Ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha........
Ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha........
Này Vanessa Nguyển,lại lòi
cái bộ mặt tuyên truyền cho
việt cộng rồi.....Không biết thì đừng nói.
Hồ tạp Chương là
thằng Tàu gốc Hẹ. Nó là
thằng cộng Sản Tàu
theo tướng Lữ Hán vè Hán hóa Việt
Nam....
Khi Pháp thất trận ở Âu
Châu, quân đội Nhật rất mạnh ở Á
Châu...Pháp không đủ lưc lượng nên
phải ký hòa ước với Nhật... Vì
Đàng Cộng Sản Pháp
rất mạnh vào thời đó,
nên Pháp bí mật thả các tù nhân Chính trị có tư tưởng CS ở Miền Nam.
Cung cấp vũ khí và tiền bạc để giúp
Pháp chống Nhật. Chứ ở miền Nam
đâu có ai biết gì về tên giặc Tàu Hồ tạp chủng
đâu???
Để cho cuộc thả tù có vẻ anh
hùng, và những tên việtc cộng này
đã được Pháp Tổ chức nhu
là những cuộc vượt ngục vỉ đại mang
theo các chiến sĩ quốc gia...Nhờ vậy mà
sau này Pháp triệt hạ được các
cuộc kháng chiến ở miền Nam
sau khi Nhật đầu hàng, và đám việt công
này chạy ra Bắc sau khi đưa nguòi
quốc gia vào chổ chết.
Tại sao không nói là thằng CuLy
Hồ tập Chương(HCM)
theo đại tướng Lữ Hán của Tưởng giới Thạch về giải giới quân
đội Nhật ở miền Bắc và
thành lập chính phủ lâm thời để trục xuất Vua Bảo Đại từ chức theo
chủ nghĩa Hán Man????
1. Quân Đội Nhật Hất Pháp ở Đông Dương:
Ngày 10-3-1945, Nhật thiết quân
luật ở Đông Dương.
Theo Thông cáo của Bộ Tổng Tư Lệnh, thì
Nhật chỉ hạ Pháp,
nhưng ủng hộ cuộc trành
đấu và giành Độc-Lập của các
dân tộc Đông Dương... Chánh phủ Nhật tuyên bố: phải lật đổ chánh
quyền Pháp ở Đông Dương....
Ngày 11-3-1945 Viên Cơ Mật cảu Triều Đình
Huế tuyên bố: Hiệp ước bào hộ 1884 bị bãi bỏ, Việt Nam
khôi phục chủ quyền. Ngày
12-3-1945, Cao Mên tuyên bố Độc Lập.
Ngày 17-3-1945, Vua Bảo Đại tuyên
chiếu: Từ nay
đích thân cầm quyền theo nguyên tắc Dân
vi Quý, và chỉnh đốn lại Quốc-Gia.
ViệtNam tuyên bố Độc-Lập.
Ngày 18-3-1945, Biểu tình lớn ở Sàigòn
để mừng ngày Độc Lập, cảm ơn Nhật đã
giúp đỡ.
Ngày 1-4-1945, Quân Mỹ đổ bộ ồ ạt lên đảo
Okinawa, với 1200 tàu chiến, 560 máy bay, 4 hàng
không mẫu hạm, với
450,000 quân tham chiến.
15-4-1945 Lào tuyên bố Độc-Lập
Ngày 17-4-1945, Vua Bảo Đại ủy nhiệm học giả Trần trọng Kim
lập Chánh Phủ và cử Tổng Đốc Phan
kế Toại làm Khâm Sai Bắc bộ, chính
khách Nguyễn văn Sâm làm Khâm sai Nam Bộ, và
B.S. Trần văn Lai làm Đốc Lý Hà Nội.
Thành phần Chánh Phủ Trần trọng Kim:
1. Tổng lý Nội
Các..................Trần trọng Kim
2.Bộ Trưởng Ngoại
Giao............. Trần văn Chương
3.Bộ Trưởng Tiếp Tế.................Nguyễn hữu Thi
4. Bộ Trưởng
Thanh Niên............ Phan Anh ........
Nhưng không may, Nhật thất trận và đầu hàng
quân đội đồng Minh Anh Mỹ. Cho nên Chánh quyền của Vua Bảo Đại và
chính phủ Trần trọng Kim với lá cờ quẻ ly
không được ủng hộ mạnh mẽ, vì
quân đội đồng Minh vào giải giới quân
đội Nhật. Miền Nam
thì được quân đội Anh Ấn, miền Bắc thì Tướng Lữ Hán
mang 130 ngàn quân ốm đói vào...Và Hố tạp Chủng đã
theo tướng Lữ Hán vào vơ vét ở Miền Bắc...Vào
thời đó, Khi đổi tiền ở Đông dương tiền VN, Lữ Hán và
Hố Tạp Chủng là
có nhiều tiền $500 đồng nhất....
Phải nói rằng, tên
Hồ tạp Chủng này
dùng súng ống và đã uy hiếp tất cả những người quốc gia của chính
phủ Trần trọng Kim ở Quản Trường Ba
Đình ở Hà Nội, để cho Hố tạp Chủng(HCM),
đứng ra tuyên bố cướp lấy
"Độc Lập, Tự Do, và
Hạnh Phúc của người Việt
Nam...Một cuộc cướp chính
quyền của chính phủ Trần trọng Lim
một cách ngoại mục...Nếu không
có giặc tướng Lũ Hán Tàu với
130,000 quân Tàu ở đằng sau
lưng, tên Hồ này khó có thể mà cướp chính
quyền của CHính phủ Trần trọng Kim
đượcv ào tháng 8 năm 1945.
Sau này Việt Cộng gọi là
Cách mạng tháng 8 cho oai... Sau đó tên Lý Thụy tức Hồ cho
Minh ép vua Bảo Đại từ chức, bằn cách
xuyên tạc và nói rằng Quân đội Nhật giúp vua Bảo Đại Độc lập và
Vua Bảo Đại đã theo Nhật chống lại quân
Đội Đồng Minh, nên Vua Phải từ chức để cho
chính phủ Lâm thời Hồ tạp Chủng lên
lãnh đạo...Nếu vua Bảo Đại không
từ chức thì quân đội Đồng Minh
sẽ gây khó dễ cho các đảng phái
chính trị trong nước...Chính
vì vậy mà Vua Bảo Đại phải tuyên
bố trở thành một công
dân nước Việt Nam...Nhưng Hồ tạp Chủng, vẫn lấy tên
Vua Bảo Đại để làm Cố Vấn tối cao bịt mắt thiên
hạ... VUa Bảo Đại phải tìm
cách bỏ trốn qua Hồng Kông
vì biết thế nào Hố tạp chủng(HCM) cũng giết.
Pháp theo Quân đội Anh-Ấn giải thể quân đội Nhật ở miền Nam,
và trang bị vũ khí trở lại cho
quân đội Pháp để chiếm lại miền
Nam...Thế là Hồ cho các đảng viên
rút và nhân tiện chỉ cho
Pháp tiêu diệt các chiến khu, và thủ tiêu,
cũng như chôn sống các lãnh tụ miền Nam
như Cụ Huýnh Phú Sổ, và
rút ra Bắc...
Quân đội Pháp tiến ra Bắc...Hồ tạp Chủng(HCM)
lại ký Hiệp ước sơ bộ, và để cho
quân Pháp biết được tất cả những căn
cứ mật của Việt Nam
Quốc dân Đảng, Việt Nam
quang phục hội, Đại Việt ở ngoài Bắc...Thế là
Pháp biết được và bắt tất cả những
nguòi Việt Quốc Gia ở Miền
Băc...Cho nên Nguyễn trường Tam
phải bỏ trốn qua
Tàu.
Pháp chiếm lại cả việt Nam.
Hồ tạp Chủng mượn tay
Pháp triệt hạ tất cả các
lãnh tụ, và nắm lây hết quân
đội Việt Minh. Tất cả những cán
bộ quốc gia, Hồ tạp Chủng(HCM)
ngấm ngầm thủ
tiêu...Cuốn phim chúng Tôi muốn sống đã
nói lên phần nào của ngưới quốc gia, bị Hồ tạp Chủng(HCM)
thanh toán...
Khi vua Bảo Đại từ chức, thì
tức khắc, Hố tạp Chủng(HCM)
lập chính phủ lâm thời, và có Việt nam
quốc dân Đảng (gọi tắc là Việt Quốc)và Việt Nam
Cách Mạng Đồng Minh Hội(Gọi là Việt Cách)
mang quân và người đến giúp
Ha! ha! ha! ha! ha! ha........
Sự thật vẫn là là
sự thật, Hồ chó
Minh là giặc Tàu âm mưu hán hóa và thôn tình Việt Nam dưới lá Cờ Giặc cờ đỏ sao
Vàng của tỉnh Phúc Kiến của Mao
trạch Đông. Ôi bọn chó Tàu đã dùng biết bao
nhiêu thủ đoạn, chụp mũ
xuyên tạc, và thủ tiêu tất cả những người Quốc Gia
yêu nước trong suốt 70 năm qua để có mục đích
cuối cùng là sát nhập Việt Nam
vào Tàu....Người yêu nước Việt Nam sẽ không
bao giờ nghĩ đến chuyện giết dân
Việt, chỉ có bọn Tàu
Hô tạp Chủng, vì yêu nước Tàu
và muốn chiếm Việt nam,
nên chúng tàn sát thẳng
tay...Đó là tại sao trên con đường cách mạng của thằng Phấk cu Hồ lúc
nào cũng nhuộm máu đồng bào Việt
nam....
Cứ nghe Lê Duẫn tuyên
bố mà tội cho đồng bào
Việt nam : Ta đánh Mỹ để đánh
cho Liên Sô và Trung quốc, và sẳn sàng
hy sinh 20 thế hệ để đánh chiếm miền Nam
cho Trung quốc...Sau đó đảng ta vinh quang dân đất dân
biển để trả nợ cho
Trung Quốc... Vì thế cho nên đảng cướp thái
thú Tàu của ta phải bắt giam
tất cã những người VN
yêu nước dam chống giặc Tàu
có nghĩa là chống tồ quốc Tàu của chúng
ta phải không
Vanessa Nguyễn????
Chúng đã tung biết bao nhiêu là tiền của để cho bọn viết sách
Việt Gian CS kiếm ăn, thay đổi lịch sử, lập
"Tổ Cuốc Tàu" theo chủ nghĩa
dân tộc Hán Man" chứ không phải
"Tổ Quốc Việt
Nam" mà biết bao nhiêu người đã lầm từ các đảng phái
như Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh
Hội, gọi tắc là
"Việt Cách"; hay Việt Nam
Quốc Dân đảng, gọi tắc là Việt-Quốc...
Những sư thật đã được dần dần ra
ánh sáng, Cho dù tên giáo sư điếm chảy Nguyễn mạnh
Quang có viết bậy để tiêu diệt Công
Giáo đang nổi lên để chống lại chế độ tham
tàn, độc ác, độc quyền, độc tôn,
độc đảng, chuyên môn đi ăn cướp của dân
như con đĩa hút máu nhân dân mà dân tộc Việtnam đã
chứng kiến bằng Máu
lệ oán hờn trên Giặc Cờ Đỏ Sao
Vàng của chế độ thực dân
thái tú Tàu CSVN ngày nay.....
Sau khi Pháp chiếm Việt Nam
và muốn thành lập chính phủ Liên
Hiệp Pháp bao gồm Việt Nam,
Lào, Cao Mên, và Pháp...Vua Bảo Đại được Pháp
mời về lập chính
phủ liên Hiệp...Một số người Quốc Gia,
biết được sự thật ghê tởm của thằng Cu
ly Phấk cu Hồ(HCM),
nên đã cùng nhau qua Hồng Kông giúp Vua Bảo Đại...Năm
1949, Vua Bảo Đại thành lập chính
phủ và lấy Cờ Vàng
Quốc Gia để dựng nên một chính
thề Quốc gia ....Sau khi Pháp thất trận ở Điện Biên
Phủ năm 1954, Pháp ký với quân
đội Việt Minh chia đôi đất nước Việt Nam
theo đảng cướp thái thú Tàu CSVN theo
mệnh lệnh của Chu
Ân Lai...
Pháp trao trả lại Độc lập Tự Do và
Hạnh Phúc cho miến Nam Việt
Nam...Nhưng thắng Phấk cu Hồ(HCM) vẫn tiếp tục theo
lệnh của Mao trach Đông mua vũ
khí của giặc Tàu và lại mở những cuộc tấn công
dòi giải phóng miền Nam Việt
Nam....Ôi máu lệ tuôn tràn trên lá cờ
Máu...Và cuối cùng Giặc Cờ Đỏ Sao
vàng đã thắng và ngày hôm nay thì cả nước Việt Nam đều biết là bị Chủ Nghĩa
Xả Hội Bịp nó Lừa....Thằng Hồ tạp CHủng(HCM)
biến thành thằng Tàu nằm chết xình ở Ba
Đình để cho các đảng viên cao cấp và
toàn dân đến lạy một thằng Tàu
có công giết chết hơn 10
triệu người Việt Nam,
và biến VN thành thuọc địa của nước
Tàu.......
Ha! ha! ha! ha ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha...
Sao Việt Công Vanessa Nguyễn,
hayLan Nguyễn, hay Ngô Kỷ, hay Kunidai còn muốn bưng bít,
và xuyên tạc lịch sử Việt Nam nữa hay
không?????
Ha! ha! ha! ha ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha...
Thanh Pham
From: "Vanessa Nguyen
Sent: Sunday, June 8, 2014 2:28 AM
Subject: Re: [Daploisongnui] Hãy Trả Lại Sự Vinh Quang Vĩ Đại Chân Chính cho Chiến Thắng Điện Biên Phủ của Dân Tộc Việt Nam.
Sent: Sunday, June 8, 2014 2:28 AM
Subject: Re: [Daploisongnui] Hãy Trả Lại Sự Vinh Quang Vĩ Đại Chân Chính cho Chiến Thắng Điện Biên Phủ của Dân Tộc Việt Nam.
Tuy được sự tin cậy của các Tướng lãnh Trung Hoa Dân Quốc, Hồ chí
Minh đã lượng đoán được chính những người này cùng với Pháp sẽ là đối thủ khi
Đệ Nhị Thế Chiến chấm dứt. Hồ chí Minh cũng rất thực tế để thấy là trong tình
thế tương lai đó, nếu nhận được sự giúp đỡ của Mỹ sẽ tốt hơn rất nhiều so với
sự giúp đỡ từ phía Liên Xô và Trung Cộng.
Vì vậy, mùa Đông 1944, Hồ chí Minh đã tìm cách bắt liên lạc với Đại Tá Helliwell, là người cầm đầu OSS (tiền thân của CIA) hoạt động ở Hoa Nam, đang có trụ sở tại Côn Minh. Helliwell bảo OSS chỉ cho Hồ chí Minh 6 khẩu súng ngắn 38 ly nhưng thực ra các nhóm du kích Việt Minh đã được tăng cường bởi nhiều toán OSS và súng đạn của Mỹ. Đây là lý do chủ yếu khiến Hồ chí Minh cố ngăn chặn mọi sự phô trương bộ mặt cộng sản và từ bỏ luôn cái tên Nguyễn ái Quốc để nhận tên Hồ chí Minh từ 1944.
Vì vậy, mùa Đông 1944, Hồ chí Minh đã tìm cách bắt liên lạc với Đại Tá Helliwell, là người cầm đầu OSS (tiền thân của CIA) hoạt động ở Hoa Nam, đang có trụ sở tại Côn Minh. Helliwell bảo OSS chỉ cho Hồ chí Minh 6 khẩu súng ngắn 38 ly nhưng thực ra các nhóm du kích Việt Minh đã được tăng cường bởi nhiều toán OSS và súng đạn của Mỹ. Đây là lý do chủ yếu khiến Hồ chí Minh cố ngăn chặn mọi sự phô trương bộ mặt cộng sản và từ bỏ luôn cái tên Nguyễn ái Quốc để nhận tên Hồ chí Minh từ 1944.
Nhiều người Mỹ có quan hệ lúc đó tỏ ra tin tưởng Hồ chí Minh từ bỏ chủ nghĩa cộng sản, nhất là trước sự trạng Hồ chí Minh đã được Trung Hoa Dân Quốc hợp tác và hỗ trợ. Sau ngày 2.9.1945, những người Mỹ này gần như luôn có mặt thân thiện bên cạnh Hồ chí Minh hoặc các đồng chí của ông ta, trong khi cờ Mỹ tung bay tại nhiều nơi ở Hà Nội. Dư luận dân chúng trong nước và ngay cả một số người Nhật, người Pháp có mặt tại Hà Nội đều nghĩ Việt Minh đã được Mỹ ủng hộ.
Về sau người ta được biết rằng vì tin Hồ chí Minh được Mỹ ủng hộ nên Vua Bảo Đại và những người quốc gia ủng hộ ông mới êm thắm nhường quyền lãnh đạo đất nước cho Việt Minh.
Cách hành động sau đó của Hồ chí Minh: ‘’Khi thấy rõ Mỹ không còn ủng hộ nữa, Hồ đã quay ngược 180 độ, bắt đầu kêu gọi hợp tác với Pháp. Chính trong thời kỳ này mà Hồ hành động như người Việt Nam trước, như người cộng sản sau. Ông ta quyết tâm làm cho cái Nhà Nước Việt Nam (Dân Chủ Cộng Hòa) sống sót bằng bất cứ giá nào.
Nhưng, tuần trăng mật có tính cách thân Tây phương kéo dài chẳng bao
lâu. Khi Hồ thương thuyết với Pháp ở Fontainebleau thì đồng chí của ông là
Võ nguyên Giáp, Trần văn Giầu, Nguyễn Bình, Phạm văn Bạch thanh toán ‘’các kẻ
nội thù của chế độ’’ gồm các nhà lãnh đạo các giáo phái, các quan lại (Ngô Đình
Khôi), các nhà trí thức (như Phạm Quỳnh), nhóm Trotskit, và các người yêu nước
chống cộng.’’
Đặc biệt về tình hình miền Nam, Bernard Fall viết: ‘’Tại Nam Kỳ, cả hai phía, giáo phái và Việt Minh đã giải quyết thanh toán những phần tử cảm tình của đối phương như sau: Trói lại từng chùm rồi thả xuống sông Mê Kông cho chết trôi ra biển. Thế mà huyền thoại về bác Hồ tốt bụng vẫn tồn tại cho đến ngày nay’’.
Tác giả đưa ra một nhận xét hết sức tinh tế: ‘’Chiến tranh Đông Dương bùng nổ đã đơn giản hóa những khó khăn về chính trị của ông Hồ. Không cần phải đối xử với phe đối lập bằng bàn tay bọc nhung nữa: Cứ việc gọi họ một cách đơn giản là Việt gian.’’ ==> chứng tỏ Hồ Chí Minh đã phản bội dân tộc cũng y như đám Trúc Hồ và VT bây giờ...chúp mũ việt gian cho tất cả những người yêu nước
Vấn đề then chốt là mục tiêu chủ yếu của Pháp trong cuộc chiến Việt Nam. Cộng sản không phải là động cơ thúc đẩy hành động của người Pháp tại Đông Dương. Việc Pháp chịu thương thuyết với Hồ chí Minh năm 1946, rồi từ chối mọi cơ hội đàm phán năm 1947 và sau nữa, từ 1948 ủng hộ Bảo Đại chống Việt Minh...đều không liên can tới vấn đề cộng sản mà chỉ vì cái gọi là Liên Hiệp Pháp. Đúng là cho tới năm 1953 tinh thần thực dân cũ đã chết, nhưng nó đã được thay thế không phải bởi chủ nghĩa chống cộng mà bởi sự quyến luyến tình cảm của người Pháp đối với khái niệm Liên Hiệp Pháp. Thủ Tướng Laniel đã nói với quốc hội vào tháng 10.1953, cũng như trước kia đã nói với Bảo Đại: ‘’người Pháp chiến đấu ở Đông Dương cho Liên Hiệp Pháp, nếu người Việt thích bỏ Liên Hiệp Pháp, thì nước Pháp không có lý do gì để chiến đấu.’’
‘’It is true that by 1953 much of the old spirit of colonialism had died, but it had been replaced not by anti-Communism, but by an emotional attachment on the part of Frenchmen to the concept of the French Union. It was for the French Union that France was fighting in Indochina, Premier Laniel told the National Assembly in October, 1953 as he had told Bao Dai: if the vietnamese chose to leave the French Union, France would have no reason to fight.’’
Nhưng chiêu bài chống cộng không thể không nêu ra nếu muốn nhận được viện trợ của Mỹ với mức độ hết sức quan trọng. Viện trợ Mỹ, bắt đầu từ 1950, mỗi năm trung bình 500 triệu. Cho đến 1954, Mỹ đã viện trợ khoảng 80% chi phí quân sự của Pháp tại các quốc gia liên kết Đông Dương
Chiêu bài này không đủ sức thuyết phục dư luận thế giới và càng không đủ tác dụng xoa dịu khát vọng giành độc lập của người dân Việt Nam.
Đặc biệt về tình hình miền Nam, Bernard Fall viết: ‘’Tại Nam Kỳ, cả hai phía, giáo phái và Việt Minh đã giải quyết thanh toán những phần tử cảm tình của đối phương như sau: Trói lại từng chùm rồi thả xuống sông Mê Kông cho chết trôi ra biển. Thế mà huyền thoại về bác Hồ tốt bụng vẫn tồn tại cho đến ngày nay’’.
Tác giả đưa ra một nhận xét hết sức tinh tế: ‘’Chiến tranh Đông Dương bùng nổ đã đơn giản hóa những khó khăn về chính trị của ông Hồ. Không cần phải đối xử với phe đối lập bằng bàn tay bọc nhung nữa: Cứ việc gọi họ một cách đơn giản là Việt gian.’’ ==> chứng tỏ Hồ Chí Minh đã phản bội dân tộc cũng y như đám Trúc Hồ và VT bây giờ...chúp mũ việt gian cho tất cả những người yêu nước
Vấn đề then chốt là mục tiêu chủ yếu của Pháp trong cuộc chiến Việt Nam. Cộng sản không phải là động cơ thúc đẩy hành động của người Pháp tại Đông Dương. Việc Pháp chịu thương thuyết với Hồ chí Minh năm 1946, rồi từ chối mọi cơ hội đàm phán năm 1947 và sau nữa, từ 1948 ủng hộ Bảo Đại chống Việt Minh...đều không liên can tới vấn đề cộng sản mà chỉ vì cái gọi là Liên Hiệp Pháp. Đúng là cho tới năm 1953 tinh thần thực dân cũ đã chết, nhưng nó đã được thay thế không phải bởi chủ nghĩa chống cộng mà bởi sự quyến luyến tình cảm của người Pháp đối với khái niệm Liên Hiệp Pháp. Thủ Tướng Laniel đã nói với quốc hội vào tháng 10.1953, cũng như trước kia đã nói với Bảo Đại: ‘’người Pháp chiến đấu ở Đông Dương cho Liên Hiệp Pháp, nếu người Việt thích bỏ Liên Hiệp Pháp, thì nước Pháp không có lý do gì để chiến đấu.’’
‘’It is true that by 1953 much of the old spirit of colonialism had died, but it had been replaced not by anti-Communism, but by an emotional attachment on the part of Frenchmen to the concept of the French Union. It was for the French Union that France was fighting in Indochina, Premier Laniel told the National Assembly in October, 1953 as he had told Bao Dai: if the vietnamese chose to leave the French Union, France would have no reason to fight.’’
Nhưng chiêu bài chống cộng không thể không nêu ra nếu muốn nhận được viện trợ của Mỹ với mức độ hết sức quan trọng. Viện trợ Mỹ, bắt đầu từ 1950, mỗi năm trung bình 500 triệu. Cho đến 1954, Mỹ đã viện trợ khoảng 80% chi phí quân sự của Pháp tại các quốc gia liên kết Đông Dương
Chiêu bài này không đủ sức thuyết phục dư luận thế giới và càng không đủ tác dụng xoa dịu khát vọng giành độc lập của người dân Việt Nam.
Tình hình chính trị luôn sôi động ngay tại các vùng Pháp kiểm soát trong ý hướng đòi hỏi một nền độc lập thực sự cho quốc gia Việt Nam và: ‘’Trong bối cảnh đó, Ngô Đình Nhu, một lãnh tụ công đoàn và là em Ngô Đình Diệm, đã đảm nhận vai trò lãnh đạo đứng ra tổ chức một đại hội chính thức ‘’đoàn kết quốc gia và hòa bình’’ ở Chợ Lớn vào ngày 6.9.1953. Đại hội đòi độc lập vô điều kiện cho Việt Nam, và trên bình diện quốc nội, đòi triệu tập ngay tức khắc một quốc hội, đòi tự do lập hội, tự do báo chí, chấm dứt tham nhũng, cải tổ quân đội và hành chánh. Đại hội này có một lập trường mạnh mẽ đến nỗi Bảo Đại cảm thấy cần phải triệu tập đại hội chính thức của chính ông vào tháng sau trong hai ngày nhằm mục đích ủng hộ lập trường của Cựu Hoàng bằng cách chọn 12 người để ông tuyển lấy 6 người thực hiện thương thuyết với Pháp.’’
Trong khi đó, ảnh hưởng các bước đi ban đầu của Hồ chí Minh với tư cách lãnh đạo Việt Minh vẫn đủ sức giữ những âm vang. ‘’Không người Việt Nam nào có thể quên Hồ chí Minh là lãnh tụ Việt Nam đầu tiên tuyên bố Việt Nam Độc Lập, không phải chỉ trên nguyên tắc như ông Trần Trọng Kim mà là trong thực tế. Ông Hồ tuyên bố Việt Nam Độc Lập vào tháng 9 năm 1945, và Việt Nam tự trị (quốc gia tự do) vào tháng 3 năm sau. Cho đến năm 1947, tại Việt Nam chỉ có một chính phủ Hồ chí Minh. Và nước Pháp là nước đầu tiên nhìn nhận như thế.’’
Trên thực tế, nhiều nhà ái quốc, kể cả Hoàng Gia cũng nhiệt tình ủng hộ chính phủ Hồ chí Minh trong mấy năm đầu. Việc Hồ chí Minh tiếp tục theo đuổi mưu đồ củng cố chế độ cộng sản độc tài đảng trị và dập tắt mọi hy vọng về một tương lai tốt đẹp của đất nước gần như không dễ nhận ra khi những âm vang trên còn đủ sức tác động vào mọi người.
Vì thế, chiêu bài chống cộng của người Pháp càng lộ rõ thì chiêu bài quốc gia yêu nước của Hồ chí Minh càng được củng cố, mặc dù người quốc gia trong nước xa lìa và chính quyền nhiều quốc gia dân chủ Á Châu cũng như Tây Phương cắt đứt mọi quan hệ.
Từ 1953, hàng ngũ quốc gia dưới quyền Quốc Trưởng Bảo Đại bắt đầu đạt nhiều tiến bộ và chính phủ do Bửu Lộc lãnh đạo gồm hầu hết các kỹ thuật gia tài trí và nhiệt tâm đã trở thành một niềm hy vọng. Khi tác giả Hammer viết những dòng cuối cùng của tác phẩm "The Struggle For Indochina" , hội nghị Genève chỉ mới chuẩn bị bàn về vấn đề Việt Nam. Tuy nhiên, tác giả đã nghe đồn nhắc về một giải pháp chia cắt lãnh thổ nên tỏ ý e ngại là giải pháp này sẽ khiến miền Bắc chịu áp lực nặng nề của Trung Cộng, trong khi miền Nam khó tránh khỏi bị Pháp khống chế trở lại như những năm trước.
Mối lo này trở thành thực tế tại miền Bắc, nhưng tại miền Nam, người Pháp đã phải triệt thoái và một chính thể Cộng Hòa chính thức ra đời năm 1956.
Chiêu bài ngụy trá của các khối lực chính trị kéo dài trên đất nước này từ 1945 có thể không còn nhiều thời gian đứng vững, nhất là sau thành quả của Ngô Đình Diệm trong việc củng cố miền Nam. Có người tin tưởng khá nhiều vào nhân vật lãnh đạo này và khi xẩy ra biến cố 1.11.1963 đã mang tâm trạng chán ngán vì nguyện vọng chính đáng của một dân tộc sống gian khổ đau đớn suốt mấy chục năm lại tiếp tục bị đẩy xa bởi sai lầm của một số giới chức nắm quyền tại Mỹ.
Có lẽ
đây cũng là tâm trạng của Đại Sứ Mỹ tại Sài Gòn, Frederick Nolting, khi ông này
đệ đơn xin từ nhiệm vì không đồng ý với đường lối của chính quyền Mỹ đương
thời. Những tâm cảnh hoàn toàn mang tính cá nhân này cũng không hẳn thiếu ý
nghĩa khi được đặt vào vị thế phản ảnh một nét thực tế trong vấn đề Việt Nam.
hoạt động chủ yếu của Hồ chí Minh trong giai đoạn ở Hoa Nam là dựa vào uy tín các nhà ái quốc Việt Nam, kết thân với một số giới chức Trung Hoa để dễ dàng xâm nhập các tổ chức cách mạng Việt Nam tại đây.
Hồ chí Minh không gia nhập Việt Minh với mục đích góp phần đẩy mạnh hoạt động đấu tranh giải phóng đất nước mà trước hết, tạo bình phong che giấu hình tích, và kế đó là đạt các mục tiêu mà Đệ Tam Quốc Tế đang nhắm.
Mục tiêu cụ thể trong thời điểm đó của Đệ Tam Quốc Tế là vừa khai thác vừa lũng đoạn phá hoại các tổ chức này để tạo đà phát triển ảnh hưởng cộng sản. Hồ chí Minh mượn các tổ chức này để trình diễn bộ mặt yêu nước đồng thời lôi cuốn người của các tổ chức này gia nhập hàng ngũ cộng sản, và nếu được, sẽ biến các tổ chức này thành tổ chức cộng sản.
hoạt động chủ yếu của Hồ chí Minh trong giai đoạn ở Hoa Nam là dựa vào uy tín các nhà ái quốc Việt Nam, kết thân với một số giới chức Trung Hoa để dễ dàng xâm nhập các tổ chức cách mạng Việt Nam tại đây.
Hồ chí Minh không gia nhập Việt Minh với mục đích góp phần đẩy mạnh hoạt động đấu tranh giải phóng đất nước mà trước hết, tạo bình phong che giấu hình tích, và kế đó là đạt các mục tiêu mà Đệ Tam Quốc Tế đang nhắm.
Mục tiêu cụ thể trong thời điểm đó của Đệ Tam Quốc Tế là vừa khai thác vừa lũng đoạn phá hoại các tổ chức này để tạo đà phát triển ảnh hưởng cộng sản. Hồ chí Minh mượn các tổ chức này để trình diễn bộ mặt yêu nước đồng thời lôi cuốn người của các tổ chức này gia nhập hàng ngũ cộng sản, và nếu được, sẽ biến các tổ chức này thành tổ chức cộng sản.
Nhận định của Tưởng Vĩnh Kính phù hợp với tiết lộ của Hoàng Văn Hoan, một nhân vật thân cận với Hồ chí Minh nhiều năm, về giai đoạn Hồ chí Minh tham gia tổ chức Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội của các nhân vật Hồ Học Lãm, Nguyễn Hải Thần...
Theo Hoàng Văn Hoan, Việt Minh vốn là tên gọi tắt của Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội mà Hồ chí Minh đã tham gia và sau đó biến thành tên gọi của phong trào cộng sản Việt Nam vào năm 1945 mà mọi người đều biết là Mặt Trận Việt Minh.
Tưởng Vĩnh Kính xác nhận hai chữ Việt Minh là viết tắt của Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội từng hoạt động từ lâu trước tháng 5.1941 do Hồ Học Lãm lãnh đạo.
Về sau, tổ chức này cùng một số tổ chức khác kết hợp thành Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội của nhiều nhân vật như Nguyễn Hải Thần, Trương Bội Công...‘’Hồ gia nhập Cách Mạng Đồng Minh Hội, một mặt là do đã ngụy trang thành công, được cá nhân Tướng Trương Phát Khuê tín nhiệm, mặt khác là được các phần tử tả khuynh Trung Quốc âm thầm hỗ trợ từ bên trong’’. và ‘’Một năm sau, khi Hồ chí Minh tỏ thái độ ‘’hợp tác’’ và gia nhập Cách Mệnh Đồng Minh Hội, lúc bấy giờ các đảng phái Việt Nam theo chủ nghĩa dân tộc mới thực sự bị đẩy vào một tình huống
‘’khốn đốn’’.
Tóm lại, Tưởng Vĩnh Kính đánh giá toàn bộ hoạt động của Hồ chí Minh suốt thời gian ở Hoa Nam chỉ là xâm nhập để đánh phá các tổ chức cách mạng dân tộc yêu nước, bởi cộng sản theo đuổi việc nắm độc quyền lãnh đạo các lực lượng đấu tranh nên đã coi các tổ chức này là kẻ địch. Tình huống khốn đốn mà Tưởng Vĩnh
Kính nhắc tới được khắc họa bằng hai hình ảnh: Hoặc bị sang đoạt đổi tên thành tổ chức công cụ ngoại vi của cộng sản hoặc lâm cảnh bị kích động chia rẽ rồi tàn lụi.
Mục tiêu và ý hướng đó đã được Tưởng Vĩnh Kính nhắc lại qua những ghi nhận về thái độ của Hồ chí Minh đối với cuộc khởi nghĩa Yên Bái của Việt Nam Quốc Dân Đảng năm 1930: ‘’Ông Hồ rất vui mừng thấy Việt Nam Quốc Dân Đảng thất bại.
Điều đó phản ảnh rõ trong ngữ khí của ông ta khi bình luận về cái thu hoạch được của cộng sản Việt Nam như sau: ‘’Từ sau cuộc khởi nghĩa đó, giai cấp tư sản (chỉ Việt Nam Quốc Dân Đảng) đã mất tất cả ảnh hưởng trong cuộc vận động giải phóng dân tộc và giai cấp công nhân cùng quần chúng nông dân lao động được tổ chức lại trong đảng tự do (chỉ cộng sản). Đảng trở thành người lãnh đạo duy nhất của cuộc cách mạng chống chủ nghĩa đế quốc.’’
Đây là thời kỳ hoạt động mà về sau Hồ chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam luôn diễn tả sai lạc hoặc xóa bỏ bằng sự khẳng định Mặt Trận Việt Minh được Hồ chí Minh cho ra đời tại Pác Bó. Các tác giả cộng sản Việt Nam sau này, ngoại trừ Hoàng văn Hoan, đều ghi rằng Mặt Trận Việt Minh thành lập vào tháng 5.1941 theo sáng kiến của Hồ chí Minh lúc đó còn mang tên Nguyễn ái Quốc. ==> Những não trạng chia phe, chia lằn ranh quốc cộng tăm tối xuẩn động, bất nhân đã giúp thêm cho CSVN có chính nghĩa bằng cách chối bỏ chiến công Điện Biên Phủ và coi như “nhưòng hết” công lao xưong máu của những người Việt Nam yêu nưóc cho đảng CSVN trong chiến tích vĩ đại này!
Chiến thắng Điện Biên Phủ là của nhân dân Việt Nam, đưọc xây bằng
xưong máu của những người con yêu của tổ quốc anh hùng và bất khuất, mà CSVN chỉ ăn hớt công trạng và phản bội đồng
bào sau đó mà thôi.
Chỉ có những kẻ việt gian
và VC mới nói là cái đó "chỉ do VC và súng đạn của Trung Cộng..."
2014-06-08 11:04
GMT+02:00 Son Tran [Daploisongnui] <>:
Lại tuyên truyền cho
đảng cộng sản Việt Nam nữa rồi.
Không có Tàu cộng, Nga cộng giúp người, giúp súng đạn thì đảng cộng sản Việt Nam làm sao đánh thắng năm 1954.
Không có Tàu cộng, Nga cộng giúp người, giúp súng đạn thì đảng cộng sản Việt Nam làm sao đánh thắng năm 1954.
Không có người của tàu
cộng, không có súng đạn của Nga cộng, của Tiệp cộng,....thì làm sao đáng chiếm
được Miền Nam.
Như vậy đảng cộng sản
Việt nam là ai??? Chính là Tàu cộng và Nga cộng dựng lên, cho nên mấy tay cộng
này phải nuôi nó, phải tiếp máu cho nó để nó nhuộm đỏ Việt Nam.
Công cái nổi gì? Thống
nhứt cái nổi gì?
Dùng súng đạn để gom
nhân dân hai miền vào MỘT, chứ đâu phải THỐNG NHẤT.
Thống nhất, đúng cái
nghĩa của nó là phải để cho Nhân Dân 2 miền được TỰ DO chọn người lãnh đạo đất
nước.
Đằng này, chiếm xong
Miền nam, đảng chia nhau, cả về vật chất lẫn quyền lợi cho tất cả đảng viên,
tóm thu và cai trị nhân dân.
Thế sao gọi là có công?
Thế sao gọi là đảng
chính trị?
Thế sao gọi là yêu nước?
katumtran
2014-06-08 10:48
GMT+02:00 Vanessa Nguyen[Daploisongnui] :
Nhưng xét theo lý năm xưa Tâm Tâm Xã là tổ chức của cụ Phan Bội
Châu, sau khi cụ Phan bị Hồ chí Minh “gài bẫy” cho Pháp bắt
thì Hồ chí Minh đã thay tên Tâm Tâm Xã thành Thanh Niên CS Đoàn, thì cũng có
thể nói Tâm Tâm Xã là tiền thân của Thanh Niên CS Đoàn, không lẻ vì hành động
của Hồ và Thanh Niên CS Đoàn, chúng ta lại lôi đầu cụ Phan để chữi hay sao? Hồ
chí Minh 1946 đã ký Hiệp Định Sơ Bộ mời Pháp trở về VN với đầy đủ sự nhượng bộ
không khác gì thời thực dân trước đó, và dùng Pháp tiêu diệt những Đảng Phái
Phi CS, đó cho thấy Hồ chí Minh KHÔNG chống thực dân chỉ chống những ai có khả
năng tranh thủ địa vị của Hồ.Hồ thà để VN chịu khổ nhục khốn khó dưới tay thực
dân Pháp thêm thời gian nữa (và lâu hơn nếu có thể) chứ không để ai “giải
phóng” dân tộc nếu người đó không phải là CS, điều này đã cho thấy Hồ
bất nhân và bất tín cũng như bất tín với quốc gia và dân tộc.
Ngược dòng lịch sử hơn 40 năm trước, thời gian hoạt động của Hồ
chí Minh, thời gian bấy giờ cũng không ít người nghi ngờ về lòng “yêu nước” của
một thanh niên từng tuyên thệ tuyệt đối trung thành với đảng CS Quốc Tế, cho đến khi Hồ Chí Minh Bán Đứng cụ Phan Bội Châu
cho Pháp để thủ tiêu một “đối thủ” ngăn cản sự bành trướng chủ
nghĩa CS vào Tâm Tâm Xã nói riêng và tại Việt Nam nói chung, theo Tiến Sĩ
Alexander Dean cũng như nhà Chiến Tranh Sử Học R.F Tuner thì cũng đã có một số
người cách mạng cũng đã chất vấn về vụ án này, nhưng lại bị một số “đồng chí và chiến hữu” khuyên bảo “đàng nào Hồ Chí Minh cũng đã và đang chống
Pháp, kẻ thù của ta là Pháp hãy cứ ủng hộ và đoàn kết yểm trợ nhau chống Pháp
trước đừng nên chống nhau v.v” và với tư tưởng “đóng cửa bảo nhau không đề cập” và bình luận hay đặt ngược câu hỏi về
đường lối và quan điểm của Đảng Việt Minh cùng Nhà Cách Mạng HCM ,đã theo thời
gian trực tiếp cũng như gián tiếp thần thánh hoá vai trò HCM trước dư luận, lừa
dối người VN tin vào cái áo “Nhà Cách Mạng Chống Pháp” cuối cùng là hệ quả khốn nạn của VN hôm nay. Sòng
phẳng mà nhận định, sở dĩ HCM dưới tấm áo “Nhà Cách Mạng vì cách mạng bị giam tù, hy sinh cuộc đời v.v”, đã lừa gạt được người VN, vì thời gian đó, cái
tự do báo chí và ý thức ngôn luận chưa được hoàn toàn phát triễn, nên dân VN đã
bị “trí thức”tuyên truyền và vạch răn giới trong sự Tư Duy
Độc Lập ,viết báo, radio theo đơn đặt hàng “đánh Pháp NHƯNG không đề cập đến đường lối của Nhà Cách Mạng”, sự kiện ít hay nhiều đã dồn tư duy người dân
đi đến lầm tin, thánh hoá vai trò một cá nhân Đảng Phái, đặt hết niềm tin và
tương lai vào một cá nhân. Không lẻ bây giờ chúng ta vơ đũa cả nắm chửi cả
phong trào Việt Minh (nhiều tổ chức liên minh với nhau) và chụp mũ tất cả những
người nào mà thời xưa theo Việt Minh chống Pháp đều là VC hết sao? hoặc mù
quáng nghe lời phe Trúc Hồ với cái lý luận "Trúc Hồ chống cộng, ai chống Trúc Hồ là VC", cũng kiểu như thời xưa bọn VC đã từng chụp mũ, ngụy biện và
tuyên truyền "Hồ Chí Minh
chống Pháp, Việt Minh=Hồ Chí Minh, chỉ có Hồ Chí Minh và đảng CSVN mới có công
đuổi thực dân Pháp, ai chống Hồ Chí Minh là việt gian tay sai của Pháp", không lẻ bây giờ chúng ta lại làm như VC thời
xưa, lôi đầu ông Ngô Kỷ rồi tiêu diệt những người dám đặt vấn đề vói Trúc Hồ
hay sao? Dĩ nhiên là không, vì chỉ có những kẻ thiếu ý thức mới làm như
thế. Nhưng tiếc thay các Diễn Đàn yahoogroups lại không hiểu cái lý lẽ thông
thường này.
1954- chiến thắng
Điện Biên Phủ, mà trong khói lửa đầy thịt xương của trận địa đôi bên, ngoài
những xác chết ngoại nhân, đều có thân xác của người Việt Nam cùng giòng máu!
Đau đớn và tủi nhục chưa hết- Lý tưỏng chính trị và lằn ranh chủ nghĩa đã được
nhân danh, chính đáng hóa sự phản bội xưong máu và nguyện vọng dân tộc độc lập
tự do. Xương máu của nhân dân kháng chiến chưa khô mà đòn thù chính trị ập đến!
Nó ập đến bỉ ổi từ chính đồng bào, đồng chí của nhau, những kẻ bước lên danh
vọng quyền lực bằng nước mắt, mồ hôi, xương máu của nhân dân, đã dàn dựng đạo
diễn thảm trạng đấu tố đồng bào mình thật trâng tráo! Thảm trạng này không
những khiến đất nước suy nhựợc thêm mà còn tàn hủy nền móng văn hóa đạo lý dân
tộc: tình cảm, văn hóa cư xử giữa cha mẹ, anh em, vợ chồng, bạn bè làng xóm mới
hôm qua còn khắn khít trong tình thần toàn dân kháng chiến… mà hôm nay tất cả
vỡ nát trong sớm chiều –Ôi quan điểm chính trị, lập trưòng chính trị, đồng
minh, đồng chí, những đốn mạt không dừng lại ở đấy!
Chiến thắng Điện Biên
Phủ là của nhân dân Việt Nam, đưọc xây bằng xưong máu của những người con yêu
của tổ quốc anh hùng và bất khuất, mà CSVN chỉ ăn hớt công trạng và phản bội
đồng bào sau đó mà thôi. Những não trạng chia phe, chia lằn ranh quốc cộng tăm
tối xuẩn động, bất nhân đã giúp thêm cho CSVN có chính nghĩa bằng cách chối bỏ
chiến công Điện Biên Phủ và coi như “nhưòng hết” công lao xưong máu của những
người Việt Nam yêu nưóc cho đảng CSVN trong chiến tích vĩ đại này!
Chinh sách chia để trị, là một chính sách phân chia lực
lượng đối lập hay đối kháng, chia những tiềm năng chống đối ra từng mảnh nhỏ đề
dể dàng len lỏi và điều khiển [Pinkerton James P, 2007] CSVN
với những bộ Tư Tưởng Văn Hoá, tìm hiểu về tâm lý con người, và biết rằng một
khi con người biết ý thức đoàn kết chung trong một cái giá trị tư tưởng nào đó
thì cái sức mạnh đó dù là bomb nguyên tử cũng không thể ngăn cản, như cái giá
trị độc lập đã đi vào ý thức dân tộc tác động đến sự tham gia và hy sinh của
người dân liên tục miên viễn trong thời kỳ chống Pháp, và Hồ chí Minh đã lợi
dụng lấy nó để thực thi mộng Cách Mạng Đỏ. Và vì thế đã tạo ra cái Chiến Thắng
Điện Biên Phủ, nhưng chiến thắng Điện Biên Phủ vẫn chưa đưọc nhìn lại đúng giá
trị của nó, để đặt nó vào vị trí của lịch sử, và nhất là trở về vị trí đúng đắn
của chiến tích oanh liệt này trong lịch sử chống ngoại xâm của nhân dân Việt
Nam.
Trải dài suốt mấy ngàn năm văn hiến, dân tộc Việt đã dạn dày kinh qua nhiều cuộc xâm lăng- gần một nghìn năm nô lệ của ngưòi Trung Hoa, và rồi sau đó lại rơi vào nhũng cuộc tấn công xâm lược qua các triều đại phong kiến của Trung Hoa- Hán Đưòng Tống Nguyên- Minh và nhà Thanh.. Nhưng rồi kết quả, dẫu mất mát, tiêu hao, đau xót, nhân dân Việt Nam đã kiên cường anh dũng đẩy lùi từng đợt xâm lược này bằng những chiến tích lẫm liệt và vĩ đại, đuợc lãnh đạo bởi những anh hùng, anh thư đất Việt: Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Ngô Quyền, Lê Đại Hành, Lý Thường Kiệt, Trần Nhân Tôn, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi Nguyễn Trãi, và Quang Trung Hoàng Đế, và trên hết vẫn là những hy sinh cao cả vô bờ bến của nhân dân Việt Nam!
Thì chiến thắng Điện Biên Phủ cũng vậy- đây thật sự là chiến thắng dứt điểm chế độ thực dân Pháp dành độc lập của toàn dân, không phải của riêng đảng CSVN! Dù chiến tích này đưọc lãnh đạo bởi ĐCS, nhưng nó đưọc xây dựng bằng tài sản, mồ hôi, xương máu của đại đa số những con dân Việt Nam yêu nưóc không Cộng Sản, những ngưòi như cụ Phan Khôi, nhà văn Quang Dũng, tiểu đoàn Tây Tiến, như gia đình bà cụ Nguyễn Thị Năm, trong đó các con trai của bà từng giữ chức vụ cấp trung đoàn. v.v Sự đóng góp của đảng viên CSVN thực thụ chỉ là thiểu số mà trong đó ý thức tham gia Đảng là do lòng yêu nưóc và nhu cầu yêu nưóc chân chính, chứ ý thức tham gia vì chủ nghĩa cộng sản không có, hoặc nếu có thì cũng loáng thoáng do ngộ nhận mà thôi như Phùng Cung, Phùng Quán, Trần Dần v.v hãy nhìn vào cuốn phim Chúng Tôi Muốn Sống đã nói lên tâm trạng của người đội trưởng Vinh. Tất cả đã làm nổi bật ý nghĩa của cuộc đối thoại giữa nhân vật đảng viên của “đảng Hồ Chí Minh”, chính ủy, cố gắng nhấn mạnh thuyết phục Vinh về vai trò vị trí Bác và Đảng! “Bác và Đảng sẽ trả công và cho nghỉ phép v.v” Nhưng Vinh đã trả lời:
-Vinh : “ Tôi chiến đấu không phải để được mong ân thưởng, mà mục đích của Tôi là được góp phần vào trong công cuộc giải phóng dân tộc thoát khỏi ách thực dân và bất cứ một chế độ áp bức nào khác…..”
-Đảng Viên Chính Ủy: Nhưng dù sao Bác và Đảng cũng ghi công đồng chí!
-Vinh: Trong lúc này Tôi xin đồng chí hãy tạm gác bỏ mọi vấn đề thuộc về chính trị. Tôi, tôi chỉ có biết chiến đấu cho chính nghĩa quốc gia thế thôi! [Phần 2, Chúng Tôi Muống Sống]
chính vì CSVN biết rõ hơn ai hết điều này nên sau đó đã chính thức áp dụng ngay cái chính sách chia để trị, chia rẽ tư tưởng đoàn kết giá trị chung, bằng cái Cải Cách Ruộng Đất, Cải Tạo Trí Thức, Văn Nhân Giai Phẩm, để gạn lọc thành phần yêu nước và thành phần CS chuyên chính. (nên vì thế sau này, chiến tranh VN dù quân CS đông cách mấy như vì đã mất đi cái giá trị chung, nên lực lượng CS không thể nào thắng lực lượng Miền Nam chỉ vì cái giá trị chung để đấu tranh đã không còn, và 1968-69 đã chứng minh sự thảm bại của CSVN, để rồi CSVN chỉ có thể vào được Miền NAM vào 30/4/75 vì, sự ký kêt giữa quan thầy và Mỹ, Miền NAM bị trói tay thì “bội đội anh hùng” mới có thể “anh hùng”)
Trong thời kỳ Đại Cách mạng Văn hoá, cha con giết nhau, vợ chồng đấu nhau, thầy trò phản nhau, mẹ con tố cáo nhau như kẻ thù…là những việc thường xảy ra trong quần chúng. Đó là tác dụng của 'đảng tính' mà nên. Sự kiện này khiến con người từ gia đình ra đến xã hội, đâu đâu cũng dòm ngó nhau bằng con mắt phân biệt, và xoi mói. Sự áp dụng chính sách sơ yếu lý lịch, phân xét theo lý lịch của từng giai cấp, Đảng Viên, Giai tầng Cách Mạng liệt Sĩ, thường dân, phó thường dân, mãi còn tồn tại cho đến hôm nay, và thường được đối xử và áp dụng ngay trong chính học đường, đề thường xuyên nhắc nhở người từ thủa ấu thơ, phân biệt nhau, và dòm ngó nhau.
Trải dài suốt mấy ngàn năm văn hiến, dân tộc Việt đã dạn dày kinh qua nhiều cuộc xâm lăng- gần một nghìn năm nô lệ của ngưòi Trung Hoa, và rồi sau đó lại rơi vào nhũng cuộc tấn công xâm lược qua các triều đại phong kiến của Trung Hoa- Hán Đưòng Tống Nguyên- Minh và nhà Thanh.. Nhưng rồi kết quả, dẫu mất mát, tiêu hao, đau xót, nhân dân Việt Nam đã kiên cường anh dũng đẩy lùi từng đợt xâm lược này bằng những chiến tích lẫm liệt và vĩ đại, đuợc lãnh đạo bởi những anh hùng, anh thư đất Việt: Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Ngô Quyền, Lê Đại Hành, Lý Thường Kiệt, Trần Nhân Tôn, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi Nguyễn Trãi, và Quang Trung Hoàng Đế, và trên hết vẫn là những hy sinh cao cả vô bờ bến của nhân dân Việt Nam!
Thì chiến thắng Điện Biên Phủ cũng vậy- đây thật sự là chiến thắng dứt điểm chế độ thực dân Pháp dành độc lập của toàn dân, không phải của riêng đảng CSVN! Dù chiến tích này đưọc lãnh đạo bởi ĐCS, nhưng nó đưọc xây dựng bằng tài sản, mồ hôi, xương máu của đại đa số những con dân Việt Nam yêu nưóc không Cộng Sản, những ngưòi như cụ Phan Khôi, nhà văn Quang Dũng, tiểu đoàn Tây Tiến, như gia đình bà cụ Nguyễn Thị Năm, trong đó các con trai của bà từng giữ chức vụ cấp trung đoàn. v.v Sự đóng góp của đảng viên CSVN thực thụ chỉ là thiểu số mà trong đó ý thức tham gia Đảng là do lòng yêu nưóc và nhu cầu yêu nưóc chân chính, chứ ý thức tham gia vì chủ nghĩa cộng sản không có, hoặc nếu có thì cũng loáng thoáng do ngộ nhận mà thôi như Phùng Cung, Phùng Quán, Trần Dần v.v hãy nhìn vào cuốn phim Chúng Tôi Muốn Sống đã nói lên tâm trạng của người đội trưởng Vinh. Tất cả đã làm nổi bật ý nghĩa của cuộc đối thoại giữa nhân vật đảng viên của “đảng Hồ Chí Minh”, chính ủy, cố gắng nhấn mạnh thuyết phục Vinh về vai trò vị trí Bác và Đảng! “Bác và Đảng sẽ trả công và cho nghỉ phép v.v” Nhưng Vinh đã trả lời:
-Vinh : “ Tôi chiến đấu không phải để được mong ân thưởng, mà mục đích của Tôi là được góp phần vào trong công cuộc giải phóng dân tộc thoát khỏi ách thực dân và bất cứ một chế độ áp bức nào khác…..”
-Đảng Viên Chính Ủy: Nhưng dù sao Bác và Đảng cũng ghi công đồng chí!
-Vinh: Trong lúc này Tôi xin đồng chí hãy tạm gác bỏ mọi vấn đề thuộc về chính trị. Tôi, tôi chỉ có biết chiến đấu cho chính nghĩa quốc gia thế thôi! [Phần 2, Chúng Tôi Muống Sống]
chính vì CSVN biết rõ hơn ai hết điều này nên sau đó đã chính thức áp dụng ngay cái chính sách chia để trị, chia rẽ tư tưởng đoàn kết giá trị chung, bằng cái Cải Cách Ruộng Đất, Cải Tạo Trí Thức, Văn Nhân Giai Phẩm, để gạn lọc thành phần yêu nước và thành phần CS chuyên chính. (nên vì thế sau này, chiến tranh VN dù quân CS đông cách mấy như vì đã mất đi cái giá trị chung, nên lực lượng CS không thể nào thắng lực lượng Miền Nam chỉ vì cái giá trị chung để đấu tranh đã không còn, và 1968-69 đã chứng minh sự thảm bại của CSVN, để rồi CSVN chỉ có thể vào được Miền NAM vào 30/4/75 vì, sự ký kêt giữa quan thầy và Mỹ, Miền NAM bị trói tay thì “bội đội anh hùng” mới có thể “anh hùng”)
Trong thời kỳ Đại Cách mạng Văn hoá, cha con giết nhau, vợ chồng đấu nhau, thầy trò phản nhau, mẹ con tố cáo nhau như kẻ thù…là những việc thường xảy ra trong quần chúng. Đó là tác dụng của 'đảng tính' mà nên. Sự kiện này khiến con người từ gia đình ra đến xã hội, đâu đâu cũng dòm ngó nhau bằng con mắt phân biệt, và xoi mói. Sự áp dụng chính sách sơ yếu lý lịch, phân xét theo lý lịch của từng giai cấp, Đảng Viên, Giai tầng Cách Mạng liệt Sĩ, thường dân, phó thường dân, mãi còn tồn tại cho đến hôm nay, và thường được đối xử và áp dụng ngay trong chính học đường, đề thường xuyên nhắc nhở người từ thủa ấu thơ, phân biệt nhau, và dòm ngó nhau.
Từ đó khiến con người sợ nhau, ghét nhau phân biệt đối xử, ganh
ghét v.v . Khi con người đã bị phân chia như vậy, dĩ nhiên sẽ không tin tưởng
nhau để đi đến đấu tranh “vì đó là đúng”, cũng như tác giả Zunes
(2006) đã nhận định trong tác phẩm “Divide and Conquer?” trên
tờ ngôn luận Guerrilla News Network [Stephen Zunes (2006)], khi
sức lực không có con người trở thành mặc cảm bất lực chỉ biết “van xin
kẻ cầm quyền”, hay đi vọng ngoại chờ đèn xanh quốc tế, chứ họ
không tự tin hay vận động ngay sức mạnh của chính bản thân họ hay người dân.
Thậm chí ngay trong tôn giáo, cũng bị phân chia quốc doanh và chân chính,
thường trực nhòi nhét những tư tưởng “thành phần cách mạng được Đảng ưu
tiên lànhững kẻ thù của giai cấp bình dân đừng tin nó” và
ngược lại v.v [Cửu Bình, Bài 6, 2004].
Đối với Đảng Viên con ông
cháu cha gia đình cách mạng, thì có những “niềm tin” như..”bọn
tàn dư nước ngoài chính là những kẻ sẽ giựt sập công trình cách mạng chúng ta”...ngụ
ý nhắc nhở “nếu không đoàn kết cứu Đảng thì những quyền lợi của “chúng
ta” sẽ không còn nữa”… Chính sách này trãi qua hơn mấy chục năm nhồi nhét
và bưng bít, dần dà đã trở thành quán tính ăn sâu trong tiềm thức, mỗi cá nhân
trở thành những điệp viên trong vô thức, lắm khi con người hành xử đối xử tệ
bạc với nhau trong vô thức, điển hình sự kiện em Nguyễn thị Bình sống trong địa
ngục nhưng hàng xóm vẫn sợ khi nói lên sự thật chống lại “vì đó là sai
trái”, mãi cho đến một người đàn bà tên Bình ra giúp thì được gọi là “anh
hùng”trong khi hành xử giúp vì điều đó đúng rất bình thường ở xã hội nhân
bản.[LMVS, 2007]
Dù ai nói sao, nhưng cái tâm lý xã hội VN, khi vẫn còn nghe những câu nói “cái đám bắc kỳ”...gia đình cách mạng kia,v.v thì sự phân biệt và ghét nhau trong vô thức đã và còn tồn tại cũng như ngày càng được nâng cao, khiến con người phải đối xử với nhau rất bạc bẽo, “ai bị mất nhà kệ ông, tôi chưa bị mất” , gia đình liệt sĩ đeo huy chương khiếu kiện, ít nhiều cũng đã làm dị ứng một số dân cư, “năm xưa chỉ điểm cho cách mạng, đây là quả báo” v.v chứ chưa mấy ai lên tiếng vì đó là đúng, vì thế đa số chúng ta thấy phong trào dân oan vẫn ở số cục bộ, trước sự vô tâm của quần chúng xã hội đi song song với sự báo chí bưng bít. Chứ không mấy ai ý thức hôm nay, “tất cả cá nhân nào sống dưới XHCN đều là nạn nhân của chế độ vì sự lừa gạt của nó”.
Đó cho thấy vần đề ngăn cách phân chia vốn không phải xuất phát từ dân, mà do thế lực chính trị và những chính sách phân biệt trong đối xử, đã và đang tiếp tục tạo chia rẽ, và CSVN không bao giờ muốn có sự đoàn kết dân tộc thực sự, vì khi đoàn kết dân tộc thực sự là người dân sẽ nhận ra giá trị chung, và CSVN chính là kẻ thù của những giá trị đó. Và cũng vì thế những tinh thần những tấm gương không đấu vì tôi là nạn nhân mà đấu tranh “vì đó là đúng” luôn bị độc tài truy lùng và triệt tiêu, vì CS biết rõ cái sức mạnh của ý thức đấu tranh “vì đó là đúng”, khi nó thực sự lan tràn vào trong xã hội.
Vì thế ngày hôm nay, đã đến lúc chúng ta xoá tan những nổi sợ “bóng đêm cách mạng CS”, dân chủ là hãy tin vào dân, tiếp xúc và khơi lại tình nhân bản, trong cái giá trị chung là dân quyền để đi đến sự đấu tranh vì giá trị đó, như Hoa kỳ, tuy rằng vẫn có sự khác biệt về trắng đen, nhưng vì cái phúc lợi chung của giá trị chung, của cái bình đẳng, họ bất đồng nhưng không bất hoà. Họ nhìn nhau bằng tư tưởng và quan điểm cũng như hành xử của nhau, họ giúp nhau một tiếng nói vì đó là điều đúng, lên tiếng trước những cái sai vì bản chất sự việc nó sai, chứ họ không nói hay phê phán chỉ vì “phe ta cho là vậy”.
Vì chính những cái thái độ bầy đàn “phe ta” cái gì cũng đúng, có sai cũng không nói, còn phe kia (quá khứ theo cách mạng) thì hôm nay họ làm cái gì cũng sai hay đó là quả báo, chính là những cái đang ngăn cản chúng ta đi đến cái giá trị chung. CSVN đã dùng sơ yếu lý lịch để phân chia, thì chúng ta đừng dùng cái lý lịch để chẩn đoán sự việc. Mà hãy nhìn sự việc theo đúng giá trị của nó, dù đó là ngay chính sinh hoạt hằng ngày của mình. Vì khi chúng ta biết chấp nhận đúng và sai theo cái giá trị của sự việc, đề ủng hộ và đấu tranh vì đó là đúng. Thì lúc đó chúng ta đã ý thức.
Dù ai nói sao, nhưng cái tâm lý xã hội VN, khi vẫn còn nghe những câu nói “cái đám bắc kỳ”...gia đình cách mạng kia,v.v thì sự phân biệt và ghét nhau trong vô thức đã và còn tồn tại cũng như ngày càng được nâng cao, khiến con người phải đối xử với nhau rất bạc bẽo, “ai bị mất nhà kệ ông, tôi chưa bị mất” , gia đình liệt sĩ đeo huy chương khiếu kiện, ít nhiều cũng đã làm dị ứng một số dân cư, “năm xưa chỉ điểm cho cách mạng, đây là quả báo” v.v chứ chưa mấy ai lên tiếng vì đó là đúng, vì thế đa số chúng ta thấy phong trào dân oan vẫn ở số cục bộ, trước sự vô tâm của quần chúng xã hội đi song song với sự báo chí bưng bít. Chứ không mấy ai ý thức hôm nay, “tất cả cá nhân nào sống dưới XHCN đều là nạn nhân của chế độ vì sự lừa gạt của nó”.
Đó cho thấy vần đề ngăn cách phân chia vốn không phải xuất phát từ dân, mà do thế lực chính trị và những chính sách phân biệt trong đối xử, đã và đang tiếp tục tạo chia rẽ, và CSVN không bao giờ muốn có sự đoàn kết dân tộc thực sự, vì khi đoàn kết dân tộc thực sự là người dân sẽ nhận ra giá trị chung, và CSVN chính là kẻ thù của những giá trị đó. Và cũng vì thế những tinh thần những tấm gương không đấu vì tôi là nạn nhân mà đấu tranh “vì đó là đúng” luôn bị độc tài truy lùng và triệt tiêu, vì CS biết rõ cái sức mạnh của ý thức đấu tranh “vì đó là đúng”, khi nó thực sự lan tràn vào trong xã hội.
Vì thế ngày hôm nay, đã đến lúc chúng ta xoá tan những nổi sợ “bóng đêm cách mạng CS”, dân chủ là hãy tin vào dân, tiếp xúc và khơi lại tình nhân bản, trong cái giá trị chung là dân quyền để đi đến sự đấu tranh vì giá trị đó, như Hoa kỳ, tuy rằng vẫn có sự khác biệt về trắng đen, nhưng vì cái phúc lợi chung của giá trị chung, của cái bình đẳng, họ bất đồng nhưng không bất hoà. Họ nhìn nhau bằng tư tưởng và quan điểm cũng như hành xử của nhau, họ giúp nhau một tiếng nói vì đó là điều đúng, lên tiếng trước những cái sai vì bản chất sự việc nó sai, chứ họ không nói hay phê phán chỉ vì “phe ta cho là vậy”.
Vì chính những cái thái độ bầy đàn “phe ta” cái gì cũng đúng, có sai cũng không nói, còn phe kia (quá khứ theo cách mạng) thì hôm nay họ làm cái gì cũng sai hay đó là quả báo, chính là những cái đang ngăn cản chúng ta đi đến cái giá trị chung. CSVN đã dùng sơ yếu lý lịch để phân chia, thì chúng ta đừng dùng cái lý lịch để chẩn đoán sự việc. Mà hãy nhìn sự việc theo đúng giá trị của nó, dù đó là ngay chính sinh hoạt hằng ngày của mình. Vì khi chúng ta biết chấp nhận đúng và sai theo cái giá trị của sự việc, đề ủng hộ và đấu tranh vì đó là đúng. Thì lúc đó chúng ta đã ý thức.
---------- Forwarded message ----------
From: Vanessa Nguyen <>
Date: 2014-06-08 9:51 GMT+02:00
Subject: Fwd: [Daploisongnui] Hãy Trả Lại Sự Vinh Quang Vĩ Đại Chân Chính cho Chiến Thắng Điện Biên Phủ của Dân Tộc Việt Nam.
To:
From: Vanessa Nguyen <>
Date: 2014-06-08 9:51 GMT+02:00
Subject: Fwd: [Daploisongnui] Hãy Trả Lại Sự Vinh Quang Vĩ Đại Chân Chính cho Chiến Thắng Điện Biên Phủ của Dân Tộc Việt Nam.
To:
Bắc Kinh và cuộc Nội Chiến Việt Nam, 1954-1965:
Trung Hoa Tài Liệu Mới :
tác giả Qiang Zhai
Vai Trò CS-Trung Quốc trong Chiến Tranh VN,
1954-1963
-Nhất
Thanh Tóm Dịch-
Trung Quốc đã đóng một vai trò quan trọng giúp đỡ Hồ Chí Minh thành công trong mặt trận chống Thực Dân Pháp cũng như ký hiệp định Geneva chia đôi VN 1954. Trong những thập niên sau cuộc họp mặt Geneva, Bắc Kinh vẫn tiếp tục bành trướng ảnh hưởng trong những sự thay đổi của Việt Nam. Trong quá trình của cuộc họp mặt Geneva, CSVN không ngừng bám theo cũng như “xin” CS-Trung Quốc giúp đỡ và tiếp viện để củng cố quyền lực Đảng CSVN tại miền Bắc, thành lập cũng như huấn luyện quân đội CSVN, thi hành dự án Cải Cách Ruộng Đất, tu chính lại Đảng CSVN, củng cố bộ chính trị Bắc Việt, quản lý thành phố lớn và tái tạo nền kinh tế. Và như đã biết, Bắc Kinh đã cho Fang Yi lãnh đạo một đoàn Trung Quốc Kinh Tế Gia đến miền Bắc Việt Nam.
Theo tài liệu Quân Sử của Bộ Trung Hoa Quân Mưu (Chinese Military Advisory Group-CMAG), ngày 27 tháng 6, 1955, Võ Nguyên Giáp người nắm binh quyền Bắc Việt đã âm thầm đến Bắc Kinh trong vai trò đại biểu CSVN với sự giúp đỡ của người cầm đầu CMAG ở Việt Nam là Wei Guoqing. Võ Nguyên Giáp bàn thảo với Bộ Trưởng Quốc Phòng Trung Hoa Minister Peng Dehuai, và tướng Petroshevskii, một Quân Mưu cao cấp của Liên Xô tại Trung Quốc, về dự án tái tạo quân đội của Đảng CSVN và những dự án chiến tranh trong tương lai. Đại Biểu CSVN ghé thăm Trung Hoa Hạm Đội Bắc Hải trước khi trở về Hà Nội vào giữa tháng 7. Trong quá trình đól, ngày 15 tháng 10, 1955, Võ Nguyên Giáp lại âm thầm dẫn đầu một phái đoàn đại diện sang Trung Quốc, và đã bàn với Peng Dehuai và Tướng Quân Liên Xô Gushev kỳ này cũng là về những dự án củng cố quân sự và quân đội của CSVN cũng như chiến lược tương lai. Đoàn đại biểu CSVN đã tham quan những Trung Tâm Quân Sự Trung Hoa, quân trường và nhìn Quân Đội Trung Hoa học tập trước khi trở về Bắc VN vào ngày 11 tháng 12.
Tài Liệu Quân Sử của CMAG, ghi rõ rằng trong suốt 2 quá trình sang Bắc Kinh của Giáp, Giáp đã báo cáo "thành công ký kết" với CSTQ và Liên Xô "trên những điều chính." Nhưng lại không giải thích tại sao Giáp lại mau lẹ ghé thăm lần thứ 2 đến Bắc Kinh sau không xa chuyến âm thầm thứ nhất, và tại sao sự hiện diện phía Liên Xô lại khác với lần đầu. Có lẻ sư bàn thảo lần thứ nhất của Giáp, đã bỏ lại sau lưng vài vấn đề chưa giải quyết. Sự thật thì, theo tài liệu tham khảo của Quảng Đông Đại Học Xã Hội Học, thì Trung Hoa và Liên Xô đã có sự bất đồng ý kiến về dự án làm sao thống nhất Việt Nam. Cố Vấn LiênXô ủng hộ sự hoà bình chung sống giữa Nam, Bắc Việt Nam, kêu gọi Hà Nội " thống nhất đất nước qua và trong dự án Hoà Bình Độc Lập Dân Chủ Hoá", ngược lại thì phía Trung Hoa cho rằng “tại vì sự phá hoại của chế độ quân chủ nên không thể nào thống nhất Việt Nam qua cái gọi dân chủ bầu cử như đã viết trong Hiệp Định Geneva, và như vậy con đường duy nhất là CS-Bắc Việt nên chuẩn bị cho một chiến tranh sắp tới”.
Ngày 24 Tháng 12, 1955, CSTQ quyết định rút Bộ Quân Mưu CMAG ra khỏi Vietnam; Peng Dehuai đã cho Võ Nguyên Giáp biết cái quyết định này. Tới vào giữa tháng 3, 1956, cán bộ cuối cùng của CMAG đã rời khỏi CSVN. Để thay thế Bộ Quân Mưu CMAG, Bắc Kinh đã gửi đến một Ban Quân Mưu nhỏ hơn dưới quyền của Hoàng Văn Quân để giúp đỡ CSVN.
Sự thay đổi này đã dẫn đến nhiều cuộc tranh luận lớn trong nội bộ ban lãnh đạo CSVN 1956, về quyết định “người nào sẽ phải gánh vác trách nhiệm về bắt trước dự án Cải Cách Ruộng Đất của Trung Quốc từ năm 1953” . Trường Chinh, Tồng Thư Ký Đảng CSVN, người đã lãnh đạo trong cuộc Cải Cách Ruộng Đất, đã bị cách chức tại Quốc Hội Trung Ương vào tháng 9, 1956. Lê Duẫn, lên thay thế lãnh chức vụ Tổng Thư Ký CSVN, đã chỉ chứng Trường Chinh, tội danh thi hành Cải Cách Ruộng Đất của Trung Quốc với Việt Nam bất chấp những sự thật xảy ra tại Việt Nam.
Sự thất bại của Cải Cách Ruộng Đất đã khiến trong Đảng CSVN biết rõ là con đường thống nhất Việt Nam, như trong Hiệp Định Geneva bầu cử Dân Chủ, đã không thể thực thi. Khi cái hy vọng thống nhất bằng lòng dân qua bầu cử của Đảng CSVN bị sụp đổ, thì CSVN cũng phải đang đối diện với vấn nạn kinh tế của XHCN. Nguồn cung cấp gạo tại Hà Nội trở thành vấn nạn, CSVN vì đã quay lưng với hiệp dịnh Geneva, âm thầm quậy phá miền Nam bôi nhọ và ám sát nhân viên Cao cấp của miền Nam, nên CSVN không thể mở miệng xin mong sự giúp đõ từ kinh tế Miền Nam, CSVN ngoài phải tự trồng trọt kiếm ăn mặt khác, ban lãnh đạo Hà Nội tiếp tục quay về với Trung Quốc bất chấp vì nghe lời Bắc Kinh mà kết quả là những đau thương của Cải Cách Ruộng Đất.
Tháng 4, 1956, Phó Thủ Tướng CSTQ Chen Yun, một nhà kinh tế gia chuyên môn trong Đảng CS Trung Quốc, đã âm thầm không công khai đến Hà Nội. Trước lời yêu cầu của Hồ Chí Minh, Chen đưa ra dư án chính về “Ưu Tiên Kỷ Ghệ Nông Nghiệp và cũng như đặt kỷ nghệ nhỏ lên trước kỹ nghệ lớn” (light industry ahead of heavy industry) để nâng cao nền kinh tế Bắc Việt. Ban lãnh đạo CSVN chấp nhận dự án của Chen. Sự thật bằng chứng là CSTQ đã bỏ ra rất nhiều trong việc nâng cao kinh tế trong phần kỹ nghệ lớn tại Trung Hoa trong 5 năm đầu vào thời gian đó, sự khoa chương phóng đại của Chen về nông nghiệp và những kỹ nghệ nhỏ rất là khác thường, và cũng như sự chứng minh là Trung Quốc luôn quan tâm nhiều đến hình trạng tại VN trong sự “cố vấn” và tài trợ của Bắc Kinh đối với CSVN. Chu Ân Lai lập lại sự quyết định của Chen về sự cận trọng trong những dự án kinh tế trong qua trình viếng thăm Hà Nội vào ngày 18-22 tháng 11, 1956, cũng như Lai đã nói với Hồ Chí Minh phải kiềm chế những sự hấp tấp về những dư án thu hoạt Nông Nghiệp: "sự thay đổi đó phải đi từng bước một."
Nhà văn Donald S. Zagoria đã phản luận trong cuốn sách Vietnam Triangle (VN Tam Giác) là trong thời gian 1957 và 1960, CSVN đã thay đổi từ trung thành với Bắc Kinh qua Liên Xô để có sự tài trợ của Liên Xô về những dự án nâng cao nền kinh tế XHCN-VNt.11 Trên thực tế, ban lãnh đạo Hà Nội vẫn tiếp tục, báo cáo và xin lệnh CSTQ về những quyết định quan trọng như củng cố nền kinh tế tại Miền Bắc và công cuộc cách mạng nơi Miền Nam. Trong quá trình tái tạo nền kinh tế của XHCN-VN 1958, bộ chính trị CSVN bắt đầu đặt tâm vào công cuộc cách mạng tấn công Miền Nam VN. CSVN báo cáo và xin quyết định từ CSTQ. Vào mùa Hạ 1958, Bộ Chính Trị CSVN đưa trình lên CSTQ để xin quyết định cho 2 dự án "Sự nhận định về dự án Căn Bản cho ViệtNam trong giai đoạn mới " và "Ý kiến về dự án thống nhất vỹ tuyến Unification Line và con đường cách mạng nơi miền Nam."
Sau khi tham khảo cẩn thận, Ban Lãnh Đạo CSTQ đã trả lời bằng một lá thư, chỉ thị "nền tảng chủ yếu nhất, những quyết định quan trọng nhất, và những dự án khẩn cấp nhất" cho công cuộc cách mạng của CSVN là phải thực thi Cách Mạng Chủ Nghĩa Xã Hội và Chủ Nghĩa Xây Dựng Xã Hội tại miền Bắc. Về phía miền Nam, CSTQ tiếp tục chỉ thị, dự án mà Hà Nội phải thực thi là phải nâng cao khẩu hiệu "Quốc Gia và Cách Mạng Dân Chủ." Tuy nhiên, khi trong thực tại sự nhận thức về công cuộc cách mạng trong lúc đó vốn dĩ bất khả thi, CSTQ kết luận, CSVN nên "thành lập một công cuộc đường hầm dài lâu, dưỡng sức, thành lập bộ tuyên truyền đến với đa số, và chờ đợi cơ hội thích hợp." Nói thẳng ra, Bắc Kinh thật sự không mong muốn lâm vào cảnh CSVN chính thức ra mặt đối kháng với Hoa Kỳ. Judging by subsequent developments, CSVN đã không dám cải lời CSTQ, trong thời gian 1958 và 1960 Hanoi luôn chú tâm vào nền kinh tế miền Bắc VN, thực thi “Dự Án 3 Năm” cải tổ chủ nghĩa về mặt kinh tế và xã hội.
Chính sách trở lại với thủ đoạn Cách mạng Bạo Lực được Trung Ương Đảng CSVN thực thi vào tháng 5, 1959 nhưng lại không nói rõ phải đi theo đường hướng nào. Thậm chí cũng không nhắc đến những trắc trở của sự hợp nhất giữa quân sự và chính trị phải đối diện. Trong 2 năm kế tiếp, ban lãnh đaọ CSVN tiếp tục tranh luận về những mựu lược và sách lược. Hồ Chí Minh tiếp lục báo cáo và thỉnh lệnh với CSTQ. Vào tháng 5, 1960, CSVN và lãnh tụ CSTQ đã mở cuộc thảo luận tại Hà Nội và Bắc Kinh về những sách lược xâm chiếm miền Nam Việt Nam. Chu Ân Lai và Đặng Tiểu Bình đưa ra lập luận rằng trong những sự tranh giành trong chính trị nên hợp nhất với vũ khí và quân sự khi những thực trạng đang xãy ra giữa những thành phố và những vùng quê trong miền Nam, một sách lược tranh đấu uyễn chuyễn cần nên được thi hành. Với trong Thành Phố, CSTQ đưa quyết định, tranh đấu bằng chính trị nên được làm sách lược chính, tuy nhiên nếu muốn đánh sụp chế độ ông Diệm, thì vũ lực thật sự là cần thiết. Bởi vì đã có nhiều và đa số những căn cứ nơi những vùng quê, thì lực lượng quân sự nên được thành lập tại đó, tuy nhiên đấu tranh bằng quân sự nên kèm theo với đấu tranh chính trị.
Vào tháng 9- 1960, CSVN mở Đại Hội Đảng CS lần thứ 3, nhưng lại không có quyết định gì về những tình trạng thối nát hiện tại nơi miền Bắc, thay vào đó là chỉ âm mưu đánh chiếm khi nền chính trị miền Nam Việt Nam đang lung lay. Để lợi dụng cơ hội mới này, Quốc Hội CSVN kêu gọi và ra lệnh cho Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam thực thi cả 2 chính sách đấu tranh bằng chính trị và quân sự đối với miền Nam VN, và kêu gọi sự yểm trợ tối đa từ miền Bắc. Sách lược liên kết đấu tranh bằng quân sự và chính trị với miền Nam vốn là những dự án và quyết định từ CSTQ.
Vào mùa Xuân 1961, Tổng Thống Hoa Kỳ John F. Kennedy chấp thuận tăng viện trợ về Quân Sự và Ban Quân Mưu (MAAG) với 100 cố vấn và đã gửi đến Việt Nam 400 lực lượng đặc biệt để huấn luyện quân đội miền Nam những cách tiếp chiến khẩn cấp. Sự viện trợ của Hoa Kỳ với Đông Nam Á đã khiến Lãnh đạo Bắc Kinh không yên tâm. Trong lúc Thủ Tướng CS là Phạm Văn Đồng sang Bắc Kinh vào tháng 6-1961, Mao Trạch Đông đã quyết định tăng thêm viện trợ cho mặt trận xâm lấn miền Nam trong khi Chu Ân Lai tiếp tục hối thúc phải thực thi những sách lược uyển chuyển và quan trọng nhất là “liên hợp giữa chính sách đấu tranh hợp pháp và đấu tranh bằng thủ đoạn đen tối phi pháp cũng như phải liên kết đấu tranh bằng chính trị và quân sự.”
Năm 1962 một sự kiện thay đổi lớn giữa sư nhúng tay của Hoa Kỳ và thái độ cũng như hành động của Trung Quốc đối với cuộc nội chiến của Việt Nam. Vào tháng 2, Hoa Thịnh Đốn (Washington) thành lập tại Sài Gòn một ban Quân Mưu (Military Assistance Command, Vietnam (MAC,V)), để thay thế MAAG. Chính Phủ Kennedy buộc ghép ban hành hành động này với số tăng trưởng mạnh về mặt Cố Vấn Hoa Kỳ và số lượng quân sự tiếp viện với chính phủ Diệm, đánh dấu cho một tầng lớp mới về mật tham dự của Hoa Kỳ tại Việt Nam.
Vào mùa Xuân năm đó, một cuộc tranh luận xảy ra trong nội bộ ban lãnh đão Trung Quốc phán đoán một Thế Chiến sẽ xảy ra, và dự định có thể hoà bình sống với những quốc gia tư bản, và mức độ tài trợ của TrungQuôc đối với “công cuộc Giải Phóng”. Vào ngày 27 tháng 2, Wang Jiaxiang, Bộ Trưởng Bộ Liên Lạc Ngoại Giao, gửi một lá thư cho Chu Ân Lai, Đặng tiểu Bình và Chen Yi ( bộ 3 cầm quyền về chích sách ngoại giao), phản đối và chỉ trich khuynh hướng đánh giá cao về mặt nguy cơ Thế Chiến xảy ra, và đã đánh giá thấp về những cơ hội hoà bình chung sống với những đế quốc. Về mặt yểm trợ cho “công cuộc giải phóng toàn quốc”, Wang đã thận trọng thận trọng nhấn mạnh, kêu gọi sự chú ý đến những vấn nạn kinh tế của Trung Quốc và hạn hẹp tài nguyên. Về vần đề của Việt Nam, Wang yêu cầu Đảng CS Trung Quốc "cảnh giác đối với những đường lối chiến tranh của Đế Quốc Mỹ đã thực thi ở Đại Hàn" và cũng cảnh báo về nguy cơ "Khrushchev và những người cùng phe đang kéo chúng vào một cạm bẫy chiến tranh." Wang đưa ra dự án, nếu muốn chỉnh đốn và tái tạo lại nền kinh tế và thắng lợi vượt qua những sóng gió giai đoạn khó khăn, Trung Quốc nên chấp nhận một chính sách hoà bình và và thoả hiệp về mặt ngoại giao, và với lãnh vực ngoại vận Trung Quốc không nên làm những gì không có khả năng. Nhưng Mao Trạch Đông đã bỏ ngoài tai những ý kiến và dự án nêu ra của Wang, thậm chí còn phán tội danh cho Wang là kẻ nâng cao “chủ nghĩa xét lại” chính sách ngoại giao của “3 điều thoả mản và một sự giảm bớt” (sự thoả mản với đế quốc, chủ nghĩa xét lại, và thế giới bảo thủ hoá , và giảm bớt sự yểm trợ cho công cuộc Giải Phóng Toàn Quốc.)
Sự biến diễn của cuộc tranh luận đã tạo ra những quyết định chính cho những chính sách của CSTQ đối với Việt. Nếu như ý kiến của Wang được chấp nhận, thì nó sẽ có nghĩa là vai trò của CSTQ đối với Đông Nam Á phải bị hạn chế. Nhưng Mao Trạch Đông đã quay sang con đường quân sự, chọn lựa đối mặt với Hoa Kỳ. Sự việc này đã chuyển sang bên trái của những chính sách ngoại giao, với sự nhấn mạnh của Mao trạch Đông về tranh đấu giai cấp và chính sách cấp tiến trong sự liên hệ nội bộ Trung Quốc 1962. Sự việc này cũng ảnh hưởng đến vai trò của CSTQ đối với những vấn nạn chưa dàn xếp nơi Việt Nam. Với sự bỏ ngoài tai ý kiến của Wang, một cơ hội đã trồi lên sau này cho Hoa Kỳ len lõi vào Đông Nam Á đã bị hụt.
Vào mùa Hạ 1962, Hồ Chí Minh và Nguyễn Chí Thanh đến Bắc Kinh để bàn thảo với ban lãnh đạo CSTQ về tình trạng quan trọng do sự nhúng tay của Hoa Kỳ với Việt Nam và có thể Hoa Kỳ sẽ có một cuộc tấn công Bắc Việt Nam. Hồ Chí Minh “xin” CSTQ tài trợ cho công cuộc du kích tại miền Nam. Bắc Kinh đã thoả mán sự “xin cầu” của Hồ Chí Minh bằng cách đồng ý gửi cho CSVN 90,000 cây súng trường và súng máy (AK), số lượng này có thể trang bị cho 230 bộ binh tác chiến hat could equip 230 infantry battalions. Những vũ khí này sẽ được dùng để yểm trợ mặt trận du kích tại miền Nam. Vào tháng3,1963, Luu Thieu Ky, Bộ Trưởng Dân Nhân Giải Phóng Quân của Trung Hoa (Chief of Staff of the Chinese People's Liberation Army (PLA)), ghé thăm CSVN và bàn luận với CSVN, CSTQ sẽ yểm trợ cho CSVN bằng cách nào nếu Hoa Kỳ tấn công miền Bắc. Hai tháng sau, Lưu thiếu Kỳ, chủ tịch của PRC, đến Hà Nội, và nói với Hồ Chí Minh: “Chúng tôi luôn sát cánh bên đồng chí, và nếu như chiến tranh bùng nổ, đồng chí có thể nhìn Trung Hoa như là một cánh tay.”
Sự thật thì, Bắc Kinh đã sớm chính thức ký kết với Hà Nội vào đầu năm 1963. Đến cuối năm đó, cán bộ của CSTQ và CSVN đã bàn thảo về sự viện trợ giúp đỡ của Bắc Kinh về dự án xây dựng những công trình phòng chiến và căn cứ Hải Quân ở vùng Đông Bắc lãnh thổ CSVN. Theo tài liệu từ Trung Hoa, vào năm 1963 CSTQ và CSVN đã ngầm ký kết hiệp định là Bắc Kinh sẽ gửi quân tác chiến vào Bắc Việt Nam khi cần. Quân đội CSTQ sẽ ở lại và chiến đấu tại miền Bắc để đoàn quân VC được rãnh tay xuống miền Nam. Nhưng ngày giờ và điều kiện trong bản hiệp địh tới nay vẫn không rõ ràng.
Tổng kết, trong giai đoạn từ 1954 và 1963 Trung Quốc đã và luôn chặt chẻ tham dự vào trong những sự phát triển và quyết định của nền tảng chính trị Hà Nội. Đảng CS Trung Quốc “yêu cầu” Hồ Chí Minh phải chú tâm vào củng cố Đảng CSVN và liên kết sách lược đấu tranh bằng chính trị và quân sự đối với miền Nam VN.. Trong những năm từ 1956 và 1963, CSQT đã tiếp trợ cho CSVN 270,000 cây súng, trên 10,000 đại pháo , trên 200 triệu đạn dược, 2.02 triệu Trái Pháo , 15,000 dây truyền tin, 5,000 radio thông tin, trên 1,000 xe vận tải, 15 chiếc máy bay, 28 tàu chiến, và 1.18 triệu quân phục. Tổng số viện trợ từ CSTQ đối với CSVN trong thời gian này là hơn 320 triệu nhân dân tệ. Năm 1962 là một năm chủ yếu của những sự quyết định của những hành động cũng như thái độ của Trung Quốc đối với Việt Nam. Bỏ rơi dự án tiến tới trong thận trọng, Mao Trạch Đông đã chọn con đường đối đầu với Hoa Kỳ và quyết định đẩy mạnh sự tài trợ cần thiết từ Trung Quốc đến Hà Nội. Số lượng lớn viện trợ vũ khí từ Bắc Kinh đến với CSVN vào năm 1962 đã giúp đỡ Hồ chí Minh đẩy mạnh mặt trận du kích trong miền Nam, và đã khơi dậy thêm sự nhúng tay của Hoa Kỳ. Vào cuối năm 1963, ban lãnh đạo Trung Quốc rất là bất an về sự quyết định của Hoa Kỳ đối với Việt Nam tuy nhiên CSTQ vẫn luôn yểm trợ và tài trợ tối đa cho CSVN đối mặt với Hoa Kỳ.
xxx
Tài Liệu Tham Khảo
http://the-puzzle-palace.com/files/77dca02bb70b3021852564ba0070aeff.html
1. Tài Liệu từ Trung Quốc, Chen Jian's "Sự Tham Chiến của Trung Quốc trong Chiến Tranh VN, 1964-69," Sự Trung Kết của Trung Hoa 142 (June 1995), 357-387, đã đưa rõ tất cả sự thật tài liệu và những cái nhìn bên trong về vai trò của Trung Quốc cũng như những quyết định của Trung Quốc đã giúp Hà Nội trong chiến tranh VN.
2. Qiang Zhai, "Transplanting the Chinese Model: Trung Hoa Cố Vấn Quân Sự và và Đệ Nhất chiến tranh VM, 1950-1954," Nhật Ký của Quân Sự Sử Lược 57 (October 1993), 698-715; idem., "Trung Quốc và Hội Nghị Geneva 1954," Phần Tư Trung Hoa 129 (March 1992), 103-122; Chen Jian, "Trung Hoa và Đệ Nhất Chiến Tranh Đông Nam Á, 1950-1954," Phần Tư Trung Hoa” 133 (March 1993), 85-110.
---------- Forwarded message ----------
From: thanh pham<Daploisongnui>
Date: 2014-06-08 6:32 GMT+02:00
Subject: Re: [Daploisongnui] Hãy Trả Lại Sự Vinh Quang Vĩ Đại Chân Chính cho Chiến Thắng Điện Biên Phủ của Dân Tộc Việt Nam.
To: "
From: thanh pham<Daploisongnui>
Date: 2014-06-08 6:32 GMT+02:00
Subject: Re: [Daploisongnui] Hãy Trả Lại Sự Vinh Quang Vĩ Đại Chân Chính cho Chiến Thắng Điện Biên Phủ của Dân Tộc Việt Nam.
To: "
China can not invade Vietnam! They have to pay for all expenses of pre-war activities that they caused and created the conflicts and the death of all people, and Vietnamese ships that they sank recently in the South-East-Asia Ocean in the Vietnamese territory.
Ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha...
Cái công hàm của thái thú tàu Phạm văn Đồng đâu có được quôc hội Việt Nam chấp thuận và đâu có giá trị đâu mà phải bàn luận. Vã lại quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, lúc đó thuộc chủ quyền của Việt Nam Cộng Hòa, chứ đâu có thuộc miền Bắc đâu mà Phạm văn Đồng có quyền dâng cho Tàu....Nếu Tàu muốn đòi thì cứ bảo giặc Tàu đi gặp Phạm văn đồng đang hầu Hồ tạp Chủng(HCM)ở 9 tầng địa ngục mà kiện...Hơn nữa lãnh thổ miền Nam VN và các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa đều nằm trong bản đồ thế giới của Mỹ, Anh, Pháp, Nhật Philippine và ngay cả Trung CỘng cũng phải công nhận, thì giặc Tàu đâu có thể nuốt lời như con nít được...
Hơn nữa, Anh, Mỹ, Pháp và cả giặc Tàu đều công nhận trong hiệp định Genève 1954, và cũng được cả thế giới công nhận trong hiệp định Paris 1973. Điều đó Anh, Pháp, Mỹ, Nga và Tàu đều công nhận và ký kết thì giặc Tàu đâu có cải và làm chuyện giấy tờ giả mạo và xuyên tạc láo lếu như vậy???......cho nên cái công hàm dân biển và bán nước của tên thái thú Phạm văn Đồng chỉ là tờ giấy giả mạo mà giặc Tàu mượn cớ để xâm lăng VN chiếm Hoàng Sanăm 1974, và năm 1989 chiếm Trường Sa. Chỉ riêng một vài đảo lớn còn sót lại mà giặc tàu không dám đụng đến,vì giàn khoan dầu Mobile của Mỹ đang nằm ở đó...
Cho nên Giặc Tàu đã có lần định mua đứt công ty Mobile nhưng bị Quốc Hội Mỹ phủ quyết....
Giặc Tàu ăn không được, thì phải đi làm mặt dầy để đi ăn cướp mà thôi. Tưởng Mỹ không dám chưởi là Trung Cộng là một nước lớn mà lại đi ăn cướp và ăn hiếp nước nhỏ như Việt Nam và Philippine....Ai Ngờ Mỹ, Nhật, Úc, Ấn Độ, Philippine, Nga ngấm ngầm phản đối, và nói thă thẳng là nước Tàu đang hung hăng như du đảng, y chang công an côn đồ của VN, đi ăn cướp và làm pỉate ở biển Đông Nam Á.
Đương nhiên là Nga phải phản đối vì hành vi này của Trung Cộng, vì Việt Nam là khách hàng lớn nhất mua đồ quốc phòng của Nga, cho nên Nga đời nào để mất VN và Trung cộng muốn làm gì thì làm... Tất cả các nước ở Thái Bình Dương đều phản đối và làm cho Trung Cộng phải mất mặt, mất thề diện là một nước Tàu chỉ chuyên môn đi ăn cướp và ăn nói còn điêu ngoa còn hơn cả Việt Cộng...
Cho nên, tuy giặc Tàu đưa 300,000 ngàn quân xuống biên giới Việt Nam để đe dọa. Hơn 450 Tàu chiến để bào vệ giàn khoan dầu đã để lộ cái yếu điểm của giặc Tàu....Cho nên nếu ai là một tướng giỏi đều có thể đánh tan Trung Cộng trong vòng vài ngày...Chiến tranh VN tuy chỉ có hai nước Việt-Trung, nhưng nò sẽ biến thành chiến tranh thế giới của thế kỷ 21...Chỉ khi nào thể chế Trung CỘng bị nhân dân Trung Hoa nổi lên lật đổ, thì Hòa Bình mới có thật sự ở Thái Bình Dương...
Cho nên, các nước Á Châu đang chuẩn bị chiến tranh chống đế quốc Phát-xít giặc Tàu...Nước Nga sẽ quay về với thế giới Tự Do để chống giặc Tàu, vì nước Nga đã có lần thất trận trước giặc Mông Cổ. Vì thế cho nên giặc Tàu sẽ không chiếm được VN như ý Muốn....Mặc dù Tàu đã chiếm và đưa 40,000 quân nằm ở ngã 3 biên giới Việt Miên Lào, cả tỉnh quản trị, và Hà Tỉnh đều là thuộc địa của giặc Tàu. Chưa kể những nơi khai thác Bau-xít ở cao nguyên trung phần, nơi có thể chứa, và làm bải đáp cho cả quân doàn nhẩy dù của quân Tàu. Lúc đó giặc Tàu sẽ tràn xuống cao nguyên, sẽ tràn xuống bao vây đằng sau Cao Bằng Lạng Sơn, Lâm đồng, Đà Nẳng....Tàu đỗ bộ của giặc Tàu sẽ đổ quân 40,00 quân và chiến xa vào Quảng Trị, Hà Tỉnh...Tàu chiến của giặc Tàu sẽ vào thẳng Sàigòn, thế là VN hết cựa quậy...
Chưa kể các nhà máy điện, đập nước, và các công trường đều có lính Tàu giả dạng công nhân làm việc Tại Việt Nam...Một khi điện bị cúp thì hệ thống viễn thông, điện thoại, điện thoại di động, hệ thống an ninh, hệ thống phòng thủ hầu như tê liệc thì làm sao mà bắn hỏa tiển, làm sao mà phát thanh, làm sao những giàn máy radar có thể hoạt động được.....
Nếu chế độ CSVN mà biết được thì đã trể...
Cho nên Việt Nam muốn sống còn, thì phải ngả theo Mỹ, theo thế giới Tự Do, tất nhiên Trung CỘng sẽ bị tự diệt vì chính nhân dân Trung quốc sẽ tự nổi loạn mà thôi....
Rất tiếc là chế độ CSVN hay đảng cướp thái thú Tàu CSVN chỉ là đám Tàu lai căng, chúng chỉ biết buôn dân bán nước mà thôi...Chính vì vậy sự sống còn của toàn dân Việt Nam nếu muốn thoát khỏi chế độ nô lệ giặc Tàu, thì phải hy sinh cùng nhau nổi dậy mà tiêu diệt cái chế độ đảng cướp thái thú Tàu CSVN. Thì họ mới cò thể cứu dân cứu nước....
Hỡi Quân Đội Nhân Dân, Công An, các lực lượng Đặc nhiệm hảy cùng nhau vì tổ quốc VN chứ đừng vì đảng, mà hãy vùng lên tiêu diệt chế độ luồn trôn giặc Tàu này.., Một tên bất tài như Tổng bí Thư Nguyễn phú Trọng, một thủ tướng bất tài và độc ác như Thủ tướng Nguyễn tấn Dũng, một tên chủ tịch bù nhìn như Trương Tấn Sang và đám quốc hội bù nhìn, nghị gật, hèn nhát, và không dám dùng Tiếng Trống Mê lInh để khơi dậy ý chí chiến đấu của toàn dân để chống giặc Tàu thì thật là đáng sĩ nhục và thật đáng xấu hổ....Tại sao chúng không dám từ chức, vì chúng quá tham quyền cố vị, tham nhũng hối lộ, và chuyên môn ăn cướp của dân mà thôi...
Hãy hy sinh để làm thay đồi lịch sử và chúng ta phải cùng nhau quyết tâm giải thể chế độ thái thú Tàu CSVN....
Hỡi Tuổi Trẻ Việt Nam! Chúng ta thà chết và nhất định không cúi đầu và luồn trôn giặc Tàu như đảng cướp thái thú Tàu CSVN...Hãy chứng minh tuổi trẻ Việt Nam cho thế giới biết là tuổi trẻ VN sẽ như Tràn bình Trọng, sẽ như Hưng Đạo Đại Vương Trần Hưng Đạo đã đánh tan 50 vạn quân Nguyên....
Đầu thần chưa rơi, thì xin Bệ Hạ khoan hàng! và toàn dân toàn quân đã khắc trên tay chữ "Sát giặc Tàu"....
Việt Nam Nổi dậy "đòi Công Lý!"
Đồng khởi lên rồi "có Tự Do"
Tuổi trẻ Việt, anh Hùng thế Kỷ
Cờ Đỏ Sao Vàng", phải ra tro
!Ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha! ha1 ha...
Thanh Pham
From: "Vanessa Nguyen
Sent: Saturday, June 7, 2014 4:55 PM
Sent: Saturday, June 7, 2014 4:55 PM
Subject: [Daploisongnui] Hãy Trả Lại Sự Vinh Quang Vĩ Đại Chân Chính cho
Chiến Thắng Điện Biên Phủ của Dân Tộc Việt Nam.
Hãy
Trả Lại Sự Vinh Quang Vĩ Đại Chân Chính cho Chiến Thắng Điện Biên Phủ
của
Dân Tộc Việt Nam.
*
Điện
Biên Phủ- mùng 5 tháng 4 năm Giáp Ngọ
(7-5-1954)
Chiến Thắng Vĩ Đại
Của
Nhân Dân Việt Nam.
Đã 60 năm trôi qua, đất
nưóc đã thống nhất- thế gìói đã bưóc qua kỷ nguyên mói của tự do dân chủ, sự
thật, và nhân bản- Nhưng chiến thắng Điện Biên Phủ mùng 5 Tháng 4 năm
Giáp Ngọ vẫn chưa đưọc nhìn lại đúng đắn, để đặt nó vào vị
trí của lịch sử, và nhất là trở về vị trí đúng đắn của chiến tích oanh liệt này
trong lịch sử chống ngoại xâm của nhân dân Việt Nam. Đây là một trong những nỗi
buồn, chua xót nhất của dân tộc!
Trải dài suốt mấy ngàn
năm văn hiến, dân tộc Việt đã dạn dày kinh qua nhiều cuộc xâm lăng- gần một
nghìn năm nô lệ của ngưòi Trung Hoa, và rồi sau đó lại rơi vào nhũng cuộc tấn
công xâm lược qua các triều đại phong kiến của Trung Hoa- Hán Đưòng Tống
Nguyên- Minh và nhà Thanh.. Nhưng rồi kết quả, dẫu mất mát, tiêu hao, đau xót,
nhân dân Việt Nam đã kiên cường anh dũng đẩy lùi từng đợt xâm lược này bằng
những chiến tích lẫm liệt và vĩ đại, đuợc lãnh đạo bởi những anh
hùng, anh thư đất Việt: Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Ngô Quyền, Lê Đại Hành,
Lý Thường Kiệt, Trần Nhân Tôn, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi Nguyễn Trãi, và Quang
Trung Hoàng Đế, và trên hết vẫn là những hy sinh cao cả vô bờ bến của nhân dân Việt
Nam!
Những chiến tích oanh
liệt này đã đưọc hầu như toàn thể nhân dân Việt Nam đồng lòng nhất trí ghi công
tưởng nhớ và đặt để vào đúng vị trí trong lịch sử dân tộc với niềm tự hào chung (Có
lẽ chỉ trừ một số rất nhỏ ngưòi ngoại quốc gốc Việt đang bắt đầu trở gót quay
lưng lại với dân tộc bởi não trạng mặc cảm tự ti bắt “tổ tiên tổ
quốc ăn năn” vì sụ bất lực, bất tài của chính bản thân mình.)
Nhưng nỗi bất hạnh vẫn
bám nghiệt ngã vào dân tộc nhỏ bé này. Độc lập, tự chủ nhưng không được thái
bình trọn vẹn với những cuộc đảo chính, nội chiến tương tàn. Chưa đưọc bao năm,
thì thực dân Pháp tràn vào mở đầu nỗi đau bị đô hộ, lần này từ
phưong Tây . Dân tộc Việt Nam đã chịu gần 100 năm cùng chung số phận với biết
bao nhiêu dân tộc Á châu khác cho đến ngày mùng 5 tháng 4 năm Giáp Ngọ ( tức
mùng 7- tháng 5 năm 1954) với chiến thắng Điện Biên Phủ, chính thức chấm dứt
thời kỳ nô lệ thực dân Pháp.
Nhưng đau đớn, bất hạnh,
chiến thắng Điện Biên Phủ đã không đạt đưọc kết quả toàn vẹn trên mặt kết hợp
thống nhất đất nưóc như các cuộc chiến thắng ngoại xâm trưóc đây, và lại càng
không kết hợp được sự nhất trí đồng tâm ghi công tưởng nhớ của đại đa số nhân
dân Viêt Nam ít nhất là ở thời điểm trưóc ngày 30-4 năm 1975 bởi những
biên gìói chính trị nhỏ hẹp, não trạng phe phái vong bản.
Có khá nhiều nguyên nhân
sâu xa đã đưa đến nỗi buồn chua xót này. Nhưng nguyên nhân chính, rõ rệt nhất
vẫn là sự chia cắt ý thức chính trị, ảnh hưỏng thế lực ngoại bang và não trạng
vong bản của giới lãnh đạo (Không phải của nhân dân Việt Nam) trong cuộc chiến
chống thực dân- trong thời chinh chiến Quốc Cộng tương tàn, và não trạng này
vẫn kéo dài cho đến ngày hôm nay. Vì vậy mà chiến thắng lẫm liệt oai hùng Điện
Biên Phủ vẫn chưa đưọc trả về đúng vị trí đúng đắn của toàn thể nhân dân Việt
Nam, để toàn dân đồng lòng tưởng nhớ và ghi công như tất cả các chiến tích oai
hùng trong lịch sử của dân tộc chống ngoại xâm kiên cường và bất khuất này.
Nhìn từ con mắt của đảng
CSVN và những ngưòi theo nó:
Chiến tích này là của
riêng Đảng, đưọc lãnh đạo bởi Hồ Chí Minh, dưói ánh sáng chỉ đạo của tư tưởng
Mác-Lê- mà họ thưòng gọi là cuộc “Cách Mạng Việt Nam.” Nói một cách khác, cuộc
chiến thắng của nhân dân Việt Nam đã bị đảng CSVN bóp nhỏ lại chỉ đủ nằm trong
tiến trình mở đầu của cái gọi là cuộc “Cách Mạng Vô sản” theo chỉ đạo của phong
trào cách mạng vô sản thế giới do Nga Hoa (Liên Xô-Trung Quốc) trợ giúp và chỉ
đạo “dưới ánh sáng Mác Lê-Nin vĩ đại”.
Nhìn Từ con mắt những
ngưòi theo các chế độ Ngụy miền Nam, và một số ngưòi ngoại quốc gốc Việt.
Những ngưòi này, cũng
cùng nhận định với CSVN mà cho rằng đây chỉ là trận chiến mà chính Hồ Chí Minh
và đảng CSVN tự gây ra để tiến hành chủ nghĩa Cộng Sản cho đưọc thuận tiện,
đúng bài bản “ba giòng thác cách mạng!” Một số không ít, không những phủ nhận,
không tưởng nhớ ghi công những ngưòi nằm xuống hy sinh trong chiến
thắng oanh liệt này, mà còn chê bai, chỉ trích cố gắng “hạ bệ” nó -và coi như
không đáng kể đến.
Nhìn từ con mắt của
Ngưòi Việt Nam Duy Việt Chân Chính.
Với một ngưòi Việt Nam
có tinh thần Duy Việt chân chính, không tự xuẩn hoá khoác lên ngưòi mầu áo
chính trị ngắn hạn giả tạo, thì chiến thắng Điện Biên Phủ- đây thật sự là chiến
thắng dứt điểm chế độ thực dân Pháp dành độc lập của toàn dân, không phải của
riêng đảng CSVN! Dù chiến tích này đưọc lãnh đạo bởi Hồ Chí Minh, nhưng nó đưọc
xây dựng bằng tài sản, mồ hôi, xương máu của đại đa số những con dân Việt Nam
yêu nưóc không Cộng Sản, những ngưòi như cụ Phan Khôi, như Tạ Ngọc Phách, khi
chưa thành Trần Độ, nhà văn Quang Dũng, tiểu đoàn Tây Tiến, như gia đình bà cụ
Nguyễn Thị Năm, trong đó các con trai của bà từng giữ chức vụ cấp trung đoàn.
v.v Sự đóng góp của đảng viên CSVN thực thụ chỉ là thiểu số mà trong
đó ý thức tham gia Đảng là do lòng yêu nưóc và nhu cầu yêu nưóc chân
chính, chứ ý thức tham gia vì chủ nghĩa cộng sản không có, hoặc nếu có thì cũng
loáng thoáng do ngộ nhận mà thôi như Phùng Cung, Phùng Quán, Trần Dần v.v
Sự thừa nhận và hãnh
diện chân chính về chiến tích oai hùng này đã đưọc ngưòi dân Việt Nam ở phần
đất miền Nam trưóc năm 1975 xác định nó một cách gián tiếp dù đã bị kềm hãm bởi
quan điểm chính trị của nền đệ nhất cộng hòa lúc bấy giờ.
Nếu ai đã từng xem qua
cuốn phim “Chúng Tôi Muốn Sống” của đạo diễn Vĩnh Noãn, do Lê Quỳnh-Mai Trâm
thủ hai vai chính, đại đội trưỏng Vinh, và Lan ngưòi yêu của Vinh- chắc không
thể quên phần đầu-bối cảnh quan trọng của truyện phim đã nói lên được điều này.
Dù câu chuyện được xếp
đặt cho mục tiêu “chống cộng” của chế độ chính trị mà trong đó quá nửa những
nhân vật đầu não quan trọng xuất thân từ gốc lính đánh thuê, hoặc tay sai của
Pháp- nhưng đưọc thực hiện trong những năm đầu của chế độ, bởi đa số những nhân
sự từ ngoài Bắc di cư vào Nam sau hiệp định Giơ Ne vơ, những con ngưòi trực
tiếp hoặc gián tiếp tham gia chiến dịch Điện Biên với ý thức tự trọng dân tộc,
và nhất là họ đã đưa đưọc tâm tư của họ, những ngưòi yêu nưóc chân chính chống
thực dân Pháp, trong bối cảnh chính trị phức tạp lúc bấy giờ, vào phần đầu của
câu chuyện này với những dữ kiện có thật này!
Ngưòi viết xin đưọc phép
lược qua cuốn phim này để thấy được nỗi cay đắng của những con ngưòi Việt Nam
yêu nước, yêu dân chủ tự do pháp trị thật sự, đã đau khổ như thế nào
giữa nhưng xâu xé tương tranh của não trạng chính trị nhỏ hẹp vong bản của hai
thế lực “Quốc và Cộng!”
Để thấu hiểu rõ ràng
đưọc sụ tinh khiết trong lòng yêu nưóc của những ngưòi Việt Nam chống ngoại xâm
trong giai đoạn phức tạp nhùng nhằng này. Tôi xin đưọc nhấn mạnh những sự kiện
quan trọng theo thứ tự năm tháng, những biến cố trực tiếp ảnh hưỏng đến sự chia
cắt của dân tộc nói riêng và trong tiến trình kháng chiến chống thực dân nói
chung.
25-8-1883 Triều Đình
Việt Nam ký Hàng Ước- với Pháp- và hàng ước Pa tơ nốt –(Patenotre
1884) Tên Việt Nam chính thức bị xóa trên các văn bản chính thức… Pháp chia
Việt Nam ra làm 3 nưóc:
1-Tonkin (Bắc-Kỳ)- Pháp
bảo hộ;
2-An-Nam (Trung Kỳ-Huế)
do Vua nhà Nguyễn cai trị nhưng dưói sự điều hành bảo hộ của Pháp-
3-CochinChine (Nam Kỳ
thuộc địa của Pháp từ 1867).
1887-
Pháp thành lập Liên Bang Đông Dương (Indochina Union gồm 3 nưóc Việt Nam-
Miên-Lào)
1919-
Tại Vẹc Xây (Versailles)- Nguyễn Ái Quấc đưa kiến nghị 8 điểm-Nhưng
bị đuổi ra. Hội nghị không biết có kiến nghị này.
1925-
-Bảo Đại lên ngôi- năm 12 tưồi.
-Nguyễn Ái Quóc thành
lập Thanh Niên Cách Mạng Đồng Minh Hội.
-Nguyển Thái Học thành
lập VNQDĐ.
1930- Khởi Nghĩa Yên
Báy- của VNQDĐ, Nguyễn Thái Học - thất bại- VNQDĐ coi như hết lực quân sự.
-Đông Dương Cộng Sản
đảng đưoc Hồ Chí Minh thành lập tại Hồng Kông.
10-5-1941- Hồ
Chí Minh thành lập Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội. tại Pác Pó.
9-3-1945- Quân phiệt
Nhật dựng Bảo Đại- Trần Trọng Kim- để “trao
lại độc lập cho Việt Nam trong khối Đại Đông Á”- với sự ra đòi của Cờ vàng
ba sọc- theo ý niệm tôn quân của quẻ Ly (hào 1).
29-8-1945 -Thành
lập Chính phủ lâm thời Hồ Chí Minh bao gồm nhiều thành phần đảng phái nhân sĩ
của đất nuớc- Bảo Đại là Cố Vấn Tối Cao!!!
2-9-1945 Hồ
Chí Minh đại diện Chính phủ lâm thời tuyên
bố độc lập ở Miền Bắc.
12-9-1945 Lính
Anh Quốc vào Sàigòn giải giới Nhật theo tinh thần hội
nghị Potsdam. Dùng lính Ấn-GuKhar- cùng phối hợp với cả Nhât, Pháp
để càn quét kháng chiến Viêt Nam. Tổng thống Mỹ Truman,
viện trợ máy bay xe vũ khí để Pháp tái thuộc địa Việt Nam.
21-9-1945 Tưóng
Anh Douglas Gracey đưa Quân vào VN- áp đặt thiết quân luật.
24-9-1945 Tướng
Pháp Jacque Philippe Leclerc đến Sài Gòn để tiến hành tái lập quyền thuộc địa ở
Viêt Nam.
11-1945 Hồ
Chí Minh tuyên bố giải tán Cộng Sảnh Đông Dương theo yêu cầu của
Trung Quốc đổi lấy sự hậu thuẫn tiếp vận từ Trung Quốc..
1-1946 Thành
lập Hội đồng Quốc Gia gồm Hồ Chí Minh, đảng CSVN, VNQDĐ, các đảng phái không
cộng sản v.v
6-3-1946 HCM
ký với Pháp công nhận nền Tự Trị VN trong Liên Hiệp Pháp.. Quân Pháp đưọc quyền
trở lại miên Bắc.- Dư luận phản đối và câu giải thích bất hủ của Hồ Chí Minh là “Thà
ngửi cứt Pháp một tí còn hơn ăn cứt Tầu cả đòi!”
1-6-1946 HCM
ký Fountainebleau. ký nhưọng quyền sinh hoạt cho Pháp tại VN.. (Hồ
Chí Minh, Võ Nguyên Giáp các đảng viên then chốt của đảng CSVN khởi
sự công khai tiến hành tiêu diệt những ngưòi yêu nưóc thuộc các đảng phái khác
hoặc từ chối không theo lý tưỏng Cộng Sản..)
19-12-1946 Viêt
Minh bắt đầu tấn công Pháp- Pháp thanh tảo bình định Hải Phòng có lực lượng
Việt Gian tham dự - một số những nhân sự này sau trở thành lạnh đạo VNCH!
15-8-1947 “Giải
Pháp Bảo Đại” thất bại..
5-6-1948. Cao
Ủy Pháp Bolaert và Nguyễn Văn Xuân ký thỏa ước Hạ Long với Bảo Đại
làm quốc trưởng- Nguyễn Văn Xuân thủ tưóng.- Cả Hồ Chí Minh và Ngô
Đình Diệm cùng phản đối Nguyễn Văn Xuân.
8-3-1949 Tổng
thống Pháp Vincent Auriol -Bảo Đại ký thỏa ưóc chống cộng.. Elyssêê.
14-1-1950 HCM
chính thức kêu gọi chống Pháp.. Liên Xô và Trung Quốc ủng hộ Hồ Chí Minh.
7-2-1950 Anh,
Mỹ chính thức ủng hộ Bảo Đại... cuộc chiến tương tàn mở màn trong bàn cờ của
Ngọai bang bưóc vào gia đoạn đẫm máu.
8-5-1950 Mỹ
Chính thức ký hiệp ưóc quân sự ủng hộ Pháp tại VN..
3-8-1950 MAAG
của Mỹ đến VN -huấn luyện quân sự.
7-1951 Mỹ
cố tình hất cẳng quyền lực thực dân Pháp- đã đưọc tái lập sau khi đệ nhị thế
chiến chấm dứt- bằng cách ký hiệp ưóc viện trợ trực tiếp cho miền Nam không
thông qua Pháp.
7-1952 Truman
ngầm công nhận chế độ miền Nam –nâng Văn Phòng Liên Lạc
Mỹ (US Legation) lên bậc Đại Sứ.. (Embassy , coi như hai quốc gia
chủ quyền tương quan) hoàn toàn hất cẳng Pháp để nhảy vào Việt Nam trực tiếp
điều động cuộc chiến.
27-7-1953 Trung
Cộng tăng viện cho lực lượng Kháng Chiến Việt Minh, CSVN trao đổi
bằng hứa hẹn nhưòng biên giói .
7-5-1954 Chiến Thắng Điện
Biên Phủ..
18-6-1954 Ngô
Đình Diệm nhậm chức Thủ Tướng từ Bảo Đại. tại Cannes- ở Pháp.
20-21-7-1954 Hiệp
định Geneve về Đông Dương.
-Tưóng Tạ Quang Bửu..
đại diện Việt Minh.
-Henri Delteil – đại diện Pháp..
**** Nhưng bản Tuyên bố chung cuối cùng- đúc kết- bản văn thứ hai của
Hiệp định ngưng chiến-Không đưọc ký...
11-10-1954 : Hồ
Chí Minh lãnh đạo CSVN (đảng Lao Động) chính thức nắm
quyền tại Hànội không có lực chống đối- CSVN hoàn toàn
kiểm soát miền Bắc từ vĩ tuyến 17… Lực lượng đối lập của các đảng phái khác đã
rút theo Pháp Bảo Đại -Di Cư vào Nam từ tháng 8-1954.
Bối cảnh thời gian của phim đuợc đặt trong thời khoảng năm 1952-1954. Thời
điểm biến chuyển đau thương của toàn bộ số phận dân tộc Việt Nam, đây là giai
đoạn đầu của chiến dịch Điện Biên Phủ- khi những thế lực
ngoại bang quyết định dấn sâu vào nội bộ của dân tộc bất hạnh này. Chúng ta nên
hiểu sự tế nhị khó khăn của những ngưòi chủ trương và tham gia làm bộ phim này.
Những ngưòi đã từng sống tham gia trực tiếp hoặc gián tiếp trong phong trào
Việt Minh, và có kẻ từng tham gia trận Điện Biên Phủ- Bộ phim đưọc
thực hiện trong một chế độ mà hầu như toàn bộ những nhân vật của giới cầm
quyền, trưóc đó từng đứng vào hàng ngũ của thực dân Pháp hoặc bên cạnh Pháp
chống lại phong trào kháng chiến Việt Minh, đặc biệt là ngay trong chiến dịch
Điện Biên Phủ. Cho nên sự lựa chọn bối cảnh của họ cho bộ phim rất tế nhị!
Bối cảnh nền của câu chuyện là hình ảnh can trưòng, oai hùng tiến công của
bộ đội Việt Nam, có đại đôi trưởng Vinh, tiến công đánh đồn thực dân Pháp- hình
ảnh lính thực dân Pháp thua trận đầu hàng! Tất cả đã làm nổi bật ý
nghĩa của cuộc đối thoại giữa nhân vật đảng viên của “đảng Hồ Chí Minh”, chính
ủy, cố gắng nhấn mạnh thuyết phục Vinh về vai trò vị trí Bác và Đảng! “Bác và
Đảng sẽ trả công và cho nghỉ phép v.v” Nhưng Vinh đã trả lời:
-Vinh : “ Tôi chiến đấu không
phải để được mong ân thưởng, mà mục đích của Tôi là được góp phần
vào trong công cuộc giải phóng dân tộc thoát khỏi ách thực dân vàbất cứ một chế độ áp bức nào khác…..”
(Chúng ta có thể thấy đưọc mức tế nhị của những ngưòi làm phim với câu trả
lời của Vinh, khi phim đưọc thực hiện dưói chế độ độc tài áp bức mà
đa số giới cầm quyền từng là tay sai phục vụ dưói trướng kẻ “xấu
thua cuộc” là thực dân Pháp!!!)
-Đảng Viên Chính Ủy: Nhưng dù sao Bác và Đảng cũng ghi công đồng chí!
-Vinh: Trong lúc này Tôi xin đồng
chí hãy tạm gác bỏ mọi vấn đề thuộc về chính trị. Tôi, tôi chỉ có biết chiến
đấu cho chính nghĩa quốc gia thế thôi!
(Chính vì đoạn phim với bối cảnh quan trọng này mà năm 1986-87 đã có một
cuộc vận động ngầm ngăn cản không cho trình chiếu rộng rãi từ một số
hội đoàn chống Cộng ở Hài Ngoại, dù phim được nha điện ảnh thời đệ nhất
Cộng Hoà thực hiện cho mục tiêu chống cộng! Tôi xác nhận sự kiện này vì lúc đó
tôi đang sinh hoạt chính trị thường trực trong môi trưòng này! Hiện nay phim đã
đưọc đưa vào DVD)
Đây không chỉ là một cuộc đối thoại giả tưởng của phim ảnh, mà thật sự
chính là câu trả lời tiêu biểu của bất kỳ ngưòi Viêt Nam nào đã dấn thân tham
gia vào công cuộc kháng chiến kiên cường chống thực dân của dân tộc!
Và đây cũng chính là ý nguyện, khát vọng của bất cứ ngưòi Việt Nam nào đã và
đang đi vào đấu tranh cho nền độc lập dân chủ và tự do thật sự cho đất nưóc
Việt Nam.
Câu trả lời của đại đội trưởng bộ đội Việt Minh- Vinh là câu
trả lời, là ưóc vọng, là tinh thần, là mục đích tối hậu cao cả hướng
tiến chiến đấu của bất kỳ những ngưòi yêu nưóc “không cộng sản” nào
đã đi vào chiến dịch Điện Biên Phủ đầy đại nghĩa ái quốc, với khát vọng độc lập
tự chủ cho quốc gia, dân tộc! (Trong đó có cụ thân sinh của tôi, anh
em của Cụ, bạn bè cùng thế hệ với Cụ- Gia đình cụ Ngoại của tôi, cũng ủng hộ và
đóng góp tài sản lẫn sinh mạng- Không kể những sinh mạng đã chết oan ức uất hận
trong cuộc cải cách ruộng đất tàn độc đẫm máu, bởi những kẻ lãnh đạo phản bội
bỉ ổi và trâng tráo!) Và hôm nay nhân dân Việt Nam, thế hệ trẻ Việt Nam đang
trả lời và sẽ trả lời như thế trong cuộc đấu tranh dân chủ hóa đât nưóc Việt
Nam hôm nay. Nhân Dân Việt Nam yêu nưóc, trong bất kỳ thời điểm nào, họ làm tất
cả hy sinh tất cả vì khát vọng dân tộc, vì tổ quốc, chứ không vì lãnh tụ, không
vì chế độ chính trị, lá cờ, hay bất kỳ chủ nghĩa Nga Mỹ nào cả!
Nhân vật đại đội trưỏng Vinh không phải chỉ đơn thuần là nhân
vật giả tưỏng của phim ảnh tuyên truyền, mà chính là đại biểu của những ngưòi
như các ông con trai Cụ Bà Nguyễn Thị Năm, như cụ thân sinh của Tôi. Nhân vật
Vinh đưọc cấu tạo bằng những kinh nghiệm đòi sống thật của đại đa số ngưòi Việt
Nam yêu nưóc không cộng sản nơi đất Bắc thời bấy giờ! Những ngưòi này, có ngưòi
còn sống sót sau hai cuộc chiến- Điện Biên Phủ oai hùng và “cuộc
chiến” đồi bại trá hình “cải cách ruộng đất!”
Từ những tình cảm và ưóc vọng của Con Ngưòi Việt Nam khát khao độc lập dân
chủ tự do như vậy, Chúng ta mới nhìn chiến thắng Điện Biên như là một ngưòi
Việt Nam, với một tinh thần trong sáng không thiên lệch mưu toan chính trị như
Vinh, thì không ai có thể phủ nhận đuọc giá trị vĩ đại của Điện Biên Phủ với
công sức xương máu của nhân dân Việt Nam! Vì vậy ngưòi Việt Nam còn sống sót
hôm nay phải có bổn phận tưởng nhớ ghi công tất cả những ngưòi đã nằm xuống
trong trận đánh lịch sử này. Họ nằm xuống vì khát vọng tự chủ, độc lập tự do
dân chủ cho đất nưóc Việt Nam, cho chúng ta hôm nay!
Cũng như tất cả những con ngưòi Việt Nam chân chính, không thể bội nghĩa
với tất cả những ngưòi đã hy sinh nằm xuống trong trận chiến biển Đông với
Trung Quốc năm 1974- Họ xả thân không phải vì giữ ghế chính trị cho
chế độ Ngụy quân phiệt Nguyễn Văn Thiệu, hay cho nền “dân-chủ Mỹ” bên kia bờ
đại dương, mà họ xẻ chiến hạm Trung Cộng với tinh thần yêu nưóc bảo vệ giang
sơn chống ngoại xâm Trung Quốc! (Vì vậy mà khi họ lóp ngóp ngụp lặn chống
chỏi giữa biển Đông! lãnh đạo của họ và đồng minh Mỹ quay lưng phản bội, để mặc
họ!) Những ngưòi đã nằm xuống trong những cuộc chiến chống ngoại xâm, họ khác với
một số ngưòi gốc Việt hôm nay đang phải ra sức gào thét bảo vệ, tuyên dương Mỹ,
Úc, Pháp v.v với mặc cảm tự ti ăn nhờ ở đậu, não trạng tay sai vong bản bệnh
hoạn, chứ không phải bằng sự tự trọng kiên cường bất khuất của ngưòi Việt Nam!
Cũng chính vì não trạng này đã khiến họ trở thành bệnh hoạn, “chống cộng”
dựa trên sự thù hận quá khứ của riêng họ và quyền lợi hiện tại hải ngoại của
riêng họ- Ở trong tâm não những con ngưòi này không còn sợi giây liên lạc tình
tự văn hóa vói dân tộc Việt Nam nữa- Cho nên không những họ cố gắng ra sức bôi
nhọ phủ nhận giá trị xương máu của nhân dân đồng bào Việt Nam trong chiến thắng
Điện Biên Phủ, mà ngược lại tung hô tuyên dương những tên “tướng tá” gốc lính
đánh thuê tay sai cho thực dân Pháp với thành tích đã từng đi càn quét nả đạn
vào nhân dân, kháng chiến Việt Nam, những tên đã cầm súng dưói là cờ thực dân
Pháp mà bằn vào ngưòi Việt Nam trong trận chiến Điện Biên Phủ! (Như vậy chúng
ta đã hiểu tại sao cái tên Điện Biên Phủ bị lướt qua trong “Chúng Tôi muốn
Sống” nhưng tinh thần Điện Biên Phủ đã đưọc trình bày tuyệt vời qua hình ảnh
Vinh và những bộ đội trong đại đội của Vinh, từ những cảnh tiến công can
trường, anh dũng đánh đồn Pháp- cho đến sự tinh anh quả cảm phục kích đoàn
chiến xa của Tây- và thái độ bênh vực Vinh của bộ đội -đã nhất tề đúng dậy đưa
súng lên đạn sẵn sàng bảo vệ Vinh, khi tên chính ủy và công an của Hồ Chí Minh
đến bắt Vinh về làng đấu tố!)
Chưa hết, loại ngưòi này còn quay lại chê bai phỉ nhổ Con Ngưòi Việt Nam,
giá trị văn hoá truyền thống đạo lý Việt Nam. Cái gì của Việt Nam cũng xấu xa
thấp kém, từ thời tiết đến văn hoá! Họ đổ lỗi cho văn hoá Việt Nam
tất cả những mặc cảm thua thiệt, bất tài của họ! Nhưng may mắn họ đã là những
ngưòi ngoại quốc chỉ có cái “gốc Việt” mà thôi! Họ không thừa nhận sự vĩ đại
của chiến thắng Điện Biên Phủ, xương máu ngưòi Viêt Nam yêu nưóc, đây cũng
là lẽ thưòng tình!!!
Những ngưòi nằm xuống vì tự chủ độc lập, vì bảo vệ lãnh thổ tổ quốc, họ
tiến vào lằn lửa đạn của quân thù, xem tấm thân nhẹ như lông hồng với tinh thần
và ý chí vì dân tộc đất nưóc, chứ không vì cá nhân lãnh đạo, hay vì một chủ
nghĩa chính trị nào, hoặc ngay cả vì một thể chế chính trị nào cả. Chúng ta những
ngưòi Việt Nam còn sống sót không đưọc quyền gian trá trét lên nấm mồ của họ
những phấn son của chính trị phe phái. Không ai đưọc quyền xử dụng sự hy sinh
lẫm liệt, cao cả của những ngưòi yêu nưóc này, dù họ ở bất cứ chiến tuyến nào,
để phục vụ cho mục tiêu chính trị phe phái của mình. Đây là một hành động phi
nhân, vô đạo lý, vô liêm sỉ!
Chiến thắng Điện Biên Phủ thật sự vĩ đại! Vì nó thật sự là của nhân dân
Việt Nam, nó hiện hữu bằng tài sản, tâm lực, xưong máu của nhân dân Việt Nam
với mục đích đánh đuổi thực dân Pháp và nó đã đạt đưọc!
Những Khuất Tất Bi Ai Của Điện Biên Phủ- Của Dân Tộc Việt Nam:
Cái mà chiến thắng Điện Biên Phủ không đạt đưọc như các chiến thắng Bạch
Đằng, Đống Đa v.v chính là sau chiến thắng Điện Biên, đất nưóc không toàn vẹn,
bị chia đôi, lòng dân chia lìa; độc lập, tự chủ không toàn vẹn ở cả
hai miền Nam lẫn Bắc! Miền Nam thì độc tài, quân phiệt, Mỹ khống chế; miền Bắc
cũng độc tài đảng trị phong kiến tập quyền, lệ thuộc Trung Quốc lẫn Liên Xô!
Lãnh thổ tổ quốc bị tiêu hao buôn bán sang nhượng cho ngoại bang!
Và cả hai thế lực phi dân tộc, phi dân chủ này, đã nhân danh “tiền đồn
chống cộng của Mỹ”, “Thành trì Xã Hội Chủ Nghĩa ở Đông Dương”, đã phung phí
sinh lực của dân tộc, vốn đã kiệt quệ sau 100 năm bị Pháp kềm hãm bóc lột-
nưóng hàng triệu sinh mạng nhân dân Việt Nam, tuổi trẻ Việt Nam trong suốt 20
năm!
Cả hai thế lực chính trị phản động vong bản này đã phản bội lại ưóc vọng
của nhân dân Việt Nam- Họ bất chấp nguyện vọng của nhân dân Việt Nam, Hồ Chí
Minh, Võ Nguyên Giáp, Bảo Đại, Ngô Đình Diệm, họ đã lừa bịp ăn cướp niềm tin
của nhân dân Viêt Nam để tranh dành quyền lợi cho riêng họ, cho quan thầy ngoại
bang của họ!
Một bên, Hồ Chí Minh và đảng CSVN, với chiêu bài chống thực dân, chống đế
quốc, đã sẵn sàng trở thành tay sai chủ nghĩa, tôi tớ ngoại bang, sang bán
xương máu của đồng bào, đất đai tổ tiên dân tộc, tàn phá văn hóa đạo lý dân tộc
Việt Nam- Và bên kia, Bảo Đại, một tên vua hết thời của một nưóc bị trị, đưọc
nuôi dưỡng giáo dục bởi thực dân, sẵn sàng ký đủ thứ, miễn có tiền ăn chơi trác
táng; và Ngô Đình Diệm, một tên độc tài phong kiến, một cựu quan lại
tay sai cho Pháp, con của việt gian Ngô Đình Khả, với chiêu bài
chống cộng, sẵn sàng thỏa hiệp với ngoại bang để giữ quyền hành!
Nhưng những mất mát này không phải do tự nơi “bản chất” chiến thắng Điện
Biên Phủ khiếm khuyết, hay gây ra, mà do nhũng ngưòi như chính Hồ
Chí Minh, Võ Nguyên Giáp v.v những ngưòi đã “có công lãnh đạo” chiến dịch Điện
Biên phối hợp với lòng yêu nưóc cao cả vô bờ bến của nhân dân Việt Nam để đạt
chiến thắng, và đảng CSVN, tất cả đã phản bội lại Chiến Thắng Điện Biên này!
Hồ Chí Minh và đảng CSVN đã cưóp mất đi sức bật vĩ đại của Chiến Thắng Điện
Biên, mà lẽ ra đã đưọc làm nền móng, sức bật cho một đất nưóc Việt Nam
thống nhất tự do dân chủ nhân quyền, để áp đặt chủ nghĩa cộng sản
ngoại lai điên loạn. Và sự điên loạn của tính “cách mạng Cộng Sản” này đã khởi
đầu bằng việc đã quay lại cắn xé, tiêu diệt những ngưòi con yêu, ưu tú của dân
tộc trong Kháng Chiến Chống Thực Dân chỉ vì họ không theo Cộng Sản- Và sau đó
còn điên loạn hơn nữa là đã quay lại càn quét nhân dân Việt Nam vô tội, kể cả
những ngưòi đã đóng góp xương máu cho nó!
Chiến thắng Điện Biên Phủ, thật sự là kết quả của khát vọng Việt
Nam, nó là tổng lực kết tụ của tinh thần “Kiến Nghị 8 Điểm”, là ưóc vọng tự do
dân chủ, pháp trị- Không phải của chủ nghĩa Cộng Sản hay ánh sáng Mác Lê- Như thế, lẽ ra Chiến Thắng Điện Biên
đã đạt đưọc mục đích lịch sử của nó như Bặch Đằng, Đống Đa, đó là sức bật để
thống nhất đất nưóc- mà còn có thể đi xa hơn nữa là đưa dân tộc tiến lên trong
hòa bình, dân chủ, tự do và pháp trị thật sự.
Nhưng Hồ Chí Minh và đảng CSVN đã không những nuốt đi tinh thần “Kiến Nghị
8 Điểm” mà thực dân Pháp đã buông trả, mà còn hủy diệt sức bật Điện Biên Phủ này
bằng cuộc chiến bất nhân, phi đạo lý chống lại nhân dân Việt Nam, đó
là “cuộc đấu tố cải cách ruộng đất” đưói sự chỉ đạo của đảng CSVN và sự cố vấn
của ngọai bang Trung Quốc, “trận chiến CCRĐ” phản bội đốn mạt này đã tiêu
diệt hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn ngưòi dân không những vô tội, mà còn
đã có công sức đóng góp cho Chiến Thắng Điện Biên Phủ Vĩ Đại- trong đó không
biết bao nhiêu là tài năng, trí tuệ, và lòng yêu nưóc vô bờ bến!
Chiến thắng Điện Biên Phủ cũng đã bị chính não trạng quyền bính tay sai của
những ngưòi lãnh đạo thuộc “phe quốc gia” thỏa hiệp với Mỹ Pháp phá hoại và phủ
nhận sức bật của nó! Điều đau buồn và nhục nhả cho những ngưòi Việt Nam yêu
nưóc không cộng sản là chính nghĩa quốc gia của họ đã bị hoen ố khi Mỹ đưa Pháp
trở lại Việt Nam, và họ, những ngưòi không Cộng Sản, “đưọc” lãnh đạo bởi đa số
là những tên quan lại tay sai, và lính đánh thuê cho Pháp! Thậm chí mang quốc
tịch Pháp!
Nếu không có những não trạng vong bản phản bội quyền lợi nhân dân như Hồ
Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Bảo Đại, Ngô Đình Diệm v.v Hoặc nói ngưọc lại, nếu
những loại ngưòi này đã thật sự yêu nưóc, yêu nhân dân, và thật sự yêu độc lập
tự do dân chủ cho đất nưóc, dân tộc Việt Nam, đặt quyền lợi của nhân dân, đất
nưóc Viêt Nam lên trên hết, thì chiến thắng Điện Biên Phủ đã là sức
bật thống nhất đất nưóc, đẩy hẳn các thế lực ngoại bang, đặc biệt là Pháp ra
khỏi chính trưòng Việt Nam vô điều kiện- là sức bật thiết lập và phát triển cơ
chế dân chủ tự do pháp trị từ đó với Cuộc Tổng Tuyển Cử trên toàn cõi
Nam Bắc Việt Nam. Như vậy, lẽ ra nhân dân đất nưóc Việt nam đã có dân chủ
tự do, pháp trị thật sự! Và đã không phí phạm tài sản, xưong máu hàng triệu
đồng bào hai miền Nam Bắc, đã không phí mất 50 năm lạc hậu trong độc tài đảng
trị, mà đã phát triển mạnh mẽ trong tự do dân chủ pháp trị cho đến hôm nay.
Sự thật là chính Hồ Chí Minh, đảng CSVN, Trung Cộng, Liên Xô, Mỹ Pháp, Bảo
Đại, Ngô Đình Diệm, và những tên quân phiệt-đánh thuê cho Tây- Tất cả đã bất
chấp nguyện vọng Tổng Tuyển Cử Thống Nhất của nhân dân Việt Nam 1956- đưọc ấn
định trong hiệp định Giơ Ne Vơ 1954. Mà thay vào bằng nhũng tuyên truyền dối
trá, bằng những bom đạn ngoại bang để tiến hành cuộc chiến phi lý, tương tàn
đẫm máu trên thân xác ngưòi Việt Nam trong suốt 20 năm!
Cũng chính vì vậy mà chúng ta ngưòi Việt Nam chân chính không thể chỉ vì
tội ác, sự phản bội của Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, ngưòi lãnh đạo chiến dịch
Điện Biên Phủ, vì sự độc tài phản bội của đảng CSVN, hoặc vì quan
điểm thù hận chống cộng cũ kỹ thời tương tàn, mà mạ lỵ phủ nhận xưong máu đồng
bào, mạ lỵ phủ nhận chiến công vĩ đại của dân tộc! Chỉ có não trạng bệnh hoạn,
vong bản mới vì lý do chính trị mà chối bỏ văn hóa, giá trị xương máu, khát
vọng của nhân dân đồng bào mình!
Chiến thắng Điện Biên Phủ có thể đã vắng mặt những ngưòi yêu nưóc “không
cộng sản” bị đày ải, thủ tiêu vì đã trở thành sự cản trở cho ý đồ cộng sản hóa
của Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Trưòng Chinh v.v Chiến thắng Điện Biên Phủ
cũng có thể đã vắng mặt một số những ngưòi yêu nưóc, chống thực dân -nhưng
không thể đi chung đưòng với Hồ Chí Minh và Chủ Nghĩa Cộng Sản, những kẻ đã
quyết định “về tề” để đành sống nhẫn nhục dưói sự cai trị của Pháp rồi độc tài
quân phiệt miền Nam những năm sau đó. Nhưng Chiến Thắng Điện Biên Phủ không
hề thiếu mặt những ngưòi con yêu của tổ quốc không phải là đảng viên, những
ngưòi không cộng sản, như cụ Phan Khôi, như những ngưòi của phong trào Nhân Văn
Giai Phẩm! Những ngưòi như Trần Thư- Những ngưòi này đã bị đảng CSVN triệt hạ
sau khi cầm quyền chặt chẽ. Vì họ, cũng như nhân vật Vinh, mục đích của họ “…là được góp phần
vào trong công cuộc giải phóng dân tộc thoát khỏi ách thực dân và bất cứ một
chế độ áp bức nào khác..” Thế
thôi!
Vì thế Chiến thắng Điện Biên Phủ không phải là của CSVN, mà là của chúng
ta, là của chung dân tộc Việt Nam.
Trong mấy năm về Việt Nam, tôi đã từng gặp rất nhiều bạn trẻ sinh ra và
trưỏng thành trong chế độ CSVN, trong đó có ba ngưòi đang là cán bộ trung cấp
từng du học ở Liên Xô về. Trên chuyến tầu đêm từ Lao Cai về Hà Nội, họ
đã tâm sự với tôi rằng trong lòng họ rất thán phục và ghi công những chiến sĩ
miền Nam trong trận hải chiến oai hùng năm 1974 với Trung Quốc, dù “các
chú, bác ấy là lính Ngụy, nhưng đã bỏ mình xả thân để bảo vệ lãnh
thổ của tổ quốc, trong khi chúng cháu ở ngoài này lại để mất..”
Chúng ta hãy tư duy và hành xử trên tinh thần duy Việt như những bạn trẻ
Việt nam này, là nhìn vấn đề Việt Nam, Con Ngưòi Việt Nam, quyền lợi danh dự và
xương máu linh thiêng của đồng bào mình, không qua một quan điểm chính trị tạm
bợ nào hết! Chúng ta hãy lấy cái tâm trong sáng duy việt của chúng ta, như
những bạn trẻ Việt Nam mà tôi may mắn gặp gỡ, để nhìn về Chiến Thắng Điện Biên
Phủ hay bất kỳ thành quả chống ngoại xâm nào của dân tộc!
Vì Chiến Thắng Điện Biên Phủ đưọc hoàn thành bởi những tâm hồn Việt Nam
sáng ngời lòng yêu nưóc cao cả vô bờ bến, ý chí và khát vọng độc lập, tự do,
dân chủ trong suốt của Những Con Ngưòi Việt Nam.
Chiến Thắng Điện Biên Phủ vĩ đại chính là vì nó đưọc xây bằng thân xác,
tinh thần và khát vọng của những Con Ngưòi Việt Nam tinh khiết.
Chiến Thắng Điện Biên Phủ là của dân tộc Việt Nam! Là niềm tự hào chung của cả
dân tộc Việt Nam.
Không ai có thể cưóp đoạt đi, hay chà đạp bôi bẩn ý nghĩa, sự vĩ đại của
Chiến Thắng Điện Biên Phủ. Đảng CSVN, những não trạng phe phái bệnh hoạn vong
bản, hãy trả Chiến Thắng Điện Biên Phủ đúng nghĩa lại cho dân tộc Việt Nam, cho
thế hệ trẻ Việt Nam hôm nay và trong tương lai vĩnh viễn !
Xin cúi đầu tưỏng nhớ, tri ân tất cả những Con Nguời Việt Nam đã hy sinh vì đại
nghĩa dân tộc chống ngoại xâm, dù họ ở đâu, đã mặc quân phục nào, đã chào
lá cờ nào. Họ mãi mãi là anh hùng, anh thư, là hồn thiêng sống núi anh linh của
đất nưóc và dân tộc Việt nam kiên cưòng và bất khuất!
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment