Cháy nhà thì mới
lòi ra mặt... trận!
Nguyễn Dư (Danlambao) - Đa số không phải ít người Việt trên khắp mọi
miền đất nước và ngay cả những cán bộ có chức có quyền ở Việt Nam cứ tưởng rằng
trong hai cuộc chiến chống Mỹ và chống Pháp là do sự tài tình lãnh đạo của đảng
ta mà ra! Nhưng nếu thận trọng nhìn vào lịch sử mà xét thì chúng ta sẽ thấy
rằng khi Pháp bị kiệt quệ sau thế chiến thứ hai và Mỹ thì bị áp lực từ nhiều
phía cộng thêm quyền lợi quốc gia của họ đặt lên bàn cân trong giai đoạn đó nên
phải thay đổi chiến lược ở Á châu, thế thì hai cuộc chiến đương nhiên phải
"kết thúc tốt đẹp"! Một suy luận đơn giản nữa đặt ra để thấy rằng cả
nước đều bị cộng sản bịp: Những cường quốc trên thế giới kể cả Nhật Bản mà phải
đi thua một quốc gia nhỏ bé, chiến đấu bằng hầm chông và tầm vông vạt nhọn
sao!? Nên đọc kỹ, đọc hết những cận sử hiện đại thì sẽ thấy.
Thế thì hai cuộc chiến gọi là "thần
thánh" của đảng ta hay rêu rao chỉ là "chó ngáp phải ruồi".
Chúng ta nên nhớ trong thời chiến "ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên
Xô và đánh cho Trung Quốc...", Bắc Việt dồn hết nhân lực để
"nướng" vào chiến trường miền Nam không phải là ít, nên thanh niên bị
quản lý chặt, không còn con đường nào lựa chọn ngoài chủ trương của đảng là
phải đi B.
Tôi có quen một anh bạn người Hải Hưng, anh kể,
là người thuộc diện phải đi B nhưng anh tìm đủ mọi cách trốn ở lại vì anh biết
đi thì cầm chắc là "sinh Bắc, tử Nam" không có ngày về. Có người lấy
lý do họ là con một của gia đình có thân nhân là liệt sĩ. Có người thì khai
thương tật, bệnh, mất sức lao động... Còn riêng trường hợp của anh, không có lý
do nào hợp lý nên phải trốn chui trốn nhũi: ban ngày thì lang thang ngoài đồng
hoặc trốn trong vườn nhà của người dân, ban đêm thì đi câu cá trộm của hợp tác
xã để bán kiếm sống. Anh rất thương mẹ, bà khổ sở nhiều vì bị hàng xóm láng giềng
xoi mói, xỏ xiên. Có nhiều người không sợ chết mà là sợ mất danh dự gia đình.
Sống khôn hay chết dại, bây giờ mới nhận ra thì chuyện cũng đã rồi!
Cũng chính anh kể, nhưng tôi không có dịp kiểm
chứng người trong cuộc nên không biết thực hư ra sao: Anh kể rằng những người
lính cộng quân lái thiết vận xa, ban chỉ huy ra lệnh phải xiềng chân vào xe,
ban chỉ huy giữ chìa khóa bởi vì một chiếc xe là cả "một gia tài" cho
nên phải gìn giữ. Nếu chuyện có thật thì chúng ta thấy rằng người cộng sản ở bộ
chính trị coi mạng sống con người quá rẻ hơn chiếc xe và mục tiêu (sai lầm) của
họ.
Thời chiến, trong giai đoạn đó phương tiện
truyền thông không như bây giờ cho nên đảng trong ban tuyên giáo dễ tuyên
truyền bịp là họ có chính nghĩa. Nếu như những đảng viên có nhiều thông tin,
biết nhiều thế sự như ngày nay thì không có chuyện theo Trung để bây giờ phải
hối hận và đuổi Mỹ để giờ đây phải hối tiếc. Hối hận và hối tiếc lúc nào cũng
xảy ra sau sự kiện!
Bản chất của cộng sản Việt Nam thì lúc nào cũng
dễ tin và ngu dốt nên dễ bị lôi kéo: lúc dựa vào Tàu, lúc thì rút cổ vào Nga
(trích ý của đoạn thơ này là lời của cố thi sĩ Nguyễn Chí Thiện). Trong thời
chiến đã vậy; còn thời bình thì sái cổ tin theo và trung thành với Trung Quốc,
do vậy mới có cái chuyện sợ mích lòng anh bạn láng giềng nên nhiều lần, nhiều
người, nhiều năm tháng qua họ tuyên bố khẳng định và lập đi lập lại là không
(dám) hợp tác quân sự với các quốc gia khác, "không dựa vào nước này để
chống lại nước kia"; hoặc là tranh chấp biển Đông thì giống như chuyện
xích mích trong gia đình (cộng sản) (nên hiểu tranh chấp khác với xâm lấn). So
sánh cái kiểu này, xử sự thẳng mực tàu cái kiểu này thì chỉ có loại người đần
độn, ngu dốt và hèn nhát. Có nhiều lúc tôi tự hỏi: ông tướng Thanh, ông tướng
Dũng, ông tướng Vịnh là loại người nào?
Có người luận rằng: tướng tá thời chiến có khác
với thời bình. Thời chiến thì rất dũng cảm; còn thời bình thì bị vật chất cám
dỗ nên dễ bị tha hóa, tham nhũng, sợ chết, hèn nhát. Tôi không tin điều đó.
Nhưng bất luận trong thời chiến hay thời bình, tôi tin rằng xã hội, môi trường
sống tạo ra con người. Người miền Bắc trong thời chiến không có sự chọn lựa, bị
dồn ép như con vật trong đoàn xiếc bị chủ sai khiến, không làm theo thì bị hành
hạ bằng thể xác hoặc tinh thần cho nên họ không sống bằng con tim và khối óc.
Chính vì chỗ thành tích, phấn đấu, biểu dương, đôn đốc... đó là ánh hào quang
giả tạo để lên dây cót cho mấy con rô bô nên chính quyền Hà Nội "xài toàn
hàng giả"
Nếu không có vụ tráo trở xâm lấn chiếm biển Đông
của Trung Quốc thì (hàng giả) bộ mặt thật và cũng là bản chất thật của ông
khùng Quang Thanh và nhiều tướng lãnh khác, rồi cái "chính nghĩa đại thắng
mùa xuân" "đánh đuổi đế quốc Mỹ của đảng ta" cũng chưa lộ diện.
Cũng lại là chữ nếu! Nếu các tướng tá của Bắc
Việt có được một chút xíu cái dũng, cái danh dự, cái trách nhiệm đối với tổ
quốc như của các tướng Phạm Văn Phú, Trần Văn Hai, Lê Văn Hưng, Nguyễn Khoa
Nam, Lê Nguyên Vỹ... thì Việt Nam không muối mặt với thế giới như trong lúc
này. Nhục thật!
Sáu lần
"xử" nhà báo để trả thù người chống tham nhũng!
Trương Minh Đức (Danlambao) - Vào lúc 7 giờ 30', thứ ba ngày
10/06/2014 (ngày mai), tại số 131 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, toà án TP - HCM đưa ra xét
xử phiên phúc thẩm lần thứ 2 do toà án tối cao triệu tập nhà báo Đoàn Hữu Hậu,
đây là phiên xử thứ 6 trong vụ án "cố tình truy án đến cùng" một nhà
báo chống tham nhũng tại tỉnh Kiên Giang.
Như đã đưa tin trên DLB trong loạt bài:
Ngoài ra các báo khác cũng đưa tin về vụ án trả
thù "kỳ quái" này của các cơ quan tố tụng tỉnh Kiên Giang trong các
loạt bài:
Nhưng nhà báo Đoàn Hữu Hậu vẫn tiếp tục bị xét
xử với bản án 02 năm tù giam từ vụ án dân sự thành án hình sự. Đây là lần xét
xử thứ 06 và cũng là lần cuối cùng?... Nếu phiên xét xử trong ngày mai
10/06/2014 là "y án" thì coi như vụ trả thù nhà báo dám viết bài
chống tham nhũng đã đạt được kết quả như mong muốn của mấy ông quan tham ăn đất
dân tại Kiên Giang.
Thông tin này mong các nhà báo "lề
đảng" cần đến tham dự phiên toà đông đủ để "rút kinh nghiệm"...
Còn người dân oan bị cướp nhà cướp đất cũng nên đến để ủng hộ tinh thần cho một
nhà báo vì dân và công lý mà phải chịu ngồi tù!
***
Kiên Giang: Vì sao nhà báo Đoàn Hữu Hậu bị truy
xét tới cùng?
Ngày 16/01/2014 Tòa án tỉnh Kiên giang xét xử sơ
thẩm lần 2, mặc dù trước Tòa 2 người “bị hại” xin giảm tội cho “ bị cáo”, nhưng
Tòa lại tiếp tục tuyên ông Đoàn Hữu Hậu – nguyên TrưởngVăn phòng đại diện báo
Gia đình& xã hội tại ĐBSCL phạm tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản…” Tội mà
trước đó Tòa án Tối cao đã tuyên hủy án. Vì sao nhà báo này bị truy xét đến
cùng?
Như các số báo trước chúng tôi đã thông tin,
theo yêu cầu bạn đọc, chúng tôi tìm hiểu và lý giải về thắc mắc này viết báo
Đoàn Hữu Hậu là nhà văn, nhà giáo, nhà báo, nhà
đài .Theo như cách nói vui dân gian thì “Bốn nhà nhập lại bằng hai nhà
nghèo”. Đúng như vậy là một người có tài, nhưng ông Hậu không được trọng
dụng, cất nhấc lên chức vụ cao, vì ông không phải là Đảng viên CSVN. Chức vụ
cao nhất của ông chỉ là Hiệu trưởng trường PTCS, Trưởng Văn phòng đại điện báo
Gia đình& Xã hội tại ĐBSCL. Người ta biết đến ông như là một kẻ “khắc tinh”
của tiêu cực, tham nhũng. Trong sự nghiệp làm báo của mình, ông luôn viết về đề
tài chống tiêu cực, với nhiều bút danh như Thế Hiển, Hoàng Hà, Kim Ngân, Hoài
Hận…cho nhiều tờ báo. Người ta kháo với nhau rằng ông Hậu chỉ biết viết chê,
chứ không thấy khen. Thật vậy xem lại các bài viết, chưa thấy ông khen ai, cái
gì trên báo, chỉ toàn “chửi”.
Có thể dẫn ra đây một vài ví dụ. Loạt bài phóng
sự điều tra “Trung tâm thương mại An Minh – Làm đâu sai đó” phản
ảnh về việc chính quyền huyện An Minh tỉnh Kiên Giang giải tỏa quy hoạch xây
dựng Trung tâm thương mại. Trong khi chính sách đền bù, tái định cư không thỏa
đáng, dân chúng kêu ca, khiếu nại nhiều nơi, sự việc kéo dài. Mà người chỉ đạo
“sát sao” trực tiếp là ông Phạm văn Bảy – Bí thư huyện ủy. Sau loạt bài đó,
Thanh tra và các ban ngành liên quan cấp tỉnh về kiểm tra, xử lý. Kết quả là
ông Phạm văn Bảy bị cách chức Bí thư huyện ủy, về Văn phòng tỉnh ủy “ rộng” một
thời gian, vài năm sau mới “ngoi” lên chức Phó Văn phòng.
Việc nửa là “Dự án lấn biển mở rộng khu
đô thị…” ở Rạch Giá Kiên Giang. Trong quy hoạch, giải tỏa đền bù… có
quá nhiều bất cập, dân chúng kêu ca. Ông Hậu đã viết một loạt bài phóng sự điều
tra “Lấn biển hay lấn đất của dân?”. Loạt bài này được một số báo nước
ngoài “ăn theo” làm nổi đình nổi đám. Sau đó Thanh tra Chính phủ đã vào cuộc và
đã xử lý thich đáng. Ông Bùi Ngọc Sương – Chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang bị kỷ
luật cảnh cáo Đảng, một hình thức khá nặng nề đối với một vị Chủ tịch tỉnh (http://tuoitre.vn/Chinh-tri-xa-hoi/Phap-luat/248223/ky-luat-canh-cao-dang-chu-tich-ubnd-tinh-kien-giang.html )
Còn rất nhiều loại bài viết như thế, với những
tít hơi bị “shock” như: “Có hay không sự tiếp tay để lừa đảo?” “Người
dân khổ vì đất”, “Biết sai nhưng không sữa”, “Người phụ
nữ nhiều năm kêu oan cho chồng không được giải quyết”… Có lẽ vì vậy mà “mất
lòng” với các quan chức, nhất là quan tham. Và họ chỉ chờ có cơ hội để “quật
lại” trả thù.
Viết văn
Đoàn Hữu Hậu có in một tập truyện ngắn “Khoảng
giữa cuộc đời” vào năm 2011, do Hội Văn nghệ TP Hồ Chí Minh xuất bản,
gồm 10 truyện ngắn. Đọc truyện ngắn của ông tôi thấy có cái gì đó “gai góc” rất
khó chịu. Nhiều người nói, viết vậy mà sau nhà xuất bản lại duyệt cho in. Không
hiểu có phải vậy không, nhưng tôi thấy lạ, lạ từ cốt truyện đến cách viết…
không giống như lối viết truyền thống. Vào thì vào ngang, Kết thì kết lửng. Ai
muốn nghỉ sao thì nghỉ. Mà mỗi truyện đều là đã kích, châm biếm, phê phán…Nhưng
phải nhìn nhận rằng mỗi truyện là một mảng của cuộc sống, là một lát cắt, hiện
thực và sâu sắc. Và chung quy là phản ảnh xã hội với một “màu xám”. Đọc hết tập
truyện ngắn Đoàn Hữu Hậu người ta có cảm giác hình như chuyện này xảy ra ở đâu
đó, và hình như có mình trong đó.
Và “tác dụng” của nó
Ngay sau khi CQĐT khởi tố, thì từ ngày 16/4/2012
đến 21/4/ 2012 có đến gần 30 tờ báo, vừa báo giấy vừa báo mạng, tung tin, có
tính miệt thị, đọa mạng, bôi nhọ ông. Như là một cơ hội, họ thi nhau nhục mạ,
để dẹp đi thằng “nhà báo khùng”, một cách không thương tiếc. Có báo đưa tin với
tít cái rất “kêu” như: “Khởi tố đối tượng giả danh hội viên nhà báo lừa
đảo” . Báo Lạng Sơn mộtt ờ báo của tỉnh Lạng Sơn xa tít ở cực bắc,
cũng đăng tin ông Hậu “lừa đảo”, ở một tỉnh cực tây nam đất nước. Nói chung cả
hệ thống báo chí trong nước đều “chỉa mủi dùi” về ông. Kể cả các Tòa soạn các
báo ông từng tham gia, cũng “ ngoảnh mặt” với ông. Họ là ai? Đó là những đồng nghiệp
của ông, kẻ mà bị “lép vế” bởi những bài viết của ông. Vì những tay bút này chả
này ra làm sao, viết theo kiểu tâng bốc, khen gượng gạo, lãnh đạo là không sai…
Ai biểu ông viết hay, ai kêu ông chống tiêu cực?… Tất nhiên cũng có sự ủng hộ
của Ban biên tập, của Tổng biên tập. Nhưng để đăng được một bài viết chống tiêu
cực trên báo, là chuyện không đơn giản. Ai cũng biết là báo chí Việt Nam được
kiểm duyệt chặc chẽ như thế nào. Phải qua nhiều “ngỏ ngách” và người viết phải
có nghệ thuật “lách” thì mới “qua” được. Thật tình nếu ông Hậu là tay viết
“xoàng”, a dua, ba phải, thì chả ai để ý, ăn thua đến ông ấy làm gì.
Mãi cho đến khi Tòa án Tối cao xử phúc thẩm
tuyên hủy toàn bộ bản án sơ thẩm của Tòa án tỉnh Kiên Giang, thì báo các báo
“chính thống” như Công Luận, Người cao tuổi mới lên tiếng thanh minh cho ông.
Với những tình tiết như trên đã nêu, khiến dư
luận đặt vấn đề. Phải chăng đây là một sự trả thù, để trừ khử đi kẻ “bất trị”
chuyên đi “moi móc” việc làm của các quan? …Loại ra khỏi “cuộc chơi” kẻ viết
không giống ai?
Ông Hậu đã kháng án, và đang chờ sự phán xét
công minh lần thứ hai, của Tòa án Nhân dân Tối cao tại TP Hồ Chí Minh. Tuy
nhiên tôi cũng không yên tâm, vì một khi họ đã cố tình truy xét, với hệ thống
Tư pháp như hiện nay, nhà báo Đoàn Hữu Hậu khó có thể “thoát nạn”. Chỉ có phép
nhiệm mầu nào đó mới cứu được ông ấy.
Qua đây tôi cũng xin có lời cảm phục ông Hậu, có
lời khuyên ông cố gắng giữ gìn sức khỏe, để còn tiếp tục chiến đấu. Và cũng xin
được cảm ơn quý báo đã chuyển thông tin về “ vụ nhà báo Đoàn Hữu Hậu” trong
thời gian qua, đã làm cho dư luận hiểu thêm, thực chất về nhà báo Đoàn Hữu Hậu.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment