưng cái cây thì chắc
chắn mất đi vĩnh viễn!
Cũng như để ngồi nhậu với nhau vài giờ
đồng hồ, người ta sẵn sang bỏ ra hàng đống tiền để giết chết một con vật đã tồn
tại và giúp con người cân bằng sinh thái mấy mươi năm. Không ai trả lời được là
bữa nhậu giúp ích được gì và sự ích lợi này kéo dài được mấy năm.
Chung qui, để thoả mãn sự ham thích,
lòng tham ngắn ngủi, con người đã bất chấp đánh đổi những gì vốn dĩ tồn tại lâu
năm, có quan hệ mật thiết với đời sống của đồng loại cũng như đời sống của hành
tinh này. Nhưng, ai đã đánh đổi?
Một người nghèo có đủ khả năng ốp trần
nhà, ốp tường nhà, lót sàn nhà bằng gỗ quí, gỗ lâu năm? Một phó thường dân có
đủ khả năng chi trả một bữa nhậu thịt rừng quí hiếm trong nhà hàng sang trọng?
Không, chỉ có những quan chức, những triệu phú, tư bản đỏ mới đủ khả năng làm
chuyện này!
Đến đây, không cần nói gì thêm, ngay cả bài học thời niên thiếu dưới mái trường Cộng sản xã hội chủ nghĩa về một đất nước “rừng vàng biển bạc…” cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến tình trạng đất nước khô kiệt tài nguyên, thú hoang tan loạn chạy và đụng chạm với con người như hiện tại.
Thiên nhiên đã nổi giận. Nhưng nổi giận
với ai? Và ai đang hưởng thụ, ai đang trả giá cho việc hưởng thụ ngu xuẩn đó.
Đã đến lúc cần phải trả lời rốt ráo và giải quyết triệt để câu hỏi này!
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment