Cứu hộ, cứu nạn hay phô diễn sự lạc hậu?
Thanh Quang, phóng viên RFA
2014-03-17
2014-03-17
- In trang này
- Chia sẻ
- Ý
kiến của
Bạn
- Email
Máy bay trực thăng MI-17 thuộc không quân Việt Nam do Liên Xô chế tạo trước đây trở về sân bay Cà Mau
sau một đợt tìm kiếm máy bay Malaysia Airlines mất tích, ảnh chụp ngày 13 tháng 03
năm 2014.
AFP PHOTO / DUY KHÔI
Sau khi chiếc Boeing 777-200 mã hiệu MH370 của hãng Hàng không Malaysia biến mất khi trên đường bay từ thủ đô Kuala Lumpur đến Bắc Kinh hôm mùng 8 tháng Ba vừa rồi, thì, cho tới giờ, tin tức nóng sốt nhiều kiểu cùng các giả thuyết khác nhau tiếp tục dồn dập liên quan chuyến bay định mệnh với 239 nhân mạng này.
Sự ngoan cố không còn giới hạn?
Theo blogger Cánh Cò, nếu trong một quán cà phê cóc
nhỏ xíu ven đường từ vùng Đất Mũi ở tận Cà Mau của quê hương, “những chàng trai chất phác trở thành những quan sát viên
đói tin nơi cái xã cuối cùng của đất nước”, thì tất cả quán cà phê
Saigòn “thừa mứa” tin này “một cách tội nghiệp”. Nhưng “sự thừa thải” ấy lại thể hiện khả năng chuyên môn hạn chế của báo chí cùng sự thiếu chuyên nghiệp của các cơ quan cứu hộ VN, từ Phòng không,
Không quân, Hải quân, Bộ binh, Cảnh sát biển, Cục Viễn thám cho tới cả Bộ Giao thông-Vận tải; và, blogger
Cánh Cò nhân tiện lưu ý, không ai hiểu vai trò của “cái bộ cầu sụp, đường hư, tàu chìm liên tiếp này như thế nào”. Qua bài “Bịt mắt bắt… máy bay”,
blogger Cánh Cò nhận xét:
“Qua sự kiện máy bay
Malaysia, người dân Sài Gòn học được nhiều bài học, mà bài học thứ nhất là cái điều gọi là khoa học kỹ thuật của Việt Nam quá tệ hại, đến nỗi khó mà tin nỗi trong thế kỷ 21 mà bộ phận tìm kiếm cứu hộ cứu nạn của Việt Nam không khác
gì vào đầu thế kỷ 20 lúc người ta mơ ước hệ thống định vị toàn cầu qua những máy móc hiện đại của không quân và hải quân - hai cơ quan xung yếu nhất trong việc bảo vệ quốc gia cũng như cứu hộ cứu nạn.”
Trích dẫn lời Trung tướng Võ Văn Tuấn, phó Tổng Tham mưu trưởng QĐNDVN, kiêm phó Chủ tịch Ủy ban Quốc gia Tìm kiếm Cựu nạn, khi khẳng định với báo Soha một cách “dễ thương rằng phía VN chỉ có một cái thuyền cứu hộ thôi thì chúng ta
cũng vẫn quyết tâm tìm kiếm, cứu hộ”, hay “chúng ta (tìm) bằng cái tâm của mình”, blogger
Cánh Cò nhận xét:
Khó mà tin nỗi trong thế kỷ 21 mà bộ phận tìm kiếm cứu hộ cứu nạn của Việt Nam không khác
gì vào đầu thế kỷ 20.
-Blogger Cánh Cò
-Blogger Cánh Cò
“Một cái thuyền cứu hộ thôi” nói lên mức độ duy ý chí không
có điểm dừng. “Bằng cái tâm của mình” phô diễn sự ngoan cố không còn giới hạn. Một chiếc thuyền có đại diện cho tự hào Việt Nam hay không? Mặc dù đất nước vẫn còn nghèo nhưng lòng tự trọng dân tộc không cho phép một cán bộ cấp cao nắm trong tay nguồn khí tài quan trọng chống xâm lăng lại “hờn dỗi” một cách dễ thương như vậy. Không ai giận ông khi nói lên
sự thực, người ta chỉ cười cho cái sự so sánh khá … cộng sản của ông… Chiếc máy bay bị nạn của Malaysia cần kết quả của sự tìm kiếm và do đó mọi cái được gọi là “tâm” xem ra
không mấy phù hợp với xã hội chuộng sự thật...”
Thật vậy, có lẽ chính vì việc VN giúp tìm chiếc máy bay lâm nạn ấy dù chỉ “ một cái thuyền cứu hộ thôi” hay “bằng cái tâm của mình” khiến, theo tờ Washington Post,
“ Malaysia chỉ trích VN quá hấp tấp tung ra những hình ảnh về mảnh vỡ” (cho là có thể từ chiếc phi cơ này). Vẫn theo tờ báo, thì những tin tức chưa được kiểm chứng như vậy tạo nên dư luận bất lợi cho cuộc điều tra. Đó là chưa kể, blogger Cánh Cò
lưu ý, một bà xẩm đã “lớn tiếng” trước ông kính truyền hình quốc tế rằng bà ta “không tin tưởng chút nào vào khả năng tìm kiếm của VN”, và “chiếc máy ảnh (không chuyên) được báo chí cố tình ghi nhận trên người các cán bộ (VN) ngồi trên chuyên cơ đã làm công dân mạng khắp nơi, nhất là TQ, dè bỉu”. Cuối cùng rồi, vào sáng 12
tháng Ba vừa rồi, blogger Cánh Cò kết luận, “cuộc chơi bịt mắt bắt… máy bay thời hiện đại cũng phải kết thúc” do VN “có thể tự ái, cũng có thể hết tiền (vì mỗi ngày tốn 1 triệu mỹ kim), và cái có thể nhất là không lẽ cứ bay vòng vòng hết ngày này sang
ngày khác như kẻ mù trên vòm trời bao la của biển cả để đổi lấy lời chì chiết nhức xương…”.
Cuộc trình diễn không hề rẻ?
Máy bay AN-27 do Nga chế tạo trong một chuyến bay tìm kiếm máy bay Malaysia
Airlines mất tích, ảnh chụp ngày 14 tháng 3
năm 2014. AFP PHOTO / HOANG DINH NAM.
Qua bài ‘Thấy gì trong họat động cứu hộ máy bay Mã Lai của VN”, blogger Nguyễn Tấn Thành đề cập tới tình trạng “Biểu diễn là chính, lại có cả quan chức cấp cao là thứ trưởng bộ GTVT đi theo
không biết để làm gì”. Tác giả nhận xét rằng sự tham gia cứu cứu hộ này của VN quả là cơ hội để Hải quân, không
quân, Cảnh sát biển VN “thể hiện năng lực với các nước” khi VN “thừa kinh nghiệm về sự cẩn trọng các nguồn tin quân sự cũng như việc cung cấp thông tin cho
báo chí”. Nhưng, tác giả lưu ý, “nhìn cuộc cứu hộ này chúng ta làm
như một cái chợ vỡ. Các báo cứ nhao nhao đăng bài, tường thuật lung tung, để rồi ta liên tục bị muối mặt”. Blogger Nguyễn Tấn Thành không quên
nhắc tới “nổi nhục lớn nhất” của phía VN là khi máy bay “lộn bãi cạn với dấu dầu tràn”. Như vậy là cả một đội bay VN mà không
nhận ra một bãi cạn hay dòng cát chảy trong lãnh hải thì đây, theo
blogger Nguyễn Tấn Thành, đã là “một điều thậm tệ” rồi, nhưng thông tin đó vẫn được truyền về mà “bao nhiêu cơ quan ban ngành cấp trên vẫn không phát hiện, lại để cho lên mặt báo”. Tác giả xem chừng như không dằn được bực tức qua một loạt câu hỏi:
- Hải quân của chúng ta quản lý vùng biển như vậy chăng?
- Bộ đội biên phòng chúng ta quản lý vùng biển như vậy chăng?
- Không quân chúng ta quản lý vùng biển như vậy chăng?
- Cảnh sát biển chúng ta quản lý vùng biển như vậy chăng?
- Bộ đội biên phòng chúng ta quản lý vùng biển như vậy chăng?
- Không quân chúng ta quản lý vùng biển như vậy chăng?
- Cảnh sát biển chúng ta quản lý vùng biển như vậy chăng?
Chúng ta kém về năng lực, thiết bị, không kinh nghiệm, chúng ta có thể sai. Nhưng chúng ta không
chấp nhận các hoạt động sai lầm đó của mình bị phơi bày trên báo như một cái chợ. Không những đó là tử huyệt, là an ninh Quốc gia mà kẻ thù đang phân
tích, mà đó là một sự huênh hoang, chạy theo thành tích
là đội tìm kiếm đầu tiên khi nước ngoài nhìn vào ta.
Qua sự tham dự cứu hộ vừa qua của VN, nhiều bloggers nhận thấy đông đảo viên chức quân sự cao cấp của VN “chạy đôn chạy đáo” cho công
tác này khi VN huy động cả chục phi cơ đủ lọai cũng như các tàu hải quân, cảnh sát biển, kiểm ngư với sự tham dự của lực lượng hùng hậu, từ hải, lục, không quân,
phòng không, cục hàng không cho tới Ủy ban quốc gia tìm kiếm cứu nạn…Và lập cả trụ sở chỉ huy trực tiếp công tác cứu hộ này tại đảo Phú Quốc.
Nhưng, theo blogger Song Chi qua bài
“Chuyện một chiếc máy bay mất tích và sinh mạng con người ở VN!”, thì mọi người vẫn biết rằng VN có trách nhiệm tham gia công tác này với các nước láng giềng, nhất là khi chiếc máy bay Malaysia
bị cho là lâm nạn trong không phận và hải phận VN, trong khi hành động góp phần cứu nạn của VN có tích cực hay không hẳn được cả thế giới theo dõi. Nhưng, blogger Song
Chi chua xót:
“Là người VN, chứng kiến sự nhiệt tình, không tiếc công tiếc sức, huy động lực lượng tối đa của nhà cầm quyền trong chuyện này, rồi nhìn lại mới đây, ngày 8.3, một tàu cá của ngư dân VN lại bị “tàu lạ” (hai chữ “tàu lạ” hèn hạ quen dùng) tấn công, khống chế, cướp tài sản vì không được bất cứ lực lượng nào bảo vệ khi ra khơi, mà chạnh lòng.”
Tại sao ngư nhân Việt Nam gặp nạn, mất tích trên biển nhiều lần chẳng có ma nào tìm
kiếm, chỉ tuyên bố là bị “tàu lạ” uy hiếp?
-Blogger Viết Từ Saigon
-Blogger Viết Từ Saigon
Trong khi những chiếc “tàu lạ” ấy ngày càng xâm lấn lãnh hải, biển đảo VN, bắt bớ đòi tiền chuộc, đánh đập, thậm chí bắn giết như dân VN bằng hành động chẳng khác nào hải tặc, thì blogger
Song Chi nêu lên câu hỏi rằng “có mấy khi ngư dân Việt được các lực lượng hải quân, cảnh sát biển, tàu chiến VN hỗ trợ hoặc cứu hộ không? Hay như báo Thanh Niên từng đưa tin “ngư dân phải tự thuê tàu đi cứu nạn?”, hoặc khi ngư dân cầu cứu chính quyền thì “mọi chuyện vẫn như cũ? ”. Trong khi đó, “ Hàng ngày hàng giờ, trên khắp mọi lĩnh vực, mọi miền đất nước, chúng ta đều có thể nghe, xem, đọc, hoặc tận mắt chứng kiến, hoặc từ trải nghiệm của chính bản thân, về tình trạng tính mạng người VN đang bị rẻ rúng như thế nào”. Và tác giả kết luận:
“Khi nhà cầm quyền VN tỏ ra tích cực, thậm chí “ồn ào” trong việc tìm kiếm chiếc máy bay Malaysia
mất tích, nhiều người dân, thông qua
các trang blog, trang mạng xã hội, đã lên tiếng chỉ trích. Trong mắt họ, hành động của nhà cầm quyền có cái gì đó như phô diễn, muốn chứng tỏ với các nước, thậm chí, muốn “lấy điểm” với Trung Quốc, quốc gia có nhiều người nhất đi trên chuyến bay định mệnh. Và đáng nói nhất, cuộc trình diễn này lại không hề rẻ!”
Trong khi đó, blogger Viết Từ Saigon “càng ngẫm càng thấy lố bịch và máy móc”, rồi xem chừng như bực tức nêu lên câu hỏi với giới hữu trách VN, rằng:
“Tại sao phải tuyên bố lung tung cà cuống lên nào là “tìm kiếm bằng cả trái tim, tấm lòng…”, “một cái thúng rái vẫn bơi đi tìm…” trong khi phô diễn những trò cũ rích, lạc hậu ra trước mắt thế giới? Tại sao ngư nhân Việt Nam gặp nạn, mất tích trên biển nhiều lần chẳng có ma nào tìm kiếm, chỉ tuyên bố là bị “tàu lạ” uy hiếp? Phải chăng bên trong trò tìm kiếm, cứu nạn này tiềm tàng một âm mưu?”
Cái “âm mưu” ấy xem chừng như đáng ngại lắm khi blogger Viết Từ Saigòn báo động rằng tàu chiến của TQ đã “chính thức vào cuộc”; và tác giả nêu lên câu hỏi, “nếu chỉ tìm kiếm, cứu nạn, tại sao Trung Quốc không đưa tàu chuyên dụng tìm kiếm cứu nạn đến mà lại đưa tàu hải quân hạng nặng đến? Song hành với việc này là một ông tướng hải quân Trung Quốc đưa ra đề xuất cần xây sân bay trên
quần đảo Trường Sa, như vậy là ý đồ gì?”. Và “tại sao nhà cầm quyền Việt Nam lại chấp nhận cho tàu chiến Trung Quốc tiến vào vùng biển Việt Nam, lại lăng xăng đủ các trò không đâu vào đâu, diễn không ra diễn, thật cũng không ra thật, gọi là phối hợp tìm kiếm cứu nạn?”.
Qua bài “Đỉnh cao của múa lửa lắc vòng”, blogger
Viết Từ Saigòn nhắc đến biến cố hồi năm 1945 khi
Hitler cho máy bay quân sự ngụy trang cờ nước Áo đến dội bom các khu cư xá của nước Đức gây tử vong cho hàng
ngàn sinh viên để rồi Hitler tuyên chiến với nước Áo. Và, trong hiện tình Trung Quốc đầy bất ổn, người dân đã mất hết niềm tin vào nhà cầm quyền Cộng sản Trung Quốc, bạo lực đã nổ ra, đặc biệt có liên quan đến người Duy Ngô Nhĩ (Uighur), tác giả hình dung ra rằng:
“Bây giờ, nhà cầm quyền Trung Quốc chỉ cần thí tốt bằng 239 mạng người, sau đó tập trung mũi dùi
vào người Duy Ngô Nhĩ gọi là trừng phạt để duy trì quyền lực trong nước bằng bạo lực, và bên ngoài, mượn cớ tìm kiếm cứu nạn, họ bắt tay với chính quyền Cộng sản Việt Nam cắm luôn tàu chiến ở vùng biển phía Đông Nam Việt Nam. Như vậy, mọi vấn đề về Biển Đông coi như tạm giải quyết xong, Việt Nam cúi đầu dâng biển cho Trung Quốc vì tinh thần Cộng sản anh em!”
Thanh Quang cảm ơn quý vị vừa theo dõi Tạp chí Điểm Blog hôm nay, và
mong gặp lại tất cả quý vị kỳ tới.
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment