Phát huy truyền thống
Quân đội anh hùng bốn tôi tớ ngoại bang!
Quân đội của
Đảng hay của Nhân dân?
Đặng TrungGửi tới BBC từ Tp HCM
- 22 tháng 12 2014
Nhà thơ - kịch tác gia
Lưu Quang Vũ đã mất do tai nạn không lâu sau khi hoàn thành vở kịch “Lời thề
thứ chín”. “Lời thề thứ chín” ở đây là một trong mười lời thề danh dự của quân
nhân Quân đội nhân dân Việt Nam, có nội dung:
“Khi tiếp xúc với dân sẽ
làm đúng ba điều răn: "không lấy của dân" – "không dọa nạt
dân"- "không quấy nhiễu dân" và ba điều nên: "kính trọng
dân" – "giúp đỡ dân" – "bảo vệ dân", để gây lòng tin
cậy đối với dân chúng, thực hiện quân dân nhất trí giết giặc cứu nước”.
Vở kịch nói về những
người chiến sỹ sau khi vi phạm lời thề thứ chín (cướp đồ của người đi đường) đã
trốn khỏi chiến trường. Trớ trêu là khi về quê một đồng đội, họ lại gặp cảnh
quan chức cướp đất của dân và giam cầm người cha vô tội.
Không thể chịu nổi cảnh
bất công này, những người chiến sỹ đã bắt giam tên quan chức địa phương để giải
cứu cha của đồng đội.
Đau đớn ở chỗ, người bị
những các chiến sỹ kia cướp đồ và đang cùng các sỹ quan chỉ huy đi truy lùng
những kẻ bỏ trốn thì lại là quan chức địa phương đã hoàn toàn xa cách quần
chúng để xảy ra những sự việc bắt bớ người dân vô tội.
Những người truy lùng hô
hào những người lính bỏ trốn phải ra đầu hàng vô điều kiện và chịu hình phạt
tội cướp của dân. Còn những người lính lại ra điều kiện phải xử tội tên quan
chức đã ăn cướp và bỏ tù dân oan ức.
Đôi bên đều có người
phạm tội và đôi bên đều đòi công lý. Những cái xấu cuối cùng cũng không thể lẩn
tránh và phải đối đầu với nhau trong những việc sai trái liên quan đến nhau.
Lời thề thứ nhất
Lời thề quan trọng nhất,
đứng đầu trong Mười lời thề danh dự của quân nhân Quân đội nhân dân Việt Nam là
đề tài được nhiều người nhắc đến gần đây. Nội dung nguyên bản của nó năm 1944
là: “Hy sinh tất cả vì tổ quốc Việt Nam, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng để
tiêu diệt bọn phát xít Nhật-Pháp và bọn Việt gian phản quốc, làm cho nước Việt
Nam trở nên một nước độc lập và dân chủ ngang hàng với các nước dân chủ trên
thế giới”.
Nhưng sau này đã được
sửa thành: “Hy sinh tất cả vì tổ quốc Việt Nam; dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng
sản Việt Nam, phấn đấu thực hiện một nước Việt Nam hòa bình, độc lập và xã hội
chủ nghĩa, góp phần tích cực vào cuộc đấu tranh của nhân dân thế giới vì hòa
bình, độc lập dân tộc, dân chủ và chủ nghĩa xã hội”.
Đây là cơ sở để các
phương tiện truyền thông đại chúng khi nhắc đến Quân đội Nhân dân Việt Nam,
thay vì “Trung với nước, hiếu với dân” thì lại nói “Trung với Đảng, hiếu với
dân”.
Tổng bí thư Nguyễn Phú
Trọng mới đây cũng khẳng định lại: “Chỉ có Đảng Cộng sản Việt Nam là tổ chức
duy nhất lãnh đạo Quân đội nhân dân Việt Nam. Sự lãnh đạo quân đội không thể
phân chia cho bất kỳ một cá nhân nào, một lực lượng chính trị nào khác.
“Phi chính trị hoá quân
đội là thủ đoạn cực kỳ nham hiểm của thế lực thù địch nhằm chống phá cách mạng
nước ta, tách rời quân đội ra khỏi sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, làm
cho quân đội không còn là công cụ bạo lực sắc bén, lực lượng chính trị tin cậy
của Đảng và Nhà nước”
Hình như không có ai nói
cho Tổng bí thư Trọng rằng: Người dân là những người lập nên đảng phái, đảng
phái chỉ thể hiện ý chí nguyện vọng của nhân dân mà thôi. Nếu ý chí người dân
đổi khác, họ có thể giải tán đảng hoặc lập ra một đàng mới tiến bộ hơn.
Cái ý muốn Quân đội chỉ
để phục vụ một đảng phái thật nguy hiểm. Nếu một lúc nào đó nhân dân không muốn
theo đảng nữa thì quân đội sẽ cầm súng bắn vào người dân chăng?
Quân đội sẽ biến mất
theo Đảng Cộng sản ư? Không! Quân đội là để bảo vệ đất nước và bảo vệ nhân dân
chứ không phải bảo vệ Đảng. Đến lúc đó, ý nghĩa nguyên bản của Quân đội mới
thấy rõ.
Hãy thử hình dung, nếu
một lúc nào đó Quân đội nhân dân được Đảng điều đi để dập tắt một cuộc biểu
tình của nhân dân.
Trong cuộc biểu tình do không chịu nổi sự áp bức của giai
cấp thống trị đó, có cả những người cha người mẹ, người anh người chị của những
người lính trong hàng ngũ Quân đội nhân dân. Điều này có thể xảy ra lắm chứ, vì
những sai trái diễn ra khắp mọi nơi.
Những người quân nhân đó
sẽ làm gì, nghe theo Đảng và cầm súng bắn vào người thân của mình ư? Hay giống
như trong vở kịch “Lời thề thứ chín”, người lính sẽ thực thi công lý cho người
dân, cầm súng bỏ tù những người đã hành hạ người thân của họ?
Nếu làm theo cách thứ
hai thì vẫn còn may cho Đảng, vì Đảng còn có cơ hội ăn năn. Còn nếu quân đội
vẫn còn là “công cụ bạo lực sắc bén” tiêu diệt tất cả những ai chống lại Đảng,
và nếu cả mấy chục triệu người dân Việt Nam đều đứng dậy và ngã xuống trước đầu
súng của Quân đội nhân dân, đến lúc ấy sẽ chỉ còn Đảng và Quân đội sống với
nhau trên dải đất hình chữ S này mà thôi.
Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm của tác
giả.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment