Wednesday, June 19, 2013

Ðâu phải chỉ nhân dân mới khổ!


 

 

 

Ðâu phải chỉ nhân dân mới khổ!

 

Song Chi

Friday, June 14, 2013 7:35:35 PM



Bất chấp những “điệp khúc tuyên truyền” của đảng và nhà nước cộng sản từ bao nhiêu năm nay rằng Việt Nam là một đất nước ổn định về chính trị, bình yên, không có khủng bố, đảo chính, ám sát, bạo loạn hay những vụ nổ súng sát nhân hàng loạt, xã hội Việt Nam hiện tại thực sự rối ren, bất ổn về mọi mặt.

Không có ngày nào mà trên báo chí truyền thông của nhà nước lại không có những tin tức tiêu cực, phản ánh sự khủng hoảng toàn diện của xã hội từ kinh tế, giáo dục, văn hóa, y tế, pháp luật, môi trường, đạo đức con người...

Ngay chính trị, cũng chỉ giữ được cái vỏ ổn định bên ngoài, khi tỷ lệ dân oan đi biểu tình khiếu kiện, công nhân đình công, những người bất đồng chính kiến, hay đơn giản chỉ là thực hiện quyền tự do ngôn luận, bị bắt, bị kết án tù ngày càng nhiều.

Và những cuộc đấu đá, tranh giành quyền lực, hạ bệ nhau trong bộ máy cao cấp nhất của nhà cầm quyền cũng ngày càng không thể che giấu được nữa.

Sự bất ổn của xã hội, của mô hình thể chế chính trị lạc hậu, không còn phù hợp với thời đại, với lòng dân đó tác động rõ rệt trong từng con người đang sống trong cái xã hội, cái thể chế ấy. Người dân bị bất an. Luôn luôn phải sống trong tâm trạng lo lắng, sợ hãi, đối phó với đủ thứ chuyện.

Cơm áo là mối lo lớn nhất, đặc biệt trong tình hình kinh tế Việt Nam đang khó khăn ảm đạm như hiện nay, rồi nào giá xăng tăng, điện nước tăng, vật giá tăng, lạm phát phi mã khiến đồng tiền ngày càng mất giá mà lương thì bèo bọt không đủ sống. An sinh xã hội hầu như không có nên người dân Việt Nam phải lo tích cóp phòng ngừa lúc ốm đau, tai nạn, tuổi già, khi thất nghiệp, cũng như lo chuyện học hành tương lai cho con cái vì y tế hay giáo dục ở Việt Nam bây giờ đều phải có tiền.

Bước ra đường thì lo tai nạn giao thông từ bao lâu nay vẫn là thủ phạm giết chết khoảng 11, 12 nghìn người mỗi năm, chưa kể hàng nghìn người khác bị thương tật hoặc tàn phế.

Chẳng riêng gì tai nạn giao thông, với người Việt Nam bây giờ, cái chết oan uổng có thể đến từ bất cứ nguyên nhân lãng nhách nào, mà chủ yếu là từ sự vô trách nhiệm của con người, sự bất lực của bộ máy chính quyền, và luật pháp lỏng lẻo.

Ví như chết cháy vì những cây xăng xây gần khu dân cư quá bị bốc cháy, chết vì “hố tử thần” trên đường, vì dây điện giăng khắp nơi bị hở, cầu, nhà... mới xây xong đã sụp...

Nếu không chết ngay thì cũng chết từ từ vì ung thư do môi trường bị ô nhiễm nặng nề, thực phẩm “bẩn,” hư thối, độc hại, tràn lan khắp nơi.

Người dân còn phải đối phó với trăm ngàn nỗi lo khác. Nào chạy trường tìm chỗ học tốt cho con, chạy chức, chạy tìm việc làm, hối lộ cho cơ quan công quyền khi phải có việc cần đến thủ tục giấy tờ, hối lộ cho y bác sĩ khi đau ốm, quà cáp cho xếp để được yên thân, quà cáp cho thầy cô để con mình khỏi bị “đì”...

Lỡ có chuyện phải đụng đến công an hay bị mời lên đồn công an “làm việc” thì lắm khi không giữ được mạng sống mà về...

Ngay với những người giàu có, giới kinh doanh thành đạt thì cũng đủ thứ phải lo khi làm ăn trong một môi trường kinh tế bất ổn, luật pháp không rõ ràng như ở Việt Nam. Một vài năm gần đây hàng trăm ngàn doanh nghiệp lớn nhỏ bị phá sản, nhiều đại gia bị mất trắng tài sản, một số phải nhập viện tâm thần cho thấy tình trạng “người giàu cũng khóc” ở Việt Nam.

Ðó là nếu mũ ni che tai, chỉ biết sống cho mình và gia đình, còn nếu bức xúc chuyện đất nước, thực trạng xã hội mà xuống đường biểu tình phản đối Trung Quốc hay viết blog chỉ trích nhà nước thì gặp đủ thứ rắc rối, hoặc bị bắt, bị tù dài hạn.

Ðối với đa số người dân Việt Nam, do phải sống lâu trong một môi trường nơi con người không có bất cứ một quyền tự do dân chủ nào, trong một đất nước chỉ sau vài thập niên đã bị tụt hậu hàng chục, hàng trăm năm so với các nước láng giềng, người ta cũng dần trở nên quen đi.

Dù có thể bức bối, phẫn uất, nhưng rồi người dân cũng đành chấp nhận. Vả chăng, chưa kịp tức giận với sự kiện phi lý, bất bình thường hay cái ác cái xấu này thì đã có chuyện khác xảy ra với mức độ ngày càng lớn hơn.

Con người đâm ra bão hòa, vô cảm dần dần và không nhận ra một cách đầy đủ rằng trong những quốc gia khác, người ta sống khác hẳn.

Người dân thì như thế, còn nhà cầm quyền Việt Nam? Họ có hoàn toàn sung sướng không? Có lẽ là không. Nhà cầm quyền Việt Nam cũng phải đối mặt với muôn vàn khó khăn, với đủ thứ nỗi lo, sợ.

Nhìn ra bên ngoài, dù có tự huyễn hoặc đến đâu, cũng có những người trong giới lãnh đạo nhận ra sự thật rằng về nhiều mặt, Việt Nam hiện đang đứng ở đâu trên bản đồ thế giới.

So với cái giai đoạn mà giới cầm quyền Việt Nam ngây ngất trong niềm tự hào đã chiến thắng được hai đế quốc Pháp, Mỹ, trong ảo tưởng được cả thế giới kiềng nể... thì bây giờ nhắc đến Việt Nam, là nhắc đến một quốc gia vẫn còn nghèo nàn lạc hậu, nhưng lại có một chế độ độc tài thuộc loại hà khắc trên thế giới. Việt Nam thường xuyên bị các nước dân chủ, các tổ chức phi chính phủ nhắc nhở, khuyến cáo về hồ sơ đàn áp tự do dân chủ, đàn áp tôn giáo, chà đạp lên nhân quyền...

Bộ mặt lem luốc của chế độ khiến Việt Nam không còn được thế giới thiện cảm. Trong khi các quốc gia láng giềng khác đều có đồng minh, có bạn bè thực sự hỗ trợ thì Việt Nam đơn độc đối mặt với hiểm họa đánh mất chủ quyền, độc lập, lãnh thổ lãnh hải ngày càng tăng từ Trung Quốc.

Hiểu được sự đơn độc yếu thế của mình, nhà cầm quyền Việt Nam trở nên bạc nhược, cố nín nhịn Trung Quốc nhưng càng nhịn nhục thì Trung Quốc càng lấn tới, còn người dân thì cũng càng phẫn nộ trước sự hèn hạ đó. Ðúng là bị sức ép cả hai chiều.

Mặt khác, sự yếu kém trong điều hành lãnh đạo kinh tế, xã hội mà nguyên nhân chính là do mô hình thể chế chính trị lạc hậu, không phù hợp, đã cản trở sự phát triển của Việt Nam.

Những người chịu trách nhiệm cao nhất trong bộ máy đảng, chính phủ và từng cá nhân đứng đầu các ban ngành cụ thể không phải không nhìn thấy những khó khăn trong lĩnh vực của họ và những bất cập của cơ chế. Nhưng họ lại không thể giải quyết, tháo gỡ được khi cả cái cơ chế ấy vẫn cứ tồn tại. Càng loay hoay vá víu thì càng rối, càng bế tắc.

Trong lúc đó thì kinh tế ngày càng khủng hoảng, xã hội rối ren, lòng dân oán giận. Nhà cầm quyền thừa hiểu mọi thứ có thể đổ sụp dưới chân họ hoặc người dân có thể không chịu đựng được nữa và vùng dậy.

Càng sợ hãi thì càng nhìn thấy chung quanh toàn những “thế lực thù địch,” càng ra sức ngăn chặn, đàn áp, nhưng càng đàn áp thì chỉ làm cho những mâu thuẫn trong lòng xã hội có nguy cơ bùng nổ hơn mà thôi.

Sự bảo thủ, thiếu một tầm nhìn viễn kiến về chính trị, thiếu tự tin khiến nhà cầm quyền Việt Nam tự trói mình, bỏ qua rất nhiều cơ hội. Ðối nội, là cơ hội tự tháo gỡ những ngòi nổ khác nhau trong xã hội, và thay đổi để phát triển.

Một trong những ví dụ gần đây nhất là sửa đổi Hiến Pháp, thay đổi luật sở hữu đất đai để tháo ngòi nổ là mâu thuẫn giữa người nông dân với nhà cầm quyền, ban hành luật biểu tình để tạo điều kiện cho người dân xả bớt nỗi bất bình, thể hiện quyền phản đối công khai trong khuôn khổ luật pháp. Hoặc xóa bỏ điều 4 để tránh đi tất cả những tệ hại phát sinh từ cơ chế độc đảng không bị giám sát lâu nay.

Thế nhưng cuối cùng họ đã không thay đổi bất cứ cái gì.

Ðối ngoại cũng thế, họ đã tự bỏ qua rất nhiều cơ hội để có những bước phát triển mạnh mẽ hơn trong mối quan hệ với Hoa Kỳ hay thoát ra khỏi cái vòng kim cô của Trung Quốc.

Càng trì hoãn, thì cơ hội trong-ngoài càng ít đi, và những kết cục tệ hại hơn như sự sụp đổ của chế độ hoặc sự lệ thuộc hoàn toàn vào Trung Quốc càng không tránh khỏi.

 

Song Chi

 

CUỘC TRƯỜNG CHINH CÁCH MẠNG VIỆT NAM


Nguyễn Nhơn


Cách nay chừng hai năm, ký giả Roger Cohen viết trên báo New York Times đại ý: Phải một phần tư thế kỷ nữa, Bắc Kinh và Hà Nội mới có Tự do “ nhiều hơn “ bây giờ!

Lúc ấy giới trẻ VN đang bừng bừng khí thế chống Tàu xâm lăng cho nên gã nhà quê tui đọc thấy câu trên thiệt là bực. Làm sao mà phải 25 năm nữa, Đất nước tôi  mới chỉ có được tự do kha khá hơn hiện tại như vậy?!

Đối với tôi, sau 36 năm dài tăm tối dưới ách nô lệ cọng sản,

Ngày 5 Tháng 6 Năm 2011 là ngày trọng đại trong lịch sử nước Việt Nam.

Ngày mà 5-7 ngàn con dân Bến Nghé, Đồng Nai, Bà Rịa, Vũng Tàu, Xuân Lộc, Bình Chánh, Long An kéo nhau về hội hiệp tại Saigon xưa, biểu dương khí thế chống xâm lược chệt Tàu, đánh dấu ngày mở đầu cuộc trường chinh diệt nội gian cọng sản bán nước, đánh đuổi Tàu khựa ra khỏi Biển Đông, khởi phát cuộc cách mạng dân tộc, chấm dứt non 70 tăm tối cho nước nhà.

Đến nay vừa tròn 2 năm, lần tay tính lại, trong thời đại truyền thông điện tử, cuộc trường chinh giải cọng, cứu nước lướt đi như hia 7 dặm.

Vẫn biết rằng 11 cuộc biểu tình ngày ấy là do các quí ông nhân sĩ, trí thức, công thần cách mạng dàn dựng để yểm trợ cái “ kiến nghị “ trong nước và “ Lá thơ ngỏ “ ngoài nước của các ông. Nhưng tôi vẫn hiểu rằng, đối với giới trẻ VN, hành động của họ mang mục đích giải cọng hay chí ít là chống đảng cs bạo ngược bán nước và chống xâm lăng Tàu tiêu biểu qua lời ca Việt Khang: Anh là ai mà đánh tôi đau, chỉ vì tôi yêu nước?! Việt Nam tôi đâu? Ai đem bán cho Tàu?

Ngày 5 tháng Giêng, 2012, tiếng bom bình gas tự chế, tiếng súng hoa cải của gia đình Đoàn Văn Vươn nỗ rang trên Cống Rộc, Tiên Lãng, báo hiệu phong trào nông dân kháng cự cường quyền “ cưởng chế “, cào nhà, cướp ruộng đất phát khởi. Một trăm công an cơ động, bộ đội biên phòng, dân quân mở cộc hành quân hỗn hợp tiến đánh căn nhà lầu nhỏ của Đoàn Văn Quý với 4 người đàn ông võ trang súng hoa cải thô sơ. Kết quả: 6 côn an, bộ đội bị bắn rỗ mặt!

Ngày 24 tháng tư, 700 nam phụ, lão, ấu Văn Giang liều thân chống cường quyền cướp ruộng đất. Ba ngàn khuyển ưng, khuyển phệ trang bị tận răng, khiên thép, roi điện, ống phóng lựu đạn hơi cay tiến đánh, càn quyết nông dân tay không tấc săt.

Khói lửa mịt mùng trên cánh đồng cổ Phụng Công, di tích lịch sử từ non hai ngàn năm trước, nơi Hai Bà Trưng dừng quân trước khi tiến giặc Đông Hán nơi thành Luy Lâu, cổ Thăng Long.

Kế tiếp là Vụ Bản, Nam Định. 200 phụ, lão, thiếu niên đương đầu 500 côn an cơ động: Khăn tang trắng thấm máu dân lành rơi vãi trên cánh đồng Vụ Bản.

Cồn Dầu, Đà Nẳng tiếp theo, bị đàn áp tơi bời.

Sài Gòn, Thủ Thiêm, bom Molotov tự vệ nỗ vang, tuyệt vọng tự thiêu phản kháng. Rốt rồi cũng đành chịu mất nhà, mất đất, thân bị đánh đập, tù đày.

Ô nhục cho bạo quyền là khi hai mẹ con Thị Lài, Nguyên Thủy, phụ nữ tay yếu, chân mềm đất Cái Răng, Cần Thơ,  khỏa thân cản bước cường quyền cào nhà, cướp đất.

Nơi đất xưa cánh đồng Nọc Nạn, Bạc Liêu, bà mẹ Đặng thị Kim Liêng uất ức vì bị cường quyền áp chế  trong việc tranh chấp đất đai, nổi lửa tự thiêu trong khi con gái blogger Tạ Phong Tần đang lâm vòng lao lý bạo quyền.

Trên đây là vài nét tiêu biểu cho hành động bất tuân dân sự ( civil disobedience ) trong vòng hai năm nay.

Ngày 16 tháng 5 năm 2013, trước pháp đình bạo quyền cọng sàn, thanh niên Đinh Nguyên Kha dõng dạc tuyên bố:

                                  “ Tôi yêu nước tôi, dân tộc tôi

                                     Tôi chỉ chống đảng cọng sản

                                     Mà chống đảng cs thì không có tội “

Thiếu nữ Nguyễn Phương Uyên lấy máu hòa nước viết lời nguyền:

                                     “ Đi, chết đi, đảng csvn bán nước

                                        Tàu khựa cút khỏi Biển Đông “

Những lời viết, nói ấy biểu lộ rõ ý chí của tuổi trẻ Việt Nam: Quyết chống lại VGCS bán nước và đánh đuổi giặc Tàu xâm lăng.

Lời hịch Long An, Đồng Tháp ấy đánh dấu cuộc trường chinh cách mạng Việt Nam, từ bất tuân dân sự chuyển sang bước đối kháng tích cực.

Ngày 22 tháng 5, 2013, đêm trước ngày bạo quyền Nghệ An đem ra xử phúc thẩm 8 thanh niên yêu nước, côn an giả dạng côn đồ kéo đến thánh đường Quỳnh Lưu quấy phá buổi lễ cầu nguyện nhằm trấn áp giáo dân kéo đến phiên xử ngày 23/5.

Dân làng phẩn nộ chống lại, bắt giữ được 3 tên đem nhốt vào nhà kho.

Ngày 23 tháng 5, 2013, hàng trăm nông dân Cúc Phương kéo vào phá cổng công ty du lịch Cúc Phương tràn vào vây đánh bắt giữ 6 tên côn đồ do công ty thuê mướn đến hành hung những người phản đối việc công ty chiếm đất của dân làng làm hành lang xanh. Người đưa tin bình luận:” Đây có thể là vụ đầu tiên mà nông dân thẳng tay trị côn đồ, dằn mặt cả nhà cầm quyền lẫn những kẻ vẫn quen dựa vào chế độ độc tài tham nhũng. “

Sáng ngày 24/5/2013, nông dân Văn Giang thách thức bạo quyền kéo đền vở đất làm vụ mùa năm 2013 ngay trên thửa ruộng bị cường quyền cưởng chế ngày 24 tháng 5, 2012.

Tóm tắt lại, cuộc trường chinh cách mạng, trong vòng hai năm đã tiến bước, từ bất tuân dân sự thụ động đã tiến bước sang phản kháng tấn công.

Hy vọng mùa hè năm nay, một mùa hè rực lửa đấu tranh khi công nhân thất nghiệp và sinh viên ra trường không có việc làm kết hợp với phong trào nông dân bị mất đất thành một mặt trận chiến đấu chống cọng sản bán nước, hại dân.

                                          Nguyễn Nhơn

                           ( Để kỷ niệm ngày 5 tháng 6 năm 2011

 

 

Người Buôn Gió - Ngày thứ 16: Nên mang xe tang đi đón tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ


 


Vậy là tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ đã tuyệt thực sáng ngày thứ 16.

 

Với tôi thì tuyệt thực không có trong đầu, những ngày trong trại giam tôi đều ăn sạch những gì người ta cấp cho mình. Hôm nọ anh trai tôi bị đánh ở trại Lộc Hà, tôi nghe người ta kể lại anh trai tôi phẫn uất đòi tự thiêu. Lúc đó tôi đang bôn ba lòng vòng không có điều kiện vào mạng để bày tỏ ý kiến mình.

 

Nếu anh trai tôi tự thiêu, tôi sẽ rất buồn, rất đau đớn và cả gia đình tôi cũng vậy. Tôi sẽ gục ngã khi biết anh mình tự thiêu để phản đối sự dã man cường quyền. Bọn chúng sẽ nói rằng anh tôi thần kinh, anh tôi đã vài lần muốn tự tử... cái chết oan ức đó sẽ lại càng oan ức chồng chất cho người thân và bạn bè.

 

Những người ít học hành, ít địa vị xã hội như anh em tôi chớ nên tự thiêu làm gì, uổng công. Cái chết lãng nhách đó sẽ bị quên đi rất nhanh bởi những hỏa mù của những tuyên truyền viên dư luận viên.

 

Nhưng nếu anh tôi uất quá mà muốn chết, có nhiều cái để chọn, chả gì phải tự thiêu cho chúng nó cười. Nếu anh tôi chết kiểu tự thiêu ra đi một mình như thế, thì chả cần bọn dư luận viên. Chính tôi sẽ nói anh tôi dở hơi, thần kinh. Tôi sẽ từ không nhận là đó là anh trai mình.

 

Tôi may mắn được gặp gỡ và lĩnh hội tính ôn hòa nhiều ở các vị Hòa Thượng, Giám Mục, Linh Mục, Thiền Sư của các tôn giáo... nhưng nếu mà phải chết thì chắc tôi không tuyệt thực hay tự thiêu. Ở trường hợp buộc phải chọn đến cái chết,tôi thích trạng Quỳnh hơn với câu nói dân dã Trạng chết Chúa cũng băng hà hơn tất cả những lời triết lý, nhân văn mà bản thân tôi có khi nói ra cũng rất chi là hay.

 

Nếu trắc nghiệm bây giờ với hai trường hợp. Người thanh niên đi xe máy tự thiêu ở Đà Nẵng tên là gì.? Người nông dân Tiên Lãng đáng nói nhất đến tên gì.? Chắc chắn đa số các bạn ở đây không cần tra tìm kiếm cũng bật ra cái tên Đoàn Văn Vươn tức thời. Còn chủ định viết và đặt câu hỏi, nhưng tôi cũng chả nhớ người thanh niên đi xe máy đó tên gì.

 

Những người ở địa vị không được biết nhiều trong xã hội chớ nên tự thiêu, tự vẫn, tự tử để phản đối chế độ làm gì. Chết một mình phí lắm! Rồi kẻ thù cười mỉa mai trên đám tang của mình thì cái chết lại càng phí hơn.

 

Trường hợp tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ thì lại khác, anh sinh trong một dòng họ, một gia đình danh giá. Anh không thể chọn cái chết như một người lính Hồi Giáo. Vì như vậy lại càng bất lợi hơn cho danh tiếng của anh.

 

Trại giam đã cho một tên cán bộ quèn, nếu tôi đoán không nhầm thì là một tên cán bộ một vài buồng giam hay một khu nhỏ trong trại giam. Tên cán bộ này nhận nhiệm vụ khiêu khích tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ để gây cho anh phải bất ổn định về tâm lý. Chứng tỏ đã có một sự toan tính nghiên cứu về tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ rất kỹ và trò khiêu khích bằng những thủ đoạn hèn mọn là mũi công phá mà những kẻ muốn tấn công anh đã chọn. Những người trọng danh dự , khảng khái thường phải đối mặt với những tên tiểu nhân với những trò tiểu nhân như vậy. Tương tự những người dân tôn giáo hay người biểu tình yêu nước bỗng dưng không thấy công an đâu, thay vào đó là một đám "quần chúng bức xúc" lăng mạ, chửi bới và đánh đập họ.

 

Cho dù tiến sĩ Vũ đã gửi đơn khiếu nại đến các cấp, nhưng tên cán bộ quèn đó vẫn hàng ngày nhơn nhơn đến khiêu khích anh. Không nói chúng ta cũng hiểu đằng sau tên lính quèn này là một âm mưu được chỉ đạo từ cỡ nào mới khiến hắn ngạo mạn như vậy.

 

Chắc chắn khi tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ hết sức và rơi vào hôn mê. Chúng mới đưa anh đi cấp cứu và dùng các biện pháp hồi sức, truyền đạm, truyền chất này nọ. Có khi nhân tiện chúng truyền loại thuốc gì đó luôn. Đấy mới là điều đáng lo. Và có khi đó mới là mục đích chính của sự khiêu khích khiến anh Vũ tuyệt thực.

 

Việc chị Dương Hà ỷ vào ngày sinh nhật của mình để ép chồng ăn một thìa cháo. Đến mức anh Vũ phải mím môi tràn nước mắt nói:

 

- Em giết anh.

 

Chỉ thế thôi, người trải qua, người sâu sắc biết hùng tâm tráng trí của Cù Huy Hà Vũ thế nào. Xin đừng đem nước mắt hay gì đó khiến anh gục ngã. Giờ là lúc mũi lao đã lao đi. Những lời tốt đẹp, những lời nhân đạo gì gì đó, lúc này không còn là lúc mang ra rao giảng hay khuyên nhau nữa.

 

Việc của chị Hà muốn cứu anh Vũ ngay bây giờ, là hãy lên phương án sẵn sàng đón nhận nếu chồng mình chết vì tuyệt thực, tang lễ sẽ tổ chức thế nào, đưa đi đâu, kéo dài trong bao nhiêu ngày. Phải cứng rắn chơi sát ván với chồng mình như vậy mới cứu được chồng mình. Nếu cần hay đội khăn tang, lập bàn thờ, cầm bài vị chồng đứng trước cổng cùng với xe tang, quan tài để chờ đợi nhận xác chồng ở trại giam đưa ra.

 

Còn cứ loanh quanh van xin, lạy lục để được vào thăm chồng, để được động viên an ủi chồng ăn vài miếng thì xét theo góc độ phụ nữ, người vợ là điều đúng đắn. Nhưng xét theo tầm cỡ của Cù Huy Hà Vũ thì không thể nào như vậy.

 

Có thể một số người sẽ bảo tôi quá khích, hoặc dã tâm đẩy người khác vào chỗ chết. Đôi khi trong đấu tranh vẫn có những người cơ hội như vậy, để họ được tiếng với dư luận họ là người ôn hòa, nhân ái, là người đấu tranh biết giữ gìn này nọ.

 

Nhưng tôi tin rằng chị Hà hiểu tấm lòng của tôi với anh Vũ. Thế là đủ.

 

Việc của chị cần làm là mặc áo tang, mang hoa và quan tài cùng xe tang chờ cổng trại đón anh về. Nếu cần thì cứ đưa cả khẩu hiệu xe đón linh cữu tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ đang bị... sắp chết...

 

Người Buôn Gió

 


 

No comments:

Post a Comment

Thanks for your Comment

Featured Post

Bản Tin cuối ngày26/4/2024

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Link