Friday, November 14, 2014

Đảng cướp Cộng sản Việt Nam đang đến hồi cáo chung

Đảng cướp Cộng sản Việt Nam đang đến hồi cáo chung

http://thangtien.de/images/Clipart/bua liem 2.jpg
Trước đây Đảng cướp cộng sản Việt Nam từng cao rao chủ nghĩa tư bản giãy chết. Nhưng đợi hoài mà chẳng thấy nó chết, đã vậy nó còn tái xuất hiện ở Liên Xô củ và Đông Âu và đang chuẩn bị đưa tiển những tàn dư của chủ nghĩa cộng sản xuống mồ.
Bây giờ hóa ra lại đến lúc tuyên bố Đảng cộng sản Việt Nam đang giãy chết.

Qủa thật, chúng đang tự đào mồ chôn mình với tất cả những gì chúng đang làm trên đất nước VN. Và chắc chắn là chúng biết rõ điều đó hơn ai hết.

Chúng đang làm những nổ lực vơ vét, đàn áp, cướp của sau cùng và chuẩn bị khăn gói lên đường tìm cách chuồn êm vào thời điểm thuận tiện.

Đảng cộng sản Việt Nam thật ra chỉ là một danh xưng mà đảng cướp cầm quyền tại VN tự đặt cho mình vì thực ra, chủ nghĩa cộng sản chưa bao giờ hiện hữu trên thực tế làm sao mà có thể nói nó giãy chết được.

Trong lịch sử con người, không có sự hủy hoại nào kinh khủng cho bằng sự hủy hoại mà chủ nghĩa cộng sản đã gây ra cho nhân loại, ngay cả nạn dịch của Châu Âu trước đây, ngay cả nạn phát xít Đức quốc xã, ngay cả đại dịch Sida ngày nay.

Tuy vẫn mãi mãi là một thứ chủ nghĩa không tưởng, nhưng nó đã và còn gây ra những hậu qủa tai hại không thể tưởng được. Thật không có gì là cực đoan khi đồng hoá nó với quyền lực của ma qủy, của Ác thần bởi nó cũng qủy quyệt tinh ma không thua gì ma qủy.

Nó đã cướp đi không biết bao nhiêu là sinh mạng qua nhiều thời đại, đánh mất cuộc đời của biết bao thế hệ, lừa dối không biết bao nhiêu người, hủy hoại lương tâm của biết bao nhiêu thanh niên nam nữ, phá hoại văn minh, ngăn cản đà tiến của xã hội.

Cái học thuyết được gọi là cộng sản đó sau khi nhen nhóm trong trí tưởng tượng của Mác đã được những đồ đệ cuồng tín, độc tài Lênin, Stalin, Titô, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh áp dụng một cách mê muội.

Chủ nghĩa cộng sản thật ra đã cáo chung với sự sụp đổ của khối Liên bang Xô viết và Đông Âu được biểu trưng bởi việc kéo sụp bức tượng của Lênin bởi chính tay của những người trước đây tự xưng mình là cộng sản ngay tại quãng trường Đỏ- tòa thánh của cộng sản - sau thắng lợi của cách mạng Nga tháng 10/1917, nhưng cái bóng ma cộng sản đó vẫn còn là nổi ám ảnh tại Cuba, tại Châu Á, đặc biệt ở VN với cái học thuyết láo toét mới được đảng cướp cầm quyền nặn ra đúng lúc: học thuyết tư tưởng HCM- (bởi chính bản thân Hồ chủ tịch đã khẳng định ông chẳng có tư tưởng nào riêng mà chỉ là học tro,̀ đồ đệ trung thành của chủ nghĩa Mác Lênin), dưới một lớp áo đẹp đẽ hơn của chủ nghĩa tư bản đỏ như kiểu đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, nhằm duy trì quyền lực của chúng, chứ bản thân cái đảng cướp cầm quyền ấy nào còn tha thiết gì với cái chủ nghĩa cộng sản không tưởng của ông tổ Mác mà chúng đã chối bỏ ít ra từ khi cộng sản Liên Xô và Đông Âu sụp đổ.
Bởi những người cộng sản đích thực dấn thân cho lý tưởng cộng sản hoặc đã tự sát do thất chí, hoặc đã rút lui vào bóng tối, hoặc kịp tỉnh ngộ để nhận ra cái ảo tưởng đã gặm nhấ́m và nuốt trọn gần như cả cuộc đời họ chứ không vênh váo trơ trẽn như cái bọn cộng sản dỏm VN, đầu trộm đuôi cướp, đeo bám quyền lực, tiếp tục vơ vét của cải, hút máu đồng bào, hành dân hại nước.

Chúng nói láo và quen sống bằng nói láo. Nói láo một cách thô thiển vô học, kiểu điếc không sợ súng, dấu đầu lòi đuôi mà không chút hổ thẹn với chính lương tâm của mình, mà có lẽ lương tâm của chúng đã chết từ lâu rồi mới đẩy chúng đến mức sa đọa hổ lốn như vậy.

Thật không thể phủ nhận sự hấp dẫ̉n ma qủy của lý tưởng cộng sản đặc biệt đối với giới trí thức trên khắp thế giới như một thứ mode của dân trí thức trong qúa khứ, nó lôi cuốn thậm chí cả đến hàng giáo sĩ, tu sĩ, cả đến giám mục, hồng y.
Nếu ở Trung Quốc có cả một giáo hội công giáo quốc doanh, thì ở VN tuy không có GHCG quốc doanh chính thức, nhưng vàng thau lẫn lộn trong cái gọi là Ủy ban đoàn kết công giáo. Dù muốn dù không một khi đã gia nhập vào tổ chức của nhà nước cộng sản mà Đức cố TGM Phaolô Nguyễn Văn Bình vốn bị mang tiếng là giám mục đỏ đã khuyến cáo giải tán ít ra là đối với các linh mục tu sĩ không lâu trước khi ngài qua đời vì ngài thấy hoàn toàn không còn lý do tồn tại.
Dù có những linh mục, tu sĩ hay giáo dân trong số đó có thể lúc ban đầu gia nhập tổ chức này vì thiện ý nhưng thử hỏi làm sao có thể làm tôi hai chủ được như Đức Giêsu đã nói. Hoặc theo Chúa hoặc theo cộng sản không thể có con đường ở giữa vì ai cũng biết rõ ràng trên lý thuyết sách vở rành rành, cộng sản chủ trương diệt đạo tận gốc mà chủ yếu là Kitô giáo.
Làm sao họ có thể chung sống với cộng sản, nhận được những đặc quyền đặc lợi của chúng ban mà không ít nhiều làm tôi mọi cho chúng, không ít nhiều bán linh hồn cho chúng, không ít nhiều chấp nhận những nhượng bộ phương hại đến chân lý, chưa nói là chấp nhận làm tay sai cho chúng để hưởng lợi lộc, nhất là khi chúng đi đến chỗ̉ phủ nhận chính nguồn gốc, lý tưởng cộng sản ban đầu-là xóa bỏ việc người bóc lột người. Chúng trở thành Tư bản đỏ bóc lột chính những người vô sản nghèo hèn, ngày càng hiện rõ nguyên hình là một con qủy hút máu nhân dân, đồng bào ngay cả những người nghèo khổ nhất.

Chúng nhận mình là con cháu bác Hồ. Một mặt thì đề cao, thần thánh hóa Hồ chủ tịch, ca ngợi đức độ cao dày, những lời dạy mà chúng từng trưng dẫn, thậm chí biến thành khẩu hiệu và gán cho cụ Hồ, trong khi đó lại sống hoàn toàn ngược lại với chính những lời dạy bảo đó.
Ví dụ chúng từng rêu rao Hồ chủ tịch dạy yêu nước yêu đồng bào, thì chúng lại cướp nước, bán nước hút máu đồng bào. Hồ chủ tịch dạy cần kiệm, liêm chính, chí công vô tư thì chúng lại phung phá, vơ vét, kiếm chác vô tư. Hồ chủ tịch dạy cán bộ công an phục vụ nhân dân thì chúng lại sách nhiểu đè đầu bóp cổ nhân dân chẳng khác nào đi bêu nhọ bác Hồ của chúng hay tự chúng cho thấy những lời dạy đó chỉ là điều bịa đặt, còn bác Hồ của chúng cũng chẳng khác gì chúng.
Kiểu cha nào con nấy như Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh (mà đúng hơn phải gọi là Tổng Bí Lù Nông Đức Mánh) đã tự nhận chúng là con cái của bác Hồ, làm cho vong linh của Hồ Chí Minh vốn không được nghĩ yên còn phải chịu thêm sự sỉ nhục của chính con cái mình.

Chúng đi ngược lại chính cái gốc gác vô sản mà chúng dựa vào nhằm quy tụ tầng lớp công nông vốn là đại đa số để cướp chính quyền đê. Sau khi cướp được chính quyền chúng chểm chệ ngồi lên chiếc ghế quyền lực, tha hồ vơ vét, làm giầu trục lợi, ăn chơi xa xĩ, sống trên xương máu của đồng bào, của cả những người ít nhiều do bị lừa bịp đã góp công giúp chúng cướp chính quyền.
Chúng đã lừa bịp biết bao thanh niên, thiếu nư,̃ nhồi sọ họ với cái lý tưởng giải phóng đồng bào miền Nam thân yêu để họ bán mình, hy sinh, thậm chí cả mạng sống mình cho cái lý tưởng bịp bợm, để rồi cuối cùng, khi vào tới Sàigòn họ bở ngỡ tưởng mình lạc vào một thế giới văn minh phồn hoa nào đó.

Thử hỏi cộng sản giải phóng hay vơ vét cướp bóc làm của riêng. Chưa nói tới chuyện chúng phá hoại văn minh vì dốt nát. Chúng giải phóng cái gì? Giải phóng đồng bào khỏi tiền của, vàng bạc, nhà cửa, xe cộ, ruộng vườn, gia súc, văn hóa văn minh, phong tục lễ giáo, gia đình, tổ tiên, vợ chồng, con cái ư?
Biết bao nhiêu nỗ̉i thống khổ, lầm than, cơ cực, tan thương, ly biệt mà chúng đã gây ra: nào là cái cảnh ăn uống làm việc như súc vật, hành hạ thể xác, tra tấn tinh thần, tạo nên cảnh con khóc cha, vợ khóc chồng, anh em ly tán, nước nhà đổ nát, tan thương, chợ chiều vắng lặng, ruộng vườn bỏ hoang. Biết bao nhiêu sinh linh phải chết oan uổng, trôi sông, lạc chợ, vùi thây chốn sa trường hay trôi nỗi vật vờ trên biển cả mênh mông.

Nổi kinh khiếp cộng sản và khao khát tự do đã làm cho bao nhiêu triệu đồng bào, cả người già em bé, phụ nữ chân yếu tay mềm đành phải từ bỏ quê hương xứ sở, nhà cửa ruộng vườn, bỏ lại đằng sau mình tất cả mọi người thân yêu với biết bao kỷ niệm êm đềm, liều mình với sóng biển, đương đầu với phong ba bảo táp, nạn cướp biển thậm, chí chẳng cần biết đi đến đâu, cập vào bến nào, miễn sao thoát khỏi ách cộng sản, khỏi cơn ác mộng ám ảnh tâm trí họ là đủ rồi.

Chúng đã từng lếu láo mị dân bằng cách nhồi sọ yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội, một kiểu ăn cắp văn của nhà đạo (yêu Chúa là yêu giáo hội) trong khi những gì chúng đã và đang làm chứng minh điều ngược lại.

Thử hỏi cái đảng cướp cộng sản hiện nay thuộc về giai cấp nào? Chúng đại diện cho giai cấp nào? Chúng còn trơ trẽn đến độ còn tự nhận mình là cộng sản. Theo nghĩa nào đây? Hay là theo nghĩa cộng sản là cộng mọi tài sản của kẻ khác vào tài sản của riêng mình?

Thử hỏi chúng còn tư cách nào, lý do nào để cao rao chủ nghĩa cộng sản khi chính bản thân chúng đã chối bỏ cái lý tưởng,“căn tính” cộng sản của mình, chà đạp trắng trợn lên những quyền lợi chính đáng, căn bản của nhân dân của đồng bào, của tầng lớp vô sản đích thực.
Biết bao nam nữ công nhân từng ngày bị bóc lột với công việc nặng nhọc, không có điều kiện nghĩ ngơi giải trí, đồng lương chết đói, vắt kiệt thể xác lẫn tinh thần, bị ngược đãi bởi các chủ nhân nước ngoài ngay trên quê hương đất Việt, bị tướt mất nhân phẩm, bị bán như những món hàng cho giới chủ nhân nước ngoài như những nhân công rẻ̃ mạt, hoặc làm vợ kiểu Ôsin mà vẫn thầm cảm ơn đảng và nhà nước cải thiện cuộc sống cho mình.

Còn nông dân chỉ có mãnh đất làm kế sinh nhai vậy mà thường xuyên bị chèn ép, sách nhiễu, chiếm đoạt đất đai vô căn cớ, từ miền Bắc cho đến miền Tây Nam Bộ.

Ở thành thị người lao động nghèo chẳng những không được trợ giúp tạo điều kiện làm ăn sinh sống, lại còn bị công an đuổi bắt, thậm chí đánh đập, tịch thu phương tiện lam̀ ăn sinh sống, khi cố gắng buôn gánh bán bưng, trong khi bọn buôn lậu của nhà nước ung dung tự tại, được công an bảo kê.

Rồi nào là những vụ án tham nhũng của các quan chức bị báo chí tố cáo phanh phui nhưng vì đụng đến cấp trung ương, nên được các ngài che chắn, ém nhẹm, bịt đầu mối đến độ các nhà báo và ngay cả công an cấp tướng đụng đến còn bị bắt giử, vùi dập, bịt miệng.

Ai có chút thao thức quan tâm đến vận mệnh nước nhà, đến cảnh ngộ của đồng bào mình mà lại không ngậm ngùi chua xót khi thấy các tham quan ăn trên ngồi trước, ném tiền bạc triệu cho những cuộc ăn chơi xa xĩ, trong khi bên cạnh đó có biết bao nhiêu trẻ em lang thang, thất học, xin ăn đầu đường xó chợ, biết bao người già không ai chăm sóc lê lết tấm thân kiếm ăn qua ngày, biết bao nam nữ công nhân mặt mày phờ phac, xanh xao sau mỗi giờ tan ca, những tốp nông dân lôi thôi lếch thếch đi biểu tình vì bị o ép tước đoạt ruộng đất, hay những người buôn gánh bán bưng sợ sệt khóc lóc khi bị công an rượt đuổi hay tịch thu phương tiện làm ăn thô sơ.

Những người đó không phải là đồng bào của chúng sao? Họ cũng là những con người xứng đáng được hưởng những quyền lợi tương xứng với phẩm gía của mình chứ. Dù sao đi nữa, dù có thể bị coi là đồ phế thải, là gánh nặng của xã hội, họ vẫn đáng giá hơn nhiều so với bọn tham quan ăn bám hút máu nhân dân.

Chính quyền cộng sản cho xây bao nhiêu khách sạn nhà hàng, những nơi ăn chơi giải trí thượng lưu để hốt tiền trục lợi, trong khi bệnh viện hay trường học thì bỏ bê, hay móc tiền túi của dân ra mà làm với danh nghĩa xã hội hoá.

Cứ nghĩ xem, nội chỉ có mấy chiếc ghe, chiếc xuồng đưa học sinh vùng xa qua sông mà chúng còn không thèm chu cấp đàng hoàng, cũng chẳng thèm kiểm tra độ an toàn làm cho biết bao học sinh thơ dại phải chết chìm dưới những dòng sông oan nghiệt.

Chúng có kêu gọi cho vay vốn cho dân nghèo hay lâu lâu tặng một căn nhà tình thương thì băct loa, đài báo kêu to, chẳng qua cùng là lấy cớ để xin viện trợ và hợp thức hoá việc chi dùng viện trợ qua mặt các nhà hảo tâm, số lớn còn lại bỏ túi làm của riêng. Đến cả tiền quyên góp cho nạn nhân bị thiên tai bảo lụt mà chúng còn không tha, lấy làm của riêng,̀ huống hồ gì là tiền viện trợ.

Chúng đưa con cháu của chúng vào ngành hải quan để hốt tiền xây nhà lầu, sắm xe hơi. Chữ̉ tây chữ̉ ta, đọc chữ̉ được chữ̉ mất, nhưng lạỉ giỏi ngó cái túi rủng rĩnh tiền bạc của việt kiều hay ngoại kiều để làm thủ tục đầu tiên (tiền đâu?). Chúng xin đểu đến nổi gây tai tiếng thế giới làm nhục quốc thể, và chỉ cần có tiền là sẳn sàng bán đứng lương tâm, trách nhiệm, cho du nhập bất kỳ thứ rác rưởi gì vào đất nước cũng được, vô tư, chẳng sao cả.

Các cơ quan hành chánh công quyền lẽ ra là để phục vụ nhân dân, lại trở thành phương tiện để chúng hạch sách, làm khổ nhân dân, bố thí, buôn bán dịch vụ, móc túi nhân dân.

Chúng tham lam, ăn dơ ăn bẩn, ăn đủ thứ không chừa bất cứ thứ gì: ăn nhà ăn cửa, ăn đất ăn đá, ăn xi măng, cốt sắt, thậm chí ngay đến cả phân cũng không chừa...

Chúng tìm mọi cớ để chiếm đoạt, xâm phạm đất đai, cơ sở thờ tự, tu trì của các tôn giáo, đàn áp tiếng nói lương tâm đấu tranh cho tự do dân chu,̉ công bình xã hội của các chức sắc tôn giáo, đặc biệt những nơi xa ánh sáng mặt trời, gây chia rẽ phá hoại trong nội bộ hàng ngũ tôn giáo.

Chúng có nới lỏng cho một số hoạt động tổ chức tôn giáo, trao trả một vài cơ sở tôn giáo chẳng qua cũng là để đánh lừa dư luận, lấy lòng dụ dỗ, đánh lạc hướng, khóa miệng các vị lãnh đạo tôn giáo để họ chỉ quan tâm lo những việc nội bộ thuần túy tôn giáo mà dững dưng với thời cuộc, không dám hay không màng đến việc bênh vực công bình xã hội; hoặc vì ích lợi chính trị, ngoại giao hay kinh tế trên trường quốc tế mà thôi.

Điều nguy hại nhất trong các điều nguy hại là chúng làm cho lương tâm i, nhất là của giới trẻ trở nên sai lạc trầm trọng. Chúng phá đổ mọi nền tảng đạo đức xuất phát từ các tôn giáo, thay vào đó là não trạng làm giầu ăn chơi hưởng thụ trụy lạc. Bởi bản thân chúng là những tên đạo đức gỉa, miệng thì rêu rao cổ võ tự do dân chủ, đạo đức nếp sống văn hoá lành mạnh nhưng tay thì đàn áp, bóp ghẹt mọi hình thức đấu tranh dân chủ và mở rộng cho những hình thức ăn chơi văn hóa đồi trụy.

Thử hỏi giới trẻ vốn là tuổi nhạy cảm và dấn thân cho những lý tưởng cao đẹp, vậy mà giới trẻ của VN ra sao? Hậu qủa của bao nhiêu chục năm sống dưới chế độ CS đã tạo nên một thế hệ trẻ có máu làm giầu ăn chơi trác táng hưởng thụ, sống vô trách nhiệm tự hào dân tộc rởm thay vì dấn thân cho những gía trị nhân bản đạo đức công bình xã hội, tự do dân chủ. Cứ theo dỏi những diễn tiến xung quanh các giải bóng đá Tiger hay Sea games thì rõ.
Mỗi khi đội tuyển VN thắng, biết bao nhiêu thanh niên nam nữ, thậm chí người lớn nhí nhố, đổ xô ra đường, hò hét la ó, thậm chí đập phá ăn mừng. Còn khi đất nước bị đe doạ bởi nạn xâm lăng của Tàu cộng, khi những quyền căn bản của con người bị chà đạp, khi đồng bào, người lao động, công nhân của mình bị bóc lột, chà đạp nhân phẩm, khi những người nghèo bị đẩy ra bên lề xã hội, thử hỏi được mấy người quan tâm để ý, chứ đừng nói đến chuyện biểu tình.

Cũng dể hiểu thôi. Chính vì quen sống trong một đất nước độc đảng, độc tài chuyên chế, đảng trị, trong cơ chế xin cho, nơi mà quyền tự do bị tướt đoạt, lâu lâu hưởng được một miếng tự do, hít thở được một chút tự do thì mừng quýnh cảm ơn đảng và nhà nước không hết, nơi mà những quyền căn bản của con người bị khinh rẽ chà đạp được coi là chuyện bình thường, thì thử hỏi làm sao giới trẻ có thể có khái niệm về quyền lợi và sự tự do chính đáng để mà đòi hỏi.
Ngay cả đến một số đấng bậc tôn giáo của chúng ta mà còn nghĩ mang ơn đảng và nhà nước ban cho “đặc ân” này, “đặc quyền” nọ thì hỏi sao dân ngu khu đen biết cái gì mà yêu với sách.

Vì vậy chẳng có lạ, khi quân cướp bóc chẳng mấy chốc trở thành những đại ân nhân. Lâu lâu chúng nhả cho một miếng xương thừa thải, bố thí cho một vài miếng tự do thì được dân ca tụng, cảm ơn rối rít...

Làm sao để có thể diễn tả, vạ́ch trần cho hết tội ác, bất công của đảng cướp cộng sản gây ra cho dân, cho nước ở mọi cấp độ trong mọi lĩnh vực.

Đã đến lúc những người yêu nước thực sự phải nhìn cho thấu đâu là những lý do đưa nước nhà đến chổ tụt hậu, đến thảm họa xâm lấn của Tàu cộng, đưa đồng bào mình đến sự nghèo nàn và lạc hậu, đâu là quân cướp bóc, bán nước cầu vinh, đục khoét di sản quốc gia, hút máu nhân dân.

Chẳng lẽ chúng ta chỉ nghĩ đến quyền lợi của bản thân, gia đình, phe nhóm, cộng đoàn của chúng ta, xem ra không bị đụng chạm quyền lợi, và cho rằng như thế là đủ chăng?

Chẳng lẽ chúng ta lại có thể yên tâm tiếp tục học hành, làm việc một cách dửng dưng khi đất nước đang bị đe dọa xâm lấn từng ngày, đồng bào lầm than cơ cực, bị sách nhiễ̉u, bóc lột, đàn áp, đè đầu đè cổ bởi quân cướp nước, bán nước cầu vinh sao?

Chẳng lẽ chúng ta có thể tiếp tục rao giảng bác ái, nhưng lại đứng bên lề các vấn đề công bình xã hội, dửng dưng với số phận hẩm hiu của hàng triệu đồng bào của mình, bị áp bức bóc lột, khinh rẽ, bị tướt đoạt những quyền lợi chính đáng của công dân sao?

Đã đến lúc mọi người yêu nước có thiện chí thực sự, không phân biệt giai cấp, tôn giáo, đảng phái phải vào cuộc, phải đoàn kết chung vai sát cánh quyết tâm một lòng đấu tranh vì dân vì nước, vì tương lai của dân tộc, cho công bình xã hội, tự do dân chủ, sự phồn thịnh của đất nước, hạnh phúc của đồng bào nhân danh công lý, chân lý và tình thương.

Hởi các bạn trẻ, hãy tỉnh dậy đi thôi! Tỉnh dậy khỏi những ảo tưởng mà đảng cướp cộng sản đã và đang nhồi nhét vào đầu các bạn, hãy vun đắp nung nấu lý tưởng đấu tranh cho công bình lẽ phải, tự do dân chủ, phồn vinh của đất nước, hạnh phúc của đồng bào.

Hởi các đảng viên cộng sản có thiện chí, ước gì lương tri của các bạn vẫn còn đủ sáng để nhận ra lẽ phãi, sự lầm đường lạc lối do bị ma qủy cộng sản nhồi sọ và kịp thời quay trở lại với đường ngay nẻo chính, phục vụ dân nước thực sự bằng việc tự động rút lui khỏi những chiếc ghế quyền lực bao lâu nay giam hãm các bạn, bằng việc góp phần lật đổ đảng cướp thống trị cầm quyền.

Hởi các chiến sĩ bộ đội và công an đang làm nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc ở khắp mọi miền quê hương đất nước, hãy có lòng yêu nước thực sự. Hãy nhìn ra đâu chính là kẻ thù thực sự của đất nước, của dân tộc: chính là những tên đang ngồi trên đầu trên cổ các bạn chỉ biết đục khoét, vơ vét của cải làm giàu trên xương máu của chính các bạn, của gia đình các bạn, của đồng bào chúng ta.
Hãy mạnh dạn chĩa súng vào những tên kẻ thù của tổ quốc, của dân tộc, những tên đạo đức giả đội lốt minh quân hiền thần hại dân hại nước, bán rẻ lương tâm, tổ quốc, dựa dẫm làm tôi mọi cho Tàu cộng ngoại bang, để mong bảo vệ quyền lực địa vị của mình, buộc chúng rời bỏ ngay tức khắc những chiếc ghế quyền lực.

Hởi các nhà lãnh đạo các tôn giáo, hơn ai hết, tiếng nói và chứng tá anh hùng của các vị có một sức mạnh, ảnh hưởng thần thánh, tạo nên phép lạ như đã từng xảy ra tại Liên Xô và Đông Âu khởi đầu với lời kêu gọi của Đức cố GH Gioan Phaolô II.
Các vị có thể tập hợp kêu gọi mọi tín hữu, mọi người thiện chí đồng tâm hiệp ý dấn thân thực sự bênh vực đòi hỏi những quyền căn bản của con người cho đồng bào của mình, đấu tranh để công lý, hoà bình, lẽ phải, chân lý và tình thương thực sự ngự trị trên quê hương VN sau bao nhiêu năm bị chiến tranh tàn phá và nhất là bị đảng cướp cộng sản dày xéo, khai thác đến kiệt quệ.

Chúng ta không thể nhân danh bác ái, ôn hoà để im tiếng, thụ động, để cho quyền lợi chính đáng của mình và nhất là của con dân thấp cổ bé miệng bị chà đạp trắng trợn. Không thể nói chuyện bác ái, khi công lý bị chà đạp. Bác ái đích thật phải dựa trên chân lý.
Lại càng ngớ ngẫn hơn khi nghĩ có thể đối thoại với những người đạo đức giả, từ chối nhìn nhận chân lý,̀ những người mà Phúc âm nói tội của họ được xem là tội phạm đến Thánh Thần, không được tha thứ.
Đây là lúc phải nói đến quyền tự vệ chính đáng, hay đúng hơn là bổn phận đấu tranh bênh vực cho những người nghèo, theo nghĩa là những người thấp cổ bé miệng, bị khinh rẽ và đẩy ra bên lề xã hội, bằng tiếng nói mạnh me,̃ vạch trần thẳng thừng thói đạo đức giả, như Đức Giêsu đã làm trong thời đại của Ngài.
Cần phải có một sự đồng lòng, nhất trí giữa các chủ chăn dấn thân cho công bình xã hội, bằng sự tố cáo vạch trần tội ác của những tên đạo đức giả, gây ý thức cho con chiên về nhiệm vụ đối với trần thế, huy động và tập hợp sức mạnh tinh thần của mọi người đấu tranh cho công lý, công bình xã hội theo tác động của Thánh Thần.
Coi chừng việc nhân danh bác ái, chẳng qua là sự che đậy cho sự hèn nhát, muốn được yên thân. Chính quyền chỉ có lý do tồn tại khi nó vì, dân vì nước, đại diện cho quyền lợi và nguyện vọng chính đáng của nhân dân. Một khi chính quyền đi ngược lại, phản bội lợi ích của dân nước, thậm chí chà đạp trắng trợn những quyền lợi chín đáng của công dân, nó hoàn toàn không còn lý do để tồn tại và mọi người dân có nhiệm vụ chính đáng để lật đổ nó bằng nổ lực của riêng mình, theo cách thức mà mỗi người được kêu gọi.

Lịch sử đã chứng minh không có cuộc đấu tranh nào mà không có hy sinh đổ máu, không có vinh quang nào mà không qua khổ giá. Nếu máu của các vị anh hùng tử đạo làm phát sinh những hạt giống đức tin thế nào, thì máu của những vị anh hùng dấn thân đấu tranh cho công bình xã hội, tự do dân chủ, chân lý và tình thương sẽ phát sinh hạt giống bình an, hoan lạc trên đất nước VN.

Hãy tin rằng ma qủy dù có mưu mô qủy quyệt đến đâu cũng đã bị đạp nát đầu. Mọi thế lực bạo chúa, tàn ác cũng có lúc diệt vong. Từ Nêrô, Tần Thủy Hoàng, cho đến Hitler, Lênin, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, dù cho có tung hoành ngang dọc một thời rồi cũng phải ngã gục dưới lưởi hái của tử thần.

Nhưng ho chết mà vẫn không được yên, bởi sử sách vẫn mãi lưu danh như những tội phạm của nhân loại.

Hãy tin rằng ngày tàn của đảng cướp cộng sản VN đang đến gần. Tất cả sự hung hãn đê hèn, mất tính người của chúng thể hiện qua việc vùi dập những người đấu tranh cho dân chủ, tự do và công lý vì lý do lương tâm, đặc biệt qua vụ Tam Toà gây phẩn nộ khắp nơi trong nước và trên thế giới, nói lên sự yếu nhược tận căn, là những nổ lực giãy dụa sau cùng trước khi ngả gục.

Chúng ta có quyền mơ ước đến một quê hương đất nước, dân chủ, tự do, công bình, dân chúng được ấm no, an vui, hạnh phúc, đối xử với nhau bằng tình người chân thật trong một thế giới yêu thương.

Để hiện thực giấc mơ đó, chúng ta, hơn tám mươi triệu công dânVN hãy ra sức góp phần vào sự cáo chung của đảng cướp cộng sản VN. Hay có lẽ chính chúng đang cần mỗi người trong chúng ta đưa một ngón tay đẩy chúng xuống cái huyệt mà chính chúng đang đào để chôn lấp bản thân chúng.

13/8/2009


Hồn Việt

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Lisa Pham Vấn Đáp official26/3/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link