Friday, August 24, 2012

TÀU CHÌM, CHUỘT CHẠY?


 

TÀU CHÌM, CHUỘT CHẠY?
 
LÃO MÓC
 
Cũng giống như sức nóng của cuộc Cách Mạng Hoa Lài ở Tunisia làm lộ mặt những con tắc kè “phản kháng vờ, phản tỉnh cuội”; tiếng súng của anh kỹ sư nông dân Đoàn Văn Vươn đã phá vỡ bức tường “sợ chính quyền”,”sợ quyền lực” khiến lãnh đạo đảng CSVN lộ rõ bộ mặt tham nhũng đã đến thời kỳ cuối qua cách nhanh chóng giải quyết vụ án Tiên Lãng của Thủ Tướng VC Nguyễn Tấn Dũng và, ngay sau đó Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng lại phải tức tốc họp Đại Hội Đảng.
 
Cũng như những cái gọi là Đại Hội Đảng trước kia, mấy ông “trí thức” ở trong nước như ông luật sư Trần Lâm lại khua môi múa mỏ là “Việt Nam phải thay đổi! Thời gian không chờ đợi”.
 
Nhưng khi đọc cái đề nghị của ông ta:
 
“Ai sẽ là những người tham dự các Hội nghị bàn tròn? Tất nhiên một bên là những người đang cầm quyền, chấp nhận Đa nguyên, Đa đảng, một lòng vì sự sống còn của đất nước. Một bên là những người của dân, họ là những người trước đây hay hiện nay vẫn mang danh cộng sản, kết hợp với họ là những người tiêu biểu của các lão thành, các người trong giới tinh hoa trong nước, ngoài nước. Tóm lại, họ có thể là những người “Cọng Sản Tử Tế”, những người Cộng Sản phản tỉnh, những nhân sĩ không đảng phái có kinh nghiệm. Họ có thể vẫn còn khác nhau nhưng cùng một ý nghĩ: "Thay đổi hay là chết!”
 
thì người ta thấy ngay ông “ngụy trí thức” Trần Lâm chỉ nhai lại là cái gọi là “Tiểu Diên Hồng: Bàn Tròn Ba Bên” mà mấy năm trước đây ông Hoàng Minh Chính đã đem ra “nhử” mấy ông trí thức ở hải ngoại và đã bị chúng tôi vạch rõ đây là âm mưu đem người Việt tỵ nạn hải ngoại nộp mạng cho nhà cầm quyền CSVN!
 
Trong khi ông “ngụy trí thức” Trần Lâm tiếp tục bưng bỡ đảng, tìm cách cứu nguy đảng thì người ta lại thấy một ông tự xưng là “đảng viên cộng sản” là ông Kami Ajinomoto, người viết blog trên đài RFA (Á Châu Tự Do) viết bài bố cáo cùng thiên hạ là ông ta “đã bỏ đảng chạy lấy người từ 10 năm trước!”
 
Phải nói đây là chuyện khó tin nhưng có thật! Bởi vì, năm ngoái, ông người Nhật gốc Việt Kami Ajimoto này đã bị một người trong nước là ông Đinh Tấn Lực tố cáo là “một Phạm Xuân Ẩn trên mạng”.
 
Trong bài “Chuyện sau này mới kể”, blogger Đinh Tấn Lực kết luận bằng câu: "Không lý nào BBT blog RFA không rõ là bộ chính trị ta đã từng điều một Phạm Xuân Ẩn nhiều năm nằm tiêu lòn trong lòng địch khi xưa”. 
 
Nhưng Phạm Xuân Ẩn là ai mà ông Đinh Tấn Lực đề cập đến khi viết về chuyện “quảng cáo viên hãng bột ngọt Nhật Bản” Kami Ajinomoto viết trong blog của đài RFA bài viết về ngày 30 tháng 4 lần thứ 36 với giọng điệu xấc xược chê bai người Việt tỵ nạn cộng sản tại ngoại với mục đích gây tranh cãi vô ích?
 
Theo nhà văn Nguyễn Việt Nữ, trong tiểu luận “Dương Thu Hương và con hùm ngủ” thì Phạm Xuân Ẩn là cựu nhân viên tuần báo Time theo lời ông ta xác nhận qua cuộc phỏng vấn của Morley Safer, phóng viên đài truyền hình CBS. Tờ tuần báo Newsweek ngày 19 tháng 3 năm 1992 có đăng lại cuộc phỏng vấn này.
Theo bài viết trên tờ Newsweek, năm 1992, Phạm Xuân Ẩn 62 tuổi, nhìn nhận đã làm gián điệp cho bộ đội cụ Hồ từ năm 1950, làm phóng viên nhiều năm cho hãng thông tấn Reuter và cuối cùng là cộng tác viên cho tờ Time trong suốt 10 năm từ 1965 cho tới ngày chiến thắng 1975.
 
Trong nguyệt san The National Geographic, số tháng 11 năm 1989, phụ tá chủ bút, Peter T. White có gặp Phạm Xuân Ẩn đang sống tại một dinh thự đồ sộ ở Sàigòn đang nuôi chó Đức và kiếm được lắm tiền với “nghề” này. Ông ta nói với ký giả này rằng ông ta đã về hưu. Nhưng Peter White viết là Ẩn còn được giao cho nhiệm vụ theo dõi báo chí ngoại quốc.
Điều này giải thích vì sao trong cuộc chiến Việt Nam Cộng Hoà đã thua về mặt uy tín đối với thế giới.
 
Đại Tá tình báo VC Phạm Xuân Ẩn, cộng sự viên của tờ Time trong suốt “10 năm chống Mỹ cứu nước”, mặc thường phục, ung dung sống giữa  giới truyền thông Tây phương giữa thủ đô Sàigòn mà “bật mí” những bí mật của Chính phủ VNCH về cho Lê Duẫn, Lê Đức Thọ… ở Bộ Chính Trị VC, những bí mật hành quân của Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH về cho Võ Nguyên Giáp, Văn Tiến Dũng… ở Hà Nội. Thảo nào miền Nam đã không bị bức tử.
*
Trong bài viết “Chuyện sau này mới kể”, blogger Đinh Tấn Lực viết về “quảng cáo viên hãng bột ngọt” Kami có blog trên đài Á Châu Tự Do (mà đài này lại bảo đó chỉ là ý kiến riêng của “quảng cáo viên hãng bột ngọt”, chứ không phải quan điểm của đài) như sau:
 
“… Nếu không đồng điệu thì chẳng ai phí sức khuyên “phe ta” đừng “giận quá mất khôn” mà tần ngần đứng đó sau 36 năm cực đoan ôm lấy “con số không tròn trĩnh”.
Nếu chẳng tương lân/ tương cầu thì chẳng ai toi công phân tích khuyết điểm của “phe ta” ở hải ngoại là “những kẻ ít học” và “do hiểu biết chính trị chưa đủ”; trong lúc thành tích của “bọn nó” chỉ cần 15 năm là cướp xong chính quyền, thêm 20 năm nữa là đạp nát đường mòn dọc biên để đốt cháy Trường Sơn mà dứt điểm quân đội miền Nam, và liên tục hoàn thành biết bao “kỳ tích phi thường” đến trời long đất lở trên toàn quốc suốt 36 năm sau đó…”
 
Và đưa ra câu hỏi:
 
“Không lý nào Ban Biên Tập blog RFA không rõ là bộ chính trị ta đã từng điều một Phạm Xuân Ẩn nhiều năm tiêu lòn trong lòng địch khi xưa?”
 
Chắc chắn người trách nhiệm chương trình của đài Á Châu Tự Do sẽ không thể trả lời câu hỏi của blogger Đinh Tấn Lực.
 
Và cả những người trách nhiệm đài VOA, và trang mạng Việt ngữ đài BBC cũng không thể trả lời câu hỏi của blogger Đinh Tấn Lực.
 
Bởi chính họ biết rõ “những Phạm Xuân Ẩn” của thời chiến tranh Việt Nam nay lại nằm chình ình trên các trang mạng của họ với cái khiên che chắn: “Đây chỉ là ý kiến cá nhân của blog…, chứ không phải là quan điểm của đài (BBC, RFA, VOA) chúng tôi”.
 
Có phải chăng đây là cái cách diễn biến hòa bình - cũng giống như khi xưa chương trình Việt ngữ của đài BBC trước tháng 4 năm 1975, đã góp phần loan tin VC đã “tiến chiếm” các tỉnh thành của miền Nam, trong khi “bộ đội của Bác Hồ” còn đang “mắc võng trên rừng Trường Sơn”?
*
Sức nóng của cuộc Cách Mạng Hoa Lài từ Tunisia lan toả đã khiến những con tắc kè “phản kháng giả, phải tỉnh vờ” đã phải lộ mặt.
 
Phải chăng sức nóng của tiếng súng nả vào chế độ của cựu bộ đội Đoàn Văn Vươn, lời ca ca tụng hy vọng đã vương lên của nhạc sĩ Việt Khang đã khiến những con chuột đang tìm mọi cách chạy khỏi chiếc tàu sắp chìm là đảng CSVN?
 
Nếu không là vậy thì tại sao “ông Phạm Xuân Ẩn trên mạng” là Kami Ajinomoto, người viết blog trên đài Á Châu Tự Do - như blogger Đinh Xuân Lực trong nước tố cáo, lại viết bài “khoe” là mình đã bỏ đảng chạy lấy người từ 10 năm trước và đã “tự bạch” như sau:
 
“… May mắn cho tôi vì đã biết trước cái tất yếu sẽ xảy ra như ngày hôm nay và đã biết nhanh chân rời khỏi chuyến xe bão táp này…
 
“Tôi không phải là người lạc quan tếu, từ trước đến nay tôi vẫn không tin đảng CSVN sẽ sụp đổ bất cứ lý do gì về kinh tế hay xã hội. Nhưng đây là, mâu thuẫn nội bộ trong đảng CSVN, giữa đảng CSVN và nhân dân đã ở mức quá sâu sắc, mà chính họ thừa nhận là “Thực trạng suy thoái trong đảng đã năng lắm rồi, như căn bệnh ung thư.” Vậy có lẽ đã bắt đầu đến lúc chúng ta có thể đếm lùi giờ tận thế của họ - đảng CSVN, vì bây giờ họ muốn hối cải cũng đã quá muộn.”
 
Chiếc tàu cộng sản đang chìm! Phải chăng những con chuột đang cố liếm láp chút thức ăn thừa để thoát thân, trước khi quá muộn?!
 
LÃO MÓC

__._,_.___

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-10/11/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link