Đảng CSVN khi
nào mới “bể hụi”
Minh
Dân (Danlambao) - 1/3 dân số Việt Nam biết sử dụng Internet
là con số biết “nói” của hệ thống thống kê đảng CSVN, là 24 triệu người tính
đến 12/2013. Bây giờ nói theo tốc độ... định hướng là khoảng 30 triệu!!
70% dân chúng vỗ tay nhảy nhót cộng hưởng trong
lễ tiệc, đám cưới, nhạc hội khi nghe hát nhạc “cách mạng” điển hình là bài “5
anh em trên một chiếc xe tăng”; hay “đảng là cuộc sống của tôi”. v.v và
v.v...Các nhạc sỹ của tôi, xin hãy gỡ các bài hát đỏ lòm càng sớm càng tốt cho
dân nhờ.
Gần 60% dân chúng chết
điếng trong ngày đại tang của đại tướng Võ nguyên Giáp mà không hiểu khóc cho
ai.
Hơn 99.99% dân tóc bạc
lĩnh lương hưu trong ngày nhận lương tập trung mãn nguyện bỏ tiền vào túi “ngậm
mà nghe” nhờ ơn bác và đảng.
70% dân dã tự hào khi
được rước danh hiệu thôn “văn hóa” đầy con nghiện và cái danh hiệu chết đói
“Nông Thôn Mới.” bỏ ruộng mà đi.
98% dân nghe nhìn VTV1
há mồm nghe cái loa của đảng Trần bình Minh và cụm loa phường nổ mà tin yêu hơn
cả ông bà ông vải
50% ông già mặc áo Tàu
đại cán, cán bộ hưu trí, cựu chiến binh nói như thánh: “Mất đảng là mất tất cả”
(khen thay cho nghệ thuật nhồi sọ cổ điển và cách phản xạ có điều kiện)
Và chỉ có 1% dân “In -tơ
-nét” biết vượt tường lửa để chiêm ngưỡng bộ mặt thật giả dối của đảng CSVN vì
dân. (Dân Việt Nam ngày càng ngu “thế giới ngữ” vì hàng triệu cái từ ngữ phiên
âm dở người của tờ báo Nhân Dân đảng lạc hậu, Internet là Internet chứ không hề
là In -tơ -nét)
Nghĩa chữ “dân” không
bao hàm tất cả, đừng mất “lòng tin chiến lược” khi cho rằng Nguyễn tấn Dũng,
Trương tấn Sang, Nguyễn phú Trọng, Nguyễn sinh Hùng và tổng thể 16 cái tên cúng
cơm rượu BCT cũng là dân, 16 thằng đầy tớ dân xì -tin này biết xài tiện nghi tư
bản còn hơn ông Bill Gate đấy, Mác Đô Nồ thông gia Mỹ đã đánh bại “bánh mì Việt
nam” và “ phở Hà Nội” một thời oanh liệt.
Sau 39 năm đánh cho Mỹ
cút, Ngụy nhào ta sẽ xây dựng gấp 10 lần xưa, hãy nghe dân xịn (chính dân xịn
là người biết nai lưng nuôi cả một hệ thống xay thịt người cs) nói:
- Giá một cọng rau, ký
thóc, cân đỗ, hạt cà phê, cái bắp xú, con gà con vịt con lợn ...ngày càng bèo
đi đảng không hề biết, chỉ biết dân móc hầu bao chi cho giá xăng giá điện giá
sữa và hàng trăm loại phí tăng bền vững mà không có cách chi cân đối nổi. Nông
dân mãi mãi chỉ là người làm thuê cho Bắc Kinh và Ba Đình
- Tương lai đất nước này
là của ai, thế hệ hiện tại cố gắng chắt chiu chịu đựng, nhưng con cháu kế tiếp
sẽ là một bầy đàn thất nghiệp nhường chỗ cho con ông các cụ, như có bác Hồ quy
đổi đô la có thẻ đỏ búa liềm chiếm lĩnh. Trả nợ tương lai nước ngoài bốn đời
không hết.
- Tôi làm cật lực 10 năm
không bằng các ông ấy làm một đêm.
- Việt Nam là mâm xôi
thịt rượu đế để cho chức sắc, lý trưởng tận tình xơi. Khác nhau giờ chỉ là rượu
ngoại và thú rừng quý hiếm thay con lợn béo chai đế quốc hồn, nai tơ da thịt
mơn mởn thỏa lòng no cơm ấm cật cho quan ngài rững mỡ chán chè no xôi.
- Tôi là đảng viên đảng
CSVN nhưng không bao giờ tôi theo đảng, bất kỳ một thế lực nào chiếm VN, tôi
sẵn sàng ủng hộ, còn hơn sống trong chế độ tử thần này, bảo vệ tổ quốc CSVN
đồng nghĩa với phản quốc.
- Tôi là đảng viên cộng
sản VN, tôi còn theo đảng là vì miếng ăn vì cuộc sống, tôi không có lý tưởng
cộng sản.
Ngày bể hụi của đảng
CSVN theo nhận định là rất còn xa vì một khi đảng còn là kẻ thù truyền kiếp của
Internet, tên đồ tể nhân quyền quyền Anh hạng nặng, nhưng một ngày bể hụi hứa
hẹn sẽ không còn lâu, cơn ác mộng gần trăm năm “Đảng vinh quang, bác hồ vĩ đại”
sẽ kết thúc.
Ngày bể hụi, gần 25.000
ông tiến sỹ sẽ biết làm gì đây, xin các ông hãy học lại bài học vỡ lòng: “Tiên
học lễ, hậu học văn, nhỏ không học lớn lên làm tiến sỹ”
Ngày bể hụi, thậm chí
mất nước, bốn triệu cán bộ đảng viên thể hiện cái gì, ngoài câu “chúng tôi xin
lỗi quần chúng”, chúng tôi mất tất cả, kể cả ngửi một ngụm khói di tản của cái
đảng quang vinh thái thú.
Ngày bể hụi, hàng tỷ đơn
vị súng đạn chết chóc bị vô dụng bởi những người lính sinh ra từ làng quê Lạc
Việt, quay lưng với đảng bất nhân.
Những tên thái thú biết
cách ăn và chơi, làm một đồng ăn hết 12 đồng, tận tình ăn mày quốc tế, biết
cách thủ tiêu thằng ngồi cùng ngựa, biết cách biến tài nguyên đất nước thành đô
la bỏ túi, biết cách làm cho thằng chủ thành một tên làm thuê không công cho
chủ nghĩa BÁC... vĩ đại, sẽ làm gì trọn vẹn trong ngày bể hụi?
Không
có đồng bào, không có đồng chí, chỉ có đồng lõa !!!
Xã luận bán nguyệt san
Tự do Ngôn luận số 191 (15-03-2014)
Bán Nguyệt San Tự Do
Ngôn Luận - Trong cuộc sống
của loài người, có nhiều mối dây liên kết diễn tả qua chữ “đồng”, như đồng môn,
đồng hương, đồng đạo, đồng nghiệp…, nhưng có lẽ hai mối dây liên kết được người
Cộng sản đề cao nhiều nhất là đồng bào và đồng chí, không những tại Việt Nam mà
ở toàn thể các nước phe xã hội chủ nghĩa. Ta hãy nghe lại một đoạn trong lá thư
của ông Hồ Chí Minh viết vào tháng 10-1944: “Toàn quốc đồng bào! Toàn thể đồng
chí! Tháng 8 năm 1942, tôi vâng lệnh Đoàn thể đi cầu ngoại viện. Chẳng may gặp
sự hiểu lầm ở ngoài, làm cho đồng bào, đồng chí lo phiền cho tôi hơn một năm
giời. Vậy, một mặt thì tôi phải thừa nhận vì tôi hành động không đủ khôn khéo
để đồng bào, đồng chí phải phiền lòng, một mặt thì tôi rất cảm ơn lòng thân ái
của đồng bào, đồng chí đối với tôi.
Trong sự rủi lại có sự may. Nhân dịp ở ngoài mà
tôi hiểu rõ tình hình thế giới và chính sách của các hữu bang, trước hết là
Trung Quốc. Nay tôi mang về cho đồng bào, đồng chí một món quà cực kỳ quý báu,
tức là lòng đồng tình sốt sắng của 450 triệu đồng bào Trung Quốc đối với 25
triệu đồng bào Việt Nam về cái tin Trung Quốc sẽ tích cực giúp đỡ cuộc dân tộc
giải phóng của chúng ta….” (Hồ Chí Minh toàn tập, t.3). Ngoài ra, ông Hồ còn vô
số thư gởi đồng bào các giai tầng, các sắc tộc và các tôn giáo. Sau cuộc chia
đôi đất nước, ông ta lại luôn nói về đồng bào miền Nam. Tác giả Phạm Thị Thắng,
trong bài “Bác nhớ miền Nam, nỗi nhớ nhà”, có kể câu chuyện như sau: “Năm 1962,
đoàn đại biểu Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam, do giáo sư Nguyễn Văn Hiếu
dẫn đầu đến thăm Bác. Hôm đó đoàn tặng Bác rất nhiều quà quý… Khi nhận quà, Bác
rất xúc động, một đồng chí trong Ban bí thư Trung ương thưa với Bác: “Thưa Bác,
Bác có quà gì tặng miền Nam không ạ?”. Tất cả mọi người hồi hộp chờ đợi xem Bác
tặng quà gì cho miền Nam. Bác vẫn đứng im nhìn mọi người âu yếm, rồi Bác nói:
“Bác chẳng có cái gì để tặng cho đồng bào miền Nam cả. Bác chỉ có cái này”. Bác
đặt tay lên ngực của mình, nơi con tim đang đập và nói: “Quà Bác tặng cho đồng
bào và chiến sĩ miền Nam đây! Hình ảnh miền Nam yêu quý luôn luôn trong trái
tim tôi”. Ngỡ như lãnh tụ CS họ Hồ chỉ có hai tâm tình sâu đậm là tình đồng chí
và tình đồng bào!
Thế nhưng chính con người ấy lại đã ra tay tàn
độc đối với các đồng chí thân thiết: nào thủ tiêu những người từng là cộng tác viên
đắc lực hay từng vào sinh ra tử với mình như chiến hữu Lâm Đức Thụ, đại biểu
Dương Bạch Mai, đại tướng Nguyễn Chí Thanh… nào tống vào tù đại công thần đã
đem cả cuộc đời hi sinh chiến đấu dựng lên đảng và nhà nước cộng sản: người
hùng Điện Biên Phủ tướng Đặng Kim Giang, nhà cách mạng tiền bối kiêm thư ký
riêng Vũ Đình Huỳnh, viện trưởng viện triết học Mác-Lênin Hoàng Minh Chính...
nào đày đọa cho đến chết những nhà trí thức uyên bác đã theo mình về nước làm
cách mạng: tiến sĩ Trần Đức Thảo, luật sư Nguyễn Mạnh Tường... hay những văn
nhân nghệ sĩ đã từng phục vụ chế độ và tô hồng xã hội cộng sản trong nhóm Nhân
văn Giai phẩm. Chưa kể biết bao đồng chí và đồng đảng CS đã là nạn nhân của
chính lãnh tụ tàn độc có một không hai này. Còn đối với đồng bào ruột thịt miền
Bắc thì Hồ Chí Minh đã ra lệnh tàn sát trực tiếp và gián tiếp nửa triệu điền
chủ và nông dân trong cuộc Cải cách Ruộng đất (trong đó có bà Cát Hanh Long là
đại ân nhân của đảng), đối với đồng bào ruột thịt miền Nam thì hàng vạn vạn dân
thường đã chết trong cái gọi là “cuộc chiến tranh giải phóng”, đặc biệt trong
cuộc tổng công kích tết Mậu Thân mà chính Hồ Chí Minh phát động. Đang khi đó,
bên các “nước anh em”, Lênin, Stalin và Mao Trạch Đông cũng mở những cuộc đại
thanh trừng đối với các đồng chí thân thiết, đại tàn sát đối với các đồng bào
thân yêu mà con số nạn nhân phải tính là hàng chục triệu (nói chung, các lãnh
tụ CS đã đưa về chín suối 100 triệu đồng bào của mình). Chưa nói đến chuyện
cùng chung lý tưởng Cộng sản, nhưng các đồng chí Đệ III Quốc tế đánh nhau chí
tử với các đồng chí Đệ IV Quốc tế, các đồng chí Liên Xô đánh nhau chí tử với
các đồng chí Trung Hoa, với các đồng chí Nam Tư; đến lượt các đồng chí Trung
Hoa đánh nhau chí tử với các đồng chí Việt Nam, các đồng chí Việt Nam lại đánh nhau
chí tử với các đồng chí Khmer đỏ….
Những kẻ kế tục Hồ Chí Minh cho đến hôm nay cũng
không làm gì khác. Điển hình là Lê Đức Thọ và phe cánh đã thủ tiêu các đồng chí
như đại tướng Lê Trọng Tấn năm 1986, đại tướng Hoàng Văn Thái cũng năm 1986,
thượng tướng Đinh Đức Thiện (em ruột của Thọ) năm 1987, trung tướng Phan Bình
cũng năm 1987… Mới đây là thượng tướng Phạm Quý Ngọ cũng bất ngờ qua đời, mà dư
luận cho rằng đã bị các đồng chí thủ tiêu để bịt đầu mối, chỉ một ngày sau khi
có quyết định sẽ điều tra và khởi tố việc Ngọ nhận 1.5 mỹ kim từ Dương Chí
Dũng. Ngoài ra còn bao nhiêu cuộc thanh trừng nội bộ, thủ tiêu đồng chí chưa bị
lộ trong đảng Cộng sản. Đó là chưa kể vô vàn đồng chí chết trong trận chiến
Biên giới 1979, trận chiến Gạc Ma 1988 mà đã bị chôn vùi ký ức, bị đục bia
tưởng niệm, bị cấm cản truy điệu…
Còn cái gọi là “cuộc chiến chống Mỹ cứu nước,
giải phóng miền Nam” thực chất chỉ là cuộc tàn sát đồng bào (theo kế hoạch của
Mao: đánh Mỹ cho tới người Việt cuối cùng để mở rộng đế quốc Tàu đỏ), khiến gần
4 triệu dân Việt ở cả hai miền phải tan thây. Rồi cái gọi là cuộc xây dựng xã
hội chủ nghĩa (mà theo Nguyễn Phú Trọng thì tới cuối thế kỷ này chưa chắc đã
thành công) thực chất chỉ là cuộc hăm dọa đồng bào tận mức, bóc lột đồng bào
tận xương và đàn áp đồng bào tận lực.
Hăm dọa đồng bào miền Nam tận mức qua chính sách
kỳ thị ngụy quân ngụy quyền, chủ trương cải tạo tư sản, chương trình di dân
kinh tế, kế hoạch chỉnh trang đô thị, khiến hàng triệu người phải điêu đứng
cuộc sống vốn an lành, phải liều mạng vượt biên vượt biển ra hải ngoại.
Bóc lột tận xương hàng triệu đồng bào công nhân trong
các công ty xí nghiệp quốc doanh lẫn tư doanh, qua bàn tay của các chủ nhân nội
quốc lẫn ngoại quốc được đảng o bế, của các công đoàn lao động được đảng điều
khiển. Bóc lột hàng vạn đồng bào xuất khẩu lao động ra nước ngoài qua việc tước
đoạt gia sản của họ để làm tiền ký quỹ, qua việc bỏ mặc thân phận của họ cho
các đại gia cá mập nước ngoài. Bóc lột hàng triệu đồng bào nông dân qua điều
khoản Hiến pháp chết tiệt và điều luật Đất đai trời đánh: “Đất đai thuộc về
toàn dân do Nhà nước đại diện sở hữu”, qua những cuộc cấu kết giữa bộ máy nhà
nước và tập đoàn kinh doanh (VN hoặc ngoại quốc) để đẩy các thường dân vô tội
đến cảnh khốn cùng, xuống hố tuyệt vọng. Ta hãy nghe Nhóm phóng viên RFA tường trình
trong bài “Đất Quảng Trị tràn ngập người Trung Quốc” ngày 03-03-2014: “Thời
gian gần đây, hầu như mọi mảnh vườn ở làng Hà Tây, xã Triệu An, huyện Triệu
Phong đều lâm vào nạn xâm lăng một cách trắng trợn của người Tàu và nhà cầm
quyền địa phương. Nghĩa là khi người Tàu đến đây, việc đầu tiên họ làm là tìm
đến các cơ quan, các quan chức để bằng mọi giá liên kết, đút lót và mua chuộc
bằng được các quan chức này. Để rồi sau đó là những hành động xâm lăng…. Thay
vì thỏa thuận với nhân dân để mua đất, người Tàu lại mua chuộc và biến quan
chức địa phương thành tay sai của họ, các quan chức địa phương nghiễm nhiên trở
thành con rối trong cuộn dây giật của người Tàu. Thay vì bảo vệ cuộc sống đồng
bào và bảo vệ quyền lợi quốc gia, quan chức địa phương lại bằng mọi giá bảo vệ
người Tàu, xem họ như những quan thầy. Và bất chấp nỗi tủi nhục, đau khổ của
nhân dân, họ dùng thủ đoạn này đến thủ đoạn khác để biến đất canh tác, đất vườn
của nhân dân thành công trình của người Tàu”.
Đàn áp tận lực toàn thể đồng bào qua nền pháp
chế hà khắc, bóp nghẹt mọi quyền tự do; qua những chủ trương chính sách vừa duy
ý chí, vừa thậm ngu dốt, vừa vô hiệu quả; qua hệ thống cai trị vừa gian manh,
vừa tham nhũng, vừa tàn bạo; qua bộ máy công an (và trợ thủ như dân phòng, côn đồ,
đoàn thanh niên CS…) chỉ biết vâng lời mù quáng, hành hung tàn nhẫn, cướp đoạt
thẳng tay. Sự mù quáng này sẽ càng gia tăng qua chế độ chính ủy cho ngành công
an vừa được thành lập, sự tàn nhẫn này sẽ thêm tầm mức nhờ pháp lệnh mới ban
hành cho phép bắn bỏ kẻ bị gọi là chống nhân viên công lực. Đàn áp tận lực toàn
thể đồng bào qua hệ thống tư pháp gồm những điều tra viên, công tố viên và quan
tòa chỉ biết cúi đầu tuân lệnh cấp trên từ trung ương hay địa phương, đặc biệt
trong các vụ án chính trị xét xử các công dân yêu nước, hoặc chỉ biết nhắm mắt
vâng lệnh đồng tiền đút lót trong nhiều vụ án kinh tế, hình sự… Rồi còn đàn áp
đồng bào qua chủ trương trấn dẹp mọi cuộc biểu tình, xuống đường đòi công lý
quyền lợi, đòi tự do dân chủ, đòi tưởng niệm tử sĩ, đòi chống lại ngoại xâm, bằng
những cách thức hoặc tàn nhẫn hoặc thâm độc, đê tiện hoặc lố lăng…
Thật ra, đối với người Cộng sản, chỉ có một dây
liên kết quan trọng, đó là đồng lõa. Nghĩa là cùng chung tay làm chuyện bất
lương, chung sức thực hiện tội ác, thường là đối với đồng bào bị trị của mình.
Và bao lâu còn chia sẻ quyền lực lẫn chia chác quyền lợi với nhau, còn bao che
cho nhau sai lầm lẫn tội lỗi (trước quốc dân lẫn quốc tế), thì còn song hành
sánh bước, thì còn đồng chí đồng rận, thì còn tình quốc tế vô sản. Bằng chứng
là lãnh tụ các nước cộng sản chỉ kết thân với nhau hay với lãnh tụ các nước độc
tài, ôm hôn nhau thắm thiết khi gặp gỡ, bênh vực và bốc thơm nhau tại diễn đàn
Liên Hiệp Quốc, viện trợ cho nhau tài lực vật lực bóc lột từ đồng bào của mình,
đàn áp chính quốc dân đang tố cáo hay phản đối mưu đồ xâm lược của “nước lớn
đại huynh”… để giúp nhau củng cố ngai quyền lực, ghế thống trị. Còn nếu tranh
chấp quyền lợi, rắp tâm tố cáo lẫn nhau, hoặc tiểu đồng chí hết chịu nổi đại
đồng chí thì thanh toán, thủ tiêu trong nội đảng, giữa hai đảng (như bao thí dụ
trưng dẫn trên kia) hay rộng hơn thì gây chiến giữa hai quốc gia, hai dân tộc
mà có thể đã từng thề thốt với nhau là “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí
tốt, đối tác tốt”, từng đề cao với nhau chuyện “láng giềng hữu nghị, hợp tác
toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”, từng xưng tụng với nhau đặc
tính “sơn thủy tương liên, văn hoá tương thông, lý tưởng tương đồng, vận mệnh
tương quan”.
Bất biết nghĩa đồng bào, tình đồng chí, một chỉ
quan tâm đến mối đồng lõa, đó là bản chất của những con người cai trị, của
những chính đảng lãnh đạo đặt quyền lợi của mình lên trên quyền lợi dân tộc, và
dùng quyền lực của mình không phải để phục vụ mà là để bóc lột quốc gia đất
nước. Và lịch sử nhân loại đã cho thấy Cộng sản chính là mẫu hình đặc trưng,
tiêu biểu cho thực thể này.
Ban biên tập
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment