Làm
thế nào để đất nước thoát khỏi màn đêm toàn trị, tiến vào rạng đông dân chủ?
Đảng Cộng Sản Việt Nam đang tan rã (P.1: Mâu
thuẩn trong nền tảng lý thuyết)
|
|||||||
|
|
|
|
|
|
||
Preview by Yahoo
|
|||||||
|
|||||||
Âu Dương
Thệ (Danlambao) - Mặc dầu Hội nghị Trung ương (HNTU) 10 đã phải hoãn 2-3 tháng,
mãi tới đầu tháng 1.2015 mới họp được. Việc này khiến cho trong năm 2014 chỉ có
một HNTU, như vậy là vi phạm cả Điều lệ đảng qui định mỗi năm tổ chức 2 HNTU.
Tuy nhiên Hội nghị này vẫn không thực hiện được mục tiêu quan trọng nhất trong
việc lập ra một đề án nhân sự cấp cao nhất cho Đại hội (ĐH) 12 được sự đồng ý
của đa số. Chính vì thế từ trong diễn văn bế mạc của Nguyễn Phú Trọng tới Thông
báo của Hội nghị này đều không dám nói tới kết quả bỏ phiếu tín nhiệm và việc
đề cử bổ túc giới thiệu nhân sự vào các chức vị trong Bộ chính trị và Ban bí
thư cho khóa tới. Mặc dù ông Trọng đã từng tuyên bố kết quả cuộc bỏ phiếu tín
nhiệm sẽ được công bố trước dư luận!
Lý do chính của việc không dám công khai hai
việc trên là vì không đạt được một đồng thuận cả trong Bộ chính trị lẫn Trung
ương đảng. Họ sợ nếu công bố kết quả hai việc trên ra thì như vạch áo cho người
xem lưng, dư luận của nhân dân về họ sẽ càng xấu hơn. Nhưng chính việc cố tình
bưng bít các quyết định quan trọng trong đảng chỉ chứng minh rõ ràng thêm, giữa
một vài người có quyền lực cao nhất đã không còn coi nhau là đồng chí nữa, mà
đã coi nhau là kẻ thù. Vì thế Trung ương đảng đã chia rẽ thành những bè phái
đứng sau những người này đánh phá lẫn nhau và giành giựt ghế trong Đại hội 12.
Thậm chí họ đã và đang phỉ báng và bôi xấu nhau công khai trên một số mạng điện
tử do họ giật dây, hoặc lợi dụng các tờ điện tử Cộng sản, Chính phủ, Công an,
Quân đội nhân dân... để tìm cách lôi kéo bè đảng và chống phá lẫn nhau. Những
hành động này cho thấy, sự tham quyền và tham tiền của những người cầm đầu toàn
trị đang biến ĐCS thành như một con bệnh đã rơi vào thời kì bất trị! Sự tranh
giành quyền-tiền rất trắng trợn diễn ra trên lưng nhân dân và trước nguy cơ xâm
lấn của Bắc Kinh!
Thực ra tình hình rất xấu của HNTU 10 chỉ xác
minh thêm, đây là một đỉnh cao mới trong quá trình suy đồi ngày càng trầm trọng
của chế độ toàn trị từ sau 1975.
Xét bối cảnh của đất nước ta hiện nay thì bên
cạnh những tệ trạng xã hội càng gia tăng, các nguy cơ lệ thuộc phương Bắc có
nguồn gốc căn bản từ chế độ toàn trị, cũng đang hé mở các triển vọng mới ngày
thêm tỏa sáng trong tiến trình ý thức, tham gia và nỗ lực tổ chức cùng vận động
của anh em dân chủ ở trong nước. Đất nước đang từ màn đêm chuyển sang rạng
đông, hi vọng đang chuyển thành hiện thực!
Chính vì vậy trong dịp đầu năm - trong tinh
thần dân chủ và với ý nguyện chung mong muốn cho nhân dân và đất nước sớm mở
sang trang sử của một nước VIỆT NAM MỚI... tôi muốn trao đổi một số nhận định
và ý kiến về tình hình đất nước và các bước cần có để đẩy mạnh cuộc vận động
dân chủ trước mắt và lâu dài.
I. Mục tiêu cuối cùng
và mục tiêu trước mắt của chúng ta
Chúng ta cùng theo đuổi mục tiêu chung rất
quan trọng là chuyển đổi VN từ chế độ độc đảng toàn trị sang chế độ dân chủ đa
nguyên bằng phương pháp đấu tranh phi bạo lực. Vì chúng ta đều thấy rất rõ là,
chế độ toàn trị kéo dài thêm một ngày, thêm một năm là đất nước và nhân dân
thêm một ngày, thêm một năm tụt hậu, bất công, tham nhũng, đàn áp và nay còn
rơi vào nguy cơ lệ thuộc Bắc kinh!
Trên 60 năm qua, kể từ khi họ độc quyền ở miền
Bắc rồi mở rộng ra cả nước, nhân dân ta các giới - từ nông dân, công nhân,
chuyên viên, văn nghệ sĩ tới trí thức... đã hi sinh rất nhiều chưa từng có
trong lịch sử dân tộc; nhiều thế hệ đã hy vọng và đặt niềm tin vào họ, nhưng
ngày càng thất vọng. Nhờ một số chiến thắng họ đã vội quên nhân dân, trở thành
kiêu binh coi đất nước là tài sản riêng và nhân dân như nô lệ. Trên 60 năm họ
đã dựng lên một chế độ tàn bạo, thối nát và bóc lột hơn cả thời thực dân Pháp
và tồi tệ hơn cả những chế độ phong kiến vào những giai đoạn tồi tệ nhất!
Vì thế chế độ toàn trị không còn đủ tư cách và
tính chính đáng đứng thêm hay kéo dài thêm nữa! Phải chấm dứt nó càng sớm càng
tốt. Đó không chỉ là nguyện vọng của đa số nhân dân, mà nay cả nhiều đảng viên
cũng đã ý thức được điều này. Vì thế cuộc tranh đấu phi bạo lực của những người
dân chủ theo mục tiêu này chỉ là thực hiện ý nguyện chính đáng của nhân dân và
theo tiếng gọi lương tâm trong sáng của mỗi người trong chúng ta!
Sự nghiệp giải thể độc tài, thiết lập dân chủ
đa nguyên không phải là chuyện không tưởng. Chúng ta đã chứng kiến sự tan vỡ
của Liên xô và các nước CS Đông Âu trước đây ¼ thế kỷ. Điều này hiện nay cũng
đang trở thành khả năng có thực ở VN, một việc đang ở trong tầm tay của dân tộc
ta.
Giai đoạn suy đồi không còn thể cứu vãn của
chế độ toàn trị ở VN có thể thấy rất rõ trong tiến trình diễn ra liên tục từ
1975 trở về đây. Một cách tổng lược có thể thấy sự biến đổi theo hướng ngày
càng đi xuống của chế độ này qua các giai đoạn:
1975- 79: Hào quang chiến thắng đã bao trùm
tất cả: Đa số nhân dân nể và sợ. Thời kỳ họ tự hào "ra ngõ gặp anh
hùng!"
1979-86: Gẫy đổ quan hệ Hà Nội - Bắc Kinh và
cô lập với phương Tây qua 2 cuộc chiến tàn khốc ở biên giới phía Bắc và sa lầy
ở Campuchia dẫn tới nạn đói khủng khiếp. Nó chứng minh mô hình phát triển theo
quốc doanh trong công nghiệp và hợp tác xã trong nông nghiệp thất bại toàn
diện. Chính sự thất bại của chế độ toàn trị trong các lãnh vực kinh tế, nội trị
và mặt trận ngoại giao khiến cho sự nể trọng của người dân giảm mạnh, các giới
chuyên viên, trí thức và văn nghệ sĩ đòi "cởi trói".
Từ cuối thập niên 80: Liên xô và Đông Âu sụp
đổ. Ý thức hệ Marx-Lenin và mô hình XHCN sơ cứng cũng tan vỡ theo. Những người
cầm đầu chế độ toàn trị phải quì gối cúi đầu tại Thành đô, Trung Quốc, để cứu
đảng. Còn trong đối nội thì chỉ "đổi mới" giả hiệu một số mặt để kéo
dài chế độ đàn áp và bóc lột.
Từ những năm đầu của Thế kỉ 21 những người cầm
đầu chế độ toàn trị đã dùng đảng và chính quyền làm bình phong để giữ ghế, chia
phần, tham nhũng. Họ đang chia bè, kết nhóm lợi ích vị kỉ chống phá lẫn nhau
rất quỉ quyệt và tàn bạo, tự lộ rõ bản chất vô tư cách, tha hóa đạo đức và trốn
trách nhiệm.
II. Mục tiêu, công
thức của "đổi mới" và hậu quả của nó đối với chế độ toàn trị
Giữ độc quyền cho đảng, tăng cường bộ máy công
an mật vụ để làm lá chắn bảo vệ chế độ; trong kinh tế, thương mại và ngoại giao
bắt buộc phải mở cửa nhưng ở chừng mực trong vòng kiểm soát. Trong đó lãnh vực
then chốt là "Kinh tế thị trường định hướng XHCN" với hệ thống các
tập đoàn và tổng công ti nhà nước là nền tảng nhằm tạo phương tiện tiền bạc để
nuôi bộ máy công an và cán bộ giúp đảng giữ độc quyền tiếp tục.
Kết quả của mô hình giữ vững chế độ độc đảng =
công an trị + hệ thống kinh tế nhà nước làm chủ đạo sau gần 30 năm đang dẫn
tới: Các cán bộ có chức quyền ở trung ương và địa phương lợi dụng sự độc quyền
để xà xẻo những tài khoản khổng lồ trong các công trình xây dựng do các nguồn
tài trợ ODA; biến các Tập đoàn và Tổng công ti nhà nước thành sân sau của họ,
gia đình và vây cánh bòn rút tài sản công, lũng đoạn các hội đồng quản trị...
bằng cách cho các thân tín đảm nhiệm các chức vụ then chốt. Dẫn tới tình trạng
nhiều quan đỏ nay trở thành triệu phú (USD) do làm giầu bất chính rất nhanh,
giống như sự thành hình của giới làm giầu bất chính mới Oligarch bên Nga hiện
nay đang dùng tiền của để mua bán quyền lực và lũng đoạn chính trị, như chúng
ta đều thấy. Trong khi đó nợ công gia tăng nhanh và cao trở thành gánh nặng cho
toàn dân ta. Sau gần 30 năm "đổi mới" nhưng kinh tế VN vẫn chỉ là làm
gia công, xuất cảng nguyên liệu thô sơ và nhập siêu từ Trung quốc càng gia
tăng, năng suất lao động chỉ bằng 1/16 của Singapore!
Đặc điểm rất quan trọng là trong thời gian gần
30 năm đổi mới này các người cầm đầu đều thuộc loại cá mè một lứa, không có ai
trội và có uy tín nổi bật như các giai đoạn trước đó, nên dẫn tới tình trạng
"sứ quân" trong Bộ chính trị và Trung ương đảng. Nay một vài nhân vật
có quyền lực đang dùng quyền và tiền bạc tích lũy được để tạo vây cánh, chống
phá và thanh toán lẫn nhau. Dẫn tới tình trạng nhiều đảng trong một đảng!
Vì vậy những người cầm đầu chế độ càng mất uy
tín, nhân dân coi thường họ; trí thức, chuyên viên không phục họ. Sự bất kính
chuyển mạnh sang phê bình và chống đối công khai đang trở thành hướng phát
triển chính trong các năm gần đây. Vì thế sự nhập cuộc chống lãnh đạo của đảng
viên ngày càng nhiều là một bước tất yếu.
Từ ra ngõ gặp anh hùng thời thập niên 70, nay
- 40 năm sau - trở thành ra ngõ đụng quan tham và công an!
III. Thế và lực của
những người dân chủ
Những năm đầu sau 1975 hầu như ở số không.
Nhưng khi những mô hình xây dựng xã hội và kinh tế theo XHCN dẫn tới thất bại
thì bắt đầu có những tiếng nói phản biện rời rạc của một số chuyên viên, trí
thức và văn nghệ sĩ từ giữa thập niên 80. Tiếp đó, khi Đông Âu và Liên xô sụp
đổ thì một số đảng viên cấp tiến đã nhận thấy toàn bộ mô hình Marx-Lenin không
chỉ trong kinh tế mà cả trong chính trị đã trở nên bất cập, sai lầm, lỗi thời,
không còn thích hợp nữa. Nên ngay trong đảng đã có tiếng nói đòi đổi mới phải đi
bằng cả hai chân kinh tế lẫn chính trị. Khi ấy cả trong Bộ chính trị lẫn Trung
ương đảng đã có người hưởng ứng, nhưng còn yếu thế.
Nhưng do những hậu quả của đổi mới một chân đã
dẫn tới tham nhũng, bất công càng chồng chất và lộ liễu trong toàn bộ máy đảng
và chính quyền và những cuộc đàn áp nhân dân càng tàn bạo thì bắt đầu hình
thành các cuộc phản đối của quần chúng mang tính bộc phát chưa được tổ chức. Từ
khi Bắc kinh đưa ra những đòi hỏi ngang ngược trên biển Đông và mở rộng xâm lấn
trắng trợn trên các đảo do sự ươn hèn của nhóm cầm đầu Hà nội thì lòng dân bắt
đầu chuyển hướng rõ rệt. Các cuộc biểu tình của thanh niên, chuyên viên, trí
thức đã ra công khai; nhiều tuyên bố, kiến nghị nêu thẳng các vấn nạn của đất
nước đã được cả hàng ngàn người kí tên ủng hộ, trong đó có nhiều đảng viên tên
tuổi. Các mạng điện tử độc lập đã giúp thông tin nhanh, mở ra sự tham gia đông
đảo và tích cực của nhiều giới. Nhiều Blogger thuộc nhiều giới khác nhau hoạt
động ở ngay trong nước, bất kể những cuộc đàn áp và giam cầm. Các báo điện tử
lề dân đảm nhiệm vai trò thông tin độc lập của một xã hội dân sự đang làm tệ
liệt cả hệ thống to lớn của các báo và đài lề đảng!
Từ hai, ba năm trở lại đây đã và đang hình
thành công khai các tổ chức dân sự từ báo chí, văn học, chính trị đến tôn giáo
ở ngay trong nước, anh chị em đã tự tin và không biết sợ. Số người trẻ và phụ
nữ tích cực nhập cuộc ngày càng đông. Tùy việc và tùy thời gian họ đã có tiếng
nói chung đối với những vấn đề nóng bỏng của đất nước, như cuộc vận động chống việc
giả vờ sửa đổi Hiến pháp 2013, tuyên bố chung về vụ giàn khoan HD 981, Thư của
nhiều đảng viên kêu gọi dân chủ hóa trong đảng, Thư kêu gọi trả tự do cho những
Blogger và các người dân chủ bị bắt giữ trái phép, các cuộc họp và hội thảo với
đại diện các sứ quán Mĩ và EU tại VN về đàn áp nhân quyền, đàn áp báo chí…
Như vậy rõ ràng là, tiếng nói dân chủ từ 1975
tới nay đã từ không đến có, từ vài cá nhân rời rạc tới thành các tổ chức trong
nhiều lãnh vực, ngày càng được sự tin cậy của nhân dân và sự ủng hộ quốc tế.
Tiếng nói của họ đang dội mạnh vào ngay trong nội bộ đảng cầm quyền, gây hoang
mang, phân hóa giữa một số người có quyền lực, tạo ra phong trào "tự diễn
biến, tự chuyển biến" ngay trong hàng ngũ chế độ toàn trị.
IV. Sách lược chống
bạo quyền của người dân chủ
Tuy chế độ toàn trị đang lún sâu vào khủng
hoảng, uy tín không còn, lực đang phân hóa và trong nhóm chóp bu đang kình
chống nhau kịch liệt. Nhưng xét về tương quan lực lượng thì hiện thời họ vẫn
còn nắm thượng phong; tuy họ đang mất dần sự kiểm soát quần chúng và cả trong
đảng, nhưng họ vẫn còn nắm được các bộ phận kìm kẹp là công an và bộ đội. Tuy
nhiên đây chỉ là tạm thời. Vì kinh nghiệm ở cựu Liên xô và Đông Âu đã cho thấy,
khi tình thế thay đổi lớn thì các lực lượng này sẽ bị vô hiệu hóa hoặc phải đổi
chiều đứng về phía nhân dân.
Phía dân chủ cần khai thác sách lược phân hóa,
chia để trị thật khôn ngoan và kiên tâm, nhất là cần tập trung tấn công và cô
lập những người đầu não của chế độ toàn trị. Nhưng không nên nuôi ảo tưởng là,
mình là "Phật" có thể cải hóa được các tên đồ tể chính trị, hay ngờ
ngệch nghĩ rằng "đuổi Trọng, dụng Dũng". Cách này không khác đuổi hổ
cửa trước, rước sói cửa sau! Các bài viết hay những việc làm theo chiều hướng
đó sẽ chỉ làm cho những người dân chủ thật lòng xa lánh, nghi ngại và cuối cùng
cánh của Dũng sẽ lợi dụng, phỗng tay trên thành quả tranh đấu của nhân dân!
Tích cực kêu gọi, khuyến khích các đảng viên
tiến bộ và biết tự trọng hãy quyết chí hoạt động và đấu tranh tại chỗ, ngay
trong đảng, cho các mục tiêu dân chủ... Việc làm này phải kiên trì, thông minh,
không nhất thiết họ phải công khai đi với chúng ta. Khi có những điều kiện
thuận lợi họ nên nắm chủ động được cơ quan, cô lập những phần tử cực đoan, tham
nhũng thối nát... Sách lược hiệp đồng trong đánh ra ngoài đánh vào giữa các
đảng viên tiến bộ và những tổ chức dân chủ cần được thực hiện kiên trì và thông
minh.
Cần suy nghĩ để mở ra hướng đi thích hợp, cùng
với các nguyên tắc và điều kiện căn bản cho khả năng hình thành một Liên Minh
Những Người Dân chủ VN với sự tập hợp của các thành phần nhân dân, chuẩn bị
việc thành lập một chính quyền mới sau khi chấm dứt chế độ toàn trị, với sự
tham gia của các tổ chức và nhân sĩ dân chủ, kể cả thành phần các đảng viên
tiến bộ tích cực để thiết lập một NƯỚC VIỆT NAM MỚI theo dân chủ đa nguyên...
V. Xây dựng lực lượng
dân chủ
Điều có tính cơ bản trong đấu tranh chính trị
là, các lực lượng dân chủ phải từng bước nắm chủ động về đường lối, tổ chức,
nhân sự và vận động. Trong các biến động chính trị ở VN và thế giới đã chứng
minh là, nếu các lực lượng dân chủ không được tổ chức chặt chẽ... thì các nhóm
cực đoan dùng bạo lực (từ cực hữu tới cực tả) sẽ lợi dụng những khoảng trống
chính trị khi cuộc biến động xảy ra để chiếm độc quyền và thanh toán đối lập. Ở
VN điển hình như "Cách mạng Mùa Thu 1945". Khi ấy nhiều đảng không CS
tuy mạnh hơn, nhưng thiếu tổ chức, không biết liên kết và thiếu kinh nghiệm
chính trị nên đã để nhóm CS của HCM lèo lái các cuộc biểu tình của quần chúng
thành các cuộc biểu dương sức mạnh của họ! Các biến động ở Ai cập từ 2011 tới
nay cũng tương tự: Quần chúng rất bất bình với chế độ quân phiệt khi ấy, nhưng
phía dân chủ không có tổ chức và không có người lãnh đạo, nên một tổ chức cực
đoan Hồi giáo đã phỗng tay trên thành quả tranh đấu. Nhưng chỉ hai năm sau chế
độ quân phiệt đã cướp lại quyền và Ai cập vẫn ngụp lặn trong độc tài!
Trong điều kiện hiện nay ở trong nước chưa thể
có những đoàn thể lớn, phải tạm thời chia nhỏ và dùng nhiều hình thức hoạt động
khác nhau. Nhưng vẫn phải đặt tầm quan trọng trong liên lạc, phối hợp và yểm
trợ lẫn nhau… từ những việc nhỏ tiến lên những việc lớn. Những người dân chủ đa
nguyên cần nhận định rõ, khước từ bạo lực thì phải biết tập hợp quần chúng rộng
lớn làm vũ khí đấu tranh. Khi điều kiện thuận lợi thì có thể mở các cuộc
"xé rào" với sự tham gia nhiệt tình của nhân dân nhiều giới. Như vậy
phải biết đặt ưu tiên, tập hợp tất các lực lượng dân chủ- kể cả các đảng viên
tiến bộ- để tranh đấu cương quyết dứt khoát chấm dứt chế độ độc tài độc đảng!
VI. Chương trình hành
động 2015 và thời gian tới
Nắm vững tình hình đối
phương: Muốn chủ động và
không để bất ngờ thì phải nắm sát, biết chính xác tình hình nội bộ chế độ toàn
trị, từ những việc nhỏ đến việc lớn… để nắm được những động tĩnh và tính toán
của các phe, của từng nhân vật chính, từ đó có những kế hoạch hành động chính
xác, nhanh, gọn, thích hợp và hiệu quả. Chúng ta nhớ, vào giai đoạn 1943-45
nhóm Trường Chinh nhận cả thông tin của các gia nhân người Việt làm cho các
quan lại thực dân Pháp ở Hà Nội nên đã biết được bọn quan Pháp đang rơi vào
hoang mang lúng túng, nên họ đã chuẩn bị các kế hoạch cần thiết để cướp chính
quyền vào Thu 1945 tương đối nhanh, gọn nhất.
Tình hình Trung quốc: Có thể nói Bắc kinh là điểm tựa cuối cùng cho chế độ toàn trị
ở VN. Cho nên Bắc Kinh nhức đầu thì Hà Nội sổ mũi. Chính sách thanh toán nội bộ
ở cấp cao của Tập Cận Bình diễn ra rất nhanh và dồn dập. Điều này dưới chế độ
toàn trị và những đặc thù về văn hóa- chính trị của Trung Quốc có thể dẫn tới
một số khả năng, trong đó có khả năng phục thù bắn hậu chống lại họ Tập, dẫn
tới thanh trừng nội bộ và rối loạn từ trong đảng tới chính quyền và quân đội
Trung quốc. Trước đây Mao đã giương ngọn cờ "Cách mạng văn hóa" nhưng
chỉ nhằm thanh toán đối thủ của ông ở ngay trong Bộ chính trị. Phong trào thanh
lọc nội bộ của Mao đã làm tê liệt chế độ cả hàng chục năm. Nay họ Tập giương cờ
"chống tham nhũng", "giệt cả hổ lẫn ruồi" liệu có khác thủ
đoạn của Mao không?
Cho nên những người dân chủ VN cần tỉnh táo
không để bất ngờ, theo dõi sát tình hình Trung Quốc và phản ứng của những người
cầm đầu chế độ toàn trị ở VN để chuẩn bị các sách lược cần thiết có lợi nhất
nhằm chấm dứt chế độ toàn trị thần phục Bắc Kinh ở VN.
Mỹ và EU: Ở vị trí của một siêu cường quốc, nên Mỹ ý thức rõ vai trò rất
quan trọng cả trong an ninh lẫn thương mại của đường giao thông hàng hải quốc
tế xuyên qua biển Đông. Mỹ cũng thấy vị thế địa lý chính trị rất quan trọng của
VN trong chiến lược an ninh ở biển Đông như cái yết hầu trong việc kiềm chế chủ
nghĩa dân tộc cực đoan và bành trướng của Bắc Kinh.
Mặc dầu kinh tế Mỹ đang phục hồi mạnh, nhưng
trong Thông điệp Liên bang đầu năm, ngày 21.1. 2015, TT Obama đã xác định sách
lược đối ngoại và an ninh của Hoa Kỳ là không hành động đơn phương, nhưng sẽ
kết hợp sức mạnh siêu cường của Mỹ với các đồng minh và thân hữu ở Âu-, Phi- và
Á Châu để ngăn chặn hữu hiệu các chủ trương khủng bố, phiêu lưu và "những
nước lớn không được phép bắt nạt các nước nhỏ."
Mức độ dấn thân của sách lược quay trục sang
Thái Bình Dương và biển Đông của Mỹ như thế nào còn tùy thuộc thái độ của nhà
cầm quyền Hà Nội với Bắc Kinh có rõ ràng và dứt khoát hay không, có thấy các
hành động bành trướng của Bắc Kinh là cực kỳ nguy hiểm hay vẫn coi Bắc Kinh là
"Bạn" và gân cổ ca "16 chữ vàng" cùng "bốn
tốt"!!!. Chuyện của mình mà không biết tự cứu thì người ngoài không dại gì
còng lưng ra cõng!!! Ngoài ra việc quay trục sang Thái Bình Dương cũng còn tùy
mức độ giải quyết cuộc khủng hoảng Ukraine và tình hình Trung đông có trong
vòng kiểm soát không. Cộng đồng người Việt ở Mỹ có thể tạo những áp lực trong
các mùa bầu cử để chính giới Mỹ ủng hộ các cuộc vận động dân chủ ở VN. EU có
thể ủng hộ về ngoại giao, nhân quyền và kinh tế hỗ trợ tích cực kế hoạch của Mỹ
đối với VN và biển Đông.
Đại hội 12 đầu 2016 và
các ngày lễ tròn trong 2015:
Đại hội 12 của ĐCSVN sẽ được tổ chức vào quí
1/2016 và diễn ra trong giai đoạn suy đồi rất mạnh với những tranh chấp phe
nhóm rất tàn bạo của chế độ toàn trị trong cả nội trị, kinh tế lẫn ngoại giao.
Những người cầm đầu mới chắc chắn cũng không thể làm thay đổi được tình hình,
cũng vẫn cá mè một lứa như "tứ trụ" hiện nay và có chiều hướng còn
xấu hơn nữa. Vì thế cuộc chạy đua giành giựt ghế đang diễn ra rất khốc liệt với
mọi phương tiện và thủ đoạn tàn bạo và tồi tệ giữa các "đồng
chí".
Trong năm 2015 là năm tròn của một số kỷ niệm
quan trọng cả cho chế độ toàn trị lẫn người dân chủ: 40 năm sau 30.4.75, 70 năm
cướp chính quyền của CSVN (2.9.45-2.9.2015), 85 năm ĐCSVN ra đời
(3.2.1930-3.2.2015), 65 năm bang giao Việt-Trung (18.1.1950-18.1.2015), 20 năm
bang giao Việt-Mĩ (12.7.95-12.7.2015)...
Mục tiêu 2015 của phía dân chủ: Cương quyết
đẩy mạnh thêm cuộc vận động dân chủ để tạo ra những hoàn cảnh mới thuận lợi cho
phía dân chủ. Nếu điều kiện trong nước và quốc tế thuận lợi thì cần biết khai
thác theo thế "xé rào" để đưa cuộc vận động dân chủ vững mạnh và tiến
nhanh hơn.
Các hoạt động:
ĐH 12: Đòi dân chủ hóa
nội bộ đảng bằng:
Các Đại hội đảng bộ tỉnh-thành phố chuẩn bị cử
đại biểu dự ĐH 12 và bầu ban chấp hành mới ở địa phương phải do các đảng bộ địa
phương toàn quyền phụ trách, chấm dứt sự chỉ thị và ra lệnh của Bộ chính trị về
các quyết định nhân sự của địa phương và việc cử đại biểu tham dự ĐH 12.
Chức Tổng bí thư: Phải có ít nhất 3 ứng cử
viên (UCV), các UCV được công khai trình bày mục tiêu, đường lối và chương
trình hoạt động của mình. Nếu không có UCV nào đạt đa số quá bán thì 2 UCV có
số phiếu cao nhất tranh cử chung kết, UCV nào có trên 50% phiếu đồng ý sẽ trúng
cử TBT. Bầu cử, kiểm phiếu và tuyên bố kết quả công khai trước ĐH.
Mỗi UCV vào Bộ chính trị phải được sự giới
thiệu của ít nhất 1/3 đại biểu tham dự ĐH…
Kỷ niệm 30.4.2015: Ngày Hòa giải dân tộc. Tổ chức tập thể cả Nam-Bắc thăm viếng
các nghĩa trang binh sĩ và thường dân hai miền đã hy sinh trong cuộc nội chiến.
Các tôn giáo tổ chức các lễ cầu siêu. Tổ chức các cuộc gặp gỡ chung giữa các
thương binh, gia đình tử sĩ cả hai miền. Không viết bài trên báo, đài ca tụng
bên này, đả phá bên kia liên quan tới cuộc nội chiến.
Kỷ niệm 19.1, 17.2….: Tổ chức thăm viếng các nghĩa trang, thương binh, gia đình
tử sĩ đã hi sinh trong các cuộc chiến chống xâm lược của Trung Quốc ở biên giới
phía Bắc 2. 1979, trận hải chiến chiếm Hoàng Sa 1.1974 và trận hải chiến Gạc-Ma
đầu 3.1988... Mở Hội thảo Quốc tế ở trong nước về biển Đông. Tùy theo tình hình
có thể tổ chức biểu tình chống xâm lược của Bắc Kinh và sự ươn hèn của Hà Nội,
đòi kiện Trung Quốc công khai trước các tòa án quốc tế về vi phạm chủ quyền
trên biển Đông của VN và các nước Asean...
Những hoạt động đặc
biệt: Nếu xảy ra những
cuộc đàn áp, khủng bố và giam giữ nhiều người dân chủ thì cùng nhau lên tiếng
kêu gọi Mỹ EU, LHQ... không cấp chiếu khán xuất ngoại và khóa trương mục ngân
hàng ở nước ngoài của những người phụ trách công tác an ninh trong Bộ chính trị
và Chính phủ, một số tướng lãnh Công an đã nổi tiếng đàn áp những người dân chủ
và nhân dân.
Nếu nhiều báo chí lề dân bị đàn áp và báo chí
lề đảng bị bịt miệng thì đồng loạt lên tiếng yêu cầu Mỹ, EU, LHQ... không cấp
chiếu khán xuất ngoại và khóa trương mục ngân hàng ở nước ngoài của một số nhân
vật trong Ban Tuyên giáo trung ương và Bộ thông tin tuyên truyền đã cấm báo chí
mạng và bẻ cong ngòi bút các nhà báo lề đảng.
Khi xảy ra những hành động xâm lấn mới của Bắc
Kinh hay khi có những biến động lớn ở Trung Quốc cần kết hợp các hoạt động báo
chí, biểu tình, vận động dư luận quốc tế áp lực với chế độ toàn trị CSVN trong
việc bảo vệ chủ quyền và lãnh thổ.
Tùy theo tình hình có thể mở các cuộc vận động
cả trong nước lẫn quốc tế đòi trả tự do cho từng người dân chủ hay cho tất cả
những người khác chính kiến đã bị bắt giam. Kết hợp đòi hỏi những sự tham gia
mới của VN vào các quan hệ kinh tế với phương Tây và nhân quyền (như TPP và Hội
đồng Nhân quyền LHQ...) với những cải thiện kinh tế, lao động, luật pháp và
nhân quyền theo hướng tự đo, dân chủ, chống bất công và bóc lột và công nhận
các tổ chức của một xã hội dân sự. Những sự thỏa thuận này phải mang tính cách
công khai và được kiểm nhận quốc tế.
Sự suy đồi của chế độ toàn trị đang chuyển
sang mức độ ngày càng xấu hơn, với sự nghi kị và đối nghịch giữa các phe nhóm ở
trung ương càng gia tăng, và sự kình chống kể cả thanh toán lẫn nhau giữa một
vài người trong Bộ chính trị. Đây là những điều kiện có thể bộc phát mở ra
những cuộc "xé rào" theo thế chẻ tre cả trong nhân dân lẫn trong nội
bộ đảng.
Các tổ chức và những người dân chủ cần chủ
động và tỉnh táo, khi thời cơ mở ra thì chuyển thế đấu tranh bằng cách xé rào
của phong trào quần chúng để mở rộng lực lượng. Từ đó mở ra thế và lực mới mạnh
hơn làm đà mở ra những cuộc vận động mới để quyết đưa cuộc tranh đấu theo đúng
hướng, giải quyết nhanh, gọn, chấm dứt chế độ toàn trị độc tài thối nát, để
thiết lập chế độ dân chủ đa nguyên của một nước Việt Nam Mới!
Những ngày đầu 2015
Tôi không thích đảng CSVN
Đại Nghĩa
(Danlambao) -
Cách đây 7 năm, khi trả lời phỏng vấn của tuần báo Viet Tide ở Nam California,
Đại tá công an Lê Hồng Hà, nguyên Chánh văn phòng Bộ công an đã phán
rằng: “Dân đang thắng, đảng đang thua”. (Viet Tide số 238 ngày
3-2-2006)
Đầu năm 2015 một luồng sinh khí mới đang tràn
về Việt Nam khiến hy vọng cho hoa lài trổ nụ, những hứa hẹn nở hoa tươi do tuổi
trẻ “Họ không còn sợ hãi”.
Trên Đài RFA Biên tập viên Mặc Lâm đưa lên
hình ảnh nhiều người thanh niên trẻ cầm bảng viết hàng chữ “Tôi
không thích đảng CSVN” với gương mặt hiên ngang đầy tự tin.
Blogger Nguyễn Chí Tuyến trả lời phỏng vấn rất rõ ràng.
“Đối với cá nhân tôi,
tôi đâu có gì phải sợ họ? Tôi không sợ họ từ rất lâu rồi chứ không phải đến bây
giờ. Tại sao tôi phải sợ họ? Tôi và các anh em khác đấu tranh cho một xã hội
tốt đẹp hơn. Bởi vì xã hội này dưới sự lãnh đạo toàn diện của đảng CSVN mấy
chục năm nay nó quá khốn nạn phải có những người quét những rác rưởi ấy
đi”.
“Một người khác nữa là
anh Trương Văn Dũng, anh nổi tiếng bị công an, côn đồ nhiều lần tấn công nhất
chia sẻ: ‘Từ trước đến nay khi đi tất cả mọi nơi trên lãnh thổ Việt Nam chỗ nào
khi chúng tôi ngồi hàn huyên hiện tình đất nước thì hầu như người ta không chấp
nhận chế độ độc tài toàn trị này. Người dân ở đâu bất kể từ Nam ra Bắc ngay cả
vùng sâu vùng xa họ đều có quan điểm như vậy nên vì thế chúng tôi mới có chương
trình gọi là ‘Tôi không thích đảng cộng sản”. (RFA online ngày 16-1-2015)
Từ đó vươn lên, nhà báo Mạc Việt Hồng đưa lên
trang mạng Đàn Chim Việt một bài viết với đầy đủ hình ảnh của nhiều người bạn
trẻ thể hiện lòng can đảm vì không còn sợ hãi nữa họ đã mạnh dạn nói lên tiếng
nói từ con tim bị đè nén từ bao lâu nay đó là: “Tôi không thích đảng
đảng Cộng sản Việt Nam” mà điển hình là blogger Huỳnh Thục Vy, cô tâm
sự:
“Lâu nay viết bài chỉ
trích chế độ độc tài này như rứa mà ít nhận tin nhắn chửi bới. Hôm qua mới đưa
một tấm hình nói Không thích đảng cộng sản đã bị gởi tin nhắn mạ lỵ quá chừng.
Họ còn đòi giết cả nhà mình luôn kia. Hóa ra hình ảnh tác động nhiều hơn chữ
viết và lý luận…
“Tôi không thích đảng
CSVN Độc tài-Toàn trị, Tham nhũng. Để mất chủ quyền: Đất, Biển, Đảo. Thất bại
trong quản lý đất nước”. (ĐanChimViet
online ngày 10-1-2015)
Khi người dân không còn sợ hãi nữa thì nhà cầm
quyền cộng sản bắt đầu phải “xét lại”, nhưng khổ nỗi họ đang vướng sâu vào tội
lỗi, tăm tối, lúng túng không biết ngỏ ra nên Tổng bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng
thấy rằng đã đến lúc phải thay đổi chính trị nhưng vãn còn ngoan cố nên tuyên
bố một cách lú lẩn rằng:
“Đổi mới chính trị
không phải là làm thay đổi chế độ chính trị, thay đổi bản chất của đảng nhà
nước. Mà chỉ đổi mới cơ chế, chính sách, tổ chức bộ máy, lề lối làm việc, cải
cách hành chính v.v...”
Ông Lê Công Giàu, cựu Phó bí thư thường trực
Thành đoàn nói:
“Cái đó từ sức ép của
toàn xã hội và toàn thể nhân dân, và cái sức ép đó đến lúc này tôi nghĩ là nó
khá mạnh, buộc đảng phải nghĩ đến việc có những bước thay đổi để có những bước
phát triển nhanh và mạnh hơn. Vì so với các nước xung quanh thì sẽ thấy Việt Nam
phát triển rất chậm”. (RFA online ngày
17-1-2015)
Nhà báo Lê Phú Khải, nguyên phóng viên đài
truyền hình trung ương cho biết kinh nghiệm của ông sau nhiều chục năm làm việc
trong hệ thống thông tin nhà nước như sau:
“Trước đây người ta
đọc báo lề phải thì chỉ mới nói phân nữa sự thật thôi mà các trang mạng thì
thường nói hết sự thật nên người ta theo trang mạng...
Tôi là người làm
truyền hình, làm báo chí rất lâu ở Việt Nam thì tôi thấy rằng bắt đầu từ Đài
tiếng nói Việt Nam, đài phát thanh đã chiếm lĩnh thông tin. Sau đó là đài
truyền hình chiếm lĩnh nhưng chỉ nói những điều không gần với sự thật mà sai
hay chỉ với phân nửa sự thật thôi cho nên trang mạng nó có vai trò nhất định
trong xã hội bây giờ”. (RFA online ngày
7-1-2015)
Đứng trước xu thế trang mạng thông tin càng
ngày càng phát triển mạnh với uy tín của nó được nhiều người đón nhận, nhà cầm
quyền CSVN không còn cách nào ngăn cấm được. Ông Trọng Lú vẫn cố lội ngược
dòng, đòi “định hướng thông tin theo lề đảng”, đòi không cho ra báo tư nhân
điều mà bảy tám chục năm trước dưới thời Pháp thuộc người dân đã có quyền làm.
Đồng chí X cũng muốn định hướng nhưng mà ma giáo hơn nên đã biết... “bó tay,
núp lùm”.
“Thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng lần đầu tiên yêu cầu văn phòng phải làm sao để tổ chức, định hướng thông
tin trên mạng xã hội như Facebook một cách nhanh chóng, chính xác khi không thể
ngăn cấm người dân...
Người đứng đầu chính
phủ đặc biệt lưu ý, hiện nay hơn 30 triệu người Việt đang sử dụng trang mạng xã
hội, đó là nhu cầu thiết yếu không thể ngăn cấm... Vậy làm sao để thông tin đó
đứng đắn, chúng ta không ngăn, không cấm được đâu các đồng chí”. (ThanhNien online ngày 15-1-2015)
Những người đảng viên cộng sản lão thành đã từ
lâu nói lên cái nguyện vọng không thích đảng bằng cách từ bỏ đảng như Đại tá
Phạm Quế Dương, Đại tá Phạm Đình Trọng, Tiến sĩ Phạm Chí Dũng, còn nhiều và
nhiều nữa…
Tình trạng tinh thần đảng viên ngày càng sa
sút khiến Chủ tịch nước Trương Tấn Sang nói trong ngày 2-9 “Phải biết
hổ thẹn với tiền nhân” ông than phiền:
“Xuất hiện những có tư
tưởng xa lạ, chỉ luôn rình rập mọi sơ hở để chống đối, để ‘chọc gậy bánh xe’,
thậm chí để ‘cỏng rắn cắn gà nhà”.
(NguoiLaoĐong online ngày 23-8-2012)
Tổng bí thư Trọng cũng đồng thanh với chủ tịch
Sang:
“Thực tế đã có bộ phận
suy thoái nghiêm trọng về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống. Có người công
khai bày tỏ ý kiến trái với Cương lĩnh, Điều lệ đảng, làm trái nguyên tắc tổ
chức, sinh hoạt đảng, thậm chí có người ‘sám hối’, ‘trở cờ”. (BBC online ngày 20-8-2013)
Tiến sĩ Phạm Chí Dũng, chủ tịch Hội Nhà báo
Độc lập đã hành động không thích đảng bằng cách “ra khỏi đảng” và ông báo tử
cái đảng cộng sản Việt Nam vì nó đã “Tan rã từ bên trong”.
“Theo một báo cáo năm
2012 của một cơ quan đảng có tới 36-40% các đảng viên không sinh hoạt đảng. Đó
là thực trạng mà đảng phải đối phó. Bị mất lòng tin và có dấu hiệu tan rã từ
bên trong”. (BBC online ngày
26-12-2013)
Thể hiện việc không thích đảng một cách tích
cực hơn là “giải tán đảng” chớ không phải chỉ bỏ đảng, theo Tiến sĩ địa chất
Nguyễn Thanh Giang từ Hà Nội là:
“Chính những người cộng sản chân chính cũng muốn giải tán đảng
cộng sản biến chất để xây dựng đảng mới, để sửa lỗi hệ thống, để làm lại từ
đầu”.(ĐanChimViet online
ngày 11-1-2011)
Như vậy phong trào “Tôi
không thích đảng CSVN” có cơ phát triển và nó thành hiện thực vùng
lên như vũ bão khi tất cả người Việt Nam đồng thanh hô to “Tôi không sợ hãi”
trước ngày tàn của bạo chúa.
“Dân đang thắng, đảng
đang thua” Đại tá Lê Hồng
Hà đã nói rồi, vậy còn chờ gì nữa, hãy thừa thắng xông lên!!!
Với tư cách là một công dân Việt Nam (Đã cải
tạo tốt và đã “được” trả quyền công dân của nước XHCNVN) tôi xin nói lên nguyện
vọng của mình cũng như nữ sinh viên Nguyễn Phương Uyên là:
“Đi chết đi đảng cộng sản Việt Nam bán nước”.
No comments:
Post a Comment
Thanks for your Comment