Cải cách ruộng đất !
Lm. VĨNH SANG, DCCT
Lm. VĨNH SANG, DCCT
VRNs (13.09.2014) –
Mấy hôm nay trên các trang báo, các đài truyền hình, các websites, các blog và
facebook nổ tung một lượng thông tin rất lớn về cuộc triển lãm Cải Cách Ruộng
Đất (1946 – 1955 tại Hà Nội, cơn bão thông tin như xới lên vết đau mà lâu
lắm rồi, 60 năm tưởng chìm vào quên lãng, chí ít là cũng tạm ngủ yên vì không
mấy ai nhắc đến nữa. Bao nhiêu cảm xúc được phơi bày cho thấy, quả thật là một
cuộc “cách mạng long trời lở đất” trong quá khứ còn hằn dấu cho đến hôm nay.
Phản ứng mạnh và sâu rộng như thế này không biết đến bao giờ biến cố tang tóc
này mới lắng xuống và trôi vào dĩ vãng?
Cuộc cải cách ruộng đất những năm ấy ghi một dấu
ấn sâu đậm vào cuộc sống gia đình tôi, cách riêng cha tôi, mà cho đến giờ chết
ông vẫn còn chưa nguôi ngoai nỗi đau buồn. Không riêng gì nhà tôi, hầu hết các
gia đình ở miền Bắc đa phần đều hứng chịu, người cách này kẻ cách khác, kẻ cả
những gia đình đã vào Nam trước nhưng vẫn có liên hệ với họ hàng thân thuộc ở
lại miền Bắc.
Năm 1945, khi Việt Minh nổi dậy cướp chính
quyền, cha tôi, đang còn là một thanh niên, vội vàng bỏ lại người vợ trẻ và hai
đứa con ở miền quê nghèo nàn của mình, trốn lên thành thị để tránh bị ruồng
bắt. Cha tôi chẳng làm gì để phải mắc “nợ máu” với nhân dân, nhưng ông bị tìm
bắt chỉ vì đã là chánh hội Nam Thanh (hội Thanh Niên Công Giáo trong Giáo Xứ
thời bấy giờ), bị xem là lực lượng đối kháng với họ. Mẹ tôi kể “Bố vừa thoát ra
khỏi nhà ban chiều, lúc sập tối, thì nửa đêm họ ập vào nhà lục soát tra khảo
mẹ”.
Sau cái đêm kinh hoàng ấy, mẹ tôi đã tìm cách
đưa đứa con trai đầu lòng trốn lên thành Nam theo bố, ông Nội tôi thì giữ bằng
được đứa con trai thứ hai ở lại quê để “hương khói tổ tiên”. Mẹ tôi sẽ tìm cách
trở về làng “đánh tháo” đứa con này của mình, cha tôi sẽ đạo diễn “chiến dịch”
ly kỳ ấy, vì không chịu được cảnh “cứ xới cơm lên là mẹ lại khóc vì mất con”.
Cuộc “bắt cóc” đứa con trai được thực hiện đúng
ngày lễ Đức Mẹ lên Trời, bổn mạng của Giáo Họ, mọi người vui vẻ tham gia cuộc
rước kiệu, ông Nội tôi mải mê đọc kinh đi theo kiệu, anh tôi thoát ra sau mật
lệnh của thím út, hai mẹ con gặp nhau ở bãi tha ma rồi cắm đầu chạy. Cuộc đào
thoát diễn ra ban đêm, hai mẹ con băng qua các cánh đồng chứ không dám chạy
trên mặt lộ sợ bị bắt lại. Khi đến được nơi an toàn là bến đò, hai mẹ con xuống
núp ở một canô chở chiếu đi buôn. Lúc này mẹ tôi mới phát hiện ra túi bánh kẹo
cha tôi mua, dặn trao cho thím út mang về làm quà cho mọi người, vẫn còn đeo
nguyên bên người… Sau này, năm 1975, các anh tôi phải đi tù cải tạo xa, nhiều
tháng ngày không tin tức, một lần nữa mẹ tôi lại nhiều phen băng rừng tìm con,
bà lồng lộn lên như con thú bị mất con, quyết tâm giành lại cho bằng được.
Di cư vào miền Nam rồi,
ngày được tin ông Nội tôi mất, cả nhà bao trùm một bầu khí thê lương. Bố tôi
ngồi rầu rĩ không nói gì, mấy ngày trôi qua trong im lặng đáng sợ, chỉ có tiếng
thở dài của bố và của mẹ, thỉnh thoảng các chú tôi đến nhà, mấy anh em lại ngồi
vò đầu thở dài với nhau. Mấy ngày sau bố tôi tổ chức phát tang rồi đi dâng lễ ở
Nhà Thờ, tối tối đọc kinh trong nỗi buồn hiu hắt. Sau này nhờ Ủy Hội Quốc Tế,
các danh thiếp liên lạc Bắc – Nam cho chúng tôi biết rõ hơn về cái chết của
ông. Sau 30 tháng 4, chính cô tôi vào Nam kể lại nhiều chi tiết đau xót hơn nữa.
Ông tôi, một nông dân nghèo, sở hữu 2 công
ruộng, bị xếp loại địa chủ lôi ra đầu tố. Cả cuộc đời chân lấm tay bùn, cày cấy
trên chính mảnh ruộng của mình còn không đủ ăn lấy ruộng đâu ra mà cho tá điền
làm thuê? Tính tình ông nhân hậu, cho người hàng xóm mượn vài yến thóc, thế
cũng đủ là nguyên nhân để bị kết tội địa chủ. Người ta vin vào việc ông có thóc
cho vay, chính người hàng xóm từng được vay thóc đã quay ngược lại vu cáo ông
tôi, rồi mấy người trong xóm theo phong trào, nhảy dựng lên mà kể tội, bảo “lắm
của nhiều bạc nên mới phè phỡn sáng chiều chỉ mỗi một việc đến nhà thờ đọc
kinh”!?!
Tòa Án Nhân Dân quyết định xử tử hình ông tôi.
Đêm trước ngày thi hành án, cô tôi nắm một nắm cơm bò vào sân đình nơi nhốt ông
tôi để ông ăn đỡ đói, khi bò vào đến nơi trói ông tôi, sờ vào người thì ông tôi
đã mất rồi, người cứng đờ không còn biết gì nữa, cô tôi sợ quá không dám phản
ứng gì, lẳng lặng bò ra. Hôm sau họ đem xác ông ra vùi ngoài bãi tha ma, đến
con ruột cũng không dám thắp nén hương cho bố, mãi sau này mới đem cải táng về
chung trong lăng mộ của gia tộc.
Cũng sau năm 75, người hàng xóm từng cầm đầu đám
đông đứng lên đấu tố ông tôi tìm vào Nam, ông ta tìm đến thăm gia đình tôi và
ngỏ lời xin lỗi, cha tôi lẳng lặng không một lời trách cứ. Sau bữa cơm mời
khách, cha tôi bảo mẹ tôi cho họ ít tiền xe.
Khách về rồi, cha mẹ tôi bùng nổ xung đột, khi
có khách bà nhịn không nói, khách đi rồi, bà bảo sao lại có thể dọn cơm đãi
đằng kẻ đã vô ơn bất nghĩa, đã góp phần làm hại cha của mình cơ chứ. Cha tôi
vẫn không một lời, gương mặt ông hằn lên nỗi đau khổ. Sau này khi ông đau nặng,
những ngày tôi kề cận bên ông, nghe ông tâm sự, tôi mới hiểu ông bị dằn vặt về
tội bất hiếu, đã vắng mặt trong những ngày khốn khổ của cha mình.
Không ai có thể đo được sự tàn phá của một chính
sách tàn ác và sai lầm, nỗi đau len lỏi vào tận từng tâm hồn con người nạn
nhân, di chứng đến nhiều thế hệ. Cái cách thi hành chính sách “cải cách ruộng
đất” làm sụp đổ cả một hệ thống đạo đức xã hội, phá tan tình làng nghĩa xóm,
gia đình anh em họ hàng ruột thịt, nó cắt nghĩa tại sao tội ác về sau này sẽ
hoành hành hung tợn, con người sẽ chém giết nhau không gớm tay.
Người tin vào Chúa đứng
trước thách đố vô cùng to lớn, nếu thật sự vững tin vào Chúa, phải chứng minh
được rằng Tin Mừng có sức hàn gắn, chữa lành và thay đổi mọi sự. Mỗi người tùy
theo lương tâm mách bảo mà dấn thân cho sự sống của dân tộc mình, dấn thân để
không chỉ mang lại sự sống, nhưng còn là Sự Sống dồi dào bất diệt (x. Ga 10,
10).
Lm. VĨNH SANG, DCCT, 13.9.2014
Đời
Mồ Côi
Em sinh ra đã không hề
biết mẹ
Hàng ngày Em theo chị để
ăn xin
Ngày đầu đường đêm ghế
đá công viên
Sống lay lắt nhờ đồng
tiền thiên hạ.
Nhiều khi đói sữa thay
bằng nước lã
Hai chị em vật vã dạ cồn
cào
Dế ve Sầu nướng lót dạ
đêm thâu
Mong trời sáng xin cơm
thừa hàng quán.
Cha chết sớm mẹ bị người
ta bán
Sang bên Tàu vào động
bán dâm
Nhà cửa ruộng nương
Đảng qui hoạch chẳng bồi
thường
Nghe người nói cán bộ
phường chia chác
Mình sống được nhờ tấm
lòng cô bác
Nín đi nào chị sẽ hát ầu
ơ
Mất mẹ cha đời đói rét
bơ vơ
Đừng khóc nữa em thơ xin
hãy hiểu.
Chuyện xui xẻo đẩy đưa
đời cô lựu
Chị bị tông xe nằm ngất
bên đường
Khi mọi người đưa chị
đến nhà thương
Chị đã chết từ trên
đường nhập viện.
Kẻ tông chị là đảng viên
say xỉn
Sợ liên quan chúng đã
biến vào đêm
Hết họ hàng giờ chỉ còn
mình em
Nên ánh mắt mới buồn lên
đến thế.
Anh xin lỗi mấy tháng
rổi mới kể
Chỉ mong sao ánh mắt bé
vơi buồn
Trẻ ăn mày không được
đảng yêu thương
Nhưng còn có những trại
cô nhi viện
MUA ĐÀN BÀ VN : Không
ưng được đổi lại
Đây là thời đại siêu xa lộ tin tức, đâu phải
chúng muốn làm gì thì làm.
Linh Nguyên
Ngốc ơi
là ngốc . Một lũ cán ngố đứng xếp hàng một để ... ngửi . Đúng là
một đám hề !
Còn mụ "y
tế" thì ... nếm . Chán ơi là chán ! Kết
quả là đã 40 năm , VN vẫn còn thù lù hàng đống thực phẩm độc hại và bẩn cuả bọn Chệt cộng
tống sang . Hiện nay VNcs đang đứng đầu bảng thế
giới về
ung thư , thì mụ "y tế " có "nếm" cho lắm , cũng
bằng thừa .
Xem kết
quả , biết việc làm .
HY.
Cán Ngố Gộc đi thanh tra kiểm
soát...
Bó tay Bó tay ! Hết ý,
hết ý kiến.
Cùng
nếm, ngửi, gõ với các Bộ trưởng Ngố: Kim Tiến - Khôi Nguyên - La Thăng:
Mụ Kim Tiến, Bộ trưởng Y té (giếng) Ngố đi kiểm tra thực phẩm ở chợ như vầy nè !!!!
Mụ Kim Tiến, Bộ trưởng Y té (giếng) Ngố đi kiểm tra thực phẩm ở chợ như vầy nè !!!!
Anh Phạm Khôi Nguyên, bộ chưởng bộ Tài Nguyên và
Môi trường và bầu đoàn đi kiểm tra chất lượng môi trường"
Chỉ bọn quan chức Việt Nam mới có hành
động kỳ quặc và ngu xuẩn thế này!
Ối trời ơi là ông Tiến sĩ ! Ông nghè Phạm Khôi
Nguyên ơi
Anh Đinh La Thăng, bộ chưởng bộ Rao Thông
đi kiểm tra độ lún của mặt đường
CHÂN DUNG 'CÁC ĐẦY TỚ
NHÂN DÂN'
Ngạo mạn, dâm ô chính
là Lê Duẩn
Già mà lắm con là lão
Đỗ Mười
Mưu mô quỷ quyệt là Lê
Đức Anh
Nhẫn nhục sống lâu là
Võ Nguyên Giáp
Chưa nói đã cười là
Nguyễn Minh Triết
Giả danh Mác xít là Lê
Khả Phiêu
Cái gì cũng nhặt là Tô
Huy Rứa
Không bộ nào chứa là
Nguyễn Thiện Nhân
Vì gái quên thân là Nông Đức Mạnh
Thức thời, né tránh là
Nguyễn Hải Chuyền
Miệng lưỡi dịu mềm là
Vương Đình Huệ
Thiểu năng trí tuệ là
Đinh La Thăng
Ghét trung yêu nịnh là
Lê Hồng Anh
Phát biểu lăng nhăng là Phạm Vũ Luận
Quen đánh giặc miệng
là Trương Tấn Sang
Hán tặc chính danh là Hoàng Trung Hải
*
Thầy gét bạn khinh là Hồ Đức Việt
Đổi trắng thay đen là
Trương Vĩnh Trọng
Triệt suy phù thịnh là
Trần Đình Hoan
Đã dốt lại tham là Lê
Thanh Hải
Ăn vụng nói dại là Đinh
Thế Huynh
Juda phản chúa là Nguyễn Đức Tri
Tình duyên lận đận là
chị Kim Ngân
Vừa béo vừa dâm là Tòng
Thị Phóng
Dối gian lật lọng là Vũ Văn Ninh
Lên chức nhờ cha là Nguyễn Thanh Nghị
Mặt người dạ thú là Phạm Quý Ngọ
Tính tình ba phải là
Phạm Gia Khiêm
Chưa từng thanh liêm là
Nguyễn Thế Thảo
Ăn tiền tàn bạo là
Nguyễn Đức Nhanh
Chạy trốn an toàn là Dương Chí Dũng
Nghìn tỉ tham nhũng là
Vinashin
‘Bà con’ Thủ Tướng là
Phạm Thanh Bình
Coi Tây Tạng trong tay
Tầu để chuẩn bị cho VN rồi mai cũng trong tay Tầu
Preview
by Yahoo
|
|||||
Bà con hãy tìm
đường chạy ra nước ngoài cho sớm như hồi 1975 kẻo bọn Tàu cộng đến
cai trị thì chạy không kịp nữa!
Một vị ni sư bị đối xử
tàn nhẫn:
Coi
Tây Tạng trong tay Tầu để chuẩn bị cho VN rồi mai cũng trong tay Tầu ...
Chiến
tranh biên giới Việt Trung năm 1979
Battlefield Vietnam -
Part 01: Dien Bien Phu The Legacy
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P1)
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P2)
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P3)
|
|
Ha ha ha !
Hố hố hố !
Không biết làm thịt em
nào trước đây?
HTTP://DANLAMBAOVN.BLOGSPOT.COM/2014/05/HANG-VAN-CONG-NHAN-BINH-DUONG-INH-
Sốc - Lính Trung cộng hành
hạ tra tấn tù binh VN vô cùng tàn bạo dã man
Nhà báo Bùi Tín phản bác
luận điệu xuyên tạc của báo QĐND
ngày 26-08-2012.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment