Tuesday, April 7, 2015

Những cái đầu ....



2015-04-06 10:02 GMT-04:00 Paul Van <>:
"Nước có quyền dân, nước mới còn"

Lời kêu gọi trách nhiệm của TTCS đối phó với Việt Gian ở hải ngoại hòa nhịp  hào khí dân tộc trong nước đang đứng dậy xuống đường đòi hỏi Tự Do, Dân Quyền



---------- Forwarded message ----------
From: chuong ngoc van dam  [DiendanDanToc]
  
Những cái đầu ....

Lúc này, nếu ai đánh cuộc "Gió đã đổi chiều", có lẽ sẽ thắng, không lớn thì nhỏ. "Gió" ở đây là muốn nói đến những sự thay đổi ngược với suy nghĩ của nhiều người. Những sự thay đổi này, nếu cứ đà này phát triển, thành quả của Nghị quyết 36 của Cộng quyền sẽ hiện rõ trước mặt mọi người. Tình trạng đó giống như Hiệp ước Thành đô, cứ dần tiến đến những bước cuối, sẽ biến Việt Nam thành một quận, huyện của Tàu. Hiện nay, theo phát biểu của Nguyễn Phú Trọng (Tổng bí thư đảng CSVN) Cộng quyền sẽ nghiên cứu việc gia nhập Liên hiệp xã hội chủ nghĩa Trung Quốc. Đó là một gợi ý khiến người dân quen dần với tiến trình trở thành một đất nước chịu lệ thuộc vào Tàu (1).

"Gió đã đổi chiều", trước tiên là vụ ông Hải bên Canada, chọn ngày lễ để tưởng nhớ đến ngày 30.04, lại lấy tên gọi là "Hành trình đến tự do". Vụ này gây sôi động trên mạng, có lẽ còn át luôn vụ báo Người Việt kiện báo Sài Gòn nhỏ.

 Kẻ nói qua, người nói lại trong vụ này đã nhiều. Bạn đọc cứ "lật" lại những bài trên Diễn đài đăng trong thời gian qua sẽ có cái nhìn tổng quát. Nhưng, bài gần đây nhất có lẽ cũng nên được xem qua.

(Việc dẫn ra bằng các link để chứng minh chi tiết sự việc không khó, nhưng điều này sẽ làm khó người đọc, khi phải tốn công thêm lần nữa để mở thêm link đó) (2). Do vậy, chúng tôi chỉ tóm tắt như sau dưới đây.

Ông Mặc Giao,  một dân biểu miền Nam (trước 75) cho rằng ông Hải - do thân quen sao đó- có thành tâm khi làm việc vận động Quốc Hội Canada thông qua dự luật "Ngày hành trình đến tự do". Nhưng, cũng qua ông Giao, ông ấy cho rằng, ông Hải đã làm chuyện "dở" vì đã họp kín với Thứ trưởng ngoại giao VC. Từ đó mới gây ra sự nghi ngờ trong Cộng đồng người Việt.

Tâm lý thông thường của người ta, sau khi mất của, tiền bạc, thường rơi vào cảnh "một mất mười ngờ". Cũng tương tự, sau khi trò đặt tên với ý đồ không trong sáng, của nhiều nhân vật "có tiếng" trong Cộng đồng, về ngày 30.04, đã khiến mọi người ngờ theo lối "vơ đũa cả nắm". 

Tuy nhiên, trong trường hợp NT.Hải, lối nghi ngờ trên lại có thêm nhiều tình tiết phụ họa khá đặc sắc. Họp đảng Liên Minh của ông Hải bên Pháp, Lê phát Minh tuyên bố nên hợp tác với VC để đánh Tàu..(?)!. Chọn tên dự luật S-219 với tên "Hành trình đi tìm tự do" cho người Canada gốc Việt, không chọn ngày đầu tiên người Việt được nhập cư mà lại chọn ngày 30.04. Rồi, nếu khi thành luật, cũng chỉ là ngày kỷ niệm của dân gốc Việt tai Canada; chứ đâu phải là ngày chung cho người Việt tại các quốc gia khác. Thế mà "khua chiêng gióng trống" khắp nơi bên Châu Âu qua đoàn Hưng Ca nào đó. Rồi bên Mỹ, cũng kỷ niêm ngày 30.04 cùng với tên tương tự, tại một vài nơi, có người Việt sinh sống. Bị tai tiếng nhất là vụ Vinh danh 19.06 của Nguyễn Đình Thắng.

Một bài viết kế tiếp, cho rằng, lối bào chữa của ông Mặc Giao là sai (3). Theo bài viết, dù ở vai trò Nghị sĩ hay Chủ tịch một đảng phái, tốt hơn là ông Hải không nên họp kín với NT.Sơn, Thứ trưởng ngoại giao VC. Hơn nữa, bài viết dẫn chứng cách hành xử của Cộng đồng người Việt tại Úc. Tại đó, họ đã từ chối với các đề nghị của chính quyền sở tại, nhằm có những cuộc họp riêng với đại diện của Cộng quyền. Những nhân vật Cộng đồng đó cho rằng, những người được gọi là đại diện cho Cộng quyền, thực ra chẳng có một thẩm quyền gì cả. Họ chỉ bày vẽ hình thức, lấy lý do cho chính đáng để có cớ đi du lịch nước ngoài, với tài trợ của nhà nước CS. NT.Sơn, dù ở vị trí khác hơn, cũng không qua được chủ trương chung của Bộ chính trị đầu não bên đó.

Vụ ông Hải ồn ào khá nhiều ...rồi có vẻ cũng êm. Tiếp theo, vụ ông Thắng, SOS Boat people, càng gây sóng gió hơn.

Tác giả bài này, trong bài có tựa "Thông số" có viết: "Nhưng ...lại chữ nhưng ở đây là, một cá nhân, trong hạn hẹp của người đó, không hoàn thành sứ mệnh của mình, vẫn có thể trao truyền việc đó cho lớp kế tiếp. Lớp này, có thể chính là con em mình hay nói chung là thế hệ tiếp nối. Ai làm được điều này đều đáng được khen. Chẳng hạn, gần đây, trên trang mạng, nghe đâu ông Nguyễn Đình Thắng (làm việc trong nhóm BOAT people trước kia) đã (hay sẽ) tổ chức các lớp huấn luyện cho thanh niên về việc gầy dựng các hoạt động chung cho tập thể và về tinh thần lãnh đạo" (3).

Ai ngờ, qua bài viết của ông Paul Vân, chi tiết trên được soi rọi như sau: "...Trường hợp ông ND.Thắng, một chuyên viên xin fund của chính phủ và vận động gây quỹ dưới nhiều hình thức, nhân danh phong trào, đoàn thể, tổ chức Boat People SOS ...Mặc dù với những tin tức phổ biến về tố tụng lừa đảo, kiểm tra (audit) của Tổng thanh Tra (Inspector General) Bộ Tư pháp (Attorney General, Dept.of Justice) về những chi tiết
 - phóng đại, man khai, khống khai cần xác minh
 - sự phản đối công khai của nhóm nghệ sĩ Trúc Hồ-Việt Dũng về việc ông ND.Thắng đã "cuổm" hơn 150 ngàn chữ ký Thỉnh nguyện Thư của đồng hương người Việt để lái sang mục đích thủ lợi cá nhân
- tổ chức lãnh đạo du sinh...
đi ngược lại thỏa thuận ban đầu về mục đích đấu tranh đòi hỏi Tự do, Dân chủ, Nhân quyền cho VN và đòi nhà cầm quyền Hà Nội phải trả tự do cho những tù nhân lương tâm bị bắt giữ giam cầm vì bất đồng chính kiến ..." (4)

Bài viết của tác giả Lão Móc có đề cập đến việc kiện tụng giữa ND.Thắng với con gái của cũ Phan Vỹ, nhằm phân định sở hữu chủ ngôi trường dạy làm tóc của cô ta. Việc đó, dù ông Thắng, thua hay thắng kiện, chỉ là việc cá nhân.

Việc tổ chức ngày Quân lực 19.06, nhằm vào việc vinh danh quân, cán chính Việt Mỹ vào ngày này, với tên gọi "Ngày hành trình tự do của chúng ta" (Our Journey to freedom) lại là việc khác; một việc có tính xúc phạm nặng nề. Điều này được tác giả Paul Vân diễn giải như sau: "Chúng tôi không tìm thấy sự đóng góp, tham dự của ông Thắng trong QLVNCH hay quân đội Hoa Kỳ, dù một ngày, một giờ, nhưng đã ngang nhiên tự biên tự diễn như đích thân đương sự là Tổng Tư lệnh Tối cao QLVNCH, nhập nhằng nhân danh tổ chức Ngày Quân lực 19 tháng 6, 2015 tại Kennedy Center nhằm mục đích kinh doanh, thu lợi bất chính ngay trên lưng tập thể chiến sĩ QLVNCH và nhục mạ anh linh tử sĩ dưới hình thức tổ chức ca vũ nhạc, trình diễn thời trang phụ nữ đồng thời phát bằng ban khen vinh danh một danh sách Quân Cán Chính Mỹ-Việt được chọn lọc".

Tôi đoán chừng rằng, nếu ông Thắng viết bài trả lời, có thể sẽ cho rằng, Trung Tâm ca nhạc như Asia còn làm được vinh danh này khác, cá nhân ông ta, người đã thu được 150.000 chữ ký cũng làm được chớ sao!!...Không chừng còn ghi thêm rằng, chính tổ chức SOS Boat people của nhóm ông ta đã cứu vớt được hàng ngàn người tị nạn tại các trại tạm cư, cũng xứng đáng làm những việc như ông ta định làm hiện nay (!)...

Nhưng, với ông Paul Vân, kết luận của ông ta về trường hợp ông Thắng không giống như ý của tác giả viết bài này: "Nếu hai trường hợp nêu trên được đồng hương Người Việt nhận thấy là "mạo nhận" nghiêm trọng, gây phương hại đến lý tưởng, quyền lợi, thanh danh của tập thể Người Việt chân chính; chúng tôi cầu mong những nổ lực phản đối, tố giác, vạch trần sự man trá của những cá nhân, tập đoàn lạm dụng nêu trên được đồng hương, đoàn thể và cơ quan công quyền lưu tâm đối ứng thích đáng".

Bài viết của Lão Móc, sau khi đưa ra những nhận định của Paul Vân, có kết luận còn cụ thể và mạnh mẽ hơn: "...Là những người đã đổ mồ hôi và xương máu trong cuộc chiến bảo vệ tự do, dân chủ cho Miền Nam, đề nghị các ông Đoàn Hữu Định, Tạ Cự Hải lên tiếng dạy dỗ cho anh "chuyên viên ăn phân" biết thế nào là lễ độ -như nhiều người đã và đang lên tiếng".

Ông Nguyễn Phúc Liên, khi cho rằng ông Ngô Thanh Hải có khuynh hướng "hòa hợp, hòa giải" với Việt Cộng, đã gọi ông Hải là "thằng" phản động (hay Việt gian gì đó) thì phải! (nếu tác giả không nhớ lầm). Đúng là ở xứ tự do, người ta còn "tử tế" chán (!).

Riêng phần tôi, khi viết bài này, đã chán ngán cho những phường "ăn theo", mà, nếu còn theo những người khác "tố khổ" mấy anh "ăn bã mía" đó thì cũng cảm thấy quá tay; chi bằng, tôi đưa ra một loạt những đề nghị để người đọc tự chọn và gắn cho thành phần "theo voi ăn bã mía", khi chọn ngày kỷ niệm 30.04 mà lại lấy tựa là: "Ngày hành trình tìm tự do", như sau:
         - Những cái đầu bả đậu (có người dùng rồi)
         - Những cái đầu bình vôi
         - Những cái đầu ngây ngô
         - Những cái đầu khốn nạn ..v..v..

Nói thế thôi, thật ra, mọi người gần như đều thấy rõ. Trước hết, nói bọn Cộng quyền trong nước. Chúng đã càng ngày càng trắng trợn coi thường dư luận quần chúng, bởi chúng đã có chổ dựa là CS Tàu. VC làm tay sai cho Tàu, bọn "hòa hợp, hòa giải" muốn làm tay sai cho bọn Thái thú mới. Bọn bày trò "hòa hợp, hòa giải" ở nước ngoài, có chống Cộng thật sự bao giờ mà nói đến việc bắt tay với kẻ thù. Mà họ có cho chúng bắt tay đâu mà bắt. Họ chỉ lợi dụng chúng để "quậy" Cộng đồng cho nát ra mà thôi. Kẻ thù là kẻ bán nước, là kẻ phản quốc. Bản án, nếu có, phù hợp nhất là: "Việc đánh đu với quỉ, nếu xảy ra điều tệ hại cho một cá nhân, chỉ cá nhân đó lãnh đủ. Nhưng, bọn lập đảng phái để làm hình thức, chẳng một ngày chống Cộng thật sự, dùng hình thức này để bán đứng tập thể (qua danh nghĩa đảng phái này, đảng phái kia) ...làm việc đánh đu với quỉ, tội đó đáng cho đi gặp quỉ Diêm vương!» (5).



Đặng Quang Chính
Oslo 03.04.2015
23:53




Ghi chú:
(1) Gọi là "chịu" bởi vì tự chính quyền Việt Cộng, qua những thỏa ước này khác, nạp mình cho chúng, chứ Tàu không dùng áp lực quân sự (như tạo cuộc chiến như năm 1979) để tạo nên tình trạng đó.
(5) Mặt thật "Chuyên viên ăn phân" Nguyễn Đình Thắng  (Lão Móc) 


Ông Đặng Văn Âu, một cựu sĩ quan Không Quân, định cư ở Hoa Ky; Ông Tôn Thất Son , một cựu sĩ quan Quân Y của binh chủng thiện chiến Nhảy Dù, định cư ở Na Uy và nhiều vị nhân sĩ, trí thức, quân nhân, tuổi trẻ trung niên khắp nơi đã lên tiếng bình luận, định nghĩa, góp y', nhận định về ngày Quốc Hận 30 tháng 4; chưa kể hàng trăm những bài thơ, chuyện kể, hồi ức về ngày đau thương, tan tác của dân tộc Việt Nam nói chung và người dân miền Nam nói riêng kể từ ngày 30 tháng 4, 1975 nước Việt Nam Cộng Hòa đã hoàn toàn bị Cộng quân cưỡng chiếm; trắng trợn vi phạm cam kết hiệp định Hòa Bình París trước sự thờ ơ của những đại cường đã âm thầm ngoéo tay thủ lợi.

Chúng ta phải làm gì? 90 ngàn công nhân xuống đường biểu tình đình công đòi thực thi quyền lợi căn bản của người lao động; hàng vạn đồng bào khắp nơi vẫn tiếp tục đời tài sản, nhà đất bị nhà cầm quyền cộng sản độc tài cưỡng chiếm; hàng triệu triệu người dân kéo lê cuộc sống cùng khổ vô vọng.

Tập Thể Cựu Chiến Sĩ VNCH gồm cả Quân Đội, Cảnh Sát Quốc Gia và các lực lương bán quân sự như Cán Bộ Phát Triễn Nông Thôn v.v... một tổng hợp lực lương hùng hậu ở hải ngoại có kiến thức, ky năng, ky luật, y' chí chiến đấu...; nhưng đã bị tiêm thuốc an thần ngủ vùi suốt một thập ky dưới sự im lặng, hảnh tiến, kiêu căng, lầm lì của lảnh tụ mang học vị, cấp bậc đã được một số người trọng nể. 

Chúng tôi đã nhiều lần tiếp xúc với nhị vị tướng lãnh :Thiếu Tướng Lê Minh Đảo và Thiếu Tướng Nguyễn Khắc Bình, cả hai cùng quan niệm rằng : tập thể chiến sĩ đặt hy vọng vào mợt nhân vật có trình độ, kiến thức, lưu loát ngoại ngữ và có nhiều tiếp xúc với iên chức Hoa Ky.

Trong cơ quan, xí nghiệp, thông thường qua thử thách từ 3 đến 6 tháng; đủ để kết luận đối tượng nhận việc có khả năng đảm trách công việc, chức phận giao phó hy không. Nhưng 10 năm đi qua; nhữn vị tướng lãnh tiến cử, hậu thuẩn cho Giáo sư, Tiến Sĩ, Khoa Học Gia, nhà toán học, nhà văn, nhà thơ, nhà binh đào ngủ hay bỏ ngủ chưa kết luận được sao?

Chúng tôi đau lòng nhìn thấy và chịu đựng sự bất lực, bất động của môt tập thể mà bản thân tôi cũng là một thành phần bé nhỏ trước hoạt động công khai của bọn Việt Gian Việt Cộng từng bước thôn tính cộng đồng Người Việt tại hải ngoại.

Xin đặt lại câu hỏi : Chúng ta phải làm gì? Xin đừng thờ ơ, vì điểm đứng của chúng ta hiện nay là vị trí chiến đấu cuối cùng không thể bỏ chạy, bất  khả di tản, không cam phận nhục nhả đầu hàng một lần nữa.

Paul Vân



GIỮ HAY BỎ NGÀY QUỐC HẬN 30 THÁNG TƯ?
BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

Một người bạn trẻ hỏi tôi: “Gần bốn mươi năm đã trôi qua, chúng ta nên giữ hay nên bỏ Ngày Quốc Hận 30 Tháng Tư?”.
Tôi trả lời lập tức, không một chút do dự: “Phải giữ Ngày Quốc Hận để cứu nước. Phải Hận mới có đấu tranh”. Dưới đây là giải thích của tôi với người bạn trẻ.
Chữ Hận có hai nghĩa: Nghĩa thứ nhất, hận là thù hận, là căm hận, là oán hận; nghĩa thứ hai là ân hận, là hối hận. Trong cả hai nghĩa ấy, chúng ta phải xem Ngày 30 Tháng Tư là Ngày Quốc Hận. Bởi vì ngày ấy là Ngày Đại Tang cho cả dân tộc Việt Nam, dù ở phe thắng hay ở phe bại”.
Cựu Thủ tướng Võ văn Kiệt nói: “Ngày 30 Tháng Tư có một triệu người vui, đồng thời cũng có một triệu người buồn”. Ý ông Kiệt là kẻ thắng trận thì vui, kẻ bại trận thì buồn”.
Tôi nói chính xác hơn: “Ngày 30 Tháng Tư là ngày bọn bán nước, buôn dân thì vui; người yêu nước, thương dân – dù thắng hay thua – đều buồn”.
Sau ngày 30 Tháng Tư, người cộng sản gọi là ngày chiến thắng hay ngày thống nhất Đất Nước. Nhưng ngày đó lại là dịp để một người yêu nước ở phía thắng trận như bà Dương Thu Hương có cơ hội nhìn thấy một chế độ man rợ nhờ xảo quyệt, dối trá, lừa đảo, tàn bạo mà chiến thắng một nền văn minh. Bà Dương Thu Hương đã ngồi xuống vệ đường và ôm mặt khóc. Trong dòng nước mắt ấy chan hòa nỗi oán hận bọn lãnh đạo đánh lừa mình và ân hận vì đã xem đồng bào Miền Nam là ngụy, là kẻ thù cần tiêu diệt. Nếu những tướng lãnh cộng sản trong cuộc xâm lăng Miền Nam có lòng yêu nước, có nhận thức sớm sủa như nhà văn Dương Thu Hương thì đã quay trở lại Miền Bắc để tiêu diệt bọn đầu nậu bán nước buôn dân ở Bắc Bộ Phủ rồi.
Chúng ta đang được đọc những bài viết của những chiến binh cộng sản từ cấp Tướng có lương tri và lòng yêu nước trở xuống, từng hy sinh xương máu để mong Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc, càng ngày càng công khai bày tỏ nỗi oán hận bọn lãnh đạo dùng chiêu bài chống ngoại xâm, nhưng thực chất là dâng hiến Đất Nước cho Trung Cộng. Những bài văn, bài thơ “Tạ Tội với Miền Nam” từ những người trót đi theo con đường cộng sản cũng đủ chứng tỏ họ ân hận. Nhà thơ Bùi Minh Quốc đã dành cả cuộc đời của mình cho “lý tưởng cộng sản”, vượt Trường Sơn để “Chống Mỹ Cứu Nước”, rồi cuối cùng uất hận than: “Quay mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa/ Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi”. Ông Bùi Minh Quốc không còn ôm niềm hãnh diện xưa khi nói đến hai chữ “Đảng Ta”, nên bây giờ ông gọi là “Đảng Nó”. Nếu tất cả những ai đã rủi chiến đấu dưới lá cờ cộng sản mà biết ăn năn, hối hận, oán hờn như ông Bùi Minh Quốc thì chắc chắn cái đảng cộng sản phải tiêu vong.
Còn người ở phía thua trận mà có lương tri và có tinh thần trách nhiệm đối với nước (nước Việt Nam Cộng Hòa) thì phải ân hận, sám hối. Dù ở địa vị lớn hay bé, dù nhiều dù ít, chính mình đã không hết lòng hết sức chống lại cái chủ nghĩa man rợ để nước bị rơi vào tay bọn vô đạo. Nếu là người lãnh đạo chính trị thì phải hối hận vì đã không đoàn kết với nhau để chiến thắng quân xâm lược. Nếu là người lãnh đạo tôn giáo từng đấu tranh (!) để gây nên bất ổn ở hậu phương nhằm lật đổ nền Cộng Hòa ở Miền Nam càng phải ân hận hơn ai hết. Ân hận để sám hối, để chấm dứt trò buôn thần bán thánh làm nhơ nhớp tôn giáo. Nếu là người trí thức mơ hồ về chủ nghĩa cộng sản bất nhân thì phải hối hận về sự ngu dốt của mình đã một thời nằm vùng tiếp tay cho cộng sản. Sau Tháng Tư năm 1975, nếu kẻ nào đã trót dùng danh nghĩa kháng chiến phục quốc mà “treo đầu heo, bán thịt chó” (chữ của nhà văn Dương Thu Hương) làm ô danh chính nghĩa chống Cộng thì cũng nên biết ân hận để công khai thú tội trước đồng bào. Chỉ có ân hận, sám hối mới mong xóa được tội lỗi.
Hồ Chí Minh lưu manh, dùng chiêu bài “Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc” để đánh lừa người yêu nước. Khi tất cả vào tròng rồi, hắn đã dựng lên bộ máy cai trị “chuyên chính vô sản” để đưa bọn vô học lên ngôi. Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện cả một đời phục vụ cộng sản, cuối cùng đã than: “Vô sản không đáng sợ bằng vô học”. Đúng thế! Bọn vô học chắc chắn không có tầm nhìn xa, lại tự hào được ngồi trên đầu thiên hạ, nên coi dân như thú vật: “Cho nói mới được nói; cho ăn mới được ăn; cho sống mới được sống; bắt chết thì phải chết”. Hậu quả: Hèn với giặc, ác với dân. Đất Nước tiêu vong!
Đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN) không phải là đảng chính trị dùng sự độc tài như Lý Quang Diệu ở Tân Gia Ba, như Tưởng Giới Thạch ở Đài Loan, như Phác Chính Hy ở Nam Hàn, để dần dần đưa đất nước đến dân chủ. Đảng CSVN là một đảng cướp tệ hại hơn cả Thực dân ở bất cứ thời đại nào. Không những chúng ngang nhiên cướp công lao giành độc lập của toàn dân, cướp tài sản của đồng bào, bóc lột công nông tận xương tủy, dâng đất đai của tổ tiên cho kẻ thù truyền khiếp, chúng còn biến nền đạo đức truyền thống của dân tộc trở nên suy đồi trong chủ trương con đấu tố cha, vợ đấu tố chồng, anh chị em đấu tố lẫn nhau. Tất cả những góp ý, kiến nghị với lời lẽ chân tình, tha thiết của tầng lớp trí thức, của lão thành cách mạng “dâng lên” Đảng, bị chúng xem như giấy lộn, đều bí ném vào sọt rác.
Một bọn cầm quyền cương quyết nhắm mắt nhắm mũi đưa đất nước tiến lên “Xã hội chủ nghĩa”, mặc dù nhân loại đã đào thải, mặc dù chúng chẳng biết hình thù “Xã hội chủ nghĩa” là cái quái gì. Chúng trắng trợn làm tay sai cho bọn bành trướng phương Bắc để giữ địa vị độc tôn. Hễ ai đòi độc lập, đòi tự do là chúng ra lệnh côn đồ đánh đập, bỏ tù. Nòi giống Việt đang bị “Hán hóa” là điều quá rõ ràng.
Câu hỏi đặt ra cho chúng ta là: “Liệu người Việt Nam có chấp nhận nòi giống mình bị tận diệt hay  quyết tâm bảo tồn nòi giống?”.
Nếu ai chấp nhận nòi giống mình bị tận diệt thì cứ việc “chăn gối” với bọn cầm quyền cộng sản.
Nếu ai muốn bảo tồn nòi giống thì hãy xem bọn cầm quyền cộng sản hiện nay là kẻ thù số một. Cuộc đấu tranh này là cuộc đấu tranh triệt để, quyết liệt một mất một còn; chứ không thể tương nhượng. Bởi vì bọn cầm quyền này không phải là người Việt Nam. Bọn cầm quyền này còn độc ác, tàn bạo, dã man hơn cả bọn “Hồi Giáo quá khích IS”. Cuộc chiến đấu chống lại bọn “Quỷ Đỏ Vô Thần Cộng Sản” là cuộc chiến đấu thần thánh. Cho nên trước đây tôi đã kêu gọi Thánh Chiến mà nhà báo Bùi Tín cáo buộc tôi mắc bệnh tâm thần, là một thằng điên.
Bạn hỏi tôi rằng nhân dân ta đã bị cộng sản tước hết khí giới thì lấy gì để đấu tranh bạo lực một mất một còn ư? Xin thưa: Hãy lấy nhục thân để làm vũ khí.
Người có tín ngưỡng mãnh liệt vào tôn giáo của mình thì đâu còn tiếc tấm thân? Người Phật tử nếu chết thì được về cõi trung ấm, về Niết bàn. Con Chiên Thiên Chúa nếu chết thì được về Thiên đàng để hưởng nhan Đức Chúa Trời. Ngay cả người thờ Đạo Ông Bà nếu chết thì được về với Tổ Tiên còn hơn sống lây lất với Quỷ? Đó là cái chết vinh hơn sống nhục! Hãy tùy tâm mà chọn lựa!
Không lẽ 87 triệu con người cam chịu để cho 3 triệu con quỷ biến mình thành thú vật? Hiện đang có 90 ngàn công nhân xuống đường rồi đó. Tất cả các trang mạng, những đài phát thanh dân chủ còn chờ gì nữa mà không thổi bùng ngọn lửa căm hờn “Tự Do Hay là chết” để thúc đẩy toàn dân đứng lên?
Hỡi những nhà trí thức! Hỡi những “cách mạng lão thành”! Hỡi những Chiến sĩ anh hùng!
Chỉ có bọn thương nữ mới “bất tri vong quốc hận” mà cứ mải mê với khúc “Hậu Đình Hoa”. Còn nòi giống Lạc Hồng của Bách Việt đang dần dần bị xóa sổ (tệ hơn cà mất nước), quý vị có biết hay chăng? Xin hãy biến nỗi Thù Hận này thành hành động để tiêu diệt loài Quỷ Đỏ trước khi quá muộn! Xin quý vị hãy cùng nhau viết ra lời hiệu triệu quốc dân phải liều mình bước vào Cửa Tử để Sinh Tồn.
Ngày Ba Mươi Tháng Tư là Ngày Rửa Hận để xóa sổ chế độ bạo tàn.
Đó là nghĩa vụ thiêng liêng của người yêu Dân Tộc!
Đó là nghĩa vụ thiêng liêng của người yêu Tổ Quốc!

Bằng Phong Đặng văn Âu, Ngày 5 Tháng Tư, năm 2015.




__._,_.___

Posted by: Paul Van <

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-16/12/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link