Trại
dân oan
Đảng
Cộng Sản Việt Nam đang tan rã (P.2: Mâu thuẩn trong cơ cấu)
Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2013-10-25
2013-10-25
- In trang
này
- Chia sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Dân oan từ nhiều tỉnh thành trong một lần tập trung ở vườn hoa Mai
Xuân Thưởng, Hà Nội đòi nhà nước giải quyết các bất công về đất đai, ảnh chụp
trước đây.
File photo
Có những trại giam do chính
quyền độc tài nghĩ ra để giam giữ tù nhân chính trị. Có những trại giam dùng để
thủ tiêu người Do Thái trong chế độ Đức quốc xã, nhưng cũng có những nơi mà
người cùng khổ vì bị bóc lột, áp bức đã tự tập trung kéo tới tá túc trong thời
gian tranh đấu cho sự sống còn của họ trong một loại trại chưa từng có trong lịch
sử loài người “Trại dân oan”.
Vườn hoa Mai Xuân Thưởng Hà Nội từ nhiều năm nay đã trở thành
quen thuộc với hàng ngàn dân oan từ khắp nơi trên đất nước đổ về tạm trú thân
trong lúc mang đơn gõ cửa các cơ quan tiếp dân của chính phủ với niềm tin là sẽ
được giải quyết những vấn đề mà địa phương áp bức.
Các tỉnh phía bắc như Quảng
Ninh, Thái Bình, Thanh Hóa, Hòa Bình, Sơn La, Bắc Giang, Điện Biên, Quảng Bình,
Ninh Bình, Tuyên Quang… các tỉnh miền Trung và cao nguyên như Ninh Thuận, Gia
Lai, Đắc Lắc, Dak Nông, Đồng Nai, Bình Phước rồi miền Nam như Tiền Giang, An
Giang, Bạc Liêu, Cà Mau…hầu như không còn chỗ nào mà người dân oan không biết
tới Mai Xuân Thưởng, cái tên trở thành nhà, thành một loại trại dân oan không
song sắt cho những mảnh đời oan khuất này.
Quốc hội họp: niềm hy
vọng mỗi năm
Chính quyền biết rõ từng con người tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng
vì người tới và đi trong gần 15 năm qua cũng bấy nhiêu khuôn mặt. Có khi
họ tập trung vài chục, lúc cao điểm tới gần trăm, nhất là vào những ngày khai
mạc Quốc Hội số người về đây đông hơn hẳn. Niềm tin vào đại biểu Quốc hội sẽ
chú ý tới họ khiến một số rất lớn bỏ hết công ăn việc làm để khăn gói về Hà Nội
kêu oan nhưng kết quả nhiều năm qua cho thấy chưa một đại biểu quốc hội nào lên
tiếng chính thức tại diễn đàn về sự có mặt không đúng lúc của những con người
dân không ra dân, phạm nhân không ra phạm nhân, ăn mày hay công nhân vệ sinh
cũng không phải nốt.
Cuộc sống ở đây quá vất vả, người ta thì khác nhưng mấy người
dân oan này thì khổ dữ lắm không có gì để mà sống, ăn rau không.
-Chị Hương
Họ không phải là dân vì nhiều người đã mất hộ khẩu, mất nhà cửa
và mất cả đất đai. Họ không phạm bất cứ một tội gì để chính quyền xem họ là
phạm nhân nhưng công an muốn săn đuổi, quát nạt hay cưỡng chế, đánh đập lúc nào
cũng được. Họ không phải là công nhân vệ sinh nhưng người ta thấy không ít
người thường xuyên nhặt nhạnh rác thải chung quanh vườn hoa để tạm sống trong
khi ở quê nhà họ chưa bao giờ làm công việc này.
Họ đến Hà Nội, tự chấp nhận vào Trại dân oan vì không còn nơi
nào khác họ có thể sống để theo đuổi việc khiếu kiện. Đất đai là nguyên nhân
chính, trong đó có người đã theo đuổi gần hai mươi năm và cho biết họ sẽ theo
tới chết.
Chị Hương người An Giang cho biết:
“Cuộc sống ở đây quá vất vả, người ta thì khác nhưng mấy người
dân oan này thì khổ dữ lắm không có gì để mà sống, ăn rau không chưa từng thấy.
Dân oan này khổ quá rồi, sáng rau muống chiều rau muống!
Bởi vậy. Bây giờ cũng liều rồi. Bây giờ ai cũng khổ hết nằm vất
vơ vất vưởng ngoài công viên. Nằm đó lang thang đó. Ăn uống thì rau muống chấm
nước tương. Hùn nhau mua gạo về nấu. Tiền xe thì phải lo tiền đi tiền về.
Đất đai, tín ngưỡng
Căn cước của công dân Trại dân oan là những tờ giấy được dán lại
thành khổ lớn trên ấy viết đủ thứ yêu cầu giải quyết đất đai bị trưng thu. Khi
mệt họ bày những tấm giấy ấy bên vệ đường như đang bán hàng rong mà sản phẩm họ
bày ra toàn những thứ đau lòng, rát ruột.
Hàng trăm người dân Hưng Yên tập trung biểu tình trước trụ sở
Quốc Hội ở Hà Nội hôm 27-4-2011, phản đối chính quyền trưng thu đất đai xây
dựng khu đô thị Ecopark.
Ngoài đất đai, việc bị bạc đãi, sách nhiễu vì niềm tin tôn giáo
cũng làm cho hàng trăm người dân tộc thiểu số của các tỉnh miền Bắc và Tây
nguyên kéo về Trại dân oan để góp thêm vào đó những tiếng kêu cứu giữa lòng thủ
đô Hà Nội.
Trong vài ngày qua hơn 100 người H’Mông tập trung về đây. Anh
Sự,
Một dân oan từ Bắc Kạn cho biết:
“Tại vì chính quyền đến đàn áp bà con, đánh đập bà con tàn nhẫn
quá. Không cho bà con đổi mới là theo phong tục mới không cho bà con chúng tôi
có chỗ để ở nên bà con mới xuống đây kêu oan. Hiện tại thì có 108 người của bốn
tỉnh về đây.”
Bà Lê Hiền Đức, người gần gũi với dân oan Tây nguyên kể:
“Dân oan ở tỉnh Dak nông hiện nay họ không còn tiền để đi ra
nữa. Đất mất, tiền mất, nhà bị đốt. Người ta gọi là ba sạch: phá sạch, đốt sạch
và những người nào ra ngăn cản thì bắt sạch! Bây giờ dân khổ quá rồi mà là dân
tộc thiểu số M’ Nông.”
Chính quyền đối phó với Trại dân oan bằng nhiều cách. Bao vây
bắt bớ nhưng do không thể kết tội nên khi được thả họ lại quay về trại. Rào
chắn dày dặc chung quanh Mai Xuân Thưởng cũng không ngăn cản được những con
người đã vào bước đường cùng: họ kéo nhau sang một trại dân oan khác có tên:
vườn hoa Lý Tự Trọng.
Họ thường xuyên bị xua đuổi, nhất là những dịp lễ lạc.
Nhiều
nhất là bị bốc lên xe chở về quê nếu gần Hà Nội, nếu xa thì bị chở sang trại
Đồng Dầu, Dục Tú, Đông Anh.
Trong khi tìm giải pháp mới để giải tán cư dân của Trại dân oan
này, chính quyền đành phải chọn hạ sách: cắt nước. Giải pháp cắt nước không cho
họ uống là cách chính quyền thực hiện hồi gần đây nhất, chị Ma Thị Hường, từ
Cao Bằng cùng với 108 người bốn tỉnh phía Bắc khác cho biết:
“Em đòi hỏi quyền tự do tín ngưỡng thờ Đức Chúa Trời nhưng bọn
em không có đạo bởi vì người ta cho là thay đổi như thế là không có nguồn gốc,
làm như thế là phản động nên người ta không cho.
Về vườn hoa này được 7 ngày rồi ở đây ăn uống rất là khổ sở.
Người ta thấy dân oan đi đông như vậy nên người ta còn cắt cả nước, không cho
uống nước rất là khát nước. Thậm chí ngày hôm kia bà con nhịn nước cả ngày.”
Sống lang thang, chết
âm thầm
Chúng tôi nói cho ngay nằm bờ nằm bụi, chị em hùn nhau chỉ có 10
ngàn cũng xong. Nấu cơm luộc rau chấm nước mắm hay nước tương. Cuộc sống tụi
tôi rất là khổ.Tuy nhiên cũng được bà con ở Hà Nội người ta âm thầm giúp đỡ.
-Trần Thị Ngọc Anh
Có sống thì có chết, trại tập trung nào trên khắp thế giới cũng
thế. Cụ Hà Thị Nhung, sinh năm 1937, cư ngụ tại thôn 6 xã Xuân Thành, huyện Thọ
Xuân, tỉnh Thanh Hóa khiếu kiện đất đai đã nhiều năm khi giành giật một tấm biểu
ngữ với công an đã ngã ra chết. Bà là nhân khẩu bị gạch sổ đầu tiên của Trại
dân oan Lý Tự Trọng.
Những ngày lễ tết thì sao? Khó thể tưởng tượng được rằng những
con người khốn khổ này lại chấp nhận “ăn” Tết trong cảnh màn trời chiếu đất như
vậy. Họ ngồi co ro trong giá rét của những ngày cuối đông trên chiếc ghế công
viên nhìn dân Hà Nội ăn Tết. Hình ảnh của họ đã ám ảnh rất nhiều cư dân thủ đô
và không ít người đã nhường cơm xẻ áo cho những người tù không có số này.
Dân oan, họ tội gì?
Họ chẳng khác mấy với tù nhân tuy nhiên người tù nào cũng được
thăm nuôi trong khi đó công dân của Trại dân oan lại không có cái quyền này.
Người tốt bụng Hà Nội phải đợi đến nửa đêm khi công an không còn quanh quẩn mới
dám thăm nuôi những người mà họ không quen biết.
Chị Trần Thị Ngọc Anh, người dân oan có căn cước khiếu kiện gần
hai mươi năm kể lại:
“Chúng tôi nói cho ngay nằm bờ nằm bụi, chị em hùn nhau chỉ có
10 ngàn cũng xong. Nấu cơm luộc rau chấm nước mắm hay nước tương. Cuộc sống tụi
tôi rất là khổ.Tuy nhiên cũng được bà con ở Hà Nội người ta âm thầm giúp đỡ cho
một gói mì tôm hay là âm thầm nửa đêm vì người ta không dám cho, tối 12 giờ
người ta cho mỗi người một gói xôi, một cái bánh để sáng ăn lót dạ, từ chỗ đó
tụi tôi lay lắt sống qua ngày.”
Không bị còng tay, không phòng giam và không người quản giáo,
tuy nhiên họ không khác gì một tù nhân thứ thiệt vì ngồi trong công viên không
biết đi đâu, nhìn ra bên ngoài chỉ để mơ ước nguyện vọng của mình được nhìn
tới. Bao nhiêu năm kêu đòi công lý, ban đầu ước mơ được Thủ tướng xem xét: thất
vọng, lại ước mơ đến Quốc hội, lại tiếp tục thất vọng. Mơ ước quay về quê với
một lắng nghe tối thiểu không còn nữa trong tâm trạng chán chường, tuyệt vọng
của những con người khốn khổ này.
Rất nhiều người lặng lẽ ngồi bên lề đường nhìn những con người
như mình sinh hoạt bình thường với gia đình mà không khỏi cay đắng khi tự hỏi:
họ có tội gì với nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam?
Thiên Đường Nói Dối
09/07/2014
Minh Văn
Thiên
Đường Nói Dối [ 12:45 ] Hide
Player | Play in Popup | Download
Trong giao tiếp, nói dối một
chút sẽ làm cho câu chuyện của bạn trở nên thi vị. Nhưng nếu trở thành thói
quen, thì đó thực sự là một thảm họa. Hẳn ai cũng hiểu được điều này, vì người
ta không thể sống trong mê cung lừa dối. Khi mà mọi thứ bị mất phương hướng,
chúng ta sẽ không phân biệt được thế nào là đúng sai. Cho nên cần phải có sự
hiện hữu của chân lý và sự thật. Niềm tin là nền tảng vững chắc cho mọi mối
quan hệ xã hội. Con người không thể xây dựng các giá trị nhân bản dựa trên sự
dối trá.
Thế
giới có một ngày gọi là “Cá tháng tư”, nhằm vào 1 tháng 4 hằng năm. Hay còn gọi
là ngày nói dối, với ý nghĩa đây là ngày hội vui vẻ, tinh nghịch cho những
người có tính hài hước. Trong ngày này người ta tung nhiều tin đồn không đúng
sự thật, nhằm tạo niềm vui hoặc trêu chọc ai đó. Họ được phép làm điều này
trong cả ngày 1 tháng 4, bước sang ngày khác thì mọi sự trở lại bình thường.
Nói
dối là rất kinh khủng, bởi nó khiến người ta phải quay cuồng trong giả tạo. Tất
cả mọi thứ sẽ bị rối tung rối mù, xã hội đảo lộn hết cả. Cho nên cả năm chỉ có
một ngày nói dối là đã quá sức chịu đựng rồi. Một số nước còn quy định chỉ nói
dối trong nửa ngày mà thôi (tức là đến 12 giờ trưa ngày 1 tháng 4 thì kết
thúc), như các nước: Anh, Canada, New Zealand…; Sở dĩ như vậy vì người dân
những nước này bản tính nghiêm túc, thích tôn trọng sự thật.
Chuyện thế giới là vậy, một năm có một ngày nói dối. Ấy nhưng người Việt
Nam có hẳn 365 ngày nói dối trong một năm, cứ liên tục như vậy đã 85 năm rồi.
Thật là kinh khủng và ngoài sức tưởng tượng, nhưng đó là sự thật chứ không hề
bịa đặt chút nào. Vì tôi viết bài này không nhằm vào ngày cá tháng tư. Sở dĩ
nói là 85 năm, vì kể từ khi đảng Cộng sản ra đời. Từ đó, người dân Việt Nam
không còn biết đến khái niệm nói thật là gì cả.
Tại sao lại như vậy? Nguyên do là tại cái “Chủ nghĩa Cộng sản” hoang
tưởng.
Đây là một học thuyết ngược đời, không thể áp dụng trên thực tế. Nhưng
người ta lại bắt toàn dân phải nghe theo. Không ai dám phản đối, vì nếu làm như
vậy thì sẽ bị ngồi tù hoặc giết hại. Thành ra người dân thấy sai mà không phản
đối, biết là phi lý nhưng không dám nói. Sự thật thì phải che dấu, nhưng lại
toàn nói những điều trái với lòng mình mà thôi. Lâu dần họ trở thành những
người nói dối xuất sắc nhất thế giới. Luôn có một cái máy chém treo lơ lửng
trên đầu, ai nói thật thì bị nó chém chết. Do vậy mà người ta phải vận dụng hết
trí thông minh để phục vụ cho việc nói dối. Rồi rèn luyện đến mức trở thành kỹ
năng và phản xạ tự nhiên.
Cái sự nói dối này không chỉ ở người dân, mà toàn xã hội như vậy cả. Bộ
máy cầm quyền là những người đi tiên phong. Họ nói dối như cái máy, không cần
phải biết ngượng, vì xung quanh ai cũng thế. Chỉ cần trích dẫn câu khẩu hiệu
của đảng là rõ ngay: “Nhà nước của dân, do dân vì dân, tất cả quyền lực thuộc
về nhân dân”. Họ có nói dối hay không, và đến mức nào?
Điều này dân tộc Việt
Nam và thế giới đều biết cả rồi. Người dân thấm thía hơn ai hết, những 85 năm
kia mà. Vì anh có tài đến mấy, cũng không thể lừa dối tất cả mọi người trong
mọi lúc được.
Để biết một người có nói dối hay không thì người ta phải dựa vào những
người nói thật xung quanh. Nhưng tất cả đều nói dối thì phải làm thế nào? Có lẽ
là vô kế khả thi đối với một xã hội như vậy.
Hồi trẻ tôi cũng hào hứng với ngày cá tháng tư lắm, vì nó vui và phù hợp
với tâm lý lứa tuổi. Nhưng rồi bổng giật mình nhận ra rằng, những lời nói dối trong
ngày này không có tác dụng gì đối với người Việt Nam. Thì ra quanh năm sống
trong dối trá, nay họ đã chán rồi. Chỉ có những lời nói thật mới có thể gây được
bất ngờ thú vị mà thôi. Khi nghe những lời nói thật, họ sửng sốt mỉm cười,
nhưng bao giờ cũng đe một câu: “Nói như thế là phản động, coi chừng công an nó
bắt giam đấy!”.
Bởi vậy mà tôi có một đề nghị: Đối với người Việt Nam hiện nay thì ngày
“Cá tháng tư” phải đổi thành ngày “Nói thật” mới đúng.
Ở những quốc gia khác, khi ai đó nói dối thì bị người ta khinh bỉ và giận
dữ lắm. Việt Nam thì lại coi đó là sự thường, thậm chí còn khen là thông minh
và hợp thời vụ. Bởi vậy mà không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là mảnh đất
thiên đường của những người nói dối.
Dĩ nhiên là thiên đường của dối trá thì
cũng như lâu đài cát, nó không thể hiện hữu bền lâu và hữu dụng cho con người
được.
Bám lấy quân thù mà học
Dân Làm Báo - "Địch" kéo giàn vào khoan lòng biển nước
ta. "Đảng ta" kéo nhau qua nước "địch" học tập cách xây
dựng đảng. Đảng cướp nước và đảng bán nước tuy hai mà là một. Nước mất mặc kệ,
nhà tan cũng mặc. Miễn sao đảng còn. Không ai đi đổi
chủ quyền bằng hữu nghị viển vông... mà
phải đổi bằng sự sống còn của đảng.
Vào ngày 3 tháng 6, 2014 vừa qua, Bộ Ngoại Giao nước CHXHCNVN gửi một
công văn đến các Bộ, UBND yêu cầu triển khai tốt các chương trình hợp
tác với tỉnh Quảng Đông, Trung cộng. Chúng ta thấy gì qua vụ việc này?
Theo công văn của Bộ Ngoại giao, nguyên văn:
Ngày 20/5/2014, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc gửi Bộ Ngoại giao bản Danh
mục các công việc cần làm sau chuyến thăm Việt Nam của Ủy viên Bộ Chính trị, Bí
thư tỉnh ủy Quảng Đông Hồ Xuân Hoa (13-17/4/2014)
Xác nhận này cho thấy một tỉnh của Tàu cộng
đã có tư thế gửi yêu cầu với "các công việc cần làm" đến
Bộ Ngoại giao của nước CHXHCNVN sau
chuyến đi của một bí thư tỉnh ủy Tàu cộng. Tàu cộng đã xem
Việt Nam ngang hàng với một tỉnh của Tàu. Nhưng điều tệ hại là chính BNG của
nước CHXHCNVN đã ghi nhận, tự đặt quốc gia ngang tầm với một tỉnh của Tàu cộng
để chấp hành và ra công văn gửi đến các Bộ và UBND thành phố ra lệnh thực thi các
công việc cần làm được gửi đến từ bí thư một tỉnh của Tàu cộng.
Từ các việc cần làm - Bộ Ngoại Giao của đảng đã nhiệt tình lên cấp in hoa
hàng chữ sau đó từ cần sang cần phải làm:
DANH MỤC CÔNG VIỆC CẦN PHẢI LÀM SAU CHUYẾN THĂM VIỆT NAM CỦA BÍ THƯ TỈNH
ỦY QUẢNG ĐÔNG HỒ XUÂN HOA
1. Thúc đẩy Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị
và Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh Lê Thanh Hải
thăm Quảng Đông.
2. ...gửi 300 đảng viên CSVN sang Trung cộng để được đào tạo trong đó Hà
Nội, và thành Hồ mỗi nơi có 100 đảng viên.
Hai điều trên cho thấy Hà Nội và Sài Gòn sẽ là nơi có được những cán bộ
đầu não của đảng Việt cộng làm tay sai đắc lực cho đảng
Tàu cộng. Tất cả diễn ra trong bối cảnh Trung cộng đang xâm lược Việt Nam.
Đảng CSVN cử 300 đảng viên sang Tàu học gì ở quân xâm lược? Chỉ có một điều: Đảng
ta sẽ học đảng địch cách thức tổ chức đảng của đảng
địch. Nước có mất nhà có tan, đảng CSVN vẫn bám váy quân thù mà học để giữ
được quyền lực.
Ngoài 2 điều phải làm trên, Bộ Ngoại Giao cũng đã đưa ra 12 điều khác
buộc các Bộ, UBND phải làm. Trong đó có:
- Tăng tổng kim ngạch thương mại giữa tỉnh Quảng Đông và nước Việt Nam
lên đến 100 tỷ USD vào năm 2017.
- Khuyến khích doanh nghiệp Quảng Đông đầu tư vào Việt Nam.
- Tăng cường hợp tác trong nông nghiệp, ngư nghiệp.
- Xây dựng khu hợp tác kinh tế thương mại Thâm Quyến - Hải Phòng...
...
Nói chung, đây là thông điệp cụ thể nhất, thể hiện bằng hành động và trả
lời cho những ai đang bàn về chuyện "thoát tàu".
Công văn của Bộ Ngoại Giao - một bộ phận trực thuộc Chính phủ Việt Nam,
là bằng chứng hùng hồn nhất để trả lời cho những ai tin vào lời ông thủ tướng
chính phủ Nguyễn Tấn Dũng trong thời gian qua về vụ việc giàn khoan HD981.
Đừng nghe những gì cộng sản nói
Hãy nhìn những gì cộng sản làm... ở Quảng Đông.
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment