Hải chiến Hoàng Sa, sự công khai muộn màng
Song Chi
Sau 40 năm (19.1.1974-19.1.2014) trận hải chiến Hoàng Sa với tất cả nguyên nhân, diễn biến, kết cục bi hùng và hệ quả nặng nề kéo dài cho đến tận ngày nay, đã được đưa tin liên tục, chi tiết trên báo chí truyền thông của nhà nước CSVN.
Sau 40 năm, danh tính đầy đủ của 74 người lính VNCH và tâm tư của
những người vợ họ được công bố, những buổi lễ tưởng niệm họ đã diễn ra tại Sài
Gòn, Hà Nội…dù vẫn chưa phải do chính nhà cầm quyền hiện nay đứng ra tổ chức.
Sẽ có rất nhiều người sống ở miền Bắc trước năm 1975 cũng như các
thế hệ sinh ra sau khi cuộc chiến tranh Việt Nam kết thúc, đến bây giờ mới được
biết tường tận về sự kiện này.
Nhưng cũng chỉ mới là sự thừa nhận chưa thật sự công khai, đàng
hoàng từ nhà nước CSVN, và cũng chỉ riêng trận hải chiến Hoàng Sa, mà hành
vi xâm lược trắng trợn của Trung Cộng và tính chính nghĩa của chính quyền VNCH
khi đó đã quá rõ ràng. Mà đã phải mất đến 40 năm!
Từ sự ngấm ngầm thừa nhận đến chính thức tuyên bố trước toàn dân
và thế giới, tiếp theo là khởi kiện Trung Quốc ra trước tòa án quốc tế để đòi
lại Hoàng Sa…sẽ phải mất bao nhiêu lâu nữa? Hay đợi cho đến khi mất luôn toàn
bộ Trường Sa, đợi cho đến đời con cháu chúng ta sẽ đòi lại?
Chưa kể, còn biết bao nhiêu sự thật khác cần phải được minh bạch
hóa, bao nhiêu trang lịch sử cần phải viết lại… sẽ phải mất bao nhiêu lâu nữa
đây?
|
Biểu ngữ
'Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam' trong một cuộc biểu tình ngày 9 tháng
12, 2012 chống Trung Quốc ở Hà Nội. Cuộc biểu tình sau đó bị công an đàn áp.
(Hình: Getty Images)
|
40 năm, liệu đã đủ để cho nhà nước CSVN mở mắt ra và hiểu rõ
về tâm địa của “người bạn láng giềng 16 chữ vàng”? Hiểu rõ từng đường đi nước
bước của Trung Quốc đều có sự tính toán trước cả trăm năm và luôn luôn phục vụ
cho mưu đồ bành trướng của Đại Hán từ ngàn xưa, cũng là “giấc mơ Trung Hoa” bây
giờ?
Nhìn lại sau 40 năm, Trung Cộng từ không có gì trên biển Đông nay
đã có Hoàng Sa, một phần Trường Sa, đã gần như kiểm soát 80% lãnh hải và cả
vùng trời trên biển Đông. Khi hiện tại, tàu cá của ngư dân các nước láng giềng
nhỏ bé, đặc biệt là Việt Nam, thường xuyên bị tàu Trung Quốc đuổi bắt, đánh
chìm, cướp hết ngư cụ hải sản, ngư dân thì bị bắt giữ, đòi tiền chuộc, còn vùng
trời thì máy bay các nước, trừ Nhật Bản, đã bắt đầu phải tuân thủ vùng nhận
dạng phòng không do Trung Quốc mới lập ra?
Trong khi đó, suốt một thời gian dài, đảng cộng sản Việt Nam đã
sai lầm từ chọn đường đi, cho đến chọn bạn, chọn đồng minh, tự biến mình thành
tên lính đánh thuê mà cứ tự hào là tiền đồn của phe xã hội chủ nghĩa, là người
lính đi đầu, đánh Mỹ là đánh cho cả Liên Xô, Trung Quốc…Tự biến đất nước mình
thành bãi chiến trường cho các phe, điên cuồng nã súng vào đồng bào, vào những
người cùng chung dòng máu, chung tổ tiên nguồn cội nhưng khác ý thức hệ…
Ngu muội đến nỗi câm lặng khi kẻ thù đánh chiếm Hoàng Sa mà cứ
nghĩ là để đồng chí anh em giữ giùm, để mặc cho những người lính Trường Sa tay
không chịu chết trước quân xâm lược vì không được phép nổ súng…
Để đối phó lại với tham vọng cũng như những hành động gây hấn ngày
càng tăng của Trung Cộng, nhà nước CSVN trước sau chỉ có một cách: nhịn nhục và
nhịn nhục.
Nhịn đến nỗi suốt bao nhiêu năm không dám đề cập đến cuộc chiến
tranh biên giới Việt-Trung 1979 và những trận chiến sau đó, việc mất Hoàng Sa
và một phần Trường Sa, không dám công khai tưởng niệm ngay cả những người lính
Quân đội Nhân dân Việt Nam hy sinh trong những cuộc chiến này chứ đừng
nói đến những người lính VNCH, không dám đưa những sự kiện này vào sách giáo
khoa…Lịch sử Việt Nam bị chính nhà nước này xóa trắng bao nhiêu trang.
Nhịn đến nỗi tàu Trung Quốc đánh cướp tàu cá ngư dân Việt Nam chỉ
dám gọi là “tàu lạ”, im lặng trước mọi hành vi xâm chiếm lãnh hải của Trung
Quốc ngoài những lời tuyên bố lặp đi lặp lại, yếu ớt, sáo mòn của người phát
ngôn Bộ Ngoại Giao.
Nhịn đến nỗi người dân xuống đường phản đối Trung Quốc xâm lược
Hoàng Sa Trường Sa bị nhà nước đàn áp, bắt bỏ tù…trong đó có những người phải
chịu bản án 10, 12 năm…
Không biết trong tù người cựu bộ đội Nguyễn Văn Hải tức blogger
Điếu Cày sẽ vui hay chua xót khi biết rằng báo chí bây giờ đã dám nói đến trận
hải chiến Hoàng Sa?
Trong khi 6 năm trước, anh và những người bạn tiên phong
biểu tình tưởng niệm 34 năm hải chiến Hoàng Sa trước cửa Nhà hát thành phố,
giữa Sài Gòn, đã phải chịu trả giá nặng nề bởi khi đó hai chữ Hoàng Sa và kể cả
việc lên án Trung Quốc còn là điều cấm kỵ?
Và còn bao nhiêu người nữa, vì lên tiếng trước vận mệnh đất nước
lâm nguy mà công việc, sự nghiệp riêng lẫn sự bình an của gia đình, bản thân…
vĩnh viễn chấm dứt?
Định mệnh của đất nước, dân tộc Việt Nam là một định mệnh vô cùng
khắc nghiệt, nhưng lẽ ra, với những kinh nghiệm quá đắt trong lịch sử, những
người cầm quyền hôm nay cũng như người dân Việt Nam, phải học rất nhanh những
bài học ấy.
Đáng tiếc, các thế hệ lãnh đạo đảng và nhà nước CSVN cho đến
nay vẫn không muốn học hoặc học quá chậm. Mỗi thay đổi trong nhận thức, mỗi sự
thừa nhận đúng sai, mỗi bước đi tiến về phía trước, đều diễn ra rất chậm chạp,
khó khăn. Do vẫn không dám vượt qua chính mình, khư khư bám giữ quá khứ, bám
giữ quyền lực, không dám đặt quyền lợi của đất nước, dân tộc lên trên sự tồn
vong của chế độ và danh lợi cá nhân.
Không có gì ngạc nhiên khi những quốc gia như Hoa Kỳ, Đức hay
Nhật…trở thành những cường quốc. Hãy nhìn cái cách người Mỹ cư xử với nhau sau
cuộc nội chiến Nam Bắc, cách người Đức dũng cảm đối diện với quá khứ phát xít
tàn phá dân Do Thái hay cách người Nhật đứng dậy sau đại bại của chiến tranh
thế giới lần thứ hai…
Còn những người thắng cuộc ở Việt Nam đã cư xử với những người phe
thua cuộc ra sao tưởng không cần phải nhắc lại nữa. Nhưng mãi đến bây giờ, sau
40 năm, mà sự nhìn nhận lại quá khứ lẫn hiện tại của nhà nước này vẫn chưa có
gì cải thiện.
Và sau 40 năm, không lẽ họ nghĩ rằng có thể dùng việc thừa nhận
nửa vời trận hải chiến Hoàng Sa để mong hòa giải hòa hợp dân tộc, xoa dịu được
những vết thương quá nặng, những sai lầm quá lớn?
Với tất cả bi kịch mà đảng CSVN đã từng gây ra cho đất nước này, dân tộc này, chỉ có những hành động quyết liệt, mạnh mẽ mới cứu chuộc được họ và đảng cộng sản của họ.
Đối nội, ít nhất, hãy thả mọi tù nhân chính trị, tù nhân lương
tâm, ngưng tất cả mọi hành động đàn áp tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, chà
đạp nhân quyền, tiến hành những bước đi dứt khoát về hướng tự do dân chủ thật
sự.
Đối ngoại, xác định rõ bạn thù, chọn đúng đồng minh, công khai,
minh bạch mọi sự thật bị che dấu trong mối quan hệ Việt Nam-Trung Quốc từ trước
đến nay cũng như sự thật về việc lãnh hải lãnh thổ bị mất. Đưa Trung Quốc ra
tòa án quốc tế, dựa vào dân, vào luật pháp quốc tế, vào các nước để đương đầu
với âm mưu xâm lược lâu dài của Bắc Kinh….
Còn người dân, đa số quá bận rộn, vất vả với cuộc mưu sinh để có
thể suy nghĩ điều gì xa hơn miếng cơm manh áo hàng ngày, liệu đến bao giờ thì
chúng ta mới thực sự nhìn sang nước khác và so sánh, đối chiếu lại số phận của
nước mình, dân mình, từ quá khứ cho đến tương lai?
Đất nước này đã quá nhiều bi kịch, dân tộc này đã quá nhiều thương
đau, thiệt thòi. Nhưng cũng sẽ chỉ có người Việt xót thương cho số phận của đất
nước, dân tộc. Chỉ có người Việt mới cứu được đất nước, cứu được mình mà thôi.
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment