Chiến
Lược Đông Tiến Của TC
(05/15/2013)
Tác
giả : Vi Anh
Ngày
13/05/2013, TC lại cho ba tàu hải giám xâm nhập vào lãnh hải quần đảo
Senkaku/Điếu Ngư, nơi TC đang có tranh chấp chủ quyền với Nhựt. Đây không phải
là lần đầu TC làm chuyện này, mà nhiều lần TC làm như thế. Nhựt không phải là
nước duy nhứt bị TC cho tàu ngư chính, hải giám đến khuấy rối vùng biển và đảo
của Nhựt. TC đã dùng hình thức khuấy rối này đối với nhiều nước lân cận trên Á
châu Nam Thái Bình Dương, Phi luật tân,Việt Nam, đến Nam Dương là phía Đông của
TC. TC khi chiếm được chánh quyền Trung Quốc, đã thôn tính cộng hoà Turkestan
của người Hồi Giáo Duy ngô nhĩ và Tây Tạng trên đường Tây tiến, sáp nhập thành
tỉnh Tân Cương thuộc lãnh thổ Trung Quốc.
Chiến thuật của TC trong tây và đông tiến không cần chiến tranh võ trang. Vào đầu thế kỷ 21 và thiên niên kỷ thứ 3, CS Bắc Kinh không cần đánh, không cần bắn một tiếng súng trên đường bành trướng lãnh thổ và lãnh hải. CS Bắc Kinh chỉ dùng ba tấc lưỡi tuyên bố đảo này, biển kia là của Trung Quốc, là quyền lợi cốt lõi của Trung Quốc. TC áp dụng kỹ thuật tuyên truyền của Đức Quốc Xã, một giả dối mà nói hoài, nói mãi, nói riết thiên hạ cũng phải quen, cũng tin. TC dùng chánh trị hiện diện, liên tục tung tàu bè, có mặt vùng biển đảo mà TC mạo nhận chủ quyền, quấy rối liên tục, để nũng chí đối phương, để công luận riết rồi coi bình thường. TC không chánh thức dùng hải quân, mà dùng tài hải giám, ngư chính, ngư thuyền có thể có võ trang nhưng vẫn là bán quân sự để không bị kết tội gây chiến tranh. Trong loại chiến tranh khuấy rối và hao mòn này, ai dài hơi, kiên trì người đó thắng. Hiện trạng và thời gian đang có lợi cho TC.
Sở dĩ TC làm được như thế vì cho đến bây giờ vào đầu thế kỷ 21, câu “Lý của kẻ mạnh bao giờ cũng thắng” trong bài thơ ngụ ngôn của La Fontaine viết vào thế kỳ 17 vẫn còn đúng. Lý lẽ gì của con trừu con đưa ra dù nghe rất thuyết phục, đáng thương đều bị con sói bác bỏ hết một cách vô tội vạ. Con sói chỉ có một lý lẽ, lý của kẻ mạnh dù không thuyết phục chút nào, con sói vẫn thắng, ăn tươi nuốt sống con trừu.
Con trừu thua vì bị tự kỷ ám thị thấy mình quá bé nhỏ, ngây thơ nên nhìn con sói quá “vĩ đại, ưu việt”, chưa chiến đấu sinh tồn đã đầu hàng vô điều kiện, nạp mạng cho kẻ mạnh.
Con sói thắng mà không cần mài nanh, múa vuốt, vồ chụp mất công vì cấm thú xung quanh, mạnh ai nấy lo, thấy mình không bị thì mừng.
Chớ cái tội của Trung Quốc giành biển chiếm đảo của các nước Á châu Thái Bình Dương là một tội trời không dung, đất không tha, người người nguyền rủa. TC làm tội này từ bắc chí nam, liên tục không ngừng nghỉ. TC giành vùng biển và xí phần đảo Senkhaku của Nhựt. Kế đó TC thừa thắng xông lên muốn giành luôn quần đảo Lưu Cầu trong đó có đảo Okinawa của Nhựt, nơi có mấy chục ngàn quân của Mỹ đang trú đóng. TC giành luôn vùng biển và bài cạn Scarborough của Phi luật Tân.
Tội nghiệp VNCS nhứt, đồng chí đồng rận với CSTC, hai ông vua CS Mao và Hồ thường vừa phát biểu vừa vổ tay khen hai bên “núi liền núi, sông liền sông”. Nhưng quốc gia dân tộc VN lại bị TC bằng bản đồ hình lưỡi bò liếm mất 80% Biển Đông và gần trọn quần đảo Hoàng sa và Trường sa, TC lấy sáp nhập vào tỉnh Hải Nam của TC.
Trung Cộng không cần gấp phát triễn giấc mơ “Trung Hoa” thành hiện thực, theo chiến thuật vết dầu loan mà bất cứ triều đại nào của TQ thống nhứt được lãnh thổ, củng cố được guồng máy nội trị thì bung ra xăm chiếm các lân bang.
Thời CS, Mao Trạch Đông lên là tây tiến, lấy nước cộng hoà Turkestan của người Duy nhô nhĩ theo đạo Hồi của Thổ nhĩ kỳ và nước Tây Tạng sáp nhập vào TQ.
Nửa thế kỷ sau, con đường Tây tiến hết đất rồi, lấy đất của Nga và Ấn độ là hai nước lớn, rất nguy hiểm, CS Bắc Kinh quay sang đông tiến ra biển Á châu Thái bình Dương, quậy đục nước, khuấy rối liên hồi các nước Á châu Thái bình dương tứ bắc chí nam.
Chiến lược mở rộng lãnh thổ và lãnh hải này, TC không dùng chiến tranh võ trang, mà dùng chiến tranh chánh trị. TC lục lọi một vài sử tích nào đó rồi khơi khơi tuyên bố chủ quyền, gọi là “quyền lợi cốt lõi” bất khả tranh cãi tại nơi đó. Và từ đó liên tục xuất hiện, khuấy phá, tạo dư luận và lúc nào thuận lợi thì chiếm đóng.
TC không chấp nhân quốc tế can thiệp, chi tuyên bố bàn bạc tay đôi với nước tranh chấp - một thứ bàn bạc giữa con sói và con trưù của kẻ mạnh bao giờ cũng thắng.
TC làm được một cách êm đềm, không cần chiến tranh, không cấn nổ một phát súng cũng nhờ Mỹ. Mỹ tuyên bố không đứng về phía bên nào trong các cuộc tranh chấp biền đảo của các nước, và chỉ bảo vệ quyền tự do hàng hải là quyền lợi quốc gia của Mỹ mà thôi.
Trung Cộng khá thận trọng, TC nắn gân Mỹ xem phản ứng ra sao khi tranh chấp Senkaku với Nhựt và Scarborough với Phí luật tân. Mỹ vẫn giữ lập trường không can dự đối hai đồng minh của Mỹ; Nhựt là nước Mỹ có nghĩa vụ phải bảo vệ an ninh và Phi là nước có hiệp ước an ninh hỗ tương vói Mỹ.
Trung Cộng thấy rõ Mỹ chỉ lợi dụng tình hình dậy sóng của Á châu Thái bình Dương để ngư ông đắc lợi, hầu có chánh nghĩa “chuyển trục quân sự về Á châu”, chớ chưa hay không dám đương trường ngăn chận đà bành trướng của TC, nên TC làm tới, đặt Mỹ trước việc đã rồi.
Giấc mơ Đại Hán, giấc mộng Trung Hoa của bao triều vua chúa Trung Hoa và Trung Quốc, do ông Tập Cận Bình “hồ hởi, phấn khỏi” thừa kế, đã công khai công thức hoá khi lên ngôi kế vị thành «giấc mơ phục hưng Trung Quốc», khôi phục lại vinh quang và các biên giới của đế quốc Trung Hoa thời xa xưa, thực hiện theo kiểu vết dầu loang, mưa lâu thấm đất lấy từ binh pháp của Tôn Tử.
Cho đến bây giờ loại chiến thuật khuấy phá liên tục, làm chánh trị hiện diện, tuyên truyền kiên trì, nói riết cho quen công luận, biến thành việc đã rồi không cần tốn một viên đạn, một loại xâm lăng theo kiểu tằm ăn lên đó của TC khá khôn ngoan và thành công. Nhưng TC mới thắng trận đầu, chớ chưa phải thắng trận chót, chưa thắng cuộc chiến tranh xâm lăng biển đảo của A châu Thái bình Dương../. ( Vi Anh)
Chiến thuật của TC trong tây và đông tiến không cần chiến tranh võ trang. Vào đầu thế kỷ 21 và thiên niên kỷ thứ 3, CS Bắc Kinh không cần đánh, không cần bắn một tiếng súng trên đường bành trướng lãnh thổ và lãnh hải. CS Bắc Kinh chỉ dùng ba tấc lưỡi tuyên bố đảo này, biển kia là của Trung Quốc, là quyền lợi cốt lõi của Trung Quốc. TC áp dụng kỹ thuật tuyên truyền của Đức Quốc Xã, một giả dối mà nói hoài, nói mãi, nói riết thiên hạ cũng phải quen, cũng tin. TC dùng chánh trị hiện diện, liên tục tung tàu bè, có mặt vùng biển đảo mà TC mạo nhận chủ quyền, quấy rối liên tục, để nũng chí đối phương, để công luận riết rồi coi bình thường. TC không chánh thức dùng hải quân, mà dùng tài hải giám, ngư chính, ngư thuyền có thể có võ trang nhưng vẫn là bán quân sự để không bị kết tội gây chiến tranh. Trong loại chiến tranh khuấy rối và hao mòn này, ai dài hơi, kiên trì người đó thắng. Hiện trạng và thời gian đang có lợi cho TC.
Sở dĩ TC làm được như thế vì cho đến bây giờ vào đầu thế kỷ 21, câu “Lý của kẻ mạnh bao giờ cũng thắng” trong bài thơ ngụ ngôn của La Fontaine viết vào thế kỳ 17 vẫn còn đúng. Lý lẽ gì của con trừu con đưa ra dù nghe rất thuyết phục, đáng thương đều bị con sói bác bỏ hết một cách vô tội vạ. Con sói chỉ có một lý lẽ, lý của kẻ mạnh dù không thuyết phục chút nào, con sói vẫn thắng, ăn tươi nuốt sống con trừu.
Con trừu thua vì bị tự kỷ ám thị thấy mình quá bé nhỏ, ngây thơ nên nhìn con sói quá “vĩ đại, ưu việt”, chưa chiến đấu sinh tồn đã đầu hàng vô điều kiện, nạp mạng cho kẻ mạnh.
Con sói thắng mà không cần mài nanh, múa vuốt, vồ chụp mất công vì cấm thú xung quanh, mạnh ai nấy lo, thấy mình không bị thì mừng.
Chớ cái tội của Trung Quốc giành biển chiếm đảo của các nước Á châu Thái Bình Dương là một tội trời không dung, đất không tha, người người nguyền rủa. TC làm tội này từ bắc chí nam, liên tục không ngừng nghỉ. TC giành vùng biển và xí phần đảo Senkhaku của Nhựt. Kế đó TC thừa thắng xông lên muốn giành luôn quần đảo Lưu Cầu trong đó có đảo Okinawa của Nhựt, nơi có mấy chục ngàn quân của Mỹ đang trú đóng. TC giành luôn vùng biển và bài cạn Scarborough của Phi luật Tân.
Tội nghiệp VNCS nhứt, đồng chí đồng rận với CSTC, hai ông vua CS Mao và Hồ thường vừa phát biểu vừa vổ tay khen hai bên “núi liền núi, sông liền sông”. Nhưng quốc gia dân tộc VN lại bị TC bằng bản đồ hình lưỡi bò liếm mất 80% Biển Đông và gần trọn quần đảo Hoàng sa và Trường sa, TC lấy sáp nhập vào tỉnh Hải Nam của TC.
Trung Cộng không cần gấp phát triễn giấc mơ “Trung Hoa” thành hiện thực, theo chiến thuật vết dầu loan mà bất cứ triều đại nào của TQ thống nhứt được lãnh thổ, củng cố được guồng máy nội trị thì bung ra xăm chiếm các lân bang.
Thời CS, Mao Trạch Đông lên là tây tiến, lấy nước cộng hoà Turkestan của người Duy nhô nhĩ theo đạo Hồi của Thổ nhĩ kỳ và nước Tây Tạng sáp nhập vào TQ.
Nửa thế kỷ sau, con đường Tây tiến hết đất rồi, lấy đất của Nga và Ấn độ là hai nước lớn, rất nguy hiểm, CS Bắc Kinh quay sang đông tiến ra biển Á châu Thái bình Dương, quậy đục nước, khuấy rối liên hồi các nước Á châu Thái bình dương tứ bắc chí nam.
Chiến lược mở rộng lãnh thổ và lãnh hải này, TC không dùng chiến tranh võ trang, mà dùng chiến tranh chánh trị. TC lục lọi một vài sử tích nào đó rồi khơi khơi tuyên bố chủ quyền, gọi là “quyền lợi cốt lõi” bất khả tranh cãi tại nơi đó. Và từ đó liên tục xuất hiện, khuấy phá, tạo dư luận và lúc nào thuận lợi thì chiếm đóng.
TC không chấp nhân quốc tế can thiệp, chi tuyên bố bàn bạc tay đôi với nước tranh chấp - một thứ bàn bạc giữa con sói và con trưù của kẻ mạnh bao giờ cũng thắng.
TC làm được một cách êm đềm, không cần chiến tranh, không cấn nổ một phát súng cũng nhờ Mỹ. Mỹ tuyên bố không đứng về phía bên nào trong các cuộc tranh chấp biền đảo của các nước, và chỉ bảo vệ quyền tự do hàng hải là quyền lợi quốc gia của Mỹ mà thôi.
Trung Cộng khá thận trọng, TC nắn gân Mỹ xem phản ứng ra sao khi tranh chấp Senkaku với Nhựt và Scarborough với Phí luật tân. Mỹ vẫn giữ lập trường không can dự đối hai đồng minh của Mỹ; Nhựt là nước Mỹ có nghĩa vụ phải bảo vệ an ninh và Phi là nước có hiệp ước an ninh hỗ tương vói Mỹ.
Trung Cộng thấy rõ Mỹ chỉ lợi dụng tình hình dậy sóng của Á châu Thái bình Dương để ngư ông đắc lợi, hầu có chánh nghĩa “chuyển trục quân sự về Á châu”, chớ chưa hay không dám đương trường ngăn chận đà bành trướng của TC, nên TC làm tới, đặt Mỹ trước việc đã rồi.
Giấc mơ Đại Hán, giấc mộng Trung Hoa của bao triều vua chúa Trung Hoa và Trung Quốc, do ông Tập Cận Bình “hồ hởi, phấn khỏi” thừa kế, đã công khai công thức hoá khi lên ngôi kế vị thành «giấc mơ phục hưng Trung Quốc», khôi phục lại vinh quang và các biên giới của đế quốc Trung Hoa thời xa xưa, thực hiện theo kiểu vết dầu loang, mưa lâu thấm đất lấy từ binh pháp của Tôn Tử.
Cho đến bây giờ loại chiến thuật khuấy phá liên tục, làm chánh trị hiện diện, tuyên truyền kiên trì, nói riết cho quen công luận, biến thành việc đã rồi không cần tốn một viên đạn, một loại xâm lăng theo kiểu tằm ăn lên đó của TC khá khôn ngoan và thành công. Nhưng TC mới thắng trận đầu, chớ chưa phải thắng trận chót, chưa thắng cuộc chiến tranh xâm lăng biển đảo của A châu Thái bình Dương../. ( Vi Anh)
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment