Nah Sơn, một du học sinh,
rapper bất đồng chính kiến
Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2015-01-17
2015-01-17
- In
trang này
- Chia sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Nhạc sĩ sinh viên
Nguyễn Vũ Sơn với bút danh khi sáng tác là Nah Sơn.
Courtesy FB Nguyễn Vũ Sơn
Một thử thách lớn cho
tương lai
Mới đây một du học sinh đang theo học tại Oklahoma tung lên mạng
ca khúc thể loại Rap và một bức thư có nội dung chống lại độc tài hà khắc của
cộng sản Việt Nam. Nhạc phẩm này được cư dân mạng dè dặt lẫn bỡ ngỡ đón nhận vì
nó được sáng tác theo phong cách rap của những nghệ sĩ đường phố, cách thể hiện
có vẻ dung tục vì nhiều tiếng chửi thề kèm theo. Tuy nhiên không ít người thích
thú cho rằng đây là một cách tiếp cận mới của người trẻ đối với hiện tình đất
nước theo cách nhìn của họ.
Điều khá đặc biệt người trẻ này là một du học sinh và cả gia đình
anh đều còn ở lại Việt Nam. Việc trở thành người đấu tranh tại nước ngoài là
một thử thách lớn cho tương lai của anh.
Người
nhạc sĩ sinh viên ấy là Nguyễn Vũ Sơn với bút danh khi sáng tác là Nah Sơn có
những thổ lộ với chúng tôi về bản thân anh và nguyên nhân khiến anh chấp nhận
từ bỏ mọi thứ để tiên phong làm một du học sinh bất đồng chính kiến, trước tiên
anh chia sẻ:
Em tự tìm hiểu thêm trên Google, tự mình đúc kết lại và thấy rõ
ràng là đất nước mình đang lâm nguy và nó có quá nhiều vấn đề nên em làm những điều
này mong góp phần thay đổi đất nước.
-Nah Sơn
Nah Sơn: Em
tên đầy đủ là Nguyễn Vũ Sơn em sang đây học hồi cuối năm 2013. Hè vừa rồi em có
về Việt Nam. Học thì đi du học thôi chứ không có ý định ở lại nhưng khi qua đây
học rồi thấy nó có nhiều khác biệt với mình quá. Cách giảng dạy rất mới và đây
là lần đầu tiên đi học mà em thấy thích. Em học những vấn đề xã hội, chính trị,
lịch sử… nó làm cho mình nhận ra, mình ngộ ra được nhiều thứ hay lắm. Em tự tìm
hiểu thêm trên Google, tự mình đúc kết lại và thấy rõ ràng là đất nước mình đang
lâm nguy và nó có quá nhiều vấn đề nên em làm những điều này mong góp phần thay
đổi đất nước.
Thật sự cái nền văn hóa của mình, mình đã sống với nó từ nhỏ rồi,
nó làm thành tình yêu nhiều khi mình nhớ nó, trăn trở về nó có thể do đó nó cũng
là một động lực.
Mặc Lâm: Khi còn ở trong nước Sơn có bao giờ để ý tới
những người hoạt động tranh đấu cho tự do dân chủ nói chung là những hình thức
chính trị hay không?
Nah Sơn: Thật
ra về cái chuyện chính trị khi qua tới đây em mới có được rõ ràng như vậy. Ở
Việt Nam em chỉ cơ bản có tính hơi phản kháng với chính quyền nhưng em không
cập nhật về chính trị hay bất cứ gì hết. Khi qua đây và đọc nhiều thông tin
hiều được nguồn gốc cội nguồn của tất cả vấn đề của bộ máy thì mình mới hiểu à
thì ra đây là cốt lõi của mọi vấn đề.
Mặc Lâm: Qua bản nhạc rap mà Sơn vừa giới thiệu thì cách dàn
dựng hay mix nó có thể nói là hấp dẫn tuy nhiên rất nhiều người cho rằng những
tiếng chửi tục trong bản nhạc đã làm cho nó mất giá trị, nó có vẻ đường phố,
bụi đời và dung tục quá… là một sinh viên Sơn có ý đồ gì khi xây dựng tác phầm
trên cái nền rất bụi bặm như vậy?
Nguyễn Vũ Sơn trong video clip biểu diễn Rap trên đường phố Việt
Nam. Screen capture.
Nah Sơn: Dạ
em cũng biết trước là có nhiều người hơi phản cảm đối với những tiếng chửi thề
nhưng mặc dù em xuất thân gia đình trung lưu gia đình ba mẹ em cũng dạy dỗ em đàng
hoàng nhưng khi đi học thì bạn bè chửi thề rất nhiều. Ngay cả mấy chú xe ôm hồi
đó chở em đi học cũng chửi thề… nói chung tiếng chửi thề riết rồi thấy nó cũng
bình thường.
Thêm nữa nhạc rap nó giống như loại hình nghệ thuật hiện thực
không thể nào viết nó quá bóng bẩy mà đôi khi cũng phải dùng những từ nó dùng trong
đời sống mình đem vô. Ngoài ra theo em khi người ta có một cái gì đó khi mà
người ta khó chịu, phản cảm thì người ta chú ý tới nó hơn.
Nếu nhìn ra thì cả Việt Nam bây giờ người ta chú ý tới Kenny Sang
hay những scandal, những tin đồn này nọ người ta chú ý nhiều hơn. Em dựa vào
những suy nghĩ như vậy cho nên em sáng tác bài hát có nhiều tiếng chửi tục
nhưng nó là cảm xúc tức giận, nó là cảm xúc thật.
Vượt qua nỗi sợ hãi
Mặc Lâm: Là một du học sinh Sơn nhận xét thế nào về những
du sinh từ Việt Nam sang Mỹ cũng như giới trẻ trưởng thành tại Mỹ về những hoạt
động mang tính chính trị của họ?
Nah Sơn: Em
nghĩ đối với du học sinh thì ai cũng có nỗi sợ mang từ Việt Nam qua. Ai cũng rất sợ vấn đề chính trị nên không ai
dám nói điều gì liên quan tới chính trị hết. Đó là những vấn đề nhạy cảm. Giống
như được dạy từ nhỏ là không được chơi ma túy vậy.
Em nghĩ đối với du học sinh thì ai cũng có nỗi sợ mang từ Việt Nam
qua. Ai cũng rất sợ vấn đề chính trị nên không ai dám nói điều gì liên quan tới
chính trị hết. Đó là những vấn đề nhạy cảm. Giống như được dạy từ nhỏ là không
được chơi ma túy vậy.
-Nah Sơn
Bạn bè em hầu như không có ai nghĩ về chính trị hay có tư tưởng về
xã hội lắm chỉ là đi học, đi chơi vây thôi. Ngay cả giới trẻ Việt kiều, nói
chung là cũng có người ghét cộng sản, muốn thay đổi nhưng em thấy giới trẻ Việt
kiều thì một là họ không quan tâm còn nếu có quan tâm thì họ rất cực đoan.
Họ
hay đặt mối thù dân tộc khi Việt Nam Cộng hòa bị thất bại thì họ coi như một
mối hận lớn. Em thấy cái chuyện đó nó hơi không phù hợp vì nó là chuyện quá khứ
có đem ra nói đi nói lại nó cũng không tác dụng lắm. Em nghĩ bây giờ nên tập
trung vào hiện tại, cộng sản ngay lúc này nó sai cái gì. Mối thù đó mình nên
dẹp qua một bên.
Thí dụ như có nhiều người ghét người Bắc nhưng người Bắc lúc này
họ cũng đã nhận ra nhiều vấn đề của cộng sản và rất muốn thay đổi chỉ có điều
là bộ máy họ không muốn thay đổi thôi.
Mặc Lâm: Là một du học sinh dù sao khi học xong thì cũng phải
về nước, khi ấy thì đón Sơn tại phi trường Tân Sơn Nhất hay Nội Bài không những
là thân nhân, gia đình mà còn cả cán bộ an ninh của bộ máy cầm quyền. Sơn đã
nghĩ tới những viễn ảnh như thế hay chưa?
Nah Sơn: Em
cũng suy nghĩ vấn đề đó rất kỹ trước khi em làm. Nếu như mọi chuyện đi theo
hướng tốt thì biết đâu mình có thể làm được những ý tưởng thay đổi gì đó trong
giới trẻ. Có thể vài năm thì mình lại có thể về. Nếu trong trường hợp đi theo
hướng xấu thì em sẽ tìm cách ở đây để tiếp tục tranh đấu.
Một khi đã quyết định làm thì phải chấp nhận hậu quả, em nghĩ vậy.
Nếu em như những bạn du học sinh khác, sợ không về được thì nó sẽ không đi tới
đâu hết tại vì em cảm thấy mình cũng có một chút tiếng nói trong giới trẻ vì
nhiều bạn trẻ có nghe nhạc của em mình nên dựa vào điều đó để làm việc gì tốt
hơn chứ suốt ngày cũng chỉ đi học, rồi về, đi chơi hay làm nhạc linh tinh thì
nó phí hoài cái tuổi trẻ, khả năng và một chút tên tuổi của mình.
Nguyễn Vũ Sơn trong video clip biểu diễn Rap trên đường phố Việt
Nam. Screen capture.
Mặc Lâm: Sau
khi biết Sơn chọn con đường tranh đấu tại hải ngoại gia đình, bạn bè người thân
của Sơn có phản ứng ra sao và những phản ứng ấy có làm Sơn đau buồn lắm hay
không?
Nah Sơn: Ba
mẹ em khi thấy em có những cái chuyển biến mang tính chính trị thì ba mẹ em có
vẻ rất tức giận, như cảm thấy là mình mất một đứa con vậy. Ba mẹ em la em dữ
lắm. Ba em có nói nếu bây giờ con còn tiếp tục làm chính trị như vậy thì cắt
đứt mọi liên hệ gia đình. Em cũng trăn trở vì chuyện đó nhiều lắm.
Mặc dù em thích nhạc ráp em chơi với bạn bè đường phố nhưng em
cũng rất thích học. Em đã có một bằng cử nhân bên Singapore học trường RMIT cũng
do muốn đi nhiều nước học hỏi thêm nên ba mẹ cho đi Mỹ học. Em học cũng rất tốt
em lấy điểm A không, từ khi qua Mỹ tới giờ không có lúc nào bị B hết em chỉ lấy
A thôi vì em rất thích học. Cũng vì tính thích học nó làm cho em muốn tìm tòi
cái này cái kia, càng tìm càng thấy bất mãn.
Em rất trăn trở, bây giờ mình học tiếp mình có tấm bằng, đi ra đi
làm rồi mọi thứ cũng như cũ nó chẳng thay đổi được gì, nó cứ bế tắt. Còn nếu bây
giờ mình làm chuyện này mình phải đánh đổi nhiều thứ. Bạn em thấy em cũng liều!
(đúng là em làm chuyện này cũng hơi điên thiệt)
Sau khi đắn đo em nghĩ nếu bây
giờ mình không làm thì cũng không ai làm. Không bao giờ có ai làm chuyện này
hết thành ra có được thì mừng còn nếu không được thì coi như mình đã cố gắng
rồi, nếu không cố gắng làm sao biết được hay không? Vì vậy em cứ làm còn ba mẹ
có nói thì em cũng... phải nói là em rất buồn, em rất là buồn nhưng mà biết sao
được?
Người thân của em, bạn gái em, gia đình bạn gái em, rồi bạn bè em
những người chơi với em 7 – 8 năm luôn vẫn quay lưng với mình.
Mặc Lâm: Sơn đã từng trình diễn trong một live show tại
Hà Nội và nhiều bạn trẻ bây giờ vẫn còn nhắc đến trên Facebook. Chương trình ấy
diễn ra vào lúc nào và do ai tổ chức vậy?
Nah Sơn: Cái
show đó tên là CAMA Festival của Đại sứ quán Mỹ tổ chức ở Hà Nội hàng năm, nó
mới bắt đầu mấy năm thôi. Hằng năm họ mời nhạc sĩ ca sĩ từ nhiều nước Đông Nam
Á lại biểu diễn ở Hà Nội. Đầu năm 2013 em có ký hợp đồng với công ty Làng Văn
bên Cali lúc họ về Việt Nam họ mở chi nhánh thì họ có ký hợp đồng với em nên em
được đi diễn chương trình đó ở Đại sứ quán Mỹ. Em diễn ba bài, em remix bài
“Sài gòn đẹp lắm” của nhạc sĩ Y Vân. Em diễn bài Đi bụi... Sau khi em diễn xong
có một tờ báo tên Lao Động Online có đăng một bài rất dài chửi em và bạn em đã
diễn những bài mang tính kích động, nói chung là lời lẽ phản cảm kích động phê
phán xã hội ở ngay giữa đất Hà Nội và rất là buồn cười là lại được giới trẻ
hưởng ứng trong khi những tiết mục khác của các nhóm nhạc khác thì ít được
hưởng ứng hơn.
Nói chung là em thấy mình làm được những chuyện ấy thì mình vui
thôi chứ em không nghĩ nó có yếu tố chính trị gì. Bây giờ nghĩ lại thấy có sự sắp
xếp sao đó, cai duyên nên chuyện đó nó chọn mình... em cũng không biết...
Mặc Lâm: Cám ơn Sơn.
Quý
vị vừa theo dõi cuộc trao đổi với du học sinh Nguyễn Vũ Sơn, cũng là nhạc sĩ
trẻ sáng tác nhạc Rap chống lại bất công xã hội và độc tài Đảng trị của cộng
sản Việt Nam. Hy vọng rằng anh sẽ tự điều chỉnh dòng nhạc rất hấp dẫn giới trẻ
này để phù hợp hơn với xu thế đương đại và nó có thể giúp anh thực hiện được
những hoài bão mà anh đang theo đuổi.
====================
Thư gửi Đảng
Cộng Sản và tất cả người Việt (từ Nah rapper)
Nah
Thư gửi Đảng Cộng Sản Việt Nam (quang vinh muôn năm)
Xin lỗi vì lời lẽ thô
tục của bài hát (Cộng Sản chắc cũng quen với việc bị chửi rồi), nhưng hãy coi
đó như một cái đập bàn thật mạnh để các ông có thể nghe điều tôi nói.
Để tôi vào thẳng vấn đề.
Với tình hình địa
chính trị và kinh tế thế giới hiện nay, việc đi đêm và bán đất đai cho Trung
Quốc là nguy hiểm cho dân tộc và đi ngược lại với lợi ích quốc gia. Các ông cần
nhận thấy, trong cuộc tranh giành quyền lực với khối Mĩ – Tây Âu, khối Trung
Quốc – Nga – Bắc Triều Tiên – Iran thua thế, chưa kể những nước này đều là
những quốc gia độc tài và vi phạm nhân quyền nghiêm trọng.
Việc chơi trò hai mang là do các ông muốn giữ cái ngai vàng của
mình một cách ích kỉ. Một mặt thì xin Mĩ bán vũ khí để đánh Trung Cộng, một mặt
thì đi bán đất và tài nguyên Việt Nam cho Trung Cộng. Các ông hiểu rõ giấc mộng
Trung Hoa. Trung Cộng không cần đánh mà chỉ lấn từ từ thì cũng chiếm được Việt
Nam, lúc đó thì các ông ôm của và bỏ chạy, để mặc đất nước cho Trung Cộng thôn
tính. Thật hèn nhát. Rồi đám Trung Cộng, sau khi chiếm được Việt Nam, sẽ đồng
hóa dân Việt và bắt con cháu Việt Nam đi đánh những trận chiến phi nghĩa để bảo
vệ Trung Quốc.
Hãy dừng lại trước khi quá muộn vì các ông đã làm sai và hỏng
hết rồi (cách làm đúng như thế nào, trong đoạn gần cuối bài viết tôi sẽ đề
nghị). Trước mắt, những ông Cộng Sản tham nhũng hãy giữ chút thể diện và cho
dân tộc thấy các ông không quá nhu nhược, bằng cách từ chức. Các ông đã mất
lòng dân, thì dù có níu kéo và cố gắng sửa chữa cũng không đi tới đâu.
Nếu không từ chức và
xin lỗi trước toàn thể dân tộc, các ông sẽ bị mời rời khỏi vị trí các ông đang
ngồi một cách nhục nhã, và lịch sử sẽ ghi chép lại điều này. Người Việt Nam sẽ
tự lấy lại quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, và quyền được làm chủ
đất nước, bất chấp sự lì lợm của các ông. Mọi thứ sẽ diễn ra thế nào, tôi nghĩ
các ông biết, nhưng tôi xin nhắc cho các ông như sau.
Mọi thay đổi chính trị
đều xuất phát từ thay đổi trong nhận thức. Số người ghét Đảng Cộng Sản và biết
tội ác của Cộng Sản đã, đang và sẽ tăng theo cấp số nhân. Những người dám lên
tiếng như tôi sẽ ngày càng nhiều hơn. Thời đại Internet rồi, làm tường lửa,
chặn facebook và “cá mập cắn cáp” chẳng giúp cho các ông câu giờ được đâu. Các
ông nên thấy, một thằng nhóc như tôi mà còn biết, thì chắc chắn cũng rất nhiều
người biết. Và đám dân đen nghèo khó chúng tôi cũng chẳng phải mối đe dọa lớn
nhất. Mối đe dọa lớn nhất của các ông là những thương nhân giàu có, có đầu óc
và muốn thay đổi đất nước, và là những chính trị gia trong chính bộ máy của các
ông đang muốn thay đổi.
TÔI THÁCH các ông dám bắt bớ và vi phạm nhân quyền vào
lúc này, vì điều đó đồng nghĩa với việc tiếp tục vi phạm những thỏa thuận,
khiến Mĩ và các đồng minh khác sẽ cắt hết những nguồn tài trợ cho các ông về
kinh tế cũng như quân sự.
Nếu các ông muốn chơi kiểu mafia hèn, dàn xếp gây
“tai nạn ngẫu nhiên” hay thuê côn đồ hành hung và sát hại những người yêu nước
vô tội, tôi xin hứa những blogger, vlogger, nhà văn, nhà báo, chính trị gia, sử
gia, nhà làm phim, nhạc sĩ, rapper có tư tưởng tự do trong và ngoài nước sẽ ghi
chép lại toàn bộ tội ác của các ông và thông báo cho cả thế giới biết. TẤT CẢ
CÁC CON MẮT ĐANG CHĨA VÀO CÁC ÔNG.
Bên cạnh đó, ngày càng có nhiều người chống đối công an và tẩy
chay việc đưa hối lộ, quay phim lại và up lên youtube. Khi công an không được
hối lộ, họ sẽ đói. Công an đói, cộng với việc phản động ngày càng nhiều, khiến
tiền của các ông cất cho riêng mình sẽ phải xì ra nhiều hơn cho lực lượng bảo
vệ chế độ.
Nếu các ông không muốn
xì tiền, và lại tìm cách làm tiền dân, dân sẽ càng nghèo và khó khăn. Với tình
hình kinh tế hiện nay và những đòn kinh tế của Mĩ và Tây Âu, ngay cả Putin cũng
còn phải đau đầu, chứ đừng nói gì các ông. Khi dân nghèo, khó khăn, bị kiềm
hãm, và mâu thuẫn với công an tăng lên, họ sẽ càng lên tiếng nhiều hơn. Mọi thứ
trở thành một cái vòng xoáy.
Ngoài ra, người bạn
Trung Cộng của các ông chả tốt lành gì. Các ông nghĩ họ sẽ cho phép các ông giữ
cái ghế trong bao lâu? Kẻ hai mang sẽ chẳng bao giờ được gì.
Ban cố vấn của các ông
có nói cho các ông biết là cầm cự được bao lâu? Các ông có cảm thấy bị nhức đầu
không? Ráng níu giữ cái ghế đó không có ích cho các ông. Hãy nhớ, tham thì
thâm. Các ông đã đủ giàu rồi, bây giờ an dưỡng tuổi già tại căn biệt thự ở đất
nước nào đó đi và để việc nước lại cho những người giỏi hơn các ông lo. Và tôi
hoàn toàn không có ý nói tôi giỏi, nhưng tôi biết có rất nhiều cái đầu chính
trị ngoài kia giỏi, có khả năng thay đổi và phát triển dân tộc Việt Nam.
Chỉ
là, vì các ông không chấp nhận ý kiến trái chiều, nên họ quá khó để lên tiếng,
quá nhỏ bé để có thể góp ý cho các ông nghe, hoặc là họ đã bán chất xám của họ
ra nước ngoài rồi. Khi các ông buông cái ghế của các ông ra, rất nhiều người
giỏi sẽ chung tay xây dựng đất nước mà không sợ bị các ông làm hại. Tôi và các
ông, và cả dân tộc Việt, chúng ta có chung kẻ thù là Trung Cộng, vì vậy tôi
mong các ông để cái tôi và lợi ích cá nhân qua một bên, lắng nghe, suy nghĩ
những ý kiến của tôi, và chấp nhận những yêu cầu của tôi, sẽ tốt cho các ông và
cho dân tộc.
Tôi mong chúng ta có
thể giàn xếp ôn hòa, còn nếu các ông không hợp tác, tôi và các anh em của tôi
sẽ còn nhiều chiêu trò khác. Tôi cũng chả chơi kiểu mafia đánh lén như các ông.
Sau khi sắp xếp xong công việc ở nước ngoài và đăng ký chuyển tiếp sang học tại
đại học Harvard, tôi sẽ công khai về Việt Nam và diễn live bài DMCS, như cách
tôi đã diễn Sài Gòn Đẹp Lắm và Đi Bụi tại CAMA Festival ngay giữa thủ đô Hà Nội
năm 2013.
Tôi sẽ lại một lần nữa chửi đám công an tay sai của các ông, chửi cái
xã hội thối nát do các ông tạo ra và kêu gọi giới trẻ thay đổi đất nước. Các
ông biết giới trẻ tin tôi hơn là tin các ông. Các ông sẽ không thể tước luôn
quyền tự do nghe nhạc và cấm người dân nghe nhạc. Ngoài ra, tôi và anh em của
tôi là những kẻ mê tín.
Từ giờ đến lúc tôi về Việt Nam, nếu chính bản thân tôi
hay bất kì người thân hay anh em nào của tôi gặp xui xẻo, ví dụ như bị ăn cướp
giết, mất tích, nhà cháy, công an bắt, tai nạn giao thông, bị ngộ độc, bị mắc
bệnh hiểm nghèo, bị sốc thuốc, tự tử chết, bất cứ điều gì, ngay cả như là bị
sét đánh, thì tội lỗi đó CHẮC CHẮN là do các ông làm. Các ông không giấu được
tội ác và hại hết chúng tôi được đâu.
Tất cả blogger, vlogger, nhà văn, nhà
báo, chính trị gia, sử gia, nhà làm phim, nhạc sĩ, rapper, và giới giang hồ tôn
trọng tự do trong và ngoài nước đều đứng về phía chúng tôi. Các ông còn tiếp
tục chứng tỏ sự độc ác, thâm hiểm và hèn hạ của mình trong thời đại Internet
này thì tôi hứa việc các ông bị lật sẽ diễn ra nhanh hơn dự kiến nhiều lắm. Anh
em chúng tôi chủ trương đấu tranh ôn hòa, phi bạo lực, nhưng nếu các ông không
hợp tác mà còn manh động, hại người và vi phạm nhân quyền, chúng tôi sẽ phải
dùng đến bạo lực và bạo động.
Phần tiếp theo sẽ là
đường lối đấu tranh chính trị chống thù trong giặc ngoài, tôi viết cho những
người quan tâm đến tương lai của Việt Nam.
Thư gửi người Việt Nam
Trước tiên, tôi xin
lỗi công chúng vì những lời bài hát và nội dung bài hát phàm phu tục tử. Tuy
nhiên tôi mong mọi người hiểu rằng đó là cách chúng tôi thu hút sự chú ý của
giới trẻ, để rồi sau đó nói lên sự thật cho họ nghe. Tiếng chửi thề cũng là một
phần trong đời sống của nhiều người, và rap là một dạng văn học hiện thực. Đừng
đánh giá sự việc chỉ qua bề nổi của nó.
Tôi chỉ là một rapper
sinh viên bình thường, xuất thân gia đình trung lưu, có giao du với giới thượng
lưu, cũng có nhiều anh em trong giới đường phố. Vì vậy tôi hiểu rất rõ sự phân
chia giàu nghèo và cách biệt dân trí trong xã hội này, và tôi bất mãn với sự
bất công và phân chia không đồng đều đó. Những kẻ giàu sống như vua chúa, còn
người nghèo thì khổ cực.
Tôi không cam tâm sống hạnh phúc và tiếp thu tri thức
cho riêng mình, trong khi những người đồng trang lứa của tôi thì thiếu thốn về
vật chất, phải lo lắng mưu sinh từng ngày, và còn bị tẩy não. Tôi không cam tâm
khi thấy xã hội bất ổn, trộm cướp ngày càng nhiều, đạo đức ngày càng suy đồi.
Tôi không làm được gì nhiều ngoài việc nói cho những người trẻ tuổi biết sự
thật. Tôi biết họ đã bị Cộng Sản đầu độc trí não, nhưng tôi tin rồi họ sẽ tự
tìm ra cái não mới cho mình.
Tôi muốn nói với giới
trẻ Việt Nam yêu nước rằng, các bạn hoàn toàn không đơn độc. Chỉ là các bạn
đang bị chia rẽ, gây sợ hãi, và đánh lạc hướng mà thôi.
Tôi muốn kêu gọi các
bạn, anh chị, cô chú, những THƯƠNG NHÂN lớn nhỏ, hãy cùng góp sức giúp giới trẻ
chúng tôi thay đổi đất nước. Với vị trí xã hội và khả năng tài chính của các
vị, các vị có thể làm được rất nhiều điều tốt cho dân tộc Việt và giúp thay đổi
chính quyền mục ruỗng. Điều đó có ích lâu dài và vĩ mô hơn nhiều so với việc
làm từ thiện lẻ tẻ để rồi đâu lại vào đấy.
Chẳng lẽ các vị cam tâm nhìn đất
nước bị giặc ngoại xâm chiếm từ từ, ngư dân, nông dân bị cướp biển, cướp đất,
cướp tài nguyên, và con cháu của các vị phải mãi mãi chạy ra nước ngoài để du
học rồi tìm cách ở lại? Các vị cam tâm để một đảng yếu kém cầm quyền và lèo lái
cuộc sống của cả dân tộc? Nếu cứ sống vui vẻ xa hoa trong những tòa cao ốc và
những căn biệt thự, bỏ mặc dân lao động phải đói nghèo bệnh tật, mặc kệ đất
nước lâm nguy, thì khi Trung Cộng chiếm Việt Nam các vị cũng chẳng còn nơi để
gọi là nhà, chẳng còn của để mà giữ nữa đâu. Vì vậy, tôi xin nhắc lại, hãy đồng
lòng, làm mọi thứ để có thể giúp thay đổi đất nước.
Còn giới trẻ, SAU ĐÂY
LÀ NHỮNG VIỆC ĐẦU TIÊN CÁC BẠN CẦN LÀM. Hãy tiếp tục mạnh dạn lên tiếng và nói
rằng bạn không thích Đảng Cộng Sản, vì nó chẳng có gì tốt lành cả.
ĐẶC BIỆT LÀ
NHỮNG NGƯỜI NỔI TIẾNG thì càng cần phải lên tiếng. Tài năng đi kèm với trách
nhiệm, và nếu các bạn tiếp tục im lặng sợ sệt thì nghĩa là các bạn đang cho
phép Cộng Sản bán đất đai cho Trung Cộng. Gái hay trai, lesbian hay gay, già
hay trẻ, nếu tất cả chúng ta cùng ĐỒNG LOẠT lên tiếng thì không ai có thể làm
gì chúng ta.
Nếu bạn là người bản
lĩnh hơn, thì hãy tiếp tục mạnh dạn nói không với việc bị hạch sách quấy nhiễu
và xin tiền mãi lộ của công an. Đây là một tệ nạn xấu xí, làm dơ bộ mặt của
đường phố và làm phiền người dân nhiều thế hệ. Hãy chịu khó bị phiền một chút,
nhưng nhất quyết không đưa tiền hối lộ và tài sản cho bọn công an. Lấy điện
thoại ra ghi hình lại cảnh bọn chúng đưa và nhận hối lộ.
Nếu chúng dám hành
hung bạn thì sẽ có người quay lại cảnh đó. Phải ĐOÀN KẾT chống lại việc công an
bắt và đánh đập dân vô cớ bằng cách lên tiếng và ghi hình mọi thứ. Chỉ một việc
làm đó thôi đã có thể gây rối loạn bộ máy kia rồi. Khi tất cả cùng lên tiếng
phản kháng, yêu cầu điều tốt hơn, thì cái sai cái xấu sẽ phải bị loại bỏ. Trước
mắt, HÃY ĐẤU TRANH TRONG ÔN HÓA.
Những ai có tư tưởng lãnh đạo, tôi đề nghị các
bạn tìm xem phim Selma vừa mới phát hành gần đây và đọc sách về Dr. Martin
Luther King Jr để hiểu về cách đấu tranh ôn hòa, không bạo lực. Hãy tận dụng
sức mạnh của Internet vào lúc này, vì nó sẽ lan truyền mọi bất công và làm thức
tỉnh những ai tin vào điều đúng.
Hãy nhìn cách mà các bạn trẻ Hồng Kông làm
trong năm vừa qua để chống Trung Cộng. Đừng sợ gì cả và cứ làm cho thật bự lên
để bạn bè trên thế giới chú ý, vì như tôi đã nói ở trên, cộng sản KHÔNG DÁM CÔNG
KHAI VI PHẠM NHÂN QUYỀN vào lúc này. Tất cả các con mắt đang nhìn vào Việt Nam.
Hãy nhớ rằng, nếu
không quan tâm đến chính trị, các bạn, cha mẹ các bạn, con cháu các bạn, sẽ mãi
bị cai trị bởi những kẻ ngu dốt hơn các bạn. Muốn thay đổi đất nước thì các bạn
phải thay đổi nhận thức của chính mình trước. Không có gì sai với việc thỉnh
thoảng phê pha tán dóc với anh em, nhưng chúng ta có thể dành nhiều thời gian
hơn để làm những chuyện lớn. Hãy tự giáo dục chính mình về vấn đề chính trị, để
hiểu rằng những học thuyết của Cộng Sản xáo rỗng và vô lý đến mức nào.
Hãy đọc
nhiều tài liệu về lịch sử và nghiên cứu tình hình thế giới để mở rộng tầm nhìn.
Hãy luôn đặt câu hỏi về tất cả mọi thứ mà trường lớp của Cộng Sản đã nhồi nhét
vào đầu bạn. Khi đọc tài liệu trên mạng, đừng để ý đến những comment của đám Dư
Luận Viên (DLV) phục vụ chế độ Cộng Sản, chuyên đi comment trên facebook và
youtube. Họ sẽ nói những câu phủ nhận vô nghĩa, lập luận thiếu logic, rồi tạo
thật nhiều nick ảo để like cho comment đó được lên top.
Đám DLV và đám tuyên
truyền mị dân sẽ chẳng thể nào xóa tội cho Cộng Sản mãi được, và tôi chắc rằng
trong bài viết này bạn sẽ tìm được đầy đủ lý lẽ để bác bỏ tất cả những luận
điệu xáo rỗng nhưng giả bộ là đúng của đám DLV. Cũng đừng tin tuyệt đối vào tôi
hay các tài liệu trên mạng, mà hãy tự đọc, tự so sánh đối chiếu nhiều nguồn
thông tin khác nhau. Hãy dùng cái đầu của bạn để phân tích cái gì đúng cái gì
sai.
Hãy lên mạng nghiên cứu cách tẩy độc cho tuyến tùng (pineal gland) trong
não.
Hãy đi ra ngoài để thấy mặt trời, gặp gỡ những người lớn tuổi đã sống qua
chiến tranh, gặp những người biết sự thật, và nghe câu chuyện của họ, chứ đừng
ru rú trong nhà hay quán cà phê vô bổ nữa.
Tất cả những điều đó sẽ làm cho bạn
thông minh hơn và nhìn vấn đề một cách rõ ràng hơn. Sự thật thì chỉ có một. Mọi thông tin đều có
sẵn trên google, chỉ cần dành thời gian search, đọc, và tìm hiểu. Quan trọng nhất,
đừng ganh ghét lẫn nhau và nghĩ cho cái tôi trẻ con nữa. Hãy biết nghĩ cho dân
tộc, vì những người thừa kế của dân tộc Việt Nam chính là giới trẻ chúng ta.
Chúng ta chơi hết mình, vậy thì chúng ta cũng cần phải làm việc nước hết mình.
Hãy nhớ rằng, lịch sử tôn trọng những người làm chuyện lớn, chứ chẳng ai ghi
nhớ gì khi bạn chết đi nếu bạn sống một cuộc sống tầm thường.
CÁC BẠN MUỐN LÀM
NÔ LỆ VÀ CHẾT VÔ NGHĨA DƯỚI ÁCH CỘNG SẢN, HAY CÁC BẠN MUỐN CỐNG HIẾN HẾT MÌNH
CHO DÂN TỘC VÀ GHI DANH VÀO SỬ SÁCH?
Trong tương lai rất
gần, khi bộ máy nhà nước thay đổi, chúng ta sẽ có nhiều việc phải làm. Tôi tin
những nhà phát minh, nhà sáng chế người Việt sẽ ngưng bán chất xám ra nước
ngoài, và chúng ta sẽ có những công nghệ độc quyền để đưa kinh tế đi lên. Tôi
tin rằng khi không còn bị Cộng Sản kiểm duyệt, nền điện ảnh và âm nhạc Việt Nam
sẽ vươn lên cạnh tranh với Hàn Quốc, Nhật, thậm chỉ là Mĩ.
Quan trọng hơn hết, tôi tin rằng những chính trị gia mới sẽ biết
cách lèo lái con thuyền Việt Nam này tốt hơn, và công bằng hơn.
VỀ ĐỐI NGOẠI, những ai
chưa biết thì xin tìm hiểu thêm về những xung đột giữa phe Mĩ – Tây Âu – Nhật
và phe Trung Quốc – Nga – Bắc Triều Tiên – Iran. Cũng giống như vụ Ukraine hay
những cuộc chiến tại Trung Đông, xung đột nhiều năm nay trên biển Đông của
Trung Cộng với Việt Nam, Nhật, Philippines… cũng là một phần của cuộc chiến lớn
này. Tôi biết rất rõ, chiến tranh và tranh giành quyền lực trên cục diện lớn
chả tốt lành gì, nếu không muốn nói là nguy hiểm, nhưng hiện thời chúng ta quá
yếu, và thế giới thì chia làm hai cực. Nhiều ngư dân và người dân Việt Nam đã
và đang bị Trung Cộng giết, tấn công, sách nhiễu, và Cộng Sản Việt Nam gián
tiếp tiếp tay cho giặc. Chúng ta cần đấu tranh khôn ngoan để vừa thay đổi đất
nước, vừa bảo toàn lãnh thổ, vừa giảm thiệt hại về nhân mạng và tài sản.
Theo tôi dự tính,
trong thời gian đầu sau khi chế độ Cộng Sản bị lật đổ, Việt Nam sẽ phải thương
lượng với Mĩ và các đồng minh của Mĩ để nhận viện trợ về vũ khí hạng nặng. Khi
chúng ta hất cẳng Cộng Sản và ngưng giao du với Trung Cộng, Trung Cộng tấn công
chúng ta là điều đương nhiên. Chúng ta cần phải tìm đồng minh để bảo vệ bờ cõi.
Nhật và Philippines sẽ là những đồng minh gần nhất. Đòn đánh kinh tế dầu mỏ vừa
rồi của Mĩ cho thấy Mĩ và các đồng minh đang rất muốn đánh bại Nga và Iran, và
chắc chắn đích đến tiếp theo sẽ là Trung Cộng.
Khối Tây Âu đang rất mất kiên
nhẫn. Họ và chúng ta có chung kẻ thù Trung Cộng, vì vậy, nếu chúng ta có thể
cho họ thấy chúng ta sẵn sàng hợp tác để tấn công bọn độc tài đó, họ chắc chắn
sẽ giúp chúng ta. Năm sau, khi Obama rời Nhà Trắng, tôi tin tổng thống mới của
Mĩ sẽ có chính sách hỗ trợ quân sự cho đồng minh mạnh hơn. Với vị trí địa lý
của chúng ta và mối thù với Trung Cộng, chúng ta sẽ là một đồng minh cực kì có
lợi cho họ.
Hiểu được vai trò của chúng ta, và biết được điểm yếu của địch, thì
không có gì phải sợ. Vậy phải làm cho cuộc đấu tranh đòi nhân quyền của chúng
ta thật bự, thật to lớn, thì mới thu hút được sự chú ý của quốc tế và thay đổi
thời cuộc trước khi quá muộn.
Cộng Sản cũng có thể
nhìn thấy những điều này, nhưng họ quá hèn nhát và ích kỉ. Để cho Cộng Sản nắm
quyền thì họ sẽ tiếp tục bán từ từ tài nguyên và đất đai cho Trung Cộng, chỉ
mong chúng nó để yên không đánh, mong chúng nó giúp họ giữ cái ghế độc tài, và
như vậy bạn bè thế giới cũng chả muốn giúp chúng ta. Đó là một chính sách nhu
nhược.
Chúng ta sẽ mất nước về tay Trung Cộng, mà bọn nó chả tốn tí sức! Phải
chọn phe mà chơi chứ chẳng thể lơ lửng ở giữa và yếu kém mãi được. Nghỉ chơi
phe Cộng Sản bán nước, nhờ Mĩ và đồng minh viện trợ và giúp đỡ vũ khí hạng nặng
và nhân lực quân sự, rồi hất cẳng Trung Cộng ra khỏi Trường Sa Hoàng Sa (tôi
muốn nhắc mọi người hiểu rõ, hất cẳng chính quyền Trung Cộng, chứ cộng đồng
người Hoa đang sống hay làm việc tại Việt Nam họ không có tội gì cả, họ cũng
chịu nỗi khổ sống dưới chế độ Cộng Sản như chúng ta).
Sau khi cùng bạn bè thế
giới triệt hạ xong nhóm độc tài Trung Cộng – Nga – Bắc Triều Tiên – Iran, chúng
ta có thể ngưng việc phụ thuộc vào họ và tái xây dựng lại đất nước một cách hoàn
thiện.
Nhiều người sẽ lo sợ
việc bị phụ thuộc và bị đồng minh lật lọng. Về việc thương lượng với đồng minh
quốc tế, quan trọng là cần khôn khéo khi đặt điều kiện với họ sao cho có lợi
cho cả đôi bên và giữ được hoàn toàn quyền tự do lãnh thổ. Điều tôi chắc chắn
là chúng ta có thể tin phe Mĩ – Tây Âu hơn là tin vào phe độc tài độc đảng của
Trung Cộng – Nga.
Việc Trung Cộng gian manh, lừa đảo, và luôn tìm cách nô lệ
hóa người Việt đã có từ ngàn xưa, từ thời phong kiến, người Việt, dù là Cộng Sản
hay chống Cộng, hiểu rõ điều này hơn ai hết. Tuy nhiên, trong trường hợp xấu
nhất, nếu ta chọn phe Mĩ – Tây Âu – Nhất làm đồng minh và sau khi đánh bại được
Trung Cộng họ trở nên lật lọng, chúng ta sẽ tiếp tục đấu với họ để giữ gìn lãnh
thổ.
Trong cuộc chiến với Trung Cộng thì lòng dân đã thống nhất, sức mạnh của
dân tộc Việt Nam được khôi phục, nên không phải sợ. Nó cũng giống như ngày xưa,
những người thành lập nước Mĩ thỏa thuận với Pháp để dành độc lập từ đế quốc
Anh vậy. Hãy học xem nước Mĩ đã đấu tranh dành độc lập và bảo toàn lãnh thổ như
thế nào. Và chắc chắn người Việt có thể làm tốt hơn thế.
Tôi tin những chính
trị gia và nhà ngoại giao của chính quyền mới sẽ không vì quyền lợi cá nhân như
những gì Cộng Sản đã làm, mà sẽ đặt quyền lợi của dân tộc lên trên hết, một
cách khôn ngoan. Hãy nhìn người Nhật và học cách họ tái xây dựng đất nước, bất
chấp 2 trái bom nguyên tử, bất chấp nghèo khó về tài nguyên và bất chấp thiên
tai.
VỀ ĐỐI NỘI, chúng ta
cần chấn chỉnh lại rất nhiều thứ. Đầu tiên là cho người dân có quyền tự do ngôn
luận, tự do báo chí và tự do sở hữu súng. Khi có tự do báo chí, những thông tin
về chính trị sẽ được lan truyền và người dân sẽ quan tâm nhiều hơn đến chính
trị. Cần phải đưa truyền thông về đúng mục đích của nó: là giáo dục người dân
những điều bổ ích, và dẹp những thứ mị dân qua một bên.
Những kênh truyền thông
tự do sẽ mọc lên như nấm sau cơn mưa dài.
Bản chất của người Việt rất thông
minh, và khi họ không còn bị tẩy não, tôi tin rằng họ sẽ có những đóng góp to
lớn cho nước nhà.
Về đảng phái chính trị, hãy để tự do đa đảng. Đảng nào giỏi
thì sẽ tự khắc được lòng dần, được bầu một cách công khai, không làm tốt thì sẽ
phải nhường ghế cho đảng khác lên làm việc nước.
Việc cho phép dân sở hữu súng
là tiền đề quan trọng cho việc ngăn chặn bất kì một đảng độc tài nào, vì khi đó
quyền lực thực sự nằm trong tay người dân. Khi lòng dân thống nhất, có chung kẻ
thù là Trung Cộng, thì cũng không cần lo lắng về việc chia rẽ nội bộ và đánh
nhau vớ vẩn giữa các đảng.
Về cơ cấu nhà nước mới, tôi yêu cầu tam quyền phân
lập. Sẽ phải thay đổi rất nhiều các văn bản và bộ luật, cũng không thể bắt
chước nước Mĩ hay ai khác vì họ có nhiều bất cập và khác biệt với chung ta về
văn hóa, và vấn đề này phức tạp nên xin bàn sau khi chúng ta lật đổ Cộng Sản.
Trong thời gian đầu, rất cần một chính quyền mạnh để có thể khắc phục những
tình hình tệ hại của đất nước.
Tôi xin liệt kê một số thứ tôi nghĩ là quan
trọng nhất. Về giáo dục, cần phải dạy cho con em biết cách nghĩ, chứ không bắt
họ học thuộc. Y tế cần phải gần với thiên nhiên hơn, khuyến khích người dân lấy
đồ ăn làm thuốc, khuyến khích ăn chay, tập trung nghiên cứu cách sử dụng của
các cây thuốc thức thần một cách khoa học, và nghiên cứu về việc phát triển
tuyến tùng trong não.
Cần phải cho phép tự do tôn giáo. Đồng thời, cần chiêu mộ
các nhân tài người Việt lưu vong khắp nơi trên thế giới về xây dựng đất nước,
đặc biệt là những nhà khoa học, ví dụ như những người đang làm tại NASA. Sau
khi mọi chuyện đâu vào đấy, Trung Cộng không còn khả năng tấn công chúng ta,
thì chính quyền cần giảm kiểm soát mọi thứ lại và để cho người Việt tự do phát
triển.
Tôi là người theo chủ nghĩa tự do (libertarianism), và tôi tin rằng đích
đến trước mắt của dân tộc Việt phải là như vậy.
Thật sự, tôi biết bài
viết này chưa đi sâu vào chi tiết từng vấn đề, văn phong cũng phi hàn lâm.
Nhưng tôi nghĩ việc ra mắt bài nhạc này là một dịp tốt để có thể thu hút nhiều
người, và tôi muốn trình bày việc nước ở đây một cách tóm gọn nhất, mong rằng
càng nhiều người trẻ tuổi đọc được càng tốt.
Tôi tin những điều tôi nói là những
kiến thức cơ bản mà một thanh niên Việt Nam cần có lúc này để có thể xây dựng
đất nước. Các bạn, dù có non nớt đến cỡ nào, thì quan trọng là dám nghĩ, dám
làm, dám có ước mơ và dám lên tiếng. KHÔNG AI CÓ QUYỀN KẾT TỘI MỘT NGƯỜI VÌ HỌ
NÓI LÊN SUY NGHĨ CỦA HỌ. Chúng ta có quyền tự do ngôn luận không phải là để nói
về thời tiết và những chuyện bình thường. Quyền đó là để bảo vệ những lời nói
gây tranh cãi.
—
Đây không phải là lễ trao giải thanh niên có bi cứng nhất năm hay
gì, nhưng có đôi lời cuối cùng, tôi muốn gửi đến mọi người.
Xin cảm ơn người bác
của tôi, một mục sư, đã luôn là người an ủi và nuôi dưỡng ý chí của tôi.
Xin cảm ơn cô giáo dạy
văn hồi cấp 2 của tôi, vì cô đã luôn ủng hộ và cho tôi những lời khuyên tốt.
Đặc biệt, xin cảm ơn
tất cả fan và những anh em gần xa, đã luôn tin vào tôi và hướng tôi đến cái
tốt. Nếu các bạn hiểu tôi, các bạn sẽ hiểu bài nhạc DMCS này không quan trọng
lắm đâu, nó sẽ tự mọc chân và đi con đường của riêng nó. Cái quan trọng chính
là bài viết này. Tôi cần các bạn copy nó MỘT CÁCH ĐẦY ĐỦ về microsoft word, IN
NÓ RA NHIỀU BẢN, và đi phân phát nhiều nơi cho nhiều bạn bè người thân cùng
đọc. Các bạn, anh chị, cô chú làm nghề báo chí, nếu có lương tâm nghề nghiệp và
quan tâm đến vận mệnh đất nước, hãy giúp tôi lan truyền bài viết này để thức
tỉnh giới trẻ.
Xin cảm ơn giáo sư
French, giáo sư Huston, giáo sư Schmidt, giáo sư Eisenberg, luật sư Morgan,
những người đã dạy tôi những môn chính trị, lịch sử, xã hội, nhân văn, luật…
tại trường Oklahoma State University, và mở mang đầu óc của tôi.
Xin cảm ơn 1 người anh lớn, đã luôn đứng từ xa dõi theo và mong
cho tôi những điều tốt đẹp.
Xin cảm ơn VietDragon
và bài hát Dear Vietnam của anh. Mong anh tu hành vui vẻ và hẹn ngày nào đó
chúng ta sẽ lại gặp nhau.
Xin cảm ơn những cô người yêu cũ của tôi, những người tôi từng hết
mực yêu thương, vì họ đã dạy cho tôi nhiều bài học về tình yêu và cuộc sống.
Xin cảm ơn nhạc rap và
những rapper thực thụ, đã luôn là cái gương cho tôi noi theo. Tôi từng cảm thấy
mình quá đường phố và lất cất, người đầy hình xăm, nên không ai coi trọng tới
tiếng nói của mình, cho tới khi tôi hiểu được sức mạnh thực sự của nhạc rap.
Nếu người da đen dùng nhạc rap để đòi quyền bình đẳng chủng tộc, thì tôi xin
mượn nhạc rap của các bạn để đấu tranh phi bạo lực đòi nhân quyền cho dân tộc
Việt Nam.
Tôi mong sẽ có duyên được cùng làm việc với Nas, Common, Lupe Fiasco,
Kanye West và Jay-Z.
Xin cảm ơn những nhà
đấu tranh nhân quyền trên khắp thế giới, đã không ngại hi sinh lợi ích cá nhân
để đòi lại tự do và thức tỉnh con người. Tôi rất nể Joshua Wong, tuổi trẻ tài
cao.
Xin cảm ơn những người
bạn vô hình xa lạ. Tôi không biết các bạn là ai, từ đâu đến, nhưng tôi đã không
thể làm chuyện này mà không có sự giúp sức từ xa của các bạn.
Cha mẹ tôi đã nói
trước rằng họ sẽ không còn coi tôi là con, và tôi sẽ tự cắt đứt mọi liên hệ với
gia đình, nếu như tôi tiếp tục làm chính trị. Em trai tôi còn bé, không hiểu
chuyện, nên hổ thẹn vì tôi. Người yêu tôi, một người đã gắn bó với tôi 6 năm,
và gia đình của cô ta, cũng đã chối bỏ tôi. Nhiều bạn bè anh em thân thiết đã
quay lưng với tôi. Tôi có nguy cơ bị kiện bởi hãng thu âm Làng Văn ngay tại đất
Mĩ vì vi phạm hợp đồng. Chính quyền Cộng Sản Việt Nam và những người bảo vệ chế
độ sẽ tìm đủ mọi cách để gán cho tôi tội danh phản quốc và săn lùng làm hại tôi.
Tôi đã tự lưu đày bản thân mình khi làm điều này.
Tôi cũng chẳng phải là
bồng bột, bộc phát mà làm. Nếu các bạn nghe lại những bài nhạc cũ của tôi như
Phố Cũ, Sài Gòn Đẹp Lắm, Những Đêm Dài Bất Tận, Làm Chủ Thế Giới, Xã Hội Thời
Tàn, Rơi Tự Do, Tội Lỗi, Đi Bụi, Làm Việc Nước (một vở kịch dàn dựng công phu)…
thì các bạn biết tôi đã nung nấu và chuẩn bị tâm lý cho điều này từ nhiều năm
trước, từ khi tôi còn đang tập tành rap, đợi đến thời điểm chín muồi để lên kế
hoạch tỉ mỉ và thực hiện nó.
Tại sao tôi sẵn sàng
hi sinh tất cả? Vì tôi yêu dân tộc Việt Nam, yêu nhạc rap, tin vào sự thật, tin
vào cái tốt, và tin vào khả năng của chính mình. Tôi biết chắc một ngày nào đó
không xa dân tộc Việt Nam sẽ sánh ngang với các dân tộc khác trên thế giới về
mọi mặt. Có thể tất cả những điều này, vào lúc này, chỉ là điên rồ với một số
người, đặc biệt là những người bị bọn DLV của nhà nước tẩy não quá kĩ, nhưng
tôi tự hào khi tôi dám nói lên suy nghĩ của mình như một người tự do thật sự.
Tôi tin vào Chúa và
Phật, và mong những đấng tối cao đó sẽ ban phước cho dân tộc Việt Nam.
Tạm biệt các bạn, tôi
tiếp tục lên đường đi bụi và tìm đường cứu nước đây. Chúng ta sẽ sớm gặp lại.
Cần liên lạc với tôi, xin gửi email đến sonnguyenakanah@gmail.com
Xin cảm ơn,
"Nỗi lòng của Nah, một rapper Việt Nam"
Nah
http://www.triethocduongpho.com/2015/01/13/thu-gui-dang-cong-san-va-tat-ca-nguoi-viet-tu-nah-rapper/
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment